1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chồng cũ, anh nợ em một đứa con – Thiến Hề(101c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyle

      thuyle Well-Known Member

      Bài viết:
      441
      Được thích:
      364
      [​IMG]
      Chồng cũ, nợ em đứa con.
      [​IMG]
      Tác giả: Thiến Hề.
      Thể loại: Ngôn tình đại, gương vỡ lại lành, tổng tài
      Số chương: 101
      Convert: Điệp Tiên Cốc
      Edit: Hamano Michiyo(Momo)
      Poster + Ebook: Hamano Michiyo
      Nguồn:http://dieptuvi.wordpress.com


      [​IMG]

      GIỚI THIỆU
      dám dùng thuốc với tôi?”

      Sau hồi điên đảo, chợt bừng tỉnh, dùng sức túm chặt cổ tay người con trước mắt, lạnh lùng .

      kinh hãi, dùng sức thoát khỏi tay , tông cửa chạy ra ngoài.

      Sau bảy năm, lại lần nữa xuất trước mắt , thản nhiên cười : “Chồng cũ, chúng ta tái hôn , em muốn sinh con cho .”

      hơi sững sờ, cười lạnh đáp: “ giờ còn là thiên kim của Tập đoàn Hoa thị, cho là tôi vẫn còn muốn cưới hay sao?”

      Nét mặt thoáng cứng đờ, rồi khóe môi cong lên, chậm rãi tiến gần đến mặt , ghé vào tai : “Vậy nếu như, em có thể tặng cho đứa con trai sáu tuổi sao?”

      Bảy năm trước, hôn nhân của hai người chỉ là kết hợp vì lợi ích đôi bên, đối mặt với cách cư xử lãnh đạm của khiêu khích do kẻ thứ ba bày kế, chán chường lựa chọn cách rời trong khi biết mình mang thai.

      Bảy năm sau, vì phát con mình mắc phải căn bệnh bạch cầu, chỉ có thể nhẫn nhục xuất trước mắt thêm lần nữa, cầu xin cứu đứa con trai quý báu mà mình cùng sinh ra, hơn nữa để thỏa mãn nguyện vọng của con trai muốn cha mẹ mình ở cùng nhau, cầu tái hôn.

      Năm đó, tồn tại của kẻ thứ ba chắn giữa hai người, lần này, vẫn là những trò bịp bợm rập khuôn như thế, liệu có còn ngoan ngoãn đầu hàng như trước nữa hay ? Hay vì con trai của mình, quyết định đứng lên bảo vệ cuộc hôn nhân ấy đến cùng?

      P/S: Truyện đọc cũng bình thường thôi, ko đặc biệt hay, tình tiết đơn giản, nhàng, thích hợp đọc những lúc tâm trạng bình ổn ^^
      Có ngược, có tiểu tam, nhưng quá nặng nề ^^
      Yes, ta lại đào hố, và nhảy hố, và tự chôn mình :)))
      Truyện chỉ tầm 293 trang word thôi, số chương tuy nhiều nhưng độ dài chương ngắn <3

      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 12/9/14
      snowbell thích bài này.

    2. thuyle

      thuyle Well-Known Member

      Bài viết:
      441
      Được thích:
      364
      CHỒNG CŨ, NỢ EM ĐỨA CON
      Edit: Hamano Michiyo(Momo)
      Nguồn: Tử Vi Các
      Giới thiệu+mục lục

      [​IMG]

      CHƯƠNG 1: LỜI TÁC GIẢ

      A, lần này tôi làm quảng cáo, lần này thôi, cho nên xin mọi người ít nhiều gì cũng nể mặt đọc qua nó nhé.

      […]

      Lược đoạn dài tầm 6 trang, chuyên để bà tác giả giới thiệu các tác phẩm từ trước đến nay của mình, ai có hứng thú xin mời tự tìm hiểu, mình mạn phép bỏ qua chỗ này vì nó liên quan đến truyện.

      CHƯƠNG 2: ĐÊM XUÂN[​IMG]

      Đêm thành phố, quán bar xa hoa và trụy lạc với đủ loại ánh sáng nhiều màu và những tiếng động ồn ã vây quanh, giờ phút này trong căn phòng tối đen u ám và sang trọng trình diễn cảnh tượng điên cuồng khiến ít người mặt đỏ tim đập ngừng.

      Hàng lông mày kẻ đen khẽ nhíu lại, tuổi còn khá trẻ, hai mắt khép hờ, đôi chân thon dài tách ra ngồi thân người đàn ông bên dưới. Dáng người lung linh hứng thú giãy dụa theo tiết tấu, làn váy màu đen dài che khuất những cảnh đẹp đầy bí bên trong. Mỗi khi làn váy dài lay động, cảnh đẹp kia xuất khiến người ta vẫn như cũ mơ hồ.

      biết qua bao lâu, thân thể giãy dụa ấy mới tạm thời ngừng lại, thở phào nhõm hơi dài, con ngươi linh động và trong như nước chậm rãi mở ra, tầm mắt rơi vào thân thể người đàn ông bên dưới, vừa nhìn thấy sắc mặt ửng hồng của , cổ tay mảnh khảnh liền khẽ giơ lên, những đầu ngón tay thon dài nhàng ve vuốt gò má tuấn hai lần, vẻ mặt bỗng trở nên phức tạp.

      biết có phải cảm nhận được đụng chạm của hay , người đàn ông nhắm nghiền mắt, thở dồn dập bên dưới đột nhiên tỉnh dậy, ánh nhìn sắc bén như chim ưng lập tức đối diện với con ngươi trong suốt của .

      có lẽ ngờ đến chuyện ta đột ngột thức giấc như thế, bối rối vô cùng, vội vàng đứng dậy, rời khỏi người , tùy tiện nắm lấy chiếc túi xách bị ném ở bên chẳng biết từ lúc nào, chuẩn bị chạy trốn khỏi trường.

      Nhưng mà, ngay tại lúc nghĩ rằng mình có thể đào thoát được thành công bỗng nhiên cảm thấy cổ tay mình bị bàn tay khác nắm lấy.

      là ai? Dám bỏ thuốc tôi!” Thanh từ tính có chút trầm thấp vang lên bên tai , trong giọng có vài phần nghi hoặc và tức tối.

      Mới vừa rồi nhìn mặt mình sao? nghe vậy liền nghĩ thầm trong lòng.

      Nhưng rất nhanh sau đó, kịp suy nghĩ nhiều, dùng sức vung tay để tránh khỏi , túi xách cũng bị văng sang bên, dám nhặt lại, chỉ cuống quít tông cửa bỏ chạy, xông ra ngoài.

      Người đàn ông kia hiển nhiên vẫn còn chút choáng váng, ngồi lặng salon lúc lâu rồi nhanh chóng sửa sang lại quần áo của mình, đứng dậy tính đuổi theo chạy trốn kia nhưng lại phát hai chân vẫn chút sức lực như cũ. Chán nản, lắc lư cái đầu nặng trịch, tầm mắt liền rơi xuống chiếc túi xách nằm mặt đất.

      Xoay người tiện tay nhặt túi xách lên, chút suy nghĩ mở nó ra, chỉ thấy bên trong ngoại trừ chiếc ví màu hồng nhạt cùng cái điện thoại di động cùng màu còn gì cả, nhưng đúng là chiếc ví tinh xảo.

      biết, túi xách này là của người phụ nữ kia để lại, cho nên mấy thứ này nhất định là của ta.

      Nhanh chóng mở ví ra, tìm thấy bên trong chút chi phiếu và tiền mặt, ở ngăn còn có cả giấy tờ.

      Lúc nhìn thấy những giấy tờ kia, biết, người phụ nữ đó nhất định thể chạy thoát. Khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh lùng tăm tối, chẳng qua, khi thẻ căn cước hoàn toàn lộ ra trước mắt , nụ cười lạnh ấy vẫn đọng lại khóe môi hề biến mất lúc lâu.

    3. thuyle

      thuyle Well-Known Member

      Bài viết:
      441
      Được thích:
      364
      CHƯƠNG 3: VỢ CŨ.

      Hôm sau, giữa trưa. Trong phòng làm việc của tổng tài nằm tầng thứ chín mươi chín của tòa cao ốc tráng lệ nhất thành phố Y, vẻ mặt Ninh Quân Hạo bình tĩnh đùa nghịch chiếc di động siêu mỏng màu trắng trong tay, màn hình di động là bức ảnh của người phụ nữ ngồi xổm bên cạnh đứa bé trai phấn điêu ngọc mài, gương mặt nét cười dịu dàng thản nhiên, nụ cười ấy rơi vào trong mắt Ninh Quân Hạo khiến tâm tư xuất nỗi tương tư khó thành lời.

      bao lâu sau, điện thoại bàn làm việc reo vang, tùy tay nhấn nút tiếp cuộc gọi, từ đầu bên kia truyến đến tiếng ngọt ngào của thư ký: “Tổng tài, thư ký Lâm ở ngoài cửa, có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với .”

      “Để cậu ấy vào.” thản nhiên mở miệng, tầm mắt chuyển dời hướng về phía cánh cửa.

      Rất nhanh, cánh cửa lớn bằng gỗ lim bị người đẩy ra từ bên ngoài, thư ký tổng tài Lâm Tuấn Hiền trẻ tuổi đẹp trai, tuấn nhã nhặn tiến vào, tay cầm theo túi văn kiện xuất trong tầm mắt Ninh Quân Hạo.

      điều tra xong?” nhìn chằm chằm túi văn kiện tay Lâm Tuấn Hiền, biết nhất định cậu ta mang đến những tin tức mình muốn.

      “Vâng, giờ phu nhân…” Lâm Tuấn Hiền gật đầu, định mở miệng báo cáo kết quả lại bị ánh mắt lạnh lùng quét tới.

      “Phu nhân?” Ninh Quân Hạo nghiền ngẫm lặp lại những từ vừa mới phun ra từ miệng , trong lời mang theo ý cảnh cáo.

      đúng, phải là Hoa…Hoa tiểu thư… Tháng trước ấy mới từ Tây Ban Nha về nước, tại ở trong thành phố Y, thẻ căn cước cùng điện thoại đúng là của ấy…” Lâm Tuấn Hiền nhận ra mình sai, vì thế lập tức sửa lại cho đúng.

      “Tây Ban Nha? Chính tôi cũng nghĩ tới ấy chạy tới Tây Ban Nha ngây ngốc bảy năm liền.” Vẻ mặt Ninh Quân Hạo lạnh lùng, lẩm bẩm sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Tuấn Hiền, hỏi: “Chỉ tra được như thế thôi sao?”

      “Vâng…Tạm thời còn chưa Hoa tiểu thư vì sao lại quay về nước sau bảy năm kể từ lúc ly hôn với , theo lý mà , sau khi khư khư cố chấp ly hôn với xong, ấy bị ông Hoa giận dữ đuổi khỏi nhà, đồng thời xóa tên trong gia phả của nhà họ Hoa, cũng từ nay về sau còn bất kỳ liên quan gì đến Hoa Thị nữa, ràng ấy có lý do gì để trở về hết. Hơn nữa tôi nhiều lần đến Hoa Thị hỏi thăm, cũng có ai biết được tin tức ấy trở về, gần đây Hoa Thị cũng có chuyện gì lớn phát sinh, thể hiểu được mục đích ấy quay lại.” Lâm Tuấn Hiền lắc đầu, vẻ mặt nghi hoặc đáp.

      (Momo: ông Hoa ở đây là ông nội của chị nữ chính nhé, phải cha đâu)

      Ninh Quân Hạo nghe thế liền thu hồi tầm mắt người Lâm Tuấn Hiền, chuyển sang chiếc di động tay, thuận miệng hỏi: “Tiểu quỷ trong hình này điều tra ra là ai chưa?”

      “Chuyện này…này…chưa có, lần này Hoa tiểu thư về nước chỉ có mình, nếu cần tra xét tư liệu về cậu nhóc này còn cần thêm chút thời gian.”

      “Nhanh chóng điều tra ràng mọi chuyện cho tôi, người phụ nữ này rời bảy năm, đột nhiên quay trở về nhất định là có nguyên nhân. kiên nhẫn của tôi nhiều lắm, cho thêm nửa ngày, nếu tìm ra được nguyên nhân, ngày mai hãy thu dọn đồ đạc của mình rồi đến phòng Nhân lĩnh tiền lương .” Ninh Quân Hạo xong, vẻ mặt kiên nhẫn phất phất tay, ý bảo ta hãy ra ngoài.

      Lâm Tuấn Hiền nghe xong những lời này, vẻ mặt có chút ớn lạnh, đặt túi văn kiện xuống trước mặt Ninh Quân Hạo rồi nhanh chóng rời khỏi văn phòng.

      Cánh cửa phòng làm việc lại lần nữa khép lại, trong đầu Ninh Quân Hạo bỗng nhiên về cảnh tượng đêm qua trong câu lạc bộ đó. có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến, bảy năm trước đột ngột đòi ly hôn với , bảy năm sau lại quay về chơi trò bỏ thuốc, mà vẫn giống như lúc muốn ly hôn, thể hiểu được định làm gì, biết lý do tại sao quay lại, còn làm ra chuyện như thế với mình, việc này khiến kẻ luôn thích nắm giữ mọi thứ trong tay như Ninh Quân Hạo làm sao chịu nổi chứ?

    4. thuyle

      thuyle Well-Known Member

      Bài viết:
      441
      Được thích:
      364
      CHƯƠNG 4: HÔN .[​IMG]

      Tại sân bay quốc tế thành phố Y, chuyến bay đến trong những thành phố đẹp nhất Tây Ban Nha – Gera Nada sắp sửa cất cánh.

      Thoải mái yên lặng ngồi trong khoang máy bay, tóc dài xõa vai, mặc chiếc áo sơ mi màu lam chất liệu tơ tằm thuận tay cầm lấy cuốn sách bệnh lý ra đọc. Máy bay vừa cất cánh, liền giơ cổ tay lên nhìn qua chiếc đồng hồ, nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, đợi đến khi máy bay hoàn toàn vững vàng trung, liền mở mắt, tiếp tục nghiên cứu từng câu chữ trong cuốn sách đó.

      Mười mấy tiếng đồng hồ sau, máy bay bình an đáp xuống mặt đất, khép sách lại, nhu nhu đôi mắt có chút sưng đỏ bước xuống sân bay.

      từ sân bay ra, trực tiếp quay trở về nhà mình mà gọi chiếc taxi đưa mình đến bệnh viện tư nhân trong thành phố.

      Tiến vào trong bệnh viện quen thuộc, lập tức tới phòng bệnh nằm trong khoa Máu ở tầng năm, ngay sau đó, cậu bé trai đáng như thiên sứ bé nhanh chóng xuất trong tầm mắt .

      phải mẹ bảy ngày mới trở về ư? Nhanh như vậy quay lại rồi sao?” Cậu bé trai nhìn thấy người phụ nữ, đáy mắt liền xuất niềm vui nho nhưng rất nhanh sau đấy, khuôn mặt tái nhợt lập tức lộ ra vẻ khinh thường, cái miệng bé xíu dẩu ra .

      “Bởi vì sợ tiểu bảo bối nhớ mẹ của mình, buổi tối thể ngủ ngon nên mới sớm quay trở về mà.” cười híp mắt lại, đến bên giường bệnh, tay vươn ra bế cậu bé trai ngồi giường lên, chu môi muốn thơm bé.

      “Tiểu thư Hoa Ngữ Nông, phải con mãi rồi sao? được tùy tiện thơm lên mặt của con, như thế rất bẩn!” Cậu nhóc cực kì bất mãn từ chối, sau đó nâng bàn tay bé mập mạp xoa xoa khuôn mặt tròn xoe của mình.

      “Vậy thế này , con hôn lên má mẹ cũng được, mẹ ngại bẩn đâu.” Hoa Ngữ Nông nghe thế, mỉm cười nghiêng đầu, đưa mặt mình đến gần, có chút chờ mong .

      Cậu bé trai thấy thế, chỉ còn cách hời hợt hôn lên má cách tượng trưng, sau đó Hoa Ngữ Nông lại chuyển mặt sang, đưa má bên kia lại gần tiếp: “Còn có bên này, bên này nữa…”

      Cậu bé gì, bất đắc dĩ hôn lên bên má còn lại, sau đó lập tức rụt đầu trở về.

      “Hôn lên môi mẹ nữa được ?” Đáng tiếc, có vài người hề biết tốt xấu là gì, thơm lên hai má xong liền vội vàng đưa miệng mình đến.

      Cậu bé trai cố gắng giữ bình tĩnh, vẻ mặt ghét bỏ đẩy mặt ra, nghiêm túc : “Cho nên con mới bảo mẹ nên tìm bạn trai hoặc là chồng mà! Vì cái gì chịu tìm, chỉ thích hôn môi với con trai chứ? đời này làm gì có người mẹ nào như thế đâu? Sao con lại xui xẻo như vậy chứ? Mẹ cứ làm thế sau này lớn lên con làm sao quen bạn được bây giờ…”

      “Cắt… hôn hôn, có cái gì to tát đâu chứ! Tương lai con mà tìm được bạn , mẹ nhất định cho nó biết, nụ hôn đầu của con sớm bị mẹ đoạt từ lúc còn rất rồi.” Hoa Ngữ Nông xong, đắc ý nở nụ cười.

      “Mong là con có sống đến ngày đó.” Cậu bé trai nghe vậy, gương mặt vốn muôn màu muôn vẻ đột nhiên phủ kín tầng mây u ám, trong giọng non nớt tràn ngập lo lắng cho tương lai của mình.

      Hoa Ngữ Nông nghe thế, gương mặt vốn cười vui vẻ cũng đông cứng lại trong nháy mắt, vươn tay ôm chặt thân hình bé vào trong lòng, đầu tựa lên đầu con trai, dịu dàng cất tiếng: “Nhất định có thể, mẹ tìm được cách để cứu con rồi, khi thành công, con nhất định có thể khỏe mạnh trưởng thành, yên tâm, mẹ nhất định bảo vệ con đến cùng.”

    5. thuyle

      thuyle Well-Known Member

      Bài viết:
      441
      Được thích:
      364
      CHƯƠNG 5: BỆNH

      Dỗ con trai ngủ xong, Hoa Ngữ Nông bất chấp vấn đề sức khỏe do lệch múi giờ mang lại, xoay người ra khỏi phòng bệnh, về phía phòng làm việc của bác sĩ.

      Gặp được vị bác sĩ điều trị chính cho con trai xong, vẻ mặt chờ mong với bà: “Lần này tôi về nước tìm được cha của Kính Huyên, chúng tôi có quan hệ với nhau, chẳng qua tôi biết xác suất thụ thai có lớn hay nữa, cần bao lâu mới có thể xác định được tôi rốt cuộc có mang thai hay đây?”

      cơ bản tuần là có thể kiểm tra và xác định được rồi, nhưng mà, Hoa, tôi , nếu có thể tìm đến chỗ cha của đứa bé, vì sao trực tiếp dùng tủy của ta để đối chiếu xem có phù hợp với Kính Huyên ? Tại sao nhất định phải lựa chọn phương pháp cùng ta sinh ra thêm đứa trẻ nữa để cứu Kính Huyên vậy?” Bác sĩ điều trị chính là người phụ nữ Tây Ban Nha hơn bốn mươi tuổi, ánh mắt sau cặp kính lộ ra vẻ nghi ngờ và khó hiểu hỏi .

      “Nhóm máu của Kính Huyên khác với cha nó, thằng bé di truyền nhóm máu của tôi, cho nên, tủy của cha đẻ có khả năng thích hợp với nó. giờ hy vọng duy nhất của chúng ta chính là tôi có thể thụ thai thành công.” Hoa Ngữ Nông xong, trong đầu đột nhiên lên gương mặt lâu thấy của Ninh Quân Hạo. Lúc đó, nếu phải vì muốn cứu Kính Huyên, tuyệt đối quay trở về thành phố Y, hơn nữa dựa theo những tư liệu mà thám tử tìm được, lúc ở trong câu lạc bộ đêm, bỏ thuốc vào trong cốc rượu của , bây giờ hoàn toàn dám tưởng tượng vẻ mặt của lúc nhìn thấy giấy tờ và di động của như thế nào nữa. Nếu phải may mắn chỉ mang thẻ căn cước theo người, mang theo hộ chiếu, chỉ sợ bây giờ vẫn còn kẹt lại trong thành phố Y và thể quay về Tây Ban Nha được mất.

      Bác sĩ nghe được lời giải thích của Hoa Ngữ Nông xong, đành phó mặc cho số phận, nhún vai : “Chúng ta đành cùng nhau chờ đợi vậy, chỉ mong trong bụng lúc này thai nghén xuất sinh mạng bé mới mà thôi.”

      “Gần đây tình huống của Kính Huyên thế nào? Bệnh tình khống chế được rồi sao? Tôi muốn dẫn thằng bé ra ngoại thành dạo chơi cho khuây khỏa chút, được chứ?” Hoa Ngữ Nông thu lại biểu tình mặt, nhìn bác sĩ cất tiếng dò hỏi.

      “Trải qua mấy ngày trị liệu này, bệnh tình của Kính Huyên có được ức chế nhất định, số lượng bạch cầu tăng trưởng cũng được khống chế, có thể dẫn cậu bé ra ngoại thành dạo chơi giải sầu cũng được, để cậu bé giữ vững tâm tình vui vẻ, như vậy có lợi cho việc điều trị hơn.”

      “Vâng, vậy cám ơn bác sĩ nhiều.” Hoa Ngữ Nông nghe vậy, cảm kích tạ ơn bác sĩ sau đó đứng dậy cáo từ.

      Bác sĩ chỉ gật đầu với , dặn dò vài điều cần chú ý khi mang Kính Huyên ra ngoài dạo, rồi im lặng nhìn theo bóng khuất dần sau cánh cửa văn phòng.

      Quay về phòng bệnh lần thứ hai, Hoa Ngữ Nông nhìn thấy những ánh nắng ban chiều xuyên qua từng nhánh cây và lớp kính cửa sổ trong suốt, rơi tấm chăn trắng ngần đắp ngực Kính Huyên. Cảnh tượng lúc này bình yên và êm dịu, giống như ánh nắng chiều ấm áp hiền hòa vậy.

      hề hay biết, lúc này đây, trong thành phố Y, người nào đó bởi vì rời phải trải qua những tháng ngày sống trong lo lắng và chờ đợi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :