1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi - Thiến Hề (227/227 Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi



      [​IMG]


      Tác Giả: Thiến Hề

      Thể Loại: Đại, HE

      Converter: Ngocquynh520

      Editor: Nguyên Nguyên + tiểu an nhi

      Độ Dài: 228 Chương




      Giới Thiệu:

      Phủ tổng thống tiến hành sửa sang lại cách hoa lệ mục đích.


      Quản gia Đào Du Du theo sau tổng thống.Nghiêm túc hỏi: “Tổng thống, ngài muốn giường hình tròn hay hình chữ nhật?”


      Tổng thống hỏi lại: “Vậy thích hình gì?”


      “Hình tròn.”


      “Vậy tròn.”


      Đào Du Du sững sờ hỏi tiếp: “Vậy ngài muốn đệm mềm chút hay cứng chút?”


      Tổng thống tiếp tục hỏi lại: “Vậy thích cứng hay mềm?”


      “Mềm.”


      “Vậy mềm.”


      Đào Du Du biết gì: “Đây là giường của ngài, cũng phải giường của tôi, sao ngài cứ hỏi tôi liên tục vậy?”


      Tổng thống cười ái muội: “Vì…. Đây là giường của hai chúng ta, biết phủ tổng thống sửa sang lại vì hôn lễ của chúng ta sao?”


      Hôn…… Hôn lễ! Đào Du Du suýt chút nữa nghẹt thở. Cái tên đàn ông độc tài này, đồng ý gả cho khi nào?


      Huống hồ cho tới bây giờ còn chưa cầu hôn mà! lấy chồng, có chết cũng lấy chồng!


      Cho dù hai cục cưng khóc hu hu đòi cha, cũng lấy chồng.





      Mở đầu:



      [Bản người lớn] “…… lại dám cường Xtôi.” chỉ vào . “Đúng vậy, cường Xem đó.” gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh. “…… trả trong sạch lại cho tôi.” điên lên, sau đó bổ nhào về phía .


      [Bản trẻ em] “ hai, cha mẹ làm cái gì ởtrong phòng vậy?” bé ba tuổi chớp đôi mắt to xinh đẹp nhìn người trai cũng ba tuổi có vẻ mặt cơ trí trước mắt. “Xuỵt! Đừng làmồn! bọn họ sinh em trai.” Cậu bé che cái miệng của bé lại : “Ưm, sao lại sinhem trai? Em muốn có chị xinh đẹp, emkhông thích em trai." cam lòngtránh bàn tay của cậu bé, sau đó vọt đến trướccửa phòng đóng chặt, đưa bàn tay bé mập mạp đập vào ván cửa rồi hét lên: “Cha mẹ,con thích có chị , hai người mau sinh cho conmột chị xinh đẹp .” Đôi nam nữ nào đó cố gắng hắc hưu ngay lập tức trán chảy mồ hôi lạnh.


      [Bản bình thường] vừa tròn mười tám tuổi,là học sinh tốt nghiệp trung học, bởi vìgương mặt hơi non chút, cho nên thườngxuyên bị người khác nhận lầm là mười bốn mườilăm tuổi. Vào buổi tối hắc phong cao tràonào đó, bị người xấu bắt đem ném vàomột kho hàng, tiếp đó trong kho hàng còn có người đàn ông bị trúng xuân dược,tình huống tại thể chống cự, bị cường X. Vốn định khi được tự do trả thù, bắt hết bọn người xấu, nhưng ngày hôm sau cha côbị ám sát, được đưa ra nước ngoài. Tiếp đó, lại ở đêm thần biết quỷ hay nào đó, sinh ra đôi trai đáng .Năm năm sau, khi ở nước ngoài sống cuộc sống khá là dễ chịu, làm quản giatrong nhà chính khách nào đó, hoa lệ hẹn mà gặp lại người năm đó cường X , mà điều làm ngờ là, người kia lại cóthể là ngài Tổng thống của tổ quốc . Ông trờiơi! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ai có thể nóicho biết ?


      Cường X: Cưỡng bức.


      Hắc hưu: chỉ việc XXX.

      Các file đính kèm:

      luna3105, thuyt, milktruyenky9 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1: Yến tiệc sắp bắt đầu


      Thế kỷ 21, trong quốc gia nào đó cóthật ở tại, Thành Quốc.

      Phủ Nghị trưởng nằm trong khu dân cư cao cấp nhất của thủ phủ Lâm Lang.

      bữa tiệc xa hoa được chuẩn bị trongim lặng.

      “Đào quản gia, nhà bếp sáng hôm nay dâu tây được đưa đến được tươi, họ cầuđể cho bộ phận mua sắm mua số lượng lớn dâu tây mới cho ngày hôm nay.” Trong yến tiệc bận rộn, chàng trai trẻ mặc đồng phục màu trắng chạy đến bên quản gia Đào DuDu chỉ huy đám nhân viên tiến hành chuẩn bị phòng tiệc.

      “Lập tức để cho bộ phận mua sắm làm .” Đào Du Du hơi nhíu mi, khẩn trương phân phó.

      “Dạ.” Người nhân viên kia nghe vậy, lập tức gật đầu đồng ý, sau đó rời .

      Đột nhiên Đào Du Du nhớ tới cái gì, xoay người vào nhà bếp.

      Lúc này bên trong nhà bếp to như vậy, tất cả các đầu bếp đều bận rộn.

      Người phụ trách quản lý công việc nhà bếp thấy Đào Du Du xuất ở đây, liền tiến lên chào hỏi: “Đào quản gia, xin hỏi ngài có gì phânphó?”

      “Hôm nay hoa quả được đưa đến có loại nàongon nhất?” Đào Du Du nhìn quản gia hỏi.

      “Dạ, hôm nay quả đào mật cũng tệ lắm.Kỳ quái, hình như dâu tây được hái từ ngày hôm trước vậy?” Quản lý nhà bếp hơi kỳ quái hỏi.

      “Vậy dùng đào mật , sợ rằng dâu tây hômnay đều như vậy cả. có thể đưa đến phủ Nghị trưởng tất nhiên là thứ tốt nhất, có thể chất lượng của dâu tây hôm nay đều như vậy. được chậm trễ thời gian, thay đổi trái đào mật .” Đào Du Du xong, sau đó xoay người đira khỏi nhà bếp.

      ngang qua phòng khách phủ Nghị trưởng,Đào Du Du chuẩn bị vào phòng tiệc, lại nghe được cách đó xa có người đangnhỏ giọng chuyện.

      “Này, cậu biết ? Nghe hôm nay tổngthống của Thương Quốc đến đến phủ Nghịtrưởng của chúng ta làm khách mà đến phủ Tổng thống, vì nghị trưởng phu nhân là chịhọ của người này đó.”

      “Ai da? Có ? Chẳng trách xem ti vi thấy ta đẹp trai như thế, ra có quan hệ huyết thống với phu nhân của chúng ta, cậu xem phu nhân của chúng ta xem đẹp như vậy, sựlà làm cho người ta hâm mộ.”

      “Ha ha, cậu hâm mộ , nhưng mà, nghe vịtổng thống này còn chưa kết hôn, cậu chờ anhta đến đây rồi biểu tốt, khôngchừng ta nhìn trúng cậu.”

      “Thôi , chẳng ai biết trong phủ Nghị trưởngcủa chúng ta ngoại trừ phu nhân ra, Đào quảngia là đẹp nhất, nếu có người nhìn đến, vậy Đàoquản gia bị nhìn đến, làm sao có thể đến lượtchúng ta.”

      được, mình hy vọng Đào quảngia bị nhìn đến, đến lúc đó nếu Đào quản gia bị nhìn đến, đổi lại người chú mặt lạnh như băng đến quản lý chúng ta, vậy những ngày tốt đẹp của chúng ta đều hết rồi. Cho nên, cậu phảichủ động chút, chừng vị tổng thống tiên sinh kia nhìn đến cậu đó.”

      “Làm ơn, cậu nghĩ rằng vị tổng thống tiên sinh kia đến phủ chúng ta chọn người đẹp à? ta có tầm mắt cao như vậy, làm sao có thể nhìnđến những người bình thường như chúng ta được. Hay là đừng nghĩ quá nhiều, nhanh chóng làm việc .”

      “Này, chúng ta đùa YY chút thôimà, haha.”

      “……………”

      Đào Du Du nghe hai người chuyện, khỏi buồn cười lắc đầu, sau đó tiếp tục đến phòng tiệc.

      đến phòng tiệc, đưa mắt nhìn xung quanh, cơ bản tất cả đều hoàn thành sai sót gì hết.

      Lúc này, người phụ nữ trung niên mặc váy màu đen đến bên cạnh : “Đào quản gia, tại sao người đón hai đứa trẻ vậy?”

      “A, tôi bận việc quá nên quên, xong rồi, lần này nhất định bị hai đứa trẻ đó khinh thường.” Đào Du Du vỗ vỗ trán, ảo não .

      nhanh , dù sao ba giờ chiều vị khách kia mới có thể đến. đón bọn trẻ về nhà, sắp xếp tốt rồi đến đây, bên đây, mấy bộ trưởngchúng tôi thay giám sát.” Người phụ nữtrung niên khẩn trương .

      “Tốt lắm, bộ trưởng Hoàng, vậy làm phiền các người rồi. Nửa giờ sau tôi quay lại.” Đào Du Du xong, liền đem bộ đàm trong tay giao cho người phụ nữ trung niên, sau đó nhanhchóng rời khỏi phòng tiệc.

      Chương 2: Hai Đứa Trẻ Song Sinh Đáng


      Cổng nhà trẻ tư nhân.

      Bốn giờ rưỡi chiều.

      Hai đứa trẻ song sinh khoảng ba bốn tuổi đứng bên trong cánh cửa sắt ở nhà trẻ, cậu bé đút hai tay vào túi quần ánh mắt bình tĩnh đứng ở chỗ đó, đeo lưng ba lô búp bê màu hồng nhạt hai tay nắm lấy song cửa sắt mắtnhìn về phía đám trẻ khác được ba mẹ đến đón .

      hai, tại sao mẹ đến đón Tiểu Bồ Đào vậy?” Nửa giờ sau, mắt nhìn thấy các bạn khác được ba mẹ đón hết, chỉ còn lại hai em, bé nhịn được haimắt muốn khóc nhìn cậu bé trai, thanh mềmmại hỏi.

      “Cái người phụ nữ ngốc nghếch kia tám phần là vì công việc nên quên chúng ta rồi. Về bên trong phòng học chờ .” Cậu bé bĩu môi lơ đểnh , sau đó dứt khoát xoay người, hai tay vẫn để trong túi quần lấy ra.

      Tiểu Bồ Đào nghe vậy, lập tức theo trai.

      Lúc hai đứa bé vừa mới được vài bước, độtnhiên giọng véo von sau lưng chúng nó vang lên: “Các bảo bối, mẹ đến rồi.”

      Tiểu Bồ Đào nghe vậy, vẻ mặt lập tức vui vẻ,xoay người chạy ngay đến trước cổng, lập tức bổ nhào vào chủ nhân của giọng kia, cũng làtrong lòng Đào Du Du mẹ của bé.

      Cậu bé lại rất tao nhã xoay người, mặt vẫn có nhiều biểu tình, giống như đến sớm hoặc trễ cũng liên quan gì đến cậu vậy.

      “Mẹ, tại sao mẹ lại đến trễ vậy?” Tiểu Bồ Đào sau khi được Đào Du Du bế lên nghiêng đầu ngh vấn hỏi.

      “Việc ấy…. ách……” Đào Du Du vẻ mặt xấu hổ cười, muốn viện cớ, nhưng lại phát con mình nhìn chằm chằm giống như hổ rình mồi, ánh mắt kia như muốn : “Tiểu Dạng Nhi, ngài lại viện cớ rồi.”

      nhanh , con muốn đứng ở chỗ ngây thơ này chút nào.” Thấy Đào Du Du khôngtìm ra cái cớ nào, cậu bé cũng muốn nghe lý do của , chỉ hơi nhíu đầu mày lại, nhấc chân về phía cổng chính.

      Đào Du Du nhìn con trai liếc cũng thèm liếc mình, ai bảo thường hay quên lời hứa với bọn chúng chứ?

      ………………………………..

      Về đến nhà, Đào Du Du chui vào phòng bếpchuẩn bị bữa tối cho bọn , Tiểu Bồ Đào ngồi thảm ở phòng khách chơi búp bê của mình, còn cậu bé trai ngồi ghế sô pha xem tintức chính trị.

      “Bà già, lát nữa bà còn phải trở về phủ Nghịtrưởng nữa phải ?” Sau khi xem xong tin tức mới nhất, cậu bé nghiêng người hỏi Đào Du Du bận rộn trong phòng bếp.

      Đối với đứa con trai vì sao gọi mình là mẹ, vẫn rất oán giận.

      Hay là đứa trẻ này sinh ra giống với những đứa trẻ khác, tuy rằng là song sinh với Tiểu Bồ Đào, nhưng chỉ số thông minh của cậu lại phát triển hơn nhiều so với Tiểu Bồ Đào.

      So với Tiểu Bồ Đào gọi tiếng “mẹ” lâu,cậu cũng chỉ nhíu mày gọi là bà già.

      Mà từ sau khi sinh ra, cậu chưa bao giờ uốngsữa mẹ, mỗi lần Đào Du Du muốn cho cậu uống,cậu đều có vẻ mặt ghét bỏ đẩy ra, đưa hai tay ôm lấy bình sữa bàn.

      Mà kỳ lạ nhất là, đứa bé này trong sinh hoạt,giống như cái gì cũng biết, ngay cả sách tư liệuchuyên môn tiếng Pháp của Đào Du Du, cậucũng có thể đọc được, còn lại gãi đầu tìm phiên dịch trong khi cậu có thể dịch chính xác giúp .

      Mới vừa bắt đầu, Đào Du Du thể tiếp thu điều kỳ lạ này, thời gian lâu dài, cũng đãquen.

      Dù sao, ai cũng hy vọng con trai của mình làthiên tài.

      Lần này, nghe thấy con trai của mình như tiên tri hỏi ngày mai vẫn còn bận công việc , lập tức từ phòng bếp thò đầu ra : “Đúng vậy, mẹ làm bữa tối cho các con, sau đó con ăn xong bữa tối cùng em ngoan ngoãn ở nhà có biết ? Buồn ngủ lêngiường ngủ, hôm nay có thể mẹ về nhà trễ, nếu có chuyện gì, tìm dì Vương nhà hàngxóm giúp đỡ, mẹ chuyện với dì rồi.” Đào Du Du vừa chiên miếng thịt bò, vừa lớntiếng, nhưng mà rất nhanh, lại hiếu kỳ quayđầu nhìn về phía phòng khách hỏi con trai: “Nhưng mà, làm sao con biết được vậy?”

      “Trong tin tức mới , buổi tối hôm nay tổngthống Thương Quốc muốn đến phủ Nghị trưởnglàm khách, bà là quản gia, nhất định có nhiềuviệc. Đúng rồi, con từng nhớ bà đất nước của bà là Thương Quốc mà?” Cậu bé vẫn nhìnchằm chằm vào màn hình ti vi, ngoài miệng lại hỏi.

      Nghe cậu bé vậy, Đào Du Du lập tức nổi lênsuy nghĩ.

      Thương Quốc.

      bao lâu rồi trở về đó?

      Dường như năm năm trước sau khi ra nướcngoài, còn bất cứ quan hệ gì với tên kia nữa.
      Chương 3: Lễ Vật Trân Quý

      Năm năm trước.

      Thương Quốc, thủ đô Định Khôn.

      Trước cửa nhà hàng Nhật Bản, mấy ngườihọc sinh cấp ba vừa hoàn thành tham gia cuộcthi cao trung chuẩn bị chia tay ai về nhà nấy.

      “Du Du, mình cậu về nhà sao chứ?Nếu cậu gọi điện cho ba ba cậu lái xe đếnđón cậu .”

      Đào Du Du cầm điện thoại nhìn thời gian, sau đó cười cười với bạn học quan tâm đếnmình: “ tại mới hơn tám giờ, nhà mình cũng gần đây, mình bộ về nhà rất nhanh đến, có chuyện gì đâu, các cậu , tự mình đón xe cẩn thận chút.”

      “Được, tụi mình trước đây, ngày mai liênlạc.”

      “Ừ, tạm biệt.”

      Vẫy tay tạm biệt với các bạn học, Đào Du Du chấp hai tay sau lưng từ từ về phía khu biệt thự cao cấp cách đó hai ngàn mét.

      Lúc này, ở nơi cách đó xa, trong mộtcái nhà kho bị bỏ hoang, có chuyện xảy ra làm người ta khó tin.

      “Cậu là ai? lớn mật, dám bắt cóc tôi?” người thanh niên có gương mặt đẹp trai, vócdáng cao lớn bị đám người mặc Âu phụcmàu đen giải đến trước mặt người đàn ôngkhoảng bốn mươi tuổi.

      “Đại thiếu gia đừng sợ hãi, tôi thương tổn đến cậu, ngược lại, tôi muốn đưa cho cậu lễ vật trân quý.” Người đàn ông trung niên có giọng mang theo ý cười , bởi vì ánh đèn trong nhà kho mờ mịt, cho nên cũng thấy mặt ông ta.

      Nhưng mà từ giọng của ông ta có thể ngheđược, trước đây chưa gặp người đàn ôngnày bao giờ.

      , mục đích của ông là gì? Vì sao phải làm như vậy?” làm cho tâm tình mình ổn định trở lại,người thanh niên hít sâu hơi, lông mi dài hơn giãn ra, giọng trầm ổn hỏi.

      “Chỉ muốn biết, sau khi chuyện thiếu gia của Nghị trưởng cưỡng gian thiếu nữ vị thành niên bị truyền ra ngoài, biết ông ta có thể thu được nhiều phiếu bầu làm tổng thống ?”Giọng của người đàn ông trung niên kia rấtnhẹ giống như ông ta đến chuyện “thờitiết hôm nay rất đẹp.”

      “Ông….” Người thanh niên nghe vậy, lập tức vẻmặt cau lại chỗ, cảm thấy hiểu kế hoạch của bọn họ.

      “Người đâu, còn mau hầu hạ đại thiếu gia Vũ Văn Vĩ Thần của chúng ta tốt chút.”Người đàn ông trung niên vỗ vỗ tay, sau đó phân phó.

      Ngay sau đó, mấy tên đàn ông vạm vỡ đem tay chân Vũ Văn Vĩ Thần trói lại, tiếp theo mở cái miệng của ra, đem mấy viên thuốc màu xanh lam nhét vào.

      “Ông sợ sau khi tôi ra ngoài truy sát chín đời nhà ông sao?” bất đắc dĩ nuốt mấyviên thuốc kia xuống, lạnh giọng với người đàn ông trung niên ở trước mặt.

      “Chúng tôi chờ cậu.” Người đàn ông trung niên xong, cười lớn lên, sau đó từ sát bên người qua, ra khỏi nhà kho.

      Mà những người mặc đồ đen này cũng theo tên đàn ông kia ra ngoài, sau đó, từng lớp cánh cửa nhà kho bị đóng lại.

      Chương 4: Bị Bắt Cóc rồi?

      Đào Du Du ôm lấy hai tay tản bộ bước từng bước về phía nhà mình.

      biết ra, nguy hiểm ở phía sau đangchờ .

      Ngay lúc đến đầu phố chuẩn bị qua chuẩnbị qua đường lớn để đến khu biệt thự nhàgiàu, đột nhiên chiếc xe màu đen nhanh như chớp dừng trước mặt , làm vừa mới nhấtchân bị dọa sợ hãi nhảy dựng lên.

      chuẩn bị chất vấn bọn lái xe lại có chú ý như vậy, cửa xe đột nhiên mở ra, hai người đàn ông mặc đồ đen từ xe bướcxuống, nắm tay nhét vào trong xe.

      “Này……..Các người làm gì?” Đào Du Du sợđến mức mặt tái mét, lớn giọng hỏi.

      “Câm miệng, nếu muốn mất cái mạng của .” người đàn ông nghe tiếng kêu của , lập tức đưa tay bóp chặt cổ , lạnh giọng cảnh cáo.

      Đào Du Du sợ tới mức ngoan ngoãn ngậm miệng lại, bên trong xe nhất thời yên tĩnh lại.

      Sau khi xe chạy được hai phút, Đào Du Du quásợ hãi rốt cuộc lại mở miệng: “Các…. Các vị đại ca…… …… Các làm gì bắt tôi? Trênngười tôi có gì đáng giá cả, tôi cho cácanh coi túi của tôi, các thả tôi ……….”

      Nhưng mà, mấy người kia như nghe lờicô , chút phản ứng cũng có.

      Đào Du Du ngay lập tức muốn khóc, đây là loại tình huống đặc biệt gì? Vì sao đến cửa nhà mình rồi còn bị bắt cóc chứ?

      Đám người này trừ bỏ uy hiếp mạng của côra, cũng lên tiếng, muốn xin tiền bạc haymuốn trả thù, dù sao cũng phải câu.

      ……….Các …………Sẽkhông muốn………..” Chẳng lẽ thèm muốn sắc đẹp của ? Đào Du Du nghĩ đến đây, đầu óc lập tức giật mình, con mẹ nó, phải vóc dáng Laury có đàn ông nào thèm,đàn ông nào muốn sao.

      có gương mặt nhắn cộng thêm vócdáng nhắn, những người đàn ông này có khẩu vị đặc biệt thế nào lại chọn vậy?

      Mà những người đàn ông này nghe , vẫn trả lời tiếng, vẻ mặt rất bình tĩnh.

      Đào Du Du rất nhanh gạt bỏ khả năng bọn họ muốn vẻ đẹp của , suy nghĩ cũng là, những người đàn ông này có mắt lại như mù, làm sao có thể nhìn thấy được vẻ đẹp trưởng thành củacô?

      Đúng là, rốt cuộc là vì sao, vì sao?

      Này nha, trả lời chút chết sao?

      ……………………………

      Ngay lúc trong đầu Đào Du Du có vô số nguyênnhân bắt cóc, xe chạy đến nhà kho bỏhoang rồi dừng lại, sau đó bị xách như con gàcon đem xuống xe, xách vào trong nhàkho.

      “Này……………Rốt cuộc các người muốn thế nào? Buông ra…….” Đào Du Du liều mạng giãy giụa quát to.

      Nhưng mà, đây là nhà kho bỏ hoang của ChínhPhủ trưng thu, cho nên căn nhà này ai đến, cho dù có kêu khản cả giọng, cũng có người đến cứu .

      Muốn làm thế nào đây?

      Đào Du Du nhìn ánh đèn mờ mịt trong nhà kho to như thế lại biết làm sao.
      Giới thiệu rất hay, ta nhảy hố ~
      Truyện hay lắm , thanks nàng editor nhìu nhìu nha.
      Lót dép chờ chap ~
      Nàng có thể cho ta xin cái lịch post đc ko??
      Chương 5: Hành Hạ Muốn Chết

      Bên ngoài nhà kho.

      “Đại ca, tất cả sắp xếp ổn thỏa rồi.” Trước khi đẩy Đào Du Du vào trong nhà kho, lúc nàytên mặc áo đen ngồi chiếc xe khác có rèm che màu đen chỗ kế bên tay lái, ta hơiquay đầu, đối diện với người đàn ông trungniên báo cáo việc.

      “Tốt tốt.” Người đàn ông trung niên nghe xong,hài lòng gật đầu.

      “Nhưng mà, đại ca! tại sao chúng ta trực tiếp sắp xếp vị thành niên cho VũVăn Vĩ Thần vậy? Cần gì phải hao tốn sức lực đường lớn bắt người, lại chọn khu vực nhàgiàu ra tay? Tên mặc áo đen hơi khó hiểu hỏi.

      “Hừ, mày nghĩ xem, nếu chúng ta tự chuẩn bị người, ta có thể vì tiền mà giúp chúng ta hại Vũ Văn Vĩ Thần, mày làm sao đảm bảo đến lúc đó Vũ Văn Bác Ngạn bỏ ra số tiền lớn mua chuộc ta tố cáo nữa? Chỉ có khu vực người giàu mới cần tiền bạc, mà thân phận của bọn họ cũng thấp, mày có nghĩ Vũ Văn Bác Nhạn dọn dẹp thuận lợi ? Người đàn ông trung niên cười gian mộttiếng, sau khi giải thích vài câu, ra lệnh cho tài xế lái xe .

      Tất cả đám người mặc đồ đen đều rút lui hết.

      Trong nhà kho, Đào Du Du dùng sức mở cửa, cố gắng có thể mở cửa chạy ra ngoài, nhưng vừa mới dùng sức được vài giây, cảm thấy mình uổng phí sức lực, vì thế hơi thất bại dựa vào cửa từ từ ngồi xuống, trong đầu vang lên tiếng ong ong. biết tiếp theo nên làm cái gì bây giờ.

      Cái túi mang theo giấy tờ tùy thân bên người lúcgiãy giụa ở xe bị rơi xuống, bây giờ lại bị nhốt ở đây, là kêu trời trời biết, kêu đất đất hay mà.

      Bởi vì ánh sáng xung quanh rất u ám, nhìnkhông tình hình trong nhà kho, chỉ cảm thấynhà kho này rất .

      Có thể có những cửa khác để thoát ra ngoài ?

      Đào Du Du nghĩ ra, bắt đầu tìm kiếm cửa thoát ra ở xung quanh.

      Lúc vừa được vài bước, đột nhiên nghe được phía trước có tiếng hít thở gấp.

      nhất thời đến mức dừng bước lại, dùng sức dụi hai mắt, nhìn thấy bóng người nằm mặt đất.

      ………….. là ai?” gặp người bị nhốtở chỗ này giống mình, Đào Du Du như gặp đượcđồng minh, tâm tình hơi kích động.

      “Đừng đến đây………..Cách xa tôi ra chút.” Đối phương truyền đến thanh khàn khàn, hô hấp cũng ngày càng dồn dập.

      Đào Du Du cảm giác ta có điều gì đó khôngthích hợp, vì thế nhanh chóng tiến lên vài bướcđến bên cạnh ngồi xổm xuống, hai tay vịnbờ vai : “ làm sao vậy?”

      “Đừng đụng vào tôi, nhanh cách xa tôi ra chút.” Lúc này Vũ Văn Vĩ Thân cảm giác cơ thể mình như bị lửa thiêu đốt, liều mạng khắc chế dục vọng trong nội tâm mình, đem bản thân cuộn lại thành chỗ, lạnh giọng quát lớn với Đào Du Du.

      Nhưng mà người truyền đến mùihương thơm ngát ngừng quyến rũ, khiêuchiến từng tia sức lực nhẫn nại của .

      là hành hạ muốn chết mà.
      thuyt, kim tuyềnwindlove_9693 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6: Bị Gì Vậy


      “Nhìn rất tốt, có phải phát bệnh gìrồi ?” Tuy rằng Đào Du Du bị quát to cảm thấy rất khó chịu, nhưng căn cứ vào tinh thầnchủ nghĩa nhân đạo, nhịn được liền quan sát lúc, dù sao hai người đều có hoàn cảnh giống nhau, chừng đến lúc đó còn giúp chạy trốn nha.


      Nhưng, nhưng mà, việc phải như muốn, hoàn toàn phải.


      Ngay lúc dùng bàn tay mềm mại của mình đỡlấy vai , Vũ Văn Vĩ Thần rốt cuộc khôngkhống chế được tác dụng của thuốc, dùng bàn tay mạnh mẽ của mình kéo vào ngực,nghiêng người qua, trực tiếp đặt dưới thân.


      Cái tình huống gì vậy?


      Lúc này Đào Du Du còn muốn làm tình hình chút, ánh sáng mông lung khiến khôngthể nhìn mặt , nhưng ở khoảng cách gần như vậy lại có thể làm cảm nhận được hô hấpcủa ngày càng dồn dập và đối diện với hơi thở nóng bỏng đánh tới.


      “Thực xin lỗi………..” ở trong lòng, bàn tay to cùng với những ngón tay dài dùng sức tìm tòi eo , kéo chiếc váy của xuống.


      “A…………. muốn làm gì? Đào Du Duchợt cảm thấy ổn, kêu to lên.


      Nhưng mà tiếng kêu của chưa tán , sau đó chiếc quần lót bé bị kéo xuống.


      “Buông ra……..Đồ khốn………… muốn làm gì?” Nhưng lần này Đào Du Du rất sợ hãi, vừa kêu vừa khóc, hai tay dùng lực đẩy ra, nhưng lại bị bàn tay phải của nắm hai tay của chặt chẽ, khiến thể công kích được.


      Tâm Đào Du Du trong phút chốc chìm đến đáycốc, liều mạng gào thét, nước mắt như vỡ đê, mãnh liệt chảy ra ngoài.


      Nhưng mà, tiếng kêu thê lương sợ hãi của cách nào ngăn cản được lý trí sớm đánh mất của Vũ Văn Vĩ Thần, rất nhanh dùng hai chân thon dài kẹp chặt cùng chỗ của tách ra, sau đó cởi quần áo của mình, mạnh mẽ đâm vào chỗ sâu nhất trongngười .


      “A…….” hét lên tiếng chói tai, Đào Du Du nhất thời có cách nào chịu đựng được đau đớn đâm vào và hơi thở bị kiềm hãm.


      Sau đó kích thích càng thêm mãnh liệt làm cho đầu óc trống rỗng, bao lâu liền ngất .


      ……………………….


      Hai tiếng sau.


      Tác dụng của thuốc người Vũ Văn Vĩ Thầnhầu như biến mất còn, mệt mỏi xoayngười, mặc quần áo mình vào, lại mặc váy và nội y giúp , tại vì lúc mặc quần lót vào giúpcô, mượn ánh sáng ràng nhìn đến hai bên đùi vết máu màu đỏ tươi.


      bao lâu sau, cửa nhà kho mở bị người ngoài ra, đám người mặc âu phục màu đen vào trong nhà kho, đèn xe chiếu vào trong đó, khiến bên trong nhà kho lập tức sáng lên.


      “Đại thiếu gia, cậu có việc gì chứ?”Người đàn ông trung niên đầu nhìn thấy VũVăn Vĩ Thần ngồi dưới đất, lập tức tiến lên mộtbước cúi đầu cung kính hỏi.


      “Ông cảm thấy được sao?” Hừ lạnh tiếng,Vũ Văn Vĩ Thần từ mặt đất đứng lên, ánhmắt thản nhiên liếc nhìn Đào Du Du vẫn mê man, sau đó phân phó : “Đưa ấy đibệnh viện.”


      Sau đó dẫn đầu đoàn người ra ngoài.

      Chương 7: Dự Cảm Chẳng Lành


      Lúc Đào Du Du tỉnh lại, phát mình ở trong bệnh viện, tay còn truyền dịch.


      Đột nhiên nhớ đến chuyện xảy ra đêm qua, chớp mắt xốc chăn đắp người lên.



      Quần áo đổi thành quần áo bệnh nhân, mà lúc này trong phòng bệnh chỉ có mình .


      Nhanh chóng đem truyền dịch tay rút ra,mặt trắng nhợt bước xuống giường, mang dép lê dưới giường vào sau đó ra ngoài cửa phòngbệnh.


      Chuyện đêm qua xảy ra mồn trước mắt, nhất định phải tìm ra người đêm qua bắt cóccô và có cái người cường X là ai.


      Sau khi ra khỏi phòng, lập tức đến thangmáy, đầu óc mờ mịt, từng cơn chóng mặt đánh thẳng đầu .


      vào thang máy, ấn nút xuống tầng trệt,thang máy từ từ xuống, trong đầu liên tiếp lóe lên vài nghi vấn.


      Rốt cuộc ngày hôm qua những người đó là ai?


      Bọn họ bắt cóc là để cho tên đàn ông kia cường X sao?


      còn nhớ sau khi bị nhốt vào nhà kho kia, người đàn ông kia bảo cách xa ramột chút.


      Nhưng mà, ta trong tình hình lúc đó, ràng thích hợp.


      Nếu phải tại mình bày ra cái trò ThánhMẫu ấy, có thể bị người đàn ông kia làm gì rồi.


      Lúc trước nghe người đàn ông kia ngăn cản côđến gần, đại khái là phòng ngừa chuyện gì xảyra, nhưng mà, kết quả là………….


      Người đàn ông kia là ai? ta cũng là người bị hại như mình sao?


      Hay là, ta và những người kia căn bản là cùng loại người?


      …………………………….


      Lúc thang máy xuống tầng trệt, vẫn còn suy nghĩ mấy vấn đề này.


      Cửa thang máy mở ra, nhanh chóng ra ngoài, sau đó chạy ra khỏi bệnh viện, chặn ngang chiếc tắc xi về hướng nhà mình.


      Từ lúc tỉnh lại đến khi ra khỏi bệnh viện, lại gặp người thân nào, việc nàykhông bình thường.


      Cho nên, người đưa đến bệnh viện, nhất định là người xa lạ mà quen biết.


      Nếu được người nhà đưa đến bệnh viện, nhất định mẹ Trương luôn canh giữ bên giường.


      Xe chạy về phía trước, trong lòng Đào Du Duthật lâu sau vẫn thể bình tĩnh.


      “Bác tài, bác có thể cho cháu mượn chiếc điện thoại được ?” cần đem chuyện mình ngày hôm qua bị bắt cóc cho ba ba biết, để cho ông điều tra chuyện này ràng.


      Lái xa từ kính chiếu hậu nhìn thoáng qua nét mặt tái nhợt của Đào Du Du, có lẽ xác định côvô hại, sau đó mới đưa điện thoại di động chocô.


      Bấm số điện thoại nhà mình, điện thoại vang lênthật lâu nhưng ai nghe.


      Thay đổi bấm số điện thoại di động của ba, nhưng lại tắt máy.


      Sao lại thế này?


      Đào Du Du cảm thấy hơi kỳ quái, cuối cùng bấm chính số điện thoại di động của .


      , con là Du Du đây, tại sao điện thoại trong nhà ai nghe vậy?” hơi khẩn trương hỏiđầu dây điện thoại bên kia.


      “Du Du, ông trời ơi, đêm qua con chạy đâuvậy hả? tìm con muốn điên rồi, bây giờ conđang ở đâu? Đừng về nhà biết ? Ngàn lầnđừng về nhà.” Đầu dây bên kia điện thoại, truyền đến giọng khẩn trương của .


      “Con…….Con xe tắc xi, trong nhàxảy ra chuyện gì sao? Vì sao cho con vềnhà?” Lúc này trong lòng Đào Du Du dự cảm xảy ra chuyện gì bất thường.


      Chương 8: Tin Dữ


      “Trước tiên đừng nhiều nữa, con nhanh chóng đến nhà .” Đối phương xong, liền cúp điện thoại.


      Đào Du Du có ý kiến, cho tài xế quay xe lại về hướng nhà của mình.


      Đến trước cửa biệt thự của Đào Tú Quyên, Đào Du Du xuống xe, để tài xế chờ chút, lập tức trở lại trả tiền xe, khi tài xế thấy xuống xe, cũng thêm gì, chỉ đứng đóchờ .


      Sau khi Đào Du Du vào biệt thự, trước tiênphân phó cho người hầu của Đào Tú Quyến trảtiền xe, sau đó vào phòng khách, gặp Đào Tú Quyên ngồi ghế sô pha chờ .


      , xảy ra chuyện gì? Vì sao cho con về nhà?” Đào Du Du đến bên ghế sô pha, còn chưa ngồi xuống mở miệng hỏi.


      Lúc này hốc mắt Đào Tú Quyên hơi đỏ lên, dường như vừa mới khóc, nhìn vẻ mặt vôi vã của Đào Du Du, trong chốc lát đều nhìn thấy mặc quần áo bệnh nhân.


      Há miệng thở dốc, như cảm thấy khó mở lời, ra tiếng mà nước mắt chảy ra trước.


      , rốt cuộc xảy ra chuyện gì? đừng dọa con có được ?” Nhìn Đào Tú Quyên khóc, dự cảm xấu trong lòng Đào Du Du càng ngàycàng mãnh liệt.


      “Du Du, cho con nghe chuyện này nhưng con phải bình tĩnh, mặc kệ thế nào, tại conlà người mà ba con hy vọng nhất.” Đào TúQuyên xong, hít hít mũi, cố gắng để cho tâm tình mình bình tĩnh, sau đó tiếp tục mở miệng : “Ba Con….Ông ấy……….Ôngấy……….Đêm qua bị người ta ám sát rồi.”


      “Cái gì?” Nghe tin như vậy, Đào Du Du cảmthấy trong đầu nổ “oanh” tiếng, ngay tứckhắc thế giới của sụp đổ.


      “Tuy nhiên cảnh sát bắt tay vào điều tra, theo Đảng dân ý nhận được tin, lần này ba con bị ám sát, là bước cảnh cáo đầu tiên của Đảng dân quyền. Ba con là cánh tay đắc lực của Nghị trưởng Vũ Văn, cũng là người ủng hộ trungthành của ông ấy, bây giờ tổng tuyển cử sắp tới, Nghị trưởng Vũ Văn dưới giúp đỡ của ba con cùng nhóm thành viên nòng cốt của Đảngdân ý, tiếng ngày càng cao, rất có khả năngthắng vị trị tổng thống, cho nên………” Đào TúQuyên tới đây, nước mắt lại chảy ra.


      “Sao…….Sao lại có thể như vậy?Bây giờ connên là cái gì? Con muốn làm thế nào để trả thùcho ba con? Muốn như thế nào mới có thể bắtđược hung thủ?” Đối với đả kích lớn này, Đào Du Du thể chấp nhận nổi, tám tuổi mất mẹ, ba là nhân viên Chính Phủ, từ khi mấtvợ, và Đào Du Du lại bài xích với những ngườiphụ nữ khác đến thay thế vị trí của mẹ , cho nên ông quyết định sống độc thân, mìnhnuôi đào Du Du tám tuổi, liên tục đến bây giờ.Bởi vì ông xuất sắc, bên người luôn có rất nhiều phụ nữ theo đuổi, nhưng chỉ nghĩ đến Đào Du Du thể chấp nhận, cho nên vẫn giữ vữngthái độ cự tuyệt.


      Lúc đầu Đào Du Du nghĩ thông suốt, dự định sinh nhật của ba năm nay để cho ba quen bạn , vì bản thân mình mà quên hạnh phúc của ông nữa, nhưng ngờ ông còn chưa có đồng ý của , rời khỏi trần gian.


      Từ nay về sau, thế giới này Đào Du Du là đứa trẻ còn ba còn mẹ nữa.


      “Du Du, việc như vậy, có thể hy vọngcon kiên cường chút. Để tránh cho con ởtrong nước bị Đảng dân quyền hãm hại, giúp con mua vé máy bay Thành Quốc, đồng thời cũng đem toàn bộ tài sản mà ba con muốn con đem gửi vào ngân hàng Thụy Sĩ, khi con đến Thành Quốc, có thể tiếp tục học tập, sau đó dùng khoản tiền này mà sống tốt, trước khitình hình trong nước yên ổn, ngàn lần con khôngđược trở về. xử lý hậu của ba con thậttốt, tại chuẩn bị thay quần áo lên đườngđi.” Đào Tú Quyên xong, lúc này mới chú ý đến quần áo Đào Du Du mặc người.


      Chương 9: Đừng Gọi Tôi Là Quả Táo



      “Con………Tại sao con lại mặc quần áo bệnhnhân?” hơi ngạc nhiên chỉ vào quần áo trênngười Đào Du Du.


      Lúc này trong đầu Đào Du Du tràn đầy hình ảnh ba bị ám sát, trong lúc nhất thời hoàn toànkhông chú ý đến câu hỏi của Đào Tú Quyên.


      sững sờ ngồi ghế sô pha, lúc lâu sau cũng có phản ứng.


      Đào Tú Quyên đưa tay lên nhìn đồng hồ, phát còn sớm, vì vậy với Đào Du Du: “Nhanh lên lầu thay đổi quần áo của em họ , hành lý chuẩn bị giúp con rồi, ở Thành Quốc có người đặt chỗ khách sạn, con hãy ở đó vài ngày, đến lúc đó liên lạc vớicon, ngoan, mau , phải kiên cường chút biết ?”


      Đào Du Du máy móc từ ghế sô pha đứngdậy, tin tức lớn kia đả kích quên cả khóc, chờ vào phòng em học thay quần áo, mới trốn ở trong phòng gào khóc thảm thiết.


      Như vậy, lúc Đào Du Du còn chưa làm việcngười bắt cóc và người cường X là ai, bịđưa lên máy bay Thành Quốc, nhưng mà thể tưởng tượng được vào buổi tối hômđó, chỉ có mình.


      ……………………………………..


      “Bà già, bà suy nghĩ cái gì? Miếng thịt bòcủa bà cháy khét rồi.” giọng trẻ con đem suy nghĩ của kéo trở lại, con trai của đứngtrước mặt , hai tay ôm ngực, ánh mắt hơi tò mò nhìn .


      “A……….Cái gì?” Bị kéo suy nghĩ trở về, Đào Du Du nghe vậy, lập tức phản xạ dùng cái xẻng lật miếng thịt bò lại, sau đó tắt lửa, quay lại nghiêm túc nhìn con trai : “Quả Táo, mẹ đãnói với con bao nhiêu lần rồi, được gọi mẹ là bà già nữa, phải gọi mẹ, nhớ chưa?”


      “Tôi cũng với bà bao nhiêu lần rồi, đừng gọi tôi là Quả Táo, tôi có tên. Đừng có đem mấycái tên hoa quả ngu ngốc đó ra gọi tôi.” Cậu bé nghe vậy, rất khó chịu liếc mắt nhìn Đào Du Dumột cái, sau đó tức giận .


      ‘Biết rồi, biết rồi, Đào Thục Huyên tiên sinh,bây giờ, xin mời ngài và em Đào Ý Hàm tiểuthư an vị tại phòng ăn được chưa? Bản đầu bếpmuôn bưng đồ ăn lên.” Đào Du Du biết con trai mình thích biệt danh Quả Táo này, nhánhchóng cười hì hì dỗ dành nó.


      “Bà định cho chúng tôi ăn miếng thịt bò cháy khét này sao?” Đào Thục Huyên trừng mắt nhìnĐào Du Du bưng dĩa đựng miếng thịt bò đen thui, vẻ mặt ghét bỏ hỏi.


      “Cái đó…….. có khét nha, chỉ hơi cháysém mà thôi, rất giòn nha, mùi vị giống với những món chúng ta hay ăn đâu. Chấp nhậnmột chút , Tiểu Tổ Tông, mẹ có thờigian chuẩn bị cho các con lần nữa, nhanh chút muộn mất.” Đào Du Du vẻ mặt xấu hổ cười cười.


      “Được rồi, bà mau , thể vì bữa tối màlàm mất chen cơm được.” Đào Thục Huyên nhìn Đào Du Du vừa , ngược lại tiếptục xem thường nữa, trái lại biểu thấu tình đạt lý khác thường.


      “Ngoan, mẹ con nhất. Nhớ kĩ, phải ngoanngoãn ở nhà chơi với em , con thông minh như vậy, đem em giao cho con, mẹ yên tâmnhất rồi.” Đào Du Du xoay người ra khỏi phòng bếp, đem hai miếng thịt bò trong tay đặt lên bàn, sau đó xoa xoa tay, nâng gương mặt nhắncủa Đào Thục Huyên lên hôn “chụt” cái,Đào Thục Huyên liền kịp né tránh.

      Chương 10: Tổng Thống Đến



      Sau khi chuẩn bị bữa ăn tối cho hai đứa trẻ xong, vội vã chạy ra cửa.


      Đợi khi lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến Phủ Nghị trưởng, toàn bộ tiệc tối đều chuẩn bịthật tốt.


      “Đào quản gia, ngài trở lại, tại tất cả đều được chuẩn bị ổn thỏa, ngài kiểm tra lại mộtchút .” Đào Du Du mới vừa vào phủ, bị vài người bộ trưởng vây xung quanh, từng ngườibáo cáo công việc với .


      Sau khi được của các bộ trưởng, Đào Du Du kiểm tra phòng tiệc và hoa viên tiếp khách mộtlần nữa, sau đó mới yên tâm.


      Bảy giờ rưỡi tối, hơn mười chiếc limousine do hàng loạt xe cảnh sát dẫn đường dừng trước cửa lớn phủ Nghị trưởng.


      Đào Du Du dẫn theo toàn bộ nhân viên quản lý trong phủ Nghị trưởng ra đón các vị khách quý.


      Sau khi xe dừng lại hai phút, liền thấy người đàn ông khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi có tướng mạo tuấn bức người cùng với Nghị trưởng Tiêu Triệt và tổng thống Tiêu Tịch xuất trong tầm mắt mọi người, lập tứcthành bức trang mỹ nam.


      Mấy trẻ đứng phía sau Đào Du Du khôngchịu nổi liền phát ra những tiếng kêu sợ hãi,dường như bị ba chàng đẹp trai trước mắt này làm cho choáng váng rồi.


      Đào Du Du lại rất bình tĩnh, bây giờ theo suy nghĩ của , thế giới này ngoại trừ hai đứacon của ra, còn tất cả những người đàn ôngđẹp trai kia chỉ là mây trôi mà thôi. Hoàn toànkhông khơi dậy được hứng thú của .


      Đúng vậy, ai bảo con trai là đẹp trai như vậychứ?


      Có nhiều lúc, Đào Du Du ôm hai đứa con củamình mà suy nghĩ, sao tụi nó lớn lên mà chẳnggiống chút nào, đứa nào cũng đẹp.


      Như vậy. đứng ở góc độ di truyền mà giải thích,như vậy có thể giải thích bọn xuất sắc như vậy là giống ba chúng rồi.


      Nhưng mà…………Nhưng mà……….. Chỉ cầnnghĩ đến năm đó mình bị người kia cường X, cảm thấy cả người lạnh run, cho dù thế nào vẫn có cảm tình đối với ba của hai đứa trẻ kia.


      Trong lòng thầm cầu nguyện, năm đó ta đối với như vậy, hoàn toàn là bị người ta hại.


      Như vậy trong lòng dễ chịu chút. Ít ra, ba của hai đứa con phải là phạm nhâncường X.


      …………………………………….


      Khi chủ nhân đưa khách ngang người , tiến lên chào hỏi trước: “Ngài tổng thống VũVăn, xin cho phép tôi thay mặt toàn bộ nhânviên dưới trong phủ Nghị trưởng nhiệt liệthoan nghênh ngài đến, cũng xin chúc ngài đêm nay ở trong phủ Nghị trưởng có thể thoải mái.”


      “Cảm ơn.” Vũ Văn Vĩ Thần liếc mắt nhìn ĐàoDu Du cái, có bất kì biểu cảm nàothản nhiên phun ra hai chữ.


      Đối với thái độ của , Đào Du Du có gì là hài lòng, dù sao thân phận của lạicao như vậy, có thể cảm ơn , là phần tôn trọng lớn lắm rồi.


      Yên lặng đứng bên nhìn bọn họ vào trong phòng tiệc, cầm lấy bộ đàm ra lệnh: “Nhà bếp xong chưa? Khách mời vào phòngtiệc, chuẩn bị mang thức ăn lên .”


      Ra lệnh xong, lập tức cất bước vào trongphòng tiệc.
      thuytwindlove_9693 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 11: Quả đào mật

      Edit: tiểu an nhi


      Bước vào bên trong phòng tiệc, tất cả mọi ngườiđều vào chỗ ngồi.

      Bởi vì những vị khách tham gia bữa tiệc này đều có thân phận tương đối đặc biệt, cho nên lầnnày Đào Du Du rất thông minh sử dụng bàn trònlàm bàn ăn chứ phải bàn dài truyền thống như trước kia nữa.

      Ở giữa bàn tròn đặt bó hoa hồng đỏ tươi,giá cắm nến bằng bạc được bày ở bốn phía bànăn, bên cắm cây nến màu trắng, khungcảnh này vừa lãng mạn lại vừa cao quý.

      Tiệc tối sử dụng bộ đồ ăn bằng bạc phối hợp với gốm sứ, thể được phẩm vị tôn quý của chủnhân.

      Những chén đĩa trắng thanh khiết được sử dụngđều là hàng nhập khẩu từ trấn Cảnh Đức củaTrung Quốc, phối hợp với dao nĩa bằng bạc, ởdưới ánh nến, nhìn rất có phong cách.

      Đào Du Du đứng lẳng lặng ở bên, mỗi lầnbưng lên món ăn mới, đều giới thiệu sơ qua cho mọi người.

      Trong bữa tiệc, bởi vì có mặt của hai vị Tổngthống, cho nên nội dung cuộc chuyện khẳng định là tách ra khỏi các vấn đề liên quan đến chính trị cùng kinh tế .

      Tiêu Dịch là nhà lãnh đạo ưu tú của quốc gia, vào lúc này lại càng thể được những thủ đoạn chính trị đặc biệt của mình. Khi cùng Vũ Văn Vĩ Thần trao đổi, ngừng bóngnói gió đến chuyện hợp tác cùng phát triển saunày giữa Thành quốc và Thương quốc, mà Vũ Văn Vĩ Thần chỉ duy trì nụ cười thản nhiên ngheTiêu Dịch chuyện.

      Khoảng tiếng rưỡi sau, bữa tối căn bản là kết thúc. Khi đĩa salad trái cây cuối cùng được bưng lên, Tiêu Dịch có chút nhíu mày nhìn về phía Đào Du Du hỏi:

      "Sao hôm nay salad trái cây lại có dâu tâyvậy?"

      Đào Du Du vẫn biết Tổng thống Tiêu Dịch rấtthích ăn dâu tây. Vốn dĩ để chuẩn bị cho bữatiệc tối này, đặc biệt dặn dò muốn mua loại dâu tây tươi ngon nhất, nhưng ông trời lại trêu ngươi, dâu tây được tươi. cho làthay bằng loại quả khác có thể thuận lợi qua cửa, ngờ lại bị Tổng thống điểm mặt chỉ thẳng ra thế này.

      Nghị trưởng Tiêu Triệt nghe vậy, lúc này mới chú ý tới, ông cúi thấp đầu khẽ hỏi Đào Du Du:"Chẳng lẽ biết Tổng thống thích ăn dâu tây sao? Như thế này là sao hả?"

      Đào Du Du nghe xong, vừa định mở miệng giảithích, lại nghe được giọng của Vũ Văn Vĩ Thần bay vào trong tai : "Đây là quả đào mậtà? Rất tốt, tôi rất thích."

      "Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy quả đào mật ăn rất ngon. Ngày nào cũng ăn dâu tây, có hơi ngánrồi." Ngay sau đó là giọng thanh thúy củamột người phụ nữ vang lên. Đào Du Du khẽ ngẩng đầu, thấy phu nhân Tổng thống vừa ăn quả đào mật, vừa tinh nghịch nháy mắt với , hành động này dường như an ủi vậy.

      Tiêu Dịch vừa nghe thấy phu nhân xinh đẹp của mình chán ăn dâu tây, ông lập tức quay đầu lại, bên tai Đào Du Du câu gì đó.

      Đào Du Du kinh hãi phát , phu nhân Tổngthống vậy mà lại đỏ mặt.

      ngay lập tức trở nên đen tối, trong đầu khôngngừng lên những từ ngữ ái muội. . . . . .

      CHƯƠNG 12: vừa ý

      Edit: tiểu an nhi


      Ngay sau khi ăn xong bữa tối, mọi người tới vườn hoa bắt đầu uống trà chuyện phiếm.

      Đào Du Du vẫn luôn theo bên cạnh, bất cứlúc nào cũng có thể phục vụ.

      Lần này đề tài mà mọi người tới cũng chỉ có chính trị như lúc ở bàn ăn nữa. Bởi vì tại có nhạc du dương làm nền, nên cuộc trò chuyện giữa mọi người cũng thoải máidễ dàng hơn rất nhiều. Vị Tổng thống của Thương quốc với chị họ của cũng trò chuyện với nhau nhiều hơn.

      "Vĩ Thần, lần trước chị nghe , năm nay sẽtìm cho cậu vài danh môn thế gia, để cậuchọn vào vị trí phu nhân Tổng thống có phảikhông?" Phu nhân Nghị trưởng, cũng chính là chị họ của Vũ Văn Vĩ Thần - Vũ Văn Tuyết Lạc vừa uống trà, vừa hỏi Vũ Văn Vĩ Thần ngồi ở bên cạnh mình với ánh mắt tràn đầy ý cười.

      "Chị nghĩ rằng em thích những người mà mẹ chọn?" Vũ Văn Vĩ Thần nhàn nhạt cười, trong giọng có chút đùa giỡn.

      "Hả? Cậu thích những người do chọn,vậy cậu thích kiểu nào đây?" Vũ Văn Tuyết Lạc rất tò mò hỏi lại.

      Lúc này Đào Du Du đứng ở sau lưng Vũ Văn Tuyết Lạc; mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, chỉyên lặng chờ đợi cuộc chuyện của hai ngườihọ kết thúc.

      Đối với tin tức bát quái nghe được, biểu hiệncủa hoàn toàn là của quản gia được đào tạo chuyên nghiệp; nghe vào tai trái, ra taiphải.

      "Những xinh đẹp trong phủ của chị cũngrất hợp với ý em, ví dụ như. . . . . ." Vũ Văn VĩThần nửa chừng, quay đầu, vươn ngón trỏ ra chỉ vào Đào Du Du rồi tiếp: " ấy!"

      Tình huống gì thế này?

      Đào Du Du nghe được lời của lậptức kinh hãi ngẩng đầu lên, ánh mắt trực tiếp rơi vẻ mặt cười như cười của Vũ Văn Vĩ Thần.

      "Vĩ Thần, đừng đùa giỡn quản gia của chị, ấy giống những suốt ngày quấn lấy cậu đâu." Giọng của Vũ Văn Tuyết Lạc cóchút oán trách.

      Vũ Văn Vĩ Thần nghe vậy, chỉ tiếp tục cườinhạt, thu hồi tầm mắt, cũng tiếp tục nóivề đề tài này nữa.

      Đào Du Du biết mình vừa bị vị Tổng thống ra vẻ đạo mạo này trắng trợn đùa giỡn ấn tượng tốtđẹp lúc trước đứng ra giải vây giúp côthoáng chốc biến mất còn mảnh.

      Khoảng thời gian tiếp theo, hai người bọn họtiếp tục tán gẫu đủ các loại đề tài từ trờixuống dưới biển, mà Đào Du Du bởi vì hai chânmang giày cao gót, lại phải đứng lâu như vậynên chịu nổi nữa. lặng lẽ gọi Bộtrưởng phụ trách tiếp đãi lễ nghi tới thay thế vịtrí của mình, còn chạy vào bên trong nghỉngơi.

      tại hầu hết nhân viên trong phủ Nghịtrưởng đều ở ngoài vườn hoa phục vụ kháchkhứa, liền ngồi luôn ghế salon trong đạisảnh để nghỉ lát, tranh thủ nhàng xoabóp bàn chân tê rần của mình.

      Trước khi đón hai cục cưng tan học phải bận rộn chuẩn bị bữa tối nên chưa kịp ăn gì. Sau đó lại liên tục làm việc cho tới tận bây giờ, tại cảm thấy vừa mệt, vừa đói.

      Trong lòng cũng có chút oán trách. Mấy ngườinày đến bao giờ mới giải tán đây? Ngồi mãi chỗ chuyện phiếm mà thấy chán nhỉ?

      Cuối cùng cũng có người edit lại truyện này!! Mừng quá!! Hy vọng drop như lần trước
      Tks editor!! CHƯƠNG 13: Ngài muốn làm gì?

      Edit: tiểu an nhi


      Đào Du Du bắt đầu đau buồn nhớ lại, nếu lúc trước mình nghe những lời khoác lác củahọc viện, như cái gì mà nghề quản gia cao cấp này trong tương lai rất “hot”, rồi nhu cầu trước mắt về nhân tài trong lĩnh vực này là rất lớn; có đánh chết cũng chọn cái hệ đào tạo về quản gia này.

      Quản gia, chỉ nghe thôi quả rất hoa lệ, như giờ, ra cũng có thể khiến sốngười ghen tị chết được.

      Nhưng sau khi thực bắt đầu công việc, hơnnữa còn sâu vào thực tế, kinh nghiệm qua mộtthời gian dài làm việc thấy, làm quản gia cùng với làm trong ngành dịch vụ cũng khácnhau là mấy.

      So với nhân viên khách sạn bình thường,điểm khác biệt lớn nhất là quản gia chỉ cần phục vụ người trong gia đình, quản lý nhà là được rồi.

      Mà công việc của nhân viên khách sạn là phục vụ cho tất cả mọi người, quản lý khách sạn to như thế.

      ra ban đầu có thể trở thành quản gia của phủ Nghị trưởng, đơn giản cũng coi như đó là “vận cứt chó” của .

      Bởi vì phu nhân Nghị trưởng trẻ tuổi xinh đẹpkhông thích suốt ngày có ông chú cứ quơtay múa chân trong nhà của mình, lại báo cáo tấtcả công việc trong phủ cho mình nữa; vậy nênmới gửi thư tới học viện của Đào Du Du, muốntuyển dụng quản gia ưu tú vừa mới tốt nghiệp, hơn nữa còn ràng là muốn nữsinh.

      Sau đó, Đào Du Du – nữ sinh duy nhất học hệđào tạo quản gia cao cấp cứ như thế vinhquang được tuyển dụng.

      Nhớ ngày đó còn vì chuyện mình có thể tới phủ Nghị trưởng làm việc mà vui ơi là vui. Vềnhà báo tin mừng cho con trai, con trai chỉ nhàn nhạt câu: "Làm người hầu cho ngườikhác mà bà cũng có thể vui mừng đến như vậy, quả nhiên số của bà chỉ có thể làm người phụcvụ thôi."

      Chỉ câu mà suýt chút nữa khiến chết vì nghẹn.

      Cũng may đối với cơ hội công tác giống như thành tựu to lớn này, thực có tình cảm rấtmãnh liệt. Do đó mà vẫn hết sức thuận lợilàm việc cho đến tận bây giờ.

      Nhưng vào lúc này, ngay tại giây phút này đây, rốt cuộc cũng hiểu câu của con trai chí lý đến mức nào rồi.

      Bởi vì lúc trước phủ Nghị trưởng chưa tổ chức qua những bữa tiệc kiểu này bao giờ nên biết khi thực bắt tay vào làm lại mệtmỏi tới vậy.

      Hôm nay coi như là lần đầu tiên thể nghiệm , trong lòng bắt đầu ngừng kêu khổ.

      Phục vụ hai vợ chồng Nghị trưởng khó,nhưng khách của hai người này lại dễ hầuhạ chút nào.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      ghế sofa nghỉ ngơi hơn mười phút, thấy mình nên biến mất quá lâu, nênđứng dậy chuẩn bị quay lại vườn hoa tiếp tụccông việc.

      Nhưng khi vừa đứng lên, mới nhấc chân điđược vài bước, lại thấy Vũ Văn Vĩ Thần đitới chỗ .

      Đào Du Du nhìn thấy , lập tức đứng thẳngngười, khẽ gật đầu chào hỏi: "Ngài Tổng thống,xin chào."

      "Phòng vệ sinh ở chỗ nào?" Vũ Văn Vĩ Thần nhìn cái, sau đó lên tiếng hỏi.

      "Hả?" Đào Du Du nghe vậy, hơi sững sờ, nhưngphản ứng rất nhanh lập tức trả lời: "Từ đây đithẳng rẽ trái, sau đó hết dãy hành lang quẹophải, qua phòng khách lại rẽ trái. . . . . ."

      rất nghiêm túc chỉ đường cho tới phòng vệ sinh, nhưng mới nửa, liền bị bắtlấy cổ tay, thoáng cái túm cả người về hướng vừa chỉ.

      "A. . . . . . phiền ngài buông tay. . . . . . Ngài muốn làm cái gì?" Hành động của khiến Đào Du Du sợ hết hồn, vừa giằng tay ra vừa .

      "Dẫn đường." Vũ Văn Vĩ Thần đột nhiên bỏ tay của ra, thuận miệng phun ra hai chữ này.

      Trời, dẫn đường dẫn đường, có cần phải hành động giống như ăn cướp vậy ?

      Đào Du Du có chút oán trách xoa xoa cổ tay,mắt to len lén liếc lên liếc xuống. mặt tựgiác về phía trước, mặt ấm ức oán thầmtrong lòng.

      CHƯƠNG 14: Đứng ở ngoài cửa chờ tôi

      Edit: tiểu an nhi


      Sau khi dẫn Vũ Văn Vĩ Thần qua chín chỗ rẽ, mười tám chỗ ngoặt cuối cùng cũng đếntrước cửa gian phòng rửa tay duy nhất ở lầu mộtcủa phủ Nghị trưởng, làm ra tư thế mời rất cung kính, khom lưng : "Đến phòng vệ sinh rồi, xin ngài cứ tự nhiên."

      Vũ Văn Vĩ Thần đẩy cửa vào. Đào Du Duthấy tiến vào, chuẩn bị xoay người rời , lại thấy thò đầu ra với : "Đứng ở ngoài cửa chờ tôi."

      Cái gì chứ. . . . . .

      Đùa chắc? vệ sinh còn muốn đứng ngoàicanh cho nữa à?

      Lớn như vậy rồi mà chưa tự vệ sinh được haysao? Chẳng lẽ còn cần có người giúp mới điđược hả?

      Hai cục cưng nhà cũng tự “xuy xuy” rồiđấy, lúc “thúi thúi” cũng còn cần mẹ ở cửa toilet coi chừng đâu.

      Chẳng qua Tiểu Bồ Đào sau khi “thúi thúi” xong la hét gọi mẹ vào giúp bé lau mông nữa thôi.

      Nhưng khó chịu khó chịu, cũng đâu thểlàm được gì. Ai bảo là khách quý cơ chứ,hơn nữa lại còn là Tổng thống của quê hươngcô, làm sao dám cãi lại mệnh lệnh của .

      Ngoan ngoãn đứng ở cửa coi chừng, thời giantừng phút trôi qua.

      Lúc đầu còn nghĩ chỉ tiểu lát thôi, rất nhanh ra ngoài.

      Nhưng ngờ năm phút rồi mà chút động tĩnh cũng có.

      Sau đó lại đoán rằng chắc ngài Tổng thốngđáng kính “thúi thúi” nên vẫn nhẫn nạiđợi thêm năm phút nữa. Thế nhưng mười phút sau, cửa phòng vệ sinh vẫn chưa được mở ra.

      suy nghĩ, có lẽ là đau bụng , vậy chờthêm chút cũng được.

      Cứ như thế, lại qua mười phút nữa, tổng cộng 20phút rồi, nhưng bên trong vẫn hoàn toàn tĩnh lặng.

      Cuối cùng, hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua mà vẫn chưa thấy bóng dáng Vũ Văn Vĩ Thần đâu, bắt đầu giữ nổi bình tĩnh nữa.

      Chắc xảy ra chuyện gì ở trong phòng vệ sinh đấy chứ?

      Nghĩ đến khả năng này, lập tức giơ tay gõ cửa phòng vệ sinh, lớn tiếng hô: "Ngài Tổng thống, ngài có khỏe ?"

      Nhưng gõ cửa nửa ngày mà bên trong chút phản ứng cũng có.

      Đến lúc này, Đào Du Du hết sức lo lắng. kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng móc túi lấyra chìa khóa vạn năng có thể mở cửa tất cả các phòng. Nhanh như chớp mở tung phòng vệ sinhra, cảnh tượng trước mắt lại dọa sợ ngâyngười.

      Vẻ mặt Vũ Văn Vĩ Thần tái nhợt, cả người ngã ở bên trong, trán đầy mồ hôi, đôi môi trắng bệch chút huyết sắc, hai mắt khẽ mở, bộ dạng giống như cố gắng đứng lên.

      "Tổng. . . . . . Tổng thống. . . . . . Ngài. . . . . . Ngài sao vậy? Ngài có khỏe ?" Đào Du Du bước tới nâng ngồi dậy, để cho tựavào người mình. Tay nhè vỗ vỗ mặt vội vàng hỏi.
      CHƯƠNG 15: Giúp gạt người

      Edit: tiểu an nhi


      "Đừng. . . . . . đừng kêu lên. . . . . . Mau. . . . . .mau đưa tôi ra ngoài. . . . . ." Vũ Văn Vĩ Thần đưa tay lên che miệng Đào Du Du, ngăn cản lên tiếng.

      Đào Du Du nghe vậy lập tức im lặng.Sau đó bắt lấy tay khoác qua vai của ,dùng hết sức lực của bản thân giúp đứnglên, cắn răng đỡ từng bước ra khỏi phòng vệ sinh.

      "Để. . . . . . để tôi tìm người tới giúp đỡ . . . . . ." Sau khi ra bên ngoài, Đào Du Du thở ra hơi , tay đưa sang hông muốn lấy bộ đàm để cầu trợ giúp.

      Nhưng mới đem bộ đàm rút ra, bị bàn tay to của đoạt lấy ngay lập tức. Hơi thở củaanh hỗn loạn với : "Đưa tôi tới chỗ khôngngười nghỉ ngơi chút. . . . . . Mau lên. . . . . ."

      "Ách. . . . . . Được rồi. . . . . ." Tuy rằng biết tại sao để cho mình tìm người đến giúp đỡ, nhưng đối với mệnh lệnh của , biết mình chỉ có thể chấp hành mà thôi.

      Vì vậy, lại lấy hết sức bình sinh lần nữa dìu lấy người nặng dưới 80 cân này gian nan di chuyển từng bước , về hướng căn phòng bình thường dùng để nghỉ ngơi cáchđây khoảng 20m.

      Cho tới lúc đưa được đến phòng nghỉ, đặt nằm ghế sofa, cảm thấy mình cũng hết hơi luôn. Nặng nề ngã xuống bên cạnh, há to miệng thở hổn hển.

      Mới ngồi xuống nghỉ ngơi chưa được nửa phút,bỗng nhiên bộ đàm chuyên dụng giắt tai có tiếng truyền đến: "Đào quản gia nghe trảlời? Đào quản gia nghe trả lời?"

      "Tôi nghe đây." bình ổn lại hô hấp chút,sau đó mới lên tiếng.

      "Xin hỏi chị có nhìn thấy Tổng thống Vũ Văn ? Tổng thống rời khỏi vườn hoa phòngvệ sinh 40 phút mà vẫn chưa về. Nhân viêntrong phủ bắt đầu tỏa ra tìm rồi, nhưng trướcmắt vẫn chưa tìm thấy người."

      thanh của bộ đàm , cho nên VũVăn Vĩ Thần nằm bên cạnh cũng mơ hồ ngheđược nội dung bên trong.

      Đào Du Du vừa định trả lời là Tổng thống cùng , nhưng đột nhiên lại bị Vũ Văn VĩThần vươn người qua cắn vào vành tai có đeo tai nghe bộ đàm.

      giật mình muốn đẩy ra lại nghe thấy giọng ở bên tai: " với cậu ta, nhìn thấy tôi."

      Đào Du Du nghe vậy, lập tức phản xạ có điềukiện, lên tiếng qua bộ đàm: "Tôi cũng khôngnhìn thấy ngài ấy. Có thể trong lúc tìm phòng vệ sinh bị lạc đường, mọi người tìm thử trong các gian phòng trước ."

      "Dạ, biết, Đào quản gia."

      . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Sau khi cuộc đối thoại kết thúc, ánh mắt Đào Du Du tò mò nhìn chằm chằm người nằm ởbên cạnh mình. Hô hấp của Vũ Văn Vĩ Thần vẫncòn hơi dồn dập, nhưng sắc mặt dần dần tốt hơn. Cuối cùng, nhịn được yếu ớt mởmiệng hỏi: "Ngài. . . . . . thực có việc gìsao? Vậy tại sao khi nãy lại ngã ở trong phòng vệ sinh?"
      thuyt thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16: Tò Mò Hại Chết Mèo

      Editor: Nguyên Nguyên


      Tò mò hại chết mèo mà, nếu Đào Du Du biết vấn đề vừa hỏi làm thay đổi số phận của , tin chắc rằng có đánh chết cũng khôngnói.

      Thế nhưng mà biết làm thế nào bây giờ? Số phận vẫn hay như vậy đấy, dưới thúc giụccủa tò mò, hỏi, thực hỏi.

      Bởi thế cho nên, hối hận kịp rồi.

      “Trong nhà vệ sinh có chậu địa lan,Đào Du Du lần này truy hỏi việc kỹ càng, thỏa mãn lòng hiếu kỳ phen.

      “Bởi vì…” , mặt bỗng lên mộttia cười tà mị.

      “Bởi vì sao?” Đào Du Du nhìn thấy nụ cười của , đột nhiên thấy run rẩy, loại dự cảm bắt đầu tràn ngập trong đầu .

      “Bởi vì, chuyện này, thể để cho bất kỳ kẻnào biết. Hiểu ?” Lúc lời nàygiọng có chút trầm, ngay cả vẻ tươi cười gương mặt tuấn đó cũng mang đến cảm giác nguy hiểm.

      ra là thế, ngài yên tâm, tôi tuyệt đối giữbí mật này.” Đào Du Du nghe vậy, lập tức dùng tư cách đảm bảo .

      “Giữ bí mật?” Vũ Văn Vĩ Thần nghe vậy, cườinhạt tiếng, tiếp, “ thế giới này……Chỉ có người chết mới giữ được bí mật, có phải ?”

      Ặc ặc ặc…

      là có ý gì đấy?

      Chỉ… Chỉ… Chỉ có chết… người chết… mới… mới có thể giữ bí mật? Đào Du Du tự dưng thấymặt mình cứng ngắc, biết lúc này nêndùng biểu cảm nào để đối mặt với vẻ mặt tươi cười nhưng giọng điệu trầm kinh khủng củangài Tổng thống đây.

      “Ngài… Ngài… Ngài phải là muốn giết tôi diệt khẩu chứ?” Giọng lắp bắp xong, Đào Du Du lúc này cả sức lực đứng lên cũng có nữa.

      xem?” tiếp tục cười tà mị, dùng haitay nâng người dậy, đem khống chế tronglòng, tư thế cực bao quát nhìn , sau mộtlúc lâu, rốt cuộc cũng mở miệng : “Tuyrằng tướng mạo đạt cầu, nhưng tốt xấu cũng là người tin cậy bên cạnh chị họ, hẳnlà cũng có sở trường, làm quản gia của tôi .”

      “Cái gì?” Còn chưa phục hồi lại tinh thần sau trận hoảng sợ, Đào Du Du lại bị lời ngoài dựđoán này làm cho kinh ngạc.

      “Chỉ có để bên người, mới có thể đảm bảo côkhông tiết lộ bí mật của tôi, làm quản gia của tôi hay là chết, tự mình lựa chọn, chỉ có mộtbuổi tối để cân nhắc, chiều mai tôi về nước,mong rằng trước khi tôi về nước, có thể ngheđược câu trả lời thuyết phục của , bằng , ngày này sang năm, chính là ngày giỗcủa đấy.” Lúc lời này, sắc mặt khôi phục bình thường, cả người lúc này giống như con sư tử no giấc, hoàn toàn còn vẻ bệnh tật yếu đuối lúc trước.

      Đào Du Du nghĩ lần này là ông trời buồn chánquá mà đùa giỡn rồi.
      thế mà lại cứu tên ma quỷ…

      Khốn kiếp!!!

      Chương 17: Lựa Chọn Khó Khăn

      Editor: Nguyên Nguyên

      Khi Vũ Văn Vĩ Thần còn để lại cho số điện thoại, bảo nếu trước trưa mai quyết định làm quản gia của , gọi đến số điện thoại kia,bằng , thấy được hoàng hôncủa ngày mai.

      Ngẩn người nhìn bóng lưng rời , Đào Du Du buồn lòng đến cực điểm.
      Trong khoảng thời gian ngắn, biết nên làm thế nào được.

      bao lâu bộ đàm lại lần nữa truyền đếngiọng , nhắc nhở ra chào hỏi khách khứa.

      Cố nâng thân thể run rẩy dậy, nhắmmắt đưa chân ra khỏi phòng nghỉ, sau đó về hoa viên.

      Đến lúc quay trở lại hoa viên, thấy Vũ Văn Vĩ Thần ở đó điềm nhiên như cười cười, mặt tìm được chút gì cái vẻ bệnh tật vừa rồi, dường như chuyện xảy ra trong nhà vệ sinh đều là ảo giác của vậy.

      giờ sau, tiệc trà cuối cùng cũng kết thúc, aivề nhà ấy, ai ôm vợ người ấy.

      Làm quản gia, dĩ nhiên Đào Du Du phải ra tiễn khách, lúc Vũ Văn Vĩ Thần lên xe, nghe thấyanh dùng thanh thể nghe được khẽ bên tai câu, “Chúc có thể nhìn thấy mặt trời chiều mai…”

      nghe thấy những lời này, hai mắt lập tức trừng lớn, đợi đến lúc có phản ứng lại nhìn vềphía Vũ Văn Vĩ Thần ta lên xe, cửaxe cũng đóng lại.

      Sau khi tiễn hết khách khứa, Đào Du Du giao lại công việc trong phủ lượt, sau đó lê tấm thân mỏi mệt về nhà.

      Khi về đến nhà, hai cục cưng đều ngủ.

      rón rén tới phòng của bọn trẻ, đầu tiên là ngồi xuống bên giường Tiểu Bồ Đào, thơm lên khuôn mặt nhắn say ngủ, sau đó bướctới giường Đào Dục Huyên đắp lại cái chăn bịđạp rơi, vuốt lên lông mày lúc ngủ cũng nhăn lại của bé, sau đó thầm thở dài, xoay người ra ngoài.

      Trong đầu rối rắm như tơ vò, bây giờ trước mặt chỉ có hai con đường, sống hoặc chết.

      Thực ra nếu chỉ là làm quản gia cho Vũ Văn Vĩ Thần, chống lại như thế.

      Thế nhưng với tình huống tại, lại phải gánh vác bí mật lớn như vậy, đó là vấn đề.

      Theo như lời Vũ Văn Vĩ Thần , đó chính là, chỉ có để dưới tầm mắt của mới đảm bảođược làm lộ bí mật của ta.

      Lời này có ý khác, đó chính là, ngày còn làm quản gia cho ta, khẳng định suốtngày phải sống trong sợ hãi. Ai biết ta cóhay ngày nào đó lên cơn thấy ngứamắt, hoặc chính làm lộ bí mật, lại đổ lên đầucô, sau đó muốn giết cho hả giận sao?

      cảm thấy mình bây giờ tiến cũng chết, lùi cũng chết, vấn đề chỉ là thời gian.

      Nếu như có hai đứa trẻ, cũng lo sợ như vậy.

      Thế nhưng bây giờ có hai đứa con bên cạnh,thân là mẹ, đương nhiên phải mang hết sứclực ra để bảo vệ chúng, càng cần vì chúng màgiữ mạng sống, bọn chúng có cha rất đáng thương rồi, thể để bọn chúng lạikhông có cả mẹ được.

      đêm ngủ, trong đầu vẫn khôngngừng xoay quanh vấn đề này. thực tế, côcăn bản là được lựa chọn.

      Đồng ý với Vũ Văn Vĩ Thần còn có đường sống, nếu , chắc chắn phải chết…

      Vậy nên…
      Chương 18: Quyết Định

      Editor: Nguyên Nguyên

      Sáng sớm ngày hôm sau, cũng đưa bọn nhà trẻ giống như thường ngày nữa, mà sắp xếp hành lý, đưa bọn chúng lên máy bayđến Thương Quốc.

      Sau khi tiễn chúng rồi, gọi cho Đào TúQuyên, để bà giúp ra sân bay đón bọn , tiện thể giúp chăm sóc bọn thời gian.

      quyết định theo Vũ Văn Vĩ Thần về làm quản gia cho , cho nên trước đó, phải sắpxếp ổn thỏa cho bọn tốt.

      Trước khi đến giữa trưa, đến phủ Nghịtrưởng trình đơn từ chức, Vũ Văn Tuyết Lạc hiển nhiên rất ngạc nhiên với quyết định từ chức của Đào Du Du, thế nhưng thấy quyết như thế, cũng có ý định giữ lại, chỉ chúc sau này tất cả đều thuận lợi, sau có lại phát chocô tiền lương tháng này.

      ra khỏi phủ Nghị trưởng, về nhà chuẩn bịhành lý của mình, sau đó bấm số điện thoại màngày hôm qua Vũ Văn Vĩ Thần đưa cho .

      Sau khi điện thoại kết nối chưa được bao lâu, lạinhận được giọng của người đàn ông trung niên truyền đến: “Xin chào. Xin hỏi ngàilà ai vậy?”

      “Chào……Xin chào……… Tôi là Đào Du Du, là ngài tổng thống cho tôi số điện thoại này, hômqua ngài ấy mời tôi làm quản gia cho ngài.” Đào Du Du khẩn trương nên chuyện hơi cà lăm chút.

      “À, ra là Đào quản gia, xin hỏi, ngài ở đâu vậy? còn nửa tiếng nữa chúng tôi về nước, bây giờ tôi phái xe đến đón ngài.”

      “Tôi ở số 326 khu Nhạc Mai.”

      “Được, mười phút nữa xe xuất ở đó, xin hãy chuẩn bị hành lý ra cửa chờ tôi.”

      “Được, tôi biết.” Đào Du Du trả lời, sau đó cúp điện thoại, nhìn xung quanh lần ngôinhà mình ở năm năm, sau đó rót lý nướcuống, rồi kéo hành lý ra khỏi cửa.

      Ở cửa đợi chưa đến mười phút, chiếc xe limousine màu đen chạy đến dừng lại trước mặtcô.

      Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt của người đàn ông trung niên có ria mép: “Xin hỏi,ngài là Đào quản gia phải ?”

      “Là tôi.” Đào Du Du gật đầu đáp.

      “Xin mời ngài lên xe.” Người đàn ông trungniên kia nghe vậy, lập tức xuống xe, mở cửa sau xe cho Đào Du Du, rồi mời lên xe.

      “Cảm ơn, làm phiền rồi.” gật đầu ra hiệu vớiông ta, Đào Du Du đưa hành lý cho người đàn ông kia, sau đó lập tức lên xe.

      Người đàn ông đóng cửa xe lại giúp , đemgương hành lý bỏ vào cốp xe phía sau, sau đólên xe, phân phó lái xe rời .

      lúc sau, Đào Du Du được đưa đến chỗ Vũ Văn Vĩ Thần ở nhà khách chính phủ, đếnphòng của Vũ Văn Vĩ Thần ở tầng khách sạn cao nhất lại thấy ta đâu.

      Nghĩ lại, giờ này chắc dùng cơm trưa với Tiêu tổng thống Thành Quốc.

      cũng gặp người đàn ông trung niên gọi điện thoại cho , ông chú dễ gần mặtmang mắt kính gọng vàng.
      Chương 19: Lại Bị Uy Hiếp

      Editor: Nguyên Nguyên


      “Trước đây nghe ngài tổng thống Đào quảngia tuổi còn rất trẻ, bây giờ nhìn thấy, còn trẻ hơn sơ với tưởng tượng của tôi. Lời đầu tiên cho tôi giới thiệu chút, tôi là Triệu Nho, là trợ lý riêng của ngài tổng thống, sau này cùng làm việcvới nhau, hy họng Đào quản gia chiếu cố nhiều hơn.” Triệu Nho vẻ mặt thân sĩ nhìn Đào Du Durồi giới thiệu về mình.

      “Trợ lý Triệu! ngài quá khách sáo rồi, phải thỉnh ngài chiếu cố nhiều hơn mới đúng. Ở phươngdiện nghiệp vụ chỗ Tổng thống, ngài là tiền bối, sau này còn rất nhiều điều cần phải học hỏi, hyvọng trợ lý Triệu có thể chỉ giáo nhiều hơn.”Đối với lễ độ của Triệu Nho, rất khiêm tốntrả lời.

      nghĩ tới thích ứng công việc cònnhanh hơn so với tưởng tượng của tôi.” Ngay lúc hai người chuyện, có giọng nóiquen thuộc truyền đến từ cửa, Đào Du Dukhông cần xoay người cũng biết là tên khốn Vũ Văn Vĩ Thần đê tiện vô sỉ lấy oán trả ơn đối với ân nhân của mình.

      Tuy biết là ta, nhưng Đào Du Du lại bị thân phận địa vị ngăn trở, cũng dám công khai biểu bất mãn đối với ta, cứ xem như ta, vì vậy rất lễ độ quay đầu lại cúi đầu cung kính với : “Phải, ngài Tổngthống, rất vinh hạnh làm việc vì ngài.”

      “Trước là vinh hạnh, có lẽ sau vài ngày cảmthấy đó là bất hạnh.” Khóe miệng hơi giương lên, cười cách quỷ dị. Tiện thể ném áo khoác vừa mới cởi ra lên đầu Đào Du Du.

      lập tức đưa tay nhận lấy, trong lòng nhất thờihơi tức giận.

      Đây là ngài Tổng thống sao?

      Sao cái “đức hạnh” này lại được làm tổng thống. ràng đây là tên con ông cháu cha.

      Đem đất nước giao vào tay người này, thậtđúng là bất hạnh.

      Trong lòng oán thầm, nhưng mặt lại có biểu khiêm tốn, bộ dáng nhúng nhường, mặc cho người nhào nặn.

      “Lúc máy bay tôi muốn học hỏi quy củ của phủ Tổng thống và các sở thích của tôi, thời gian của có nhiều, lúc hạ cánh cũng là lúc nhận cương vị luôn, hẳn là biếtnếu đảm đương được chức vị này, tôi giữcô lại cũng chẳng có tác dụng gì, biết được hậu quả rồi đấy.” Vũ Văn Vĩ Thần vừa , vừađem cà vạt tay ném vào trong tay Đào Du
      Du, rồi đến áo lót, quần…

      Đợi đến khi cởi đến bít tất, Đào Du Du cuốicùng cũng ý thức được, ngài Tổng thống đâyđang thay quần áo, lập tức ôm quần áo chạy ra ngoài, đặt lên sô pha ngoài phòng khách.

      Vũ Văn Vĩ Thần nhìn thấy bóng lưng chạy trốncủa , bỗng nhiên nở nụ cười.

      Chương 20: Mới Đến Phủ Tổng Thống

      Editor: Nguyên Nguyên


      Trời nhá nhem tối ngày hôm đó, lúc Đào Du Du theo Vũ Văn Vĩ Thần từ máy bay riêng xuống, cũng là lúc đứng quê hương Thương Quốc của mình, trong lòng do dự hồi, đối với tương lai phía trước lại rất mờ mịt.

      Bắt đầu từ sân bay quốc tế, hàng xe sangtrọng từ từ chạy đến phủ Tổng thống.

      Đào Du Du làm quản gia, được sắp xếp ngồi ở chiếc xe phía sau Vũ Văn Vĩ Thần.

      Khi xe chạy xuyên qua hai bên đường từngquen thuộc, từng hình ảnh cuộc sống trongthành phố này lên trước mắt .

      Nếu như cha còn sống, biết thếnào?

      Đến bây giờ, hung thủ năm đó ám sát ba vẫnchưa bị đem ra công lý, nếu có cơ hội, đem tên hung thủ cầm thú kia đưa lên đoạn đầu đài.

      Xe chạy hơn nửa tiếng cuối cùng cũng đến phủ Tổng thống.

      cánh cửa sắt hoa lệ đẹp đẽ điêu khắc hìnhsư tử đồng biểu trưng cho uy nghiêm, từngoài cổng có con đường lớn dẫn vào tòathành trước mặt, hai bên đường trồng nhữnghàng cây xanh thẳng tắp cao vút đến tận trời,khiến cho con đường trước mặt rợp bóng cây xanh.

      Xe chậm rãi tiến vào phủ Tổng thống, qua đường lớn, vòng qua bồn phun nước, cuốicùng dừng lại trước tòa nhà lớn.

      Lúc này tại căn phòng ngoài có hai hàngngười hầu xếp ở hai bên nghênh đón Vũ Văn Vĩ Thần đại giá.

      Khi Đào Du Du xuống xe, bất chợt bị hấp dẫn bởi hình ảnh tòa thành từng thấy TV, đưa mắt nhìn quanh bốn phía, bị thiết kế khoáng đạt sâu sắc của phủ Tổng thống thu hút.

      Vũ Văn Vĩ Thần xuống xe trực tiếp thẳng vào phòng trong, khi vào cửa được lúc, pháthiện bên cạnh thiếu mất người, quay đầunhìn về phía cửa, chỉ thấy Đào Du Du giống nhưkhách tham quan nhìn ngắm toàn khu nhà.

      lo là đêm nay bị đuổi khỏi đây sao?” nhìn , giọng điệu có chút buồncười hỏi.

      “Hả? Cái gì?” Đào Du Du trong lúc nhất thờikhông phản ứng kịp, có chút sửng sốt.

      Vũ Văn Vĩ Thần thèm lại với , xoay người, tiếp tục vào phòng trong.

      Đào Du Du lập tức phản ứng lại ý tứ câu củaanh, nhất thời mặt đầy hắc tuyến, vội buông suynghĩ khẩn trương bước nhanh vào nhà.

      Sau khi bước vào phòng tiếp khách, Vũ Văn VĩThần cởi áo khoác ném qua chỗ Đào Du Du, sau đó chỉ vào người đàn ông trung niên bên cạnh : ”Vị này là Dương quản gia, sau này cần thay thế ông ấy, ông ấy hướng dẫn nhữngđiều cần chú ý ở phủ tổng thống, cho thờigian ba ngày, ba ngày sau tôi hy vọng có thểtự đảm đương công việc.”

      “Xin chào, Đào quản gia, rất hân hạnh có thể cùng làm việc với .” Dương quản gia đợi Vũ Văn Vĩ Thần xong mỉm cười chào .

      “Xin chào, sau này mong được chú chiếu cốnhiều hơn.” Đào Du Du lập tức tươi cười chào hỏi ông, xong lại cúi đầu nhìn áo khoác Vũ Văn Vĩ Thần vừa ném ra tay , sau đó hỏi,“Xin hỏi, cái này mang đến phòng giặt sao?”
      thuytwindlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :