1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Chồng Ơi, Đừng Đánh Vợ Nữa - Túy Ca Tửu

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718

      [​IMG]

      Truyện: Chồng Ơi, Đừng Đánh Vợ Nữa!

      Tác giả: Túy Ca Tửu (Lê Quang Khánh)

      Nhà xuất bản: truyen8

      Văn án:

      Chồng Ơi, Đừng Đánh Vợ Nữa! cùng bạn tìm câu trả lời cho câu hỏi muôn đời: Tình là gì? Vậy rốt cuộc tình là gì? Nó có đáng để nhân vật người vợ trong câu chuyện hi sinh và đánh đổi đến thế ?

      Trích đoạn:

      ấy hỏi tôi:

      _Với hình như tình đứng ở vị trí thứ yếu sau tình dục?

      Tôi mỉm cười trả lời ấy:

      _Người ta có thể có tình dục mà cần tình chứ bao giờ có tình có tình dục. như thế chắc thấy tầm quan trọng của thứ mà vẫn thường khinh khi, nhạo báng.

      _Nhưng đó chỉ đúng với bọn đàn ông các . Với các chiếc bánh tình có 10 phần, chuyện đó chiếm đến 8. Còn với phụ nữ chúng tôi khác.

      _Cô tự huyễn mình hay là muốn vơ đũa cả nắm? Nhưng dù sao nữa cũng thể phủ nhận giá trị của bản năng đúng ? Rốt cuộc tôi vẫn dành được lý lẽ về phía mình. Bởi những người bảo thủ như bao giờ hiểu cái gì gọi là giá trị đen tối.

      Rốt cuộc tình là gì?

      Khi những giá trị tinh thần bị hạ bệ để nhường chỗ cho những đam mê trần tục.

      Cái xấu xa quyến rũ đến vậy ư?

      Người phụ nữ “khờ khạo” tự chọn cho mình bản án tàn khốc. Đó là sống cùng kẻ thú tính tàn ác xem việc đánh đập vợ là thú vui tiêu khiển.

      Tình hay là mù quáng? Bất chấp tất cả, hy sinh tất cả, chịu bao cay đắng, khổ nhục… để rồi biện minh cho việc chấp nhận ngược đãi với lý do tình .

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 1

      lù lù xuất trước ngưỡng cửa, Trang giật mình, run bắn cả người.

      Chị ôm lấy con bé chạy vào phòng._Đứng lại đó cho tao!_Hắn cất lên thanh lạnh thấu xương.

      Trang đứng khựng lại, dám quay đầu.

      _Mày con đứng ngây ra đó hả con kia? Lại đây tao cái này cho nghe._Hắn rất tự nhiên, như có chuyện gì xảy ra.

      Trang cúi đầu, bước từng bước rón rén đến gần ._ Sát lại đây!_Hắn ra lệnh.

      Trang làm theo, sợ sệt ghé tai lại để nghe . Bất thình lình…

      “Bụp”

      “nóc” thẳng đấm vào mặt Trang.

      “a..a..”_Trang rên rĩ đau đớn, nằm vật dưới nền nhà.

      _Mày cứ thử la lên, xem tao có cắt tiết mày ._Hắn rít trong miệng, tia mắt đỏ sòng sọc.

      _Hu hu hu_Trang khóc nức nở, tay vẫn ôm chặt đứa con mới sinh. Con bé hình như biết thân, biết phận nên cũng nín im thinh thít.

      nheo mắt nhìn xuống người vợ xinh đẹp của mình. Lòng tà dâm trỗi dậy._Vợ của . biết tính rồi lần sau đừng có quấy nữa nhé! Chuyện nhà của mình đừng đem rêu rao cho thiên hạ dèm pha. Em thử nghĩ xem. Nếu em lấy làm gì. Em có thể ly dị mà, đúng … thế nhưng vì tình … tình giữa hai ta quá lớn em à… nào! Lại đây…_Hắn ngồi xuống vuốt ve người vợ đẹp như hoa.

      Trang hiểu muốn gì, và cũng hiểu nếu đáp ứng “đòi hỏi” của kết quả ra sao. thút thít:

      _Để em ru con bé ngủ .

      _Mặc kệ nó!_Hắn lạnh lùng.

      thể làm trái ý , bỏ con bé nằm ghế sofa. Dỗ dành:

      _Bé con nằm yên nhé, mẹ ra với con nhanh thôi, đừng khóc... đừng khóc..._Con bé bắt đầu mếu máo, hai bàn tay bé xíu hồng hồng bấu lấy tay mẹ. Nước mắt Trang rơi thành từng hạt xuống người nó.

      _Nhanh lên! Tao chịu hết nỗi rồi._Hắn vừa xong là cầm tay Trang lôi vào phòng.

      Bên ngoài là tiếng con bé khóc ré, bên trong là tiếng rên rĩ của người vợ bị “hành xác”.

      Chương 2

      Nắng ban mai sưởi ấm đồi Thạch Môn. từ sớm. đâu?

      Còn chỗ nào khác ngoài những sòng bài, quán cà phê và rượu chè.

      Trời sinh ra vẻ đẹp trai phi phàm. Tưởng chừng đất nước này còn ai đẹp bằng .

      Thế nên, mới kiêu ngạo. Công việc của là diễn viên, người mẫu. Nhưng với tính khí hung bạo, chẳng mấy ai dám hợp tác làm ăn.

      Phải cái nhà giàu “nứt đố đổ vách”, tiền bạc sài ba đời phung phí hết. Thế nên cứ việc chơi bời cho “sướng” cái kiếp phong lưu.

      mấy người dám khuyên nhủ . Bởi mà bực lên lắm chuyện lôi thôi, từng tuyên bố: có” khả năng gây thương tích cho ai, nhưng tiền của “rắc rối” lắm! Ghét ai chỉ việc ở nhà sai bảo đám đàn em “dằn mặt”, có bị dính tới luật pháp, kiện tụng ... chạy chọt... vậy là... êm chuyện.

      Đạo đức với ư? Đừng mất công đem ra thuyết phục con người bất trị như Dũng (tên cún cơm của ). kẻ xem đạo đức là thứ lừa gạt trắng trợn nhất của loài người. biện giải: “Đạo đức là trong những mưu của những kẻ thống trị, nhằm làm nhu nhược ý chí của kẻ khác để dễ dàng chi phối họ. Bằng chứng là những “vua chúa” thường suy tôn đạo đức, trong khi những kẻ cai trị này là “phi đạo đức” nhất trong số chúng ta.”

      _Đại ca, hôm nay được vố hời rồi._Tên đàn em với . Hai đứa ở trong sòng bạc.

      _Vố gì? tao nghe xem._Hắn hút thuốc, ngồi bắt chéo chân. Ăn mặc rất bảnh chọe, thơm tho.

      _Đã lừa được con đó và đám bạn của nó… he he he he… toàn những em xinh tươi nhé!

      _Mày sao??? Còn cuộc hẹn của tao với Phương Linh. Mày với em nó chưa?

      _Dạ!_Tên đàn em bộ mặt nịnh bợ thấy , :_Em sao quên được chuyện đó chứ đại ca... đại ca này... cứ làm như em là....

      _Thôi! Chú mày đừng lãi nhải nữa. Mấy giờ bọn nó đến??? Đợt này “làm thịt” con đó xong, tao tu luôn. Mẹ kiếp! Bọn đàn bà là lũ rắc rối. Chỉ có mấy thằng khùng mới tin vào ba cái “tình ” cao thượng. Tao từng chứng kiến mấy cái cảnh chẳng hay ho gì... bọn đàn bà lừa tình đàn ông cũng nhiều kém gì bọn đàn ông lừa tình đàn bà đâu. Nhưng bọn đàn bà thâm độc hơn, tao phải hơn thế mới “vật lộn” được với chúng nó. Tốt nhất chú mày hãy học theo gương của tao: “Xem bọn chúng là đồ giải trí thôi, chơi rồi đá phắt trước khi bọn nó làm đày làm láo.” Như thế đời sống tình ái của chú mày tốt hơn đấy! Há há há há..._hắn cười khoái trá lắm vậy.

      _Đại ca ơi! Bây giờ mình luôn ạ, để chúng nó đợi em thấy hay cho lắm..._Tên đàn em ghé tai thầm.

      _Thằng ngu!_ cốc vào đầu tên, : _Mày có biết nghệ thuật cưa hả thằng kia. Mày nên nhớ rằng: Thái độ vồn vã đồng nghĩa với mày là thằng thất bại, nai tơ chính hiệu... mày biết triết lý rất đơn giản hay sao: “con người chỉ hứng thú với những gì mình đạt được...” Ngay từ đầu mày tố cáo cái bộ mặt “si mê” của mày ra trước lũ chúng nó... có khác gì lò cái đuôi chuột ra cho nó bắt thóp. Kệ mẹ chúng nó ! Cứ chơi cho , khi nào hứng đến. Nếu tụi nó về thôi, cùng lắm bữa sau đến xoa dịu là xong...

      _Đại ca ơi! Như vậy có tàn ác, và thủ đoạn quá ?

      _Lại thêm cái ngu nữa. thủ đoạn bóc cát mà ăn à! Đừng nhiều nữa, qua phòng làm vài ngao rồi tính tiếp._hắn đứng lên, qua phòng bên chơi đập đá.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 3

      mười năm rồi, Phương Linh gặp lại bạn. Biết tin Trang lấy chồng và sống đồi Thạch Môn.

      lân la dò hỏi, tìm đến nhà bạn. Hai người gặp lại nhau, tay bắt mặt mừng. Họ đương ngồi chuyện ở phòng khách. Phương Linh hỏi thăm tình hình bạn mình.

      _Dạo này bồ sống thế nào? Mặt mũi bị làm sao thế kia? _Linh nhìn vào đôi mắt bầm tím của Trang, khỏi tò mò về cuộc sống hôn nhân hạnh phúc của bạn.

      _À.... mình... _Trang bối rối, bất ngờ khi bị hỏi, lấp liếm: _Vừa rồi mình bị té xe đấy mà. Trong cái rủi có cái may... Còn bồ... càng ngày bồ càng xinh ra nhỉ? Về nước kiếm được nào vừa mắt chưa?

      _Hây... đàn ông Việt Nam “tồ” quá! Đa số nào cũng xấu xí, cong queo. Được vài đẹp trai tình tình gàn dở. Có gia trưởng, cũng có hai lúa quê mùa... mấy cái loại đó mình chẳng ham hố gì đâu.

      _Ờ... _Trang chăm chú lắng nghe Phương Linh .

      _Nhưng mà nếu lấy phải mấy ngữ đó còn hơn...

      _Còn hơn gì cơ? _Trang tò mò hỏi bạn.

      _Thì cái loại đàn ông thô bạo, hễ tý là thượng cẳng tay hạ cẳng chân chứ còn phường nào vào đây nữa. Phụ nữ chúng mình mà vớ phải loại đàn ông đó là chết cả đời còn gì. Hây dzờ... kinh khủng. Mới tưởng tượng thôi lạnh toát cả người rồi.

      Trang nghe Phương Linh vậy, cúi đầu, cảm thấy trái tim mình bị cây kim chít vào đau buốt.

      _Nè... Bồ làm sao vậy??? _Phương Linh hỏi.

      _Không... có gì... chỉ là mình... mình thấy bồ vậy đúng hoàn toàn....

      _Bồ xem đúng ở chỗ nào?

      _ ra dài dòng lắm! Nó liên quan đến cách cảm nhận của con người về tình . Quan trọng là bồ bằng lý trí hay con tim. Nếu bằng con tim dù người đàn ông của bồ có xấu xa cách mấy nữa, cũng là người bồ ... bồ phải cam chịu, phải nhẫn nhịn... phụ nữ Việt Nam mình là vậy. Bồ...

      Trang định giải thích tiếp Linh lập tức ngắt lời.

      _Trời ơi! Bồ vẫn còn mang những định kiến cổ hủ như vậy sao? Thời buổi nào rồi. Nếu cứ thế bọn đàn ông xấu xa leo lên đầu mình cưỡi đấy. Với lại, tình mà chỉ bằng con tim thôi rất dễ vào mù quáng...

      _Thôi! Bọn mình đừng những chuyện này nữa... Bồ chờ mình chút, mình vào xem con bé dậy chưa... đem nó ra để bồ coi mặt... nó kháu khỉnh lắm nhé!_Trang đánh cuộc đối thoại sang chủ đề khác.

      _Ừm, bồ lấy album ảnh cưới ra cho mình xem luôn ha. Mình chưa biết mặt chồng bồ nữa.

      _Ờ... lát nữa mình đem ra cho xem._Nói rồi Trang đứng dậy, vào phòng.

      Năm phút sau. Trang trở ra với tập ảnh cưới tay.

      _Bé con vẫn chưa dậy sao? _Linh hỏi.

      _Nó ngủ say quá! Chắc do đêm qua ngủ được.

      Trang rồi chuyển album ảnh sang cho bạn. Phương Linh vừa đưa tay nhận lấy chuông điện thoại reo lên.

      _Khoan! Khoan! Bồ chờ mình xíu nha!_Nói rồi Linh mở máy nghe điện thoại. Cuộc điện kéo dài mười lăm phút. Linh tắt máy rồi vội vã, chào từ biệt Trang về trước có chuyện gấp.

      _Bồ từ từ thôi... nhớ cẩn thận đấy! _Trang vẫy tay chào bạn, hẹn sớm gặp lại.

      Chương 4

      - Này! Em vẫn còn giận chuyện đó hả? nhớ mình lý do cho em biết rồi mà.

      - với Phương Linh, thái độ làm như cao giá lắm vậy.

      - là đồ tồi! Có biết để phụ nữ chờ đợi như vậy là quá lắm ? Ít ra cũng phải gọi điện chứ!- Linh chau mày, tỏ vẻ bực bội.

      - Ê... Có phải là em thích rồi ? Trông em có vẻ... - nhoẻn miệng , khuôn mặt đẹp còn hơn cả những diễn viên Hollywood gạo cội.

      - Nè... đừng có mà ăn vô duyên. Tôi thích hồi nào... tự tin quá rồi đấy! - Linh nhìn xoáy vào .

      - Em giấu được đâu, ánh mắt của em tố cáo tất cả rồi. Nhưng mà... chuyện đó có gì đâu phải che đậy...

      - Thôi! Đừng đến những chuyện này nữa, tôi muốn nghe. Tôi về trước đây!- Linh đứng lên, định quay lưng bước nắm chặt lấy tay .

      - làm tôi đau đấy! Buông ra!- Linh cố kéo tay ra khỏi sức mạnh kiềm tỏa của nhưng vô dụng.- Này, muốn mọi người cười vào mặt chúng ta hay sao? Làm ơn bỏ tay ra, tôi la lên đấy!

      - Em hứa với điều thả. - Thái độ của rất lì lợm.

      - còn dám đặt điều kiện với tôi.

      - Có gì mà tôi dám!

      - Nhanh lên! .

      - Nhận lời làm bạn của .- ( là mặt dày hết chỗ .)

      - Hơ hơ... rất là tỉnh đấy! nghĩ gì mà tôi làm bạn . kẻ thô bỉ và đê tiện.

      - Và còn đẹp trai, galant nữa chứ! Khà khà khà khà....

      - Ôi! Đúng là đồ trơ trẽn.

      - Sao, có đồng ý ?

      Linh cảm thấy: “Tốt nhất mình nên nhận bừa, rồi khỏi đây gấp; hừ, khá lắm!”

      - Được, từ nay tôi là bạn của .

      đột nhiên lớn. Khiến bao ánh mắt quay nhìn về chỗ hai người.

      - Mọi người làm chứng cho tôi nhé! ấy nhận lời làm vợ tôi....

      Linh lấy tay che miệng lại. thầm:

      - điên rồi… có để tôi sống hay , người ta nhìn chằm chằm vào tôi và đấy. Trời ơi!- Linh xấu hổ, đỏ chín cả mặt, thiếu điều tìm lỗ nẻ để chui vào.

      - Em biết sợ rồi sao, vợ ! – ( là nham nhở.)

      - Buông tôi ra… nhanh lên! Tôi làm theo cầu của rồi, hãy giữ lời dùm cho.

      thả tay Phương Linh ra.

      - Em ! Tôi biết em bao giờ muốn gặp mặt tôi lại lần nữa. Nhưng tôi, tôi bao giờ từ bỏ em đâu. Cho đến khi tôi chiếm được trái tim em, hãy chờ đấy!

      Linh đáp lời, quay lưng bỏ .

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 5

      Sau cuộc hẹn hò “gay cấn” với Phương Linh. trở về nhà, trong trạng thái say xỉn bét nhè.

      tay cầm theo chai rượu ngoại, vừa vừa ngửa cổ nốc ừng ực. Quần áo của tả tơi sau những cuộc truy hoan thác loạn.

      -

      Mở… cửa! Mở… cửa… nhanh con… con… kia. Tao về mờ… mờ sao.. mày dám… ựa…- Và lại ói trước cửa nhà.

      Nghe tiếng nôn ọe, Trang lo lắng chạy ra mở cửa, khóc lóc:

      - ơi! Sao lại uống đến nông nỗi này… tỉnh lại ơi!- ngồi bệt xuống, đỡ lấy đầu của đặt nằm lên đùi mình. say đến mức nôn cả ra máu, Trang ngồi khóc hu hu, ôm ấp người chồng đáng thương, tội nghiệp của mình.

      - Vợ đó phải … em khóc ư… tại sao lại khóc vì đứa như … phải cười mới phải chứ! Cười lên em… chẳng phải em rất mong chết lắm sao? Hở… chứ… - lờ mờ mở mắt, những câu điên rồ.

      - Chồng đừng vậy mà… chồng nghĩ em tồi tệ vậy sao… em chồng… chỉ chữ thôi nên em chấp nhận tất cả… đừng nữa. Để em đưa vào trong nghỉ, khỏe lại thôi… nào! Đứng lên!- Trang khó nhọc đỡ vào buồng, nôn ọe lên khắp người nhưng lời oán than.

      Con bé lại khóc, bên là chồng, bên là con. Đêm hôm đó, Trang thức trắng.

      thức dậy từ rất sớm, đó là thói quen của . Nhìn thấy vợ nằm úp mặt người mình ngủ thiếp mơ màng nhớ lại đêm hôm qua… nhàng gỡ tay Trang, khéo léo để tỉnh giấc. Sau khi đỡ Trang nằm giường, ngắm nhìn vẻ đẹp hoa khôi của vợ mình lần nữa, rồi kéo chăn đắp cho . rời khỏi nhà, thèm nhìn mặt đứa con dù chỉ lần thoáng qua.

      Chương 6

      - Đại ca ơi! Phương Linh có đến tìm đấy!- Tên đàn em , bộ mặt nịnh bợ lẫn đâu được.

      - Vậy hả? - hỏi lại lạnh lùng.

      - Đại ca có vẻ mấy hứng thú nhỉ?

      - Sao mày biết tao hứng thú?

      - Dạ… thấy đại ca…

      - Tao guốc trong bụng nó. Nó đến cứ tao vắng, mấy ngày nay mày cũng thấy mặt tao, biết tao đâu… nhớ chứ?- dặn dò tên đàn em.

      - Dạ, nhưng em vẫn chưa hiểu, đại ca sao lại làm vậy?

      - Mày có biết đâu thủ đoạn của tao. vắng mặt phải lúc nào cũng “đáng ghét” như mày nghĩ đâu. Nó có giá trị lắm đấy! Mày cũng biết tao là bậc thầy trong lĩnh vực này mà. Kha kha kha kha…- cười nham nhở.

      - Còn chuyện này nữa đại ca…

      - Chuyện công việc mày . Còn tình cảm dẹp , tao muốn nghe nữa.

      - Dạ… công việc chứ đại ca…

      - !

      - Lần này, chúng ta gặp khó khăn rồi. “Quan lớn” chịu ký giấy cho chúng ta làm ăn…

      đấm xuống bàn “Rầm”, quát lớn:

      - Thằng chó chết. Nó đòi hỏi gì?

      - Nó chẳng đòi gì hết đại ca.

      - Có đâu lại như vậy. Mày tao nghe xem thằng đó thích thứ gì nhất đời?

      - Em đồ rằng với nó chỉ có…

      - Tiền?

      - ạ!

      - Quyền?

      - Chút ít thôi ạ!

      - Cờ bạc?

      - Nó chơi đâu ạ!

      - Thuốc?

      - Lại càng thưa đại ca.

      - Nó là đàn ông mặc váy à?

      - Sai rồi đại ca. Nó là tay mê .

      - Tao biết ngay mà… kha kha kha kha… Thế sao mày đem ra dụ nó.

      - Thằng này kén lắm! Nó chỉ thích “ nhà lành” thôi.

      - Hừ, tao có cách…

      - Cách gì vậy đại ca?

      - Khoan mày biết vội. Đợi tao lo xong , mày bất ngờ.

      Chương 7

      Hoàng hôn lắng xuống đồi Thạch Môn. Tiếng côn trùng râm rang, căn nhà của hai vợ chồng ánh đèn leo lét.

      Đêm nay, nhà tiếp “vị khách quý”.

      - Bẩm chủ tịch, xin chủ tịch giúp cho lần này. Tôi quên ơn ông đâu.

      “Quan lớn” chẳng hơi đâu nghe , ậm ờ chơ qua chuyện. Ánh mắt cứ nhìn chòng chọc như muốn ăn tươi nuốt sống người phụ nữ mặn mà xinh đẹp. Trang run lẩy bẩy trước ánh nhìn dâm đãng của “quan”. Lúc đứng lên rót rượu và lấy thức ăn, đôi mắt của “lão già dê” cứ ngừng soi mói vào vùng ngực, đùi và mông của . Thấy ra sau nhà lâu rồi mà chưa thấy lên. xin phép quan ra ngoài lát trở lại.

      Trang đứng khóc mình, vừa xông vào phòng nín ngay.

      - Mày làm sao vậy? Có muốn tao cho bợp tai ? Đêm nay, lo mà phục vụ nó cho tốt. Mày mà làm hư chuyện là chết với tao. – đe dọa.

      - ... nở bán vợ mình cho “thằng dê già” bẩn thỉu đó ư. em ? - Trang , nước mắt lưng tròng.

      - ... chứ sao , hỏi vớ vẩn. Em cũng mà, phải hy sinh vì tình chứ! Cứ thỏa mãn lão ta , lần chết đâu mà sợ... với lại có quá đáng gì đâu... có chồng, con rồi mà còn như con mới lớn ấy... thôi! Ra nhanh .

      - Có là chỉ lần thôi phải ?- Trang vẫn chưa yên tâm hỏi.

      - Mau lên! Mày làm tao điên tiết rồi đấy!- trợn mắt.

      Trang lủi thủi ra. Lão già dê vừa trông thấy Trang là sáng mắt lên! giả vờ nhà hết rượu phải lấy. Lão 75 biết ý, cười :

      - thư thả nhé!

      - Vâng. Quan lớn cứ vui vẻ. - nháy mắt ra hiệu cho vợ. Rồi ra ngoài.

      Còn lại mình Trang và lão già, con bé ngủ say. Lão phóng ánh nhìn khiêu dâm về phía người phụ nữ, ngồi co lại, nét mặt lo lắng nhìn, đầu cúi gằm. Bàn tay cố bấu chặt vào lớp vải quần mỏng mảnh.

      Lão già bạo dạng thấy tợn. Lão sáp lại gần Trang vòng tay ôm lấy . Trang định vùng ra nhưng kịp, lão ôm ghì lấy người . Tay chân lão còn táy máy hơn, xém chút nữa lão chạm vào điểm nhạy cảm nhất cơ thể người phụ nữ.

      - Á – Trang hét lên.

      Vừa ngay lúc gay cấn nhất, lao vào túm cổ lão già nện cho trận thừa sống thiếu chết. đè lão già xuống đánh đấm túi bụi.

      - Thằng chó dái kia! Mày dám làm nhục vợ tao hả. đến phiên mày đâu. Chết này... thằng khốn nạn...

      - Tha cho tôi... tha cho tôi ... làm ơn.- “Quan lớn” ôm đầu quỳ gối van xin.

      - Được, tao tha cho mày. Ngày mai phải ký giấy cho tao. Nếu mày nhận được kết cục thê thảm đấy!- xong, mở đoạn video clip vừa quay lại cảnh “quan lớn” làm nhục “vợ người ta” cho lão xem.

      - ... ra... sắp đặt mọi chuyện...- Quan lớn tức nghẹn họng.

      - Mày biết cũng muộn rồi... khôn hồn từ nay nghe tao sai bảo, lén phén là chết nghe con. Còn bây giờ cút ngay cho tao!

      “Quan lớn” cúp đuôi bỏ chạy.

      đến gần vợ hơn, ôm vào lòng vuốt ve.

      - Khá lắm! Phải vậy chứ... lão đó đâu có phúc phận để ngủ với em. Kha kha kha kha... Còn bây giờ... là phần thưởng của ta....- bế thốc vợ kiều lên, hôn triền miên lên mặt và cổ Trang... Lại thêm đêm nữa “hành xác”. Tội nghiệp vợ bé bỏng.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 8

      Phương Linh về con hẻm nơi ở. lão ăn xin chạy đến va vào người , làm giật điếng mình.

      - A, ông bị làm sao vậy, ông có thấy đường ?- thấy bực mình, tự dưng lại có người đâm xầm vào mình.

      - Em nhận ra tôi sao, bé!- Lão ăn xin bỗng cất tiếng .

      Phương Linh quá đỗi ngạc nhiên. bị bất ngờ khi xuất trong bộ dạng như vậy. Đúng là ... kẻ điên khùng biết nên dùng từ gì để tả.

      xuất của làm bối rối. Sau đó là hồi hộp, biết rồi đây còn nghĩ ra những trò gì nữa.

      - rồi mà. Em bao giờ thoát khỏi vòng tay đâu bé.- mỉm cười đắc ý.

      - Trời ơi! Chắc làm tôi điên mất. Tại sao lại ăn mặc như vậy kia chứ? Trông giống như người ở trong phim vậy.- Phương Linh vẫn chưa khỏi bàng hoàng. còn đặt tay ngực, lắng nghe nhịp tim của mình.

      - Em làm sao thế? Đây! sờ thử xem.- cầm lấy tay Linh, áp vào má mình.

      - Ơ... ... buông tay tôi ra…- Phương Linh tuy vậy, nhưng xem ra xiêu lòng. Cứ mặc cho nắm tay.

      - Đôi tay em ấm áp lắm!- hôn lên tay .

      Phương Linh rút tay lại trước khi kịp đặt lên mu bàn tay nụ hôn thứ hai.

      - Chào !- quay lưng, vội vàng bước .

      - Này, sáng mai đến sớm nhé!- cách khá xa, thế mà vẫn với theo:- Em thuộc !

      Chương 9

      - của em! về rồi sao?- Trang ân cần đón tiếp .

      Với hình như quá sức quan trọng, thiếu chết bằng. Đành rằng bị “hành xác” nhưng cũng nghiến răng cam chịu xem đó là phần thưởng cao quý.

      - Đ... mẹ! Mày lãi nhãi quá! Mau mau lấy rượu cho tao uống.- Hình như bực mình chuyện gì đó phải.

      - đừng uống nhiều rượu tốt...

      “bốp” kết quả là cái tát ngay giữa mặt cho cái tội nhiều.

      Trang bị đánh, dám thêm gì nữa chỉ biết kìm ném dòng nước mắt khỏi tuôn ra như con đập bị vỡ.

      - Mày nín cái miệng ngay cho tao nghe con kia. Từ này về sau bố mày còn nghe thêm câu nào nữa thuyết giáo liệu mà giữ cái mạng mày, đồ chó chết, làm tao bực mình lại càng thêm bực- dơ tay định đấm thêm mấy cú nữa vào mặt Trang, nhưng nghĩ sao đó bèn dừng lại.

      - Hức... hức...hức...- Trang tức tửi mới tội nghiệp.

      - Mày còn tớt hả con nô lệ??? Mày có tin tao đập cho chết luôn hả??? Tao là làm đấy, cút vô trong! Và khôn hồn giữ cho con bé kia đừng la lối kẻo tao đuổi hai mẹ con mày ra khỏi nhà luôn đấy! Má... điên tiết thiệt!- Hắm lầm bầm.

      - Thức ăn bàn còn nóng ăn .- rồi Trang lủi thủi vào với con .

      ngồi ăn tỉnh bơ. Suy nghĩ cách để chiếm đoạt Phương Linh.- Hừ, con này là đồ bò tót, để xem mày làm sao thoát khỏi tay tao. kiêu kỳ của mày chính là điểm yếu lớn nhất của mày; mày khóc bằng nước mắt mưa dầm vì cái tội dám “chọc đến bản lĩnh đàn ông” của ; lâu nữa đâu- cười như điên.

      Chương 10

      - Bẩm quan lớn! Quan lớn có việc gì sai bảo ạ!- Tên thuộc hạ của “lão già dê” chắp tay hỏi.

      - Mày phải lập tức tiêu hủy đoạn video đó cho tao- Quan lớn nghiến răng.

      - Dạ, thuộc hạ cũng tìm cách lấy lại nó.

      - Nếu cần mày cứ việc...- Quan lớn làm động tác cứa cổ.

      Tên thuộc hạ cặp mắt láo liên- Dạ! Liệu có “gặp rắc rối” gì thưa quan?

      - Mày quên tao giữ chức gì à! Với tao gì là thể, bởi tao có quyền và thế.

      - Con hiểu thưa quan. Thế còn sao hả quan? Có cần con cho người bắt về để quan “giải mỏi” ạ!

      - He he he... nếu mày mang được nó về đây tao có thưởng cho mày.- Mắt quan nổi tà dâm thấy .

      - Có khó gì thưa quan!

      Chương 11

      Chủ nhật Trang bồng con về nhà thăm ba mẹ. Bà con hàng xóm ai trông thấy cũng thầm “ghen tị” với nhà ông Lương, bà Hòe.

      Phải con mặt hoa, da phấn nhà ông bà lấy được chồng đẹp trai, giàu có. Hai người họ xứng đôi vừa lứa. Mà ba mẹ của Trang cũng hạnh phúc lắm thay khi thấy con mình yên bề gia thất. Bây giờ ông bà cũng có cháu để tay bồng, tay bế rồi.

      - Dạo này chồng con ít về thăm ba mẹ nhỉ?- Ông Lương có vẻ trách móc.

      - Dạ thưa ba! ấy bận nhiều việc quá nên...- Trang biện minh cho chồng.

      - Thế nó xem công việc hơn lễ nghĩa à? đành là công việc nhưng ít ra tháng cũng về lần chứ, nó biệt tăm gần cả năm nay rồi.- Ông Lương châm điếu thuốc lào ngồi rít “ròn rọt”.

      - Ba con phải đấy! Hay là nó chê nhà này nghèo nên làm giá?- Bà Hòe cũng tức giận cậu con rễ vô tâm.

      - Kìa mẹ, ảnh là diễn viên mà đâu giống như người bình thường. Lỡ hợp đồng là đền chết luôn đó, như vậy làm sao nuôi con và cháu của ba mẹ nữa...- Trang cười xoa dịu hai người.

      - Con bé nhà mình sao ngủ nhiều vậy nhỉ? Con có để nó bị mất ngủ đó, mẹ thấy hai mắt nó thâm quần- bà Hòe về đứa cháu của mình.

      - Ôi! Làm gì có ạ! Mẹ sao ấy chứ, con nít chứ có phải người lớn đâu mà mắt thâm dữ vậy.- Trang cố lấp liếm con mình thường xuyên bị mất ngủ bởi người chồng hung bạo.

      - Ba mẹ tính rồi. Cuối tháng này lên trển xem tình hình hai đứa sống thế nào? Hai đứa chuẩn bị cho ba mẹ phòng trước là vừa- Ông Lương lên ý định của mình cho con biết.

      Trang lo lắng biết phải tính sao trước “ cố” lần này. Nếu ba mẹ lên mà biết được cuộc sống “địa ngục trần gian” của hậu quả rất khôn lường. Hơn nữa, chồng của người thích “yên tĩnh” muốn có mặt của người già, con trẻ. - Dạ... ba mẹ lên như vậy rồi... vườn tược, nhà cửa có sao ạ?

      - Sao với trăng gì, ba mẹ tính cả rồi, mấy con gà bán sạch, cà phê cứ bỏ thí đó cho trời, còn nhà cửa có gì đáng giá đâu mà lo sợ trộm cắp.- Ông Lương với con .

      - Con chỉ sợ ba mẹ quen với khí hậu đó, dễ sinh bệnh tật... con...- Trang cứ quanh co, lòng lúc này rối như tơ vò.

      - Ơ, hình như muốn hai vợ chồng già này “làm phiền” phải. có chuyện gì giấu tôi phải ??? Nhất định tôi phải lên trển coi sao mới được- Ông Lương có kiên quyết từ bỏ ý định lên “thăm” nhà con rễ.

      - Ba, con có ý vậy đâu... ba mẹ muốn lên lúc nào cũng được mà...- Trang còn biết gì hơn nữa, đành phải “chiều lòng” hai “cụ”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :