Chấp Mộng

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tamsinh

      Tamsinh New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      2
      CHƯƠNG 1

      Có người từng chết là hết, nhưng khi chứng khiến tình cảm của nàng , lần đầu tiên ta nghĩ ra tất cả chỉ là bắt đầu.

      Thời Tần, ở trấn vô danh bên bờ Trường Giang, người con tên Mạnh Lệ sống những năm tháng bình thản trong gia đình khá giả của mình. Cha nàng là thương nhân buôn bán vải vóc , nàng là con duy nhất, nàng vẫn tưởng sống những tháng năm như bao người con khác, lấy vị hôn phu chưa từng biết mặt, cả đời bình an.


      Cuối mùa đông năm nàng mười sáu tuổi, cuộc sống của nàng chấm dứt trong cơn bạo bệnh. Trước khi nàng ra , hình ảnh cuối cùng trong cuộc đời nàng là lam y nam tử mỉm cười nhìn nàng, nhàng bảo nàng:


      cùng ta!”


      Nàng rời khỏi nhân thế trong nụ cười, nụ cười đẹp nhất đời nàng.


      Thực ra nàng biết người nam tử trước mắt ấy luôn cười như thế với bất kỳ ai,lam y nam tử ấy được nhân gian gọi là Nhị Điện Diêm La Sở Giang Vương. Hôm nàng mất đúng dịp Diêm phủ còn ai dẫn hồn phách, vì thua cuộc trong việc rút thăm nên mới đón nàng. Ta quen rất lâu, từ thuở mới nhậm chức, trong mắt ta nam nhân này ngoài gương mặt họa thủy chẳng có gì đáng xem cả, luôn ra vẻ dịu dàng nhưng thủ đoạn lại thâm sâu khó dò, miệng lưỡi cay độc hơn cả đàn bà. Ta nhớ năm đó Tử Hà từng với ta :


      “ Đấu khẩu với ai cũng có thể chỉ cần đừng là Giang Vương là được vì căn bản chẳng đấu lại .”


      Lúc đến bắt hồn phách nàng đúng lúc ta ngang qua nhìn thấy, lần đầu tiên ta thấy phách linh tinh khiết như thế nên thân theo nàng, tên nàng cũng là ta nghe người nhà nào kêu gào mà biết. ta thấy chết là chấm dứt vốn cần kêu khóc như thế, sớm muộn họ cũng trải qua điều đó.


      Qua cổng bước vào địa phủ, ta đến nơi này rất nhiều lần, chính ta cũng biết tại sao mình cứ thích thiên giới hoa lệ kia mà cứ hay xuống cái nơi chẳng có gì ngoài mấy kẻ đáng ghét kia. dẫn nàng đến điện của , ta thầm nghĩ nàng vốn mang tội gì nên xếp vào nơi ở của các vong hồn chờ đấu thai sao lại đến cái chỗ xét tội này. Lần đầu tiên ta nhìn gương mặt của Mạnh Lệ, nàng mang nét đẹp dịu dàng , nhu mì của được dạy dỗ đàng hoàng nhưng đôi mắt nàng lại lộ vẻ mạnh mẽ hiếm thấy ở nữ nhân trần gian, chút sợ hãi khi nhìn thấy hai chữ Địa Phủ mà là thứ gì đó ta nắm bắt được. Nàng nhàng mở miệng hỏi Giang Vương, ta bỗng phát trước mắt có giọng rất dễ nghe nhưng lại mạnh mẽ, kiên định:


      “Ta chết rồi sao?”


      “Phải, nàng chết rồi.”- Đó là giọng của Giang Vương, trầm ấm nhưng chút tình cảm.


      Nàng bình thản mỉm cười với :


      “Vậy ta nên làm gì?”


      Cả ta và Giang Vương đều ngỡ ngàng, ta cứ nghĩ nàng khóc hoặc ít nhất cũng hỏi lý do hay gì đó, ngờ nàng chỉ xem đó như hiển nhiên.Lần đầu tiên, sau mấy vạn năm quen biết ta thấy được cảm xúc bất ngờ mặt vị diêm vương luôn cho mình có thể điều khiển được mọi việc này, ta chợt nghĩ có lẽ nàng mang đến bất ngờ lớn cho địa phủ này, ít nhất là với vị vua cõi chết trước mắt kia.


      “Nàng thú vị.”- mở lời khen nàng, ta biết là khen vì lúc xưa khi mới biết ta cũng câu này, đó là lời đánh giá cao nhất cho người, ta là người đầu tiên còn nàng là người thứ hai.


      thấy nàng lên tiếng lại tiếp:


      “Nàng biết ta là ai ?”


      “Người giống Hắc Diện hay Bạch Diện trong truyền thuyết, người là ai?” – Nàng giọng .


      “Ha ha, ta là Nhị Diện Sở Giang Vương.”- Thấy nàng chợt run, tiếp- “Nàng sợ rồi sao? Ta tưởng nàng biết sợ chứ.”


      “Ngài giống trông mô tả của nhân gian.”- Nàng .


      “Mô tả nhân gian? Ha ha, phàm nhân vì sợ cái chết nên vẽ ra ta như hung thần , ác ma, lại thêm bọn tiên nhân thiên giới bêu xấu nên mới thế. Nực cười, đẹp bằng ta nên cố tình biến xấu ta trong lòng nhân thế, cuối cùng chẳng phải ta vẫn đẹp hơn họ sao?”


      “Ngài rất đẹp!” – Ta đồng tình với nàng, quá đẹp, nếu phải trong ta thể ai có lẽ ta cũng động lòng với nam nhân này, đó là suy nghĩ của ta trước khi gặp chàng.


      Lúc đó ta nghĩ này rất đặc biệt. nhìn nàng, ánh mắt thể xét hỏi, lam mâu trong suốt của như muốn thăm dò tâm tư người trước mặt ,à , là linh hồn trước mặt, đem tất cả phơi bày ra ánh sáng.


      “Nàng sợ ta đem nàng ném vào vạc dầu hay nghiêm hình với nàng sao?”- Ta tâm tư khi hỏi câu này, nhưng với giao tình nhiều năm, ta nghĩ muốn hù dọa nữ tử trước mắt này.


      Nàng lại cười, đôi môi đào vểnh lên rất gần như hư vô.


      “Tiểu nữ làm gì sai trái, cũng tin vương là người biết lý lẽ chèn ép ta”.- Ta muốn với nàng rằng cả địa phủ này nam nhân trước mắt nàng là kẻ biết lý lẽ nhất, hay làm theo ý mình nhất, đáng tiếc ta tiện thân, haiz….


      “Ha ha ha…”-Tiếng cười vang vọng khắp cung điện, ta chợt nghĩ đây là lần đầu tiên mất hình tượng như thế.-


      “Nàng sai rồi, ta là kẻ biết lý lẽ nhất địa phủ này.Nhưng nàng đúng, ta làm gì nàng. Nàng vốn nên đưa tới chỗ Thập Điện Chuyển Luân Vương chờ ngày luôn hồi nhưng đúng lúc ở đây nên ta đưa nàng đến chỗ ta trước thôi. Giờ nàng lui xuống trước .”


      xong cho ma nữ tỳ đưa nàng xuống, quay lại đối mặt ta cười, :


      “ Còn muốn thân đến bao giờ đây hả, Bách Hoa thần nữ, xem cũng đủ rồi chứ?”


      Ta thầm nghĩ gã này càng ngày càng xem ta ra gì. Ta thân cười cười nhìn :


      “Hi hi, Giang Vương sớm biết ta đứng phía sau sao sớm, đỡ tốn tu vi ta rồi!”


      “ Là ta cho người chút mặt mũi, người muốn, vậy ta với các diêm quân khác người lén lút thân theo ta xem thử người làm sao nhé,à, cả mấy vị tiên quân kia nữa, thiên địa đệ nhất mỹ nhân theo Giang Vương ta là tin sốt dẻo nha?”


      cười cực kỳ dịu dàng nhưng ta lại thấy chướng mắt vô cùng, ràng cười nhạo ta mà, giỏi lắm, Giang Vương đợi đó.


      “Giang Vương, dù sao ta cũng phải lần đầu xuống đây có gì lạ chứ? Nhưng ngài khác, linh hồn Mạnh Lệ kia sao lại vinh hạnh được ngài giữ lại, ta nhớ Chuyển Luân Vương vốn chưa từng rời khỏi diêm phủ nha?”


      Ta cười nhìn gương mặt hơi cứng lại dù chỉ trong giây lát kia mà hả dạ, ai bảo dám thách đấu ta.


      _”Thần nữ, đây là chuyện của đại phủ liên quan người, đừng quá thích xen vào chuyện người khác!”


      vẫn cười nhưng trong lời thấy muốn ta xen vào chuyện này, quen nhiều năm đây là lần đầu tiên ta nghe dùng giọng điệu này với ta, đáng tiếc ta trời sinh vốn thích xen vào chuyện người khác.


      “Ngài biết ta nhiều năm chẳng lẽ biết ta ghét nhất là thấy nữ tử bị ức hiếp sao, hơn nữa ta rất thích Mạnh Lệ này, chuyện này ta nhất định quản rồi. Ta tạm thời ở lại đây làm phiền Giang Vương sắp xếp rồi.”


      xong ta xoay người vào điện, muốn tìm Mạnh Lệ.


      ra diêm phủ này đáng sợ đến mức như nhân gian đồn đại, ngoại trừ nơi trừng phạt kẻ có tội cơ bản nơi này rất đẹp. Cung điện nơi các diêm quân ở được quét loại sơn làm từ tinh vân khác nhau có cảm giác như lạc vào tiên cảnh, sảnh lớn đặt bàn phán xét và mười ghế ngồi dành cho mười vị diêm quân, ra sảnh rẽ trái vào hậu viên thấy mấy cây u linh lan hoa hoặc như chỗ Ngũ điện là cây cổ thụ xanh um tùm mà ta biết tên nghe đâu gã đó cướp chỗ Vân Nha Cốc về, ngoài ra còn có mấy cây thảo mộc có thể sinh sống nơi ít ánh sáng, ta thích đến cho của Lão Nhị Giang nhất vì biết dùng cách gì trồng được gốc đào trong vườn, loài cây vốn thể tồn tại nơi này.À quên, Lão Nhị Giang chính là Giang Vương, cách gọi này ngoài ta với mấy vị diêm quân kia căn bản ai dám gọi, bị giết chết hết.

      theo con đường vào hoa viên là dãy phòng ốc dành cho khách khoảng hơn vài chục phòng, ra chẳng mấy khi sử dụng vì chẳng phải ai cũng như ta có sở thích dạo địa phủ cả. ra cung điện này cấu trúc chẳng đến mức độ là hoàng cung như nhân gian mà giống trang viện hơn, thực phòng nằm ngay góc cung, rất rộng, ta từng hỏi mấy gã diêm quân ấy sao lại cần thực phòng vì họ vốn cần ăn lại xây nơi rộng như vậy, cuối cùng họ bảo ta là để trang trí, thực tế có mấy vị trù gia trong đó, tất nhiên họ phải người. Phía bên phải sảnh thất là đình viện có hòn non bộ hoặc hồ nước hay mấy thứ linh tinh mà mấy diêm quân thích , đặc biệt nhất là chỗ Tứ Điện lại trang trí hồ băng ở chỗ này. thêm chút là thư phòng mà họ giải quyết sổ sách và công việc, cuối cùng là phòng ngủ của họ. Cung của Giang Vương trang trí chủ đạo là màu lam như y phục của vậy, toát ra vẻ thoát tục nhưng vẫn rất gần gũi như lúc xa lúc gần.


      Ta vào căn phòng thứ ba trong dãy khách phòng tìm Mạnh Lệ, căn phòng bằng gỗ trầm toát mùi hương nhè , nó có chút giống gian phòng ở nhân gian, nhưng lạ là cả phòng được trang trí bằng bằng màu đỏ nhạt tương phản với bên ngoài. Mạnh Lệ suy tư bàn để ý ta bước vào, giờ ta có dịp nhìn kĩ nàng, thân hồng y có chút giống tân nương trong ngày cưới nếu phải y phục trang trí thêm gì ta nghĩ nàng chết khi thành thân nữa, tóc nàng búi xõa ra sau bằng cây trâm bạc đơn giản, gương mặt nàng đẹp nhưng chưa đến mức là đại mỹ nhân, đường nét hài hòa với đôi mắt hai mí long lanh, thông tuệ và gương mặt trái xoan kết hợp chiếc môi đào khiến người đối diện có thiện cảm vô cùng, ta chợt nghĩ nếu gặp nàng sớm hôn có lẽ ta để nàng chết sớm như vậy, haiz, sở thích mỹ nhân của ta lại tái phát rồi, nếu để Uyên ca ca biết ta tin huynh ấy nhất định :


      “ Muội thích cái đẹp vậy sao tự mình .”


      Ho tiếng thành công có được chú ý của nàng, Mạnh Lệ quay lại nhìn ta, ánh mắt kinh ngạc khi nhìn thấy dung nhan của ta, dám tin ra trong mắt nàng.


      Thực ta hiểu được suy nghĩ của nàng, bất cứ ai thấy ta lần đầu tiên đều như vậy. Uyên ca ca từng hình dung ta chính là bình thường là thần nữ thanh cao thoát tục vướng bụi trần tựa liên hoa, khi tức giận hay nũng nịu là ma nữ phong tình vạn chủng tựa đào hoa, khi cười là nhân gian nữ tử dịu dàng hiền thục, giản dị ,đơn thuần như mẫu đơn. Gương mặt của ta khiến ta gặp ít rắc rối, từng có lúc ta ghét bỏ nó nhưng dù sao cũng là dần dần cũng chấp nhận, cái danh đệ nhất mỹ nữ cũng vì vậy mà có, nhưng đồng thời kẻ nhìn vào tâm tư mà coi trọng bề ngoài ta càng ít hơn.


      Ta cười chào nàng:


      “Xin chào, ta tên Bách Hoa, hân hạnh gặp , Mạnh Lệ nương!”


      “Hân hạnh Giang vương phi.”


      Nàng nhìn ta cười nhưng đáy mắt tia đề phòng, lúc đó ta thiếu chút té xỉu, Giang vương phi ? Ta lấy Lão Nhị Giang bao giờ thế? Nàng chắc chắn nghĩ ta đến thị uy gì đó rồi, haiz, đều là họa thủy của tên đó mà ra.


      “Mạnh Lệ hiểu lầm rồi, ta cùng Giang Vương có quan hệ đó đâu, ta cũng như đến làm khách thôi, nghe đến nên muốn làm quen với . Ta với Giang Vương là bằng hữu lâu năm mong đừng suy nghĩ nhiều.”


      Ta cười dịu dàng cùng nàng, nếu ta lầm nàng có ý với tên độc mồm độc miệng đó rồi, tội xinh đẹp. Ánh mắt nàng còn phòng vệ nữa, cười cùng ta, dù sao nàng cũng chỉ mười sáu tuổi, chỉ là nương mới lớn sao hiểu hết cuộc đời cho dù nàng thông minh cách mấy.


      Nàng cùng ta trò chuyện vui vẻ. nàng kể ta nghe cuộc sống dương gian của nàng, ta kể nàng nghe chút về thân thế của mình, khi biết ta là thần nữ nàng có chút ngỡ ngàng nhưng vẫn vui vẻ muốn kết bạn cùng ta, ra ta gặp rất nhiều người vì danh lợi hoặc mưu mô mà tiếp cận ta nên ta nhìn ra được nàng là tâm, ta thầm nghĩ để nàng chịu đau khổ.Suốt hơn tháng ta luôn cùng Mạnh Lệ trò chuyện, ta là Thần nữ, nàng là linh hồn vốn cần ăn nhưng ai đó vẫn mang đồ ăn đến phòng Mạnh Lệ cho cả hai,nhưng chưa từng xuất , ta nghĩ có lẽ có điều gì đó Giang Vương giấu ta mà việc này tuyệt đối phải chuyện tốt đối với Mạnh Lệ. Ta hỏi Mạnh Lệ:


      “Mạnh Lệ, muốn ở lại chốn này hay ? Ta có thể giúp sớm luân hồi, hay ta đưa đến chỗ Thập Điện ở chờ diêm quân về, ta đưa đến chỗ ta ở được ?”


      “Ta đồng ý Giang Vương ở lại đây rồi, ta rời nếu ngài cầu.”


      Gương mặt nàng vẻ kiên định và cố chấp, ánh mắt khi về Giang Vương quen thuộc vô cùng, ta của trước kia cũng từng như thế nên ta biết đó là ánh mắt dành cho người mình thương. Ta lắc đầu, hỏi nàng dù lòng sớm có đáp án:


      thích Giang Vương phải ?”


      Ánh mắt nàng mờ mịt nhìn ta.


      “Ta biết. Khi ta sắp rời khỏi cuộc đời ta nhìn thấy người mặc lam y mỉm cười nhìn ta, đó là nụ cười đẹp nhất, dịu dàng nhất ta nhận được trong mười sáu năm cuộc đời mình, người bảo ta cùng người, đó là lần duy nhất ta được lựa chọn trong sinh mệnh của mình, biết tuy hơn tháng nay người xuất nhưng ta nhớ người, ta biết tình cảm này là gì, từ ta chỉ chờ đợi theo sắp xếp của người khác chưa từng theo ý mình, lần này ta muốn nghe theo con tim mình ở đây cùng người đến khi người cần ta thôi. Có lẽ giống như đó là thích, ta thích Giang Vương. Bách Hoa, có lẽ nghĩ nó quá nhanh nhưng ta sống cả đời đây là lần đầu ta lòng với người. Chẳng qua đến lúc ta động tâm còn sống nữa mà thôi.”


      Nàng cười nhưng có chút cay đắng.


      Ta chưa từng nghĩ tình cảm nàng là nhanh, vì ta từng như nàng vì ánh mắt mà cố chấp tất cả đem trái tim trao dù cuối cùng tổn thương đầy mình nhưng chưa từng hối hận, ta tin nếu quay ngược thời gian ta vẫn chọn người đó, căn bản tình lý do, cũng phải là quen biết ngắn hay dài, tất cả chỉ do con tim mà thôi.


      “Mạnh Lệ, Giang Vương đơn giản như bề ngoài đâu, nếu cố chấp, ta chỉ mong hạnh phúc, hai người đều là bằng hữu của ta, nếu có thể ta ước rằng chấp niệm của thành thực, chẳng qua, Lệ, quá trẻ hơn nữa thân phận hai người khó có kết quả, trừ khi động tâm nếu chỉ sợ thương tích đầy mình ngày quay đầu.”


      “Ta sẵn sàng đón nhận tất cả.”- giọng nàng kiên định với ta.


      Ta bước ra khỏi phòng nàng nhìn gốc hoa đào phía hậu viên thầm nghĩ: Con người chết là hết nhưng với nàng tất cả chỉ là bắt đầu. Sau này rất nhiều năm ta nghĩ lại nếu ta hỏi câu hỏi đó đánh thức tình cảm của nàng liệu nàng có chịu tổn thương như thế ?
      Chris thích bài này.

    2. Tamsinh

      Tamsinh New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      2
      CHƯƠNG 2
      Sống ngàn vạn năm lần đầu tiên ta thấy hổ thẹn, hóa ra thần nữ lại dũng cảm bằng nữ tử nhân gian hơn nữa nàng chỉ mới mười sáu tuổi
      .


      Sau ngày hôm ấy, ta trở về tiên sơn của mình nhưng vẫn dùng Thủy Tâm Kính ngày đêm theo dõi mọi việc của Mạnh Lệ. Quả nhiên, sau khi ta rời Giang Vương xuất .

      Đó là ngày sau khi ta rời . Giang Vương gọi Mạnh Lệ đến sảnh phòng gặp , ta thấy nàng mặc thanh y, môi mỉm cười, có lẽ nàng đợi ngày này lâu rồi.

      Còn Giang Vương ngồi ngôi chủ vị nhìn nàng bước đến, vẫn nụ cười quen thuộc và đôi mắt dịu dàng nhưng tình cảm, sau khi mời nàng ngồi nhàng lên tiếng:

      "Nàng quen nơi ở chưa, có gì vừa ý cứ với tỳ nữ sắp xếp?"

      "Tiểu nữ quen, đa tạ vương quan tâm. biết ngài giữ lại ta ở đây phải chăng có gì cần ta?" Nàng quả thông minh, hóa ra sớm biết Giang Vương có mưu đồ khác, ta lo hảo rồi.

      Ánh mắt Giang Vương thoáng ngạc nhiên nhưng nhanh chóng giấu .

      "Nàng sao lại nghĩ vậy? Ta chỉ vì Lão Thập chưa về nên giữ nàng lại thôi, nàng nghĩ nhiều rồi."

      "Có lẽ tiểu nữ cả nghĩ nhưng tiểu nữ thuộc quản lý của Chuyển Luân Vương cho dù có ở cũng nên ở Thập Điện mới phải, xin vương cho phép chuyển ." Nàng rất nhàng nhưng ta thấy tinh nghịch trong ánh mắt ấy, nàng rất thú vị.

      Giang Vương trầm tư lát, ngước nhìn nàng như muốn biết suy nghĩ trong lòng nàng. thở dài tiếng, lần đầu ta thấy ý cười trong mắt dù chỉ thoáng qua, Mạnh Lệ có khả năng buộc nam nhân này bộc lộ tâm tư dù rất ít, ta có chút chờ mong và hi vọng vào tương lai của hai người họ.

      "Mạnh Lệ, có ai nàng quá thông minh chưa, nữ tử quá thông minh phải điều tốt đâu" Đây là lần đầu tiên gọi tên nàng, ở cái xã hội nhân gian mà nữ nhân căn bản có địa vị, thân phận, lựa chọn, chỉ có thể câm lặng nghe theo sắp xếp của nam nhân, họ đơn thuần có thể là ngốc nghếch nữ tử như Mạnh Lệ rất ít ỏi, huống chi nàng còn trẻ như thế, chỉ là thiếu nữ tuổi trăng tròn.

      " Nhưng nữ tử quá ngốc nghếch chịu thiệt thòi chẳng phải sao? Tiểu nữ chẳng qua có chút lý trí mà thôi cũng gọi là thông minh gì, có thông minh cũng đâu sánh bằng ngài vương giả của cõi này." Nàng cười.

      "Nếu nàng còn sống chắc chắn làm nên nhiều việc lớn, đáng tiếc." Giang Vương lắc đầu thể nuối tiếc nhưng ta biết chẳng tiếc nuối gì vì căn bản có trái tim chết làm sao biết đau thương cho ai, ít nhất từ lúc quen ta chưa từng thấy vì ai mà đau lòng.

      Qua Thủy Tâm Kính ta thấy đâu đó ta của ngày xưa qua nàng nhưng ta chưa từng có can đảm như nàng hỏi chàng vì sao giữ ta bên cạnh chàng, cả sau này khi chia ly ta vẫn chưa từng hỏi chàng vì sao muốn ta quên chàng, giờ đây với ta quan trọng nữa vì tâm của ta còn chàng nữa rồi chỉ còn lại hồi ức mà thôi.

      "Nếu nàng biết ta có mưu đồ chẳng lẽ nàng lo lắng ta hại nàng sao?" Giang Vương mỉm cười hỏi nàng.

      "Tại sao thể?" cười hỏi ngược lại ta.

      "Sở Giang, ta biết huynh mưu tính cái gì nhưng huynh nên biết Lệ là linh hồn nếu bước vào đó chẳng phải làm mồi cho bọn thú ma Mị chuyên ăn linh hồn, hơn nữa, còn có ma thú thần thượng cổ Minh Hà cũng ngủ say trong đó ư? Với lại Lệ lại sạch như vậy chắc chắn là miếng mồi ngon cho chúng." Ta chất vấn Giang Vương.

      Vân Phong Hỏa Cốc nghe có vẻ đẹp nhưng lại là nơi tối kị của hồn ma, đó là nơi nhốt loài thú ma tên là Mị, chúng có hình dáng như con người nhưng thực chất lại chuyên dụ dỗ các linh hồn trong sạch để ăn, nhằm gia tăng tu vi. Đáng sợ hơn là sâu trong cốc là nơi say ngủ của ma thú thần Minh Hà từ thượng cổ, nó có sức mạnh phá hủy cả đại lục, năm đó Nữ Oa tốn rất nhiều công sức mới khiến nó ngủ say trong cốc, con thần thú này có bề ngoài như con sói lớn nhưng lại có tới mười bảy cái đuôi, lông đỏ rực, mắt lóe ánh xanh, rất đẹp nhưng bản tính lại rất xấu, vả lại nó cũng có sở thích ăn linh hồn. Lão Giang mang Lệ chính là nộp mạng, hiểu nghĩ gì nữa.

      " Ta tự có sắp xếp của mình, hơn nữa ấy cũng ý kiến cần gì quan tâm chứ? Bách Hoa, nên tự lo cho chính mình, cả bản thân cũng có cách lo cho mình lấy gì xen vào chuyện của người khác. Ta làm hại nàng ấy đâu." .

      Ta còn muốn tiếp nhưng bị cắt ngang.

      " nên , ta phải làm việc." xong cúi đầu làm việc nhìn đến ta nữa. Ta biết ở lại cũng vô ích nên rời . Trước khi ta ta câu.

      "Bách Hoa, có số việc dù là thần linh cũng thể quản lý hết, có số ta mong mãi mãi biết vì ta vĩnh viễn muốn giữ lại kí ức đẹp nhất về thế gian này."

      Ta tìm thấy Mạnh Lệ ngồi bên dòng Vong Xuyên ngắm hoa bỉ ngạn, loài hoa này là thứ duy nhất nở rộ nhất ở cái nơi u ám này tạo cho nơi này thảm đỏ tuyệt đẹp nhưng có chút u buồn. Ta nhớ lần đầu tiên nhìn thấy rừng hoa bỉ ngạn này ta chợt nghĩ đến biển máu ghê người nhưng lâu dần lại thích nó có lẽ vì nó lưu lại kí ức của những cong hồn qua cầu, ta từng ngồi suốt ba ngày ngắm loài hoa này mong tìm thấy kí ức của mình đánh mất và dĩ nhiên ta tìm được, ta quên người mình từng thương nhất. Sau này rất lâu có người với ta vì ta đem hoa bỉ ngạn trải khắp địa phủ này để chàng mãi mãi quên ta, mãi mãi ta, đời đời kiếp kiếp chỉ có mình ta, nhưng đó là chuyện của sau này. Giờ đây ta chỉ nghĩ làm sao khuyên Mạnh Lệ đừng Vân Phong Hỏa Cốc.

      Nàng quay đầu nhìn thấy ta, nàng cười vẫy tay gọi ta, đó là nụ cười đẹp nhất của nàng từ khi đến nơi này. Ta ngồi xuống cạnh nàng. Lệ tiếp tục ngắm hoa, chuyện cùng ta.

      "Có phải người muốn ta đừng cùng Giang Vương ?" Nàng cười mở lời.

      Ta có chút bất ngờ, gật đầu. Kể cho Lệ nghe mọi chuyện trong cốc mong nàng suy nghĩ lại, nàng nhìn ta mỉm cười.

      "Đa tạ , Bách Hoa, chúng ta quen biết ngắn ngủi ngờ lại quan tâm ta như vậy. nghĩ đến Mạnh Lệ ta lúc sống người bạn sau khi chết lại quen được bằng hữu như . Đáng tiếc ta lòng quyết chuyến này cùng người ấy, cùng lắm chết thêm lần nữa thôi, ta đem sinh mệnh cho chàng lấy lại, cũng như hoa bỉ ngạn này vậy dù xảy ra việc gì vẫn kiên cường nở rộ ở chốn u này lưu lại kí ức thế gian."

      "Mạnh Lệ biết tại sao bỉ ngạn nở ở chốn này ?" Ta hỏi nàng, Lệ lắc đầu.

      "Thuở khai sinh địa phủ vốn chẳng có thứ gì sinh sống được đừng đến hoa cỏ, nhưng có ngày, có tiên nữ, nàng phàm nhân nên bị đầy xuống địa phủ này chịu phạt, nàng nhìn vong hồn si tình khắp nơi muốn giữ lại kí ức của mình nhưng thể mà gào khóc uống nước Vong Xuyên lạnh lẽo quên quá khứ, rồi nàng lại thấy phu quân nàng cũng như thế. Nàng đau khổ tột cùng khi chứng kiến người mình thương nhận ra nàng nữa, nàng khóc rất nhiều nhưng vô ích. ngày nàng quyết định để tình thế gian quên lãng như thế nên dùng thân thể mình hóa thành bông hoa bỉ ngạn này lưu lại kí ức của con người qua đây giúp họ giữ lại kí ức để tìm người mình nhưng cây hoa có lá. Cứ như vậy, loài hoa này sống ở địa phủ này nhưng có điều ai biết là người nàng thương khi ngửi hương hoa này nhớ lại tất cả, người đó đau khổ gọi tên tiên nữ rồi linh hồn hòa vào rừng hoa thành chiếc lá cây để gần nàng . Cuối cùng họ vẫn bên nhau, nhưng tình của họ vĩnh viễn ai biết, nhân gian chỉ biết hoa bỉ ngạn mọc ở nơi này nhưng hay sau đóa hoa ấy là tình đẹp và bi thương như thế nào."

      Ta nhìn nàng trầm tư lại tiếp:

      "Tiên nữ ấy là muội muội của ta, nàng tên Lạc Ngạn, lúc con bé gặp chuyện ta trọng thương chìm vào giấc ngủ sâu trăm năm hay biết gì. Ngày ta tỉnh lại con bé hóa thành hoa bỉ ngạn. Tên loài hoa này là ghép từ tên nó và người nó , phu quân nó tên Bỉ Nhạc, là thư sinh nghèo, nghe cứu Lạc Ngạn từ bọn thợ sơn khi con bé xuống nhân gian hóa thành tiểu hồ ly nên nó mới chung tình như thế, tên hoa là Ngũ Điện đặt. Ta cũng vì vậy mà thường đến địa phủ, mỗi lần nhìn thấy hoa lại nhớ nó, nó rất xinh đẹp, là tiểu hồ tiên thanh thuần, luôn quấn quýt lấy ta gọi đại tỷ, ta từng thấy nó rất phiền nhưng giờ dù muốn nghe nó gọi cũng thể nữa rồi." Ta có chút xúc động chạm vào cánh hoa, nhớ đứa em khổ mạng của mình.

      "Xin lỗi, Bách Hoa, ta biết." Nàng cầm tay ta an ủi.

      "Tất cả qua rồi. Hơn nữa, vốn ai biết này. Ta chưa từng nghĩ kể ai nghe câu chuyện này, hôm nay kể cho nghe là mong như nó chịu tổn thương vì chữ tình. Lần này nguy hiểm trùng trùng mong suy nghĩ cẩn thận. Ta và Giang Vương quen biết nhiều năm, và ta tuy hay khắc khẩu nhưng thực ra hai ta là bằng hữu, chuyện của hai người ta tiện xen vào nhưng ta mong ai chịu tổn thương." Lấy trong tay áo cây trâm bạc, ta cài lên tóc Lệ." Cây trâm này trăm ngàn lần thể tháo xuống, đây là tâm ý của ta, nó bảo vệ khỏi ma thú. Mong như ý nguyện có thể làm động lòng gã đó."

      Ta đứng dậy rời , hai ngày nữa là sinh thần Uyên ca ca ta thể cùng chỉ mong cây trâm đó có thể bảo vệ nàng bình an quay về.

      "Bách Hoa, ta như muội muội , với lại ta tin ấy hạnh phúc với quyết định của mình. Dù có bao nhiêu hi sinh ta vẫn muốn cố chấp tới cùng, ta tin tưởng có cố gắng có hồi báo, Giang Vương nhất định để ta xảy ra chuyện gì."

      "Mong như , lên đường bình an, Lệ.- Đó là lời cuối cùng nàng với ta trước khi ."

      Sống ngàn vạn năm lần đầu tiên ta thấy hổ thẹn, hóa ra thần nữ lại dũng cảm bằng nữ tử nhân gian hơn nữa nàng chỉ mới mười sáu tuổi. Thâm tâm ta thầm mong nàng hạnh phúc và cả Giang Vương cũng vậy, ta luôn thấy họ có duyên nhưng duyên và phận chắc song hành, giống như ta và chàng là hữu duyên nhưng vô phận. Nếu ta có can đảm đến cùng như nàng tốt biết bao nhưng thời gian thể quay lại, ta chỉ có thể đặt niềm tin vào tương lai.
      Chris thích bài này.

    3. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      @Tamsinh : truyen hấp dan qua, chuong tiếp nang

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :