1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chồng Yêu Phúc Hắc Đến Gõ Cửa - Hoảng Nhược Thần Hi (Chương 10/301)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tử Dương 1310

      Tử Dương 1310 New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      21
      [​IMG]
      Tác giả: Hoảng Nhược Thần Hi

      Thể loại: đại, ngọt, sủng, hào môn, 3S, HE

      Độ dài: 301 chương ( bao gồm phiên ngoại)

      Converter: tamquay (TTV)

      Editor + Beta + Bìa: Tử Dương


      (*) chương khá ngắn nên mình post lượt 2 chường nha, càng về sau mỗi chương dài hơn mình post 1 chương lại như bình thường
      (*) Truyện được đăng tải cùng lúc với nhà của mình ngontinhgroup.wordpress.com


      ---------------------------------
      là vị hôn thê của nhị công tử Tề gia, trong nhà phá sản, hôn ước trở thành phế thải, rốt cuộc cũng được theo đuổi tình của mình!

      Nhưng mà…

      “Giản Dật, em thích .” Ngoài cửa, cúi đầu ngượng ngùng thông báo.

      “Ngoan, đừng lộn xộn. chuẩn bị xong, em lại cho biết em thích người đàn ông khác?” Cửa mở, Tề Thừa Chi chỉ vào khăn tắm quấn bên hông, ánh mắt xuất tia sáng.

      *

      cho rằng cả đời này va vào cái vòng lẩn quẩn kia nữa nhưng rồi cũng bị tay kéo vào.

      “Tống Vũ, tại là người chồng tiêu chuẩn của em.” Đối với người nhà có sắc mặt tốt, như thế.

      “…” Người nhà còn lời gì để .

      “Nước phù sa chảy ruộng người ngoài được.” lại .

      “…” càng có lời gì để .

      *

      Nhiều năm sau gặp lại khi bị phá sản, cứu khỏi đám côn đồ có ý tốt.

      Lần thứ hai gặp lại là lúc có công trình lớn quan trọng, là đại Boss mà nhất định phải lấy lòng.

      nghĩ rằng tên đàn ông phúc hắc (bụng dạ đen tối) này chỉ là nhất thời buồn chán nên mới theo đuổi , cho nên từ trước tới nay dám hy vọng gì quá xa với . Chỉ là hai người ràng buộc với nhau, trái tim sớm thể nắm giữ trong tay.

      biết, trong lòng luôn tồn tại trúc mã, mà lại là thanh mai để trong lòng từ lâu.

      Năm ấy hoa nở, nắm tay , dạy viết được hai chữ đầu tiên trong đời, phải là tên của , mà là…

      *

      Tống Vũ: “Thừa Chi, rốt cuộc vì sao lại thích em?”

      Tề Thừa Chi: “Nhìn em là muốn ngủ.”

      Tống Vũ: “…”

      *

      “Thừa Chi, hôm nay chuyện làm ăn, Bà tổng giám đốc Trương kéo em chơi mạt chược, em thắng tiện lắm, nên thua mất vạn.” Tống Vũ thực rối rắm.

      “Lần sau đem tờ chi phiếu này để bàn, đừng tính toán chi li từng tờ nhân dân tệ với bà ta.” Tề Thừa Chi .

      “Vậy lần sau em tranh thủ thắng được căn hộ.” nhìn con số nhìn chi phiếu.

      “Em thích rồi” cười tủm tỉm, ôm hôn cái.

      *

      Mỗ nữ Giáp: “ Thừa Chi, thái độ của ta hôm nay tốt, khiến Tề gia mất mặt đấy!”

      “Tôi quen rồi .” Tề Thừa Chi mặt đổi sắc.

      Mỗ nữ Giáp: “…”

      *

      Mỗ nữ Giáp: “ Thừa Chi, làm vợ của ta chẳng làm được gì, còn để hầu hạ lại, kỳ cục !”

      “Tôi thương.” mặt Tề Thừa Chi lộ vẻ kiên nhẫn.

      Mỗ nữ Giáp: “…”

      Vì thế, hai người sống trong những ngày biết xấu hổ.
      Last edited: 20/6/16
      bội phươnglinhdiep17 thích bài này.

    2. Tử Dương 1310

      Tử Dương 1310 New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      21
      Chương 1 + 2
      Editor + Beta : Tử Dương

      “Tống tiểu thư, hôm nay muốn gặp kiến trúc sư của công ty các người, tôi còn tưởng là người đàn ông, ngờ lại là phụ nữ, hơn nữa còn là trẻ tuổi.” bàn cơm, người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh .

      Ông ta tầm bốn mươi tuổi, có bụng bia (bụng bự) là kiểu người thường thấy ngoài xã hội, khi chuyện mùi rượu bay về phía Tống Vũ.

      “La quản lý, đừng nhìn Tống tỷ chúng tôi tuy tuổi còn trẻ nhưng kinh nghiệm hề ít, từng nhận ít công trình thiết kế, giả như vườn hoa Cẩm Tú, mỹ cảnh trong tiểu khu Lương Thần đều do Tống tỷ của chúng tôi thiết kế, lối kiến trúc đều khiến các đồng nghiệp nhất trí khen ngợi .” Lần này tiểu Trần bên bộ tiêu thụ phụ trách báo giá, cầm thiết kế của Tống Vũ đưa qua.

      Làm bên bộ tiêu thụ này, đa số là người mới vào làm nên tuổi lớn, Tống Vũ mới tốt nghiệp năm, năm nay 25 tuổi, Tiểu Trần hơn Tống Vũ gần hai tuổi.

      “La quản lý, ngài xem xem. Hơn nữa, công ty chúng tôi báo giá thể là thấp nhất nhưng tuyệt đối hợp lý. Công trình được nhận thầu đều rất suôn , có phàn nàn, thế cho nên những tiểu khu kia danh tiếng cũng tương đối tốt.”

      cần vội.” La Ngọc Thụ cắt ngang chút, đổ thêm rượu cho Tống Vũ, “Tống tiểu thư, mấy khi gặp được được kiến trúc sư vừa trẻ vừa xinh đẹp như , lại có tài, tôi phải kính ly.”

      “La quản lý, Tống tỷ chúng tôi tửu lượng tốt, tôi mời ngài.” Tiểu Trần muốn chắn rượu.

      “Tửu lượng tốt, hai ly vẫn thể uống?” La Ngọc Thụ ra vẻ giận dữ, “Tôi thấy Tống tiểu thư là người dễ chịu.”

      Tống Vũ cười cười, bưng chén rượu lên, “La quản lý, phải tôi biết điều, quả thực là tôi bị dị ứng khi uống rượu, ly hai ly, ta có thể chịu được nhưng nếu nhiều hơn tôi thể uống nữa. Mặt bị dị ứng bị nổi mẩn còn ói ở đây, như vậy phải phá hư khí sao?”

      “Được được được, uống trước .” La Ngọc Thụ cười ha hả .

      Tống Vũ uống ngụm, La Ngọc Thụ cao hứng, “ sảng khoái, Tống tiểu thư quả là người thức thời, lại trẻ tuổi xinh đẹp, có bạn trai ?”

      Tống Vũ đột nhiên ôm bụng, “ là bị dị ứng rồi, bây giờ bắt đầu khó chịu. La quản lý thứ lỗi, tôi phải toilet chút.”

      chờ La Ngọc Thụ chuyện, Tống Vũ liền lập tức chạy ra ngoài.

      vào toilet, hai tay chống bồn rửa tay, thở phào nhõm hơi, nếu như tìm cớ, chỉ sợ tên La Ngọc Thụ kia được tấc lại muốn tiến thước.

      Đợi chút, lại dám ở quá lâu, vẫn nên ra ngoài.

      “Tống Vũ!” thanh vui mừng vang lên.

      Tống Vũ nhìn đối diện có tới ba người, là Quan Hiểu Lâm, bạn từ của .

      Từ lúc gia đình phá sản, Quan Hiểu Lâm là người đầu tiên ít khi liên lạc.

      Hai người bên cạnh Quan Hiểu Lâm, có ấn tượng, tuy thấy quen nhưng nhất thời nhớ nổi.

      “Tống Vũ? là cậu sao! tôi còn dám nhìn!” người trong đó mà ấn tượng gì mở miệng, “Tôi nhớ năm lớp 11, nhà cậu phá sản, sau này lại thấy tin tức, là, cũng biết liên hệ với bọn tôi. Cho dù phá sản, bọn tôi cũng chê cười cậu đâu!

      ***

      “Tống Vũ tới chỗ này ăn cơm à?” Người khác hỏi, mặt tò mò nhưng ràng là có ý tốt lành.

      “Ừ.” Tống Vũ muốn nhiều lời.

      Vất vả lắm mới mời được khách tới, để tỏ lòng thành ý, đặc biệt chọn khách sạn Thịnh Duyệt xa hoa này, tuy rằng cũng nghĩ tới khả năng gặp người có quen biết trong giới thượng lưu trước đây, nhưng nghĩ rằng lại xui xẻo đến vậy.

      khéo, bọn tôi cũng tụ hội ở đây, cùng nhau họp mặt ! Đều là bạn học cũ ở trường cao đẳng, lên cao nhị nhà cậu hết thời chuyển , nhiều năm gặp vừa lúc cũng nên theo bọn tôi tình hình của cậu gần đây , nhà cậu tại thế nào ?” Người kia , muốn lôi kéo cánh tay Tống Vũ .

      được, tôi còn có chuyện.” Tống Vũ tránh khỏi, “Ngại quá, tôi xin lỗi tiếp được .”

      “Gấp cái gì? Nếu có hẹn với người khác, có thể gọi bọn họ cùng nhau tới đây. Chúng tôi cũng có ác ý, đều là bạn học cũ quan tâm cậu mà thôi. Bây giờ cậu có khó khăn gì, chúng tôi có thể giúp tay.” Người nọ lại , chỉ là vẻ khinh thường mặt thể nào giấu .

      “Đúng đó Tống Vũ, chúng tôi đều có ý tốt, cậu bây giờ chắc cũng rất túng quẫn! Quần áo người cậu mua ở đâu vậy? Trước đây cậu như vậy, toàn mặc đồ cao cấp. Nếu quá khó khăn, chúng tôi có thể tiếp giúp đỡ cậu, nhà tôi có rất nhiều quần áo chưa mặc đến, thân hình hai chúng ta khác nhau mấy, tôi có thể đem quần áo cho cậu. Tôi cần đống quần áo kia, dù sao tôi cũng giàu hơn cậu.”

      “Lệ Quân, cậu đừng như vậy, mình thấy Tống Vũ mặc đồ công sở, chắc là tối nay đến đây để chuyện làm ăn chăng? Tiểu thư Tống gia bây giờ lại phải ở bàn rượu bàn công việc, là đáng thương.” gặp đầu tiên lên tiếng, dương quái khí .” Nghe phụ nữ ra ngoài làm việc, rất dễ làm ra ra cái nghề đáng khinh bỉ kia.”

      Giọng đó, vẻ mặt đó, giống như Tống Vũ dùng thủ đoạn chính đáng để làm ăn.

      “Đủ rồi, Lý Thiến Di, Ngô Lệ Quân, hai người các cậu muốn ở đây chế giễu nhanh lên !” Quan Hiểu Lâm lạnh mặt, “Thân phận của Tống Vũ ngày xưa các người trèo lên được, nay các người lại bỏ đá xuống giếng, thấy mất mặt hay sao?”

      “Nhà tôi tuy phá sản nhưng tôi tại tay làm hàm nhai, cho dù các người có thuận mắt tôi nữa, ít nhất tôi cố gắng làm việc để kiếm tiền , tôi cảm thấy có gì phải mất mặt.” giọng Tống Vũ thản nhiên, làm cho bọn họ cảm thấy họ mới là người nên bị xem thường

      “Tống Tống ——” Quan Hiểu Lâm mở miệng, lại đột nhiên cứng đờ, ánh mắt nhìn về phía sau Tống Vũ

      chỉ có , ngay cả Lý Thiến Di và Ngô Lệ Quân cũng vậy, vẻ mặt kinh ngạc đầy phức tạp thể ra

      Tống Vũ cảm thấy quái lạ, những lời này hẳn là đến mức tạo thành hiệu quả lớn như vậy chứ. Còn chưa kịp quay đầu, cảm giác được áp lực đến từ sau lưng, đỉnh đầu dường như cảm nhận được bóng người.

      “Tiểu Vũ.” thanh nồng đậm mùi nam tính nhưng dễ nghe vang lên đỉnh đầu , hơn nữa bàn chân đó ngừng tới gần.
      bội phương thích bài này.

    3. Tử Dương 1310

      Tử Dương 1310 New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      21
      Chương 3 + 4
      Editor và Beta: Tử Dương
      Tống Vũ chưa kịp phản ứng, mặt bị bóng tối bao bọc lại, đôi môi đột nhiên bị hôn lúc

      Gương mặt trước mắt dù chỉ là thoáng qua nhưng Tống Vũ vẫn thấy

      “Sao lâu vậy? còn tưởng em gặp phải phiền phức.” Đôi môi ghé vào bên tai phả ra tiếng đầy mê hoặc, nhịp thở ấm áp khiến tai đỏ lên.

      Tống Vũ kinh ngạc ngửa đầu, nhìn gương mặt tuấn dật hoàn hảo quen thuộc này, kính mắt mũi dưới phản quang của ngọn đèn khiến nhìn ánh mắt của .

      Sao lại ở chỗ này?

      thôi.” Tề Thừa Chi coi như nhìn thấy vẻ mặt kinh sợ của bọn họ, chỉ ôm lấy vai của Tống Vũ ngây ngốc ở đó, trực tiếp lướt qua người Lý Thiến Di và Ngô Lệ Quân.

      Bị nắm bả vai khiến Tống Vũ sợ hãi, trái tim nhảy loạn nhịp lên, tình hình này làm có chút chần chừ.

      “Hiểu Lâm, lúc nãy xảy ra chuyện gì? Đó phải là Thừa thiếu sao? Tại sao Tống Vũ lại quen biết ấy, ta… ta phải sớm huỷ bỏ hôn ước với em trai của Tề Thừa Chi là Tề Thừa Tích sao? Sao giờ lại chung với trai của hôn phu cũ?” Lý Thiến Di khiếp sợ, thể chấp nhận nỗi chuyện này.

      Nhìn bóng lưng rắn rỏi của Tề Thừa Chi, cao cao tại thượng như vậy thể nà với tới, rốt cuộc Tống Vũ có bản lãnh như thế nào?

      “Em muốn phòng nào?” hỏi.

      Tống Vũ còn bàng hoàng về nụ hôn vừa nãy và tại là nhiệt độ nóng bỏng vai nên nghe thấy câu hỏi của Tề Thừa Chi.

      “Phòng nào?” Vấn đề lặp lại thêm lần, tiếng còn dịu dàng như ở trước mặt bọn Quan Hiểu Lâm. Con người trở về như cũ, vẫn thận trọng lãnh đạm như xưa.

      Tống Vũ cuối cùng cũng hoàn hồn, chật vật quay đầu tronghoảng loạn mới biết bọn họ đứng ngoài cửa phòng riêng của .

      “Ở đây.” Tống Vũ nỗ lực duy trì trấn định .

      cần khách khí.” Tề Thừa Chi vừa vừa mở cửa, động tác nhanh đến mức Tống Vũ kịp ngăn cản.

      vẫn còn suy nghĩ về câu cần khách khí của , chẳng những giải vây cho mà còn đưa tới chỗ này

      Bên trong gian phòng đầy mùi rượu và thức ăn, sắc mặt Tề Thừa Chi trầm xuống.

      “Tống tiểu thư, về….” La Ngọc Thụ nghe thấy tiếng cửa mở nên quay đầu lại, chén rượu trong tay rơi “loảng xoảng” xuống mặt bàn, nước bia trong ly theo mép bàn chảy xuống quần ông ta.

      “Chủ… Chủ tịch!” La Ngọc Thụ đột nhiên đứng lên, ánh mắt rơi vào cánh tay khoát lên người Tống Vũ của Tề Thừa Chi, vẻ mặt cực kỳ nghi ngờ, vừa nãy trong lòng còn có tâm tư tốt với Tống Vũ, sắc mặt trở nên trắng bệch.

      “Tống tỷ?” Tiểu Trần cũng khiếp sợ, tại sao mới rửa tay chút dẫn theo người đàn ông trở về, mà còn là Chủ tịch của Tề Lâm.

      Tống Vũ thất thần giơ tay vuốt môi mình, là, muốn giải vây giải vây, hôn làm gì, sợ màn trình diễn đủ thực tế sao?

      Tề Thừa Chi chưa từng bỏ qua cử chỉ nào của , cười kín đáo, nhìn La Ngọc Thụ muốn quỳ xuống dập đầu nhận sai

      ****

      gật gù “Tôi chỉ ngang qua.”

      xong, liền rời khỏi phòng quay đầu lại, giống như thực ngang qua vậy, có quan hệ gì với Tống Vũ.

      “Tống… Tống tiểu thư, chủ tịch của chúng tôi theo là….”— La Ngọc Thụ cẩn thận hỏi từng li từng tí, chân còn run rẩy.

      có gì.” Tống Vũ thu lại suy nghĩ, cười theo công thức(cười giả tạo) “Lúc nãy mới gặp tên lưu manh say rượu ở bên ngoài. Cũng nhờ có Thừa thiếu giải vây.”

      Cho tới giờ ai là lưu manh chỉ có Tống Vũ biết.

      La Ngọc Thụ tin, từ trong thâm tâm chủ tịch bọn họ chẳng bao giờ có dòng máu lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui.

      ” Còn chuyện chủ tịch ôm vai ….” La Ngọc Thụ cẩn thận cười làm lành ” Câu hỏi mạo muội, Tống tiểu thư chớ để ý.”

      sao cả, vì chúng là lưu manh nên Thừa thiếu tạm thời giả mạo làm bạn trai của tôi, đó là phương pháp nhanh nhất để xử lý đối phương.” Tống Vũ giải thích.

      La Ngọc Thụ muốn ở nhà hàng cao cấp như vậy sao lại có lưu manh? Nhưng nhìn Tống Vũ cười chân thành như thế nên hỏi nữa.

      Nhưng bữa cơm nay, La Ngọc thụ sống chết dám mời rượu Tống Vũ nữa, vô cùng nghiêm chỉnh bàn công việc với Tống Vũ, công nhận Tống Vũ là kiến trúc sư.

      “Tiểu Trần, cậu đưa La quản lý về nhà.” Cơm nước xong, Tống Vũ

      cần khách khí, cần khách khí.” La Ngọc Thụ uống hơi nhiều, cười ha ha .

      “Nên làm, nên làm.” Tiểu Trần đỡ La Ngọc Thụ, “Tống tỷ, chị chỉ còn mình sao chứ?”

      có chuyện gì.” Tống Vũ lắc đầu.

      Chờ tiểu Trần đỡ La Ngọc Thụ rồi, Tống Vũ mới thở ra hơi, khỏi nhà hàng.

      Bên lề đường, chiếc xe màu bạc đầy uy quyền đậu gần cửa tiệm cơm, người dựa vào cửa xe là người đàn ông, nhìn thấy Tống Vũ, lên tiếng kêu lên: “Tống Tống.”

      “Giản Dật!” Tống Vũ mang giày cao gót chạy tới “Sau lại đến đây?”

      “Muộn rồi, bây giờ bắt xe rất khó nên đến đây đón em, tiện thể hỏi tình hình sao rồi?” Giản Dật mỉm cười, đôi mắt và nụ cười dịu dàng của nhìn Tống Vũ được soi rọi dưới ánh trăng.

      biết nữa.” Tống Vũ thở dài “Có điều La Ngọc Thụ đáp ứng chuyện tiến cử dự án này lên.”

      “Lên xe trước .” Giản Dật mở cửa xe cho .

      Phái sau, chiếc xe thắng lại, Tề Thừa Chi muốn mở cửa xe ra nhưng rồi thu tay lại, ngồi xe nhìn Tống Vũ lên xe của Giản Dật.

      cười khẽ, trong lòng than thở, nghĩ tới lại lần nữa bị người khác bắt mất nha đầu này .

      Giữ khoảng cách với chiếc xe phía trước , Tề Thừa Chi cũng chú ý đuổi tới.

      Trong nhà hàng, Lý Thiến Di cười lạnh “Tống Vũ có bản lĩnh! Bề ngoài câu dẫn vậy mà đảo mắt cái lên xe của người đàn ông khác.” Quan Hiểu Lâm nhìn đuôi xe biến mất, lời nào.
      bội phương thích bài này.

    4. Tử Dương 1310

      Tử Dương 1310 New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      21
      Chương 5 + 6
      Editor và Beta: Tử Dương
      “Lần này cảm ơn , nếu như tìm La Ngọc Thụ, em được gặp ông ta.” xe, Tống Vũ quay đầu, nhìn sườn mặt tuấn nhã của Giản Dật, người đàn ông này được mười ba năm rồi.

      làm được gì nhiều đâu, đáng tiếc chỉ là người quản lí công trình của Tề Lâm, nếu trực tiếp đưa em cửa sau.” Giản Dật cười .

      Tống Vũ lắc đầu, “ vì em làm rất nhiều chuyện rồi.”

      Bằng chỉ với sinh viên vừa tốt nghiệp như , sao có thể vào công ty làm kiến trúc sư?

      Lúc tốt nghiệp đại học Giản Dật quen biết ít người ở Tề Lâm, cho nên mới dựa vào quan hệ này để giới thiệu vào làm.


      Rồi sau đó, thi đậu nghiên cứu sinh, ở đây vừa học vừa làm, mãi đến năm trước mới tốt nghiệp nghiên cứu sinh.

      “Đến rồi.” Xe dừng lại dưới lầu , Giản Dật và Tống Vũ cùng nhau xuống xe.

      “Cảm ơn , đường nhớ lái xe cẩn thận.” Tống Vũ , gió lạnh đêm đông làm tóc bay loạn, mang cả tiếng của phân tán .

      “Tống Vũ, muốn cho em biết, bất luận làm cái gì cho em, cần thiết em phải cảm ơn.” Giản Dật ánh mắt như nước, dường như muốn cho biết .

      Mặt Tống Vũ đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu.

      “Trời lạnh, em lên nhà , nhìn nhà em khi nào đèn sáng .” Giản Dật .

      Tống Vũ gật đầu, quay người được nửa, lại quay đầu nhìn Giản Dật, rồi mới lên nhà.

      Tề Thừa Chi hạ kiếng xe xuống, châm điếu thuốc lá, nhìn đèn nhà Tống Vũ sáng lên còn Giản Dật lái xe rời .

      Để ngón trỏ thon dài và ngón giữa mang theo mùi thuốc lá đến gần môi. Cánh môi vừa chạm đến điếu thuốc lập tức buông ra.

      mở cửa, ném điếu thuốc còn chưa hút hết xuống đất, đế giày làm chúng tắt nhúm.

      Môi dường như còn vương mùi của Tống Vũ. Mùi thơm mềm mại tựa cánh hoa như muốn bị mùi thuốc lá che khuất.

      cúi đầu, nhìn lửa nóng dưới khoá quần dần thức tỉnh, khỏi cười khổ.

      Vừa rồi mới “ăn” được chút mà có phản ứng đáng xấu hổ như vậy rồi…

      Lấy di động ra, bấm mã số, tiếng của Tề Thừa Chi vẫn bình tĩnh trầm đạm như trước kia, “Thành Lâm, là tôi. Dự án khai thác khách sạn lần này, tôi tự xử lý.”

      xong, liền cúp điện thoại, để Tề Thừa Lâm bên đầu dây kia biết phải làm sao

      ***

      Tống Vũ về đến nhà, lần mò được công tắc mới làm ngọn đèn chiếu sáng xuống căn phòng của .

      Giá phòng ở thành phố B cao đến đáng sợ, thuê căn phòng này là mức tối đa mà có thể chi trả.

      Tống Vũ vừa đá giày cao gót liền ngã vào giường. Nặng nề thở ra hơi rồi nhắm mắt lại xoa xoa khóe mắt, thân mình mệt mỏi muốn cử động nữa.

      Di động lúc này lại cố tình vang lên, Tống Vũ thở dài, cầm di động lên thấy tên của Quan Hiểu Lâm, mở máy lên nghe “Hiểu Lâm.”



      ***

      “Tống Vũ, cậu về nhà chưa?” Trong điện thoại, truyền đến tiếng của Quan Hiểu Lâm

      “Ừ, vừa mới về.” Tống Vũ mỉm cười.

      “Vừa rồi ở trong khách sạn, mình cũng ngờ Lý Thiến Di và Ngô Lệ Quân lại như vậy, sớm biết thế mình lên tiếng gọi cậu. Hai người bọn họ có đức hạnh, cậu chớ để ở trong lòng, sau này mình quan hệ với hai người đó nữa.” Quan Hiểu Lâm cả giận.

      “Cậu bảo mình đừng tức giận, mình thấy cậu còn tức giận hơn.” Tống Vũ cười khẽ tiếng, “ mình có việc gì đâu, dù sao cũng quen biết họ, nghe tên mấy người đó mình cũng phải suy nghĩ trong chốc lát mới nhớ. Lại , giá trị bản thân mỗi người mỗi khác, mình cũng cảm thấy việc tay làm hàm nhai có gì đáng phải xấu hổ. Cậu cũng đừng vì chuyện này mà chuyện với bọn họ, mặc kệ họ thế nào, có quen biết đối với cậu cũng rất quan trọng.”

      “Cậu đó, lúc nào cũng vậy, dù có chuyện gì cậu cũng thèm để ý, giống như có gì có thể làm cậu tức giận được, ngược lại là mình lại làm chuyện dư thừa, lo lắng cho cậu.” Quan Hiểu Lâm dở khóc dở cười lắc đầu.

      “Mình biết cậu tốt với mình, chuyện này mình luôn nhớ trong lòng là được rồi.” Tống Vũ khẽ giọng “Về phần những chuyện liên quan kia, mình muốn phải tức giận kẻo ảnh hưởng đến bản thân, đúng ?”

      “Thôi, cậu nữa. Còn nữa Tống Vũ, cậu hãy thành cho mình biết, cậu và Tề Thừa Chi là sao thế? Chuyện đương với Tề Thừa Chi lớn như vậy, cậu cũng gạt mình, coi mình là bạn sao?” Quan Hiểu Lâm ngoài miệng như vậy, nhưng giọng lại tức giận chút nào.

      “Cậu đừng có đoán mò, lúc cao nhị (lớp 11) nhà mình phá sản phải chuyển trường, sau đó còn huỷ bỏ hôn ước với Tề gia, ngoại trừ cậu mình chưa từng liên hệ với bất cứ người nào khác, cậu cũng phải biết, nhà mình phá sản bao nhiêu năm là bấy nhiêu năm mình gặp lại Tề Thừa Chi . Trước đây lúc có hôn ước với Tề Thừa Tích mình rất sợ . Còn nữa, người khó lường như vậy, sao có thể xem trọng mình được.”

      “Có thể tốt xấu gì mình cũng từng xém gả vào Tề gia, ở bên ngoài bị chèn ép quá khiến Tề gia của mất mặt, gặp đúng dịp tâm tình của tốt nên mới ra tay.” Tống Vũ giải thích, nhắc tới Tề Thừa Chi có chút đau đầu.

      sao?” giọng Quan Hiểu Lâm đầy hoài nghi, quả thực màn hôn môi kia quá chói mắt, quá rung động, cứ ở trong đầu mãi chịu quên.

      Tống Vũ cũng lười giải thích lại, đơn giản : “Cậu tin thôi.”

      “Mình tin, cậu gấp cái gì.” Quan Hiểu Lâm , “Vừa rồi mình ở nhà hàng thấy xe của Giản Dật, muốn lên tiếng gọi hai cậu tới nhưng lúc đó hai người rồi.”

      Hàn huyên thêm vài câu với Quan Hiểu Lâm, Tống Vũ mệt mỏi nên thể ngáp cái, bị Hiểu Lâm nghe được mới giục nhanh chóng nghỉ ngơi, cúp điện thoại.

      Tống Vũ cố lê thân mình mệt mỏi tẩy trang, tắm rửa rồi mới bò vào trong chăn, nhắm mắt liền chìm vào giấc ngủ.
      bội phương thích bài này.

    5. Tử Dương 1310

      Tử Dương 1310 New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      21
      Chương 7 + 8
      Editor và Beta: Tử Dương

      Thiếu niên mười lăm tuổi bị đám người cao trung đánh, tiểu nương mười hai tuổi ngang qua liền lao vào bảo vệ cậu thiếu niên kia.

      “Cậu tên gì?” Tiểu nương cười tủm tỉm, trong đôi mắt ấy khiến người ta có cảm giác chìm vào cơn gió xuân dịu dàng.

      “Giản Dật.” Cậu bé kia chịu đau, dám mở miệng lớn.

      “Giản Dị? Nhà cậu chị em nên gọi là cậu là Giản Dị sao?” Tiểu nương trêu ghẹo.

      “…”


      Hình ảnh lại xoay chuyển thành tay cầm bút, bàn tay sạch ấy được bàn tay to lớn hơn bao lại rồi tiếp tục cầm bút viết chữ giấy.

      còn chưa thấy chữ gì, hình ảnh trước mắt đột nhiên bị nước sâu bao phủ, nước đổ vào tai mắt mũi miệng , chỉ hít hơi mà nước tràn vào xoang mũi và yết hầu, cách nào chuyện được, cũng chẳng thể hô hấp, ngực đau đến phát khóc.

      Tống Vũ bàng hoàng tỉnh dậy, giơ tay lau mồ hôi ướt đẫm trán, quay đầu nhìn sắc trời bên ngoài, lại nhìn đồng hồ rồi mới bước xuống giường.

      hiểu tại sao lại có thể mơ giấc mơ kinh hoàng đến vậy, giấc mơ đầu tiên là lúc hai người mới gặp nhau, cứu Giản Dật, hai người làm bạn bè với nhau, còn có thêm người là Quan Hiểu Lâm, ba người từ là thanh mai trúc mã.

      Giấc mơ thứ ba là ký ức năm đó bị rơi xuống nước, nhiều năm rồi chưa từng xuất .

      Về phần cái thứ hai, và cả chuyện hôm nay nữa, chưa từng làm bao giờ.

      Sau khi được cứu lên, chắc chắc trí nhớ của mình bị tổn thương, hôm nay gặp phải giấc mộng thế này quả có chút bất ngờ với .

      Tống Vũ lắc đầu, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người, chỉnh đốn bản thân cho gọn gàng lại chút, tùy tiện ăn bữa sáng đơn giản rồi đến công ty.

      ***

      “Tống Vũ, nghe tối qua làm mĩ nhân được hùng cứu phải ? mau, cậu và đại công tử Tề gia là sao, còn cả chuyện bá vai nhau nữa, khai nhanh.” Vừa vào văn phòng bị Nguyễn Đan Thần kéo sang bên, ánh mắt toả ra ánh sáng bát quái.

      Tống Vũ sửng sốt chút, dở khóc dở cười : “Là do Tiểu Trần sao! Làm đàn ông mà cái miệng lại nhanh đến vậy, cả cậu nữa, sao lại nghe chuyện này thành chuyện khác. Người ta cứu mình là chuyện dễ như ăn cháo, nếu mình có quan hệ gì với ta sao phải phí sức tìm người quen nhờ họ liên lạc với La Ngọc Thụ?”

      “Cũng đúng có điều tốt xấu gì cũng coi như từng gặp đại công tử Tề gia, sao cậu nhân cơ hội này bắt vào lưới?” Nguyễn Đan Thần mang tờ tạp chí kinh tế tài chính thảy xuống bàn Tống Vũ, “Loại cực phẩm này nhiều đâu.”

      Tống Vũ cúi đầu, thoáng nhìn ảnh chụp của Tề Thừa Chi bìa, ngồi ở đó, người đàn ông ba mươi bốn tuổi, chẳng thèm làm dáng nhưng bên trong lại thâm trầm khiến người ta run sợ, người vừa sáng sủa vừa như gió mát như vậy lại cố tình bày ra khí thế bức người.

      “Lại nằm mơ nữa rồi, sao mong mình nhanh chóng nhận được dự án khai thác khách sạn Tề Lâm.” Tống Vũ vừa xong, điện thoại lại đột ngột vang lên.

      Là điện thoại do La Ngọc Thụ gọi đến, “Tống tiểu thư, bản thiết kế của tôi trình lên rồi, chủ tịch của chúng tôi muôn gặp mặt để chuyện về phương án thiết kế chút.”

      “Tự tôi sao?” Tống Vũ nghi hoặc lên tiếng.

      “Đúng đó, dự án khách sạn nghĩ mát lần này rất được chủ tịch của chúng tôi coi trọng, cho nên tự mình xử lý.” La Ngọc Thụ , tiếng cũng kính cẩn hơn.

      Sáng sớm hôm nay ông ta còn chưa kịp trình bản thiết kế lên, trợ lý của chủ tịch là Thành Đông Các tìm tới cửa, dự án lần này tổng giám đốc tự phụ trách, bảo ông ta liên lạc với Tống Vũ chút.

      Lúc này La Ngọc Thụ mới nghĩ đến chuyện ái muội của hai người họ tối qua. Tư thế dễ gây hiểu lầm như vậy mà Tống Vũ lại mình quen biết với chủ tịch, đánh chết ông ta cũng tin.

      “Vậy xin hỏi lúc nào gặp mặt được?” tuy rằng Tống Vũ cảm thấy chuyện này khá kỳ lạ nhưng cũng muốn bỏ lỡ chuyện làm ăn lớn như vậy.

      “Mười giờ trưa mai, Tống tiểu thư có rãnh ?” tại La Ngọc Thụ hoàn toàn dùng thái độ đối đãi với như đối đãi với Chủ tịch phu nhân, “Ngày mai chủ tịch của chúng tôi có tiếng để ăn cơm trưa.”

      “Được rồi, ngày mai tôi đến đúng giờ, quản lý La, chuyện này cảm ơn ông .”

      “Đâu có đâu có, tôi cũng chẳng làm gì nhiều, chủ yếu là do bản thiết kế của Tống tiểu tốt, sau này nếu còn hợp tác, tôi cần phải nhờ vào nâng đỡ của Tống tiểu thư nhiều hơn.”

      Cúp điện thoại xong, Tống Vũ lắc đầu, người này quả là kỳ quái, sao lại là nâng đỡ ông ta?

      Nguyễn Đan Thần kích động : “Thế nào, thành công ?”

      biết, chỉ bảo mình ngày mai mang theo bảng thiết kế chuyện, chuyện này chưa chắc chắn được.” Chưa biết quyết định cuối cùng, Tống Vũ dám tự tin.

      “Được gặp mặt chuyện chính là có cơ hội, cậu xem có phải Tề Thừa Chi … ”

      “Đừng có đoán mò!” Tống Vũ lập tức ngắt lời .

      “Ơ… tối qua chỉ ăn bữa cơm thôi mà có quen biết rồi, Tống Vũ, đúng là có bản lĩnh đó, biết bữa cơm này ăn ở đâu nhỉ?” Vương Lệ Vi dương quái khí châm chọc .

      “Thịnh Duyệt, sau này nếu có cơ hội cũng nên vào đó cho biết.” Tống Vũ giả vờ như nghe thấy lời ám chỉ của ta.

      cũng biết là tôi có ý này! Tôi nghe La Ngọc Thụ nổi danh thích trêu ghẹo con nhà người ta trong lúc bàn công việc, biết dùng thủ đoạn dơ bẩn gì để đổi lấy cơ hội này.” Vương Lệ Vi thẳng thắng lời châm chọc, cả bộ mặt đều là đố kỵ.

      “Chắc phải là sau khi ăn cơm xong liền lăn vào phòng khách sạn “ăn” tiếp chứ!”

      “Tôi phải hạng người có cầu thấp như vậy(*), chỉ cần thấy cái danh hiệu quản lý nhào vào. Nếu hiến thân cho La Ngọc Thụ thử xem, coi có khả năng được nhận dự án này hay ?” Tống Vũ khinh thường cười khẽ tiếng.

      …”

      “Nơi này là văn phòng, phải chỗ để đến đây gây , nếu có thời gian gây phiền phức cho người khác bằng thiết kế vài dự án ra hồn chút , đừng để vị trí của mình bị chiếm. Tôi phải làm việc.” Tống Vũ cúi đầu nhìn tư liệu về khu khách sạn nghĩ mát của Tề Lâm, để ý ta nữa.

      “Hừ, cái thứ giả thanh cao!” Vương Lệ Vi oán hận trở về vị trí của mình.

      Ánh mắt Tống Vũ chạm vào tờ tạp chí bên cạnh, chần chờ lúc mới mở ra

      (*) Tống Vũ ám chỉ chuyện La Ngọc Thụ xứng để phải làm như vậy
      bội phương thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :