1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cha chồng độc thân đùa rất vui - Dạ Tử Vũ (44/49)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHA CHỒNG ĐỘC THÂN ĐÙA RẤT VUI

      Tác giả: Dạ Tử Vũ

      Thể loại: Cổ đại, huyền huyễn, điền văn

      Nhân vật chính: Mễ Kinh Kinh, Diêu Thiên

      Độ dài: 49 chương + 1 PN

      Tình trạng convert: hoàn

      Tình trạng edit: tiến hành

      Converter: ngocquynh520

      Editor: tan_hye

      Giới thiệu:

      Cổ Ngữ :

      Nam truy (theo đuổi) nữ cách tầng sa (lụa mỏng), nữ truy nam cách tầng sơn.

      Tác phẩm chính là kể chuyện xưa về □□ tiểu nữ tử Mễ Kinh Kinh cố gắng leo lên ngọn núi ấy.

      ( Truyện thuộc thể loại huyền huyễn, cho nên xin thủ hạ lưu tình với số chi tiết . Truyện thuộc thể loại điền văn, cho nên trông cậy vào các loại gia đấu, cung đấu cũng xin bấm vào nút X ở góc màn hình. )




      Vì văn án quá ngắn, cho nên editor có đôi lời muốn sau khi đọc truyện này:
      Mễ Kinh Kinh bị ép gả cho con trai bị tàn tật của quốc công phủ để báo ân cứu mạng thay huynh trưởng. Ngày kết hôn, nàng phải bái đường cùng với con gà trống. Sau khi được dìu về tân phòng, trượng phu chỉ vào phòng với nàng rằng bao giờ chấp nhận nàng là vợ rồi luôn. Mễ Kinh Kinh rất bực tức vì nàng nguyện ý gả, hơn nữa trượng phu cũng chịu vén khăn voan cho nàng, nàng lại thể lấy xuống. Bỗng nhiên, khăn voan được vén lên. Nàng ngẩng đầu nhìn người nam nhân trước mặt, lập tức cảm thấy thế giới nở ra toàn bộ hoa tươi. Nàng quyết định, theo đuổi nam nhân này. Nhưng tại sao, tại sao nam nhân này phải trượng phu, phải tiểu thúc cũng phải đại thúc mà lại là công công (cha chồng) của nàng?????????
      Last edited by a moderator: 4/8/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1. Cũng vì là Thần Tiên tốt, liền rửa chân

      Editor: tan_hye

      Thiên triều Thánh Nguyên thứ ba, mùa thu!

      cánh đồng rộng lớn bao la rực rớ ánh vàng, Mễ Kinh Kinh ngơ ngác đứng ở nơi đó, vừa nức nở vừa nghĩ, chẳng lẽ mình bị cha nương vứt bỏ sao?

      Chỉ là vừa mới lượm ổ trứng cút, vừa ngẩng đầu cha nương liền biến mất khỏi tầm mắt của mình, trước mắt chỉ có cánh đồng ngũ cốc rộng bao la, đột nhiên truyền đến mấy tiếng dã thú gầm biết ràng.

      Nàng sợ, chỗ ruộng này cách nhà rất xa, chỉ sợ cho dù ra ruộng ngũ cốc cũng tìm được nhà.

      Nhìn mấy cái trứng cút đen trắng trong tay mình chút, có phải là lượm được trứng Thần Điểu trong miệng cha nương thường hay , cho nên mới bị trừng phạt rồi hả? Kinh Kinh sợ hãi, vội thả lại trứng vào trong ổ, sau đó chắp tay thành hình chữ thập, thành kính : "Cầu xin Thần Điểu nên trách tội tiểu nữ tử, xin hãy trả cha nương lại cho ta !"

      Cha nương nàng chưa có trở về, tuy nhiên từ trung lại rơi xuống bóng người.

      Người này là nam nhân, lại có dung mạo tương đối xinh đẹp, hình như xa xa nhìn thấy Mễ Kinh Kinh vậy mà từ trung trực tiếp chạy bộ đuổi theo, vừa chạy vừa hô lớn: "Đồ nhi đừng chạy, lần này vi sư tuyệt đối thả ngươi rời nữa."

      Mễ Kinh Kinh bị kinh ngạc lớn, mặc dù lúc cuối năm nàng từng được xem tạp kĩ đến từ trong thành tới thôn biểu diễn cái gì bước chậm trong trung rồi hướng về bọn họ xin tiền. Thế nhưng dưới chân người này căn bản là có sợi dây nào, hơn nữa còn là dùng chân chạy.

      Nàng biết mình nên kêu to hay là chạy trốn, do dự cả người bị nam nhân kia ôm vào trong ngực.

      Nhiệt độ người có chút lành lạnh, còn có mùi thơm thoang thoảng, lại gần chút nhìn gương mặt đó càng thêm đẹp làm cho nàng tưởng rằng tranh tết tiên nữ rơi xuống phàm trần.

      Nhưng vừa nam nhân, nam nhân cũng có thể có dáng dấp đẹp như vậy sao? Đầu óc Mễ Kinh Kinh có chút thể suy nghĩ được, liền thò tay sờ soạng mặt nam nhân kia, xác định mình là phải nằm mộng giữa ban ngày.

      Bỗng nhiên nam nhân kia chuyện, làm cho Mễ Kinh Kinh bị dọa, vội vàng thu hồi móng vuốt của mình, nhìn .

      Chỉ thấy hình như có chút nghi ngờ : "Tại sao thu lại rồi?" Sau đó đưa mặt lại gần Mễ Kinh Kinh nheo cặp mắt xinh đẹp lại ra sức nhìn lát, : "A, hình như ta nhận lầm người."

      Mễ Kinh Kinh đỏ mặt, nàng lớn như vậy ngoại trừ A Cha còn chưa có bị nam nhân khác ôm qua, lần này chỉ ôm còn đứng gần như vậy. Nhưng nam nhân này lại đột nhiên nhận lầm người, điều này làm cho nàng rất thích.

      Vì vậy. . . . . .

      Mễ Kinh Kinh đưa tay bé, hung hăng quăng bạt tai cho nam nhân xinh đẹp, non nớt : "Lưu manh." nương trong thôn nếu như bị các tiểu tử (con trai) cẩn thận đụng tới, cũng đều như vậy.

      Nam nhân đặt nàng mặt đất sau đó sờ mặt của mình cái, uất ức : "Ta phải lưu manh, ta là Thần Tiên."

      Mễ Kinh Kinh sao lại chịu tin, nàng chỉ vào chân nam nhân : "Thần Tiên là chân sao?"

      Nam nhân đột nhiên giơ chân chính mình lên, thiếu chút nữa giơ lên tận mắt. Sau đó thở dài : " ra vội quá nên quên xỏ giầy."

      Mễ Kinh Kinh nhìn chân của dơ bẩn, liền : "Thần Tiên cũng rửa chân sao?"

      Nam nhân : "Bình thường đều rửa."

      Mễ Kinh Kinh : "Vậy Thần Tiên chẳng phải là khiến cho người ta rất chán ghét?" A nương rồi, nữ hài rửa chân tương lai nhất định làm cho mọi người ghét, ai thèm lấy .

      Nam nhân vừa nghe hai chữ ‘chán ghét’ thẳng tắp chọc trúng tâm của , thế là ngồi xổm xuống khóc lớn : "Ta chính là làm cho người ta chán ghét rồi, còn để cho đệ tử của mình chán ghét. Nàng chạy theo nam nhân khác, vứt bỏ ta làm sao bây giờ?" Khóc lại tiếp tục kêu khóc om sòm.

      Mễ Kinh Kinh cảm thấy người đàn ông khóc thành như vậy đáng thương, nàng vừa rồi tìm được A Cha, a Nương cũng muốn khóc kia mà, chỉ là cho nhẫn nại . tại nàng nên an ủi chút, vì vậy đưa bàn tay bé vỗ vỗ đầu của : "Chớ khóc chớ khóc, sau này Kinh Kinh cho ngươi đường ăn. . . . . ." Duỗi tay sờ người, chẳng biết viên đường rơi mất lúc nào.

      có đường rồi, đây chẳng phải là dụ dỗ được sao? Bình thường thời điểm mình khóc, A Cha luôn có thể biết từ chỗ nào biến ra rất nhiều viên đường, nhưng nàng lại bản lãnh này.

      Suy nghĩ chút, : "Cùng lắm ngươi thu thêm người đồ đệ nữa, vậy còn mình nữa?"

      Nam nhân vừa nghe thấy cũng đúng, ngẩng đầu lên : "Đồ đệ thu có tốt như vậy , ngươi cho là nên tìm nữ hài thích hợp. . . . . . Nữ hài? Ngươi là nữ hài phải ?"

      Mễ Kinh Kinh gật đầu : "A Cha ta là nữ hài, tương lai có thể lập gia đình nha!"

      Nam nhân ngay lập tức dừng khóc mỉm cười, : "Vậy tốt, bằng như vậy ngươi liền làm ta đồ đệ, về sau trưởng thành lại gả cho ta."

      Mễ Kinh Kinh nghe vậy liền vội vàng lắc đầu : "Lập gia đình phải có tam môi lục sính(*) ."

      (*) Tam môi lục sính: Theo nghi thức truyền thống Trung Quốc, những người đàn
      ông và phụ nữ kết hôn cần 3 lễ giới thiệu và 6 lễ sính tương tự “tam thư lục lễ”

      – “Tam môi” là chỉ những văn thư qua lại giữa sính lễ:

      + “Sính thư” thư trao đổi lúc nhà trai ngỏ ý muốn cầu hôn và xin phép được qua nhà bàn tính mọi chuyện.
      + “Lễ thư” trong thư nhà trai chọn ngày lành,tháng tốt nhờ người mai mối sang nhà hỏi ngày sinh tháng đẻ của mà họ muốn cưới

      + “Nghênh thư” thư dự kiến ngày giờ rước dâu

      – “Lục sính” là 6 lễ nhà trai phải lo toàn vẹn khi họ nhà chấp thuận kết tình thông gia

      + Lễ Nạp Thái (Dạm ngõ kèm theo lá thư thứ nhất)
      + Lễ Vấn Danh kèm theo lá thư thứ hai
      + Lễ Nạp Cát
      + Lễ Nạp Tệ
      + Lễ Thỉnh Kỳ ( kèm theo lá thư thứ ba)
      + Lễ Nghênh Thân (Vu Quy)

      Nam nhân : "Những thứ kia là cách làm của phàm trần, chỉ là nếu ngươi muốn tam môi lục sính cũng được, chờ ngươi trưởng thành sư phụ tới đón ngươi, như thế nào?"

      Mễ Kinh Kinh : "Ngươi lớn lên cũng rất đẹp mắt, nhưng a nương rồi, sính lễ tốt có thể gả."

      Nam nhân nắm tóc : "Yên tâm, mặc dù tại ta mang cái gì làm sính lễ tới đây, nhưng là về sau mang cho ngươi." Sau đó lôi kéo hai tay bé của Mễ Kinh Kinh : "Đồng ý , đồng ý !"

      Mễ Kinh Kinh suy nghĩ lâu, rốt cuộc cảm thấy người đàn ông này rất đáng , nếu như gả cho nhất định làm cho các nữ hài trong trong thôn hâm mộ chết.

      Vì vậy nàng suy nghĩ hồi lâu, mới : "Chỉ cần về ngươi sau rửa chân, ta liền đồng ý làm đồ đệ ngươi."

      Nam nhân nghe vậy mừng rỡ cười ha ha, : "Phong Hoa ta lại thu thêm đồ đệ, lại còn là nữ đồ đệ, ha ha. . . . . ." mừng rỡ chạy vòng vo vài vòng trong ruộng ngũ, sau đó vừa bấm Mễ Kinh Kinh : "Ngày sau ta tìm đến ngươi, nhớ phải chờ sư phụ biết ?" xong hôn cái lến khuôn mặt Mễ Kinh Kinh, vui mừng run rẩy trở lại động Cửu U núi Phong Hoa tu luyện.

      Mễ Kinh Kinh lau nước miếng của Tiên Nhân miệng mình cái, bây giờ nàng còn mình đứng ở trong ruộng ngũ cốc rực rỡ ánh vàng, chỉ bị A Cha a Nương vứt bỏ, hôm nay sư phụ mới bái cũng vứt bỏ nàng, cho nên nhìn thấy bóng dáng người kia biến mất phía chân trời, nàng khóc oa oa tiếng, trong lòng lại nghĩ: ra là sư phụ điểm hữu dụng cũng có!

      năm kia, Mễ Kinh Kinh sáu tuổi!

      năm kia, Mễ Kinh Kinh mất nụ hôn đầu!

      năm kia, Mễ Kinh Kinh giải thích được đính hôn!

      năm kia, Mễ Kinh Kinh liền bắt đầu ghét Thần Tiên, người nào nhắc tới Thần Tiên tốt đẹp nàng liền đánh người đó.

      năm kia, huynh trưởng Mễ Kinh Kinh đậu thi Hương, Mễ gia từ người nông thôn thành người tâm phúc.

      Thiên triều Thánh Nguyên năm thứ mười , mùa thu!

      năm này, Mễ Kinh Kinh mười bốn tuổi.

      năm này, huynh trưởng Mễ Kinh Kinh thi đỗ Trạng Nguyên.

      năm này, Mễ Kinh Kinh bị huynh trưởng hứa gả cho công tử nhà ân sư làm thê.

      Ba tháng sau, Mễ gia mới vừa đến Kinh Thành lâu liền khua chiêng gõ trống đem Mễ Kinh Kinh lòng phục đưa vào phủ quốc sư.

      Đúng, ân sư năm đó của huynh trưởng Mễ Kinh Kinh chính là quốc sư đại nhân, Diêu Thiên - nhi tử của thân tỷ tỷ của Tiên Đế, Bích Dao công chúa.

      Truyền thuyết quốc sư vốn là Bích Dao công chúa trong du ngoạn lúc cùng vị Tiên Nhân ở hải ngoại sinh ra, cho nên có tài trí hơn người, học sâu hiểu rộng. Bởi vì có là phụ tá nên Thiên Triều người người mới được an nhàn bình an, hàng năm đều được thái bình.

      Mà bây giờ Kinh Kinh phải gả đúng là nhi tử của vị danh nhân này, nghe còn là con trai độc nhất.

      Dĩ nhiên, lấy thân phận nông hộ của nhà nàng mà gả cho nhi tử của vị đại nhân vật như vậy làm đích phu nhân dĩ nhiên là thể nào, bởi vì trong đó có nguyên nhân .

      Mà nguyên nhân chính xác, là nhi tử của vị quốc sư này trời sanh mắt mù, lại bởi vì khi còn bé bị người cố ý đả thương hai chân, dẫn đến thể đường được.

      Như vậy, Mễ gia bọn họ mới có cơ hội bấu víu cành cao, đem nữ nhi gả qua thành thê tử kết tóc.

      Tuy là như thế, nhưng cả nhà dưới cũng có vui mừng, đều khóc sướt mướt đưa Kinh Kinh xuất giá, cho đến khi nàng rất xa, lại vẫn thấy a Nương, nhóm người thẩm tử (thím) đuổi theo ở phía sau, vừa đuổi theo vừa khóc, thậm chí còn khóc đến bị ngã. . . . . .

      Nàng bất đắc dĩ thở dài, nhàng giơ lên cánh tay mập mạp vẫy vẫy với các nàng, trong lòng nghĩ: cái này nhìn thế nào lại giống như đội ngũ đưa ma đây?

      Dĩ nhiên, trong lòng Mễ Kinh Kinh tự có tính toán.

      Tính toán của nàng dĩ nhiên là trốn.

      Tuy tại thể liên lạc được với sư phụ chết tiệt kia, nhưng là chỉ cần mang theo pháp bảo cho ở người trong khoảng thời gian ngắn vẫn có thể giữ được trong sạch. Sau đó chờ bọn buông lỏng cảnh giác mình có thể bỏ chạy tìm sư phụ!

      Nàng cũng nghĩ vì tiền đồ huynh trưởng mà hi sinh hạnh phúc cả đời của chính mình, coi như chạy luyện song tu với sư phụ cũng hơn là ở chỗ này làm quả phụ.

      Về phần luyện song tu như thế nào nàng hiểu, làm cái gì mà trước kia sư phụ thu 101 người đồ đệ, cũng bởi vì muốn luyện song tu mà tất cả đều bị hù chạy là vì cái gì nàng cũng hiểu. Nhưng là, sư phụ là xinh đẹp, so với nam nhân xa lạ nàng tình nguyện ở chung chỗ với sư phụ.

      Nghĩ như vậy, nàng bị lảo đảo nâng vào quốc sư phủ.

      Lần này hôn lễ hết sức tráng lệ, có thể là mười dặm hồng trang rồi!

      Nhưng là trong lòng Kinh Kinh vui mừng nổi, bởi vì trượng phu của nàng đứng tốt đá cửa kiệu. Nhưng quy củ vẫn phải làm, vì vậy có người đá cửa kiệu thay tân lang.

      Bị nâng vào lễ đường, Kinh Kinh phát nam nhân đứng ở bên cạnh mình cũng phải là cao, mà thế nhưng có mặc hồng y. lúc tức giận, nàng nghe được tiếng gà trống kêu ô ô, nếu như đoán sai, thậm chí ngay cả bái đường cũng cần phải người khác làm thay?

      Thay thay , dù sao nàng cũng phải là lòng muốn gả.

      Kết thúc ba lạy nàng bị đưa vào tân phòng, nghĩ tới lần này dù sao cũng nên nhìn thấy mặt trượng phu của mình , kết quả ngồi chờ tận tới khi trời tối.

      Kinh Kinh cảm giác hông của nàng cũng sắp thẳng lên được rồi, đúng lúc này liền nghe hỉ nương : "Tân lang nhanh tới vén khăn voan cho tân nương ."

      Tinh thần Kinh Kinh lâm vào chấn động, vội vàng ngồi thẳng người.

      Tuy nàng là có ý định sống qua ngày với cái tân lang này, nhưng trong lòng vẫn khẩn trương, dù sao đây chính là đại nương lần đầu lên kiệu a!

      Chỉ nghe leng keng leng keng, cũng biết là dùng xe lăn hay là người đỡ vào, tóm lại chỉ chốc lát sau đôi chân xuất gần hai chân mình, mà đồng thời xuất còn có cái ghế.

      Tâm Kinh Kinh liền nhảy dựng lên, vị này chính là nàng vị tân lang bị mù sao?

      chờ vén khăn voan của mình lên nhìn trộm bộ dáng của , nếu như thuận mắt có thể trải qua cùng ! Từ trước đến giờ Kinh Kinh vẫn duy trì cá tính thích ứng theo mọi hoàn cảnh, hơn nữa sư phụ cũng qua rồi, hợp liền tới, hợp chia tay. Thần Tiên cũng tùy duyên, nàng đương nhiên là muốn xem trước chút mình có phần duyên này với hay .

      Kết quả, đinh tiếng can tử (que dùng để vén khăn voan của tân nương) bị ném mặt đất.

      Vị đại thiếu gia Quốc Sư Phủ chưa từng thấy mặt kia : "Ai muốn vén khăn voan cho nàng, ta lại muốn cưới nàng."

      "Nhưng là lão gia. . . . . ." Hỉ nương nhặt can tử lên khổ sở .

      "Nếu muốn thú tức phụ (cưới vợ) như vậy để cho thú a, ta tới chính là muốn cho vị tiểu nữ tử này, Diêu Viễn Từ ta cũng nhận ngươi là thê tử của ta." xong cái ghế kia vừa động kêu tiếng két… két…rồi ra.
      Last edited: 28/1/16
      Phong Vũ Yên, Nhiên NhiênTrâu thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2: công công là kho báu, nhưng vẫn có thể vén khăn voan

      (công công: bố chồng)

      Editor: tan_hye

      Kinh Kinh nắm chặt tay rồi buông lỏng ra, buông lỏng ra lại nắm chặt lại.

      Nàng mặc dù phải là khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng là bông hoa thiếu nữ a! ( sư phụ vậy, mặc dù mắt nhìn tốt lắm. )

      Mặc dù phải thanh tú yểu điệu, nhưng cũng là châu tròn ngọc sáng. ( câu này là chính mình tự đánh giá! )

      Nhưng là, ngày đầu tiên lập gia đình nàng có trực tiếp đả kích người tàn tật này thế nhưng lại bị ghét bỏ, nàng có thể làm sao, phóng hỏa hay là giết người?

      Dĩ nhiên tất cả đều được, đối phương dù sao cũng là con trai của người cứu tính mạng huynh trưởng.

      Lúc trước huynh trưởng trúng thi đình, kết quả ở Kim Điện làm bài thơ bị người có lòng chỉ ra là nhục mạ hoàng thượng. May mắn là quốc sư ra mặt, mới thoát khỏi thảm sát diệt môn, diệt môn a, trong này dĩ nhiên tránh được còn có tên Kinh Kinh, nếu nàng cũng đồng ý gả tới đây.

      Nàng luôn còn tia hi vọng, nếu đối phương là người tốt, đừng là người mù người què, kể cả là kẻ câm điếc nàng cũng chấp nhận. Ít nhất, cũng phải có dáng vẻ phu nhân.

      Nhưng bây giờ, nàng nắm chặt móng vuốt của mình, ngứa tay muốn lấy ra bảo vật sư phụ đưa cho tận tình đùa bỡn !

      Chỉ là, sư phụ chịu ân huệ của người khác phải nhớ ngàn năm.

      Nàng nhịn, Bách Nhẫn thành Kim, vạn nhịn Thành Cương! ( ý phải biết nhẫn nhịn mới đến thành công) ( đứa này giận đến điên rồi. . . . . . )

      "Viễn Từ, ngươi đâu vậy?" giọng hơi trầm thấp quát lên.

      " cần ngươi quan tâm." Diêu Viễn Từ cũng để ý tới nam nhân kia tự mình đẩy xe lăn .

      Kinh Kinh nghe được người nọ thở dài, sau đó tới : "Xin lỗi, đứa bé kia quá tùy hứng, nhưng dần dần rồi ngươi phát ra . . . . . ."

      Kinh Kinh muốn nghe, tân hôn liền ném nương tử mình nam tử đó cũng đáng giá nàng tìm hiểu . Nàng dùng sức nắm chặt tay, mặt sưng huyết đỏ bừng, chỉ kém phát bạo.

      Diêu Thiên cũng chú ý tới, tay trái tân nương dùng lực xoa xoa tay phải của mình, chà xát đến đỏ. sợ nàng tức thêm làm ra chuyện gì.

      Nghĩ tới đây, liền cầm lấy can tử.
      (can tử: cái que dùng để lật khăn voan của tân nương)

      Ma ma đứng bên cạnh vội : "Lão gia, cái này hợp quy củ." Nào có đạo lý công công lại vén khoăn voan của con dâu a!

      Diêu Thiên thở dài, cái này tất cả còn phải đều là do nhi tử gây họa sao.

      Mặc dù hôn (DT) định ra, nhưng là thể bỏ tân nương ở bên để ý tới như vậy. ràng trước đó (DVT) cũng có phản ứng lớn như vậy, có lẽ chính là chờ đợi đến hôm nay để phá hỏng mặt mũi của (DT) .

      Bái đường viện cớ ốm , vẫn là tìm con gà trống lạy thay nhi tử. Bây giờ người cũng nhập tiệc rồi, cũng thể ngay cả vén khăn voan cũng phải để vén giúp chứ?

      Hơn nữa có quy củ, nếu tân nương tự mình vén khăn voan lên cả đời vô phúc, cho nên có vài tân nương tử bởi vì ngày đầu tiên trượng phu say rượu có vén lên, cứ trùm như vậy cho đến sáng ngày thứ hai.

      Mà theo tính khí nhi tử này của mình, chỉ sợ đến sáng ngày thứ hai cũng tới. đến, chẳng lẽ cứ để cho nàng trùm khăn đầu cả đời như vậy sao?

      Vạn nhất nàng dâu nghĩ lẩn quẩn trong lòng mà lại làm ra chút chuyện gì, đó phải là đáng thương nữ nhi nhà người ta sao!

      Nghĩ tới đây : "Ôm con gà trống đến đây cho ta, ta thay súc sinh kia vén !"

      Nhóm ma ma cũng tiện nhiều lời, liền đem con gà trống vẫn treo ngày sinh tháng đẻ của Diêu Viễn Từ. Diêu Thiên ôm lấy gà trống, cầm can tử nhàng đẩy khăn voan của con dâu ra.

      Kinh Kinh giận đến sôi lên, đúng lúc ấy , khăn voan đầu đột nhiên bị người vạch trần .

      Trong mũi nàng cảm nhận được hơi thở trong trẻo lạnh lùng, tức giận thế nhưng giảm mấy phần.

      "Khăn voan này ta vén lên thay Viễn Từ trước, ngày sau ngươi cũng đừng trách , mọi người đều là người nhà." Diêu Thiên xong lại giao con gà trống cho người bên cạnh, sau đó mở lời an ủi Kinh Kinh.

      Kinh Kinh giương mắt nhìn lên lập tức cảm thấy hoa tươi toàn bộ thế giới đều nở ra trong nháy mắt, ở trung tâm của những đóa hoa này là khuôn mặt xinh đẹp gần như làm mù mắt nàng.

      Sư phụ của nàng là mỹ nhân xinh đẹp hạng nhất, nhưng vị trước mắt này so ra cũng khác biệt lắm, thậm chí ở phương diện khí chất còn mạnh hơn sư phụ kỳ quái của nàng gấp trăm lần.

      Nhịp tim là nhanh, mặt là nóng, muốn chết, nhất định là muốn chết!

      Kinh Kinh che ngực của chính mình, rốt cuộc tại thời điểm nam nhân hơi nhíu lông mày, êm ái hỏi câu: "Hài tử, ngươi sao chứ?" nàng thể nhịn được nữa, hai dòng máu tươi từ lỗ mũi phun ra, kêu a tiếng rồi ngã thẳng xuống giường, bất tỉnh nhân .

      Diêu Thiên giật mình, sau khi vén khăn voan liền thấy đứa này tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, toàn thân run lên, nghĩ đến nàng thế nhưng phun máu mũi té xỉu, khỏi lại tự trách cách làm việc của nhi tử mình là quá đáng chút. lắc đầu : "Tính tình đứa này thế nào lại lớn như vậy chứ!"

      Hiển nhiên hai ma ma trong phòng cũng có chút lòng mình bị rơi xuống, trong lòng các nàng kêu: cái này ràng phải là tức giận, chính là do lão gia ngươi làm hại a!

      Nhưng mà lão gia nhà mình lại cái tính tự giác này, : "Còn mau gọi đại phu tới đây xem cho thiếu phu nhân chút, người nữa lập tức đến nhà mẹ đẻ thiếu phu nhân, hỏi xem nàng có bệnh cũ gì hay ."

      Mọi người nhất nhất đồng ý, Diêu Thiên cũng cảm giác chính mình quá thích hợp ở lâu trong phòng con dâu, vì vậy chờ đại phu tới liền ra bên ngoài nghe tình huống.

      Lại sau khi đại phu tới canh giờ, Kinh Kinh liền tỉnh.

      Điều thứ nhất sau khi nàng tỉnh chính là tiện tay kéo ma ma hưng phấn hỏi "Xin hỏi, mới vừa rồi, ngưởi nam nhân mới vừa rồi đứng ở chỗ này là ai vậy?" Mình tại sao lại vô dụng như vậy, thế nhưng lại té xỉu.

      Ma ma tội nghiệp liếc nàng, sau đó vỗ tay của nàng hai cái, dù muốn đả kích nàng nhưng là vẫn phải trả lời : "Hài tử, ngươi đừng suy nghĩ nhiều a, vị kia là công công của ngươi."

      "Công. . . . . . Công. . . . . ." ánh mắt Kinh Kinh chớp, lại lần oanh liệt té xỉu.

      Trong thiên hạ có ai xui xẻo như vậy chứ?

      Kinh Kinh che chăn len lén khóc lúc lâu.

      Nàng vất vả gặp được người mình động lòng, nhưng quay đầu liền nghe người này là công công của mình. Ngay cả tiểu thúc tử (em trai chồng), đại thúc tử ( trai chồng), đường huynh ( trai họ của chồng), đường đệ ( em trai họ của chồng) đều phải là, mà lại là công công!

      Vì vậy, nàng thất tình.

      Trước kia sư phụ tới hơn trăm lần luôn là lần khóc lần, lúc ấy nàng chỉ nghĩ, có cần cường điệu đến vậy sao?

      Nhưng là bây giờ đến lượt nàng, nàng cũng muốn khóc!

      Sáng ngày thứ hai nàng rời giường với ai con mắt hồng hồng, bọn hạ nhân liền bắt đầu thầm nghị luận: "Thiếu phu nhân là đáng thương, lúc này mới là ngày thứ nhất tân hôn bị thiếu gia từ bỏ."

      Lại có có người : "Chỉ là dung mạo thiếu phu nhân cũng phải là rất đẹp, khó trách thiếu gia thích."

      "Tiểu Hoàn ngươi bậy bạ gì vậy, thiếu gia làm sao có thể nhìn thấy."

      "Cũng đúng a, vậy tại sao vứt bỏ thiếu phu nhân, chẳng lẽ là người có cái mùi gì thích sao?"

      Tất cả những lời về mình Kinh Kinh nghe được đều làm như nghe thấy, trong đầu của nàng chỉ có bóng dáng xuất sắc của công công và dung mạo càng nhìn càng thuận mắt.

      Đây chính là vừa thấy trong truyền thuyết, cũng đến khắc tan thành mây khói rồi.

      "Ai. . . . . ." Kinh Kinh thở dài hơi, làm cho tiểu nhau hoàn phía sau trang điểm cho nàng sợ đến cắm sai kim sức tay rồi, vậy mà đâm rách da trán thiếu phu nhân.

      Nàng bị sợ đến vội vàng quỳ xuống : " xin lỗi, Thiếu phu nhân, xin ngài đại nhân đại lượng nên trách tội Linh nhi."

      "Ai. . . . . ." Kinh Kinh tiếp tục than thở, hình như căn bản cũng biết mình bị quẹt làm bị thương rồi.

      Linh nhi chờ gần nửa ngày cũng thấy thiếu phu nhân để ý đến nàng, hơn nữa nhìn có vài giọt máu tươi chảy đến bên môi. Nàng vội vã đứng dậy dùng khăn tay lau sạch máu, còn gọi người lấy thuốc tới rồi thoa lên.

      Bây giờ Kinh Kinh dạng giống như biết gì mặc kệ các nàng loay hoay, cho đến khi Linh nhi làm xong mới : "Thiếu phu nhân, phải kính trà rồi."

      "Ồ!" Kinh Kinh mặc dù đồng ý, nhưng thân thể lại động.

      Linh nhi đặt tay ở mặt Kinh Kinh tìm kiếm, động, ngay cả mí mắt cũng nháy mắt. phải là bị đả kích quá lớn, biến thành ngốc rồi!

      "Vậy phải làm sao bây giờ a, lão gia này chờ?" Linh nhi trong lòng nóng nảy sợ làm lỡ chuyện của lão gia, mặc dù lão gia nhìn như công bằng sáng suốt, cũng xử phạt người làm về thể xác, nhưng là chỉ cần chọc giận đến , hậu quả còn nghiêm trọng hơn dùng cách xử phạt về thể xác nhiều lắm!

      Lão gia?

      Nếu như người kia là công công cả mình, như vậy phải chính là lão gia sao!

      Tinh thần Kinh Kinh tỉnh táo chút, đột nhiên kéo Linh nhi sợ, bị dọa làm cho linh hồn bé của nàng thiếu chút nữa bay ra ngoài. Thấy hai con mắt thiếu phu nhân lóe sáng lóe sáng nhìn nàng chằm chằm, khỏi giọng run run : "Thiếu . . . . . Thiếu . . . . . Phu nhân, ngài có gì phân phó?"

      Kinh Kinh cười : "Ngươi mới vừa kính trà?"

      "Phải . . . . . Đúng vậy." Linh nhi gật đầu cái.

      Kinh Kinh lập tức : "Vậy còn mau , muộn quá để cho chờ đến nóng lòng phải làm sao?" Dù là công công của mình thể có ý tưởng sai trái gì, nhưng gặp lại lần tồi a, ít nhất có thể biết ngày hôm qua mình phải đối với vừa thấy .

      Đứng lên rồi ra bên ngoài, gió thổi mới phát giác được cái trán có chút đau, liền : "Ai , ta mới vừa đụng chỗ nào rồi sao?"

      Linh nhi vội vàng quỳ xuống : "Là mới vừa nô tỳ cẩn thận quẹt làm thiếu phu nhân bị thương, xin. . . . . ."

      "Bị quẹt cũng quẹt rồi, ngươi quỳ làm cái gì??, mau dậy dẫn đường." Kinh Kinh từ sinh ở nơi thôn dã, những quy củ ở danh môn đại hộ nàng hiểu cũng học được.

      Hơn nữa việc hôn căn bản có tính toán trước, cho nên ngay cả thời gian học tập nàng cũng có.

      Linh nhi mờ mịt gật đầu cái, biết mình là nên cảm tạ vị thiếu phu nhân này khoan hồng độ lượng hay là cần phải cảm thấy hành động của thiếu phu nhân rất quái lạ!

      Chỉ là, người của quốc sư phủ quả cùng nơi khác cũng giống, phong cảnh tươi đẹp, địa phương rộng lớn. Cho nên Kinh Kinh phát , ra khỏi sau vườn của chính mình thậm chí có bốn người nâng kiệu chờ ở đó.

      Cái này ở trong nhà cũng có thể ngồi kiệu đúng là thoải mái, nghĩ đến mình là thành thân mới ngồi qua chút nhưng bởi vì trong lòng buồn nên thể cảm nhận tư vị trong đó, hôm nay cần phải ngồi lần nữa để thể nghiệm chút.

      Nàng cúi thấp người xuống rồi ngồi lên, sau đó bị lảo đảo khiêng .

      Lúc đầu cảm thấy tệ, sau lại cũng có chút nóng nảy, bởi vì nàng nhưng là phải gặp vị công công kia của mình. Vì vậy ở bên trong : "Quá chậm, các ngươi nhanh chút."

      Bốn kiệu phu đồng ý tiếng, ra sức nâng lên bước nhanh hơn.

      Kinh Kinh vẫn cảm thấy chậm, : "Nhanh hơn chút nữa."

      Kiệu phu ở bên ngoài lại đồng ý, lần này đổi thành chạy chậm.

      Kinh Kinh chỉ cảm thấy cỗ kiệu có chút run, nhưng còn có thể chịu đựng, liền lại : "Còn có thể nhanh hơn sao?"

      Kiệu phu bên ngoài rướm mồ hôi, bọn họ ở trong phủ nâng kiệu rất nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên phải chạy, thế nhưng thiếu phu nhân vẫn chê chậm.

      Bọn họ muốn lưu lại ấn tượng tốt cho vị chủ tử này, vì vậy đều tiếng động quyết định, liều mạng!

      Cứ như vậy, đường từ hậu viện đến tiền viện phủ quốc sư bụi mù chạy như điên tới.

      Có người làm cả kinh : "Đây là thế nào?"

      "Chắc là cỗ kiệu của thiếu phu nhân."

      "Kính trà có phải gấp như vậy sao?"

      "Nhất định là dậy trễ, lão gia bên kia nóng nảy."

      "Có thể có thể."

      Bất tri bất giác, thanh danh thiếu phu nhân phủ quốc sư vô cùng lười biếng này biết thế nào bay ra ngoài.

      Nhưng bây giờ Kinh Kinh nhưng biết chuyện tình xa xôi như vậy, đường tới tiền viện nàng đều bị cuồng run, đúng lúc xuống kiệu chóng mặt lại thấy bóng người từ trong phòng ra.

      Trong lòng nàng vui mừng, liền vội vàng tiến lên mấy bước muốn nhìn cẩn thận chút.

      Đáng tiếc trời chiều ý người, bước giẫm vào làn váy, a nha tiếng chuẩn bị té mặt đất.

      Diêu Thiên đứng gần đó, vội đưa tay ra đỡ.

      Nhưng ngờ thể trọng nàng dâu có chút vượt chỉ tiêu, lại bị nàng hung mãnh đập vào bị mạnh mẽ ngã xuống đất.

      Quốc sư đại nhân bị buộc phải ngã xuống vô tội nhất, thế nhưng cũng tức giận, chỉ : "Cái đứa bé này làm gì vội vã như vậy?" Cỗ kiệu là chạy tới tự nhiên cũng thấy.

      "Kính. . . . . . Kính trà. . . . . ." Mặt Kinh Kinh dán ở trước ngực công công có chút đỏ, nàng biết loại cảm giác ngày hôm qua sai, bây giờ tim của nàng cũng nhảy sắp nhảy ra bên ngoài rồi.

      Chỉ là, nàng còn chưa có ôm đủ, có người làm lên ba chân bốn cẳng đỡ nàng lên.

      Mà quốc sư Diêu Thiên tự mình đứng lên, lấy tay phủi đất cười : "Ta gọi người phân phó bọn nó bảo ngươi cần phải vội vàng, hơn nữa nếu thích đến vậy cũng có thể đến, cần gì vội vàng thành bộ dáng như vậy." Nhìn qua cũng biết con dâu này là người thành , chỉ tiếc đứa con trai kia của mình cũng biết quý trọng.

      Mà Kinh Kinh bị kéo đến cái muốn kia, đỏ mặt : " có. . . . . . có vội vàng, là bọn , sợ bị mắng nên chạy nhanh."

      Kiệu phu và nha hoàn mệt rã rời im lặng, bọn họ đây coi như là chưa được nằm cũng trúng thương !
      Last edited: 28/1/16
      Phong Vũ YênNhiên Nhiên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 3: Tình loại bệnh, nguy hiểm đến mạng người

      Editor: tan_hye

      Kính trà chính là phu thê hai người cùng nhau kính, kết quả nàng ngồi ở nơi nào đó chảy nước miếng nửa ngày đối với mỹ mạo của công công chính mình, còn phu quân danh nghĩa của nàng tới.

      tới càng tốt, mình có thể nhìn lâu hơn chút.

      Càng nhìn càng đẹp mắt, những đẹp mắt mà khí chất cũng tốt.

      những khí chất được, tính tình cũng rất dịu dàng, ngay cả mình đè ngã cũng thấy câu nặng lời.

      trong si mê, liền nghe thanh ùng ục (tiếng bụng đói sôi ý) vang lên.

      Nàng ngẩn ra, đây là thanh quái gì, hình như là do mình phát ra.

      Kết quả lại tiếng nữa vang lên, trong nháy mắt mặt của nàng liền đỏ.

      ra là ngũ tạng của mình hát Thành Kế rồi (ý bụng đói réo lên), suy nghĩ chút ngày hôm qua ăn được thứ gì, sáng sớm hôm nay vội vã tới gặp công công, lâu như vậy chưa được ăn gì, đói bụng mới là lạ.

      Nhưng tình cảnh này nó lại kêu loạn cái gì đây? Hơn nữa còn là trước mặt công công làm cho người ta tim đập rộn ràng! Bàn tay mập bé của nàng nắm thành quả đấm, lặng lẽ đấm vào bụng của mình cái muốn cho nó yên tĩnh lại.

      Dĩ nhiên tất cả điều này cũng rơi vào trong mắt của Diêu Thiên, càng sâu sắc cảm thấy ủy khuất cho người con dâu này rồi.

      ràng ngày hôm qua nàng bị khuất nhục như vậy, vậy mà chữ cũng , tại ràng rất đói bụng nhưng chỉ dám gõ bụng của mình mà dám hỏi câu.

      "Người tới truyền lệnh , ngươi. . . . . . Ngươi tên là Kinh Kinh , cùng nhau dùng điểm tâm rồi hãy trở về!" Diêu Thiên tận lực để cho mình có vẻ hết sức hiền lành thân thiết, tránh cho con dâu mới lấy về này sợ.

      Vì vậy, tiểu nha hoàn mới bưng thức ăn tiến vào vừa ngẩng đầu thấy Diêu Thiên tim đập nhanh hồi, cạch oành (tan: tiếng ngã) ngã xuống đất, ngay cả cái khay đựng bát cũng tan nát dưới đất.

      Diêu Thiên cau mày : " là hồ nháo. . . . . ." Nhìn con dâu ngơ ngác nhìn chút, vội vàng ho : "Mau thu dọn , được lại trượt chân nữa, biết ?"

      Tiểu nha hoàn cuống quít gật đầu thu dọn rồi xuống, trong lòng kêu lên: trời ạ, nàng thế nhưng vừa thấy lão gia cười, mặc dù có chút ngoài cười nhưng trong lòng cười, nhưng nàng vào phủ làm việc ba bốn năm, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cười, là quá quỷ dị rồi. Càng quỷ dị hơn là, nàng ràng thất lễ nhưng bị phạt, chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây sao?

      "Tới dùng cơm thôi. . . . . ." Diêu Thiên ngồi ở vị trí chủ vị sau đó đưa tay kêu Kinh Kinh vẫn ngẩn người ở bên cạnh.

      Nhưng lúc này Kinh Kinh mới nhớ tới chuyện, đó chính là là công công của mình, vậy có nghĩa là mình phải còn có bà bà (mẹ chồng), thế nào ngồi lâu như vậy mà chỉ có mình . Nàng nhìn xung quanh, trừ họ ra cũng chỉ có người hầu.

      Trước khi gả tới mẫu thân qua, mọi việc nhất định phải lấy bà bà làm đầu, càng phải cung kính đối với nhóm di nương, chớ đắc tội với các nàng, đến lúc đó bị người nào đá cho cước cũng biết.

      Chính nàng cũng ràng, đại môn đại hộ chú trọng nhiều thứ, chính mình là cái sai lầm lớn chỉ sợ phải chịu tội rồi.


      Nghĩ tới đây sao công công tuấn mỹ ( tuấn, mỹ mạo) có người, trong lòng nàng miễn bàn có bao nhiêu bất đắc dĩ.

      Nhưng nam nhân chính là như thế, tam thê tứ thiếp.

      Nghĩ tới đây, mặc dù nàng vẫn còn tia quyến luyến đối với công công, nhưng là còn mãnh liệt như lúc trước rồi. Chung quy vẫn có cảm giác có thứ gì đó vừa nảy nở ở trong lòng chút bị cái thực này vô tình bóp chết rồi.

      Nàng từ từ qua, sau đó thận trọng : "Chẳng lẽ chờ nhóm bà bà sao?"

      Diêu Thiên miệng trà thiếu chút nữa phun ra, suy nghĩ chút cũng đúng, nhà bọn họ vừa đến Kinh Thành, tình huống trong phủ quốc sư là có thể tha thứ.

      Chỉ là, quả bị ba chữ nhóm bà bà này của nàng này làm cho kinh hãi.

      "Ngồi , bà bà ngươi qua đời lâu rồi."

      "A, vậy nhóm di nương sao?"

      "Cũng có."

      " qua đời?"

      "Là vẫn có."

      "Ồ!" ra công công là độc thân, khóe miệng Kinh Kinh vẫn nhếch lên, vô cùng vui vẻ ngồi xuống. Chỉ là nam nhân bình thường phải đều có thê có thiếp sao? Chẳng lẽ vị công công này cũng tu tiên giống sư phụ? Nhất định là như vậy rồi, nàng nghĩ nếu như có ngày mình có thể song tu cùng với công công tốt rồi.

      Thức ăn rất ngon miệng, nhưng nàng lại dám ăn nhiều, sợ mình mất hình tượng trước mặt công công làm cho ghét bỏ.

      Sau khi ăn xong, Diêu Thiên : "Kinh Kinh ngươi vào cửa Diêu gia chính là người trong nhà rồi, chính là vừa mới bà bà ngươi mất sớm, mà thân thể Viễn Từ lại có khuyết tật, trong hậu viện cũng có nữ chủ tử nào khác, cho nên tất cả mọi chuyện lớn trong phủ này vốn là do ta xử lý. Nhưng mà bây giờ, ta liền giao tất cả cho ngươi, ngươi có bằng lòng gánh vác hay ?"

      Nhanh như vậy liền giao quyền rồi hả ?

      Đúng vậy a, hậu viện này có nữ chủ nhân, giao cho nàng giao cho người nào.

      "Nhưng là, Kinh Kinh cái gì cũng hiểu." Nàng hiểu.

      "Có cái gì hiểu có thể trực tiếp tới hỏi ta là được rồi." Diêu Thiên biết những thứ này bây giờ là quá sớm, nhưng là muốn cho nàng có lòng trung thành phải giao cho nàng xử lý toàn bộ việc nhà.

      Ít nhất, có chuyện khác làm nàng phân tâm nàng coi nơi này như nhà của mình.

      Mà Kinh Kinh lại nghĩ trong lòng, lời này nghĩa là, ngươi hiểu có thể hỏi.

      Để cho nàng hỏi ý tứ chính là nàng có thể lấy cớ để thường xuyên nhìn thấy công công rồi hả? Trong lòng Kinh Kinh vui mừng, gật đầu : "Vậy, vậy ta tận lực học tập."

      Diêu Thiên nghe nàng hiểu chuyện như vậy khỏi gật đầu : "Được, như vậy tốt." Nhưng lại nghĩ tới hình như chính mình quá vội vàng rồi, liền : "Chờ thêm mấy ngày ta liền bảo quản gia lấy sổ sách và vụ cho ngươi nghe, ngươi mới vào cửa hay là cứ làm quen hoàn cảnh chút trước !"

      Kinh Kinh liền : " cần. . . . . . tại liền dạy ta được , dù sao ta trở về cũng có chuyện gì khác để làm."

      Diêu Thiên chính là hồi chán nản, nàng sai.

      Trước tân hôn ba ngày vốn chính là thời gian vợ chồng son ngọt ngọt ngào ngào như keo như sơn, nhưng đứa con trai kia biết chạy nơi nào núp, bỏ nàng mình lại suy nghĩ lung tung bằng theo học tập xử lý việc nhà như thế nào cho tốt.

      "Vậy cũng tốt, người trong các ngươi gọi quản gia lấy sổ sách phòng kho tới trước." Con dâu vừa mới vào cửa, đầu tiên phải để cho nàng biết trong nhà có bao nhiêu của cải tốt hơn.

      Rất nhanh quản gia lấy sổ sách tới rồi, Diêu Thiên để cho xuống, sau đó để cho Kinh Kinh ngồi ở bên cạnh , chỉ vào □: "Đây là quyển sổ sách gần đây, ngươi trước nhìn chút, nhìn chỗ nào hiểu hỏi ta."

      Kinh Kinh trừng mắt nhìn, trong lòng tính toán.

      Nàng nghĩ muốn có nhiều thời gian chung đụng hơn, cứ như vậy nhìn sổ sách cho dù nàng hiểu, tin tưởng chỉ cần giải thích mấy câu liền hiểu được. Vậy chẳng phải là vẫn có thời gian chung đụng?

      Vì vậy nàng liếc mắt nhìn, : " xin lỗi, ta biết chữ." Nàng những lời này phân nửa là láo, bởi vì nàng nhận biết chút chữ, mặc dù cũng phải là hiểu được toàn bộ, nhưng cũng phải được 89%.

      Diêu Thiên giật mình, : "Như vậy, ta dạy ngươi viết chữ trước !"

      Kinh Kinh muốn chính là như vậy, vì vậy nàng vội vã gật đầu, : "Cám ơn. . . . . ." Nên gọi như thế nào đây? Nàng vô cùng muốn gọi là công công.

      "Ngươi cũng giống Viễn Từ gọi ta là A Cha thôi. . . . . ." Mặc dù rất nhiều năm (Diêu Viễn Từ) gọi (Diêu Thiên) rồi.

      Mặt Kinh Kinh có chút hồng : "Nhưng là, ngài và A Cha ta tuyệt giống nhau."

      Diêu Thiên cũng cảm giác đột nhiên bắt nàng mở miệng gọi nam tử xa lạ là A Cha có chút khó khăn, liền : "A Cha ngươi quả người có vẻ thân thiết."

      " phải, ta là nhìn người có vẻ trẻ tuổi." Kinh Kinh nhăn nhó ra lời như vậy, biết mình có phải cực kỳ thất lễ hay .

      Nhưng Diêu Thiên cũng để ý, chỉ : "Hả? Nhưng là ngươi trở thành thê tử của Viễn Từ tức là con dâu của ta, theo lễ phải gọi ta là cha." như vậy có thể nghiêm khắc quá hay ?

      Kinh Kinh khó xử, nhưng là suy nghĩ chút, vẫn : "A Cha." Mặc dù nhìn quả có vẻ trẻ tuổi, nhưng là dù sao cũng có người con trai mười ba tuổi, mà mình mặc dù nhiều hơn Diêu Viễn Từ tuổi, nhưng đúng là con dâu của .

      "Ừm! Ngoan. . . . . ." xong, thế nhưng hướng về tay của người hầu bên cạnh, nhận lấy phong bao tiền lì xì trong tay , : "Cầm !"

      Kinh Kinh nhận lấy, nàng còn chưa kính trà được nhận bao tiền lì xì rồi?

      Vuốt bên trong rất dẹp, hẳn phải là bạc, có lẽ là ngân phiếu. Cái A Cha này mặc dù tình nguyện gọi, nhưng là lấy được thù lao lại tốt. Chỉ sợ bên trong bao, là con số mà nàng cả đời cũng chưa thấy qua.

      "Cám ơn, ừ. . . . . . A Cha."

      "Cùng ta đến thư phòng , ta dạy ngươi tập viết."

      "Ừm!" Công công dịu dàng a, nếu như vừa bắt đầu chỉ là có loại cảm giác rung động đối với ngưỡng mộ như tiên nhân, như vậy tại lại có loại cảm giác khác.

      Cái này chẳng lẽ chính là tình trong truyền thuyết?

      Sư phụ , khi tình tới ngươi muốn ngăn cũng ngăn nổi, nó giống như hồng thủy thú dữ (lũ lụt thú dữ) bình thường chiếm lấy tất cả tâm trí của ngươi, để cho ngươi bất chấp tất cả theo đuổi.

      Kinh Kinh tin tưởng lời của sư phụ, bởi vì hơn trăm người.

      Mà nàng bây giờ, liền có loại cảm giác này, thậm chí ngay cả đối phương là công công của mình cũng ngăn nổi suy nghĩ thân cận của nàng.

      Sư phụ cũng qua, tình là loại bệnh, nguy hiểm đến mạng người.

      Nàng cảm thấy mình bị bệnh, căn bệnh như mộng như ảo!

      Mà nguyên nhân gây bệnh chính là công công lúc này đứng ở sau lưng nàng, khom nửa người giấy viết rồi : "Đây là Kinh, tên của ngươi."

      "Kinh. . . . . ." Nàng giả bộ biết viết, viết như thế nào cũng viết tốt.

      Diêu Thiên nhìn nàng quả viết tốt, liền dùng bút ở bàn viết tiếp: "Kinh, viết như vậy."

      Nhưng nàng vẫn viết được, vì vậy Diêu Thiên cười : " cần khẩn trương, viết như vậy." đè tay của nàng lại, chậm rãi bút khẽ vạch viết chữ Kinh lên.

      Kinh Kinh càng khẩn trương hơn, nàng lớn như vậy còn chưa có bị nam nhân khác sờ tay, nhưng bây giờ nhìn chính mình bị nam nhân sờ soạng, tâm tình có thể nào kích động, khẩn trương, kết quả càng viết càng tốt.

      "Viết chữ nhất định phải kiên nhẫn, như vậy chữ viết ra mới dễ nhìn."

      "Ừm!" Kinh Kinh đỏ mặt gật đầu, sau đó cảm giác trái tim của mình sắp ngừng đập rồi.

      muốn kích động đến ngất lần nữa, Kinh Kinh cố gắng ổn định lại tâm thần chăm chú viết chữ, thế nhưng đẹp hơn trước kia rất nhiều.

      " tệ, viết rất đẹp." Trước kia Diêu Thiên cũng dạy thái tử và các vị hoàng tử, nhưng có ai khó dạy giống như hôm nay.

      Chỉ là đều là người nhà, về sau từ từ dạy nàng là được.

      Kinh Kinh viết mấy tờ chữ Kinh, sau đó giống như hiến vật quý giơ lên cho Diêu Thiên nhìn : "Ta viết tốt lắm, như thế nào?"

      Diêu Thiên cảm thấy khuôn mặt bánh bao tròn trịa của nàng khi cười lên hết sức đáng , liền tự chủ xoa xoa đầu của nàng cười : "Rất tốt, viết thêm mười tờ nữa là có thể nhớ được rồi."

      Mười tờ, khóe miệng Kinh Kinh giựt giựt.

      Nhưng là chỉ cần nhìn đừng mười tờ, trăm tờ nàng cũng cam tâm tình nguyện viết.

      Vì vậy xắn tay áo cười : "Tốt A Cha, ta viết mười tờ cho ngươi nhìn."

      Diêu Thiên cảm thấy nàng thả lỏng hơn trước kia chút, dù sao cũng còn , tạm thời quên mất những chuyện vui kia !

      chuyện cũng tốt, mình gần đây cũng rảnh, liền bồi đứa này !

      Nghĩ tới cười : "Nếu viết được, cơm trưa muốn ăn cái gì chúng ta liền ăn." Sau đó ngồi xuống cầm quyển sách lên xem.

      Kinh Kinh đột nhiên có chút nhụt chí, bởi vì giọng kia của ràng là dụ dỗ đứa bé. Nhưng nàng, cũng muốn làm tiểu hài tử để cho dụ dỗ.











      Chương 4: Bị trượng phu vứt bỏ, tân hôn vẫn ngọt ngào

      Editor: tan_hye

      Kinh Kinh dùng cơm tối ở chỗ công công sau đó trở lại, chân trước vừa tới chân sau quà tặng liền theo chân tới.

      Đầu tiên chính là Thúy Cốc Hoàng Oanh nghe tiếng kêu của nó có thể so sánh với tiên , là sợ nàng người buồn bực chơi đùa cho đỡ buồn. Kinh Kinh biết loài chim này mặc dù ngoại hình được tốt lắm nhưng giá cả xa xỉ, tóm lại bán cả nhà bọn họ cũng mua nổi con chim này.

      Tiếp theo còn có đồ trang sức, vải vóc, nha đầu, ma ma đợi chút. . . . . .

      Liên tiếp tới khiến Kinh Kinh có chút hoa mắt, sau nàng trực tiếp nhìn, chính mình tự trêu đùa con chim kia. Kết quả nàng chưa từng trêu chọc con chim cách lồng tre, lại muốn nhìn kĩ, kết quả vừa mở cửa lồng ra, con chim kia liền ‘phịch’ mổ mấy cái vào tay nàng rồi vỗ cánh, bay!

      Sư phụ a!

      Lập tức đem mấy trăm lượng bay mất làm thế nào bây giờ, có thể bị mắng hay a!

      Kinh Kinh buồn bực a, buồn a!

      Vừa mới làm cho quan hệ với công công căng thẳng, nàng lại gây họa, ngày mai giải thích cho thế nào a! Nhìn bóng lưng con chim này, Kinh Kinh đứng ở phía trước cửa sổ tí tách tí tách rơi nước mắt!

      Chẳng lẽ bị công công chán ghét, hoặc là mắng nàng quá phá gia.

      Càng nghĩ càng đau lòng, càng đau lòng càng muốn rơi lệ.

      Lần này vừa lúc bị lão bộc thấy được, lại đáp lời lại cho Diêu Thiên như thế này.

      "Lão gia, thiếu phu nhân đáng thương a, mình đứng ở cửa sổ ngẩn người. Có lẽ là cảm thán bản thân quá mức tịch mịch đành lòng con chim cũng tịch mịch theo, cho nên thả con chim , nhìn bóng lưng của nó rơi lệ." xong, còn dụi dụi con mắt.

      Diêu Thiên nhàng thở dài, quả nhiên coi như mình đưa quà tặng nhiều hơn nữa cũng đền bù được thực vị vứt bỏ sao?

      Nhìn sách mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo bàn, xem ra thời gian này vẫn là thể vào triều rồi, bớt thời gian nhiều hơn chút để dạy nàng biết chữ. Biết nhiều chữ có thể đọc sách hoặc là quản gia để giết thời gian rồi.

      Ngày thứ hai, Kinh Kinh đỏ mắt tới trước cửa công công.

      Nàng là tới nhận sai, hi vọng bị mắng.

      Diêu Thiên nghe được là con dâu tới liền : "Ngươi về sau các ngươi cũng đừng để cho nàng ở bên ngoài cửa, tùy thời đều có thể tiến vào."

      Bọn hạ nhân im lặng, từng thấy công công sủng nhi tức (con dâu), nhưng chưa từng thấy qua có loại sủng như thế này!

      Kinh Kinh vào, vừa đối mặt Diêu Thiên liền thấy đôi con người hồng hồng như mắt thỏ.

      coi nàng là nữ nhi mà thương, trong tâm thậm chí có chút nỡ, thấy nàng đứng ở cửa chà xát tay mập, liền cười : "Đứng ở đó làm cái gì, phải muốn tới học chữ sao?"

      Cạch oành!

      Đột nhiên Kinh Kinh quỳ xuống, bởi vì quỳ quá nhanh cho nên bị y phục phía trước kéo lại, biến thành trực tiếp ngã xuống.

      Đầu cúi sát xuống đất hành đại lễ xong, nàng vội vã thẳng người lên, : "Đúng. . . . . . xin lỗi."

      Diêu Thiên sợ hết hồn, giấy trong tay theo gió . vội vã vài bước, tiến lên vừa muốn kéo. Lại cảm thấy ổn, cau mày hỏi "Cái đứa này thế nào vừa tiến vào vào liền quỳ xuống, có chuyện gì đứng lên lại ."

      Kinh Kinh : "Ta. . . . . . Ta ngày hôm qua cẩn thận làm cho con chim công công tặng cho ta bay mất rồi." Cũng dám đưa tay lau nước mắt, chỉ sợ công công tức giận.

      Diêu Thiên ngẩn ra, nghĩ thầm đứa này là khó có được, ràng là đáng thương con chim nên thả nó nhưng lại là mình cẩn thận làm bay mất, để cho vì vậy mà bận tâm. (chuyện tình bất đắc dĩ nhất đời, chính là ngươi hiểu sai chuyện tình. )

      "Ngoan, bay liền bay, nó có thể bay là duyên phận của nó, ngươi cũng cần lo lắng."

      "A Cha trách ta sao?"

      " trách trách, mau dậy , mặt đất lạnh lắm."

      Kinh Kinh hơi cảm động, công công người dịu dàng, ngay cả như vậy đều trách nàng. ( khụ. . . . . . đời chuyện tình bất đắc dĩ nhất, chính là ngươi đem chuyện hiểu sai. )

      Diêu Thiên sợ nàng lại nhớ tới chuyện con chim kia, liền : "Ngày hôm nay học. . . . . . Tên của ta." mới vừa định học tên của Viễn Từ, nhưng vừa nghĩ tốt nhất vẫn là cần ở trước mặt nàng dâu nhắc tới hai chữ này, vì vậy liền đổi thành tên của mình.

      "Vâng!" Kinh Kinh đứng lên dùng tay áo lau nước mắt của mình.

      Nhưng cánh tay bị người ta tóm lấy, tiếp đến cái khăn tay trắng noãn được đưa tới : "Đừng có dùng tay áo lau, cẩn thận làm mắt bị thương."

      Kinh Kinh cầm lấy khăn tay của công công, vừa lau lệ vừa dùng mũi ngửi, là thơm, dễ ngửi. Lau xong tiện tay đem khăn tay giấu ở người, tịch thu luôn !

      Diêu Thiên cũng để ý những thứ kia, trước viết tên của mình ra, sau đó cười : "Nhìn xem chút?"

      Kinh Kinh gật đầu : "Ừ, cái này là. . . . . ."

      "Diêu Thiên!"

      "Diêu Thiên. . . . . ." Tên của Công công.

      Nàng ngồi xuống cầm bút lên viết từng vạch, Diêu Thiên thấy nàng viết nghiêm túc, ngồi ở bên đọc sách.

      "A Cha, chữ Diêu này có ý nghĩa là gì." Kinh Kinh chuyện gì nên hỏi.

      "Diêu, diêu ý tứ chính là rất xa." Diêu Thiên giải thích.

      "Vậy Diêu Thiên? Ta biết rồi, có phải ý địa phương rất xa giống như bầu trời hay ?" Kinh Kinh .

      Diêu Thiên trầm mặc chút, : "Có lẽ là vậy!"

      Kinh Kinh lại : "Nhưng ta cảm thấy được công công cách ta cũng xa, chỉ có cự ly mấy bước mà thôi."

      Diêu Thiên giật mình, sau đó cười : "Đúng vậy a, ra là bầu trời cũng xa." Nhớ từ lúc còn Viễn Từ cũng thân cận với , cũng cùng chuyện giống Kinh Kinh như vậy. Trong lòng ấm áp, cảm thấy người nữ nhi này ngược lại cũng tồi.

      Kinh Kinh chuyên tâm viết chữ, đột nhiên nghe được thanh giống như sấm rền bên tai vang lên: "Diêu Thiên, con trai của ngươi thành thân cũng phải là ngươi thành thân, có chuyện gì mời ngươi vào triều , đều ở nhà với con trai. . . . . . Ách, đúng là nhiều hơn cái."

      người vóc dáng cao lớn, nam tử miệng đầy râu mắt báo đột nhiên xông vào, chân bước vào trong cửa chân vẫn ở ngoài cửa oa oa kêu gào.

      Kinh Kinh sớm thói quen phủ quốc sư an tĩnh, đột nhiên bị làm cho giật mình bút ném, giấy bay, người vèo cái vội chạy tới núp vào sau lưng công công. Nàng vốn cũng phải là người nhát gan như vậy, nhưng nếu trốn né, liền nhân cơ hội này hiểu sâu biết rộng ngửi mùi thơm của công công. . . . . .


      Gương mặt Diêu Thiên lạnh xuống, : "Lôi Tử, gần đây ngươi cũng quá lười biếng, nếu sao giọng vẫn cao như vậy đây?"

      Lôi Tử là Điện Tiền Tướng quân cũng là bạn tốt của Diêu Thiên, nghiêng trái nghiêng phải nhìn người đứng sau lưng Diêu Thiên, nhưng cái kia tránh cực kỳ tốt, nửa ngày cũng nhìn thấy mặt, liền : "Phía sau ngươi là sinh khi nào vậy?"

      Diêu Thiên quát lên: "Hồ đồ."

      Sau đó quay đầu lại dịu dàng với Kinh Kinh: "Ngươi đừng sợ, đây là Lôi Tử bá phụ ngươi."

      Kinh Kinh gật đầu cái, ra bàn tay vừa nắm tay áo công công vừa nháy đôi mắt tròn trịa nhìn Lôi Tử, : "Bá. . . . . . Bá phụ, ngài khỏe chứ."

      "Chào ngươi chào ngươi." Lôi Tử cười ha hả gật đầu, nhìn người thiếu nữ này chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi, vóc người mũm mĩm, mặt cũng mũm mĩm, ngay cả đôi bàn tay cũng là mũm mĩm, nháy đôi mắt to lúc lúc nhìn bộ dáng hết sức đáng .

      Nghĩ đến những lão hữu (bạn già) của hơn phân nửa thành thân, nhưng nhà ai cũng phải nữ oa, nhà đáng buồn màu ba đứa con trai làm nhìn nhà ai có nữ oa cũng vừa thích vừa ghen tỵ.

      "Đây là thê tử Viễn Từ." Diêu Thiên nhìn Lôi Tử sắp rơi tròng mắt ra ngoài vội vàng giới thiệu.

      Lôi Tử gãi đầu : " ra là con dâu, ai. . . . . . Đại tiểu tử nhà ta lại chạy thủ biên quan rồi, Nhị tiểu tử mới mười hai tuổi, tới thời điểm nào ta mới có thể được làm cha chồng a!"

      Kinh Kinh nhìn cái người Lôi Tử này mặc dù cao lớn thô kệch nhưng còn rất trẻ, làm sao lại nghĩ tới làm cha chồng rồi. Nàng tò mò : "Lôi Tử bá phụ ngài vẫn còn trẻ, vội làm cha chồng ."

      Lôi Tử tự nhiên ngồi xuống : "Nhìn chút, cái người con dâu này biết chuyện."

      Diêu Thiên cuối cùng cũng buông xuống gương mặt lạnh lùng lúc nãy, nàng dâu của con trai được khen ngợi còn vui mừng hơn chính được khen.

      Lôi Tử nhận trà người hầu đưa tới : "Ta có thể vội ư, cha chồng ngươi mới vừa 29, còn hơn ta ba tuổi cũng cưới con dâu, con lớn nhất của ta còn nhiều hơn tuổi so với Viễn Từ, ta có thể vội sao."

      29?

      Tuổi cũng lớn a!

      Chỉ là suy nghĩ chút điều này cũng bình thường, A Cha của mình cũng là mười mấy tuổi liền cưới a nương sinh huynh trưởng. Mình cảm thấy tuổi bọn họ cũng lớn lắm, có thể là bị lây bởi cái người sư phụ đặc biệt, đám đều phải trăm hoặc chính là hơn ngàn tuổi, làm cho nàng cũng có chút hỗn loạn.

      "A Cha, muốn ta xuống sao?" Kinh Kinh rất biết giả trang khéo léo, sư phụ cũng khen nàng là người trước mặt là người đằng sau lại tiểu nhân ti bỉ.

      Diêu Thiên cười : " cần, chạy tới chạy lui sợ cũng mệt mỏi, ngươi ngồi bên cạnh luyện chữ !"

      "Ừm!" Kinh Kinh đồng ý chạy đến vừa nhấc bút lên tiếp tục viết tên công công, sau đó còn nghĩ viết tên của mình và tên công công lên, mình nhìn tới hết sức hài lòng.

      Lôi Tử nhìn Kinh Kinh cái, giọng : "Viễn Từ đâu?"

      Diêu Thiên cau mày, thấy Kinh Kinh cũng nhìn sang bên này, liền : "Tại thư phòng trong hậu viện gọi như thế nào cũng ra ngoài."

      Lôi Tử thở dài : "Ta biết tâm tư của ngươi là muốn có người chăm sóc cho , tránh cho ngày càng lâu càng xa cách. Nhưng. . . . . ."

      "Nhưng mà lại hại cái."

      "Cũng hẳn vậy, ta xem nữ oa này tính tình tốt vô cùng, về sau chừng có thể ở cùng chỗ với Viễn Từ."

      Diêu Thiên gật đầu cái, cũng mong là như vậy.

      "Đúng rồi, làm sao ngươi có thời gian rảnh rỗi chạy đến nhà ta?" Diêu Thiên lúc này mới nhớ tới mục đích lão hữu.

      Lôi Tử : "Còn phải là cái tên Hoa Lạc Vân kia, ỷ vào thân phận Võ Trạng Nguyên hơn nữa có người thổi gió bên gối cho , nhất định giành chuyện luyện thân binh xui xẻo. Ngươi cũng biết đây bình thường đều là công việc của Lôi Vũ, đây phải là cố tình gây phiền toái cho huynh đệ chúng ta sao!"

      Lôi Vũ là đệ đệ của Lôi Tử, và Lôi Tử đều là bạn tốt của Diêu Thiên. Nhưng lại giống ca ca, có thể là văn võ song toàn, cho nên mới phải vẫn bị phái huấn luyện tân binh.

      Bọn võ tướng rất chú trọng chuyện xui xẻo luyện tân binh này, thứ nhất có thể mượn cơ hội đề cao thanh danh mình, thứ hai có thể tìm được hạt giống tốt để cất nhắc, cũng coi là cơ hội tìm riêng cho mình cấp dưới tốt.

      Cơ hội này tự nhiên huynh đệ Lôi gia bỏ qua.

      Diêu Thiên : "Vậy ngươi tới tìm ta ý là?"

      Lôi Tử : "Cái người này biết còn cố hỏi nha, ngươi cũng biết phía nhưng lại rất nghe lời của ngươi, ngươi so với cái lời mềm mại bên gối kia tót hơn rất nhiều, chỉ cần câu của ngươi chức vị này nhất định là Lôi Vũ được rồi."

      Diêu Thiên cúi đầu suy nghĩ chút, điều này làm cho Lôi Tử có chút lo lắng, bởi vì hiểu biết vị quốc sư đại nhân này mặc dù trẻ tuổi, nhưng là mọi việc cũng suy tính sâu xa, chẳng lẽ chuyện khó làm như vậy?

      "Có thể!"

      "Có thể? Vậy tốt quá, ta ngươi có thể làm. . . . . ." từ phương pháp còn chưa có ra, liền nghe quốc sư đại nhân chậm rãi tiếp: "Nhưng là chức vị này cũng dành cho Lôi Vũ, mà là giao cho Lôi Tử ngươi."

      Lôi Tử ngẩn ra : "Tại sao?"

      Diêu Thiên dựa vào phía sau, đôi tay nắm tay ở đùi : "Bởi vì giọng Lôi Tử lớn như vậy, huấn luyện tân binh đáng tiếc."

      Lôi Tử kinh ngạc hồi lâu, nhìn Kinh Kinh vẫn an tĩnh ở bên viết chữ, lại nhìn Diêu Thiên, giật giật khóe miệng hung hăng : "Ngươi...ngươi cũng quá độc ác . phải là làm cho con dâu bảo bối của ngươi sợ hãi chút, có loại dày vò người như thế này sao!"

      Diêu Thiên : "Ngươi có thể chấp nhận."

      Cơ hội làm võ tướng khẳng định phải buông tha, vì vậy Lôi Tử cắn răng : "Ta. . . . . . Ta nhận."

      Ba ngày sau, giọng lớn nổi danh kinh thành Lôi Tử Tướng quân cổ họng bị khàn, nghe là lúc huấn luyện tân binh hét quá to nên bị khàn rồi! ( bi thương! )
      Last edited: 28/1/16
      Trâu, Nhiên Nhiênnhokcoi:) thích bài này.

    5. nhokcoi:)

      nhokcoi:) New Member

      Bài viết:
      7
      Được thích:
      1
      Truyện hay quá. Kinh Kinh thích DT lẽ sư phụ lại thất tình. :yoyo60:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :