1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chiến vương long phi - Yêu Mặc(c66.7)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      [​IMG]
      Chiến Vương Long Phi - Mặc
      Bản CV 196 chương hoàn
      Tình trạng: edit
      Edit: Lãnh Nguyệt (MLau)

      Giới thiệu:
      Nàng là người của thế kỉ hai mươi mốt, là sát thủ đặc công tinh thông mọi kỉ năng có cả cầm kì thi họa.

      “Nàng” là đứa con duy nhất của Tướng quân Long Ngự quốc, bị thất sủng từ . Năm chín tuổi “nàng” được gả vào phủ Chiến vương, tái giá trở thành tiểu vương phi của Chiến vương, mẹ kế của con trai Chiến vương, “nàng” là ai?

      Khi xuyên qua nhập vào người khác, nàng thành tiểu Vương phi được sủng ái, nàng lại viết tiếp cho đoạn nhân sinh mới này như thế nào?

      là Chiến vương gia của Long Ngự quốc, mười tuổi bắt đầu chinh chiến sa trường, lãnh khốc vô tình, sát phạt quyết đoán, sao có thể nhìn đến tiểu vương phi?
      Cùng lắm vẫn có thể, nếu là tiểu Vương phi của , phải cùng lên trời xuống đất!

      Cường nhân liên thủ, thử nhìn xem bọn họ làm sao trở thành Vạn Dạ đại lục thần thoại!

      (*Cường nhân liên thủ: hai kẻ mạnh hợp tác với nhau).​
      thuytlion3012 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Quyển 1

      Chương 1: Trị hết bệnh? tìm mẫu thân![1]

      Vạn Dạ đại lục gồm sáu quốc gia cùng tồn tại: Long Ngự, Đông Lạc, Thương Lộ, Vân Hòa, Thiên Phổ, Nam Trấn mỗi quốc gia đều có sở trường riêng, kiềm chế lẫn nhau, tuy rằng có chiến tranh, ma sát có khi cũng phát sinh, nhưng các quốc gia tạm thời vẫn chung sống tốt với nhau, chỉ là họ có tâm tư gì ai biết được. Mà trong sáu quốc gia, Long Ngự quốc dựa vào khoáng sản phong phú nên cuộc sống xem như yên bình tuy nhiên hơn hết vẫn là Long Ngự những năm gần đây có Chiến vương Mặc Sĩ Lưu Thương trấn giữ ở biên quan*.
      (*biên quan: ranh giới giữa các nước)

      Tuyên truyền khi Mặc Sĩ Lưu Thương mười tuổi bắt đầu chinh chiến sa trường, từ trận chiến sử dụng cách đánh vốn hợp với tuổi, quyết đoán và thủ đoạn tàn nhẫn mà thành danh, về sau lại trăm trận trăm thắng, nhanh chóng trở thành người mà năm nước khác kiêng kị . Vạn Dạ năm năm sau, Mặc Sĩ Lưu Thương mười lăm tuổi, được Phong vương, lấy công chúa của Thương Lộ quốc làm vương phi, năm sau, vương phi do khó sanh mà chết. Khi mười bảy tuổi, lại được hoàng đế Long Ngự quốc ban hôn, Mặc Sĩ Lưu Thương cưới con độc nhất chín tuổi được sủng ái của phủ tướng quân là Long Chiến Nhã làm vương phi, hôn thể tưởng tượng này làm cho người dân sáu nước chú ý, tất cả mọi người đều suy đoán về Long Chiến Nhã chín tuổi này có cái gì đặc biệt mà làm cho hoàng tộc Long Ngự kịp chờ đến khi nàng trưởng thành đưa sớm vào hoàng gia. Chỉ có người của phủ Chiến vương là ràng nhất, tiểu vương phi của bọn họ chính là tiểu nha đầu yếu đuối nhát gan sợ phiền phức, động đến là khóc nhè, chỉ có tốt nhất ở chỗ là khi ở chung với tiểu vương gia khoảng tuổi hơn của bọn họ lại rất khoái trá*. Nhưng mà có số việc là ở thời điểm bị mọi người xem xảy ra thay đổi.
      (*khoái trá: nôm na là rất thích thú:))

      Vạn Dạ năm thứ mười. Long Ngự quốc, bên trong phủ Chiến vương xuất mảnh hỗn loạn*, hai thuộc hạ thân tín của Chiến vương và mười tên hộ vệ nâng Chiến vương hôn mê trở về phủ.
      (*hỗn loạn: hỗn độn và nháo loạn)

      “Đường Thạc!” Chưa bước vào được đến cửa phủ, Tiêu Triết phát ra tiếng rống. Phía sau là Dạ Lăng cõng lưng Mặc Sĩ Lưu Thương, được mười tên vệ binh tinh thân tín của Mặc Sĩ Lưu Thương bảo hộ xung quanh, đoàn người bước hỗn độn, trong mắt tràn đầy lo lắng.

      xảy ra chuyện gì?” Nghe được thanh mất bình tĩnh của Tiêu Triết, Đường Thạc vội vàng ra đón, lại nhìn đến lưng Dạ Lăng là Mặc Sĩ Lưu Thương hôn mê, phút chốc liền hoảng hốt.

      “Bị mai phục ở trăm dặm ngoài cửa thành, vương gia sợ rằng bị trúng độc, nhanh thỉnh Trì đại phu.” Trì đại phu tên gọi Trì Huyền là đệ cuối cùng của thần y, năm trước cùng Mặc Sĩ Lưu Thương kết giao liền ở lại trong đô thành Long Ngự quốc tùy thời Mặc Sĩ Lưu Thương phân phó.

      “Được.” Ánh mắt Đường Thạc căng thẳng, dùng tới khinh công chạy vội ra ngoài.

      “A! Sao lại thế này? Vương gia bị làm sao vậy?”

      Vừa nghe đến bên kia tiếng kêu thảm thiết, Dạ Lăng cùng Tiêu Triết lập tức mi liền nhăn lại. Làm sao lại gặp phải hai nữ nhân có đầu óc! Doanh Nguyệt cùng Thanh Vũ là nha hoàn hồi môn của Long Chiến Nhã, dâng lên cho vương gia làm thiếp, suốt ngày cũng chỉ biết tô son đánh phấn, cả người toàn là kim ngân châu báu, so với tiểu vương phi yếu đuối càng làm cho người ta chán ghét, cũng khó trách vương gia thích.

      có gì. Thỉnh hai vị phu nhân trở về.” hộ vệ nhận được ám chỉ của Tiêu Triết, lập tức ngăn cản hai nữ nhân tiếp tục bước đến gần.

      “Cút ngay! Nô tài các ngươi là khinh chúng ta có mắt như mù sao! Vương gia bị như vậy , làm sao các ngươi lại có thể kêu là có việc gì? Tránh đường cho bổn phu nhân!” Doanh Nguyệt lên cổ họng kêu gào . chịu nổi! Chấp nhận là nha đầu hồi môn đến đây, vốn tưởng rằng có thể được Chiến vương sủng ái, từ nay về sau quần áo lụa là cuộc sống xa hoa, nhưng suốt năm ai thấy được mặt của Mặc Sĩ Lưu Thương lần, cả ngày mình trong phòng, làm thân thiếp khi nào mới có thể ngẩng đầu a! Hôm nay vương gia hình như là bị thương, nếu là chăm sóc thực tốt phen, chắc chắn được vương gia ưu ái. vất vả có cái cơ hội khiến cho Chiến vương chú ý, làm sao có thể buông tha!

      “Thỉnh hai vị phu nhân trở về!” Thị vệ chút cũng để ý đến, vẫn như cũ lạnh lùng nhìn hai nữ nhân.

      “Ngươi......”

      “Chuyện gì? Ầm ỹ cái gì?” là phiền phức lại cùng lúc đuổi tới. Thị vệ khẽ nhíu mày. Vị này tiểu vương gia bình thường chỉ hoạt động ở hậu viện, hôm nay sao lại chạy đến tiền viện đây?

      “Tiểu vương gia.”

      “Ân.” (Ừm.) Mặc Sĩ Nhược Thần bốn tuổi thản nhiên lên tiếng, biểu tình lãnh khốc lại có vài phần giống Mặc Sĩ Lưu Thương.

      “Xảy ra chuyện mà lại cãi nhau ?” Khuôn mặt nhắn Mặc Sĩ Nhược Thần nhìn lên hai cái nữ nhân trang điểm xinh đẹp, lại nhìn qua đám người Tiêu Triết vội vàng, lông mi khuôn mặt xinh đẹp nhăn lại. Mẫu thân , trong vương phủ phải có quy củ, thể cãi nhau, mất mặt!

      “Thần nhi......”

      “Câm mồm! Ai cho ngươi quyền gọi ta là Thần nhi!” Doanh Nguyệt vừa mới mở miệng, bị thanh phẫn nộ của Mặc Sĩ Nhược Thần ngăn chặn. thích hai nữ nhân này! Phi thường thích! Các nàng luôn làm phiền toái mẫu thân, có thể sống đến bây giờ là do mẫu thân quan tâm đến các nàng! Đúng là biết trời cao đất rộng!

      “Tiểu vương gia......”

      trở về trong viện của mình ! Đừng ở chỗ này làm cho người khác xấu hổ mất mặt!” Tiếng rống giận dữ non nớt lại làm cho thị vệ cảm thấy vui mừng, tiểu vương gia của bọn họ rất có khí chất a.

      “Vâng......” Đáy lòng Doanh Nguyệt giận dữ như lửa đốt, lại sợ đứa tinh quái trước mặt, đúng là bảo bối của hoàng gia, ngay cả Mặc Sĩ Lưu Thương lạnh nhạt cũng thích . Tức giận nhưng ngoài mặt còn phải giả vờ cười, Doanh Nguyệt vung tay áo, ly khai.
      thuytlion3012 thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 1: Trị hết bệnh? tìm mẫu thân![2]

      Thanh Vũ nãy giờ vẫn chưa gì nhìn về phía Mặc Sĩ Nhược Thần hơi cúi người hành lễ, rồi theo hướng Doanh Nguyệt vừa .

      tại có thể , phát sinh chuyện gì ? Hôm nay phải ngày phụ vương trở về sao? Sao người nào cũng lại hoang mang khẩn trương như vậy?” Thị vệ khỏi cảm thán, hổ là con trai của vương gia, khí thế và khả năng nhìn thấu việc so với vương gia có vài phần giống nhau.

      “Hồi tiểu chủ tử, quả có chuyện gì.”
      (*hồi: bẩm báo, báo cáo)

      có chuyện gì? Hừ! Vũ di*, cùng ta nhìn xem.” Trừng mắt liếc thị vệ cái, Mặc Sĩ Nhược Thần bước cái chân , vòng qua thị vệ về phía Chiến các của Mặc Sĩ Lưu Thương.
      (*di: dì hoặc )

      “Dạ.” Vẫn im lặng đứng ở phía sau Mặc Sĩ Nhược Thần, Như Vũ lên tiếng, cũng nhìn cái thị vệ kia, theo Mặc Sĩ Nhược Thần, nhiệm vụ của nàng ta chính là bảo hộ tiểu chủ tử, tiểu chủ tử đâu, nàng phải đó.

      “Ấy, tiểu vương gia......” Thị vệ bất đắc dĩ, đuổi theo.

      “Phụ vương làm sao vậy?” Mặc Sĩ Nhược Thần tiến vào phòng ngủ Mặc Sĩ Lưu Thương, lại bắt gặp biểu tình của Đường Thạc, Tiêu Triết, Dạ Lăng và Trì Huyền nôn nóng khác thường. Tiêu Triết nôn nóng tới lui, mà Mặc Sĩ Lưu Thương hai mắt nhắm nghiền, nằm yên lặng ở giường, áo trắng người hỗn độn chịu nổi, mặt còn có vết máu lớn. Mặc Sĩ Nhược Thần sợ hãi, cố gắng trấn định lại, thanh run run làm cho người nghe phải đau lòng.

      “Tiểu vương gia.” Nghe được thanh, trong phòng bốn người nôn nóng mới ý thức được có người vào, khỏi cả người rùng mình.

      “Phụ vương làm sao vậy?” Đôi mắt Mặc Sĩ Nhược Thần gao nhìn chằm chằm giường, sắc mặt Mặc Sĩ Lưu Thương trắng bệch.

      “Vương gia bị bệnh.” Đường Thạc sửa sang tốt lại biểu tình, ngồi xổm xuống nhìn Mặc Sĩ Nhược Thần.

      “Bị bệnh?” Mặc Sĩ Nhược Thần ngẩn đầu nhìn Đường Thạc, lập tức chỉ vào Trì Huyền, “ cũng trị hết?” nhớ người kia, người kia là đại phu, lúc sinh bệnh cha chính là thỉnh đến trị .

      “Trị hết.” ánh mắt Đường Thạc tối sầm lại, chính bởi vì Trì Huyền chuẩn đoán ra, bọn họ mới có thể nôn nóng như vậy a.

      “Trị hết?” Mặc Sĩ Nhược Thần mắt to trong suốt nhìn Trì Huyền, trong mắt mơ hồ có nước mắt, lại bị bé ép nhịn xuống ,“Vũ di, tìm mẫu thân.” Bé hít hít cái mũi, cầm lấy tay áo Như Vũ lắc lắc.

      “Dạ.” thể nhìn biểu tình của Mặc Sĩ Nhược Thần cố nén nước mắt, Như Vũ nhanh chóng xoay người tìm Long Chiến Nhã.

      “Mẫu thân?” Đường Thạc quay đầu nhìn về phía Dạ Lăng, Trì Huyền cùng Tiêu Triết. Mẫu thân tiểu vương gia phải chính là tiểu vương phi khóc nhè ? Tiểu vương gia, vương phi giúp được gì đâu.”

      để ý tới bốn người, Mặc Sĩ Nhược Thần bước chân bé lảo đảo đến trước giường của Mặc Sĩ Lưu Thương, leo lên giường, tìm chỗ ngồi nhìn chằm chằm mặt của Mặc Sĩ Lưu Thương, cái miệng nhắn bậm chặt.
      Bốn người thấy thế cũng nhiều. Vương gia tuy rằng bình thường lạnh lùng , nhưng dù sao cũng phụ tử với tiểu vương gia, huống chi vương gia tuy rằng lạnh như băng có biểu tình gì khác, nhưng là đối tiểu vương gia vẫn là tốt lắm , cũng thường cùng bên cạnh tiểu vương gia.

      “Cục cưng.” mất nhiều thời gian, Long Chiến Nhã liền đến.

      “Mẫu thân.” Vừa nghe đến tiếng mẫu thân, Mặc Sĩ Nhược Thần thu hồi ánh mắt người Mặc Sĩ Lưu Thương, nhất cái miệng, nước mắt lớn xoạch xoạch rơi xuống.

      “Cục cưng ngoan, khóc.” Vừa thấy bảo bối khóc, Long Chiến Nhã thân mình chợt lóe đến bên giường, nhanh đến ngay cả đám Tiêu Triết cũng chưa thấy ràng động tác của Long Chiến Nhã, chờ thấy , cũng chỉ thấy thân cao quý đứng ở trước giường, trong tay ôm Mặc Sĩ Nhược Thần vừa mới còn ngồi ở giường.

      “Nương, mẫu thân, bọn họ , cha bị bệnh nặng, còn , trị hết, còn có, còn có thiệt nhiều máu, cục cưng sợ.” Bốn người còn lại vừa thấy, mới giật mình thấy tiểu vương gia dù sao cũng là cái đứa , khóc chính là có người cho nó dựa vào.

      “Cục cưng sợ, cục cưng ngoan nha, mẫu thân lập tức liền chữa khỏi cho phụ thân, làm cho phụ thân cùng cục cưng chơi đùa, được ? Ngoan ngoan , khóc đến đau cổ họng cho xem, mẫu thân đau lòng.”

      “Ân, ân, cục cưng khóc, mẫu thân trị.” Tay gạt nước mắt mặt, Mặc Sĩ Nhược Thần nghẹn miệng nhìn Long Chiến Nhã, như vậy làm cho Long Chiến Nhã nhìn thấy lo lắng a.
      “Vương phi.” Thấy Mặc Sĩ Nhược Thần ngừng khóc, Long Chiến Nhã cũng buông Mặc Sĩ Nhược Thần , Đường Thạc mới mở miệng.

      cam lòng đừng gọi.” Thản nhiên liếc mắt nhìn Đường Thạc cái, Long Chiến Nhã cúi xuống Mặc Sĩ Lưu Thương kiểm tra bắt mạch. Ngày thường nàng ở vương phủ phạm vi hoạt động chính là Nhã các, cho nên vị quản gia tuổi trẻ có gì cũng có xuất , tiếng “Vương phi” cũng là có xưng hô, nàng cũng có cơ hội nghe, hôm nay vừa nghe như vậy, đúng là được tự nhiên.

      câu làm cho Đường Thạc lộ ra vẻ mặt xấu hổ, đồng thời, ánh mắt bốn người đánh giá Long Chiến Nhã ngày càng kì dị . Đây là chính là đứa trẻ thích khóc nhè mà bọn họ lĩnh trở về? Nhìn xem này cả người khí chất trấn định tự nhiên , còn có vừa mới thản nhiên liếc mắt cái, như thế nào cũng giống người nhát gan. là kì quái.

      “Vương phi!” Mắt thấy Long Chiến Nhã muốn cởi bỏ quần áo Mặc Sĩ Lưu Thương, Trì Huyền vội vàng ngăn cản. Vương gia nhà bọn họ có tật xấu, chính là ghét nhất nữ nhân chạm vào mình, tiểu vương phi này muốn chạm vào, biết là kết cục gì a.

      cần mạng của ?” Long Chiến Nhã ngẩng đầu nhìn hướng Trì Huyền, vẻ mặt lạnh nhạt. Còn muốn ngăn cản nàng? Nếu nhìn đến mặt mũi con trai, nàng chính là trị đâu! Tưởng rằng nàng tay đặc công sát thủ thể kỉ hai mươi mốt, xuyên qua đến thời đại hoang đường này, tự mình đặc huấn hai năm, thân bản lĩnh đến đâu muốn hay đều là chịu người kính ngưỡng, ấy thế lại cứ nhìn xú tiểu tử kia là thích ngay, phân nửa thời gian đều là trụ lại trong vương phủ! được ở cũng xong, nàng rất là tức giận đâu! Vương gia này, chết tốt! chết nàng liền mang theo tiểu bất điểm tái giá !
      Trì Huyền bất ngờ, nhìn sắc mặt Mặc Sĩ Lưu Thương càng thêm trắng bệch, yên lặng buông lỏng tay ra.
      Long Chiến Nhã động tác nhanh chóng vạch áo Mặc Sĩ Lưu Thương ra quan sát, tay di chuyển chạm đến trong ngực , tay còn có đụng tới nửa điểm bị bắt được, kiên nhẫn ngẩng đầu, liền thẳng tắp nhìn đến con mắt tối đen. biết là Mặc Sĩ Lưu Thương thanh tỉnh hay là theo bản năng tự vệ, tóm lại đôi mắt mở to như chuông đồng nhìn Long Chiến Nhã.

      “Có việc gì?” Long Chiến Nhã nhíu mày.

      “Vương gia!” Bốn nam nhân bên cạnh thấy thế lập tức vây đến bên giường.
      Mặc Sĩ Lưu Thương cau mày, nhanh chóng ngồi dậy, Long Chiến Nhã sợ tới mức vội vàng theo giường ngồi xuống, chỉ sợ chậm chút bị người ta đẩy xuống giường.

      “Vương gia, có chỗ nào thoải mái hay ?” Trì Huyền vội hỏi.
      thuytlion3012 thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 2: Có mẫu thân ở đây, cha ngươi làm sao có thể có việc gì.

      “Vương gia, có chỗ nào thoải mái hay ?” Trì Huyền vội hỏi.

      “Lạnh.” Mặc Sĩ Lưu Thương thành thực trả lời.

      “Lạnh?” Đám người Tiêu Triết nhìn ra bên ngoài cửa sổ thấy ánh nắng cao, khó hiểu, đây là vì sao?

      “Máu người lưu thông được, dĩ nhiên là lạnh.” Long Chiến Nhã tự mình tìm chỗ ngồi xuống, thông thả tự nhiên rót cho mình ly trà, làm bộ dáng như thưởng trà uống ngụm.

      “Có ý tứ gì?” Bỏ qua cả lễ phép chủ tớ, Dạ Lăng bước bước thẳng đến trước mặt Long Chiến Nhã, cầm lấy cánh tay của nàng lay mạnh.

      “Đau đau đau đau đau.” biết là đau hay là đau giả, Long Chiến Nhã phát ra tiếng vặn vẹo.

      “Xin lỗi, thất lễ.” Dạ Lăng thấy thế mới thu lại cảm xúc, buông Long Chiến Nhã ra.

      “Hừ, là.” Long Chiến Nhã bĩu môi, đồ dã man!

      phải trúng độc, mà là cổ, huyết cổ, loại chuyên môn hút lấy máu người”

      “Vương phi có thể giải được chăng?” Hai mắt Đường Thạc lập tức tỏa sáng nhìn Long Chiến Nhã. Đánh giặc, giết người bọn họ đều tinh thông, độc có Trì Huyền biết nhưng cũng chỉ tàm tạm. Còn cái gì là cổ, đáng tiếc, bọn họ cũng chưa biết đến. Hơn nữa, vị tiểu vương phi này ràng giống với trước kia, khỏi làm cho người ta tin phục.

      “Mẫu thân.” Mặc Sĩ Nhược Thần cao giọng gọi sát sau theo Đường Thạc.

      “Rồi rồi, ta biết đó là cha ngươi.” Vừa thấy con biểu tình ủy khuất, Long Chiến Nhã lập tức đầu hàng, “Đến đây, đem cái này ăn.” xong cũng quan tâm Mặc Sĩ Lưu Thương đồng ý hay , lấy ra hai viên thuốc tròn tròn kéo cằm ném vào miệng, tốc độ nhanh chóng làm cho Mặc Sĩ Lưu Thương vốn mất máu quá nhiều phải phẫn nộ trừng mắt, đây là lần đầu tiên bị đối đãi như vậy! Đôi mắt tối đen gắt gao nhìn chằm chằm Long Chiến Nhã, nếu phải tại có khí lực để cử động, nhất định chém nữ nhân kia vì dám chạm tay vào .

      Long Chiến Nhã cũng để ý, điểm huyệt đạo người Mặc Sĩ Lưu Thương, chỉ thấy cách đầu ngón tay tấc đột nhiên xuất khối , sau đó cái khối kia nhanh chóng hướng sang bên có trở ngại mà di động. Đầu ngón tay Long Chiến Nhã liền đuổi sát theo cái kia cho đến khi đem nó di chuyển đến cổ tay, lại dùng ngón khác che lại đầu kia. Cánh tay còn lại duỗi ra, Phong Tuyết nãy giờ vẫn đứng ở phía sau Mặc Sĩ Nhược Thần lập tức đem đến thanh chủy thủ*.
      (*chủy thủ: đoản kiếm).

      Long Chiến Nhã giương mắt quét qua liếc Mặc Sĩ Lưu Thương liền tìm chỗ cổ tay Mặc Sĩ Lưu Thương rạch đao, sau đó cổ tay vừa chuyển, cổ tay của mình cũng rạch đao rồi đem hai miệng vết thương hợp cùng chỗ. Tại ngón tay che lại huyết cổ kia thả ra, huyết cổ nhanh chóng di động, chui vào trong cơ thể Long Chiến Nhã.

      “Ngươi!” Hoàn toàn ngoài ý nghĩ, Mặc Sĩ Lưu Thương mở to mắt khiếp sợ nhìn Long Chiến Nhã.

      “Hừ, ngạc nhiên cái gì.” Trừng mắt nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương. cánh tay của mình, Long Chiến Nhã lấy ra đâm hai cây ngân châm châm vào để che lại huyết cổ di động, buông ống tay áo xuống tựa như có việc gì xoay người.

      “Mẫu thân, phụ thân có việc gì chứ?” Long Chiến Nhã vừa quay người lại, Mặc Sĩ Nhược Thần liền nhào vào nàng trong lòng.

      “Đương nhiên, có mẫu thân ở, cha ngươi cha làm sao có thể có việc gì.” Long Chiến Nhã cười vuốt ve đầu Mặc Sĩ Nhược Thần.

      “Vậy mẫu thân cũng có việc gì sao?” Mặc Sĩ Nhược Thần nháy mắt to nhìn Long Chiến Nhã.

      “Xú tiểu tử*, giờ mới nhớ tới mẫu thân a, quả nhiên cũng là cha người quan trọng hơn.” Rất là bất mãn, trừng mắt nhìn Mặc Sĩ Nhược Thần, Long Chiến Nhã nhéo nhéo cái khuôn mặt nhắn trắng nõn để trừng phạt rồi mới cười mở miệng: “Mẫu thân đương nhiên có việc gì .”
      (*xú tiểu tử: mắng phải :))

      “Nhưng huyết cổ kia......”

      Trì Huyền cách gần nhất đương nhiên thấy ràng động tác lưu loát của Long Chiến Nhã, vừa vặn muốn hỏi Long Chiến Nhã vì sao huyết cổ ở trong cơ thể nàng lại có việc gì, lại nhận được ánh mắt cảnh cáo từ Long Chiến Nhã, lúc này đành ngậm miệng. Nhìn lại tiểu vương gia trong lòng Long Chiến Nhã cười đến sáng lạn, nháy mắt hiểu được .

      “Cái gì?” Thấy Trì Huyền nhắc tới huyết cổ, lại chỉ nửa, Mặc Sĩ Nhược Thần tò mò thăm dò.

      có việc gì.” Trì Huyền sờ sờ cái mũi, tiểu vương phi kia ánh mắt là khủng khiếp nha. Mới hai năm gặp thôi, sao lại so với ngày đại hôn kia “Kinh hồng thoáng nhìn”* khác như vậy xa đâu?
      (*......: này hiểu nên để nguyên =-=")

      “Nga.” Mặc Sĩ Nhược Thần gật gật đầu, sau đó lại ngẩn đầu nhìn Long Chiến Nhã.

      “Phụ thân vừa trở về, cục cưng với Như Vũ ở cùng phụ thân , mẫu thân dẫn Phong Tuyết về trước .”

      “Ân.” Biết mẫu thân cùng phụ thân quan hệ tốt, Mặc Sĩ Nhược Thần ngoan ngoãn gật đầu.

      Thấy Mặc Sĩ Nhược Thần gật đầu, Long Chiến Nhã vừa lòng cười, mang theo Phong Tuyết ra ngoài.Sau lưng, ánh mắt Mặc Sĩ Lưu Thương chợt lóe.
      thuytlion3012 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3: Ngu xuẩn ?

      Sau cơm chiều , Mặc Sĩ Lưu Thương dắt theo Mặc Sĩ Nhược Thần, cùng cả đám Tiêu Triết, Đường Thạc, Dạ Lăng cùng Trì Huyền tò mò tới Nhã các của Long Chiến Nhã.

      “Lam ca ca.”

      “Tiểu chủ tử.” Canh giữ ở cửa Nhã các, Phong Lam mặt đầy ý cười nhìn gương mặt đáng của Mặc Sĩ Nhược Thần.

      “Lam ca ca, mẫu thân đâu? Cục cưng và phụ thân đến tìm mẫu thân.” cần nghi lễ, lễ tiết, Mặc Sĩ Nhược Thần cho tới bây giờ đều gọi phụ thân, mẫu thân.

      “Chủ tử hôm nay nghỉ ngơi.”

      “Sớm như vậy?” Mặc Sĩ Nhược Thần bĩu môi bất mãn : “Tiểu bạch cùng tiểu ngân đâu? Ta đưa phụ thân đến nhìn xem, phụ thân chưa có nhìn thấy bọn chúng nha.”

      “Tiểu bạch cùng tiểu ngân cũng nghỉ. ” Tuy rằng đành lòng nhìn gương mặt hưng phấn nhắn lộ ra vẻ thất vọng, bất quá hôm nay là tình huống đặc biệt.

      “Làm sao có thể?” Quả nhiên, Mặc Sĩ Nhược Thần biểu tình hưng phấn lập tức biến mất, vẻ mặt thất vọng nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương.

      “Để ngày khác vậy.” Mặc Sĩ Lưu Thương thản nhiên phun ra bốn chữ.

      “Ân.” Mặc Sĩ Nhược Thần chỉ có thể gật đầu.

      nghỉ ngơi .”

      “Nhưng mà phụ thân......” còn muốn cùng phụ thân chơi đùa, cũng lâu có gặp phụ thân mà. Nhưng phụ thân thoạt nhìn cũng mệt chết hơn nữa còn sinh bệnh.

      “Cục cưng biết, Vũ di, chúng ta thôi.”

      “Dạ.”
      Cho đến khi hai bóng người kia lớn hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, Mặc Sĩ Lưu Thương mới quay lại nhìn Phong Lam, mà Phong Lam cũng nhanh chóng bỏ xuống nét ôn nhu tươi cười mặt, vẻ mặt lạnh như băng nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương. khí quỷ dị làm cho bốn người theo phía sau Mặc Sĩ Lưu Thương toàn thân cũng thoải mái.

      “Nàng đâu?” Thấy Phong Lam vẫn hề động, Mặc Sĩ Lưu Thương chỉ có thể mở miệng.

      “Tốt nhất ngươi nên cầu nguyện chủ tử có việc gì!” Trừng mắt nhìn thẳng Mặc Sĩ Lưu Thương, Phong Lam xoay người dẫn đường.

      Bốn người Đường Thạc cả kinh, chỉ cảm thấy cả người đầy mồ hôi lạnh. Người này cũng dám trừng mắt với vương gia? Tuy rằng tâm tình đối với chủ tử kia đáng giá tán dương, cùng lắm liếc mắt cái nhưng khác gì muốn giết người, chủ tử bọn cũng phải ai cũng đều có thể trừng như vậy. Nhưng Mặc Sĩ Lưu Thương chỉ hơi nhíu mày, theo vào, bốn người phía sau tự nhiên cũng theo.
      đến phòng ngủ của Long Chiến Nhã, nhìn thấy đầu tiên đó là bạch hổ và ngân sói canh giữ hai mép bên giường, vừa nhìn thấy có người xa lạ tiến vào, nhanh chóng nổi lên tư thế phòng vệ, nhìn phía đám người Mặc Sĩ Lưu Thương gầm , uy hiếp .

      “Bọn chúng chính là sủng vật mà tiểu vương gia ?” Nhìn hai con súc sinh nhe răng nhếch lên, khóe miệng Trì Huyền co giật. Tiểu vương gia nhà bọn họ nhìn bề ngoài nhu thuận quả nhiên đúng a, hổ là con của vương gia a.

      “Tiểu ngân, tiểu bạch, ra ngoài thủ.” Phong Lam lên tiếng ra lệnh, bạch hổ cùng ngân sói mặc dù nhìn thực cam tâm tình nguyện, nhưng vẫn vòng qua vài người tiến cạnh cửa, thủ .
      đến phía trước từng bước, Mặc Sĩ Lưu Thương thấy được người giường, Long Chiến Nhã vẻ mặt tái nhợt.

      “Ngu xuẩn.” Vừa thấy Long Chiến Nhã trạng thái giống với lúc trước của Mặc Sĩ Lưu Thương, Dạ Lăng lạnh lùng phun ra hai chữ.
      Đám người Tiêu Triết tỏ vẻ đồng ý, vì cứu người làm cho chính mình lâm vào sinh tử nguy hiểm, phải ngu xuẩn là cái gì?

      “Đều nghe đến Chiến vương gia lãnh huyết vô tình, xem ra đồn đãi sai. Đối với ân nhân cứu mạng chính là thái độ này?” Ngoài cửa lại truyền đến tiếng của người khác, đám người Tiêu Triết vừa quay đầu lại liền nhìn thấy ngay nam nhân mị, khỏi nhíu mày.

      “Phong Nguyệt, thế nào rồi?” Nhìn thấy Phong Nguyệt, sắc mặt Phong Lam cuối cùng cũng có
      chút tốt.

      sắp mang đến, Phong Ly đường chạy về, Phong Hồn giải quyết vài cái đuôi, chậm nhất khoảng hai cái canh giờ*.” Phong Nguyệt đến bên giường, nhìn sắc mặt tái nhợt của Long Chiến Nhã, mi hơi nhíu lại trong mắt cũng có nhiều lắm lo lắng.
      (* 1 canh giời = hai tiếng đồng hồ)

      “Tiểu thư chưa bao giờ làm chuyện mình nắm chắc, lại càng vì cứu người khác mà làm cho mình nguy hiểm. Ngu xuẩn? Tiểu thư dựa vào cái gì mà vì ngươi làm chuyện ngu xuẩn? Nếu bởi vì nhìn thấy tiểu chủ tử khóc, ngươi cho là tiểu thư quan tâm đến ngươi sao? Còn ở trong này khoa tay múa chân!”

      “Ngươi!” Tiêu Triết nóng giận, nâng tay rút kiếm.

      “Tiêu Triết.” Mặc Sĩ Lưu Thương lạnh như băng lên tiếng, Tiêu Triết động tác lập tức ngừng lại chút, thu hồi, phẫn nộ nhìn Phong Nguyệt.

      “Người vương gia cũng thấy, có thể rồi.” để ý tới tầm mắt băng lãnh của Mặc Sĩ Lưu Thương và bốn người phía sau lên cơn tức. Phong Lam chút khách khí lên tiếng đuổi khách.
      Mặc Sĩ Lưu Thương nhíu mày, từ mười tuổi bắt đầu tiếp cận thiên hạ này, có người nào dám đuổi ra khỏi cửa, đãi ngộ này đúng là lần đầu lại từ nữ nhân này? lâu cũng chưa người dám đối xử với như vậy, bất kính đối với , nếu có cũng sớm bị đưa đến diêm vương uống trà rồi. Mà hai người trước mặt này, nếu vì nữ nhân kia tốt xấu cứu mạng, tạm thời bỏ qua, cùng lắm nếu có lần sau có gì có thể cứu bọn họ!
      Nghĩ vậy, Mặc Sĩ Lưu Thương chẳng những ra, ngược lại bày ra bộ dáng thản nhiên tìm nơi ngồi xuống, tự mình rót ly trà, chậm rãi uống, như là muốn đợi cho Long Chiến Nhã tỉnh lại. Đám người Đường Thạc vừa thấy, tự nhiên ở lại cũng tìm nơi đáng ngại mà trầm mặc đứng vững.
      Phong Lam và Phong Nguyệt liếc nhau, cũng cái gì, đều tự tìm vị trí, canh giữ ở bên giường Long Chiến Nhã.
      thuytlion3012 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :