1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chỉ Dụ Anh Cắn Câu - Nữ Vương Không ở Nhà (52)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHỈ DỤ CẮN CÂU

      http://***************.com/downloads/image_prv/89/88542.jpg


      Tác giả: Nữ Vương ở Nhà
      Editor: Diệp Lạc Hoa

      Nguồn cv: ngocquynh520



      Giới thiệu​
      mình mang bầu, mình sinh con, cuốicùng bản thân cái gì cũng có, con khôngcòn, người nhẫn tâm từ bỏ.

      Mười năm tuổi trẻ chìm trong đau khổ và nuốitiếc thứ cuối cùng nhận được chỉ là ánh mắtkhinh thường trong lễ đính hôn của người mà -từng-.

      Cái ôm muộn màng, những lời cuối cùng cũng còn nghe được nữa, bên cạnh là con rối gỗ dính đầy máu tươi.

      lần trọng sinh cho Tô Tranh thêm cơhội để bắt đầu,nhưng là bắt đầu từ lúc khônghề mong muốn, từ lúc hết thảy xảy ra, còn khả năng thay đổi những sai lầm đó, và theo như tôi nghĩ, hoàn toàn muốn thay đổi, nếu ông trời cho trở lại khi tất cảmọi thứ bắt đầu, cho lần lựa chọn lại có lẽ vẫn chọn con đường ấy.

      Tình của tuổi trẻ ngông cuồng cỡ nào,những lời hứa đó có thành thực bao nhiêu. kiếp phu du sống trong chờ đợi và hi vọng,kiếp này Tô Tranh còn là bé ngốc vẫnmãi chỉ hi vọng Mạc Phong mang lại cho hạnh phúc nữa, học được kiên cường, học được cách tự lập, tự mình tìm cái mình mongmuốn và kiếp này Tô Tranh ấy cũng tinvào cái gì gọi là tình nữa.

      Mười năm, với người khác là 10 năm, nhưng vớicô cái thời gian đau khổ đó là 10 năm kiếp nàyvới 10 năm tiền kiếp, có thể có đủ điềukiện để quang minh chính đại đứng trước mặt con mình, như ở kiếp trước phải khốn khó giả làm người hầu cận.

      Mạc Phong của 10 năm sau vẫn vậy, đầy hậnthù với người con nghĩ vì tiền bạc có thể bỏ qua , phẫn hận, cam lòng hayvì chút tình còn lại với người con ấy để lại tiếp tục cho ấy thêm cơ hội, nhưng lại lần nữa thất vọng vì sau 10 năm ấy,Tô Tranh vẫn như cũ, nguyện gánh vác hết thảychứ lựa chọn chờ đợi , tin tưởng .

      Mạc Phong – Tô Tranh, thể ràng là ai sai ai đúng,có sai chăng vì lúc tuổi trẻ, khitình , tin tưởng vẫn chưa đủ độ, khi hai con người còn chưa nhau sâu sắc gặp phải cách trở quá lớn nên thể vượt qua. 10 năm trước, khi Tô Tranh cần nhất, Mạc Phong ở đó, vẫn chưa đủyêu, chưa đủ tin tưởng và hơn hết là chưa đủ thực lực để bảo vệ , để rồi 10 năm sau MạcPhong trưởng thành, vững trãi Tô Tranhcũng còn là cần trở che của thủa nào. quay lại, phải vì tìnhyêu hay vì mà vì muốn lật đổ nhà họ Mạc,vì mang hai đứa con của mình.

      câu truyện hay, có nhiều chi tiếtthừa, Tô Tranh quay lại, mong muốn dùng số tiền gấp 10 lần số tiền năm đó Mạc lão phu nhânđưa cho để có được 2 con của mình, nhưng 2 đứa trẻ đó còn là đứa bé đỏ hỏn khôngbiết gì năm xưa để mặc người ta quyết định, 10 tuổi cũng đủ để chúng tự có những lựa chọn cho tương lai mình.

      Những chỉ có những khúc mắc, truyện cũng có những giâyphút gia đình ấm áp như bao truyện ngôn tình khác và là truyện đángđọc.
      Dinhloanmidnight thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Phần 1 đêm mê tình.
      Chương 1

      Thời gian: mười giờ đêm, tháng 1/1999

      Đó là đêm đông, tại đầu đường C thị.

      Ngày đó là sinh nhật của Mạc Phong .

      Mặc dù còn nửa năm nữa mới có thể lấy được bằng tốt nghiệp, nhưng có xe riêng, ở trường quân đội học sinh phổ thông cách nào có thể được tự do nên vô cùng khao khát.

      Ngày đó lúc đêm khuya, mình lái xe ở đầu đường, có gì mục đích chỉ lang thang mà dạo thôi.

      Qua ngày này, hai mươi mốt tuổi rồi, rất nhanh lấy bằng tốt nghiệp, sau đó theo con đường mà gia tộc sớm kế hoạch sẵn.

      Mạc Phong rất ưu tú , vẫn luôn là niền kiêu ngạo của các vị tiền bối trong nhà.

      Mặc dù mới hai mươi mốt tuổi, nhưng gần như thoát khỏi vỏ xác.

      Trầm ổn, tự tin, kiên định, khi đó Mạc Phong bị trao cho những thứ này để hình dung từ rồi.

      Nhưng ở nơi này đêm, chợt có chút phiền muộn.

      Phiền muộn, cái này từ hối vốn nên xuất tại trong từ điển của a!

      Cho nên bâng quơ vào lối cho người bộ mà dạo vào lúc này người thưa thớt .

      Tốc độ xe, nhanh, cũng chậm.

      Nhưng trong lúc lơ đãng, bóng người mảnh khảnh lọt vào trong mắt của .

      Cao gầy, mảnh khảnh, hồn nhiên, diện mạo dương như có chút ít quen thuộc.

      Mạc Phong giảm chậm tốc độ xe lại, cau mày suy nghĩ lúc, mới nhớ ra này chẳng phải ở tại nhi viện bên cạnh trường, bọn họ học ở trường quân đội từng đến cái Nhi Viện kia làm công, từng nhìn thấy trước mặt này lần.

      Trong ấn tượng, đây là thanh thuần xinh đẹp, tinh xảo giống như con búp bê.

      Nhưng tối nay, trang phục của lại có chút quái dị.

      Mạc Phong tức giận dừng xe, mở cửa xuống xe, từ từ tới trước mặt .

      Lớp phấn dày che lấp gương mặt tinh xảo thuần mỹ, y phục tươi đẹp bó sát người làm cho thân hình mảnh khảnh, mềm mại, đáng của phơi bày ra hết.

      nhìn qua giống như người phụ nữ trải qua hết việc đời, nhưng lông mi mảnh khảnh lại run rẩy buông xuống, điều đó tiết lộ nội tâm lo lắng của .

      "Làm sao lại ở chỗ này?" Gần đây hình như là vốn là Hồng Đăng Khu nổi danh, Mạc Phong trong lòng có suy đoán, nhưng vẫn là nhịn được hỏi ra ngoài.

      Lông mi thiếu nữ mảnh khảnh nâng lên, cắn môi nhìn cái, nho : " , cần lo cho tôi."

      mày kiếm Mạc Phong nhíu lại: " điên rồi sao?" Hình như từng nghe có người đến, này mới học cấp 3, thành tích học tập rất tốt, tiền đồ tốt đẹp mở ra ở phía trước .

      cắn môi có chút đỏ lên, từ từ ngẩng đầu lên, con ngươi sáng trong lớn mật nhìn thẳng Mạc Phong: "Chính vì công việc của tôi, nếu có việc gì, mời tránh ra!"

      Ngàn năm nay Mạc Phong khó được lần tốt bụng, hôm nay lại có thể bị người khác quát lại như thế?

      Trước mắt nhìn qua cái thiếu nữ lưu loát này , trong lòng dần dần dâng lên cảm giác vui, khỏi hừ lạnh tiếng: "Công việc? Được rồi, nếu biết mình có công việc, vậy nên biết đối đãi với khách hàng phải có thái độ như thế nào chứ?"

      Thiếu nữ cau mày nhìn Mạc Phong, nhàn nhạt hỏi: " biết tôi làm cái gì sao?"

      Mạc Phong cười lạnh: " Đương nhiên."

      Thiếu nữ mấp máy môi, xoay mặt nhìn lại Mạc Phong: "Tôi là lần đầu tiên, rất quý , nổi sao?"

      ta lại có thể với Mạc Phong- như vậy? Sinh ở Mạc gia , từ xưa tới nay chưa từng có ai dám đối với chuyện như vậy .

      Dưới đèn đường, mũi ngạo nghễ ưỡn lên , lông mi thon dài, môi đỏ tươi , tạo thành hình ảnh mông lung mà thê mỹ .( thê lương mỹ miều)

      mím chặt môi mỏng thoạt nhìn rất quật cường, nhưng Mạc Phong lại muốn đánh nát cái quật cường của .

      Mạc Phong châm chọc mà cười dưới: "Tôi sông vốn để tiêu phí, tự nhiên cảm thấy rất bình thường, chỉ là cộ thực là lần đầu tiên sao? đáng nhiều hay ít tiền, tôi phải dùng qua mới biết."

      Thiếu nữ nghe thế, cằm đột nhiên buộc chặt, chậm rãi quay đầu, nhìn vào trong mắt của Mạc Phong.

      Mạc Phong chợt sửng sốt, trong con ngươi trong suốt, giống như có thứ gì chảy ra, cảm thấy giống như là muốn khóc.

      Nhưng lại hề rơi lệ, môi cười xinh đẹp, cười đến rất thê lương, là thê lương mà ở cái tuổi này bao giờ có .

      " tệ, cần dùng qua mới có thể biết. như vậy, vậy tới , chỉ cần có đầy đủ tiền." Môi mỏng của khạc ra giọng điệu như vậy.

      Cổ họng Mạc Phong động , mày kiếm lần nữa cau chặt.

      , chưa bao giờ thu lại.

      Thiếu nữ dĩ nhiên cũng để cho thu lại, ngửa đầu nhìn ánh mắt của Mạc Phong, từng bước từng bước mà ép sát : " định làm ở nơi nào? đường cái sao? Tôi đều sao cả, chỉ cần vui lòng là được."

      Giờ khắc này, nhìn xinh đẹp này, Mạc Phong cảm thấy có loại kích cuồng suy nghĩ của , trong lòng lúc nhộn nhạo, nhéo dắt.

      Tại sao nửa đêm canh ba lại chạy xe đường dạo?

      Chẳng phải là tự tặng món quà đặc biệt cho sinh nhật lần thứ 21 này sao?

      Vì vậy nhìn chằm chằm thứ to gan, thê lương này , phong tình rồi lại là ngây thơ, nghe thấy từ trong bản thân mình : "Được, theo ta."
      Hết chương 1

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2

      Đây là chiếc xe hơi nhập khẩu từ nước ngoài có số lương rất hạn chế, vào năm ấy, loại xe này số lượng vẫn còn rất , đối với người bình thường mà cho dù có tiền cũng có tư cách để mua chiếc xe này.

      Mạc Phong nhàng nhấn cái nút, ghế dựa lưng đằng sau tiếng động ngả xuống, tạo thành ghế sofa bằng phẳng rộng rãi .

      mắt lạnh nhìn về phía thiếu nữ: " biết phải làm sao rồi đấy?"

      Thiếu nữ mím môi, sửng sốt chút, giống như biết phải làm sao, rồi lại ràng lắm.

      Chỉ là luôn luôn rất dũng cảm, cho tới bây giờ cũng lùi bước , cho nên cắn răng, run rẩy giơ tay lên bắt đầu cởi quần áo của mình xuống.

      Tay của run rẩy, muốn khắc chế, nhưng cánh tay vẫn run, run thể kềm chế được.

      Mạc Phong thờ ơ lạnh nhạt, vẫn cho rằng người nên có trách nhiệm với hành động của mình, cho dù , cho dù vẫn còn rất .

      Nếu lựa chọn, vậy nên tự mình chịu đựng.

      Quần áo toàn bộ cởi ra.

      là cao gầy xinh đẹp, người của cân xứng , thon dài.

      Mạc Phong cúi đầu nhìn này cá nằm ở ghế sofa, đỉnh hồng nhọn vểnh lên vểnh lên, khe khẽ run, vong eo mảnh khảnh mềm mại đáng , còn có hai chân thon dài trơn bóng .

      Những sợi tóc xinh đẹp tán loạn ở chỗ tựa lưng làm bằng da , hai vai hơi co lại, nhàng run rẩy, hai chân tuyết trắng bởi vì ngượng ngùng mà khép chặt lại, chỉ mơ hồ lộ ra u cốc khẽ run màu đen, làm nổi bật lên thân thể diêm dúa lẳng lơ mà ngây thơ mỹ lệ.

      Mạc Phong biết mình thương hương tiếc ngọc hay , nhưng vẫn biết có lúc tính tình của có chút tàn nhẫn.

      chậm chậm miệng: "Đây chính là thái độ làm việc của sao?"

      Hai mắt khép chặt, bờ môi thiếu nữ chờ đợi hiểu mà mở ra, lại thấy cặp mắt nóng bỏng của người đàn ông trước nhìn mình chằm chằm.

      lập tức hiểu, mặt đỏ ửng lên, hung hăng cắn răng, run rẩy khẽ mở hai chân.

      Có lẽ sai, nếu mình phải làm, tại sao còn phải cất giữ , vấn đề này buồn cười mà vô vị, có gì để mà ngượng ngùng đây?

      Hai chân thon dài cứng đờ mở ra, đem U cốc khép chặc của thiếu nữ cũng bạo lộ ở trước mắt .

      Mạc Phong nhìn chằm chằm khu phía dưới của , hô hấp bắt đầu dồn dập.

      Chiếc xe thích này, là quà sinh nhật lúc 18 tuổi, bao nhiêu năm rồi, dù là em ruột thịt vào trong chiếc xe này của , đều có chút tình nguyện, chớ đừng chi là người xa lạ.

      Chiếc xe này là gian riêng tư cảu , từ xưa tới nay chưa từng có ai dám tự tiện tiến vào.

      Nhưng hôm nay, có thiếu nữ chừng gặp mặt lần, mà lại nằm ở cái nơi gian thuần nam tính .

      Thân thể run rẩy, hai chân mở ra, như nữ hồn nhiên kiều mỵ làm cho hết sức mê hoặc.

      Tình cảnh trước mắt, bất kỳ người đàn ông nào đều thể chống đỡ, Mạc Phong dĩ nhiên cũng thể.

      Mạc Phong đè nén hô hấp càng ngày càng gấp rút của mình xuống , trấn định cởi thắt lưng ra, kéo quần xuống.

      Khi đè lên, cảm nhận được run rẩy.

      nhất định là lần đầu tiên, Mạc Phong có thể cảm thấy.

      Mạc Phong lấy tay vuốt ve da thịt mượt mà phía dưới, bên trong thân thể lửa nóng càng phát ra bành trướng.

      cũng có quá nhiều nhẫn lại, rất trực tiếp dùng mình lửa nóng cứng rắn của mình đẩy vào bên trong thân thể của .

      Nơi đó rất chật, nhưng có chút khô khốc.

      hít hơi sâu, chậm rãi tới lui, cảm thấy đến chỗ lá chắn như dự liệu, con mắt hạ thấp nhìn phía dưới chút .

      Con ngươi còn đóng chặt lại, cắn răng, giống như đem tất cả mọi việc đều liên quan đến mình.

      Trong lòng Mạc Phong xẹt qua tia tàn nhẫn, phía dưới hung hăng đâm tới, nơi đó liền có dòng nước ướt át chảy ra.

      Thiếu nữ chợt bị đau chau chặt lông mày, hàm răng lại cắn càng chặt hơn, sửng sốt nhưng có tràn ra tia rên rỉ.

      Trong lòng Mạc Phong chợt dâng lên chút sỉ nhục, thân thể phía dưới mềm mại đáng như thế , chẳng lẽ lại có cảm giác được chút nào sao?

      Vì vậy nhàng chậm rãi ngọa nguậy dọc theo phía bên ngoài, như thế mấy lần qua lại, chậm rãi quan sát vẻ mặt thiếu nữ, răng hề cắn chặt như vậy nữa nhưng chợt cảm giác mãnh liệt lên đến tột đỉnh, toàn bộ đẩy vào trong cơ thể .

      Thiếu nữ vội vàng kịp chuẩn bị, chân mày chợt nhíu chặt, "A" kêu lên.

      Tiếng kêu của như bông như sa, có chút khàn khàn non nớt, lại càng làm cho người kia hưng phấn thôi.

      Mạc Phong nhìn con ngươi thiếu nữ mở ra, ánh sáng phản chiếu lên con ngươi có khổ sở, còn có kinh ngạc và nhục nhã, vì vậy cười: "Nếu như thực muốn bán, đầu tiên nên học được cách lấy lòng đàn ông là như thế nào. biết , đối với đàn ông mà , tiếng kêu của đàn bà thể có được."

      Thiếu nữ hung hăng cắn môi gần như có tia máu tràn ra, trong con ngươi mông lung là khổ sở bộc phát.

      Giờ khắc này Mạc Phong giống như nghe được có thứ thanh nào đó.

      Thiếu nữ từ từ buông răng cắn chặt ra, để cho mình cười ra nụ cười quyến rũ: "Tôi biết rồi, có thể tiếp tục."

      Mạc Phong trầm mặc nhìn chằm chằm nụ cười của , nhắm mắt lại, sau đó phát điên.

      Phía dưới thân thể mãnh liệt mềm mại, đỉnh cuồng vọng tung bay, sợi tóc rối loạn, hai chân run rẩy, mười ngón tay thon dài nắm chặt vào ghế sa lon bằng da .

      Lần này chỉ là khẽ khép con ngươi, lại khẽ nhếch môi cười, ở giữa cuồng phong sóng lớn phát ra từng tiếng kiều ngân.

      Lần này tiếng kêu kiều mỵ hòa theo thanh trầm muộn chống đối tràn đầy cả gian trong buồng xe.

      Trong bóng tối, ở đó dường như có cánh bướm rung động, giọt nước mắt từ từ trợt xuống.
      Chương 3

      Sau hồi, Mạc Phong ở đỉnh kích cuồng phát tiết ra ngoài.

      Mặc dù tuổi , nhưng lại rất lão luyện thành thục.

      có ai biết ra đối mặt với chờ mong tha thiết hi vọng của các trưởng bối, cũng có cảm giác gánh nặng, vì vậy mê võng trầm muộn, cần phát tiết.

      Tối nay, khi sinh nhật hai mươi mốt tuổi sắp kết thúc người thiếu nữ này phát tiết.

      Khi đứng dậy, mặc quần, thắt chặt đai lưng cảm thấy trầm muộn trong ngực giống như quét sạch.

      xuống xe, đến bên chỗ tay lái cầm xấp tiền mặt, số tiền này là chuẩn bị để đến ngày thứ hai cùng bạn học ăn cơm, khi đó thẻ tín dụng còn phải là rất lưu hành.

      trực tiếp ném cho thiếu nữ ở phía sau, có chút lạnh lùng : "Cho , những thứ này đủ chứ?"( A A A A sao mà ghét thế hưởng là xong như thế ah này về sau bị Tranh tye cho biết mặt a)

      ấy có chút thất hồn lạc phách, chầm chập mặc quần áo của mình.

      Vì vậy mà xấp tiền cứ như vậy rơi xuống trong ngực của .

      cúi đầu nhìn qua hồi, đôi tay nâng xấp tiền lên.

      chồng dầy , biết nó đối với , là khoản tiền lớn.

      Hai tay cầm lấy xấp tiền, để nó áp vào lồng ngực của mình: "Tôi có thể được rồi chứ?"

      Suy nghĩ trong lòng Mạc Phong chợt dâng lên cỗ lửa giận khó lên lời !

      hiểu tại sao phát tiết xong, chính chợt bị chọc giận, vì vậy cắn răng: "Cút."

      Thiếu nữ cũng thèm để ý đến giọng điệu của , hai tay cầm lấy xấp tiền mặt che ngực, từ từ xuống xe, sau đó giống như du hồn lui về phía sau mà .

      Mạc Phong từ sau kính xe trong nhìn, mặc hở hang, hai chân có chút cứng ngắc.

      Mạc Phong nghĩ, nhưng, chuyện này cũng có gì liên quan đến mình đâu?

      Vì vậy cắn răng, khởi động xe, xe chợt tới.

      Bên đường phong cảnh nhanh chóng vụt qua, trong lòng Mạc Phong cảm giác cuồng nộ lại gấp gáp nhanh chóng bị dâng lên!

      chợt đạp phanh xe, sau tiếng phanh xe bén nhọn, tính năng tốt đẹp của xe làm nó dừng lại.

      Mạc Phong cúi đầu cau mày, trầm tư chốc lát, chợt khởi động xe, thay đổi phương hướng, về phía ngược lại.

      rất nhanh thấy được nơi xuống xe, nơi đó cũng có bóng người nào, chỉ có đèn đường tiêu điều.

      Vào lúc trong lòng dâng lên thất vọng nồng nặc chợt thấy bên cạnh dưới đèn đường, bậc thang đường cái, có ngồi chồm hổm ở nơi đó.

      Cúi thấp đầu, tóc dài che mặt, hai cái tay bắt chéo ôm lấy bả vai gầy yếu mảnh khảnh.

      Mạc Phong dừng lại ở trước mặt , xuống xe.

      Chân sau ngồi xổm xuống, vươn tay nắm lấy cằm của , nâng lên.

      Đó là khuôn mặt mỹ lệ, giống như con búp bê được điêu khắc tinh tế .

      Nhưng búp bê này có đôi mắt buồn, ngâm vào trong loại nước.

      Mạc Phong trầm thấp mở miệng: " có tư vị rất tốt, có lẽ lần cũng đủ."

      Hai mắt thiếu nữ mê võng ( ko có điểm nhìn) nhìn , biết có phải nghe lời của hay .

      Mạc Phong cũng để ý, gằn từng chữ : "Từ hôm nay trở , chính là nữ nhân của tôi."

      Lời của , như đinh đóng cột, cũng cho cơ hội cự tuyệt.

      Thiếu nữ quật cường mà mê võng cũng biết, đêm này thay đổi số phận của , đem đến cho mười năm khổ sở.

      càng biết chính là, mười năm sau , cũng bởi vì đêm này mà bỏ ra cái giá bằng cả mạng sống.


    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Phần 2 : tiệc sinh nhật bi thương
      Chương 4

      Thời gian: 10h sáng, ngày 3.9.2010

      là Tô Tranh, Tô Tranh của mười năm sau.

      hai mươi tám tuổi, là nhân viên bình thường của công ty, dáng người cao gầy xinh đẹp nhưng trầm mặc ít , chưa cưới, có bạn trai.

      , ở trog phòng khách sa hoa nhất sang trọng nhất tại thành phố G. Hôm nay, những người giàu sang quyền quý đều tề tựu ở đây, họ muốn chúc mừng sinh nhật cho cặp chị em song sinh mười tuổi

      Thân phận Tô Tranh của vốn nên xuất ở nơi này, cũng có tư cách xuất tại nơi này.

      Nhưng vào mấy ngày trước, nghĩ hết cách, tìm đủ mọi quan hệ, để đổi lấy thân phận là nhân viên phục vụ để được xuất tại nơi này.

      vốn có thân hình mộc mạc nên mặc rất hợp với đồ của nhân viên phục vụ, đứng ở góc khuất đại sảnh, đôi mắt khẩn cầu vội vàng trong đám tây trang đó tìm bóng dáng của hai tiểu thiên sứ.

      Đúng, bọn họ là thiên sứ, bọn họ sinh ra ở gia đình quyền quý, ở thành phố G đó là dòng họ cao quý nhất và hiển hách nhất —— Mạc gia.

      Bọn họ có mẹ, nhưng có người cha tiền tài vô lượng, còn có cả gia tộc luôn thương cưng chiều bọn họ.

      Nhưng là hôm nay là sinh nhật bọn họ, là ngày mà mẹ bọn họ chịu đủ khổ đau để sinh bọn họ ra đời.

      Trong cuộc sống này, nguyện vọng duy nhất của mẹ bọn họ chính là được nhìn bọn họ lần, chẳng lẽ cũng thể được sao?

      Đôi mắt Tô Tranh rốt cuộc tìm được hai đứa bé được mọi người vây đỡ .

      Bọn họ cười đến ngây thơ, hạnh phúc, ngọt ngào, giống như thế gian có khuyết điểm.

      Đối với bọn họ mà , có lẽ thực biết cái gì là thống khổ và bất hạnh?

      Tô Tranh cười, bọn họ là thiên sứ, đến nhân gian này vốn là để được nhận hết tất cả sủng ái đời này, cho nên bọn họ cần phải hiểu khổ sở là cái gì.

      Đối với Tô Tranh mà , chỉ là muốn liếc mắt nhìn mà thôi, liếc mắt nhìn cũng đủ rồi.

      nhìn đại sảnh tràn đầy tiếng tiếng cười lần cuối cùng , nơi này ấm áp, nhưng thuộc về .

      sờ sờ tượng gỗ nhét vào trong ngực , lặng lẽ ra , ra vốn nên tuân thủ lời hứa.


      Chương 5
      Tô Tranh chưa bao giờ dám có bất kỳ hy vọng xa vời, nhưng nếu có đến với nó cũng thể là điều tốt đẹp?

      Tô Tranh nhìn hai đứa bé cười , hai mắt dám nháy cái.

      Bởi vì chỉ cần nháy mắt cái, giống như được nhìn thấy họ ít chút.

      Bọn họ quá mức nghịch ngợm, sau khi ăn xong bánh sinh nhật rồi, len lén chạy ra khỏi đại sảnh.

      Tô Tranh dám lên tiếng, dám động đậy,e sợ quấy rầy bọn họ.

      Bọn họ ở trước mặt cười, tóc hơi xoăn, đôi mắt trong veo, lúm đồng tiền luôn nở cùng nụ cười môi, quá đáng ngây thơ làm sao!

      Nhưng lúc này, đội chị em đáng kia dương như cảm nhận được vì ở bên cạnh thẳng tắp nhìn bọn họ chằm chằm .

      nhẹo đầu tò mò hỏi: "Dì là ai , tại sao lại ở cửa nhìn chúng cháu?"

      Bé trai gì, nhưng chân mày bé khẽ nhíu lên, bé cũng thích ánh mắt của nhân viên phục vụ này khi nhìn mình .

      Tô Tranh biết làm thế nào để mở miệng, môi của run rẩy, trong mắt có nước thoáng .

      khắc chế chính mình, từ từ ngồi xổm xuống, nhìn thẳng bọn họ, đè nén kích động trong nội tâm xuống, dịu dàng : "Chúc các cháu sinh nhật vui vẻ."

      Đây là lời lặp lại vô số lần ở trong lòng , trời cao có mắt thương tình, cho cơ hội để ra những lời này.

      tò mò tiến lên, mắt to tinh khiết trẻ con nhìn dì ngoại lệ này vừa : "Cám ơn dì."

      Bé trai khẽ nhíu chân mày cũng chạy xem ra, nhưng khuôn mặt lãnh khốc gì, đây cũng phải bé cố ý muốn thế, bé vốn thích cười.

      Tô Tranh do dự chút, từ trong lòng ngực móc đôi tượng gỗ chuẩn bị trước ra, ánh mắt tha thiết nhì bọn họ: "Cái này tặng cho các cháu làm quà tặng sinh nhật, chúc các cháu vĩnh viễn hạnh phúc vui vẻ ."

      Hai mắt bé tỏa sáng, tượng gỗ này là đôi em bé, mặt cong cong, môi đỏ tươi, linh xảo sinh động, nhất là lúm đồng tiền của chúng, càng làm người khác cảm thấy thương thêm.

      Nhưng kinh nghiệm của bé cho bé biết, phàm là gười xa lạ tặng quà cho bọn họ, luôn có các loại mục đích kỳ quái. Dĩ nhiên nhiều nhất là mơ ước tới ba của bọn họ, các dì đều muốn làm mẹ của bọn họ.

      Nhưng hôm nay, ba của bọn họ cũng nhân dịp sinh nhật này công bố việc đính hôn a, như vậy sao dì này lại còn tặng quà cho bọn họ đây?

      Con ngươi bé lóe sáng từ từ lại có ánh xa lánh,

      Lúc này, trong con ngươi bé trai lộ ra điểm chán ghét, có chút nhịn được quay đầu nhìn về phía chỗ khác, tuy còn tuổi thế nhưng bé lại sớm gặp qua rất nhiều người như vậy, cái tượng gỗ nho muốn thu mua bọn họ sao?

      Đôi tay Tô Tranh đưa ra, lại thấy hai chị em phản ứng chút nào, chỉ ngẩn ra yên lặng thu tay lại.
      ( hic thương chị quá hu hu)

      Nước mắt sắp tràn ra, đôi mắt chớp nhìn chị em họ, do dự chút rốt cuộc run rẩy vươn tay, nghẹn ngào : "Tôi muốn chạm vào các cháu, có thể ?"

      có chút kinh ngạc, dì này quá kỳ quái rồi, phải sao? Bé kinh ngạc ra lời, đồng thời trong mắt to bắt đầu có phòng bị.

      Mà bé trai nghe như thế, trong mắt lại có khinh bỉ, tiến lên kéo tay chị , chỉ chữ: "Cút."

      bị em trai lôi vào trong đại sảnh, bé vừa vừa quay đầu lại tò mò nhìn vị dì kỳ quái kia.

      Vị dì kia chảy nước mắt a.

      Chương 6

      Trong đại sảnh có tiếng vỗ tay vang lên, tiếng vỗ tay dừng lại, Microphone bên trong truyền đến thanh ràng.

      Cái thanh kia, Tô Tranh từng nghe qua, nhưng hôm nay cách vách tường lạnh lẽo, cách Microphone rất xa, Tô Tranh tìm được bất kỳ tia cảm giác quen thuộc nào.

      Cái thanh ràng đó, tuyên bố tin cho đám cưới.

      Tô Tranh thẩn thờ ngẩng đầu lên, xuyên cửa sổ, mơ hồ thấy trong tay người đàn ông kia dắt người phụ nữ xinh đẹp ưu nhã.

      cũng có quá nhiều vẻ mặt, nhưng trong tiếng cười của kia tràn đầy hạnh phúc.

      Ánh mắt Tô Tranh từ người bọn họ dời , cố gắng xuyên thấu qua các khe hở tìm kiếm vậy bóng dáng của tiểu thiên sứ, nhưng nhìn được, thấy được.

      Tô Tranh cúi đầu, ngơ ngác ngồi bệt ở sàn nhà lạnh băng.

      Bên tai là những thanh chúc mừng và tiếng vỗ tsy, trước mắt lại lên ánh mắt khinh bỉ, ánh mắt phòng bị đó.

      Đứa bé bé , bọn họ còn chưa hiểu được cách che giấu, con ngươi tinh khiết khơi nội tâm đơn giản của bọn họ.

      Dường như qua hồi lâu, tiếng vỗ tay ngừng, nhạc lại vang lên , giống như có người ở chạm cốc, có người ở đùa.

      Tô Tranh dùng hai tay chống xuống sàn đứng dậy, từng bước ra ngoài.

      từng, cho là cho dù cái thế giới này cũng từ bỏ , cũng phải cố gắng sống nữa.

      Nhưng hôm nay, chợt tìm được ý nghĩa để sống tiếp.

      lúc mờ mịt, đụng phải lồng ngực khỏe mạnh , nâng con ngươi lên, lại nhìn thấy khuôn mặt như quen thuộc.

      Gương mặt lạnh lùng nguội lạnh, con ngươi kiên nghị băng lãnh.

      kinh ngạc đến ngây người trong chốc lát, ngay sau đó quay đầu như bị ma đuổi chạy ra ngoài.

      cái gì cũng có, mà có con , con trai còn có cả vị hôn thê, còn có tiền đồ sáng sủa.

      Nhưng là người đàn ông kia nhận ra , khinh thường lạnh giọng hỏi: "Tô Tranh, lại là ... tới làm cái gì?"

      Tô Tranh căn bản để ý, điên cuồng đẩy cửa chạy ra phía ngoài .

      do dự chút, ngay sau đó đuổi theo: "Tô Tranh, đứng lại!"

      Tô Tranh liều mạng, tông cửa xông ra, hoảng hốt chạy bừa, bên ngoài có rất nhiều xe ô tô chạy .

      Sau đó sao, Tô Tranh nghe được két tiếng, cảm thấy mình thân hình bay lên.

      Trong khắc bay lên đó , hoảng hốt thấy được Mạc Phong cách đó xa.

      Trong con ngươi Mạc Phong tất cả đều là khiếp sợ!

      Sau đó trầm trọng rơi xuống đất.

      Trước mắt vùng tăm tối, ý thức bắt đầu mơ hồ, mơ hồ nghe được thanh của Mạc Phong, kêu tên của mình, vội vàng muốn cái gì.

      Nhưng là, thanh kia rất mơ hồ, nghe được.

      lục lọi từ trong lòng ngực móc ra tượng gỗ này, cố gắng mở mắt ra, lại thấy mảnh hồng.

      Tượng gỗ, tượng gỗ của , bị nhiễm đỏ sao?

      cười nụ cười bất đắc dĩ, cũng là phí công.

      Cuối cùng, hoàn toàn chìm vào sâu trong bóng tối.

      Chương 7

      Khi lúc tỉnh lại, cảm giác mình giống như bị xe đâm qua.

      Dĩ nhiên rất nhanh nhớ lại, mình phải là bị xe hơi cán qua, mà là bị xe hơi đụng qua. Nhưng , phải cũng chết rồi sao?

      mở mắt, lại nhìn thấy bản thân mình ở trong túc xá, nhìn giống như là ký túc xá của học sinh, có cửa hàng dưới, nằm giường.

      vách tường có ảnh tạp chí, là ảnh của Vương Phi .

      Ánh mắt của nhìn quanh phòng, thấy cửa còn có dán lịch trực nhật quét dọn vệ sinh, đó viết Thứ hai Tô Tranh, thứ ba Trần Yến.

      trầm mặc biết, chợt ngồi bật dậy.

      phát , mình mặc dù cả người mệt mỏi, người cũng có vết thương gì.

      trầm tư , sau đó con ngươi trong nháy mắt co rúc lại.

      Trùng sinh, sống lại sao?

      Trùng sinh đến mười năm trước.

      nhắm mắt lại, làm theo suy nghĩ, sau đó xuống giường, cầm lịch ở bên cạnh lên.

      Ngày 9/4/2000.

      tháng trước, là ngày sinh hai đứa bé.

      ngày trước, đứa bé của rời .

      Mộ ngày trước, Mạc Phong tìm , sau đó hoàn toàn thất vọng rời .

      ngày trước, cảm thấy mình mất tất cả chỉ còn hai bàn tay trắng.

      ngẩng đầu lên, nhìn trời.

      sống lại, nhưng tại sao lại để trọng sinh vào thời khắc này!

      Nếu sớm hơn năm nữa, cố gắng thay đổi, tiếp tục để cho đoạn nghiệt duyên này xảy ra!

      Nếu sớm hơn tháng, nhất định cố hết sức để bảo vệ con của mình, để mặc cho bọn họ bị người khác ôm !

      Nếu nữa sớm ngày, cũng tất nhiên thuyết phục Mạc Phong!

      Nhưng chậm, sống lại thời điểm, tất cả đều xảy ra! Tất cả đều thành định cục!

      Sau khi trầm mặc lâu, rốt cuộc ngấc đầu lên lần nữa.

      có quan hệ, lần này Tô Tranh , có thời gian là cả mười năm.

      Mười năm, có thể làm rất nhiều việc.

      Lần này, nhất định lấy lại hết nhưng thứ mong đợi!

      Mười năm sau chính là ngày tổ chức tiệc sinh nhật, nhưng tái kết quả như trước nữa!

      Mình mới đọc 2 truyện của Nữ Vương Ở Nhà. 2 truyện đều là điền văn, nhưng k nhàm chán, rất lôi cuốn người đọc. Truyện này thể loại hơi khác 2 truyện kia chút xíu [​IMG]. Mong là cũng hấp dẫn như 2 truyện kia [​IMG] . Tks Diệp Lạc Hoa nhé

      Phần 3 Trùng sinh mười năm
      Chương 8

      Thời gian: 5h sáng ngày 9.3.2010.

      là Tô Tranh, cũng là Tô Tranh của mười năm sau.

      lại tỉnh lại vào lúc năm giờ sáng lần nữa.

      đứng dậy, đốt điếu thuốc, kéo rèm cửa sổ ra, đứng ở cửa sổ sát đất nhìn bóng đêm phía ngoài đàng trước .

      Khói mù lượn lờ ở bên trong, chờ áng sáng đầu tiên của ngày mới sáng lên.

      Bao nhiêu lần sang ngày mới, đều như vậy mà đến.

      Mà hôm nay là ngày đặc biệt, hôm nay là 9.3.2010.

      Ở nơi này vào 10h sáng ngày này, sau khi bị đả kích đau lòng muốn chết, bị tai nạn xe cộ mà chết.

      Đây là vốn là số mệnh của .

      Nhưng là, lần này, nhất định có chuyện tương tự như vậy nữa.

      dùng mười năm nay để thay đổi mình, nhưng tất yếu là cố hết sức để thay đổi kết cục bi thương kia.

      Mười năm, 3650 ngày, mỗi ngày dạy vào đúng 1 giờ, sau đó lặng lẽ đốt 1 điếu thuốc.

      cúi đầu nhìn về phía cái bàn, nơi đó cái thiếp mời an tĩnh để lên, hoa lệ mà mất ưu nhã.

      Đây là thiếp mời tiệc sinh nhật hôm nay.

      G thị quyền quý, có thể có được thiếp mời này cảm thấy kiêu ngạo.

      Đây là loại tượng trưng của thân phận, đây là loại dấu hiệu của giới quý tộc tử .

      Tô Tranh, dùng bốn năm phấn đấu cố gắng, dùng sáu năm ở công ty Hoa Thiên gây dựng, củng cố địa vị cho bản thân mình.

      Mười năm sau, hôm nay, rốt cuộc có thể quang minh chính đại vào bữa tiệc đại sảnh đó, còn là núp dưới bóng của nhân viên phục vụ, bị coi thường và khinh bỉ.

      dập tắt điếu thuốc, cúi đầu, ánh mắt rơi vào vật khác ở bàn.

      Đó là đôi tượng gỗ, đôi tượng gỗ con nít ngọt ngào mà cười .

      đưa tay thon dài trắng nõn ra, đem tượng gỗ cầm ở trong tay, nhàng vỗ về chơi đùa.

      Lần này, có người…………?

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9
      9.1

      Vẫn là bữa tiệc sinh nhật đó, vẫn là đôi tiểu thiên sứ nhận lấy tất cả sủng ái của mọi người .

      Vẫn những bộ trang phục và những đôi giầy tây đó.

      Nơi đây có thanh xu nịnh, có thanh hàn huyên, cũng có cả những tiếng than thở và khách sáo.

      Mái tóc ngắn, ngũ quan tinh tế, nàn da trăng như gốm sứ, kết hợp với áo vest đen đơn giản và quần tây ôm gọn vừa vặn với cơ thể—— làm cho Tô Tranh giống hệt như con búp bê, cao gầy mảnh khảnh mà tinh sảo.

      Tô Tranh như vậy, đứng ở giữa đám đàn ông phương Tây cao lớn, quả có chút quá mảnh khảnh và tinh xảo, và cũng Tô Tranh như thế, đứng ở giữa những vị phu nhân quần áo lộng lẫy, lại càng nổi bật nét tự nhiên, đơn giản, thậm chí là kiên cường của .

      Trong tay Tô Tranh cầm ly rượu, nghiêng người tựa vào bàn.

      đứng bên cạnh Mạc Vân, làm như lơ đãng hỏi: "Hôm nay chỉ đơn giản là tiệc sinh nhật chứ?"

      Mạc Vân nhíu mày, cười ôn hòa: “Đúng, hôm nay trai tôi tuyên bố luôn chuyện đính hôn”

      Đối tượng đính hôn, là tứ tiểu thư của Phùng gia, lưu luyến si mê cả suốt năm.

      Tô Tranh cúi đầu chất lỏng màu đỏ thẩm trong ly, khóe môi lộ ra ý cười nhàn nhạt

      Mạc Vân mỉm cười nhìn về giữa đại sảnh, quay đầu : "Tôi là người làm chú , nên phải qua, cũng cùng tôi chứ?"

      Tô Tranh gật đầu, đây là lúc nên xuất , phải ?

      Được mọi người vây đỡ ở bên trong, là hai đứa bé giống hệt nhau vô cùng xinh đẹp, đó là Mạc Yên Nhiên, và Mạc Cách Ly.

      Bọn họ đều cười cách đến ngọt ngào, nhưng trong hai đứa bé có bé đặc biệt yên lặng, lặng lẽ nhìn vào trong đại sảnh hoặc cười hoặc với mọi người.

      Bên trái bọn họ, là bà nội 60 tuổi duyên dáng sang trọng, cười rất từ ái. Bên phải bọn họ, là người cha lạnh lùng, khuôn mặt chút thay đổi, biết ta nghĩ cái gì; và bên cạnh bà bọn họ, là phụ nữ ưu nhã, xinh đẹp, cũng chính là tứ tiểu thư Phùng gia, Phùng Mính Nhi.

      Khi Mạc Vân cùng Tô Tranh xuất trước mặt họ con ngươi của người cha trầm mặc ít kia lập tức chấn động, lập tức nhìn chằm chằm Tô Tranh.
      đây rồi nhé
      9.2

      Tô Tranh dĩ nhiên là cảm nhận được ánh mắt khiếp sợ và khó tin của người kia, trong lòng khẽ dâng lên ý cười.

      Tôi tốn 10 năm để có thể xuất trước mặt . Và dĩ nhiên tôi có thể khiến cho khuôn mặt lộ ra vẻ khiếp sợ nên lời. Tôi nên cảm thấy kiêu ngạo chứ, đúng ?
      Mạc Vân cảm thấy vẻ mặt khác thường của trai, nhíu mày nghi ngờ.
      .

      Mạc Phong là người thế nào? Sau khiếp sợ ban đầu, nhanh chóng ôn phục lại tinh thần,, sau khi lạnh lung nhìn qua Tô Tranh lần cuối cùng, liền gật đầu với em trai mình.

      Bà nội Mạc Gia cũng phát điều gì dị thường, quay sang trách cứ đứa con thứ hai của mình: “Tiệc sinh nhật của cháu trai cháu tôi mà lại chạy đâu?”

      Mạc Vân đối với phụ nữ luôn có biện pháp, huống chi là với mẹ của mình? tiến lên, đùa: “Con đau lòng quá tránh thôi. Mẹ có cháu trai cháu liền cần con trai rồi!”

      Bà nội Mạc luôn sủng ái đứa con thứ hai của mình nhất , ai bảo bà có ba con trai, nhưng con cả Mạc Phong lạnh lùng, con út Mạc Cẩm lãnh khốc, chỉ có đứa con thứ hai Mạc Vân mới có thể mở lòng cười trêu chọc mình!

      Trong lúc bà nội Mạc cùng Mạc Vân đùa, Tô Tranh đảo mắt, tập trung người hai đứa trẻ.

      Vẫn là đôi mắt trong suốt hồn nhiên như vậy, chỗ này hơi tối, chỗ kia sang long lanh, nụ cười ngọt ngào.

      Bọn chúng là tiểu công chúa là tiểu hoàng tử, kiêu ngạo nhưng cũng đáng .

      Tô Tranh nở nụ cười thân thiết, ngồi xổm xuống, tận lực dùng thanh bình thản và dịu dàng : “Yên Nhiên, Cách Ly, chúc các cháu sinh nhật vui vẻ!”
      Yên Nhiên mở đôi mắt to tròn tò mò nhìn , nghiêng đầu cười hỏi: “Cám ơn , nhưng Yên Nhiên gọi như thế nào ạ?”
      Bà nội Mạc cũng chú ý tới Tô Tranh, quay đầu nhìn sang.

      Tô Tranh ngẩng đầu lên, mỉm cười với bà Mạc.

      Mạc Vân cười ôn hòa, giới thiệu với mẹ và mình: “Đây là trợ lý công ty bọn con, cánh tay phải đắc lực nhất bên cạnh con, Tô Tranh.”

      Tô Tranh bước lên mỉm cười với bà Mạc, làm lễ ra mắt.

      Bà Mạc quan sát Tô Tranh, xong lại nhìn sang Phùng Minh Nhi bên cạnh mỉm cười: “Tô tiểu thư cùng Mính Nhi có chút giống nhau!"

      tiếp nhé
      9.3

      Phùng Mính Nhi và Tô Tranh bốn mắt nhìn nhau, khắc kia, hai người bọn họ, đều tinh xảo động lòng người, cũng đều quyến rũ và lão luyện.

      Hai người nhìn nhau mỉm cười.

      Cười xong, Phùng Minh Nhi lơ đãng nhìn về vị hôn phu Mạc Phong của mình.

      nhận thấy được, sau khi Tô Tranh xuất , cảm xúc của Mạc Phong có biến đổi.

      Mạc Phong luôn biến sắc, nhưng Phùng Minh Nhi là ai chứ? Phùng Minh Nhi là người phụ nữ chờ đợi bên người Mạc Phong suốt bốn năm, nhìn hết từ ánh mắt, động tác cho đến tâm can của .

      Mạc Phong nhìn về phía Tô Tranh, dĩ nhiên cũng còn nhìn về phía Phùng Minh Nhi, cúi đầu nhìn con mình.

      Hai đứa trẻ, giống như bảo bối trời ban cho . Mười năm nay đối với bọn chúng sủng ái có dư.

      Tô Tranh cũng lần nữa nhìn vào hai đứa bé, lấy ra hộp quà tinh sảo, dịu dàng : “Đây là quà tặng sinh nhật các cháu. Chúc các cháu luôn hạnh phúc vui vẻ lần nữa.”

      ai biết tại sao Tô Tranh muốn chúc mừng sinh nhật bọn trẻ lần nữa, ai biết Tô Tranh cũng từng cùng thời khắc cùng địa điểm với bọn trẻ lời như vậy. Chỉ là với thân phận địa vị khác nhau.

      Mạc Yên Nhiên ngọt ngào cười, lễ phép nhận lấy quà sinh nhật. Mạc Cách Li đứng bên, mím môi .

      Mạc Cách Ly thích chuyện, vậy nên chuyện cậu trầm mặc cũng lạ gì.

      Đây phải lễ phép, mà là cá tính —— theo cách của Mạc Gia

      Tô Tranh nhìn hai đứa trẻ đầy hàm xúc, ở trong lòng hiểu cá tính hai đứa là khác biệt.

      biết Mạc Cách Ly có lẽ chút cũng để mình trong mắt, cũng biết trong nụ cười lễ phép của Mạc Yên Nhiên ra là có xa cách. Thế nhưng từ đầu bất đồng, phải sao?

      Ít nhất lần này Tô Tranh hoàn toàn khác biệt.

      Tô Tranh lần này, bình tĩnh ung dung nhìn vào mắt chúng, quanh minh chính đại đưa quà, sau đó ngạo nghễ lướt qua người đàn ông kia.

      Mạc Phong con ngươi sâu thấy đáy. Tô Tranh có thể cảm thấy được nghi hoặc, khiếp sợ, thậm chí còn tức giận của . Nhưng tất cả những thứ này có quan hệ gì với ?

      Phân 4 Cưỡng hôn trong phòng vệ sinh
      Chương 10

      Tô Tranh đứng trước bồn rửa tay, nhìn mình trong gương.

      trong gương kia nhìn bình tĩnh, thong dong, có lấy chút dao động.

      Tô Tranh cười, ra là người có thể ngụy trang như thế, mặc cho sóng to gió lớn ở trong lòng, mặt vẫn bình tĩnh như ban đầu.

      Nhưng lúc này, con ngươi thăm thẳm xuất ở trong gương.

      ta. Sao ta lại rời khỏi đại sảnh mà đến đây?

      Tô Tranh thu hồi nụ cười, từ ánh mắt cho đến miệng lại bắt đầu lạnh lùng. Đây chính là lạnh lùng khi đối mặt với những người xa lạ.

      "Tô Tranh." Người đàn ông đó nhìn Tô Tranh trong gương với ánh mắt khó hiểu, gọi tên gằn từng chữ.

      Tô Tranh lần nữa mỉm cười, xa cách, nhưng rất đẹp.

      "Mạc tiên sinh, ngài khỏe chứ?" xoay người, vươn tay, khách khí mà lễ phép nhìn Mạc Phong.

      Mạc Phong cúi đầu nhìn tay , đôi tay mảnh khảnh trắng nõn, gần như trong suốt, đây là đôi tay từng quen thuộc.

      Chỉ là đôi tay từng nhu nhược kia, giờ lại mang theo nét kiên định.

      Mạc Phong nhìn dọc theo tay hướng lên, dừng lại tóc .

      Tóc từng dài như thác nước xõa xuống, hôm nay lại là tóc ngắn.

      Tô Tranh cười: "Mạc tiên sinh, trông ngài, giống như nhớ lại người cũ vậy?"

      Mạc Phong yên lặng nhìn , gằn ra từng chữ: “Sao lại xuất ở đây?”

      Dưới cái nhìn soi mói của Mạc Phong, Tô Tranh giơ tay lên, định vuốt tóc, rồi đột nhiên ngơ ngẩn. Tóc dài? Đó là chuyên từ bao giờ? Từ kiếp trước rồi.

      Sau khi trọng sinh 10 năm trước, cắt mái tóc dài phiền toái, tiện.

      Mười năm rồi, sao có thể đứng trước mặt Mạc Phong mà theo bản năng làm động tác của kiếp trước?

      Mạc Phong lắc đầu: " phải Tô Tranh đó. Tô Tranh đó vĩnh viễn giữ chặt mái tóc dài.”

      Tô Tranh ngẩng đầu, trong mắt có chút buồn bã mơ hồ. “Đúng, tôi phải Tô Tranh mà biết, tôi có mái tóc dài của Tô Tranh

      Mạc Phong nhíu đôi mày sắc, thào: “Nhưng lại xuất lần nữa, xuất trước mặt chúng tôi.”

      chợt ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Tô Tranh, hung hăng hỏi: "Tại sao lại xuất lần nữa? rốt cuộc muốn làm gì? có tư cách gì chúc bọn vui vẻ hạnh phúc?”

      Khí thế bức người, con ngươi bén nhọn, kèm theo lời lạnh lẽo hung dữ, giống như muốn bức người ta, từng bước lui về phía sau mà có lối thoát.

      Nhưng mà bây giờ Tô Tranh dĩ nhiên phải Tô Tranh của trước kia, bây giờ Tô Tranh sớm luyện thành Tường Đồng Vách Sắt Kim Cương Bất Hoại Thân. ( Mình đồng da sắt ko bao giờ tổn hại )Tô Tranh của bây giờ, ai có thể làm tổn thương ?

      Tô Tranh nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng của , màn môi mỏng nhàng : “Tôi làm sao mà lại xuất chỗ này? Tôi là nhận lời mời của Mạc Tiên Sinh Mạc Vân em trai ngày, tới Mạc Gia dự tiệc sinh nhật của cháu trai cháu bảo bối 10 tuổi”

      thanh của , trầm thấp bình tĩnh, chút gợn sóng.

      Loại bình tĩnh đó cơ hồ chọc giận Mạc Phong trong nháy mắt.

      tiến lên bước, chợt giữ cằm .

      Cằm của thon, giống như nhiều năm trước, nắm trong tay cảm giác được mềm nhẵn, bóng mượt, trước kia luôn là bị mềm lòng vào lúc này.
      Thế nhưng lần này Mạc Phong mềm lòng, bàn tay ràng nắm chặt lấy khớp xương cằm , nhìn gương mặt tinh xảo như búp bê của bị nâng lên.

      Khuôn mặt của , trắng nõn lại lộ ra lạnh lùng xa cách, giống như người hoàn toàn xa lạ, có liên quan gì đến , giống như bị người đàn ông đầy tức giận nắm cằm như vậy.

      Lông mi thon dài dày đậm giống như đêm nhiều năm trước kia, nhưng lần này chút rung động. bình tĩnh, bình tĩnh giống như đứa trẻ con say ngủ.

      Chỉ là tất nhiên có ngủ say. nhàng mở đôi môi đỏ tươi cợt nhả, từ từ để càng căm tức hơn: "Buông tôi ra."

      Mạc Phong chợt cười lạnh.

      Gương mặt cương nghị của chậm rãi tới gần, gần hơn nữa, chỉ cần hơi gần thêm chút nữa, môi của có lẽ đụng phải đôi môi đỏ tươi này rồi, nhưng dừng lại.

      dừng lại, lẳng lặng nhìn , trong miệng thốt ra vẫn là những lời khinh miệt thường : “Tô Tranh, cho dù thế nào, cũng là Tô Tranh.”. tới đây, hình như thấy hàng lông mi rũ xuống của có chút rung động, nhưng sau đó lại trở lại bình tĩnh, bình tĩnh đến mức tưởng là mình nhìn nhầm.

      lạnh lùng nhìn , tiếp: “Tô Tranh, sao còn có mặt mũi để xuất trước mặt tôi? Sao còn mặt mũi để xuất trước mặt bọn trẻ? Sao có thể?!”. thanh của cũng lớn, nhưng lại là thanh chất vấn trầm thấp có lực với khí thế ép sát từng bước.
      Cám ơn các bạn nha
      10.2

      Tô Tranh rốt cuộc nâng mắt lên. Đôi mắt trong trẻo mà dũng cảm. nhìn thẳng vào người đàn ông tức giận trước mắt, trầm giọng : “ tệ, tôi là Tô Tranh. Nhưng vì sao tôi thể tới?”

      Mạc Phong lại cười, lần này cười đến châm chọc. trầm giọng : “Tô Tranh, đừng quên năm đó là ai vì tiền bạc mà phản bội tôi, là ai vì tiền bạc mà bỏ rơi đứa con ruột thịt của mình! Chẳng lẽ quên cả rồi?”

      Trong đôi mắt trong trẻo của Tô Tranh thoáng lên tia thương cảm, thế nhưng cảm giác bi thương đó chỉ giống như chút gợn sóng khi chim bay xẹt qua mặt nước, loáng thoáng qua rồi biến mất.

      nhàn nhạt mở miệng: "Vậy sao?"

      Mạc Phong khỏi cau mày: “Tô Tranh, quả phải người.”. ra kết luận như vậy, sau đó tiến thêm bước: “Tôi hoài nghi, là phụ nữ sao? có chút tự giác của người làm mẹ sao?”

      Tô Tranh lại cười: " có thể cho là vậy. Tôi có ý kiến."

      Đôi môi đỏ tươi hơi phai màu của nhướng lên rất mê người, giống như quả đào ướt át kiều diễm, khiến cho người ta muốn hái.

      Mạc Phong nhìn đôi môi của , đột nhiên cảm thấy đôi môi này đáng hận, bình tĩnh thong dong của phải bị phá vỡ, vì vậy cúi đầu.

      Giữ cằm của trong tay, cảm nhận được giãy giụa của , lại bóp chặt hơn. Rất nhanh Tô Tranh giống như buông tha, nhắm mắt lại.

      Mạc Phong phủ môi của mình lên đôi môi đỏ tươi của , đôi môi đỏ tươi này có chút lạnh lẽo, giống như nhiều năm trước kia.

      phủ lên, dùng môi mình nhàng giày vò, sau đó chợt ép tách đôi môi, để cho đầu lưỡi của xâm nhập bên trong.

      Đôi môi của , vẫn ngọt ngào như nhiều năm trước, tỉ mỉ thưởng thức.

      Tô Tranh nhắm mắt, nhúc nhích, mặc cho người đàn ông này muốn làm gì làm.

      Rất nhiều năm trước, hiểu người đàn ông này rất bá đạo cho phép cự tuyệt, phải sao? Cho dù nhiều năm sau sớm phải là Tô Tranh lúc trước rồi, nhưng vẫn là Mạc Phong của lúc đó.

      Mạc Phong và Tô Tranh, vĩnh viễn vẫn là Mạc Phong ngang ngược và bá đạo.

      Nhưng Tô Tranh dễ dàng tha thứ và lui bước như vậy sao?

      Tô Tranh mở mắt, ánh mắt lộ vẻ kiên định.

      Lần này, phải đánh đổi tất cả, chỉ vì muốn có được thứ muốn.

      Lưỡi Mạc Phong từ từ lui ra khỏi miệng , cúi xuống nhìn đôi môi bởi vì xâm lược mà mất chút hồng nhuận, lạnh lùng ra suy nghĩ của mình: "Có mùi thuốc lá."

      Tư vị miệng vẫn tuyệt vời như cũ, nhưng lại phảng phất mùi thuốc lá.

      Tô Tranh cười châm chọc: “Tôi hút thuốc.”

      Mạc Phong nhíu mày, hiển nhiên có chút tin.

      Tô Tranh nhàng "Hừ" tiếng, nhíu mày : "Mạc tiên sinh, có thể tin, cũng có thể hiểu là trước đó tôi từng hôn người đàn ông khác. Chẳng qua tôi là độc thân, chuyện như vậy cũng là bình thường mà, phải sao?"

      Sắc mặt Mạc Phong trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi, đôi tay nắm càng nắm chặt hơn.

      Đau nhức từ dưới truyền đến, Tô Tranh hề nhíu mày, chỉ nhàng nhắc nhở: "Mạc tiên sinh, tay của ."

      Mạc Phong nheo mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ này. Người phụ nữ này giờ đây sao khó hiểu như thế, bắt đầu thể hiểu nổi .

      nhìn chằm chằm vào hồi lâu, rốt cuộc đôi tay nắm cằm cũng bỏ ra, sau đó lạnh lùng nhìn lần cuối, xoay người rời .

      xa, lại : “Tôi muốn thấy lại xuất trước mặt bọn ."

      dần dần xa, bóng lưng cao lớn, hoàn toàn kiên định, nhưng Tô Tranh nhìn ra tâm tình của ổn định.

      Khi cảm xúc yên, nắm chặt tay.

      Tô Tranh lấy khăn giấy ra, nhàng lau qua đôi môi bị người ta giày vò, cúi đầy cười nhạt.

      Cảnh cáo là chuyện của , tôi nghe, lại là chuyện khác.
      5 lần thứ hai giao chiến
      Chương 11

      Tô Tranh ra khỏi phòng vệ sinh, gặp phải Phùng Mính Nhi.

      Phùng Mính Nhi mỉm cười theo lễ, nụ cười này là lễ nghi của khuê tú các nhà.

      Tô Tranh khẽ gật đầu với . Tô Tranh phải đại gia khuê tú, khi nào muốn cười cũng cười.

      Phùng Mính Nhi mặc dù cười, nhưng theo Tô Tranh quan sát lại có điểm nghi ngờ cùng thăm dò. Cái này chẳng phải kì quái, dù sao mới vừa rồi chồng chưa cưới Mạc Phong của Phùng Minh như tâm tình giống như vì Tô Tranh mà có chút dao động, dù sao tại bộ dạng Tô Tranh có chút kì quái. Cằm có chút máu ứ đọng, môi cũng giống như mới bị người ta giày vò qua.

      Tô Tranh gật đầu với ta cái, gì, lập tức rời .

      muốn nhanh chóng trở lại đại sảnh.

      Trong đại sảnh, hai tiểu thiên sứ vẫn mỉm cười hạnh phúc, nhưng ba bọn chúng rời .

      Ba của chúng rời , vậy kế tiếp chuyện tuyên bố đính hôn cũng hủy rồi sao?

      Tô Tranh nhớ lại khuôn mặt tươi cười vừa rồi của Phùng Minh Nhi, đột nhiên cảm thấy có chút châm chọc. Lần này, nên khóc chứ?

      Phùng Mính Nhi chưa từng đắc tội gì với Tô Tranh, nhưng Tô Tranh lại hề thích Phùng Mính Nhi. Chỉ vì, người phụ nữ này gần như đứng ở vị trí mà Tô Tranh từng tha thiết mơ ước, từng được gọi tiểu thiên sứ bằng những lời mà Tô Tranh nghĩ cũng dám gọi.

      Tô Tranh lặng lẽ thở dài, phải từng, mà là được phép xảy ra.

      Cùng là khoảng thời gian như vậy, nhưng Tô Tranh cũng biết gian kia, khi mà Tô Tranh chết, Phùng Minh Nhi có hạnh phúc chăm sóc cho con ?

      Tô Tranh đưa tay lên, sờ sờ môi mình, tự với mình, bất kể có tồn tại ở gian kia hay , cũng quan tâm trong gian đó xảy ra chuyện gì, chỉ quan tâm, vẫn còn sống ở gian này, nhất định cho phép chuyện như vậy xảy ra!

      Con của , muốn để bọn chúng gọi người khác như vậy, tiếng gọi chỉ nặng tựa Thái Sơn(núi cao), mà còn là tiếng gọi ấm áp nhất trong đời người tự cổ chí kim.

      Mẹ. . . . . .

      Tô Tranh sâu, ngẩng đầu lên, về phía đại sảnh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :