1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chồng trước có độc - Khu Khu Nhất Nhật

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chồng trước có độc

      Tác giả: Khu Khu Nhất Nhật.

      Editor: Cẩm Tú + Nam Cung Nguyệt.

      Convert: ngocquynh520.

      Độ dài: 92 chương.

      Giới thiệu


      đời trước, điên cuồng theo đuổi , rốt cuộc cũng ôm được nam thần về nhà.

      mập mờ với người khác ở bên ngoài, còn lại vì say rượu mà ngã chết.

      Sau khi sống lại, quyết tâm vì mình mà sống.

      Nhưng, người đàn ông Bạch Ngôn Sơ đó lại bá đạo : "Tôi chẵng những phải làm tổng giám đốc của Hoa An, mà còn muốn biến em thành vật riêng của tôi!"

      Về sau, lại : "Khi em như con ngốc che chắn cho lúc cái điện thoại di động kia bay đến, lúc đó biết thua."

      câu : sau khi sống lại gặp gỡ chồng trước hung mãnh đột kích. Trốn hay trốn? Lên hay lên?

      Nam chính ngụy cặn bã, nữ chính nhu nhược, Tiểu Tam hung tàn, nam phụ cướp đoạt diễn trò!

      Nam chính định, sửa đổi, xin đừng đứng sai đội.

      Kiên trì 1v1, Thiên Lôi cuồn cuộn, cẩu huyết điên cuồng, cẩn thận khi nhảy hố!
      Dion, ly sắc139 thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 1: Sống lại (1)

      Editor: Cẩm Tú - DĐLQĐ

      Tám giờ bốn mươi phút, sau khi tắm rửa xong ngơ ngẩn đứng trước gương.

      Chăm chú nhìn mình trong tấm gương, vẫn có cách nào giải thích được: Rốt cuộc có điểm nào bằng con tiện nhân kia?

      là thiên kim tiểu thư của Đường gia, được người ta gọi là "Hoa hồng Hương thành", là đại mỹ nhân của giới thương nhân. Muốn diện mạo có diendanlqdđ diện mạo, muốn thân hình có thân hình, muốn khí chất có khí chất. Hội tụ đầy đủ vẻ đẹp và trí tuệ, vừa gợi cảm vừa cao quý!

      Nhưng, con tiện nhân kia có cái gì?

      Ngoài đứa bé trong bụng! Đúng, đứa bé!

      Trưa hôm nay, con tiện nhân đó chỉ thẳng vào mặt : "Đường Du Du, tại sao lại cưới được ấy? đáng ghét! Loại phụ nữ như sao chết chứ!"

      đợi phản ứng kịp, tiện nhân kia liền chỉ xuống dưới bụng của mình, kiêu ngạo giống như là khoe khoang chiến lợi phẩm vậy: "Ngôn Sơ , ấy đối xử tốt với tôi và đứa bé trong bụng tôi! ấy phụ trách! ấy !"

      Dứt lời, kiên cường xoay người ra ngoài.

      Ngây người lúc, đột nhiên phóng ô tô chạy như điên về nhà. Cám ơn trời đất, có xảy ra tai nạn xe cộ. Sau khi về đến nhà, liên tục gọi điện cho chồng mình Bạch Ngôn Sơ, nhưng đầu dây bên kia lại có ai nhận điện.
      tuyệt vọng, sau đó tự rót cho mình ly Brandy lớn. Rồi sau đó, ngủ thiếp .

      Sau khi tỉnh lại, mệt mỏi tắm.

      Tắm xong đến mười phút, chồng Bạch Ngôn Sơ trở về.

      Dáng người cao lớn Thon dài, cộng thêm gương mặt vừa cao quý lại vừa tuấn, mày lượi kiếm như dùng bút vẽ nên cùng với đường nét khuôn mặt như pho tượng thần Hy Lạp, khó để có thể nhìn bị hút hồn, chỉ số lý trí trong diendanlqdđ phút chốc rơi xuống số .

      , người đàn ông này, chỉ với vẻ bề ngoài của mình, đủ để giết người rồi.

      Cho nên, liền mặt dầy điên cuồng theo đuổi , tóm lấy lại ở bên cạnh mình.

      , cho nên phải đến với . Đó chính là tín ngưỡng của .

      Nhưng, lại . Bởi vì , nên mới xảy ra chuyện như vậy.

      Bạch Ngôn Sơ ngồi xuống, hỏi: "Gấp gáp gọi điện cho tôi làm gì vậy?"

      chăm chú nhìn , ra sức hỏi: "Giang Tâm Di mang thai, rốt cuộc muốn như thế nào?"

      Tiểu Tam cũng ưỡn bụng tới tận cửa nhà mắng chửi ! Tất cả là do ban tặng!

      ngờ, Bạch Ngôn Sơ chỉ lạnh nhạt : "Tôi muốn như thế nào, liên quan gì tới !"

      A, như vậy sao? Tốt!

      giận dữ hét lên: "Ly hôn ! Bạch Ngôn Sơ!"

      Đây là lần thứ 101 ly hôn. Nhưng đây cũng là ý nguyện chân thành của .

      Bởi vì, rất mệt mỏi.

      Bạch Ngôn Sơ cười lạnh: " điên rồi."

      Sau đó chính là cuộc cãi vã kịch liệt. chất vấn tại sao dây dưa với bạn trước lại làm cho ta dính bầu? liền quở trách điêu ngoa tùy hứng đủ dịu dàng. Dù sao, Thiên Lôi ầm ầm, thể ngăn cản.

      Sau khi Bạch Ngôn Sơ cãi nhau với xong liền rời . điên cuồng uống rượu, uống rượu.

      say khướt, muốn tìm Bạch Ngôn Sơ.

      chỉ muốn hỏi , con bà nó, sao lại độc ác như vậy? dám?

      Nhưng, trượt chân, té ngã xuống đất.

      Nhớ rất roc, thời gian là chín giờ mười lăm phút tối.

      Khi những ngôi sao vụt qua bầu trời đêm; khi con tàu lớn chở khách chậm rãi xuất cảng; nơi mà hành khách cuối cùng vội vàng nhảy lên bậc thềm của tàu trước khi cửa đóng lại, miệng cống đóng , hai mươi lăm tuổi lại trượt chân nền hoa viên ở nhà mình ngã xuống cầu thang.

      , chính xác, phải là lăn xuống.

      Rầm—— cứ như vậy thanh vang lên, thân thể mềm mại nằm nền đá cẩm thạch bóng loáng nhưng lạnh lẽo. Khóm hoa hồng ở ngoài cửa sổ chứng kiến thấy tất cả, cũng ảm đạm phai mờ .

      Hoa hồng của Hương thành, đại tiểu thư đa tài của Đường gia, có thể so sánh với tiên nữ, cứ như vậy nằm yên lặng vũng máu đỏ tươi.

      cố gắng mở to mắt, thế nhưng làm thế nào cũng mở ra được, trước mắt càng ngày càng tôi đen, cuối cùng thể nhìn thấy cái gì được nữa.

      Sau ót có chất lỏng lạnh lẽo chảy ra, cảm thấy hơi thở của mình càng ngày càng yếu , sau cùng còn cảm nhận được gì nữa. . . . . .

      Nhưng, cam lòng. cam lòng cứ như vậy đến thế giới khác.

      Trong bóng tối vô hạn, lên khuôn mặt tuấn, lạnh lùng như băng lúc lúc , cuối cùng trước mắt chìm vào màn đêm.

      Bạch Ngôn Sơ.

      Gọi cái tên này lần cuối cùng, ở đáy lòng đau đến rơi lệ.

      lần cuối cùng!

      Truyền đến bên tai là giọng điêu ngoa ấy: "Đường Du Du, tại sao lại cưới được ấy? đáng ghét! Loại phụ nữ như sao chết chứ!"

      Chậm rãi cười trong vô lực, cuối cùng chậm rãi nhắm mắt lại.

      Thân thể càng ngày càng , giống như lông vũ, còn quan hệ gì với thế giới này nữa. . . . . . Lúc Đường Du Du mất hô hấp, từ nơi nào đó diendanlqdđ trong vườn hoa truyền đến tiếng thét chói tai đầy hoang mang sợ hãi: "Đại tiểu thư! Đại tiểu thư! Có ai ! Có chuyện rồi!"

      Nhưng, thể nghe được nữa.

      Có lẽ, tiêu đề các báo ngày mai là《 Thiên kim tiểu thư của Đường gia ngã chết trong vườn hoa》 tin giật gân.

      Cái chết của , là tác thành cho đôi cẩu nam nữ đó.

      Trừ lần đó ra, Trái Đất vẫn quay như cũ.

      Nhưng là, vong hồn ở cuối chân trời thầm kín tức giận: Tôi cam lòng! Tôi cam lòng a. . . . . .

      === ====== ====== ======

      Trong hỗn độn, như trải qua thế kỷ.

      Từ từ mở mí mắt nặng nề, sau đó ra sức hít hơi.

      Tại sao mình lại ngủ lâu như vậy? Kỳ quái! Tại sao lại nằm ngủ trong bồn tắm?

      A, đúng!

      nhớ ràng mình đêm đó uống rượu say sau đó trượt chân té ngã cầu thang ở vườn hoa, sau đó bể đầu chảy máu, mất mạng.

      Chẳng lẽ nơi này là Thiên đường sao? Sao lại giống với phòng tắm nhà mình đến vậy!

      thở ra hơi, vội vàng cầm khăn tắm bên lên lau khô thân thể, nhấc chân ra khỏi bồn tắm được lát bằng đá cẩm thạch. Đứng ở cái gương lớn trước phòng tắm, chăm sóc thân thể mình rất kỹ, da bóng loáng trắng sáng như tuyết.

      có bất kỳ vết thương nào, sau đầu cũng nhìn rồi, có.

      như vậy, mình có chết?

      khoác áo choàng tắm chạy ra bên ngoài, vừa nhìn đồng hồ treo tường. Phía lên ngày mồng tháng chín năm xxxx, thời gian là tám giờ bốn mươi phút tối.

      phải chính là đêm mình cãi nhau với Bạch Ngôn Sơ sau đó uống rượu say ngã cầu thang mà chết sao?

      Toàn bộ chuyện này là sao? ràng mình ngã xuống, bây giờ cảm giác đau vẫn còn ngập tràn trong đầu .

      nhắm mắt suy nghĩ chút. Có lẽ, quay lại trước thời điểm chết của mình 20 phút. Mặc kệ là do nguyên nhân nào, dù sao cũng trở lại!

      Có lẽ là ông trời có mắt, có lẽ là Mạnh bà thương , dù sao lần nữa trở lại trước thời điểm chết của mình 20 phút!

      Dù là nằm mơ, cũng muốn nghiêm túc chăm chỉ làm lần. Bởi vì, có số việc, quả phải thay đổi!

      Kế tiếp, có lẽ Bạch Ngôn Sơ về rồi.

      hít thở sâu hơi, khôi phục lại tư duy của mình.

      nghĩ rất nhiều.

      qua năm, mặc kệ đối với mình lạnh nhạt như thế nào, đều cười hì hì khoác tay . Ngôn Sơ, Ngôn Sơ, em sao! Tới đây tới đây!

      Nhưng thậm chí còn nhìn lâu, giống như người chứa gì đó làm cho nhìn được.

      Thậm chí khi ở giường, cũng dịu dàng liếc nhìn lấy cái, mỗi lần đều là ngồi người mạnh mẽ đâm tới, mưa to gió lớn diendanlqdđ phen, sau đó liền kết thúc.

      tự nhận thấy mình rất tốt, liệu có biện pháp gì?

      Bởi vì trong mắt chỉ có , mặc dù biết , lúc theo đuổi , là lúc vui vẻ bên bạn Giang Tâm Di.

      Thế nhưng đó phải là vấn đề, là thiên hạ vô địch Đường Du Du, làm sao lại có thể để cho người đàn ông mình thích chạy thoát được?

      Thế nhưng, cuối cùng mới biết,nếm thử quả đắng do mình trồng là như thế nào.

      vĩnh viễn mình. kết hôn với , đơn giản là vì gia sản nhà cứu lấy gia tộc thoi thóp của .

      Mình cũng chỉ là loại công cụ mà thôi.

      Soi gương, từ từ phối hợp nở nụ cười. Nụ cười này, biết mình thức tỉnh.

      Yên tĩnh chừng mười phút đồng hồ, khóa cửa vang lên, sau đó cửa được mở ra.

      hình bóng cao lớn bước vào, Bạch Ngôn Sơ hỏi: "Gấp gáp gọi điện cho tôi làm gì vậy?"

      Cảnh tượng giống y hệt, lời đầu tiên cũng giống! Giống như là từ khuôn đúc ra! chậm rãi nuốt nước miếng.

      Muốn thay đổi lời thoại sao?

      Tiết kiệm chút ! : "Bạch Ngôn Sơ, chúng ta ly hôn ."

      Giọng nhàng chậm rãi, có bất kỳ sắc thái tình cảm nào.

      Làm lại lần, muốn phí sức cãi lộn với nữa.

      Mặc dù hô hấp dồn dập, sắc mặt tái nhợt, cảm xúc hận đan xen sôi trào trước ngực. Nhưng biết, nếu trời cao để cho làm lại diendanlqdđ lần, nhất định phải học được —— tính nhẫn nại!

      Do lần trước nhẫn nại, gây ra chuyện xấu!

      Cho nên nhất định phải rèn luyện!
      Trâu, ly sắc139 thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 2: Trùng sinh (2)
      Editor: Nam Cung Nguyệt


      Bạch Ngôn Sơ kinh ngạc, sau đó : " lại ồn ào cái gì?"

      Du Du lạnh nhạt : "Tôi có ồn ào, nhìn tôi vô cùng tỉnh táo! Bạch Ngôn Sơ, chuyện của và Giang Tâm Di, tôi cũng muốn nhiều lời. Chỉ muốn đúng câu, mang theo ta biến mất trước mặt tôi, cả đứa bé trong bụng của ta nữa. Nhưng, phải giao lại vị trí Tổng giám đốc của tập đoàn Hoa An, sau đó rời khỏi công ty!"

      Lý trí, phải bắt đầu từ độc ác.

      Bạch Ngôn Sơ kinh ngạc, ngay sau đó trầm giọng : "Chớ dại dột, ly hôn mang đến hậu quả gì? cũng biết."

      Hậu quả? ta còn mặt dày vô sỉ hậu quả?

      Du Du đứng lên, hung hăng : "Hậu quả gì cũng so được với việc hạnh phúc của tôi bị hủy ở tay của ! Tôi lúc đầu theo đuổi bị coi thường, nhưng vì lợi ích gia tộc mà lấy tôi chính là ích kỷ! Được rồi, chúng ta chuyện thẳng thắn rồi, ly hôn đều tốt cho mọi người! ok?"

      Bạch Ngôn Sơ cười lạnh: "Ngày mai tôi chuyện lại với . tại tôi muốn chuyện với người phụ nữ chưa tỉnh ngủ thần chí mơ hồ."

      Chuyện cười! ta dám nhạo báng ?

      Du Du chợt cầm ly rượu lên, choang tiếng ném xuống sàn nhà, khom lưng nhặt lên mảnh vỡ, đặt cổ tay trắng như tuyết của mình, cười : " chắc chắn ly hôn?"

      Sống lại lần nữa, nhất định phải chiếm đoạt lấy quyền chủ động!

      Ánh mắt Bạch Ngôn Sơ dần ảm đạm, vẻ sắc bén ban đầu cũng dần dần tiêu tán, giọng : " Du Du, đặt nó xuống! Tôi. . . . . . Tôi đồng ý với !"

      Du Du cười lạnh: "Vậy lập tức viết giấy thỏa thuận li hôn !"

      Sau khi cưới năm, đây là lần đầu tiên nghiêm túc chuyện với ta như vậy

      Bạch Ngôn Sơ hình như bị dọa sợ, liền gật đầu cái: " tỉnh táo lại , tôi viết."

      "Nếu tôi chết, ba của tôi bỏ qua cho , cũng biết! Tôi sợ chết, bởi vì ra tôi chết qua lần rồi!" Du Du cười lạnh.

      ra , nhưng Bạch Ngôn Sơ có chút hiểu lời của .

      Cuối cùng, cười quyến rũ: "Cho nên, tuyệt đối đáp ứng tôi!"

      Người phụ nữ mới tắm xong, khoác áo choàng tắm màu trắng. Lộ ra nửa bầu ngực, vai hơi lộ ra, tóc đen môi đỏ mọng, vẻ xinh đẹp động lòng người thể diễn tả được. Du Du quyễn rũ nhưng có cảm giác thô tục, đạt đến cấp bậc cao nhất, dẫn dụ khơi gợi đàn ông có ý nghĩ trong sáng nhưng lại dám hành động
      Tâm hồn của Bạch Ngôn Sơ hình như bị cái mỉm cười mê người này làm sợ hãi, liền khẽ thở hơi : "Được, để mảnh vỡ xuống trước , được ?"

      Hiếm thấy nha! ta thế nhưng cũng dùng giọng cầu khẩn với rồi! ba trăm ngày rồi!

      đáng ăn mừng!

      Cảm xúc trong lòng dâng trào. Chẳng biết tại sao, cảm giác được chỉnh Bạch Ngôn Sơ, tốt!

      Trước nay đến giờ chưa từng cảm thấy nhõm như vậy, có thể thấy năm nay sống mệt mỏi như thế nào. Cái cảm giác còn là chính mình, mất tự tôn tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, hoàn toàn phá hủy con người .

      Hôm nay mới biết, ra tình phải nghĩ muốn mà có được. Tình , là phải xây dựng tôn trọng lẫn nhau.

      Chỉ cần người đàn ông kia toàn tâm toàn ý đối với mình, đó mới là tình đích thực.

      Đời trước hiểu, thế nhưng sau khi sống lại, hiểu ra.

      Cho nên nên vì chính mình mà sống, nhặt về những bản chất thực của mình.

      Đứng đầu mũi sao chính là cái tên đàn ông thối tha trước mắt này! xử trước, sau đó bắt đầu lại cuộc sống mới.

      Bạch Ngôn Sơ vào trong phòng ước chừng khoảng hai mươi phút sau ra, giơ ra bản hợp đồng với : " Du Du, chúng ta có thể ly hôn! Nhưng, tôi giao ra chức vụ Tổng giám đốc của Hoa An, nguyên nhân cũng rất ràng! Ông cụ cần tôi, ông để cho tôi rời . Tôi có thể cùng đoạn tuyệt quan hệ vợ chồng, nhưng mà tôi dứt quan hệ với Hoa An!"

      Ngữ khí chút khoan dung.

      Du Du hít hơi, : "Cũng được! Chỉ là, tôi khuyên nên sớm rời , nếu , hối hận!"

      Chịu đựng, trước chịu đựng. Từng bước . biết, chỉ cần dựa vào chính mình cố gắng, đuổi được ta .
      nhớ quản gia của mình Niên thúc từng thầm nhắc nhở mình nhiều lần: Du Du, nên bị bề ngoài của tiểu tử Bạch Ngôn Sơ kia làm cho mê hoặc. Đầu tiên nó mê hoặc con, sau đó lại mê hoặc cha con. Cha con mà cho nó xử lý toàn bộ chuyện của công ty ..., vài năm sau, nó chỉ ước cha con chết , nó liền thảnh thơi!

      Khó trách những năm gần đây nhất, Bạch Ngôn Sơ thường xuyên chuyển tiền bạc đến mấy thành thị nội địa, là xem trọng thị trường nội địa, thị trường thành phố Hương bị bão hòa. Có lẽ, ta di dời vốn của công ty, cố gắng lấy tiền của công ty!

      Được rồi, coi như những thứ này cũng bỏ qua bên . Ban đầu ta vì cứu vãn lấy công ty của gia tộc mình, vì muốn cha ta chết có thể yên lòng nhắm mắt, ta liền bất đắt dĩ đồng ý thỉnh cầu của Đường Hạc Lễ: cưới con bảo bối của ông Đường Du Du.

      Cứ như vậy, công ty nhà ta được rót tiền vào, cải tử hồi sinh. Mà đến nửa năm, cũng thuận nước đẩy thuyền trở thành tổng giám đốc tập đoàn Hoa An. Phải biết rằng, Hoa An là giang sơn của Đường Hạc Lễ, là tâm huyết hơn nửa đời người của ông!

      Cha lại có thể nhanh chóng tin tưởng người ngoài như vậy, bây giờ từ từ nhớ lại, quả rất kỳ quái. Có lẽ, Bạch Ngôn Sơ chính là muốn cướp lấy Hoa An, cho nên nhẫn nhịn, trước lừa gạt là đại tiểu thư của Đường gia, sau đó tùy thời cơ mà cướp Hoa An.

      ta là đáng sợ! Khó trách bạn thân Từ Thi Thi : người đàn ông vì giang sơn của mình chuyện gì cũng có thể làm được

      Trong quá khứ Du Du tin, tại là chỉ muốn ôm bắp đùi của Từ Thi Thi mãnh liệt khóc trận!

      Chỉ là, nếu trời cao cho cơ hội sống lại, thay đổi. cần làm đại tiểu thư kiêu ngạo bốc đồng nữa.

      phải học được nhẫn nại, học được lý trí, học được để ý quan sát, học được cách tự bảo vệ mình để bị thương, để bị lừa nữa!

      Con người bản thân mình trước, nhất quyết được động tâm.

      mở hợp đồng nhìn chút, sau đó lắc đầu hài lòng: "Phải cộng thêm cái, sau khi ly hôn, Bạch Ngôn Sơ cùng Đường Du Du can thiệp vào cuộc sống của nhau, hơn nữa hai người nên có bất kỳ hình thức tiếp xúc nào!"

      xong liền ném hợp đồng lên bàn.

      Sắc mặt của Bạch Ngôn Sơ càng ngày càng xanh mét: "Nhất định phải cụ thể như vậy sao?"

      "Trong mắt của tôi, càng cụ thể càng tốt." Du Du muốn nhìn cái khuôn mặt từng để cho trầm luân kia nữa.

      Chỉ sợ nghênh đón lần là lại sụp đổ lần.

      Bây giờ chỉ hận ta, hận ta. Hận được thể rời khỏi ta.

      "Như mong muốn." Bạch Ngôn Sơ cầm bản hợp đồng kia lên thay đổi.

      === ====== ====== ====== ====

      Sáng sớm hôm sau, Đường lão gia Đường Hạc Lễ biết chuyện con , con rể muốn ly hôn.

      Khuôn mặt gầy gò tái nhợt, con ngươi trợn lên. Giọng lạnh lùng vang vọng trong phòng khách lớn: "Tại sao phải như vậy? Ly hôn là chuyện lớn đấy!"

      Bạch Ngôn Sơ ngồi ghế sa lon, cũng gì, thậm chí còn có vẻ mặt cân nhắc.

      Mà Du Du chỉ kiên định nhìn cha : "Con quyết định. Cha, cha cũng biết bọn con ban đầu nhau. tại, vẫn giống như lúc đầu, bọn con có tình cảm với nhau."

      vẫn hay còn ? muốn nghĩ tới nữa. Bởi vì cảm thấy, trước mắt việc cần phải làm nhất là chính bản thân mình.

      Đường Hạc Lễ trầm giọng hỏi: "Cái gì gọi là có tình cảm? Nó đối với con tốt như vậy, con còn có tình cảm?"

      Ông đương nhiên cũng biết, con rể và con vì con bé nào đó mà cãi nhau ít. Mỗi lần đại chiến thế giới, bảo bối của ông nước mắt lưng tròng chạy trở về nhào vào trong lòng ngực của ông, quở trách: Bạch Ngôn Sơ phải là đàn ông!

      Bạch Ngôn Sơ, mặc dù ít , nhưng là rất khôn khéo, phân phối sắp xếp công ty ngay ngắn. Cộng thêm tác phong nhanh nhẹn, nổi bật hơn người, việc có người phụ nữ mê đắm cũng là rất bình thường?

      phải vấn đề quá nghiêm trọng, có cái gì để ? Tối thiểu lão gia ông cảm thấy như vậy. Con có phải là chuyện bé xé ra to rồi hay ?

      Đúng là, con bé đó có vẻ như có đứa bé của Bạch Ngôn Sơ. Ông cũng hỏi qua con rể, nhưng Bạch Ngôn Sơ luôn trả lời: Chuyện của con con tự mình xử lý tốt, tuyệt đối để cho ba cùng với Hoa An phải hổ thẹn.
      Đàn ông hiểu đàn ông hơn phụ nữ, Đường Hạc Lễ cũng tin tưởng, ông tin tưởng con rể tuyệt đối phải là loại người dính vào mấy chuyện đó, tùy tiện mà làm người khác dính bầu.

      Cho dù có con hoang bên ngoài với người phụ nữ khác, chỉ cần ta bước chân vào ngôi nhà này, tranh quyền lợi, cũng có thể dễ dàng tha thứ bỏ qua. Gia đình giàu có, tất nhiên phải có được tính cách câu nệ tiểu tiết như vậy.

      Nhưng, người phụ nữ kia mang thai, lần đầu tiên thấy Bạch Ngôn Sơ lộ ra vẻ quan tâm, chắc phải là giả!

      Rất loạn, ông cũng biết là rất hỗn loạn. Nhưng, ông muốn nhìn thấy con và con rể mình mỗi người ngả .

      Điểm quan trọng nhất là, tuổi tác ông cao, thân thể ốm yếu, chừng qua mấy năm nữa bệnh nặng rồi quy tiên thôi. Con quý có ai chăm sóc phải làm thế nào?

      Vợ của ông Đặng Thanh Vân sinh ra cho ông đứa con bảo bối, ông rất trân trọng nhưng cũng kém phần chiều chuộng, cho nên mới nuôi dưỡng ra cái tính khí kiêu ngạo, bốc đồng của đại tiểu thư. Cho nên, Bạch Ngôn Sơ làm cho con ông rung động, ông quả phải cảm tạ Thượng Đế a!

      Cho nên, khi ly hôn, ai giúp ông trông nom chăm sóc đứa con bảo bối này đây?

      Tình thương của cha mẹ dành cho con cái. Ông với cương vị làm cha nên cũng rất lo lắng.

      Hôm nay Du Du còn làm nũng với cha nữa, mà chậm rãi rành mạch từng câu từng chữ: "Cha, con suy nghĩ thông suốt rồi. Cha để cho con được tự mình quyết định lần ."

      "A Sơ, con cũng cảm thấy như vậy?" Đường lão gia lại hỏi Bạch Ngôn Sơ im lặng từ đầu tới cuối lên tiếng.

      Bạch Ngôn Sơ lạnh lùng : "Con tôn trọng ý kiến của ấy, ấy vui vẻ là được rồi."

      Cái gì? Du Du thiếu chút nữa bật cười, vui vẻ là được rồi? năm nay, để cho được vui vẻ sao?

      Đêm tân hôn ở trong căn phòng hoa lệ chờ tới bốn tiếng đồng hồ, cuối cùng mới thấy say khướt vào, vừa tiến đến liền chỉ thẳng vào mặt : "Tôi !"

      giật mình, chưa kịp gục xuống.

      Đau lòng từ lúc đó kia bắt đầu lan tràn, suốt cả năm rồi.

      Được rồi được rồi! Ban đầu , nhưng có ngày thôi? lãng phí hết tâm tư chỉ vì muốn làm cho vui lòng, chỉ vì muốn quay lại nhìn mình, sớm mình.

      Ngôn Sơ, nhìn em! Nhìn em! Mắt của em đẹp ?

      Ngôn Sơ, mệt ? Muốn em xoa bóp giúp ?

      Ngôn Sơ, chúng ta nhiều cái buổi tối làm việc đó rồi, muốn em chút nào sao?

      Ngôn Sơ, Ngôn Sơ. . . . . .
      139 thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 3: Ly hôn

      Editor: Cẩm Tú

      Hồi tưởng lại, ngọn lửa trong đáy mắt lại càng bùng cháy mãnh liệt. Trước kia thậm chí còn vứt bỏ tôn nghiêm của chính mình!

      Rốt cuộc, quả thực từng chết lần. Có lẽ, trời cao muốn thanh tỉnh lại lần, mới để cho trượt chân xuống cầu thang chết thảm. Về sau nữa, lại từ bi để sống lại, tìm kiếm lại chính mình.

      Bạch Ngôn Sơ xong lời này, tiếp tục giữ im lặng, lặng lẽ nhìn Du Du.

      Du Du đứng lên, nhìn cha vẻ mặt nghiêm túc : "Cha, chúng con cũng cẩn thận cân nhắc qua. Cha nên đồng ý để cho bọn con ly hôn !"

      Bạch Ngôn Sơ lại bổ sung thêm câu: "Con coi cha như cha ruột của con, chuyện của Hoa An con vẫn như trước đây giải quyết."

      Lúc này hai người lại ra vẻ ăn ý mà trước nay chưa từng có.

      Đường Hạc Lễ cũng phải là loại người già đầu cố chấp, liền thở dài : "Được rồi! Nếu bọn con quyết định, vậy cha tôn trọng các con. Nhưng, nếu như hối hận, tự hai con phải phụ trách cho hành vi của mình, về sau đừng quấy rầy ta nữa! Dù sao, hai đứa cũng còn là trẻ con nữa."

      Dứt lời ông liền vào thư phòng.

      Lúc này, quản gia Niên thúc nhàng tới, dùng ánh mắt quái dị nhìn Bạch Ngôn Sơ chút, cười : "Cậu chủ, , nên đổi thành Bạch tiên sinh mới đúng. Rốt cuộc cậu cũng buông tha cho tiểu thư, là đại từ đại bi!"

      Trong giọng đều là châm chọc. Bạch Ngôn Sơ lạnh lùng liếc khuôn mặt đều là nếp nhăn kia, im lặng .

      Du Du tới bên cạnh , lạnh nhạt : "Bạch Ngôn Sơ, ngày mai hãy mời phóng viên tới! Tuyên bố việc chúng ta ly hôn."

      Bạch Ngôn Sơ khẽ gật đầu, tiếp nhận ánh mắt của : "Tôi thu xếp."

      "Cám ơn." Du Du cười, mang theo bất kỳ sắc thái nào khác.

      " cần khách khí."

      Chỉ trong chốc lát, hai người như là hai bên buôn bán đàm phán xong, câu khách sáo.

      Có chút xót xa. Có điều, có lẽ đây mới là bắt đầu.

      === ====== ====== ========

      Buổi họp báo ngày hôm sau, Du Du tỉnh lại giữa căn phòng tràn ngập ánh nắng.

      Cảm giác thoải mái dễ chịu ngủ giấc ngon lành, tốt! Đây là lần đầu tiên được ngủ thoải mái như vậy. cần lo lắng cái người kia vì con tiện nhân đó mà trở về nhà, cũng cần lo lắng ngày mai bọn họ lại cãi nhau vì chuyện gì. Dù sao, ly hôn vạn tuế! Hoan hô!

      Chuẩn bị xong xuổi, tay cầm điện thoại gọi điện.

      Từ tiểu thư làm gì vậy?

      Từ Thi Thi lâu sau mới trả lời lại: "Du Du! Chào buổi sáng!"

      Từ Thi Thi chỉ là bạn thân của , mà còn là chị dâu , vợ của họ Đặng Tử Mộ.

      "Thi Thi, có rảnh ? Hôm nay hai ta cùng ra ngoài ăn mừng chút ! Tớ thoát khỏi móng vuốt ma quỷ của bạch cốt tinh rồi, happy chết được, mười giờ đến ‘ lam sắc cơ ’ được ?"

      Từ Thi Thi có chút mệt mỏi : "Tớ có chút thoải mái, muốn bệnh viện kiểm tra chút!"

      Du Du hiểu ra, liền vội vàng hỏi: "Có phải có rồi hay ?"

      Từ Thi Thi ở bên kia ngượng ngùng cười tiếng: "Có thể, tớ kiểm tra chút."

      " với cậu sao?"

      "Ừ, ấy Tokyo họp! mình tớ tự được, sao cả."

      Du Du bắt đầu bất bình dùm: " được, tớ với cậu! Rốt cuộc là ấy có chuyện gì? Cả ngày lẫn đêm cũng bận rộn như vậy, cũng chăm sóc nhiều cho cậu!"

      Từ Thi Thi giống như khéo hiểu lòng người: "Đàn ông trọng nghiệp là bình thường."

      Du Du : "Tớ với cậu! Cậu chờ tớ, nửa giờ sau tớ đến đón."

      === ====== ====== ====== ========

      Bệnh viện tư nổi tiếng nhất thành phố Hương là "Dưỡng Hòa" , khách hàng đều là con nhà quyền quí hoặc quan chức cấp cao.

      Du Du cùng với Từ Thi Thi đến khoa phụ sản lầu ba để kiểm tra. Trong quá trình chờ đợi kết quả, hai người phụ nữ ngồi chờ ở băng ghế xanh được đặt ngoài hành lang.

      Từ Thi Thi nhìn Du Du cười : "Nếu cậu ly hôn, cậu cũng sớm có bầu rồi." Lại ý thức được mình sai, " xin lỗi, tớ cố ý."

      Du Du cười : "Tớ sao. tại tớ cảm thấy rất tự do thoải mái. Gặp sai người, rời sớm chút là phúc của tớ."

      Mặc dù con đường trước mắt dễ dàng, nhưng lựa chọn nên quyết hối hận.

      biết, để có thể hoàn toàn quên được người kia phải là chuyện sớm chiều, nhưng nhất định làm cho mình tốt hơn trước kia.

      "Kỳ Ngôn Sơ phải loại người như vậy chứ? Mặc dù cậu ta cùng với Giang. . . . . ."

      "Thi Thi, đừng cái này! ta ở chung với ai, tớ quan tâm nữa. Với lại, trước kia ta ả kia. Tớ lấy ta lúc đó, tớ ra cũng là bình thường. Ai bảo lúc đầu tớ mặt dày mày dạn theo đuổi người đàn ông kia chứ?"

      Ai chứ, đại tiểu thư của Đường gia chưa từng theo đuổi người đàn ông nào! Mặc dù trước kia người theo đuổi còn nhiều hơn so với sao trời, nhưng người đàn ông để ý lại thèm để ý đến !

      Cho nên mới buộc phải ra tay theo đuổi đàn ông.

      Từ Thi Thi gật đầu cái, cầm lấy tay của : "Chuyện qua rồi đừng lại nữa."

      "Từ Thi Thi. . . . . ." Bên kia giọng vang lên.

      Du Du vội vàng đẩy bạn tốt dậy, : "Đến phiên cậu rồi!"

      Từ Thi Thi đỏ mặt, hô hấp gấp gáp, liền đứng dậy rời . Du Du dõi theo cho đến khi vào phòng, mới tiếp tục ngồi xuống, từ trong túi xách hiệu Chanel lấy điện thoại di động ra.

      Thế nhưng, lúc này, giọng phụ nữ quen thuộc mang theo vẻ run sợ vang lên: "Ngôn Sơ, em sợ."

      Sau chính là giọng nam ôn nhu dịu dàng khuyên bảo: " có việc gì, có việc gì."

      Oan gia ngõ hẹp!

      Du Du vội vàng quay đầu lại, liền nhìn thấy nam nữ tiến tới nơi ngồi.

      Nhịp tim kịch liệt cần , lại né tránh cũng kịp rồi.

      thể làm gì khác hơn là, tươi cười chào đón chứ?

      Giang Tâm Di mặc bộ váy màu xám tro rộng thùng thình thấy được, cố ý cất cao giọng : "Ah? Sao Đường đại tiểu thư cũng ở đây? cũng tới khám thai à?"

      Sau đó lại lôi kéo ống tay áo của người đàn ông bên cạnh : "Ngôn Sơ, phải là ba tháng nay làm tình cùng ấy rồi sao? Vậy đứa bé trong bụng ấy là của ai?"

      Bạch Ngôn Sơ sắc mặt đại biến, ánh mắt cũng dần trở nên lạnh lẽo sắc bén, liền trầm giọng : "Tâm Di, nơi này là bệnh viện."

      Sau đó lại hỏi Du Du: " tới nơi này làm gì?"

      Du Du cảm xúc : " liên quan tới ."

      Giang Tâm Di bắt đầu lấy tay sửa sang lại cổ áo hiệu Armani cho Bạch Ngôn Sơ, mềm mại : " ấy liên quan tới rồi, còn quan tâm làm gì nữa?"

      Du Du đứng lên, nhìn Giang Tâm Di cười cười: "Giang tiểu thư, tôi rất ngạc nhiên, mang thai rồi đêm còn cùng Bạch tiên sinh làm bao nhiêu lần vậy?"

      Muốn mất mặt phải ? Tiện nhân chết tiệt?

      Sắc mặt của Bạch Ngôn Sơ tối sầm lại mang theo vẻ lạnh lẽo.

      Giang Tâm Di sắc mặt xanh mét, liền cố ý núp ở sau lưng Bạch Ngôn Sơ, nhíu cặp lông mày xinh đẹp lại, : "Ngôn Sơ, ta quá đáng!"

      "Giang tiểu thư, tôi chỉ học theo thôi." Du Du cười lạnh.

      "Đủ rồi!" Bạch Ngôn Sơ hung hăng liếc cái.

      Du Du cũng thua kém đáp lễ: "Bạch tiên sinh, chăm sóc tốt cho đứa con riêng của ! chừng còn chưa được ba tháng bay ra ngoài đấy!"

      Hốc mắt của Giang Tâm Di đỏ lên, dính khuôn mặt nhắn vào vai Bạch Ngôn Sơ khóc thút thít: "Ngôn Sơ, ta rủa em! ta đáng ghét!"

      Du Du quả thể nhìn nổi nữa, làm gì vậy? đóng phim TVB à? Muốn Đài Truyền Hình lấy cúp à?

      quay đầu ngồi xuống, đáng để để ý.

      Bên kia là thanh người đàn ông đó an ủi Giang Tâm Di: "Đừng khóc! ta có ý đó. . . . . ."

      Lần sau còn chọc lão nương, nhất định ác độc hơn! Giang Tiểu Tam đê tiện, nhớ đó cho tôi!

      Lúc này, Từ Thi Thi ra, vẻ mặt đơn.

      Du Du vội vàng hỏi: "Như thế nào? Thi Thi."

      Từ Thi Thi thở dài cái: " có mang thai. Là do bên trong cơ thể tớ mất cân bằng nội tiết, cho nên kinh nguyệt mới bị rối loạn."

      Du Du vỗ vỗ bả vai của , khuyên nhủ: "Chuyện mang thai này thể gấp gáp được, càng vội vàng càng có bầu được. Từ từ , cậu chăm sóc thân thể cho tốt rồi sau."

      Từ Thi Thi cười : Tớ biết, chúng ta trở về thôi!"

      Lúc này, nhìn thấy Bạch Ngôn Sơ ở bên kia, sửng sốt, quay lại nhìn Du Du bên cạnh.

      Du Du cười khổ: "Mới vừa rồi cậu bỏ lỡ màn đặc sắc!"

      Từ Thi Thi há hốc mồm: "Đánh nhau rồi hả? Ngất mất, nơi này là bệnh viện đó!"
      Tôm Thỏ, ly sắc139 thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 4: Rời trong đêm khuya.
      Editor: Nam Cung Nguyệt

      Du Du lại ngạo nghễ cười : "Mình là người biết kiềm chế như vậy sao? Đánh cái loại tiện nhân đó quả làm bẩn tay của mình!"

      "Đúng vậy! Cái loại tiện nhân kia đáng để chúng ta tức giận!"

      Du Du rất muốn rời khỏi nơi này: "Chúng ta rời khỏi cái nơi quỷ quái này! ‘Lam Sắc Cơ’ ăn bò hầm ! "
      Từ Thi Thi đột nhiên nghĩ tới cái gì đó: "Có kêu Tiểu Nam qua luôn ?"

      Du Du : "Đúng vậy! Tiểu Nam rất lâu có ra ngoài cùng chúng ta rồi!"

      Tiểu Nam, chính là thanh mai trúc mã Kha Triết Nam của Du Du, hơn tuổi, cho nên từ đến lớn vẫn luôn bắt nạt , bắt gọi mình là "Chị" .

      đến Kha gia, cũng là trong những nhà quyền quý. Cha của Kha Triết Nam là Kha Đông Hải, tổng giám đốc của tập đoàn Đông Hải. Tập đoàn Đông Hải cùng Hoa An của Đường gia vẫn là mối quan hệ tế nhị, bên là hợp tác, bên là đối thủ.

      Nhưng tiểu thư Du Du của Đường gia cùng nhị thiếu gia Triết Nam của Kha gia lại là đôi bạn tốt, thân thiết với nhau như chị em ruột vậy.

      Gọi điện thoại cho Kha Triết Nam, tên kia bận làm việc, thể tới được.

      Từ Thi Thi nhìn mặt Du Du như đưa đám hỏi: "Cậu ấy bận rộn như vậy à?"

      Kha Triết Nam chưa trở lại công ty của cha mình đảm nhiệm chức vụ, mà là tự mình mở văn phòng thiết kế thời trang, chuyên thiết kế trang phục dạ hội, tên gọi là"Ký ức". còn Paris và Milan bồi dưỡng ba năm, cầm giấy chứng nhận trở lại, toàn tâm toàn ý thực ước mơ của mình.

      Nửa năm sau, văn phòng của càng ngày càng phát triển, nhóm phu nhân tiểu thư trong thành phố đều thích tới chỗ của để đặt trang phục dạ hội, nên dần dần quen biết được rất nhiều người.

      Du Du cười cười: "Triết Nam là thanh niên có chí hướng!" Còn , "Ăn xong bò hầm chúng ta đến chỗ của nó !"

      Từ Thi Thi cười : "Còn nhớ cậu ấy luôn hai chúng ta là người mẫu đẹp nhất của cậu ấy ?"

      Du Du gật đầu, lái xe đường : "Tên kia miệng vẫn ngọt như vậy! Chỉ là, tớ rất thích cái miệng của cậu ấy! Luôn hài hước vui vẻ như vậy."

      Từ Thi Thi cũng đồng ý: "Phụ nữ đều là động vật thính giác."

      Vào giờ phút này, trong lòng Du Du khỏi ưu thương. Người kia, từ trước tới nay chưa từng với bất kỳ câu ngọt ngào nào. Vẫn luôn có.

      Bởi vì, ta .
      Nhưng bây giờ tách ra rồi, cần thiết vì ta mà thương tâm nữa.

      tự nhủ: Con đường ở phía trước! Ngươi phải kiên cường lên.

      === ====== ====== ====== ========

      Văn phòng "Ký ức" của Tiểu Nam ở tầng hai mươi của cao ốc "Úy Lam" ở thành Nam. Ra khỏi thang máy, vào ấn chuông cửa, ra trước mắt bọn đống tạp chí cùng với thùng giấy lộn xộn đất thiếu chút nữa làm bọn vấp ngã.

      kêu lên: "Tên Kha Triết Nam chết tiệt kia! ra cho tôi!"

      Từ trong phòng bước ra là người với khuôn mặt tuấn, vóc dáng cao gầy, sống lưng thẳng, tóc dài màu nâu, cười : "Tư nhân cấm địa, được làm ồn ào!"

      Có lẽ là ở bên trong nhà lâu rồi chưa ra ngoài, nên da của rất trắng, hơn nữa lại sáng bóng, quả so với đứa bé còn mịn màng hơn. Khó trách Từ Thi Thi thường hỏi: Tiểu Nam cậu đắp mặt nạ à? Sao da của cậu so với bọn tôi còn đẹp hơn vậy?

      Mỗi lần như vậy, Kha Triết Nam đều rất lúng túng.

      Kha Triết Nam dùng chân đá đồ ra, ngượng ngùng : "Cuối tuần có người đặt hàng, cho nên phải chuẩn bị."

      Du Du đến gần , tay đẩy , cau mày : "Tớ ly hôn rồi."

      Kha Triết Nam nâng cằm của nhìn chút, cười : "Ừ, tớ xem tin tức ti vi. có việc gì, cậu phải là sớm chịu nổi ta sao? phải là chuyện tốt sao?"

      Du Du thở dài: "Lúc đầu mình nên sớm nên nghe các cậu, cần kiên trì cùng ta kết hôn!"

      Ban đầu muốn cùng Bạch Ngôn Sơ kết hôn, Từ Thi Thi, Kha Triết Nam cũng phản đối. Bởi vì ban đầu ta ràng vì mục đích của mình mới cưới . Nếu phải là Đường Hạc Lễ rót tiền bạc vào, công ty của Bạch gia hoàn toàn sụp đổ.

      dễ nghe, là vì báo ân . nghe chút, chính là bán mình. Bán mình cho Đường gia, đổi lấy công ty của mình, phải bán mình sao?

      Kha Triết Nam từ trước đến giờ đều là học sinh ưu tú: "Tốt lắm tốt lắm, chuyện qua đừng nữa! Cậu có mùa xuân mới thôi!" Rồi sau đó bảo hai vị lễ tân bưng cà phê lại.

      Lúc này Du Du cười hỏi: "Tiểu Nam, gần đây cậu có thiết kế quần áo mới ?" xong mắt nhìn qua tường.

      Phía kia chính là "Tác phẩm" của Kha Triết Nam, các loại trang phục cũng ở phía . Hình như thích màu tím, màu đen, bởi vì theo lời của , đó là màu sắc biểu tượng cho thần bí cùng trí tưởng tượng vô hạn.

      Từ Thi Thi trêu ghẹo hỏi: "Cậu còn coi chúng tớ như người mẫu đẹp nhất nữa ?"

      Gương mặt tuấn tú của Kha Triết Nam nở nụ cười ấm áp: "Vĩnh viễn vẫn như vậy!"

      Đúng lúc ấy, điện thoại bỗng reo lên. lấy ra xem, là Bạch Ngôn Sơ!

      Tại sao lại là ta? phải ly hôn xong can thiệp vào cuộc sống của nhau sao?

      Nhịp tim dần dần tăng lên, nhắm mắt lại, ném điện thoại vào trong túi. nhận.

      "Sao lại nhận điện thoại? Ai vậy?" Từ Thi Thi tò mò hỏi.

      " tên điên thôi." Du Du cười , uống ngụm cà phê.

      "Tớ chuẩn bị cho cậu cùng với Thi Thi bộ lễ phục! Chủ đề là ‘ Hi Vọng ’! Cuối tuần gọi hai cậu lại xem thiết kế." Kha Triết Nam tràn đầy mong đợi với hai người.

      Từ Thi Thi cười , sau đó giơ ly cà phê lên: "Hi vọng! Chúng ta đều tràn đầy hi vọng!"

      "Cheers!" Kha Triết Nam cùng chạm cốc.

      Du Du cũng giơ lên ly của mình lên cụng ly với bọnhọ: "Tớ rất hy vọng!"

      Từ Thi Thi hăng hái: "Buổi tối ăn thịt nướng chứ? Ăn xong lại uống! Tớ mời!"

      Kha Triết Nam cau mày: "Chồng cậu cho phép cậu chơi sao?"

      Mọi người đều biết, Từ Thi Thi là ngoan ngoãn. Trước khi lấy chồng là học sinh giỏi, là con ngoan, sau khi lấy chồng cũng là vợ hiền.

      Nhưng chẳng biết tại sao, Du Du cho tới nay có loại cảm giác mơ hồ, Từ Thi Thi đủ hạnh phúc.

      Từ Thi Thi cúi đầu, cười nhạt, nhưng Du Du lại nhìn ra được nét đau khổ trong đó.

      Du Du vỗ mu bàn tay của Kha Triết Nam : "Tớ ! Nam, cậu ? Cậu phải ra ngoài ! Ngày ngày ở trong phòng, mốc meo mới là lạ! chừng còn có thể theo đuổi mỹ nữ, làm người mẫu cho cậu!"

      Kha Triết Nam mặt đỏ lên, : "Những kia tớ cần!"

      là người dễ xấu hổ, mỗi lần vừa nhắc tới tán , chuyện thương giữa nam nữ, đỏ mặt, như thiếu nữ mười tám tuổi ngượng ngùng.

      Du Du liền cười nhạo : "Có phải giới tính của cậu có vấn đề hay ? Thích đàn ông?"

      Nhưng Tiểu Nam lắc đầu nguầy nguậy: "Tớ là trai thẳng! phải cái loại đó!"

      Du Du thiếu chút nữa cười lạc giọng.

      === ====== ====== ====

      Hơn tám giờ tối, Du Du, Từ Thi Thi sống chết kéo Kha Triết Nam tới quán bar "Hoàng tước" nổi tiếng trong thành phố. Màn đêm lặng lẽ phủ xuống, trong quán bar thần sắc nam nữ đều mơ hồ, tiếng cười phiêu đãng ở trong gian .
      Rượu say mà người tự say, huống chi thời gian về đêm là vàng bạc.

      Kha Triết Nam vừa vào cảm thấy khó thở: "Ai ui, nhiều người vậy!"

      Du Du hung hăng trừng mắt với : "Tuổi còn trẻ đừng làm trạch nam! Tránh cho nội tiết mất cân đối!" Dứt lời liền lôi kéo về phía trước.

      Từ Thi Thi thấy hai người lôi lôi kéo kéo giống như trẻ con, nhịn được cười to, cùng lên.

      Chọn nơi yên tĩnh ngồi xuống, Từ Thi Thi cười hỏi: "Uống chút gì ?"

      Du Du : "Hương vị kinh điển! Margaret Lam Sắc!"

      Từ Thi Thi tiếp lời : "Tớ uống Baileys !"

      Sau đó, hai người cùng nhau nhìn người đàn ông duy nhất: "Cậu sao?"

      Thấy dáng vẻ chần chừ có chút khổ sở của , Du Du cau mày : "Chẳng lẽ lại muốn uống nước ép cà chua?"

      Mặt Kha Triết Nam khẽ ửng đỏ, : "Tớ muốn uống rượu."

      Từ Thi Thi thở dài : "Đàn ông như vậy là hiếm thấy thế gian! Người nào gả cho cậu là tam sinh hữu hạnh."

      "Tớ cho là như vậy, người nào gả cho cậu ta phải làm mẹ ! Phải chăm sóc cậu ta!" Du Du lại cho là đúng.

      Kha Triết Nam có chút kích động: "Tớ kém cỏi như vậy sao? Dù thế nào, cũng được hơn cái đồ vong ân bội nghĩa Bạch Ngôn Sơ kia!"

      Thời điểm tức giận sắc mặt hồng hào tái nhợt , lông mi cụp xuống, hai mắt sáng như sao khẽ chớp. Du Du nhớ, hồi còn đáng chết được, khuôn mặt nhắn trắng noãn, mắt to sáng trong suốt, cái miệng hồng hồng nhắn, hoàn toàn giống như búp bê. Lúc mười bốn mười lăm tuổi quả mỹ thiếu niên, có thể so với nam chính trong truyện manga của Nhật Hàn.

      lúc sáu tuổi lần thừa dịp để ý thời điểm liền cúi đầu xuống cắn lên khuôn mặt nhắn của . Ông trời! là thơm nha!

      thừa nhận khi mình còn biết ăn đậu hũ của con trai, cho nên sau khi lớn lên vừa thấy được nam sinh xinh đẹp, liền dâng tất cả vốn liếng lên đùa giỡn phen.

      Nhưng, lại dám đùa giỡn Bạch Ngôn Sơ.

      Bởi vì chỉ cần Bạch Ngôn Sơ đứng ở trước mắt, liền cảm thấy trí thông minh của mình rơi xuống đất hóa thành tro bụi. Cho nên, đầu óc thông minh cũng tùy vào tình huống mới có thể sử dụng được.
      139 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :