1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chủ mẫu mạnh nhất - Tô Mễ Mễ (83)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chủ Mẫu Mạnh Nhất


      [​IMG]


      Tên gốc:Mạnh nhất chủ mẫu

      Tác giả:Tô Mễ Mễ

      Thể loại:phúc hắc, nữ cường, 1v1, cục cưng

      Độ dài:90 chương

      Nguồn: TTV

      Convert: ~watery~

      Edit:Tuyết Huệ+Lãnh Mị Nguyệt+Lam Lan+bibibibili

      Beta=Diễm


      Nội dung giới thiệu:
      Nàng, Tô Vãn, sát thủ quốc tế của thế kỉ XXI, xuyên qua đến Lâu gia làm tứ tiểu thư phế vật. Phế vật bị người đời khi dễ, lại thèm quay đầu nhìn. Nhưng mà lúc phế vật vùng dậy, hai mắt lại sáng ngời như sao.

      Nàng sử dụng thủ đoạn ti tiện thu thập người ti tiện, lấy nhu thuận đáp lại thương. Giả trư ăn hổ, bàn tay trắng nõn phiên Vân.

      Thiên hạ đệ nhất Vương gia thế nhưng lại chỉ đích danh muốn lập phế vật tiểu thư làm phi, là mưu? Hay là dương mưu?

      Nữ chính: nhu thuận, ti tiện, vô tội, phúc hắc, thú vị…

      Nam chính: phúc hắc, giảo hoạt, tiêu sái, cường đại ngầm…


      Đoạn ngắn 1:

      Đêm động phòng, có người ám sát Vương phi, ám sát nàng, nàng đào mộ tổ tiên của người đó.

      “Vương gia, Vương phi đào mộ tổ tiên nhà người ta.”

      “Ừ. Phái binh trợ giúp, nhớ kỹ phải bảo vệ Vương phi an toàn.”

      … …

      Đêm tân hôn đầu tiên, Vương phi giá y đỏ rực ngồi tháp, giường toàn là nữ tử xinh đẹp, Vương gia nghi hoặc nhíu mày hỏi: “Vương phi đây là?”

      “Tặng cho phu quân đại nhân, biết ngài có thích ?”

      “Ách, bổn vương chỉ thích Vãn Vãn.”

      “Vãn Vãn buồn chán nhạt nhẽo, vũ cơ mới là đẹp nhất.” Dứt lời, nàng vỗ tay hoan nghênh, “Các nương, hảo hảo phụng bồi vị đại gia này .”


      Đoạn ngắn 2:

      Đêm dài, nàng nhìn phu quân hoàn mỹ che mặt, câu tình: “Ta thích ngươi.”

      Chàng tươi cười giảo hoạt. ở dưới ánh trăng phiếm xuất quang hoa: “Ta thích nàng là đủ rồi.”

      “Phế vật có gì để thích.” Nàng khinh thường, lạnh lùng .

      “Bổn vương cần thê tử có tuyệt kỹ, bởi vì bổn vương bảo vệ nàng đời! Nàng muốn lên trời hay xuống đất đều được!” Con ngươi như hồ ly lộ ra tia chân thành.

      “Tốt lắm! Bắt đầu từ hôm nay, ngươi là nam nhân của ta!”

      “Đương nhiên, bởi vì nàng là thê tử duy nhất của bổn vương mà!”


      Đoạn ngắn 3:

      Chưa cùng phòng, lại mạc danh kỳ diệu người mang lục giáp, hơn nữa vượt qua sủng vật thời đại, nàng nuôi Bạch Hồ. Quỷ Linh Tinh này trưởng thành tốc độ kinh người, nàng chỉ dạy nó hành vi.


      đáng phấn nôn, chân tay bé trắng noãn, đứng ở trước mặt nàng. Tô Vãn đầu đầy
      “Mẫu thân, cho ta 3000 lượng! Ta cam đoan làm cho họ Việt kia hưu bà.” Tiểu bảo bảo hắc tuyến… Bất quá nàng rất nhanh lấy lại bình tĩnh.

      Nhưng mà tiểu quỷ lại quay , “Phụ vương, cho ta 5000 lượng! Ta cam đoan ông có thể ôm mỹ nhân, ông mà động thủ, mẫu thân ta bị người khác cướp đấy. Hắc hắc, nể tình ông là Vương gia, ta bỏ bớt chiết khấu rồi đấy.” Tay cầm bàn tính, di chuyển hạt châu theo dõi Vương gia tuyệt sắc kia, cười tủm tỉm .

      Tự giới thiệu: ta là tiểu thế tử — Việt Gia Bảo! Ta thực cùng, cùng chỉ còn bạc. Mẫu thân ta là người xuyên , ta là xuyên nhị đại, coi mẫu thân là trời, giết người ,phóng hỏa, tang trữ đầu lâu, mọi thứ ta đều tinh thông. Muốn hỏi ta cái gì nhất, trừ bỏ cha mẹ vô lương cha mẹ, đương nhiên là tiền!

      P/s:Bộ mới..mong m.n ủng hộ^^a​

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 11/1/15
      thuyt, Bối Nhi, Ha mi6 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      c1


      Edit:Lãnh Mị Nguyệt
      Beta=Diễm

      Trong dòng nước lạnh như băng, tóc đen lay động xinh đẹp, tay Tô Vãn khẽ giãy giụa, lại cảm giác thấy nước ngừng tràn vào cơ thể, hô hấp trong nháy mắt bị đình chỉ, ngay cả nhịp tim cũng có chút bình thường. Càng giãy giụa, đầu càng đau. . .

      SHIT! Bị bom nổ, thế nào lại có cảm giác chết chìm này. thể, Tô Vãn nàng tuyệt đối thể đầu hàng. Tay vất vả bơi ở trong dòng nước lạnh như cắt da thịt, bỗng nhiên bàn tay mang theo lực nắm lấy tay của nàng, lạnh giá chợt tăng lên!

      Nhưng ở trong nước thể khống chế cơn đau!
      Trong lúc mông lung, hai mắt hơi khép, chỉ thấy hé ra khuôn mắt tuấn tú như bạch ngọc, sau trong đôi mắt chứa nhè vui mừng, giống như là vì nàng làm cho vui mừng. nhớ , đầu rất đau, mí mắt rất nặng.

      Đông!

      tiếng ngã xuống.

      Lần nữa có cảm giác, lúc có cảm giác, thân thể ấm áp lên ít, đầu vẫn như cũ có chút đau, mà còn phần tựa như hình ảnh của bộ phim cũ ngừng phát ra. Giống như phim cổ trang nhiều tập, thứ nữ được sủng ái, đại tỷ khi dễ, còn có phụ thân nghiêm khắc chưa bao giờ liếc nhìn nàng cái, trong thâm tâm ghét bỏ Đại phu nhân của nàng, Nhị phu nhân.

      Lâu Vãn? Ai vậy? Nàng gọi là Lâu Vãn! Nàng gọi là Tô Vãn! Chẳng lẽ? Chợt mở hai mắt, đập vào mắt là phòng lương nhà ngói, còn có mạng nhện. Cùng hình ảnh trong đầu giống nhau như đúc, trở người dưới, nhanh chóng quan sát toàn bộ gian phòng, tới trước gương đồng, là khuôn mặt trong hình ảnh! Nheo lông mày ngạc nhiên, môi mấp máy, thanh xa lạ từ bản thân phát ra:"Đây là ai?"

      Vừa dứt lời, cửa chi nha tiếng bị người mở ra,"Tiểu thư, người tỉnh."
      Tô Vãn quay đầu, nhìn tiểu nương chải búi tóc song hoàn*, Thủy Nguyệt? Tỳ nữ của Lâu Vãn, gọi nàng tiểu thư? Như vậy là nàng chết? Đến nơi này? Còn đến người của Lâu Vãn.

      "Ta làm sao vậy?" thanh của Tô Vãn lộ ra lạnh nhạt.
      Thủy Nguyệt vắt khăn lông tiến lên, cứng rắn kéo nàng lại giường,"Tiểu thư, người ngã vào trong hồ, may là tự mình leo lên, bằng chết vì lạnh được. Xem ra ông trời đối với tiểu thư của chúng ta vẫn còn công bằng."

      Tô Vãn cười lạnh tiếng, công bằng? Ở nơi này khiến người ta cảm thấy xã hội ghê tởm, có hai chữ công bằng này? Công bằng đều là tự hai tay biến đổi.
      Mới vừa suy nghĩ đến đây, cánh cửa bỗng chốc bị người cước đá văng, hai người ghé mắt, chỉ thấy hai nữ nhân xinh đẹp, tay cầm trường kiếm, toàn thân tản ra sát ý. là Lâu Nghiên, là Lâu Tự.

      Lâu Nghiên, là nữ, cả thân tập hợp muôn vàn sủng ái, thuở tập võ, theo Lâu đại tướng quân lập được ít công trạng, chính là vì kiêu ngạo, biết điều, hơn nữa thích nhất chính là trừng phạt biểu muội con của kỹ nữ này!
      Lâu Tự, Nhị tiểu thư, biết chút sơ sơ công phu, nhưng ỷ thế hiếp người, tuyệt đối là người bị cả nhà làm hư, chẳng qua cũng chỉ là con cọp giấy.

      Nhìn hai vị tỷ tỷ khí thế náo nhiệt, Tô Vãn vén chăn giường lên, cưới híp mắt lên trước," biết hai vị tỷ tỷ là tới xem ta chết chưa? Hay là đến đem ta tiễn "

      Lâu Tự nhìn thái độ này của Tô Vãn, trong mắt thoáng qua tức giận, lên trước xách lấy cổ áo Tô Vãn, thấp giọng:" Đây là thái độ đối với tỷ tỷ sao?"
      Tô Vãn nhìn tay của Lâu Tự, khẽ lui bước, cười đến mức làm cho người ta có chút rợn cả tóc gáy, "Có đúng hay phải xem đối đãi chứ?" Lời còn chưa dứt....Bốp ! cái tát đầy sỉ nhục dán lên mặt của Lâu Tự.

      Lâu Tự kinh động hét chói tai, che gò má bị đánh, hai mắt mông lung nhìn Lâu Nghiên:" Đại tỷ, tiện nha đầu này cư nhiên động thủ đánh ta, là nham hiểm!"

      Lâu Nghiên đau lòng vuốt ve gò má của muội muội, trong mắt thoáng qua nhè vui, lúc vung tay lên liền muốn đánh Tô Vãn, Thủy Nguyệt bị dọa đến sợ phủ phục, phịch tiếng quỳ mặt đất cầu xin: "Đại tiểu thư, người thủ hạ lưu tình, tiểu thư rơi vào dòng sông, thân thể cũng chưa có hồi phục, người thể đánh nàng như vậy a!"

      Tô Vãn nắm chặc cổ tay của Lâu Nghiên, liếc cái Thủy Nguyệt quỳ dưới đất, trong lòng có tia xúc động, mắt sáng lưu chuyển. nhìn Lâu Nghiên hỏi:" Ngươi cũng muốn cái tát sao?"

      "Láo xược! Ngươi đánh nhau tự mà đánh, còn kiêu căng như vậy, lấy tư cách Đại tiểu thư của tướng quân phủ, hôm nay dọn dẹp chút, chẳng phải là ô nhục mặt mũi Lâu gia ta". Lâu Nghiên chợt rút tay ra, rút trường kiếm nhắm ngay cổ họng của Tô Vãn.

      Nàng liếc cái lên trường kiếm sắc bén, cuối cùng khẽ cười ra tiếng:" Lâu Tự đó là đáng đời, thân là Nhị tiểu thư lâu gia, lại có thể khi dễ muội muội của mình, mưu đồ mưu sát, đem ta đẩy vào hồ, Đại tiểu thư, chắc chắn ngươi cũng biết chứ? Bằng bây giờ cũng đến xem, ta cuối cùng chưa có chết"

      Lâu Nghiên mặc dù có chút hoảng sợ nho , nhưng vẫn hung hăng càn quấy, trường kiếm nhàng, luồng tóc đen bay xuống giữa trung, ràng từng chữ tố giác Tô Vãn: "Mạng ngươi cỏ rác đê hèn, ta có đánh chết ngươi, phụ thân đại nhân cũng quan tâm!"

      Tô Vãn lạnh lùng cười tiếng,"Phải ? Vậy chúng ta dùng phương pháp của mình giải quyết chuyện này, ba ngày sau tranh tài, nếu như ta thua, ngươi đánh ta bao nhiêu cái tát cũng được. Thế nhưng ngươi thua, phải quỳ xuống ta sai rồi. Vì để công bằng, nên để phụ thân đại nhân đứng ngoài quan sát "
      Lâu Nghiên bỗng thu hồi trường kiếm, cúi người nhìn Tô Vãn, tuyệt mị cười tiếng:" Đây là tự ngươi tự tìm đường chết!"
      Andrena, fujjkohonglak thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2: Nhìn trộm nóc nhà


      images


      Edit:Tuyết Huệ
      Beta=Diễm

      Lâu Nghiên bỗng thu hồi trường kiếm, cúi người xuống nhìn Tô Vãn, cười tuyệt mị: "Đây là ngươi tự tìm đường chết!"

      "Đúng ." Tô Vãn thản nhiên đáp lại, xoay người kéo Thủy Nguyệt quỳ mặt đất, thanh ôn hòa : "Tứ tiểu thư mệt mỏi, phiền toái hai vị tỷ tỷ quấy rầy."
      Lâu Nghiên hừ lạnh tiếng, kéo tay của Lâu Tự liền xoay người rời , Lâu Tự lại ủy khuất : "Tỷ, chẳng lẽ tiện nghi như vậy cho tiện nhân này!"

      "Để cho nó sống lâu thêm mấy ngày ." Con ngươi Lâu Nghiên liếc mắt cái nhìn chỗ lúc nãy Tô Vãn đứng, trong đáy mắt tất cả đều là khinh thường cùng lãnh ý.
      Nhìn bóng dáng hai người xa dần, Thủy Nguyệt sợ hãi giữ chặt tay Tô Vãn hỏi: "Tiểu thư, người muốn thi đấu sao? Cho tới nay, người đều là tay trói gà chặt, làm sao có thể đánh thắng được Đại tiểu thư."

      Tô Vãn ngáp cái ngồi vào tảng đá gần vườn hoa, nhìn Thủy Nguyệt hỏi: "Làm sao? Coi thường tiểu thư ngươi thế này, thu thập nữ nhân dùng thủ đoạn như vậy."
      Thủy Nguyệt khó hiểu lắc đầu: " thi đấu sao, người muốn làm sao bây giờ?"

      Tô Vãn vỗ vỗ bả vai của Thủy Nguyệt, " cần nghĩ nhiều như vậy, Tứ tiểu thư biết xử lý như thế nào, ngoan, làm chút thức ăn . Ta rất đói bụng." sau khi vùng vẫy trong nước, cảm giác bụng rỗng này, quá thoải mái.
      Thủy Nguyệt vâng tiếng, liền làm thức ăn cho Tô Vãn.

      Ngày tiếp theo, Tô Vãn cực kỳ tiêu dao tự tại, Chuyện nàng cùng với Đại tiểu thư tỷ thí, truyền khắp toàn bộ phủ. Vị Nghiêm phụ thân chưa từng gặp mặt kia, cư nhiên bàng quan đáp ứng. Lúc này đây nàng phải thay đổi cuộc sống của nàng, hướng Tiểu Khang!
      Tô Vãn ăn uống no đủ lười biếng duỗi thắt lưng, vừa vặn nhìn thấy ánh trăng bên ngoài cửa sổ, tới nơi này được vài ngày, chậm rãi theo thói quen hàng ngày, có điều cũng có thể hoạt động gân cốt.

      Đẩy cửa sổ ra, nhún người nhảy ra ngoài, lẳng lặng đứng ở trong hoa viên, theo nhiều ngày quan sát của nàng, đây là tòa nhà hẻo lánh, nghèo túng nhất của phủ Đại Tướng Quân. Cũng là chỗ có vị trí cao nhất, nhìn nhìn phòng lương, nhớ lại phương pháp trong trí nhớ, vận dụng nội lực, thả người nhảy lên nóc nhà.

      Lâu Vãn chỉ cho nàng đoạn trí nhớ, còn có dung nhan khuynh thế, ngoài ra còn bộ nội công tâm pháp làm người túc. Bằng IQ 200 của nàng, muốn học, quả thực là bữa ăn sáng.

      Ngồi ở phòng lương, nhìn toàn bộ trong phủ, có thể phân tích chỗ nào là của người nào, cái nhà này có thể so sánh với Tử Cấm thành, hơn nữa có quan hệ phức tạp có thể cùng Hồng Lâu Mộng so sánh.

      Đứng lên, nhìn bầu trời xanh thẳm, tâm tình bỗng dưng cảm thấy tốt. Thân mình nhàng phóng qua tòa lại tòa đại ốc, khinh công cảm giác sai. Nữ nhân kêu Lâu Vãn này, cất dấu nội công tâm pháp tuyệt thế, rốt cuộc là muốn cuộc sống bình tĩnh(bình yên+tĩnh lặng), hay là muốn cuộc sống từ chim sẻ thành phượng hoàng?Nàng biết, thế nhưng nếu nàng thay thế nữ nhân này sống sót, như vậy nàng đem mọi thứ lúc trước thành giấy thả bay

      Mũi chân dừng ở phòng lương, lúc mơ hồ, ít tiếng vui cười lọt vào tai, khuê nhạc? Tà ác nằm úp sấp mái nhà, lấy ra miếng ngói, nhìn trong sương phòng trình diễn phim cấp ba!

      Nam nhân có đôi mắt đào hoa mị hoặc lòng người, ngực rộng, thoạt nhìn là trường kỳ tập võ, nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng , mảnh mai, cái đầu như bị dã thú công kích run lên run lên .

      Nhìn như vậy, Tô Vãn lại thấy so với thế kỉ 21 còn kích thích hơn hẳn. Này tri thức cổ đại, là bác đại tinh thâm nha.

      Bất quá nửa khắc (1 khắc = 15’) sau, đôi nam nữ kia thay đổi tư thế “quan tọa liên”, hơn nữa nữ nhân kia hanh đặc biệt mị hoặc, cơ hồ có thể cho nam nhân điên cuồng.
      Nhưng là vì sao có chút quen thuộc, chẳng lẽ Lâu Vãn nhận thức được? Cẩn thận tìm tòi! Mắt Lý Thiểm quá tinh quang, nguyên lai nam nhân kia là đệ đệ ruột của đại phu nhân—— Úc Băng. Tiểu mỹ nhân kia cư nhiên là vợ cúa Lâu Vãn Nghiêm—— Nam Cung Như Doanh.
      A, gian phu dâm phụ, rất sung sướng nha.

      Lâu lão nhân đánh chết cũng biết cậu em vợ của mình cư nhiên làm chuyện này với tiểu lão bà thân của mình. Xem ra trong phủ đại tướng quân chuyện vui này, đúng là ít.

      Nghĩ đến đây, đánh ngáp cái, làm động tác thưởng thức xong rồi, gân cốt cũng mỏi, hẳn là về nhà nghỉ ngơi . Chậm rãi đem mái ngói hợp lại, lúc xoay người chuẩn bị rời , lại cảm giác được sau lưng có đạo ánh mắt mị hoặc. Trái tim có chút chịu nổi kích thích, nhảy lên nhanh hơn, xoay người, cười tủm tỉm vẫy tay: "Xin chào."

      "Tiểu Vãn Vãn, như thế nào ? Xem xong chạy? Sao trả tiền." Úc Băng mặc trường bào che đậy, ngực rộng ở dưới ánh trăng có vẻ càng thêm mê người. đầu tóc đen nhu thuận xõa vai, thoạt nhìn giống tinh!

      Tâm Tô Vãn lộp bộp chút, nguyên lai tứ tiểu thư này, cũng có người nhận thức .Biết mình trốn thoát, ngồi phòng lương, giả ngu, : "Theo lý, ta hẳn là gọi ngươi biểu cữu ( chú họ ) . Nha nha, là ý tứ tốt lắm, thấy được biểu cữu cùng di nương ( mẹ ) làm việc này, bất quá, Vãn Vãn là biết lễ tiết. thay biểu cữu giấu diếm, bất quá..." tay bé tuyết trắng mở ra, chà chà vài cái.

      Úc Băng sớm nghe Lâu Vãn cùng với Lâu Nghiên có trận đấu, hôm nay vừa thấy, nha đầu kia quả nhiên là đại biến, tựa hồ càng thêm có ý tứ. tay thon dài cầm tay mềm của nàng, chớp chớp mắt hoa đào mị hoặc : " bằng, biểu cữu cũng sủng hạnh tiểu Vãn Vãn hồi ! Như vậy đủ thù lao rồi chứ!"
      fujjko, Andrenahonglak thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3: Tranh tài


      images


      Edit:Lãnh Mị Nguyệt
      Beta=Diễm

      Gió đêm quất vào mặt, đêm trăng mùa xuân làm cho người ta thấy lạnh, lời của Úc Băng càng dọa người, đây chính là mầm móng hoa tâm, Tô Vãn chợt rút tay về, vô tội lắc đầu:"Biểu cữu, vậy sao được ! Cha mẹ cậu có dạy cậu sao?"
      "Biểu cữu ngoài trừ thân thể này, có gì cho thể cho ngươi, phíém miệng làm sao bây giờ?" Úc Băng mắt phượng híp lại, thâm ý bên trong Tô Vãn nhìn thấu.
      Tô Vãn tin nhìn Úc Băng,"Ta mới tin, ta muốn bạc! Biểu cữu, cái này, cậu rất nhiều. Ta muốn, ít nhất phải trăm lượng."
      Úc Băng đẩy Tô Vãn ngồi xuống, bên giả bộ thương cảm đứng lên:" Tiểu Vãn Vãn, đừng nhẫn tâm với biểu cữu như vậy, biểu cữu trăm lượng, để biểu cữu lấy thân báo đáp ".
      Hứ! Nam nhân này còn trơ mặt mũi, quả chính là buồn nôn. Nhìn bộ dạng dụ hoặc này, đến Thái Lan giải phẫu, đúng là đáng tiếc. Con ngươi trong veo chuyển, chợt di chuyển đến cách tấc, "Nếu như biểu cữu có bạc, làm hộ vệ cho Tiểu Vãn Vãn , cậu cũng biết, phủ tướng quân tất cả mọi người đều thích khi dễ Vãn Vãn."
      Úc Băng nhịn được thở dài, tiểu nữ nhân học thông minh đấy. đúng là chịu thiệt, bị lừa gạt rồi. Suy tư hồi lâu, đột nhiên cuốn lọn tóc đen lên :" Tiểu Vãn Vãn, nếu như biểu cữu muốn, ngươi có phải hay đến chỗ phụ thân ngươi tố cáo biểu cữu."
      "Đó là đương nhiên! Ta thích nhất là náo nhiệt! Biểu cữu cùng di nương gian díu, chuyện biết bao nhiêu náo nhiệt a! Ngẫm lại phụ thân đại nhân nhất định tức giận đến mức cầm đao chém tiểu đệ đệ của ngươi!" Tô Vãn hưng phấn chụp lấy tay, đắc ý quay đầu cười .
      Úc Băng nghe được sửng sốt chút,"Tiểu đệ đệ? Vật gì vậy?"
      Tô Vãn lúc này mới phát , chính mình nhanh miệng, cẩn thận đến từ ngữ đại, thêm vào khóe miệng câu lên đầy thâm ý, ngoắc ngoắc ngón trỏ, Úc Băng ngoan ngoãn tiến lên trước, nàng lại búng mạnh ở trán của cái, sau đó vui vẻ nhảy lên:" Biểu cữu, chớ quên nhé! Hộ vệ của ta, nếu như nhị tỷ và đại tỷ khi dễ ta, câu có mặt, biết kết cục rồi đấy! hừ hừ . . ." xong, chân điểm chút, bộ bạch y phiêu phiêu, giống như là tiên tử dưới ánh trăng.
      Người xa, trong mũi Úc Băng vẫn còn mùi của tiểu chất nữ kia. thú vị, khinh công này học được khi nào?
      . . .
      trường thi đấu ba ngày sau.
      Trận đấu của phủ tướng quân, Lâu gia dưới hầu như đều đông đủ vây xem, đa số là đến xem kịch vui. Hai cái trống lớn trưng bày ở vị trí đông tây, hạ nhân cầm dùi dùng sức mà đánh, tiếng trống giống như là đánh ở trong lòng.
      Thủy Nguyệt khẩn trương nắm góc áo Tô Vãn, lo lắng hỏi:" Tiểu thư, người lấy cái gì lên sân? Nghe kiếm pháp của đại tiểu thư là hạng nhất"
      Tô Vãn vỗ vỗ vai Thủy Nguyệt, nghịch ngợm cười tiếng,"Đừng lo lắng, tứ tiểu thư nhà ngươi phải là ngồi , mấy ngày nay ngươi phải nấu rất nhiều thịt cho ta ăn sao?"
      Thủy Nguyệt dở khóc dở cười, vị tiểu thư này vào lúc này còn có tâm tình đùa giỡn.
      Trận đấu bắt đầu, Lâu Thương Trạch lúc này mới chậm rãi từ chính uyển tới, mặt tuổi hơn năm mươi, vẫn có thể thấy tư thế oai hùng lúc trẻ, trong hai mắt sâu che giấu khôn khéo.
      Lâu Nghiên tay cầm trường kiếm, theo phía sau lâu Thương Trạch, lúc nhìn lên Tô Vãn, xem thường cười nhạt, bọc hai tay nghiêng đầu qua chỗ khác,"Có người sợ chết, bản tiểu thư tuyệt đối lưu tình"
      Tô Vãn làm như nghe thấy, tới trước mặt Lâu Thương Trạch, thận trọng làm lễ:"Phụ thân đại nhân, hôm nay làm phiền người tới thay Vãn Vãn làm chủ, hi vọng ngài giống lúc dụng binh,tuyệt thiên vị"
      Lâu Thương Trạch nghe , trong mắt thoáng qua tia kinh ngạc, xem ra quá lâu có quan tâm tiểu nữ này rồi, khí chất người cũng thay đổi ít. Gật đầu, trầm giọng :" Vi phụ từ trước đến nay thiên vị, trái lại Vãn Vãn nên cậy mạnh mới phải"
      "Thân là nữ nhi của Bưu kỵ đại tướng quân, tự biết mình" Trong lúc Tô Vãn cúi đầu ngẩng đầu lên, chỉ lộ ra là tiểu thư khuê tú đại gia đạt lễ, mà lời còn có chừng mực. Ở đây khiếp sợ chỉ có Lâu Thương Trạch, còn có mọi người.
      Lâu Thương Trạch ừm tiếng, nhìn về phía Lâu Nghiên," Chớ sơ suất, bắt đầu !"
      "Vâng! Phụ thân đại nhân"
      Lâu Nghiên và Tô Vãn nhìn thẳng vào mắt nhau cái, người cao ngạo ngông cuồng tự đại, người trấn định bình tĩnh như nước. như gió, như mưa, nhưng là mỗi người mỗi vẻ, cuộc tỷ thí này rốt cuộc ai thắng ai thua, biết . . .
      tới đài tỷ thí làm toàn bằng gỗ, Tô Vãn cung kích đáp lễ:" Tỷ tỷ, đa tạ!"
      Lâu Nghiên hừ lạnh tiếng, tiếng ba rút kiếm ra, cao ngạo nhắm ngay cổ họng Tô Vãn,"Nhận thua ! Bằng bản tiểu thư khiến ngươi ở trước mặt mọi người xấu mặt!"
      Tô Vãn bình tĩnh tui về phía sau bước, liếc qua hàng binh khí kia, chợt mũi chân điểm bắt được thương, đánh cái, chốc lát vững vàng cầm ở trong tay,"Tỷ tỷ, muội muội là lần đầu tiên nghịch thương! Ngươi phải nhanh chóng chút, bằng ngươi bị thương, tốt lắm"
      "Ra chiêu !" Lâu Nghiên nóng rột! Ở trong mắt nàng, thứ nữ thấp kém, dựa vào cái gì có thể bình tĩnh như thế này, nàng có tư cách gì, cao ngạo của nàng tuyệt đối có khả năng bị làm nhục! Tuyệt đối!
      Tô Vãn lẵng lặng đứng tại chỗ nhìn Lâu Nghiên như nữ nhân điên xông lại, mũi kiếm mang nồng nặc sát khí, nàng là hận mình thấu xương. Con mắt hơi khép lười biếng, chợt chân chỉa xuống đất, phóng người lên, thương vẽ đường, tất cả động tác liền mạch lưu loát.
      Cheng!
      thương và trường kiếm phát ra thanh chói tai!
      Mọi người ngừng thở, nhìn màn kinh ngạc trước mắt, khó tin che miệng lại, tiểu thư củi mục, đột nhiên lại có khinh công, mà còn đem thương điều khiển giỏi như vậy.
      dưới Lâu gia, người nào dám cầm thương, bởi vì đó là binh khí dành cho đại tướng quân, người nào dám ở trước mặt đại tướng quân làm hổ, vị tiểu thư thứ nữ này lại. . .
      Lâu Nghiên cảm giác được kiếm trong tay có chút chịu nghe bản thân khống chế, nhịn được có chút bối rối, nhưng nàng thể chịu thua, nắm chặc trường kiếm, lần nữa xuất kích!
      Tô Vãn cười khanh khách thu hồi thương, làm cho kiếm Lâu Nghiên rơi, thế nhưng vị tỷ tỷ này căn bản biết hảo ý của nàng, nếu thích mất mặt như vậy, ném cú. Ở trước mặt phụ thân, đùa giỡn nàng cũng thích hợp.
      Thân thể nhàng né tránh công kích của Lâu Nghiên, thương gấp rút tiến lên kịp đề phòng công kích, hướng bên phải nhàng, lọn tóc đen rơi giữa trung.
      Lâu Nghiên tức giận liều chết nhìn chằm chằm Tô Vãn, hận thể đem nàng xé rách, kiếm pháp bắt đầu lộn xộn. Tô Vãn nhìn được ác ý của Lâu Nghiên, hoàn toàn hạ thủ lưu tình, thương nặng nề đánh vào tay của nàng.
      "A . . . "
      Lạch cạch!
      Trường kiếm rơi xuống đất.
      thương trực tiếp nhắm ngay gáy cái cổ ngọc ngà của Lâu Nghiên, Tô Vãn cười đến mức súc sinh vô hại hỏi:" Tỷ tỷ, là ngượng ngùng, làm rớt lọn tóc đen quý báu của tỷ"
      Lâu Thương Trạch lên trước, nhặt trường kiếm lên, ném tới tay của Lâu Nghiên, hắng giọng cái:" Tỷ thí hôm nay đến đây kết thúc, Lâu Vãn, con đến thư phòng của ta"
      "Vâng! phụ thân đại nhân"Tô Vãn cười khanh khách tới trước mặt Lâu Nghiên, vỗ vỗ vai của nàng:" Tỷ tỷ, đợi lát nữa ta tới tìm ngươi nhân thành quả chiến đấu, nhớ kỹ lời hứa của ngươi"
      Andrena, fujjkohonglak thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4: Hôn ước


      images


      Edit:Tuyết Huệ
      Beta=Diễm

      Tô Vãn theo Lâu Thương Trạch qua chỗ thao luyện, con đường đá bằng phẳng, qua cái cổng vòm, vượt qua mấy ngọn núi giả, lại tới cửu khúc kiều, rồi mới đến được chính uyển, kẽo kẹt tiếng, cánh cửa bị đẩy ra, đại nha hoàn ngẩn người ở chính uyển, vội vàng bật người dậy thay hai người dâng trà Bích Loa Xuân.

      Lâu Thương Trạch ngồi vào chiếc ghế làm bằng cây tử đàn, liếc qua Tô Vãn, thản nhiên : "Ngồi xuống ."

      "Tạ ơn phụ thân đại nhân." Tô Vãn cảm thấy vẻ mặt của Lâu Thương Trạch đúng lắm, nàng bắt đầu có chút đắn đo, vị phụ thân này rốt cuộc là hỉ nàng? Vẫn là ưu nàng?

      Lâu Thương Trạch dựa lưng vào ghế dựa, nghiêng đầu nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, sâu kín : "Mẫu thân ngươi qua đời bao lâu rồi . . . . . ."

      "Đại khái khoảng mười năm." Tô Vãn thầm thở phào hơi, may mắn lúc trước nàng được nghe qua chuyện này từ Lâu Tứ tiểu thư lần, nếu nàng biết phải trả lời ra sao, đúng là….

      Lâu Thương Trạch thở dài hơi, vuốt cằm: "Đúng nha! Mười năm . . . . . ." Dứt lời, đứng dậy, đến trước giá sách, tìm cái gì đó. Hành động này, làm cho Tô Vãn khó hiểu, có việc gì mà lại gọi nàng tới, càng phải là phiền muộn chuyện mẹ nàng chết mười năm ?

      Suy tư đến tận đây, ngước mắt lên, chỉ thấy Lâu Thương Trạch đem quyển sách ố vàng đưa tới trước mặt của nàng: "Lấy cái này tu luyện tốt, đừng làm mất mặt của ta."

      Thuật bắn súng? Cũng bởi vì vừa nãy nàng cố ý đùa giỡn mấy chiêu kia, người gọi là phụ thân này coi trọng nàng , muốn cho nàng làm người nối nghiệp, a nha nha, phỏng chừng hai tỷ muội kia, mặt tái nhợt hết rồi. Vui mừng tiếp nhận sách, thi lễ : "Phụ thân đại nhân, Vãn Vãn tuyệt đối phụ kỳ vọng của ngài."

      Lâu Thương Trạch vừa lòng ừ tiếng, bàn tay mang chút thô vỗ vỗ bả vai của nàng : "Mấy chiêu mà ngươi vừa sử dụng kia, tuy rằng vi phụ chưa từng thấy qua, nhưng quả tồi. Cố gắng học tốt, biết ?"

      "Dạ hiểu” Tô Vãn cúi đầu, bề ngoài nhu thuận bình tĩnh, trong lòng lại hưng phấn đắc ý nhảy dựng lên. Bước đầu tiên của nàng thành công, khiến cho vị nghiêm phụ này chú ý, bước tiếp theo chính là thay thế những đứa con cao quý của tướng quân phủ, cùng phụ thân sóng vai, cho mấy người coi khinh nàng nhìn thấy...

      "Việt vương tỏ ý muốn ở cùng ngươi, cũng chọn trúng ngươi rồi. Đừng làm gì bốc đồng nữa, hảo hảo đợi ngày gả ." Lâu Thương Trạch ngồi lại lên chiếc ghế làm bằng cây tử đàn, đột nhiên .

      Tô Vãn vừa nghe lời này, vẻ mặt hoàn toàn cứng đờ, cái gì? Cùng Việt vương có hôn ước? Có chuyện này sao? Nàng cố gắng ở trong trí nhớ của Lâu Vãn tìm tòi, nghĩ lại hoàn hảo vậy, tưởng tượng phải hộc máu!

      Nữ nhân này chưa bao giờ đưa ra bất cứ cầu gì, tiểu thư phế vật cư nhiên lại muốn gả cho Việt vương, ngày ấy Lâu Tự đem nàng đẩy xuống hồ, cũng là bởi vì việc này. Mẫu thân, thế này là sao?

      Lâu Thương Trạch nhìn bộ dáng Tô Vãn tim đập mạnh và loạn nhịp, buồn cười : "Sao nào? Rất cao hứng sao. Việt vương từ trước đến nay làm việc rất quỷ quái, lần này có hứng thú với ngươi, là làm cho người đời kinh ngạc phen."

      Tô Vãn lui ra phía sau mấy bước, sợ hãi : "Phụ thân đại nhân, biết Vãn Vãn có thể đưa ra cầu được ?"

      "Sao?"

      "Vãn Vãn muốn gả, bởi vì Vãn Vãn muốn làm bạn với phụ thân, hầu hạ ngài đến già, ở trong mắt Vãn Vãn, phụ thân là người thân duy nhất của nữ nhi, giờ phải gả cho Việt vương, nữ nhi . . . . . ." xong lời cuối cùng, nàng hoàn toàn nghẹn ngào, biểu tình kia giống như là đau đến cắt da cắt thịt.

      Lâu Thương Trạch đứng dậy, nâng nàng dậy đặt lên ghế, thở dài hơi: Đứa này, xảy ra chuyện gì vậy, mấy ngày trước trước còn cản kiệu của vi phụ, cứng rắn phải gả cho Việt vương, mà nay lại. . . . . ."

      "Thỉnh phụ thân trách phạt, Vãn Vãn lo lắng chu đáo, gây thêm phiền toái cho phụ thân." Mi mắt Tô Vãn gắt gao nhíu lại cùng chỗ, bắt đầu ưu sầu đứng lên. tại chuyện nàng phải phế vật còn chưa truyền ra ngoài, người gọi là Việt Vương kia cư nhiên lại muốn kết hôn với đệ nhất thiên hạ phế vật tiểu thư, hiểu nổi! Đầu óc tên nam nhân này quả thực có vấn đề.

      Lâu Thương Trạch thở dài hơi, " phải vì phụ giúp ngươi, mà là giúp được ngươi, chuyện này được quyết định, tuy rằng Thái Hậu đồng ý, thế nhưng bệ hạ cũng gật đầu."

      Tô vãn kinh ngạc ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung, bộ dáng sắp khóc, "Phụ thân. . . . . ."

      "Cứ như vậy . Phụ thân còn phải gặp khách, Tương Tư sắp xế, hôm nay ngươi dọn tới Lâm Thủy Uyển mà ở." Lâu Thương Trạch thương vỗ vỗ bả vai của Tô Vãn, an ủi.

      Tô Vãn cũng biết nếu tục dây dưa thêm nữa, cũng có lợi gì, muốn lại lãng phí tinh lực, liền xoay người rời . Lúc nàng bước ra khỏi thư phòng, quay đầu nhìn lại cánh cửa kia, trong mắt lóe ra chút hung ác nham hiểm.

      Thái độ Lâu Thương Trạch chuyển biến lớn, chẳng qua là bởi vì nàng có lợi. tại cho dù nàng muốn ở lại, vị phụ thân này chắc chắn cũng nữ nhân, mà đắc tội với hoàng thượng và vương gia.

      FUCK! SHIT! Ngươi bất nhân, nên trách ta bất nghĩa, tốt như vậy! Chờ đại viện thượng hạng của ngươi bị ta đùa giỡn ! Tô Vãn nàng là người thù dai vô cùng!

      Tương Tư dẫn nàng đến Lâm Thủy Uyển, nhìn hai nha đầu vừa mới tới đối với Thủy Nguyệt, đạm mạc a tiếng, "Thủy Nguyệt, ngươi tới thu thập các nàng ! Tứ tiểu thư tâm tình tốt lắm. Muốn tìm mấy tỷ tỷ gây chuyện. . . . . ."

      Tương Tư thấy hai tỳ nữ này đều khá được Đại phu nhân điều tới, ở trong mắt các nàng ta, Thủy Nguyệt chẳng qua chỉ là nha đầu thấp kém, cư nhiên lại dám cho Thủy Nguyệt quản lý các nàng, tự nhiên có chút phục, thế nhưng nay Tứ tiểu thư được coi trọng, nên chỉ biết cúi đầu.

      Khoảng cách của Lâm Thủy Uyển với lầu son của Đại tiểu thư cực kỳ gần, nàng người đá văng cửa lớn, cười đến vô hại: "Đại tỷ, đến đây . . . . . . Ta chuẩn bị rất tốt." Khi chuyện, còn khinh miệt ngoắc ngoắc đầu ngón tay.

      Lâu Nghiên ngồi ở giường , cúi đầu uống trà, hoàn toàn đem Tô Vãn để vào mắt.

      Tô Vãn mất hứng, phen quăng chén trà bằng sứ hảo hạng: "Lỗ tai của ngươi bị điếc sao? Ta bảo ngươi quỳ xuống giải thích! Đây chính là lời hứa hẹn của ngươi, đừng có cho ta biết, Lâu Đại tiểu thư ngươi thâu dậy nổi."

      Lời của nàng vừa cất lên, trong nội đường liền truyền đến giọng của phụ nhân trung niên, mang theo chút khinh thường: "Tứ tiểu thư, đây là phong phạm tiểu thư của ngươi sao?"

      Ngước mắt lên, chỉ thấy người phụ nữ trung niên mặc trang phục đẹp đẽ cùng tỳ nữ tới, giả dạng hoa lệ, toàn thân phải châu báo phỉ thúy, cũng là lăng la tơ lụa, ra là Đại phu nhân. Vị tỷ tỷ này là chơi rất khá, đấu với mình lại, đánh thua, liền tìm mẹ đến chống lưng.

      Tô Vãn vẫn giữ lễ tiết, nữa ngồi chồm hổm: "Lâu Vãn xin chào Đại phu nhân. . . . . ."

      "Quên , lễ của Tứ tiểu thư, bản phu nhân nhận nổi. Chuyện hôm nay cứ như vậy quên , Yên La đưa Tứ tiểu thư quay về Lâm Thủy Uyển nghỉ ngơi. Đồng thời đến phòng bếp lấy cháo tổ yến cho Tứ tiểu thư hạ hỏa." Đương gia chủ mẫu chính là đương gia chúa mẫu, chuyện đều êm tai như vậy, hơn nữa còn quang minh chính đại che chở cho con của mình.

      "Đại phu nhân là tốt, Lâu Vãn xin nhận, nhưng đại tỷ Lâu Nghiên phải xin lỗi ta, đây chính là do phụ thân chỉ định, nàng thua nên phải tuân thủ theo quy tắc trận đấu." Tô Vãn vốn bụng thoải mái, đến nơi này để trút giận, ai biết vị Đại phu nhân này, lại xuất làm cho nàng ngột ngạt.

      Lâu Nghiên thấy Tô Vãn có ý định buông tha, ánh mắt xin giúp đỡ nhìn Đại phu nhân.

      Thông báo:Lịch post là 2,3 ngày/chap nhé hoặc có thể muộn hơn vì sắp tới Ari lên lớp 9 nên việc học tương đối nhiều,các bạn tham gia edit cũng tương đối bận,các chap tương đối dài..có gì các bạn thông cảm giùm các editor và beta nhé
      Chương 5:Nhận thành quả chiến đấu



      images


      Edit:Lãnh Mị Nguyệt
      Beta=Diễm

      Sắc mặt Đại phu nhân hơi run, nhìn chằm chằm Tô Vãn, chợt đứng dậy, tời trước chân của nàng,"Lâu Vãn, ngươi nhớ thân phận của ngươi sao? Hôm nay lão gia có ở trận đấu, để cho Lâu Nghiên ngay tại chỗ xin lỗi ngươi, lên lão gia hi vọng các ngươi sống chung hòa bình"
      Tô Vãn hiểu ý lão nhân kia, thế nhưng nàng giờ rất bực bội, khẩu khí này xuất ra được, nàng càng muốn áp chế nhuệ khí của vị Đại tiểu thư này. Cười híp mắt gật đầu, biểu thị tán thành, chợt người lại tiến đến bên tai Đại phu nhân," Đại phu nhân, biết chuyện của Tam di nương, người có hứng thú hay "
      Đại phu nhân nghe , mắt sắc bỗng lạnh lẽo, hai mắt khóa chặc người Tô Vãn, tựa hồ muốn đem cả người nàng nhìn thấu, thế nhưng Tô Vãn lại xem nàng là khí, vẫn cười như vô tội.
      Do dự trong chốc lát, Đại phu nhân cho Yên La ánh mắt, nàng hiểu ý dẫn tỳ nữ lui ra khỏi chính đường, Đại phu nhân lúc này mới sâu kín nhìn về phía Lâu Nghiên :" xin lỗi Tứ tiểu thư !"
      Lâu Nghiên vừa nghe, hai mắt kinh ngạc trừng lớn," Mẫu thân, người lại có thể để cho ta xin lỗi nàng"
      "Đúng! Lấy tư cách là nữ nhi Lâu gia, đạo lý đơn giản ngươi cần phải hiểu! Nếu thua, phải tuân giữ lời hứa". Đại phu nhân giận đến lồng ngực lên xuống, trong đáy mắt đều là căm giận.
      Tô Vãn hưng phấn muốn nằm lăn lộn đất, Đại phu nhân xanh mặt, là quá tuyệt vời.
      Lâu Nghiên quật cường nhìn chằm chằm Đại phu nhân," muốn! Mẫu thân . . ."
      Đại phu nhân vừa nhìn nữ nhi ngỗ nghịch, nghe lời như vậy, kích động tiến lên đem nàng cứng rắn từ tháp kéo xuống," Xin lỗi, bằng theo xử theo gia pháp!"
      Lâu Nghiên nhẫn nước mắt trong hốc mắt, ánh mắt khóa chết người Tô Vãn, lúc muốn mở miệng, Tô Vãn đột nhiên tiến đến trước nàng:" Ta nhớ kỹ là quỳ trước mặt mọi người xin lỗi"
      "Ngươi . . . " Lâu Nghiên mặt như heo, ánh mắt giống như lưỡi dao, muốn đem Tô Vãn xé ra vậy.
      Đại phu nhân xoay người, giọng điệu đạm mạc :" Làm theo lời Tứ tiểu thư, Đại tiểu thư Lâu gia co được dãn được"
      Tại sao Tô Vãn nghe lời này, thế nào cảm giác giống như thầm mắng nàng phóng khoáng, phóng khoáng làm sao chứ? Nếu như bị người khác làm nhục như vậy, thậm chí thiếu chút nữa chết đuồi trong hồ, đều đáp trả, vậy phải là bình hoa sao.
      Hai đầu gối Lâu Nghiên chợt rơi xuống đất, cúi đầu, tư thế cương quyết :" Lâu Vãn, xin lỗi"
      Tô Vãn cười híp mắt cầm tay của Lâu Nghiên," Tỷ tỷ là tác phong lớn nghiêm nghị, Vãn Vãn nhất định hướng theo tỷ học tập tốt, được rồi, có việc còn phải lãnh giáo tỷ tỷ"
      Bầu khí chính đường chợt đọng lại, Lâu Vãn này chơi trò gì, mời vừa rồi còn làm nhục Lâu Nghiên như vậy, bây giờ lại đột nhiên thân thiết hướng về nàng lãnh giáo!
      Vẻ mặt của Lâu Nghiên gượng gạo, nhìn chằm chằm nàng, còn chưa mở miệng . Tô Vãn từ bên hông móc ra quyển sách ố vàng, mở ra trang trong đó,"Tỷ tỷ, cái chữ này đọc là gì nha? Tỷ biết, muội muội mực ở phế nhân, biết bao nhiêu chữ, dĩ nhiên là thể cùng Đại tiểu thư so sánh. Tỷ keo kiệt nga . . ."
      Khi Lâu Nghiên và Đại phu nhân thấy quyển sách ố vàng kia, sắc mặt đại biến, trong mắt Lâu Nghiên tất cả đều là đố kị điên cuồng, tay nặng nề ném rơi quyển sách , thấp giọng:" Lâu Vãn, phụ thân đem thương phổ quan trọng cho ngươi, ngươi rốt cuộc còn muốn như thế nào?"
      Tô Vãn mịt mờ a tiếng, vội vàng nhặt quyển sách lên, đau lòng vỗ vỗ bụi,"Quan trọng nha? Ta cho rằng chỉ là quyển sách về thương thông thường, muội muội vô tình làm cho tỷ tỷ mất hứng, là xin lỗi, vậy muội muội quấy rầy. Tạm biệt." xong, lập tức ôm quyển sách rời .
      Lâu Nghiên tức giận cước đem chậu hoa đá ngã, níu góc áo Đại phu nhân:" Mẫu thân, người xem tiện nhân kia, cư nhiên kiêu ngạo như vậy. Tiếp tục như vậy nữa, sớm muộn gì đem tất cả mọi thứ cướp "
      Đại phu nhân liếc mắt nhìn nàng cái, lạnh nhạt :" Ngươi cũng tỉnh táo lại, điên điên khùng khùng, ta cũng biết nàng suy nghĩ gì"
      "Xem ra nàng lưu được, bằng chẳng những đoạt tất cả sủng ái của ngươi, còn đem đến rất nhiều chuyện . . ." Đại phu nhân ngồi ở ghế hoa hồng, ra điều lo lắng.
      Bất chợt, Tô Vãn bỗng nhiên xuất ở trước mặt hai người, mờ mịt chỉ chỉ cái mũi của mình :" Cái gì? Ta lưu được? Đại phu nhân, người đem ta giết chứ?"
      Đại phu nhân gần như sắp tê liệt mặt, lập tức cười :" Vãn Vãn, ngươi lại nghĩ nơi nào, ta và Nghiên con mèo mun lưu được, suy nghĩ nhiều"
      "A . . . Như thế à, hắc hắc. Vậy ta , tạm biệt, tỷ tỷ, Đại phu nhân"
      Sau khi xác định Tô Vãn xa, Lâu Nghiên lớn tiếng gầm thét:" Yên La, ngươi mù sao? Nữ nhân kia lúc nào tiến vào, ngươi lại có thể báo tiếng"
      Yên La vô tội cúi đầu, "Nô tỳ thay tiểu thư pha trà"
      Đại phu nhân thở dài hơi, mệt mỏi :" Được rồi, an tĩnh chút. Yên La, ngươi đỡ ta trở về, là làm cho đau đầu"
      Lâu Nghiên tức giận dậm chận, sau cùng đem khó chịu trut lên hoa kệ bình hoa toàn bộ rơi xuống đất, lấy làm phát tiết.
      .. . .
      Xoảng.. . .
      Bình hoa cổ tinh xảo mặt bàn bị Đại phu nhân mạnh mẽ ném rơi xuống đất, rơi thành mảnh , Úc Băng tới, nhảy qua từng mảnh , cười híp mắt hỏi:" Biểu tỷ, biết chuyện gì làm cho người tức giận như vậy"
      Đại phu nhân tức giận trừng Úc Băng cái," Ta cho ngươi biết, an phận chút cho ta, nếu như lần nữa làm cho xảy ra chuyện gì, ngươi liền cút ra khỏi phủ tướng quân "
      "Chậc chậc, biểu tỷ, lửa giận này phải là lớn bình thường." Úc Băng vẫn như cũ dáng vẻ cà lơ phất phơ, hoàn toàn bởi vì tức giận của Đại phu nhân, có chút thay đổi.
      Đại phu nhân nhìn dáng vẻ của Úc Băng càng giận, cái tát nặng nề vỗ vào án kỷ," Ta cảnh cáo ngươi, nếu như cùng nữ nhân kia dây dưa , vậy hậu quả chính ngươi chịu"
      "A? ra người vì chuyện này tức giận nha. Biểu tỷ, người cũng làm chủ cho ta, nữ nhân chết tiệt kia quấn lấy ta tha, ta có biện pháp gì." Úc Băng làm vẻ mặt chuyện liên quan đến ta.
      Đại phu nhân tức giận muốn phát đem bóp chết, trầm ngâm trong chốc lát :" Lâu Vãn kia trở nên lớn mạnh, hơn nữa lão gia còn đưa sách thương cho nàng. Ngươi lại nghĩ cho ta biện pháp, tiếp tục như vậy nữa, vị trí chủ mẫu của ta khó giữ được!"
      "Rất đơn giản, đợi biểu đệ làm nàng gục giường, mọi vấn đề đều được giải quyết rồi" Úc Băng giả vờ nghiêm túc nâng đầu .
      "Haha . . . ngươi nếu có thể gục là tốt rồi, qua trận đấu kia là tiện nhân kia gả tới cho Việt vương phủ rồi, Vương gia chỉ đích danh muốn Lâu Vãn tiểu thư củi mục kia, Tự nhà chúng ta có cơ hội" Đại phu nhân toàn tâm toàn ý muốn đem nữ nhân đưa vào hoàng cung, nhưng nghĩ tới, Việt vương kia muốn Lâu Vãn, muốn Lâu Tự.
      Úc Băng nga tiếng dài, suy tư điều gì, cũng có quan tâm Đại phu nhân, nàng tức giận muốn tát cái, biết có phải hay là người nhà mẹ nàng, lại có thể thờ ơ như vậy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :