1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chỉ muốn làm ông xã của em - Kim Tinh ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHỈ MUỐN LÀM ÔNG XÃ CỦA EM

      Tác giả: Kim Tinh

      Thể loại: đại

      Số chương:10

      Converter: ngocquynh520

      Editor: Cua Rang Me


      Giới thiệu:

      Khi được người đàn ông thích phụ nữ chỉ ngây thơ nghĩ, có lẽ là ta mình.


      Khi được người phụ nữ đàn ông lại kiêu ngạo nghĩ, ấy chỉ nên thích mình thôi.


      Kiều Y Y Y, chỉ là xinh đẹp, mà còn là người ngay thẳng ràng là dễ chịu.


      lên núi tìm Sóc Phong, cũng chỉ là vì công việc, nhưng người đàn ông này lại vô liêm sỉ hỏi :


      Có muốn thương với hay ? Nếu phải vì giữ chén cơm, cho cái tát từ lâu.


      Rất muốn làm cho cút xa. Tuy sợ chết, vì ở nhà , được bao ăn.


      Nhưng tốt xấu gì cũng vì công việc. Ai ngờ, người đàn ông này có tính xấu.

      Mỗi ngày thấy , nếu phải là động tay đông chân, chính là vừa kéo vừa ôm, hoàn toàn chú ý đến phản kháng của .


      Cuối cùng vẫn rất bá đạo muốn làm bạn của , trong mắt chỉ có người đẹp trai tuấn tú, Sóc Phong, Kiều Y Y Y lại u mê đối với những lời tốt đẹp của , chẳng qua là từ đầu người đàn ông này ngồi .


      Thừa lúc trăng thanh gió mát, đưa lên giường.


      Trực tiếp ăn tươi nuốt sống , thế nhưng, người đàn ông mạnh mẽ như có thể lực quá dồi dào


      bị giày vò đến vừa khóc vừa cầu xin suốt cả đêm, người đàn ông này
      vẫn đủ . . . . . .


      Lần đầu tiên Sóc Phong nhìn thấy Kiều Y Y Y, chỉ cảm thấy này giống như những người từng gặp, có gì đặc biệt mà lại này, hơn nữa chỉ là như vậy. Mà lại cố tình có khẩu vị đặc biệt, nhiều phụ nữ như vậy, lại vừa ý ,


      Dồn hết tâm trí muốn giữ ở bên cạnh để thương, ai ngờ, này lại dám chia tay!


      Chương 1.1


      Editor: Cua Rang Me



      Kiều Y Y thở hồng hộc , đoạn đường dài rồi, vẫn thấy bất kỳ tòa nhà nào, ngước mắt nhìn xung quanh, cũng chỉ nhìn thấy núi và cây, hề có bóng người, ngừng lại, hai tay chống hông, sắc mặt đầy mệt mỏi và tức giận.


      dùng sức đá đá vào tảng đá ở dưới chân, lúc này ở nơi chim đẻ trứng, đường núi gập ghềnh, dừng xe ở chân núi, buộc phải dựa vào hai chân để tới.


      "Nhà thư pháp gì chứ! Muốn bồi dưỡng tính tình cũng cần trốn vào rừng sâu hoang vắng như thế!" Hại tìm gần chết.


      Hôm nay lúc ngủ say, chẳng biết là mấy giờ, ông chủ gọi cuộc điện thoại đánh thức , muốn tìm nhà thư pháp tên là Sóc Phong, biết rốt cuộc ông chủ muốn gì, nhưng mà khi nhìn thấy ông chủ fax tác phẩm của nhà thư pháp, ngay lập tức tế bào ham ngủ biến mất, toàn thân vì nghệ thuật mà có chút sôi sục.


      Bức thư pháp đó tuyệt đối là tác phẩm có giá trị cao, chẳng qua trước tiên cần phải tìm được người nọ, đồng thời đưa ta và các tác phẩm giữ tay, mang giám định và xem xét, để bọn họ xác nhận trước khi thu mua.


      Kiều Y Y thích nghệ thuật, tế bào nghệ thuật lãng mạn luôn tồn tại trong cơ thể, nhưng có khả năng giám định nghệ thuật và trở thành nhà nghệ thuật có năng lực, so với công việc giám định khô khan, thích đàm phán hơn, đưa toàn bộ tác phẩm nghệ thuật vào tập đoàn "Lam".


      "Ài, chung là chỉ có sinh sống ở nơi người này, mới có thể sáng tạo ra tác phẩm tốt được . . . . . . Dù sao tất cả nhà nghệ thuật đều rất quái dị . . . . . ."


      Bỗng dưng, thở hốc vì kinh ngạc, cúi đầu nhìn mu bàn chân, chợt hét lên chậm nửa nhịp, vội co giò nhảy sang bên, ngồi luôn lên tảng đá, cởi chiếc giày ra nhìn thấy ngay lớp vải phía gót chân bị mài mòn sâu vào trong.


      "Trời ạ!" Gót chân bị trầy xước , khi nhàng vén lên, ít máu lập tức rỉ ra, đau đến cắn chặt răng, rất hoảng loạn, hoàn toàn có chuẩn bị cho tình huống đến nơi rừng hoang vắng này, kết quả là gót chân bị thương coi như thôi , lại . . . . . .


      Kiều Y Y quay đầu lại tìm hiểu đường , bất đắc dĩ thở dài cái, nhớ đường , "Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn . . . . . ." tự an ủi mình.


      lấy giấy từ trong túi ra, rút tờ lau ở gót chân, rồi mang giày vào, cà thọt về phía trước, dọc đường còn lảm nhảm: "Nhất định phải tìm được người đó, tìm được tôi trở về . . . . . . Nhất định tìm được . . . . . ."


      Khi khát nước lấy ra chai nước suối ở trong túi, nhanh chóng mở nắp chai, uống ngụm lớn, ổn định tâm trạng, xem điện thoại di động, đó hoàn toàn có tín hiệu.


      hai giờ chiều rồi, thấy bầu trời đầu tụ mây đen ngừng, bỗng chốc có dự cảm xấu, theo bản năng, nhanh chóng tìm chỗ núp.


      Kiều Y Y bước nhanh, trời mưa, nhìn thấy tòa nhà hai tầng ở phía trước, thở phào nhõm, cuối cùng cũng để cho thấy tòa nhà rồi. Chỉ có điều niềm vui sướng của chỉ được giây, bởi vì khi thấy tòa nhà này, trông nó giống như ngôi nhà ma bị bỏ hoang, bắt đầu có ý nghĩ muốn rút lui.


      Nhưng còn chưa kịp chạy , cánh cửa tự mở ra, đứng lại đó, miệng há lớn, các cảnh tượng quỷ dị lần lượt ra trong đầu .


      Sau đó có bóng người màu xám xuất trước mặt , lập tức bị hoảng sợ đến thét lên tiếng, "Á . . . . . ."


      Khi Kiều Y Y mệt mỏi thét nữa lại phát bóng người màu xám vẫn còn đứng nghiêm ở trước mặt , sợ sắp ngất, giọng nam trầm thấp vang lên, " tìm ai?"


      Tìm ai? chớp mắt mấy cái, từ quần áo màu xám tro nhìn lên , nhìn thấy râu quai nón, giống như đàn ông Ả Rập.


      "Sóc Phong. . . . . ." ngơ ngác thốt lên.


      "Chính là tôi, có chuyện gì sao?" Người đàn ông thấp giọng .


      "Tôi . . . . . ." Kiều Y Y hít sâu hơi, ổn định hơi thở, trong nháy mắt lại biến thành khéo léo, "Xin chào, tôi là quản lí bộ phận PR của tập đoàn nghệ thuật "Lam", liên quan đến . . . . . ."


      Sóc Phong nhìn miệng của đóng đóng mở mở, nghe cái gì, liền dùng tay ra dấu cắt đứt lời của ..., tròng mắt màu đen quan sát gương mặt của lâu, ngay vào điểm chính: "Có muốn cùng tôi ân ái hay ?"


      rất thích tác phẩm của , tác phẩm của làm có cảm giác như có như , bản phác hoạ chứa đầy hơi thở hùng tráng, mà lúc này đứng ở trước mặt , có thể cảm thấy người đàn ông này có khí chất thư sinh, nho nhã, cùng với toàn thân tỏa ra hơi thở hấp dẫn . . . . . .


      "Hả, mới vừa cái gì?" Kiều Y Y ra xã hội lâu, có ý đồ đối với , có ám hiệu của đàn ông cũng phải ít, nhưng mà chưa bao giờ gặp qua người thẳng thắn như vậy.


      Người đàn ông hoàn toàn có vẻ gì bối rối, thoải mái tựa vào cạnh cửa, khóe miệng nở nụ cười, "Tôi , có theo tôi lên giường hay ?"


      Suýt chút nữa tức miệng mắng to, hít sâu hơi, " xin lỗi, tôi tới nơi đây phải là vì . . . . . ." bình tĩnh nhìn người đàn ông này, "Với xảy ra quan hệ đặc thù, tôi tới nơi đây là vì thỏa thuận với . . . . . ."


      "Rầm" tiếng, cửa đóng lại, mặt Kiều Y Y từ trắng biến thành đen, đây rốt cuộc là tình huống gì? Cách đó xa, ở chân trời có tiếng ầm lên, tiếng sấm xuyên qua màng nhĩ của .


      đưa tay nhấn chuông cửa, cửa mở ra, mặt người đàn ông thay đổi nhìn , "OK?"


      Kiều Y Y lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt, nhìn người có tài năng trời phú, có biết bao ngưỡng mộ, "No!"


      Sắc mặt Sóc Phong lạnh xuống, xoay người rời , tay phải hung hăng đẩy cửa cái, nhưng sau lưng có tiếng đóng cửa như dự đoán, xoay người, nhìn thấy bước chân vào bên trong cửa, cười tươi, nhưng trong lòng lại rỉ máu, cố tình duỗi chân bị thương để chắn ngang cửa, đau đến mức muốn kêu thành tiếng.


      "Bị làm sao?" Người đàn ông này vẫn ung dung khoanh tay trước ngực.


      " muốn hợp tác với tập đoàn "Lam" sao . . . . . ." cố nén nước mắt, ngừng nghĩ cách thuyết phục ta.


      "!" Lần này trả lời ràng.


      "Tại sao?" Kiều Y Y nhìn mặt của , nhưng lại bị hàng râu mép rậm rạp che mất, hoàn toàn thể nhìn mặt của .


      "Tại sao?" hỏi ngược lại.


      Kiều Y Y cũng phải kẻ ngốc, dĩ nhiên hiểu đối phương là hỏi mình tại sao muốn gạo nấu thành cơm với ta, công nhận người này khó đối phó , phải là của ngày trước, thấy tiền hay quyền đều đầu hàng người ta liền, cần có ưu điểm gì cả. ta có cá tính, khó nghe chút là . . . . . . vô cùng khó chơi, so với mấy bó chân thời nhà Thanh còn khó chơi hơn nhiều.


      "Chúng ta quen!" Kiều Y Y cũng phải là chó cái động dục, nhìn thấy đàn ông là hưng phấn.


      Sóc Phong nhìn chằm chằm mặt của hồi lâu, tiếp nhận lý do của , "Tôi và các người cũng có quen biết!" chưa từng nghe qua tập đoàn "Lam" gì đó . . . . . .


      Hả? Cái này gọi là bê đá tự đập vào chân của mình sao? Kiều Y Y tin chắc mình đụng phải người đàn ông ngoan cố, "Cho nên tôi mới tới đây tìm , để cho biết về tập đoàn "Lam"."


      "Rồi sau đó?" Người đàn ông nhíu mày.


      "Đến lúc đó thực theo ý nguyện của , việc quyết định có hợp tác hay của chúng ta. . . . . ." cười cười .


      Chắc chắn là biết nụ cười của mình, giống như con chuột hoang, có lòng tốt gì, Sóc Phong nhìn chằm chằm gương mặt nịnh hót của , chú ý tới giữa lông mày của nhíu lại.


      " biết sau này cùng tôi ân ái sao?" ta ném ra vấn đề rối rắm.


      "Dĩ nhiên là !" lập tức phủ định.


      "Như vậy chúng ta có gì để bàn bạc rồi." Sóc Phong nắm tay cầm của cửa, cố gắng đóng cửa.


      Kiều Y Y rất muốn cắn đứt lưỡi của mình, "Đợi ...!" xong rồi, từ lúc vừa gặp mặt đến bây giờ, hình như đều rơi vào hoàn cảnh xấu, trong cái khó ló cái khôn, "Loại chuyện như vậy, cần quan sát rồi sau này mới có thể xác định . . . . . ."

      đưa cho ra đáp án lập lờ, nhưng ta rất nhanh trí, "Hả? Vậy và tôi làm bản thoả thuận như thế nào?"


      có người phụ nữ nào muốn bị người xa lạ tùy tiện hoài nghi trong sạch của mình, nhịn được muốn vung quyền, trầm giọng : "Tôi phải là loại phụ nữ đó." dựa vào vẻ bề ngoài, dựa vào thân thể để lấy được thứ mình muốn, Kiều Y Y đều dựa vào năng lực của chính mình.


      Lần này, có hỏi khó , chỉ thản nhiên : "Vào , trời sắp mưa . . . . . ."


      đồng ý cho cơ hội để thuyết phục? Kiều Y Y muốn bước tới bước để thuyết phục lại bị hành động của dọa mất nửa cái mạng, "Á!"

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 1.2


      Editor: Cua Rang Me


      Sóc Phong ôm eo của , sợ đến mức vòng tay lên cổ của , ôm vào phòng, vào phòng khách, đặt ở đó rồi xoay người rời .


      Người lập dị! Kiều Y Y thầm mắng, thấy quay lại, cầm hộp cấp cứu tay, trong lòng có chút kinh ngạc.


      tháo giày và vớ của ra, động tác thuần thục, bôi thuốc cho .


      "Tại sao biết chân của tôi bị thương?"


      yên lặng , tập trung bôi thuốc, là thuốc cao cấp, sau đó dặn dò: "Mấy ngày này đừng đụng nước!"


      "Ừ, cám ơn." rút chân về, cảm giác nhiệt độ tay còn lưu lại ở mắt cá chân.


      Trời bên ngoài bắt đầu mưa, tiếng mưa tí tách giống như bản nhạc, Kiều Y Y ngẩng đầu lên nhìn, lúc này mới phát ra trần nhà của phòng khách làm bằng thủy tinh, vui sướng nhìn đầu, đột nhiên có tia chớp xẹt qua trước mắt của , làm co rúm lại.


      Sóc Phong buồn cười nhìn bộ dạng vừa thích vừa sợ của , tay đè lên chốt mở tường, đỉnh thủy tinh trong suốt kéo ra màn vải, mở đèn, bóng tối trong phòng khách chợt sáng lên, "Mưa này kéo dài đến sáng mai."


      muốn tá túc lại đây, "Quấy rầy rồi." khách sáo .


      "Ở đây có phòng, tự tìm chỗ ." rộng rãi , lại bổ sung: "Tôi ngại em ngủ cùng giường với tôi."


      là . . . . . . Kiều Y Y được lời nào, người đàn ông này kỳ quái! chưa bao giờ gặp phải người quái dị như thế.


      Mùa Đông mưa kéo dài, mưa rơi từ từ hạt, lúc này ở bên trong, Sóc Phong trốn ở trong phòng của , dặn Kiều Y Y được quấy rầy, đành phải ngồi ở ghế sa lon nhàm chán xem sách, trong đầu nghĩ phải làm sao để thuyết phục được ta.


      cảm thấy ta đúng là người khó dây dưa nhất! Thậm chí ta nghe gì, lập tức từ chối cầu của , người như vậy nên dùng cái gì để ta cảm động đây?


      Ngoại trừ việc ta cảm thấy hưng thú với , nghĩ ra được cách gì để thuyết phục ta.


      Tiếng cửa mở vang lên, lập tức nhìn sang, người đàn ông bước ra khỏi phòng nhìn về phía , "Tôi muốn chuẩn bị cơm tối, có muốn ăn ?"


      Dĩ nhiên! Tiến thêm bước để nghe ngóng, mới có thể thuyết phục !


      " ở đây mình sao?" Kiều Y Y vừa gọt khoai tây vừa hỏi.


      "Ừ." Sóc Phong gật đầu cái, tập trung cắt hành lá, lấy khoai tây trong tay , cắt nhanh, Kiều Y Y kinh ngạc với động tác thuần thục của , am hiểu chuyện bếp núc!


      "Tại sao ở trong nội thành Đài Bắc?" có cửa hàng tiện lợi, có giao thông thuận lợi, cuộc sống ở chỗ này dễ dàng!


      "Hoàn cảnh ở đây tốt." trả lời như thế.


      đúng là ngoan, hỏi cái gì cũng trả lời, nhưng vấn đề của , đều rất thông minh né tránh trọng điểm.


      Kiều Y Y cúi đầu nhìn khoai tây tay, "Giống như tôi, tôi thể thích ứng." thẳn thắn .


      dừng động tác lại, nhìn cái, "Chẳng lẽ cho là, tôi luôn ở núi sao?"


      " phải sao?" hỏi ngược lại, liên quan đến Sóc Phong này, có quá ít tin tức, ngay cả ta nghỉ ngơi ở đâu, phải tìm lâu mới có manh mối.


      "Trước đây tôi ở Đài Bắc." ta lạnh nhạt .


      nhìn ta, chờ câu sau của , thế nhưng lại , nên hỏi tiếp: "Tại sao bây giờ lại ở núi? Tu tâm dưỡng tính sao?" Nhà nghệ thuật lớn hình như đều có ý muốn rời xa thế tục.


      gì, thông minh dừng lại, đổi đề tài khác, "Ở núi bao lâu?"


      "Bốn năm. . . . . ." Sóc Phong lấy thịt gà từ trong tủ lạnh ra.


      "Gà cà ri thịt?" Kiều Y Y đoán món ăn của bữa tối.


      dừng tay, ngạc nhiên hỏi : " muốn ăn?"


      "Tôi thích cà ri." cười tiếng.


      nhìn ra xa, rồi nhìn lại chỗ, " có mua cà ri, thỉnh thoảng tôi mới có thể xuống núi." Ngừng lát, làm như nhớ lại hương vị cà ri, " và cà ri rất giống."


      Kiều Y Y giả vờ giận dỗi, "Làm ơn, cà ri, màu y như thuốc nhuộm, tôi và cà ri giống nhau chỗ nào chứ?" phải khoe khoang, da của rất trắng, so với cà ri tám đời cũng chẳng có quan hệ với nhau.


      Sóc Phong sảng khoái cười, "Điểm này là giống." mang theo hương vị cà ri thần bí, có chút cay cay, lại làm cho người ta muốn lướt qua.


      "Vậy giống cái gì?" hỏi tới.


      ta đổi chủ đề, "Buổi tối ăn khoai tây xào, cùng với canh thịt gà."


      Buổi sáng chỉ ăn qua loa, cơm trưa có ăn, bây giờ nghe , đúng lúc bụng của kêu lên tiếng, "Có vẻ ngon lắm đây!"


      Đại khái là biết được số chuyện liên quan đến Sóc Phong, núi bốn năm, thỉnh thoảng xuống núi mua thức ăn, ngày thường giải trí bằng thư pháp hoặc chạy bộ . . . . . . Là người đàn ông thú vị!


      bàn ăn, Kiều Y Y đói, luống cuống ăn cơm, vừa nghiên cứu ngoại hình của , "Đừng là bốn năm có cạo râu nha, cũng có cắt tóc?" Lúc đầu còn có chú ý, khi xoay người mới phát khi cột lại giống cái đuôi ngựa .


      Trời ạ! Quả ta phù hợp với hình ảnh nhà nghệ thuật sa sút.


      đáp lại tiếng, thực bất ngôn, tẩm bất ngữ* (*Khi ăn nên chuyện tránh ảnh hưởng đến tiêu hóa, lúc nằm chuẩn bị ngủ cũng nên trò chuyện, dễ gây khó ngủ - trích từ Luận Ngữ của Khổng Tử).


      Lần này, cuối cùng cũng hiểu tại sao vừa thấy mặt có vẻ "Đói khát" như thế rồi, uống chút canh thịt gà, "Nếu tôi là , chắc chắn dám ở chỗ này."


      vẫn gì, giống như nghe thấy những chuyện , người bao phủ loại hơi thở người lạ chớ lại gần, thái độ của người đàn ông này biến quá cũng quá nhanh nhỉ? Cuối cùng Kiều Y Y đánh yên lặng ăn cơm.


      Kiều Y Y chưa bao giờ qua đêm núi, suýt chút nữa bị lạnh chết, biết nhiệt độ ban ngày và ban đêm chênh lệch rất lớn, nhưng nghĩ lạnh đến mức run lên.


      Cho dù đắp hai cái chăn, vẫn cảm thấy lạnh, đứng lên vào phòng tắm múc chậu nước nóng tắm, cẩn thận để chân bị thương ở ngoài bồn tắm, ngân nga hát trong miệng, làm ấm người, vào ngủ, hết cách rồi, là quá lạnh.


      nhắm mắt lại, lẳng lặng hưởng thụ yên tĩnh của núi rừng, bên tai nghe được tiếng "tê tê", nhăn mày lại, ghét tiếng kêu của côn trùng quấy rối khoảng gian yên tĩnh này.


      Nhưng tiếng “tê tê" ngày càng gần, Kiều Y Y tin mùa đông sao lại có tiếng côn trùng vui vẻ như thế, suy đoán ngồi dậy, quyết định mở mắt ra nhìn chút.


      "Á . . . . . ."

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 1.3


      Editor : Cua Rang Me


      Sóc Phong đứng trước cái bàn gỗ màu đỏ thẫm, tay cầm bút lông, nhắm mắt lại tựa như suy nghĩ điều gì, lát sau, cầm bút lông lên chấm chấm mực nước, lông bút màu trắng thấm mực đen, muốn viết lên giấy tiếng thét chói tai cắt đứt suy nghĩ của .


      Ngay sau đó, ném bút sang bên, nhanh chóng chạy đến nơi có tiếng thét thất thanh kia, tay mở cửa, hơi nước xông tới mặt, người chạy như bay đụng phải .


      Tay ôm lấy , đôi tay lạnh lẽo chạm đến nơi ướt át trơn mềm kinh ngạc thôi.


      "Cứu . . . . . . Cứu mạng!" Kiều Y Y thở hổn hển, cơ thể run rẩy dữ dội.


      phát ra có chỗ hợp, bỏ qua hình ảnh tuyệt đẹp bỗng chốc trong đầu hút ra, "Xảy ra chuyện gì?"


      "Rắn . . . . . ." vừa vừa lo lắng lôi kéo , hồn nhiên đến mức biết bây giờ người mình mảnh vải che thân.


      Sóc Phong vội vàng cởi áo khoác của mình, khoác lên người , chạy vào phòng tắm, theo sau: " ... cẩn thận chút!"


      thoáng cái vào trong phòng tắm, Kiều Y Y vuốt vuốt ngực ở ngoài này, lo lắng an toàn cho , nhưng lại dám tùy ý lên tiếng, sợ động đến con rắn.


      Hu hu, phải rắn nên ngủ đông sao? Tại sao lại bò ra ngoài lúc này!


      lâu sau Sóc Phong ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Kiều Y Y còn ngây ngốc ở đằng kia, có chút phản ứng kịp, " lạnh sao?"


      Lạnh? Suýt chút bị hù chết, lạnh có tính là gì! vô cùng hồi hộp hỏi: "Rắn đâu?"


      "Tôi bắt được ở bên ngoài rồi, có chuyện gì, phải rắn độc, cần sợ!" an ủi .


      " phóng sanh?" Sao giết nó? Sau này nó lại bò vào đây nữa phải làm sao?


      "Mấy ngày nữa ta để ít bột lưu huỳnh ở bên ngoài."


      Kiều Y Y cảm giác mặt mình có chút ẩm ướt, ngay lập tức lấy đầu ngón tay lau mặt của , giọng an ủi, " phải sợ, có việc gì rồi."


      mất mặt! sợ đến phát khóc!


      Toàn thân run rẩy, mím chặt môi, mắt mở to, bộ dáng thừa nhận, thấy thế Sóc Phong cười khẽ tiếng, dường như mê muội, bước tới ôm vào trong ngực, giống như dỗ dành đứa bé, , "Đừng sợ, đừng sợ . . . . . ."


      Từ từ, Kiều Y Y mới bình tĩnh trở lại, khuôn mặt nhắn tựa vào trong ngực cường tráng của , nước mắt dính lông mi hơi run rẩy, đôi môi bị cắn đến chảy máu đỏ tươi.


      Phát người trong ngực còn kích động nữa, Sóc Phong cúi đầu xem, thấy có vẻ uể oải, xem ra vẫn chưa chú ý tới vấn đề toàn thân mình còn trần trụi.


      thoải mái ôm lấy , vào gian phòng của , khi đặt lên giường, mệt mỏi ngủ thiếp , nhàng kéo quần áo người xuống.


      Như Kiều Y Y từng , và cà ri giống nhau, da của trắng như tuyết, nhớ lại cảm giác đó, Sóc Phong khó khăn nuốt nước miếng cái, ánh mắt lảng tránh, giúp đắp mền, lộ ra vẻ chật vật rồi rời .


      Kiều Y Y ngờ, mình có thể ở lại nơi này tuần lễ, ở núi thoải mái, thiếu chút nữa quên mất mục đích tới đây.


      Vào buổi chiều, có người từ phòng sách ra, nghênh đón, cười hì hì : "Có thời gian …. hả?"


      Cách chuyện của rất giống bạn bè với nhau, nhưng Sóc Phong biết chuyện tuyệt đối liên quan tới bạn bè, "Tôi muốn . . . . . ."


      "Ngừng, cần trước!" Kiều Y Y sống chung với thời gian, tự nhiên cũng biết trong đầu nghĩ cái gì, "Tôi chỉ hy vọng có thể hợp tác cùng tập đoàn "Lam", đưa tác phẩm của đến tập đoàn "Lam" của chúng tôi, chúng tôi tuyệt đối tôn trọng ý của , tuyệt đối bắt buộc tham gia các buổi gặp mặt . . . . . ."


      Sau khi ba hoa xong, Sóc Phong vẫn bình tĩnh trả lời cừ khôi, " cần, tôi muốn nổi tiếng . . . . . ."


      Nghe chút! Đây là những lời gì! Người càng có thiên phú càng khát vọng nổi danh, tại sao ta biểu xíu ham muốn nào vậy? Xem ra cũng lớn hơn bao nhiêu, nhưng tại sao ý tưởng lại như là 40, 50 tuổi thấu hiểu cuộc đời chứ?


      hướng tới cuộc sống dân dã nhàn rỗi tệ, nhưng từ khi Kiều Y Y đến đây, cũng có chút tiếc nuối rồi, thư pháp của là thiên phú làm mọi người kinh ngạc như thế, tại sao chịu bộc lộ ra?


      "Được, cần nổi tiếng nổi tiếng, chẳng qua chúng tôi chỉ hi vọng, có thể đem tác phẩm của mình để ở tập đoàn chúng tôi. . . . . ."


      "Cho các người bán ư?" Sóc Phong thản nhiên hỏi, trong mắt có tầng mỏng khinh bỉ.


      Hình như bị nhìn thấu, Kiều Y Y có chút thoải mái, "Đúng vậy, là bán đấu giá tác phẩm của đấy! Nhưng vì tác phẩm của rất tuyệt, nên mới có người tình nguyện mua . . . . . ."


      " cần, tôi thà để đến thối nát!"


      "Để thối nát?" Kiều Y Y nhớ tới những tác phẩm mà ông chủ cho xem, "Vậy những tác phẩm mà tôi thấy kia . . . . . ." Nếu phải vì tác phẩm đó vào thị trường làm sao ông chủ có thể phát ra chứ, tại sao lại ở chỗ này?


      Ánh mắt Sóc Phong sắc bén nhìn , chợt lóe lên yếu ớt làm Kiều Y Y tin trong phút chốc, nghĩ tới khả năng khác, "Đó phải là tác phẩm của ?"


      Mỗi người đều có khát vọng nổi tiếng, có ai hy vọng, trừ khi hài lòng với tại hoặc hoàn toàn có khả năng thiên phú. . . . . . Chẳng lẽ ta đúng là loại thứ hai? Nếu như ta phải như thế, vậy liều chết giữ nó làm gì chứ!


      "Mặc kệ như thế nào, tôi cũng hợp tác." xoay người rời .


      "Đợi nào ...!" Kiều Y Y bắt được tay của , cho , muốn cùng ta chuyện ràng.


      Hình như rất tức giận, cơ bắp đầy lực, xoay người, trong nháy mắt tay ép vào tường, đè lại, "Kiều Y Y, được làm phiền tôi!" ta mang theo giọng điệu ác ý : "Ngày nào đó theo tôi lên giường, có lẽ tôi đưa tác phẩm cho !"


      gián tiếp thừa nhận là nhà thư pháp mà Kiều Y Y muốn tìm, thở phào nhõm, ít nhất là có tìm lầm người, nhưng giọng điệu của lại làm cho người khác bị tổn thương, vết thương ở chân của Kiều Y Y cũng tốt lên, hung hăng đạp đầu gối của xuống, đau đến mức phải buông lỏng ra, nhưng hốt hoảng mà lập tức né ra.


      chất vấn: "Sóc Phong, tại sao muốn ở chỗ này!" trở nên hận đời như thế, xem tất cả mọi người là kẻ thù. Nếu như xâm lược vào lãnh thổ của , dịu dàng giống như trai hàng xóm. Nhưng mà có hai mặt đối lập như vậy làm cho người ta rất khó ở chung.


      bị đau đến nỗi nửa ngồi ở bên người , tiếng nào.


      Nếu như muốn để chúng nó ở đây đến mục nát, tại sao lại cho tôi!" Kiều Y Y quan sát , cố ý như thế, tin quan tâm, đối với nhà nghệ thuật mà , mỗi tác phẩm, mặc kệ là thành phẩm hoặc là chưa xong, bọn họ đều bỏ qua được.


      "Câm miệng!" Sóc Phong nho , tay của ôm đầu gối, sắc mặt tái xanh.


      giống như ông già ngoan cố, càng như vậy, Kiều Y Y càng muốn lấy được tác phẩm của . Tất cả là do khơi dậy tinh thần càng bị áp chế càng hăng của Kiều Y Y. ngồi chồm hổm xuống, mắt đối mắt với , mũi đối mũi, hai mắt trong suốt ràng, ném ra câu hung ác, "Sóc Phong, tôi đấu với tới cùng!".


      Nếu như có thể thuyết phục ta thành công, xuống núi, cũng tin có tà rồi!


      Trong mắt của Sóc Phong thoáng qua chút giật mình, bắt được, kiêu ngạo nhướng mày : " gặp phải tôi, coi như gặp xui xẻo!"


      cho rằng hung dữ chút có thể làm rút lui? Cho dù ở trước mặt giả bộ làm người xấu để hù dọa bỏ chạy? Cho rằng đứa trẻ ba tuổi sao? Sai ! Điểm lợi hại nhất của Kiều Y Y đó là có thể cùng ta dây dưa, dây dưa đến cuối cùng, xem ai cúi đầu trước!


      Tuyệt đối thua!

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2.1


      Editor : Cua Rang Me


      Sóc Phong rất cố chấp, mà Kiều Y Y cũng rất kiên trì, hai bên chính thức giằng co.


      Mùa đông ở núi có sương mù dày đặc, mãi đến lúc mặt trời lên cao, sương mù như thiếu nữ ngượng ngùng chậm rãi tản , Kiều Y Y vừa dạo núi, vừa hít thở khí trong lành.


      Thực vật mang theo hơi thở trong lành phất phơ qua chóp mũi của , nhăn mặt, nhíu mũi, giống như muốn mùi hương thơm ngát ấy rời khỏi mình, giày của giẫm lên lá rụng phát ra tiếng sột soạt, chưa đến gần bờ sông thấy người đàn ông đứng nghiêm, dường như phát ra .


      "Này, biết tôi tới đây, tại sao có phản ứng?" Kiều Y Y cố ý vỗ mạnh vào bờ vai của , vậy mà vẫn như ông già ngồi thiền, có chút sợ hãi nào vì xuất của .


      Kiều Y Y kiêu ngạo bắt đầu quấn quít làm phiền, Sóc Phong đánh phải lời chia biệt với những ngày tháng tươi đẹp của mình, thỉnh thoảng lại xuất bên cạnh , giống như là Vịt Donald om sòm, hình như được lời nào bệnh chết.


      "Ừ." thản nhiên đáp tiếng, mặc dù biết mình lên tiếng cũng có cách nào ngăn cản ngừng liến thoắng.


      "Câu cá?"


      Cây cầu gỗ bắc qua dòng suối , Sóc Phong đưa đến bàn gỗ, ghế xếp, rất hài lòng ngồi ở chỗ đó, ta bắt chéo hai chân, tay chống cằm, tay cầm cần câu, giống như ngủ gật, vừa giống như thả câu.


      "Giữa mùa đông có cá gì chứ!" Kiều Y Y đến gần bờ sông, cẩn thận quan sát lâu rồi đưa ra kết luận.


      "Ừ." phủ nhận, nhưng cũng thừa nhận, giống như người máy, chỉ biết những câu đơn giản.


      cảm thấy thú vị dựa vào bàn gỗ, mặt hơi đỏ, ho tiếng rồi , "Chuyện đó, cám ơn giúp đỡ." Nếu phải là , chắc bị con rắn kia hù đến chết rồi.


      Sóc Phong vẫn thay đổi, lời hơi tàn nhẫn, " nhiều ngày như vậy, mới nhớ tới, xem ra so với việc tôi câu cá còn chậm hơn!"


      Hả! Người đàn ông này . . . . . . Được rồi, thừa nhận mình là bị dọa sợ đến choáng váng, phải qua mấy ngày, mới ý thức được cứu mạng, còn có . . . . . .


      " nhìn thấy cả người tôi, tôi còn chưa tìm để tính sổ đây!" ra là vì nguyên nhân như vậy, cũng biết có nên cám ơn ta hay !


      Con mắt Sóc Phong khép hờ mở ra, ánh mắt nhìn người , hết vòng, có hứng thú gì : "Vậy tôi cho xem lại?"


      Siêu cấp vô địch biết xấu hổ! Kiều Y Y cắn môi dưới kìm nén những lời định , phải bình tĩnh, phải có khí phách, được dễ dàng bị ta chọc giận như vậy?


      nhìn lên bàn ăn, lấy miếng bánh mì nướng từ trong mâm, để vào miệng ăn thùy mị.


      Cần câu bất động đột nhiên bị giật mạnh mấy cái, ngay lập tức Sóc Phong nhìn mặt nước yên tĩnh, xung quanh yên tĩnh đến mức Kiều Y Y có thể nghe được nhịp thở của mình, thậm chí còn quên nhai, làm phần bánh mì mắc kẹt ở cổ họng.


      "Khụ!" Kiều Y Y nhịn được, vội vàng cầm ly nước trái cây uống, "Nghẹn chết tôi rồi!"


      Xung quanh rất yên tĩnh, so với yên tĩnh lúc trước hoàn toàn giống nhau, lần yên tĩnh này khiến Kiều Y Y cảm nhận được nguy hiểm.


      nhìn mắt, thấy cần câu có thu hoạch, còn vẻ mặt Sóc Phong biểu như người chết, nhàng để ly nước trái cây xuống, có chút chột dạ.


      Kiều Y Y muốn mở miệng xin lỗi trước, nhưng Sóc Phong lên tiếng, " ràng bị nghẹn chết cũng tốt lắm!" ta ngồi ở đây cả buổi sáng, ngồi hơn nửa ngày, cuối cùng cũng có con cá đần muốn cắn câu, kết quả lại bị quấy rối, thu hoạch được gì.


      Cả khuôn mặt Kiều Y Y lập tức đen lại, người đàn ông này quá đáng! bị nghẹn là do cố ý sao? cố ý khiến bánh mì nướng cắm ở trong cổ họng của mình? có ý nghĩ biến thái này sao?


      Kiều Y Y muốn mắng to Sóc Phong giành : "Câm miệng!"


      đành ngậm miệng . . . . . . Kiều Y Y nhìn thấy sợi dây câu màu bạc lại bắt đầu có động tĩnh, nỏ nụ cười xấu xa. Khi Sóc Phong chuẩn bị giương cần lên cao chợt giống như bị điện giật, đứng ở cầu gỗ cố tình nhảy nhảy.


      Tấm ván gỗ phát ra tiếng "Kẽo kẹt" ở dưới cầu, đàn cá tham ăn cảm nhận được tiếng động, kinh ngạc bỏ trốn, sắc mặt Sóc Phong vô cùng tốt mà nhìn .


      Kiều Y Y làm cái mặt quỷ nhìn ta, ai bảo ta chuyện khó nghe như vậy!


      " có muốn ăn cơm trưa ?" Sóc Phong muốn bắt cá nướng ăn rất khó khăn, còn làm cho phần, hôm nay đừng là hai người, cho dù người cũng có mà ăn!


      Kiều Y Y làm ra vẻ khó xử suy nghĩ chút, sau đó cười to ba tiếng với , "Cùng lắm ăn!"


      Sóc Phong lắc đầu cái, lời nào, điên này!


      Kiều Y Y kéo cái ghế xếp, ngồi ở bên cạnh , : " có từng nghe qua câu, “Nguyện giả thượng câu*” chưa?"
      *Nguyện giả thượng câu: Xuất phát từ câu “Thái công điếu ngư – Nguyện giả thượng câu” (Thái công câu cá – Cá tự cắn câu). Thái công là chỉ Khương Tử Nha, ông có cách câu cá hết sức đặc biệt, dùng lưỡi câu thẳng móc mồi câu, con cá nào cắn câu là tự muốn mắc câu. Mắc câu phải vì biết, mà là cam tâm tình nguyện sa vào.


      rãnh để nghe bậy, cũng chẳng để ý đến , nhưng Kiều Y Y vẫn chịu khuất phục, "Cho nên, …. câu đến bao lâu cũng có cá!"


      "Có con vừa tới là bị hù chạy mất!" chỉ trích .


      cười đến cả người run rẩy, " phải đâu, tôi nhớ là mến động vật ! Chẳng lẽ tôi hiểu lầm? ra chẳng qua là hưởng thụ quá trình câu cá, sau đó phóng sanh cá sao?" Tuy nhiên, bỗng chốc đổi lại lời : "Cũng đúng, tôi vừa nghe muốn nướng cá ăn!"


      Cuối cùng, Sóc Phong để cần câu lại rồi bỏ , Kiều Y Y ngồi tại chỗ cười ngừng, cầm mấy miếng bánh mì nướng, chuẩn bị đuổi theo mới chú ý tới mồi câu mà Sóc Phong dùng lại là bánh mì nướng!


      gì nhìn miếng bánh mì nướng ăn, ta mắng mình đần như cá, bây giờ mình lại ăn bánh mì nướng, "Đấy! Đó mới gọi là mắng chửi người cần dùng lời thô tục!"


      im lặng nhìn mồi câu lúc lâu, mới chạy về, cầm xẻng trở lại, bắt đầu đứng ở chỗ ẩm ướt đất mà đào.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2.2


      Editor: Cua Rang Me



      Sóc Phong từ lầu nhìn xuống thấy bóng lưng của , lúc bắt đầu vẫn còn nghi ngờ, đến khi nhìn thấy lôi từ trong đất ra mấy con dài dài hiểu, ngày hôm qua vừa có mưa , chính là lúc giun phát triển.


      Nhưng ngược lại, biết này làm gì với những thứ này, trong lúc vô tình bị ánh mắt của hấp dẫn, sau đó tới bên cạnh , "Dùng con giun làm mồi câu?"


      "Đúng vậy!"


      "Sao biết làm điều này?" tò mò hỏi.


      "Tôi vốn xuất thân từ nông thôn, sau này thi đậu Đại học Đài Bắc, rồi ở lại Đài Bắc làm việc, bây giờ tôi cũng suýt quên mất! Tôi cho biết, lúc tôi còn , con giun hay chim bìm bịp tôi đều bắt rồi . . . . . ." giống như là nhớ lại chuyện thú vị khi còn bé, khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào.


      "Trừ rắn?"


      "Á . . . . . . Thỉnh thoảng làm đơn thuần á!"


      Sóc Phong cười, được rồi, nữ sinh sợ rắn và sợ gián là như nhau, cần có lý do đấy! ngồi xổm người xuống, theo tìm kiếm mặt đất.


      " biết?" Nếu biết, mới vừa rồi tại sao lại dùng bánh mì nướng làm mồi câu chứ?


      "Lười!"


      "Ha ha, có phải cảm thấy có người cùng chơi bùn dính với , bắt con giun tương chơi, thú vị hơn đúng . . . . ." Người trưởng thành, trong lòng vẫn duy trì phần hồn nhiên, trẻ con ai cũng đều có.


      "Hừ hừ!" lời nào.


      Qua lúc lâu, bọn họ đào ra thùng giun, bắt đầu ngồi ở ghế câu cá, tàn nhẫn "Cắt" con giun ra, móc vào lưỡi câu cá, cuối cùng rơi vào người của Sóc Phong, Kiều Y Y ở bên vừa nhìn vừa líu ríu.


      " sợ?"


      "Sợ cái gì? Trước kia phải ông chủ con giun là loài lưỡng tính, còn thích phân thân, đứt nửa vẫn có thể sống . . . . . ." Sức sống kiên cường đáng sợ.


      "Có người mới vừa chỉ trích tôi ăn cá là hành động tàn nhẫn!"


      " giỡn thôi có hiểu hay ? có chút hài hước gì cả!" Hai người giống như là bạn bè biết rất lâu, bắt đầu tổn hại lẫn nhau mấy câu, yên tĩnh được lát, sau khi tiếp, đứt quãng.


      "Haiz, sao lại có động tĩnh gì, bụng của tôi đói đến dẹp luôn rồi !" Kiều Y Y sờ sờ cái bụng bằng phẳng của mình, trời giữa trưa rồi, trong bụng của chỉ có mấy miếng bánh mì nướng, là quá đói rồi !


      " bàn còn bánh mì nướng!"


      "!" muốn bị mắng là đần như cá đâu, nhưng có lẽ gần giống như vậy vì con cá lớn.


      Yên lặng ngồi câu đến xế chiều vẫn bắt được con cá nào, ta đứng lên, ăn bánh mì nướng, khi nhìn lại thấy nhẫn tâm ăn hết mấy miếng bánh mì nướng còn dư.


      Kết quả là lúc nuốt miếng bánh mì nướng cuối cùng, cần câu lại di chuyển, Kiều Y Y còn chưa kịp phản ứng, Sóc Phong thu cần câu lại, vừa nhìn đúng là câu được con cá, mặc dù rất , hình như đủ dinh dưỡng, nhưng dù sao có còn hơn là có gì!


      Sóc Phong như nhìn thấu ánh mắt của Kiều Y Y, lúc sau ta đặt con cá vào trong thùng nước, con cá gặp được nước vui vẻ nhày nhót.


      "Xem ra vận may của tốt hơn tôi, vậy tiếp theo nên để cho làm!" Sóc Phong .


      "Hả?" Vậy ta làm gì? Kiều Y Y nhìn Sóc Phong xoay người rời , còn chưa kịp hỏi gì, ta nhanh chân khỏi rồi.


      Khi ta trở về, mang theo công cụ để nướng, lập tức chuẩn bị nướng ở cầu.


      Cảnh tượng hình như có chút kỳ quặc, theo tình huống bình thường, phải là nam câu cá, nữ nấu nướng sao? Sao đến hai người bọn họ, cảnh tượng lại trở nên khôi hài cơ chứ?


      Gì mà bọn họ chứ! Kiều Y Y lắc đầu cái, bỏ ý tưởng kỳ lạ trong đầu , chợt nghe Sóc Phong đưa lưng về phía câu, "Tập trung câu cá!"


      ta mọc ra con mắt phía sau lưng rồi sao? Như vậy cũng biết?


      Sương mù màu trắng vờn quanh rừng cây màu xanh lá cây, chợt nhìn xuống dưới, lại có cảnh kỳ ảo của sương mù dày đặc, mà người đàn ông ở trong sương khói cũng hòa dịu cái vẻ lạnh lùng của mình, ngũ quan lạnh cứng nhìn qua dịu dàng ít.


      "Khụ khụ! Đáng chết, đốt lửa to quá!" Kiều Y Y kêu tiếng.


      Tất cả những ý tưởng tươi đẹp về nơi này đều biến mất, Kiều Y Y tức giận : "Ai dạy mua loại đồ lỗi thời này! Thời nay cần nướng cứ trực tiếp mua lò nướng thịt, cắm điện vào là được rồi, còn làm ô nhiễm môi trường!"


      Qủa thực phương pháp bọn họ dùng đúng là xưa nhất, để cái bếp tầm thường ở bờ sông, mà ta cũng chỉ đặt tấm lưới sắt ở bếp, cứ như vậy đặt cá ở đó rồi nướng, mà số khổ, phải đốt củi ở dưới!


      Nhưng mà ta nướng cá có mùi vị tuyệt đối là ngon nhất, ta rửa cá sạch , cắt ra làm đôi, cắt bỏ nội tạng, xát muối rồi nước chanh lên, khi cá chín được năm phần tỏa ra mù thơm.


      Cá nướng thơm ngát đến nỗi trong phạm vi vài trăm dặm cũng có thể ngửi thấy, mà lúc Sóc Phong chú ý Kiều Y Y len lén cắn miếng cá vừa nướng xong, bỏ cá vào trong miệng, ánh mắt của lập tức tròn xoe như ánh trăng, ăn ngon!


      Xoay người cái, bị kéo lại, "Ăn trộm!" khinh thường .


      "Tôi rất đói!" đáp mà mặt đỏ thở gấp.


      Sóc Phong gì, ta đến gần , Kiều Y ngây thơ cho là muốn cướp cá nướng trong tay , thế nhưng lại chỉ đưa ngón cái lau chùi vết bẩn khóe miệng , dùng giọng điệu thể chịu được : "Xin chú ý hình tượng chút, có được hay . . . . . ."


      áy náy đến nỗi tim nhảy dồn dập, lời của làm cho xấu hổ muốn chui xuống đất, đem chuyện đó đổ lỗi cho tính tực giác của phụ nữ, bởi vì bị người đàn ông ghét bỏ, cho nên ngượng ngùng.


      đưa lưng về phía , uống nước trái cây, "Ai cần lo!" sợ biết phải cái gì, liền nghĩ tới chuyện công việc, "Tôi nghĩ, . . . . . ."


      Nhưng là Sóc Phong rất hiểu lời dạo đầu của , vì khi vừa mới bắt đầu, ta cũng bỏ trốn thấy tăm hơi rồi.


      Thấy mình đứng cách xa Sóc Phong 20 bước, cuối cùng nhịp tim của Kiều Y Y cũng trở lại bình thường, theo bản năng sờ sờ khóe miệng, mất hứng ăn cá.


      Cho đến khi ta hô lớn: "Còn ngây ngốc ở chỗ đó làm gì! Mau dập tắt lửa, sắp cháy rồi!" Lúc này mới phục hồi tinh thần lại.


      hồi sau, khi bọn họ lẳng lặng ngồi ở ven hồ, ăn cá ngon, mặt của hai người đều lưu lại vết bẩn do khói đen hun.


      Hai con mèo đốm ăn cá, ngồi chờ mặt trời lặn, ăn bữa trưa trễ, giờ sắp đến cơm tối.


      Lúc Sóc Phong nán lại ở trong phòng luyện chữ ở cửa truyền đến tiếng gõ cửa, ta định để bút lông xuống cái đầu chui vào, Kiều Y Y mời mà tới.


      "Quấy rầy rồi!" Ngoài miệng vài câu khách sáo, nhưng cử chỉ của lại đàng hoàng.


      Sóc Phong để bút xuống, vò giấy Tuyên Thành thành cục, ném vào trong thùng rác, Kiều Y Y thờ ơ nhún nhún vai, quan tâm, nhìn chỗ này chút, chỗ kia chút.


      Thấy bức "Lan Đình tập tự" tường kia, cẩn thận tiến lên, khỏi hỏi "Chữ của Vương Hi Chi rất khó để gọt giũa, hẳn là tốn ít tâm tư?" ",


      Sóc Phong gì, lên trước kéo tay của tới cửa, " có lệnh của tôi, được vào . . . . . ." xong liền đẩy ra ngoài.


      Khi cửa sắp đóng lại, Sóc Phong nhìn thấy dí dỏm nhìn mình le lưỡi, bước qua cửa, nhìn thấy , ta nhàng thở ra hơi.


      Tâm tình còn chưa kịp dịu lại, tiếng gõ cửa lại vang lên, cố gắng vào, ta đứng lên khóa trái cửa.


      "Được rồi được rồi, phải cố lên, à, đúng rồi, nhớ viết thêm chút rồi ném rác sở chỗ này của tôi nhá!" Ngoài cửa là tiếng khiêu khích của Kiều Y Y.


      rất bình tĩnh, giống như nghe thấy, ngoài cửa là tiếng bước chân chần chừ lâu, sau đó mới cam tâm tình bất nguyện rời .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :