1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chỉ muốn làm ông xã của em - Kim Tinh (3.1)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      CHỈ MUỐN LÀM ÔNG XÃ CỦA EM

      Tác giả: Kim Tinh

      Thể loại: đại

      Số chương:10

      Converter: ngocquynh520

      Editor: Cua Rang Me

      Nguồn: http://***************.com/

      Truyện edit mừng sinh nhật diễn đàn

      Giới thiệu: Khi bị người đàn ông thương phụ nữ chỉ gây thơ nghĩ, hẳn là ta mình.

      Khi bị người phụ nữ đàn ông lại kiêu ngạo nghĩ, ấy chỉ nên thích mình thôi.

      Kiều Y Y, chỉ là xinh đẹp, mà còn là người chính trực, ràng là dễ chịu.

      lên núi tìm Sóc Phong, cũng chỉ là vì công việc, nhưng người đàn ông này lại vô liêm sỉ hỏi : Có muốn cùng ân ái hay ?

      Nếu phải vì giữ chén cơm, sớm cho cái tát Rất muốn cho cút xa.

      Tuy sợ chết, vì ở nhà , được bao ăn, Nhưng tốt xấu gì đều vì công việc.

      Ai ngờ, tính xấu của người đàn ông này, Mỗi ngày thấy , nếu phải là động tay động chân, chính là vừa kéo vừa ôm, hoàn toàn chú ý đến phản kháng của ,

      Cuối cùng vẫn rất bá đạo muốn làm bạn của , trong mắt chỉ có người đẹp trai tuấn tú, Sóc Phong,

      Kiều Y Y lại u mê đối với những lời tốt đẹp của , chẳng qua là từ đầu người đàn ông này ngồi ,

      Nhân lúc trăng thanh gió mát, đem lên giường, Đem trực tiếp ăn sống nuốt tươi, thế nhưng, người đàn ông mạnh mẽ như có thể lực quá dồi dào,

      bị giày vò phải vừa khóc vừa cầu xin suốt cả đêm, người đàn ông này lại vẫn đủ . . . . . .

      Lần đầu tiên Sóc Phong nhìn thấy Kiều Y Y, chỉ cảm thấy này giống như những người từng thấy, có gì đặc biệt, Lại này, hơn nữa chỉ là như vậy.

      Nhưng cố tình, có khẩu vị đặc biệt, nhiều phụ nữ như vậy, lại vừa ý ,

      Toàn tâm toàn ý muốn đem giữ ở bên người để thương, ai ngờ, này lại dám chia tay!
      Elise TuyenHaruka.Me0 thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 1.1

      Editor: Cua Rang Me

      Kiều Y Y thở hồng hộc , đoạn đường dài rồi, vẫn thấy bất kỳ tòa nhà nào, ngước mắt nhìn xung quanh, cũng chỉ nhìn thấy núi và cây, hề có bóng người, ngừng lại, hai tay chống hông, sắc mặt đầy mệt mỏi và tức giận.

      dùng sức đá đá vào tảng đá ở dưới chân, lúc này ở nơi chim đẻ trứng, đường núi gập ghềnh, dừng xe ở chân núi, buộc phải dựa vào hai chân để tới.

      "Nhà thư pháp gì chứ! Muốn bồi dưỡng tính tình cũng cần trốn vào rừng sâu hoang vắng như thế!" Hại tìm gần chết.

      Hôm nay lúc ngủ say, chẳng biết là mấy giờ, ông chủ gọi cuộc điện thoại đánh thức , muốn tìm nhà thư pháp tên là Sóc Phong, biết rốt cuộc ông chủ muốn gì, nhưng mà khi nhìn thấy ông chủ fax tác phẩm của nhà thư pháp, ngay lập tức tế bào ham ngủ biến mất, toàn thân vì nghệ thuật mà có chút sôi sục.

      Bức thư pháp đó tuyệt đối là tác phẩm có giá trị cao, chẳng qua trước tiên cần phải tìm được người nọ, đồng thời đưa ta và các tác phẩm giữ tay, mang giám định và xem xét, để bọn họ xác nhận trước khi thu mua.

      Kiều Y Y thích nghệ thuật, tế bào nghệ thuật lãng mạn luôn tồn tại trong cơ thể, nhưng có khả năng giám định nghệ thuật và trở thành nhà nghệ thuật có năng lực, so với công việc giám định khô khan, thích đàm phán hơn, đưa toàn bộ tác phẩm nghệ thuật vào tập đoàn "Lam".

      "Ài, chung là chỉ có sinh sống ở nơi người này, mới có thể sáng tạo ra tác phẩm tốt được . . . . . . Dù sao tất cả nhà nghệ thuật đều rất quái dị . . . . . ."

      Bỗng dưng, thở hốc vì kinh ngạc, cúi đầu nhìn mu bàn chân, chợt hét lên chậm nửa nhịp, vội co giò nhảy sang bên, ngồi luôn lên tảng đá, cởi chiếc giày ra nhìn thấy ngay lớp vải phía gót chân bị mài mòn sâu vào trong.

      "Trời ạ!" Gót chân bị trầy xước , khi nhàng vén lên, ít máu lập tức rỉ ra, đau đến cắn chặt răng, rất hoảng loạn, hoàn toàn có chuẩn bị cho tình huống đến nơi rừng hoang vắng này, kết quả là gót chân bị thương coi như thôi , lại . . . . . .

      Kiều Y Y quay đầu lại tìm hiểu đường , bất đắc dĩ thở dài cái, nhớ đường , "Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn . . . . . ." tự an ủi mình.

      lấy giấy từ trong túi ra, rút tờ lau ở gót chân, rồi mang giày vào, cà thọt về phía trước, dọc đường còn lảm nhảm: "Nhất định phải tìm được người đó, tìm được tôi trở về . . . . . . Nhất định tìm được . . . . . ."

      Khi khát nước lấy ra chai nước suối ở trong túi, nhanh chóng mở nắp chai, uống ngụm lớn, ổn định tâm trạng, xem điện thoại di động, đó hoàn toàn có tín hiệu.

      hai giờ chiều rồi, thấy bầu trời đầu tụ mây đen ngừng, bỗng chốc có dự cảm xấu, theo bản năng, nhanh chóng tìm chỗ núp.

      Kiều Y Y bước nhanh, trời mưa, nhìn thấy tòa nhà hai tầng ở phía trước, thở phào nhõm, cuối cùng cũng để cho thấy tòa nhà rồi. Chỉ có điều niềm vui sướng của chỉ được giây, bởi vì khi thấy tòa nhà này, trông nó giống như ngôi nhà ma bị bỏ hoang, bắt đầu có ý nghĩ muốn rút lui.

      Nhưng còn chưa kịp chạy , cánh cửa tự mở ra, đứng lại đó, miệng há lớn, các cảnh tượng quỷ dị lần lượt ra trong đầu .

      Sau đó có bóng người màu xám xuất trước mặt , lập tức bị hoảng sợ đến thét lên tiếng, "Á . . . . . ."

      Khi Kiều Y Y mệt mỏi thét nữa lại phát bóng người màu xám vẫn còn đứng nghiêm ở trước mặt , sợ sắp ngất, giọng nam trầm thấp vang lên, " tìm ai?"

      Tìm ai? chớp mắt mấy cái, từ quần áo màu xám tro nhìn lên , nhìn thấy râu quai nón, giống như đàn ông Ả Rập.

      "Sóc Phong. . . . . ." ngơ ngác thốt lên.

      "Chính là tôi, có chuyện gì sao?" Người đàn ông thấp giọng .

      "Tôi . . . . . ." Kiều Y Y hít sâu hơi, ổn định hơi thở, trong nháy mắt lại biến thành khéo léo, "Xin chào, tôi là quản lí bộ phận PR của tập đoàn nghệ thuật "Lam", liên quan đến . . . . . ."

      Sóc Phong nhìn miệng của đóng đóng mở mở, nghe cái gì, liền dùng tay ra dấu cắt đứt lời của ..., tròng mắt màu đen quan sát gương mặt của lâu, ngay vào điểm chính:” Có muốn cùng tôi ân ái hay ?”


      rất thích tác phẩm của , tác phẩm của làm có cảm giác như có như , bản phác họa chứa đầy hơi thở hùng tráng, mà lúc này lại đứng trước mặt , có thể cảm thấy người đàn ông này có khí chất thư sinh, nho nhã, cùng với toàn thân tỏa hơi thở hấp dẫn...


      “Hả, vừa mới cái gì?” Kiều Y Y ra xã hội lâu, có ý đồ đối với , có ám hiệu của đàn ông cũng phải ít, nhưng mà chưa bao giờ gặp qua người thẳn thắn như vậy.


      Người đàn ông hoàn toàn có vẻ gì bối rối, thoải mái dựa vào cạch cửa, khóe miệng nở nụ cười “ Tôi , có theo tôi lên giường hay ?”


      Suýt chút nữa tức miệng mắng to, hít sâu hơi,” xin lỗi tôi tới nơi này phải là vì...” bình tĩnh nhìn người đàn ông này,”Với xảy ra quan hệ đặc thù, tôi tới nơi đây là vì thỏa thuận với ...”


      “Rầm” tiếng, cửa đóng chặt, mặt Kiều Y Y từ trắng biến thành đen, đây rốt cuộc là tình uống gì? Cách đó xa, ở chân trời có tiếng ầm lên, tiếng sấm xuyên qua màng nhĩ của .


      dưa tay nhấn chuông cửa, cửa mở ra, mặt người đàn ông thay đổi nhìn ,”OK?”


      Kiều Y Y lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt, nhìn người rất có tài năng trời phú, có biết bao nhiêu ngưỡng mộ, “No!”


      Sắc mặt Sóc Phong lạnh xuống, xoay người dời , tay phải hung hăng đẩy cửa cái, nhưng sau lưng có tiếng đóng cửa như dự đoán, xoay người, nhìn thấy bước chân vào bên trong cửa, cười tươi, nhưng trong lòng lại rỉ máu, cố tình dùng chân bị thương đẻ duỗi chân bị thương để chắn ngang cửa, đau đến mức muốn kêu thành tiếng.


      “Bị gì sao?” Người đàn ông vẫn ung dung khoanh tay trước ngực.


      muốn hợp tác với tập đoàn “Lam” sao...” cố nén nước mắt, ngừng nghĩ cách thuyết phục ta.


      !” Lần này trả lời ràng.


      “Tại sao?” Kiều Y Y nhìn mặt , nhưng lại bị hàng râu mép rậm rập che khuất, hoàn toàn thể nhìn mặt .


      “Tại sao?” hỏi ngược lại.


      Kiều Y Y cũng phải kẻ ngốc, dĩ nhiên hiểu đối phương là hỏi mình tại sao muốn gạo nấu thành cơm với ta, công nhận người này khó đối phó , phải là của ngày trước, thấy tiền hay quyền đều đầu hàng người ta liền, cần có ưu điểm gì cả. ta có cá tính, khó nghe chút là... vô cùng khó chơi, so với mấy bó chân thời nhà Thanh còn khó hơn nhiều.


      “Chúng ta quen!” Kiều Y Y cũng phải là chó cái động dục, nhìn thấy đàn ông là hưng phấn.


      Sóc Phong nhìn chằm chằm mặt hồi lâu, tiếp nhận lý do của , “Tôi và các người cũng có quen biết!” chưa từng nghe qua tập đoàn “Lam” gì đó...


      Hả? Cái này gọi là tự lấy đá đập vào chân của mình sao? Kiều Y Y tin chắc mình đụng phải người đàn ông ngoan cố, “Cho nên tôi mới tới đây tìm , để cho biết về tập đoàn ‘Lam’ “


      “Rồi sau đó?” Người đàn ông nhíu mày.


      “Đến lúc đó thực theo ý nguyện của , việc quyết định hợp tác hay của chúng ta ...” cười cười .


      Chắc chắn là biết nụ cười của mình, giống như con chuột hoang, có lòng gì tốt, Sóc Phong nhìn chằm chằm gương mặt nịnh hót của , chú ý tới lông mày của nhíu lại.


      biết sau này cùng tôi ân ái sao?” ta ném ra vấn đề rối rắm.


      “Dĩ nhiên là !” lập tức phủ định.


      “Như vậy chúng ta có gì để bàn bạc rồi” Sóc Phong nắm tay cầm của cửa, cố gắng đóng cửa.


      Kiều Y Y rất muốn cắt đứt lưỡi của mình, “Đợi !” xong rồi, từ lúc vừa gặp mặt đến giờ, hình như đều rơi vào tình hình xấu, trong cái khó ló cái khôn, “Loại chuyện như vậy, cần quan sát rồi sau này mới có thể xác định...”


      đưa ra đáp án lập lờ, nhưng ta rất nhanh trí,” Hả? Vậy tôi và làm bản thỏa thuận như thế nào?”


      có người phụ nữ nào muốn bị người xa lạ tùy tiện loài nghi trong sạch của mình, nhịn được muốn vung quyền, trầm giọng ,”

      Tôi phải loại phụ nữ đó” dạ vào vẻ bề ngoài, dựa vào thân thể để lấy được thứ mình muốn, Kiều Y Y đều dựa vào năng lực của chính mình.


      Lần này, có hỏi khó , chỉ thản nhiên :” Vào , trời sắp mưa rồi...”


      đồng ý cho cơ hội để thuyết phục? Kiều Y Y muốn bước tới bước để thuyết phục lại bị hành động của dọa mất nửa mạng, “Á!”
      Last edited by a moderator: 15/6/15
      Trâu thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1.2

      Editor: Cua Rang Me


      Sóc Phong ôm eo của , sợ đến mức vòng tay lên cổ của , ôm vào phòng, vào phòng khách, đặt ở đó rồi xoay người rời .


      Người lập dị! Kiều Y Y thầm mắng, thấy quay lại, cầm hộp cấp cứu tay, trong lòng có chút kinh ngạc.


      tháo giày và vớ của ra, động tác thuần thục, bôi thuốc cho .


      "Tại sao biết chân của tôi bị thương?"


      yên lặng , tập trung bôi thuốc, là thuốc cao cấp, sau đó dặn dò: "Mấy ngày này đừng đụng nước!"


      "Ừ, cám ơn." rút chân về, cảm giác nhiệt độ tay còn lưu lại ở mắt cá chân.


      Trời bên ngoài bắt đầu mưa, tiếng mưa tí tách giống như bản nhạc, Kiều Y Y ngẩng đầu lên nhìn, lúc này mới phát ra trần nhà của phòng khách làm bằng thủy tinh, vui sướng nhìn đầu, đột nhiên có tia chớp xẹt qua trước mắt của , làm co rúm lại.


      Sóc Phong buồn cười nhìn bộ dạng vừa thích vừa sợ của , tay đè lên chốt mở tường, đỉnh thủy tinh trong suốt kéo ra màn vải, mở đèn, bóng tối trong phòng khách chợt sáng lên, "Mưa này kéo dài đến sáng mai."


      muốn tá túc lại đây, "Quấy rầy rồi." khách sáo .


      "Ở đây có phòng, tự tìm chỗ ." rộng rãi , lại bổ sung: "Tôi ngại em ngủ cùng giường với tôi."


      là . . . . . . Kiều Y Y được lời nào, người đàn ông này kỳ quái! chưa bao giờ gặp phải người quái dị như thế.


      Mùa Đông mưa kéo dài, mưa rơi từ từ hạt, lúc này ở bên trong, Sóc Phong trốn ở trong phòng của , dặn Kiều Y Y được quấy rầy, đành phải ngồi ở ghế sa lon nhàm chán xem sách, trong đầu nghĩ phải làm sao để thuyết phục được ta.


      cảm thấy ta đúng là người khó dây dưa nhất! Thậm chí ta nghe gì, lập tức từ chối
      [​IMG]
      Trâu thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1.3


      Editor : Cua Rang Me


      Sóc Phong đứng trước cái bàn gỗ màu đỏ thẫm, tay cầm bút lông, nhắm mắt lại tựa như suy nghĩ điều gì, lát sau, cầm bút lông lên chấm chấm mực nước, lông bút màu trắng thấm mực đen, muốn viết lên giấy tiếng thét chói tai cắt đứt suy nghĩ của .


      Ngay sau đó, ném bút sang bên, nhanh chóng chạy đến nơi có tiếng thét thất thanh kia, tay mở cửa, hơi nước xông tới mặt, người chạy như bay đụng phải .


      Tay ôm lấy , đôi tay lạnh lẽo chạm đến nơi ướt át trơn mềm kinh ngạc thôi.


      "Cứu . . . . . . Cứu mạng!" Kiều Y Y thở hổn hển, cơ thể run rẩy dữ dội.


      phát ra có chỗ hợp, bỏ qua hình ảnh tuyệt đẹp bỗng chốc trong đầu hút ra, "Xảy ra chuyện gì?"


      "Rắn . . . . . ." vừa vừa lo lắng lôi kéo , hồn nhiên đến mức biết bây giờ người mình mảnh vải che thân.


      Sóc Phong vội vàng cởi áo khoác của mình, khoác lên người , chạy vào phòng tắm, theo sau: " ... cẩn thận chút!"


      thoáng cái vào trong phòng tắm, Kiều Y Y vuốt vuốt ngực ở ngoài này, lo lắng an toàn cho , nhưng lại dám tùy ý lên tiếng, sợ động đến con rắn.


      Hu hu, phải rắn nên ngủ đông sao? Tại sao lại bò ra ngoài lúc này!


      lâu sau Sóc Phong ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Kiều Y Y còn ngây ngốc ở đằng kia, có chút phản ứng kịp, " lạnh sao?"


      Lạnh? Suýt chút bị hù chết, lạnh có tính là gì! vô cùng hồi hộp hỏi: "Rắn đâu?"


      "Tôi bắt được ở bên ngoài rồi, có chuyện gì, phải rắn độc, cần sợ!" an ủi .


      " phóng sanh?" Sao giết nó? Sau này nó lại bò vào đây nữa phải làm sao?


      "Mấy ngày nữa ta để ít bột lưu huỳnh ở bên ngoài."

      Kiều Y Y cảm giác mặt mình có chút ẩm ướt, ngay lập tức lấy đầu ngón tay lau mặt của , giọng an ủi, " phải sợ, có việc gì rồi."


      mất mặt! sợ đến phát khóc!


      Toàn thân run rẩy, mím chặt môi, mắt mở to, bộ dáng thừa nhận, thấy thế Sóc Phong cười khẽ tiếng, dường như mê muội, bước tới ôm vào trong ngực, giống như dỗ dành đứa bé, , "Đừng sợ, đừng sợ . . . . . ."


      Từ từ, Kiều Y Y mới bình tĩnh trở lại, khuôn mặt nhắn tựa vào trong ngực cường tráng của , nước mắt dính lông mi hơi run rẩy, đôi môi bị cắn đến chảy máu đỏ tươi.


      Phát người trong ngực còn kích động nữa, Sóc Phong cúi đầu xem, thấy có vẻ uể oải, xem ra vẫn chưa chú ý tới vấn đề toàn thân mình còn trần trụi.


      thoải mái ôm lấy , vào gian phòng của , khi đặt lên giường, mệt mỏi ngủ thiếp , nhàng kéo quần áo người xuống.


      Như Kiều Y Y từng , và cà ri giống nhau, da của trắng như tuyết, nhớ lại cảm giác đó, Sóc Phong khó khăn nuốt nước miếng cái, ánh mắt lảng tránh, giúp đắp mền, lộ ra vẻ chật vật rồi rời .


      Kiều Y Y ngờ, mình có thể ở lại nơi này tuần lễ, ở núi thoải mái, thiếu chút nữa quên mất mục đích tới đây.


      Vào buổi chiều, có người từ phòng sách ra, nghênh đón, cười hì hì : "Có thời gian …. hả?"


      Cách chuyện của rất giống bạn bè với nhau, nhưng Sóc Phong biết chuyện tuyệt đối liên quan tới bạn bè, "Tôi muốn . . . . . ."


      "Ngừng, cần trước!" Kiều Y Y sống chung với thời gian, tự nhiên cũng biết trong
      [​IMG]
      Trâu thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2.1


      Editor : Cua Rang Me


      Sóc Phong rất cố chấp, mà Kiều Y Y cũng rất kiên trì, hai bên chính thức giằng co.


      Mùa đông ở núi có sương mù dày đặc, mãi đến lúc mặt trời lên cao, sương mù như thiếu nữ ngượng ngùng chậm rãi tản , Kiều Y Y vừa dạo núi, vừa hít thở khí trong lành.


      Thực vật mang theo hơi thở trong lành phất phơ qua chóp mũi của , nhăn mặt, nhíu mũi, giống như muốn mùi hương thơm ngát ấy rời khỏi mình, giày của giẫm lên lá rụng phát ra tiếng sột soạt, chưa đến gần bờ sông thấy người đàn ông đứng nghiêm, dường như phát ra .


      "Này, biết tôi tới đây, tại sao có phản ứng?" Kiều Y Y cố ý vỗ mạnh vào bờ vai của , vậy mà vẫn như ông già ngồi thiền, có chút sợ hãi nào vì xuất của .


      Kiều Y Y kiêu ngạo bắt đầu quấn quít làm phiền, Sóc Phong đánh phải lời chia biệt với những ngày tháng tươi đẹp của mình, thỉnh thoảng lại xuất bên cạnh , giống như là Vịt Donald om sòm, hình như được lời nào bệnh chết.


      "Ừ." thản nhiên đáp tiếng, mặc dù biết mình lên tiếng cũng có cách nào ngăn cản ngừng liến thoắng.


      "Câu cá?"


      Cây cầu gỗ bắc qua dòng suối , Sóc Phong đưa đến bàn gỗ, ghế xếp, rất hài lòng ngồi ở chỗ đó, ta bắt chéo hai chân, tay chống cằm, tay cầm cần câu, giống như ngủ gật, vừa giống như thả câu.


      "Giữa mùa đông có cá gì chứ!" Kiều Y Y đến gần bờ sông, cẩn thận quan sát lâu rồi đưa ra kết luận.


      "Ừ." phủ nhận, nhưng cũng thừa nhận, giống như người máy, chỉ biết những câu đơn giản.


      cảm thấy thú vị dựa vào bàn gỗ, mặt
      [​IMG]
      Chương 2.2


      Editor: Cua Rang Me


      Sóc Phong từ lầu nhìn xuống thấy bóng lưng của , lúc bắt đầu vẫn còn nghi ngờ, đến khi nhìn thấy lôi từ trong đất ra mấy con dài dài hiểu, ngày hôm qua vừa có mưa , chính là lúc giun phát triển.


      Nhưng ngược lại, biết này làm gì với những thứ này, trong lúc vô tình bị ánh mắt của hấp dẫn, sau đó tới bên cạnh , "Dùng con giun làm mồi câu?"


      "Đúng vậy!"


      "Sao biết làm điều này?" tò mò hỏi.


      "Tôi vốn xuất thân từ nông thôn, sau này thi đậu Đại học Đài Bắc, rồi ở lại Đài Bắc làm việc, bây giờ tôi cũng suýt quên mất! Tôi cho biết, lúc tôi còn , con giun hay chim bìm bịp tôi đều bắt rồi . . . . . ." giống như là nhớ lại chuyện thú vị khi còn bé, khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào.


      "Trừ rắn?"


      "Á . . . . . . Thỉnh thoảng làm đơn thuần á!"


      Sóc Phong cười, được rồi, nữ sinh sợ rắn và sợ gián là như nhau, cần có lý do đấy! ngồi xổm người xuống, theo tìm kiếm mặt đất.


      " biết?" Nếu biết, mới vừa rồi tại sao lại dùng bánh mì nướng làm mồi câu chứ?


      "Lười!"


      "Ha ha, có phải cảm thấy có người cùng chơi bùn dính với , bắt con giun tương chơi, thú vị hơn đúng . . . . ." Người trưởng thành, trong lòng vẫn duy trì phần hồn nhiên, trẻ con ai cũng đều có.


      "Hừ hừ!" lời nào.


      Qua lúc lâu, bọn họ đào ra thùng giun, bắt đầu ngồi ở ghế câu cá, tàn nhẫn "Cắt" con giun ra, móc vào lưỡi câu cá, cuối cùng rơi vào người của Sóc Phong, Kiều Y Y ở bên vừa nhìn vừa líu ríu.

      " sợ?"

      "Sợ cái gì? Trước kia phải ông chủ con giun là loài lưỡng tính, còn thích phân thân, đứt nửa vẫn có thể sống . . . . . ." Sức sống kiên cường đáng sợ.


      "Có người mới vừa chỉ trích tôi ăn cá là hành động tàn nhẫn!"


      " giỡn thôi có hiểu hay ? có chút hài hước gì cả!" Hai người giống như là bạn bè biết rất lâu, bắt đầu tổn hại lẫn nhau mấy câu, yên tĩnh được lát, sau khi tiếp, đứt quãng.


      "Haiz, sao lại có động tĩnh gì, bụng của tôi đói đến dẹp luôn rồi !" Kiều Y Y sờ sờ cái bụng bằng phẳng của mình, trời giữa trưa rồi, trong bụng của chỉ có mấy miếng bánh mì nướng, là quá đói rồi !


      " bàn còn bánh mì nướng!"


      "!" muốn bị mắng là đần như cá đâu, nhưng có lẽ gần giống như vậy vì con cá lớn.

      Yên lặng ngồi câu đến xế chiều vẫn bắt được con cá nào, ta đứng lên, ăn bánh mì nướng, khi nhìn lại thấy nhẫn tâm ăn hết mấy miếng bánh mì nướng còn dư.


      Kết quả là lúc nuốt miếng bánh mì nướng cuối cùng, cần câu lại di chuyển, Kiều Y Y còn chưa kịp phản ứng, Sóc Phong thu cần câu lại, vừa nhìn đúng là câu được con cá, mặc dù rất , hình như đủ dinh dưỡng, nhưng dù sao có còn hơn là có gì!


      Sóc Phong như nhìn thấu ánh mắt của Kiều Y Y, lúc sau ta đặt con cá vào trong thùng nước, con cá gặp được nước vui vẻ nhày nhót.


      "Xem ra vận may của tốt hơn tôi, vậy tiếp theo nên để cho làm!" Sóc Phong .


      "Hả?" Vậy ta làm gì? Kiều Y Y nhìn Sóc Phong xoay người rời , còn chưa kịp hỏi gì, ta nhanh chân khỏi rồi.


      Khi ta trở về, mang theo
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :