1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chỉ cho em cưng chiều anh - Đường Nhã (eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chỉ cho em cưng chiều


      [​IMG]


      Tác giả: Đường Nhã

      ~*~

      Converter: Ngocquynh520

      ~*~

      Nguồn edit: Sưu Tầm

      ~*~

      Editor: Hoàng Phủ Vũ Nguyệt

      Giới thiệu:

      Là người nhà cũng là người , chỉ mình em.

      Là tình cảm giả dối hay tình cảm chân thành, cũng chỉ cho phép em cưng chiều .

      thế giới này người thương chiều chuộng Thẩm Thiên Dục nhất phải là chị của - Thẩm Thiên Vi còn ai vào đây.

      Chị có thân hình mềm mại như búp bê, luôn dùng thân thể gầy bảo vệ ở phía sau.

      Cho dù có quan hệ máu mủ, Thẩm Thiên Dục vẫn là em trai quý giá nhất của , chỉ có thể để cưng chiều.

      Nhưng Thẩm Thiên Vi biết là Thẩm Thiên Dục căn bản xem là chị .

      chỉ muốn độc hưởng cưng chiều của , độc chiếm thương từ

      Nhưng biết hai người có quan hệ máu mủ và cũng sớm “em trai” của mình.

      Thẩm Thiên Vi lại vẫn có khả năng chấp nhận tình sai lầm này, thậm chí tiếc từ bỏ mạng sống cũng muốn thoát khỏi nó.

      đành lòng ép quá mức lại muốn tổn thương , Thẩm Thiên Dục chỉ có thể chịu đau khổ tạm thời buông tay.

      Bảy năm sau, Thẩm Thiên Dục học thành tài về nước. Bây giờ, người đàn ông trưởng thành tràn đầy sức quyến rũ.

      Lần này, bỏ qua người con này.

      Cho dù có phải khiến đau lòng rơi nước mắt, cũng muốn nghe chính miệng thừa nhận.

      - Thẩm Thiên Vi đời này chỉ , chỉ cưng chiều mình !​

      Các file đính kèm:


    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Mở đầu

      “Thiên Dục, chị là chị của em!”

      “Nhưng mà có quan hệ máu mủ.”

      “Chị lớn hơn em 4 tuổi.”

      biết chứ, nhưng nhìn em lại giống như hơn 4 tuổi!”

      “Chị…Là con của tội phạm giết người.”

      “Vậy sao? An Vịnh Tâm và Thẩm Tư Kiều biến thành tội phạm giết người hồi nào vậy?”

      “Thẩm Thiên Dục!”

      “Thẩm Thiên Vi…Em trốn thoát lòng bàn tay của , em chỉ có thể là của , em tốt nhất là nên sớm nhận ra vấn đề này ”.

      Trong khoảnh khắc đó, đôi mắt đen nóng rực cùng những lời lẽ thâm thúy kia khiến lòng rung động. biết, đời này, trừ ra, lòng thể chấp nhận bất cứ kẻ nào.

      Nhưng mà có thể thế nào đây? Thực tế chính là thực tế, nó vì suy nghĩ của mà thay đổi ti nào.

      cảnh cáo mình vô số lần nên ngừng chiều chuộng , cũng cảnh báo chính mình ngàn vạn lần đừng vì cưng chiều của mà lọt lưới tình, đừng lún sâu thêm nữa vì quyến rũ của …Nhưng kết quả sao? lại từng bước xuống vực sâu, vạn kiếp bất phục, lại làm khơi dậy mong đợi của .

      Con người, có kiếp sau hay ?

      Nếu như có, có thể hy vọng chút được ? Dùng tất cả hạnh phúc kiếp này để đổi lấy cưng chiều độc nhất của ở kiếp sau.

      Chương 1

      ra đời của kỳ tích.

      ra đời chỉ mang lại vui mừng và hạnh phúc cho An Vịnh Tâm cùng Thẩm Tư Kiều mà còn tiếp thêm hi vọng cho họ. Hai người trải qua rất nhiều thử thách và đau khổ trong tình mới đến được với nhau. Bọn họ từng mất đứa bé, hai người thậm chí còn cho rằng họ vĩnh viễn thể có con. Nhưng trời cao hiển nhiên quá tàn nhẫn với những người nhau. Ở thời điểm gian khổ nhất, cuối cùng cũng ban cho họ đứa con trai khỏe mạnh.

      Từ lúc ra đời, mọi người liền đem khắc sâu vào trong lòng, dùng câu “Nâng ở lòng bàn tay sợ bể, ngậm trong miệng sợ tan” để hình dung cũng quá. Thế lực đứng đầu hắc đạo ở toàn bộ Châu Á nay có tên là “Ngân Khuyết Môn” nằm ở Đài Loan. Ông ngoại của An Vịnh Tâm là người đứng đầu, ông còn là chuyên gia khoa tim mạch nổi tiếng khắp thế giới. Bất kỳ người nào ở “Ngân Khuyết Môn” cũng biết tiểu thư An gia sinh được đứa con trai này quả dễ dàng gì. Cho nên tất cả mọi người đều đem hết khả năng tận lực che chở , đem so với tính mạng của mình còn quan trọng hơn.

      quả thiên chi kiêu tử được hàng vạn hàng nghìn thương nuông chiều.

      Vậy mà vô luận bọn họ thương như thế nào cũng so ra kém với “chị . Người này là con nuôi của An Vịnh Tâm và Thẩm Tư Kiều. đó xinh đẹp như búp bê…

      Ánh nắng buổi trưa ấm áp nhàng chiếu rọi khắp nơi. Hoa Tường Vi xinh đẹp với đủ loại màu sắc khoe sắc khắp nơi trong sân sau của ngôi nhà.

      Lúc này Thẩm Thiên Vi gần sáu tuổi, tưới nước cho những bông hoa Tường Vi xinh đẹp cách tỉ mỉ. Ánh nắng ấm áp chíu lên cái tạp dề màu tím cùng với khăn trùm đầu cùng màu làm cho bé giống như tiểu tinh linh đáng động lòng người.

      Khuôn mặt nhắn đáng như con búp bê tinh xảo cho dù có dính chút bùn đất cũng làm tổn hại chút nào đến vẻ đẹp của bé. Chóp mũi nho mượt mà toát ra mồ hôi, cái miệng nhắn đỏ tươi cong lên chứng tỏ rất nghiêm túc.

      “Vi, Vi…”

      giọng đột nhiên vang lên ở phía sau. bé giật mình, lập tức quay người lại cứ như mình bị điện giật. nhìn về phía cách đó xa có viên thịt nho tròn tròn ngồi chiếc xích đu màu trắng.

      nhìn chằm chằm với cặp mắt đen đáng .


      Cái miệng nhắn của nở ra nụ cười hết sức sủng nịnh. bé vội vàng đứng lên, vỗ vỗ cái tạp dề rồi về phía xích đu, cúi người từ cao nhìn xuống.

      “Thiên Dục, em gọi chị phải ?”

      Thẩm Thiên Dục mới hai tuổi hoàn toàn kế thừa tư chất cùng vẻ ngoài của ba mẹ . hình dáng cực kỳ xinh đẹp trừ đôi mắt trong trẻo lấp lánh kia tròng mắt đen cực kỳ giống An Vịnh Tâm. có khuôn mặt tuấn tú có tám phần giống Thẩm Tư Kiều.

      Cặp mắt đen nhanh như chớp nhìn chằm chằm Thẩm Thiên Vi, tay bé phấn nộn bắt lấy tạp dề của bé, sau đó nở ra nụ cười rạng rỡ.

      “Ha ha, em muốn lấy tạp dề của chị à?” Thẩm Thiên Vi cười “Hì hì” tiếng nắm lấy tay bé của thuận tiện ngồi xuống kế bên. nhìn , trong lòng dâng lên loại cảm xúc ấm áp.

      Đây là em trai của , là em trai mà quý nhất!

      Mặc dù mới sáu tuổi nhưng tâm trí của trưởng thành rất nhiều so với những đứa trẻ cùng lứa khác. từng là đứa trẻ bất hạnh nếu như phải ba mẹ đem về nuôi bây giờ mình trôi nổi ở đâu, phải trải qua cuộc sống như thế nào.

      Tới khi mẹ mang thai Thiên Dục, mong đợi mãnh liệt của ba mẹ cũng lây sang , làm cho khỏi chờ mong vào . biết Thiên Dục là đứa trẻ dễ dàng có được. quý ba mẹ cho nên cũng dùng toàn bộ tình cảm cùng sinh mạng để thương, bảo vệ đứa em trai này, cho bất cứ ai có thể tổn thương , nhất định bảo vệ .

      Khi Thiên Dục được tuổi lẻ ba tháng, câu đầu tiên phải ba cũng phải mẹ mà là “Vi Vi”…Khi đó đứng trước cái ghế màu trắng. hít hít mũi khóc khó coi. Mẹ lại ngốc nên vui vẻ mới đúng. Bởi vì thương , luôn ở xung quanh chạy trước chạy sau chăm sóc cho nên mới có thể thích như vậy.

      Nhưng…

      Cái miệng nhắn của Thẩm Thiên Vi cong lên, nhàng siết chặt gương mặt trắng nõn của Thẩm Thiên Dục: “Thiên Dục, phải gọi là chị! theo chị, chị, chị…”

      “Vi, Vi Vi”

      Gương mặt nhắn trắng noãn của lại tỏ ra rất nghiêm túc, Thẩm Thiên Vi vừa bực mình vừa buồn cười.

      sai. Người đầu tiên mở miệng gọi là nhưng tại sao phải là “Chị” mà là tên của chứ? rất muốn nghe gọi tiếng chị…Nhưng tên nhóc này thà chết chứ chịu làm theo, xác định rằng chính là Vi Vi.

      Mẹ có thể vì thường nghe ba và mẹ gọi là “Vi Vi” nên mới nhớ hai chữ này.

      thất bại tốt đẹp.

      Tới lúc nào mới có thể nghe gọi tiếng chị đây?

      “Thiên Dục, chị là chị của em!” từ trong túi móc ra cái khăn tay mềm mại thay lau mồ hôi trán, cưng chiều xoa xoa cái má mềm mại của .
      “Vi Vi…” Cái miệng nhắn chu lên, lần nữa bật ra hai chữ này. Thẩm Thiên Dục nhìn chằm chằm vừa giống như suy nghĩ cái gì đó vừa giống như mơ mộng.

      “Được rồi, được rồi, là Vi Vi nha!”

      chuỗi tiếng cười vui tươi hớn hở từ miệng Thẩm Thiên Dục phát ra, giống như vô cùng hài lòng với đáp án này.
      hoadaoanhNgân Nhi thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      “Em đó, mỗi lần bắt nạt chị đều vui vẻ như thế”

      Thẩm Thiên Vi vuốt cái mũi của cái, hai người cùng nhau cười rộ lên.

      Nghe ở sân sau có tiếng cười đùa vui vẻ, hai vợ chồng vẫn đứng ở cửa chính cũng cười theo. An Vịnh Tâm bị Thẩm Tư Kiều ôm vào trong ngực: “Kiều, em thấy hạnh phúc.”

      cũng vậy” Thẩm Tư Kiều hôn lên trán vợ.

      lúc sau, An Vịnh Tâm ngước gương mặt nhắn lên nhìn về phía Thẩm Tư Kiều, : “Chồng ơi, chúng ta sinh thêm đứa bé được ?”

      Thẩm Tư Kiều cũng kinh ngạc trước đề nghị của vợ. chỉ thở dài tiếc nuối: “Vợ à, xin lỗi, coi như em muốn nó cũng xảy ra.”

      “Tại sao?”

      “Bởi vì buộc ga-rô (ngăn sinh nở) rồi, có khả năng cho em đứa bé.” Thẩm Tư Kiều sủng nịnh nhìn vợ giống như nhìn bảo bối quý giá nhất.

      “Cái gì?” An Vịnh Tâm quả rất khiếp sợ “Tại sao tới bây giờ mới cho em biết?”

      “… muốn mạo hiểm nữa, rất nguy hiểm!” Câu trả lời của khiến khóe mắt An Vịnh Tâm nhanh chóng đỏ rực “Chúng ta còn có Vi Vi và Thiên Dục mà, như vậy là đủ rồi.”

      “Đứa ngốc!” An Vịnh Tâm vùi mặt vào trong ngực hít hít chóp mũi “Em , rất .”

      cũng thế…”

      lúc sau, từ trong sân sau vọng ra tiếng cười của lũ trẻ lần nữa hấp dẫn chú ý của hai vợ chồng. An Vịnh Tâm cố làm ra vẻ uất ức : “Con trai của tên khốn kiếp. bắt nạt em.”

      “Sao vậy?” Thẩm Tư Kiều nhíu mày, mang theo nụ cười biết còn hỏi.

      “Ở trước mặt em rất nghịch ngợm nhưng ở trước mặt Vi Vi lại rất ngoan ngoãn, dáng vẻ ngoan ngoãn vô cùng đáng …Đây phải là bắt nạt em là gì?” An Vịnh Tâm chu mỏ.

      Thẩm Tư Kiều vừa nghe, hé miệng cười lên: “Vợ à, con trai của em mới hai tuổi mà thôi…”

      “Chính là mới hai tuổi mới đáng sợ nha!” An Vịnh Tâm phục “Cũng biết di truyền từ người nào, ranh ma muốn chết!”

      phải từ em sao?”

      “Làm ơn, chồng à, con cũng có phần đó! sau này khi dễ lời của , em giúp tay đâu!”

      “Vậy…Sau này để cho Vi Vi đối phó với .”

      “A! Ý kiến hay!” mắt đẹp của An Vịnh Tâm lóe sáng. Cho dù là Hỗn Thế Tiểu Ma Vương nữa cũng có khắc tinh. ôm cổ Thẩm Tư Kiều: “Chồng à, thông minh.”

      “Quá khen, muốn phần thưởng, cái hôn.”

      thành vấn đề, trăm cái cũng có, ha ha…”

      Ở nơi bé này tràn ngập hạnh phúc. Đó câu chuyện xưa còn bây giờ là chuyện khác…

      “Nhóc con, thành khai báo cho mẹ. Nửa tháng trước, xâm nhập kho tư liệu trường học lấy đề thi sau đó phát tán internet làm hại cuộc thi rối loạn có phải là con giở trò hay ?”

      Tiếng la hét cực kỳ vang dội từ căn phòng nào đó ở lầu hai Thẩm gia truyền ra. Giọng của nữ chủ nhân vô cùng tức giận nhưng hiển nhiên người bị trách mắng lại vô cùng hời hợt.

      đứa bé lười biếng ngồi dưới đất sát cửa sổ. Nó ngẩng đầu lên, cặp mắt vẫn như cũ quét qua cuốn sách Văn cầm trong tay, ngón tay bé trắng noãn thong thả ung dung giả vờ ngoáy ngoáy lỗ tai, khóe miệng nâng lên chút, cười như cười, thanh thở dài nhàng chậm chạp từ môi mỏng bật ra: “Mẹ, làm việc phải có chứng cứ, mẹ thể oan cho người tốt được. Hơn nữa người này còn là con trai bảo bối của mẹ! Còn nữa, nếu như có thể, mẹ có thể chút ? Trái tim của con rất yếu ớt, đừng hù dọa con.”

      “Cứt chó!” Từ ngữ bất nhã từ môi mỏng của An Vịnh Tâm bật ra, chống nạnh từ cao nhìn xuống cái người có bộ dạng “Việc liên quan đến mình, vắt giò ngồi xem”, tự với mình, nhất định phải tỉnh táo, phải tỉnh táo! Nhưng…

      “Trái tim của con rất tốt, tốt đến độ có thể làm si măng cốt thép! Chứng cứ? Mẹ cần đến nó, mẹ nhìn vào mắt con là biết con hay giả, huống chi…Con cho rằng mẹ có chứng cứ sao?”

      Cuối cùng đứa trẻ bất đắc dĩ buông quyển sách dầy cộm xuống, nó nhìn về phía An Vịnh Tâm mỉm cười và : “Mẹ lớn tuổi rồi tức giận tốt cho sức khỏe đâu, người trưởng thành nên giữ vững phong độ, hơn nữa, ba mẹ ở trước mặt con được tục, mẹ quên rồi sao?”

      “Con!” An Vịnh Tâm bỗng chốc nắm chặt bàn tay, muốn đem thằng nhóc trước mắt từ lầu ném xuống.

      Cái gì gọi là “Lớn tuổi”? mới ba mươi tuổi! Hai từ “Lớn tuổi” cùng chút quan hệ cũng có,

      Bây giờ phải là lúc nghĩ tới vấn đề rối rắm này.

      hồi lâu sau, nheo mắt lại, hít thở sâu hơi rồi : “Thẩm Thiên Dục, cho mẹ lý do, mẹ liền bỏ qua cho con.”

      Đứa bé cũng chính là Thẩm Thiên Dục, từ dưới đất đứng lên, duỗi lưng cái: “Nào có lý do gì? Muốn làm làm thôi.”

      “Quả nhiên là con!” Chất vấn lâu như thế, cái thằng nhóc này cũng ra đáp án, tại lại thẳng thắn cách cần thiết, làm trò quỷ gì đây? An Vịnh Tâm ôm bả vai Thẩm Thiên Dục lén lút giọng hỏi “Muốn làm trò quỷ gì làm , cho tới bây giờ con làm chuyện có lợi ích! Trò đùa dai này lãng phí quá nhiều thời gian của con, con luôn ghét như vậy mà. , có mưu gì?”

      Thẩm Thiên Dục nhíu mày liếc xéo An Vịnh Tâm: “Mẹ, nam nữ thụ thụ bất thân, mẹ có thể buông con ra ?”

      lại dám nam nữ thụ thụ bất thân với sao. Người nữ là mẹ của nha! Lại , đứa trẻ tám tuổi hiểu cái gì là chuyện nam nữ chứ!

      mau, nếu con đừng mơ tưởng có thể gặp lại Minh Ít Liêm!” An Vịnh Tâm dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được, có thể huấn luyện đứa con trai của đem kho tư liệu nhà người ta ra giải trí, trừ chồng của Hoắc Vân Khê ra còn ai nữa. Người đó được giới hacker xưng là “Tôn Vương”. Chính là gã đàn ông tên Minh Ít Liêm ngoài đời thực, tuyệt đối có người thứ hai!

      Nghiệt duyên, nghiệt duyên! nên cho con trai mình cùng đám người thông minh đến cực kỳ quái dị kia qua lại với nhau!

      “A, mẹ, mẹ biết thế giới này có cái gọi là máy vi tính với điện thoại sao?” Thẩm Thiên Dục rất khờ dại đáp lại.

      “Con…”

      Lời của An Vịnh Tâm còn chưa bật ra, Thẩm Thiên Dục nghiêng mắt nhìn thấy cái gì đó ở ngoài cửa, vẻ mặt đột nhiên thay đổi 180 độ, gương mặt tuấn tú xinh đẹp tràn đầy áy náy : “Mẹ, con sau này dám nữa, mẹ đừng đánh con có được ?”

      An Vịnh Tâm kinh ngạc cúi đầu nhìn con trai mình.

      “Mẹ?” Làm gì dùng từ này gọi , hơn nữa, đánh bao giờ chứ?

      “Mẹ! tiếng kêu gấp gáp vang lên, bóng dáng mảnh khảnh vọt vào phòng. Đứa bé trong ngực An Vịnh Tâm đột nhiên biến mất. chạy đến phía sau bóng dáng mảnh khảnh kia nhanh tới mức còn kịp phản ứng.

      “A, Vi Vi, con về rồi sao?”

      “Mẹ, mẹ đừng đánh Thiên Dục có được ? phạm sai lầm sửa, đó!” Người vọt vào phòng chính là khắc tinh mà Thẩm Tư Kiều : con của bọn họ Thẩm Thiên Vi. An Vịnh Tâm nhìn đứa con xinh đẹp như búp bê, khuôn mặt nhắn phía tràn đầy thiên vị…

      Sai lầm rồi, sai lầm rồi, phải khắc tinh, hoàn toàn là cứu tinh!

      Từ đến lớn, bất luận là thằng nhóc đó phạm vào lỗi gì, chỉ cần có Vi Vi ở đây, toàn bộ cũng chuyện lớn hóa , chuyện hóa . Hơn nữa cái thằng nhóc này rất nhanh chóng hiểu được đạo lí đó, liền biết lợi dụng “chị ” mình… tóm lại, tại là có biện pháp động vào thằng nhãi này.

      Chương 2
      Chương 2

      “Vi Vi, con phải là muốn thiên vị chứ, như vậy làm hư đó.” ra điều An Vịnh Tâm muốn là…Con à, sao con thấy được diện mạo của Hỗn Thế Ma Vương chứ!

      Cái tên Hỗn Thế Ma Vương ở phía sau Thẩm Thiên Vi nở nụ cười hài lòng, hơn nữa còn nắm chặt vạt áo của chị , bày ra bộ dạng run sợ.

      đâu mẹ!” Thẩm Thiên Vi lúc này mười hai tuổi, có bộ dáng nhu mì yếu ớt động lòng người làm cho người ta cảm thấy thương tiếc “Thiên Dục rất nghe lời mà, nhất định phải cố ý gây họa, phải Thiên Dục?” Thẩm Thiên Vi đột nhiên xoay người, cưng chiều dịu dàng hỏi Thẩm Thiên Dục đứng phía sau.

      Thẩm Thiên Dục thu lại nụ cười trong nháy mắt, ôm sát người Thẩm Thiên Vi, làm nũng “Vâng.”

      Thẩm Thiên Vi xoay người lại nhìn An Vịnh Tâm cười : “Mẹ, con đúng ? Con biết ngay là Thiên Dục nhất định phải cố ý gây chuyện.”

      Lời của con đều tin sao? An Vịnh Tâm khóc ra nước mắt: “Vi Vi, con nghe mẹ …”

      “Mẹ, giao chuyện này cho con , con chuyện với Thiên Dục.”

      “Này này, Vi Vi…”

      Hoàn toàn chú ý tới tiếng kêu của An Vịnh Tâm, Thẩm Thiên Vi liền vội vàng kéo Thẩm Thiên Dục chạy . Về tới phòng mình, để quyển sách tay xuống, liền sờ sờ đầu Thẩm Thiên Dục hỏi: “ có bị mẹ đánh đòn chứ?”

      Thẩm Thiên Dục bày ra bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời, cắn môi mỏng, gật đầu cái.

      , lần này làm sao chọc giận mẹ vậy?” Nụ cười ở môi hồng tràn ra.

      rất kỳ quái, từ đến lớn Thiên Dục luôn rất nghe lời, chưa từng thấy đứa trẻ nào cùng lứa với Thiên Dục lại ngoan ngoãn như vậy! Nhưng tại sao mỗi ngày mẹ lại luôn la mắng ?

      “Em cũng biết.” Thẩm Thiên Dục rũ đầu xuống, tròng mắt đen to lã chã nước chực khóc giống như vô cùng khổ sở.

      cảm giác thương từ trong lòng tràn ra, Thẩm Thiên Vi thở cái đem thân hình gầy ôm vào trong ngực, vỗ lưng : “ có chuyện gì, mẹ rất thích em, làm việc gì đều là vì muốn tốt cho em, ngàn vạn lần thể tức giận với mẹ nhé!”

      “Vâng.” mềm mại .

      “Ừ, ngoan, vậy chị làm điểm tâm cho em ăn có được ?” Thẩm Thiên Vi xoa xoa mái tóc đen bóng của , cưng chiều hỏi.

      “Vâng, em muốn ăn cây xoài ngàn tầng.” Đầu đặt tại vai khẽ .

      thành vấn đề, vậy em ra sân sau chờ chị, rất nhanh có thôi.” Thẩm Thiên Vi xoay người ra cửa, bỗng nhiên, dừng bước chân, quay đầu lại vui vẻ “Thiên Dục, hôm nay trường học tuyển thẳng trong nước có cuộc thi, chị làm bài rất tốt!”

      Nửa tháng trước, trường học tuyển thẳng trong nước tổ chức cuộc thi, lại ngoài ý muốn bởi vì viêm phổi cấp tính tạo thành sốt cao nhập viện phải ở bệnh viện tròn tuần lễ mới khỏi hẳn; nhưng ngờ mình may mắn như thế cuộc thi xảy ra chút vấn đề kéo dài sang tuần sau vừa vặn để cho tham gia cuộc thi! Nếu có thể phải đổi sang trường học khác cùng Thẩm Thiên Dục tách ra, thể tiếp tục chăm sóc , cùng học và tan trường. . . . . . Cuộc thi vừa kết thúc, muốn đem tin tức tốt này cho biết.

      "Có ? Vi Vi chị rất lợi hại!" nhìn cũng cười rất vui vẻ.

      "Chủ yếu nhất là cần với em tách ra!" xong, Thẩm Thiên Vi liền kích động rời .

      Chỉ là trong nháy mắt, đứa trẻ trong phòng liền thu hồi nụ cười hồn nhiên mặt mà thay vào đó là nụ cười bí hiểm, đen tối lên trong con ngươi xinh đẹp; còn chưa kịp che giấu, liền bị thân hình mảnh khảnh cao gầy đột nhiên xuất ở cạnh cửa thu vào đáy mắt.

      An Vịnh Tâm dựa cửa phòng, lười biếng ôm hai cánh tay, liếc nhìn đứa con trai nhà mình, nhíu mày, "Mẹ nghĩ, mẹ biết nguyên nhân."

      "È hèm." Mà người khác chỉ là để ý chút nào nhún nhún bả vai bé.
      "
      Xuy. . . . . ." An Vịnh Tâm tức giận châm chọc! Tiếp theo, nụ cười dần dần lên.

      Ai ai, như vậy cũng được sao? Tương lai, hù dọa con của chạy mất chứ. . . . . .
      Năm qua năm, thời gian thấm thoát thoi đưa, vào buổi trưa nắng ấm tràn đầy.

      Sân sau với đủ loại hoa Tường Vi có thiếu nữ nhắn khuôn mặt y hệt búp bê vì phơi nắng mà có chút phiếm hồng nhưng lại làm vô cùng đáng , xinh đẹp.

      Nàng buông bình tưới nước trong tay ra, mềm nhũn duỗi cái lưng mỏi, nhàng thở hơi rồi cười lên.

      Mỗi lần nhìn vườn hoa Tường Vi này cảm thấy rất hạnh phúc, rất thỏa mãn. . . . . . Bởi vì Tường Vi là tượng trưng cho tình của ba đối với mẹ. Mẹ thích nhất là hoa này, cũng thế. Những đó hoa Tường Vi này như những đứa trẻ mà nàng trân quý nhất.

      "A!" Đột nhiên trước mắt mảng đen chụp xuống, nắng ấm từ trước mắt nhanh chóng biến mất, giống như là bị cái gì che rồi, tự chủ được sợ hãi kêu ra tiếng, vội vàng quay đầu.

      Thấy người đứng sau lưng, Thẩm Thiên Vi nhàng híp mắt to, nâng lên khuôn mặt nhắn, mơ mơ màng màng trông đến gò má vô cùng tuấn dật kia, để cho trong giây lát đó mất hồn, nỉ non: "Thiên Dục. . . . . ."

      hồi "Khanh khách" tiếng cười khiến Thẩm Thiên vi từ trong mộng tỉnh lại, từ từ thích ứng biến chuyển của ánh sáng, tức giận đập vào ngực người đó cái, cười lên, "Làm chị sợ!"

      Hình dáng người trước mắt dần dần ra ở trong mắt , lại làm cho thất thần suy tư lần nữa.

      Thời gian. . . . . . Có phải trôi qua quá nhanh hay ?

      tựa hồ còn nhớ , rất nhiều năm trước, chỉ là đứa bé mập mạp chưa biết chuyện chỉ biết nhìn chớp mắt giống như là thứ duy nhất có thể dựa vào. là tất cả thế giới của ; thậm chí bốn năm trước, chỉ là đứa trẻ tám tuổi gầy cần bảo vệ vậy mà bây giờ. . . . . . Mới mấy năm cao như thế này 170 centi mét rồi, so với cao hơn nửa cái đầu, cho dù còn có chút gầy cũng còn bé nữa làm cho có cái cảm giác thất bại của người làm chị.

      có thể còn cần nàng bảo vệ hay ?

      "Vi Vi, suy nghĩ cái gì?" Thẩm Thiên Dục lần nữa nhìn Thẩm Thiên Vi thẫn thờ, nhếch môi, gõ gõ đầu của .

      "À?" Thẩm Thiên Vi chớp chớp mắt to hồi hồn, gương mặt thoáng qua tia phiếm hồng, điểm cái lên trán , " thể đập loạn đầu của chị a!"

      " phải chị , chị là Vi Vi." bĩu bĩu môi trả lời.

      cười lên, người này mười năm như ngày vẫn cố chấp như xưa! Thẩm Thiên Vi lười phải cãi cọ bất đắc dĩ lắc đầu cười cái theo thói quen móc ra khăn tay của mình thay lau cái trán mồ hôi, dịu dàng cưng chiều hỏi: " theo bạn bè đánh bóng à?"

      "Ừ." nụ cười đầy thanh xuân đầy tràn ra bị nắng ấm phản xạ càng làm cho khuôn mặt của Thẩm Thiên Dục thêm rạng rỡ khiến Thẩm Thiên Vi có chút rung động từ đáy lòng.

      "Khó trách gần đây chủ nhật em cũng chạy trốn thấy bóng dáng." Thẩm Thiên Vi hơi cuống quít dời tầm mắt, xẹt qua bên cạnh , tới bên bàn tròn màu trắng nâng bình trà rót ly Tích Lan Hồng Trà.

      Động tác của rơi vào trong mắt của Thẩm Thiên Dục ở phía sau làm cho tự chủ được khơi lên nụ cười có chút đùa giỡn.

      "Vi Vi tức giận sao?" tiến lên, nhận lấy ly hồng trà từ trong tay cười he he ngẩng đầu ực cái uống cạn.

      Nhìn "Ừng ực, ừng ực" uống xong, đem ly trà trống trở về, cưng chiều thoáng chút đơn từ đáy mắt tràn ra "Chị sao lại tức giận chứ? Em là chơi bóng lại phải làm chuyện xấu."

      Thẩm Thiên Dục thiếu chút nữa bị sắc, biết định nghĩa làm chuyện xấu của là làm cái gì? Nhưng đơn trong mắt nàng mặc dù rất nhưng cũng thoát khỏi ánh mắt của , làm nũng hỏi: "Vậy tại sao Vi Vi lại vui? cho em biết !"

      Ánh mắt của khiến Thẩm Thiên Vi chỗ nào che giấu, nàng chỉ biết thở dài, gõ gõ đầu của , "Chị phải là vui vẻ á..., chỉ là có chút cảm thán. . . . . ."

      "Cảm thán cái gì?"
      Thẩm Thiên Vi bật cười cố làm ra vẻ đáng thương : "Bởi vì em trai của chị trưởng thành a, cần chị này nữa rồi."

      giỡn, kì thực đúng là có chút để ý! Cho dù ban đầu may mắn cần tách ra khi thi tuyển thẳng vào trường học nhưng sau này sau thể cùng mỗi ngày tới trường và tan lớp nữa rồi.

      từng, có đoạn thời gian rất lo lắng, sợ ở bên quen! Kết quả, người quen chính là , quá quen thuộc với việc chăm sóc . . . . . . Từ đến lớn, đều đem trở thành thứ quan trọng nhất, có ai có thể khi dễ , tổn thương ! Nhưng tựa hồ chưa có từng nghĩ tới , có ngày cũng lớn lên, cũng cần chăm sóc của nữa.

      "Tôi cần chị chỉ cần Vi Vi” Thẩm Thiên Dục bĩu môi, cố làm ra vẻ đáng thương, Thẩm Thiên dục kéo cái liền ngồi xuống xích đu sau đó điều chỉnh vị trí thoải mái nhất tùy tiện nghiêng người nằm ở đùi .

      Cho đến khi động tác hoàn thành Thẩm Thiên Vi mới hồi hồn, cười lên, cưng chiều gõ đầu của , "Ai ai, Thẩm Thiên dục, mới vừa em trưởng thành liền lại bắt đầu lộ ra nguyên hình nha."

      "Vi Vi."

      "Hả?"

      "Mặc kệ tôi bao nhiêu tuổi tôi vĩnh viễn ở bên cạnh Vi Vi để cho Vi Vi chăm sóc tôi."

      trong lòng ngọt là gạt người, là em trai thương nhất a! Thẩm Thiên Vi vui mừng thở dài, "Chị hiểu , em nghĩ muốn chạy cũng thể,em là bảo bối của chị rất nhiều năm rồi! Chỉ là. . . . . ."

      "Chỉ là cái gì?"

      ". . . . . . có gì á!" Thẩm Thiên Vi cuối cùng lắc đầu cái, tiếp.

      Chỉ là cuối cùng có ngày, lên đại học tìm việc làm và rời khỏi nhà, rời khỏi , còn phải lập gia đình. . . . . .

      Nghĩ tới đây, lòng của khỏi khổ sở, tựa hồ có chỗ nào đúng.

      Hồi lâu, trong sân cũng có vang lên thanh của bọn họ nữa chỉ có gió nhàng thổi qua quần áo của bọn họ cùng lọn tóc; Thẩm Thiên Vi tựa vào xích đu dám động, cho là ngủ thiếp , tay cũng ngừng xuyên qua mái tóc của khẽ vuốt, cẩn thận từng li từng tí che chở.

      Cho đến khi tựa vào xích đu tiếng hít thở đều đều vang lên, Thẩm Thiên Dục mới mở mắt ra, trong tròng mắt đen ra ý cười.

      Trong từ điển của , chưa từng có chữ "Chỉ là".

      Là của , vĩnh viễn là .

      "Alô, Thẩm gia xin nghe." Sau bữa tối An Vịnh Tâm gọt trái cây nghe được chuông điện thoại vang lên, chút hoang mang thả ra dao găm trong tay nhận điện thoại, gióng êm ái, dễ nghe truyền vào trong tai đối phương.

      hồi lâu, đôi mắt tuyệt đẹp của An Vịnh Tâm lộ ra thần sắc khác thường, ánh mắt lưu chuyển đám người ngồi ở phòng khách chuyện phiếm và ăn trái cây. An Vịnh Tâm nhìn chồng mình sau đó là con và con trai bên môi đỏ mọng chậm nâng lên nụ cười thân ái. cầm điện thoại lên hướng về phía Thẩm Thiên Vi : "Vi Vi, điện thoại của con."

      câu khiến người trong nhà ngây ngẩn cả người; nhất là Thẩm Thiên Vi, lâu sau mới tỉnh lại, "Của con sao?"

      "Ừ, điện thoại của con. . . . . . là bạn học trai."

      biết là cố ý hay là vô ý, An Vịnh Tâm còn nhấn mạnh ba chữ "Bạn học trai", đến cực kỳ ràng dễ hiểu, rất sợ người khác biết bên đầu điện thoại kia là người con trai.

      “A” Thẩm Thiên Vi mang vẻ mặt xin lỗi áy náy vội vàng nhậ điện thoại. lúc sau, bắt đầu ấp úng, có vẻ vô cùng kinh ngạc cùng luống cuống, cuối cùng chỉ là lưu lại câu: "Sau nàykhông cần gọi điện đến nữa!" sau đó liền đem điện thoại giống như củ khoai lang phỏng tay ném vào ống nghe.

      Trong nháy mắt đó, phòng khách Trầm gia im lặng tiếng động, Thẩm Thiên Vi dám nhìn phản ứng của người lớn trong nhà, chỉ có thể lặng lẽ trở lại ghế sa lon ngồi xuống, cúi thấp đầu.

      "Là người theo đuổi con sao?" giòng nữ dễ nghe vang lên, rất ràng là đến từ An Vịnh Tâm, hơn nữa chỉ có mới dám ở trong bầu khí như vậy mà chuyện hăng hái.

      "Mẹ!" câu nũng nịu nhanh chóng từ môi hồng của Thẩm Thiên Vi bật ra, gương mặt của nhanh chóng ửng hồng như trứng gà luộc rồi.

      "Ai nha, có gì đâu?" An Vịnh Tâm vui vẻ mà cười , còn cười đến vô cùng hăng say, "Con cũng mười tám tuổi rồi, dáng dấp còn xinh đẹp như thế, có người đuổi theo là rất bình thường nha! Có phải hay chồng?"

      Bị điểm tên Thẩm Tư Kiều rất buồn bực giả bộ ngu "Cái gì?"

      "Chồng à, làm gì bày ra cái bộ mặt hiểu gì cả thế? Năm đó em theo đuổi cũng là 18, 19 tuổi, mặc dù vẫn kháng cự em, trốn tránh em nhưng cuối cùng vẫn bị thành ý của em đả động á! chừng loại chuyện như vậy cũng xảy ra ở người con chúng ta!" An Vịnh tâm cười đến rất hăng say câu Thẩm Tư Kiều, khóe mắt lại cố ý nghiêng nhìn biểu tình của người náo đó.

      Hừ, có phản ứng là sao chứ? Xem con có thể chống cự được bao lâu!

      "Mẹ, phải như thế á!" Thẩm Thiên Vi quẫn bách có phần hơi kích động.

      "Hắc hắc, mẹ hiểu con chẳng qua là ngượng ngùng mà thôi á! Vi Vi, ngàn vạn lần được cự tuyệt quá nhanh a, thử tìm hiểu xem sao. . . . . . Mẹ ủng hộ con!"
      hoadaoanhNgân Nhi thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3

      Vẫn trầm mặc cuối cùng Thẩm Thiên Dục cũng nâng lên tròng mắt đen, liếc xéo người mẹ bất lương của mình.

      đương nhiên biết bà muốn đánh cái chủ ý gì! Muốn nhìn tấn công sao? Có thể, qua thời gian ngắn nữa !

      "Mẹ!" Thẩm Thiên Vi bất đắc dĩ lên tiếng cũng dám nghiêng mắt nhìn Thẩm Thiên Dục ở bên cạnh, cảm giác thất bại, : "Rất nhanh phải thi đại học rồi, tâm tư của con tất cả đều dành cho việc học tuyệt nghĩ đến chuyện đương cũng thể á!"
      "
      Ai, vậy thi đại học xong rồi nhưng con cũng phải nắm lấy cơ hội tốt. cần phải chăm lo cho tên tiểu tử thúi Thiên Dục kia nữa, hảo hảo hưởng thụ tuổi xuân của con , cũng nên có mối tình oanh oanh liệt liệt!" An Vịnh Tâm cố ý thêm dầu vào lửa biết mệt mỏi mà .

      "Trời!" Thẩm Thiên Vi mặt như đưa đám liền đứng lên hướng lầu chạy, "Con muốn làm theo những gì mẹ ”.

      Cuối cùng bóng dáng Thẩm Thiên Vi biến mất ở lầu hai, An Vịnh Tâm mới lật người cười ngửa ra sau"Ha ha, Vi Vi phản ứng đáng đó. . . . . . Chồng à, so với bộ dạng của năm đó cũng đáng như nhau"

      "Em nha, sao tuổi càng lớn càng nghịch ngợm?" Thẩm Tư Kiều cưng chiều nhìn An Vịnh Tâm, "Khi dễ con mà em vui vẻ vậy sao?"

      "Hắc hắc, ra em tương đối cũng có nghĩ đến khi dễ . . . . . ." An Vịnh Tâm đột nhiên nhảy tới bên cạnh Thẩm Thiên Dục ôm dính lấy "Con trai của em a!"

      Nếu Thẩm Thiên Vi mất vậy cũng cần giả bộ ngoan ngoãn, Thẩm Thiên Dục liếc xéo An Vịnh Tâm rồi nhìn Thẩm Tư Kiều, cau mày, "ba, mời quản tốt vợ của người có được ? Xin người nào đó cần làm ra số việc dư thừa cản trở người khác."

      Đối với đứa con trai nhà mình thường xuyên thay đổi nét mặt Thẩm Tư Kiều cũng thành thói quen, bất đắc dĩ nhún vai, "Con trai à, vợ là dùng để thương , phải dùng để quản."

      "Có nghe hay ?" An Vịnh Tâm lôi kéo Thẩm Thiên Dục buông tay, cố làm ra vẻ tình tràn đầy : "Hơn nữa mẹ cũng phải đối với người khác cản trở gì a. . . . . . Ai ai, con trai à, con mạnh khỏe đẹp trai, với ba con dạng đẹp trai, mẹ con chết mất!"
      B
      iểu tình chán ghét khuôn mặt Thẩm Thiên Dục ra, bỗng dưng đứng dậy tránh thoát kiềm chế của An Vịnh Tâm " Mẹ cùng ba lên giường chuyện đương . Cứ coi như mẹ thương đứa con trai này, con có luyến mẫu”

      "Khụ khụ, con trai à, con ra có thể cần trực tiếp như thế. . . . . ." Thẩm Tư Kiều sờ sờ sống mũi, hiển nhiên rất khổ não làm bánh quy kẹp nhân.

      phải là biết đứa con trai nhà mình có nhiều đáng sợ, cũng vô cùng hối hận khi con trai còn như vậy mang đến Vụ Sở tiếp xúc với những thứ đáng sợ kia nhưng bây giờ, vợ cũng rất đáng sợ a. . . . . . như thế nhiều năm qua, vẫn bo bo giữ mình tham dự vào chiến tranh giữa bọn họ, tại còn muốn tiếp tục giữ vững lập trường này.

      "Đó, chồng ơi, con trai của vô tình, em đau lòng a." An Vịnh Tâm lặng lẽ lùi về bên người Thẩm Tư Kiều nhưng trong mắt tia khổ sở giống như lầm bầm lầu bầu ấp úng : "Em chính là vì con mà suy nghĩ! muốn xem thua thất bại thảm hại."

      đúng là"Nhọc lòng" rồi !

      "Đa tạ quan tâm của mẹ." Thẩm Thiên Dục nhíu mày cười đến vô cùng rạng rỡ như gió xuân.
      Cất bước lên lầu, Thẩm Thiên Dục đột nhiên giống như là nhớ lại cái gì, quay đầu lại lần nữa gợi lên nụ cười. Đây là nụ cười quen thuộc của Thẩm Thiên Dục nó tựa hồ xen lẫn chút tầm thường cùng hơi thở tà nịnh, "Mẹ, chuyện tới phút cuối cùng người nên kết luận sớm như thế tốt hơn nếu . . . . . . Để cho người tê tâm liệt phế, nếp nhăn có
      thể nhiều hơn đống!"

      Khi bóng lưng cao to biến mất, An Vịnh Tâm mới níu chặt quả đấm, phát ra tiếng bạo rống, bà thể tưởng tượng nổi mà đối với Thẩm tư kiều : "Nó cái gì! Nếp nhăn a?"
      Thẩm Tư Kiều cảnh cáo mình nên cười ra tiếng, nhưng vẫn là nhịn được nụ cười tràn ra "Cái này. . . . . ."

      "Ô ô, cũng ghét bỏ em phải ? Chờ em già rồi trở nên xấu xí vứt bỏ em phải ?" An Vịnh Tâm bực tức lấy ngón tay dài đâm vào lồng ngực kiên cố của cố làm vẻ là oán phụ vô cùng đáng thương, "Ô ô, Thẩm Tư Kiều, nghĩ tới cái người này sao có lương tâm. . . . . . Em là nhìn lầm ngươi a!"

      "Vịnh Tâm!" Thẩm Tư Kiều trong lòng vừa nguyền rủa đứa con trai của mình vừa an ủi vợ: "Bất luận là thời điểm nào ở trong mắt , em đều là đẹp nhất ."

      "Ô ô, lừa em! với con trai đều là thứ bại hoại, tới khắc em a!"

      ". . . . . . Vịnh tâm."

      "Em mặc kệ a! Ô ô. . . . . ."

      Xem ra là chỉ còn biện pháp cũ rồi, lấy hôn phong giam ngoặt vợ lên giường mới là vương đạo!

      Kể từ đêm hôm đó đến nay có cuộc điện thoại nào gọi đến nữa. Điều này làm cho Thẩm Thiên Vi thở phào cái. Trong nhà còn cuộc điện thoại làm cho người ta lúng túng. quả đúng, đó nhất định là đùa giỡn. Nếu , tại sao gọi đến lần thứ nhất cũng thấy gọi lại lần thứ hai? Huống chi, ở trường học cũng gặp qua người nào theo đuổi khoa trương như vậy. . . . . .

      Đều là mẹ, hại chừng mấy ngày nay cũng dám đối mặt với Thiên Dục a! rất sợ Thiên Dục cũng tới tham gia náo nhiệt, hỏi có phải rồi hay ?

      Cũng may thời gian vừa quá, chuyện cũng chầm chậm bị quên lãng; mà kì thi đại học cũng lặng lẽ tới gần.

      mỗi ngày đều đọc sách đọc đến tinh thần khẩn trương, áp lực rất lớn.
      Nếu như thi đậu nguyện vọng thứ nhất, rất thất bại, cũng cảm thấy rất có lỗi với ba mẹ nhưng đồng thời cũng nghĩ đến thi lên đại học phải rời nhà, rời khỏi Thiên Dục.

      lại cảm thấy nỡ. . . . . . là mâu thuẫn.

      Xoa xoa đầu tóc dài đen bóng , Thẩm Thiên Vi thả ra bài thi trong tay nâng lên ly nước chuyển qua khóe miệng mới phát , trong ly sớm rỗng tuếch, thế là kéo lê thân thể mệt mỏi đứng dậy, chuẩn bị xuống lầu uống chút nước.
      Mở cửa, hồi lạnh lẽo đánh tới, mặc dù là tháng sáu nhưng vẫn còn có chút lạnh. mình ở trong phòng vào thời điểm này Thẩm Thiên Vi bình thường đều là thân áo ngủ tơ lụa mỏng như cánh ve bên trong cái gì cũng có mặc. khẽ khép lại đôi mày thanh tú chút. . . . . . Trễ như vậy rồi, tất cả mọi người đều ngủ hết rồi chứ? Chắc đụng phải ai đâu.

      Nghĩ như vậy, mới rón rén ra khỏi phòng, tới phòng ăn lầu dưới rót nước. Đêm khuya, lầu vài tia sáng vô cùng yếu ớt. Thẩm Thiên Vi xoa xoa đô mắt có chút đau nhức. tới phòng khác vô cùng quen thuộc cầm bình đun nước lên rót vào ly. Nước rắc rắc chảy vào mất mấy giây đủ để để cho nhắm mắt lại.

      Ngáp cái, dòng nước ngừng chảy, Thẩm Thiên Vi cầm lấy ly nước xoay người. . . . . .

      "A!" bóng đen đột nhiên xuất trước mắt làm Thẩm Thiên Vi kinh sợ kêu lên tiếng. giật mình lảo đảo thân người hướng về phía sau, nước bên trong ly toàn bộ bị rơi vãi xuống đất, ly nước cũng rớt tại mặt thảm, phát ra thanh vang lên.

      nghĩ mình ngã chổng bốn chân lên trời thân thể nhắn lại chợt bị kéo vào lồng ngực ấm áp nóng bỏng vừa quen thuộc vừa xa lạ. hơi thở quen thuộc phả đến làm hoàn toàn kịp suy nghĩ gì.

      Eo nhắn bị cánh tay vòng ôm chặt kéo người hướng tới trước. Trước ngực hề có vật cản phần mềm mại của đụng chạm vào lồng ngực cứng rắn xa lạ làm cho có chút đau. Trong phút chốc, đôi mắt to của trợn lên nhờ váo ánh đèn có thể thấy được dung nhan thanh tú của người…

      Đôi mắt đen của thẳng tắp nhìn thẳng .

      ràng là người vô cùng quen thuộc với nhưng giờ phút này đây lại cảm thấy có chút xa lạ nàng. ngước đầu nhìn lên, cao hơn hai phần ba cái đầu. Nhịp tim đột nhiên loạn nhảy như tiếng trống. Mà , lồng ngực trần truồng ấm áp xuyên thấu qua áo ngủ tơ lụa mỏng của làm cho cả người bị lửa thêu đốt, miệng đắng lưỡi khô?

      biết qua bao lâu, Thẩm Thiên Vi mới hoảng hốt đẩy ra, "Trời ơi."

      Là Thiên Dục! cư nhiên hướng về phía mà mặt đỏ tim đập loạn…

      "Vi Vi, chị sao đó chứ?" Thẩm Thiên Dục tia kinh hoảng nào thậm chí còn tự nhiên sờ sờ cái trán của , "Mặt sao tự nhiên đỏ lên vậy, ngã bệnh sao?"

      "Chị, chị sao á!" Thẩm Thiên Vi cảm thấy cực kỳ mất thể diện vội vàng né tránh đụng chạm của , mắt cũng dám loạn nghiêng nhìn.

      "Hù phải chị sao? Tôi chỉ là muốn uống nước." Thẩm Thiên Dục khom lưng thay nhặt lên ly nước, cười hỏi: "Chị cũng vậy sao?"

      "Ừ. . . . . ." trong đầu trống nhìn tới Thẩm Thiên Dục thay rót nước, sau đó đưa cho , tay run run nhận lấy, "Cám ơn, chị lên trước, muộn rồi, ngủ ngon." Sau đó ở đêm này Thẩm Thiên Vi cách nào ngủ say được.

      chạy trối chết nhưng hình ảnh đó vẫn rơi váo mắt của Thẩm Thiên Dục vẫn đứng tại chỗ. Mà trong khí vẫn còn đọng lại mùi hương thanh xuân hấp dẫn người thiếu nữ. . . . . . Hắ mâu sâu thẳm vẫn như trước hề lộ ra ý vị nào nhưng tối nay lại nóng bỏng hơn trước.

      tạm thời còn nghĩ dọa hỏng . Nhưng chuyện có người theo đuổi xác thực làm cho vô cùng bất mãn. phải dùng chút thủ đoạn nho để dọn dẹp sạch mấy con sâu bên cạnh sau đó. . . . . . Dĩ nhiên, đây chỉ là món ăn khai vị.

      Thiên Dục, Thiên Dục, Thẩm Thiên Dục. . . . . .

      Mày ngài mắt đẹp, cánh tay rắn chắc, bả vai rộng rãi, lồng ngực rất bền chắc. . . . . . Chuyện này rốt cuộc bắt đầu từ khi nào? ra là còn là đứa .

      Hơn nữa, là cao đó, giống như trong đêm liền cao hơn rất nhiều ! thần kỳ, ha ha. . . . . .

      chút ý cười còn chưa đạt tới khóe miệng Thẩm Thiên Vi, từ trong mất hồn bỗng dưng thức tỉnh; bút trong tay chợt dừng lại, nắm chặt nên bàn tay có chút đau thể tưởng tượng nổi nhìn tới tờ giấy xốc xếch trước mắt, ràng là cùng người cùng cái tên!

      Thiên Dục, Thiên Dục, Thẩm Thiên Dục. . . . . . Tràn đầy giấy, tất cả đều là tên của Thẩm Thiên Dục! Thẩm Thiên Vi bị chính mình hù dọa đem bút trong tay ném xa. mặt nóng bỏng dứt, ảo não bụm má.

      làm cái gì, tại sao lại nghĩ đến những thứ này? Nhất định là tại câu của mẹ hơn tháng trước! Đúng, nhất định là vậy!

      Vào lúc sáu tuổi, Thiên Dục vẫn là đứa , cùng tắm rửa, cùng vọc nước, nhưng sau đó cũng còn như vậy, mặc dù danh nghĩa là chị em, nhưng trong lòng biết vẫn nên kiêng dè chút. . . . . . Lần đầu tiên có kinh nguyệt càng thể tiếp xúc thân mật với Thiên Dục.

      Đột nhiên, lửa nóng đêm đó lại lần nữa đánh úp vào trí nhớ của Thẩm Thiên Vi. ràng còn nhớ lồng ngực trần truồng cứng rắn ấm áp nóng bỏng đến nỗi làm cho ngực tê dại, tựa như loại cảm giác tim đập thình thịch . . . . . .

      Trời ơi, chẳng lẽ có khuynh hướng "luyến em trai" sao ? Oh, nhất định là điên rồi!

      "Thẩm Thiên Vi, phải bình tĩnh phải bình tĩnh!" đối với mình có chút tức giận, coi như có thương Thiên Dục chăng nữa cũng thể mặc cho mình có loại ý nghĩ đáng sợ này nảy sinh.

      "Vi Vi?"

      "A?" Nghe tên mình, Thẩm Thiên Vi theo phản xạ nhìn về phía cửa.

      Thẩm Thiên Dục đưa đầu vào, cười tà mị, "Tôi muốn vào."
      Tốt. . . . . . A, chờ chút, chờ chút!" Thẩm Thiên Vi giống như gắn mô tơ vào người, vội vàng đem giấy bàn toàn bộ ném vào cái sọt giấy vụn ở bên cạnh. Đầu óc trống rỗng chỉ muốn thể để cho Thẩm Thiên Dục thấy, được, được!

      "Vi Vi làm gì sao?"

      "À? có gì." Quét hết tờ giấy bàn, Thẩm Thiên Vi mới vỗ ngực cái yên tâm lại, thở hồng hộc, "Tìm chị có chuyện gì?"

      "Đem cái này cho Vi Vi a." Thẩm Thiên Dục thần thần bí bí mà từ phía sau lưng lấy ra phong thư, khơi lên khóe môi, "Người đưa thư mới đưa tới, tôi nghĩ chắc là. . . . . ."

      Nhìn bộ dáng nghịch ngợm, Thẩm Thiên Vi bắt đầu có chút sững sờ, đột nhiên giống như là nghĩ tới cái gì, nhảy dựng lên liền hướng người Thẩm Thiên Dục đánh tới, vui mừng kêu to: "Là giấy thông báo sao? Cho chị, cho chị, nhanh lên chút a!"

      Kì thi đại học qua thời gian, lúc này gởi thư, chắc là giấy thông báo sai được!

      "Cướp được cho Vi Vi." Thẩm Thiên Dục lợi dụng ưu thế chiều cao, rất khi dễ người mà đem bức thư giơ lên cao. Còn Thẩm Thiên Vi chỉ là tức giận , nhéo , nhảy dựng lên giành lấy, "Này, Thẩm Thiên Dục, chị cảnh cáo em nhanh đưa bức thư cho chị a!"

      "Cảnh cáo có hiệu quả." Tròng mắt đen nhìn thoáng qua có chú ý tới lời hăm dọa của ai đó.

      Giành giật lâu nhưng lấy được, Thẩm Thiên Vi gấp gáp dậm chân "Thẩm Thiên Dục, mau cho chị a!"

      " phải cướp được mới cho Vi Vi sao!" Thẩm Thiên Dục nhíu mày, bĩu bĩu môi.

      "Em. . . . . ." Thẩm Thiên Vi nhìn vào eo , nghĩ lại liền đến phía sau , biết sợ nhất là nhột, khi còn bé đều là trêu chọc như thế "Xem em có cho chị hay , ha ha!"

      "Này này, Vi Vi ăn vạ!"

      " ràng ăn vạ chính là em nha"

      "Ai ai, chớ động, a. . . . . ." Thẩm Thiên Dục tránh né kịp, mất thăng bằng liền ngửa người té giường lớn mềm mại của nàng mà Thẩm Thiên Vi cũng bị liên đới kéo xuống, té nhào vào lồng ngực của , thuận tiện còn cướp được bức thư, vui mừng hướng về phía người dưới bị áp đảo thắng lợi kêu to: "Ha, chị cướp được, cướp được, chị. . . . . ."

      Ngực bỗng dưng truyền đến hồi cảm giác nóng bỏng quen thuộc khiến toàn thân Thẩm Thiên Vi run động; tựa hồ ngây dại, nhìn người tuấn dật phía dưới, gương mặt tỳ vết, đôi mắt đẹp vô cùng quen thuộc, con ngươi sâu đậm giống như dòng nước xoáy cuốn cả người theo. Nhịp tim vừa xa lạ vừa quen thuôc kia làm cho có chút rung động.

      Chương 4:

      biết trải qua bao lâu, sợ mình dọa sợ Thẩm Thiên Dục mới cười lên tiếng "Vi Vi là nặng nha."

      "A?" Thẩm Thiên Vi hồi hồn vội vàng từ người lật xuống miệng đắng lưỡi khô cách nào hô hấp, vội vàng lè lưỡi, "Chị mới có nặng!"

      Thẩm Thiên Dục cười ha hả từ giường ngồi dậy có vẻ cùng vô cùng bất đồng trấn định tự nhiên qua, "Còn mở bức thư ra xem !"

      "Đưa chị." Lực chú ý của Thẩm Thiên Vi bỗng chốc bị dời vội vàng mở bức thư ra lấy giấy thông báo cẩn thận xem.

      Rất nhanh, xem xong nội dung trong thư, nụ cười cũng chầm chậm dâng lên ở khóe mắt , khóe miệng mở rộng, cuối cùng hóa thành vui sướng thét chói tai; nâng lên tờ giấy, quên mình xoay người ôm lấy Thẩm Thiên Dục náo loạn "Thiên Dục, chị thi đậu! Ha ha, chị thi đậu rồi!"

      Nụ cười dần dần ngưng tụ trong mắt đen của mở miệng "Chúc mừng Vi Vi."

      Thẩm Thiên vi buông ra, gương mặt xinh đẹp y hệt búp bê tràn đầy hưng phấn sáng rỡ "Chị vui vẻ! Trước còn sợ năng lực của mình đủ chứ."

      "Vi Vi vui vẻ như vậy sao?" Thẩm Thiên Dục đột nhiên bày ra bộ mặt suy sụp hợp thời điểm.

      "A, xảy ra chuyện gì?" nụ cười của Thẩm Thiên Vi dừng lại giống như việc vui so với với vui sướng của bây giờ quan trọng hơn nhiều "Em. . . . . . vui khi chị thi đậu đại học sao?"

      " phải a!" Thẩm Thiên Dục bĩu môi, đáng thương "Vi Vi thi đậu đại học phải rời nhà, rời tôi, tôi rất nhớ Vi Vi, vậy mà Vi Vi còn vui vẻ như thế. . . . . . Vi Vi quả nhiên thương tôi a."

      "Thiên Dục. . . . . ." nhìn bộ dạng đáng thương của Thẩm Thiên Dục, Thẩm Thiên Vi cũng vui nổi "Chị có ý này, em đừng nghĩ như thế."

      xong, Thẩm Thiên Dục liền xoay người đưa lưng về phía Thẩm Thiên Vi, bả vai còn run run lên tựa hồ như khóc.

      "Thiên Dục." Người bây giờ khóc lại là Thẩm Thiên Vi, vội vã muốn đến an ủi , nắm cánh tay nước mắt khổ sở trong hốc mắt đảo quanh, " nên như vậy a! Em như vậy làm chị rất đau lòng, rất khổ sở , em ngoan, có được hay ?"

      chịu xoay người, nước mắt của liền đổ rào rào xuống cánh tay của , khiến Thẩm Thiên Dục có chút bị giật mình xoay người, nhìn vẻ mặt khóc đến thê lương của Thẩm Thiên Vi, "Ai, Vi Vi. . . . . . Tôi là đùa với Vi Vi, chớ khóc, xin lỗi a!"

      Nhìn chằm chằm mắt to của rơi lệ. Khi phát chỉ là đóng kịch Thẩm Thiên Vi lại khóc đến càng thêm lợi hại, tựa hồ như người nên khóc là mới phải "Thien Dục, có phải chị là người chị rất vô dụng , ô ô."
      hoadaoanhNgân Nhi thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      "Làm gì như thế?" Thẩm Thiên Dục đưa tay lau nước mắt của lại phát cách nào ngừng được. . . . . . Hỏng bét, biến khéo thành vụng. (Nguyệt:câu này hiều nên mình để nguyên )

      "Chị vẫn cảm thấy em rất lệ thuộc vào chị nhưng kỳ ngược lại, bỏ được em là chị; vừa nghĩ tới phải rời khỏi nhà, thấy được em, lòng của chị rất đau a."

      "Đứa ngốc."

      ". . . . . . Thẩm Thiên Dục." Thẩm Thiên Vi hít hít chóp mũi, " thể chị mình là đứa ngốc."

      "Ngu ngốc."

      "Ngu ngốc cũng được."

      "Thi lên đại học nên vui vẻ, tôi cũng phải là đứa bé biết cách chăm sóc mình a." Thẩm Thiên Dục biết điều khéo léo , sau đó cố ý nhắc nhở, "Còn mau cầm thư thông báo cho ba, mẹ? Bọn họ nhất định cũng rất muốn biết."

      "Đúng nha!" Thẩm Thiên Vi liền vội vàng gật đầu, nước mắt còn chưa khô liền đứng dậy chạy ra ngoài cửa "Em chờ chị."

      Nhìn rời phòng, khéo môi của Thẩm Thiên Dục mới cong lên từ từ tới bàn đọc sách nhìn sang sọt giấy vụn bên cạnh. đem tờ giấy trắng bị vò nát nhặt lên xem, nụ cười ở môi sâu hơn, càng ngày càng sâu hầu như dừng được.

      ra từ vô dụng chỉ dành cho mình Vi Vi, chỉ là. . . . . . làm cho nó hoàn hảo lên.

      "Vi Vi, Vi Vi. . . . . . Thẩm Thiên Vi!"

      Tên bị kêu liên tục mới đem Thẩm Thiên Vi từ trong mộng hồi hồn, cái ót bị bạn đánh cái đau " Sao cậu ngồi ngẩn người ra vậy?"

      "Mình có sao?" Thẩm Thiên Vi phủ phủ cái ót bị chụp đau, ngượng ngùng cười lên.

      Ngồi ở cỏ, khẽ nâng lên khuôn mặt nhắn, ánh mặt trời chói mắt ép Thẩm Thiên Vi chỉ có thể mở ra thể nhìn thẳng. . . . . . Đúng vậy, ánh nắng tháng chín, tất cả trường học tựu trường, mà bây giờ cũng ở trong mộ đám sinh viên mơ ước về cuộc sống đại học nhưng sao tất cả đều có điểm giống như nằm mộng, có cảm giác mọi thứ chỉ là hư ảo? Hay là , chỉ là yên lòng?

      Còn nhớ ngày xách theo hành lý lưu luyến rời nhà, đặc biệt chọn thời điểm Thẩm Thiên Dục có ở nhà. Bởi vì sợ mình khóc khó coi, là khó nhìn, cho nên chỉ là đơn giản cùng ba, mẹ ở tại cửa ra vào tạm biệt; nhưng vừa rời liền hối hận, ràng là muốn gặp Thiên Dục , tại sao phải trốn tránh như thế?

      Tựu trường tuần lễ, thủy chung có chút buồn bực vui, có tò mò về trường học mới, , có tâm tình cùng bọn họ cuồng nhiệt chuẩn bị cho buổi chơi lớn, càng có quan tâm bọn họ tìm người ý tưởng. chỉ là mực rối rắm biết có nên gọi điện thoại cho Thiên Dục hay . rối rắm đến cả ngày cả đêm đều đau lòng khóc ròng.

      Rất nhớ , cho dù là nghe chút tiếng của cũng tốt.

      Tiếng của Thiên Dục. . . . . . Phải có chút trầm thấp, từ tính mang theo hơi vị hấp dẫn, đều nhớ là ở thời điểm nào bắt đầu thay đổi giọng , tóm lại, chính là thích tiếng của Thiên Dục, chỉ cần nghe được chuyện, an tâm; nhưng bây giờ, lại sợ vừa nghe đến tiếng của khóc lên.

      "Có rồi, có rồi!" Tạ tiểu chỉ vào khoảng trống sân cỏ đặt mông ngồi xuống "Cậu muốn làm gì? mặt đầy vẻ tư xuân nha."

      "Mình, mình nào có!" Thẩm Thiên Vi thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi, chỉ là suy nghĩ về Thẩm Thiên dục.

      "Ha ha, cậu có phải thầm mến vị học trưởng nào hay ?" Tạ tiểu cố ý giễu cợt.

      "Cậu ít bậy !" Thẩm Thiên Vi tức giận đẩy Tạ tiểu cái. Sau khi lên đại học rất nhanh liền kết giao được người bạn tốt, nghĩ tới cũng là bạn xấu, "Cậu tìm mình làm gì?"

      "Đúng rồi, đúng rồi, thiếu chút nữa là quên mất." Tạ tiểu cười : "Hắc hắc, nghe khoa pháp luật của trường chúng ta có thiên tài mới tới, hơn nữa là siêu cấp vô địch đẹp trai!"

      "Sao gọi là thiên tài?" Thẩm Thiên vi tương đối hiếu kỳ.

      "Bởi vì mới mười bốn tuổi nha! thông qua loạt khảo nghiệm liền được đặt cách trúng tuyển hơn nữa trường học còn miễn cho bốn năm học phí còn thêm học bổng cho , giống như là sợ chạy mất vậy! Các khoa khi nghe chuyện này đều giành nhau muốn tranh về cho khoa của mình. . . . . . Nhưng kết quả khoa chúng ta may mắn nhất bởi vì chọn khoa pháp luật nha, ha ha."

      Nghe Tạ tiểu văng nước miếng, Thẩm Thiên Vi cũng có chút tò mò " lợi hại như vậy sao?”

      "Đúng vậy, Đúng vậy, nghe mọi người lát nữa cũng tới lớp chúng ta để học, vậy chúng ta có thể thấy mặt nha, mình là rất mong đợi." Tạ tiểu kéo Thẩm Thiên Vi " , nhanh giành chỗ nha."

      Thẩm Thiên Vi bất đắc dĩ cười tiếng "Cậu có nóng lòng quá hay ?"

      "Gấp nha, hết sức khẩn cấp!" Tạ tiểu kéo chạy vào trường, quẹo trái quẹo phải, "Bởi vì chuyện này, tất cả mọi người sớm chạy giành chỗ ngồi rồi, chúng ta tìm vị trí tốt làm sao có thể nhìn ràng đây?"

      Chạy hơi thở hồng hộc, mắt thấy sắp đến phòng học, Thẩm Thiên Vi mới nghĩ đến điều: "Cậu cái gả thiên tài gì đó tên gì vậy?"
      "Để mình suy nghĩ chút nha." Tạ tiểu vừa chạy vừa suy nghĩ "A, Cái gả đó với cậu rất giống nhau đó, Vi Vi"

      Cùng rất giống nhau?

      Thẩm Thiên Vi sững sờ, sau đó nghe bạn tốt : "Thiên Dục, gọi là Thẩm Thiên Dục."

      Khi Tạ tiểu dứt lời cũng là lúc bọn họ đặt chân tới cửa phòng học. Phòng học rộng lớn sớm ngồi chật kín người. Đưa mắt nhìn lên bục giảng, thấy giáo viên cùng với thiếu niên cao to tuấn tú đứng.

      Thẩm Thiên Vi khỏi hoài nghi mình nghe nhầm, đồng thời cũng hoài nghi mình bị hoa mắt. Tất cả mọi việc diễn ra trước mắt có chút cảm giác chân . . . . . . Bởi vì thấy được .

      Giống như là cảm thấy tồn tại của , nhàng quay đầu, tầm mắt rơi vào người , nụ cười ở môi như như , : "hel¬lo, tôi là Thẩm Thiên Dục."

      tức giận sao? Đúng vậy, bộ dáng của thoạt nhìn là rất tức giận sai được.

      quả rất tức giận; so với tức giận, còn có chút ảo não, phải . . . . . Quả cảm thấy mình là siêu cấp vô địch đại ngu ngốc.

      Thẩm Thiên Dục là thiên tài IQ 200 nha! 200 đó?

      Đó là khái niệm mà Thẩm Thiên Vi chỉ có thể đơn giản phân tích. Đó là người với chỉ số IQ ở con số gấp hai người bình thường nhưng quan trọng phải là Thẩm Thiên Dục thông minh bao nhiêu, mà là, em trai Thẩm Thiên Dục của thông minh đạt tới trình độ phải là người nữa rồi!

      sai, "em trai của " , cùng ở chung chỗ sinh sống 14 năm, cư nhiên biết thiên tài! Đến tột cùng là chính ngu ngốc, còn là bị lừa giống như đứa ngốc.

      Cho dù rất nguyện ý tin tưởng là Thẩm Thiên Dục mực lừa gạt , giấu giếm IQ của mình rất cao. Nhưng vẫn là nhịn được suy nghĩ, khi mỗi lần lo lắng có vượt qua được cuộc thi hay , có thể thuận lợi học hành hay có phải là ở trong lòng cười nhạo

      Thẩm Thiên Vi, cái người này ngu ngốc, tôi thông minh là gấp hai lần Vi Vi đó!

      , thể suy nghĩ như vậy, ông trời của , Thiên Dục của phải là người như thế! Nhưng tại sao lại tới đây? Thậm chí ngay cả việc tới đây học cũng cho biết. còn vì việc phải rời xa mà đau lòng, đùa gio84n như vậy vui vẻ lắm sao?

      Đúng, tức giận, tức giận với Thẩm Thiên Dục! chỉ là giận chính mình, tức đến muốn chuyện với !

      "Vi Vi, Vi Vi chuyện với tôi à?" Thẩm Thiên Dục theo phía sau , có vẻ có chút đáng thương. Người trước mắt hình như có chủ ý muốn để ý đến . Thẩm Thiên Dục nhướng mày, phát mình lần này có điểm thất sách. Tưởng rằng có thể cùng vui vẻ ở bên nhau nhưng dường như giận điên lên chứ vui vẻ gì với vị thiên tài như .

      Chẳng lẽ tất cả mọi việc làm lại bị hủy trong chốc lát? Nếu như vậy cũng phải làm chút gì đó bù đắp lại. . . . . .

      Khơi lên nụ cười lạnh lẽo khiến người ngoài rét mà run, tựa như mẹ , vĩnh viễn biết như thế nào lợi dụng địa vị của trong lòng nàng. Thế là ngữ điệu có chút yếu đuối của ở su lưng Thẩm Thiên Vi vang lên "Tôi làm thủ tục nhập học bận rộn ngày cũng ăn cơm, đói bụng đến đau dạ dày rồi, Vi Vi để ý tới tôi sao?"

      Chưa đến giây đồng hồ, người đằng trước bỗng dưng dừng bước, xoay người, gương mặt nhắn y hệt búp bê có chút thần sắc bận tâm, dùng đôi mắt to của mình quan sát , giọng cũng bỗng dưng nhu hòa xuống "Dạ dày rất đau sao?"

      "Ừ." Cắn môi mỏng, gật đầu cái, làm bộ như đứa trẻ yếu ớt.

      "Chị mua chút thức ăn, em ở đây chờ chị."

      Nhanh tay bắt lấy Thẩm Thiên Vi, Thẩm Thiên Dục hơi làm nũng "Vậy Vi Vi cần giận tôi nữa."

      tại Thẩm Thiên Vi đâu còn có rãnh rỗi giận ? Nghe đau dạ dày, liền hoảng hốt "Đừng làm rộn! Chị rất mau trở về ."

      " cần." cầm tay giãy giũa "Trừ phi Vi Vi giận tôi."

      "Thiên tài cũng chơi xỏ lá sao?" Thẩm Thiên Vi tức giận .

      ". . . . . . Vi Vi quả nhiên là tức giận." Thẩm Thiên Dục bất đắc dĩ bĩu môi.

      Lúc sau, Thẩm Thiên Vi mới xoay người ngẩng đầu nhìn : "Chẳng lẽ với chị em là thiên tài, rất khó sao? tại trong lúc bất chợt đặt ở trước mắt, chị biết phải làm sao đối mặt với em. . . . . . Chị cảm thấy được ở trước mặt em chị rất ngu ngốc!"

      Thẩm Thiên Dục nghiêm túc nhìn , hỏi: "Trả lời tôi vấn đề."

      "Hả, vấn đề gì?"

      "Đối với Vi Vi mà , tôi là thiên tài quan trọng như vậy sao? Hay tôi là Thẩm Thiên Dục mới quan trọng?"

      "Dĩ nhiên. . . . . ." lúc muốn trả lời, Thẩm Thiên Vi trợn to mắt, cứng họng, trong phút chốc hiểu ý tứ của ; xác thực, có phải là thiên tài hay đối với đều quan trọng! chỉ biết là Thẩm Thiên Dục, là em trai mà quý nhất.

      Biết tâm kết của được mở ra, Thẩm Thiên Dục mới ngoan ngoãn khéo léo "Tôi biết , mặc kệ đối với người ngoài tôi là thần thánh như thế nào nhưng đối với Vi Vi mà đều quan trọng, phải sao? Vi Vi vẫn thương tôi như cũ, cho nên tôi căn bản cần thiết phải cho Vi Vi biết tôi là thiên tài. . . . . . Nếu ra mới là chuyện buồn cười!"

      Thẩm Thiên Vi thở dài, cà nhắc lại xoa xoa mái tóc đen của "Đúng rồi, nhưng là em cũng đánh giá quá cao năng lực chịu đựng của trái tim chị?"

      "Trái tim của Vi Vi cùng trái tim của tôi đều là cốt thép, mẹ như vậy đấy." Thẩm Thiên Dục trêu ghẹo.

      " bậy!" Thẩm Thiên Vi bật cười lúc này mới phát ra mình từ khi nhập học tới nay lần đầu cảm thấy tâm tình tốt đến như vậy. vỗ vào ngực , hỏi "Vậy tại sao em chịu công khai bí mật? Hay là em muốn chạy tới đây dọa mọi người?"

      Thẩm Thiên Dục nhìn , đôi mắt đen tràn ngập vẻ nghiêm túc khiến thân nhiệt Thẩm Thiên Vi đột nhiên tăng cao. Cái loại cảm giác này làm cho tim đập đúng nhịp "Rốt cuộc là vi nguyên nhân gì?"

      "Bởi vì Vi Vi."

      "Chị?"

      "Chị bỏ được tôi, chị nhớ tôi, nhìn thấy tôi chị khóc."(Nguyệt: này tự tin gớm)
      hoadaoanhNgân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :