1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chỉ Phúc Vi Hôn: Vương Phi Bốn Ngón - Đan Thanh Mộng (103) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chỉ Phúc Vi Hôn: Vương Phi Bốn Ngón


      Tác giả: Đan Thanh Mộng

      Thể loại: Cổ Đại, Ngôn Tình

      Converter: ngocquynh520

      Editor: Bướm Giang Hồ

      Nguồn: LQD

      Giới Thiệu

      là Long Vũ Thiên Vương gia. Con ruột của hoàng thượng và hoàng hậu. Tướng mạo tuấn, khí chất hiên ngang.

      Nàng là Lê Thải Nhi, nữ nhi của Đại tướng quân qua đời, Lê Lạc . Trời sinh tàn tật, đôi tay bốn ngón. Nàng dung mạo xinh đẹp, lại được bà vú giấu .

      được ban tứ hôn với nàng, nhưng lại cực kì chán ghét nàng!

      Vào ngày thành thân, cùng nàng vào vương phủ còn có nữ nhân khác.

      Đêm tân hôn, nàng lại mình trong phòng, làm bạn với ngọn đèn!​
      sanone2112vu ngoc lan thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1

      Edit: Bướm Giang Hồ

      thái giám tổng quản chừng năm mươi tuổi, với cái bụng bự của mình, nghênh ngang bước vào Ngọc Vương Phủ. Phía sau , là mấy tiểu thái giám. Thị vệ vương phủ, vừa thấy là Lý công công bên cạnh hoàng thượng tới, vội vàng trước thông báo cho Vương gia.

      "Nghe vườn hoa của Ngọc Vương Phủ, còn đẹp hơn Ngự Hoa Viên trong hoàng cung. Trước kia chưa được nhìn thấy. Hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền!" Lý công công Lý Đức Phúc, vừa ngắm nhìn vườn hoa Ngọc Vương Phủ, vừa cùng mấy tiểu thái giám sau lưng .

      Bây giờ chính là giữa mùa hạ, trong vườn hoa Ngọc Vương Phủ, đúng là cảnh đẹp như vẽ.

      Cành liễu chập chờn, trăm hoa đua nở. Mùi hoa xông vào mũi, thấm tận đáy lòng. Ong bướm bay lượn. Nước chảy róc rách bên núi giả. Cá vẫy đuôi. Đình đài, hiên tạ, hành lang, lầu các.

      "Lý công công, ngài cũng là đời thông minh, sao lại có thể hồ đồ nhất thời! Ngọc Vương gia này, đâu phải là vương gia bình thường có thể so sánh." tiểu thái giám cười, .

      Ngọc Vương gia trong miệng bọn họ, vốn là Đương Kim Thánh Thượng Tứ hoàng tử, con thứ của hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu nương nương, tổng cộng sinh hạ hai hoàng tử. Con trai lớn Long Phụng Thần, là Long Vũ vương triều Hoàng Thái Tử. Con thứ Long Phụng Ngọc, chính là Ngọc Vương gia này.

      Long Vũ vương triều, có quy định. Trừ thái tử, có thể ở trong hoàng cung. Những hoàng tử khác vừa được sinh hạ, đều phải cùng nhũ mẫu ở bên ngoài cung, trong Vương phủ. có chuyện gì, bình thường được vào cung.

      Hoàng thượng cùng hoàng hậu, bởi vì cảm thấy thẹn với con thứ Long Phụng Ngọc, mới cho xây dựng Ngọc Vương Phủ vô cùng tráng lệ như vậy. Ngày thường, hoàng thượng cùng hoàng hậu luôn luôn tìm lý do, xuất cung thăm cái nhi tử bảo bối này. Thời gian lâu, Ngọc Vương phủ này cũng thành nơi để hoàng thượng và hoàng hậu giải sầu khi xuất cung. Về phần những thứ khác, Vương gia cũng đều có làm. Bọn họ năm bốn mùa, rất ít nghe thấy mấy từ mẫu phi và phụ hoàng.

      Khi chuyện, người tuổi trẻ tuấn, thân bạch y, đeo lưng bảo kiếm, tới.

      Tuổi của , ước chừng mười tám mười chín tuổi, diện mạo cực kỳ xuất chúng. Giữa trán đầy đặn,***. Mày kiếm, mắt sáng, khí chất hiên ngang. Thân hình cao lớn, vai rộng. Người thanh niên này, chính là cận vệ của Ngọc Vương gia Thuận Phong.

      tới bên cạnh Lý công công, khom lưng thi lễ.

      "Lý công công, Vương gia cho mời." Lý công công mặc dù chỉ là thái giám, nhưng rất ít người dám đắc tội với . Dù sao, cả ngày theo bên cạnh hoàng thượng, là người thân cận với hoàng thượng nhất.

      "Ừm, xin chỉ đường." Lý công công vừa khách sáo, vừa chút khách khí dẫn đầu về phía trước. Đoàn người, xuyên qua từng cái viện . tới trước Long Phượng hiên dừng bước.

      "Thánh chỉ tới, xin Ngọc Vương gia tiếp chỉ." Lý công công giơ lên thánh chỉ, giọng vịt đực lớn tiếng .

      "Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Tất cả mọi người quỳ xuống tiếp chỉ, miệng hô to vạn tuế.

      "Phụng Thiên Thừa Vận, hoàng đế chiếu viết. . . . . ." Lý công công tuyên đọc hết thánh chỉ, Long Phụng Ngọc ở bên trong này sững sờ.

      bị nội dung thánh chỉ làm sợ ngây người!

      Cái gì?

      Để cho phụng chỉ lập thất? Để cho cưới cái nha đầu tàn tật xấu xí trong phủ tướng quân đó làm vương phi?

      cần, chết cũng muốn!

      Cái hôn này, được quyết định từ mười chín năm trước.
      Last edited by a moderator: 21/5/15
      mylien1961Tôm Thỏ thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2: Chỉ phúc vi hôn

      Edit: Bướm Giang Hồ

      Năm đó, biên giới Long Vũ vương triều xảy ra chiến loạn ngừng. Hoàng thượng vì trấn an nên cử Đại Tướng Quân Lê Lạc xuất chinh***!

      Lúc ấy, hoàng hậu cùng Lê phu nhân đồng thời có thai. Hoàng thượng chính miệng cam kết: nếu như hoàng hậu sinh hạ công chúa, Lê phu nhân sinh hạ bé trai. Nam hài của Lê gia này, chính là phụ mã tương lai. Nếu như hoàng hậu sinh hạ Hoàng tử, Lê phu nhân sinh hạ nữ hài nhi. Nữ nhi Lê gia này, chính là vương phi tương lai. Nếu như hoàng hậu cùng Lê phu nhân đồng thời sinh hạ nam hài, hoàng thượng nhận làm nghĩa tử, tôn làm Vương gia. Nếu như hoàng hậu cùng Lê phu nhân đồng thời sinh hạ nữ nhi, hoàng thượng nhận nàng làm nghĩa nữ, tôn làm công chúa.

      Sau đó, hoàng hậu sinh hạ bé trai, chính là Ngọc Vương gia. Long Phụng Ngọc ra đời bao lâu, Lê phu nhân sinh hạ nữ nhi, gọi là Lê Thải Nhi. Đứa này, trời sinh tàn tật. Mỗi bàn tay của nàng, đều chỉ có bốn đầu ngón tay.

      Lê Lạc đại tướng quân vào lần xuất chinh đó, chết nơi chiến trường. Lê phu nhân bi thống khó nhịn, cũng tự sát theo phu quân. Cái hôn này, cứ như vậy bị gác lại!

      Còn đứa Lê Thải Nhi, do vú nuôi nuôi dưỡng lớn lên. Bởi vì Lê Thải Nhi sinh ra xinh đẹp, vú nuôi rất sợ rước lấy tai họa. Mỗi lần Lê Thải Nhi ra khỏi cửa, bà vú tinh thông y thuật, luôn dịch dung Lê Thải Nhi thành nha đầu xấu xí, mới bằng lòng để nàng ra khỏi cửa.

      Thời gian lâu, đại danh của Lê Thải Nhi, cũng được lưu truyền khắp nơi. Cả kinh thành, ai cũng biết trong phủ tướng quân, có nha đầu xấu xí bị tàn tật!

      "Vương gia, ngài trước nên nhận thánh chỉ! Ngài có lời gì, liền trực tiếp cùng hoàng thượng và hoàng hậu !" Thuận Phong ở bên nhắc nhở, sợ Long Phụng Ngọc ngây người. Trong mắt của Thuận Phong, toát ra ánh mắt đồng tình. Hoàng thượng muốn Vương gia phụng chỉ lập gia đình, là quá uất ức cho Vương gia rồi.

      Người người đều Thuận Phong dáng dấp tuấn, Thuận Phong cũng là cực phẩm. Nhưng thể so sánh với Ngọc Vương gia, là long là phượng, tự thấy mình kém cỏi hơn. Ai, khó trách Vương gia muốn hôn này. Chính , cũng muốn cưới cái nha đầu tàn tật lại xấu xí kia!

      Long Phụng Ngọc tạ chủ long ân, nhận lấy đạo thánh chỉ muốn chết kia. đem thánh chỉ dúi vào trong lòng, thay đổi y phục. được, thể đáp ứng hôn này! Phụ vương có giết , cũng phải phản kháng đến cùng!

      "Lý công công, Thuận Phong xin hành lễ với ngài." Thuân Phong ôm quyền, quỳ rạp xuống trước mặt của Lý Đức Phúc. Thuận Phong biết tính khí Vương gia, biết làm việc cũng nghĩ đến hậu quả. Ngộ nhỡ chọc giận tới hoàng thượng, Ngọc Vương phủ này nhất định nổi phong ba. Chuyện tới bây giờ, gấp gáp cũng vô ích! Có lẽ, Lý công công có thể trợ giúp chủ tử của .

      "Thuận Phong thị vệ...Ngài làm gì vậy." Lý Đức Phúc biết, Thuận Phong quỳ xuống, nhất định là vì chủ tử của . Nhưng Lý Đức Phúc cũng biết, chuyện này vô cùng khó giải quyết. Hoàng thượng quyết định như vậy, tự có ý nghĩ cùng lý do của mình. Lý Đức Phúc đối với hoàng thượng hiểu : hoàng thượng nhất định là vì trấn an lòng của võ tướng, mới thực cam kết mười chín năm trước, khiến ái tử Long Phụng Ngọc cưới nữ nhi của Lê Lạc Lê Thải Nhi.

      "Lý công công, xin ngài ở trước mặt hoàng thượng, thay Vương gia chút lời hữu ích. Tối thiểu, thể để cho Ngọc Vương gia gây đại họa!" Lý Đức Phúc đỡ Thuận Phong mặt đất dậy, an ủi."Thuận Phong thị vệ, ta nhất định dốc hết sức, thay Ngọc Vương gia tốt. Về phần mức độ nghiêm trọng của việc, ta cũng biết trước được. Ta nghĩ ngài nên khuyên nhủ Vương gia, để tiếp nhận hôn này. Nữ nhân, nhiều thêm người, có ảnh hưởng gì đâu?"

      Lý công công mặc dù , Thuận Phong cũng biết khả năng có thể khuyên nhủ được Vương gia là rất . Thậm chí là, hi vọng mong manh.
      Last edited by a moderator: 21/5/15
      sanone2112Tôm Thỏ thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3:Khăn thêu

      Long Phụng Ngọc đổi thân y phục khác để yết kiến phụ hoàng, thúc ngựa tiến về phía hoàng cung, vừa vừa thầm suy nghĩ.

      Chỉ phúc vi hôn? Phụng chỉ lập thất?

      Phụ hoàng khôn khéo cơ trí, dùng thu mua lòng người! Phụ hoàng có thể hy sinh hạnh phúc của , để đổi lấy văn thần võ tướng trung thành. Vì giang sơn vì xã tắc, căn bản là còn gì nữa!

      năm trước, thái tử ca ca Long Phụng Thần, bị phụ hoàng cưỡng bách, cưới công chúa cường quốc làm Thái Tử Phi. Tên là Tiêu Lan Phi Thái Tử Phi, điêu ngoa tùy hứng, kiêu căng ngang ngược. Thái tử ca ca rất đau khổ, lại chỉ có thể giấu ở trong lòng. Ở trong triều, mặc cho phụ hoàng sai khiến. Trở lại hậu cung, còn phải chịu đựng cái công chúa điêu ngoa, vênh mặt hất hàm sai khiến. Thái tử ca ca thường xuyên tìm lý do xuất hoàng cung, đến Ngọc Vương Phủ hóng mát chút. luôn có ý niệm thoát khỏi vị trí thái tử này.

      Thái tử bất hạnh, muốn bước lên vết xe đổ của ca ca. Hôm nay, nếu thuyết phục được phụ hoàng, mẫu hậu. cũng phải cùng phụ hoàng chút đạo lý, những lời trong lòng của . Cho dù chọc giận phụ hoàng, vậy sao? Cùng lắm phụ hoàng đem hạ xuống làm thứ dân. Dù thế nào, phụ hoàng cũng nỡ giết .

      hồi cuồng phong, cát bụi nổi lên bốn phía.

      để cho mắt bị thương tổn, Long Phụng Ngọc vội vàng nheo mắt lại. cái khăn tay trắng noãn, theo cơn gió, rơi xuống đầu của . tự tay lấy xuống nhìn, khỏi thầm khen ngợi.

      Cái khăn tay này, thêu hoa văn uyên ương nghịch nước. đóa hoa sen, tựa hồ lộ ra cỗ mùi thơm thanh nhã. Khăn tay còn thêu bài thơ:

      Tịnh Đế Liên hoa nở, uyên ương nghịch nước .
      Lang tình tựa như ý thiếp, hai tiểu ngại đoán.

      Khăn tay hoa văn tinh mỹ, tay nghề rất xuất chúng! Uyên ương kia, giống như vật sống. Cả người lông vũ, ánh mắt linh hoạt. Hoa sen kia, rất lung linh sinh động, hương thơm xông vào mũi. Hoa văn này, tay nghề này, câu thơ này, nhìn qua cũng biết là được làm từ tài nữ.

      Long Phụng Ngọc kịp thưởng thức khăn tay này, vội vàng nhìn xung quanh.

      Cái khăn tay này, rốt cuộc là từ nơi nào bay tới? Chủ nhân của nó, rốt cuộc ở nơi nào? Tại sao, nó lại bay đến đầu của ? Chẳng lẽ, chủ nhân khăn tay này cùng hữu duyên?

      Làm Long Phụng Ngọc tiếc nuối chính là, cũng có thấy bất cứ yểu điệu thục nữ nào. Chỉ có mỗi nữ nhân xấu xí vô cùng, tìm cái gì đó. cầm khăn tay đặt ở trong ngực của mình, giục ngựa .

      bao lâu sau, Long Phụng Ngọc đến bên ngoài cửa hoàng cung. ngẩng đầu nhìn chút cung điện nguy nga, trong lòng hồi bàng hoàng bất an. sâu hít cái, giục ngựa về phía trước.

      "Ngọc Vương gia, xin ngài dừng bước!" Thị vệ giữ cửa, ngăn cản Long Phụng Ngọc.

      “A?” Long Phụng Ngọc nhíu mày cái, trong lòng rất được tự nhiên. Từ đến lớn, rất ít khi vào cung. Mỗi lần vào cung, cũng thấy bọn thị vệ ngăn cản. Hôm nay, những thị vệ này lại dám cản . cần phải , là chủ ý của phụ hoàng.

      “Hoàng thượng phân phó, trước khi tổ chức hôn , Ngọc Vương gia được tự tiện vào cung! Ngọc Vương gia, tiểu nhân chính là phụng chỉ làm việc, xin ngài đừng làm khó bọn thuộc hạ.” Thị vệ biết, Ngọc Vương gia này tính tình nóng nảy. Cho nên, bọn họ cũng dám ngang nhiên ngăn cản.

      “Giá.” Long Phụng Ngọc muốn nhiều lời với đám thị vệ đó, mà thúc ngựa tiếp tục về phía trước. biết, cùng những thị vệ này chuyện cũng làm được gì.

      Thị vệ nhìn Long Phụng Ngọc rất xa, mới lớn tiếng hô.

      “Ngọc Vương gia, ngài thể vào!” Thị vệ thủ lĩnh giả bộ, nhưng có ra lệnh cho thuộc hạ đuổi theo. “Tiểu Đổng, ngươi báo cho Lý công công, Ngọc Vương gia xông vào hoàng cung rồi.”

      Thuộc hạ Tiểu Đổng hô tiếng dạ, bước nhanh chạy vào nội viện hoàng cung.

      Giờ phút này, hoàng thượng Long Vũ Thiên ở Khôn Ninh cung cùng hoàng hậu đánh cờ. Vừa đánh cờ, vừa trò chuyện về hôn của Long Phụng Ngọc.

      “Hoàng thượng, Ngọc nhi thể so với Thần nhi. Nghe người để phụng chỉ lập thất, cưới nha đầu tàn tật xấu xí Lê Thải Nhi, nhất định làm náo loạn lên?” Hoàng hậu vừa đánh cờ, vừa sầu lo .

      Thường , mẫu thân hiểu hài tử nhất. Long Phụng Ngọc tính khí bướng bỉnh, hoàng hậu rất ràng. Hoàng Thái tử Long Phụng Thần, quả quyết, thiện lương có thừa, cương quyết chưa đủ. Con thứ Long Phụng Ngọc thông minh quả quyết. Tính khí mặc dù nóng nảy, lại có tài cao, mưu lược.

      “Ta phân phó thị vệ, cho phép vào cung kiến giá. Chỉ cần có thể kéo dài tới ngày tổ chức hôn kia, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn vào động phòng. tính khí lớn hơn nữa, cũng thể kháng chỉ bất tuân?” Trong lòng hoàng thượng, cũng an tâm. Cùng hoàng hậu đánh cờ, chỉ để cho tâm tình bình tĩnh chút mà thôi.

      “Hoàng thượng, người cảm thấy thị vệ có thể ngăn cản Ngọc nhi sao?” Lời hoàng hậu còn chưa dứt, ngoài cửa liền vang lên thanh của Long Phụng Ngọc. “Phụ hoàng, mẫu hậu, nhi thần Long Phụng Ngọc tới thỉnh an người.”

      Hoàng thượng và hoàng hậu nhìn nhau, bất đắc dĩ cười “Hoàng hậu, hay để ta trốn . tìm được ta, cũng thể thay đổi điều gì.”

      “Phụ hoàng, mẫu hậu.” Hoàng thượng còn chưa trốn, Long Phụng Ngọc vào. vừa tiến vào, Long Vũ Thiên cũng thể trốn được nữa. ngồi nghiêm chỉnh, cố tỏ ra uy nghiêm “Ngọc nhi, thị vệ hoàng cung có truyền ý chỉ của trẫm sao?”

      “Thị vệ có truyền. Là nhi thần có lĩnh chỉ, tự tiện xông vào.” Long Phụng Ngọc quỳ mặt đất, thành bẩm báo .

      “Ngọc Vương gia, ngươi lớn mật. Ngươi tự tiện xông vào hoàng cung, có phải hay đem trẫm để trong mắt?” Hoàng thượng cố ý hung hăng vỗ bàn cái, vẻ mặt tức giận nhìn nhi tử ngày ngày được bảo bọc tốt của bọn họ.

      “Nhi thần dám. Nhi thần xông vào hoàng cung, là bởi vì muốn phụng chỉ lập thất.” Long Phụng Ngọc chỉ , phụ hoàng là con cọp giấy. nghĩ tới, con cọp giấy phát uy, đúng là rất dọa người. Sợ là sợ, nhưng cũng thể nên ý gì!

      “Hôn nhân đại , đương nhiên phải nghe lệnh của phụ mẫu, lời của mai mối rồi. Chẳng lẽ , phụ hoàng thay ngươi thành thân sao?” Long Vũ Thiên nhìn nhi tử có chút sợ, trong lòng nhịn được bắt đầu cười trộm.

      “Phụ hoàng vì giang sơn xã tắc, có thể hy sinh hạnh phúc của nhi thần. Nhưng nhi thần muốn trở thành vật hy sinh của Long Vũ vương triều.” Đến mức này rồi, phải căn cứ vào đạo lý mà bảo vệ quyền lợi của chính mình. Bằng , cũng giống như ca ca, thành vật hy sinh của cái giang sơn xã tắc này.

      Nghe được nhi tử thẳng thắn , hoàng thượng muốn tức giận cũng khó “Ngọc nhi, ngươi càng ngày càng càn rỡ. Chẳng lẽ phải đợi phụ hoàng chặt đầu ngươi, người mới hài lòng hay sao? Cho dù phụ hoàng là vì giang sơn xã tắc, hy sinh hạnh phúc của ngươi, đây là sai sao? Ngươi là hoàng tử Long Vũ vương triều, nên thay cha hoàng gánh vác sao? Là nhị hoàng tử Long Vũ vương triều, chẳng lẽ ngươi có nghĩa vụ đưa cho con dân cuộc sống an cư lạc nghiệp hay sao?”
      Last edited by a moderator: 19/5/15
      mylien1961 thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4: Điều kiện hà khắc
      Phụ tử đối nghịch, làm hoàng hậu sợ choáng váng. Nửa ngày nàng mới phản ứng kịp. Nàng tới bên họ, muốn khuyên can họ. Nhìn nhi tử tuấn của nàng, lại suy nghĩ đến Lê Thải Nhi tàn tật. Hoàng hậu cũng cảm thấy, ủy khuất Ngọc Nhi rồi. “Ngọc nhi, phụ hoàng ngươi sai. Ngươi là Nhị hoàng tử Long Vũ vương triều, nên vì giang sơn xã tắc mà suy nghĩ, ngươi nên phân ưu cùng hoàng thượng. Thời điểm phụ hoàng ngươi cùng Lê Lạc giao ước, văn võ bá quan đều có mặt. tại muốn thoái hôn, sợ rằng văn võ bá quan phục.”

      Sợ văn võ bá quan phục? cho cùng, vẫn là vì giang sơn xã tắc! Sao bọn họ suy nghĩ chút, cưới nữ nhân tàn tật, có cảm giác gì sao?

      “Phụ hoàng, mẫu hậu, nhi thần hiểu suy nghĩ và cách làm của người. Nhưng người hiểu nhi thần sao? Để nhi thần cưới nữ nhân tàn tật xấu xí, người quan tâm đến nhi thần sao? Đối mặt với cuộc sống sau khi thành thân như thế nào?” Long Phụng Ngọc mặc dù vẫn còn phục nhưng trong thâm tâm lại tràn đầy bất đắc dĩ.

      Hoàng hậu vừa nhìn thấy có chút hòa hoãn, vội vàng tiến bước khuyên nhủ nhi tử.

      “Phụ hoàng mẫu hậu cũng biết, để cho ngươi cưới nha đầu tàn tật xấu xí Lê Thải Nhi, là có chút ủy khuất ngươi. Ngọc nhi, chỉ cần ngươi lấy đại cục làm trọng, cưới Lê Thỉa Nhi. Cưới xong, ta và phụ hoàng ngươi tuyệt đối nhúng tay vào chuyện của ngươi. Ngọc nhi, ngươi là Vương gia của Long Vũ vương triều, muốn bao nhiêu nữ nhân, liền có bấy nhiêu nữ nhân. Nhiều thêm thê tử xấu xí, phải là nhiều thêm nha đầu thôi hay sao? Ngươi nghĩ lúc nào nạp thiếp, muốn nương nhà ai, chỉ cần ngươi ra, ta và phụ hoàng ngươi, nhất định ủng hộ ngươi!”

      “Muốn nhi thần cưới Lê Thải Nhi cũng được, bất quá nhi thần muốn nạp thiếp. Hơn nữa, nhi thần muốn cưới nương xinh đẹp nhất trong kinh thành. Nếu như phụ hoàng mẫu hậu làm được, đám cưới liền hủy bỏ!” Long Phụng Ngọc sở dĩ như vậy, là muốn bức bách hoàng thượng thu hồi đạo thánh chỉ kia.

      Đám cưới ngày đó nạp thiếp? Hơn nữa, còn phải cưới nương xinh đẹp nhất kinh thành? Trời ạ, đây phải là cố ý muốn kháng chỉ sao?

      Đám cưới ngày đó nạp thiếp, đây là chuyện gì chứ? Nếu như chỉ có duy nhất điều kiện này, vậy cũng tốt! Ở Ngọc Vương Phủ chọn nha hoàn, thần biết quỷ hay để ở trong phòng. Nhưng còn cố tình, phải là xinh đẹp nhất kinh thành.

      nương xinh đẹp nhất kinh thành chính là Tứ tiểu thư Thừa tướng gia Vinh Lệ Nhi. Nếu như làm vương phi, chuyện như vậy cũng dễ giải quyết hơn nhiều. Nhưng đây là nạp thiếp. Thừa tướng Vinh Bân có thể đáp ứng sao?

      “Ngọc nhi, thể thương lượng chút sao? Nữ nhi Thừa tướng gia Vinh Lệ Nhi và Lê Thải Nhi cùng gả vào Ngọc Vương Phủ ngày. Hơn nữa Lê Thải Nhi là vương phi, Vinh Lệ Nhi là thiếp. Chuyện như vậy, sợ rằng cũng dễ dàng! Nếu Vinh Bân nguyện ý, mặt mũi của cũng còn!” Hoàng hậu khuyên nhủ nhi tử, hi vọng lùi bước.

      “Nếu muốn nhi thần phụng chỉ lập gia đình, chỉ có con đường này.” Long Phụng Ngọc cũng phải là coi trọng Tứ tiểu thư Thừa tướng, chỉ cố ý làm khó hoàng thượng mà thôi.

      “Nếu Ngọc nhi coi trọng Vinh Lệ Nhi, chuyện này liền giao cho trẫm !” Hoàng thượng nhìn nhi tử chút, sắc mặt chợt trở nên hòa ái. Chỉ cần có thể khiến nhi tử vừa lòng, nguyện ý dùng bất cứ biện pháp gì, ép Vinh Bân đáp ứng hôn này.

      “Được, nhi thần trở về chuẩn bị cho hôn .” Long Phụng Ngọc khóe miệng lộ ra tia cười khổ. nghĩ tới, điều kiện hà khắc thế này, phụ hoàng cũng đáp ứng.


      Chương 5: Nhận lệnh yết kiến
      Long Phụng Ngọc rời khỏi hoàng cung lâu, Thừa tướng Vinh Bân liền nhận lệnh kiến giá. quỳ sụp mặt đất, hô vạn tuế vạn vạn tuế.

      “Vinh ái khanh bình thân, bình thân. Nơi này phải là trong triều đình, ái khanh cần quá giữ lễ tiết.” Hoàng thượng mỉm cười đem Vinh Bân đỡ đứng lên, xoay người phân phó thị nữ bên người “Ban Vinh ái khanh ghế ngồi.”

      “Hoàng thượng, người làm vi thần sợ hãi vô cùng.” Hoàng thượng ân sủng, làm Vinh Bân được sủng mà hoảng. Hoàng thượng từ trước đến giờ có ban cho Vinh Bân chỗ ngồi bao giờ đâu?

      “Vinh ái khanh, ngươi quá khách khí. Đây cũng phải là triều đình, cần lúc nào cũng lễ nghĩa quân thần. Ngồi xuống .” Hoàng thượng lôi kéo Vinh Bân cùng nhanu ngồi xuống. Vinh Bân mặc dù ngồi xuống, nhưng mặt toát ra chút mồ hôi lạnh.

      “Hoàng thượng tìm vi thần có chuyện gì ?” Vinh Bân lau mồ hôi, trấn an tinh thần kinh hoảng, mới hỏi thăm nguyên nhân hoàng thượng triệu kiến .

      “Thừa tướng, chúc mừng ngươi!” Hoàng thượng chúc mừng, khiến Vinh Bân rất nghi ngờ. có chuyện hỉ? Hoàng thượng nhìn thấu nghi ngờ của Vinh Bân., mỉm cười đến chuyện nạp thiếp của Ngọc Nhi: “Thừa tướng, Ngọc Vương gia coi trọng Tứ tiểu thư tướng phủ Vinh Lệ Nhi. Ngọc Vương gia muốn ngày nào đó cưới nàng, để Vinh tiểu thư được cưới vào cửa. Thừa tướng, từ nay về sau, trẫm và ngươi chính là thông gia rồi.”

      Ngọc Vương gia coi trọng Lệ Nhi? Cưới vào cửa?

      Ngọc Vương gia nhìn trúng Lệ Nhi, theo lý thuyết là chuyện tốt. Bất luận Ngọc Vương gia về thân phận và tướng mạo, đều là ngàn dặm mới tìm được . Lệ Nhi gả cho Ngọc Vương gia, vào Ngọc Vương phủ làm vương phi, thế nào cũng bôi nhọ nàng! Nhưng trước cửa nhà , dù sao còn có Lê Thải Nhi!

      Hôn Lê Thải Nhi và Ngọc Vương gia, là hoàng thượng cùng Đại tướng quân chỉ phúc vi hôn định xuống. Lê Thải Nhi này, thế nào cũng vẫn là vương phi danh chính ngôn thuận của Ngọc Vương gia. Lê Thải Nhi là chính phi, vậy nữ nhi bảo bối của phải là thị thiếp hay sao?

      Đường đường thiên kim tướng phủ lại trở thành thị thiếp, Thừa tướng mất hết mặt mũi rồi! Coi như miễn cưỡng đáp ứng, tâm cao khí ngạo như Lệ Nhi đáp ứng sao? Để cho nàng theo phía sau cỗ kiệu của nha đầu xấu xí kia vào cửa Ngọc Vương Phủ? Khiến người của toàn kinh thành biết, kinh thành Đệ nhất mỹ nữ Vinh Lệ Nhi thành thị thiếp của Vương gia? Tâm cao ngất của nàng, có thể cam tâm sao?

      “Hoàng thượng, Ngọc Vương gia sắp tới tổ chức hôn . Muốn cưới Lệ Nhi, có gấp rút quá hay ? Bằng , chờ thời gian lại ?” Vinh Bân là Thừa tướng, làm sao biết hôn của Ngọc Vương gia? Đám cưới là hai mươi sáu tháng sáu, cách tại chỉ còn lại sáu ngày. Trong sáu ngày, cưới nữ nhi của , là quá gấp rút rồi.

      Hoàng thượng vừa nhìn Vinh Bân từ chối, cũng biết suy nghĩ trong lòng . Sắc mặt trầm xuống, có làm vẻ tức giận : “Thừa tướng có phải hay cảm thấy nhi tử của trẫm xứng với nữ nhi của ngươi?”

      Vinh Bân lập tức quỳ sụp đất, đầu dập như giã tỏi. “Hoàng thương, vi thần là sợ… Sợ Lê Nhi muốn làm thị thiếp! Nếu như nàng chịu xuất giá, thần cũng có cách nào bắt ép được!”

      “Thừa tướng, ngươi là phụ thân của nàng. Chẳng lẽ có chuyện này mà cũng làm được? Nữ nhi của ngươi, hiểu được tam tòng tứ đức sao? Lệnh của cha mẹ, lời của mai mối, đạo lý này nàng cũng hiểu, vậy dứt khoát ở trong khuê phòng luôn .” Hoàng thượng cố ý giận tái mặt, ra lời lạnh lùng.

      Ở trong khuê phòng? Ý hoàng thượng là? Lệ Nhi gả cho Ngọc Vương gia, thể gả cho những người khác? Trời ạ? Cái này là chuyện tốt gì đây?

      Chương 6: Kinh thành đệ nhất mỹ nhân
      Hoàng hậu vừa nhìn, cũng cảm thấy hoàng thượng làm khó Vinh Bân rồi. nhàng bước tới, tới trước mặt Thừa tướng. Nàng vội vàng đem Vinh Bân đỡ đứng lên, thay hoàng thượng trấn an .

      “Thừa tướng, ngươi cẩn thận suy nghĩ chút, Ngọc Vương gia tại sao muốn ở đám cưới cưới Tứ tiểu thư? Còn phải là bởi vì coi Lê Thải Nhi ra gì? Nếu coi Lê Thải Nhi ra gì, vậy có thể bạc đãi nữ nhi bảo bối của ngươi sao? Lệ Nhi mặc dù thân phận là thị thiếp, nhưng chắc chắn thua kém gì chính phi là Lê Thải Nhi! khi Lệ Nhi sinh hạ hài tử cho Vương gia, mẫu bằng tử quý là lẽ phải. Đến lúc đó, hoàng thượng cũng có lý do, phong nàng trở thành đích vương phi!”

      Vinh Bân vừa nhìn hoàng hậu cho mình bậc thang xuống, vội vàng mượn dốc xuống lừa.

      “Vi thần ngu dốt, lại nghĩ tới điểm này! Nghe hoàng hậu vừa như thế, vi thần hiểu ra. Vi thần trở về phủ ngay, chuẩn bị hôn .” Vinh Bân khấu tạ hoàng thượng hoàng hậu, trở về phủ. ra cửa lớn của hoàng cung, vội vàng lau mồ hôi mặt. Trong lòng thầm suy tư: “Có câu cửa miệng, gần vua như gần cọp, đúng là ! May nhờ hoàng hậu thay mình giải vây, bằng , sợ rằng chọc lão hoàng thượng giận a!”

      Vừa vào đại sảnh tướng phủ, thừa tướng phu nhân Lãnh Vân tiến đón. Lãnh Vân bốn mươi lăm tuổi, vẩn xinh đẹp đoan trang. Phu nhân tướng mạo xinh đẹp như vậy, khó trách có thể sinh hạ mỹ nhân kinh thành đệ nhất.

      “Lão gia, ngươi trở về! Tiểu Ngư Nhi, nhanh chuẩn bị nước tắm.” Nhìn thấy gương mặt lão gia đầy mồ hôi, phu nhân vội vàng phân phó nha hoàn Tiểu Ngư Nhi chuẩn bị nước tắm.

      “Vân nhi, cần chuẩn bị nước tắm. Ngươi nhanh sai người gọi Lệ Nhi, ta có việc cần với nàng.” Vinh Bân quan tâm thân mồ hôi bẩn thỉu, mặt sầu lo .

      “Tiểu Ngư Nhi, cần chuẩn bị nước tắm. Ngươi nhanh khuê phòng, mời Tứ tiểu thư đến đây.” Lãnh Vân nhìn sắc mặt của lão gia, biết có chuyện ổn. Nàng vừa kêu Tiểu Ngư Nhi mời nữ nhi, vừa dùng quạt tròn quạt cho lão gia. “Lão gia, có chuyện gì sao?”

      Rốt cuộc xảy ra chuyện gì đây? Lão gia làm Thừa tướng, còn có chuyện gì thể giải quyết? Chẳng lẽ có liên quan đến Lệ Nhi?

      “Hoàng thượng triệu ta vào cung, là vì Lệ Nhi. Ngọc Vương gia coi trọng Lệ Nhi, muốn vào ngày tổ chức hôn lễ đó, nạp Lệ Nhi vào vương phủ làm thị thiếp.” Vinh Bân thở dài, hết tình với phu nhân.

      “Thị thiếp? Lệ Nhi chắc chắn đáp ứng!” Lãnh Vân vừa nghe, cũng cả kinh trợn mắt há mồm. Nàng dung mạo xuất chúng, nữ nhi được phong là kinh thành đệ nhất mỹ nữ. nghĩ tới, lại trở thành thị thiếp trong vương phủ. “Lão gia, ngươi cự tuyệt hoàng thượng sao?”

      “Ta có cự tuyệt! Bởi vì cự tuyệt, chọc cho hoàng thượng giận dữ. Nếu phải hoàng hậu giải vây, chừng xảy ra cuyện lớn rồi!” Vinh Bân vỗ cánh tay phu nhân, khuôn mặt cầu xin. “Phu nhân, bất kể Lệ Nhi có đồng ý hay , ngươi đều phải khuyên nhủ nàng. Vì mấy trăm mạng người tướng phủ này, chỉ có thể uất ức nữ nhi của chúng ta.”

      hồi thanh leng keng, Vinh Lệ Nhi mang theo nha hoàn thướt tha tới phòng khách.

      Con ngươi xinh đẹp được bao phủ bởi lông mày cong được kẻ đen. Da thịt trắng nõn, lộ ra ửng hồng. Tóc đen nhánh bóng loáng, giống như thác nước đổ xuống vai lưng. Tóc mai chen vào trâm phượng bích ngọc. Áo màu xanh nhạt, thêu hoa văn đan phượng triêu dương. Làn váy xanh biếc, bên hông dùng tơ vàng Yên La cột thành cái nơ con bướm, vóc người thon dài, thân thể thướt tha.

      Chương 7: Mỹ nhân tâm
      Nhìn thấy nữ nhi, Lãnh Vân khỏi tiếc hận trong lòng. nữ nhân nhi xinh đẹp như vậy, chính là làm Thái Tử Phi, làm hoàng hậu đều có thể. Làm thị thiếp vương phi, là đáng tiếc.

      “Nữ nhi, phụ thân xin lỗi ngươi!” Vinh Bân nhìn thấy nữ nhi, trong lòng rất áy náy. Trong mắt, nước mắt lưng tròng, vòng vo mấy vòng, đơn giản chỉ cần nhẫn nhịn. Vì nhất mạch Vinh thị, chỉ có thể uất ức Tứ nhi như hoa như ngọc rồi.

      Vinh Lệ Nhi khẽ mở hàm răng, lộ ra nụ cười.

      “Cha, người sao lại những lời ấy với ta? Cha mẹ đối với nữ nhi công ơn nươi dưỡng so núi còn cao hơn, so biển còn sâu hơn. Nữ nhi lớn lên ở tướng phủ, được hưởng cẩm y ngọc thực. Nha hoàn thị nữ hầu hạ, học cầm kỳ thi họa. Trừ công chúa đương triều, ai còn có thể so sánh với nữ nhi! Phụ thân xin lỗi nữ nhi, vậy khác nào giết nữ nhi rồi!”

      Vinh Lệ Nhi rất biết chuyện, cũng rất được phụ mẫu thương. Tỷ muội huynh đệ nhiều, cha mẹ đau nhất chính là nàng, sủng ái nhất cũng là nàng.

      “Hài tử, cha mẹ dưỡng dục ngươi, đó là trách nhiệm và nghĩa vụ của cha mẹ. Nhưng việc này, cha bảo vệ được ngươi, để ngươi làm thị thiếp, cha cam lòng!” Vinh Bân nước mắt ngừng được rơi xuống. Lời của nữ nhi, càng làm cho Vinh Bân thương tâm.

      Thị thiếp? Vinh Lệ Nhi ở bên trong lòng khỏi chấn kinh! Nàng từng bao nhiêu lần, soi gương tự hỏi: người nam nhân nào mới xứng có được dung nhan tuyệt thế này của nàng đây?

      Hoàng thượng? cần! Hoàng thượng quá già rồi, xứng có được nữ nhân trẻ đẹp như nàng!

      Thái tử? cần! Thái tử quá mềm yếu! Gả cho , tránh được sau này làm mất nước!

      Ngọc Vương gia? Nhớ tới Ngọc Vương gia, mặt Vinh Lệ Nhi xuất tầng đỏ ửng.

      Nàng và Ngọc Vương gia từng gặp mặt nhau lần.

      Ngày đó, là sinh nhật hoàng hậu nương nương. Cha mẹ muốn vào cung chúc thọ hoàng hậu, nàng năn nỉ mẹ cho nàng vào hoàng cung xem chút. Cha mẹ nhịn được nàng lằng nhằng nên đáp ứng mang nàng vào cung. Mẫu thân bắt nàng giả trang thành bộ dáng nha hoàn tiến vào hoàng cung.

      Lần đó, nàng chẳng những có thêm kiến thức về nội viện hoàng cung khí thế hùng vĩ, còn thấy được nam nhân làm nàng động tâm dứt. Người nam nhân kia, chính là Long Phụng Ngọc.

      Chỉ nghe Ngọc Vương gia tướng mạo tuấn, gan dạ, sáng suốt hơn người! LÀm việc quả quyết, trí khôn hơn người. Dũng mãnh thiện chiến, văn thao võ lược, danh bất hư truyền.

      Từ lúc trờ về, bộ dáng Long Phụng Ngọc in sâu ở trong lòng của nàng. Từ ngày ấy trở , nàng vẫn luôn trông chờ, có thể gả cho Long Phụng Ngọc, có thể trở thành là Vương phi của Ngọc Vương gia.

      Tin tức Ngọc Vương gia thành hôn, làm vỡ tan mơ ước của nàng. Nếu gả cho Ngọc Vương gia, ít nhất cũng gả cho công tử của nhất phẩm đại nhân. Vinh Lệ Nhi nghĩ như thế nào, cũng nghĩ tới hai chữ thị thiếp này!

      “Lệ Nhi, ta biết, để cho ngươi làm thị thiếp trong Ngọc Vương phủ, là uất ức ngươi. Nhưng vì mấy trăm mạng người của tướng phủ, ngươi chỉ có thể…” Lãnh Vân ôm lấy thân thể nữ nhi lảo đảo như sắp ngã, an ủi khuyên giải.

      Cái gì? Thị thiếp Ngọc Vương Phủ? Nghe đến đó, mặt đẹp của Vinh Lệ Nhi, cư nhiên ra nụ cười khó tin!

      “Cha, mẹ. Hai người cần lo lắng, nữ nhi đồng ý gả cho Ngọc Vương gia là được!” Lấy dung nhan tuyệt thế của Vinh Lệ Nhi nàng, đối phó Lê Thải Nhi tàn tật xấu xí, đây còn phải chuyện quá dễ dàng. Chỉ cần nàng có thể buộc lòng của Ngọc Vương gia, ngày nào đó, nàng trở thành đích Vương phi Ngọc Vương gia!
      Last edited by a moderator: 22/5/15
      mylien1961 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :