1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chọc Nhầm Nam Nhân Yêu Nghiệt - Phong Phiêu Tuyết (85/154)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHỌC NHẦM NAM NHÂN NGHIỆT (误惹妖孽男)


      [​IMG]

      [​IMG]

      Nguồn từ : http://www.xxsy.net/info/418101.html

      Tác giả: Phong Phiêu Tuyết (枫飘雪)

      Google Translate

      Editor: tyvybutchi, loveoftheworld, SCR0811, Ling Jade, halfta, cát bụi, Cẩm Băng Đơn.

      Beta: tyvybutchi.

      Thể loại: Huyền huyễn, thần tiên, ma, cường cường, 3S.

      Độ dài: 154c (hơn 2.300 trang word @@).

      Nhân vật chính: Liễu Lan Yên, Mặc Quân( tôn chủ, thần).

      Lịch post: mỗi ngày 1 chương:

      Thứ 2,3: tyvybutchi.

      Thứ 4,5: loveoftheworld.

      Thứ 6,7: SCR0811.

      Chủ nhật: nghỉ. (^^)

      Giới thiệu:​

      Chỉ vì giọt lệ của nàng, mà tam giới trầm luân vào địa ngục vô biên, chân đạp ngàn vạn thi cốt, thân áo trắng trăm trận trăm thắng, đứng cao làm người nhìn người sợ.

      Nàng, mồ côi mất song thân, bình thường như bao người khác.

      , là thần cao thượng, với thanh Vô Trần kiếm trong tay làm lay động tam giới, lại chỉ duy nhất đối với mệnh của nàng là từ bi.

      là nghịch thiên chí tôn, ngàn vạn tao nhã ai bằng, lại dốc hết toàn lực chỉ vì muốn đổi tiếng cười của nàng.

      gian trá, xảo quyệt, thay đổi như chong chóng, vạn vật trong tam giới đều nằm trong lòng bàn tay , lại thà rằng hy sinh tam giới cũng muốn phụ nàng.

      thần cũng tốt, chí tôn cũng thế, thích hư danh chỉ nàng.

      Lần đầu gặp nhau --

      “Ta muốn nội đan của ngươi.” Nàng nhàng tùy ý .

      Mọi người sợ hãi, ai chẳng biết đằng sau vẻ ngoài ôn nhã kia là con người hai tay đẫm máu, nữ nhân này như vậy tất nhiên sống bằng chết.

      “Chưa tới trăm năm chất lượng tốt” cong môi cười khẽ, thanh nhã như cúc.

      “Vì sao?” Nàng nghi hoặc hỏi lại, hỏi luôn khó hiểu trong đáy lòng của mọi người .

      vẫn cười ôn hòa như cũ:“Sau trăm tuổi, nội đan đại thành, cho nàng tốt hơn.”

      Đại kiếp tới --

      Máu tươi nhiễm hồng áo trắng, như Tu La dưới địa ngục, nhìn ngàn binh vạn mã trước mặt, chung quy cũng chưa từng lui bước về phía sau, bởi vì đứng phía sau chính là nàng.

      Từng trận thiên lôi, điện thiểm lôi minh, nàng tựa như hoa túc giữa gió mưa, xinh đẹp mà trí mạng:“Muốn động đến cũng phải hỏi xem ta có đồng ý hay !”

      Hồng trần nghìn trượng, muôn vàn khó khăn hiểm trở, dắt tay sóng vai, tiếu ngạo càn khôn.

      Tóm tắt:

      Nam chính vì nữ chính mà từ người bình thường trở thành nghịch thiên tồn tại, vì nữ chính mà ở trong địa phủ, tuyệt vọng chi vực tu luyện 100 năm với tư cách là nhân loại bình thường.

      Sau đó, vì trả thù cho nữ chính mà thiết kế ngàn năm, chờ đợi nữ chính ngàn năm.

      Truyện này đáng để ý nhất là các nhân vật phụ, đủ để cho người khâm phục là chủ sau đó tới Dư Hân Dật, Ma đế, Thiên Tôn, Tề Vương.
      Đăng ở đây biết truyện của nhà nào rồi hén?
      Ko để nguồn đâu vì sợ bị report lắm :))

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 12/8/14
      xuxubungbu, Chrisfujjko thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1: Thần của giới.

      Trong rừng trúc bạt ngàn, những tia nắng vàngóng chiếu xuống dáng người cao ngất, gió đêm nhàng xuyên qua rừng trúc, trêu chọcvuốt ve lá trúc kiều, phát ra tiếng vang sàn sạt, cành cây tinh tế nhàng vỗ vào thanhtrúc, cùng tiếng sàn sạt đan vào nhau tạo thành bản hòa nhạc an lành, dễ nghe.

      chút phiền chán, người ta nghe xong chỉ cảm thấy vui vẻ thoải mái.
      Bên trong rừng trúc xanh biếc, ở sân của biệt viện kín đáo, dưới ánh chiều tà buổi tịch dương, cùng rừng trúc hòa làm khối, có nửa phần cảm giác đột ngột, giống nhưnó vốn là nên ở trong đó.

      Người xây dựng sân và rừng trúc sẵn có nơi đây hỗ trợ lẫn nhau, tạo thành bộ hình ảnhấm áp, an lành .

      Nếu như có người xâm nhập vào trong đó, chodù là người lỗ mãng, cũng phải thả chậm cước bộ, đành lòng quấy rầy bức tranh yên tĩnh này.

      Ánh tịch dương đỏ hồng phủ kín rừng trúc, ở phía ngọn trúc từng chiếc lá uyển chuyểnphiêu động như khiêu vũ, nhiều chấm lập lòe bay lượn, tựa như tiên cảnh, làm người ta lưu luyến quên đường về mà đắm mình vàotrong đó.

      “Tôn chủ, Tôn chủ...... Tiểu nhân cũng khôngdám nữa, xin ngài bỏ qua cho cái mạng hènmọn của tiểu nhân......”

      Run run cầu xin tha thứ, từng tiếng va chạmnặng nề phá vỡ gian yên tĩnh nơi đây,thanh từ trong sân truyền ra, quấy rầy hoànghôn yên tĩnh.

      sàn đá cứng rắn có người quỳ, dùng cái trán ngừng dập đầu xuống đất,tiếng va chạm mạnh kia ra là từ nơi này truyền đến.

      sàn đá sớm có vết máu đỏ sậm, cái trán cũng là mảnh huyết nhục mơ hồ, từng dòng máu sềnh sệch theo hai má chảy xuống, cả khuôn mặt thoạt nhìn là khủng bố dữ tợn.

      Nếu là bây giờ có người nhìn thấy khuôn mặtnày, nhất định hít ngụm khí lạnh, nghĩchính mình hoa mắt nhìn lầm rồi.

      Ai mà nghĩ đến Khánh Lê thời tùy ý tung hoành ngang dọc ở giới có lúc chật vậtnhư vậy.

      Nhắc tới Khánh Lê, ở giới có ai mà khôngbiết?

      Cho dù là đại quân Linh đứng đầu giới cũng có cách nào làm khó dễ đượcKhánh Lê, từng phái ra ba mươi vạn đại quânYêu Linh nhưng lại vô pháp bao vây tiêu trừ Khánh Lê, như mọi lần để cho thành công đột phá vòng vây.

      Khánh Lê từng tuyên bố, vị trí chủ, tấtnhiên giành lấy!

      Nhắc tới Khánh Lê, người người trốn còn khôngkịp.

      đến dân bình thường của Yêugiới, ngay cả chủ tôn sư, cũng phải kiêng kị ba phần.

      Hết lần này đến lần khác ở trong giới hôphong hoán vũ, làm người người sợ hãi Khánh Lê đến cực điểm, vậy mà lúc này lại quỳ rạp đại sảnh, cứ như con thỏ yếu ớt cúi đầu dưới chân hổ, sợ hãi run rẩy thôi.

      Đâu rồi cái ngày cùng đại quân Linh hăng hái chiến trận sống chết?

      Đâu rồi lời phát ngôn xằng bậy, khí phách muốn lấy được vị trí chủ?

      Lúc này Khánh Lê toàn thân run rẩy, người bên ngoài nhìn xem còn sợ cẩn thận run đến tất cả xương cốt đều gãy nát.

      “Tôn, Tôn chủ......” biết là rất sợ hãi hay là thời gian cầu xin quá lâu, giọng Khánh Lê khàn khàn giống như giấy ráp bị vò nhiều lần, rất là khó nghe.

      Khánh Lê bên dập đầu mạnh, bên ngẩng đầu cầu xin nhìn nam tử ngồi trêncao trong đại sảnh.

      Ghế ngồi rộng rãi, cho dù là hai nam tử trángniên cùng ngồi cũng còn dư chỗ, ghế lớn còn cố ý phủ thêm đệm lót mềm mại dày, xem đệm lót da lông tỏa ra sáng bóng nhu hòa kia liền biết, vật ấy tất nhiên là da lông dã thú trân quý qua quy trình chế tạo tỉ mỉ.

      Người ngồi ở cái ghế đệm mềm mại như vậy, thay vì là ngồi bằng là lọt vào trong đó, mềm mại như nằm trong đám mây,cảm giác thoải mái, tuyệt đối là hưởng thụtột cùng.

      Chỉ sợ ngay cả ngai vàng Tôn chủ của giớicũng có thoải mái xa hoa như thế.

      cái ghế như vậy thế nhưng lại xuất trong vùng rừng trúc hoang dã bạt ngàn, khôngthể làm cho người ta kinh ngạc.

      bàn tay dày rộng khoát lên tay vịn,khớp xương bàn tay nổi lên ràng, giống như được điêu khắc từ loại Ngọc Thạchtốt nhất, ở giữa vùng đệm lót tuyết trắng,người nọ tùy ý ngồi, ngón tay thon dài như cố ý như vô tình nhàng gõ gõ tay vịn, đầu ngóntay mượt mà như tỏa ra sáng bóng nhàn nhạt,mê hoặc hai mắt người ta.

      đôi tay hoàn mỹ chút tì vết như vậy,lại có làm cho Khánh Lê cảm giác được nửa phần mỹ cảm, trái tim chỉ theo đầu ngón tayxinh đẹp kia gõ xuống, từng đợt co rút nhanh,máu bên trong cứ như bị ép ra ngoài, vô lực tuần hoàn trở về tim, ngực càng ngày càng lạnh,giống như trái tim chậm rãi kết băng.

      “Khánh Lê......” Thanh vang lên, trong veonhư dòng suối trong khe, chậm rãi chảy xuôi, sạch như thế, thuần túy như thế.

      Chỉ nghe tiếng này, lại phảng phất như là nghe được thanh trong núi, thanh hoa nở giữa mùa xuân tháng ba, ôn hòa như thế, giốngnhư gió xuân lướt qua mặt, hết sức sảng khoái.

      “Tại sao ở đây?”

      Năm chữ kế tiếp lại làm cho sắc xuân trongphòng đọng lại, nháy mắt từ tháng ba đầu xuânhóa thành tháng chạp trời đông giá rét.

      Lời này cũng phải là với , KhánhLê sợ tới mức thân thể cứng đờ, động tác dậpđầu ngừng kia cũng lập tức dừng lại:

      “Tôn chủ, xin tha mạng...... Xin tha mạng......”

      Nam tử vẫn nằm nghiêng ghế dài rộng rãi mềm mại khẽ nở nụ cười, tươi cười kia giống như là gió xuân phất qua mặt hồ, lay động ra từng gợn sóng ấm áp.

      Chính là, tươi cười này thoạt nhìn ôn hòa nhưthế, lại làm cho sắc mặt Khánh Lê trắng bệch, tựa như người sắp chết.

      “Tôn chủ, tiểu nhân......” Ngay cả tiếng kêu sợ hãi ngắn ngủi cũng kịp từ trong cổ họng hô lên, Khánh Lê mềm oặt ngã xuống, hai mắt mở to, mang đầy vẻ hoảng sợ và khôngthể tin được.

      Chỗ cổ họng chậm rãi ngưng tụ tia đỏ mảnhnhư sợi tơ, máu tươi từ đó chảy ra, rất nhanh đểlại mặt đất vũng máu đỏ sẫm.

      Khánh Lê đời kiêu hùng oai phong ở giới, thế nhưng lại lặng yên tiếngđộng chết ở nơi này.

      Ánh chiều tà ráng đỏ càng tôn lên màu máu đỏtươi dưới thân , diễm như thế.

      Nhìn vũng máu dưới đất, mày kiếm đẹp mắt hơi hơi nhíu chút.

      người áo xám lập tức xuất , như u linh chợt lóe qua đại sảnh, tất cả thứ chướng mắt gìđó đều biến mất thấy.

      Đừng là thi thể Khánh Lê, ngay cả vũng máu đỏ sẫm chói mắt kia cũng biến mất thấy, sàn đá trơn bóng hạt bụi xíu cũngkhông có, giống như Khánh Lê chưa từng xuất , chưa từng ở trong này đau khổ cầu xin, ngừng dập đầu.

      nữ tử thướt tha tay bưng khay, chậm rãi vào đại sảnh, nhìn thoáng qua sàn nhà phá lệsạch , hì hì cười: “ chủ biết, chỉ sợ còn muốn cảm tạ Tôn chủ giúp loại bỏ taihọa ngầm.”

      Có lẽ, ở đây nử tử này được cực kì sủng ái, cho nên chuyện cũng tùy ý rất nhiều.
      Nam tử ôn nhã như cũ thả người nằm bên trongđệm lót mềm mại, mắt nửa híp, lười biếng mởmiệng:

      “Gieo gió gặt bão.”

      Lời của nam tử vẫn ôn hòa như gió xuân ba tháng, nhưng ý tứ trong lời lại là cuồng vọngcực kì.

      ràng có đem chủ trong miệng nữtử để vào mắt.

      “Quấy rầy mộng đẹp của Tôn chủ, tất nhiên là chết chưa hết tội.” Nữ tử bưng cháo nóng trênkhay đặt lên bàn bên cạnh nam tử: “Chẳngqua là, Tôn chủ, sau này, đám thủ hạ của KhánhLê như là rắn mất đầu, đại loạn.”

      Ngón tay thon dài của nam tử cầm lấy thìa, tùy ý khuấy khuấy cháo nóng trong bát, chút để ý :

      “Loạn loạn, có quan hệ gì với bản tôn đâu?”

      quản người bị giết hôm nay là ai,người dám vào địa bàn của , chỉ có con đường chết.

      Nữ tử than tiếng, quả nhiên, phản ứng của Tôn chủ chính là bình tĩnh.

      Nàng theo Tôn chủ nhiều năm như vậy, cũngchưa từng nhìn thấy Tôn chủ hứng thú với sựtình gì.

      Tôn chủ cực kỳ sủng ái nàng, nhưng bên trong sủng ái đó, nàng vẫn cảm giác được Tôn chủrất thờ ơ, cứ như mất bất cứ lúc nào, cảmgiác như là bị độc xà để mắt tới, muốn tránhcũng tránh được.

      “Vô Trần điện khi nào đổi chủ nhân?” tiếng “Đinh” vang lên, nam tử buông lỏng tay ra, thìa bị niết ở trong tay rơi xuốngchén, cùng cái bát kiểu tinh xảo chạm vào nhau,phát ra tiếng vang thanh thúy.

      tiếng này lớn, nhưng lại làm cho lòngnữ tử rung mạnh, vội vàng quỳ xuống sợ hãithỉnh tội:

      “Nô tỳ đáng chết, xin Tôn chủ trách phạt.”

      xuống.”

      Nam tử chính là ôn hòa phun ra hai chữ, nhưngvào trong tai nữ tử lại giống như hai cây băng châm, đâm sâu vào đáy lòng.

      Thân thể chấn động, run rẩy đứng dậy, cúi đầu tiến lên, cẩn thận bưng bát cháo nóng đặt lại khay, lui ra ngoài.

      Vẫn dám ngẩng đầu, kỳ cái trán của nữ tử sớm phủ kín mồ hôi lạnh, tiếng tim đập “thình thịch, thình thịch” như vang ở trong đầu, làm lòng nàng bất an.

      Nhìn nữ tử rời khỏi, nam tử miễn cưỡng dựa vào phía sau, nếu phải thủ hạ của mình nhân cố tình nhường, cái tên Khánh Lê kia có cơ hội xâm nhập sao?

      “Ám Nhất.”

      “Tôn chủ.” người áo xám đột nhiên xuấthiện ở trước mặt nam tử, quỳ xuống hành lễ.

      “Thanh lý.” Thanh ôn hòa của nam tử thậtgiống như ngày thường.

      .” Thanh của người áo xám vừa mới xuất khẩu, bóng người biến mất, tựa như chưa từng xuất qua.

      Rất nhanh, trong rừng trúc xanh biếc có độngtĩnh rất , tựa hồ là tiếng động của cái gì đórơi xuống đất. Rất nhanh, mùi máu tươi nhàn nhạt bay tới, dưới hoàng hôn xinh đẹp chậm rãi phiêu tán.

      Ánh tà dương như máu, lại làm cho phiến rừng trúc yên tĩnh này phủ kín màu đỏ tươi diễm.

      Nam tử khẽ động thân thể, thay đổi cái tư thế thoải mái, thấm giọng lẩm bẩm:

      “Thứ vô dụng gì đó vẫn là cần giữ lại mớitốt.”

      Nghĩ có thể ỷ vào sủng ái của , muốnlàm gì làm sao?

      Tự mình tiến vào, là to gan.

      “Tôn chủ.” Ám Nhất trở về phục mệnh, người mang theo mùi máu tươi nhàn nhạt, có thể thấy được làm tất cả thanh lý cần thiết.

      “Truyền lời cho chủ, trò hề nhàm chán như vậy, bản tôn muốn nhìn thấy lần thứ hai.”

      .” Ám Nhất rất nhanh biến mất, mang theomệnh lệnh nam tử nhắn nhủ rời .

      *************

      lần nữa thân vào bóng tối, trong mắt ÁmNhất liền lên quang mang lạnh như băng, chủ dám can đảm mua chuộc hạ nhân, dẫn Khánh Lê tới biệt viện trong rừng trúc của Tôn chủ, cũng phải có dũng khí gánh vác lửa giậncủa ngài.

      chủ ra có chủ ý rất đáng đánh, bọn họ cảm thấy Khánh Lê khó giải quyết, nên dẫn hắntới chỗ của Tôn chủ, để cho Tôn chủ giết KhánhLê, nhìn như là kế hoạch hoàn mỹ, nhưng bọn họ lại quên mất điều.

      Tôn chủ làm sao có thể để người khác vu oangiá họa?
      Xem ra chủ muốn giữ được tánh mạng, thìphải phí phen công sức.

      suy nghĩ, đột nhiên cảm giác được mộtchỗ dị động, Ám Nhất vừa ngẩng đầu, kinh ngạcnhìn thấy Tôn chủ bay lên trời, trực tiếp bay vọtđến giữa trung.

      Hai mắt nhìn chằm chằm chỗ xa xa, trongmắt là xán lạng mà cho tới bây giờ chưatừng thấy qua.

      Vui sướng!

      Tôn chủ mà cũng có lúc vui sướng?

      Rốt cuộc là cái gì làm Tôn chủ thất thường như thế?

      mình ở nơi bí mật gần đó, Ám Nhất cố nén tò mò nhúc nhích, đợi cho Tôn chủtừ giữa trung hạ xuống, trở lại nội viện,Ám Nhất thế này mới tò mò cẩn thận xem xét phương hướng vừa rồi Tôn chủ nhìn.

      phải là lạnh lùng ít , mà chưa từng nhìn thấy Tôn chủ hành động thất thường như vậy, lúc nào Tôn chủ cũng là bộ dạng lười biếng làm sao có thể đột nhiên tự mình xem xét?

      Ám Nhất nhìn chăm chú về phía xa, trong núi cũng có chỗ nào kỳ lạ, khoan , Ám Nhất mở to đôi mắt, trong núi chỉ có nữ tử...... Đây, chẳng lẽ chính là nguyên nhân làmTôn chủ thất thường sao?

      Editor:tyvybutchi.
      Chương 2: Trưởng nữ.

      "Ám Nhất." thanh ôn hòa giống nhưvang lên sát bên tai, Ám Nhất cả kinh vội vàngthu hồi ánh mắt, vào trong bóng tối, cũng dám lại dòm ngó người mà Tôn chủvừa nhìn nữa.

      Nữ tử kia rốt cuộc là ai?

      Đè xuống tò mò trong lòng, Ám Nhất tùy thờiđều có thể mất mạng, dám mạo hiểm phạm vào Tôn chủ.

      Chỉ là nữ tử ở nơi xa trong núi kia gợi lên tò mò của .

      Trong Viễn Sơn, nữ tử kia căn bản cũng khôngbiết từng cử động của nàng rơi vào trong mắt những người khác, vẫn ở chỗ cũ nhanhkhông chậm nhặt nhánh cây.

      "Ai da, tiểu thư của ta ơi, tại sao người vẫn cònở nơi này?" phụ nhân hơn 40 tuổi nâng váychạy tới, phát bắt được tay của nữ tử, "Tiểuthư của ta, trời cũng tối, sao người vẫn chưa về nhà?"

      Liễu Lan Yên ngây ngô cười với phụ nhân: "Tầndi, con còn chưa có nhặt đủ củi đốt, làmxong, có cơm ăn ."

      "Người nào? Tên cẩu nô tài nào dám với tiểuthư như vậy?" Tần di tức đến chống nạnh rốnggiận.

      "Là Hâm Dung tỷ tỷ. . . . . ." Liễu Lan Yên cảm thấy có cái gì đúng, thành thậttrả lời, cũng quên nhàng kéo kéo tay áo Tần di: "Tần di tức giận sao?"

      Nhìn bộ dáng sợ hãi ngây ngô của Liễu Lan Yên, dù là rất tức giận, Tần Tụ cũng có phát hỏa, áp chế cơn thịnh nộ, đưa tay xách giỏtrúc đất lên, bên trong có đầy củi đốt.

      Xách trong tay cân nhắc, đối với quái có lực như bọn họ mà , những thứ này cănbản cũng tính là gì, nhưng là, tiểu thư nhàbọn họ chút lực cũng có.

      Bị sọt củi đốt nặng như vậy đè xuống, bảvai bé của tiểu thư làm thế nào chịu nổi?

      "Tiểu thư của ta, nàng ta bảo người , ngườiliền sao? Người chính là đại tiểu thư của Liễu gia đó!" Tần Tụ vác giỏ trúc lên vai, lôi kéo bàntay bé của Liễu Lan Yên trở về.

      Vừa đụng vào bàn tay kia, Liễu Lan Yên theobản năng rụt tay lại, giấu trong tay áo, lại bị TầnTụ nhanh tay lẹ mắt phát bắt được giơ lêntrước mặt.

      "Xem ta trở về có đánh chết con tiện nhân kia hay !" Vừa nhìn trong lòng bàn tay mềmmại đầy vết thương nho , Tần Tụ cắnrăng nghiến lợi gầm , vừa kéo Liễu Lan Yên hóa thành cơn gió màu xanh lá trực tiếp trởlại Liễu phủ.

      "Liễu Hâm Dung, ngươi ra cho ta!" Tần Tụvừa về tới phủ liền trực tiếp cước đá văng cửa chính, rống lên.

      Tiếng quát của Tần Tụ khiến cho tất cả người làm trong Liễu phủ đều chạy ra, chỉ chỉ chõ chõTần Tụ phách lối.

      "Ai cha, ta tưởng là ai chứ, ra là Tần Tụ."Liễu Hâm Dung lắc lư eo uốn éo bước tới,khuôn mặt nhắn tinh sảo, nhìn thế nào cũnglà mỹ nhân, cùng với dung mạo bình thườngcủa Liễu Lan Yên tạo thành chênh lệch ràng, hai người đứng ở nơi đó, là tức giậnđỏ mặt người khác mặt tái xanh.

      "Liễu Hâm Dung, tại sao ngươi lại bảo tiểu thư kiếm củi đốt?" Tần Tụ cũng mặc kệ chungquanh có bao nhiêu người nhìn, nàng bây giờ đãtức tới mức đầu bốc khói, nàng chính là khôngthể chịu được có người khi dễ tiểu thư của nàng.

      "Tại sao?" Liễu Hâm Dung che miệng cười duyên, cứ như nghe được chuyện cười kinhthiên động địa nào đó, bất thình lình tiếng cườidừng lại, lạnh lùng quát lớn, "Tần Tụ, ngươi là nô tỳ mà dám chuyện với ta như vậy sao?"

      "Người tới, vả miệng cho ta!" Liễu Hâm Dung phân phó tiếng, tỳ nữ cận thân nàng lập tứctiến lên, muốn bước tới vả miệng.

      "Liễu Hâm Dung, ngươi dám?" Tần Tụ giận dữnói.

      "Hừ, ta có cái gì dám?" Liễu Hâm Dung cười khẩy , "Tần Tụ ngươi là kẻ dưới mà dám mạo phạm người , là ai cho ngươiquyền hạn như vậy, chẳng lẽ là vị tiểu thư Lan Yên này của chúng ta sao?"

      "Ngươi. . . . . ." Tần Tụ sững sờ, tất cả những lờisắp ra đều nghẹn ở cổ họng, chữ cũng phun ra được.

      "Người làm vĩnh viễn là người làm, nhớ, bây giờ ở Liễu phủ ai mới là đương gia!" Liễu HâmDung kiêu ngạo ngẩng đầu lên, "Hôm nay lão gia của Liễu gia là cha ta, cũng phải làcái loại đại bá ‘vì chủ hy sinh thân mình’ đó!"

      "Nếu phải Chủ nể tình lão gia nhà ta, phụ thân ngươi như thế nào vớt được vị trí trưởng lão này? Tiểu thư nhà ta mới là nhi nữ của trưởng lão!" Tần Tụ bước cũng nhường, cãi lại, nàng cho phépngười khác khi dễ tiểu thư nhà mình, huống chi là cái thứ chim cưu chiếm tổ chim khách- LiễuHâm Dung này.

      "Vậy như thế nào? Hôm nay trưởng lão củaYêu Giới là cha ta, ta mới là nhi nữ của trưởnglão!" Liễu Hâm Dung vênh váo hung hăng khiếnTần Tụ tức giận.

      "Ngươi. . . . . ." Tần Tụ tức giận trợn trừng mắt nhìn Liễu Hâm Dung.

      Nàng chỉ là mới xuất môn ra ngoài làm việc mấy ngày, trở lại mới biết tiểu thư nhà mình lại bịngười như thế khi dễ, nàng làm sao nhịn được cái khẩu khí này?

      "Tần di, chúng ta trở về thôi. . . . . ."

      thanh sợ hãi, cùng với lực độ yếu ớt lôi kéo ống tay áo nàng, khiến Tần Tụ đau lòng, mắtchua xót, tiểu thư nhà nàng ràng là nhi nữ của trưởng lão phong quang vô hạn ở Giới.

      Nếu phải lão gia xảy ra việc ngoài ýmuốn, khiến nhị thúc của tiểu thư thay thế vị trí trưởng lão, nơi nào đến phiên Liễu HâmDung ở chỗ này làm mưa làm gió?

      "Được, tiểu thư, chúng ta trở về." Tần Tụ biết tại nàng thể nuốt xuống cụctức này, vì muốn tiểu thư có chỗ an thân,nàng thể tranh chấp, chỉ là, sớm muộn gìnàng cũng đem tất cả những gì mà tiểu thư đãphải chịu trả lại gấp bội cho nàng ta.

      Tần Tụ giơ cái giỏ củi đốt nặng trịch kia lên, tay lôi kéo bàn tay bé lạnh lẽo của Liễu LanYên hướng Thiên viện mà .

      "Ở đây náo loạn chuyện gì?" Liễu Tấn Lợi nhìn thấy nhiều người tụ tập ở Tiền viện như vậy, khó chịu quát lớn.

      "Cha." Liễu Hâm Dung xoay người, hơi hành lễ, "Còn phải là do cái tên nô tỳ Tần Tụ này biết tôn ti, vô lễ chống đối, chủ nhân của Liễu phủ này là người khác."

      Liễu Hâm Dung biết phụ thân mình thíchnghe nhất chính là người bên ngoài về đạibá, kiêng kỵ nhất chính là có người ỷ vào ân huệ của đại bá mới được lên làm trưởnglão Giới.

      Quả nhiên, vừa xong, liền nghe được LiễuTấn Lợi thô lỗ mắng to: "Tần Tụ!! Miệng ngươi ăn cứt rồi sao?"

      Vừa nghe phụ thân của mình thế nhưng mắng ra thô tục như thế, Liễu Hâm Dung chỉ biết rõmình thành công nhóm lên lửa giận của phụthân, vội vàng an ủi: "Cha, người cần quátức giận, chỉ là lời của tiểu tiện tỳ thôimà."

      Liễu Tấn Lợi cũng có như Liễu Hâm Dung dự đoán lập tức xử trí Tần Tụ, màngược lại, vung ống tay áo, vội vàng ném xuống câu: "Hừ, trở lại hẳng ."

      Xoay người liền muốn rời .

      "Cha. . . . . ." Liễu Hâm Dung vội vàng kêu, tại sao cha lại dễ dàng bỏ qua cho Tần Tụ như vậy?Nàng phen khích bác chẳng phải là uổng phí sao?

      "Đại tiểu thư, Chủ cho mời lão gia gấp." Gã sai vặt bên cạnh Liễu Tấn Lợi vội vàng nở nụ cười, chỉ sợ Liễu Hâm Dung tức giận.

      "Hâm Dung tỷ tỷ, cứt ăn ngon ?" Liễu Lan Yên cau mày tò mò hỏi.

      "Tiểu thư!" Tần Tụ bất đắc dĩ hô tiếng.

      "Ăn ngon, ăn rất ngon đấy." Liễu Hâm Dung lậptức phản ứng kịp, mặt lộ ra hả hê hiểmcười, nữ nhân ngu dại như vậy dựa vào cái gì cùng nàng tranh chú ý của người kia?

      "?" Liễu Lan Yên vui mừng chứng thực .

      ", tin ngươi có thể hỏi cha. Cha chắcchắn lừa ngươi." Liễu Hâm Dung quayđầu hướng phụ thân mình chỉ chỉ, nàng biết, Liễu Lan Yên tồn tại vẫn là cái gai tronglòng phụ thân.

      "Nhị thúc. . . . . ." Liễu Lan Yên vẫn luôn sợLiễu Tấn Lợi, hèn nhát hạ mi mắt hỏi.

      ", ăn rất ngon!" Liễu Tấn Lợi châm chọc hừlạnh, hất tay áo lên sải bước rời .

      Nếu phải cố kỵ tiếng người, làm sao lại để cho cái nha đầu ngu dại này còn sống ởtrước mặt mình.

      Nàng xuất lần, là lại lần nhắc nhởhắn là mượn "Ân nghĩa" của đại ca mới lên tới vị trí trưởng lão, có chỗ nào bằng đạica chứ?

      là cái thứ chướng mắt!

      Nhìn phụ thân vội vã mà , Liễu Hâm Dung hả hê lắc mông quay trở về hậu viện, xem bộ dángcười trộm của đám hạ nhân, mục đích nhục nhãLiễu Lan Yên đạt được, trong lòng nàng thưthái rất nhiều, tất nhiên liền trở về nghỉ ngơi.

      Cũng có ai chú ý tới Liễu Lan Yên đượcTần Tụ dìu về trắc viện, trong đôi mắt ngây ngô kia thoáng qua tia sáng tàn ác khiến người ta sợ hãi.
      B.Cat, Chriswindlove_9693 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor: tyvybutchi.

      Chương 3: Điểm tâm mới mẻ độcđáo.

      Liễu Tấn Lợi ra khỏi cửa phủ, người đườngmới vừa rồi còn ở ngoài cửa len lén nhìn quanhvào trong đều lập tức tản hết.

      Cau mày, Liễu Tấn Lợi nhịn được phấtống tay áo cái, trong nhà có cái nha đầu ngu dại như vậy là rất mất mặt. Chỉ bởi vì cái thứ chướng mắt đó là cốt nhục duynhất của đại ca, nên vẫn phải đối xử tử tế với nàng, là khó chịu.

      Cực nhanh đến Vương Cung, tiến vào Bảo Điện,ba vị trưởng lão khác đứng ở trong điện. LiễuTấn Lợi vội vàng qua quỳ xuống hành lễ: "Thuộc hạ tới chậm, kính xin Chủ Thượng thứ tội."

      Chủ khoát tay áo, ý bảo Liễu Tấn Lợi đứng dậy: "Khánh lê chết."

      Vừa nghe thấy tin tức này, mặt Liễu Tấn Lợi lậptức lộ vẻ vui mừng: "Khánh Lê là tai họa ngầmcủa Chủ Thượng, hôm nay chết, giúp Chủ Thượng cởi bỏ được mối lo ngại."

      Liễu Tấn Lợi ngẩng đầu vừa định tiếp tục thêm, lại phát sắc mặt Chủ ảm đạm buồn rầu, có nửa phần mừng rỡ.

      Chuyện gì xảy ra?

      Lẽ ra, Khánh Lê chết, Chủ bớt được cái họa lớn trong lòng, phải nên vui mừngsao?

      Thế nào ngược lại nhìn Chủ lo lắng trùng trùng, so với khi Khánh Lê còn sống còn lo lắnghơn?

      ". . . . . . Biết chuyện này. . . . . ." Chủrất mịt mờ nhắc tới người, hay đúng hơn là cố ý gọi chung chung, vẻ mặt này ràng là muốn nhắc tới danh xưng của người kia.

      Có thể để cho Chủ lộ ra thần sắc như vậy cũng chỉ có người đó.

      Điện hạ đứng thẳng người, tất cả đều khôngkhỏi căng thẳng trong lòng, giống như là bị bàn tay vô hình nào đó nắm chặt, hô hấp cũng trong nháy mắt dừng lại.

      "Chủ Thượng, người nọ có phản ứng ra sao?" trưởng lão tên Khương Triệu đứng bêncạnh mở miệng cẩn thận hỏi thăm.

      "Có chút vui." Chủ suy nghĩ lời người nọ truyền tới chút, trầm giọng .

      Vừa nghe người nọ chỉ là có chút vui,Điện hạ và tất cả mọi người đều thở phào nhõm, tốt quá tốt quá.

      "Tam đệ, đệ cảm thấy phải làm thế nào?" Chủ hỏi nam tử mặc cẩm bào bên cạnh,gương mặt khí mười phần nhìn ra tuổi, dung mạo này tuyệt đối là làm cho nữ nhân thét chói tai “mỹ nam!”.

      "Đương nhiên là thuận theo chiều gió, nhìn sắcmặt mà làm." Dư Cận Thước nghĩ rồi ra.

      Chủ xoay chuyển ánh mắt nhìn mấy ngườiĐiện hạ khác chút, mọi người cùng nhau gậtđầu, hiển nhiên đối với đề nghị của Dư CậnThước rất là đồng ý.

      "Cũng là Tam đệ có biện pháp hay." Vẻ mặtYêu Chủ tràn đầy khen ngợi mỉm cười , sauđó ánh mắt đột nhiên bất mãn thoáng nhìn, quétqua phía vị điện hạ ở trong góc, hừ lạnh mộttiếng, "Cả ngày bất học vô thuật."

      Nghe được lời của Chủ, sắc mặt của TứĐại Trưởng Lão biến đổi khác nhau, tất cả đềunhìn sang người đứng yên trong góc đại điện, áo bào rộng lùng thùng cũng có buộc chặt, ăn mặc tùy ý cùng với mọi ngườitrong Bảo Điện nghiêm túc nghị có chút tương xứng nào.

      Ngay cả tóc dài cũng cột, mặc cho nó xõa ở phía sau, nhìn dung mạo, giống Chủ đến mấy phần, tựa vào cây cột trong Bảo Điện, mắt nửa khép như ngủ say.

      Đối với Chủ quát lớn, ngoảnh mặt làm ngơ, chút cũng có chú ý tới, trở thành tiêu điểm của mọi người trong BảoĐiện.

      Chủ hừ lạnh tiếng, khoát khoát tay,mọi người hiểu, hành lễ lui ra sau.

      Hiển nhiên, lần này Chủ tìm mọi người tới cửa, cũng phải muốn nghĩ biện pháp muốn ứng phó với người kia như thế nào, mà là cho bọn họ biết, Khánh Lê trừ , ngườikia hơi vui, vì thế trong ngày thường bọn họ làm việc phải cẩn thận chút, lại chọc giận người kia là được.

      Mọi người ở ngoài điện chia tay, Liễu Tấn Lợi lên tiếng : "Vương Gia, ngài có thể dành chút thời gian tới quý phủ uống trà được chứ? Gần đây người kia đúng là càng ngày càng lớn lối."

      Nếu là những người khác mời, Dư Cận Thước lập tức cự tuyệt, thế nhưng tại với Liễuphủ cũng có chút giao tình, hơn nữa lạinhắc tới người kia, nên cũng có ý cự tuyệt.

      Nhìn thấy Dư Cận Thước như thế, mặt Liễu Tấn Lợi lộ vẻ vui mừng, vừa quay đầu nhìn thấy nam tử vừa mới bị trách mắng ở Bảo Điện, nở nụ cười hỏi "Điện hạ có thể nể mặt thần, cũng đến quý phủ dùng bữa?"

      Đừng xem Chủ bất mãn với chính đứa contrai này của mà khinh thường, dù sao nhi tử cũng là nhi tử, đương nhiên thể lạnhnhạt. Người bên cạnh tại là người có tiếngnói cao nhất trong toàn bộ Giới, người có khả năng kế vị Chủ nhất- Dư Cận Thước,còn có huyết mạch ruột thịt của Chủ- Dư Hân Dật, hai người ai cũng thể đắc tội, đều là người mà phải ra sức lấy lòng.

      "Nếu Liễu trưởng lão như vậy, Hân Dật, cháu cùng chứ." cho Dư Hân Dật cơ hội cự tuyệt, Dư Cận Thước trực tiếp mở miệng phân phó.

      "Sao cũng được." Dư Hân Dật như cũ vẫn là bộ dáng lười biếng kia, ngáp cái, giống như nơi nào đối với đều là nơi để ngủ thôi.

      Mấy người ngồi vào xe ngựa đến trước đại môncủa Liễu phủ, còn chưa có xuống xe ngựa liềnnghe được bên cạnh biết là người nào bàn luận xôn xao.

      " là, cái vị tiểu thư Liễu gia kia tại càng lúc càng ngu dại rồi, ngay cả cứt cũng dámăn."

      " thể nào? Vị tiểu thư đó phải trở thành vương phi sao? Người như vậy, Tam vương gia cũng muốn?"

      " muốn sao chứ? Ban đầu là do YêuChủ và Đại Trưởng Lão quyết định hôn ước, chẳng lẽ tại Liễu Tấn Lợi thay thế vị trí đại ca , là có thể bội ước sao?"

      "Đúng vậy, ban đầu Đại Trưởng Lão vì YêuGiới lập được vô số công lao hiển hách, tại. . . . . ."

      Người đường nghị luận được nửa, nhìnthấy xe ngựa của Liễu phủ, liền lập tức im miệng, vội vàng tản ra, chỉ sợ rước họa vào thân.

      Xe ngựa chạy vào bên trong, sắc mặt Dư Cận Thước liền đen kịt mảnh, từng chữ từng chữ cắn răng phun ra: "Bọn họ , nàng muốn ăn cái gì?"

      Nhìn thấy sắc mặt Dư Cận Thước tốt,Liễu Tấn Lợi hết sức kinh sợ vội vàng nhận tội: "Là lỗi của thuộc hạ, Lan Yên nó xằng bậy, mới vừa rồi là Chủ Thượng cho mời gấp, thuộc hạ trong lúc gấp rút đáp nàng câu, lúcnày mới gây ra chuyện cười."
      "Hừ." Dư Cận Thước dùng sức đẩy cửa xe, lập tức nhảy xuống, sắc mặt đen như đít nồi bước vào Liễu phủ, Liễu Tấn Lợi nhìn bóng lưng giận đùng đùng phía trước, trong lòng thầm vuimừng.

      chính là muốn cho Dư Cận Thước bất mãn với Liễu Lan Yên.

      Người đời đều là dựa vào ân huệ của đạica mới lên được chức Đại trưởng lão, nên cho là kém hơn đại ca sao?

      Nữ nhi của đại ca ngu dại như thế, dù được đến vương phủ cũng là chuyện khiến người cười. Chọc giận Vương Gia, đại ca dù có công vớiYêu Giới thế nào?

      khiến người đời quên đại ca , chỉcòn nhớ cái tên Liễu Tấn Lợi !

      Mang theo nụ cười hiểm, Liễu Tấn Lợi lợi dụng động tác xuống xe ngựa để che giấu tâm tư của mình. Ổn định xong tâm tình, lúc này mới xoay người hướng về phía người xe ngựacung kính hành lễ: "Điện hạ, xin mời."

      "Hả? Đến rồi?" Dư Hân Dật lúc này mới lườibiếng mở hai mắt ra, hình như là mới từ trongmộng giật mình tỉnh lại.

      "Vâng, thưa Điện hạ, đến." Liễu Tấn Lợi nởnụ cười .

      Vốn là ở trước cửa Bảo Điện, cũng chỉ là lên tiếng khách sáo chút, cho là người Điện hạ cả ngày vô tri vô giác này tất nhiên khôngđồng ý, nhưng mà nào biết Vương Gia ở mộtbên lại thay Điện hạ trả lời, nghĩ đến cũng đúng, Vương Gia phải làm bộ, khiến người đời biếthắn vẫn luôn chăm sóc vị Điện hạ ra hồn này.

      "Tốt." Dư Hân Dật lười biếng vịn cửa xuống xe,vốn là áo thùng thình nay lại bị gió đêm thổi qua, càng thêm xốc xếch.

      Dư Hân Dật cũng để ý, mặc cho gió đêmcứ như vậy thổi loạn.

      "Điện hạ, mời, thuộc hạ chuẩn bị tốt rượu vàthức ăn." Liễu Tấn Lợi đưa tay ra trước, mời DưHân Dật vào phủ.

      Dư Hân Dật tùy ý vào trong, Liễu phủ chuẩn bị xong rượu và thức ăn, mọi người nhập tọa.

      "Vương Gia, Điện hạ, mời." Liễu Tấn Lợi trướcbưng ly rượu lên kính, trong bữa tiệc Liễu Tấn Lợi ngừng dùng kỷ xảo nịnh nọt Dư Cận Thước, hôm nay Dư Cận Thước chính là đối tượng mà người người muốn nịnh bợ, nếu khôngphải trong phủ của chút quan hệ kia, sợ rằng kính xin đến mấy Vương Gia cũng tới phủ.

      Trong bữa tiệc, Dư Hân Dật vẫn như cũ tùy ý ăn cơm, chỉ là tròng mắt luôn khép hờ, biểu thèm được ngủ ngay lập tức.

      "Vương Gia, đây là điểm tâm mà đầu bếp trongphủ tỉ mỉ làm ra, kính xin Vương Gia thưởngthức." Liễu Hâm Dung bưng khay, cái đĩatinh xảo là các loại điểm tâm khác nhau.

      Cố ý ở trước mặt Vương Gia ăn mặc trang điểmxinh đẹp, lại thêm bộ dáng hiền lương thục đức,cho dù là ai cũng có thể hiểu Liễu Tấn Lợi đangđánh cái chủ ý gì.

      Nữ nhi nhà mình dung mạo so với nha đầu LiễuLan Yên ngu dại kia đẹp hơn biết bao nhiêu lần, có lý do gì mà Vương Gia cần mỹ nhân, muốn nữ Vô Diệmngu dại.

      Nhìn thấy Liễu Hâm Dung, Dư Cận Thước làmsao lại hiểu ý định của Liễu Tấn Lợi, chỉ là, xưa nay thích đồ ngọt, nhưng mà đối với Tứ Đại Trưởng Lão chỉ dưới Chủ, cũng muốn đắc tội, lá mặt lá trái làluôn phải làm.

      " ra là Liễu tiểu thư, nếu là tinh tế mỹ thực,tiểu thư sao có thể bỏ qua, Đại Trưởng Lão nếukhông ngại cũng nếm thử chút." Dư CậnThước mượn hoa hiến Phật, nhưng aicảm thấy thất lễ, mà chỉ làm nữ nhi củaLiễu gia càng thêm vui mừng, cảm thấy là Vương Gia coi trọng bọn họ.

      "Thuộc hạ cám ơn Vương Gia." Liễu Tấn Lợi vàLiễu Hâm Dung duyên dáng ăn, cắn miếng, bên trong là nhân bánh mềm nhũn.

      Ăn miếng, có chút cảm giác là lạ, Liễu TấnLợi cho là đầu bếp mới muốn làm thức ăn đa dạng, cũng có để ý.

      Sau khi hai người ăn hết phần mình xong, độtnhiên người vọt vào đại sảnh, lớn tiếng gọi:"Lão gia, được ăn. Món điểm tâm nàykhông được ăn!"

      "Hô to gọi như vậy còn ra thể thống gì?"Liễu Tấn Lợi Lệ hung dữ quát lớn.

      Ngoài việc thất lễ với Dư Cận Thước, quan trọng hơn là, món điểm tâm này là muốn cho Vương Gia ăn, nay tự nhiên lòi ra hạ nhânhô to được ăn, làm Vương Gia nghĩ thếnào?

      "Lão gia, được ăn." Hạ nhân vù cái liền té quỵ xuống đất, dùng sức dập đầu,sắc mặt trắng bệch toát ra mồ hôi lạnh, "Về cái nhân của món bánh này, nhân bánh là . . . . ."

      "Là cái gì?" Liễu Hâm Dung cũng nóng nảy,điểm tâm là nàng bưng cho vương gia, nàng làmsao có thể lo chứ?

      "Là. . . là. . ." Hạ nhân ấp a ấp úng ngập ngừngnói, thân thể ngừng rét run, nhưng vẫn dám mở miệng ra.

      "Rốt cuộc là cái gì? !" Liễu Tấn Lợi dùngsức vỗ bàn cái, giận dữ quát lớn: "Khôngnói, ta giết chết ngươi!"
      Hạ nhân nhắm mắt khoanh tay hô lên: "Là phân ạ."
      Editor: tyvybutchi.

      Chương 4: Chỉ đơn thuần làtrùng hợp ?

      "A. . . . . ." Liễu Tấn Lợi và Hâm Dung cùng chemiệng xoay người xông ra ngoài, đại điện chỉ còn lại cái người báo tin run lẩy bẩycùng với người nô tỳ phục vụ bên cạnh bị hù cho ngu dại.

      Ầm tiếng, cái khay đặt điểm tâm bị quăngtrên đất, chia năm xẻ bảy vỡ vụn.

      Điểm tâm tinh xảo nhanh như chớp lăn đầy đất,có nhiều màu sắc khác nhau trông rất đẹp mắt,dĩ nhiên, lúc này sắc mặt của Dư Cận Thướccũng cùng màu với trong những cái bánh đó– xanh ngắt.

      "Phụt --" Dư Hân Dật trực tiếp đem rượu trong miệng phun ra ngoài, chỉ vào điểm tâm đấtcười ha ha .

      Nhìn Dư Hân Dật ôm bụng cười đến sắp rớtxuống đất, chân mày Dư Cận Thước nhíu chặt, sắc mặt trầm, lạnh giọng hỏi "Điện hạ đangcười cái gì?"

      thanh ra khỏi miệng cực kỳ đè nén, tựa như con mãnh thú hung ác muốn xé nát con mồi trong miệng.

      " ‘ Thức ăn ngon ’ trong phủ của Đại TrưởngLão là đặc biệt, làm người ta mở rộng tầm mắt!" Dư Hân Dật vừa vừa vỗ cái bàn cười lớn, cười đến nước mắt cũng chảy ra.

      Vốn là người có hình tượng gì, lúc này xem ra càng thêm điên cuồng.

      Dư Cận Thước nhìn chằm chằm điểm tâm trênđất, trong mắt lóe ra hung quang, hận thể phá hủy toàn bộ Liễu phủ này, băm Liễu Tấn Lợi làm trăm mảnh.

      Lấy cái thứ này ra, là muốn cho ăn sao?

      lâu sau, hai cha con Liễu Tấn Lợi vàLiễu Hâm Dung mang sắc mặt trắng bệch trở lại.

      Dư Cận Thước nhìn chằm chằm Liễu Tấn Lợi,cười hiểm câu: "Đại Trưởng Lão chiêu đãi là tốt."

      may là thường ngày thích đồ ngọt, nếu . . . . . . Nghĩ tới đây, sắc mặt DưCận Thước càng thêm khó coi.

      "Vương Gia, thuộc hạ nhất thời sơ xuất, kínhxin Vương Gia thứ tội." Liễu Tấn Lợi vừa tiến lên liền trực tiếp té nhào xuống đất, cố nén ghêtởm trong lòng, vội vàng cầu khẩn .

      "Sơ xuất?" Dư Cận Thước nhìn cũng khôngthèm nhìn Liễu Tấn Lợi lấy cái, cười lạnhmang theo sát khí khát máu, "Loại chuyện nhưvậy cũng có thể sơ xuất sao?"

      " ra là Đại Trưởng Lão ở trong phủ luôndùng cái loại nguyên liệu này làm điểm tâm."Sát khí rét lạnh trong lời của Dư Cận Thước làm Liễu Tấn Lợi sợ đến liên tiếp dập đầu, chỉsợ Dư Cận Thước trong lúc nóng giận, tánhmạng của mình khó mà giữ được.

      "Thuộc hạ sai người bắt giữ đầu sỏ gây nên,mặc cho Vương Gia xử lý." Liễu Tấn Lợi vộivàng đẩy tội nhân ra.

      Thị vệ trong phủ lập tức ép tới,nặng nề đẩy, khiến “bịch” cái liền téngã đất, tiếng kia cần nghĩ cũngbiết, lần này rơi .

      "Vương Gia, chính là nàng làm. . . . . ." Liễu Tấn Lợi muốn nhắc tới hai chữ“điểm tâm”, cho tới bây giờ nếu phải liều mạng đè nén có thể nôn mửa ngừng.

      Nhìn lướt qua mặc quần áo bình thườngphía dưới, Dư Cận Thước cười lạnh tiếng: "Đại Trưởng Lão nghĩ như thế này Bổn vương cho qua sao?"

      "Thuộc hạ dám." Liễu Tấn Lợi khoát tay lia lịa.

      " dám? Ta thấy là ngươi rất có dũng khí.Ngay cả đứa nha hoàn như vậy cũng đẩy ra làm người chịu tội thay, ngươi nghĩ Bổn vương là người ngu, có thể mặc ngươi đùa giỡn hay sao?" Dư Cận Thước nổi giận, ở trong Giới, mình tuyệt đối là dưới người vạnngười, ngay cả Chủ ngày hôm nay, mọi cũng đều thương lượng với .

      Vậy mà bây giờ ngờ ở trong phủ mộttrưởng lão lại sinh ra chuyện như vậy, làcực kì buồn cười.

      " phải vậy, Vương Gia, người nọ là LiễuLan Yên." Liễu Tấn Lợi vội vàng đẩy téngã đất, nhanh chóng kể lại tất cả mọichuyện xảy ra, "Thuộc hạ mới vừa rồi hỏiqua, là nha đầu này hồ đồ, lúc nãy mới mạophạm Vương Gia."

      "Liễu Lan Yên?" Dư Cận Thước xiết chặt chânmày, vơ vét những mảnh ký ức còn lưulại nhiều trong đầu, nhìn dung mạo thanhtú trước mắt này, dường như cùng dung mạo của tiểu nương xa xôi nào đó trong trí nhớ của trùng với nhau.

      Đúng rồi, chỉ là nhiều năm trôi qua, cũng sớmkhông còn ấn tượng gì. Khi đó chẳng phải là cùng phụ thân của nàng có chút quan hệ, mới cóhôn ước sao.

      "Đúng là ngươi làm sao?" Giọng điệu Dư CậnThước trầm thấp, mang theo xu thế áp bức nồng nặc, dù là người từng có hôn ước, chuyện hômnay cũng thể tha thứ.

      Dư Hân Dật vẫn tùy ý mà ngồi bên cạnh ngược lại liếc mắt nhìn Liễu Lan Yên té đất, chỉ liếc mắt cái liền thấy hèn nhát trong mắtnàng.

      Xem ra là có vở kịch gì hay để xem rồi.

      "Phải . . . . ." thanh run sợ vang lên, yếu ớt như muỗi kêu, nếu phải là lúc này trong phòng an tĩnh cực độ, sợ rằng là khôngnghe được thanh của nàng.

      "Lớn mật, đồ ăn của vương gia ngươi cũng dám táy máy tay chân?" Liễu Tấn Lợi rống giận, trong bực tức che giấu mừng như điên.

      Nếu như có thể mượn cơ hội này diệt trừ nha đầu chướng mắt kia, chức Đại trưởng lão hắnđang ngồi càng thêm ổn định rồi.

      Nghe được Liễu Tấn Lợi quát lớn, sắc mặt của Dư Cận Thước lại thay đổi, càng lúc càng khó coi đến cực điểm.

      là, mỗi khi nghĩ đến loại đồ vật này đãđược bày trước mặt , liền nhịn được buồn nôn.

      Dư Hân Dật ở bên vẫn như cũ tự rót tràuống ngồi xem kịch hay, xem ra, Liễu Tấn Lợi rất là để ý danh tiếng hôm nay của .

      Chỉ là, đáng tiếc, yếu đuối nhưvậy lại trở thành vật hy sinh.

      Chỉ là, mình có thực lực, cũng oán được người khác.

      "Nhị thúc là ăn ngon." Liễu Lan Yên nóimột câu, thiếu chút nữa làm cho Dư Hân Dật bịsặc, tia kinh ngạc nhanh chóng lóe lên trong mắt.

      Những lời này là vô tình hay là cố ý?

      Dư Hân Dật vẫn như trước tùy ý ngồi, vụng trộm lại dụng tâm chú ý từng lời Liễu Lan Yên .

      "Ăn hàm hồ, ta lúc nào qua?" Liễu TấnLợi tức đến đỏ bừng cả mặt, nếu là trong ngày thường coi như xong, nhưng hôm nay lại liên lụy đến vương gia, chuyện này tuy mà lớn.

      "Nhị thúc ràng có qua." Liễu Lan Yên ngồi dưới đất, cứng cổ cùng Liễu Tấn Lợi tranh cãi, "Lúc ở trước cửa viện, nhị thúc ! Chínhlà bởi vì nhị thúc ăn ngon, nên Lan Yên mới cố ý tìm tới hiếu kính nhị thúc."

      xong, mặt Liễu Lan Yên lộ ra vẻ thê lương, hơi nức nở: "Lan Yên chỉ là muốn hiếu kính nhị thúc, nhị thúc, Lan Yên làm sai sao? Lan Yên nghe nhị thúc mới làm. Nhị thúc, đừng trách Lan Yên nữa có được hay ?"

      Nghe Liễu Lan Yên nức nở, sắc mặt Dư Cận Thước càng ngày càng lạnh lùng, nhìn chòng chọc vào Liễu Tấn Lợi, cũng có quên ở ngoài vương phủ, nghe được cái gì, những người qua đường kia nghị luận hề giả.

      Cảm nhận được ánh mắt bức người của Dư Cận Thước, Liễu Tấn Lợi á khẩu trả lời được,cuối cùng cực kỳ tức giận kêu tiếng: "Ngườiđâu!"

      "Lão, lão gia. . . . . ." Người làm lập tức run run rẩy rẩy chạy vào.

      "Ai bảo các ngươi làm?" Liễu Tấn Lợi lớn tiếng thét hỏi .

      "Tiểu, tiểu thư bảo chúng tôi làm." Người làmco rúm thân thể lại, tận lực cách xa Liễu Tấn Lợi.

      "Nàng là kẻ ngốc, các ngươi cũng có đầuóc sao?" Liễu Tấn Lợi giận đến kêu to, đánh cái người ngu xuẩn kia cái, "Nàng cái gì nghe cái đó sao?"

      "Tiểu thư, tiểu thư có ngọc bài của Đại TrưởngLão." Người làm kinh hồn bạt vía , lời của lập tức chận họng Liễu Tấn Lợi.

      Ngọc bài của Đại Trưởng Lão đồng nghĩa vớilệnh do Đại Trưởng Lão đính thân , dù là hôm nay thay vị trí Đại Trưởng Lão, nhưngngọc bài vẫn có cầm vào tay.

      Nếu phải cố kỵ trong tay Liễu Lan Yên có thứ kia, cần gì phải nuôi nha đầu nàynhiều năm như vậy?

      "Đại Trưởng Lão, ông là được lắm." Dư CậnThước đứng dậy, giận dữ vung ống tay áo sảibước rời , Liễu Tấn Lợi bị dọa sợ vội vàng từdưới đất bò dậy, ra theo.

      Mọi người trong phòng cũng đều theo ra ngoài, ai cũng có chú ý tới Dư Hân Dậtvẫn tùy ý ngồi ở bên chậm rãi tớibên người Liễu Lan Yên, ngồi xổm xuống, giọng cười : "Lan Yên nương, nươngngược lại là người thông minh."

      Liễu Lan Yên quay đầu, nháy mắt cái nhìnDư Hân Dật: "Điện hạ thông minh."

      Dư Hân Dật chấn động trong lòng, lập tức hiểu được ý tứ của Liễu Lan Yên, khám phá đượccũng nên toạc ra, vậy mới phù hợpvới thân phận Điện hạ trước sau như , ngây ngô dại dột của .

      thế nhưng lại vì nha đầu lần đầu tiêngặp mặt mà phá lệ, khó trách bị nàng châm chọc.

      Nhưng là, ở trước mặt nàng, đúng làkhông muốn giả bộ.

      Người đường nghị luận ra sao vừa vặn bị Dư Cận Thước nghe được, Liễu Tấn Lợi nghị sựđã rất lâu đến bây giờ mới về, thời gian dài nhưvậy người đường còn chưa có nghị luận đủsao?

      Từ Liễu Tấn Lơi ra lời ác độc, bị người điđường nghe được, còn có khi hạ nhân xông tớingăn cản ăn điểm tâm, màn này xảy ra thậtlà trùng hợp, nhưng mà nghĩ kỹ lại như thế cũng " hề trùng hợp" .

      Thế nào lại cố tình muốn cho Liễu Tấn Lợi vànữ nhi ăn xong rồi, mới bị vạch trần phát ,vừa có người đường chuyện linh tinh,cộng thêm Vương Gia làm chứng, trùng hợp như vậy, là rất trùng hợp.

      Trước mặt dạng nữ nhân này, còn phải ngụy trang sao?

      "Lan Yên nương, nàng đâu vậy?" Dư Hân Dật phát Liễu Lan Yên như người khôngcó chuyện gì đứng dậy ra ngoài, khỏilên tiếng hỏi.

      "Ta thấy hơi mệt, muốn về ngủ giấc."Liễu Lan Yên ngây ngốc cười.

      Nếu là người ngu dại làm sao có thể hiểuđược cái chuyện "Đại " gì đó diễn ratrước mắt đây?

      Nghĩ thông suốt những thứ này, Dư Hân Dậtchậm rãi đứng dậy, nhíu mày cười khẽ, đúng làmột nữ nhân thú vị.
      B.Cat, Chriswindlove_9693 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Beta: trinh123.

      Chương 5: Thuận nước đẩythuyền.

      Trở lại trắc viện, Liễu Lan Yên trực tiếp ngã lên giường, thích nơi huyên náo ồn ào như vậy, hò hét loạn lên làm phiền người khác.

      "Tiểu thư, tiểu thư. . . . . ." Vừa mới nằm xuống,cửa phòng liền bị người dùng sức mở ra, làm Liễu Lan Yên ô ô tiếng ôm chăn rúc vào góc tường.

      Nàng mệt quá .

      "Tiểu thư." Tần Tụ cũng mặc kệ động tác khángcự của Liễu Lan Yên, nàng chỉ biết tiểu thư bị Liễu Tấn Lợi gọi người dẫn , bảo là muốnhưng sư vấn tội.

      Nếu phải nàng bị người ngăn lại, nàngchắc chắn để tiểu thư mình đếnđó.

      giờ tiểu thư trở lại, đây là thế nào, bị Liễu Tấn Lợi trách phạt rồi sao?

      "Tần di, con buồn ngủ quá." Liễu Lan Yên ôm chăn, mềm nhũn làm nũng.

      "Tiểu thư, ông ta có làm khó dễ con ."Tần Tụ tức giận bất bình hỏi, cũng biếtLiễu Tấn Lợi kêu tiểu thư đến đó muốn làm cái gì.

      Làm khó?

      Mặt Liễu Lan Yên lộ vẻ mê mang, lắc đầu cái: " có."

      Tần Tụ thấy Liễu Lan Yên quả nhiên có bị thương cũng có cái gì khác thường, cẩn thận tra xét phen lúc này mới yên lòng lại.

      "Tiểu thư, đến cùng là có chuyện gì xảy ra?"Tần Tụ cảm thấy kỳ quái hỏi, vừa rồi Liễu Tấn Lợi là phát điên cái quái gì mà kêu tiểu thư đến.

      " biết, hình như là cãi nhau với Vương Gia." Lông mày Liễu Lan Yên nhăn, bộ dạng như lý giải chuyện mà mình rất hiểu.

      "Vương Gia?" Nhắc tới Vương Gia, Tần Tụ lập tức hiểu là ai, đó là Tam đệ của Chủ, cótiếng là địa vị tối cao, Vương Gia chính là người có khả năng kế nhiệm vị trí Chủ nhất.

      Xem ra vừa rồi là Liễu Tấn Lợi muốn đánh chủ ý cho nữ nhi của ông ta, muốn cùng Vương Gia kết thân.

      "Tiểu thư, mặc kệ như thế nào, nhớ, người mới là vương phi, Vương Gia vẫn còn chưa nạpchánh thê." Tần Tụ cắn răng mà ra, chỉ cầntiểu thư được gả vào vương phủ, Liễu Tấn Lợisẽ khi dễ được tiểu thư.

      "Ưm." Liễu Lan Yên đáp tiếng, ngáp mộtcái.

      Nhìn bộ dáng Liễu Lan Yên chút nào để ý, trong lòng Tần Tụ liền chua xót, rốt cuộc tiểuthư có hiểu ý tứ vương phi là gì hay ?

      Nếu phải ngày đó lão gia chết trận, tiểuthư làm sao lại bị đả kích quá độ, mà biến thànhbộ dáng ngu si như vậy?

      Liễu Tấn Lợi hết lần này đến lần khác chiếmđược chỗ tốt, còn chào đón tiểu thư, tiểuthư là mệnh khổ.

      "Tiểu thư, Tần Tụ tuyệt đối để cho người ta khi dễ người." Tần Tụ ôm chặt Liễu Lan Yên, lòng muốn che chở nàng.

      "Vâng, con cũng vậy, để cho ngườikhác khi dễ Tần di." Liễu Lan Yên gật đầu mộtcái, ở trong ngực Tần Tụ mơ mơ màng màng .

      Tần Tụ buồn cười nhìn Liễu Lan Yên nửa tỉnh nửa mê ở trong lòng, cười ha hả : "Được, tiểu thư bảo vệ Tần Tụ."

      nhàng vỗ về tiểu nhân nhi ở trong ngực, trong mắt Tần Tụ đều là sủng ái, đây là tiểu thư mà bà trông coi từ đến lớn, tuyệt đối cho phép người khác khi dễ nàng.

      Bên trong trắc viện vắng vẻ là mảnh yêntĩnh tiêu điều, nhưng ở trong hậu viện, lại là mưa to gió lớn.

      "Con tiện nhân kia đâu rồi?" Liễu Hâm Dung giận đến mức rống to, làm cho đám nha hoànrun lẩy bẩy, "Tiểu thư. . . . . ."

      "Tiểu thư cái gì, con đó mà cũng xứng chongươi gọi là tiểu thư sao?" Liễu Hâm Dung “bốp” cái tát vào mặt nha hoàn, bên má lậptức sưng đỏ mảnh, nha hoàn bị dọa sợ“phịch” tiếng liền quỳ xuống, liên tiếp cầuxin tha thứ, "Nàng trở về trắc viện rồi."

      "Gây ra chuyện lớn như vậy, còn dám thảnhthơi trốn sao, lôi nó ra đây cho ta!" Liễu HâmDung rống giận, cơn tức này nghẹn ở ngực nàng,cũng sắp làm nàng chịu nổi muốn nổ tungrồi.

      "Các ngươi lui xuống trước ." Liễu Tấn Lợi khoát tay, ý bảo tất cả nha hoàn, người làm đều xuống.

      "Cha, người làm gì vậy?" Liễu Hâm Dung bấtmãn nhìn phụ thân của mình, đây là muốn bỏqua cho con nha đầu kia sao?

      "Vương Gia cũng nghe mọi chuyện, ý của cha là, tại lại muốn phạt nàng cũng làkhông danh chính ngôn thuận." Liễu Tấn Lợi khoát khoát tay, đè lửa giận của Liễu Hâm Dung xuống, "Hâm Dung, bây giờ chúng ta thể động vào Liễu Lan Yên được."

      " Ý cha là. . . . . ." Liễu Hâm Dung cố nén lửagiận chờ Liễu Tấn Lợi hết.

      "Huynh trưởng và đại tỷ của con sắp về, mọiviệc chờ bọn nó trở lại rồi hẳng ." Liễu TấnLợi cười lạnh , "Chuyện hôm nay, nếu nhưVương Gia nghĩ kỹ lại cũng biết đầu sỏ gây nên là người nào. Người như vậy, con cảm thấy Vương Gia lấy vào vương phủ sao?"

      Nghe Liễu Tấn Lợi , lửa giận trong lòng Liễu Hâm Dung nháy mắt tan thành mây khói.

      Đúng rồi, Liễu Lan Yên càng "biểu " nhiều, để lại ấn tượng cho Vương Gia càng sâu.

      "Cha, Vương Gia kết thân với chúng ta sao?"Liễu Hâm Dung lo lắng hỏi.

      Tam vương gia ở Giới quyền cao chức trọng, người muốn vào vương phủ nhiều như cá diếc sang sông (*người mù quáng chạy theomốt).

      Liễu Hâm Dung đối với dung mạo của mình rất có lòng tin, nhưng là vẫn còn có chút tự biết , Vương Gia cũng phải là cái loại người chỉcoi trọng dung mạo "Vương Gia gặp qua biết bao nhiêu mỹ nhân, tuy là dung mạocủa nữ nhi cũng tầm thường, nhưng sợrằng vào được trong mắt Vương Gia."

      Đối với lo lắng của Liễu Hâm Dung, Liễu TấnLợi cũng phải là hiểu, với nữnhi của mình: "Ban đầu Vương Gia quyết định hôn ước chính là nữ nhi của Đại Trưởng Lão."

      Liễu Hâm Dung ngơ ngác nhìn cha nàng, LiễuTấn Lợi cười vui vẻ với nữ nhi của mình.

      Chớp mắt mấy cái, Liễu Hâm Dung lập tức hiểu được ý tứ của cha nàng, cũng cong khóe môi, nở nụ cười: "Nữ nhi hiểu."

      Có hôn ước chính là nữ nhi của Đại TrưởngLão, mà hôm nay nữ nhi của Đại Trưởng Lão có thể là Liễu Lan Yên, cũng có thể là LiễuHâm Dung nàng. Huống chi, bây giờ Đại TrưởngLão lại là Liễu Tấn Lợi cha của nàng, kể đến dung mạo của nàng, mà quan trọng nhất chính là có cái thân phận Đại Trưởng Lão nàylàm hậu thuẫn. Liễu Lan Yên sau phen náo loạn như vậy, ấn tượng của Vương Gia về nàngta chắc chắn cực kỳ “sâu sắc”, đến lúc đó chỉcần thuận nước đẩy thuyền cái. . . . . .

      Hai cha con Liễu Hâm Dung và Liễu Tấn Lợinhìn nhau cười tiếng, cười đến hết sức giantrá.

      Tuy là lần này bị chịu thiệt thòi, nhưng lại chobọn họ cơ hội có thể đến gần Tam vương gia, ngược lại rất là có lời .

      Ở trong Liễu phủ, mọi vật rất nhanh chìm vào trong yên tĩnh, cái chuyện khiến Vương Gia cựckỳ phẫn nộ đó, chẳng qua chỉ là khúc nhạc đệm thôi, nhanh chóng trở lại bìnhthường.

      Bên trong thành chủ của Giới, ở phủ đệ sang trọng, có thị vệ thủ hộ nghiêm mật, chỉ có mảnh yên tĩnh, khiến nơi xa hoa như vậy nhiều hơn phần tĩnh mịch, cũngthêm mấy phần giả tạo, giống như là chỉ để giữthể diện mà thôi.

      Trong sân, ngọn đèn dầu cũng quá sáng,chỉ vừa đủ thấy đường, nên nhìn qua cực kì mờ ám.

      Nội viện, bên trong thư phòng có ánh sáng của ngọn đèn dầu, người ngồi sau án thưmúa bút, phong thái rất tự nhiên.

      Bút pháp như nước chảy mây trôi, sợi tóc bay, thái độ chịu trói buộc giống như con ác điểu rục rịch ngóc đầu dậy,ngay cả ở nơi an tĩnh như vậy, cũng có thểlàm cho người ta cảm nhận được nguy hiểmtiềm tàng phát ra từ người .

      "Chủ tử." Đột nhiên dưới ngọn đèn dầu, bóng người từ từ xuất , quỵ chân xuốnghành lễ.

      "Phủ của Liễu Tấn Lợi có động tĩnh gì ?"Động tác của người ngồi sau án thư cũng ngừng lại, cứ như hề làm ảnh hưởng đến bút pháp của chút nào.

      "Hoàn toàn yên tĩnh, có chuyện gì xảyra." Người tới trả lời ngay.

      Người ngồi sau án thư, cây bút lông trong tay đột nhiên dừng lại, mực nước ở giấy lớn đểlại vũng vết bẩn, sau hồi lâu, lập tức : "Trong vòng ngày, điều tra cặn kẽ LiễuLan Yên."

      "" Người quỵ chân xuống đất nhanh chóng hóa thành ảnh mờ tiêu tán mất.

      Đợi đến khi ảnh mờ hoàn toàn biến mất, người nọ mới buông bút lông trong tay để qua bên cạnh, ngẩng đầu, lộ ra nụ cười đùa giỡn,ánh nến làm nổi bật dung nhan tuấn dật, đâychính là vị Điện hạ bị người đời coi trọng.

      Lúc này nơi nào còn có vẻ lười biếng chán chường thường ngày, hoàn toàn giống như mộtcon báo săn núp, mỹ lệ mà nguy hiểm, trong mắt lóe ra vẻ hưng phấn: "Liễu Lan Yên,xem ra ở trong thành chủ này người diễn trò cũng chỉ mình ta, kỹ năng diễn suấtcủa nàng có khi còn cao hơn so với ta."

      Editor: tyvybutchi.

      Beta: trinh123.



      Chương 6: đáng nhắc tới.

      Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời chỉ vừa mớixuyên qua song cửa sổ lẻn vào trong phòng, rơitrên mặt đất, bóng người mờ nhạt lập tứcxuất ở trong phòng, quỵ xuống đất: "Chủtử."

      "Ừ." bàn tay từ trong tầng tầng rèm che đưa ra, bóng dáng mờ ảo kia vội vàng cung kính đặt quyển sách xuống bàn tay đó.

      Cầm quyển sách kia, bàn tay từ từ lùi về sau rèm che, hồi lâu, bên trong đột nhiênphát ra tiếng cười to hưng phấn: "Được lắm, giỏicho cái Liễu Lan Yên!"

      Bóng dáng mờ ảo quỵ xuống đất hơi cau mày, nhớ trong quyển sách này cũng khôngcó viết cái gì đặc biệt, hành động cử chỉ thườngngày của Liễu Lan Yên hết sức phù hợp với lời đồn đãi về nàng.

      nương si si ngốc ngốc, chủ tử làm sao lại có nhiều hứng thú với nàng như vậy.

      "Liễu phủ vẫn có động tĩnh?" Rèm che chợt bị người vén lên, Dư Hân Dật từ trêngiường ngồi dậy, nhìn chằm chằm người quỵ xuống trước mặt, cân nhắc hỏi.

      " có động tĩnh." Bóng người mờ ảo đó thành trả lời, nhưng trong lòng có chútkhông hiểu, cái vấn đề này tối hôm qua chủ tử phải biết sao?

      "Ừ." Dư Hân Dật mang theo nụ cười bí gậtđầu, đột nhiên chuyển chủ đề, "Trong Vương cung như thế nào?"

      " Chủ suy tính chọn lọc các loại mỹ nhân đưa cho. . . vị kia, sợ rằng còn có thểthương lượng với Tam vương gia chút,trước mắt còn chưa có quyết định chắc chắn."Nhắc tới người kia, thanh của bóng mờ đómất tự nhiên dừng chút, hiển nhiên là hếtsức kiêng kỵ đối với người nọ, cũng dámnói chuyện nhiều.

      "Tiếp tục tra xét." Dư Hân Dật khoát khoát tay, bóng mờ giống như lúc tiếng độngxuất giờ cũng tiếng động biến mất.

      tay Dư Hân Dật khẽ vuốt ve cuốn sáchtrong lòng bàn tay, bên trong ghi chép tường tậntất cả những chuyện mà Liễu Lan Yên trải qua, đơn giản là giống như tờ giấy trắng.

      là quá sạch rồi.

      Quá khứ sạch như vậy, làm cho thế nàocũng thể liên hệ tới Liễu Lan Yên hắnnhìn thấy tối qua.

      Thủ hạ của điều tra qua, chuyện tối ngàyhôm qua, là Liễu Tấn Lợi nhất thời tức giận, nên miệng mới ra lời thô tục như vậy. Nhưng mà chuyện sau đó, giống như phát triển quá mứctrùng hợp.

      Nhất là cuối cùng đợi đến khi Dư Cận Thước rờiđi, Liễu Tấn Lợi cũng có tìm Liễu Lan Yên gây phiền toái, có lẽ là suy tính đến hànhđộng lần này của Liễu Lan Yên ở trong mắt DưCận Thước rất khó coi, nên bọn họ lưu lại thừa cơ lợi dụng.

      Xem ra đối với nữ nhi của Liễu Tấn Lợi mà , giống như là trong lúc vô tình Liễu Lan Yên đãgiúp bọn họ kiếm được chỗ tốt.

      ra bọn họ có thể biết, tất cảnhững việc này rất có thể đều là do Liễu Lan Yên tính kế.

      Giỏi cho Liễu Lan Yên, thế nhưng từngbước từng bước cũng tính toán cẩn thận như vậy, trả thù nữ nhi của Liễu Tấn Lợi xong, còn làm cho bọn họ thể tìm nàng gây .

      Mưu trí như vậy, nương ngu dại có thểlàm được hay sao?

      Càng buồn cười hơn chính là, ở trong ván cờnày, những người đó còn tưởng rằng mình mới chân chính là người thắng cuộc, bọn họ nào biết mình sớm thành con cờ của Liễu Lan Yên, thể phản kháng nửa phần.

      "Được lắm, hay cho Liễu Lan Yên ngu dại,ngược lại cùng điên vương tử ta đây chính là đôi." Trong mắt Dư Hân Dật lóe ra hưng phấn, trong hưng phấn này hình như còn lẫn với chút thứ khác, như đốm sáng lập lòe, mê hoặc thần trí con người.

      Trong đình nghỉ mát ở vườn hoa Liễu phủ, LiễuHâm Dung vừa ăn nho nha hoàn bóc, vừa nhìn chung quanh, chút để ý hỏi "Tại sao nhìn thấy con nha đầu kia?"

      "Hồi tiểu thư, trắc viện đủ củi nấu cơm, hai chủ tớ bọn họ kiếm củi đốt rồi." Nha hoàn cận thân Hoàn Thúy của Liễu Hâm Dungcười ha hả .

      "Hừ, như thế rất tốt. Tránh cho nàng ta quá rãnh rỗi, lại làm mấy việc nên làm." Trong mắtLiễu Hâm Dung thoáng qua tia tàn nhẫn.

      Hoàn Thúy cười khúc khích, củi đốt trong phủcó hay còn phải là chỉ cần bọn họnói tiếng là có sao, chỉ là hôm qua ai bảo Liễu Lan Yên chọc tiểu thư mất hứng làm chi.

      Tuy là biết vì sao tiểu thư có trừngphạt Liễu Lan Yên, nhưng là làm nha hoàn cận thân của tiểu thư, loại chuyện này, HoànThúy vẫn luôn muốn thay tiểu thư làm.

      "Tiểu thư, hôm nay người muốn đến vương phủmột chút ?" Hoàn Thúy giọng hỏi, tiểuthư có tâm tư gì, nàng đương nhiên biết.

      ", hai ngày nữa hẳng ." Liễu Hâm Dung ăn nho Hoàn Thúy đưa lên, chậm rãi .

      "Tiểu thư, vì sao vậy?" Hoàn Thúy hiểunhìn tiểu thư nhà mình, "Hôm nay trong lòng Vương Gia khó chịu, nếu như tiểu thư đến đó,chẳng phải là vừa đúng lúc sao?"

      Liễu Hâm Dung từ từ nuốt nho trong miệngxuống, cười : "Chính là bởi vì trong lòng Vương Gia khó chịu, hôm nay mà tới mới ổn. Còn bằng chờ chuyện nàydịu xuống lại đến, mới có thể cho thấy ta là người hiểu đạo lý."

      Liễu Hâm Dung như có điều suy nghĩ cười cười,nàng thân là nữ nhi của Đại Trưởng Lão, làmsao có thể chút tâm cơ cũng có?

      "Vẫn là tiểu thư suy nghĩ chu đáo." Hoàn Thúybội phục .

      Liễu Hâm Dung hả hê dựa vào ghế, trong đầuđang vẽ ra hình ảnh tương lai trở thành vương phi của nàng, thậm chí đợi đến khi Vương Gia trở thành Chủ, nàng lại trở thành VươngHậu tôn sư.

      Đến khi đó. . . . . .

      Ha ha. . . . . .

      Hoàn Thúy nhìn tiểu thư nhà mình đột nhiên lộ ra nụ cười quỷ dị, trong lòng khỏi rùngmình cái, tiểu thư lại nghĩ ra cái chủ ý gì?

      Cùng lúc đó trong rừng trúc, thanhkhông nhanh chậm có quá nhiềucảm xúc dao động bẩm báo : "Đám người YêuChủ tỉ mỉ chọn lựa mỹ nhân muốn hiếntặng cho Tôn chủ."

      Ám Nhất cung kính quỵ xuống đất ra tin tức lấy được từ vương cung.

      Chủ vừa có động tĩnh, lấy đượctất cả tin tức, có thể mọi cử động trong vương cung đều nắm trong lòng bàn tay.

      "Tôn chủ còn phải lưu lại những người đó sao?"Ám Nhất có chút bận tâm, lần trước Khánh Lêxông tới, còn phải là bởi vì Chủ cố tình dụ Khánh Lê vào đây sao, chuyện như vậy,Tôn chủ làm sao có thể cho phép xảy ra lần nữa?

      Sau khi Ám Nhất xong, Tôn chủ cũng khôngcó phản ứng gì, trong lòng có chút hoảng sợ, chẳng lẽ, chuyện của Chủ hoàn toànchọc giận Tôn chủ?

      "Mùa hè. . . . . ." thanh ôn hòa như suối chảy qua khe chậm rãi vang lên, thế nhưng haichữ này có quan hệ gì với chuyện vừa rồi hắnbẩm báo chứ?

      Ám Nhất hiểu quỳ mặt đất, cũngkhông dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Tôn chủ, thể làm gì khác hơn là suy đoán lungtung trong lòng, biết Tôn chủ có tính toángì.

      " Có phải là núi có rất ít cành khô hay ?"

      "Hả?" Ám Nhất dù là trấn định đến mấy cũngkhông khỏi kinh ngạc ra tiếng, sợ hãi đáp lời,"Thuộc hạ ngu xuẩn, hiểu ý Tôn chủ, xin Tôn chủ ."

      "Ám Nhất, ngươi vào trong núi chuẩn bị nhiềucủi đốt chút, để cho số người nào đó đỡphải cực khổ đốn củi." Đột nhiên thanh chế nhạo vang lên khiến Ám Nhất thở phào nhõm, cung kính gọi người tới tiếng:"Tổngquản."

      "Còn mau ?" Bành Trăn tới, đỉnh đạcngồi xuống ghế bên cạnh, phân phó Ám Nhất.

      Ám Nhất hơi sững sờ, hiểu nỗi người ta đốn củi mắc mớ gì đến , nghi ngờ ngẩng đầu nhìn hai mắt cười như cười của BànhTrăn, lại nhớ tới ngày đó Chủ thất thường,lập tức sáng tỏ.

      Trong lòng hiểu, nhưng Ám Nhất vẫn cónhúc nhích, chuyện Chủ rốt cuộc là muốn xử lý thế nào, Tôn chủ còn chưa có .

      "Chuyện nơi đó cần gì Tôn chủ phải lao tâm, Ám Nhất, ngươi nhanh làm chuyện cần làmmới phải." Bành Trăn cười híp mắt xong, thấy được Ám Nhất sửng sốt chút.

      Chuyện Chủ đáng nhắc tới, vậy ởtrong lòng của Tôn chủ, cái chuyện đốn củi kiaquan trọng hơn sao?

      Ám Nhất cảm giác đầu mình hơi choáng váng,mờ mịt đứng dậy hành lễ, thi hành mệnh lệnhcủa Tôn chủ.

      Gần đây Tôn chủ quá khác thường, chẳng lẽTôn chủ sắp có hành động lớn gì hay sao?
      B.Cat, Chriswindlove_9693 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor: tyvybutchi.

      Beta: trinh123.

      Chương 7: Cuộc gặp gỡ ở Vươngphủ.

      "Tôn chủ, vị nữ tử kia ngờ lại có vị trí đặc biệt trong lòng ngài như thế." Bành Trăn cười hahả trêu ghẹo, theo Tôn chủ gần ngàn năm, nhưng chưa từng gặp qua Tôn chủ để ý aiđến như vậy.

      "Bành Trăn. . . . . ." thanh ôn hòa như gió xuân gọi tên , khiến Bành Trăn lập tứcnghiêm chỉnh lại, chẳng lẽ Tôn chủ là muốn hỏi kết quả cái chuyện kia.

      Lúc mở miệng muốn hồi bẩm, lại nghe được lời mang theo hàn ý lạnh lẽo giữa xuân tháng ba: "Ngươi rất rãnh rỗi?"

      Bành Trăn cả kinh lập tức thu hồi vẻ mặt cườiđùa, vội vàng ngồi nghiêm chỉnh: "Tôn chủ, chuyện kia phải . . . . ."

      Trong đại sảnh có gió từ ngoài phòng thổivào, thanh Bành Trăn cung kính lại nghiêm chỉnh, cẩn thận tỉ mỉ hồi bẩm kết quả điều tracủa .

      Cái người nào đó đáng lẽ là nên nghe nghiêmtúc nhất, lại lười biếng vùi vào trong giường êm, mắt khép hờ, ngủ mà như ngủ, tập trung nghe Bành Trăn .

      Suy nghĩ cũng bất tri bất giác bay xa, ‘trời gần trưa, lúc này trở về cũng quá nắng, vác giỏ củi đốt cũng quá mệt mỏinhỉ.’Mơ mơ màng màng nghĩ như vậy, hồn nhiên quên mất Bành Trăn vẫn còn ở bên cạnh, thần thái thanh tĩnh từ từ tiến vào mộng đẹp.

      Nghe được hô hấp đều đều yếu ớt, Bành Trăn ngừng lại, than tiếng, nhìn nam tử ônnhã ngủ trong giường êm, bất đắc dĩ chậm rãilắc đầu.

      Chuyện quan hệ đến Tôn chủ chính là việc lớn, vậy mà chút cũng để ở trong lòng.

      tuy là cung kính bẩm báo, nhưng cũngthấy được Tôn chủ trong cơn buồn ngủ ánh mắtvẫn quên liếc nhìn ngoài cửa sổ, cũngnghe Ám Nhất qua chuyện tôn chủ dạo nàyhay thất thường.

      Đối với nương kia, là tò mò, rốt cuộc là loại nữ tử như thế nào mà có thể khiếnTôn chủ cũng có lúc thất thố như vậy?

      "Tần di, Tần di, con làm xong rồi." Liễu LanYên hưng phấn nắm giỏ trúc đựng củi đốt chạyđến trước mặt Tần Tụ.

      "Ai da, tiểu thư à." Tần Tụ phen xông tớivịn Liễu Lan Yên lại, chỉ sợ nàng chạy quá nhanh mà té ngã, " phải ta , mình ta đốn củi là được rồi, tiểu thư ở bên ngồi xem thôi sao."

      Nàng sở dĩ dẫn theo tiểu thư ra ngoài, cònkhông phải là do trong phủ có người nào là người tốt sao, nếu như để tiểu thư ở lại bị khi dễ còn bằng là nàng mang tiểu thư theo bên người cho an tâm.

      "Tần di, nhìn xem, con làm xong rồi." Liễu LanYên cười ha hả kéo giỏ trúc to đến trướcmặt Tần Tụ, bên trong có khá nhiều củi khô.

      "Tiểu thư, làm sao người lại nhặt được nhanhnhư vậy?" Tần Tụ ngạc nhiên nhìn chằm chằm củi khô trong giỏ trúc, tiểu thư phải là lực sao?

      "Bên kia có rất nhiều cành khô, ta liền bẻ mộtchút." Liễu Lan Yên cười lôi kéo cánh tay Tần Tụ lắc lắc, "Tần di, chúng ta có củi đốt nấu cơm rồi."

      "Phải. Phải." Đôi mắt Tần Tụ hồng hồng, nhìn khuôn mặt nhắn cười khờ dại của Liễu Lan Yên, biết bị dính phải bụi đất ở nơi nào, trong lòng Tần Tụ liền trận ê ẩm, "Tiểuthư, chúng ta về thôi, về thôi."

      xong, vác nửa giỏ củi đốt cùng Lan Yên về.

      phải nàng muốn sử dụng lựcđốn củi, mà là khi sử dụng lực xong, muốnkhôi phục lại cũng phải tốn thời gian rất dài.

      Cho nên, phải thời khắc quan trọng, thìkhông có ai dễ dàng sử dụng lực.

      Cũng may Giới bọn họ là ở trạng thái phong kín, phàm là quái ra đời ở bên trong, đều có thể hóa thành hình người. Khác biệtduy nhất chính là có có thể tu luyện lực, có lại có cách nào tu luyện.

      Mà tiểu thư của nàng lại thuộc về loại cócách nào tu luyện lực, trước kia còn có lãogia thương che chở, nhưng mà nay. . Aizzz. . .

      Nàng chỉ có chút ít sức mạnh, chỉ đủ để bảo vệ tiểu thư chu toàn thôi.

      Hy vọng sớm có ngày tiểu thư tìm được cho mình chỗ dựa, cũng biết Vương Gia - Dư Cận Thước này có là người đáng tin hay nữa. Cái dạng Vương Gia được mọi ngườinâng tới tận trời kia, tâm cao khí ngạo, có thểnhìn tiểu thư nhà mình chướng mắt hay đây? Bây giờ nàng cũng rất là bất đắc dĩ, rấtmong muốn cho tiểu thư nhà mình gả vào vươngphủ nhanh lên chút, dù sao đó cũng là chỗduy nhất mà tiểu thư có thể dựa vào. Gả vàovương phủ đồng nghĩa với việc Liễu Tấn Lợi sẽkhông có cách nào làm hại được tiểu thư.

      Nhưng mà, hôm nay tâm trí tiểu thư như vậy. . . . . . Gả vào vương phủ rốt cục là phúc hay là họa đây?

      "Tới rồi, tiểu thư, vào nhà, chúng ta kiếmcơm ăn." Tần Tụ vác giỏ trúc dẫn Liễu Lan Yên tới Liễu phủ, trong lòng thầm tính toán, tìm cơ hội, tiếp xúc Tam vương gia kia mộtchút.

      Đợi đến khi bọn Tần Tụ xa, lúc này Ám Nhấtmới thân ở dưới mảnh bóng cây, mắtnhìn chằm chằm phương hướng bọn Liễu LanYên rời khỏi, sau đó bất đắc dĩ rũ mắt xuống.

      Tại sao lại phải xuất ở nơi này?

      Phải ở chỗ này chuẩn bị đống củi khô chứ?

      Ám Nhất xoa bóp cái trán phát đau của mình, thôi, nếu là Tôn chủ ra lệnh, cứ tuân mệnh là được.

      Nghĩ thông suốt điều này, Ám Nhất xoay người,bóng dáng liền biến mất ở trong núi.

      Hai ngày sau đó, vừa đúng lúc mấy công tử, tiểuthư Đại Thế Gia hẹn gặp nhau ở Vương Gia Phủ. Biểu muội của Vương gia vừa có quan hệthân thiết với Liễu Hâm Dung, vừa là loại ngườithích náo nhiệt, nên mượn lý do này, nàng vào vương phủ giải thích chuyện lần trước với Vương Gia chút cũng tốt.

      "Hâm Dung, tại sao ngươi còn dẫn theo nàngtới?" Bên trong Vương phủ, mấy người ngồi trong lương đình nâng cốc cười, Tạ Hân Tú vừa ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy Liễu HâmDung dẫn theo Liễu Lan Yên vào, đôi mày thanh tú nhăn , mặt lộ vẻ bất mãn.

      "Hai ngày trước, Lan Yên muội muội cẩn thận đắc tội Vương Gia, hôm nay mượn lý do này, cố ý vội tới hướng Vương Gia bồi tội." Liễu Hâm Dung đắc ý cười, vào đình nghỉ mát.

      "Nàng ta đắc tội biểu ca, ngược lại là có ganlớn, chỉ là với cái tính đó của nàng ta muốn đắc tội với người khác cũng khó." Tạ HânTú nhếch cao đôi mày thanh tú, trong tươi cườicũng che giấu ý tứ châm chọc.

      "Đúng là như vậy, Lan Yên muội muội làm việc có chút lỗ mãng nên đắc tội Vương Gia, tiểu muội phải là đem nàng tới hướng Vương Gia xin tội sao." Liễu Hâm Dung hàm súc cườikhẽ, người ngoài nhìn vào đó chính là tỷ tỷtốt ở khắp nơi luôn lo cho hình tượng của muộimuội, nhưng mà tỉ mỉ ngẫm nghĩ lại, trong lờinói của nàng, đều là Liễu Lan Yên mớilà người có lỗi.Nếu muốn trở thành vương phi, trừ dung mạo xuất chúng ra, còn phải có mộtchút tài sản và bối cảnh.
      "Lan Yên muội muội, ngồi ." Liễu Hâm Dung xong, quay đầu lại tỉ mỉ chăm sóc cho LiễuLan Yên.

      Tạ Hân Tú nhìn thấy Liễu Lan Yên ngồi ghế hạng bét ở phía ngoài cùng, cũng cái gì nữa, chỉ là hết sức hài lòng với an bài này của Liễu Hâm Dung.

      "Hâm Dung, ngươi tới đúng lúc rồi. Biểuca được Chủ cho gọi vào cung có chuyện quan trọng thương lượng." Tạ Hân Tú cười .

      "Có chuyện thương lượng?" Liễu Hâm Hung đảo mắt cái, chuyển đến bên cạnh Du Hân Dật sung sướng uống rượu, "Điện hạ, người thế nào vẫn còn ở chỗ này?"

      "Nghị có gì vui chứ? Còn có nơi nào tốt hơn nơi này sao? Ở đây có rượu ngon, có cao lương mĩ vị, còn có mỹ nhân làm bạn nữa." Dư Hân Dật chút cũng có để ý tới lời của Liễu Hâm Dung, giống như căn bảnkhông cảm thấy ám chỉ trong lời đó.

      Đường đường là Điện hạ của Giới, Chủ có chuyện quan trọng thương lượng, tham gia, vậy mà cũng cảm thấy có gì ổn.

      "Hôm nay mọi người gặp nhau, làm sao có thểthiếu tiết mục giúp vui được chứ nhỉ?" Tạ HânTú nhíu mày đề nghị .

      "Ý kiến hay."

      "Còn tưởng là chúng ta uống rượu phiềnmuộn chuyện gì nữa đấy."

      Tạ Hân Tú đề nghị lập tức được mọi người phụ họa, đề nghị của biểu muội Vương Gia, có ngườidám sao?

      Trong mắt Dư Hân Dật thoáng qua tia sáng tỏ, xem ra là Tạ Hân Tú nhìn Liễu Lan Yên vừa mắt, muốn bêu xấu nàng trước mặtmọi người.

      Chỉ là. . . . . . Dư Hân Dật ngửa đầu uống ly rượu ngon, trong lòng cười thầm, lần này nànglại muốn đối mặt như thế nào đây?

      , là rất mong đợi.

      Editor: tyvybutchi.

      Beta: trinh123.

      Chương 8: Cố tình gây khó dễ.

      " bằng để chúng ta trình diễn khúcgóp vui ." vị tiểu thư trong đó đề nghị .

      "Nếu về nhạc khí, có ai mà hơn được Tạ tiểu thư chứ?" vị tiểu thư khác lập tức tándương.

      Lời của hai người bọn họ lập tức đưa đến tiếng phụ họa của đám người,bọn họ rốirít khen ngợi tài đánh đàn cao siêu của Tạ Hân Tú, như là khúc này chỉ có ở trời, nhân gian khó có mấy người có được trình độ như vậy…
      .

      Dư Hân Dật ở bên tự rót rượu uống, giống như căn bản có nghe được mấy lời a dua nịnh hót của những người kia.

      Người Giới nay chỉ biết có lục đục đấuđá, chẳng lẽ bọn họ cho rằng gian Giới bị phong kín có thể tự thành mảnhthiên địa, ăn ngủ lo hay sao?

      "Nhưng Tạ tiểu thư là biểu muội của vương gia,làm sao có thể tự hạ thấp mình mà khảy đàn cho người có địa vị thấp như chúng ta nghe được cơ chứ?"

      "Phải, phải, là chúng ta lỡ lời rồi."

      đám công tử, tiểu thư y như nhau, đối với cái loại chuyện a dua nịnh hót này hết sức thông thạo, biết phải nịnh hót làm sao mới có thể vỗ tới đúng chỗ mấu chốt, còn có thể làm cho người được vỗ thoải mái toàn thân.

      " cần phải ngại, mọi người cứ chơi đùathoải mái, nào có quy củ như vậy." Tạ Hân Tú cười ha hả , "Người đâu, mang đàn tới."

      "Vâng" Nha hoàn bên cạnh lập tức lấy cây đàn cổ đưa tới cho Tạ Hân Tú.

      "Nữ tử của Giới chúng ta, nếu phải là lực xuất sắc cũng là tài nghệ xuất chúng, ít nhất cũng phải có được bản lĩnh làm người người kính phục. Dù sao cũng còn tốthơn người nào đó, cả ngày chỉ biết ăn ăn uốnguống..., ngu si đần độn, làm được trò trống gì." Tạ Hân Tú khinh thường liếc Liễu Lan Yên ngồi ghế hạng bét cái.

      Mấy Đại Trưởng Lão, còn có người trong YêuGiới thế gia, chỉ cần có chút mặt mũi cũng đều thấy chướng mắt với vị tiểu thư Liễu Lan Yên này.

      Trước kia lúc cha nàng vẫn còn là trưởng lão, nàng chỉ là người lực, chứ tính tình vẫn là đại tiểu thư khuê tú biết tiến biết lùi.

      Thế nhưng kể từ khi cha nàng gặp chuyện khôngmay, nàng vì bị đả thích quá lớn mà cả ngườiliền trở nên ngu ngu dại dại, tâm trí so với mộtđứa bé ba tuổi cũng bằng, nhìn cũng làmcho người ta chán ghét.Căn bản là sỉ nhục trong giới thượng lưu của Giới.

      Tạ Hân Tú ám chỉ người nào, tất cả mọi người trong lương đình tự nhiên đều hiểu, nử tử che miệng cười , nam tử liếc mắt nhìn nhau,từ chối cho ý kiến, nhưng cặp mắt cũng chứa đầy châm biếm.

      Liễu Hâm Dung nhìn Liễu Lan Yên cái, than tiếng, giống như là đối với vị muội muội nhà mình này cũng bất đắc dĩ, rũ xuống mi mắt che giấu hài lòng trong đó.

      Cười nhạo , hãy tận tình cười nhạo .

      Càng để người ta biết Liễu Lan Yên thể xài được Vương Gia lại nhìn nàng ta càngkhông thuận mắt, đến lúc đó, hôn ước tuyệt đốisẽ được thay đổi người .

      Ngón tay mảnh khảnh của Tạ Hân Tú đặt dây đàn, khúc nhạc mỹ diệu lưu chuyểntrong hoa viên, mọi người nghe được,tinh thần liền sảng khoái thôi.

      thể cầm kỹ của Tạ Hân Tú quảnhiên là cao siêu, phù cuối cùng rơi xuống, mọi người cùng nhau trầm trồ khen ngợi.

      "Tạ tiểu thư, đàn nghệ rất hay." vị công tửthế gia trong đó vỗ tay cười lớn, " Tài đánh đàn của Tạ tiểu thư tinh xảo như vậy, hổdanh là biểu muội của Vương Gia."

      Nghe đám công tử thế gia a dua nịnh hót như thế, Dư Hân Dật thiếu chút nữa phun ngụm rượu trong miệng mình ra ngoài, hai câu này có cái quan hệ gì sao?

      "Tạ tiểu thư, mấy ngày trước tại hạ tìm được viên tinh thạch, vừa vặn hiến tặng cho tiểu thư." công tử thế gia khác đưa tay nâng mộthộp gấm từ phía sau lưng lên, mở ra, bỗng nhiên có luồng khí băng lạnh nhàng khoankhoái tràn ra từ trong hộp.

      Khí lạnh mát mẽ lan tràn ra khắp lương đình, khí nóng lập tức tiêu tan.

      Tất cả mọi người đều là con cháu thế gia, người nào là có thân phận thấp kém, đươngnhiên là có kiến thức, hiểu được tinh thạch nàytuyệt đối phải là vật tầm thường.

      "Đây là. . . . . . Huyền Hàn Băng Tinh?" Tạ HânTú vui mừng hỏi, tuy là câu hỏi, nhưng cũng hết sức khẳng định, nếu phải Huyền Hàn Băng Tinh tại sao có thể có khí của Hàn Băng như vậy.

      "Ngàn năm mới cho ra tam khối Huyền Hàn Băng Tinh?"

      " đúng là vậy."

      "Này, tốt lắm đâu." Tạ Hân Tú nhìnHuyền Hàn Băng Tinh nằm trong hộp gấm, mắt lộ ra vẻ mừng rỡ, nhưng miệng vẫn lời từ chối.

      "Tại hạ tìm được vật này cũng là vì muốn hiến tặng cho tiểu thư, tiếng đàn của tiểu thư mỹ diệunhư thế, làm tại hạ nghe thấy như si như say,Huyền Hàn Băng Tinh là rất xứng vớitiểu thư, cũng bôi nhọ thân phận của người." Vị công tử thế gia kia ngườngkhen ngợi Tạ Hân Tú, nóng lòng muốn kết thêmnhiều phần quan hệ với nàng ta.

      Nếu có quan hệ tốt với Tạ Hân Tú rồi dĩ nhiên là có thể chuyện với Vương Gia, khi có thể chuyện với Vương Gia rồi tạiYêu Giới này chính là có được cái núidựa cực kì vững chắc.

      "Nếu như thế, vậy cảm ơn nhé." Tạ Hân Tú cười híp mắt nhận lấy Huyền Hàn Băng Tinh,loại bảo vật trân quý này dù là nàng, cũng rấthiếm khi thấy được.

      "Tạ tiểu thư thích chính là vinh hạnh của tại hạ."Công tử thế gia mừng thầm trong lòng.

      Tạ Hân Tú nghịch Huyền Hàn Băng Tinh trong tay, xoay chuyển ánh mắt,cuối cùng rơi xuống người Liễu Lan Yên ngồi nhàn nhã ở bên, xấu bụng cười: "Liễu Lan Yên, ngươi đưa cho ta cái gì đây?"

      "A?" Liễu Lan Yên giật mình ngẩng đầu, hiểnnhiên là có ý thức được Tạ Hân Tú chuyện với nàng, trong khoảng thời gian ngắn tay chân luống cuống nhìn Tạ Hân Tú khôngbiết trả lời nàng ta như thế nào.

      "Tạ tiểu thư,khúc đàn lúc nãy tên gọi là gì? Tạihạ chưa từng nghe qua tiếng đàn mỹ diệu nhưvậy." Tô Hãn Hạo mở miệng, khiêm tốn hỏi TạHân Tú.

      Lời của Tô Hãn Hạo là ngoài dự đoán của Dư Hân Dật, đây là giải vây giúpcho Liễu Lan Yên sao.

      "Chỉ là lung tung đàn mà thôi, nào có tên là gì."Tạ Hân Tú khẽ mỉm cười, vừa nhìn vị công tử của Tứ Đại Trưởng Lão vừa chuyện, nàng tựnhiên là phải nể mặt .
      Lời vừa xong, lại chuyển hướng về phíaLiễu Lan Yên: "Mới vừa rồi ta ..., ngươi nghecó hiểu ?"

      Nhìn thấy Tạ Hân Tú căn bản muốn bỏqua cho Liễu Lan Yên, trong lòng Tô Hãn Hạokhẽ thở dài tiếng, Tạ Hân Tú này đúng làmột người ngang ngược, cậy vào thân phận của mình mà lung tung gây khó dể cho người ta.

      Phải làm như thế nào cho phải đây?

      Tô Hãn Hạo suy nghĩ muốn tìm thêm lý do để kéo dài đề tài chuyện, còn chưa kịp mở lời liền nghe được thanh khiếp sợ của Liễu Lan Yên: "Ta phải đưa đồ cho ngươi sao?"

      "Đúng vậy." Tạ Hân Tú khẳng định gật đầu, ý tứ mười phần là muốn gây khó dễ cho Liễu Lan Yên.

      Ai cũng biết địa vị bây giờ của Liễu Lan Yên ởLiễu phủ, nàng có cái gì có thể cầm ra ngoàitặng người khác sao?

      Dù là đưa cho Tạ Hân Tú thứ quý trọng nhất người nàng, sợ rằng Tạ Hân Tú vẫn nhưcũ, coi thường vật mà Liễu Lan Yên đưa tới, lấyđó làm lý do bôi nhọ thân phận của nàng, gâykhó dễ cho Liễu Lan Yên.

      Dù sao nữa cũng đều là ngõ cụt.

      "Tại sao ta phải tặng đồ cho ngươi?" Liễu LanYên hiểu nháy mắt hỏi.

      "Nghe ta đàn khúc dễ nghe như vậy, ngươikhông phải nên đưa cho ta ít đồ để bày tỏ tâm ý chút sao?" Tạ Hân Tú hả hê ngẩng đầu lên, liếc nhìn Liễu Lan Yên, chỉ là bởi vì LiễuLan Yên ngu dại, mà là càng bởi vì cha của Liễu Lan Yên trước kia đối nghịch với biểu ca nàng.

      Người đối nghịch với biểu ca nàng, nàng có thể tìm cơ hội trả thù sao?

      Dư Hân Dật ngồi ở bên cạnh giống như căn bảnkhông có nghe thấy gì, tiếp tục uống rượu,nhưngthật ra vẫn lặng lẽ dựng lỗ tai lên chú ý tình hình bên này.

      Loại tình huống ràng gây khó dễ này, nàng phải giải quyết như thế nào đây?

      dễ dàng.

      Len lén nghiêng mắt nhìn Liễu Lan Yên, nhưngkhông nhìn thấy bất kỳ vẻ bối rối nào gương mặt của nàng, chỉ thấy nàng hình như rất là nghi hoặc suy nghĩ chút, sau đó mớingẩng đầu, ngây thơ hỏi câu: "Tạ tỷ tỷ là muốn được Lan Yên khen thưởng hay sao?"

      Lời này vừa ra, bên trong đình nghỉ mát yên lặng như tờ, chỉ nghe thấy tiếng ve kêu mùa hè trong hoa viên này đột nhiên cao hơn chút, giống như châm chọc người nào đó.
      Chriswindlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :