CHỜ ĐỢI Tác giả: Tuyết Hàn Nguồn:http://nhavan.net/tac-pham/cho-doi-802.htm "U hồn chờ đợi bên cầu Nại Hà mấy ngàn năm, liệu y có chờ được người kia?" "Thỉnh." Bạch Vô Thường ôm đèn, đưa tay làm động tác mời, tuy cười nhưng ánh mắt lại lạnh lùng đến vô hạn, tựa như có cảm xúc gì có thể tồn tại trong đôi mắt kia. đôi mắt của cái chết. Diệp Lãng nghĩ vậy. Y im lặng đứng yên, trong lòng là mảnh tịch mịch. Nhìn chằm chằm Tam Sinh Thạch được đặt ở Kính Đài, Diệp Lãng theo thói quen nhìn ra đằng sau, tựa như chờ thứ gì đó. vẫn có đuổi theo y. "Thỉnh." Hắc Vô Thường đến bên cạnh, đẩy y tiến lên vài bước. Diệp Lãng cũng tức giận mà chỉ mỉm cười, nụ cười tựa như nhìn đứa trẻ, bất đắc dĩ mà lại ôn hòa, tuy nhiên ngón tay khẽ siết vạt áo lại bán đứng tâm trạng của y, bất an và gần như tuyệt vọng. Đến giờ phút này, y vẫn có chờ được đến. Diệp Lãng thầm thở dài, nhận mệnh lên phía trước, đến đối diện mặt kính lớn, đặt tay lên Tam Sinh Thạch. Tam Sinh Thạch, tam thế chuyển sinh, tức kiếp trước, kiếp này và kiếp sau. Diệp Lãng trong lòng cười khổ. Có lẽ kiếp trước y nợ quá nhiều, cho nên kiếp này mới phải trả . đợi Diệp Lãng nghĩ thêm, mặt kính lớn liền lên đoạn kí ức mà y cảm thấy xa lạ, kí ức kiếp trước của y. Đó là nam tử nhìn trông như thư sinh, mặc bộ áo bào màu lam, đầu tóc dài phất phới theo gió, bên có cây trâm làm bằng mộc gỗ, đơn giản nhưng kém phần tinh xảo. Mà người kia cúi người, nhìn tiểu hồ ly run rẩy nằm trong bụi cỏ, ánh mắt kia ôn nhu tới cực điểm, tựa như nhìn thứ trân bảo vậy. Tiểu hồ ly kia toàn thân đỏ rực, nhìn qua giống như đoàn lửa . Có vẻ phát giác có người nhìn, tiểu hồ ly lập tức cứng ngắc thân hình, uy hiếp nhìn chằm chằm nam tử, trong mắt chứa đầy sát khí. Nam tử kia cúi người xuống, tiếp tục nhìn tiểu hồ ly, tự giác đem ánh mắt kia của tiểu hồ ly xem như có. người thú cứ như vậy nhìn nhau, bỗng nhiên nam tử bật ra câu làm tiểu hồ ly ngờ được. "Bé con, làm đồ đệ ta nhé." Câu kia mang theo ý khẳng định, tựa hồ để tiểu hồ ly phản ứng, nam tử liền nhanh chóng phất áo, ôm lấy tiểu hồ ly bay . có bắt đầu, có kết thúc, chỉ có ngắn ngủi đoạn như thế, sau đó mặt kính lớn liền tối đen, tiếp đó chính là kí ức kiếp này của Diệp Lãng. Tiếng khóc oe oe vang lên, nhị thiếu gia phủ đại tướng quân ra đời. Diệp tướng quân lạnh lùng nhìn tiểu hài tử, vứt ra hai chữ 'Diệp Lãng' có chút tình cảm, sau đó rời , ánh mắt cũng có để lại cho vị phu nhân vì sinh hài tử mà sắp chết của mình. Nhị thiếu gia Diệp Lãng, sinh ra trong tướng quân thế gia, thân thể ốm yếu thể tập võ, sau khi sinh ra hai tháng nương mất, tướng quân thèm đoái hoài đến y, nha hoàn trong viện cũng xem y là chủ nhân, vì vậy y bữa đói bữa no, có lần suýt chết vì đói. Nhưng mệnh y kiên cường, chịu đựng tủi nhục và lạnh nhạt, đem nụ cười trở thành tấm chắn, sống giả tạo đến năm 16 tuổi gặp được nhị hoàng tử, mở ra bước ngoặt lớn. Nhị hoàng tử là con hoàng hậu, nhưng hoàng hậu lại được sủng, vì vậy cuộc sống của hề khá giả, luôn luôn phải nhìn mặt người khác mà sống, đến năm 14 tuổi nhờ đỡ cho vua kiếm mới bắt đầu có chỗ đứng trong cung, sau đó tự nguyện xin vua cho ra biên cương đánh giặc, đem thắng lợi trở về vào năm 18 tuổi, được phong Tần Vương. Cùng cảnh ngộ phải con trưởng, đều có được phụ thân xem trọng, lớn lên trong hoàn cảnh khắc nghiệt, hai người lập tức bị nhau cuốn hút. Diệp Lãng tuy thân thể ốm yếu nhưng bù lại y có bộ óc thông minh, nhị hoàng tử Hiên Viên Hà nhìn trúng điểm này của y, thu về dưới trướng. Diệp Lãng ở bên Hiên Viên Hà tám năm, trở thành cánh tay phải đắc lực của , cũng trở thành nam sủng của . Diệp Lãng nhìn những gì trải qua, lòng dâng lên cỗ chua xót. Y thích Hiên Viên Hà, nhưng Hiên Viên Hà lại chỉ lợi dụng y để làm tấm bia mộc. Mặc dù biết như vậy nhưng Diệp Lãng vẫn thể nào hận . , có lẽ cũng có hận qua , nhưng ngay lập tức lại bị tình của y dành cho nhấn chìm. Cảnh tượng cuối cùng ra, Diệp Lãng nhìn thấy mình toàn thân đầy máu, nằm giữa đám người, thoi thóp nhìn lên màn trời đen kịch. Đây là lúc Hiên Viên Hà cùng đại hoàng tử tranh ngôi vua, y bị đại hoàng tử đem ra làm con tin nhằm bắt Hiên Viên Hà lui quân, nhưng ngờ Hiên Viên Hà đồng ý, ngược lại còn sai người bắn tên vào y, y chết nhắm mắt. Giây phút cuối cùng, y nghĩ gì? Diệp Lãng nhắm chặt mắt, trong đầu lên đoạn hình ảnh làm y khắc cốt ghi tâm. Dưới tán đào, Hiên Viên Hà khẽ quay người mỉm cười, nụ cười khuynh thành khắc sâu vào đáy lòng y, đuổi được. Hóa ra từ giây phút kia, y liền thích thượng . Diệp Lãng mở mắt, chờ đợi kiếp sau xuất , nhưng ngờ màn ảnh vẫn dừng lại lúc y chết, tuy nhiên y lại thấy Hiên Viên Hà đến, cúi người ôm lấy y, tức giận gào thét với nam nhân đối diện. " bảo phải cứu , bằng mọi giá cứu , sao ngươi lại khiến người bắn ? Ngụy Trinh, nhất định tha cho ngươi!!!" Ngụy Trinh là người của Hiên Viên Hà, là cánh tay trái đắc lực của . Diệp Lãng biết người này, mấy năm theo Hiên Viên Hà, có khi nào là Ngụy Trinh đối đầu với y, thậm chí có lần Diệp Lãng còn suy đoán có phải hay mình là kẻ thù giết cha Ngụy Trinh. "Vì đại cục, y phải chết." Ngụy Trinh thanh lạnh lùng lao vào tai Diệp Lãng. "..." Hiên Viên Hà nhìn Ngụy Trinh, thanh chút cảm xúc ra lệnh cho quân lính bắt Ngụy Trinh nhốt vào ngục, chờ ngày xét xử. Xung quanh là ánh lửa tàn cùng những xác chết của hàng ngàn binh lính, khí nhuốm đầy máu tanh, Hiên Viên Hà lại giống như phát , cúi đầu, luôn miệng lẩm bẩm. "A Lãng, chờ ta, ta nhất định mau chóng đến với ngươi. A Lãng, đừng quên ta, đừng quên ta...A Lãng..." Diệp Lãng trơ mắt nhìn mặt kính lớn hóa thành màu đen, nước mắt chảy thành hai hàng, mặn nhưng lại mang theo ngọt ngào. "Thỉnh." Thanh của Bạch Vô Thường vang lên nhắc nhở Diệp Lãng. Diệp Lãng đứng im, nhìn vào Tam Sinh Thạch còn lóe sáng, mặt kính lớn cũng lên kiếp sau của y. "Thỉnh." Bạch Vô Thường lần hai lên tiếng. Diệp Lãng trong lòng hình dung ra đáp án, chút do dự quay người, theo Hắc Bạch Vô Thường tiến vào cửa tiếp theo của Phủ. Hiên Viên Hà, ta nhất định chờ ngươi, cho dù trăm năm hay ngàn năm, Diệp Lãng cũng nhất định chờ ngươi... .................................... cầu Nại Hà, bạch y nam tử cầm ô đứng yên đấy, ánh mắt hờ hững nhìn những u hồn từng người từng người bước đầu thai. Mạnh Bà cầm tay chén canh đến, mỉm cười phúc hậu hỏi y: " ngàn năm, ngươi đầu thai sao?" Y ngẩng đầu, nhận lấy canh Mạnh Bà, lắc đầu trả lời: " chưa đến, ta đầu thai." " có lẽ đầu thai rồi chừng..." "..." Y im lặng, giống như những lần trước, chỉ câu: "Ta tiếp tục chờ ..." Mạnh Bà lắc đầu, rời . " thấy Tam Sinh Thạch báo trước, sao còn chọn ở lại đợi chờ?" Xa xa ở đó, Hắc Vô Thường hiểu hỏi Bạch Vô Thường. cũng nhìn thấy lần đó Tam Sinh Thạch có kiếp sau của y, ràng là cảnh báo cho y, nếu y đợi bao giờ được đầu thai, mà đầu thai kiếp sau cũng có, tại sao biết xuống được, vì sao còn chờ? Bạch Vô Thường im lặng nhìn thân ảnh cầu, lắc đầu thở dài: "Y là như vậy, nếu năm đó cũng cùng cả Thiên Đình đối chọi." Ngàn năm trước, Thủy Hà chân nhân nhận tiểu hồ ly làm đồ đệ, ngờ lại nháo ô long, bị Ngọc Hoàng Đại Đế đày xuống nhân gian. Vì bảo hộ tiểu hồ ly mà đem hồn hai phách đưa cho , đem ném vào Phủ, nhờ Diêm Vương cho đầu thai. Nào ngờ nghiệt duyên tái diễn, kiếp sau của Thủy Hà chân nhân Diệp Lãng lại Hiên Viên Hà, kiếp sau của tiểu hồ ly, cuối cùng vì y mà chờ đợi ở Phủ, từ chối đầu thai. Thủy Hà a Thủy Hà, thông minh như ngươi, làm sao biết bao giờ xuất .... Bạch Vô Thường quay lưng, đem theo Hắc Vô Thường rời . ........... Bỉ Ngạn hoa khai khai bỉ ngạn Vong Xuyên hà bạn diệc vong xuyên Nại Hà kiều đầu nại hà Tam Sinh thạch thượng tả tam sinh. Bên cạnh sông Vong Xuyên, những cánh hoa Bỉ Ngạn vẫn tiếp tục nở, đỏ như máu, xinh đẹp mà lại bi thương. Y vẫn đứng như vậy, ôm lấy tán ô đứng cầu Nại Hà, im lặng nhìn từng người từng người tiến vào luân hồi, tựa như mấy ngàn năm trước, hề từ bỏ. có rất nhiều rất nhiều người hỏi y vì sao lại đứng đây? "Ta chờ người, người kia rất quan trọng." Y . " lâu như vậy, cũng hồn phi phách tán rồi, ngươi nên đầu thai ." Y lắc đầu: " chưa đến, ta vẫn đợi..." Bỉ Ngạn hoa vẫn khai, Vong Xuyên sông vẫn chảy, chỉ có y là đứng đấy, cho dù biết trước kết cục, vẫn như thiêu thân lao đầu vào lửa, chấp nhận lại làm cho người ta đau lòng.