1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo - Xảo Linh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chọc Giận Vợ : Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo

      Tác Giả: Xảo Linh

      Thể Loại: Đại

      Số Chương: Hơn 800 trang word

      Editor: Junie

      ~~~------~~~


      Giới Thiệu:


      vụ buôn bán làm ăn, chấp nhận làm người phụ nữ của ! Vốn cho là chán ghét thân thể , liền thả !

      nghĩ đến, người đàn ông này là ác ma! chỉ chiếm đoạt thân thể còn muốn cả trái tim của !

      "Lục Minh Hiên, tôi ! Buông tha tôi !"

      "Em cho rằng tôi thả em dễ dàng đến thế sao? Càng là mặt hàng chiếm được, tôi càng phải giành được! có ngày em chịu phục tùng tôi, dù là trói chặt cả đời, tôi cũng buông tha cho em. . . . . ."

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 1: Tôi cần vai diễn này
      Edit: Junie

      Trong căn phòng Tổng thống xa hoa, dưới ánh đèn đỏ mờ ảo, mùi rượu tràn ngập cả căn phòng. Trong khí còn ngập mùi hoa cỏ nhàn nhạt.

      Đó là mùi hoa hồng hảo hạng, mang theo công dụng kích tình, trong đó tràn ngập hơi thở ái muội cần cũng biết.

      Tôi mặc bộ váy ren viền tơ thanh lịch đứng ngay trước mặt người đàn ông xa lạ, bình tĩnh mở miệng: "Tôi rất cần vai diễn này, chỉ cần có được nó, Lục tiên sinh muốn tôi làm gì đều được."

      Người đàn ông toàn thân tây trang hang hiệu tựa lưng vào ghế salon, vẻ mặt hơi mệt mỏi, giữa hai hàng lông mày chau lại, cả người toát lên khí phách cao thượng!!!

      Khuôn mặt góc cạnh đẹp tuyệt mĩ, đôi môi bạc, cặp mắt đen sâu hun hút như chú báo săn mồi nhìn chằm chằm vào tỏ vẻ thích thú.

      Chỉ chốc lát sau, khóe môi nhếch , tròng mắt đảo quanh, ngón tay lật lướt từng trang tài liệu, tựa hồ sớm nhìn ra ý đồ của đối phương:" cảm thấy bản thân đáp ứng được gì cho tôi?"

      "Tôi nghe qua cách thức làm việc của Lục tiên sinh, tất nhiên tôi cũng hướng tới điểm này!" Dứt lời liền hít hơi sâu kế đó lấy tay kéo dây áo sau lưng, ngay tức ra thân thể trắng noãn mảnh vải che thân.

      Đôi mắt sáng lên dõi theo từng đường cong cơ thể , tựa như con sói nhìn trúng con thỏ trắng suy nghĩ nên thưởng thức như thế nào. . . . . .

      Hơi thở từ lồng ngực nóng bừng, kéo theo cơn dục vọng cũng cháy bừng bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát.

      cảm nhận được cái nhìn sắc bén của người đối diện, khác gì con sói chứa bạo tàn sắp trỗi dậy xâu xé !

      Người đàn ông này dễ gì thưởng thức ngay.

      Lục Minh Hiên – Tổng giám đốc tập đoàn Đông Á, vô số phụ nữ trăm phương ngàn kế muốn trèo lên giường , ngay cả đũa bỡn phụ nữ đếm cũng hết, làm sao lại có kinh nghiệm trong chuyện này?

      " rất trực tiếp!" chậm rãi bên môi thoáng qua nụ cười giảo hoạt.

      Đột nhiên đứng lên, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy vòng eo thon khiến thân thể mềm mại ngã vào lồng ngực .

      Hơi thở đều dần dà gấp gáp, có loại kích thích càng làm cho hơi thở trở nên mập mờ hơn.

      Khuôn mặt đỏ ửng, mặc dù sớm biết đến bước này để lấy lòng , nhưng ngay lúc này lại lo sợ run rẩy ngừng.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 2: Kiểm tra kỹ thuật diễn xuất của tôi à

      "Thế nào? sợ sao?" Tay ôm chặt bên eo tôi chậm rãi buông ra, "Bây giờ hối hận vẫn còn kịp, tôi thích miễn cưỡng phụ nữ. . . . . ."

      "!" Tôi đột nhiên ôm lấy , ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn : "Chuyện tôi quyết định chắc chắn hối hận! Chỉ cần thực đúng cam kết!"

      Tôi rất cần vai diễn này!!!

      mím môi cười, ánh mắt nhìn tôi có chứa loại cảm giác như thể bắt được con mồi, đôi môi bạc lướt từ xương quai xanh gợi cảm của tôi từ từ xuống, cuối cùng dừng lại ở bộ ngực.

      " phải đàn bà nào dùng thủ đọan này với tôi đều có tác dụng! Tuy nhiên ——"

      khẽ liếm môi dưới chút, ngón tay thon dài vuốt ve khuôn mặt tôi: "Dáng dấp tệ, thân hình cũng rất tuyệt! Loại báu vật như có khả năng hấp dẫn tôi cực kì hiếm thấy! Chỉ có điều, loại chuyện diễn xuất đó trừ diện mạo ra khả năng diễn xuất cũng quan trọng kém. Nếu thiếu kỹ thuật diễn xuất cho dù tôi có bỏ tiền ra nâng đỡ, cũng chưa chắc có thể cho có chỗ đứng vững chắc!"

      Cái này tôi biết!

      "Nếu Lục tiên sinh muốn kiểm tra kỹ thuật diễn của tôi, cũng có thể thử lần." Tôi đưa tay choàng vào cổ , chủ động dâng tới nụ hôn nóng bỏng.

      Kĩ thuật còn non nớt nhưng cố dây dưa làm lão luyện, cố dùng hết khí sức toàn thân ma sát, nhằm khơi dậy dục vọng to lớn trong .

      Đầu tiên là hơi sững sờ, nhưng rất nhanh phản ứng kịp, trong mắt thoáng qua thần sắc quỷ dị, bất chợt kéo khoảng cách giữa hai người ra!

      Bị cự tuyệt rồi sao? Nội tâm tôi trầm xuống, thất vọng tràn trề, đủ loại tâm tình phức tạp dâng trào trong lòng, khẽ cắn môi .

      Thế nhưng lại cười tiếng, níu lấy cánh tay tôi nhấn xuống giường, bàn tay to thô bạo xé mở nội y của tôi: "Tôi cũng muốn nhìn thử, Mạc tiểu thư thanh thuần như nước làm thế nào để diễn vai phong trần hấp dẫn, phong tình vạn chủng, nhớ biểu tốt chút, đừng để tôi thất vọng. . . . . ."

      Tôi sợ ngây người, hồi lâu mới phản ứng được, "Tốt, tôi cố hết sức. . . . . ." Vừa chuyện tôi vừa trở mình ngồi người , giống như biến thành người khác vậy, tháo cọng thun cột tóc ngay tức , mái tóc xõa dài quyến rũ.

      Ánh đèn mờ mờ chiếu lên mặt, lưu lại nhiều điểm sáng. Tôi kéo tay đặt lên ngực mình, tay kia từ từ cởi từng nút áo sơ mi của .
      Chương 3: Đổi khách làm chủ

      Đầu ngón tay thon dài dừng da thịt của ta lát, mang theo men say tê dại, mỗi động tác như lôi cuốn quyến rũ, đôi môi đỏ mọng khêu gợi khẽ cắn, bộ dạng có chứa chút ngây ngô lại giả vờ thuần thục.

      Chính bộ dạng ngây ngô đó thành công khơi dậy dục vọng trong !!!

      ta bị kích động xoay người đặt tôi nằm dưới thân, đôi tay kìm chặt hai bên.

      Chẳng cần khúc dạo đầu, trực tiếp tiến vào bên trong cơ thể tôi. . . . . .

      "Ưm. . . . . ." là đau!

      Cảm giác thân thể như bị xé rách, đau đớn khó có thể chịu được ùn ùn kéo tới….

      Tôi nắm chặt ga giường, cố gắng chịu đựng đây tất cả!

      "Thế nào?" ta dừng chút, hô hấp dồn dập.

      " có việc gì, cứ tiếp tục!" Tôi cố chịu đựng, giả vờ bình tĩnh .

      "Ừ!"

      Kế đó động tác càng thêm hung bạo, càng dùng thêm sức di chuyển sâu vào, khác gì dã thú muốn đòi lấy nhiều khoái cảm từ thân thể tôi, mỗi động tác dùng sức lực rất lớn, gần như muốn xé nát thân thể tôi.

      Tôi cắn chặt hàm răng, nhất quyết lên tiếng, mồ hôi cùng nước mắt rớt xuống từng giọt.

      Dưới ánh đèn mù mờ, chiếc lắc thủy tinh cổ tay khúc xạ ra ánh sáng nhàn nhạt, trái tim tôi như bị ai níu lấy, đau đến cách nào hô hấp, trong đầu liên tục lướt qua vài hình ảnh, khuôn mặt tươi cười dưới ánh mặt trời đó khiến cho ánh mắt tôi lập tức mơ hồ. . . . . .

      Mạc Oánh, thích em, tương lai muốn em làm vợ của . . . . . .

      Mạc Oánh, bất kể xảy ra ra chuyện gì, đều bên cạnh em, rời bỏ em. . . . . .

      Mạc Oánh, cho ba năm, chờ ba năm được ? cố gắng kiếm tiền, cho em cuộc sống hạnh phúc. . . . . .

      Tất cả quá muộn, trở về được nữa, tất cả, tất cả thể trở về được. . . . . .

      "Diệp Phong, xin lỗi. . . . . ."

      Tôi giọng tự lẩm bẩm, tuyệt vọng nhắm mắt lại, mồ hôi xen lẫn nước mắt chảy từ khóe môi vào trong miệng, mặn chát . . . . . .

      biết trải qua bao lâu, người đàn ông phía than tiếng, rốt cuộc cũng phóng ra tinh hoa vào thân thể tôi.

      Tôi còn sức lực, cuối cùng giọt nước mắt trực trào rơi, ý thức càng ngày càng mơ hồ. . . . . .

      %%%%%%%%%%%%

      Ngay khi tôi tỉnh lại, người đàn ông bên gối sớm ăn vận chỉnh chu, đứng ở phía trước cửa sổ phì phèo điếu thuốc!

      Khói sương lượn lờ, từng vòng khói đứt quãng bay lên, phác họa nét ra ngũ quan của ta, giống như đồi núi nhấp nhô chập chùng.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 4: Tôi dịu dàng chút
      Edit: Junie

      Ánh mắt ta lạnh lẽo nhìn ra ngoài cửa sổ, biết suy nghĩ gì.

      màn này có phần xa lạ lại có chút quen thuộc, xa lạ vì chưa bao giờ xảy ra với bản thân tôi, đây cũng là lần đầu tiên. Quen thuộc vì trong phim truyền hình thường có cảnh sau khi cẩu nam nữ vụng trộm tỉnh lại đều là như vậy!

      Tôi xoay người muốn ngồi dậy, lại phát toàn thân đau đớn mỏi nhừ, vất vả ngồi dậy, chăn lại cẩn thận rơi xuống đất, thân thể trần trụi lộ ra trong khí. Trong lòng luýnh quýnh, thời điểm khom lưng nhặt chăn, ánh mắt vô tình lướt đến ga giường trắng tinh, phát ở giữa có vết máu đỏ tươi rất chói mắt.

      Tôi ngây ngẩn cả người! Theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn , ánh mắt ta cũng vừa vặn dừng lại ở vết máu giường, trong mắt thoáng qua chút thần sắc mà tôi thấy , rất nhanh liền tự nhiên quay mặt .

      Khuôn mặt tôi ửng đỏ vì xấu hổ, biết vì sao ngay cả thời điểm bị chiếm đoạt cũng có loại cảm giác này!!!

      "Tôi biết là lần đầu tiên." .

      " sao. . . . . ."

      " nên sớm cho tôi biết."

      " cho biết thế nào?"

      "Tôi dịu dàng chút."

      Dịu dàng chút? Tôi giật giật khóe miệng lộ ra nụ cười đắng chát.

      phải đàn ông coi chuyện lên giường với xử nữ là rất vẻ vang sao? tại, ta hẳn là rất có cảm giác thành công ! vừa lòng mới đúng!

      " còn chuyện gì tôi trước, về phần nữ chính trong phim, tôi hi vọng sớm nhận được lời đồng ý từ đạo diễn, tôi tin tưởng Lục tiên sinh là người hết lòng tuân thủ lời hứa." Vừa tay vừa mặc quần áo, giữa hai chân còn có chút đau đành dựa vào tường mới có thể đứng vững.

      "Chờ chút!" Giọng của ta đột nhiên vang lên.

      Tôi vừa bước chân tới cửa liền dừng lại.

      " diễn viên có thể đảm nhận mọi loại nhân vật mới được gọi là diễn viên giỏi, Lục Minh Hiên tôi cũng có bản lĩnh mới lần tuyển chọn được nữ chính. Xem ra Mạc tiểu thư, cần thử nhiều lần mới được. . . . . ." Trong lời của ta mang theo ngụ ý là ta còn chưa đủ đâu!

      Tôi cũng vì thế mà tức giận, ngược lại bình tĩnh gật đầu: "Tốt, vậy lần sau, xin Lục tiên sinh hẹn trước địa điểm thời gian gặp mặt cùng nhân vật cần đóng, phương thức liên lạc đều nằm trong tư liệu của tôi. Quấy rầy Lục tiên sinh nghỉ ngơi, xin lỗi, tôi trước."

      Chương 5: Tôi đâu còn mặt mũi gặp ?
      Edit: Junie


      Về đến nhà, tôi như bong bóng bị xì hơi, vô lực ngã xuống giường, hồi tưởng lại hình ảnh vừa rồi, đột nhiên cảm thấy bản thân bẩn. Tôi chạy vào phòng tắm, mở vòi sen, hung hăng cọ rửa thân thể mình.

      Tôi cầm lấy khăn mặt, ở da thịt non mềm ra sức chà xát, nhìn làn da trắng dần chuyển sang hồng, gần như muốn bóc da nhưng tôi vẫn chưa chịu từ bỏ ý định chà lau.

      Nước mắt cứ thế rơi xuống đất. . . . . .

      Tôi tự nhủ với lòng, đây là lần cuối cùng rơi nước mắt, thể khóc thêm nữa! Tôi phải kiên cường!

      Đây là con đường tôi chọn, có quỳ cũng phải cho hết!

      Dùng thân thể đổi lấy giá cao cũng do mình lựa chọn!

      thể hối hận, càng thể quay đầu lại, vì còn đường quay đầu nữa rồi. . . . . .

      Đột nhiên, hồi chuông quen thuộc truyền đến, tôi tiện tay lấy chiếc khăn tắm cuốn thân, cầm di động đặt bàn lên. Liếc mắt nhìn dãy số màn hình liền ấn nút nghe, đợi tôi mở miệng, đầu bên kia truyền đến tiếng của Cố Nhược Hi: "Mạc Oánh! Chuyện của buổi chiều hôm nay làm như thế nào rồi? Có gặp được Lục Minh Hiên ?"

      "Ừ, gặp được."

      "Chuyện vai nữ chính thành công rồi hả? ta đồng ý giúp cậu chứ?"

      "Tạm thời vẫn chưa thể xác định."

      "Vậy cậu có cùng ta hay ...." Đối phương chưa kịp xong, tôi liền cắt ngang: "Khi khác tiếp nhé? Hôm nay tớ hơi mệt!"

      Mọi thứ mới vừa xảy ra, đến bây giờ tôi vẫn chưa thể thích ứng nên muốn nhắc tới chuyện vui này!

      "Vậy cũng tốt!" ấy cũng nghe ra tôi muốn nhắc tới chuyện này nên hỏi thêm nữa: "Mệt nghỉ ngơi sớm, cần giúp gì cứ với tớ."

      "Ừ, tớ biết rồi. còn gì nửa tớ cúp trước."

      "Chờ chút!" ấy vội lên tiếng.

      "Hả?" Tay định tắt điện thoại của tôi dừng lại.

      "Mấy ngày nay Diệp Phong tìm cậu đấy, sao cậu trả lời điện thoại của ta! ấy gọi di động cho cậu cũng được. . . . . ."

      Dĩ nhiên gọi được, tôi nhập số của vào danh sách đen rồi!

      Thấy tôi hồi lâu vẫn trả lời, ấy lại tiếp: "Cậu gọi điện cho Diệp Phong ! ấy rất lo lắng cho cậu. . . . . ."

      "Ừ, tớ biết rồi, tớ cúp máy trước."

      Ngắt điện thoại, tôi cầm di động nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ, tóc ướt còn vài giọt nước xuống, trái tim cũng rỉ máu. Mỗi khi nghĩ đến nụ cười tỏa nắng của Diệp Phong cùng khuôn mặt quen thuộc, mũi tôi liền chua xót.

      Vào giờ phút này, tôi đâu còn mặt mũi gặp nữa?

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 6: Ông chưa thể xuất viện được.

      lúc tôi do dự có nên gọi điện cho Diệp Phong hay , điện thoại lại vang lên, nhìn xuống màn hình là số bệnh viện, trong lòng lại căng thẳng.

      "Alo, xin chào!"

      "Mạc tiểu thư, tôi là chủ nhiệm Lý của bệnh viên trung tâm."

      "Ông ngoại tôi xảy ra chuyện gì sao? Sức khỏe ông thế nào? Ông sao chứ?" Tôi khẩn trương hỏi liên tục.

      "Mạc tiểu thư, đừng khẩn trương, tạm thời ông có gì, tuy nhiên hai ngày nay tâm tình của ông được tốt lắm, có thời gian hãy tới thăm ông, với lại tiền viện phí ——"

      "Tôi tìm cách, xin ông cho tôi thêm chút thời gian, tôi nhất định đóng đủ cho bệnh viện!"

      "Tôi biết . muốn gom khoảng tiền lớn trong thời gấp rút như vậy, quả cực kì khó khăn, tôi cũng thông cảm cho , nhưng tôi thể làm trái quy tắc bệnh viện, đành gọi nhắc nhở trước, nhưng đừng lo lắng, tôi cố hết sức giúp kéo dài thời gian chút. . . . . ."

      "Cám ơn ông, chủ nhiệm Lý!" Tôi cảm kích , tay cầm điện thoại tại phát run.

      "Có thời gian hãy tới bệnh viên thăm ông ngoại , mấy ngày nay ông cứ phát cáu chịu uống thuốc, nhất quyết đòi ra viện."

      "Được, tôi biết rồi ."

      Sau khi cúp máy, tôi liền thay quần áo nhanh chóng chạy đến bệnh viện.

      Khu nội trú bệnh viện.

      Còn chưa bước vào phòng nghe tiếng la hét quen thuộc "Tôi có bệnh, cần chích thuốc, cần uống thuốc, tôi muốn về nhà! Tôi muốn xuất viện. . . . . ."

      "Bác sĩ căn dặn ông chưa thể xuất viện. . . . . ." Y tá vội trả lời, kéo ông lại.

      " đừng đụng vào tôi. . . . . ."

      "Ông ngoại!" Tôi từ xa chạy tới.

      Ánh mắt già nua hướng về nơi phát ra giọng ,thời điểm nhìn thấy tôi có phần kinh ngạc, hơn nữa , rất mừng rỡ, bên môi nâng lên nụ cười hiền hậu: "Oánh Oánh!"

      Tôi mỉm cười, tới bên cạnh kéo cánh tay ông.

      "Tốt lắm tốt lắm, cháu đến đón tôi xuất viện . Mau làm thủ tục cho ông ra viện, ông muốn ở đây nữa." Vừa vừa nhìn về phía y tá, "Oánh Oánh với bác sĩ cho ông xuất viện ."

      Y tá nhìn tôi, hơi khó xử, tôi liếc mắt ra hiệu bảo rời trước, ấy gật đầu đặt thuốc lên bàn rồi tránh .

      "Lời của tôi, có nghe ——" Ông ngoại còn muốn gọi y tá gì đó, tôi vội vàng cắt ngang: "Ông ngoại, sao nghe lời? Tại sao chịu uống thuốc?"

      Chương 7: Đừng nhắc tới người này

      "Ông có bệnh!"

      "Vâng, ông có bệnh, thuốc kia giúp sức khỏe ông tốt hơn, ông ngoan ngoãn uống được ?"

      "Ông muốn về nhà!"

      "Chờ sức khỏe ông tốt hơn, cháu liền dẫn ông về nhà được ?" Tôi dịu dàng .

      ra tôi rất muốn cho ông biết, chúng ta có nhà để về. Tuy nhiên, tôi thể ra, tuyệt đối thể ra.

      "Ông mặc kệ, ông muốn xuất viện! Mỗi ngày nơi này đều thu tiền thuốc men đắt vậy, nhà mình nào có tiền nhiều! Ông chết cũng muốn chết ở chỗ này!" Ông ngoại càng càng kích động, ngồi dậy ho khan dữ dội.

      Trong lòng tôi vô cùng khó chịu, bàn tay vỗ lưng ông: "Chuyện tiền bạc, ông cần phải lo lắng, cháu có biện pháp! Ông cứ nghỉ ngơi cho khỏe là được."

      "Cháu làm gì có tiền nhiều như vậy?"

      "Cháu gần tốt nghiệp rồi, lâu nữa đóng phim, làm minh tinh có thể kiếm rất nhiều tiền." Đây chính là nguyên nhân năm đó tôi bất chấp tất cả để học nghệ thuật tôi biết chỉ làm diễn viên mới có khả năng kiếm được nhiều tiền, dù là —— phải theo quy tắc ngầm!

      "Học phí cháu còn chưa thanh toán. . . . . ." Nhắc tới chuyện học phí, ánh mắt già nua của ông ngoại càng thêm ảm đạm, "Đều tại mẹ cháu ——"

      "Đừng nhắc tới người này !" Giọng của tôi trở nên lạnh lẽo.

      Ông ngoại ngẩng đầu nhìn tôi cái rồi thở dài.

      Qua lời khuyên nhủ vừa nãy, ông ngoại nghe lời rất nhiều, chấp nhận tiếp tục điều trị, tôi cho ông uống thuốc, y tá cũng tới chích thuốc cho ông, sau khi ông ngủ, tôi rón rén ra khỏi phòng, nhìn ông qua cánh cửa kiếng.

      Ông ngoại, ông nhất định phải khỏe, biết ? Cháu cố gắng kiếm tiền, để cho cuộc sống sau này của ông tốt hơn.

      Cháu muốn ông hạnh phúc, vui vẻ, an hưởng tuổi già.

      "Mạc Oánh!"

      thanh giọng quen thuộc từ phía sau truyền đến.

      Tôi hơi chấn động lúc, quay đầu, thấy khuôn mặt quen thuộc, trong lòng đau nhói, mặt vẫn giữ vững nét lạnh lùng trước sau như .

      "Sao ở đây?"

      "Mỗi ngày đều đến thăm ông ngoại, dù cho gặp được em, rốt cuộc hôm nay cũng gặp lại em, mấy ngày nay em đâu vậy?" Diệp Phong hơi rất dài, ánh mắt nóng nảy chút che giấu quan tâm tới tôi.

      Tôi chú ý tới trong tay xách theo bình giữ nhiệt và túi hoa quả, còn có chút đồ dùng hàng ngày, những thứ này đều mua cho ông ngoại tôi.
      Chương 8: Cảm ơn ý tốt của .
      Edit: Junie


      "Cảm ơn tới thăm ông ngoại, sau này, cần tới nữa, em mướn y tá chăm sóc ông."

      "Em làm gì có nhiều tiền? Ngay cả nhà cũng bị ngân hàng tịch thu! Cuối cùng chuyện gì xảy ra?"

      "Xuỵt! tiếng tí!" Tôi vội ngăn cản thêm, vì sợ ông ngoại nghe được.

      "Rốt cuộc là chuyện gì?"

      "Ông ngoại vẫn chưa biết chuyện căn nhà, mong đừng cho ông nghe, tại, sức khỏe của ông thể chịu kích động."

      " biết rồi." Diệp Phong nắm lấy tay tôi: "Vậy bây giờ em ở chỗ nào?"

      "Em thuê căn phòng gần trường học." Tôi vội rút khỏi tay .

      "Xảy ra chuyện lớn như vậy, sao đến tìm ?"

      "Chút chuyện này, em có thể tự giải quyết!"

      "Chuyện ? Cái này gọi là chuyện sao?" Giọng điệu có phần tức giận, cuối cùng vẫn là than thở, vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng:"Em luôn kiên cường như vậy, chuyện gì cũng tự mình gánh vác, em có khả năng chịu được , để giúp em chút tốt sao?"

      "Cám ơn ý tốt của , nhưng em cần giúp đỡ của ." Tôi xoay người rời , ngay sau đó, kéo tôi lại:"Em định đâu?"

      "Em có việc phải trước."

      "Em đừng !" vội vàng , ánh mắt dịu dàng lẫn chút đau buồn: " ăn bữa cơm với được ? lâu chúng ta ngồi ăn cơm với nhau. . . . . ."

      dịu dàng của , khiến tôi đành lòng từ chối, , đành lòng từ chối.

      Tôi vừa định gật đầu, điện thoại di động lại vang lên, là dãy số xa lạ.

      "Alo, xin chào!"

      "Xin hỏi có phải là Mạc tiểu thư?"

      "Đúng vậy."

      "Tôi là thư ký của Lục tiên sinh. Ngài muốn hẹn cùng ăn tối, bây giờ ở đâu?"

      "Tôi ở bệnh viện."

      "Được, 10 phút nữa tôi tới đó, tôi đợi ở cửa chính."

      "Ừ!" Cúp điện thoại, tôi quay sang nhìn Diệp Phong : " xin lỗi, em có chút việc gấp phải , hẹn lần sau vậy."

      Ánh mắt của dịu dàng thoáng qua vài phần mất mát "Tối nay, em có thể gọi điện cho được ?"

      "Ừ." Tôi đáp tiếng, xoay người rời .

      Vẫn là căn phòng tổng thống, mới vừa đẩy cửa vào, tôi lập tức nhớ lại màn xảy ra vào buổi sáng, trong lòng dâng lên cảm giác xấu hổ, tôi xoay mặt tránh nhìn tới chiếc giướng đôi rộng lớn bên kia!

      bàn ăn bày phong phú thức ăn, còn đốt thêm ba ngọn nến màu đỏ, tôi chưa kịp nhìn thức ăn, bỗng nhiên đèn trong phòng chợt tắt!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :