1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chờ đợi là đóa hoa không nở - Không Không Vu Tử (3)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHỜ ĐỢI LÀ ĐÓA HOA NỞ
      TÁC GIẢ: VU TỬ
      CONVERT: tangthuvien.com
      EDITOR: Hoa Tường Vy

      Giới thiệu:

      Tiếc nuối lớn nhất của cuộc đời, là buông tha cho điều nên buông tha.
      Dũng cảm lớn nhất của cuộc đời, là chờ đợi đóa hoa bao giờ nở.
      tin nước chảy vô tình.
      Chỉ tin, đến ngày biết đến chờ đợi của .

      Thanh mai trúc mã, nam chủ thâm tình, chờ đợi nữ chủ nhiều năm, mặc dù ban đầu nữ chủ người khác nhưng nam chủ tin rằng cuối cùng về bên ...

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1.1: Chờ đợi, chờ đợi, chờ đợi

      Sáng sớm thứ hai, Trác Thất bởi vì tiếng đồng hồ báo thức vang lên mà tỉnh giấc, ngồi dậy, vươn tay xoa xoa cái trán đau nhứt. Đêm qua ràng mơ thấy ta, nhưng là, người trong mộng như thế nào cũng nhìn bộ dáng, khỏi nổi len than da gà, liều mạng lần nữa cố gắng nhớ lại bộ dạng của người kia. Bên kia Lục Kiêu hướng bên này tới, khiến cho thể tập trung tinh thần, nhéo cái, còn chịu thành , cuối cùng lại ôm vào lòng.

      “Lục Kiêu, đừng nháo, em còn có bốn tiết a.” Vẫn là bộ dạng hoảng hốt, bị Lục Kiêu ôm vào long, ý nghĩ lại mảnh hổn loạn.

      “Thời gian còn lâu mà!” đột nhiên cười xấu xa, kéo hai người ngồi vào chỗ, đôi mắt giống như sói nhìn chằm chằm những dấu hôn loang lổ người Trác Thất, là ấn ký của , nụ cười thỏa mãn hạnh phúc lên tới dáy mắt, để ý đến Trác Thất đánh, tay dọc theo áo ngủ đường vào. Sáng sớm thứ hai, cảnh xuân dạt dào…

      “Thất nhi, phương thuốc lần trước đưa em mang về cho thầy dùng có hiệu quả ?” chuyên cùng là chủ nhiệm khoa, cũng là học trò của cha , cũng liền tùy tiện xưng hô. Cha Trác Thất trước khi về hưu là hiệu trưởng H đại, H đại có nhiều lão sư, đều có thể xem là học trò của ông. Trác Thất cũng học tại đây, những người này đều biết mặt . Trừ trường hợp ở nơi công cộng, mọi người vẫn gọi bằng nhũ danh.

      “ Vâng, dùng rất tốt, cha còn là đặc biệt hữu hiệu, chân của ông tốt hơn nhiều, dặn em nhớ cảm ơn , nhưng xem trí nhớ này của em, lại quên mất.” Trác Thất cũng lắm cha có dùng hay , nhưng những lời khách sáo này, vẫn phải .
      “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, khách khí cái gì.”

      mặn nhạt xã giao vài ba câu, mấy tiết sau Trác Thất có khóa, liền cầm giáo án lên lớp. Trác Thất sau khi tốt nghiệp chính quy, liền lưu lại đây giảng dạy, là hệ tiếng Trung, dạy văn học cổ đại, đồng thời tiếp tục ở lại đây học nghiên cứu sinh, có thể được lưu lại đây, là hy vọng của , cũng là mong muốn của cha .

      Trác Thất là con của Trác Tuyệt cùng vợ là Hạ Văn Hi, Còn đứng hàng thứ bảy này là do ông ngoại sắp xếp.

      Trác mẫu Hạ Văn Hi là con cái cán bộ cao cấp, cha của bà, làm đội trưởng từ thời kháng chiến.

      Lão nhân gia cả đời chinh chiến, nhưng cũng chậm trễ phong hoa tuyết nguyệt, trước khi tham gia quân ngũ trong nhà liền làm chủ cưới con dâu, đứa còn ôm trong lòng ông tùy quân xuất chinh.

      Ở đó, lại cùng y tá lưỡng tình tương duyệt, chính mình làm chủ, thành hôn ngay tại chiến trường. Sau này có được cậu ba của Trác Thất, nhưng hồng nhan bạc mệnh, chiến tranh tàn khốc, nữ y tá này hy sinh chiến trường.

      Sau giải phóng, vốn định đưa nguyên phối đến hưởng phúc, cũng uổng người ta theo mình hồi, còn có hai đứa , nhưng ai ngờ năm đó liền bị bệnh chết .

      Lão nhân gia thương tâm liền chặt đứt ý niệm tái giá, sau ở lại trại an dưỡng, liền nhận thức mẫu thân của Hạ Văn Hi, diêu lan nữ sĩ.

      Ngay lúc đó bà vừa mới từ nước ngoài trở về, đến trại an dưỡng thăm cha của bạn cũ, ngờ lại gặp Hạ Kiếm. Tiểu nương dám dám hận, lấy lão hung làm thần tượng sung bái, nhất kiến chung tình, phải ông lấy chồng.

      Lão gia tử khi đó gần bốn mươi tuổi, nghĩ hủy cuộc đời của tiểu nương, nhưng ai lại nghĩ ra tiểu nương như vậy, lại chủ động đến gần ông, đụng phải tường cũng quay đàu lại, hảo nam sợ nữ triền, liền cứ như vậy, Hạ lão liền cưới thê tử hơn mình gần hai mươi tuồi, sinh ra mẹ Trác Thất cùng cậu .

      Hạ lão tướng quân có bốn người con trai, chỉ có mẹ Trác Thất là con , liền được sủng lên tận trời, muốn sao được sao, muốn trăng được trăng, chính điều này làm nê tính cách dám dám hận của mẹ nàng, mới mười tám mười chín tuổi, mối tình đầu lại chính lão sư của mình, Trác Tuyệt.

      Hạ lão tướng quân ũng phải người có thế lực, cho nên gia đình cũng cần mượn lực của ai, chỉ cần đứa muốn, liền cứ như vậy, Hạ Văn Hi được gả cho Trác Tuyệt lớn hơn mình mười sáu tuổi.

      Lại rất khéo, bốn người cậu của Trác Thất, sau khi sinh con nhất lọat đều là con trai, sáu cái tên đầy tớ a. đến Trác Thất, vừa thấy là con , Hạ lão tướng quân liền cao hứng, nhất định phải tự mình đặt tên tự, đóng cửa nhốt mình trong phòng ba ngày, liền sinh ra cái tên Trác Thất này. Tuy là họ của Trác Tuyệt, nhưng bối phận lại do Hạ gia sắp xếp.

      Trác Tuyệt vốn là nhi, cũng ngại việc này, đương nhiên là làm thỏa mãn ước nguyện của lão nhân gia.

      Mà sủng ái của cả nhà đối với Trác Thất, so với mẫu than, chỉ có hơn chứ có kém!

      Diêu lan nữ sĩ thường với Hạ lão tướng quân vừa thấy theo ông ngoại, Hạ lão tướng quân liền gật đầu phụ họa.” Đó là do Thất nhi chính là con mắt của tôi a.”

      Nhưng sủng ái như vậy, Trác Thất cũng có nửa phần cương liệt như mẹ , có đôi khi ôn nhu, có đôi khi nghịch ngợm ngu đần, Trác ba là do được bảo hộ quá tốt, Trác Thất cảm thấy những gì cần đều được chuẩn bị quá tốt, làm cho mất dục vọng tranh cường háo thắng.

      Nghĩ đến, cũng chỉ có giống này nọ, điều Trác Thất muốn, lại được đụng đến.

      Lắc đầu, tưởng đá người làm cho người ta buồn bực kia.

      Trác Thất cùng Lục Kiêu từ nhận thức.

      Lúc vừa sinh Trác Thất, mẹ Trác than thể hư nhược, liền luôn luôn ở tại chỗ ông ngoại, về sau lại dưỡng sai biệt lắm với lúc trước. Hạ gia nhị lão lại luyến tiếc Trác Thất, Trác mẹ hung tâm liền bỏ nàng lại Hạ gia, Trác Thất vượt qua những năm tháng vô ưu vô lo của cuộc đời ở tại đại viện bộ đội, cũng là tại nơi này, nhận thức Lục Kiêu, nhận thức Hà Vĩ Xuyên.

      Lục Kiêu lớn hơn ba tuổi, khi đó là đại ca trong đại viện, mỗi nagfy dẫn theo đám những đứa choai choai đến sân bóng, đều là trò choi của con trai, lại kiên trì mang theo .

      Khi đó, luôn bảo hộ ở sau người, đối với đám đứa kêu gào: “Thất nhi là của ta, về sau ai dám khi dễ bé, trước tiên phải hỏi xem ta có đồng ý hay !” xong huy huy nắm đấm , Trác Thất nhìn lên , ánh mặt trời chiếu vào sườn mặt Lục kiêu, kết thành quầng sáng khuôn mặt tuấn tú. Trác Thất khi đó mới hiểu, hùng là như thế nào.

      Kỳ , có sáu người trai, ai dám trêu chọc , nhưng là, Lục Kiêu chính là đem bảo hộ bên người, cứ như vậy, liền trở thành người hầu của , đến đâu cũng như vậy, đến khi Lục Kiêu đến tuổi học tiểu học, thể mỗi ngày đều ở bên cạnh , cco liền vừa khóc vừa nháo, khi đó chỉ có bốn tuổi, bất quá diêu lan nữ sĩ nghĩ, sớm muộn gì cũng phải , thôi cửa sau, còn vào lớp của Lục Kiêu, cứ như vậy, Trác Thất liền bắt đầu theo Lục Kiêu học.

      Vì thế bất luận ở trường hay ở nhà, Trác Thất đều vây quanh Lục Kiêu.

      Khi đó ông của Lục Kiêu liền định hôn ước cho hai tiểu oa nhi.

      “Lão Hạ, tôi định rồi, trẻ than thiết, tôi lại thích nha đầu Thất nhi kia, cho bé làm cháu dâu.”Lục Hạ Phi thanh sang sảng, xong cười haha, Trác Thất sợ tới mức túm nhanh vạt áo ông ngoại.

      “Phải xem đứa nguyện ý hay , chúng ta già rồi, chuyện ai muốn nghe đâu.” Hạ Kiếm thanh cũng , xong còn nhìn hai tiểu oa nhi ái muội cười. Lục Kiêu lúc này chạy đến bên người Hạ lão, lôi kéo bàn tay bé của Trác Thất, ra bên ngoài, nghe hai lão ngoan đồng này , có chút ngượng ngùng, Thất nhi chỉ biết cười ngây ngô.

      “Lão Hạ a, ông có nghe gì , La Nam trở lại.” Lục Hạ Phi lần này thế nhưng lại đè thấp thanh .

      “A, có nghe , sau chuyện kia, hán luôn ở lại Hongkong, lần này trở về, chỉ sợ là là muốn lá rụng về cội a.” Hạ Kiếm cũng lập tức nghiêm túc lại.

      “Ai, là, hơn hai mươi năm, phục được!” Lục Hạ Phi than thở.

      “Đúng vậy, nháy mắt cái, là thiên hạ của tiểu bối bọn họ, chúng ta nên về hưu rồi.” Hạ Kiếm phụ họa.

      “Đúng rồi, tôn tử của cũng trở lại, kêu là Hà Vĩ Xuyên, lớn hơn Kiêu nhi nhà ta hai tuổi, hẳn là học chung trường với Kiêu nhi.” Lục Hạ Phi lại mang đến tin tức.

      ? Cũng coi như ông trời có mắt, nhà lão Hà, cũng có hậu.”

      “Đúng vậy.”

      “Cuối cùng ở thời điểm khó khắn nhất thể giúp đỡ , tiếc nuối a, lần này trở về, xem cái gì có thể giúp được, phải làm hết sức mới được.”

      “Ân, ta hiểu.”



      Chương 1.2:

      Trác Thất cùng Lục Kiêu khi đó, tuổi còn , chỉ biết chơi đừa, chỉ nghe được tên Hà Vĩ Xuyên, nghĩ tới, ở rất nhiều năm sau, người đó đều tham dự vào cuộc sống, thậm chí thiếu chút nữa trở thành phần quan trọng trong nhân sinh của .

      Lần đầu tiên nhìn thấy Hà Vĩ Xuyên, là ở lần gia yến, Hạ - Lục – La ba nhà cùng nhau tổ chức yến tiệc – sinh nhật của Hạ Kiếm.

      Hà Vĩ Xuyên khi đó có bộ dạng của tiểu đại nhân, cử chỉ đều rất đúng mực, bàn cơm, mọi người đều khen ngợi . Trác Thất vừa ăn vừa tò mò nhìn , cũng buông dao nĩa nhìn chằm chằm .

      Nữ hài tử trước mắt, giống như con búp bê xinh đẹp, mặc bộ váy voan, hai bím tóc lắc lư theo mỗi động tác, đôi mắt tại sao lại to như vậy? Lông mi sao lại dày mà dài như vậy? Còn cái miệng nhắn kia có phải do ăn nhiều đào quá mà biến thành màu đào hay ?

      Trác Thất bị nhìn đến ngượng ngùng, nào có ai lễ phép mà nhìn chằm chằm người khác như vậy. Liền cúi đầu bối rối ăn, cái miệng nhắn bất giác dính đều là bơ, Hà Vĩ Xuyên cảm thấy, những khối bơ dính miệng chắc so với bánh ngọt còn ngọt hơn.

      Cơm nước xong, Lục Kiêu, Trác Thất cùng vài tên con trai khác cùng nhau nghiên cứu siêu nhân biến hình vừa mua ở trung tâm thương mại, Hà Vĩ Xuyên mình người đứng bên ban công, biết suy nghĩ cái gì. Trác Thất chân chạy qua, lẳng lặng đứng ở bên cạnh.

      “Em tên gì?” bỗng nhiên quay đầu hỏi .

      “Ân? Trác Thất.” Bị dọa sợ tới mức sửng sốt, nhưng vẫn rất nhanh phản ứng lại, ngọt ngào trả lời , còn đưa ra khuôn mặt tươi cười tự cho là quyến rũ nhất.

      “Ừ.” Xem bộ dáng của , Hà Vĩ Xuyên nhịn được cười.

      là Hà Vĩ Xuyên ca ca sao?” Trác Thất chậm rãi đến gần , đứng ở trước mặt, nhìn lên .

      “Ừ, em biết à?” Hà Vĩ Xuyên tò mò.

      “Vâng, biết ạ!” Vừa vừa gật đầu khẳng định.

      Hà Vĩ Xuyên lại xoay người đứng ở trong bóng tối.

      “Em về sau gọi là Xuyên ca ca được , giống như gọi Kiêu ca ca bọn họ vậy.” Trác Thất vui vẻ đề nghị.

      “Tùy em.” có cự tuyệt, cũng có cao hứng như Trác Thất dự đoán, có chút tủi thân, sau đó liền xoay người rời .

      Sau đó, đôi mắt thiên thần của Trác Thất luôn nhịn được mà dừng lại người , cùng các ca ca giống nhau, cũng giống với Lục Kiêu, chơi đừa vui vẻ với bọn họ, luôn lạnh lung, Trác Thất muốn mang ấm áp đến cho , nhưng cứ đến gần, lại lui về, làm cho Trác Thất rất là ảo não, mà điều này còn chọc giận đến dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ của Lục Kiêu.

      “Kiêu ca ca, lại đánh nhau sao? có đau ? Em thổi thổi cho nhé, thổi thổi đau.” Bàn tay bé cẩn thận chạm vào mặt , quai hàm phình ra, nhè thổi từng chút , đến trường năm nay, cả ngày đánh nhau, có lúc còn bị Lục gia gia phạt quỳ, Trác Thất so với còn sốt ruột hơn.

      “Ngươi là ai? Biết ta sao? Như thế nào lại tìm Xuyên ca ca của ngươi !” Gió lạnh thổi qua, làm thoải mái đến co rúm người lại, cũng trốn tránh. đau lòng cho , lẽ ra nên cao hứng, nhưng trong lòng lại tức giận, gần đây Thất nhi lạnh nhạt đối với , cần nữa sao? Cái tên hà Vĩ Xuyên kia là cái gì vậy, lạnh như bang, Thất nhi thế nhưng lại thích lấy mặt nóng áp vào mông lạnh.

      “Kiêu ca ca, đứng lên , em vừa cùng ông ra, Lục gia gia đánh cờ cùng ông ngoại em, quản , ca ca chơi cùng em được .”

      “Được, chơi với em. Nhưng là em phải hứa về sau được chơi với cái tên cái gì Xuyên kia, có nghe thấy !”

      “A?” Quyệt quyệt miệng, Trác Thất cảm giác cái giá phải trả có vẻ hơi lớn, cũng thực thích Xuyên ca ca.

      “Quyết định như vậy .” Thấy hé rang, Lục Kiêu đứng dậy lôi kéo bàn tay bé của , gương mặt tràn đầy vẻ đắc ý.

      Ngay từ đầu, Trác Thất rất là khó xử, rất muốn chơi với Lục Kiêu, nhưng cũng luyến tiếc xuyên ca ca a, làm sao bây giờ đây? suy nghĩ rất lâu cũng có biện pháp, đơn giản liền khóc lên. Diêu Lan thấy bộ dạng khóc rất đáng thương, liền bỏ xuống việc trong tay, đến xem thử tiểu tổ tong này bị làm sao vậy.

      “Bà ngoại, làm sao bây giờ?” Co khóc thành tiếng.

      “Làm sao vậy, tiểu tâm can của bà.”

      “Có phải chơi cùng Kiêu ca ca được chơi cùng Xuyên ca ca đúng ạ?”

      “Ân? Kiêu ca ca, là cháu của lão Lục, Xuyên ca ca, là cháu của lão La, vì sao thể chơi cùng nhau a?”

      “Kiêu ca ca nếu con muốn chơi cùng với ấy, được chơi với Xuyên ca ca.” Chậm rãi gằn từng tiếng giải thích, nước mắt lại bắt đàu chảy khuôn mặt nhắn phấn nộn.

      “A, nguyên lai là như vậy, đây là tình huống gì, tranh giành tình nhân? Có phải sớm quá ?” Diêu Lan nữ sĩ lầm bầm lầu bầu suy nghĩ.

      “ Bà ngoại, làm sao bây giờ?” Tiểu nha đầu nóng nảy.

      “Làm sao bây giờ? Thất nhi ngốc như vậy, con có thể vụng trộm cùng Xuyên ca ca chơi, cho Kiêu ca ca, biết a.” giọng ghé vào bên tai , giống như là nghĩ cách cho .

      “Nhưng gạt người là đúng, Thất nhi muốn làm đứa bé hư.”

      “Đây phải là lừa gạt, cái này là dối thiện ý, là vì muốn tổn thương người khác nên mới bất đắc dĩ phải làm vậy, Thất nhi đương nhiên cũng phải là đứa bé hư.”

      ? Có thể như vậy sao?” Nghi hoặc nhìn bà ngoại, muốn từ mặt bà tìm được dấu vết lừa gạt.

      “Có thể, bà ngoại khi nào lừa gạt con chưa?” Nhìn thẳng ánh mắt của đứa , làm cho bé tin tưởng.

      “Được rồi, con biết.”

      Cứ như vật, Trác Thất nghe lời Diêu Lan nữ sĩ chỉ đạo chơi đùa với Lục Kiêu cùng Hà Vĩ Xuyên, ngay từ đầu cũng có gì xảy ra, nhưng có tường nào lọt gió, Lục Xuyên hình như nhìn ra gì đó, nhưng luôn bị cho qua, đầu tiên là kéo kéo bàn tay bé, sau dó la vuốt ve khuôn mặt nhắn, Trác Thất mỗi ngày mọi việc đều thuận lợi.

      Nhưng mà, biết bắt đầu từ khi nào, ánh mắt của thể rời khỏi Hà Vĩ Xuyên, lúc ở bên Lục Kiêu thể yên lòng, biết, là sớm, thực rất thích Hà Vĩ Xuyên.

      Người ta con khi ôm ấp tình cảm cảm xúc luôn thay đổi, nhưng là, những cảm xúc đó đều là ưu thương sao? Bằng , như thế nào lại có kết cục như vậy?

      Thở dài, thu hồi hồi ức lại, muốn tiếp tục nghĩ.

      Lấy điện thoại ra gọi cho Lục Kiêu, còn chưa kịp , bắt đầu lải nhải.

      “Thất nhi, còn chưa vào lớp sao? Thói quen của , điện thoại của , trong ba tiếng chuông, nhất định bắt máy.

      “Ân, lập tức vào.”

      “Làm sao vậy? Thanh rầu rĩ, ai chọc tới công chúa của ?”

      có, ai mà dám chọc em.”

      có việc gì?”

      , chỉ là muốn nghe giọng của .”

      “Bảo bối, muốn em.” Thanh của Lục Kiêu, ân, có điểm mất hồn, Trác Thất nghĩ, khỏi cười cười.

      “Buổi chiều có lớp? ăn cơm với ? Buổi tối mang em đến Thịnh Thế.”

      “Được.”

      “Suy nghĩ nhiều quá ngốc đấy.”

      “Ừ.” Buông điện thoại, trong đầu, chậm rãi đem bộ dáng Hà Vĩ Xuyên tạm thời buông xuống.
      Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2.1: Gặp lại bằng hoài niệm…

      vào phòng học, đặt giáo án cùng tài liệu bục giảng, nhưng đều có mở ra. Theo thói quen cúi đầu mỉm cười với mọi người chút, liền bắt đầu bài mới.

      Trác Thất làm việc rất cố gắng, thân thế của gây chú ý với mọi người, cho nên muốn vì vậy mà bị người ta ra vào cái gì.

      Nhớ lần đầu tiên đứng lớp, bởi vì khẩn trương, bài giảng như thế nào cũng nghĩ ra, hơn nữa có sinh viên so với còn lớn hơn, đương nhiên là còn bị chọc ghẹo, có chút làm khó .

      vậy mà có tiền đồ khóc lên, làm ai cũng dám khuyên nhủ.

      Lục Kiêu biết từ đâu mà biết việc này, thế nhưng công khai theo lên lớp non nửa học kỳ, còn giúp chỉnh sửa lại giáo án, lớp dùng ánh mắt cổ vũ , thường ít lời nhắc nhở , mà điều này lại quấy rầy tới sinh viên, cũng biết dùng thủ đoạn gì, đều là đứng đắn học.

      Khi đó cách vài ngày cầm tài liệu của các giáo sư ở trương đại học, cao đẳng khác, cùng ít bút ký cho , còn giúp sửa sang lại. Nhìn bộ dáng chuyên nghiệp của , cầm ly sữa dựa vào bàn lấy lòng : " Kiêu nhi, tốt nghiệp từ quân đội ra sao ? phải là học Trung văn chứ ? "

      Lục Kiêu đối với nháy đôi mắt hoa đào, thấy bộ dạng háo sắc của , nhịn được trộm hương mặt chút.

      Giống như vậy, mỗi khi có chuyện gì, Lục Kiêu luôn là người đầu tiên xuất , có ở bên cạnh, hoảng hốt, đây chính là sựu ăn ý khi cùng nhau lớn lên từ . Trong trí nhớ, bọn họ chỉ cãi nhau lần, chính là mùa hè năm thứ hai sau khi Hà Vĩ Xuyên rời , khi đó cũng vừa du lịch về.

      Trác Thất vừa mới bắt đầu học, rất nhiều bài vở phải làm, thời điểm Lục Kiêu nghỉ ngơi, liền giúp đỡ cho .

      Mùa hè năm đó rất nóng, mở điều hòa, nhưng Lục Kiêu vẫn ra đầu mồ hôi, Trác Thất tay cầm ly trà, tay cẩn thận giúp lau mồ hôi.

      Lấy ánh mắt trừng , nhìn đến trà hoa cúc trong tay , khinh thường bĩu môi.

      "Muốn uống sao ? Đây, uống . " đem trà đưa cho .

      "Trà hoa cúc khó uống. " Chán ghét nhíu mày.

      "Uống trà hoa cúc bị nóng, hơn nữa thân thể có mùi hoa cúc, rất dễ chịu. " Bỗng nhiên giống như cắn phải dầu lưỡi, thốt nên lời, đây là Hà Vĩ Xuyên cho , ngay từ đầu, cũng uống quen, biết như thế nào, sau này, ngược lại còn thích nó, giống như chỉ cần nghe thấy mùi hoa cúc, là có thể cảm giác ở bên cạnh.

      "Thất nhi ? " Lục Kiêu biết, lại nghĩ đến người kia, lâu như vậy, vẫn còn nhớ đến người kia, thời điểm nhớ đến , rưng rưng nước mắt mà mỉm cười, khiến đau lòng như muốn giết người. biết, cái tên nam nhân kia trong lòng là bộ dáng gì, khiến mê luyến như vậy, ta bỏ , cco vì sao còn thanh tỉnh ! muốn tức chết rồi.

      " uống đổ. " Quệt quyệt miệng, đem trà để lên bàn.

      "Nhớ đến ? " Gian nan hỏi ra miệng.

      "Ân. " Thất nhi khóe mắt hồng hồng, giọng .

      " thích lâu như vậy, muốn buông ta, nhất thời, làm được. "

      "Khi nào bắt đầu thích ? " Gian nan, lại làm bộ lơ đãng hỏi ra.

      "Là lúc học sơ trung, đến trường trung học tìm , lại thấy con giái đưa thư tình cho ấy, em ghen tị, nhịn được ôm lấy cổ ấy buông, nằm úp sấp bên tai , chỉ có em mới được làm dâu của , chính là lúc đó, rất ngốc phải ? "

      "Ngốc ! Khi ấy em mới mấy tuổi ? phải mười tuổi sao ? Biết thích là cái gì ! " Ê ẩm ra.

      "Đúng vậy, haha, ấy cũng em khờ. "

      "Biết vậy tại sao dừng lại ? " Lục Kiêu cảm thấy yết hầu đau như muốn xuất huyết.

      "Chính là dừng được, luôn nằm mơ, có lẽ chỉ cần ấy trở về, em đợi ! " Trác Thất hạnh phúc tưởng tượng.

      "Phải đợi đến khi nào ? " Lục Kiêu bẻ gẫy cây bút trong tay lúc nào hay.

      "Làm sao vậy ?Có bị đâm vào tay ? " Trác Thất kích động lấy giấy lau mực, muốn xác nhận xem có bị thương .

      " hỏi em phải đợi đến khi nào ? " Lại hỏi lần nữa.

      " biết phải đợi đến khi nào ! Có lẽ ngày mai đợi nữa ! Cũng có lẽ đợi cả đời ! " chú ý đến ánh mắt Lục Kiêu tối , cầm tay , dùng khăn tay chùi vết mực.

      Đó là lần đâu tiên hai người cãi nhau, cũng là lần cuối cùng, về sau hai người đều rất ăn ý nhắc tới ba chữ Hà Vĩ Xuyên, giống như cái tên kia trở thành cấm kị của hai người.

      Kỳ sau khi Lục Kiêu tốt nghiệp trường quân đội trong nhà có ý muốn đưa đến địa phương cực khổ chút để rèn luyện, tranh thủ cơ hội lên chức, nhưng khi đó cùng với Trác Thất vừa mới chính thức ở chỗ, cũng là thời gian công tác đặc thù của Trác Thất, nên liền buông tha, chỉ cho gia gia đòn hiểm, mà còn lỡ mất cơ hội.

      vì thế mà tự trách hồi lâu, cùng với Lục Kiêu, lại thản nhiên đừng để trong lòng.

      "Đừng tự thiếp vàng lên mặt mình, cũng phải vì em, muốn , đến cái địa phương xa xôi kai, tivi có, di động tín hiệu, chịu nổi, Tư của em , em còn biết. "

      "Nhưng mà, tư trở về liền được đề bạt lên thiếu tá ! "

      " tư của em là tư của em, thích chuyện này, sau , đề bạt lên Thiếu tá thế nào, bằng bản lĩnh của , lên đại tá là sớm hay muộn, căn bản nghĩ đến điều này, tại nếu mà đến đó, công việc nhiều đếm xuể, đến lúc đó gặp em chưa chắc có thời gian, mỗi ngày đều đơn mà sống ! "

      "Lục Kiêu, có biết xấu hổ hay . " Bị xấu hổ đỏ mặt, đành phải đánh cho hả giận.

      " và em , em xem em , em xem xem, được rồi, đừng đánh, đau a ! Ai, đừng đánh vào mặt, còn dùng nó lừa tiểu nương a. " Cợt nhả lấy tay che mặt, cũng thực trốn tránh, để cho đánh vài cái, lại cảm thấy rất hạnh phúc.

      “Kiêu nhi…. Cảm ơn .”

      " Nếu muốn cảm ơn , liền hôn cái ! " xong còn chỉa chỉa vào mặt mình.

      "Cút ngay ! " Trác Thất bị chọc ghẹo làm cho khuôn mặt phấn nộn hồng rực mảng, cái miệng nhắn chu lên, ánh mắt như muốn chảy ra nước. Lục Kiêu nhìn đến miệng khô lưỡi khô.

      "Vậy em đừng băn khoăn nữa, đêm nay ngủ sớm chút…" cười ái muội, mấy ngày nay đều ở thư phòng làm việc đến khuya mới ngủ, xem bộ dáng mệt mỏi của , đành lòng để như vậy.

      "Chán ghét. " Trác Thất đỏ mặt bĩu môi.

      Hà Vĩ Xuyên mấy năm nay, hai người liền vui tười tức giận măng như thế này, cãi nahu ầm ĩ như vậy.

      Lúc trước Hà Vĩ Xuyên chỉ câu chia tay đơn giản, liền chia cắt hai người tình cảm nồng cháy, Trác Thất hỏi vì sao, Hà Vĩ Xuyên cũng có giải thích qua.

      Vô số lần muốn gọi điện thoại cho , nhưng lại bị kiêu ngạo ngăn lại.

      Trác Thất có đôi khi suy nghĩ, khi đó, nều cầu , có phải hay có thể rời , có thể hay mềm lòng mà lưu lại ?
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2.2:

      Năm năm trôi qua, tối hôm qua trong mộng, ràng là cùng chuyện, nhưng có cố gắng như thế nào cũng nhìn mặt , rất sợ, sợ cũng giống như , bắt đầu quên , sau đó tình cảm của bọn họ, tựa như bọt biển, biến mất thấy.

      " Lão sư, Đại Vũ trị thủy mười ba năm, về nhà quá ba lần, ngay cả liếc mắt người phụ nữ cũng chưa từng, vừa bài thơ này là tâm tình của ông dành cho người con , vậy Đại Vũ kia có tình cảm như vậy đối với thê tử của ông hay ? "

      Thanh trong trẻo, đem Trác Thất từ trong hồi ức kéo về, mới phát thế nhưng chính mình vừa mới thất thần, ảo não chút, vừa thấy người chuyện, mày tự giác lại nhíu chút.

      Trang Trọng, là sinh viên thông minh nhất lớp này, thành tích tốt, gia đình tốt, diện mạo tốt, có chút gì tốt, góc độ nhìn nhận vấn đề, luôn khiến cho Trác Thất khó có thể lý giải, hơn nữa luôn đối với lớn tiếng.

      Bất quá đôi lúc đối với cũng rất tốt, thương đem canh ngon đến cho , tuy rằng giống như Lục Kiêu biết có thói quen căm thù rau dưa đến tận xương tủy, lại vẫn nhớ đem rau lựa sạch ra cho .

      Còn thường làm ít mang cho , bọn họ trong lúc đó, có thể xem như bằng hữu. Chỉ là quan hệ như vậy, cũng hề làm giảm chút nào việc lớp quấy rối .

      Hôm nay giảng đến giai đoạn văn học lịch sử, Trác Thất nhất thời hứng thú, nagy tại bảng viết xuống << Hậu nhân ca>>, Trác Thất muốn giảng giải ít tình cảm gì đó, khiến học sinh cảm thấy hứng thú, sau đó liền theo đề tài này mà dẫn dắt, giải thích chút, văn học biến hóa phát triển như thế nào. Ai biết, liền tại nơi này quấy rối, người ta hỏi, cũng thể đáp.

      "Uh, tôi cho rằng, Đại Vũ cùng du nữ( hình như là du mục, bạn nào biết Vy sửa nha), dùng lời tại , chính là có cùng lý tưởng và mục tiêu, thưởng thức lẫn nhau, hấp dẫn lẫn nhau, tự nhiên cứ như vậy mà nhau, thành hôn. "

      "Kỳ bọn họ chỉ có thời gian ba ngày gặp nhau, sau đó liền chia lìa, đối với vợ chồng tân hôn mà , thể nghi ngờ chính là khảo nghiệm tàn khốc. Đại Vũ lúc quyết định ra cũng rất khó khăn, quốc gia cần , thê tử cần , , luyến tiếc du nữ, , như thế nào đối mặt với quốc gia cùng con dân. "

      "Mâu thuẫn của Đại Vũ du nữ đều nhìn thấy, nếu nàng là nữ tử tầm thường, liền chỉ cần sống ở bên cạnh trượng phu, liền vô ưu vô lo, nhưng nàng lại phải là nữ tử tầm thường, nàng vẫn là đế thê, mẫu nghi thiên hạ, nàng biết, trị thủy thành công, liền hủy nghiệp của trượng phu, mất uy tín của trượng phu, lúc này, việc nàng cần làm, chính là cam tâm tình nguyện đứng sau lưng trượng phu, còn dốc lòng cổ vũ, thề rằng, trị thủy thành, quyết gặp lại. "

      "Mà đối với bản thân vũ, rời khỏi thê tử mới cưới khẳng định là có khổ sở, thời điểm ngang qua gia môn, có giãy giụa, nhưng ông sợ, sợ nhìn thấy liền đành lòng rời , du nữ cũng có chung lo lắng như vậy, nên phái người chặn cửa, cho Vũ vào nhà, hiểu được dụng tâm lương khổ của du nữ, Vũ cũng đành nhẫn tâm mag rời . "

      "Trước kia chúng ta học "Đại Vũ trị thủy" , chỉ vì dân vì nước, về nhà quá ba lần, kỳ , phải Đại Vũ muốn trở về, mà là cùng du nữ lưng mang theo kỳ vọng của quá nhiều người, trong những hy vọng đó, tình của hai người trở nên bé, cũng phải là thương, mà là tình dung hòa vào tình lớn. "

      "Cho nên đối với vấn đề của bạn học này, câu trả lời của tôi là, Vũ đối với du nữ, cũng có đồng dạng cảm tình, biết đáp án như vậy, cùng suy nghĩ của em có giống nhau ? "

      Gằn từng tiếng trả lời, thanh lớn, lại làm cho trong mỗi góc phòng học đều nghe .

      "Uh, cùng suy nghĩ của ta giống nhau. " Vẫn là khuôn mặt kiêu ngạo, nhìn về phía , tránh né.

      "Tuy rằng bài thơ này chỉ có bốn chữ, nhưng là thể tình cảm mãnh liệt đối với Vũ, xác là thơ tình, về phần dã sử về sau hai người gặp lại nhau cũng tốt, trở về nhà mẹ đẻ cũng tốt, đều là câu chuyện lúc trà dư tửu hậu của mọi người. Tốt lắm, chuyện này đến đây thôi, kế tiếp chúng ta xem đến giới thiệu vắn tắt thời kỳ văn học thượng cổ.”

      Chỉ chín mười phút, mà so với trước kia giống như dài ra rất nhiều. Tiếng chuông thứ nhất vang lên, Trác Thất tự giác thở dfai ra hơi.

      “Được rồi, bài hôm nay đến đây thôi, hẹn gặp lại.” Mỉm cười đối với người dưới bục giảng cúi đầu, tối hôm qua có ngủ ngon, hôm nay cảm thấy đặt biệt mệt, người lục tục rời hết, Trác Thất vừa thu thập sách giáo khoa vừa chuẩn bị rời , nghĩ tới còn có người chưa rời .

      “Trác Thất.”

      “Ân?” Ngẩng đầu nhìn lên, là Trang Trọng, người này cũng quá trang trọng , tuy rằng ở ngoài với là bằng hữu, nhưng cũng nên hô thẳng tên của lão sư .

      “Chuyện gì, Trang đồng học.” Mỉm cười nhìn , hai chữ đồng học đặc biệt nhấn mạnh.

      “A.” Như là cười keo kiệt. “Được rồi, Trác lão sư, em có chút thơ văn cổ phân tích hiểu, muôn cùng tham khảo chút, biết buổi chiều có thời gian .”

      “A, ra là vậy, em có thể vào buổi tối thứ tư, thứ năm đến văn phòng tìm tôi để giải đáp thắc mắc.” Nguyên lai là vấn đề tham khảo học tập, đương nhiên là hoan nghênh.

      “Nhưng em muốn được giải thích ngay bây giờ.”

      “Ân?” Trác Thất có chút sửng sốt, này, có thể cự tuyệt ?

      ấy hôm nay có việc quan trọng cần giải quyết, ngượng ngùng, vị đồng học này.” Lục Kiêu biết từ khi nào đứng ngoài cửa, áo sơ mi tinh xảo, tây trang thủ công vừa người, ôm cánh tay đứng ở cửa phòng học, nháy đôi mắt hoa đào, tựa tiếu phi tiếu nhìn Trang Trọng.

      có lỗi, băng như vậy, khi nào em có khóa, đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau nghiên cứu.” Như lấy được đại xá, Trang Trọng đứa này gần đây có chút kỳ lạ, tuy rằng nhận thức khoảng thời gian, nhưng vẫn hiểu tính cách của , vẫn là nên tránh tiếp xúc nhiều.

      “Quên .” Ánh mắt trừng lại Lục Kiêu, bộ dạng tiểu hài tử, phục.

      “Hẹn gặp lại.” Thu xếp này nọ, lôi kéo cánh tay Lục Kiêu. “ thôi.”

      “Trác Thất!” Thất nhi đầu xuất loạt hắc tuyến, đứa này. Lục Kiêu cũng hài lòng, nhíu hạ mi, này ai là học trò ai là giáo đây!

      “Làm sao vậy? Còn có việc?” Trác Thất vẫn là mỉm cười quay đầu lại nhìn .

      ta là Đại Vũ của sao?”

      “Ách?” Hơi giật mình chsut, tuy rằng cần phải trả lời, nhưng vẫn là cười gật đầu. “Ừ.”

      Chàng trai trẻ phía sau tươi cười gương mặt có chút ngưng kết. “Hừ!” Ngay cả câu gặp lại cũng chưa quay đầu chạy mất.

      Ôm tránh ra chút, Lục Kiêu đồng ý thầm.

      tại học trò đều lễ phép như vậy sao? Dám gọi thẳng tên của giáo viên.”

      kỳ rất thông minh, là thế hệ trẻ, có cá tính mà thôi.”

      đối với em có ý gì chứ?”

      cái gì vậy, em là giáo viên của nó.”

      “Vậy như thế nào, tình thầy trò cũng có gì mới lạ, sau, chừng tuổi của nó còn lớn hơn em!”

      “Thần kinh.”

      mặc kệ, em cách nó xa ra chút.”

      “Được rồi, biết là quan tâm đến em, ăn cơm trước?”

      “Em muốn ăn gì? Thịnh Thế ăn?”

      “Ừm, ngài đại giá đến đón ta, ta lại rất đói bụng, đợi kịp đến Thịnh Thế, vừa mới nhận tiền lương, ta mời ngài đí ăn cơm .”

      “Nếu là ăn em, vậy khách khí.” Cười xấu xa.

      “Mặc kệ .” đỏ mặt đẩy ra, hướng về phía phó lái ngồi xuống.

      Lái xe vòng vo qua hai con phố, dừng lại chờ đèn đỏ, Trác Thất nhàm chán quay đầu nhìn ra xung quanh, giật mình, giống như bị định thân, thể nhúc nhích.

      Phát cả người cứng ngắc, theo tầm mắt của nhìn qua, Lục Kiêu kiềm chế được nhíu chặt chân mày, là !

      Xe của hai người cứ như vậy mà ngừng lại song song với nhau, làm sao có thể khéo như vậy, đem tầm mắt dừng lại người Trác Thất, thu hồi tầm mắt, cúi đầu.

      Lại quay đầu nhìn qua, vừa vặn Hà Vĩ Xuyên cũng nhìn về phía bên này, tầm mắt hai người ngay tại trung va chạm với nhau, đối phương cũng thẳng tắp nhìn về phía , đợi đến khi người bên cạnh nhìn , ánh mắt cũng là bị kiềm hãm, nhưng giây lát liền khôi phục bình thường, khiến cho Lục Kiêu cảm thấy vừa rồi bản thân mình thất thần là sai lầm.

      Đèn xanh, xe phía sau bấm còi thúc giục, hương gật đầu cái, Hà Vĩ Xuyên rời trước, Lục Kiêu cũng nhấn ga rời theo hướng khác.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 3: Chờ đợi ngày này…

      “Thất nhi…” Mắt thấy chiếc xe rẽ về hướng khác, mới thu hồi tầm mắt, nhìn Trác Thất cúi đầu lời nào, cũng biết mở miệng như thế nào. Khuyên cần khổ sở, nhưng khổ sở của là vì người đàn ông bên trong chiếc xe kia, phải là vì , có tư cách gì khuyên dừng lại! cứ ngồi lẳng lặng như vậy, lại nhớ đến thời điểm Hà Vĩ Xuyên vừa rời , Thất nhi cũng như thế này, ăn uống, lời nào, cũng cáu kỉnh, cứ lẳng lặng như vậy, có đôi khi rơi lệ,lại có lúc như có điều suy nghĩ mà nhìn về nơi xa xăm nào đó. chưa bao giờ cảm thấy hận mình đến như vậy, hận chính bản thân mình, thể gánh chịu khổ sở thay Trác Thất, càng hận người làm cho khổ sở kia, bỏ lại , làm cho đau lòng.

      “Em sao.” ngẩng đầu, nhìn mỉm cười, miệng cười khẽ nhếch, lại làm cho càng thêm lo lắng.

      “Thất nhi…” Nên cái gì, giờ phút này tâm tình của rối loạn tuyệt thua kém , nhưng là, càng sợ, sợ Trác Thất trở lại mùa hè kia, tự tra tấn mình, tra tấn .

      có việc gì, xuống xe , em đói bụng, muốn được ăn ngay bây giờ.” Trác Thất trước mở cửa xuống xe, hướng bên trong vào.

      “Sao lại nhanh như vậy!” Khóa xe, đuối theo , vươn tay kéo vào lòng, điểm lên mũi , nhìn sủng nịnh.

      “Đói khát!” Phiền chán nắm chặt tay , giữ trong tay.

      nghĩ đến đói cái khác nữa.” cười ái muội, tay nắm lấy cằm , còn ngả ngớn vuốt ve.

      “Lưu manh!” Rút tay ra, để ý đến , luôn có cách khiến mặt đỏ tim đập.

      Lúc ăn cơm, Trác Thất miếng có miếng , Lục Kiêu cũng đồng dạng ăn chút để ý.
      Kỳ Hà Vĩ Xuyên vừa trở về, biết. Công ty Tần Đan đấu thầu xây dựng công trình, vốn các phương diện đều an bài thỏa đáng, lại nửa đường nhảy ra Trình Giảo Kim, nghe là công ty nước ngoài, lai lịch , muốn mượn lần đấu thầu này khai hỏa ở thị trường quốc nội, tả xét kỹ càng, lại nghe nó là Hạ lão cùng gia gia của đều trực tiếp tham gia, sau này nghe ngóng mới biết được,nguyên lai đối phương chính là Hà Vĩ Xuyên.

      Biết được chuyện này mí mắt của vẫn giật ngừng, biết dù sao cũng phải có ngày như vậy.

      Năm năm, màn năm năm trước giống như bây giờ tái lại.

      Nhận được điện thoại của Thất nhi, liền xin phép rồi vào phòng ngủ của định đưa ra ngoài, mở cửa ra, nhìn đến cảnh tượng làm cho đau lòng, phòng ngủ tối om, ngồi yên ở giường, trong tay vẫn còn nắm điện thoại, bên trong thanh đô đô vang lên rệt trong đêm! hận mình, tại sao tới trễ như vậy! Thất nhi giống như đứa trẻ làm bằng thủy tinh, chỉ rơi lệ, lời nào, giống như chạm vào liền vỡ. đứng đây, ngay cả ngẩng đầu nhìn cũng chưa từng. nhìn Thất nhi như vậy, yết hầu như nghẹn lại, câu cũng nên lời, chỉ có thể tieensleen ôm vào lòng, lần thứ hai trong cuộc đời, khóc.

      Cùng Trác Thất chung sống, là giấc mộng cả cuộc đời của , thế nhưng bây giờ lại trở thành thực, nhưng tuyệt có vui vẻ, bởi vì, Thất nhi tự phong bế chính mình, ăn, uống, khóc, cười. Đưa về chăm sóc, đối với giống như chăm sóc trẻ . Giúp rửa mặt, đánh rang, chải đầu, tắm rửa, bưng cơm, rót nước, đút thuốc, gội đầu, thậm chí còn muốn giúp toilet!

      Trác Thất biến thành như vậy, có thể như thế nào? Chỉ phải tấc cũng rời ở bên cạnh , cực nhọc cả ngày cả đêm thủ hộ , lo ăn uống tất cả chiếu cố . Mỗi đêm ôm trong lòng, lại tia tạp niệm, có chăng chỉ là vô tận đau lòng, nhìn Thất nhi ở trong lòng rầu rĩ rơi lệ, buồn bực muốn giết người, chsinh là như vậy, đau, cũng đau.

      Nhưng mà, có thể được ở bên cạnh Thất nhi, cũng cảm thấy hạnh phúc.

      .

      Thất nhi cảm thấy HÀ Vĩ Xuyên rời giống như giấc mơ, ngay cả cũng cảm thấy như vậy, hạnh phúc đến quá nhanh, sợ, sợ hết thảy đều là giả, sợ có ngày, Hà Vĩ Xuyên trở lại, liền lại giống như trước đây, chỉ có thể đứng ở xa xa mà nhìn . dung gần ba tháng thời gian, Thất nhi mới mở miệng câu đầu tiên. Làm mở miệng gọi tên của , cao hứng có tiền đồ mà khóc lên. Thực ủy mị! khỏi thầm tự mắng chính mình.

      Cho dù như vậy, cũng dám quy củ, sợ, sợ Thất nhi ngay cả cũng tin tưởng. chỉ có thể chờ, năm trôi qua, hai năm trôi qua, trong đêm tối lúc Thất nhi rốt cuộc hôn lên môi , khi đó mới tin tưởng cùng vui sướng, Hà Vĩ Xuyên rời , Thất nhi là của . Mặc kệ sau này Hà Vĩ Xuyên có trở lại! mặc kệ, được đến lúc này là khó khan, đến chết cũng từ bỏ! khó khăn ở bên cạnh Thất nhi, làm cho Thất nhi có thói quen ỷ lại vào , có đạo lý nào buông tha tất cả! Cho dù đối phương là Hà Vĩ Xuyên cũng được!

      Kỳ cùng Hà Vĩ Xuyên cũng quá quen thuộc, tuy rằng trưởng bối của bọn họ xưng huynh gọi đệ, nhưng Hà Vĩ Xuyên tính cách rất lạnh nhạt, Lục Kiêu cũng thích tiểu tử kia, cho nên cũng có tiếp xúc gì. Trong cả đại viện, xem chừng chỉ có Trác Thất thân thiết với , thậm chí mỗi ngày đều xoay quanh , tức giận, khuyên nhủ đều có tác dụng, Trác Thất giống như trúng độc của Hà Vĩ Xuyên, tám con ngựa cũng kéo lại.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :