1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chỉ là vì thói quen - Tô Mịch

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chỉ là vì thói quen

      Tác giả: Tô Mịch (苏寞)

      Convert:http://***************.com/

      Thể loại: Đô thị ngôn tình, võng du, hài, nhàng, HE

      Dịch giả: Ngô Hạnh

      Biên tập: JR94

      Độ dài: 13 chương

      Nguồn: http://jackreacher1994.wordpress.com

      Giới thiệu

      - Tớ muốn làm người qua đường, chỉ muốn làm người cuối cùng.

      Sau cuối cùng còn có cuối cùng, cái cuối cùng đó là vô tận…

      ***

      Nếu tình có thể chia loại, nếu loại thứ nhất gọi là gặp và ngay (tình sét đánh), vậy loại thứ hai gọi là thói quen. Sớm muộn có ngày, tình thứ nhất trở thành loại thứ hai, lúc đó, cảm giác mới mẻ còn, kéo theo mệt mỏi, những tranh chấp tăng thêm, những cuộc chiến tranh lạnh ngừng nghỉ.

      Nếu trực tiếp bắt đầu từ loại thứ hai, có mơ mộng và lãng mạn, có cảm giác mới mẻ, ai cũng đều hiểu về đối phương, cho đến những thói quen nhặt.

      Tại sao lại thể bắt đầu từ thói quen?

      ***

      Trong lòng mỗi người đều có cái mười năm như thế.

      Mà thời gian là liều thuốc tốt nhất, mọi người có chạy nhanh đến mấy cũng đuổi kịp thời gian.

      Có thể từng có người như thế qua cuộc đời bạn, sau đó xa rời.

      Có thể mười năm sau bạn vẫn còn nhớ, hoặc là quên, hoặc là người đó vẫn ở bên cạnh.

      Ánh nắng chiều chiếu rọi lên khung cửa sổ.

      Từ đó, lễ truy điệu tuổi xuân của chúng ta qua…

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 1

      Căng tin.

      Căng tin đông đúc người qua lại.

      Bác đầu bếp đội mũ trắng dùng cái muôi múc muôi cơm trắng từ trong chậu cơm, hỏi nữ sinh trước mặt cách thân thiện:

      - à, muốn ăn món gì?

      Mạc Nhan nhìn quanh những thức ăn vòng, sau đó cách dứt khoát:

      - Cần nhiều thịt ạ, gói lại, đem về.

      Bác đầu bếp kinh ngạc. lâu rồi thấy kẻ đói bụng làm kinh ngạc lòng người như thế, mà lại còn là nữ sinh.

      Mạc Nhan cầm hộp cơm đầy, lách qua cửa bảo vệ trực ban ở bên ngoài khu Toán học, trực tiếp lên lầu.

      Nhắc đến đại học Z, bất kỳ sinh viên nào cũng miêu tả sâu sắc bãi cỏ xanh mướt ở đó, nào là bãi cỏ đó đầy những con chó con chạy nhảy, nào là hễ đến mùa mưa hồ nhân tạo đầy nước, còn có tin tức vang vọng những năm gần đây: căng tin vang tiếng châu Á.

      Căng tin là loại tiêu chí của tầng diện tinh thần và vật chất.

      Mạc Nhan tiến vào phòng tự học ở tầng hai, thái độ vui vẻ :

      - Sư huynh Nghiêm Tiêu, ăn cơm thôi.

      Ai đó cúi đầu lật những trang sách bất chợt nghe thấy tiếng giấy xé rách làm đôi.

      Mạc Nhan mở hộp cơm, bày tỏ nội dung trong đó với đối phương: – Sườn nướng, sườn xào, sườn chua ngọt, thịt kho…. Cho dù thích gì, cái nào cũng có.

      Nghiêm Tiêu tỏ thái độ: – có cá à?

      Mạc Nhan kinh ngạc: – thích cá à? phải thịt à? Em lại biết, Tiêu, em thực xin lỗi

      Nghiêm Tiêu cũng tỏ chút thái độ : – Hệ thống máy tính của em cài xong rồi, chỉ là, Nữ Vương Thụ, Trung Khuyển Công, đó là gì vậy?

      Mạc Nhan có chút lung túng, bị phát rồi, tự đánh giá mình là người rất kín đáo, từ trước giờ bao giờ dám mạnh mồm hô to rằng “ BL hóa thế giới” (Boy Love ^^),tất cả YY (ý dâm)cũng chỉ dừng lại ở giai đoạn văn bản. suy nghĩ chút rồi lấy lại bình tĩnh : – Đó là từ chuyên ngành.

      Nghiêm Tiêu ồ tiếng rồi cầm hộp cơm : – Câu chuyện đó của em nghe rất quen, xuyên tạc đúng là rất hay, lời văn tệ.

      cầm đũa lên rồi kết luận: – Máy tính lấy nữa, kiểm tra xong trả em.

      Mạc Nhan bất ngờ ngồi xuống ghế, kích động : – Từ rất sớm có người , sáng tác văn chương cần phải sát thực với cuộc sống, lấy đề tài từ cuộc sống, câu chuyện đó tuyệt đối đến bạn làm sao bạn có thể tự tiện người khác?!

      Chỉ là, những gì mà Nữ Vương Thụ đó làm đúng là những gì bạn làm mà thôi.

      - Còn mấy ngày nữa thi học kỳ vậy?

      Mạc Nhan bị trúng nên ngây ra, suy nghĩ chút rồi thà trả lời: – Còn tháng nữa.

      - Vậy em xem sách chưa? ôn tập chưa?

      - Chưa…

      đủ hơi để nên giọng chậm lại rồi lắng xuống, Mạc Nhan bứt rứt ôm bàn : – Nhưng em hứa với người khác rồi, hôm nay chơi bản sao game mới, làm sao có thể xù được?

      - Học kỳ này em định thi game mạng à? Có thời gian chơi game, viết loại văn đó, còn bằng ngủ.

      Nghiêm Tiêu ngồi thẳng dậy gắp thức ăn, ngón tay của vừa dài vừa , cách cầm đũa cũng nho nhã, từng động tác đều nhàng, chút gượng ép.

      Mạc Nhan tức điên, đây ràng là trả thù riêng mà, chẳng qua là viết thành nhân vật nam chính mà thôi, đâu đến nỗi phải tính toán thế sao:

      - Vậy được, em còn phải viết luận văn.

      - Đến phòng tự học.

      Mạc Nhan như muốn khóc mà được.

      Nghiêm Tiêu lấy đũa gõ vào miếng sườn :

      - Lần sau cần phải mua nhiều thịt như thế.

      Mạc Nhan lí nhí :

      - là để…

      Chỉ là từ quan trọng cuối cùng nằm dưới chú ý của đối phương nên can tâm ra mà đành nghẹn lại.

      Chín giờ sáng Nghiêm Tiêu mở máy tính của Mạc Nhan, xem hình con búp bê đầu lớn màu hồng cầm cây kẹo mút lớn, bong bóng bay khắp màn hình chừng năm giây, con chuột kích biến thành loại hệ thống tự động.

      ấu trĩ của ai đó, đúng là hai mươi năm cũng chưa bằng ngày.

      mở trang đăng nhập trò chơi, nhập mật mã, kích chuột, từng bước đăng nhập.

      Nghiêm Tiêu quen biết Mạc Nhan gần hai mươi năm, cách chính xác hơn, là tám tháng mười chín năm, đó là khoảng duyên số, khoảng năm tháng thanh mai trúc mã cực kỳ xuyên tạc.

      Màn hình đăng nhập vào trò chơi là thành phố náo nhiệt nào đó, những người chơi áo dài tóc búi lại đường. Đó là game mạng online tên là Kiếm Vũ gần đây rất hot, kho vũ khí luôn đầy ắp, game này luôn miễn phí, chờ cho người chơi đăng nhập, lập tức bắt đầu bán các loại đạo cụ hiếm có mang sức mạnh cực thấp với giá cao trong quá trình đánh quái.

      Nghiêm Tiêu lên mạng, mở hộp thoại, lập tức xuất đống tin tức.

      < Kiếm thần đại chiến Độc cửu kiếm> Tàng kiếm các mở, nhanh đến. Tàng kiếm các mở, nhanh đến.

      <Ngươi là lợn> Cần người thêm máu thêm trạng thái nhanh đến.

      < Y khoái phi vũ> Mặc Mặc sao bạn đến muộn thế? Nhanh đến đây nhé, Tàng kiếm các lập tức bắt đầu mở cửa rồi.

      < Y mệ phi vũ> Nên đem đủ thuốc nhé, nghe bản sao game này rất khó chơi.

      Nhân vật Mạc Nhan luyện là loại hình chức danh bổ trợ, biết trị thương, biết thêm các loại trạng thái, y phục của môn phái cũng đẹp, là lựa chọn đầu tiên của con khi chơi game.

      Nghiêm Tiêu thấy nữ tử đeo gươm, đỉnh đầu của nữ tử tà áo phấp phới quả nhiên là tên nhân vật: Mặc mặc khạp thụy. tên là câu tâm tình, “Người này chết, có việc hãy đốt giấy”.

      lặng lẽ mở thanh trạng thái nhân vật, từ từ xem cấp bậc, khi xem đến sức công kích, biết nên gì.

      Loại chức vụ bổ trợ này, chiêu thức công kích chỉ có , mà sức công kích rất thấp, luyện cấp bậc làm nhiệm vụ chỉ có thể dựa vào cùng người khác chia sẻ kinh nghiệm. Mà con số này của Mạc Nhan, thuộc tính cầu chiêu thức bổ trợ bình thường, công kích lại rất cao.

      Quả là hồ đồ.

      Nghiêm Tiêu chuyển Mặc mặc khạp thụy đến trước cửa Tàng kiếm các, bên ngoài sơn trang giản dị đầy người. liếc nhìn thời gian phía bên phải màn hình máy tính, đúng chín giờ năm phút. nhớ là Tàng kiếm các cứ mỗi tối chín giờ mở cửa, mười rưỡi kết thúc, trước khi tiến vào Tàng kiếm các có tám phút chuẩn bị đội ngũ, đúng là khoảng thời gian này.

      nhanh chóng gia nhập đội ngũ, dẫn đội là “Kiếm thần đại chiến Độc cửu kiếm”, sau ba phút, đội ngũ tiến vào bản sao.

      Boss lớn của cửa thứ nhất Tàng kiếm các là tổng quản hộ viện, mỗi tối ngừng thả chó dữ và gia đinh, rất hung dữ. Đối thủ của tổng quản hộ viện đó ra tay hết sức nhân từ, khi bị phát giác bọn họ cho boss chết thảm thương, đốt lửa, đốt cháy hết.

      Nghiêm Tiêu nheo mắt, nhìn vị đạo sĩ múa kiếm gần đó, sau đó đến đứng ở vị trí sau lưng đạo sĩ cách bốn bước, bắt đầu thêm máu thêm trạng thái. Bốn bước, tính chính xác khoảng cách, hơi xa chút nữa, có cách nào chăm sóc bạn cùng đội xung quanh, gần chút nữa, boss cầm bó lửa tiến đến, trước hết người cần phải đánh bại là ta.

      Tay trái cầm ly nước, chậm rãi uống ngụm, sau lưng đột nhiên có cái đầu nhím ướt mèm chen vào. Đầu nhím nhìn màn hình, cười :

      - Oh, giúp em nhà luyện cấp bậc à?

      Nghiêm Tiêu quay lại, nhìn màn hình :

      - phải em tôi, là hàng xóm.

      - Em nhà thích chơi game vậy, bằng cậu cho ấy nick của cậu , còn bày đặt luyện cấp bậc, phiền phức.

      Đầu nhím cầm khăn vai lau đầu : – Vị đạo sĩ này làm sao mà kém thế, chút kỹ thuật cũng có.

      Đại danh của đầu nhím là Chư Việt Ninh, theo lời kể xuất thân trong gia đình có truyền thống hiếu học, tên hết sức nho nhã mà ngoại hình lại quá ngông cuồng, bản thân ta là thể tổng hợp hoàn mỹ nhất của khí chất nho nhã và ngông cuồng đó. Tuy nhiên cái tên Chư Việt Ninh này rất ít người gọi, bạn cùng phòng đều gọi là mập.

      Nguyên nhân cuối cùng, ngắn gọn trong từ là: Mập.

      Lúc đầu với tên gọi này, ta từng đưa nắm tay mập mạp của mình ra rằng ai dám gọi như thế tiếng đấm thẳng tay. Nhưng trí tuệ của quần chúng là vô hạn, sau khi tiễn mập lên vị trí trang trọng Trư (trư = lợn), mập chỉ còn có thể quay ngược lại cầu mọi người: – Các huynh đệ, đừng, hay là cứ gọi là mập nhé… ai dám gọi, liệu hồn với tôi….

      mập oán trách, luôn oán trách khoa máy tính đến tố chất văn học cơ bản cũng có, đặt biệt càng chút sức tưởng tượng. Nhưng do cứ bị gọi mập mập nhiều quá, nên có lần nghe người khác gọi mình là Chư Việt Ninh, rất lâu ta mới nhớ ra là gọi mình.

      Nghiêm Tiêu thấy vết máu của Boss màn hình, cách đơn điệu:

      - Nếu như đem nick cho Mạc Nhan, người khác thấy rất kỳ lạ rằng mình sao lại đưa cấp bậc luyện được cho người khác.

      mập “Xí” tiếng, nhìn vào tình hình trận chiến :

      - Năm đó khi mập tôi đánh Tàng kiếm các, chỉ thích cửa thứ hai, tiểu thư đanh đá thích cầm đao chém bậy đó đẹp hơn tên giữ cửa đầy cơ bắp nhiều, vừa chém vừa “ Tên háo sắc, xem chiêu”, rất có tình ý…

      Đáng tiếc chơi bản sao đơn thuần là lãng phí thời gian.

      Nghiêm Tiêu vừa nhìn màn hình, vừa mở sách chuyên ngành, đọc mấy hàng chữ rồi lại nhìn máy tính. chiếm chỗ cực tốt, khi boss ra chiêu với người khác đều rất hung hăng, mà Mặc mặc khạp thụy lại đứng nguyên chỗ cách rất vô tội, hầu như có thương tích gì.

      Kiếm thần đại chiến Độc cửu kiếm la lớn:

      - Là tên háo sắc, tuyệt đối là tên háo sắc, thấy người đẹp là thương hoa tiếc ngọc, công bằng!

      Công tử vô đạo nhanh chóng tiếp lời:

      - Bà xã tôi vốn là mỹ nữ, bà xã nhỉ?

      Luôn tiện thêm biểu tượng hai mắt hình trái tim.

      Nghiêm Tiêu nổi da gà.

      bỗng cảm thấy, những quái trong game, hoặc là mô phỏng giọng nữ sinh, hoặc là gọi người chơi nam cùng giới là ông xã, điều đó thực rất cần dũng khí.

      nghiêng qua bên, như vô tình hữu ý nhìn nhìn mập.

      mập quan sát nét mặt , hắng giọng :

      - Nhìn gì mà nhìn? Trong game gì cũng nhiều, chỉ có nhiều nhất là quái!

      ta lấy khăn tay xoa đầu :

      - Chuyện này mà cậu cũng xem là thua rồi.

      Lời của ta vừa dứt quyển từ điển Oxford từ đầu giường bên kia ném tới:

      - quái xuất môn!

      Nghiêm Tiêu chuyển đầu qua nhìn lại màn hình. đội xông qua cửa thứ sáu Tàng kiếm các, được chuyển đến cửa quan cuối cùng. Cửa quan thứ bảy được nhiều người chơi cho rằng là cửa quan cực RP (khó).Bất luận là cầm vũ khí chém chặt hay ra chiêu thức đẹp, bạn đều thấy đỉnh đầu kiếm ma của Boss đội số “1” sát thương hoa lệ.

      Nhưng lịch sử dạy chúng ta, lực lượng của quần chúng là vô hạn.

      có chính sách, dưới có đối sách. đời này quái chém chết, chỉ có người chơi làng tàng.

      Đội trưởng Kiếm thần đại chiến Độc cửu kiếm đứng thẳng thân dậy, thả khí độc với Boss, Boss vừa thành tỷ suất chảy máu, vừa vác cây kiếm lớn truy giết Kiếm thần đại chiến Độc cửu kiếm, đối với người khác nhìn như thấy.

      Tình hình trường nhất thời chuyển biến hết sức đột ngột: Kiếm thần chạy quanh sân tháo mạng, Boss tiếc sức mà đuổi theo sau, còn mấy người khác ngồi xuống, bắt đầu chuyện phiếm.

      <Đội ngũ><Công tử vô đạo> Bà xã hôm nay lợi hại (hình trái tim)

      <Đội ngũ><Y mệ phi vũ> Đúng đó, đúng đó, hôm nay rất thuận lợi, lần trước đến cửa thứ năm cũng qua được ^_^

      <Đội ngũ><Bần đạo pháp hiệu Vô Biên> Nam nữ cùng làm việc biết mệt, có MM (muội muội)nữa càng tốt.

      <Đội ngũ><Kiếm thần đại chiến Độc cửu kiếm> Mọi người thấy lão gia bận rộn sao, làm gì mà ngồi chuyện thế?

      <Đội ngũ> <Y mệ phi vũ> Hihi, vì trong mắt GG (ca ca) Ma kiếm chỉ có em thôi mà…

      <Đội ngũ><Kiếm thần đại chiến Độc cửu kiếm>…Ta khinh…

      …… ……

      Nghiêm Tiêu rời mắt khỏi máy tính, cầm áo quần khăn đồ tắm. Tắm xong quay lại, trước mắt là vô số những tin tức chuyển đến, hộp thoại hầu như bị chiếm hết chỗ.

      <Công tử vô đạo> Bà xã( hình trái tim), hôm nay ông xã của em lợi hại ?

      <Công tử vô đạo> Bà xã, để ông xã gặp em xem, số điện thoại và số QQ (mạng chat tương tự Yahoo của TQ) của em là bao nhiêu?

      <Công tử vô đạo> Bà xã, sao em chuyện.

      <Công tử vô đạo> Bà xã…

      …… ……

      Nghiêm Tiêu kích chuột, trực tiếp đóng hộp thoại, ngón tay đồng thời ấn xuống, Mặc mặc khạp thụy chuyển từ trạng thái luyện cấp bậc biến thành trạng thái PK (tấn công)

      <Đội ngũ> Người chơi Công tử vô đạo tử vong, ba phút sau tự động tiễn ra ngoài Tàng kiếm các.

      Thế giới cuối cùng yên bình.

      Nghiêm Tiêu cầm ly nước, trước mắt hơi nước ngập tràn, khí lạnh của điều hòa làm nước bốc lên.

      Cùng lúc đó, đỉnh đầu của Boss Ma Kiếm cuối cùng cũng xuất vết thương máu đỏ, đương nhiên bị gục ngã.

      <Hệ thống> đoàn cao thủ võ lâm dưới lãnh đạo của đội trưởng Kiếm thần đại chiến Độc cửu kiếm đánh bại Ma Kiếm của Tàng kiếm các, đây thực kiện chấn động cổ kim, vô tiền khoáng hậu.

      mập vừa PK người xong xuôi, tiến đến xem:

      - Qua cửa thứ bảy cảm giác như thế nào? Có phải cảm thấy bản thân vừa là cao thủ vừa được người ta sùng bái?

      Nghiêm Tiêu dựa vào ghế, mỉm cười :

      - Chuyện này mà cậu cũng xem là thua rồi.

      Câu này, bị lại cách nguyên văn.

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 2

      Buổi sáng Mạc Nhan nhận được tin nhắn của lớp trưởng, trước buổi tối phải nộp bản tổng kết năm học.

      rất buồn bực, loại văn hành chính này hầu như là từ bé viết thành lớn, tổng kết là khi vào đại học học kỳ tiểu kết, năm học tổng kết. gửi tin nhắn cho Nghiêm Tiêu: “ Tiêu, hôm nay đến phòng tự học nhé, nhớ mang theo máy tính nhé.”

      vốn thường gọi Nghiêm Tiêu như thế, hay gọi nhất là sư huynh Nghiêm Tiêu.

      Mạc Nhan từ lớn lên dưới cái bóng của Nghiêm Tiêu. Bố mẹ và bố mẹ Nghiêm Tiêu vốn là giáo viên cùng trường, lúc đó đãi ngộ của giáo viên nhân dân được tốt lắm, hai nhà ở cùng ký túc xá dành cho giáo viên, và cũng là hai nhà đối diện.

      Nghiêm Tiêu lớn hơn Mạc Nhan tuổi, sinh ra thanh tú nho nhã, như câu của ông chủ nhiệm dưới lầu là: “ xem con mắt, cái mũi đó của đứa bé, ràng cũng có gì đặc biệt, nhưng nhìn là biết giống người khác.”

      Mạc Nhan sau khi sinh ra, dưới quan tâm của bố mẹ hai nhà, lớn lên cùng Nghiêm Tiêu.

      Đáng tiếc là Mạc Nhan hoàn toàn có ấn tượng gì với khoảng tuổi thơ trong sáng mà vô tư đó, nếu có những bức ảnh làm chứng, nhất định cảm thấy mọi người đùa giỡn mình. Sau đó cũng may học cùng trường tiểu học với Nghiêm Tiêu, rồi là học cấp hai, hoàn toàn là bi kịch. Nghiêm Tiêu là học sinh ưu tú toàn diện, giáo viên, phụ huynh chê trách được gì, mẹ của Mạc Nhan càng thích so sánh với Nghiêm Tiêu, mà nội dung câu chuyện luôn lấy câu mở đầu là “Con xem Nghiêm Tiêu nhà người ta…”.

      Từng có đoạn thời gian, Mạc Nhan hễ nghe từ tương đồng với “Nghiêm” và “ Tiêu” tìm cách chạy trốn.

      Khó khăn lắm mới qua tốt nghiệp cấp hai, Mạc Nhan dứt khoát điền hồ sơ vào cấp ba cùng trường với Nghiêm Tiêu thi đỗ năm trước, chọn phương hướng hoàn toàn ngược lại. Như vậy, những gặp ở trường, mà đến đường học cũng gặp.

      Nhưng việc chọn trường và chuyển nhà lại giống nhau, hai nhà Nghiêm, Mạc hai lần chuyển nhà, lần thứ hai lại là cùng chuyển đến ở cùng lầu, dãy, khu phố chung.

      Người lớn đều thích đó gọi là duyên phận.

      Mạc Nhan cực kỳ buồn bực, gì buồn bực hơn. Vì thế khi biết mình bất hạnh lại học cùng chung trường đại học với Nghiêm Tiêu, hận đến mức ngẩng đầu lên được.

      Ai đến người gặp xui xẻo cũng độc đến nỗi này chứ?

      Ngày Mạc Nhan nhập học, kéo theo vali lạc đường ở công viên ngôi trường lạ lẫm, nghe được câu nhiệt tình của giọng nam từ phía sau vang lại: “Bạn, chào bạn, bạn là sinh viên mới à? Có cần tớ giúp gì ?

      Mạc Nhan nghe thanh ngoảnh đầu lại, đứng ở trước mặt sinh viên nam mập mạp, cười tít mắt với cái má có lúm đồng tiền.

      theo cách văn vẻ, có loại người, toàn thân tràn đầy khí chất thân thiết, khi bạn thấy ta tự nhiên có cảm tình tốt, và loại cảm tình tốt đó bị thúc đẩy ngừng lớn lên dưới ảnh hưởng của thúc hóa của nụ cười, ở trong lòng lớn lên và loại cảm tình đó gọi là mến-ngay-từ-lần-gặp-đầu. văn vẻ hơn, lúc đó trong lòng Mạc Nhan ngừng lớn lên cảm giác như thế. Đương nhiên sau này thực chứng minh, đó gọi là trường hợp gặp gỡ dẫn đến có tiếng tâm hồn chung.

      Ngay lúc đó, ánh nắng nghiêng dưới bóng cây, chiếu những vết lấm tấm, gió ngày hè thổi , tất cả êm đềm mà đẹp đẽ. Đúng như nhà họa sĩ nổi tiếng nào đó từng , giây phút đó, vòng quay vận mệnh lần nữa chuyển động.Sinh viên nam mập đó bước đến bên , cười rạng rỡ :

      - Bạn à, cái vali này của bạn rất nặng nhỉ, tớ giúp bạn nhé. À, bạn ở ký túc xá nào?

      Mạc Nhan chỉ về phía sau :

      - , cần đâu, có người đến đón mình.

      Nghiêm Tiêu thong thả từ xa đến, mặc dù rất nắng nhưng vẫn nhàng :

      - Đến ký túc xá dỡ đồ trước nhé, em ở lầu nào? Thanh Khê hay Lam Điền?

      Mạc Nhan xem tờ giấy nhập học :

      - Thanh Khê.

      Các lầu ký túc của đại học Z đều có tên, mà những cái tên này được đặt nghe có vẻ rất xanh tươi trù phú, ví dụ như Bạch Sa, Tử Vân, Thúy Bách, Đơn Dương…

      Sinh viên nam mập nhìn Nghiêm Tiêu, cười càng rạng rỡ hơn :

      - Tôi mà đây là duyên phận, phải người cùng nhà, vào cùng cửa, mọi người đều là người nhà.

      Mạc Nhan bị đến ngứa cả lòng, lập tức bật lại:

      - Ai là cùng nhà với ta?!

      Nghiêm Tiêu liếc tên mập, lạnh lùng :

      - là người nhà vậy vali để cậu xách rồi.

      mập lập tức :

      - Đều là người nhà, khách sáo qua khách sáo lại như thế là người ngoài rồi, hai em chúng ta ai với ai xách chả được nhỉ?

      Bị hiểu lầm cách đau lòng, trong đầu Mạc Nhan lập tức xuất liên tưởng diệu kỳ. Mặt mày của Nghiêm Tiêu rất tuấn tú, khí chất lại cực tốt, khi hơi chau mày cũng có cảm giác đẹp đẽ khó tả. Tuy vẻ đẹp của mập còn chờ phải nâng cấp, nhưng bây giờ để ý kĩ, vẫn là hết sức thân thiện. Vì thế, Mạc Nhan mới viết bài văn, lại ngờ máy tính bị virut xâm nhập bị hỏng, sau phải nhờ Nghiêm Tiêu sửa giúp, bài văn đó cũng bị lộ. Nhưng việc đó là của sau này.

      Lúc đó, Nghiêm Tiêu nhiều lời với mập, cúi người cầm tay kéo vali từ tay Mạc Nhan, ngắn gọn:

      - đưa em đến ký túc xá trước, sau rồi đăng ký học phần.

      Mạc Nhan nhìn sư huynh mập đó cách lưu luyến.

      mập cười:

      - Tiêu của chúng ta, hành lý với trọng lượng như thế nhất định thểkhông xách nổi.

      Mạc Nhan lập tức bật cười, hết sức nghiêm trang, vốn là muốn trở thành thục nữ, bây giờ giống như bong bóng xà phòng bảy màu, Bộp tiếng là vỡ vụn.

      Vì thế, vòng quay BT (biến thái ^^) của vận mệnh bắt đầu chuyển động…

      Học xong tiết cuối cùng của buổi chiều, Mạc Nhan ăn tối ở căng tin xong, nhân tiện siêu thị mua vở viết.

      Đó chính là Nơi tinh hoa của tiểu kết học kỳ.

      Mấy năm này là thời đại bùng phát của thông tin. mạng tin tức đủ hình đủ kiểu đều có, tiểu kết của học kỳ đương nhiên cũng ngoại lệ. Vì thế phía nhà trường nghĩ ra chủ ý, tất cả những bản tổng kết cá nhân, đơn xin vào Đảng, báo cáo thực tập đều thu bản photo, bắt buộc phải viết tay bằng giấy theo đúng quy cách.

      Mạc Nhan đến phòng tự học, thấy Nghiêm Tiêu thu xếp tài liệu, đống

      giấy A4 đầy những chỉ lệnh của máy tính.

      Nghiêm Tiêu thấy , đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi ;

      - đến nhà ăn, cần mua gì ?

      Mạc Nhan lắc đầu, mở máy tính bàn, ấn nút mở. lúc ai đó có ở đây, đăng nhập game, chừng giờ này còn có người quen online, ít nhất cần phải với người khác, tháng nay mình vì kiểm tra mà cắt mạng.

      lên mạng, thấy có tin tức ở hộp thoại, là Y mệ phi vũ:

      - Mặc Mặc, em và Công tử vô đạo cãi nhau à? Hôm qua sao lại PK cậu ta rồi?

      Công tử vô đạo là trong những người quen biết sớm nhất khi tham gia trò chơi. ta ép làm bạn tốt, còn đề xuất việc dẫn dắt luyện cấp bậc, ngoài ra còn đề xuất “Làm bà xã nhé, những huynh đệ chơi cùng đều tìm được bà xã rồi.”

      Mạc Nhan vì cái lý do này mà dở khóc dở cười, cuối cùng cũng đồng ý.Tùy ý người hỏi, có lý do gì mà trả lời câu hỏi đau đầu này. Sau đó, vẫn tự tập hợp, làm thuốc, làm nhiệm vụ.

      Trong game, bạn biết tôi là ai, tôi cũng biết bạn là ai, cần phải cho là .

      Nhưng lời của Y mệ phi vũ khiến Mạc Nhan hiểu tẹo nào:

      - Em PK ta khi nào?

      Y mệ phi vũ nhanh chóng trả lời:

      - là tối hôm qua, lúc tấn công Tàng kiếm các ấy.

      Y mệ phi vũ:

      - Cũng đến cửa cuối cùng rồi, Công tử vô đạo bị PK mất, đến kinh nghiệm cũng có lấy điểm, quá thảm thương!

      Mạc Nhan nhanh chóng thanh minh:

      - Oh, tối qua phải là em lên mạng.

      Y mệ phi vũ:

      - Em bị trộm pass à?!

      Chuyện gì thế này?

      Mạc Nhan lấy lại tinh thần:

      - phải, tối qua em có chút chuyện, là sư huynh giúp em chơi bản sao.

      hồi lâu, Y mệ phi vũ mới hỏi lại câu:

      - Vị sư huynh của em đẹp trai ?

      …… ……

      Mạc Nhan chống cằm, đánh câu ở hộp thoại:

      - phải là Công tử vô đạo đó chơi xỏ sư huynh chứ?

      Khi Nghiêm Tiêu trở lại, Mạc Nhan chép bản tổng kết năm học ở máy, vừa copy vừa phát huy tư duy chém gió quý báu: “Thời gian trôi qua nhanh, năm học 200X này cuối cùng cũng qua. Trong năm học này tôi lên lớp trễ cũng về sớm, thiếu tiết, bỏ tiết, chăm chỉ hoàn thành bài tập, nộp đúng hạn…”

      Nghiêm Tiêu bước đến bên Mạc Nhan, ngồi xuống ở vị trí kế bên .Mạc Nhan trong chốc lát viết đến triển vọng trong tương lai: “… tôi cần phải nỗ lực phấn đấu học tập hơn, ngừng tiến bộ, con đường của chính mình phải tự mình bước!” bỏ bút xuống kẹp tờ giấy bản thảo viết chi chít chữ ở bề mặt là bốn chữ Tổng kết năm học, rút ra cuốn tập đề thống kê xác suất tính toán chút, quay đầu qua người ngồi kế bên :

      - Sư huynh, biết làm câu này ?

      Mạc Nhan chỉ khi nào cầu cứu người khác miệng lưỡi rất ngọt.

      Nghiêm Tiêu gì, lấy tập đề viết lên vài dòng chữ rồi để lại.

      Mạc Nhan đầy mãn nguyện:

      - A, ra là thế!

      Mỗi lần trước khi thi hai tuần, nhất định là thời gian đến phòng tự ôn và thư viện. Mạc Nhan phấn đấu từ rất sớm. thể nghĩ Nghiêm Tiêu đúng là cái máy tính tinh tế, lạnh nhạt vô vị mà thể gì.

      lấy ra tập đề kiểm tra tiếng cấp sáu, bắt đầu đọc nhanh, làm đến nửa, có người vào phòng học. ngẩng đầu, người thú vị đó đến rồi. mập vén mấy sợi tóc, cái mông ấy ngồi lên cái bàn trước mặt Mạc Nhan. Loại bàn ghế của phòng học lớn ấy nối lại với nhau, với trọng lượng của ta mà ngồi xuống làm lay động cả dãy bàn ghế.

      mập đưa hai tay vắt ngang chiếc bàn, tạo tư thế đẹp:

      - Học kỳ này em thi cấp 6 sao? Chuẩn bị thế nào rồi? Có chỗ nào hiểu hỏi mập này nhé.

      Mạc Nhan chớp chớp mắt:

      - Sư huynh mập, đổi kiểu tóc mới rồi à?

      Tên mập đắc ý :

      - Đẹp ? Là tóc Yingzibo đó?

      ta lắc lắc ngón tay:

      - Xem em biết điều như thế, sau này có chỗ nào hiểu đến hỏi mập tôi là được. Sư huynh Nghiêm của em quá phiền phức à, đây lại nhiệt tình biết bao.

      Nghiêm Tiêu cũng ngẩng đầu, giọng điệu bình tĩnh :- Cũng chỉ là có người mượn keo vuốt tóc, chỉ có thể mượn cái bên ngoài mà bù đắp cái thiếu sót của bản thân.

      Mạc Nhan phì cười.

      mập nhìn hai người oán trách:

      - Tiêu, người đẹp họ Quý của khoa ngữ tìm cậu ở bên ngoài, cậu xem tôi vất vả đến thông báo lại còn chịu tổn thương…

      Mạc Nhan nghe được tin đồn.

      Nghiêm Tiêu chuyển thân ra ngoài, để cuốn cấp 6 xuống, hỏi cuống quýt:

      - Có phải là chị hoa khôi Quý Nhiễm Nhã? Phải ? Phải ?

      - Em hình như chút cũng nóng ruột phải, hoa khôi tự thân xuất mã, Tiêu rơi vào lưới tình chỉ có thể đếm từng ngày.

      - Oh, tại sao em phải nóng ruột?

      Mạc Nhan chuyển ý nghĩ, rồi :

      - Em hiểu rồi, nhưng tuyệt đối phải em cản đường Tiêu, là ấy giám sát quá mức, cường quyền chính trị.

      mập lật lật cuốn vở ôn tập của , :

      - Chuyên nghành kinh tế của bọn em quá vất vả nhỉ, thi xong mập mời em ăn cơm.

      Mạc Nhan lập tức nhìn ta cười cách tâng bốc:

      - chắc đó nghe, cái này thể trốn.

      Trả tiền là lão đại, mời cơm là đại ca, cơm áo cộng tiền bạc là thể đắc tội, đó đúng là chân lý.

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 3

      Ôn luyện cả ngày.

      Đáng thương Mạc Nhan chỉ có thể khổ tâm hướng về phía trước. Năm mới vào trường quá đỗi vui mừng, bỗng nhiên lại thành ra căng thẳng, u tối mặt mày. Nghiêm Tiêu sớm ôn tập xong trước khi thi hai tuần, đặc biệt chờ để đốc thúc .

      Nghe khi ký túc xá nam của họ tập trung đánh bài, người thua bị dán đầy giấy ở đầu, lại giữa đường biểu diễn để mọi người xem ba phút.

      Mạc Nhan ngờ rằng dùng chiêu này đối phó với , chỉ thấy Nghiêm Tiêu kéo tay của , cách dứt khoát:

      - Làm sai câu, viết lên tay ba chữ, đến khi viết đầy lên tay viết lên mặt.

      Mười giờ kém mười, Mạc Nhan ngáp ngắn ngáp dài quay về ký túc xá, tay đầy những chữ: “Tôi là lợn”.

      Bạn cùng phòng Manh Manh thấy thế khảng khái:

      - Sư huynh Nghiêm nhiệt tình nhỉ, bây giờ mới tha cho cậu.

      Mạc Nhan bị chỉnh cho toàn thân đau xót, đến sức lực đuổi bạn cũng có rồi, mạch vào phòng vệ sinh:

      - Nhanh giúp tớ tính thời gian, cố gắng xong trước khi tắt đèn.

      Manh Manh đứng ở ngoài cửa, cách hai phút lại báo thời gian:

      - Cách 11 giờ còn 8 phút…6 phút…2 phút, nhanh lên…

      11 giờ đúng, Mạc Nhan rời phòng tắm, toàn lầu ký túc xá là màn đêm tối.

      Mạc Nhan mò điện thoại, gửi tin nhắn khổ sở:

      - Sư huynh, tha cho em nhé, em cũng dám nữa…nếu yên tâm xóa hết tất cả những văn bản ở máy tính của em

      Chỉ là, bên trong còn giấu các loại văn khác nữa.

      Chưa đầy phút, màn hình điện thoại xuất tin báo: Có tin nhắn. Mạc Nhan ấn nút xem, chỉ là mấy chữ lạnh lùng: “Sáng mai 6 giờ 15 phút”.

      Mạc Nhan trèo lên giường, đắp kín chăn, chưa kịp thương xót và rơi lệ ngủ mất rồi.

      Có người , tàn bạo, là tàn bạo đến tận tâm can, mặt vừa rơi lệ mặt lại cảm thấy rất thoải mái.

      Mạc Nhan phẫn nộ. Lúc mới nghe câu này, còn chưa tự thân cảm nhận, bây giờ có ý muốn chết. Chỉ là khí thế của Nghiêm Tiêu quá mạnh, khi bắt đầu còn chưa kịp phản kháng, đợi đến lúc cần phản kháng còn sức lực bùng phát vũ trụ nữa rồi.

      Tuần lễ thi cử trôi qua nhanh chóng, chính xác là chỉ có thể dùng từ “nhanh”. Mạc Nhan nhớ hôm qua mới thi môn đầu tiên mà trong chốc lát thi môn cuối cùng rồi.

      Thi môn cuối cùng xong, có vài môn có kết quả rồi.

      Mạc Nhan mở hệ thống sinh viên ra xem, cảm thấy kinh ngạc thôi, số điểm hoa lệ này là ở đâu ra? Dò hệ thống điểm số còn có thể dựa theo danh sách tự động phân ra thành tích chuyên ngành, chọn mục tự động sắp xếp, xem thứ tự sắp xếp theo danh sách, chỉ muốn khóc to.

      Nếu phải vì thành tích học kỳ của Mạc Nhan quá bình thường, có được học bổng cũng thành vấn đề.

      lôi điện thoại, chụp ảnh làm chứng.

      Nghiêm Tiêu bước vào khu Toán học của khoa máy tính.

      Khu Toán học của khoa máy tính luôn được sắp xếp mạnh mẽ mà đơn giản.

      Chúng cần sặc sỡ, cần từ ngữ hoa hòe, chỉ có logic nghiêm ngặt và suy tính chính xác. Tất cả những phát có sức sáng tạo đều được hình thành từ tầng tầng lớp lớp tư duy nghiêm ngặt.

      Còn khoa văn học cần lý tính, chỉ cần nghiêm ngặt cẩn thận, bạn có thể tưởng tượng cách tự do. Loại tưởng tượng đó là lãng mạn, là bất ngờ, lại có ý vị khác thường.

      mập từng viết với tình cảm sâu sắc như thế ở đơn xin chuyển chuyên ngành của mình.

      Con người là cần có những tình cảm tùy ý. Còn nhân sinh lại cần ngừng tìm kiếm những cái khác bản thân mình chưa có ở bạn khác giới.

      Giáo viên hành chính bị làm cho hết sức sửng sốt, cuối cùng cũng bật đèn xanh.

      Nghiêm Tiêu đúng lúc bước vào phòng làm việc, rồi nghe tiếng chuông điện thoại reo lên. ấn nút nhận, xem tin nhắn của Mạc Nhan: Tiêu, là ngọn đèn soi sáng cuộc đời em.^_^ Kế đó là bức ảnh kết quả thi cử.

      Người nào đó thường cái tốt học mà học cái xấu nhanh, học những lời hồ đồ, bốc phét của mập cách thành thục.

      Nghiêm Tiêu hết cười nổi, rút danh bạ gọi số của mập:

      - Hôm nay cậu mời cơm, nhớ là tắm rửa sạch , trả nổi chịu. Tớ và Mạc Nhan giúp cậu trả.

      Phố sinh viên của đại học Z hết sức phồn hoa, dãy toàn đều là quán cơm , trời nam đất bắc, chua cay mặn ngọt gì cũng có.

      Trong đó, được giới sinh viên thích nhất là canh cá.

      Bưng lên bàn nhất định là có đủ loại, bên trong có giá đỗ, rau chua, nấm kim chi…, còn có những miếng cá cực mỏng, dưới đáy canh là màu đỏ, là những quả ớt chính hiệu.

      Lúc bắt đầu, khó tránh khỏi có sinh viên quen ăn cay. Có thể sau khi ăn canh cá này, thích ăn cay, cay được, nhắc ông chủ: “Đừng cho ít cay mà phải là cay nhất, càng cay càng tốt”.

      Bởi vì là buổi trưa nên sinh viên ra ngoài ăn đặc biệt nhiều, đông chật kín cả tiệm .

      Mạc Nhan nhớ là học kỳ này có giáo viên từng học ở trường nổi tiếng nào đó bên Mỹ dạy về pháp luật kinh tế, vị giáo viên này mang chất giọng nửa Hồng Kông nửa Đài Loan lên lớp, tùy ý đến mức độ la cà, thậm chí còn thích câu: “Mấy cậu sinh viên này, làm sao lại thích ăn đồ ở những tiệm bẩn thỉu bênngoài, những tiệm ở phố sinh viên đều là thùng rác, mấy cậu lại chê bẩn”.

      Mạc Nhan mỗi lần nghe vậy đều nổi da gà.

      Mọi người đều để ý lắm. Khi tụ tập ở phố sinh viên ăn uống, thường thấy có người cầm đũa mà mô phỏng giọng điệu của người nào đó: “Đối diện là thùng rác, cậu cũng chê bẩn, đáng ghét…đáng ghét chết mất, đáng ghét…”

      Đến cuối học kỳ khi đánh giá điểm cho giáo viên giảng bài, giáo viên đó có điểm thấp nhất từ trước đến nay trong lịch sử. có thể thấy ở trường học, làm mưa làm gió nhất định là sinh viên.

      Canh cá nóng hôi hổi được bưng lên bàn.

      mập tỉ mỉ ngắm chậu gang đựng đầy canh cá, than rằng: (người TQ gọi canh cá ở quán thường thường là đựng trong những chậu lớn)

      - Bi kịch, sao phải là chậu gốm Thanh Hoa?

      Mạc Nhan mở đôi đũa tre :

      - Mọi người đều ra ngoài ăn vào lúc này, đương nhiên chậu gốm đủ dùng rồi.

      mập gõ gõ vào chậu gang:

      - Tớ cảm thấy đây giống như chậu rửa chân ấy…

      Đôi đũa rơi vào đầu mập, Mạc Nhan phản bác:

      - Đó gọi là thực dụng!

      Nghiêm Tiêu nghe hai người thảo luận, bỗng cảm thấy mất cả hứng ăn.

      Tên mập oán trách than thở rằng:

      - Mấy học kinh tế, lúc nào cũng thực dụng, chút lãng mạn…

      Mạc Nhan sững sờ, sư huynh mập, ràng cũng từng học kinh tế đó. Bất luận là chọn nguyên liệu hay chất lượng cũng đều là vậy. Chỉ là vào năm hai, mập tự dưng lại viết đơn xin chuyển chuyên ngành, chuyển từ khoa máy tính sang khoa Trung Văn, việc này lúc đó làm cả trường kinh ngạc, được liệt vào là trong những câu đố thể giải của đại học Z.

      Mà sau đó trưởng khoa của hai khoa lại đều phê chuẩn, cũng đủ để làm người ta bàn tán.

      mập cắn miếng cá, chú ý tới Mạc Nhan:

      - Nghe học kỳ này em thi rất tốt, chắc chắn có suất học bổng rồi, ôn tập rất vất vả nhỉ?

      Mạc Nhan dừng lại, liếc trộm Nghiêm Tiêu, chỉ thấy vẫn có chút biểu cảm, bèn rằng:

      - Đều là công lao của Nghiêm sư huynh … là vất vả chút…đừng nhắc nữa…

      mập cúi đầu ăn, cách hàm hồ:

      - Xem ra học hành là rất đau đớn…

      Mạc Nhan cầm cuốn menu, vui vẻ :

      - Sư huynh, em cũng khách sáo với nữa, thêm mấy món nữa là ok.

      Bữa cơm này toàn là đồ ngon giá rẻ.

      Mạc Nhan vui vẻ bộ để tiêu hóa sau khi ăn, thuận miệng hỏi Nghiêm Tiêu:

      - về nhà luôn à? Chờ chút nữa bố em đến giúp em chuyển đồ, bắt xe khách thuận tiện hơn là xe buýt.

      và Nghiêm Tiêu đều là sinh viên vùng này.

      Chỉ là vị trị địa lý của đại học Z khá hẻo lánh, đường từ ký túc xá đến trạm xe buýt cũng hơi xa chút. Có người còn coi đó là phương thức tốt để vận động gân cốt.

      Nghiêm Tiêu thẳng mạch, chân dài người cao, bước bước xấp xỉ gần với Mạc Nhan bước hai bước, :

      - về vội, ngày mốt có khoá học thực tiễn ngắn.

      Mạc Nhan nghe như thế cũng có gì là bất ngờ, nhìn xa có bóng người thấp thoáng bước lại. Những ở độ tuổi này đều xinh đẹp, thanh xuân tràn đầy, hoặc là hoạt bát hoặc là ngại ngùng, còn có chút nho nhã. Nhưng vị trước mắt, đến Mạc Nhan cũng thể thốt lên đây đúng là tuyệt đỉnh của tuyệt đỉnh à.

      Tóc dài, da trắng, đúng là đẹp mọi nơi mọi lúc, trang điểm kiểu cổ điển.

      Từng có người thảo luận trong BBS (mạng tập thể) của trường, phong cách học tập của đại học Z quá nghiêm ngặt, tài nguyên thiếu thốn, tài nguyên bồi bổ cho hai con mắt lại càng tuyệt chủng. vị sư huynh của trường này còn viết trong bài luận dài, tồn tại của những nữ thạc sỹ, nữ tiến sỹ, phó tiến sỹ là do họ tìm được bến đỗ nên quay lại lao đầu vào giới học thuật, đó là bi ai của nữ giới.

      Từng có nhiều lúc, Mạc Nhan cảm thấy đại khái đúng là như vậy, nhưng khi nhìn thấy nữ giáo viên hướng dẫn của mình mới cảm thấy đó mới là có căn cứ.

      Vị giáo viên hướng dẫn đó, học vị cao, thu nhập cao, xinh đẹp dịu dàng, có xe có nhà, thiếu thốn duy nhất là chồng. Lúc ấy về chuyên ngành của mình tràn đầy tình nghề nghiệp của bản thân. phải cần mà là bồi đắp khác, thấy đầy đủ và thỏa mãn.

      Nữ sinh thời nay còn là vật phẩm phụ thuộc của nam sinh. Tuy đạt được bình đẳng hoàn toàn, nhưng ít ra cũng có tiến triển.

      Bóng dáng yểu điệu bước tới trước mặt rồi dừng lại. Quý Nhiễm Nhã nhìn Nghiêm Tiêu, :

      - Tý nữa em đến tìm .

      Nghiêm Tiêu gật đầu, lướt qua ấy.

      mập ghen tỵ đỏ con mắt, chỉ :

      - Cậu làm quen với hoa khôi từ khi nào vậy, sao với em tiếng!

      Nghiêm Tiêu nhún vai:

      - Có lần ấy gọi tớ, tớ lúc đó căn bản là nhận ra ấy.

      Mạc Nhan thở dài. chút nữa là tưởng tượng ra hoàn cảnh đó. Quý Nhiễm Nhã là phó chủ tịch của hội sinh viên trường, lại là hoa khôi, toàn trường ai là biết ấy. tưởng là Nghiêm Tiêu nhất định nhận ra mình, vì thế mới dừng lại chào hỏi, kết quả Nghiêm Tiêu chỉ có hỏi ấy có câu:

      - Bạn là ai?

      mập lại được phen ghen đến đỏ mắt:

      - Hoa khôi là nữ thần của toàn thể sinh viên nam khoa văn học chúng tớ đó.

      Mạc Nhan đến trước lầu ký túc xá, chào hỏi xong chạy biến.

      Nơi có phụ nữ là có tám chuyện.

      bước vào phòng, câu đầu tiên là:

      - Tớ được chứng kiến cuộc gian tình!

      Ba còn lại lập tức ló mặt ra, hỏi lao nhao:

      - Gian tình gì? Gian tình ở đâu? Gian tình của ai với ai?

      Sau khi nghe ngắn gọn câu chuyện xong, Manh Manh :

      - mới nhớ, tối qua tớ còn gặp chị Quý với Nghiêm đứng chuyện với nhau ở siêu thị đó.

      - Hình như hai ngày trước họ còn mượn sách ở thư viện cùng nhau.

      - Í í í……

      …… ……

      Tất cả các con mắt đều sáng lên rút ra kết luận cuối cùng: cặp mới của trường sắp xuất .

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 4

      Mạc Nhan về nhà bắt đầu kỳ nghỉ hè.

      Nghỉ hè là để tăng cân và làm biếng. Mạc Nhan ngủ no hai ngày mới nghĩ ra tháng rồi chưa online, khi nghĩ ra cũng chưa muốn ép mình làm ngay. Đó là chuyện chưa từng có từ trước đến nay.

      Mạc Nhan mở máy tính, đăng nhập trò chơi, trong nhóm chuyện với nhau rất rôm rả, nhưng có những cái tên xuất hết sức lạ lẫm.

      Chưa đủ tháng mà cảm thấy như mình lạc hậu.

      Mạc Nhan thở dài, có tâm trạng luyện cấp bậc, nên để nhân vật đến nơi yên tĩnh làm thuốc. cách hồi màn hình máy tính xuất cửa sổ chuyện của QQ, Y Liễn gửi đến biểu tượng tràn đầy lửa rằng:

      - Bạn lên mạng bao lâu rồi? Gần đây nhóm có rất nhiều thay đổi, Công tử vô đạo suốt ngày chơi trò tình cảm. Mấy ngày gần đây họ luyện cấp bậc, ngày nào cũng thấy họ rất tình cảm đó.

      Y Liễn là bạn học cấp ba với Mạc Nhan, quan hệ giữa hai người rất tốt, lúc đầu chơi Kiếm vũ cũng là do Y Liễn lôi kéo chơi cùng.

      Mạc Nhan nhìn đoạn hội thoại đó, trong chốc lát phản ứng kịp. tự nhủ là do ôn tập quá vất vả nên mới nghe hiểu lời người bên kia , bèn trả lời:

      - thế nào nhỉ, tớ chưa chính thức cưới sao trở thành hạ đường phu (vợ bị giựt chồng) rồi thế?

      Y Liễn hiểu ra:

      - Chưa cưới người ta gọi là hạ đường phu được rồi.

      Mạc Nhan gửi cái mặt cười:

      - Tớ tức giận, loại đàn ông đó, bất luận là ta đá tớ hay tớ đá ta, tớ đều chán ghét, đúng ?

      Y Liễn nghĩ, đó đúng là phong độ tốt, là tốt.

      Chỉ thấy ở cửa sổ trò chuyện xuất hàng chữ:

      - Nhưng cuối cùng tớ lại bị đá, là mất mặt.

      - Nhưng lại có câu rằng, thành tức là bạn thua…

      Y Liễn lần nữa hiểu ra :

      - Rốt cuộc cậu muốn gì?

      Mạc Nhan nghĩ ngợi chút, tâm trạng bình tĩnh viết:

      - Tớ cũng biết.

      Mạc Nhan ngồi mình ở góc của môn phái làm thuốc, hộp thoại bỗng nhiên xuất câu thoại.

      <Công tử vô đạo> Bà xã, lâu rồi gặp em, nhớ chết được. (hình trái tim)

      Mạc Nhan lúc đó như đơ ra, đàn ông quả là động vật biết dối chớp mắt nhất thế giới này. nghĩ ngợi lúc rồi trả lời:

      - phải cưới vợ mới rồi sao? Kết hôn mà gửi thiếp mời cho em.

      Trong game online Kiếm vũ, hệ thống kết hôn có thể là cực kỳ RP, đầu tiên cần nhóm đến chỗ Nguyệt Lão làm nhiệm vụ, chờ đến khi mức độ cảm tình của hai người đạt được 500 điểm, lại chuẩn bị các đạo cụ dùng cho hôn lễ, sau đó đặt hôn trường rồi mới có thể thành lễ.

      Công tử vô đạo cùng người khác tìm hiểu tình cảm, đương nhiên là vì hôn nhân.

      Mạc Nhan tự nhủ, mình sẵn sàng cho việc tham gia vào vòng xoáy tình cảm tay ba này.

      Công tử vô đạo: – Bà xã gì thế? có vợ mới lúc nào đâu? từ đầu đến giờ chỉ mình em.

      Mạc Nhan những nỗi da gà mà còn muốn nôn. Cái gì gọi là “ từ đầu đến giờ chỉ mình em”, họ đến gặp mặt cũng chưa gặp mặt, đối phương là vuông tròn hay méo cũng đều biết.

      vốn muốn trả lời “ lại chưa từng gặp em lấy đâu ra mà .”, nhưng nghĩ lại lập tức quên ý này. Máy phục vụ của nơi ở là khu nào đó của Hoa Đông, những người cùng chơi đều cùng thành phố. đến tuổi này rồi, cũng muốn lại chơi cái trò vô vị là gặp bạn mạng.

      Cách hồi, Công tử vô đạo lại gửi tin nhắn:

      - Bà xã, em ở chỗ nào? đến tìm em được ?

      Mạc Nhan giả vờ hay biết gì:

      - tìm em có việc gì? Hôm nay em luyện cấp bậc.

      - Quá lâu gặp rồi, muốn đến gặp em.

      Mạc Nhan nghĩ lúc rồi gõ câu:

      - Vừa hay em mới bán nguyên liệu kiếm được ít tiền, bây giờ đủ tiền dùng ?

      Mạc Nhan là người như thế.

      Luyện cấp bậc, làm biếng; chạy làm nhiệm vụ, có chỉ dẫn lạc đường, nhưng buôn bán, rất chi là được, chiêu tủ là bán giá rẻ, lại thể ra là mình có tài sản. Mạc Nhan nhớ lại lúc bắt đầu chơi Kiếm vũ, quen với người khác, cũng chưa gia nhập bất cứ nhóm nào, chỉ có và Y Liễn cùng dựa vào nhau. Lúc đó quen Công tử vô đạo, từng cho mấy trang bị cơ bản.

      Lúc đó, họ vẫn đều là lính mới.

      lặng lẽ chờ, chờ Công tử vô đạo trả lời :

      - Bà xã tốt (hình trái tim), em ở đâu tới!

      Mạc Nhan kích chuột, nữ tử của Y mệ phiêu phiêu đứng dậy, chạy đến nhân viên bảo quản vật phẩm. rút ra 200K, với Công tử vô đạo địa điểm giao dịch, sau đó trực tiếp gửi giấy báo về thành.

      Dòng người nhộn nhịp.

      Lúc này sắc xuân bên đường, hoa dương liễu nở rộ. Nơi cầu Ngọc là những thiếu niên cưỡi ngựa qua, đài Dương liễu người người nhìn nhau.

      Kiếm vũ là trò chơi có đồ hoạ tương đối xuất sắc.

      Mạc Nhan chờ đối phương cưỡi ngựa đến gần bắt đầu mở giao dịch, để toàn bộ vàng trong tay nải giao cho đối phương. Dùng số vàng này mua những trang bị mà trước đây đối phương mua cho, thiếu cái nào.

      Sau khi giao dịch xong, gửi tin nhắn cho Công tử vô đạo:

      - Như thế em nợ nữa.

      Người cầm tiền của phụ nữ mà biết xấu hổ như thế, làm bạn cũng thấy ghét. Mạc Nhan gõ bàn phím, quên việc ai là người đầu tiên đưa ra việc cho người ta tiền.

      Chờ đến buổi tối lên mạng, khi cùng với người trong nhóm diệt quái, Mạc Nhan mới hiểu cái gì gọi là đối nhân xử thế.

      Công tử vô đạo chuyện riêng với :

      - Bà xã, em còn vàng ? muốn mua chút đồ, nhưng tiền đủ.

      Mạc Nhan có chút kỳ lạ, dùng vàng trả nhân tình mua trang bị vật phẩm loại tốt đương nhiên đủ, nhưng muốn mua thuốc mua nguyên liệu v.v… ta quá đủ.

      Mạc Nhan muốn hỏi ta muốn mua gì, chỉ thấy Y Liễn gửi tin nhắn QQ đến:

      - Mạc Nhan, Công tử hỏi mượn tiền cậu ? ta vừa mới hỏi mượn tớ. Cậu đừng có cho ta mượn, ta dùng để mua đồ dùng cho hôn lễ.

      Mạc Nhan sững sờ, cảm thấy những việc làm trước đó của bản thân ngu xuẩn. Tuy xem việc kết hôn trong game là nhưng bây giờ đối phương bội ước, còn muốn đưa tiền cho kết hôn, đó quả là quá quắt. chơi game, chủ yếu là muốn cần suy nghĩ mà sống thoải mái, lại bị người vô duyên cớ chọc giận.

      Hơn nữa, nếu là chọn đàn ông, lúc đầu cũng cần chọn người có phẩm chất có tu dưỡng.

      Y Liễn tiếp tục gửi tin nhắn QQ cho :

      - Lúc chiều cậu lên mạng, có người trong nhóm còn đến chuyện này. Tớ còn lưu lại hình, cậu có cần xem ?

      Mạc Nhan dứt khoát:

      - cần xem đâu.

      Việc này nghe thôi cũng tức, bằng mắt thấy để lòng yên ổn.

      chuyện với Công tử vô đạo, trực tiếp xóa khỏi list bạn tốt, rời nhóm. Cấp bậc của ở trong nhóm tính là cao, nhưng lại là cao nhất trong chức danh bổ trợ, rút nhóm, nhóm trưởng nhóm phó lập tức đến lôi kéo ở lại.

      Mạc Nhan muốn giải thích, mạch chạy đến ngoại thành, khi qua ngoại ô thành phố, gặp hai người chơi cấp hơn 50 PK những người chơi mới qua lại. Hai người thấy đến, cầm dao, dùng kiếm, tập trung chào hỏi Mặc mặc khạp thụy.

      Mạc Nhan hiểu ra, hai vị này đại khái là những người chơi chưa lâu, lại nhận ra có cấp 80, thân là bộ trang bị phòng ngự cao, đứng thế để họ chém, cũng chém được lúc. Vì thế quyết định tuân theo phương châm hiệu suất cao, chờ họ chém từ từ bằng trực tiếp đưa họ về thành cứu sống.

      Mạc Nhan ấn phím nóng, chuyển sang trạng thái PK, dùng chiêu thức tấn công duy nhất treo người trong đó, ngoài ra ép khó người muốn về thành, còn chưa chạy đến cổng thành, bị nũ hiệp y sam phiêu phiêu tàn sát.

      Mạc Nhan đứng dậy pha ly trà sữa, khi về chỉ thấy bên đường đứng dãy bóng màu xanh.

      Người đó đứng dưới tán cây đầy hoa, tóc đen phất phới, sau lưng có cây kiếm đeo lệch, , lúc lúc .

      Mạc Nhan nhìn tên đầu người đó bỗng sững lại.

      Túy đạp thanh thu. Cái tên này rất quen, hình như từng thấy ở đâu. đến xem bảng danh sách cao thủ, xếp ở vị trí thứ năm quả là Túy đạp thanh thu.

      Cần biết là những cao thủ trong top 10 đều là nhân vật xuất quỷ nhập thần, cũng chưa gặp qua mấy người.

      Chỉ thấy Túy đạp thanh thu di chuyển bước, đỉnh đầu xuất bốn chữ: là Nghiêm Tiêu.

      - …Oh!

      ngụm trà sữa của Mạc Nhan trào ra máy tính.

      chết lặng.

      Nghiêm Tiêu nheo mắt nhìn màn hình hiển thị, chỉ thấy Mặc mặc khạp thụy đứng trơ ở đó, chút phản ứng cũng có. Đoán là chút nữa thể nào cũng hỏi đống câu hỏi.

      Nhưng đoán sai rồi.

      Mặc mặc khạp thụy rất lâu mới câu:

      - Tiêu, bằng chúng ta kết hôn nhé?

      Lần này đến lượt bị sặc.

      Mất Công tử vô đạo, lại nhặt được Túy đạp thanh thu, lời lỗ thế nào cũng quá ràng rồi.

      Mặc mặc khạp thụy vui mừng kéo chàng tuấn tú áo xanh đến chỗ Nguyệt lão định ước, vì đường quá xa, chạy lúc mà chưa tìm thấy chỗ. Túy đạp thanh thu cuối cùng cũng nhẫn nại được :

      - Cưỡi ngựa , chở em.

      Hình thức giao lưu giữa nam và nữ trong Kiếm vũ đều có chút khí bong bóng màu hồng, trong đó thích nhất là nam nữ cùng cưỡi ngựa. Con trong game được nhấc lên ngựa, giống như chú chim non ngồi trong lòng người con trai.

      Mạc Nhan gửi hình ảnh này cho Y Liễn xem, Y Liễn lập tức hỏi:

      - A..a…a…, đó phải là cao thủ Túy đạp thanh thu vang danh thiên hạ sao?! Cậu và ta có quan hệ này từ khi nào?! Trò chơi này tớ chơi lâu như thế, đây mới là lần đầu gặp Thanh thu .

      Mạc Nhan hết sức vui vẻ trả lời:

      - Bởi vì chúng tớ sắp kết hôn mà.

      - Mà tuy tớ cầu hôn nhưng người ta đồng ý rồi.

      ra Nghiêm Tiêu vẫn chưa trả lời Được hay được, cơ mà theo quy tắc nào đó, Mạc Nhan vẫn cảm thấy điều đó đại biểu là chấp nhận mức độ nào đó. Rốt cuộc có thể lấy cao thủ thiên hạ, chuyện này thực rất là có mặt mũi.

      Hai người kết sợi tơ hồng ở chỗ Nguyệt lão, hợp nhóm tăng cường mức độ tình cảm.

      Mạc Nhan lúc đánh quái hỏi:

      - Sư huynh, tại sao lại đặt cái tên này? Đó phải là phong cách của chứ?

      Đối phương trả lời. Chỉ thấy tư thế diệt có chút hung dữ, ra hết mấy chiêu thức biến vùng trở nên hoang sơ, tấc đất cho quái sống sót.

      Mạc Nhan hưởng thụ việc trốn đằng sau mà thu lấy điểm kinh nghiệm, nhìn cột kinh nghiệm dần dần thay đổi.Thực bây giờ cấp bậc của còn thấp nữa, mỗi lần thăng cấp đều chầm chậm khiến người ta sốt ruột.

      Bỗng nhiên, Túy đạp thanh thu thu kiếm:

      - Còn lại cậu đánh , tôi nghỉ lát.

      Mạc Nhan tưởng rằng những lời này là với bản thân, nhất thời rất bực bội. Địa điểm Nghiêm Tiêu chọn để luyện cấp bậc, đẳng cấp của quái còn cao hơn , căn bản là đánh lại. chưa kịp thấy người chơi đàn lại, áo bay phất phới, ngồi xuống, đặt đàn đầu gối.

      Khi Mạc Nhan thấy bốn chữ “Tiêu sương dạ vũ” đỉnh đầu đối phương, chút nữa rối loạn.

      Túy đạp thanh thu xếp thứ năm bảng cao thủ thiên hạ, mà Tiêu sương dạ vũ nhưng lại xếp thứ hai, mà còn là người chơi nữ duy nhất trong số mười người.

      Thực ra những cái này đều tính là hiếm thấy nhất, việc hiếm thấy nhất lại là Tiêu sương dạ vũ có mối quan hệ rất tốt với những người chơi nam. Có lần mấy người chơi nam có luận đàn bình luận về những người chơi nữ nổi tiếng, dùng từ đánh giá hết sức khắt khe nhưng duy nhất lại khen ngợi Tiêu sương dạ vũ.

      Tương truyền Tiêu sương dạ vũ là người vừa dịu dàng vừa hào phóng, lại biết làm nũng đúng kiểu con , cũng có tính khí của trẻ con, có khí chất cổ điển, tài năng xuất chúng, lại là người con thần bí đa sầu đa cảm đối với nguyệt vọng đối với hoa sinh tình. Nhưng thường là người chơi nam, luôn lòng có cảm tình với , cuối cùng dù bị hạ gục bởi Tiêu sương MM, chết cũng hối hận.

      Mạc Nhan thấy cái dáng nhắn của người chơi đàn chỉ cảm thấy lạnh buốt ở dưới gót chân:

      - Trừ phi, Tiêu sương dạ vũ chính là…

      Nghiêm Tiêu đưa cho đáp án khẳng định chắc chắn:

      - Là Chư Việt Ninh.

      Chư Việt Ninh, tức là mập người bị mọi người quên tên từ lâu nay.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :