1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chọc vào hào môn: Cha đừng đụng vào mẹ con - Cận Niên

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      CHỌC VÀO HÀO MÔN: CHA ĐỪNG ĐỘNG VÀO MẸ CON

      Tác giả: Cận Niên

      Convert: Ngọcquynh520

      Edit : hoalala

      Thể loại : đại, hào môn, ngược, sủng, H, HE

      Chính văn : 339 chương + 72 ngoại truyện


      Giới thiệu :

      ----- phải trốn tránh thế nào đây, mới trốn thoát truy bắt của tên đàn ông lắm tiền này ?

      Đêm tối mê ly, hơi thở thô suyễn gấp gáp nóng rực, Nam Cung Kình Hiên hung hăng ngăn chặn dưới thân, đôi mắt chứa dục vọng, giận dữ quát : “ đủ rồi! Dụ Thiên Tuyết, dám giãy giụa thêm lần nữa thử xem! Có biết bao nhiêu phụ nữ liều chết nghĩ cách leo lên giường của tôi, gả cho tôi, tại tôi cho cơ hội, đáng chết, lại phản kháng cái gì?”

      “Cút!” Dụ Thiên Tuyết thét chói tai, nước mắt nóng bỏng chảy xuống làm thanh gào thét cũng run rẩy theo: “ đúng là có nhân tính, còn bằng cầm thú, tôi điên rồi mới tin tưởng cứu Thiên Nhu, tôi điên nên mới để cho mình như kẻ ti tiện, phó mặc cho định đoạt! đủ rồi! Buông tôi ra!”

      Nam Cung Kình Hiên ngừng thở, sắc mặt xanh mét, chứng tỏ giận dữ.

      tay đè cổ tay , giọng của khàn khàn như từ địa ngục vọng tới: “Tốt.....để tôi nhìn xem có bao nhiêu kiêu ngạo!”

      Giữ chặt gáy , cúi đầu hung hăng ngăn lại đôi môi đỏ tươi của .

      *****

      5 năm sau, trốn tránh nữa, trở về.....

      Cho là tất cả đều trở thành quá khứ, nghĩ rằng đoạn kích tình kia bị quên lãng.

      Trong khách sạn, ánh mắt của Nam Cung Kình Hiên dừng người đứa bé trai, gương mặt của cậu bé tuấn tú đến mức khiến người khác hít thở thông, còn có loại khí thế bức người, làm có cảm giác rất thân thiết.

      “Cháu bị vứt bỏ ở chỗ này sao?” nheo mắt, nhịn được hỏi câu bé.

      Cậu bé nhìn , lạnh nhạt xoay xoay vành nón: “Cháu luôn ngoan ngoãn, mẹ biết cháu lạc, trở về tìm cháu.”

      Nam Cung Kình nhíu mày: “Vậy sao? Tại sao nhắc đến cha cháu?.....Cháu có cha sao?”

      Cậu bé hơi giật mình, cũng nhíu mày, động tác giống như đúc.

      “Có a!” Cậu giảo hoạt cười mỉm: “Chú à, chú nhiều chuyện!”

      ......
      duongduong thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 1: Đêm khuya bắt tù binh


      Màn đêm bao trùm, trong bầu khí vắng lặng có mùi vị khắc nghiệt.

      Đèn đuốt sáng trưng bên trong khu nhà cao cấp, gam màu ấm áp của những ngọn đèn cũng có cách nào hòa tan loại khí khắc nghiệt ấy, chiếc Lamborghini khí thế hung mãnh đột nhiên dừng ở trước bật thềm, tiếng thắng xe bén nhọn chói tai vang lên.

      Xe ngừng lại.

      Tối khuya như vậy mà người đàn ông bước ra từ ghế lái còn đeo kính đen, tới cửa sau xe, gõ gõ vào cửa kính. chuong moi nhat dang tren ddlequydon

      Cửa xe mở ra, khí bị đè nén ở bên trong lập tức lan tỏa.

      ghế sau có ba người ngồi, hai người đàn ông ngồi hai bên, ngồi ở giữa là thân hình mảnh khảnh vặn vẹo, nhìn kỹ chút mới có thể nhận ra …..

      .

      Chen chúc giữa hai người đàn ông khôi ngô cao lớn, thân hình mảnh mai của tựa như bị che khuất nhìn thấy , mái tóc mềm mại có chút xốc xếch, xõa tán loạn bờ vai trần trông rất mê người.

      Chẳng qua là gương mặt nhắn của trắng bệch, phần lưng bị hai bàn tay to giữ chặt, giống như áp giải phạm nhân.

      ngày chưa có thay quần áo, người vẫn là bộ lễ phục màu xám tro mặc vào tối hôm qua, lúc mới mặc lên người, trông tự nhiên thanh nhã xinh đẹp, giờ phút này lại có chút nhăn nhúm, những nếp gấp phía dưới bộ lễ phục làm lộ ra đôi chân trắng ngần mảnh khảnh của .

      “Dụ tiểu thư, có thể xuống xe.” Người đàn ông mở cửa xe .

      Hai cánh tay hung hăng đè ép buông lỏng ra, hai người đàn ông bên cạnh cũng bước xuống theo hai bên cửa xe.

      Dụ Thiên Tuyết nhàng “Ừ” tiếng, rốt cuộc cả người còn bị áp bức nữa, chỉ có gương mặt nhắn là vẫn tái nhợt, đôi mắt trong suốt cũng sắp rơi nước mắt, quay đầu nhìn chằm chằm người đàn ông kia.

      Người đàn ông chợt nhíu mày, cũng nhìn .

      “Có thể mở còng tay được ?” Thanh của đè nén run rẩy, gắt gao nhìn chằm chằm ta.

      Người đàn ông hiểu ra, gật đầu cái, móc từ trong túi ra chùm chìa khóa ‘cách’ còng tay được mở, bị còng tay chuyên dụng siết chặt nên cổ tay của hằn lên vết đỏ, đau đến cau mày, đẩy nhanh cái còng lạnh như băng đó ra.

      Lúc này Dụ Thiên Tuyết mới thở phào cái, xao xoa cổ tay của mình.

      Lông mi rũ xuống, ai có thể nhìn ra vẻ mặt cũng như tâm tình của lúc này.

      “Dụ tiểu thư, xuống xe.” Người đàn ông thấp giọng lặp lại thêm lần nữa, cất dao găm, trực tiếp kéo ra ngoài, giọng kêu gào bi thống, hơi lui người lại, có thể đợi mang giày cao gót xong, mới tiếp tục dắt ra ngoài được .

      Đèn đóm sáng rỡ chiếu ra từ khu nhà cao cấp, trông nó giống như tòa thành ở chốn địa ngục.

      buông ra được ? Tôi tự mình .” Dụ Thiên Tuyết đau đến mức phải cầu xin.

      như vậy rất chậm, thiếu gia đợi được nữa.” Người đàn ông để ý, chờ người phía sau lái xe , lôi Dụ Thiên Tuyết thẳng lên lầu hai, còn có mấy người đàn ông đeo kính đen theo sát phía sau.

      Người đàn ông chưa dứt lời, phút chốc đôi mắt trong suốt của Dụ Thiên Tuyết dâng trào nước mắt.
      ấy nóng nảy tìm tôi có ích gì! Tôi cũng rất nóng lòng, tôi phải tìm ai đây!!!” Chua xót cả ngày, giờ đây kịch liệt dâng trào, Dụ Thiên Tuyết nhìn ta hét lớn.

      lảo đảo bị túm lên cầu thang, đau đến than , dưới ánh đèn sáng rỡ thấy ngất .

      cánh cửa chạm khắc tinh xảo mở ra, được bế vào bên trong.

      nóng lòng dĩ nhiên có thể tới tìm tôi, tôi đâu có cự tuyệt …..“ giọng du dương lãnh từ bên trong vang lên, người đàn ông cao ngất mị hoặc xoay người lại, nhìn bị mang vào phòng hờ hững : “Dụ tiểu thư, xin chào.”

      Dụ Thiên Tuyết cố đứng vững, lúc này mới thấy bộ dáng của người đàn ông trước mặt.

      Đôi mắt ngân ngấn nước rung động cụp xuống, khi hô hấp bình thường trở lại, mở to mắt nhìn thẳng vào .

      Người đàn ông này, lần đầu tiên gặp mặt khiến kinh ngạc tựa như thấy vị thần, những lần sau đó, cũng có rung động so với lần gặp đầu tiên, nhưng giờ có tâm tình băn khoăn những chuyện này, chỉ vì buổi tối mà thôi, bọn họ cứ dây dưa như vậy rồi.

      “Nam Cung thiếu gia” Dụ Thiên Tuyết cất giọng gọi tiếng.


      Hết chương 1

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 2: cần khảo nghiệm kiên nhẫn của tôi


      Nam Cung Kình Hiên liếc mắt nhìn xung quanh, phất tay cho hộ vệ lui xuống

      Mấy hộ vệ áo đen cao to dồn dập ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người, lúc này Dụ Thiên Tuyết mới nhận ra mình ở trong căn phòng xa hoa phú quý đến dường nào, giống như trong xứ sở thần tiên vậy, tiện tay cầm lên món bất kỳ cũng đều là vật quý trọng vô giá, hai hàng mi của rung động, nhớ tới căn phòng thuê đơn giản bé, nhưng yên tĩnh bình lặng như cuộc sống của , cảm giác bị áp bức tự nhiên nảy sinh.

      Nam Cung Kình Hiên nhìn cái, sắc mặt xanh mét có tia hoảng hốt, này, tối hôm qua tại bữa tiệc của Dạ Hi hấp dẫn rất nhiều người đàn ông có tiếng tăm, nhiều người hỏi về lai lịch của , họ đều nhao nhao như có ý…..Nhưng mà…..

      Nên như thế nào, trước tối hôm qua, cũng biết .

      như vậy, Dụ tiểu thư biết mục đích của tôi rồi, trễ như thế này còn mời Dụ tiểu thư tới đây, trước tiên, bởi vì tôi vừa mới biết chính là bạn của Trình Dĩ Sênh, thứ hai, tôi và ba tôi còn bất kỳ phương pháp nào để tìm được Dạ Hi, cho nên chỉ có thể mời tới đây..…”Nam Cung Kinh Hiên kéo cái ghế ý bảo ngồi xuống, vẫn là tư thái kiêu căng của thiếu gia nhà giàu: “Ngồi xuống, cho tôi biết, Trình Dĩ Sênh bây giờ ở đâu, còn nữa..… ta đưa em tôi, Dạ Hi tới nơi nào?”

      Dụ Thiên Tuyết lẳng lặng nghe xong những lời này, chỉ cảm thấy chóp mũi chua xót hồi, trong lòng lạnh đến cực độ.
      Đầu ngón tay vén sợi tóc gò má, lắc đầu cái: “Tôi biết.”

      Nam Cung Kình Hiên khẽ cau mày.

      là bạn của ta, biết ?”

      biết.”

      “Dụ tiểu thư, cần khảo nghiệm kiên nhẫn của tôi.”

      kiên nhẫn của có liên quan tới tôi sao?” Ánh mắt trong trẻo sắc bén lạnh như băng của Dụ thiên Tuyết nhìn : “Tôi còn phải biết thêm cái gì nữa? Bạn trai tôi cùng tiểu thư con nhà giàu mang thai con của ấy bỏ trốn, còn buộc tôi phải bọn họ đâu, có hạnh phúc ngọt ngào hay ? Nam Cung thiếu gia, làm phiền phí phạm đầu óc suy nghĩ chút được ?”

      câu mang theo lạnh lẽo bén nhọn, xẹt qua mặt .

      Nam Cung Kình Hiên rúng động tại chỗ, có cảm giác bị tẩy não..... này cái gì? Kêu phí phạm đầu óc suy nghĩ chút?

      Kể từ năm 16 tuổi tiếp nhận sản nghiệp của gia tộc Nam Cung, từ đó về sau ai dám đối mặt chuyện với như vậy, còn bén ngót châm chọc, có chút kiêng kỵ, hơn nữa đối phương còn là nhìn có vẻ nhu nhược.

      Người đàn ông cao ngất vẫn kiêu căng nhìn , hồi lâu mới đột nhiên thoáng gợi lên nụ cười tà tứ.

      Trong nụ cười đó tràn đầy lãnh.

      “Tối hôm qua là tiệc sinh nhật tròn 20 tuổi của Dạ Hi, ba tôi đặc biệt bay từ Italy về tham gia, ông còn có rất nhiều dự định, dù nó muốn có mỏ vàng, ba tôi cũng ở trước mặt các trưởng bối cùng bạn bè thân thuộc mà đáp ứng.” Nam Cung Kình Hiên về phía , chậm rãi , thân hình cao to từng bước từng bước áp bức : “Nhưng tối hôm qua nó lại cho ba tôi vui mừng to lớn......”

      Khóe miệng của Nam Cung Kình Hiên cười tà tứ giống như quỷ Satan đến từ địa ngục: “Vui mừng đó chính là nó mang thai, chưa cưới mà có chửa, hơn nữa còn nghi ngờ là của tên dã chủng làm ở tiệm Pizza Hut, TRÌNH-DĨ-SÊNH, cũng chính là bạn trai của Dụ tiểu thư , ba tôi vốn muốn quậy lớn chuyện trong bữa tiệc, định chờ sau khi tiệc kết thúc níu nó lại hỏi chuyện đàng hoàng, cũng thuận tiện hỏi xem tên tiểu tử thúi kia làm thế nào dụ dỗ Dạ Hi, còn lừa nó lên giường đến mang thai.....Chỉ tiếc là đợi đến khi tiệc kết thúc bọn nó bỏ trốn, chậc chậc, dũng cảm, vậy ta cũng biết , nếu để ba tôi bắt được, ông có thể lột sống của ta lớp da.....”

      Dụ Thiên Tuyết ngơ ngác nghe, trái tim giống như bị lăng trì.

      Như bị lưỡi dao lạnh như băng xẹt qua mạch máu, tan vỡ, xé đau, thể ngăn chặn kìm nén.

      “Điều này có quan hệ gì tới tôi sao?” Giọng run run, hỏi xong, lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn , vẻ mặt vô tội mà lạnh nhạt.

      Nam Cung Kình Hiên quan sát , nheo mắt lại, ngón tay nhàng nâng cằm của : “ phải là bạn của ta sao? Dụ tiểu thư, Dụ Thiên Tuyết có đúng ? bị chính bạn trai của mình lừa gạt, gặp gỡ thân cận với khác đến mức có cả đứa bé cũng biết?”

      Dụ Thiên Tuyết nhìn theo , khuôn mặt nhắn trắng bệch, đôi mắt trong veo sắp tràn đầy nước mắt

      Hết chương 2

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 3: Chưa bao giờ đánh phụ nữ


      Dụ Thiên Tuyết nhìn theo , khuôn mặt nhắn trắng bệch, đôi mắt trong veo sắp tràn đầy nước mắt.

      “Tôi nghe hai người ở chung chỗ 5 năm rồi, phải ? A, đúng..…” Nam Cung Kình Hiên giống như là nhớ tới cái gì, bừng tỉnh rồi tiếp: “Hai người dường như phải bạn trai bạn , phải là chồng sắp cưới vợ sắp cưới mới đúng, là định kết hôn vào tháng 10 năm nay phải ? Tôi thấy tư liệu viết như vậy.”

      Khuôn mặt nhắn bị mấy ngón tay của đùa bỡn trở nên linh lung yếu ớt, cơ hồ chỉ cần bóp cái là tan vỡ.

      “Tôi cũng vậy, nghe Nam Cung Dạ Hi tiểu thư là khuê nữ con nhà giàu điển hình của giới xã hội thượng lưu, băng thanh ngọc khiết, nếu phải nghe , tôi còn biết ra ấy lại ác tâm như vậy.” Dụ Thiên Tuyết lưu tình phản bác lại, ánh mắt của sắc bén như băng.

      Trong nháy mắt, đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên ngưng kết tầng khí lạnh.

      Dụ Thiên Tuyết.

      cái gì?” nhàn nhạt hỏi, điệu thong thả chậm chạp.

      “Tôi là cái gì tôi cũng biết, tối hôm qua bọn họ bỏ trốn, trước khi bỏ trốn chồng sắp cưới Trình Dĩ Sênh của tôi còn với tôi là phải chờ ấy về nhà, kết quả là ấy lại lôi vị tiểu thư giàu có chạy mất có tin tức, tôi cũng rất vô tội!” hết sức đè nén, nhưng giọng vẫn phát run: “Nam Cung thiếu gia, đừng coi tôi giống như người của …..Vênh mặt hất hàm sai khiến, tôi cũng là người bị hại, có quyền coi tôi như phạm nhân mà bắt trói tới chỗ này, phải rất có bản lãnh sao? Có bản lãnh chính mình tự mà tra!”

      Dụ Thiên Tuyết lạnh lùng xong, quay mặt thoát khỏi mấy ngón tay của , xoay người rời .

      trận gió phất qua bên tai, tay của vừa mới cầm đến tay nắm mở cửa, liền bị người chế trụ bả vai, hung hăng túm tóc lôi đến trước mặt .

      “A…..” Dụ Thiên Tuyết lảo đảo té xuống, đau đến ngửa đầu lên, thân thể nhào vào trong ngực của .

      “Tôi chưa bao giờ đánh phụ nữ… muốn tôi phá lệ phải ?” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng quan sát nhếch nhác ngã nhào vào ngực mình, nhìn ràng là trắng nõn ngọt ngào động lòng người, nhưng lại cố tình những lời khiến người ta hận, trong lòng có chút cảm giác quỷ dị, chỉ nghĩ muốn hung hăng dạy dỗ cho đến khi thuần phục mới thôi.

      Dụ Thiên Tuyết cố nhịn khóc suốt cả ngày, vào lúc này, rốt cuộc nước mắt cũng nặng nề rơi xuống. truyện chỉ đăng ddlequydon

      Ủy khuất cùng vô tội của , nối thành sông, chảy thành biển.

      .....Đó là chuyện bao lâu về trước rồi? Mỗi ngày, cùng Trình Dĩ Sênh sớm về khuya làm việc ở thành phố xa lạ này, làm nhân viên ở công ty kiêm dạy kèm tại nhà, làm phục vụ ở Pizza Hurt kiêm ca sĩ ở quán bar, bọn họ ấm áp thương lẫn nhau, 'Thiên Tuyết, chỉ bằng lòng để cho em khổ cực mấy năm, vài năm sau nhất định vượt lên mọi người, mang lại hạnh phúc cho em.'

      còn đây, hạnh phúc của đâu?

      Ở nơi nào?

      Thậm chí trước này tham gia tiệc sinh nhật của Nam Cung Dạ Hi, vẫn còn thề thốt, mượn mấy trăm ngàn đồng còn rất nhanh hoàn lại, thành lập ban nhạc nên cần tiền, về sau thành công lập tức cưới .....Ha ha, đúng vậy, dĩ nhiên đưa cho mấy trăm ngàn mà dành dụm, số tiền đó là chuẩn bị cho Thiên Nhu làm giải phẫu thay giác mạc, nhưng đúng đêm đó, tại bữa tiệc của nhà Nam Cung, nhìn những ánh đèn lóe sáng, đôi mắt mê ly tỏa sáng, thoát khỏi tay của , quanh co 'Em về nhà chờ .'

      Trở về nhà nào? Nhà của ai đây?

      Dụ Thiên Tuyết gắt gao cắn môi, cắn đến mặt tái nhợt, cố gắng để cho nước mắt tiếp tục rơi.

      Nam Cung Kình Hiên cũng hơi ngẩn ngơ, ở khoảng cách gần như vậy, tựa hồ cũng có thể ngửi được mùi vị nước mắt của , nặng nề rớt xuống giọt, nếm vào trong miệng nhất định vị rất chát.

      Hết chương 3
      Chương 4: coi đó là sỉ nhục sao


      Nam Cung Kình Hiên cũng hơi ngẩn ngơ, ở khoảng cách gần như vậy, tựa hồ cũng có thể ngửi được mùi vị nước mắt của , nặng nề rớt xuống giọt, nếm vào trong miệng nhất định vị rất chát.

      tìm được em của , đánh tôi làm gì?” Gương mặt của trắng nõn, đôi mắt to tròn trong suốt lộ vẻ khuất phục.

      Nam Cung Kình Hiên thoát khỏi tưởng tượng của mình, mím môi, lạnh lùng buông ra.

      Dụ Thiên Tuyết loạng choạng đứng vững, chỉ có thể bắt lấy ống tay áo của .

      “Tôi hai chuyện, thứ nhất, bắt đầu từ hôm nay phải ở dưới giám sát của tôi, nếu như Trình Dĩ Sênh trở lại tìm , tôi lập tức bắt được ta, thuận tiện tìm được Dạ Hi, thứ hai, có chuyện rất quan trọng…..” Nam cung Kình Hiên lạnh lùng nhìn chằm chằm: “Dạ Hi chưa cưới mang thai, tin tức này chỉ có mấy người biết, người của nhà Nam Cung tự nhiên ra để tự mình bẽ mặt, mà ..…Tốt nhất cũng nên ngoan ngoãn mà câm miệng, nếu , khi tin tức này lộ ra, tôi khiến biết cái gì gọi là sống bằng chết.”

      Dụ Thiên Tuyết ngẩng đầu lên, trong mắt chợt lóe bi thương rồi biến mất.

      “Tôi phải phạm nhân, được giám sát tôi.” lên tiếng phản kháng.
      có phài phạm nhân hay là do là tôi định đoạt.” Nam Cung Kình Hiên khinh miệt nhìn cái.

      “Chẳng lẽ có biện pháp khác sao?” Dụ Thiên Tuyết hét lớn: “Nhà Nam Cung ở thành phố Z hô phong hoán vũ, vậy mà tìm thấy hai người họ hay sao?”

      “Hai đứa nó nhất định còn ở thành phố Z, tài khoản của Dạ Hi bị khóa rồi, nhà ga, sân bay, thậm chí là bến xe tôi cũng cho người giám sát, chỉ cần bọn nó rời nhất định bị tôi tra ra…Dạ Hi dám về nhà, Trình Dĩ Sênh chỉ có thể tìm , Dụ Thiên Tuyết, đừng với tôi đến lúc đó có thể ‘Đại nghĩa diệt thân’ mà tới cho tôi biết hành tung của hai đứa nó.” Nam Cung Kình Hiên cách chắc chắn: “Phụ nữ đối với đàn ông luôn luôn mềm lòng, ngẫm lại thử xem, nếu như Trình Dĩ Sênh rơi nước mắt trở về cầu xin , có tha thứ cho ta ?”

      Trong lòng Dụ Thiên Tuyết đau xót, đôi mắt rưng rưng hơi rung động.

      điên cuồng tìm kiếm cả ngày, cuối cùng té ở ghế salon, cảm thấy toàn bộ thế giới sụp đổ trong tuyệt vọng, nhưng vẫn ảo tưởng Trình Dĩ Sênh trở về, nếu chán nản đứng trước mặt mình rơi nước mắt, mình có thể hung ác? Có thể tuyệt tình? Có thể vì đây là lần thứ nhất bị tổn thương mà để người đàn ông này cút khỏi thế giới của mình?

      Đau lòng mãnh liệt làm nước mắt dâng lên, lại bị chính cắn răng đè xuống.

      “Ha ha...” Nam Cung Kình Hiên cười lên, trong con ngươi thoáng qua chút châm chọc ác độc: “Quả nhiên bị tôi đoán đúng phải ? Phụ nữ đều quá ngốc, cũng giống như bộ dạng xinh đẹp của họ vậy.”

      Dụ Thiên Tuyết vẫn còn đứng tại chỗ, tới, cầm thứ gì đó ở bàn lên, nắm lấy cổ tay của đeo vào.

      cả kinh, theo bản năng giãy giụa, nhưng cổ tay chiếc đồng hồ.

      Dụ Thiên Tuyết cau mày, hung hăng giật ra, lúc này mới phát đồng hồ có cái khóa nho , tia sáng màu vàng lóe lên trong lòng bàn tay của rồi biến mất, cổ tay của bị dây đồng hồ siết chặt.

      làm cái gì?” cảnh giác, nhíu mày hỏi.

      “Để tôi dễ dàng tìm thấy .” Nam Cung Kình Hiên tới ngồi tựa ghế xoay, dáng người cao ngất kiêu căng lộ vẻ tao nhã phóng khoáng, mặt giãn ra: “Phương pháp này đơn giản nhất.”

      Dụ Thiên Tuyết thể tin được, tiếp tục giãy giụa, kết quả làm cho cổ tay của mình đỏ bừng.

      coi đó là sỉ nhục hay sao? Đồ của nhà Nam Cung chúng tôi có bao nhiêu người muốn cũng có được, còn ở đó mè nheo cái gì?” Nam Cung Kình Hiên cau mày, hung tợn nhìn trước mắt.

      thân mặc bộ váy lễ phục màu xám tro ngắn gối, lộ ra đôi chân mịn màng trắng nõn, mái tóc đen dài xõa tán loạn, vẻ dịu dàng đặc hữu của người con phương đông, chẳng qua là tính tình sao lại quật cường như vậy?

      Dụ Thiên Tuyết ngừng giãy giụa, tháo ra được.

      Trong ánh mắt có chút chán nản, ngước mắt nhìn người đàn ông là trụ cột của nhà Nam Cung, trong lòng trăm điều rối rắm.

      “Buổi tối lúc ngủ, ở giường có cái chốt xiềng chân, khóa vào cổ chân mình, có thể cảm nhận được cảm giác bây giờ của tôi, coi có chút nào thoải mái nào hay ?”

      nhíu mày, thanh trong cổ họng nghẹn ngào khàn khàn.

      Nam Cung Kình Hiên nhíu nhíu mi, muốn điều gì đó, nhưng về phía cửa, lạnh lùng ra bước ra ngoài.

      Trong lòng hiểu sao thấy căng thẳng, vội vàng theo sau .


      Hết chương 4

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 5: Mài dũa tính tình của


      Trong lòng hiểu sao lại thấy căng thẳng, vội vàng theo sau .

      Dụ Thiên Tuyết mạch xuống lầu, hờ hững với hộ vệ mặc áo đen: “Đưa tôi trở về.”

      Nam Cung Kình Hiên ra khỏi phòng, đứng ở lầu hai kiêu căng nhìn xuống, hơi nheo mắt quan sát bóng dáng mảnh khảnh của , thấy hộ vệ ngẩng đầu dùng ánh mắt hỏi xin ý kiến của mình, lạnh lùng thoáng nở nụ cười, xoay người chậm rãi trở về phòng.

      Đúng lúc mài dũa tính bướng bỉnh của rồi.

      Hộ vệ thu hồi ánh mắt, nhìn nhìn Dụ Thiên Tuyết.

      “Dụ tiểu thư, từ nơi này ra ngoài, cứ dọc theo đường quốc lộ về phía đông, thẳng là ra khỏi khu vực ngoại thành, tiếp tục thêm 10 km nữa là đến đầu đường, ước chừng có thể đón xe.”

      Đôi mắt của Dụ Thiên Tuyết chậm rãi ngừng mặt hộ vệ, cảm giác hô hấp cũng trở nên yếu ớt.

      Ý tứ có phải là..… tự mình trở về ?

      Máy theo dõi cổ tay cũng có chút nóng, còn có da đầu hơi đau buốt cũng nhắc nhở , đây chính là ý tứ của người đàn ông kia, là kiệt tác mà Nam Cung Kình Hiên lưu lại, còn kiệt tác kế tiếp của chính là muốn nhìn , thân mình trong đêm khuya vắng lặng, về căn phòng thuê bé của mình bằng cách nào.

      10 km, ở ngoại thành hoang vắng.

      Dụ Thiên Tuyết phất tay quay mặt , khuôn mặt nhắn mê người tản mát chút tái nhợt, cười châm chọc, hai chữ: “Thiếu não.”

      xong, do dự chần chờ ra ngoài, bên ngoài, gió rét thấu xương thổi tạc vào mặt, cái lạnh cắt da cắt thịt, cũng con đường này, vừa ngồi chiếc xe chạy như bay tới đây, bây giờ, đột nhiên trở nên dài lê thê, đôi chân dài nhắn biết phải mất bao lâu.

      Đêm rất khuya, trong đầu chỉ nghĩ tới ‘có chiếc xe nào ’, bây giờ cái gì cái cũng muốn.

      Nhưng, thể nghĩ, thể như thế này, tay trắng lại hoàn trắng tay, trong đêm khuya rét lạnh thấu xương, bao lâu rồi đơn mình trải qua?

      Trước mắt luôn có hình bóng của Trình Dĩ Sênh, ở bên cạnh che chở , cần cố giả bộ mạnh mẽ để bị người khác khinh thường, trong gió rét thấu xương cố nhẫn nhịn khóc, hai tay ôm chặt chính mình, thương tiếc bản thân.

      Trước kia kiên cường, bởi vì luôn có người cùng chịu đựng gian khổ với .

      Nhưng bây giờ còn nữa, trong mênh mông mù mịt, biết phải về hướng nào, tới nơi rồi chưa? Ở đâu là phía đông? Ngày mai lúc tỉnh lại nên làm gì bây giờ?
      Trời rất lạnh, ôm chặt hai vai của mình, run lẩy bẩy, gương mặt tái nhợt, đôi mắt trong suốt rưng rưng nước mắt.

      Có tiếng nhạc từ trong túi vang lên.

      hơi run run bắt máy: “Alô?”

      “Alô? Là chị phải ?” thanh êm ái cẩn thận từng li từng tí truyền đến.

      Dụ Thiên Tuyết ngẩn ra: “Thiên Nhu.”

      dừng chút, vội vàng áp chế giọng có hơi nghẹt mũi của mình, cố thông thông cổ họng để điệu mềm mại hơn: “Em làm sao vậy? phải ở viện điều dưỡng sao? Trễ thế này còn gọi điện thoại cho chị?”

      “Chị, chị ở đâu? Gió lớn quá.” Thanh của giống như những bông tuyết chầm chậm rơi rơi.

      Nghe tiếng ‘Chị’, trong lòng của Dụ Thiên Tuyết ấm áp vô cùng.

      “Chị sân thượng, Tiểu Nhu, sao em chưa ngủ? Hôm nay chị quên gọi điện thoại cho em, xin lỗi.”

      “Dạ, có sao. Ngày mai chị có thể vào đây thăm em ? Hôm nay bác sỹ Lam đến phòng bệnh thăm em, người bạn của ấy tìm được giác mạc.....Giác mạc thích hợp, ấy muốn chị đến để .....” Thanh của Thiên Nhu càng ngày càng , biết, chị của mình làm việc rất vất vả, thay giác mạc lại cần rất nhiều tiền, có chút ngượng ngùng khi mở miệng.

      Nhưng sau tai nạn giao thông, mù ròng rã 3 năm, đích thực, rất muốn mở to mắt để nhìn thế giới bao la.
      Ngón tay của Dụ Thiên Tuyết run rẩy, đưa tay che trán để xoa dịu cảm xúc, cũng muốn cản bớt chút gió lạnh, : “Ừ, được rồi, chiều ngày mai chị tới thăm em..…Chị cũng chuyện với bác sĩ Lam.”

      “Dạ!” Thiên Nhu ngoan ngoãn đáp lời, nhàng cọ cọ điện thoại, thanh như muỗi kêu: “Chị, em nhớ chị.”

      câu khiến Dụ Thiên Tuyết rơi lệ thêm lần nữa.

      Cúp điện thoại, mơ hồ trong đêm tối, càng lúc càng tuyệt vọng.

      …..Tìm được giác mạc rồi, tìm được rồi! Nhưng biết lấy gì để cho Thiên Nhu làm phẫu thuật đây?

      Người đàn ông vẫn luôn đứng sau lưng chống đỡ cho mình đột nhiên phản bội, lấy tất cả số tiền mà khổ cực dành dụm suốt mấy năm trời, muốn nở nụ cười vui vẻ, vì Thiên Nhu mà vui mừng trong lòng, nhưng thể.

      Hết chương 5
      Chương 6: sai, chính là ấy


      biết bao lâu mới đến nơi được gọi là đường lớn, gương mặt nhắn của Dụ Thiên Tuyết tái nhợt, đưa tay đón xe, trong đầu suy nghĩ, ngày mai…..Ngày mai nhất định có hy vọng, phải hay ?

      _____ _____ _____

      Trong ánh đèn ấm áp, tiếng đàn violon du dương, khiến bên trong phòng ăn xa hoa cao cấp có vẻ cao nhã khác thường.

      Nam Cung Kình Hiên đường tới, người phục vụ có quốc tịch châu Âu ân cần mở cửa cho , nhìn cao ngất trực tiếp bước vào phòng ăn, trong đại sảnh, người đàn ông mang theo nụ cười tà mị tiến lên đón chào.

      “Gọi điện thoại cho cậu 2 tiếng rồi, sao bây giờ mới tới đây? Lêu lổng cùng với nào! Hả?” Lạc Phàm Vũ vừa cười vừa hỏi.

      “Gần đây có hứng thú!” Nam Cung Kình Hiên kéo cà vạt cái, cau mày .

      “Bởi vì chuyện của Dạ Hi?” Lạc Phàm Vũ nhíu mày hỏi, bước theo cùng tới phòng bao cao cấp.

      “Còn có chuyện gì khác nữa sao?”

      “Quyền thế của nhà Nam Cung lớn như vậy mà cũng có biện pháp tra ra được vị trí của 2 người họ, đúng là khiến mình kinh ngạc, ha ha!” Lạc Phàm Vũ đùa cợt cười rộ lên.
      Nam Cung Kình Hiên cũng nở nụ cười lãnh như băng, nhớ tới gương mặt của Trình Dĩ Sênh đêm hôm đó, bàn tay của chậm rãi siết chặt thành nắm đấm, tên tiểu tử kia, tốt nhất nên cầu nguyện đừng có rơi vào trong tay .

      “Muốn ăn chút gì ?” Lạc Phàm Vũ vừa vừa hỏi, nhà hàng này là đích thân quản lý, đến chỗ này đều là các nhân vật nổi tiếng tiêu tiền như nước, mà việc làm ăn của nơi ăn chơi trác táng này cũng buồn nhập vào sổ sách.

      “Tùy tiện.” Nam Cung Kình Hiên nhíu mày rồi chậm rãi thả lỏng: “Nhưng mà đừng có giở trò gì, gần đây mình có tâm tình đụng vào phụ nữ.”

      “Ha ha.....” Lạc Phàm Vũ cười rộ lên: “Mình biết là phẩm vị của cậu cao, loại phụ nữ bình thường cậu đâu có để ý? Hay là, cậu vì vị hôn thê đẹp như thiên tiên đó mà thủ thân như ngọc?”

      Đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên chợt lóe lên, trong con ngươi thoáng tia sáng.

      Thủ thân như ngọc.....Đó là cái gì?

      cười khe khẽ, kêu ‘Á’ tiếng, kiêu căng trong mắt tất cả.

      Chẳng qua là ở tại lối rẽ, trong nháy mắt, giọng truyền đến, trong trẻo lạnh lùng nhưng trôi trải, cuối gọn gàng lưu loát lại có chút chọc người, trong lúc vô tình Nam Cung Kình Hiên quay đầu nhìn cái, bỗng ánh mắt của bình tĩnh dừng lại ở bóng dáng.

      Bộ lễ phục màu tro được thay ra, người mặc đồng phục đơn giản của nhân viên phục vụ, da thịt vẫn trắng nõn mềm mịn.

      Dụ Thiên Tuyết nâng tay nhìn bảng ghi chép, cất cây viết vào túi áo: “2 phần bò bít tết tiêu đen, có ngay, xin chờ chút.”

      Thân ảnh mảnh khảnh của vòng qua bàn ăn vào bên trong, gần tới bên trong bước chân của hơi nhanh, nhìn đồng hồ tay thấy sắp 8 giờ, quyết định đưa xong phần ăn này lập tức đến viện điều dưỡng, hi vọng bác sĩ Lam vẫn còn ở trong phòng bệnh cùng với Thiên Nhu.

      “Cậu nhìn cái gì?” Lạc Phàm Vũ thấy dừng bước, nghi ngờ hỏi.

      Nam Cung Kình Hiên lời nào, chỉ cắm tay vào túi quần, nhìn cẩn thận chu đáo vừa mới chạy vào, Dụ Thiên Tuyết, sai, chính là !

      Dừng lại chưa tới mấy giây, bóng dáng kia lần nữa từ bên trong ra ngoài, trong tay bưng 2 phần bò bít tết.

      Lạc Phàm Vũ cũng đưa mắt nhìn theo ánh mắt của , cẩn thận suy nghĩ chút mới bừng tỉnh ra.

      “Đây là xuất trong tiệc sinh nhật của Dạ Hi đêm hôm đó!” quả quyết kết luận, tự lẩm bẩm mình: “Kình Hiên, tóm lại ấy có lai lịch như thế nào? Ngày đó mình có hỏi cậu, nhưng cậu cũng cho mình biết, ngờ ấy lại làm việc trong nhà hàng của mình.....”

      Lạc Phàm Vũ xong liền cười lên: “Rốt cuộc ấy đến đây làm từ khi nào?”

      Đến khi cảm giác có gì đó đúng, Lạc Phàm Vũ mới ngẩng đầu lên, thấy mặt của Nam Cung Kình Hiên có tia châm chọc: “ ấy là bạn của Trình Dĩ Sênh.”

      Hết chương 6

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :