Chương 2
Giết
, nhầm, giết
!
Cái cuộc đời phải gió này, đôi khi bạn sợ cái gì
gặp ngay cái ấy.
Trần Nhược Vũ
những
thể tránh xa được
, còn chuyển luôn tới ở trong phòng bệnh mà bác sĩ phụ trách là Mạnh Cổ!
Chuyện kể ra như thế này.
Khách hàng mua bảo hiểm của Trần Nhược Vũ gặp tai nạn ô tô, vốn dĩ chỉ cần người ta đóng phí bảo hiểm
được bồi thường, thế nhưng riêng việc xác nhận tai nạn ô tô lại xảy ra
chút vấn đề, nếu xác định trách nhiệm có điểm
khớp nhau
tiền bồi thường đòi được
giảm
khá nhiều. Khách hàng kia là
ông bố đơn thân, Trần Nhược Vũ nghĩ ngày xưa người ta tin tưởng
mới bỏ tiền mua bảo hiểm, giờ xảy ra chuyện,
phải dốc sức giúp người ta mới được. Thế là
chạy đôn chạy đáo khắp nơi, tìm công ty, tìm cảnh sát giao thông, tìm các đơn vị có liên quan, thực
đủ các quy định, liên hệ đủ loại quan hệ, thế nhưng
việc vẫn
dễ dàng gì, bởi vì khẩu cung của hai bên đương
khớp nhau, mà nơi xảy ra
cố lại
có camera giám sát, phía cảnh sát cũng
thể xác định
ràng.
Giằng co hơn nửa tháng, điểm mấu chốt cuối cùng rơi xuống
đương
còn lại trong vụ tai nạn. Nhưng người ấy cố sống cố chết khăng khăng
rằng khách hàng của Trần Nhược Vũ vi phạm luật giao thông mới tông phải
.
Trần Nhược Vũ vì chuyện này mà bận rộn đến sứt đầu mẻ trán,
đương nhiên vẫn tin tưởng những gì khách hàng mình
, thế nên chuyện cần thiết bây giờ, chính là phải làm sao ép được đương
kia
ra
.
vì thu xếp chuyện này mà chạy
chạy lại đến tê mỏi cẳng, mẹ
lại chọn đúng dịp này mà hết lần này tới lần khác gọi điện thoại lên hỏi thăm tình hình công việc, cả vấn đề kết bạn của
nữa .
“Tiểu Vũ này, mẹ nghe cậu con
, hằng năm mấy công ty lớn đều tăng lương cho nhân viên. Công ty con chắc là công ty lớn nhỉ, hẳn
đến lúc tăng lương rồi đúng
? Còn nữa, con
của A Yến sát vách nhà mình ấy, cũng
tốt nghiệp từ trường gì nổi tiếng, thế mà nghe
mới
làm được hai năm
được thăng lên làm quản lý rồi, mẹ
với bọn họ con cũng là quản lý đấy, làm việc ở công ty thương mại, công ty lớn, làm quản lý nghiệp vụ, đúng
?”
Trần Nhược Vũ thở dài trong lòng,
nên
với mẹ thế nào đây. Thời buổi bây giờ, mười người
làm
có đến năm quản lý, số còn lại
có ba người được xưng là quản lý, hai người lăm le muốn làm quản lý. Cái chức quản lý này quả
đáng tiền.
Có rất nhiều người bên ngoài
chói mắt, hào nhoáng,
thực tế cũng phải thuê phòng
, nhai mỳ ăn liền giống
.
Thế nhưng
dám
những lời này với mẫu thân đại nhân,
sợ chết, sợ bị làm phiền đến chết. Mẹ
làm được
cha
làm, họ hàng thân thích
dẫn theo cả
đám người có quan hệ dây mơ rễ má đến làm phiền.
Vậy nên
lại
dối,
phải là nhân viên nghiệp vụ bảo hiểm,
là cán bộ lãnh đạo thành đạt vẻ vang làm việc trong công ty thương mại.
Chuyện ấy khiến tâm tình của Trần Nhược Vũ rơi xuống đáy vực.
ngắt điện thoại, tâm trạng rối bời ngồi thụp xuống ngay bên ngoài nhà của đương
còn lại trong tai nạn ô tô.
giận chính mình. Đồ lừa đảo! Sống kiểu này
còn có ý nghĩa gì chứ?
giận luôn cả tên đương
dám nhận trách nhiệm kia,
chịu
khiến người khác vừa bị thương lại còn mất tiền,
thấy cắn rứt lương tâm sao?
Cũng có thể đứng phơi dưới ánh mặt trời chói chang lâu quá khiến Trần Nhược Vũ choáng váng, cũng có thể vì bị cuộc điện thoại mẹ gọi tới cùng biểu
của bản thân kích động,
chung, kế hoạch ban đầu định tìm kẻ kia
chuyện tử tế, sau đó lặng lẽ dẫn dắt câu chuyện, ghi
lại
thực, sau đó
nhàng chuồn
của
bay ngay vào sọt rác. Lời
ghi
lại được rồi, thế nhưng
lại mắng chửi đến mức
cho
ngẩng đầu lên được.
Đối phương dẫn bạn
cùng, hai tên đàn ông lực lưỡng, vốn
phải thành phần văn minh trí thức, lôi kéo xô đẩy Trần Nhược Vũ
ngừng, sau khi bị
mắng
càng giận dữ, Trần Nhược Vũ lại lỡ miệng để lộ ý định, trong quá trình lôi kéo cái máy ghi
còn rớt ra khỏi miệng túi, bị người ta nhìn thấy, tình hình càng trở nên căng thẳng
Đối phương muốn cướp lấy,
lại muốn giữ. Thế là
cùng hai gã đàn ông lực lưỡng bắt đầu xông vào đánh nhau.
Là đánh nhau
!
Ký ức cuối cùng của Trần Nhược Vũ là
nắm chặt chiếc máy ghi
kia trước ngực, ngã dưới nền đất, cả cơ thể co rúm như con tôm, cố sức bảo vệ thứ
nắm trong tay. Từ phía xa xa có người hô lớn: “Các ngươi
làm gì thế? Dừng tay! Tôi báo cảnh sát bây giờ!”.
Trần Nhược Vũ có chút mơ màng,
rất sợ, sợ đến chết khiếp.
lớn thế rồi nhưng
bao giờ bị ai đánh như này đâu. Tự nhiên muốn khóc quá, thế nhưng nước mắt
tuôn ra được,
nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, nghe ai đó
phải đưa
tới bệnh viện. Sau đó, đến khi tỉnh táo lại,
thấy mình
ở bệnh viện
.
Trong phòng cấp cứu, Trần Nhược Vũ bị người ta đẩy qua kéo lại để tiến hành kiểm tra, sau
hồi bác sĩ băng bó, khâu vết thương, tiêm thuốc cho
,
mới ngủ thiếp
. Tới khi mở mắt ra,
liền phát
bản thân
ở trong phòng bệnh.
Cảnh sát tới, đồng nghiệp tới, cả vị khách mua bảo hiểm kia cũng tới. Sau chuyện này, tình hình bồi thường bảo hiểm có vẻ tiến triển theo đúng hướng
hy vọng. Hai tên đánh
bị bắt, chiếc máy ghi
vẫn còn nguyên. Đối phương vì muốn tự bảo vệ mình nên rất hợp tác, thừa nhận trách nhiệm, còn
đồng ý bồi thường toàn bộ chi phí trị liệu của Trần Nhược Vũ cùng các chi phí liên quan khác.
Những chuyện ấy đều là sau này Trần Nhược Vũ mới biết. Lúc mới nhập viện
tình hình của
được tốt lắm, tối hôm ấy còn lên cơn sốt. Nghe người nằm cùng phòng bệnh với
kể lại, tối ấy
mê nhiều lắm.
Trần Nhược Vũ nghe mà xấu hổ vô cùng, ầm ĩ cả tối như thế chẳng phải làm người ta mất ngủ sao.
Người bệnh kia xua tay, “
sao,
sao, nằm viện là thế mà, sao có thể so với lúc ở nhà chứ. Có
điều tôi hơi tò mò,
quen bác sĩ đúng
? Tôi vào đây ở đến mấy ngày rồi mà cũng chỉ thấy mặt
ấy lúc
kiểm tra phòng bệnh. Hôm đầu tiên
vào viện,
ấy trực ở đây cả tối, còn liên tục tạt qua xem tình hình của
nữa”.
“Hả, có phải tại tôi sốt cao quá, bệnh tình nguy cấp, lại
ai trông nom, bác sĩ trực phòng sợ tôi có chuyện chẳng lành nên mới sôt sắng thế
?” Trần Nhược Vũ gãi đầu,
giờ
vẫn thấy đầu óc choáng váng, chẳng có tí ấn tượng nào về chuyện xảy ra tối qua, chỉ nhớ mang máng hình như
túm chặt lấy tay ai đó,
mê man mãi.
“Đúng là
sốt cao
, nghe bảo tận ba mươi chín độ cơ, y tá còn phải tiêm cho
hai mũi đấy.”
Trần Nhược Vũ lắc đầu: “Hoàn toàn chẳng có ấn tượng gì về chuyện đó cả”.
“
còn kéo chặt tay bác sĩ
buông,
nhiều thứ lắm.”
Bẽ mặt quá
! Trần Nhược Vũ thở dài. Có điều, bệnh nhân mà sốt lên rồi
cũng
khác gì lên cơn thần kinh, làm bác sĩ biết rộng thấy nhiều, hẳn là
để bụng chuyện này.
“
quen bác sĩ đúng
?” Bệnh nhân cùng phòng hỏi
, giọng hưng phấn như sắp nghe ngóng chuyện gì đó hay ho. “Cách lớp màn nên tôi
nghe
lắm, nhưng vẫn mang máng nghe được vài câu, lúc
bảo với bác
sĩ ‘đừng
’, khi lại
‘
cần
quản’.
là bạn của bác sĩ à?”
Cái gì?
giả bộ quen biết bác sĩ, lại còn đuổi người ta
?
Trần Nhược Vũ trợn mắt há mồm: “Cái gì cơ, thế bác sĩ
nổi điên chứ?”.
“Chắc
đâu. Tôi
nhìn thấy vẻ mặt của
ấy, nhưng có nghe tiếng
ấy hầu
chuyện phiếm suốt.
bác sĩ Mạnh thế nọ thế kia, sau đó bác sĩ Mạnh liền đáp lời.”
Miệng Trần Nhược Vũ càng há to hơn, ra chiều kinh hãi lắm: “Cái gì, tôi gọi
ấy là bác sĩ Mạnh?”.
Xong rồi, xong rồi. Cũng
biết
kéo tay vị bác sĩ nào mà ăn
lung tung thế nữa. Hôm qua
gì? Nhầm người ta thành Mạnh Cổ, bẽ mặt quá
. Rốt cuộc
những gì?
Trần Nhược Vũ dè dặt hỏi, người bệnh cùng phòng kia lại lắc đầu: “
nghe
những gì. Lúc ấy tôi cũng
mơ màng, nửa tỉnh nửa mê.
cứ hỏi bác sĩ Mạnh, hôm nay
ấy
kiểm tra phòng bệnh mà”.
“Hỏi bác sĩ Mạnh?”
“Đúng thế, bác sĩ Mạnh Cổ.”
Sét đánh giữa trời quang! Lúc này miệng Trần Nhược Vũ
há to đến độ nhét vừa
quả trứng vịt rồi
“Tối qua, tôi
kéo tay bác sĩ Mạnh
mê sao?”,
hỏi.
“Đúng rồi.
cứ thao thao bất tuyệt
linh tinh gì đó, tôi vất vả lắng nghe lắm mới hiểu
cái gì”. Người đáp lời
đứng ở cửa phòng bệnh.
Trần Nhược Vũ quay phắt lại, đối diện với ánh nhìn của Mạnh Cổ.
mặc áo blouse trắng, đúng là phong độ ngời ngời!
Trần Nhược Vũ rất muốn giả vờ ngất xỉu, thế nhưng tôn nghiêm của phái nữ - thứ cần phải kiên cường vào thời khắc ấy – buộc
phải duy trì biểu
khuôn mặt.
chột dạ, ngược lại,
thanh thản lắm!
Mạnh Cổ dẫn theo hai bác sĩ trẻ vào, kiểm tra tình hình phòng bệnh.
Trần Nhược Vũ nhắm nghiền mắt, cuối cùng cũng hiểu ra hoàn cảnh
tại của bản thân.
bị người ta đánh cho
trận nhừ tử, đến là bẽ mặt. Sau đó vào nằm viện, phòng bệnh rất được, bác sĩ chủ trị lại cực đẹp trai,
ta tên Mạnh Cổ.
Trần Nhược Vũ cắn chặt môi, có ai hiểu được cái cảm giác muốn đâm đầu chết ngay lúc này của
?
hạ quyết tâm cắt đứt quan hệ, cả đời
dính dáng gì đến
nữa, thế mà lại gặp nhau trong cái tình cảnh xấu hổ thế này là sao? Là sao?
Lòng tự tôn mỏng manh của
lúc này thảm quá, hệt như chỗ ấy của đàn ông bị ai giơ chân đạp cho
cú điếng người… À,
,
là người văn minh lịch
,
thể
những lời thô bỉ,
thể lấy ví dụ tục tĩu như
được.
là người văn minh lịch
!
Trần Nhược Vũ đỏ mặt, trợn tròn mắt nhìn Mạnh Cổ. Lúc này
dặn dò bệnh nhân nằm kế giường
về chuyện uống thuốc, quay đầu lại gặp ánh mắt chăm chú của
, liền ném lại cho
cái nhìn, ý cười
mặt như có như
.
Trần Nhược Vũ quay đầu sang bên, vừa cố gắng nhấn mạnh rằng bản thân là người văn minh lịch
, vừa muốn xông ra đá
hai phát cho bõ ghét.
thực tế, đương nhiên
giơ chân đá.
Còn Mạnh Cổ,
cũng tập trung khám bệnh như
bác sĩ bình thường, ân cần truyền dạy kiến thức cho hai bác sĩ trẻ theo sau. Đối với người bệnh,
vô cùng kiên nhẫn, họ hỏi cái gì
cũng đáp trả lại rất tận tình, lời
hài hước, dí dỏm, khiến người bệnh nghe xong cũng vui vẻ hẳn lên.
Trong suốt quá trình Mạnh Cổ kiểm tra phòng bệnh, Trần Nhược Vũ im lặng
gì.
cảm thấy người đàn ông này khi tập trung làm việc rất có sức hút,
đáng ghét chút nào. Mà
cũng
gây phiền phức cho gì cho
trước mặt những người khác, chỉ trừ
việc, ấy là lúc nhìn về phía
,
lộ ra vẻ mặt rất rất ám muội.
đúng!
lại nhầm tính từ rồi. Đấy nào phải ám muội, gã khốn này chẳng thèm ám muội với
đâu. Mà
đúng, phải là
thèm ám muội với
!
tóm lại, Trần Nhược Vũ thân là bệnh nhân cùng Mạnh Cổ thân là bác sĩ, sóng yên biển lặng được hai hôm. Bầu
khí hòa bình đến nỗi Trần Nhược Vũ bắt đầu hoài nghi có phải bản thân bị hai tên ác ôn kia đánh cho đầu óc ngớ ngẩn luôn rồi nên mới sinh ra ảo giác như vậy
.
Thế nhưng tới ngày thứ ba, Trần Nhược Vũ cuối cùng cũng xác nhận được
điều,đầu óc
hề có vấn đề gì bất thường,
vẫn là người hoàn toàn bình thường.
Hôm ấy, Trần Nhược Vũ cảm thấy sức khỏe
khá lên rất nhiều, liền mặc áo bệnh nhân
xuống vườn hoa dưới lầu, ngồi
chiếc ghế dài phơi nắng.
nhẩm tính xem lần vào viện này tốn bao nhiêu tiền, có nên
tìm y tá hỏi xem mình
xuất viện được hay chưa,
gã mặc blouse trắng đẹp trai ngời ngời kia
nhàng bước tới, nện mông xuống vị trí ngay bên cạnh.
Trần Nhược Vũ có chút
thoải mái, theo bản năng
nhích người sang bên vài phần, lại ho khan mấy tiếng, đầu óc đột nhiên rối tung hết cả.
Vào lúc này, Mạnh Cổ mở miệng: “Trần Nhược Vũ, tôi biết
nghĩ cái gì đấy!”.
nghĩ cái gì cơ? Đầu óc trắng xóa có gì đâu mà nghĩ!
Nhiều nhất
cũng chỉ nghĩ nếu mình
quen cái gã đáng ghét này
tốt biết mấy; hoặc giả nhủ thầm rằng sau khi xuất viện
coi
như người qua đường;
miên man tưởng tượng tên kia đối xử tử tế với mình được hai ngày,
biết sau này
lại ném vào mặt mình những câu khó nghe thế nào đây? Lần này
phải giữ miệng cho chặt mới được,
thể
hớ nữa, mất mặt lắm. Cũng có thể,
còn nghĩ vì sao
ràng mình
hạ quyết tâm tránh xa Mạnh Cổ rồi, thế mà vẫn cứ chạm mặt
như bình thường. Bằng
, nhất định
lại nghĩ…
“Cần tôi báo cáo cho Cao Ngữ Lam tới thăm
?”
“Hả?”, Trần Nhược Vũ bị câu
này của Mạnh Cổ lôi ra khỏi đống suy nghĩ miên man, “
cần,
cần”, đầu lắc quầy quậy, tay cũng khua rối rít, “Đừng cho
ấy biết”.
Cái chuyện bị người ta đánh cho nhập viện thế này,
để kẻ khác biết vẫn tốt hơn. Mối căm hờn quái dị giữa
và Mạnh Cổ cũng
nên để mấy người bạn kia biết làm gì.
“Trần Nhược Vũ,
ra
hiểu gì về tôi cả.”
“
cái gì?” Trần Nhược Vũ rất hoài nghi, liệu có phải đầu mình bị hai tên ôn thần kia đánh cho chấn động, khiến cả thính lực lẫn khả năng lý giải đều có vấn đề? Nếu
, tại sao nãy giờ
bắt hoài mà
kịp tốc độ “chuyển bài” của Mạnh Cổ vậy?
Chủ đề nhảy lung tung, từ biết
suy nghĩ gì, bay luôn đến Cao Ngữ Lam, cuối cùng lại là
hiểu con người
. Giữa mấy điểm này hoàn toàn
có bước đệm trung gian nào, lại chẳng liên quan gì đến nhau nữa chứ.
Trần Nhược Vũ giơ cánh tay bị thương của mình lên: “Bác sĩ Mạnh,
từ từ chút được
?”.
Mạnh Cổ cười, để lộ hàm răng trắng sáng: “Tối hôm ấy
nắm chặt tay tôi, bảo thế nào cũng
chịu buông”
Trần Nhược Vũ trừng mắt nhìn.
có gan
chòng ghẹo
lần nữa thử xem.
Mạnh Cổ tiếp tục cười: “Còn
với tôi rất nhiều chuyện”.
Trần Nhược Vũ ngồi
yên được nữa: “Bác sĩ Mạnh, gặp lại sau nhé”.
Mạnh Cổ túm lấy tay áo bệnh nhân của Trần Nhược Vũ, kéo
ngồi lại ghế, gương mặt đột nhiên nghiêm túc hẳn.
: “Trần Nhược Vũ, con người tôi, nếu quả
nhìn ai
vừa mắt, hoặc có ý kiến với ai, nhất định
ngay trước mặt người ta”.
vậy
nhàng quá.
đâu chỉ
ngay trước mặt người ta, có mà khiến người ta mất mặt ngay tại trận ấy, khiến người ta
có chỗ nào để trốn! Cái tên khốn này còn
biết định nghĩa lịch
như thế nào cơ!
Trần Nhược Vũ gật đầu: “Tôi
được lĩnh giáo rồi”.
Vẻ mặt nghiêm túc của
khiến
bật cười. Mạnh Cổ vừa nở nụ cười là
liền nóng nảy,
nhịn được mà trừng mắt liếc
.
“Thế nên,
xấu sau lưng người khác quả
phải tác phong của tôi”.
“Bác sĩ Mạnh
cần châm chọc tôi nữa, tôi biết lần ấy tôi sai, tôi xấu miệng. Tôi xin lỗi.”
“Tôi
.”
mới là lạ. Trần Nhược Vũ quay phắt đầu sang bên.
“Tôi
, hồi trước có
hình như có ý với tôi, cứ cách mấy ngày lại tới bệnh viện tìm, người khỏe mà lại giả bệnh đăng ký cho tôi khám, còn tụ tập bạn bè mời tôi tham gia, tặng cả đồ ăn cho tôi. Nhưng đột nhiên có
ngày,
ấy
tới nữa. Tình cờ gặp nhau ở siêu thị,
ấy lại ra vẻ lạnh lùng, nhìn tôi như thể bị tôi quỵt tiền ấy.”
Trần Nhược Vũ há hốc miệng, mắt trợn tròn, cái tên đáng chết này, chẳng cho người ta chút thể diện nào cả.
“Lúc ấy tôi thấy khó hiểu lắm,
biết
ấy trời sinh
bị đa nhân cách, hay là quen thói có mới nới cũ, trở mặt
nhận người quen? Mãi đến hai ngày trước tôi mới biết,
ra
ấy nghe được người ta bóng gió sau lưng, bị tổn thương nên mới hành động kỳ quặc thế.”
Trần Nhược Vũ nghiến răng kèn kẹt, nếu
hết ra vậy rồi,
cũng
cần khách khí nữa!
“Bác sĩ Mạnh
biết rồi,
ấy bị mỡ heo che mờ hai mắt,
hiểu
tình hình, chẳng hay biết gì, thế mà cứ xông lên làm liều, giờ
ấy vô cùng hối hận.”
Vẻ mặt của Trần Nhược Vũ lại khiến Mạnh Cổ cười phá lên.
Trần Nhược Vũ cau mày, rốt cuộc
đáng cười ở chỗ nào?
“Bị mỡ heo làm mờ mắt là chuyện lớn đấy,
cẩn thận
mù mắt chứ chẳng chơi. Như thế mà tới khoa Thần kinh
thôi
chưa đủ, còn phải tới khoa Mắt
chuyến nữa.
ấy đáng thương quá.”
“Bác sĩ Mạnh, tôi
trước.”
Bác sĩ Mạnh cười ha hả, lại kéo Trần Nhược Vũ.
“Trần Nhược Vũ, tôi chưa hề bình luận gì về
với người khác. Con người tôi xưa nay tuy
chuyện
kiêng nể ai, nhưng lại
thích
xấu sau lưng. Nếu quả
có gì muốn
, tôi
ngay trước mặt
.”
Thái độ của Mạnh Cổ đột nhiên nghiêm túc hẳn, Trần Nhược Vũ cũng liền căng tai, chăm chú nghe.
“Tôi với
hợp nhau, về phần
, hẳn cũng
quá nghiêm túc với tôi.
đời này làm gì có chuyện nhất kiến chung tình, hơn nữa lúc đầu
thậm chí còn
biết phải ‘ra tay’ với tôi hay Lôi Phong cơ mà. Lúc biết Lôi Phong
có vị hôn thê,
mới quay sang tôi đấy chứ. Thế nên tôi thấy mấy chuyện
liên tiếp làm để bày tỏ cảm tình với tôi chẳng có ý nghĩa gì cả.
Chúng ta
hợp nhau lắm, từ cuộc sống cho tới tính cách… Nhưng
là bạn của Cao Ngữ Lam, lúc ấy tôi chỉ quen biết
sơ sơ, thế nên tôi nhủ với lòng đợi
tự mình nghĩ thông là tốt rồi. Tôi
như thế,
hiểu chưa?”
Trần Nhược Vũ ngơ ngác gật đầu.
Mạnh Cổ tiếp tục
: “Đột nhiên
thấy
tới nữa, tôi cứ tưởng
nghĩ thông, vậy mà đến lúc chạm mặt ở siêu thị,
lại né tránh tôi, bộ dạng như gặp kẻ thù ấy, lúc đó tôi
thấy có gì
ổn rồi. Về sau, gặp ở quán cà phê, lúc nghe
và đối tượng gặp mặt bàn luận về tôi như thế, tôi quả thực rất giận. Có điều, giờ ngẫm lại, tôi cũng có đôi chút hiểu lầm
, thôi
chúng ta bỏ qua chuyện cũ, vẫn là bạn nhé!”
Vẫn là bạn?
Trần Nhược Vũ chớp mắt, tiếp tục ngơ ngác gật đầu.
Vì sao khi phát
hóa ra
cũng biết
tiếng người, hóa ra chính mình hiểu lầm, cứ nghĩ
quá xấu xa,
lại khó chịu thế này?
“Nếu chúng ta
là bạn, thế
có mấy câu tôi phải
với
.”
Còn muốn
gì nữa?
Trần Nhược Vũ nhìn chằm chẳm vào Mạnh Cổ, đàn ông
nhiều cũng chẳng hay ho gì nhỉ?
thầm bới móc
, làm như vậy
cảm thấy dễ chịu hơn.
“Động cơ của
rất tốt, đáng tiếc đầu óc lại ngu như heo.
nghĩ mình là nữ thần dũng vô địch sao? Có bản lĩnh gớm nhỉ, lại
đánh tận hai gã đàn ông,
có thiếu ba đồng rưỡi
phải
với tôi chứ.”
Trần Nhược Vũ chưa kịp oán thầm trong bụng
thấy Mạnh Cổ bắt đầu mắng chửi.
chớp mắt liên hồi, kinh hãi đến há hốc miệng, Con người
chuyện nghiêm túc, dịu dàng điềm đạm ban nãy chết ở xó nào rồi?
“
có biết nếu
phải có người tốt bụng
ngang qua
tình hình
tệ đến mức nào
?
có nghĩ đến hậu quả
hả? Vị khách hàng kia thiếu chút tiền cỏn con ấy chắc? Cần
liều mạng
đấu tranh cho kỳ được ư?
bán bảo hiểm cơ mà, thế quái nào lại bán luôn cả mạng vậy? Cảnh sát còn đấy, toà án còn đấy, vị khách kia cũng còn bạn bè người thân cơ mà, bọn họ đứng làm cảnh cả chắc?
nghĩ người khác chết hết rồi à?”
“Cái người, cái người
cứu tôi… là ai vậy?”
sơ suất quá,
cảm ơn người ta cho tử tế.
“Đấy là trọng điểm sao? Từ nãy đến giờ tôi
nhiều thế để nhắc nhở
điều này chắc?”, Mạnh Cổ càng mắng càng gay gắt hơn.
“
nhiều như thế, làm sao tôi biết cái nào mới là trọng điểm?”
vừa tỏ ra hung hăng là
lại ức.
“Điểm mấu chốt tôi muốn
, ấy là
!
quá ngu!”
“Ngu
làm sao? Mắc mớ gì đến
?”
cũng ngang ngược cho Mạnh Cổ biết mặt.
“Ngu như thế
làm sao người ta yên tâm được, thân là bạn mà
lôi được
về con đường đúng đắn, tôi cũng
bứt rứt
yên!”
“Lúc nhiếc móc châm chọc người ta sao
thấy
bứt rứt?”
“IQ bẩm sinh
thấp
chỉ còn nước sau này phải dùng khả năng tự kiềm chế bù lại thôi.” Mạnh Cổ hoàn toàn
thèm để ý tới lời phản kích của Trần Nhược Vũ, tiếp tục
, lý lẽ hùng hồn, “Trước khi làm gì
cũng phải tự
với mình ‘đừng kích động’,
mười lần vào, thế
đời
mới còn hy vọng”.
Đời còn hy vọng cơ đấy, bày đặt!
“
đừng nghĩ tôi thích lo chuyện bao đồng, nếu
phải bạn bè
tôi cần gì phải nhắc nhở
.” Bác sĩ Mạnh cứ thế giáo huấn
đến mười phút
đồng hồ, bla bla mãi
dứt…
quan tâm đến
, suy nghĩ này đột nhiên khiến trái tim
đập thình thịch trong lồng ngực.
Tim đập nhanh quá cũng cướp
mạng người được đấy.
Mà nếu
chết
cũng khiến người ta phản ứng chậm chạp, đánh mất chức năng ngôn ngữ, thế nên Trần Nhược Vũ thôi
tranh luận nữa,
ngây người nghe bác sĩ Mạnh giảng đạo tròn mười phút, cuối cùng còn bất ngờ bị
gõ vào đầu
cái
đau. “Tôi hết lòng khuyên bảo,
, giảng đạo lý, thế mà
dám đáp lại bằng cái bộ mặt ngẩn ngơ đấy à?”
Trần Nhược Vũ tiếp tục ngây người, sau đó giơ tay xoa đầu, chạy mất dạng.
Bị
tràng mắng mỏ,
đột nhiên ngộ ra
điều rất đáng sợ -
thích
rồi!
Đáng sợ quá!
Phải ngu ngốc đến cấp độ nào
mới giống như
,
bị mắng chửi lại phát
ra tình cảm của mình?
Hơn nữa, sau khi
đứng ngay trước mặt, thẳng thắn cự tuyệt,
mới phát
ra mình
thích người ta
.
Mạnh Cổ, lúc
xử
như tên vô lại, mồm thối mặt dày, vô trách nhiệm, khi lại nghiêm túc chính trực, phong độ ngời ngời…
ràng là hạng đa nhân cách, thế mà
lại
ưng người ta
?
Sau khi
hiểu
được khoảng cách giữa hai người, sau khi
biết tỏng ý đồ của
,
mới phát
, mình
thích
, thích
lòng.
đúng là có bệnh rồi! Bệnh nặng đằng khác!
thấy trong lòng sao mà khó chịu, hét lớn: “Đúng là xui xẻo!”.
IQ bẩm sinh
thấp
chỉ còn nước sau này phải dùng khả năng tự kiềm chế bù lại thôi, tiếp tục lằng nhằng có khi
lại
khống chế được mình, nhất thời sơ sẩy làm trò gì khiến hai người dây dưa mãi, để tránh cách ấy xảy ra, Trần Nhược Vũ
quyết định bỏ chạy là thượng sách!
Lén lén lút lút,
thầm trốn khỏi bệnh viện.
Rất lâu sau đó, Trần Nhược Vũ
gặp lại Mạnh Cổ. Đến cả thanh toán viện phí
cũng nhờ Lương Tư Tư
giúp. Nghe
sắc mặt của cả y tá lẫn bác sĩ đều rất khó coi, Trần Nhược Vũ sợ đến độ
dám ra khỏi cửa.
Trốn chui trốn lủi
phen xem chừng vẫn có tác dụng, lần này
ra khỏi cửa cũng
vấp phải cảnh gặp nhau tình cờ, còn tiệm cà phê kia nữa,
đều
bén mảng.
ra, Trần Nhược Vũ cảm thấy những lời Mạnh Cổ
rất đúng,
và
thực
hợp.
bình tĩnh lại sáng suốt, điều này
sớm nhận ra. Còn
mắt chẳng tinh đầu
tỉnh táo, đến lúc va cào tường rồi mới biết đau.
Khoảng cách giữa hai người xa xôi như bờ đại dương, cũng
chỉ vì cá tính khác biệt, còn bởi vì
đứng trước mặt
, phô bày hết mọi cử chỉ khó coi mất mặt của mình.
Mạnh Cổ cũng
nhận ra,
theo đuổi mình
phải vì tình
, thậm chí
còn biết
từng chọn lựa đắn đo giữa mình và Lôi Phong, sau này được tin Lôi Phong có vị hôn thê,
mới trở thành mục tiêu theo đuổi.
Nghe người ta
dạng phụ nữ này
màng tình cảm, chỉ chăm chăm thực tế,
khiến Trần Nhược Vũ cảm thấy mất mặt vô cùng.
rất muốn
bản thân
phải dạng sớm ba chiều bốn,
biết tự lượng sức mình, ham của bạc tình.
hy vọng có thể tìm được
người đàn ông tử tế để cùng chung sống, suy nghĩ này chẳng có gì sai trái. Mà người đàn ông tử tế, điều kiện tốt rồi
phải chủ động, phải tích cực hành động
ngay, chuyện ấy cũng
có gì sai.
Cũng giống như
xem mặt vậy, lần đầu gặp có thể
, thế nhưng nếu hoàn cảnh của đối phương
tồi
cũng
bằng lòng thử gặp gỡ
thời gian, chẳng phải đó cũng là
cách hay sao?
Tình cảm có thể bồi đắp trong quá trình chung sống mà.
Thôi được rồi, Trần Nhược Vũ thừa nhận, lời biện giải ấy tuy cũng có vài phần tỷ lệ, nhưng lại thiếu thuyết phục đến thảm thương. Giống như khi
bị Mạnh Cổ bắt gặp lúc
cùng người khác
xấu
, muốn cãi lý mà
biết cãi thế nào, cảm giác rất bất lực.
chung, trong ấn tượng của
,
chắc chắn là
người vô cùng đáng ghét.
Thế nên
cự tuyệt
, cự tuyệt
cách rành rọt,
đôi bên cứ làm bạn bè là được rồi.
Thế nhưng,
muốn làm bạn với
.
thích
mất rồi, thế nên
thể nào làm bạn bè được nữa.
Tự tay hủy hoại triệt để hình tượng bản thân trong mắt Mạnh Cổ rồi lại còn
thích người ta – chuyện ngu ngốc ấy
thực
muốn làm. Có điều, chuyện cũng
xảy ra, Trần Nhược Vũ chỉ còn cách đối mặt.
phải lặng lẽ chặt đứt sợi tơ tình này, dập tắt ngọn lửa tình bị nhen nhóm bởi những sai lầm.
Thế nên
định gặp lại Mạnh Cổ,
muốn tiếp tục sống cuộc đời bình thường mà hỗn loạn của mình, cũng có thể sau này
tìm được đối tượng thích hợp, cả hai
cùng thử
đương, rồi tính chuyện kết hôn.
Có điều, trước tiên
phải chống chọi được với chuỗi xui xẻo dồn dập ngay trước mắt cái
.
Mấy ngày gần đây, Trần Nhược Vũ rất đen đuổi, đen đuổi đến mức
thể đen hơn được nữa.
Chuyện xui xẻo đầu tiên, ấy là hai tên ác ôn đánh người kia quỵt nợ, lúc trước đồng ý trả tiền giờ lại
chịu chi ra. Trần Nhược Vũ tuy là người vô dụng lại ngại rầy rà, thế nhưng riêng chuyện này
lại quyết tâm đòi lẽ phải đến cùng.
vác theo tấm thân đầy thương tích lết tới Cục Công an, thậm chí còn tìm luật sư tư vấn, định bụng nếu cần
kiện cho hai tên kia chết luôn.
Lương Tư Tư thấy
đôn đáo khắp nơi
cực kỳ lo lắng: “Bọn chúng liệu có tìm cậu trả thù
?”.
“Có thể lắm.”
“Cậu có sợ
?”
“Sợ chứ.” Trần Nhược Vũ vỗ vỗ túi xách, “Thế nên mình mua bình xịt hơi cay tự vệ rồi nè”.
nhìn Lương Tư Tư, nắm chặt lấy tay
bạn: “Nếu mình có chuyện gì
hậu
đành nhờ cậu thu xếp vậy. Phiền cậu báo tin cho nhà mình biết. Mình có mua bảo hiểm thân thể, người hưởng lợi là mẹ mình. Tài khoản ngân hàng
cần nhờ vả, tại cũng có bao nhiêu tiền đâu. Còn cả
bạn chí cốt Cao Ngữ Lam của mình nữa, nếu mình gặp chuyện bất trắc,
phải chờ đến phút cuối mới được gọi cho cậu ấy biết đấy”.
“Được rồi, được rồi”, Lương Tư Tư cắt ngang lời
, “Đừng giao cho mình mấy trọng trách nặng nề như thế. Cậu phải hết sức cẩn thận,
nhỡ xảy ra chuyện
lại phát
bản thân nhờ vả sai người, mình chỉ lo lúc ấy cậu chết
nhắm mắt”.
“Xem cậu kìa, viễn vông quá nhỉ.”
“Cậu cũng đừng viễn vông quá làm gì. Chuyện được thế nào
cứ để thế ấy, hai tên đó nhìn cũng
phải hạng tốt đẹp gì.”
Trần Nhược Vũ gật đầu, trong lòng lo sợ, nhưng lại
cam tâm khi cứ
để chuyện như thế qua
. Cả đời này Trần Nhược Vũ nhát gan sợ sệt, e là chỉ có lần này mới dũng cảm được
phen,
vì điều khác, chỉ vì bản thân nên
phải kiên trì đến cùng.
Cũng may mà cuối cùng vị khách hàng kia lấy được toàn bộ tiền bồi thường, xem như
an ủi Trần Nhược Vũ ít nhiều.
Thế nhưng hậu quả kéo theo của chuyện này còn chưa dừng ở đó. Công ty rất
bằng lòng với biểu
của Trần Nhược Vũ,
dưng lại sinh
lôi thôi. Trong mắt mấy người lãnh đạo, mọi chuyện Trần Nhược Vũ làm đều đem lại phiền phức cho công ty,
chỉ gây rắc rối, mà còn
thèm để ý gì tới lợi ích của công ty, may mắn là thủ trưởng trực tiếp của Trần Nhược Vũ vẫn luôn đứng ra bảo vệ
. Có điều, quãng thời gian liên tục bị gọi
họp,
nghe lời giáo huấn của các lãnh đạo cũng khiến Trần Nhược Vũ lao đao kiệt sức.
Trong thời gian ấy, Mạnh Cổ gọi điện cho Trần Nhược Vũ hai lần,
đều
dám bắt máy.
nhìn chằm chằm vào cái tên “Mạnh Cổ” nhấp nháy
màn hình, nhìn mãi, nhìn đến khi màn hình tắt phụt, tiếng chuông điện thoại dừng.
Trần Nhược Vũ cũng nhận được mấy cuộc điện thoại từ dưới quê,
rằng có người bà con muốn tới thành phố A, bảo Trần Nhược Vũ tiếp đãi người ta cho cẩn thận, hỏi có thể để người bà con ở tạm chỗ
vài ngày
, lại còn muốn
dẫn người bà con đó tới công ty dạo
vòng.
cầu thế này
khác gì đòi mạng
.
đến chuyện căn phòng bé tí
thuê
dư chỗ cho người khác ở, mà kể cả có chỗ
chăng nữa
cũng
được. Hai
trẻ ở với nhau, giờ lại nhét thêm
gã trai vào nữa
còn ra thể thống gì? Có lúc Trần Nhược Vũ
hiểu nổi cách nghĩ của những người trong nhà. Lại còn dẫn người ta tới công ty dạo
vòng nữa chứ, cái tư tưởng khoe khoang của người dân tỉnh lẻ
khiến Trần Nhược Vũ bẽ mặt vô cùng. Hơn nữa,
cũng
thể để lộ công ty mình làm việc cho người ta biết được, Trần Nhược Vũ làm sao dám
bán bảo hiểm cơ chứ.
Trần Nhược Vũ lấy đủ loại lý do chối từ kế hoạch tiếp đãi người bà con ấy,
thậm chí còn
dối rằng mình sắp phải
công tác. Thế nhưng, Trần Nhược Vũ
tài nào ngờ được, chuyện
là nhân viên bảo hiểm, vẫn cứ bị lộ.
Ngày hôm đó,
theo quản lý tới
quán cà phê gặp khách hàng. Sau khi khách hàng
rồi, viên quản lý mới quay sang khuyên bảo
, giằng co đến nữa tiếng đồng hồ.
tới
lui cũng chỉ có mấy chuyện, bảo làm người phải xử
cho khôn ngoan, lần trước chuyện
giúp khách hàng
rất thiếu suy nghĩ, vân vân và vân vân. Trần Nhược Vũ
lời nào, cúi đầu nghe lời chỉ bảo. Tới khi chuẩn bị ra về,
lại phát
người ngồi bàn bên cạnh chính là bạn của Tề Na – kẻ
đội trời chung với
.
biết
ta, đương nhiên
ta cũng
lạ gì
, nhìn vào vẻ mặt rành rành của đối phương, Trần Nhược Vũ biết
ta cực kỳ thích thú khi biết
là nhân viên nghiệp vụ bảo hiểm, hơn nữa còn bị cấp
răn dạy đến nửa tiếng đồng hồ.
Trần Nhược Vũ vội vã rời
, trong lòng như có tảng đá khổng lồ ép xuống.
Người kia nhất định
chuyện này cho Tề Na biết. Tề Na căm tức
như thế, nhất định
thêm mắm thêm muối, rồi tung tin này nọ khắp nơi. Thậm chí, Trần Nhược Vũ còn băn khoăn, liệu Tề Na có cố tình chạy tới nhà
chuyến, tâm
với cha mẹ
, báy tỏ chút đồng tình thương hại cho đứa con
thất bại của ông bà
.
Mọi chuyện xui xẻo đến cùng lúc, Trần Nhược Vũ bị đánh bại thảm hại rồi.
mới thất tình, phải trốn viện,
dám nghe điện thoại,
dám đắc tội với người mình thích.
lừa dối người nhà,
sắp bị vạch trần.
gặp chuyện
hay lại bị người mà bản thân vô cùng căm ghét bắt gặp, chẳng mấy chốc
trở thành trò hề của đám dưới quê.
bị người ta đánh, hung thủ vẫn ngoài vòng pháp luật, an toàn của bản thân chưa được đảm bảo. Công việc cũng
rơi vào tình trạng núi lở băng tan, cấp
theo dõi sát sao từng hành động của
…
Mấy ngày gần đây, ngay cả hơi sức để thở dài, Trần Nhược Vũ cũng
còn.
Điện thoại của
đổ chuông liên tục. Có lần là do hai tên ác ôn kia gọi tới, chửi bới ầm ĩ, bảo chúng
cho
biết mặt. Mẹ
ở dưới quê cũng gọi điện
lên, hỏi
rốt cuộc
công tác chưa, bao giờ về thành phố A, bà con sắp tới rồi.
bạn Dương Dương –
trong những người bạn hiếm hoi mà
còn qua lại ở thành phố C – bảo rằng,mấy ngày gần đây Tề Na
phao tin đồn, nhắc
chuẩn bị tâm lý.
Chuẩn bị?
còn có thể chuẩn bị gì bây giờ?
Sau đó đầu óc
cứ rối tung lên, quên cả nạp tiền điện thoại. Điện thoại yên lặng được hai ngày
mới giật mình phát
,
ra vì tài khoản
hết tiền nên bị người ta cắt luôn rồi. Cắt cũng tốt,
có hai ngày thanh thản, cuối cùng Trần Nhược Vũ hạ quyết tâm, hủy luôn số điện thoại cũ.
muốn tránh
xa những chuyện khiến người ta mệt mỏi kia,
muốn làm lại từ đầu.
tin vận xui
tiếp tục ghé thăm mình, cũng
tin còn có thể xảy ra chuyện gì xúi quẩy hơn được nữa.
Nhưng Trần Nhược Vũ
nhầm.
vẫn còn chuyện đen đủi hơn!
bị viêm dạ dày cấp tính, lại
lần nữa phải vào làm “khách” trong bệnh viện.
Vì tâm trạng
tốt,
tu cạn lon nước lạnh, ăn nguyên
bát ma lạt năng, có thế thôi mà cũng thành viêm dạ dày cấp tính, phải nhập viện. Trần Nhược Vũ ôm bụng nằm
giường bệnh, muốn khóc vô cùng.
Duy nhất
điều có thể coi là may mắn, đó là lần này
tỉnh táo, có thể tự chọn bệnh viện cho mình. Bệnh viện này cách xa chỗ Mạnh Cổ làm, cách xa những người
quen biết.
cần ở
mình.
Thế nhưng, ở
mình cũng
khiến tâm trạng
tốt hơn lên, ngược lại, càng yếu ớt. Trần Nhược Vũ vô cùng chán nản, chỉ muốn trốn tới
nơi
xa, nơi mà
ai nhận ra mình.
Trần Nhược Vũ hoàn toàn
biết, khi
vào nằm viện cũng là lúc mấy người bạn của
nháo nhào hết cả lên.
Trần Nhược Vũ mất tích rồi!
Mãi sau khi bị Cao Ngữ Lam tìm thấy, Trần Nhược Vũ mới biết chuyện này.
ra ở thành phố C, Tề Na
thêm mắm thêm muối, gióng trống khua chiêng quảng cáo giúp Trần Nhược Vũ. Ai ai cũng biết chuyện
làm nhân viên bán bảo hiểm, còn phải luồn cuối cấp
, hoàn cảnh cực kỳ túng quẫn. Ông bà Trần nghe tin này đương nhiên được
phen hốt hoảng, vội vã gọi điện cho con
, nhưng gọi mấy ngày liền mà
liên lạc được, về sau gọi lại lần nữa
được báo rằng số điện thoại này
tồn tại, khiến hai ông bà sợ đến đứng tim.
Ông bà Trần
tìm được Trần Nhược Vũ, chỉ còn cách nhờ đến bạn bè của
. Dương Dương vắt óc nghĩ đủ cách, cuối cùng đành vác mặt đến nhà Cao Ngữ Lam, hỏi xin ông bà Cao số điện thoại của Cao Ngữ Lam.
ấy hy vọng Cao Ngữ Lam ở thành phố A
tìm được Trần Nhược Vũ.
Cao Ngữ Lam biết tin cũng bị
phen hú vía, chỉ trong thời gian ngắn
gặp mà Trần Nhược Vũ
mất tích là thế nào? Thế là Doãn Tắc, Lôi Phong, còn cả Mạnh Cổ đều bị lôi tới, mọi người cùng lùng sục khắp nơi, cuối cùng tìm được
ở bệnh viện,
“Mình mới đổi số điện thoại, chưa kịp báo cho mọi người biết.” Lúc
câu này Trần Nhược Vũ
rất chột dạ.
thực tế, chuyện đổi số điện thoại cứ bị Trần Nhược Vũ lần lữa mãi, lần lữa tới độ công ty cũng sốt ruột, bảo
có điện thoại
làm việc kiểu gì, liên hệ với khách hàng kiểu gì? Cấp
cứ thế sổ cho
tràng, lúc bấy giờ Trần Nhược Vũ mới thất thiểu
thay số.
cũng đâu thể
bản thân mắc phải hội chứng sợ tiếng chuông điện thoại,
muốn dùng điện thoại nữa. Thế nhưng cuối cùng bệnh viêm dạ dày phát tác, khiến
dũng gục ngã
đường
đăng ký số điện thoại mới.
Trần Nhược Vũ thấy vô cùng xấu hổ, tuy
biết bản thân cắt liên lạc với
mọi người là
việc rất vô trách nhiệm, nhưng trăm ngàn lần
ngờ
lớn chuyện thế này.
Lớn chuyện cũng coi như xong, nhưng sao lại còn lôi cả Mạnh Cổ đến đây nữa, quả
khiến tâm trạng Trần Nhược Vũ bứt rứt
yên.
Lần này
tha hồ đẹp mặt, nhất định trong mắt người ta, ấn tượng về
lại tụt xuống hai bậc nữa,
Tùy hứng, hồ đồ, ấu trĩ, bất hiếu, ngu si…
Trời ơi!
Sắc mặt Mạnh Cổ khó coi thậm tệ, nhưng đứng trước mặt Cao Ngữ Lam và Doãn Tắc,
câu gì khó nghe, chỉ
tìm bác sĩ phụ trách ca bệnh của
chuyện phiếm. Lúc trở về,
bảo
có thể xuất viện rồi.
“Hả, hôm nay lúc tôi hỏi bác sĩ bảo chưa xuất viện được, phải đợi ngày mai cơ mà.”
“
là bác sĩ hay tôi là bác sĩ?”
“Đương nhiên là
.” Trần Nhược Vũ bĩu môi, tuy trong lòng
phục, nhưng lần này do bản thân phạm sai lầm nên có vài phần chột dạ,
dám chọc giận người ta.
“Hai bác sĩ ngồi lại với nhau, tiến hành
cuộc đàm phán mang tính kỹ thuật cao, cho ra kết luận rằng
tiếp tục nằm viện chỉ có
tác dụng duy nhất, ấy là chỉ thêm tiền cho bệnh viện, thế nên hôm nay
có thể ra viện được rồi,
có muốn ra
?”
“Tôi muốn, tôi muốn.” Đương nhiên
muốn,
giờ
nghèo túng đến thê thảm, tiết kiệm được chút nào hay chút ấy.
Thế là Trần Nhược Vũ ra viện.
Mạnh Cổ lái xe, đưa Cao Ngữ Lam với Doãn Tắc về nhà trước, sau đó mới
đưa Trần Nhược Vũ về.
Trần Nhược Vũ rất căng thẳng, nhưng
dám mở miệng bảo Mạnh Cổ đưa
về trước sau đó mới đưa Cao Ngữ Lam và Doãn Tắc về.
khiến mấy người bạn này phải chạy ngược chạy xuôi, lo lắng vất vả, trong lòng muôn phần áy náy, thế nên suốt quãng đường Trần Nhược Vũ tỏ ra hết sức ngoan ngoãn,
dám dị nghị lấy
câu.
May mà Cao Ngữ Lam
chuyện với
suốt, hai người hứa với nhau cùng nỗ lực, phải trở nên mạnh mẽ hơn nữa. Doãn Tắc ngồi
bên cao giọng kháng nghị,
cầu Cao Ngữ Lam tiếp tục
thể vứt
qua
bên như thế. Vậy là đôi vợ chồng son này bắt đầu quay qua mắng
nhau, liếc mắt đưa tình, Trần Nhược Vũ nhìn mà trộm cười, Nhưng cười xong, lại chạm phải ánh mắt của Mạnh Cổ qua gương chiếu hậu, Trần Nhược Vũ liền co rúm người.
Mạnh Cổ
phản ứng gì, nhìn sang chỗ khác. Thế nhưng tim Trần Nhược Vũ vẫn cứ gióng trống điên cuồng.
Mạnh Cổ đưa Cao Ngữ Lam và Doãn Tắc về tới nhà, nhưng vẫn ì xe ở đấy,
chịu lái
. Trần Nhược Vũ vốn định hỏi xem
đợi ai, ngẫm
hồi,
vẫn quyết định ngậm miệng, ngoan ngoãn ngồi đó.
Đợi
lúc sau, đột nhiên thấy Mạnh Cổ mở lời: “Ngồi lên ghế trước! Sao, tưởng tôi là tài xế của
chắc?”.
Trần Nhược Vũ thoắt cái hiểu ngay, đỏ bừng mặt.
vội vội vàng vàng mở cửa xe, ngồi lên ghế trước.
Ngồi chắc rồi, thế mà chờ mãi vẫn
thấy Mạnh Cổ đại gia khởi động
xe.
Trần Nhược Vũ có chút bất an, lén lút nhìn, lại thấy
trợn mắt nhìn
. “Sao
thắt dây an toàn?”
Mạnh Cổ chưa chịu
,
móc di động ra, đưa cho Trần Nhược Vũ.
Trần Nhược Vũ nhìn, chẳng hiểu ra làm sao,
nhận
dở mà nhận cũng gay go, cuối cùng
lắp bắp
: “Tôi có di động mà”.
Mạnh Cổ cho
cái nhìn đầy khinh bỉ: “Tôi bảo cho
điện thoại bao giờ?”.
Mặt Trần Nhược Vũ đỏ bừng,
lại
: “À, điện thoại của bác sĩ Mạnh đúng là hàng ngoại cao cấp”. Chìa điện thoại ra mà lại
câu, có quỷ mới biết
muốn làm gì, Trần Nhược Vũ liền tùy tiện khen giả lả, mong
đừng khách sáo thế nữa.
“Cảm ơn.” Mạnh Cổ xem chừng có vẻ điên tiết, “Vậy mời
lưu số điện thoại mới của
vào cái di động hàng ngoại cao cấp này”.
“Tôi
mất tích nữa đâu.”
“Rất tốt, nhưng
liên quan gì đến chuyện cho tôi số điện thoại cả.”
thẳng tay ném luôn cái điện thoại lên đùi
.
Trần Nhược Vũ cắn môi, cúi đầu nhìn chòng chọc cái di động kia,
lúc sau mới thừa nhận: “Tôi vẫn chưa đăng ký số mới”.
“Trong đầu
rốt cuộc chứa những thứ gì thế?” Thái độ hung hãn của
khiến Trần Nhược Vũ có chút ấm ức.
“Đại não, tiểu não với thân não.”
Mạnh Cổ liếc
cái, “Cũng chuyên nghiệp gớm nhỉ”.
“Đấy là văn hóa thường thức.”
“Lúc
đối nhân xử thế mà cũng thường thức được như vậy
phúc đức quá.” Mạnh Cổ khởi động xe chạy nhanh
đường.
Trần Nhược Vũ cắn chặt môi, cố gắng kiềm chế
trận võ mồm. Phải có khả năng tự kiềm chế,
cuộc đời mới còn hy vọng.
Mạnh Cổ liếc
cái, Trần Nhược Vũ muốn trợn mắt lên đáp trả. Có điều, phải nhịn, phải kiềm chế.
Thế nhưng khi thấy Mạnh Cổ lái xe tới trụ sở nhà mạng
Trần Nhược Vũ trố mắt,
ra
phải cứ chịu đựng
xong chuyện được.
“Tôi…” Vừa mở miệng
bị
trừng mắt.
Mạnh Cổ khởi động xe xong, quay sang mở cửa xe bên
. “Xuống xe, vào đăng ký số điện thoại
. Đừng có mà lấy cớ rồi trì hoãn. Xuống xe!”
xuống xe rồi, nhưng trường ca mắng mỏ của
vẫn chưa dừng lại.
“Cắt liên lạc với bạn bè thôi
, đằng này
lại dám chơi trò mất tích với gia đình,
có nghĩ tới tâm trạng của cha mẹ ở nhà
? Muốn trốn chuyện gì, tránh người nào,
nghĩ cứ quăng điện thoại là xong được chắc?
lớn thế này rồi,
còn là trẻ con nữa, rốt cuộc trong đầu
nghĩ gì vậy? Chuyện ấu trĩ như thế mà cũng làm ra được?
chỉ có gia đình
lo lắng, bạn bè
cũng
đứng ngồi
yên,
dọa mọi người
trận, khiến ai nấy cũng phải chạy đôn chạy đáo vất vả tìm kiếm mà
thấy cắn rứt lương tâm à?”
“Có cắn rứt lương tâm tôi mới đứng yên ở đây cho
mắng,
tôi bỏ
lâu rồi.” Trần Nhược Vũ thấp giọng lẩm bẩm,
dám lớn tiếng.
“
cái gì?”
“Có
gì đâu.”
“Trần Nhược Vũ!”
“Tôi
, bác sĩ Mạnh đúng là người tốt, lương y như từ mẫu, cuối cùng tôi
hiểu được rồi.” Mới ba mươi tuổi mà cứ tưởng là bố
chắc, càm ràm mãi
biết chán.
Trần Nhược Vũ
dám ngẩng lên, thế nhưng đến cả mấy sợi tóc
đầu cũng cảm nhận được Mạnh Cổ
trợn mắt nhìn
. Mạnh Cổ trừng mắt
chán rồi, liền áp giải
vào trụ sở nhà mạng đăng ký số điện thoại.
Trần Nhược Vũ đứng trước quầy đăng ký, nghe Mạnh Cổ ở bên tự tung tự tác
với nhân viên giao dịch là
muốn đăng ký số điện thoại mới. Trần Nhược Vũ
câu nào,
móc ví tiền ra, sau đó trước gương mặt tươi cười của
chàng nhân viên giao dịch bảnh bao, lặng lẽ vét sạch hai mươi mốt đồng rưỡi còn sót lại trong ví.
Gương mặt của
chàng nhân viên đẹp trai hơi đờ ra, vô thức nhìn về phía Mạnh Cổ. Mạnh Cổ cũng
năng gì, lặng lẽ móc ra
cái thẻ tín dụng ngay trước mặt Trần Nhược Vũ.
“Tôi cho
nợ!”, Mạnh Cổ tuyên bố. Trần Nhược Vũ
biết mình phải đáp lại thế nào, nên
phản ứng gì.
Cuối cùng số điện thoại mới cũng đăng ký xong xuôi, lập tức được lưu vào di động hàng ngoại cao cấp của bác sĩ Mạnh, rồi
lại áp giải Trần Nhược Vũ về xe.
“Về phải gọi điện thoại báo cho gia đình đấy, biết chưa?”
“Ừm.” Trần Nhược Vũ mặt ủ mày chau.
biết gọi thế nào bây giờ, vừa mới nghĩ tới và những vụ “oanh tạc” liên miên của gia đình,
liền thấy da đầu tê rần.
“Ngày mai
phải mời cơm tôi. Sáu giờ tôi tan làm.”
Gương mặt Trần Nhược Vũ lập tức từ sầu khổ biến thành kinh hãi.
“Sao,
muốn à?
nghĩ lại xem,
lén lút chuồn khỏi bệnh viện, tôi phải vất vả thu dọn hậu quả cho
. Tôi làm bác sĩ bao nhiêu năm rồi, nhưng chưa có bệnh nhân nào lén lút chuồn
như vậy cả, thể diện của tôi đều bị
chà đạp bằng sạch. Còn
là bạn bè nữa chứ, có bạn bè nào đối xử với nhau thế
? Lại còn
thèm bắt điện thoại, khiến tôi bứt rứt
biết
bỏ xác
con đường nào rồi. Sau nữa
chơi trò mất tích, khiến tôi cũng phải đôn đáo
tìm
.
tự tính
,
nợ tôi bao nhiêu ân nghĩa, bảo mời
bữa cơm mà
thấy oan ức lắm sao?”
Trần Nhược Vũ nào dám
mình oan ức, đành bảo: “Bác sĩ Mạnh à, dạo này tôi nghèo lắm”.
“Sao mà nghèo?”
“Vào viện đến hai lần, tốn
ít tiền. Hơn nữa hai tháng này, vì chuyện của vị khách kia tôi cũng có ký được mấy hợp đồng đâu, suýt nữa
tong luôn cả lương cơ bản. Giờ tôi vẫn
nợ tiền người khác, quả
xu dính túi rồi. Tối về chắc chắn phải ăn mỳ gói, nghèo lắm mà. Còn nữa, tôi mới đổi số điện thoại phải liên hệ lại với nhưng người trong danh sách liên lạc, và cả khách hàng nữa, tôi
bận lắm đấy.”
“Bận gì chứ? Nghèo chứ gì? Đều là do
tự chuốc lấy, đáng đời!”
Trần Nhược Vũ thở dài, thương lượng với
: “Hay đợi đến lúc tôi có tiền rồi,
mời bác sĩ Mạnh
bữa
ngon?”.
“Đợi đến lúc
có tiền?
định để tôi xuống mồ vẫn phải đợi tiếp sao?”
“Tôi…” Trần Nhược Vũ trừng mắt tức tối.
Bình tĩnh, bình tĩnh.
“Ngày mai, sáu giờ
ở nhà đợi tôi, tôi tới đón
.”
“Tôi bị viêm dạ dày,
ăn uống được gì đâu, hay là để khi khác nhé.”
“Bảo
mời tôi ăn cơ mà, ai ép
ăn, viêm dạ dày
bớt gắp
!”
Nghe xem, nghe xem,
còn có thể quá đáng hơn nữa
?
“Nhưng mà, sáu giờ là đúng lúc tan tầm, chắc chăn
tắc đường, bác sĩ Mạnh tới đón tôi
được tiện lắm đâu, chi bằng đổi sang cuối tuần, chúng ta lại hẹn nhau.”
“Tôi lái xe
tiện? Chậc chậc,
nhìn ra
cũng là người chu
đáo thế. Vậy được rồi,
tới đón tôi
,
rời nhà sớm
chút, trước sáu giờ tới văn phòng làm việc cạnh dãy phòng bệnh đợi tôi.”
Giết
, nhầm, giết
!
Cái loại người gì thế này!
Trần Nhược Vũ càng ảo não thêm. Làm thế nào bây giờ? Bữa cơm này bảo
nuốt thế nào đây?
Cả đêm ấy Trần Nhược Vũ ngủ
yên giấc.
Nguồn ebook:
https://www.luv-ebook.com
Mạnh Cổ khiến
phát rầu lên được, nhưng chuyện đáng lo hơn là vấn đề ở dưới quê.
nắm điện thoại trong tay, suy nghĩ cả buổi tối, cuối cùng vẫn
dám gọi về nhà.
tự an ủi rằng ngày mai mình còn phải tiếp Mạnh Cổ, chuyện ấy làm
khốn đốn,
chỉ là vì
có tiền mời bữa cơm này, mà còn là thái độ của
ấy nữa.
ấy để ý tới
làm gì chứ? Mạnh Cổ cứ mặc xác
cuộc đời
đẹp biết bao. Lòng
rối bời,
biết nên
chuyện với cha mẹ thế nào, cũng chẳng có tâm trí đâu mà suy nghĩ nhiều, bởi vậy, cứ tạm vứt chuyện ấy qua
bên
.
Mơ mơ màng màng cả buổi tối, đến khi ngủ
lại mơ.
Trong mơ, mẹ vác theo chày cán bột rượt
chạy vòng quanh, mẹ vừa đánh vừa chửi: “Mày còn thể diện
hả con? Chuyện ấy mà cũng dối trá được, mày bôi tro trát trấu lên mặt cha mẹ mày rồi! Giờ lại còn dám vác mặt về sao?”.
Trần Nhược Vũ cứ thế chạy, lao
như gió. Hai bên đường có rất nhiều cây,
nheo mắt nhìn kỹ,
ra
phải cây, mà là người.
để ý tới, nhưng lại
nghe thấy tiếng mẹ đâu nữa, thế là Trần Nhược Vũ quay đầu nhìn, mẹ đâu rồi? Còn
cảm thấy kỳ quái, đột nhiên
vấp phải gì đó, ngã chúi về phía trước, mồm miệng đầy bùn đất.
phun “phì phì” đất cát ra, quay đầu nhìn mới biết, kẻ thò chân ngáng
là Tề Na.
Trần Nhược Vũ tức điên lên, con ranh ti tiện dám ngáng chân bà
này à?
nhỏm phắt lên, nhào về phía trước, ngồi đè Tể Na xuống đất. Tề Na giãy giụa chửi bới,
giơ tay lên cho
ta hai cái tát như trời giáng, sau đó vớ
nắm bùn nhét vào mồm
ta.
Nhét rồi lại nhét, đột nhiên cảm thấy sao thứ
ngồi lên cứ kỳ kỳ. Định thần nhìn kỹ, sao đột nhiên
lại ngồi
người Mạnh Cổ thế này.
chỉ ngồi,
tay
còn túm chặt lấy cổ áo
, cởi cúc áo
, có thể thấy được thấp thoáng lồng ngực vô cùng tráng kiện.
Ồ, vóc người cũng
tồi.
Mặt Trần Nhược Vũ đỏ lựng lên như cà chua chín,
dám nhìn ngực Mạnh Cổ nữa, ánh mắt chuyển đến gương mặt
.
nhìn
thôi, vừa nhìn Trần Nhược Vũ
giật bắn người, Mạnh Cổ nhìn
bằng ánh mắt vô cùng hung hãn. Trần Nhược Vũ sợ quá, vội vàng ném nắm bùn trong tay
.
còn chưa kịp
năng gì,
đám phụ nữ
ầm ầm kéo tới.
“Trần Nhược Vũ,
dám giở trò với bác sĩ Mạnh ư?
muốn chết à?”
Đội quân kia thế tới ồ ạt, hung dữ hệt sóng thần.
Trần Nhược Vũ hoảng hồn, má ơi, nhìn số lượng
đúng là có thể xếp hàng dài từ cổng bệnh viện tới tận cửa nhà
.
lật đật bật dậy, tiếp tục chạy thục mạng. “Tôi có giở trò gì đâu, tôi sao dám làm trò với lưu manh cơ chứ!”
Tề Na đột nhiên xuất
, phong thái ngời ngời, che miệng cười khúc khích: “Nhược Vũ,
tự dát vàng lên mặt mình đấy à, dù
có muốn giở trò
cũng phải xem thời xem thế,
có cơ hội chắc? Người ta có đồng ý
?
ấy à, đúng là
biết xấu hổ!”.
Chung quanh đột nhiên có cả đống người lao ra, đều là những gương mặt mà Trần Nhược Vũ biết.
“
đúng là,
tiền tài,
nghề ngỗng, cũng chẳng người
, đáng thương quá.
tiền tài,
nghề ngỗng, cũng chẳng người
, đáng thương quá.
tiền tài,
nghề ngỗng, cũng chẳng người
,
đáng thương quá…”
Hừ, có cần phải lặp
lặp lại như lũ vẹt thế
hả?
Da đầu Trần Nhược Vũ tê rần, mắt
nhìn đám người đông nghịt kia như thể sắp đè chết
tới nơi, đột nhiên thấy mẹ
xuất
. Bà nở nụ cười vô cùng trìu mến, nắm lấy tay Mạnh Cổ, bảo rằng: “Nếu con
bác
làm thế với cháu, thôi
cứ để nó chịu trách nhiệm
”.
Cái gì?
muốn!
Trần Nhược Vũ chưa kịp mở miệng chống đối,
trông thấy Mạnh Cổ sợ hãi đến độ mặt trắng bệch như tờ giấy, vội vàng liếc
cái, sau đó quay đầu chạy bán sống bán chết.
Chờ chút coi, chạy gì mà chạy,
có
mình
làm gì
đâu. Mà dù có làm gì
,
mọi người cũng có thể từ từ ngồi xuống, thương lượng với nhau mà…
Trần Nhược Vũ trợn tròn mắt, nhìn bóng lưng chạy trối chết của Mạnh Cổ, giật mình tỉnh giấc.
Tỉnh
lúc lâu rồi mà
vẫn thở hồng hộc, tim còn đập loạn. Chạy hùng hục cả đêm như vậy quả thực mệt vô cùng. Trần Nhược Vũ nghĩ lại mà thấy rùng mình, ngồi hoàn hồn lúc lâu, cuối cùng kéo chăn trùm kín đầu,
muốn chôn chết mình luôn.
Có điều, đột nhiên
tia sáng thần kỳ léo lên giữa màn đêm tăm tối,
thò đầu ra khỏi chăn, nhớ lại bóng lưng của Mạnh Cổ trong mơ,
sai, chính là như thế,
có cách đối phó với
rồi.
Mạnh Cổ sợ
dính lấy mình,
chỉ đồng ý làm bạn. Lúc trước
hành động quá gọn gàng dứt khoát, sau đó liền trốn
biền biệt, bởi vậy khiến
có cảm giác an toàn đồng thời thấy bản thân hơn hẳn
, nên mới
kiêng nể gì
như thế. Nếu như
cũng hùng dũng đứng lên, đeo
như sam, bám
như đỉa,
nhất định Mạnh Cổ
sợ hãi. Mạnh Cổ sợ, nghĩa là đến phiên
trốn chạy
. Như vậy, chẳng phải hòa bình lại về ta rồi
sao?
Mặt dày là vương đạo, cuộc đời vẫn còn hy vọng!
Đúng, quyết định làm thế
!
Ngày thứ hai, năm giờ năm mưới tám phút chiều, Trần Nhược Vũ tới bệnh viện.
chưa ngu tới mức xông thẳng vào phòng làm việc của
để người ta xì xào bàn tán, thế là liền tới thẳng vườn hoa giữa bệnh viện, tìm
cái ghế dài có thể ngắm đươc khung cảnh nên thơ, sau đó nhắn tin cho Mạnh Cổ.
“Bác sĩ Mạnh, tôi quyết định
cùng
tới
nhà hàng theo phong cách sân vườn, chim hót thánh thót, hoa thắm ngát hương,
khí lãng mạn, cảnh sắc say lòng người, cùng
ăn
bữa cơm tối ngọt ngào ấm áp,
mau xuống
, tôi
đợi
ở dưới sân. “Ngồi nghĩ
hồi,
lại chêm thêm câu, “
gặp
về đó nha!”.
Dấu chấm thang nặng trịch nhấn mạnh giọng điệu nũng nịu.
Đủ buồn nôn chưa,
tin thế này còn chưa đủ để Mạnh Cổ chết đứng.
đọc
đọc lại tin nhắn ấy đến ba lần, sau đó cắn răng, quyết định gửi
.
Mạnh Cổ
trả lời tin nhắn. Trần Nhược Vũ nhòm điện thoại, phá lên cười khi tưởng tượng bộ dạng mặt nhăn mày nhíu, giật mình kinh hãi của Mạnh Cổ.
Ha ha, thích càn rỡ này, thích ngang ngược này. Dám ép tôi mời cơm sao, xem tôi có “chấn chỉnh” sao cho
trận nên thân
.
Đợi thêm lúc lâu nữa vẫn
thấy Mạnh Cổ xuống. Trần Nhược Vũ nhìn đồng hồ, quyết định nếu tới sáu rưỡi mà Mạnh Cổ
chịu xuống,
nhắn tiếp
dòng tin tạm biệt tràn ngập
thương, sau đó chuồn luôn.
Trong sân có đám trẻ con chạy tới chạy lui, đùa nghịch ầm ĩ, Trần Nhược Vũ nhìn mà thấy vui vẻ quá, liền chơi đùa cùng chúng. Lúc
nhại lại
chất giọng búng ra sữa, cùng đám trẻ trò chuyện huyên thuyên,
đột nhiên nghe thấy
giọng nữ vang lên: “Trần Nhược Vũ”.
Trần Nhược Vũ quay đầu nhìn, là y tá Điền.
Là y tá Điền xinh đẹp trang nhã, dịu dàng đáng mến, duyên dáng
kiều. Là y tá Điền mà giang hồ đồn thổi là người môn đăng hộ đối với bác sĩ Mạnh, hai người chuyện trò vui vẻ, đầy tình ý.
Trần Nhược Vũ đứng dậy, có chút đề phòng.
Y tá Điền nhìn
lượt từ
xuống dưới, ánh mắt
thể xem là hữu hảo, giọng
cũng lạnh như nước đá: “Bác sĩ Mạnh
rảnh, bữa ăn tối ngọt ngào ấm áp của hai người
tiến hành được rồi,
ấy bảo tôi tới báo
tiếng”.
gậy trời giáng!
Khá lắm, tên chết tiệt ấy dám sai mụ đàn bà thối này tới đả kích
ư, tưởng
dễ bắt nạt lắm sao?
“Bữa tối ngọt ngào ấm áp đó...” Hiển nhiên,
ta
đọc tin nhắn mà Trần Nhược Vũ gửi cho Mạnh Cổ. Trần Nhược Vũ tức điên lên, tên bác sĩ chết giẫm, dám đem tin nhắn
gửi cho con mụ này xem, còn bảo
ta tới đuổi người
nữa chứ.
Gì chứ? Tưởng
thuộc hạng gọi là tới, đuổi là
chắc?
Trần Nhược Vũ
thầm hít
hơi
sâu, ném trả cho y tá Điền
nụ cười: “Vậy ư,
sao
sao. Làm bác sĩ lúc nào cũng bận rộn vậy đấy, tôi có thể thông cảm mà. Có phải đến giờ hẹn gặp
ấy lại phải vào phòng phẫu thuật
? Chỉ
kịp ăn
buổi tối thôi mà, có gì to tát đâu, có hôm
ấy phẫu thuật tới tận khuya, bốn giờ sáng còn gọi điện cho tôi, khiến tôi ngủ chẳng ngon, nhưng tôi cũng
trách cứ gì
ấy”.
Trần Nhược Vũ mỉm cười, ra vẻ ta đây khoan dung độ lượng lắm, thực ra trong lòng
hận người ta đến nghiến răng nghiến lợi. Sao, đủ ám muội
chưa, đủ để khiến ả tức chết chưa?
Gương mặt y tá Điền hơi cứng lại.
Trần Nhược Vũ thấy thế
có chút vừa lòng,
lại cười, tiếp tục tấn công: “Vậy cứ để
ấy làm việc tiếp
, tôi
lên
đó làm phiền nữa.
giúp tôi chuyển lời tới
ấy, bảo lần sau có muốn hẹn tôi
đâu
đợi hôm nào nghỉ hãy hẹn, như vậy chắc chắn hơn, có phải lúc nào tôi cũng rảnh đâu chứ”.
Trần Nhược Vũ nhấn mạnh mấy chứ “lần sau có muốn hẹn tôi”. Mà
cũng chẳng
điêu,
ràng là tên chết tiệt ấy hẹn
đấy chứ,
có muốn
đâu.
Sắc mặt y ta Điền tái mét, dường như định
gì đó, nhưng há miệng ra hồi lâu vẫn
thốt được câu nào.
ta trừng mắt với Trần Nhược Vũ khẽ “hừ”
tiếng, sau đó quay người
.
“Y tá Điền.” Trần Nhược Vũ gọi
ta lại,
thêm: “
ngại quá, chuyện giữa tôi và
ấy lại phiền
vất vả chuyển lời, khi nào về tôi
mắng
ấy
trận”.
cười tủm tỉm, nhìn gương mặt y tá Điền càng lúc càng khó coi, trong lòng cũng theo đó mà hả hê hồ hởi.
Y tá Điền hầm hầm bỏ
. Trần Nhược Vũ ngồi xuống ghế dài, móc điện thoại ra định nhắn thêm cái tin nữa cho Mạnh Cổ.
Cho người khác nhìn chứ gì? Muốn làm khó
đúng
? Còn lâu
mới chịu đầu hàng nhé!
“
,
cứ lo việc của mình
, nhưng phải nhớ giữ gìn sức khỏe đấy. Y tá Điền dịu dàng xinh đẹp
chuyển lời của
cho em rồi, sao
làm phiền
ấy như thế,
phải cảm ơn người ta cho đàng hoàng đấy. Bữa cơm trong nhà ăn theo phong cách sân vườn đó em đành tận hưởng
mình vậy,
đừng để mình bị đói đấy. Đừng có nhớ em quá đó nha”.
Lần này, Trần Nhược Vũ nhìn cũng chẳng thèm nhìn, mà gửi luôn.
Sau đó
lôi từ trong túi ra hai chiếc bánh mỳ,
chai nước khoáng, ăn bằng sạch. Trần Nhược Vũ vừa gặm bánh mỳ vừa nghĩ, sớm biết thế này
mua bánh bao rồi. Bánh bao năm hào
cái, bánh mỳ
chiếc tận năm đồng,
đúng là lãng phí quá thể!
Trần Nhược Vũ ăn bánh mỳ xong vẫn nán lại vườn hoa thêm chút nữa, trời
tối hẳn, vườn hoa trong sân bệnh viện cũng
thiếu muỗi vo ve, chích cho
mấy nốt sưng to ghê gớm. Trần Nhược Vũ nhìn đồng hồ, sắp bảy giờ tới nơi rồi.
Mạnh Cổ
nhắn tin lại, cũng chẳng gọi điện trả lời, càng
thấy xuất
trước mặt
.
Tình hình này, xem chừng
thắng rồi?
Trần Nhược Vũ ném túi nylon đựng bánh mỳ cùng chai nước khoáng
hết vào trong thùng rác, sau đó chậm rãi bước về phía tòa nhà lớn của bệnh viện để
vệ sinh, tiếp đó mới bước khỏi cổng lớn bệnh viện, thong thả
ra bến xe bus.
Suốt quãng đường Trần Nhược Vũ
gặp ai quen, đáng lý ra
phải thấy an tâm mới đúng, nhưng lại có chút phiền nào, mà chính
cũng nghĩ mãi
ra tại sao mình như thế.
Chắc Mạnh Cổ
bị dọa cho sợ hãi rồi? Sau này hẳn
dám tùy tiện dây vào
nữa?
đề ra
chiến lược thỏa đáng, vừa hành động
trúng mục tiêu, hiệu suất quá lớn, cảm giác thành tựu cực cao, nhưng
lại cảm thấy có vài phần mất mát, là sao? Là sao?
Trần Nhược Vũ nghĩ, chắc chắn
bị y tá Điền chọc giận. Mạnh Cổ đường đường là trang nam tử, thế mà dám nhờ
ra đối phó Trần Nhược Vũ, chuyện ấy nằm ngoài dự liệu của
, bởi vậy
vô cùng tức giận.
Có điều, cảm giác lúc này của Trần Nhược Vũ
phải là tức giận,
cứ cảm thấy... ừm, nên
thế nào bây giờ nhỉ? Mất mát, hay là phiền muộn?
Tính từ ấy có đúng
nhỉ?
Về đến nhà, Trần Nhược Vũ lên mạng tra cứu thử.
“Mất mát” là
cảm giác sinh ra khi tinh thần trống rỗng hoặc mất hy vọng: “Phiền muộn” là cảm giác buồn bã, ảo não khi thất tình hoặc thất vọng.
Sao kỳ quái vậy? Trần Nhược Vũ nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính, hàng lông mày nhíu chặt.
Tinh thần trống rỗng, có cả đống chuyện cần xử lý, khiến đầu ốc
căng thẳng đến mức nước mắt chực rơi.
Hy vọng, thất vọng, thế này là sao?
có hy vọng, có trông chờ gì vào Mạnh Cổ đâu, thất vọng nỗi gì chứ,
ràng là
đánh thắng quân địch cơ mà?
Lương Tư Tư bước vào, bưng theo
cái bát lớn, ngồi xuống cạnh Trần Nhược Vũ, cùng xem với
. Sau đó
trong khi mồm còn nhồm nhoàm cả đống mỳ: “Nhược Vũ, bộ dạng này của cậu
gọi là mất mát, cũng chẳng phải thất vọng, mà là thất tình!”.
Trần Nhược Vũ nghe thế mà cứng đơ người, vội vàng xua tay: “Lượn
nàng ơi, lo mà ăn mỳ
, cậu
hiểu gì”.
Thất tình?
lại thất tình rồi?
Cùng
gã đàn ông, Trần Nhược Vũ
lại thất tình đến tận hai lần?
Sai rồi, sai hoàn toàn rồi,
sớm
đương, lưu luyến gì
nữa!
Lương Tư Tư nuốt mỳ, lần này mới có thể phát biểu
ràng cao kiến của
nàng: “Nếu
phải cậu thất tình, vậy
vẫn còn
cách giải thích nữa - ấy là khát tình!”.
Trần Nhược Vũ càng thêm hóa
, thế
thất tình còn hơn.
“Nhược Vũ, cậu làm sao thế? Dạo này mình thấy cậu kỳ kỳ sao ấy. Nếu cậu gặp phải vấn đề gì về phương diện tình cảm
cứ tới hỏi Tư Tư này, chỉ riêng đống kinh nghiệm bản thân
đủ để mình viết nguyên
bách khoa toàn thư cố vấn tình
rồi. Cậu chỉ cần hỏi thôi. Tư Tư này nhất định
biết là
,
giấu giếm gì!”.
Trần Nhược Vũ lắc đầu quầy quậy: “Mình chẳng gặp vấn đề gì về tình cảm cả!”.
“Thế sao?” Lương Tư Tư có chút thất vọng. “Vậy nếu có gặp phải chướng ngại gì
đường
cũng có thể đến hỏi mình.”
“Mình cũng
gặp chướng ngại gì hết!” Trần Nhược Vũ tiếp tục lắc đầu.
“Được rồi.” Lương Tư Tư thất vọng ra mặt, nhìn Trần Nhược Vũ hồi lâu, sau đó mới
.
Trần Nhược Vũ thở phào, chòng chọc nhìn hai chữ “phiền muộn”
màn hình, cắn răng, sau đó tắt máy tính.
Cả tối ấy, Mạnh Cổ
trả lời tin nhắn, cũng chẳng gọi điện thoại. Trong lòng Trần Nhược Vũ có chút bất an, nhưng đồng thời
cũng lo ngay ngáy chuyện gọi điện về cho gia định. Nghĩ ngợi mãi mà vẫn
biết nên
với cha mẹ thế nào, tâm trạng cứ thế giằng co tới tận lúc lên giường
ngủ, cuối cùng Trần Nhược Vũ hạ quyết tâm, tới ngày mai rồi gọi.
Nửa đêm, Trần Nhược Vũ
ngủ ngon lành,
điện thoại đổ chuông.
Trần Nhược Vũ mơ mơ màng màng, có chút
phân
tình hình lúc này, theo bản năng mò lấy điện thoại, ấn nút nghe.
“Trần Nhược Vũ, đầu
bị lừa đá phải
?” Từ đầu dây bên kìa,
nghe thấy
tiếng rít gào vô cùng ghê gớm. Trần Nhược Vũ tỉnh táo hoàn toàn.
Má ơi, con quỷ Mạnh Cổ kia đuổi tới rồi.
“Bác sĩ Mạnh,
bị sao thế?” Giả ngu trước
, có chuyện
sau.
“Tin nhắn sau
gửi cho tôi là có ý gì? Hồ ly tinh nhập xác à?”
“Hả? Cái gì?
chờ
chút, để tôi xem giờ là mấy giờ
.”
kéo dài thời gian
chút, ngẫm xem phải đối phó thế nào.
Mắt
vừa chạm vào đồng hồ, hai giờ bốn mươi lăm phút!
Khỉ
,
ràng là
báo thù với
vụ hôm trước mà.
“Mấy giờ cũng mặc, tôi bận đến mờ cả mắt đây, bây giờ mới có thời gian để thở, ăn cơm xong còn chưa kịp tiêu hóa
thấy cái tin nhắn của
,
ngứa ngáy muốn ăn đập lắm rồi chứ gì?” Dám chòng ghẹo tôi sao!
chán sống rồi chắc?
Người đâu mà hung dữ thế!
Nửa đêm nửa hôm, bộ não của Trần Nhược Vũ
được minh mẫn lắm, hoàn toàn bị khí thế của Mạnh Cổ đè cho bẹp gí. Ngọn lửa giận bé bằng hạt đậu lúc xem giờ ban nãy cũng
dám bùng lên.
im lặng.
“
gì
!” Đầu dây bên kia, giọng
của Mạnh Cổ hết sức hung hãn, hết sức ngang ngược, hết sức uy hiếp.
“Bác sĩ Mạnh, muộn lắm rồi, cái câu chuyện có chủ đề sâu sắc, nội dung dàn trải đó cứ tạm gác lại
, để hôm khác có thời gian chúng ta gặp nhau
cho tử tế. Sáng mai tôi còn phải
làm, bây giờ ai về giường nấy nghỉ ngơi trước
,
thấy sao?”
“Ngày mai tôi được nghỉ, có thể ngủ nướng,
tại dự dả thời gian để
chuyện!”
Thấy chưa, thấy chưa,
ràng là
báo thù
mà. Cũng
biết y tá Điền
gì với
nữa.
Trần Nhược Vũ nhất thời nghẹn họng,
biết phải đáp tiếp thế nào, nên thẳng thắn
: “
chờ chút”.
ném điện thoại xuống, xỏ dép, chạy loẹt quẹt tới phòng Lương Tư Tư: “Tư Tư, Tư Tư, giờ mình có vấn đề liên quan tới tình cảm cần hỏi cậu”.
“Hả?” Lương Tư Tư bị lay dậy, mặt nghệt ra. “Sao thế?”
“Cấp bách cấp bách, lửa cháy đến nơi rồi! Mình hỏi này, nếu
đêm hôm khuya khoắt, có
chàng gọi điện cho
hỏi về vấn đề mà
nàng kia
trả lời được,
ấy lại
muôn dây dưa lằng nhằng với
ta, vậy
làm sao bây giờ?”
“Tắt điện thoại rồi
ngủ”. Lương Tư Tư trả lời dứt khoát.
Trần Nhược Vũ do dự: “Nhưng nếu làm thế lại bị
chàng kia ghi hận, sau này bám dính
thôi
tính sao?”
“Ngủ dậy rồi nghĩ tiếp!”
Có lý!
Trần Nhược Vũ lạch bạch chạy về phòng,
nhàng cầm điện thoại lên, thằng cha Mạnh Cổ kia quá
, chưa cúp máy.
Đáng sợ quá!
Cúp điện thoại,
ngủ.
Trần Nhược Vũ hành động quả quyết, tiến hành xong xuôi. Thế giới yên bình trở lại.
Nhét di động xuống dưới gối, tim
cứ đập thình thịch như nổi trống. Quá tiến bộ,
tự thấy kiêu ngạo vì bản thân mình.
Trần Nhược Vũ gối lên di động, ngủ thiếp
, có
điều mà
nghĩ tới, muốn chơi trò dũng cảm
giá phải trả cũng
chút nào.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Nhược Vũ ngủ dậy,
chuẩn bị
làm, vừa mở di động ra
nhận được
tin nhắn.
“Em
! Em chết chắc rồi! Phải nhớ tới
đó nha!”
Mười hai từ thấm nhuần
lợi hại của Mạnh Cổ, lại còn thêm cả dấu chấm than! Trần Nhược Vũ có thể tưởng tượng được bộ dạng nghiến răng nghiến lợi cười gằn của Mạnh Cổ.
“Á!”
thét lên kinh hãi, tí nữa
ném điện thoại
.
Xong rồi, xong rồi, chắc chắn tối qua
mệt đến hồ đồ rồi. Chuyện này biết xử lý thế nào đây?
Suốt cả ngày hôm đó, Trần Nhược Vũ phải sống trong nỗi lo lắng
yên. Kết quả là chẳng có chuyện gì xảy ra!
Mạnh Cổ cứ như đột ngột biến mất vậy:
tin nhắn,
điện thoại, cũng chẳng đột nhiên nhảy bổ tới trước mặt
. Điều đó khiến Trần Nhược Vũ mất công toi cả ngày trời dòm điện thoại, thấp thỏm lo lắng về việc lần trước lỡ mồm
cho Mạnh Cổ biết địa chỉ nhà mình!
Chẳng lẽ giấc ngủ ngon có tác dụng bồi dưỡng lương tâm,
ra ngủ dậy liền hoàn toàn tỉnh ngộ, phát
ra hành vi của mình đáng thẹn, đáng ăn năn, quyết định
tung đòn sát thủ với
nữa?
Lương Tư Tư thấy
bạn sáng sớm ra của
thầm, hồn lơ đãng, tối đến về nhà cũng đầu óc để đâu, cuối cùng
nhịn được phải hỏi: “Rốt cuộc cậu bị làm sao thế?”
Trần Nhược Vũ đắn đo suy nghĩ xem phải trả lời Lương Tư Tư thế nào, cuối cùng
cũng
: “Mình chọc phải người
nên chọc rồi”.
Lương Tư Tư trầm tư, nhìn
thoáng: “Nhược Vũ, bộ dạng của cậu thế này, trông giống như
phải người
nên
ấy”.
“Hả?” Mắt cậu làm bằng cái quái gì thế? Trần Nhược Vũ lắc đầu quầy quậy: “
phải,
phải, mình có
đương gì đâu!”. Tám trăm năm trước
cắt mọi duyên tình rồi.
đúng, phải là còn chưa kịp
quyết định
thể
!
“Nhưng trông vẻ mặt ưu tư lo lắng của cậu lần này mà xem khác hẳn hồi sợ hãi tên ác ôn kia.”
À, đúng, còn chuyện của hai gã ôn thần kia chưa giải quyết xong. Mới xuất viện được hai hôm mà chút nữa
quên khuấy mất.
“Bởi vậy, cái người mà cậu
ấy, rốt cuộc là dây dưa như thế nào?”
Nghe câu hỏi của
bạn, Trần Nhược Vũ mới hoàn hồn, ngẫm nghĩ
hồi, châm chước từng câu chữ: “Là bạn của
người bạn, hồi trước có chút hiểu lầm, thế nên về sau nhìn nhau
ưng mắt, lúc nào
ta cũng tìm mình gây chuyện.
đúng, chẳng phải là gây chuyện, cậu cũng biết rồi đấy, hơi phiền phức thôi”.
“Mình
biết, mình
biết cái gì?” Lương Tư Tư lắc đầu.
“Tư Tư!”
“Haizzz.” Cuối cùng Lương Tư Tư cũng chịu nghiêm túc.
Trần Nhược Vũ có chút điên tiết,
dứng bật dậy bước mấy bước, vung tay lên, tổ chức lại ngôn ngữ: “Thế này nhé, có
chàng trai suốt ngày tìm cậu gây chuyện, cậu thấy phiền ơi là phiền, vậy cậu
làm thế nào?”.
“
ta muốn theo đuổi cậu?”
“
, đương nhiên là
!” Trần Nhược Vũ nghe vậy mà giật thót. “
ta
định theo đuổi mình.”
“
ta
muốn theo đuổi cậu
gây chuyện với cậu làm gì?”
Trần Nhược Vũ há hốc mồm, trợn tròn hai mắt, logic kiểu quái gì thế này?
“Mình cũng chưa từng thấy gã đàn ông nào
muốn tán tỉnh mà còn
chọc ghẹo người ta. Bộ gã có bệnh chắc”. Lương Tư Tư
, giọng điệu nghe như bậc thầy bác học nào đó. “Thế nên, Nhược Vũ à, cậu chắc
ta
có ý gì với cậu ư?”
Trần Nhược Vũ ngơ ngác gật đầu: “Mình chắc chắn thế”.
“Còn cậu?”
“Gì?”
“Cậu thấy phiền cái gì?”
Phiền cái gì? Ban nãy chẳng phải
rồi sao? Trần Nhược Vũ
lại lại
hồi, sao tự nhiên
với đồng chí Tư Tư gặp vấn đề về giao tiếp thế này?
Lương Tư Tư nhìn theo Trần Nhược Vũ lượn tới lượn lui, đột nhiên hưng phấn hẳn lên: “Nhược Vũ, Nhược Vũ,
phải
giờ cậu
bước
con đường oan gia hoan hỷ đấy chứ?”.
“Hả?” Oan gia
có thể, nhưng hoan hỷ vẫn chưa thấy đâu.
“
nam
nữ nhìn nhau
vừa mắt, sau khi trải qua
loạt hiểu lầm và vướng mắc, cuối cùng mới phát
đối phương là tình
chân chính của đời mình – đây chính là
trong những định luật kinh điển của các câu chuyện tình” Lương Tư Tư nhún vai, “Mình có tận hai lần
theo kiểu này đấy”.
“
, mình thích loại dịu dàng săn sóc!” Thể loại cởi mở dí dỏm
thành quá khứ, cũng
vỡ mộng rồi! Loại đàn ông dịu dàng săn sóc vẫn đáng tin hơn. “Còn cái tên đó,
ta thích mẫu phụ nữ xinh đẹp đáng
!” giống
y tá Điền kia kìa.
Lương Tư Tư im lặng ba giây, sau đó hỏi: “
ta thuộc loại gì?”.
Trần Nhược Vũ bưng trán suy nghĩ cuối cùng chỉ nặn ra được
câu: “Hung ác!”
Lương Tư Tư gật đầu: “Nghe có vẻ manly đấy!”.
Mặt Trần Nhược Vũ tối sầm, phán đoán kiểu gì mà hay quá vậy?
“Loại người cao lớn thô kệch ấy hả?”, Lương Tư Tư tiếp tục hỏi.
“
, mạnh mẽ khôi ngôi”.
“Đẹp trai
?”
“Ờ, có chút”.
ra, tận đáy lòng Trần Nhược Vũ thấy Mạnh Cổ đẹp trai lắm lắm lắm, nếu
tại sao ngày xưa
nhiệt tình theo đuổi
đến thế, bây giờ nghĩ lại, quả
hồi đó bản thân cũng bị nhan sắc người ta làm cho mê muội.
“Làm nghề gì?”
“Bác sĩ”.
Lương Tư Tư hỏi liên tục, Trần Nhược Vũ cũng vô thức hỏi gì đáp nấy.
“Ừm”. Lương Tư Tư trầm tư mất bốn, năm giây. “Nhược Vũ, cậu thấy
ta phiền phức, đúng
?”
“Đúng”.
“Thế
chuyện này rất dễ xử lý”.
“Xử lý thế nào?”
“Mình thuộc loại xinh xắn đáng
”, Lương Tư Tư
rất chân thành.
Trần Nhược Vũ nghe thế liền ngẩn người, nhìn Lương Tư Tư
lượt từ
xuống.
bạn đúng là thuộc loại đáng
xinh xắn,
cao bằng y tá Điền, nhưng xét
phương diện khí chất lại hơn vài phần dịu dàng, ngũ quan thanh tú, dáng người
khỏi phải
. Thế nên
tình trường Tư Tư luôn thỏa chí tiêu dao, duyên tình vô khối. Nếu đổi lại là
xấu xí,
đào đâu ra lắm tình duyên như chớp giật đến thế.
Có điều,
tại Trần Nhược Vũ vẫn có chút ngơ ngác, Lương Tư Tư
tiếp: “
dịp mình thảnh thơi,
đối tượng, hơn nữa, cũng chưa bao giờ qua lại với vị bác sĩ nào vừa cao lớn đĩnh đạc, vừa
tuấn đàn ông, thuộc dạng “hung ác” cả. Bởi vậy,
ta cho mình
, mình
dùng tình
để thuần phục
chàng, đảm bảo chàng
còn tình trạng rảnh rỗi sinh nông nổi, tìm cậu sinh
nữa”.
Trần Nhược Vũ sững sờ đến há hốc miệng, tiếp tục tình trạng hóa đá, vụ này tuyệt đối
nằm trong phạm vi kế hoạch mà
có thể tưởng tượng ra.
Tư Tư
trêu đùa
đúng
? Lúc nào
ấy cũng dùng cái vẻ mặt chân thành, nghiêm túc này để trêu chọc
, khiến
ngây thơ tưởng
. Thế nên, lần này chắc cũng vậy thôi, đúng
?
“Cái này, vạn nhất,
ta có bệnh
sao?” Trần Nhược Vũ nghĩ hồi lâu xem đối đắp thế nào, chẳng phải Tư Tư cũng
đàn ông
muốn tán tỉnh ai đó, nhưng lại
chòng ghẹo chính người ấy
nhất định là có bệnh hay sao? Dùng lý do này để từ chối giới thiệu Mạnh Cổ cho Tư Tư được
?
“
ta là bác sĩ, có thể có bệnh gì chứ?” Lương Tư Tư bung tay gạt bay câu
của Trần Nhược Vũ với thái độ vô cùng phóng khoáng. “Làm bác sĩ áp lực lớn, đôi khi nóng nảy là chuyện bình thường, cũng có thể cậu
làm chuyện gì đó khiến người ta
vui, yên tâm
, mình ra tay thu phục
ta, lúc đó mình
hỏi
xem
ta tức giận cậu chuyện gì, sau đó đứng giải hòa, xóa bỏ thù hận hai bên, thế là cậu
gặp cảnh phiền phức nữa rồi”.
Xét
phương diện logic
hình như
có vấn đề gì, có điều, sao
cứ thấy có chỗ nào đó
ổn nhỉ? Trần Nhược Vũ cắn môi suy nghĩ,
ra mặc kệ. Tư Tư có
đùa hay
, cứ giới thiệu Mạnh Cổ cho Tư Tư để phân tán
chú ý của
ta, như vậy cũng chẳng phải là bất lợi cho
, nhưng vì sao
cứ cảm thấy trong lòng
vui. Rốt cuộc là vì sao?
“Nhược Vũ, cứ thế nhé, tìm
cơ hội nào đó để chúng ta tình cờ gặp
ta, sau đó cậu giới thiệu hai bên với nhau, phần còn lại
cậu
cần lo, cứ để Tư Tư này xử lý”.
Xem thêm...