1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chỉ mong chầm chậm thích em - Trạm Lượng (10 chương + 1 mở đầu)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chỉ mong chầm chậm thích em


      [​IMG]

      [​IMG]
      Tác giả: Trạm Lượng

      Thể loại: đại, tiểu bạch vs biến thái, HE.

      Độ dài: 10 chương

      Edit by: LinhMaroon

      Beta by: ruacon

      Nguồn: www.linhmaroon.wordpress.com/chỉ-mong-chầm-chậm-thich-em/

      [​IMG]
      Văn Án

      [​IMG]


      ấy! Chính là “Mông khỉ” năm đó cứ động chút là đỏ mặt đến bốn sao?

      Ha ha! mòn cả giày tìm thấy, nay lại túm được chẳng phí công nha!

      có thể biết, đối với cái chuyện “Đáng chết” làm năm đó, để ý thế nào ,

      Để ý nhiều năm như vậy, hằng đêm vẫn đều “ôm hận” mà ngủ,

      Nếu thiên đường có lối , lại xông vào địa ngục bên cạnh ,

      Cũng đừng trách thi triển thủ đoạn trả thù biến thái với .

      ngờ lớn như vậy, còn trở thành người phụ nữ thành thục,

      Nhưng vẫn động tí là đỏ mặt, khiến cho càng “chơi” càng nghiện,

      Nhưng thế này còn chưa đủ, túm lại là thiếu lời giải thích,

      Nếu như mà ngoan ngoãn “Trả” cho , dễ dàng bỏ qua cho ,

      Hắc hắc hắc ~~~

      *** Lời editor: bộ này ~~ hờ hờ… tuy rằng ta thích nữ chính tiểu Bạch… nhưng mà…. nam chính… ấy quá biến thái … ta kiềm chế được “tiếng gọi nơi hoang dã” này >”<. Truyện có số tình tiết kinh dị trinh thám thích hợp để đọc khi ăn cơm, tuy chỉ là chút nhưng đúng gu của ta ^^”, nam chính rất rất biến thái ~ cảnh báo trước :)) ***

      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 13/9/14

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Mở đầu

      Bên trong sân trường của trường trung học phổ thông được đến hạng nhất, nhưng đến nỗi luân lạc tới hạng ba, miễn cưỡng có thể coi là hạng hai đầy người chen lấn, học sinh mới đến trình diện ngày đầu tiên, đám học sinh ngây ngô hoang mang rối loạn tìm kiếm phòng học của mình, theo sắp xếp của thầy hướng dẫn, theo số thứ tự theo tên vào ngồi.

      Bên trong phòng học, có những học sinh cùng đỗ tốt nghiệp với nhau, vui vẻ tụm năm tụm ba chuyện với nhau, cũng có “Độc hành hiệp” cả lớp chẳng ai biết, an tĩnh ngồi chỗ ngồi.

      Ồn ào cũng tịch chút nào xung đột xuất ở cùng gian, do những học sinh mới đều đến báo danh, chỗ ngồi bên trong phòng học gần như bị lấp đầy, lúc giáo viên đứng bục giảng muốn nhắc học sinh tuân thủ kỷ luật, học sinh mới ngũ quan tuấn dật từ từ bước vào từ cửa lớp.

      “Tên gọi là gì?” Nữ giáo viên chừng bốn mươi tuổi đẩy mắt kính mũi, nheo mắt lại đánh giá cậu học sinh mới dám trễ này.

      ” Thủy Thần.” Thiếu niên thon gầy có vẻ thanh lãnh chút hoang mang trả lời, vừa nhìn khiến cho mọi người cảm thấy là học sinh kiểu lúc nào cũng đoạt ngôi tú tài.

      ra là em!” Chẳng biết tại sao, giáo viên nữ vốn nghiêm ngh chợt cười đầy mặt, ngón tay chỉ vào chỗ trống duy nhất trong phòng học, giọng phút chốc trở nên hòa ái dễ gần ngừng: “Đến! Chỗ em ở đó, mau ngồi xuống .”

      A a, là tài mà mỗi giáo viên khi dy đều mơ ước được dạy đó!

      Cậu nam sinh tên Thủy Thần này là học sinh đứng đầu bảng của cuộc thi tuyển trung học phổ thông năm nay, có biết bao nhiêu cổng trường cấp ba tranh đến bể đầu mở rộng cửa chờ cậu nhóc này đến học ấy, nhưng mà biết vì nguyên nhân gì, cậu ta lại phá tan mắt kính mọi người, bỏ qua trường học hạng nhất, lại chạy tới ghi danh vào cái trường trung học phổ thông hạng hai này.

      Chuyện này giáo viên trong trường cũng nhiệt liệt thảo luận, ngay cả hiệu trưởng cũng chạy vô góp vui, đơn giản hưng phấn giống như trúng xổ số vậy, còn ba năm sau nhất định phải dựa vào kỳ thi đại học của cậu nhóc này làm vẻ vang cho trường.

      Gật đầu cái, Thủy Thần cổ quái nhìn vẻ mặt tươi cười như hoa loa kèn của giáo, sau đó xoay người thẳng xuống chỗ trống ngồi xuống.

      bục giảng, giáo viên lại dặn dò đống chuyện, sau đó có việc rời , bên trong phòng học, nhất thời lại rơi vào nhốn nháo ầm ĩ.

      “Này, Thủy Thần, cậu đứng đầu bảng Trạng Nguyên rồi, sao còn chen lấn học chung trường với tôi chứ?” Vương Chí Cương đầu tóc húi cua, thoạt nhìn rất chi là nhiệt huyết nhào tới nhanh, nở nụ cười lớn nhiệt tình hỏi thăm.

      A a, còn tưởng trong lớp chẳng có bạn nào quen, ngờ lại đụng phải bạn học cùng lớp tú tài hồi cấp hai này, là khiến người ta vừa bất ngờ vừa phấn chấn.

      biết bây giờ nghỉ học có kịp hay ?” Nhìn thấy bạn học cũ nổi tiếng nhiệt huyết, Thủy Thần khỏi lẩm bẩm tự hỏi. cũng có ngờ lên cấp ba rồi, lại đụng phải cái tên vua ẩu đả này.

      cái gì vậy?” Bàn tay dùng sức vỗ lên tấm lưng thon gầy, Vương Chí Cương cười ha ha: “Tú tài huynh, như vậy hơi bị mất cảm tình đấy!”

      “Cậu có giỏi dùng lực thêm chút!” lưng bị đau, Thủy Thần lạnh lùng nhìn chằm chằm “Hung khí”, ngần ngại giúp cậu ta chặt xuống làm nguyên liệu cho món tay gấu kho tàu.

      “Hắc hăc…” Cười khan mấy tiếng, nhận được ánh mắt bén nhọn sáng lạnh, Vương Chí Cương nhanh chóng rụt tay gấu lại, dù sao trong lòng cậu ta ràng nhất cậu bạn tú tài trước mặt này cũng có nhã nhặn được như hình tượng bên ngoài, nếu mà muốn chơi ác lên, cũng phải chuyện đùa.

      Lạnh nhạt liếc cái, Thủy Thần thu hồi ánh mắt lạnh lùng trong trẻo, lười phải để ý, song Vương Chí Cương lại chịu nổi im lặng, lại quang quác tò mò hỏi thăm ——

      “Tú tài huynh, cậu vẫn chưa trả lời tôi đấy! Sao hạng nhất lại ? Chẳng lẽ… cậu muốn làm bạn học với tôi đến vậy?” Hoàn toàn là tự mình trí tưởng tượng quá dồi dào, ra lời này cũng đỏ mặt.

      Muốn làm bạn học với cậu ta? Vị vua ẩu đả này có thiếp vàng lên mặt mình quá hả? muốn đến hạng nhất, chạy tới học ở cái trường cấp ba hạng hai này, tất cả đều chỉ vì chỗ này là trường cấp ba gần nhà nhất, buổi sáng có thể ngủ thêm được nửa giờ.

      Thủy Thần lấy ánh mắt phỉ nhổ nhìn cậu ta cái, căn bản muốn đáp lại câu hỏi biết xấu hổ như vậy, mà lúc Vương Chí Cương còn muốn hỏi tiếp, bỗng dưng, tràng tiếng cười gọi líu ríu đột nhiên vang lên —-

      “Bạn học, có thể hỏi tên bạn là gì sao?”

      Nghe vậy, Vương Chí Cương ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy ba nữ sinh tới làm quen, khuôn mặt trẻ trung tràn đầy nét cười, vẻ mặt ngả ngớn nhìn chằm chằm Thủy Thần, đáy mắt tràn đầy hứng thú với .

      Chậc! Tú tài đáng chết này chẳng cần làm gì, đến đâu cũng có thể trêu hoa ghẹo nguyệt.

      Hồi cấp hai, đống bạn học nữ thầm mến , ngăn bàn thỉnh thoảng xuất thư tình hay quà tặng, hôm nay mới là ngày đầu tiên của cấp ba, có bạn học mới đến dụ dỗ… Tại sao lại thế? cũng đâu có kém nhiều lắm! Tại sao chẳng có em nào đến bắt chuyện vậy? Ô… Đáng hận! Ông trời là bất công a a a a!

      Trong lòng bi phẫn điên cuồng hét lên, mặt Vương Chí Cương lập tức lại nở ra nụ cười toe toét, coi như người ta hỏi mà nhiệt liệt trả lời: “Bạn học, tên mình là Vương Chí Cương, Vương trong vương giả, Chí trong chí khí, Cương trong cương cường…”

      “Bọn này đâu có hỏi bạn!” Ba vị bạn học nữ hẹn mà cùng đồng loạt khinh bỉ, ngay sau đó lại nhanh chóng biến sắc mặt, cười hi hi nhìn về phía “Mục tiêu”. “Bạn gì ơi, bọn mình phải hỏi bạn ấy, hỏi bạn đấy!”

      Nghe vậy, ngay cả nhìn cũng nhìn đến Vương Chí Cương chịu đủ bi thương, thầm khóc ra máu, Thủy Thần mặt chút thay đổi quét qua ba nàng kia cái, lạnh lùng lên tiếng ——

      “Mấy người có thể tránh ra nhanh chút được , để khí còn lưu thông?” là thối! Thối chết được!

      “Cái, cái gì?” Ba nữ sinh muốn câu cậu bạn đẹp trai thất thần, hiểu vì sao lại nhảy ra câu như vậy.

      Đến! Tú tài ác độc dùng chiêu độc miệng giết người đền mạng nổi tiếng với giáo viên cấp hai bắt đầu phát uy. Vương Chí Cương mới vừa nãy còn vì được nữ sinh coi trọng mà bi phẫn đầy mặt, lúc này lại cười đến giống cái gì, chờ xem kịch vui.

      “Rất thối, mấy người biết sao?” Nhìn ba nàng vẻ mặt ngốc trệ, điệu trong trẻo lạnh lùng của Thủy Thần vang lên nhịp nhàng. “Hàng chợ đêm chất lượng kém chai trăm đúng ?” Cái loại chất hóa học nồng nặc khiến người ta khó thở đó mà mấy này cũng có dũng khí phun lên người!

      “Ha ha ha…” Nghe ra ý trong lời của , Vương Chí Cương lập tức khách khí cười lên điên cuồng. Quá chuẩn! Nước hoa ba nàng này phun người đúng là làm cho người ta dám khen tặng.

      “Cậu, cậu càu nhàu cái gì? Cho mặt mũi lại còn lên mặt, tưởng mình là ai chứ?” Ý thức được mình bị người ta giễu cợt, ba nữ sinh nhất thời thẹn quá thành giận, ác mồm ác miệng quăng ra câu được văn nhã cho lắm xong, nổi giận đùng đùng xoay người rời .

      Song, lúc “Làn gió thơm” quét qua chỗ ngồi phía trước của Thủy Thần —–

      “Ách xì!”

      Nữ sinh ngồi bên từ nãy vẫn cúi đầu yên lặng đột nhiên hắt xì cái, chọc Vương Chí Cương càng thêm ôm bụng cười như điên, mà ba nàng kia hung tợn trừng mắt.

      , xin lỗi…” Lắp bắp, nữ sinh có thân hình nhắn ngập ngừng xin lỗi, tính cách hướng nội sợ người lạ làm cho căn bản dám ngẩng đầu nhìn người ta, khuôn mặt nhắn buông xuống nóng lên đỏ bừng dứt.

      “Hừ!” Đồng thanh mạch, ba nàng hừ lạnh tiếng, tức đến hư người rời .

      “Bạn này, lỗ mũi của bạn rất nhạy cảm nha!” Mặc sức cười to, Vương Chí Cương nhịn được “Mệt” thay người ta.

      , xin lỗi…” Vẫn ngẩng đầu, giọng lắp bắp xin lỗi như cũ.

      “Còn hơn cái đồ khứu giác tê dại nhà cậu!” Lạnh lùng châm chọc, Thủy Thần đuổi người. “Cút về chỗ cậu , chướng mắt!”

      Sờ sờ mũi, Vương Chí Cương đâu có ngu đến mức làm vật hi sinh để cho vị tú tài ác độc dưới tâm trạng tồi tệ túm lại phát tiết, lập tức chịu đựng buồn cười lách người nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình.

      Mắt thấy vua ẩu đả thc thời rời , Thủy Thần huyết áp thấp, trước lúc trưa cảm xúc luôn luôn đều tốt, hôm nay vừa mới ngày đầu vào cấp ba bị ba em tục nữ tự cho là đẹp tiếp cận, tâm tình càng thêm não đến cực điểm, mở mồm đương nhiên cũng chẳng có gì dễ nghe cả.

      Nhưng mà, tâm tình kém kém , từ trước tới nay thần thái luôn lãnh đạm cũng có thay đổi gì lớn, nếu ai chọc đến khiến mở miệng châm chọc, cũng chẳng có ai nhìn ra tâm tình của là xấu.

      Phiền chết! Xem ra tương lai của ba năm cấp ba chắc cũng nhàm chán giống hồi cấp hai thôi….

      Có chút chán nản, ủ rũ tinh thần nằm sấp bàn, bên tai vang lên tiếng ồn ào ngừng trong phòng học, định nhắm mắt dưỡng thần.

      Người này.. là mạnh nha!

      Chậm rãi, bạn hướng nội vẫn cúi đầu ngồi phía trước lặng lẽ quay đầu vụng trộm xem xét, khuôn mặt nhắn ngượng ngùng tràn đầy bội phục cùng tán thưởng.

      Vì sao có người có thể sống độc lập như vậy, để ý đến ánh mắt người bên cạnh, như vậy… chuyện thất đức như vậy cũng quan tâm?

      Cho tới giờ, bởi vì cá tính hướng nội xấu hổ, khống quen đối mặt với người khác, càng sợ bị người ta ghét, cho dù trong lòng có gì thoải mái, vẫn dám biểu ra, chỉ có thể yên lặng tiếng động, làm bạn học “Giống như từng quen biết” sau khi tốt nghiệp cũng ai nhớ tới.

      Từ đến lớn, hâm mộ nhất là những người thèm để ý đến cái nhìn của người khác, cho dù đắc tội với người khác cũng để ý đến việc bị coi là loại người “Ác độc”. Mạnh! Người này là người mạnh nhất trong số những người biết từ đến lớn.

      Người bình thường đối mặt với bạn học mới xa lạ, cho dù trong lòng có mất hứng, cũng có thể khách khí giữ lại chút mặt mũi cho người ta, nhưng cậu ta lại có thể chẳng đế ý đến chuyện tương lai phái xấu hổ học chung ba năm, lấy đôi lời ngắn ngủn liền châm chọc cho đối phương tức chạy mất, là mạnh, lại khiến người ta hâm mộ nha!

      Người như thế, phải có lòng tự tin siêu cường đúng ? Cho nên mới có thể hoàn toàn để ý đến cái nhìn của người khác! Nếu như cũng có thể tự tin giống như cậu ta tốt quá….

      Giống như cảm nhận được ánh mắt nhìn trộm của người khác, Thủy Thần bỗng dưng ngẩng đầu, lại ngoài ý muốn đối diện với cặp mắt ngập nước ngượng ngùng.

      “A…” Thấp giọng kêu lên, nữ sinh hướng nội ngờ mình nhìn lén lại bị người ta bắt tại trận, nhất thời mắc cớ khuôn mặt nhắn đỏ lên, nhanh chóng quay đầu dám nhìn lại nữa.

      bạn này đỏ mặt cái gì chứ ?

      Nhìn bóng lưng mảnh mai phía trước, vốn là vành tai trắng như tuyết lại lấy tốc độ sét đánh kịp bưng tai nhanh chóng đỏ lên, Thủy Thần khỏi nheo lại đôi mắt trong trẻo xinh đẹp tràn ngập hứng thú.

      Có lẽ, thời học sinh cấp ba cũng nhàm chán!

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 1.1

      Địa điểm: Phòng học

      Mặt đỏ cấp số: ★★

      Nội dung ghi chép: Lớp Số học, trả lời sai câu hỏi của lão đầu trc, mới vậy thôi mà đỏ mặt, điệu bộ như sắp tự sát vì xấu hổ đến nới, đề nghị nên học tập người nào đó. Mỗi lần lão đầu trọc chỉ vua ẩu đả lên, vua ẩu đả vĩnh viễn cười toe toét biết xấu hổ mà phun ra đáp án tiêu chuẩn “ biết”, lấy bất biến ứng vạn biến dũng cảm xông vào rừng rậm số học.

      PS: Đáp án tiêu chuẩn là x = √3/4

      Có khó như vậy sao? Mãnh liệt hoài nghi điểm số môn số học của bọn họ khi thi lên cấp ba kết quả được mấy điểm?

      *****
      “A”

      Bảy giờ rưỡi sáng, trong cái ngõ cây cối sum suê xanh biếc, bên trong căn nhà có pha lẫn chút phong cách Nhật kiểu cổ chợt vang lên tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ, ngay sau đó, tiếng chửi mắng tức giận cuồn cuộn dứt dời núi lấp biển tuôn ra....

      “Tổn thọ quá! A Thần, con bị làm sao thế hả? bao nhiêu lần là đừng có đem mấy cái 『thứ 』 đó để trong kho lạnh nhà mình nữa! là cố ý muốn dọa chết mẹ phải ? làm thế, thức ăn trong tủ lạnh làm sao mà ăn được nữa….”

      “Con ăn đây!” Ung dung nhàn nhã ăn sủi cảo đông lạnh vừa được nấu chín, Thủy Thần chẳng chậm chẳng nhanh đáp lại.

      “Tổn thọ quá!” Thấy thế, sắc mặt của mẹ Thủy đại biến, nhanh chóng giật lấy đĩa sủi cảo, quăng luôn 5, 6 viên sủi cảo còn lại vào thùng rác, trong miệng liên tiếp trách cứ: “Con làm sao vậy hả? Vậy mà cũng dám ăn? sợ ăn thành bnh hả…”

      Nhìn hài cốt của đám sủi cảo trong thùng rác, Thủy Thần mặc kệ mẹ mình cứ nhắc nhắc lại, câu nào…. Ở phòng làm việc cũng đặt cái “Thứ” đó với đống thực phẩm đông lạnh cùng chỗ, tới giờ ăn vào cũng chưa có vấn đề gì xảy ra hết.

      “Mẹ, mẹ yên tâm! 『Thứ 』 kia ấy, con đóng gói rất kín.” Trong chuỗi tiếng lải nhải, nhấn mạnh bảo đảm.

      “Cái này quan hệ đến chuyện có đóng gói có kín hay !” Mẹ Thủy tức giận trừng, ngay sau đó ánh mắt quét về phía cửa tủ lạnh, nhịn được sợ đến run cả người, xoa xoa da gà nổi đầy tay: “A Thần, ràng cho phép con đem về, con còn làm như vậy!”

      “Xin lỗi! Tủ lạnh chỗ phòng làm việc của con vừa đúng lúc đầy, có chỗ giữ lạnh, cho nên mới thuận tay mang về, phải con cố ý.” Biết mẹ mình kiêng kị cái gì, Thủy Thần nhàn nhạt giải thích.

      “Bất kể như thế nào, dù sao mau đem mấy cái 『Thứ 』 kia về phòng làm việc của ! Tôi phải vứt hết thức ăn bên trong mới được, thuận tiện cọ sạch lại tủ lạnh!” Rét run xoa xoa cánh tay, mẹ Thủy mặt xanh mét thúc giục.

      Ô.. Thực quá là khủng bố! Tiếp tục như vậy nữa, về sau bà cũng dám để đồ trong tủ lạnh nữa.

      Rốt cuộc có cái gì mà sợ chứ ? Thủy Thần thực hiểu, nhưng cũng thể làm trái lời mẹ già được, thể làm gì khác hơn là đứng dậy mở cửa tủ lạnh, ôm ra hai cái bình lớn có dán tên người, bên trong đỏ đỏ trắng trắng, sền sệt dinh dính, cũng biết là bình thủy tinh đựng cái gì.

      Vừa thấy lấy đồ ra, mẹ Thủy lấy động tác hề phù hợp với số tuổi của bà, nhanh chóng né ra xa, vẻ mặt cảnh giác sợ hãi.

      “A Thần, vòng qua bên cạnh , đừng có đến gần mẹ!” Ánh mắt hoàn toàn dám liếc nhìn mấy thứ đồ trong tay .

      Rũ mắt nhìn bình thủy tinh trong tay, trong con ngươi xinh đẹp của thoáng qua tia sáng hứng thú.

      A a a. Quả nhiên chỉ cần ôm bình trong tay, mọi người tránh ngay lập tức, ngay cả người nhà cũng vậy, là khiến cho người ta tung tăng ngớt a!

      Môi mỏng cong lên nụ cười quỷ dị, tâm tình của rất tốt ôm “Vật báu” trong tay, ra cửa làm.

      ******

      “Bạn, bạn trai?” Bỗng chốc đỏ mặt, Lâm Dĩ Trân lắp bắp kêu lên.

      “Đúng vậy! Cậu có bạn trai vậy?” Chì kẻ mặt trong tay vẽ vẽ, sau khi phác ra đường mi hoàn mỹ tinh xảo xong, Hoàng Y Đình khỏi lộ ra nụ cười thỏa mãn.

      có, có!” Nhanh chóng lắc đầu, Lâm Dĩ Trân có chút lúng túng, thể làm gì khác hơn là đem lực chú ý dời , tay cầm phấn trát trát lên mặt, chăm chú đánh lớp phần nền, nhất định phải trang điểm hoàn mỹ.

      “Aiz… Cũng đúng thôi!” Thở dài, Hoàng Y Đình đột nhiên dừng công việc trong tay, có chút cảm khái. “Làm cái nghề như bọn mình, có người đàn ông nào khi biết xong là cảm thấy kỳ quái, người nào nhát gan chừng còn có thể phát run, đâu còn dám cùng chúng ta tiếp tục qua lại!” Aiz… Đây là kinh nghiệm được tích lũy qua nhiều bài học thê thảm nha!

      Suy nghĩ chút, mỹ nhân xinh đẹp thiên sinh lệ chất như vậy, ngực ra ngực, eo ra eo, mông ra mông, đứng ra ngoài, nếu là xấu, hai phần ba phụ nữ Đài Loan nhảy xuống biển, mỹ nhân như vậy, cũng đầu ba rồi, mà lại có lấy người bạn trai, cái này lên điều gì?

      Nhìn lại bạn đồng nghiệp mới làm cùng được tháng, tiểu mỹ nhân thanh tú yểu điệu, hai má trái đào trắng mịn, mắt to ngập nước, cái miệng nhắn đào hồng hồng, phối hợp với mái tóc xoăn xõa ngang vai đáng ….

      Dù tính tình có hơi hướng nội chút, nhưng khí chất ngây thơ ngọt ngào, cả người mới nhìn như viên kẹo đường ngọt lịm, phải là kiểu mà đàn ông thích nhất mới đúng, nhưng mà lại cũng ba mươi tuổi — dù thoạt nhìn chưa tới hai mươi lăm... mà vẫn là người đơn!

      Aiz… Công việc này của bọn họ là tích đức đấy chứ ! Tại sao chẳng thấy hiệu quả gì cả?

      Nhìn nàng thở dài thườn thượt, Lâm Dĩ Trân chỉ có thể ngượng ngùng cười cười, tiện ra mình có bạn trai, căn bản phải là do công việc ảnh hưởng, mà hoàn toàn là do cá tính.

      Thành , rất sợ đối mặt với người sống, ngược lại lại cảm thấy người chết khiến cho dễ chịu hơn, cho nên… công việc trang điểm cho người chết này thực rất thích hợp với !

      Trong lòng thầm nghĩ, Lâm Dĩ Trân gì nữa, chỉ tỉ mẩn giúp bà cụ nằm ngang trước mặt vẽ đôi lông mày xinh đẹp, thoa lên lớp son môi diễm lệ, hy vọng có thể trang điểm cho bà xinh đẹp lần cuối cùng trong đời, để có thể đẹp đẽ mà rời .

      *** Đố mọi người biết Thần ý cất cái gì trong bình :)) ***

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 1.2

      Đúng lúc ngượng ngùng mỉm cười, Hoàng Y Đình cá tính sáng sủa hào phóng lại nhịn được lên tiếng. “Trước kia sao? Trước kia có đối tượng kết giao chứ ?” phải là thích dò la đời sống riêng tư của người khác, muốn biết ấy có kinh nghiệm bi thảm giống mình hay thôi.

      Nhất, nhất định phải hỏi ràng vậy sao?

      Gương mặt thanh tú của Lâm Dĩ Trân đỏ lên mảng lớn, có chút thẹn thùng lại có chút quẫn bách giọng lúng ta lúng túng thừa nhận: “Mình, mình chưa từng có bạn trai….”

      “Cái gì?” Chì kẻ mắt trong tay thiếu chút nữa rơi xuống, Hoàng Y Đình dám tin nhìn chằm chằm , “Cậu bao nhiêu tuổi rồi mà còn chưa từng có bạn trai?” Phụ nữ thời đại mà vẫn còn có người ba mươi tuổi rồi còn chưa có bạn trai bao giờ, là hiếm có khó tìm nha!

      Bị nhìn chằm chằm giống như quái vật, Lâm Dĩ Trân lúng túng cúi đầu, tiếp tục hóa trang cho bà cụ, coi như là chấp nhận.

      Nhìn dáng vẻ đỏ mặt cúi đầu bận rộn của , hứng thú của Hoàng Y Đình hoàn toàn trỗi dậy: “Thế thầm mến sao? Có thầm mến ai hả?” Nếu như ngay cả cái này cũng có, vậy là khiến cho người ta thể hoài nghi bạn này căn bản là vật cách ly với tình cảm!

      Thầm, thầm mến?

      Chẳng biết tại sao, nghe thấy hai chữ này, trong đầu Lâm Dĩ Trân tự động lên bóng dáng thon dài từ rất lâu trong trí nhớ, gò má mịn màng lại có cách nào khống chế càng thêm nóng lên, vẻ mặt có vẻ cực kỳ ngượng ngùng.

      Thấy thế, Hoàng Y Đình cần nghe trả lời cũng biết, lập tức khỏi hưng phấn khích lệ. “Thích phải theo đuổi chứ ! Sao lại để trong lòng?” Phụ nữ thời đại mới, gặp người đàn ông mình thích phải biết chủ động đánh tới, mặt hàng tốt phải lấy về chứ!

      Thời buổi này, nữ tính cũng phải tự cường mới được!

      “Đó, đó là chuyện hơn mười năm trước rồi…” giọng nóng mặt giải thích, Lâm Dĩ Trân căn bản biết đối phương ở đâu, bây giờ ở chỗ nào, cho nên mấy năm nay, trong lòng luôn có chút mất mát nho .

      “Tôm tép?” Phun ra câu tiếng Đài, vẻ mặt Hoàng Y Đình khiếp sợ. “Thầm mến từ hơn mười năm trước, mà bây giờ cậu vẫn còn nhớ mãi quên? Người kia thế nào? nghe chút!” Hù chết người! Nếu phải là người đàn ông kia quá tốt, chính là vị đồng nghiệp mới này quá đơn thuần!

      Người như thế nào ư ? Lâm Dĩ Trân ngẩn ra, trong ánh mắt mong chờ của đồng nghiệp, đầu càng cúi càng thấp, sắc mặt càng ngày càng hồng, trong miệng giọng phun ra câu lí nhí nghe .

      “Cái gì ?” có nghe , hỏi lại lần nữa.

      “….” Tiếng như muỗi kêu lại lần.

      “Tiểu thư, phiền lớn tiếng chút có được ?” Cố nén nỗi xúc động muốn trợn trắng mắt lại, Hoàng Y Đình kháng nghị. là! lượng như vậy, ai nghe ra được chứ ?

      Ngước mắt nhìn nàng cái, tiếng của Lâm Dĩ Trân mặc dù vẫn như trước, nhưng cuối cùng cũng lớn hơn vừa nãy chút —-

      “Biến thái!” Hai chữ đơn giản, tóm gọn lại.

      “Biến thái?”Cặp mắt trợn tròn, Hoàng Y Đình ngàn lần ngờ tới nhăn nhó nửa ngày, cuối cùng lại phun ra hai chữ như vậy.

      Gì thế này! Còn tưởng là giống như cái gì mà ngọc thụ lâm phong, khí vũ hiên ngang, tuấn bất phàm linh tinh “ giống người”, mới có thể khiến nàng nhớ mãi quên như vậy chứ, ngờ lại vọt ra hai chữ “Biến thái” để hình dung, là….

      Cũng đúng thôi! Dính dáng đến nghành nghề này như các , bình thường cũng có chút thích khác xa với người thường, ấy thích loại đàn ông kiểu biến thái, cũng có gì đáng kinh ngạc.

      Tự do bình luận người khác, hơn nữa cũng chẳng phải là từ ngữ dễ nghe gì, Lâm Dĩ Trân mặc dù có chút ngượng ngùng, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy chỉ có hai chữ “Biến thái” mới có thể hình dung được người kia, huống chi… thực thích mấy hành vi biến thái của ! thích…

      Nghĩ đến đây, khỏi ngượng ngùng cười lên.

      Hoàng Y Đình biết suy nghĩ cái gì, lúc hăng hái nhiệt tình muốn hỏi cho tỉ mỉ rèm phòng hóa trang đột nhiên bị kéo lên, cắt đứt tràng câu hỏi tò mò của nàng.

      “Pháp y kiểm tra đến rồi, chuẩn bị tiến hành đối chiếu nghiệm xét lúc giải phẫu thi thể của án giết người, chỗ bên phòng giải phẫu cần người trong số các qua giúp tay, ai qua đây?” Nhân viên nhà tang lễ ghé đầu vào hỏi thăm.

      “Ách… Tôi còn chưa làm xong!” Nhìn di thể mới hóa trang được nửa, Hoàng Y Đình khó xử.

      “Tôi được rồi!” Vừa đúng lúc hóa trang xong cho bà cụ, Lâm Dĩ Trân chủ động mở miệng.

      “Vậy được ?” Nhìn chút, Hoàng Y Đình có chút chắc chắn. Mặc dù ấy đến làm việc ở nhà tang lễ này cũng được tháng, nhưng tháng này, phàm là những thi thể cần được khâu vá sửa lại, hình như ấy cũng chưa từng động tay qua, có thể đến trợ giúp cho phòng giải phẫu được sao?

      “Được!” Gật đầu cái, Lâm Dĩ Trân hiểu được nỗi băn khoăn của nàng, giọng giải thích “Trước kia hồi còn làm thợ trang điểm cho di thể ở miền nam, mình hay giúp pháp y địa phương làm việc.” Cái loại công việc khâu vá sửa sang đó, vô cùng thuần thục.

      Có kinh nghiệm là tốt rồi! Hoàng Y Đình yên tâm, lúc này mới tiếp tục công việc dở dang.

      Thấy thế, Lâm Dĩ Trân yên lặng theo nhân viên nhà tang lễ, lâu sau, Hoàng Y Đình vốn cúi đầu bận rộn đột nhiên giống như nghĩ ra chuyện gì, chợt ngẩng đầu “A” tiếng, sau đó lại thích thú nở nụ cười, vừa hóa trang cho thi thể, vừa bắt đầu lẩm bẩm.

      “Quên mất cảnh bảo, thôi ! Dù sao ấy cũng thích dạng biến thái, Thủy pháp y chừng lại đúng khẩu vị của ấy! Đúng rồi! Nhắc đến Thủy pháp y, biết cái chàng cảnh sát nhiệt tình đó có tới nhỉ? Mau làm cho xong việc rồi chạy qua xem chút…”

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 1.3

      “Ọe!”

      Mới đến bên ngoài phòng giải phẫu, nghe thấy tiếng nôn mửa hết sức khoa trương, Lâm Dĩ Trân tò mò nhìn qua, lập tức nhìn thấy người đàn ông thân hình cao lớn vô lực tựa bên góc tường, cúi xuống chiếc túi ni lon trong tay cống hiến bữa trưa trong bụng mới ăn được lâu.

      Bộ dáng cúi đầu ủ rũ của ta khiến cho người ta nhìn mặt lắm, nhưng cho dù tò mò, Lâm Dĩ Trân cũng tiện nhìn lâu, thu hồi tầm mắt, nhàng đẩy cửa phòng giải phẫu ra, ngay sau đó, thứ mùi kinh khủng ập vào mặt.

      nghĩ, biết nguyên nhân nôn mửa của chàng kia rồi! Nhất định là vừa mới ở trong phòng giải phẫu ra, xem ra phải cảnh sát cũng là kiểm sát viên.

      Trong lòng thầm phỏng đoán, sắc mặt Lâm Dĩ Trân chút thay đổi bước vào trong phòng giải phẫu, song, khi bóng người thon dài đứng bên cạnh bàn giải phẫu đập vào mắt, lại giống như gặp quỷ nghẹn họng nhìn trân trối, trái tim trong vòng giây mất khống chế cuồng loạn, giống như muốn nhảy ra khỏi họng, gương mặt thanh tú huyết sắc dâng trào, đỏ lên giống như chỉ cần véo cái chảy ra máu.

      Bên cạnh bàn giải phẫu, Thủy Thần vốn ngưng thần quan sát thi thể, chợt nghe thấy tiếng mở cửa, theo bản năng quay đầu nhìn lại, liếc thấy khuôn mặt bất cứ lúc nào cũng có thể đỏ bừng xấu hổ vừa xa lạ vừa quen thuộc kia trong trí nhớ, nhất thời cũng ngẩn ra.

      ? Khuôn mặt nhắn của Lâm Dĩ Trân đỏ bừng lên.

      ấy? Thủy Thần hé đôi mắt xinh đẹp.

      “Mông khỉ?” Giọng lành lạnh, tuy là câu nghi vấn, giọng điệu lại còn hơn cả khẳng định.

      “Đừng, đừng có gọi tôi là mông khỉ…” Lắp bắp, mặt hồng giống hệt như mông con khỉ giọng kháng nghị.

      phủ nhận? Rất tốt! Bây giờ, có thể vô cùng xác định, trước mặt chính là “Mông khỉ”!

      Nhếch miệng cười trầm, Thủy Thần chăm chú nhìn . “Cậu là người tới trợ giúp cho tôi đúng ?”

      “Phải! Tôi… tôi tới để giúp khâu lại thi thể được giải phẫu.” Ô… cười đến là khủng khiếp, nhưng mà.. nhưng mà thế mà lại sợ, lại còn vui đến mức xúc động muốn khóc!

      Hơn mười năm, ngờ vẫn có thể gặp lại … đối tượng thầm mến của năm đó đấy! Lại gặp được, vui quá, vui quá a…

      “Rất tốt!” Hài lòng gật đầu cái, ngón tay thon dài ngoắc ngoắc về phía , cười đến cực kỳ nguy hiểm cực kỳ lãnh. “Đến đây! Trước giải quyết xong case này , sau đó chúng ta đem nợ nần tính toán tử tế!”

      Món nợ này có thể tính rồi!

      Ba giờ sau, lúc hai người nam nữ dính đầy mùi thối của xác chết ra khỏi phòng giải phẫu, chàng vốn làm tổ ở góc tường đột nhiên vọt lên, ngay sau đó lại nhảy lùi lại ba thước lấy tay bịt mũi, đồng thời mồm miệng cũng rảnh rỗi chút nào.

      “Thủy Thần, cậu kiểm tra thế nào? Tổng cộng có bao nhiêu vết thương? Đại khái là dùng loại hung khí gì…”

      Đột nhiên, hai mắt thị lực đều hai chấm quét về khuôn mặt thanh tú đứng bên cạnh, Vương Chí Cương sợ hết hồn, vừa mừng vừa sợ kêu lên: “Mông khỉ?” thể nào! Lại gặp được “Đầu sỏ tội lỗi” khiến cho tú tài huynh ghi hận hơn mười năm ở chỗ này!

      “Vương, Vương Chí Cương?” Ngơ ngác nhìn cậu ta, phát ra cậu ta chính là chàng nôn như điên ở bên tường lúc nãy, Lâm Dĩ Trân khỏi hoài nghi hôm nay rốt cuộc là ngày lành tháng tốt gì mà lại liên tục gặp được cả hai người bạn hồi cấp ba hơn mười năm trời thấy.

      Nhưng mà.. có thể đừng gọi là mông khỉ được ? chẳng dễ nghe chút nào!

      Gương mặt đỏ bừng, cánh môi ngập ngừng mấy cái, cuối cùng, vẫn khó có thể khắc chế được tính cách hướng nội ngượng ngùng, những lời sắp đến miệng cái gì cũng nuốt hết trở lại.

      sai! Là tôi này!” Toe toét nở nụ cười nhiệt tình, cá tính Vương Chí Cương cẩu thả, đương nhiên chú ý đến kháng nghị muốn lại thôi của , vô tâm cười sáng láng hỏi: “Hơn mười năm gặp, sao cậu lại ở đây?”

      Mấy nơi như kiểu nhà tang lễ này, người bình thường có chuyện gì cũng chẳng chạy tới làm gì, lại … vừa rồi ấy lại còn từ phòng giải phẫu ra cùng với tú tài huynh.

      “Tôi, tôi làm việc ở đây.” giọng .

      “Làm việc?” Kỳ quái! Từ sau khi lên làm cảnh sát, chạy đến đây giống như ra vào phòng khách nhà mình, sao trước kia chưa từng thấy nàng.

      “Tôi làm thợ hóa trang cho thi thể, vừa mới tới làm lâu.” Giống như nhận ra nghi ngờ của cậu ta, Lâm Dĩ Trân đỏ mặt cẩn thận giải thích.

      sao?” Có chút vui mừng, chàng cảnh sát nhiệt tình lập tức vỗ ngực mình sung sướng cười dứt: “Tôi làm cảnh sát, hay chạy đến đây, sau này có nhiều cơ hội gặp mặt, hãy để chúng ta bắt đầu nối nhịp cầu hữu nghị lần nữa …”

      Bỗng dưng, giọng khựng lại, liếc nhìn vẻ mặt lãnh Thủy Thần đứng bên, giống như nghĩ tới cái gì, lập tức cười gian.

      “Mông khỉ, nể tình hơn mười năm gặp, tôi khuyến cáo cậu câu, cẩn thận đối phó với tú tài huynh…”

      “Cảnh sát Vương, cậu muốn hỗ trợ xử lý thi thể người bị hại sao?” Cắt đứt mấy lời vớ vẩn của người nào đó, Thủy Thần lạnh lùng nhếch lên nụ cười khiến người ta phát rét.

      Mẹ ơi! khí bức người! khí bức người nha!

      Nghĩ đến thi thể chết mấy ngày mới được phát , rữa ra đầy dòi, phát ra mùi hôi thối nồng nặc, Vương Chí Cương thiếu chút nữa lại muốn ói ra.

      “Thủy đại pháp y, tối nay tôi đến lấy báo cáo kiểm nghiệm chỗ cậu, có việc gấp Call tôi rồi, trước, tạm biệt!” Giống y như là bị quỷ đuổi giết, bị làm cho sợ đến tè ra quần chạy trối chết, trong chớp mắt thấy người đâu.

      Mắt thấy tên chướng mắt biến, Thủy Thần hừ lạnh tiếng, ánh mắt nguy hiểm quét qua “Mục tiêu”, “Tan làm chưa?” Luật định thợ trang điểm của nhà tang lễ thuộc nhân viên công vụ, bây giờ phải là lúc tan việc!

      Mặt hồng hồng, tim hoảng hoảng gật đầu, bị nhìn giống như nhìn chằm chằm vào con mồi, Lâm Dĩ Trân khẩn trương đến mức tay chân luống cuống, sóng hồng từ mặt lan thẳng xuống cổ, cặp mắt xinh đẹp hoàn toàn dám nhìn , đầu càng cúi càng thấp, càng cúi càng thấp…

      “Rất tốt!” Gật đầu cái, giọng êm ái đến mức làm cho lông tơ người ta dựng đứng. “Vậy cậu xem, chúng ta đâu để giải quyết mới phải ?”

      “Ách… Giải quyết gì ?” Ngẩn ra, đỏ mặt mờ mịt ngẩng đầu lên hỏi.

      Giải quyết gì ? còn hỏi muốn giải quyết cái gì ? Té ra là vị tiểu thư này quên sạch chuyện năm đó rồi ? Được! Vô cùng được! Thủy Thần chẳng có ưu điểm gì, chỉ có thù dai mà thôi.

      Nheo mắt lại, Thủy Thần đột nhiên ác độc nhéo tai , nhận được tiếng kêu thê thảm của xong, mới quăng ra câu. “Mông khỉ, cho cậu biết, thù của chúng ta kết lớn!” Dứt lời, chẳng thèm để ý đến gương mặt kinh ngạc của , khuôn mặt tuấn tú hung thần rời .

      Bị đau lấy tay bịt tai, Lâm Dĩ Trân chỉ có thể sững sờ nhìn mặt lạnh rời , bên trong đầu mù mịt chỉ có tràn đầy ngạc nhiên cùng khó hiểu… Rốt cuộc, bọn họ kết thù gì chứ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :