1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chớ cưới ta hồ vi - Cá thích leo cây (81C+2PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHỚ CƯỜI TA HỒ VI

      Tác giả: Cá thích leo cây

      Thể loại: Xuyên qua, thời , thần thoại.

      Số chương: 81 chương + 2 phiên ngoại

      Convert: QT đại nhân

      Edit: Tiểu Bạch Hạc
      Nguồn: http://tieubachhac.wordpress.com/



      Văn Án
      hơi bị lớn tuổi tạm gọi là X trước giờ nghĩ rằng có ngày chính mình lại xuyên qua, hơn nữa còn là tại trường thần thoại Cosplay* (viết tắt của cụm từ Costume Play: Hóa trang thành các nhân vật trong truyện tranh).
      “Ngươi chính là hồ ly tinh trong truyền thuyết.”
      Nàng khinh bỉ , “Người mới là hồ ly tinh, cả dòng họ ngươi toàn là hồ ly tinh!”
      Được rồi, thân là hồ ly tinh cuối cùng của thời đại Thương Trụ, tuy rằng là giả, nhưng cũng được xem như động vật quý hiếm cần được bảo vệ của quốc gia, thế nhưng có ngày đại thần dùng mũi với nàng. “Thành Thang vọng khí ảm đạm, đương mất thiên hạ. Phượng minh kỳ sơn… Trợ giúp Võ vương phạt Trụ, thành công… người thành chính quả.”
      “… A ừ, có thể ràng hơn chút hay ?” Từ đầu nghe hiểu.
      “Sứ mạng của ngươi là diệt thế, kết thúc thiên hạ Thành Thang sáu trăm năm, sau khi chuyện thành công thành chính quả.”
      “…”
      “Còn có ý kiến gì ?”
      “Đại thần, ta có thể đổi ý ?”
      Kiên quyết nhấn mạnh! “ có cửa!”
      “Nhưng…Trụ vương quá già, ta có thể lựa chọn câu dẫn nhi tử của hay ?”
      được! Ngươi quá già.”
      “…” = =!
      nữ chủ hơi lớn tuổi bị ngộ nhận thành tinh làm sao có thể sống sót ở cái nơi Thương triều biến thái khắp nơi đều có mai phục?
      X: Mưu mô thủ đoạn——giả trư ăn lão hổ.
      Vai chính: X, Đát Kỷ.


      *vỗ tay* bốp bốp bốp….*lấy xô hứng nước mắt* hức hức, cuối cùng cũng xong cái bộ này, mệt gì đâu mà mệt…
      Cảm nghĩ về truyện đây: Thứ nhất, đọc tới chương 65, ta cực ghét Khương Thượng, cái đồ ích kỷ, lạnh lùng,…. còn từ gì để tả….thiếu điều bay vào chém chết Khương Thượng thôi.
      Thứ hai, trong truyện ta ghét nhất là mấy ông đạo sĩ tu tiên, mở miệng là kêu quái hại người, phải diệt trừ, có mấy ổng hại người á. Đê tiện hết biết. Coi phim cũng y kinh, quái cũng có tốt xấu, cứ hở ra là giết giết, có ta giết mấy ổng có.
      Thứ ba, truyện này làm mất hình tượng Nữ Oa quá, Nữ Oa người ta nhân từ, hiền hậu….trong này……..
      tart_trungDingDingDong thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      [​IMG]

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      [​IMG]

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 1



      Thanh thiên bạch nhật, bầu trời đột nhiên vang lên tiếng sấm rền.


      Các nô lệ ngẩng đầu nhìn về hướng bầu trời, chỉ thấy trời có khối ánh sáng đỏ tươi, bay về phía ngọn núi này.


      Bọn họ nhao nhao e ngại né tránh, cẩn thận mà sợ hãi, rụt rè trốn tránh sau lùm cây dò xét khối ánh sáng đỏ kia.


      Khối ánh sáng đỏ vừa chạm đất gây ra cơn chấn động, sau khi ánh sáng hoàn toàn biến mất, ra nữ tử thân mặc trường y màu đỏ cánh tay áo rộng nằm sấp mặt đất, mái tóc dài hơi che nửa mặt, xa xa xem ràng.


      vài tên nô lệ to gan cẩn thận dè dặt dựa sát vào nhau tiến đến xem nàng, nhìn thấy nữ tử kia lộ ra tai thú nhọn hoắt màu trắng, trận thét chói tai truyền khắp sơn dã!


      quái!”


      “Có quái a!”


      Nàng là bị những tiếng ồn ào kia làm bừng tỉnh.


      X mở mắt ra, chống tay ngồi dậy, quay nhìn hoàn cảnh xung quanh bỗng nhiên sửng sốt— Giờ phút này nàng ở dưới gốc cây già xung quanh là núi rừng, cách đó xa mà đồng ruộng vừa mới khai khẩn được nửa, trong đó là những nông cụ hình thức quái dị phong cách cổ xưa...


      Tiếng ồn ào càng ngày càng gần, nàng nhất thời chính mình ở chỗ nào, tự giác quay đầu nhìn về chỗ phát ra thanh .


      Ánh vào tầm mắt chính là đám nam nhân trước bụng chỉ mang cái khố để che đậy, thân thể bọn họ đầy rẫy những hình xăm dữ tợn màu xanh, vừa nhìn thấy tầm mắt nàng lập tức hốt hoảng thét to!


      " quái! Chính là quái!"


      Nàng nghe hiểu bọn họ kêu la cái gì, nhưng có thể cảm giác được bọn họ có bao nhiêu là... hưng phấn? Xem diện mạo bọn họ là người Á châu, nhưng... ừ, nhưng riêng cách ăn mặc đặc sắc, khiến cho bọn càng giống như là đám người nguyên thủy chưa khai hóa.


      Nàng thở sâu, nở cười khoe ra hàm răng hoàn mỹ tươi tắn, "Hi, các ngươi hảo, xin hỏi đây là chỗ nào?"


      " quái chuyện! Đôi mắt ả màu vàng! Ả niệm chú, muốn nguyền rủa chúng ta!"


      X phát nhóm người này tựa hồ càng thêm hưng phấn kêu lên, nàng đứng lên, từng bước về phía bọn họ, đối phương lập tức lớn tiếng kêu sợ hãi, run rẩy nhanh chóng lui về phía sau vài bước.


      Nàng chỉ có thể dừng bước lại, buông tay. "Được, được, được, ta qua đó nữa. Vậy có thế xin hỏi chút, các ngươi có biết tiếng Trung Quốc?"


      Các nô lệ nhìn chằm chằm nàng, yên lặng lại lui từng bước.


      Nàng chỉ có thể lúng túng bảo trì trầm mặc cùng bọn đưa mắt nhìn nhau...


      "Thầy mo tới! Thầy mo tới!"


      lát sau, bên ngoài rừng lần thứ hai vọt tới trận ồn ào náo động, lần này thanh thế càng lớn, X nhìn thấy nhóm nam nhân mặc khố lúc nãy nhao nhao khiêm tốn quỳ phục mặt đất, đầu dán chặt lấy mặt đất, nhanh chóng dạt sang hai bên. Theo giữa đường mà bọn họ tách ra, lão già mặc trường y màu đen về phía nàng.


      X ngạc nhiên nhìn thấy lão già nâng ngón tay chỉ gã nam nhân trong nhóm người quỳ, chỉ thấy gã kia chỉa tay về phía nàng bắt đầu kích động huyên thuyên, nàng vẫn là có nghe có hiểu.


      Bất quá nụ cười hẳn là ngôn ngữ thông dụng toàn thế giới, nàng chủ động lộ ra nụ cười vô hại với lão già kia, "Ngươi hảo."


      Lão già kia chậm rãi từ đầu đến chân tinh tế đánh giá nàng, cặp mắt lưu lại tại đôi đồng tử màu hổ phách đồng tử cùng với đôi tai nhọn lông mềm như nhung, sau đó quát, " nghiệt! Chớ có càn rỡ!"


      Nàng nhăn mày, tuy rằng thích cái cảm giác bị xem kỹ như phạm nhân, nhưng cũng kiềm chế bất mãn xuống, như cũ bảo trì ôn hòa vô hại tươi cười, "Xin lỗi, ta nghe hiểu ngươi cái gì. Ta có ác ý gì, chỉ là muốn biết đây là nơi nào? Các người có người nào nghe hiểu tiếng Trung Quốc ?"


      Dứt lời, lại thấy người xung quanh lui càng xa, từng đôi mắt tràn ngập địch ý và hoảng sợ nhìn nàng chằm chằm.


      chơi, nàng chưa có lộ ra bộ mặt hung dữ gì mà= =!


      Trước mắt lão già thấy nàng mở miệng liền lập tức trầm lạnh mặt xuống, tóc rối bù, tay cầm mai


      Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Chớ Cười Ta Hồ Vi Trang 3 - Tiểu Thuyết Ngôn Tình | Đọc Truyện | Kênh Truyện m.khutaigame /doc-truyen/940-cho-cuoi-ta-ho-vi-page-3.html#ixzz2Ybs2a3px


      rùa nhảy lên vũ đạo kỳ dị.


      Các nô lệ phía sau lão thầy mo trầm mặc, may mắn nhìn thấy tình hình thầy mo và quái đấu pháp, nữ vừa mới niệm chú, thầy mo liền bắt đầu dùng toàn lực áp chế lời nguyền rủa của nàng, nhưng tâm nữ ác độc, vẫn tiếp tục mở miệng niệm chú giết bọn họ!


      X thấy lão già kia bắt đầu nhảy như điên chung quanh nàng, trán ngừng tuôn ra hắc tuyến, "Ơ... Ngươi hảo?"


      Lão già chút lịch , càng nhảy điệu múa trừ tà càng hăng.


      "... Này, ta ..."


      ... Càng tiếp tục nhảy xung hơn! "... Này, ngươi bị gì vậy?"


      Càng nắm chặt mai rùa nhảy càng thêm điên loạn!


      X chỉ cảm thấy sợi dây thần kinh trong đầu mình đứt "Phựt" cái, đột nhiên đưa tay đoạt lấy mai rùa trong tay lão già, cố rặn thêm nụ cười méo mó, "Xin hỏi, trước tiên có thể dừng nhảy chút, nghe ta chuyện được ?"


      Toàn bộ trường thoáng chốc yên ắng, giây sau, tất cả mọi người xung quanh đều hét lên thảm thiết, hoảng sợ ù té chạy ...


      "Này? A?"


      đến mười giây, chung quanh X bóng người, chỉ trừ lão già bị nàng đoạt mai rùa đứng lặng người ở đó ngớ ngẩn lời.


      Giựt lấy mai rùa của lão đối với lão đả kích lớn như vậy sao?


      Nàng duỗi tay đưa lại mai rùa cho lão, “Cái này đối với ngươi quan trọng vậy sao? Xin lỗi, ta cố ý, bây giờ trả nó lại cho ngươi.”


      Lời chưa dứt, trước mắt đột nhiên nổi lên trận gió, hai gã nô lệ mà quay lại, bay nhanh tới mỗi người cắp bên nách lão già, kéo phăng như tia chớp!


      "Ơ này..."


      Trong rừng giờ chỉ thừa lại nàng người, X vòng trong khu rừng rộng lớn này, càng ngày càng cảm thấy quỷ dị.


      Lưu lại trong rừng là những công cụ cấy ruộng đốn rừng làm bằng đồng thau hoặc làm bằng đá, phát dấu vết có thiết nhôm, nàng hoài nghi tại mình có phải lưu lạc tại nơi hoang dã hay , biết có lãnh thổ nước hay , trước khi hôn mê ấn tượng của nàng là tầm nhìn bị bao phủ bởi ánh sáng màu đỏ đậm, chẳng lẽ nàng bị hỏa tinh nện?


      con chim trĩ sắc thái diễm lệ bức người đột nhiên từ ngọn cây bay đến bên cạnh nàng, "Là ngươi sao?"


      "?" Nghe đến thứ ngôn ngữ xa lạ giống như của đám người kia, vừa rồi ….là con chim trĩ chuyện, hay là nàng nghe lầm?


      “Trời, có lẽ mình…”


      Ngay sau đó, con chim tri hóa thành thiếu niên, chải lấy bím tóc, kết thành búi tóc , cây trâm màu xanh nhạt cài xuyên qua búi tóc, làn gió nhàng thổi phất qua y phục của , làm lộ ra đôi hài vểnh hình hoa văn dưới chân.


      "Ngươi, ngươi..."


      màn thể tưởng tượng này làm X cứng họng, này.. này hẳn phải là ảo giác rồi.


      Thiếu niên bĩu môi thượng hạ quét mắt liếc nàng cái, hoa văn rực rỡ áo lộng lẫy vô cùng. Thực là phiền toái, xem tới nàng ngôn ngữ thông, chỉ có thể dụng tâm truyền lời tới tâm.


      Trong đầu X bỗng nhiên vang lên giọng xa lạ của gã thiếu niên. "Ngươi chính là hồ ly tinh trong truyền thuyết ?"


      Nàng trực giác khinh bỉ trả lời, "Ngươi mới là hồ ly tinh, cả nhà ngươi đều là hồ ly tinh!"


      Thiếu niên càng khinh bỉ hơn, "Ta là trĩ kê tinh. Hazz... Chưa bao giờ gặp qua hồ ly tinh vừa ngu vừa già như vậy." Thậm chí ngay cả dòng tộc cũng phân biệt ràng.


      Sau đại chiến viễn cổ, thiên hồ mang theo tộc nhân Thanh Khâu, từ đó hồ ly tinh liền trở thành cường đại quái chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi.


      Lần này nếu phải Nữ Oa nương nương hạ chiếu, sợ là vô pháp đem thiên hồ thỉnh rời núi.


      Chỉ là... ra sao cũng tưởng tượng đến, hình dạng của thiên hồ lại là như thế này.


      "Già..." Mặt X lên vài khe nứt, "Ta... già?!"


      "Đại nương." thiếu niên kia vểnh vểnh khóe miệng lên, "Hay là gần đây Thanh Khâu lưu hành loại mô đen này?"

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 2: ... Đại nương!



      Đại nương?!


      X dằn nén xúc động ngửa mặt lên trời thét dài, thân là phụ nữ thành niên đầy lý trí, cái tên tiểu quỷ lông còn chưa mọc đủ này làm gì có khiếu thẩm mỹ thưởng thức mị lực của phụ nữ chín chắn! Thôi, đường của chính mình, mặc kệ tên tiểu mao chưa ráo máu đều này ôm Tiểu Bạch Loli = =#


      "Ngươi đúng hẹn đến đàm, vậy liền theo ta gặp Ngọc tỳ bà."


      "Ngọc tỳ bà?" Nàng triệt để lờ mờ, "Ta , có phải người nhận lầm người....à , nhận lầm rồi ?"


      Thiêu niên nhẫn được nhắm mắt lại, "Cần ta nhắc nhở ngươi, phải nửa tháng trước ngươi gửi bức họa của ngươi từ Thanh Khâu tới cho Ngọc tỳ bà sao?" Chỉ là, bức họa tuy cũng xem như mỹ nhân, nhưng tuyệt đối trẻ hơn nhiều so với ngoài đời!


      Từ Thanh Khâu này bị lặp lại hai lần, hơn nữa quái thiếu niên trước mặt cho nàng phủ nhận, kiên trì nàng chính là tinh cố nhân đến từ Thanh Khâu, từ lúc hôn mê tỉnh tại đến giờ X liên tiếp gặp những chuyện kỳ quặc, quái gở khiến cho khỏi luống cuống, "Ngươi..."


      "Đát Kỷ." Thiếu niên tiếp, "Ta mặc kệ ngươi có nguyện ý hay tiếp thu chiếu thư của Nữ Oa nương nương, nhưng Nữ Oa tuyển định (Tuyển chọn + quyết định) ba người chúng ta, chuyện này phải ngươi người có thể đối kháng, hãy nhanh chóng theo ta tới Hiên Viên mộ đợi mệnh."


      ... Đát Kỷ?


      Này là cơ có tiếng độc ác nhất trong sử sách, đại danh thực là như sấm bên tai = =!


      X cơ hồ như gà nuốt dây thun, "Ngươi ta... là nàng?"


      Thiếu niên kia bực mình , "Ta có hứng thú giỡn chơi với ngươi, hôm nay ngươi thể ." Dứt lời, chế trụ cổ tay X, nhảy lên mây đằng vân.


      "A— "


      tiếng thét chói tai vang tận mây xanh!


      Giữa trung cách mặt đất hơn mười trượng, thiếu niên như cũ vững vàng đứng ở đám mây, nhưng X bên cạnh thân thể lơ lửng ở giữa trung, toàn thân toàn dựa vào cánh tay phải bị thiếu niên chế trụ mà chống đỡ, gió mạnh bầu trời kéo chặt vạt áo và mái tóc dài của nàng, làm xương bả vai nàng đau đớn muốn nứt ra.


      "Ngươi có pháp thuật!" Sắc mặt thiếu niên bỗng dưng biến đổi, lãnh nhìn nàng chằm chằm, "Đến tột cùng ngươi là người phương nào?"


      Giờ này khắc này, nàng tin tưởng nếu nàng dám mở miệng chữ , tuyệt đối chút do dự buông tay ra, ngã chết nàng.


      đến đường cùng! Có lẽ trong thời điểm sinh tử con người bộc phát ra tiềm lực, ràng xương bả vai đau đến mức khiến nàng sắp ngất , nhưng nàng vẫn cố gắng chịu đựng, mặt lộ ra vẻ u buồn, ai oán," có thuật pháp lại ra sao? Ngươi cứ đem ta ném ở chỗ này, mau trở về cùng Ngọc tỳ bà đợi mệnh."


      Thiếu niên nheo lại mắt, lại chuyện.


      Nữ tử cụp mắt, , "Diệt Thành Thang thiên hạ, bất luận thành bại hay , bất luận ngươi và ta có thể thành công lui thân hay , diệt thế tạo sát nghiệp ngập trời, ngươi và ta sao có thể thuận lợi tiến Phong Thần bảng, chỉ sợ là... phơi thây giữa đường..."


      Thiêu niên và X, buồn rầu nhìn nhau.


      Thần sắc gã thiếu niên dịu lại, chiếu thư diệt thế chỉ có ba bọn họ tiếp được. Cảm thấy an tâm chút, hẳn dùng lực tay kéo nàng đến bên cạnh đứng giữa đám mây, phát bàn tay nàng khẽ run lên, cho là nàng thẹn thùng, liền buông tay ra, , "Nữ Oa dù sao cũng là thần Sáng Thế, nàng ưng thuận sau khi chuyện thành công cho chúng ta lên hàng tiên nhân, nàng nuốt lời."


      "Nhưng dù vậy, nàng lệnh cho ta xuống hạ giới dụ dỗ Trụ Vương..." Nàng quay mặt , hai gò má ửng đỏ, cắn môi , "Dù là ta có ra sao cũng làm chuyện dơ bẩn như thế. Ta phế lực người ta, ngươi hãy cầu Nữ Oa tìm người khác ."


      nhíu mày, "Ngươi uống huyền đan?" Lại phế thân lực của chính mình.


      Nàng quật cường hé miệng, ánh mắt ảm đạm.


      Trong lòng thầm vui mừng, mới vừa rồi bất cứ giá nào to gan thử lần, ai dè


      Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Chớ Cười Ta Hồ Vi Trang 4 - Tiểu Thuyết Ngôn Tình | Đọc Truyện | Kênh Truyện m.khutaigame /doc-truyen/940-cho-cuoi-ta-ho-vi-page-4.html#ixzz2YbsW1ijP


      cũng có thể chó ngáp phải ruồi.


      "Hừ! Người cho rằng đây là trò đùa sao!" Thiếu niên cả giận , "Ngươi cho rằng làm như vậy Nữ Oa nương nương thu hồi mệnh lệnh ban ra? Ngày hôm đó nàng chiêu lựa chọn ba người chúng la, đây cũng là thiên ý, thể quay lại."


      " câu thiên ý liền muốn ta..." Ngữ khí nàng ngập ngừng, " giờ lực của ta tận phế, khác gì với phàm nhân, nếu chuyện bị bại lộ làm sao có thể tại bên cạnh Trụ Vương bình yên thoát thân..."


      "Hừ, này cũng là ngươi mình làm mình chịu."


      Nữ tử phảng phất như dần dần chấp nhận mệnh , "Ngươi cùng ta thụ chiếu mệnh của Nữ Oa nương nương, vậy—" Nàng quay sang nhìn , trong mắt mang lệ quang trong suốt, tư thái yếu nhược vô cùng, thấp giọng , "... Ngươi có thể bảo vệ ta ?"


      Thiêu niên trong lòng vừa động, từ thuở cùng Ngọc tỳ bà tu luyện ở Hiên Viên mộ, chưa hiểu thế .


      Lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối như vậy của nữ tử, tuy là nàng hơi già chút, nhưng hình dạng này cùng khiến người có vài phần động tâm.


      Thường nghe người ta : Hồ tính thiện dâm. Nhưng hồ trước mắt lại trinh liệt khí khái, thiếu niên , "Chuyện này ngươi cần lo lẳng, ta tự nhiên giúp ngươi."


      Nàng sâu nhìn , muốn lại thôi, gật đầu.


      "Ta là Mị Hỉ, đợi đến Hiên Viên mộ ta liền dẫn ngươi gặp Ngọc tỳ bà."


      “Ta...” X thống khổ xoàn xuýt vài giây, vẫn là vô pháp thản nhiên tiếp thu nghiệt danh tự "Đát Kỷ" này, đưa ra vẻ thân mật , "Ngươi gọi ta là Tô Tô ."


      Hai người rất mau bay qua khỏi ngọn núi rừng, vừa mới ra khỏi, Hỗn thấy mơ hồ dưới chân loạt thanh ồn náo. (ồn ào + náo nhiệt)


      Mị Hỉ dù sao thiếu niên tâm tính, tò mò quan sát, chỉ thấy mấy vị thầy mo mặc áo đen nhảy điệu múa trừ tà quanh mai rùa dàn tế, xung quanh dàn tế quỳ lúc nhúc, líu nhíu đám nô lệ.


      kiêng nể gì mà dẫn dắt X... đúng, tại nên kêu nàng là Tô Tô, hai người bay tới dàn tế.


      "A, là đám người ban nãy đây mà." Tới gần, Tô Tô phát ít gương mặt quen quen trong đám người đó.


      Cùng lúc đó, lão già dàn tế cũng phát bọn họ, " quái! Chính là quái hồi nãy, nàng phá pháp lực của ta giờ còn chuẩn bị cùng đồng bọn trốn !"


      Này giờ vẫn cùng Mị Hỉ dùng tâm trò chuyện, Tô Tô thiếu chút nữa quên, nàng căn bản nghe hiểu ngôn ngữ nơi này. Nhìn thấy lão nhân lại bắt đầu hưng phấn chỉ về phía nàng bô lô ba la, nàng quay đầu nhìn Mị Hỉ, hỏi, " gì với ta thế?"


      Mị Hỉ vui đùa , " vấn an ngươi đó, ngươi có muốn cùng chào hỏi hay ?"


      Tô Tô nhíu mày, ôn nhu phất phất tay với lão thầy mo, lớn tiếng thăm hỏi, "Các ngươi hảo."


      "Nàng cười ta! nữ cười nhạo ta!"


      " nghiệt to gan!"


      " nữ.."


      Phía dưới các nô lệ nhao nhao kinh sợ đứng dậy thối lui, Mị Hỉ mang theo Tô Tô bay lượn vài vòng đỉnh đầu bọn họ, ở vòng bay cuối cùng Mị Hỉ ác ý điều khiển đám mây lao vù xuống làm đám nô lệ hoảng sợ vạn phần, nương theo sau là trận kình phong. Đát Kỷ đột nhiên mặt tối sầm—


      Phải biết , trang phục của đám nô lệ này chỉ là cái khố sơ sài....tức là chỉ có miếng vải buông thỏng để che dậy, trận gió mạnh này làm miếng vải tung bay….


      Tô Tô cả đời này, chưa hề gặp qua tập thể đồ sộ như thế dắt chim dạo ở nơi núi rừng tĩnh mịch...


      Nàng khóe miệng run rẩy, "Ngươi vừa rồi... là cố ý sao."


      Thiếu niên ràng gật đầu, "Đương nhiên!"


      "…." =.=


      ~~o


      ~~Hoàng hôn Hiên Viên mộ.


      Trước khi mặt trời lặn rốt cục đuổi tới, ban đầu nhìn thấy sào huyệt của bọn họ là trong khu mồ mả, mặt Tô Tô trắng bệch, may mà Mị Hỉ mang nàng trở ra, mới biết có khoảng trời, chân trời, cõi riêng.


      Mồ mã bị nhóm quái mở rộng thành cái lăng mộ khổng lồ xa hoa, tất cả lăng mộ đều có viên lục dạ minh châu chiếu sáng, trong hắc ám phát ra ánh sáng xanh lục và trắng, vô số viên minh châu làm vùng đất này chiếu sáng như ban ngày.


      "Ngươi là Đát Kỷ?" m thanh hoài nghi cất cao, nữ tử mặc cẩm trang màu xanh bích, đầu đội mũ cuốn, giữa đôi mày có điểm chu sa tươi đẹp, "Bộ dạng ngươi sao già như vậy?''


      Tô Tô: “….”


      "Thiên hồ tuổi thọ lâu dài, tướng mạo này của ngươi như vậy là thế nào?"


      Cặp mắt khắc nghiệt của nàng làm Tô Tô liên tưởng tới giáo chủ nhiệm thời trung học, Tô Tô mở miệng ngập ngừng "Ta" tiếng, rồi làm ra vẻ có chuyện khó mà ngừng lại.


      Mị Hỉ tốt bụng gì tiếp lời, "Còn phải tại nàng lúc trước nguyện ý thụ chiếu mệnh xuống hạ giới của Nữ Oa nương nương, liền lén uống huyền đan phế lực, tại hình dạng này đại khái là tại nàng gây sức ép cho chính mình, tình nguyện dụ dỗ Trụ vương."


      Ngọc tỳ bà trán tuôn ra gân xanh, "Với hình dạng của nàng, muốn dùng sắc dụ dỗ Trụ vương cũng chỉ có thể miễn miễn cưỡng cưỡng, tại cư nhiên còn... ngươi cho rằng Trụ vương thích lỡ sao?!"


      Tô Tô: "..."


      Ngọc tỳ bà miết ngón tay ngọc lên mặt Tô Tô, "Cái mặt này, nếp nhăn này! Làn da lại quá nhám..." ( Ý trong lời cùa Ngọc tỳ bà là: mặt Tô Tô đầy nép nhăn, làn da cũng lão hóa.)


      Tô Tô: "…"


      Đè xuống xúc động đưa tay dụi mắt, Tô Tô đột nhiên cảm thấy chính mình như thể cằn cỗi, tịch.


      Ngọc tỳ bà hà khắc xung quanh nàng vài vòng, "Cấp người nửa năm thời gian, trong nửa năm này, ta muốn ngươi đem thân thể, ánh mắt, cử chỉ, mị thái, kiều, hờn, nhu, khóc lần nữa tu luyện, Đát Kỷ, ngươi phải gắng tiếp thu."


      Thực là cường thế mà lại khủng bố quyết đoán a.


      Tô Tô: …

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 3



      Chẳng lẽ liền muốn như vậy bắt buộc nàng làm hồ ly xui xẻo?


      Cứ xem như làm hồ ly , cũng nên làm cái loại nghiệt hồ ly tinh tiếng tăm nhơ nhuốc, độc ác sau này chết thê chết thảm?


      Tô Tô buồn bực đối diện với tấm gương đồng mờ nhạt, trong kính mông lung ảnh ngược ra đôi tai nhọn bạch nhung, giờ phút này bị bắt đến sào huyệt quái làm tù binh, nghĩ đến Mị Hỉ và Ngọc tỳ bà cũng phải cái thiện nam tín nữ gì, nàng liền xem như tất cả như nguyện, cũng chỉ có thể kiên trì trâu bắt chó cày.


      Nàng nhíu lại mi, đưa lay vào túi tìm tòi, sờ soạng lúc lâu sau mới ý thức nơi này là Thương triều, làm gì có 555 cho nàng, nghiện thuốc lá nhưng cách nào giải tỏa, Tô Tô buồn bực sờ sờ làn môi, cố dằn cho nước miếng đừng nhiễu xuống.


      Trong gương đột nhiên ra thêm thân ảnh, Mị Hỉ đưa tay sờ sờ lỗ tai nàng, lông xù mềm mại, cảm giác cũng dễ chịu.


      Tô Tô đột nhiên giật mình, hai tay ôm lấy đôi tai nhọn lùi về sau,"Ngươi làm cái gì?" Lực tay mạnh như vậy rủi làm rơi đôi tai xuống phải xử lý thế nào đây = =!


      Mị Hỉ vô tội thu hồi tay, “Thế nào, Hồ tộc thể mò lỗ tai sao?”


      "Đúng!" Tô Tô hùng hồn, "Chỉ có tình nhân mới có thể làm."


      Mị Hỉ "Ồ" tiếng nhanh chóng thu hồi móng vuốt, "Ta biết, ngươi cũng lập tức quên chuyện này , ta chịu trách nhiệm đâu."


      Tô Tô thở sâu, "Hài tử, ngươi nên tiếp thu tâm lý phụ đạo. đó, đừng chậm trễ."


      Mị Hỉ: “…”


      " có gì, ta chỉ nhảm thôi, nếu như ngươi có chuyện gì nữa trước tiên có thể ly khai , ta muốn nghỉ ngơi."


      Thiếu niên cười cười nhìn nàng , "Ta đến đương nhiên là có chuyện. Ngọc tỳ bà muốn ta chuyển cáo ngươi, ngày mai liền bắt đầu tu nghiệp thân thể và ánh mắt của ngươi, nội trong nửa năm phải tu luyện cho được những cử chỉ mị, nhu, khỏe, hờn, dỗi. Hơn nữa, ngươi tại phải còn chưa thông hiểu ngôn ngữ nơi này? Cho nên ban ngày là Ngọc tỳ bà, buổi tối liền đến lượt ta tới dạy ngôn ngữ cho ngươi."


      Tô Tô: “…”


      Này quả thực là địa ngục nhân gian.


      “Tiếp theo.” Mị Hỉ vứt ra vật cho Tô Tô hóa đá.


      Nàng tập trung nhìn kỹ, mai rùa... chữ giáp


      Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Chớ Cười Ta Hồ Vi Trang 5 - Tiểu Thuyết Ngôn Tình | Đọc Truyện | Kênh Truyện m.khutaigame /doc-truyen/940-cho-cuoi-ta-ho-vi-page-5.html#ixzz2YbslmdUo


      cốt...


      "Người biết chữ ?"


      Tô Tô: “…”


      Mị Hỉ nhướng ày, nhẫn được lại thượng hạ đánh giá nàng vài lần, "Đến tột cùng lúc trước Nữ Oa căn cứ vào cái gì mà tuyển ngươi a?" Họa quốc nghiệt cầu... chí ít cũng thể thấp như vậy.


      Tô Tô ủ dột , "... Ta cùng biết ."


      Trong lòng thầm rơi lệ, vì cái gì tất cả người sau khi xuyên qua phải văn hào cùng ít ra cũng là phần tử trí thức, còn nàng, tốt xấu cũng đọc sách thánh hiền 16 năm, thế nhưng tại thời đại hoang dã này lại trở thành kẻ mù chữ... đáng khinh bỉ = =!


      "Chậc, xem ra chỉ có thể dạy ngươi lại từ đầu mà thôi."


      Tô Tô liếc cái, hạ mình, vẻ khổ sở động lòng người ngưỡng vọng , "Vậy xin nhờ cậy ngươi."


      Mị Hỉ gặp hình dạng bày tỏ dễ thương này của nàng, vỗ vỗ vai nàng "Đêm nay tha cho ngươi lần, ngày mai ta bắt đầu dạy."


      Trong nháy mắt tay chân chạm vai nàng, phái nàng khẽ run, Mị Hỉ rút tay về, thể tưởng tượng nổi , "Ngươi cư nhiên lại yếu nhược như vậy!"


      Tô Tô tự biết bị phát bả vai bị thương lúc đằng vân, chỉ , “Từ sau khi lực bị phế , thân thể của ta khác gì với cơ thể của phàm nhân..."


      "Ngươi thực phải.." Mị Hỉ ác ngôn muốn ra miệng lại nhìn thấy bộ dạng đáng thương của nàng, chỉ phải miễn cưỡng đè xuống, , "Nếu vậy, ta liền độ cho ngươi ít lực, ngươi hãy gia tăng tu luyện, hy vọng có thể sớm khôi phục được."


      "Được, ta nhất định gia tăng tu luyện." Nhưng lực cũng nhất định khôi phục.


      Mị Hỉ chế trụ mạch môn tay trái của nàng, trong chốc lát, Tô Tô chỉ thấy cỗ khí cực lạnh theo động mạch cánh tay trái về hướng trái tim, cánh tay bị cỗ hàn khí này phảng phất đông lạnh đến cực hạn ... nhưng sau cùng, lại phảng phất như kết băng tại tim, ràng là giữa hè, lại giống như khỏa thân trong trời đông giá rét, quanh thân máu cơ hồ ngưng kết ngừng vận chuyển...


      Thấy khuôn mặt nàng đổi sang trắng bệch, có vẻ sắp ngất tới nơi, Mị Hỉ chỉ có thể phẫn nộ ngừng tay, "Ngươi là quá yếu, cấp tạm cho ngươi nhiêu đó lực thôi, chờ ngươi tu luyện cứng cáp, ta vì ngươi độ lại lần nữa."


      ... Còn muốn độ?


      Tô Tô nội tâm khóc thét, nhưng trong tình thế thua chị kém em, cũng chỉ có thể vâng dạ đáp ứng.


      Mị Hỉ chán nản lắc đầu, chớp mắt liền biến mất ở tại chỗ.


      Tô Tô thấy Mị Hỉ rồi, buồn bực tại chỗ suy nghĩ vài giây, đây mới chỉ là ngày đầu tiên, muốn che lấp thân phận "người" gian nan như thế, Ngọc tỳ bà dễ gạt như tên tiểu quỷ Mị Hỉ, thời gian nửa năm này nên làm sao để vừa lộ ra sơ hở, còn thừa dịp kiếm thời cơ trốn ?


      Huống chi, chân chính Đát Kỷ tuy rằng giờ phút này chưa có tin lức, nhưng cũng phải dự trù tới ngày nào đó nàng ta đột nhiên xuất , đến lúc đó bọn họ phát nàng chẳng những là cái đồ giả mạo, thậm chí còn phải là quái. Kết cục sợ là...


      Còn nếu là Đát Ký ra, nàng nhất định cũng khó trốn khỏi việc thay thế Đát Kỷ vào cung diệt thế, tối hậu phải diệt thế thành công bị Khương Tử Nha áp đặt, chính là diệt thế thất bại chết trong cuộc đấu chọi của hậu phi trong cung.


      Giấu diếm là chết, thẳng thắn cũng là chết.


      Thành công là chết, thất bại cũng phải chết...


      Tô Tô khóc ra nước mắt, đột nhiên vô cùng thông cảm, đồng tình cho số phận của hồ ly tinh xui xẻo. Mắt thấy đêm khuya, Tô Tô thở ngắn than dài, kế hoạch trốn chỉ có thể bàn bạc kỹ hơn, trước mắt chuyện tối trọng yếu là ngày mai tu nghiệp thân thể làm sao lừa được Ngọc tỳ bà, đôi tai này sống chết gì nàng cũng phải mang, tuyệt đối thể tại tu nghiệp nửa đường lại bóc ra!


      Nàng quay đầu xác nhận xung quanh có người, liền tiến đến trước gương đồng tháo đôi tai nhọn xuống chút, lúc giơ tay lên, cảm nhận xương bả vai khôi phục như lúc ban đầu, hoàn toàn còn cảm giác đau đớn, Tô Tô nở nụ cười, xem ra lực cũng có chỗ hay a... Nhưng giây sau, nàng liền lập tức cười nổi ---


      Bởi vì đòi tai nhọn đó, cách nào tháo xuống được!


      Sao lại như vậy? Tô Tô kích động dùng lực kéo mạnh lỗ tai chút, kết quả là trận da thịt đau nhức ập tới, Tô Tô kêu đau tiếng, liên tục ngừng dừng lại động tác hai tay xoa xoa lỗ tai, chỉ thấy lông tai nóng, mơ hồ làm đau.


      Trong gương đồng, đôi mắt màu hổ phách của Tô Tô ra càng bắt mắt, Tô Tô đột nhiên nghĩ biết có thể tháo cặp kính sát tròng xuống được , nghi là làm, hai tay cẩn thận dè dặt búng mí mắt thăm dò cái...


      Quả nhiên, lần này cũng gỡ xuống được, nếu tiếp tục níu kéo nữa, đôi mắt cùa nàng có thể hay rớt ra luôn = =!


      Chẳng lẽ lúc Mị Hỉ độ khí cho nàng, thân thể của nàng nhất thời xảy ra rủi ro? Tô Tô cảm thấy số phận nàng là đen đủi kể từ khi xuyên qua, đành phải tới đâu hay tới đó vậy. Nếu kính sát tròng còn cách nào gỡ ra được, cho dù nàng có thành công trốn khỏi đám quái này cũng bị phàm nhân cho là quái mà truy giết...


      Người là do người sinh ra, là do sinh ra, giờ phút này nàng người ra người, ra , chỉ có thể thầm nén bi phẫn mà chịu đựng kiếp sống thê thảm này.


      So sánh với giờ phút chán nản bi thảm này, rất nhiêu năm sau, quyển sách liên tục chiếm giữ vị trí hàng đầu của làng sách Thanh Khâu, thu hút hàng vạn hàng nghìn hồ ly tranh nhau truyền đọc.


      Quyển sách này tên là— «Làm sao để trở thành tối thượng hoàn mỹ hồ ly.»


      Tác giả quyển sách là—


      Tô Đát Kỷ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :