1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chồng Trước Anh Thật Là Nham Hiểm - Tô Tô (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chồng Trước Là Nham Hiểm

      Tác giả : Tô Tô

      Thể loại : đại, ngược văn ngược tâm ,nam chính cuồng ngược biến thái, HE

      Editor: Hoa Linh Tộc
      Nguồn edit: Sưu Tầm
      Nguồn eBook: cungquanghang.com

      Nguồn convert và raw :http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=123248

      Giới thiệu :

      Năm tám tuổi , lấy thân phận con dâu nuôi từ bé gả cho , nhưng lại nhẫn tâm đặt cho địa vị khác:

      " chỉ là con chó tôi nuôi theo bên người mà thôi!"

      Suốt mười sáu năm qua, đều nghe nấy, nhưng kết quả chỉ nhận được câu tàn nhẫn của :

      "Mang theo nghiệt chủng sinh ra, tìm chết !"

      Biết được cho phép cắt tóc, biết được những thương mong manh dành cho đều vì xem như thế thân của người mà sâu đậm. Lần đầu tiên Hàn Tử Tây đứng trước mặt mà sắc mặt hề thay đổi, gương mặt xinh đẹp lên hai lúm đồng tiền, kiên định mà quyết tuyệt :

      "Sở tiên sinh, bị fire!"

      Sở Trạm Đông tin vào mắt mình, từ trước đến nay phải luôn xem mình là trời sao, ràng là vậy mà...

      hoa lệ xoay người rời chút lưu luyến, làm cho tim bị trật mất nhịp.

      giây phút đó, trong lòng bỗng nhiên dâng lên hối hận trước nay chưa từng có!

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 1/6/16
      Dark Angel, saoxoay, tú cầu2 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 01: Hơi nóng,mau giúp tôi cởi nút áo ra!

      Editor: Đào

      Trong gian phòng mở đèn, Hàn Tử Tây lặng im tiếng động đứng cạnh cửa sổ.


      Ánh trăng xuyên thấu qua bệ cửa sổ, chiếu vào khuôn mặt tái nhợt của , trông lạnh lùng.


      Phản chiếu nền thân thể mỏng manh ấy , được ánh trăng kéo dài ra!
      Gió đêm của mùa hè, mang theo chút hơi mát, thổi bay những sợi tóc của , chặn lại tầm nhìn của ai đó muốn ngó đến.


      Răng rắc!


      Sau lưng có tiếng cửa phòng mở ra, Hàn Tử Tây nắm chặt tay phía dưới, lại rất nhanh buông ra – là đến đây sao!


      Tiếng giày da đánh nền đất, theo tiết tấu ràng, cùng với tính tình của rất giống nhau, lười biếng đếm xỉa tới.


      Theo tiếng bước chân tới gần, lâu sau ở sau lưng có nguồn nhiệt gần sát,tiếng mị hoặc sau tai vang lên: "Chờ lâu rồi sao?"


      "Thiếu gia trở lại!" Giọng của Hàn Tử Tây trước sau như vẫn nhàng, phảng phất như thế gian này mọi việc cũng thể tác động đến .


      Đối với lời hỏi của , Sở Trạm Đông bận tâm mà hỏi vấn đề khác: "Như thế nào bật đèn?"


      Tiếng vừa dứt, liền rời , trong giây lát trong phòng bỗng sáng lên!
      Đột nhiên có ánh sáng,làm có chút chói mắt, sau khi Hàn Tử Tây thích ứng được,liền xoay người, đến bên giường, hai tay để hai bên, giúp Sở Trạm Đông cởi xuống áo khoác tây trang, việc này phảng phất như việc làm thuần thục làm qua ngàn vạn lần vậy.


      Sở Trạm Đông nhìn chằm chằm , cho đến khi hết bận, đứng cách sai biệt lắm ba mét mực cung kính hỏi: " cầu thả nước tắm ?"


      lâu mới lên tiếng: "Tới đây!"


      Hàn Tử Tây theo lời bước lên, Sở Trạm Đông nhìn cụp xuống mi mắt: "Ngẩng đầu lên!"


      Mệnh lệnh của , Hàn Tử Tây chưa bao giờ làm trái, giương cao đôi mắt có chút rung động nào cùng cười như cười đối mặt nhau.
      Sở Trạm Đông điều chỉnh tư thế chút, thành tay chống, để sang bên, chân gác lên chân kia , tư thái lười biếng tập trung, giống như bậc vương giả đứng cả thiên hạ.


      Đôi mắt Sở Trạm Đông thủy chung mang ý cười có rời hỏi: "Biết muộn như vậy còn đến làm gì?"


      Hàn Tử Tây lắc đầu.


      Sở Trạm Đông nở nụ cười, tiếng cười trầm thấp, giống như độc tấu đàn dương cầm: " biết a, tôi còn tưởng rằng biết đấy!"


      Ánh mắt thâm thúy như sói như hổ buông tha cho Hàn Tử Tây bất kỳ biến hóa nho nào, chỉ tiếc...


      Cái gì cũng có!


      "A, hổ là Hàn Tử Tây!"


      Sở Trạm Đông trong lời đầy ý châm biếm, Hàn Tử Tây nghe đích thực khó hiểu.


      Cũng biết nguyên nhân!


      Mười sáu năm nay, thể phủ nhận thái độ hôm nay xác thực tốt nhất!
      Hàn Tử Tây đứng yên tại chỗ, như cũ lên tiếng.


      Nhìn Sở Trạm Đông ở trước mặt, nhiều sai nhiều, có đôi khi lời nào cũng là sai lầm, nhưng hôm nay hẳn là ngày đặc biệt!


      mặc dù lời mang ý trào phúng, nhưng ở chỗ sâu trong đáy mắt lại có lệ khí.


      Đây là dựa theo hiểu biết của đối với trong suốt mười sáu năm qua, dựa theo ánh mắt mà đoán được tâm tình của , mặc dù phần lớn là được cho phép, bởi vì tính tình của thay đổi thất thường hơn cả thời tiết tháng sáu


      Hiển nhiên, lần này đoán đúng!


      Sở Trạm Đông nhìn duỗi ra hai ngón tay.


      Hàn Tử Tây cách tự nhiên từ trong túi quần móc ra điếu thuốc lá, đặt ở giữa hai ngón tay của , chờ bỏ vào cánh môi ấy, lại móc ra cái bật lửa, thay đốt thuốc.


      Hơi thở mấp máy trong gian ,tạo nên làn sương mù mờ ảo, che khuất cả khuôn mặt tà mị và tràn trề cảm giác thần bí của .


      vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Tới đây ngồi!"


      Hàn Tử Tây lần nữa theo lời, chỉ là ngồi cách hơi xa.


      "Ngồi xa như vậy làm gì, sợ tôi ăn sao?" Sở Trạm Đông nửa nửa giả khiêu khích: "Ngồi gần lại!"


      Hàn Tử Tây cau lại lông mày thanh tú tỏ ý thích, nhưng vẫn chuyển đến vị trí chỉ định.


      Sở Trạm Đông nhìn cái, khẽ cười, gì, hút hơi, với : "Hơi nóng,mau giúp tôi cởi nút áo ra!"


      Hàn Tử Tây có lát thinh lặng, vẫn là theo lời làm theo!


      Khi thấy da thịt màu lúa mạch của càng ngày càng bại lộ ra ngoài khí đập vào mắt theo từng động tác của , bỗng dưng Hàn Tử Tây ngưng lại: "Thiếu gia, có thể tiếp tục sao?"

      Trả lời là...
      Meoconkissu2Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 02: Đụng ngã

      Editor: Snowflake HD
      Beta: Đào

      Sở Trạm Đông đột nhiên nắm lấy eo của rồi đẩy ngã xuống giường thay cho câu trả lời!

      nghĩ đến Sở Trạm Đông lại có thể trả đũa: "Hàn Tử Tây, có phải sớm có mưu làm như vậy?"

      "..." mặt Hàn Tử Tây ít khi xuất ưu phiền nay lại có nhưng chỉ thoáng qua vài giây: "Thiếu gia xin lỗi!"

      " xin lỗi cái gì?" Sở Trạm Đông mở miệng nhả ra làn khói trắng: " xin lỗi đụng ngã tôi à?"

      Hàn Tử Tây bị làn khói xông vào mặt lại bị giữ cằm bắt nhìn thẳng vào trả lời: "Ừ?"

      "Ừ!" Hàn Tử Tây gật đầu thừa nhận.

      "Ha ha..." Tiếng cười trầm thấp mang theo lồng ngực phập phồng, dùng mu bàn tay phải cầm thuốc lá chậm rãi cọ xát : "Nếu như tôi tôi rất sẵn lòng?"

      "..."

      để cho Hàn Tử Tây kịp phản ứng, xoay người cái đem áp chế ở dưới thân, đến gần tai hô hấp nóng rực mở miệng : " biết tại tôi làm gì chứ?"

      Hàn Tử Tây gật đầu: "Biết !"

      Sở Trạm Đông khiêu khích lông mày: "So, yes or no!"

      có quyền say no sao?

      Hàn Tử Tây dùng hành động thực tế trả lời !

      Tiếp tục cởi ra chính là quần áo bên trong.

      Áo sơ mi đen nhánh cùng với đôi tay trắng như tuyết của ràng đối lập, con mắt của Sở Trạm Đông càng ngày càng trầm xuống, sâu thể thấu được!

      Lại hề báo trước cúi đầu xuống hôn , động tác bá đạo của làm Hàn Tử Tây cũng chưa bao giờ cầu dịu dàng.

      sững sờ, ngoan ngoãn nhắm mắt!

      Ngọn đèn bên ngoài sáng, chiếc giường xa hoa rộng lớn hai cỗ thân thể khí thế hừng hực dây dưa chỗ.

      trước sau như giữ im lặng, dù là lúc hai người hòa làm thể, chớp mắt cái đột nhiên thay đổi, ban đầu còn rất nhàng bây giờ lại hung hăng như dã thú, hung hăng cắn xé , cũng cố gắng chịu đựng tiếng nào.

      Sở Trạm Đông nhìn bộ dạng lạnh lùng của , đáy mắt dần dần dâng lên bão táp: "Hàn Tử Tây, mau kêu ra, để cho tôi nghe được tiếng rên của , kêu!"

      Hàn Tử Tây biết tại sao lại đột nhiên bất thường như thế!

      phải luôn khinh thường đụng chạm vào người sao, hôm nay làm sao ...

      Lúc chuẩn bị chìm vào giấc ngủ nhận được tin nhắn của , đến lúc này, vài giờ, cũng có nghĩ ra nguyên nhân!

      từng đời này cũng chạm vào đầu ngón tay của !

      Hai tay Hàn Tử Tây nắm chặt đặt bên, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, lần đầu tiên nghe lời làm việc.

      " nghe lời?" Sở Trạm Đông nở nụ cười: " có gan !"

      như con cá nằm thớt khơi dậy ý muốn chinh phục của Sở Trạm Đông, cười độc ác : "Hàn Tử Tây, để tôi xem có thể chịu đựng được bao lâu!"

      Cả đêm hoan ái dấu vết có ở khắp nơi trong phòng.

      ghế sa lon, sàn nhà, trong phòng tắm, thay đổi liên tục cho đến khi trời sáng người hầu trong nhà cũng sắp sửa làm việc, lại đè mảnh vải ở đối diện vườn hoa cửa sổ sát đất...

      Cuối cùng Hàn Tử Tây đầu hàng: "Thiếu gia, tôi sai rồi!"

      Tính tình của Sở Trạm Đông hiểu rất , cảm thấy đêm qua nhất định là mình điên rồi, chứ sao lại biết sống chết lấy trứng chọi với đá?

      Hàn Tử Tây nhìn qua người đàn ông bên cạnh, người hành hạ thương tích đầy mình.

      có ngũ quan rất đẹp mày rậm mắt đen, sống mũi cao thẳng, môi mỏng theo thói quen hay mím chặt.

      Đều đàn ông môi mỏng là bạc tình!

      Là thế này phải ?

      phải!

      đối với bất kỳ người nào cũng tệ, riêng chỉ có mình ...

      là người có quyền cao nhất ở HC, ở thương trường nổi tiếng là nham hiểm, mặt luôn mỉm cười khiêm nhường, sau lưng lại hung hăng đâm đao làm cho người ta khỏi kính nể tránh xa.

      Ở nhà, là Sở đương gia, tất cả mọi người đều phải nhìn sắc mặt mà làm việc, chính là cho đến bây giờ cũng chưa từng nổi giận, người giúp việc ai cũng đơn giản dễ gần.

      là đúng là như vậy sao?

      Đột nhiên thân thể đau nhói, bị hành hạ đến mức toàn thân lành lặn lại bị đạp phát xuống giường, suy nghĩ sâu xa ngay lập tức quay lại.

      Thanh lạnh lùng của người giường vang lên: "Đồ ngọc của Mặc gia, đêm nay trước mười hai giờ mang đến cho tôi!"

      Hàn Tử Tây đưa tay nhặt quần áo bị xé tối qua vứt mặt đất, dùng tốc độ nhanh nhất để mặc vào, đứng dậy mực cung kính đáp: "Vâng thưa thiếu gia.”

      "Cút!"



      Chương 3: Ngoảnh mặt làm ngơ


      Edit: Lãnh Băng Hinh

      Beta: Đào

      Muốn lấy được đồ ngọc gia truyền của Mặc gia, phải là chuyện dễ!

      Nam có Mặc gia, bắc có Sở gia, có thể thấy, thế lực mạnh bao nhiêu!

      Chỉ dựa vào Hàn Tử Tây , căn bản được, phải tìm người hợp tác cùng.

      "Cái gì?" Cố Hạ hoài nghi mình nghe nhầm: "Sở Trạm Đông muốn trộm đồ ngọc gia truyền của Mặc gia?"

      Hàn Tử Tây uống cà phê trả lời: "Ừ!"

      Cố Hạ nhíu mày: "Sở Trạm Đông lại muốn chơi trò thiêu thân gì đây? cần thứ đó làm gì?"

      "Đêm nay là đại thọ sáu mươi của Mặc lão gia tử , Lãnh Dạ nằm trong danh sách khách mời, đến lúc đó trợ giúp tôi!" Hàn Tử Tây kế hoặc của mình với Cố Hạ.

      Bạn tốt duy nhất của Cố Hạ là Hàn Tử Tây , hai người đều là người quan trọng của Sở Trạm Đông ... Hộ vệ hình!

      Cố Hạ bị nằm vùng ở bên cạnh tổ chức hắc bang của Lãnh Dạ, mình vẫn luôn theo bảo vệ Sở Trạm Đông!

      **

      Ban đêm , yến hội ở Mặc gia, nhiều loại quần áo, ăn uống linh đình.

      Hết thảy đều hướng tới kế hoạch của Hàn Tử Tây, đồ ngọc gia truyền của Mặc gia để ở phía sau ,Hàn Tử Tây thừa dịp hỗn loạn giao cho Cố Hạ phía sau, cố ý bại lộ mình, che cở cho Cố Hạ, vốn là có thể thuận lợi đào thoát , cũng bởi vì...

      "Sở thiếu, bị làm sao vậy? bị người trông thấy !"

      "Tiểu tinh, vậy còn giọng chút!"

      Trong hoa viên Mặc gia, Hàn Tử Tây trốn men theo tiếng tán tỉnh mập mờ , bước chân dừng lại, bảo vệ Mặc gia còn theo sát , trong nháy mắt đem bao vây tấn công.

      Mặc Thiên Kình toàn thân tây phục đen nhàn nhã dạo bước mà đến, nhìn Hàn Tử Tây bị bảo vệ đem hai tay bắt chéo sau lưng: "Ơ, ra còn là tiểu mỹ nhân đây! Con nhóc, lần đầu gặp mặt tự giới thiệu mình !"

      "Mặc thiếu, đây là đạo đãi khách của sao?" Hàn Tử Tây thân âu phục màu đen , là trang phục tham gia yến hội.

      "Khách?" Mặc Thiên Kình nhìn từ xuống dưới: "Con nhóc, mày phải muốn là, mày đến để làm khách ?"

      "Chẳng lẽ phải sao?" Hàn Tử Tây lạnh nhạt : "Đường đường là Mặc gia, đãi khách như thế, đúng là tôi được lĩnh giáo qua!"

      "A... Xin hỏi vị khách xinh đẹp này, chạy vào đây làm gì?" Mặc Thiên Kình nhún vai: "Đừng cho tôi là vì nhát gan!"

      "Người mới vừa chạy tới đây chỉ có mình tôi !"

      "A, vậy tại sao chỉ có tiểu thư chạy nhanh nhất, phải là lá gan phi thường phi thường ?"

      Hàn Tử Tây còn chưa đáp lại, Mặc Thiên Kình lại : "Tôi đúng là tiếp đãi chu toàn ! Tôi cảm thấy áy náy, thỉnh tiểu thư uống trà để an ủi nha!"

      Ngăn tay lại, những người bảo vệ hiểu ý liền đem Hàn Tử Tây mang , đúng lúc này, Sở Trạm Đông ôm lấy mỹ nữ ngực to eo , từ sau núi giả ra.

      "Ơ, thế nào lại náo nhiệt như thế!" Sở Trạm Đông mắt nhìn Hàn Tử Tây, vừa nhìn về phía Mặc Thiên Kình: "Mặc thiếu, đây là đóng kịch sao?"

      Mặc Thiên Kình nhếch môi: " chút chuyện , quấy rầy nhã hứng của Sở thiếu, là ngại!"

      "Nào có, nhờ phúc của Mặc thiếu..." Sở Trạm Đông ngón giữa vạch lên bên ngoài phần lỏa lồ xương quai xanh của : "Chúng ta chơi rất vui! Có phải bảo bối?"

      "Đáng ghét!" khẽ đập vai của cái.

      "Chẳng lẽ phải?" Sở Trạm Đông nhướn mày: "Mới vừa rồi là ai chịu được kích thích, thoáng cái liền..."

      "Đừng !" che miệng của , mặt đỏ như máu.

      "Bảo bối thẹn thùng rồi?" Sở Trạm Đông khẽ hôn gò má của : "Tốt, , chỉ làm thôi!"

      "Người xấu, để ý tới nửa!"

      "Ha ha..." Sở Trạm Đông phảng phất rất thích ta làm nũng, cười sang sảng đối với Mặc Thiên Kình : "Mặc thiếu vội, tôi quấy rầy !"

      Ôm lấy mỹ nữ, Sở thiếu nhanh nhẹn mẩ, qua bên người Hàn Tử Tây, cái nhìn cũng lưu lại, giống như hai người họ biết nhau!

      Hàn Tử Tây đứng đó,tiếp sau bị bảo vệ mang hường ngược lại với , hai người càng lúc càng xa, ai cũng chưa từng quay đầu lại.
      Meoconkissu2Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4: Lá gan , rất hợp khẩu vị của ta.

      Edit: thuonglu
      Beta: linhlunglinh

      Ban đêm thời tiết oi bức, giống như sắp có cơn mưa lớn chuẩn bị trút xuống.

      Quốc lộ Nam Sơn nằm ngay bên cạnh rừng cây , Hàn Tử Tây dựa lưng vào thân cây, ngừng thở, dựng thẳng tai nghe ngóng động tĩnh xung quanh!

      " kia trúng dược, tuyệt đối chạy xa được, tìm khắp nơi cho cẩn thận, dù ngõ ngách cũng được bỏ qua..."

      thanh lười biếng này chính là của tên Mặc Thiên Kình kia !

      Cái tên nam nhân biến thái, cư nhiên... lại bỏ thuốc !

      Tiếng bước chân ồn ào, hỗn loạn càng ngày càng đến gần, Hàn Tử Tây véo mạnh lên bắp đùi của mình, làm cho đầu óc bảo trì tỉnh táo, thần kinh toàn thân cũng căng thẳng đến cực độ.

      Gần, ngày càng đến gần...

      "Tìm được rồi!"

      Ánh mắt của Hàn Tử Tây lên chút sắc bén, lấy tốc độ sét đánh kịp bưng tai, dùng hết tòan sức lực đánh quyền lên mặt tên đàn ông kia, thừa dịp bị đau ôm mặt, nhanh chóng hoảng sợ bỏ chạy.

      Hàn Tử Tây chạy được bao xa, bị đám người còn lại nhanh chóng đuổi kịp và bao vây lại, chúng đem quần áo của xé tả tơi, mái tóc dài tản ra dính chặt lên mặt cùng với máu hỗn độn thành đoàn, bộ dáng tại của chật vật chịu nổi.

      Mặc Thiên Kình mỉm cười tiến lại gần, ngón tay thon dài nânh cằm của lên, môi kề sát vào mặt , khẽ thổi hơi: " Bé con, lá gan tồi, rất hợp khẩu vị của tôi! Nếu muốn vật kia, vậy chỉ cần ngoan ngoãn ra, người đẹp mở miệng cầu chẳng lẽ tôi lại keo kiệt sao! Lần sau đừng có như vậy nữa, quá là dọa người rồi! Nhìn xem, mặt mũi đều bị dơ hết rồi! khiến tôi đau lòng, mau đến đây, tôi thổii cho !"

      Hàn Tử Tây nghiêng mặt tránh né: "Mặc thiếu, ngài cái gì, tôi nghe hiểu!"

      "Nghe hiểu?" Mặc Thiên Kình khẽ vén lọn tóc của bị rơi bên gò má, híp mắt, khẽ ngửi: "Vậy tôi đổi loại phương thức biểu đạt khác..."

      Da đầu tê rần, Hàn Tử Tây thuận thế khẽ nâng đầu lên, lại bị cường thế bá đạo đoạt hô hấp!

      Mặc Thiên Kình cũng biết tại sao mình lại muốn hôn , chỉ thấy vừa rồi cái miệng nhắn này khẽ mấp máy, thế nhưng lại khiến bị trận miệng lưỡi khô ran bao trùm, kịp suy nghĩ làm như vậy!

      Nhưng thể phủ nhận, hương vị của này đích thực tồi!

      Hơi thở của làm cho Hàn Tử Tây cảm thấy buồn nôn, hơi thở của của nam nhân đầy tính chiếm hữu khiến thích ứng được, ngoài ra...

      Chẳng lẽ, để mặc cho muốn làm gì làm sao?

      A!

      nằm mơ !

      Ánh mắt ra vẻ sắc bén, chỉ thấy Mặc Thiên Kình sắc mặt thay đổi, đẩy mạnh nàng ra, sắc mặt tối sầm : "..."

      chết tiện này, lại dám...

      sai, chính là dám làm điều mà ko thể tưởng tượnh đc...

      "Tích, tích, tích..."

      loạt thanh tương tự với tiếng đến giờ của bom vang lên trong khoảng trống trải của rừng cây, Mặc Thiên Kình ánh mắt rét lạnh nhìn về phía Hàn Tử Tây: " chôn bom?"

      "Nếu lỗ tai Mạc thiếu có vấn đề gì, thanh vừa nghe được đúng là như vậy!" Hàn Tử Tây chỉ xuống dưới chân : "Mặc thiếu, đừng trách ta trước, ngàn vạn lần đừng nhúc nhích, nếu hậu quả tự ngài gánh lấy!"

      " cho rằng tôi tin sao!" Mặc Thiên Kình cười lạnh, chân phải vừa nhích lên bước, liền nghe...

      "Oanh" tiếng...

      Khi làn sương tản , Hàn Tử Tây sớm còn bóng dáng, mà mười mấy người dưới tay của cũng...

      Tuy rằng may mắn ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng Mặc Thiên Kình cũng phải nguyên vẹn bị thương gì, cái chân của vết thương khoảng tầm tám cm...

      Chết tiệt!!!

      ***

      Hàn Tử Tây trở lại nơi hẹn trước với Cố Hạ.

      Cố Hạ thấy thân chật vật, tiến lên phía trước đỡ : " bị thương?"

      Hàn Tử Tây nhiều lời, chìa tay ra : "Tôi sao, đồ vật kia đâu?"

      Cố Hạ đưa cho nàng cái hộp gấm chữ nhật màu đỏ, chỉ tiếc rèn sắt thành thép, liền : "Đáng giá như vậy sao?"

      Xem ấy thân toàn vết thương cũng thèm để ý, mở miệng câu đầu tiên lại là hỏi vật kia, Cố Hạ tức giận: "Cho dù Sở gia đối với có ân, cũng thể mỗi lần đều đều liều mạng như vậy được? Báo ân phải báo đáp như vậy. Vừa rồi có bao nhiêu nguy hiểm có biết hay , lần sau mà còn liều mình biết sống chết như vậy cũng đừng có bảo tôi, tôi cũng phải là quái tử thủ..."

      Cố Hạ càng càng tức giận.

      là trợ giúp, nhưng toàn bộ quá trình chỉ có đào trộm Bảo Ngọc là làm, còn lại nắm giữ bố cục đều là tay ấy hoàn thành.

      Cố ý bại lộ để kéo dài thời gian, đào thoát để đám người đuổi theo, cuối cùng lưới bắt hết, ngăn chặn cả hậu loạn sau này!

      Hàn Tử Tây - ấy chính là người cơ trí như vậy, cay độc như thế, chỉ tiếc mỗi ngày đều phải đối mặt với cái tên cây củ cải hoa dâm kia.

      "Hàn Tử Tây, càng ngày càng còn là chính mính mình, phải là..."

      Ánh mắt Hàn Tử Tây tối sầm lại, nắm chặt hộp gấm, giọng thản nhiên chen ngang: "Trở về ..."

      "A..."

      Cố Hạ nhìn thấy đạm mạc như vậy, kì bóng dáng bé đơn độc khiến cho người ta cũng muốn phát khóc. Nhưng cũng làm gì được, chỉ đành tức giận dậm chân tại chỗ!

      Lại là như vậy, mỗi lần đều như vậy!

      Có phải cái tên củ cải hoa dâm kia muốn chết ngay lập tức, cũng hề do dự hay ?

      Cố Hạ rống lên với cái bóng lưng vừa nãy cắt ngang lời của mình: "Hàn Tử Tây, đừng có mà trốn tránh, phải là thiếu gia đấy chứ?"

      Bằng rốt cuộc là cái dạng ân huệ gì mà thân phận của ấy trong ngôi nhà kia ngay cả con chó cũng bằng, đánh đánh lại, mắng lại, nén giận suốt mười sáu năm!

      Nhưng đáp lại chỉ là tiếng xe gào thét lao !

      ***

      Sở gia!

      Tuy nhiệm vụ hoàn thành thuận lợi, nhưng chờ đợi lại là...
      Meoconkissu2Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 05: : đối với Sở gia mà , chỉ là con chó

      Edit: Trana

      Beta: Đào

      bạt tai bén nhọn !!

      Hàn Tử Tây vừa vào cửa, liền bị đánh.

      Đánh phải ai khác , chính là Sở gia đại tiểu thư, Sở Bích Đình!

      Sở Bích Đình gần ba mươi tuổi , được bảo dưỡng tốt , quần áo thời thượng , so với Hàn Tử Tây hai mươi bốn tuổi còn trẻ hơn.

      phải thiên kim nhà giàu chỉ biết mua sắm , thương trường rất có tiếng , nay là quản lý của tập đoàn HC cũng là người lãnh đạo của Hàn Tử Tây!

      Mặt khác, là người thứ hai đặc biệt chán ghét mình.

      Suốt mười sáu năm, từ ngày Hàn Tử Tây đến Sở gia , nhìn thấy ánh mắt của ấy nhìn mình , đó là ánh mắt chán ghét , loại chán ghét này ngày càng tăng , chỉ cần chút vừa mắt đánh mắng .

      Hàn Tử Tây sở dĩ có thể chịu được nhiều năm như vậy, ngoài nguyên nhân kia , còn có thể là gì?...

      "Ơ! Chúng ta lại gặp rồi sao?"

      tiếng lười biến từ tính dễ nghe , từ cầu thang ở giữa phòng khách truyền đến .

      Sở Trạm Đông người mặc áo T-shirt màu hồng kết hợp cùng quần short màu vàng giản dị , phong cách vô cùng đơn giản nhưng vẫn che giấu được khí chất cao quý bẩm sinh.

      đến bên cạnh hai người ngồi xuống ghế sa lon bắt chéo chân, đốt điếu thuốc lá, hơi thở bùng lên, phun ra sương mù nhàn nhạt, tà mị mê hoặc người !

      đầu tiên là nhìn thoáng qua Sở Bích Đình, lại dời ánh mắt đến người Hàn Tử Tây .

      đôi mắt mang ý cười , nụ cười lấp lánh , lại làm cho Hàn Tử Tây run sợ, cũng may lại rất nhanh dời , đếm xỉa tới hỏi Sở Bích Đình: "Chị, ấy lại chọc giận chị sao?"

      "Ngày hôm qua lúc tan việc,chị bảo ta hôm nay đem hạng mục báo tiến hành giao cho chị, chị cần dùng gấp, kết quả ta hôm nay cả ngày cũng làm!"

      Nhắc đến chuyện này Sở Bích Đình liền rất tức giận: "Vốn là hôm nay có thể ký hợp đồng , kết quả tất cả đều bị hoãn!"

      "A, như vậy a!" Sở Trạm Đông hiểu : "Chị, chị trước đừng nóng giận,là..."

      Hàn Tử Tây căn bản nghĩ giúp mình nhưng cũng nhịn được nhìn về phía .

      Ai ngờ lại thay đổi "Là ta sai, cứ cho ấy bổ sung là được, cần gì cùng ta tức giận, đáng nha !"

      "..." Hàn Tử Tây, nhất định là vết thương quá đau, đầu óc mới có thể nghe loạn !

      Thu hồi tầm mắt, để ý tới trong mắt của đầy vẻ đùa cợt , cúi đầu, xin lỗi: "Thực xin lỗi, tôi ngày mai bổ sung..."

      "Bổ sung?" Sở Bích Đình cười lạnh: "HC tổn thất, bổ sung nổi sao? Hàn Tử Tây, là cố ý phải , biết hạng mục này đối với tôi mà có bao nhiêu quan trọng, cho nên cố ý cản trở tôi có phải hay ?"

      "Thực xin lỗi..." Việc đến nước này, Hàn Tử Tây cũng muốn nhiều lời.

      "Lại là thực xin lỗi! Hàn Tử Tây, phải mỗi lần đều giả bộ bộ dáng đáng thương tội nghiệp, tôi phải là bà , chiêu này của đối với tôi mà là vô dụng!"

      Sở Bích Đình mặt tức giận đến méo mó: "Đừng đem mình trở thành Sở gia thiếu phu nhân, đối với Sở gia mà , chỉ là con chó!"
      Meoconkissu2Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :