1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chưa ai nói em là con gái sao? - Nam Giang ( Hoàn - 33c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chưa ai em là con sao?

      Tác giả: Nam Giang

      Tình trạng: cập nhật

      Thể loại: trùng sinh – 3s – tâm lí-

      Độ tuổi: 16+

      Nhân vật: Lãnh Hàn Thiên + Diệp Hi ( tên khác Tiểu Du)

      Phối hợp diễn: Lâm Vân + Tần Hạo… và nhiều diễn viên khác…


      Giới thiệu

      ..o0o..

      Người ta : đến lúc chết mới có thể biết được ai tốt ai xấu…

      Người ta sống cả đời mới có thể biết ai thất lòng ai giả tạo…

      Người ta : thứ gì là của mình rồi cũng là của mình…

      Diệp Hi sống 28 năm biết được người em ‘thiên thần’ người mẹ kế ‘thân thương’ ‘thương ’ mình ra sao… đến lúc chết mới nhận ra…những con người tưởng than quen lại là nhưng con người bội bạc, người cha vô cảm, mẹ kế, em thâm sâu… những thứ đó đến lúc chết mới có thể nhận ra: họ đưa vào chỗ chết vì gia sản. mãi tranh giành với em , mãi lo bản thân mà nhận ra từ lâu bên cạnh mình chàng trai ấy vẫn mãi thương che chở mình…


      ---------------------

      Chương 1:

      con đường ra pháp trường, Diệp Hi nhìn mọi vật trước mắt trong đau khổ : ‘ tại sao? Tại sao cha rửa oan cho ? Tại sao em lại đổ oan cho ? Tại sao mẹ kế lại trơ mắt nhìn trong ganh ghét? Tại sao người lại ôm em mình mà sỉ nhục mình? Tại sao công sức học tập rèn luyên như vậy mà ai tin ?’ Chỉ chưa tới hai tiếng nữa phải bị xử tử, cuộc sống vào sinh ra tử bao năm nay của chưa bao giờ lại trở nên tuyệt vọng như vậy. Có lẽ là do ích kỉ, do mãi tranh giành đấu đá với em giá ‘thiên thần’ để rồi mình rơi vào hoàn cảnh như vậy? Là do quá tin người, và cũng do sai người… có lẽ sai rồi.

      Mãi chìm đắm trong nước mắt, bao lâu chiến xe mang biên số đỏ đưa đến khu pháp trường. Nơi đây, có khu vực giành cho người thăm nuôi lần cuối. Ngồi ở băng ghế đối diện là 4 con người mà tưởng rất quen nhưng lại xa lạ quá, Tần Hạo lên tiếng phá vỡ cái gian im lặng ngột ngạt: ‘ Diệp Hi em đường bình an, tháng sau và Lâm Vân đám cưới.’ Câu có vẻ như đơn giản nhưng lại xé nát trái tim : ‘ baba con có giết người, là con bị oan baba rửa oan cho con , A Hạo tin em em giết người.’

      Ông Lâm nhìn Diệp Hi ánh mắt toát ra vẻ độc ác lạnh lung : ‘ Diệp Hi con dám làm mà giám nhận, còn đâu mặt mũi Lâm gia nữa? Lâm gia tại sao lại nuôi dưỡng ra đứa con bại hoại hèn nhát như vậy chứ?’ Nhìn ra vẻ mặt độc ác cùng chán ghét của baba Diệp Hi tuyệt vọng cười lạnh nhìn thẳng vào đôi mắt của bốn con người ngồi đây: ‘ Tôi ngờ bao năm qua người tôi tin tưởng nhất lại là người đẩy tôi xuống vực sâu như vậy, haha,baba thân mến. à Lâm tổng mới đúng ông có cảm thấy sai sai ? Tôi họ Diệp ông họ Lâm mất mặt cũng là họ Diệp tôi mắt mặt chứ,sao lại mất mặt lâm gia các người được? HaHa các người còn có gì , dù sao trước khi chết tôi cũng nên được biết phải Lưu di, baba, Vân muội, Tần Hạo?’

      Nhìn Diệp Hi bằng đôi mắt hèn mọn, Lưu Uyên cười nhạt: ‘ haha, Diệp Hi nếu sắp chết rồi tôi còn gì để giấu nữa, tưởng bao năm qua là tôi thương sao? sai rồi, ở Diệp gia, người có thể nâng địa vị tôi lên chỉ có thôi, nếu như vậy tại sao tôi mượn ? Tôi biết; Lâm Vân hơn tuổi phải con riêng của tôi mà con của tôi với ba đó.’ Thấy Diệp Hi nhìn mình bằng ánh mắt khó tin, Lưu Uyên tiếp tục giải thích: ‘ tin cũng sao? Bất quá đó là , khi mẹ mang bầu , tôi lúc đó là thư kí của ba , biết mẹ sinh hoạt tiện nên tôi trèo lên giường ba đó, à còn nữa, mẹ năm đó là do tôi tươi sống tức chết, bây giờ biết cùng con đàn bà đáng chết đó sắp được đoàn tụ rồi đó.’ Diệp Hi nghe xong ánh mắt càng trở nên mơ hồ: là sao? Bao năm qua họ lừa dối như vậy sao?

      Nhìn Lâm tổng cùng Lưu Uyên bằng ánh mắt căm thù xen lẫn sợ hãi: ‘ đê tiện, ra các người lại làm nên chuyện bại hoại như vậy vậy mà bao năm qua tôi lại tin tưởng các người, ngờ lại như vậy?’ Lâm Vân nãy giờ vẫn trầm mặt bây giờ mới lên tiếng:

      Diệp Hi chị quá tự cao rồi, đê tiện sao? Sao chị nhìn lại mình ? Tôi cũng có tin buồn báo cho chị biết, Diệp Hi, chị nghe cho đây, Tần Hạo xưa giờ tương gì chị cả, ta là thanh mai trúc mã của tôi, chính tôi là người nhờ ấy đóng vai bạn trai chị rồi giả bộ tranh giành để hủy hoại cuộc đời chị, nhưng tôi ngờ trò chơi chỉ mới bắt đầu bao lâu chị lại phải chết. Tôi mong chị kiếp sau đầu thai thành người tốt tí, nhìn đời tí, đừng để ganh tị che đôi mắt, haha.’ xong Lâm Vân ôm lấy Tần Hạo xoay người bước , Lâm Phàm cùng Lưu Uyên cũng xoay người . Nghe từng lời, từng câu của Lưu Vân, Diệp Hi như chìm sâu vào đáy cốc, là vậy sao? Đôi chân bước vô hồn, Diệp Hi để mặt cho cảnh sát áp giải đến pháp trường, đối với khi biết được khoomg còn gì đáng để lưu luyến nữa.

      Cứ tưởng còn gì để lưu luyến mà rời , đằng xa, chết lamboghini trắng dừng lại, xe chàng trai tuấn tú chạy vội tới, cảnh sát kịp ngăn cảnh ôm chầm lấy : ‘ Tiểu Du, sai rồi, nên bỏ em để em như ngày hôm nay, tiểu Du em yên tâm giải oan cho em, giúp em giải oan, tin em làm chuyện này, tiểu Du em phải tin tưởng ?’ Lãnh Hàn Thiên ôm chặt, qua cái ôm cảm nhận được tình của giành cho nhưng chậm rồi, là quá ngu muội để đánh mất . Là quá cao ngạo chỉ biết tranh giành mà biết sau lưng vẫn có người kề vai sẵn sang hi sinh, bảo vệ như tính mạng.

      Ôm chặt, cười tự giễu: ‘Hàn Thiên, là em sai rồi, em nhận ra tình cảm bao lâu nay của , em chỉ biết tranh giành để đánh mất , nếu có kiếp sau em mong em và em như em, Hàn Thiên, chờ em ở kiếp sau.’ xong câu đó, quay người , những giọt nước mắt mắt thi nhau rơi xuống. Lãnh Hàn Thiên tuyệt vọng: ‘ , Tiểu Du em thể chết, nếu em chết rồi phải làm sao? Tiểu Du tin giải oan cho em mà.’ Nhìn đau khổ chỉ biết để nước mắt mình rơi xuống, thề nếu có kiếp sau hết mình, nếu có kiếp sau trả thù họ, tự tìm hạnh phúc cho mình. Tiếng sung vang lên, Lãnh Hàn thiên kêu trong tuyệt vọng: !!!! ngày này, bầu trời đen xám xịt.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2: Trùng Sinh


      Trong cơn đau nhức, Diệp Hi mơ hồ cảm nhận được mọi thứ xung quanh, chưa chết sao? Hơn 10 phát súng xuyên cơ thể mà vẫn chết sao? Là Hàn Thiên cứu mình sao? Đôi mắt đen bóng dần dần mở ra, khung cảnh trắng toát của bệnh viện, Cảm giác đau nhức vẫn còn y nguyên, chưa chết? Còn mơ hồ với mọi thứ nghe được thanh bên tai tưởng như quen thuộc mà xa vời, là tiếng của A di: ‘ Tiểu Hi, con tỉnh rồi sao? Làm A di lo lắng quá, con ổn chứ?’ Là Adi nhưng phải lúc 22 tuổi vì Adi khuyên bảo được mà bệnh qua đời sao? Sao Adi lại ở đây? Chẳng lẽ…

      Mở miệng ra nghe được thanh khàn khàn của giọng mình: ‘ Adi, là adi sao? Tiểu Hi nhớ Adi nhiều lắm, adi…’ Bất ngờ trước phản ứng của , Adi đưa ôm chặt: ‘ ngoan tiểu Hi ngoan adi đây rồi, tiểu Hi đừng sợ, có a di đây’ Diệp Hi buông dần đôi tay ra, đôi mắt ngấn nước dần ra, nhìn adi lâu sau đó vươn tay lấy chiếc điện thoại đầu tủ, đây là chiếc điện thoại trước kia ông ngoại tặng cho , là món quà cuối cùng được nhận, nhớ tới ông ngoại lại nhớ đến mẹ, mẹ bị những kẻ độc ác hại chết, thề báo thù, còn có…

      Nhìn vào màn hình Diệp Hi bất ngờ, đó là tấm ảnh chụp cùng ông ngoại, Lãnh gia gia còn có … Hàn Thiên nữa, hôm nay nhớ lại nhiều kỉ niệm quá. Màn hình điện thoại chỉ hôm nay ngày 25/10/2015 là 8 năm trước khi chết vậy lẽ… Đúng trùng sinh, trùng sinh lại 8 năm trước, hôm nay là 7 ngày sau tang lễ ông. Kiếp trước, ngày này, khóc đến vô tâm liệt phế mà nằm bệnh viện, ngày này chuẩn bị dọn đến ở cùng baba là Lâm Phàm, cuộc sống của trở nên xa hoa hơn, cuộc sống của do mẹ kế sắp xếp, cuộc sống của bắt đầu trở nên trụy lạc, mất dần tính người. khuôn mặt bắt đầu bôi son trét phấn từ đây.

      Ông trời cho sống lại, thay đổi chính mình, thay đổi chính cảm xúc, thương nhiều hơn, sốngbằng chính mình giúp mẹ báo thù, tìm kiếm thương nhiều hơn.‘ Adi bao giờ con có thể ra viện vậy? Con muốn về thăm ông, được hay adi?’ Adi nhìn đôi mắt phức tạp khó xử: ‘ Tiểu Hi adi muốn làm con đau long nhưng là ông con mất rồi, con cứ như vậy ông con và mẹ con trời linh thiêng rất giận đó.’ Adi xong câu đó nhìn với vẻ bất đắng dĩ mới ra sợ lại đau lòng nhưng nhìn thế nào cũng biết cảm xúc lúc này. Diệp Hi mỉm cười nhìn adi, đúng adi lúc nào cũng vậy, dù phải mẹ ruột của nhưng lại thương hết mực, vậy mà năm đó nhẫn tâm nghe lời adi đến lúc adi qua đời cũng nhắm mắt. Nhưng ông trời cho sống lại để chuyện đó lại xảy ra, để mọi chuyện diễn ra theo bàn tay của Lưu Uyển nữa.

      ‘ adi con sao, dù sao ông cũng mất, con phải mạnh mẽ đứng lên giúp ông giữ lại gia sản chứ đung ? Làm sao con có thể để cho bọn người kia đứng ngoài mà nhận được gia sản của ông, adi con 20 tuổi rồi con lớn rồi.’ từ được bảo vệ che chở, từ được mọi người tôn sung nên tính ngang ngược quen nay cũng 28 tuổi rồi chứ phải 20 tuổi như bề ngoài có thể biết được lòng người, có thể nhận ra hết thảy rồi còn gì đáng lo nữa. có cuộc sống riêng của , làm cho bọn họ quỳ xuống van xin cũng tìm hạnh phúc cho mình. Adi thấy trong mắt quyết tâm ôm chặt lấy mà khóc an ủi: ‘đúng Tiểu Hi lớn rồi, tiểu Hi mạnh mẽ, tiểu Hi thành công phải nào?’

      Ngày hôm sau, Diệp Hi ra viện, kiếp trước, hôm nay là ngày dọn về Lâm gia, nhưng kiếp này trở lại ngôi nhà dơ bẩn đó, tiếp tục ở tại khu người già nơi biệt thư ông ở. Kiếp trước dọn lưu luyến, kiếp này muốn bảo vệ gia đình , bảo vệ hết thảy những gì ông để lại. Ông ngoại sống cả đời, khi 40 tuổi mới có mẹ là đứa con duy nhất, hơn 40 năm qua dù mẹ mất khi chưa được 30 tuổi nhưng tình thương của ông dành cho mẹ bao giờ cạn, tình đó còn được truyền qua cho , cho đến bây giờ ông mất nhưng trong tim ông vẫn còn sống mãi.

      Trở về ngôi biệt thự của mình, Ngô quản gia vẫn còn, kiếp trước sau khi dọn Ngô quản gia cũng xin về nghĩ hưu, kiếp này, vì còn ở lại nên Ngô quản gia dù gần 60 tuổi vẫn ở lại đây.

      Chào hỏi mọi người xong, Diệp Hi quay người lên phòng của mình. Căn phòng vừa xa lạ lại thân quen, phải đây là căn phòng 8 năm trước ở, bây giờ trở lại có gì đó cay cay theo khóe mắt rơi xuống. Căn phòng vẫn như cũ, mang theo phong cách vừa ngông lại vừa cuồng của , phong cách này là phong cách theo từ vậy mà kiếp trước, biết trân trọng vì tranh giành vì đấu đá mà đánh mất con người của mình, nhưng chuyện của kiếp trước cũng qua, kiếp này, cuộc sống bây giờ mới quan trọng.

      Diệp Hi sắp xếp đồ xong, mở tủ ra, bên trong toàn những phong cách sát thủ, phong cách ngông cuồng của , chọn cho mình bộ đồ mà ông tặng, chiếc quần đen bó sát, mài rách hai bên chân, đôi sandal đặc chế, vừa êm lại vừa , chiếc áo thun phọt rộng thùng thin, nhìn phong cách theo kiểu ‘du côn’ chọn tiếp cho mình chiếc nón đen mái tóc sõa xuống ngang hông, đây là phong cách lâu đánh mất. Mặt người bộ trang phục ấy đến bên căn phòng chứa bàn thờ ông, bà và mẹ .

      Nhìn ba người mỉm cười hạnh phúc, cũng tự giác nở nụ cười ‘ông à! Cả mẹ và bà nữa, ba người chắc giờ hạnh phúc vì được găp nhau đoàn tụ với nhau đúng ? Yên tâm , con ở đây sống tốt, ông bà và mẹ hãy yên tâm về con và phù hộ con thay mọi người trả thù và phù hộ cho con được hạnh phúc nhé!’

      Rời khỏi nơi đó, Diệp Hi theo bước chân đến bên phòng của ông, nhìn chiếc giường ấm, còn nhớ, ngày hôm đó, ông gọi vào phòng, nhìn ông cười ngọt ngào, ông lại lắc đầu thở dài với ‘ Tiểu Hi, con lớn rồi mà thay đổi tẹo nào vậy? Ai đời con dái như con suốt ngày ăn mặc theo cái kiểu du côn ngoài đường, ai đời con là con mà suốt ngày cầm đầu đánh nhau là sao vậy? Rồi sau này ai dám lấy con nữa hả? Còn nữa ta cho con ăn học bao lâu nay vậy mà suốt ngày rủ rê đám nhóc cháu mấy ông lão kia phá làng phá xóm mà lo phụ giúp ta công việc ở công ti, ta già rồi, sống bao lâu nữa rồi làm sao có thể bảo vệ con nên hết đời được.’ Nghe ông như vậy cười ngọt ngào ôm chầm lấy ông thủ thỉ

      ' ông được bậy, ông sống trăm tuổi sễ bảo vệ tiểu Hi, tiểu Hi cho ông xui xẻo, công ti của ông sau này cháu lớn rồi tiếp quản, cháu thuê người giỏi quản lí, rồi cháu lại cùng ông đánh cờ ăn bánh, ông chịu ?’ Ông ngoại ôm cười, gõ vào đầu : ‘ tiểu tinh, lại chỉ có cái miệng ngon ngọt’… mọi chuyện cũng qua, nhìn khắp căn phòng lượt, tự tâm quyết ông ngoại con thành công.



      Chương 3 Thu Nhân Tài

      Rời khỏi nhà, ngồi chiếc roya 457 đời mới nhất, theo tuyến đường lộ thẳng đến trung tâm thành phố, nơi có trường đại học kinh tế Z tọa lạc. thẳng đến văn phòng, đạp cửa, thầy hiệu trưởng nhíu mày nhìn , lịch hỏi: ‘tiểu thư, biết đến đây là có chuyện gì?’ Nhìn ánh mắt thầy hiệu trưởng, đây là con cáo già biết tiến biết lui, co được giãn được, vòng vo tam quốc thẳng đến chiếc ghế salon tự rót cho mình li trà nhấm nháp. Hiệu trưởng nhìn với đôi mắt nghi hoặc, này từ đâu ra?

      Tại sao người ấy có , phong thái ung dung ngang ngược nhưng hàn khí lại tỏa ra bức người nhu vậy? Đối với ông còn tỏ ra nghi hoặc mơ hồ, còn làm ông tự giác kính sợ này đúng là người giỏi. Diệp Hi để mặc ông Hiệu Trưởng già đánh giá mình, tự giác mở miệng: ‘Phương hiệu trưởng, có lẽ ông biết tôi nhưng ông tôi ông biết đấy.’ đứng dậy chỉnh lại vạt áo, đưa tay ra ‘ xin tự giới thiệu tôi là Diệp Hi cháu của Diệp tổng người có tiền đầu tư trong ngôi trường này cao nhất.’ Nghe đến cái tên Diệp tổng – người từng làm mưa làm gió thương trường bao năm Phương Hiệu trưởng đưa tay mình bắt lấy tay . Nghi thức xã giao xong, Diệp Hi ngồi xuống mở miệng: ‘ông tôi mất chắc ông cũng biết, tôi là người thừa kế, nay tôi đến cũng đưa ra cầu gì quá đáng chỉ muốn ông đưa tôi tham quan khu này và xin của ông ba người để họ tốt nghiệp sớm được chứ?’ Phương hiệu trưởng nhìn nghi hoặc như tin chuyện , mặc kệ lão già nghi ngờ, Diệp Hi đứng dậy, bước ra khỏi cánh cửa, Phương hiệu trưởng cũng đứng dậy bước theo . Sau khi vòng quanh trường, Diệp Hi cũng trở lại phòng hiệu trưởng. Theo đánh giá, đây là ngôi trường lớn khang trang, trang thiết bị đại, có thể đạt chuẩn quốc tế, những người học ở đây đa số là cậu ấm chiêu nhưng cũng có vài người là nhận được học bổng vào đây.

      Phương hiệu trưởng thấy Diệp Hi gì cũng trầm mặc, lúc sau, Diệp Hi lên tiếng trước: ‘Phương Hiệu Trưởng tham quan cũng tham quan rồi, bây giờ ông có thể để tôi chọn ba người chứ?’ Phương hiệu trưởng nhìn Diệp Hi lúc sau cũng đồng ý: ‘ biết Diệp tiểu thư là muốn chọn ba người nào?’ Diệp Hi thấy thái độ hợp tác của Phương hiệu trưởng cũng vòng vo tam quốc trực tiếp chọn ba người: ‘ Phương hiệu trưởng, người tôi chọn là Phong Vân – nữ sinh viên năm ba khoa Quản lí quốc tế, người thứ hai là Tống Minh Dương – sinh viên năm tư khoa tài chính kinh tế, người cuối cùng là Ngô Thừa Ân – sinh viên năm cuối khoa quản lí điều hành tổng hợp. Tôi chỉ chọn ba người khá nổi bật thôi, chứ chưa tới mức chọn ba người giỏi nhất của trường ông, có hay đồng ý?’ Phương Hiệu trưởng lại lần nữa nghi ngờ nhìn , chỉ chọn ba người đó thôi sao? Ba người đó nổi bật gì, là học sinh nghèo nhận được học bổng mà được học ở trường, thành tích khá cao nhưng quá nổi bật.

      Do dự hồi, Phương hiệu trưởng cũng gật đầu, quay người nhấc điện thoại lên gọi cho quản sinh: ‘Thầy Dương, thầy gọi ba em là Phong Vân – nữ sinh viên năm ba khoa Quản lí quốc tế, Tống Minh Dương – sinh viên năm tư khoa tài chính kinh tế, NgôThừa Ân – sinh viên năm cuối khoa quản lí điều hành tổng hợp lên văn phòng gấp gặp tôi.’

      Điện thoại vừa tắt, khí trong phòng trở nên im ắng lạ thường, Phương Hiệu trưởng tiếp tục đánh giá Diệp Hi, ông thắc mắc là cháu của tập đoàn lớn như vậy nhưng lại ăn mặc khá giống những kẻ du côn ngoài đường, may đây chỉ là suy nghĩ của ông nếu oong dám ra chắc cả nhà bị tru di rồi. Còn Diệp Hi thấy mục đích của mình cũng hoàn thành cũng còn lời gì để . Mười lăm phút sau, phá vỡ in ắng lạ thường trong căn phòng là tiếng gõ cửa đều đặn, ba người Phong Vân, Tống Minh Dương, Ngô Thừa Ân đồng thời bước vào. Ba người ăn mặc theo ba phong cách, nếu Phong Vân chọn phong cách dễ thương với bộ váy nhàng duyên dáng Tống Minh Dương lại chọn cách ăn mặc theo phong cáh đứng đắn, nhưng vẫn ấn tượng nhất là Ngô Thừa Vân, ăn mặc theo kiểu sinh viên, nhưng khí chất lại toát lên vẻ trưởng thành, đây đúng là người chọn. Thấy lạ đánh giá mình ba người đồng thời đưa mắt đánh giá lại trước mặt. Phong cách ăn mặc theo kiểu ‘bụi’ chiếc quần ôm bó sát, mài rách khắp nơi, chiếc áo sơ mi rộng được sắn cao tay cao, nếu như phải đây là phòng hiệu trưởng mọi người tưởng này là du hồn cát đảng ở đâu mới đến. Thấy khí có tính quỷ dị, thầy hiệu trưởng lên tiếng giới thiệu: ‘giới thiệu với ba em đâu là Diệp tiểu thư cháu Diệp tổng người mà có số vốn đầu tư vào trường chúng ta cao nhất, hôm nay Diệp tiểu thư có việc muốn gặp ba em.’ xong ông quay người tính mở miệng giới thiệu ba người với Diệp Hi Diệp Hi ngăn lại: ‘ Phương hiệu trưởng cần giới thiệu, tôi biết họ, ông có thể hay ra ngoài cho tôi chuyện cùng họ được ?’ Nhìn Diệp Hi, Phương hiệu trưởng do dự lúc cũng gật đầu ra ngoài. Trong căn phòng khí bỗng có chút ngột ngạt, đánh giá người cũng xong Diệp Hi cũng phá vỡ thế im lặng lên tiếng trước: ‘ngồi !’ lúc này Phong Vân Tống Minh Dương, Ngô Thừa Ân cũng phát mình đứng tiện chuyện bèn đến bên ghế đối diện ngồi xuống. Khi mọi người ngồi vào chỗ, Ngô Thừa Ân lên tiếng hỏi: ‘ biết Diệp tiểu thư cần gặp chúng tôi có chuyện gì sao?’

      Diệp Hi kiếp trước ngu muội nhưng cũng biết được vài điều quan trọng, ba người ngồi trước mặt đây mặc dù thành tích có gì xuất sắc nhưng trong công việc lại rất trung thành quyết đoán, là bộ ba kinh tế, làm mưa làm gió thị trường trong nước và vang danh khắp quốc tế, nhưng kiếp trước họ lại bị Lâm Phàm thu mua lại để rồi Lâm gia càng ngày càng phát triển lật đổ cả Diệp gia, bất quá đó là chuyện của kiếp trước, kiếp này thay đổi hết thảy, bán cho ba người họ nhân tình mà thu họ lại. Diệp Hi cười cười lộ ra chiếc răng khểnh dễ thương và đôi má lúm sâu thẳm: ‘ Ngô huynh cứ từ từ sao lại vội, trong làm ăn kinh tế, nóng vội ổn.’ xong Diệp Hi rót cho mình li trà nhấm nháp: ‘trà ngon, mọi người thử xem’ nhìn biểu khuôn mặt Diệp Hi mọi người thắc mắc trà ngon tới mức nào mà đại tiểu thư – hòn ngọc quý của Diệp gia lại khen ngon nức nở như vậy. Ba người rót cho mình li thử nhấm nháp nhưng... vị trà có gì nổi bật, cũng chỉ là trà bình thường thôi nhưng nhìn thấy biểu kia của Diệp Hi ba người lại lâm vào ảo giác. Thu hết mọi hành động của ba người vào mắt, Diệp Hi bắt ngang chân đặt ly trà xuống bàn thõa mãn: ‘trà ngon hay phải vị mà tại tâm, Ngô huynh, Tống huynh, cả Phong tỉ sao lại nôn nóng như vậy?’ Ngừng lại lát, quan sát nét mặt của ba người Diệp Hi lại cười, đúng là người chọn biết kiên nhẫn biết quan sát người khác. Diệp Hi quanh co nữa vào thẳng câu chuyện: ‘ Ngô huynh, tôi biết huynh nhà có mẹ già và ba em học trung học, Tống huynh nhà huynh có cha già bị bệnh, mẹ huynh mất sớm, nhà còn em học trung học, Phong tỉ em trai bị xơ gan giai đoạn cuối cần tiền mổ gấp nếu hậu quả gì ai cũng biết, ba người cùng sống trong khu nhà nghèo X từ quen biết nhau nương tựa nhau và chơi chung với nhau mà lớn lên đúng ?’ Nghe Diệp Hi như vậy ba người cũng biết, người ta có chuẩn bị mà tới đây, nhưng phong cách của ba người vẫn là bình tĩnh, nếu là bạn phải kẻ thù ngược lại nhưng họ có gì để mất. Ngô Thừa Ân bình tĩnh nhìn Diệp Hi: ‘nếu Diệp tiểu thư biết hết mọi chuyện như vậy chắc có mục đích mà đến đây, biết Diệp tiểu thư muốn gì ở chúng tôi?’ Diệp Hi xưa giờ vẫn thích chuyện cùng người thông minh, mà Ngô Thừa Ân hay hai người còn lại ở đây là trong số đó.
      Nghe Ngô Thừa Ân như vậy, Diệp Hi cũng chỉ cười ‘Ngô huynh đúng là người thông minh mà tôi cần. Tôi vào thẳng vấn đề, Ngô huynh, vấn đề của ba người tôi giúp ba người giải quyết tốt, còn nữa, ba người được tốt nghiệp sớm theo cầu của tôi.’ Dừng lại chút, thấy ba người nhíu mày, Ngô Thừa Ân nhấp ngụm trà: ‘Diệp tiểu thư, tôi biết đời này ai cho ai cái gì, cầu gì cứ thẳng.’ Thông minh, đây là người cần: ‘ Ngô huynh đúng đời ai cho ai cái gì.’ Dừng lại Diệp Hi nhấm nháp ngụm trà rồi tiếp tục: ‘ cầu của tôi rất đơn giản, ba người về đầu quân cho tôi, giúp tôi điều hành Diệp thị, vinh hoa phú quý thiếu cho mọi người.’ Lần này Phong Vân suy nghĩ lên tiếng: ‘chỉ có cầu như vậy thôi sao? Nếu chúng tôi đáp ứng giúp chúng tôi sao?’ Phong Vân là còn tuổi nghe thấy điều kiện đơn giản như vậy hiển nhiên là suy nghĩ mà đáp ứng rồi nhưng.. Diệp Hi nhìn Phong Vân thấy sâu trong đôi mắt ấy là chờ mong bất quá: ‘cũng đơn giản như vậy, tôi muốn ba người kí khế ước bán thân cho tôi đồng nghĩa ba người sau này theo tôi thể rời khỏi, thể phản bội, nếu ba người làm được liên hệ với tôi, tôi chờ kết quả của mọi người.’ xong, Diệp Hi đưa tay chuyển tấm danh thiếp cho Ngô Thừa Ân xong xoay người bỏ khuất sau cánh cửa, để lại cho mọi người cảm giác bí khó hiểu.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4: Oan Gia

      Sau khi trở lại biệt thự, Diệp Hi ngâm mình trong bồn nước nóng, mọi việc hôm nay khá thuận lợi với , chỉ còn ngồi nhà và chờ kết quả, tin với cám dỗ lớn như vậy mà họ đồng ý. Đúng như dự đoán, hai ngày sau, Ngô Thừa Ân liện với và đồng ý điều kiện đưa ra. Ngay hôm sau họ gặp nhau và kí hợp đồng đồng thời, họ cũng nhận được bằng tốt nghiệp sau đó vài ngày. Trong tháng trùng sinh này, Diệp gia sau khi có giúp đỡ của nhóm người Ngô Thừa Ân công ti vào ổn định trở lại, Lâm gia Lâm Vân cùng Lưu Uyển cũng tìm gây , có thể tháng này khá nhàn rỗi. Nhưng ông Trời giúp người, hôm sau, Lâm Vân cùng Lưu Uyên xuất trong nhà , adi giúp báo lại, từ lầu, cũng với phong cách ngỗn ngáo, chiếc quần đùi đen tôn lên đôi chân trắng buốt của Diệp Hi, chiếc áo sơ mi bị cột ngang hông, mái tóc buộc đuôi ngựa gọn gàng phía sau, Diệp Hi ung dung bước xuống. Thấy phong cách ăn mặc của , Lưu Uyên nhíu mày, nhưng cũng mau chóng lấy lại vẻ hòa ái khuôn mặt, mỉm cười với Diệp Hi: ‘tiểu Hi, con lớn rồi sao lại ăn mặc như thế, cũng may chúng ta là người trong nhà với nhau nên sao chứ nếu người ngoài nhìn vào lại bảo Lâm gia chúng ta có gia giáo phải làm sao?’ Vừa , Lưu Uyên vừa nắm lấy tay Diệp Hi, kéo lại gần. Nhìn vào khuôn mặt giả tạo đầy kinh tởm kia, Diệp Hi muốn tát cho bà ta cái nhưng kìm nén lửa giận trong lòng, Diệp Hi cười rút tay khỏi đôi tay dơ bẩn kia đến đối diện hai mẹ con bà ta ngồi xuống: ‘ Lưu di có gì sai ? Tiểu Hi có sai có xấu cũng là xấu mặt Diệp gia chứ có đâu mà xấu mặt Lâm gia?’ Nghe Diệp Hi vậy, Lưu Uyên đen mặt, Lâm Vân tức giận: ‘Diệp Hi, chị quá đáng lắm rồi đó, chị coi lại chị , chị tưởng mang họ Diệp là ngon sao? Chị tưởng mình Diệp bá mẫu có thể sinh ra chị sao? Chị là đồ vong ân bội nghĩa là đồ mất nhân tính có giàu quên nghèo.’ Diệp Hi nhíu mày nhìn thẳng vào đôi mắt của Lâm Vân, nhìn thấy thái độ của Diệp Hi, Lâm Vân giật mình chốc lát, tại sao tại sao Diệp Hi nông nổi bốc đồng trước kia dễ bị khích bát lại có đôi mắt sâu như vậy, tại sao Diệp Hi nông nổi trước kia dễ bị khi dễ lại làm cảm thấy lạnh như vậy? Thẹn quá hóa giận, Lâm Vân giơ tay lên định tát Diệp Hi cái nhưng chưa kịp bị Lưu Uyên cản lại, lắc đầu, sau đó cười với Diệp Hi: ‘Hi nhi, là Vân Vân trẻ người non dạ con đừng trách em thẳng, nhưng là con sai, con là người Lâm gia mãi là người Lâm gia, làm sao chỉ vì cái họ mà mình phải Lâm gia, nếu để ba con nghe được tốt đâu.

      Nhìn thấy gương mặt giả tạo của Lưu Uyên Diệp Hi muốn ói, con người giả tạo thành quen, con mình sai nhận lại quy hết trách nhiệm lên người , đời lại có loại người như vậy sao kinh tởm. Diệp Hi ung dung, nhấm nháp li trà, đây là trà tươi, được nhập khẩu từ Châu Âu là hang có tiền mua được, đem ra tiếp đãi hai mẹ con bà ta là quá phí. Những ngụm trà đăng đắng nhẫn nhẫn, khi vào cổ lại thanh mát dịu làm con người ta tự chủ mà nhấm nháp them vài ngụm. Lưu Vân nhìn Diệp Hi uống trà ngó ngàn tới mình và mẹ, tức giận giơ tay hất đổ li trà tay Diệp Hi, li trà lăn lóc dưới đất, vỡ vụn từng mảnh. Diệp Hi tức giận, mặc dù trùng sinh nhưng bản tính củ của thay đổi, chọc giận mới hay, tính vốn tốt nhẫn nhịn từ lúc hai mẹ con họ bước vào vậy mà đến bây giờ lại chạm đến giới hạn của . Đưa tay lên tát lên khuôn mặt trắng toát đầy phấn của Lâm Vân, Diệp Hi nhìn thẳng vào đôi mắt của Lưu Uyên. Lâm Vân bất ngờ bị ă tát, đau đớn kêu lên: ‘chị, chị dám tát tôi’ Diệp Hi ngồi lại xuống ghế rót cho mình tách trà khác: ‘tát đó sao? Tôi là chị giúp Lưu di dạy bảo là chuyện kinh thiên địa nghĩa có gì được sao? Phải Lưu di?’ lời châm biếm của Diệp Hi như xoáy sâu vào Lưu Uyên, Lưu Uyên nhịn xuống lửa giận trong lòng: ‘phải, Hi nhi thay ta dạy dỗ tiểu muội là chuyện bình thường, ta nào dám ý kiến, chỉ là hôm nay ta với Vân nhi tới đây là muốn đưa co con thiếp mời, ba ngày sau là sinh nhật 25 tuổi của Triệu đại thiếu, ba con cùng ta cũng đến, con vừa đại diện cho Diệp gia vừa cho Lâm gia nên cũng có thiếp mời, ta mong con đến để Lâm gia cũng như Diệp gia nở mày nở mặt bất quá, ba con sợ cách ăn mặt của con phải phép nên kêu ta qua đây giúp con chọn vài bộ y phục.’ Đúng nhắc quên mất ba ngày nữa là sinh nhật của Triệu Tuyên, con ông chủ tập đoàn đa thương mại lớn nhất nhì nước, chỉ sau Diệp gia. Năm đó, cũng vào ngầy hôm đó thấy Triệu Tuyên, xuân tâm nở mộng mà thay đổi hết mình cố gắn tỏ ra là dịu hiền, cố gắn theo ăn chơi, nhưng kết quả Triệu Tuyên lại bị Lâm Vân hút mất làm đau khổ dằn vặt, cũng lúc đó Tần Hạo xuất , vào cuộc đời và đâm nhát sâu tận tim. Kiếp này biết người thương , là ai lòng ai giả tạo, để lịch sử lại tái với mình. Mãi chìm trong suy nghĩ, Lưu Uyên thấy Diệp Hi thất thần bèn đứng lên nắm lấy tay , bị nắm tay bất ngờ, Diệp Hi giật mình hất bàn tay của Lưu Uyên ra xoay người lạnh lung : ‘Lưu di cần đến giúp ta đâu, ta thay đổi nên Lưu di trở về , nhờ Lưu di với baba là phiền ông ấy quan tâm tôi cũng sống tốt.’ xong, Diệp Hi xoay người bỏ lên phòng.

      Để lại hai con người tức giận ngơ ngác biết hay ở lại



      Chương 5: Thất Vọng

      Chìm đắm mình trong suy nghĩ quá khứ, Diệp Hi mông lung suy nghĩ nhiều chuyện xảy ra trong kiếp trước, cái cảnh bị từ chối rồi lúc bị đau buồn, Lãnh Hàn Thiên vẫn ở bên cạnh cho đến khi Tần Hạo, Hàn Thiên mới bỏ ra nước ngoài sinh sống cho đến khi chết mới gặp lại . Đúng rồi, nhắc tới Lãnh Hàn Thiên mới nhớ, năm nay 25 tuổi rồi mà vẫn chưa có người , năm đó gần 34 tuổi rồi mà vẫn chưa lấy vợ. Có lẽ vô tình quên mất rồi, đúng rồi, kiếp trước, khi ông ngoại mất Hàn Thiên nước ngoài, đến khi ấy trở lại quá muộn, lúc đó còn oán giận hơn năm trời. Nếu như vậy, ngày Hàn Thiên trở lại là cách buổi tiệc sinh nhật Triệu Tuyên ba ngày tức là ngày hôm nay. Chuyến bay của ấy hạ cánh là vào khoảng 3 giờ chiều ngày hôm nay, còn nhớ, vì học khóa buổi chìu đến nốn giờ mà ra sân bay đón . Nếu như vậy, chiều nay Hàn Thiên trở lại, ra sân bay đón . Năm đó đón , nhận thương từ bây giờ hết thảy bù đắp cho , cho dù kiếp này , cũng làm cho , quan tâm , cũng bám lấy rời.

      Nháy mắt cũng tới giờ chiều, giờ chiều, cái thời gian mà nóng nhất ngay oi bức nhất, Diệp Hi vòng tới vòng lui trong tủ quần áo lựa chọn vài bộ đồ đẹp, chưa bao giờ oán hận mình chịu mua váy như lúc này, adi nhìn xoay như chong chóng cuối cùng cũng phì cười. Diệp Hi thẹn quá chạy lại ôm lấy adi ‘adi giúp con lựa đồ adi, hôm nay là ngày quan trọng con muốn đẹp trong hôm nay.’ Adi nhìn mắng : ‘cái đồ tiểu , con nhìn xem trong tủ của con có bộ y phục nào phong cách khác nhau ? Ông ngoại con bảo con mua váy mà mặc con nào chịu? vậy mà bây giờ lại than adi biết đâu, con tự chọn lấy.’ Nghe adi mắng Diệp Hi xụ mắt xuống, ôm adi chặt hơn ‘adi à! Con thích váy đâu, adi đừng mắng con tội nghiệp, ông ngoại cũng ói con có phong cách riêng của con bị lạc đâu’ xong buông adi ra chạy lại tủ đồ chọn cho mình bộ trong số đó. Đúng Hàn Thiên con người chứ phải vẻ bề ngoài của , nếu vậy cứ là chính mình là được rồi. Thay đồ xong cũng gần hai giờ, Diệp Hi nhờ Vương lái xe chở đến sân bay. Đến nơi, với phong cách bụi và nét đẹp cá tính của khá thu hút nhiều người, nhưng mặc kệ, chỉ chọn cho mình góc gọi li cà phê đậm đặc đường nhấm nháp. Trong lúc chờ đợi, liên hệ cùng nhóm Ngô Thừa Ân, từ lúc giao công tic ho ta, doanh thu tăng lên đáng kể, cũng đưa người nhà họ ra nước ngoài chữa trị.

      Ba giờ hai mươi phút, máy bay từ London hạ cánh, Diệp Hi thanh toán tiền đứng lên chuẩn bị ra đón Hàn Thiên nhưng, khi thấy được đẹp đến bên , giật mình nép người sau dãy hành lang nhìn bong dáng cùng ấy khuất dần và đến khi khỏi mới xuất , từng giọt từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống, có phải hay kiếp trước biết trân trọng mà kiếp này ông trời lại lấy nguồn sống của ? Có phải kiếp trước em vô tâm mà kiếp này hậu quả là em đánh mất ? Sau hồi đau lòng, đứng lên gọi Phong Vân đến nhà hàng cách công ti xa. Phong Vân mặc dù rất giỏi nhưng ấy có những nét cá tính riêng là đơn thuần, chơi với Phong Vân cảm thấy mình có nơi chia an ui như trước kia.

      Chỉ mãi đau khổ, chỉ lo trốn tránh, Diệp Hi nhận ra lúc nép mình sau dãy hành lang, Lãnh Hàn Thiên đưa mắt tìm kiếm xung quanh, chờ mong bong hình nhưng lại làm thất vọng. Trong chiếc roya mới nhất Lãnh Hàn Thiên trầm suy nghĩ, ngồi kế lên tiếng: ‘Lãnh tổng, có hay mới xuống máy bay hay về ngĩ ngơi rồi mai chúng ta bàn tiếp?’ Tháo kiếng đen xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp đến người ta hít thở thông, ngồi bên cạnh thầm chửi ‘đúng là nghiệt hại nước hại dân’ Lãnh Hàn Thiên quan tâm bên cạnh suy nghĩ gì, đưa tay nhéo nhéo tráng : ‘ phiền Nguyên tiểu thư lo lắng, chúng ta tiếp tục đến nơi cần đến xong khí trong xe chìm vào im lặng.

      Diệp Hi hôm nay đau buồn uống khá nhiều rượu, Phong Vân cũng say khướt, tính tiền chia tay Phong Vân, Diệp Hi bộ được khoảng xa, biết mình thể về tới nhà bèn đến khách sạn gần đó, hai chân Diệp Hi bước loạn choạn, thẫn thờ, bước đến trước cổng khách sạn nhưng mọi việc xảy ra trước mắt như cuộng băng ghi hình, tin. kiện thấy được là thấy Lãnh Hàn Thiên bước từ trong khách sạn ra, lúc chiều thấy cũng theo phía sau mà nhận ra điều là y phuc của họ đổi, sau đó thấy Lãnh Hàn Thiên quay lưng lại với , làm động tác gì đó nhưng thấy . Cảm giác đau khổ dâng lên, cơn buồn nôn ập tới ý thức của mơ hồ , những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống. Như nhận ra động tĩnh phía sau lưng mình, Lãnh Hàn Thiên nhìn thấy hình bong hai năm qua vẫn nhớ mong ngã xuống, tim trở nên đau nhói, sao vậy, hai năm qua sống như vậy sao? Hai năm qua cuộc sống của tệ hại như vậy sao? Trước khi dần mất ý thức Diệp Hi nghe có thanh gọi nhưng thể phản ứng đáp trả.

      Khi Diệp Hi tỉnh dậy là buổi tối ngày hôm sau, nhìn thấy căn phòng của mình hai giọt nước mắt chảy dài theo má , adi bước vào thấy như vậy vội ôm vào lòng an ủi: ‘ tiểu Hi ngoan khóc, cho adi nghe sao con lại khóc’ Ôm adi chặt, Diệp Hi khóc càng to, adi cũng im lặng để cho khóc. Khi khóc xong Diệp Hi mới hỏi: ‘adi là ai đưa con về nhà?’ adi nhìn Diệp Hi lát , Adi biết, chỉ khi adi nghe tiếng chuông cửa liền chạy ra thấy con ngồi bệt trước cửa rồi, nhìn quanh thấy ai nên ta dắt con vào nhà.
      ly sắcPhong Vũ Yên thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 6: Ngổn Ngáo

      Nghi hoặc nhìn adi, Diệp Hi thắc mắc, có phải hay là Hàn Thiên đưa về? Nhưng nếu là ấy ấy đâu cần phải trốn như vậy? Có hay ấy sợ gặp , sợ hỏi mà dám đối diện hay vì vội đưa kia về mà vứt trước cổng? trăm tơ ngàn mối vẫn cứ lò vò trong lòng cho đến. Hôm nay là sinh nhật Triệu Tuyên, từ sớm, nghe Lâm Phàm gọi điện nhắc nhở phải đến đúng giờ. Hai ngày qua, Diệp Hi suy nghĩ nhiều về Hàn Thiên, về mình, nếu như Hàn Thiên thích đó chúc phúc cho , mong hạnh phúc giống như kiếp trước hi sinh vì mong hạnh phúc.

      Chính giờ sáng, Diệp Hi rời nhà, cùng Phong Vân shopping, dạo này thân với Phong Vân hơn chỉ bởi Phong Vân là trợ lí của mà còn là vì Phong Vân mặc dù hơn 20 tuổi nhưng ấy vẫn đơn thuần, người bạn cùng tuổi dễ tâm . Phong Vân và hết khu trung tâm thương mại, Phong Vân lựa được vài bộ váy, bộ công sở và vài bộ chơi, dạ tiệc. Diệp Hi mặc dù bị Phong Vân nhồi nhét nhưng cũng chỉ chọn bộ váy xanh đơn thuần cho có lệ còn vẫn lựa chọn vài bộ mang phong cách ngổn ngáo vốn có của mình. Kết thúc buổi mua sắm, Phong Vân biết Diệp Hi tối nay dự tiệc nên kéo spa chăm sóc sắc đẹp, sau hồi thư giản mát xa tại spa, Diệp Hi cũng chào tạm biệt với Phong Vân. Trở về nhà cũng hơn bốn giờ chiều, Diệp Hi lấy từ trong túi xách ra bộ váy lúc chiều, muốn mặc thử nhưng đưa lên đến người vẫn lắc đầu ngao ngán, Váy phù hợp với , xong quăng chiếc váy vào góc tủ. Thay đồ xong cũng gần năm giờ, Diệp Hi lên xe, đến buổi tiệc. Buổi tiệc này đây là nơi hội tụ những cậu ấm chiêu những doanh nhân thành đạt. Bước xuống xe, mọi người trông chờ vào người từ trong chiếc audi 324 đời mới là doanh nhân, tập đoàn hay cậu ấm chiêu nào. Nhưng làm mọi người thất vọng là khi chiếc xe dừng lại có phong cách ăn mặc ngổn ngáo bước ra Diệp Hi đánh giá nơi này vòng, Lâm Vân từ xa chạy đến, nhìn Triệu Tuyên, như xin lỗi như làm bẻ mặt . ‘xin lỗi Triệu thiếu, đây là chị của em, chị ấy là Diệp Hi, từ chị em sống cùng ông ngoại nên biết lễ tiết nhiều nên…’ thanh của Lâm Vân đủ cho mọi người ở đây đều nghe. Nghe đây là chị của Lâm Vân, lại họ Diệp ai biết là hòn ngọc quý tay Diệp tổng, từ này nổi tiếng ngổn ngáo ai mà dám chọc chứ huống hồ Diệp thị lại nằm trong tay ? Mặt dù khinh thường nhưng ai dám ra cả chỉ tự hiểu với nhau. Diệp Hi quan tâm mọi người nghĩ gì về mình, đánh giá Triệu Tuyên lượt, vẫn nét cuốn hút ấy vẫn khuôn mặt ấy năm xưa làm điên đảo, gọi Tống Minh Dương từ trong xe bước ra đưa cho cái hộp: ‘ Triệu thiếu đây là quà Diệp gia tặng , mở thử xem.’ Triệu Tuyên nghi hoặc nhìn Diệp Hi nhận lấy món quà khách sáo : ‘đa tạ Diệp tiểu thư nể mặt tôi đến đây làm Triệu Tuyên đây tăng thêm mặt mũi rồi, Diệp tiểu thư còn đa lễ tôi nào dám nhận.’ Diệp Hi liếc mắt nhìn ta thiếu kiên nhẫn: ‘đây là quà Diệp gia tặng cứ nhận , mở ra mà xem.’ Triệu Tuyên vài câu khách sáo rồi cũng mở hộp quà ra, bên trong là chiếc chìa khóa mạ vàng, Triệu Tuyên nhìn chiếc chìa khóa kìm được thắc mắc, mọi người đứng xem cuộc vui thấy biết bên trong là thứ gì mà làm Triệu thiếu nhíu mày như vậy cũng kìm được đưa mắt lên nhìn Diệp Hi. Diệp Hi chưa kịp lên tiếng giải thích Lâm Vân, biết là thứ gì nhưng cũng chen ngang, vờ vô tội:‘Triệu thiếu đừng hiểu lầm, có lẽ là do chị em tặng nhầm thôi phải chị?’ Lâm Vân đưa đôi mắt long lánh, chất giọng dễ thương làm ai cũng kìm lòng được bất quá,ai cũng suy nghĩ chắc chắn bên trong là thứ gì xấu xa lắm đây, ánh mắt lại mấy phần khinh khi Diệp Hi, Lâm Vân muốn làm xấu mặt sao, còn chưa đủ trình. Diệp Hi cười như cười nhìn Lâm Vân: ‘ phải, đây là món quà tôi thay mặt Diệp gia tặng Triệu thiếu’ xong đưa tay cầm chiếc chìa khóa mạ vàng giơ lên. Tiếp tục giải thích: ‘Triệu thiếu chắc thấy chiếc audi 324 tôi mới bước xuống đúng . Đó là chiếc xe đời mới nhất mà cả nước cũng chỉ có chiếc, tôi thử, là đồ tốt, mong Triệu thiếu chê.’ xong Diệp Hi đưa đôi mắt đánh giá nhìn Triệu tuyên, cũng nhìn phản ứng của mọi người. Lâm Vân tái mặt, tưởng Diệp Hi ngổn ngáo tặng thứ quà rẻ mạt gì nên mới cố tình như xin lỗi nhưng ra là để mọi người xấu mặt như ai ngờ Diệp Hi ra tay lại xa xỉ như vậy, tặng luôn cả chiếc xe đời mới nhất mà còn có hai nữa chứ. Mọi người lúc này mới oh lên, ra Diệp tiểu thư tặng món quà sa xỉ như vậy, cứ tưởng được phen cười nhạo, bất quá Lâm Vân cũng bị chính chị mình làm cho xấu mặt. Diệp Hi quay lưng bước vào buổi tiệc, chọn cho mình li rượu vang klod-k nhấm nháp.


      Chương 7: Em hay ấy?

      Sáu giờ tối, giờ này là giờ mà mọi người bắt đầu nhập tiệc, ngồi tại góc khuất buổi tiệc, Diệp Hi đưa đôi mắt nhìn xung quanh, khu vực này chỉ toàn cậu ấm chiêu còn những người có vai vế ở tầng , hèn gì lúc mọi người nhốn nháo chuyện của như vậy mà Lâm Phàm vẫn xuất mắng , ra mãi giữ thể diện cùng đối tác.

      Buổi tiệc chuẩn bị bắt đầu, khí nhộn nhịp, ngoài cửa khách sạn bỗng xuất loạt xe đua đời mới, Triệu Tuyên nhanh chóng chạy ra tiếp đón, Diệp Hi nhíu mày, những người này là ai mà có thể để Triệu đại công tử cao cao tại thượng lại hạ mình ra tiếp đón như vậy? người trong xe dần dần xuống hết, mọi người trong bữa tiệc cũng bắt đầu xôn xao, đến những lão già cao cao tại thượng cũng xuống dưới tiếp đón. Triệu chủ tịch cũng niềm nở hỏi hạ mình tiếp đón, hỏi thăm. Mọi người càng tò mò, Diệp Hi cũng tò mò nhưng tầm nhìn của bị những người khác che khuất, chỉ đành có thể yên vị tại chỗ của mình, sớm muộn gì người ta cũng xuất có gì lạ đâu. suy nghĩ mông lung bỗng bên tai truyền đến tiếng thét vang: ‘AAAAA!!! Đẹp quá, ngờ lại có nhiều người đẹp như vậy’ bên trai truyền đến nhiều tiếng thét hơn ‘chàng trai vest trắng đẹp quá’ ‘ai , chàng trai vest nâu ở giữa là đẹp nhất uy quyền nhất’ ‘ chàng trai vest đen uy phong’ thanh cứ xô bồ hỗn tạp làm Diệp Hi rủa thầm: ‘con mẹ nó, mấy thằng đó là mấy thằng nào mà làm đám chiêu mắt cao hơn đầu cũng phải thét lên vậy? Đẹp lắm sao? Hay mấy con mẹ này chưa thấy trai đẹp bao giờ? Có đẹp cũng ai đẹp bằng Hàn Thiên’ Diệp Hi rủa thầm thanh nhàng cắt ngang khí nhốn nháo của buổi tiệc. Các bạn có thể nhường đường cho chúng tôi qua được chứ. Nghe thanh này, Diệp Hi giật mình, thanh này sao nghe quen thuộc mà xa lạ vậy giống như… Diệp Hi đứng lên cố choàng người ra phía trước như trước toàn đầu là đầu, với chiều cao 1m52 của chỉ mới đứng ngang ngực người ta thôi làm sao có thể nhướng tới được. hơn mười phút sau, buổi tiệc mới trở lại được bình thường, chỉ thấy nhóm năm chàng trai ngồi ở góc khuất gì đó, bỗng dưng chàng trai vest nâu đứng lên quaymặt về phía , Diệp Hi giật mình người đó phải là Hàn Thiên sao? Sao anhh ấy lại ở đây? Bởi vì ngồi ngay góc khuất nên Lãnh Hàn Thiên thấy được , Diệp Hi quyết định thầm quan sát, chung với Lãnh Hàn Thiên là băng đảng hồi của , đúng cái giọng ấm áp trầm lắng lúc nãy là của Tư Thành, cháu trai tập đoàn Hoàng thị, bên cạnh đó còn có lão ngũ, lão tam và lão lục nữa, đúng là băng đảng lúc quậy làng phá đất của mà, sao bây giờ họ ở đây? phải hai năm trước mọi người đều ra nước ngoài học tập rồi sao? Tại sao họ lại cùng Hàn Thiên có mặt trong buổi tiệc hôm nay.

      Có vài nàng để ý đến những chàng đẹp trai này, có vài đến gần bắt chuyện với Lãnh Hàn Thiên nhưng lại bị xem như vô hình, Tư Thành luôn là người hòa nhã nên bắt chuyện tạo cho các nàng có bật thang xuống. Sau khi có vài người tấn công mọi người rút ra kết luận đó là trừ chàng vest nâu ra những người còn lại rất nhiệt tình. Lâm Vân cũng biết được quy luật đó, nâng ly rượu đến gần lão ngũ, cạn li, xoay người dựa vào lồng ngực cậu ta vài câu gì đó rồi bỏ . Cứ tưởng buổi tiệc nhàm chán như vậy nhưng tới khi có mặc chiếc váy đỏ rực đến bên cạnh khoát lên tay Lãnh Hàn Thiên thầm gì đó, mọi người chờ xem cuộc vui lại thất vọng, Lãnh Hàn Thiên phản ứng, cũng đẩy đó ra, để mặc cho đó khoát tay mình. Diệp Hi nhận ra đó, là hôm đó ở khách sạn, vậy là Hàn Thiên thích đó sao? đẩy tay ấy ra có phải đồng ý công khai quan hệ? Tim Diệp Hi bỗng dưng đau nhói, xoay người muốn bỏ chạy nhưng người ta trời có mắt, Lâm Vân xuất trước mắt , lúc này Diệp Hi mong sao mình có thể tàng hình, mong năm người kia đừng chú ý đến động tĩnh bên này. xoay người muốn bỏ chạy đụng phải váy đỏ, ly rượu tay ta cùng Diệp Hi ngã nhào xuống đất, ta cũng bị đụng ngã. Lâm Vân chạy đến bên đó đỡ ta dậy: ‘Viên tỷ tỷ, tỷ sao chứ?’ Khi cả hai đứung dậy, Diệp hi thầm mắng ‘khốn nạn’ động tĩnh bên này quá lớn thu hút mọi ánh mắt của những người ở đây, nhưng may mắng năm người kia vẫn quan tâm, tính quay lưng bỏ nhưng trơi tuyệt đường người mà, Viên cái gì đó kéo lại hét lớn: ‘ kia, đứng nhìn sao? Hay có mắt tròng chỉ để làm kiểng mà biết dung, là ai mà có gia giáo, cha mẹ có dạy lễ nghĩa đụng người ta phải xin lỗi sao?’ Diệp Hi nhíu mày, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, xoay người nhìn thẳng vào đôi mắt Viên Thanh Thanh, chọc được, chửi ba sao nhưng ta chọc phải mẹ tha, giơ tay lên, cái tát xuất ngay mặt ta, Viên Thanh Thanh từ là cành vàng lá ngọc, được nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa chịu được cái tát trời giáng của đứa từ đánh nhau mà lớn lên như Diệp Hi ‘ dám đánh tôi sao? có biết tôi là ai mà dám đánh tôi?’ Viên Thanh Thanh bụm má hét toán lên, Diệp Hi cười khẩy, lấy ly rượu bên cạnh rót vào tay rửa sạch như đánh cái gì dơ bẩn lắm. Lâm Vân đứng bên thầm gì đó vào tai Viên Thanh Thanh, ta hai mắt trợn tròn, ngờ Diệp Hi, nhìn ăn mặc theo kiểu lề đường như thế này ai nghĩ là Diệp đại công chúa, người có thể thao túng kinh tế của cả nước lẫn khu vực? Chỉ trách Viên Thanh Thanh đến trễ thấy được màng buổi chiều nay Bất quá sĩ diện cho Viên Thanh Thanh nấc thang bước xuống, ta từ từ kiêu ngạo : Diệp tiểu thư, đụng tôi xin lỗi, lại còn đánh tôi như vậy mà được sao? Diệp tiểu thư có hay hiểu quy củ, phải mọi người.’ Những người ở đây là toàn cậu ấm chiêu, trò vui có thể xem chứ ai dại mà chọc vào mầm sát nhân là Diệp tiểu thư chứ. Thấy ai lên tiếng giúp mình Viên Thanh Thanh thẹn quá hóa giận ‘các người sao ai lên tiếng hết vậy? Sợ ta sao? ai dám lên tiếng sao? Đồ hèn nhát, tôi tin ở đây có ai dám lấy lại công bằng cho tôi? Mọi người sợ nhưng Lãnh thiếu sợ .’ xong Viên Thanh Thanh kéo tay Diệp Hi đến trước mặt Lãnh Hàn Thiên, Diệp Hi tái mặt, cái con mẹ này, qua hôm nay thề làm cho ta thân bại danh liệt còn là con cháu họ Diệp nữa. Diệp Hi sợ sợ đối mặt với ánh mắt lạnh băng của Hàn Thiên nhìn như những khác, sợ bỏ rơi mà giúp Viên Thanh Thanh… sợ sợ như vậy.
      ly sắcPhong Vũ Yên thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 6: Ngổn Ngáo[/size]
      Nghi hoặc nhìn adi, Diệp Hi thắc mắc, có phải hay là Hàn Thiên đưa về? Nhưng nếu là ấy ấy đâu cần phải trốn như vậy? Có hay ấy sợ gặp , sợ hỏi mà dám đối diện hay vì vội đưa kia về mà vứt trước cổng? trăm tơ ngàn mối vẫn cứ lò vò trong lòng cho đến. Hôm nay là sinh nhật Triệu Tuyên, từ sớm, nghe Lâm Phàm gọi điện nhắc nhở phải đến đúng giờ. Hai ngày qua, Diệp Hi suy nghĩ nhiều về Hàn Thiên, về mình, nếu như Hàn Thiên thích đó chúc phúc cho , mong hạnh phúc giống như kiếp trước hi sinh vì mong hạnh phúc.
      Chính giờ sáng, Diệp Hi rời nhà, cùng Phong Vân shopping, dạo này thân với Phong Vân hơn chỉ bởi Phong Vân là trợ lí của mà còn là vì Phong Vân mặc dù hơn 20 tuổi nhưng ấy vẫn đơn thuần, người bạn cùng tuổi dễ tâm . Phong Vân và hết khu trung tâm thương mại, Phong Vân lựa được vài bộ váy, bộ công sở và vài bộ chơi, dạ tiệc. Diệp Hi mặc dù bị Phong Vân nhồi nhét nhưng cũng chỉ chọn bộ váy xanh đơn thuần cho có lệ còn vẫn lựa chọn vài bộ mang phong cách ngổn ngáo vốn có của mình. Kết thúc buổi mua sắm, Phong Vân biết Diệp Hi tối nay dự tiệc nên kéo spa chăm sóc sắc đẹp, sau hồi thư giản mát xa tại spa, Diệp Hi cũng chào tạm biệt với Phong Vân. Trở về nhà cũng hơn bốn giờ chiều, Diệp Hi lấy từ trong túi xách ra bộ váy lúc chiều, muốn mặc thử nhưng đưa lên đến người vẫn lắc đầu ngao ngán, Váy phù hợp với , xong quăng chiếc váy vào góc tủ. Thay đồ xong cũng gần năm giờ, Diệp Hi lên xe, đến buổi tiệc. Buổi tiệc này đây là nơi hội tụ những cậu ấm chiêu những doanh nhân thành đạt. Bước xuống xe, mọi người trông chờ vào người từ trong chiếc audi 324 đời mới là doanh nhân, tập đoàn hay cậu ấm chiêu nào. Nhưng làm mọi người thất vọng là khi chiếc xe dừng lại có phong cách ăn mặc ngổn ngáo bước ra Diệp Hi đánh giá nơi này vòng, Lâm Vân từ xa chạy đến, nhìn Triệu Tuyên, như xin lỗi như làm bẻ mặt . ‘xin lỗi Triệu thiếu, đây là chị của em, chị ấy là Diệp Hi, từ chị em sống cùng ông ngoại nên biết lễ tiết nhiều nên…’ thanh của Lâm Vân đủ cho mọi người ở đây đều nghe. Nghe đây là chị của Lâm Vân, lại họ Diệp ai biết là hòn ngọc quý tay Diệp tổng, từ này nổi tiếng ngổn ngáo ai mà dám chọc chứ huống hồ Diệp thị lại nằm trong tay ? Mặt dù khinh thường nhưng ai dám ra cả chỉ tự hiểu với nhau. Diệp Hi quan tâm mọi người nghĩ gì về mình, đánh giá Triệu Tuyên lượt, vẫn nét cuốn hút ấy vẫn khuôn mặt ấy năm xưa làm điên đảo, gọi Tống Minh Dương từ trong xe bước ra đưa cho cái hộp: ‘ Triệu thiếu đây là quà Diệp gia tặng , mở thử xem.’ Triệu Tuyên nghi hoặc nhìn Diệp Hi nhận lấy món quà khách sáo : ‘đa tạ Diệp tiểu thư nể mặt tôi đến đây làm Triệu Tuyên đây tăng thêm mặt mũi rồi, Diệp tiểu thư còn đa lễ tôi nào dám nhận.’ Diệp Hi liếc mắt nhìn ta thiếu kiên nhẫn: ‘đây là quà Diệp gia tặng cứ nhận , mở ra mà xem.’ Triệu Tuyên vài câu khách sáo rồi cũng mở hộp quà ra, bên trong là chiếc chìa khóa mạ vàng, Triệu Tuyên nhìn chiếc chìa khóa kìm được thắc mắc, mọi người đứng xem cuộc vui thấy biết bên trong là thứ gì mà làm Triệu thiếu nhíu mày như vậy cũng kìm được đưa mắt lên nhìn Diệp Hi. Diệp Hi chưa kịp lên tiếng giải thích Lâm Vân, biết là thứ gì nhưng cũng chen ngang, vờ vô tội:‘Triệu thiếu đừng hiểu lầm, có lẽ là do chị em tặng nhầm thôi phải chị?’ Lâm Vân đưa đôi mắt long lánh, chất giọng dễ thương làm ai cũng kìm lòng được bất quá,ai cũng suy nghĩ chắc chắn bên trong là thứ gì xấu xa lắm đây, ánh mắt lại mấy phần khinh khi Diệp Hi, Lâm Vân muốn làm xấu mặt sao, còn chưa đủ trình. Diệp Hi cười như cười nhìn Lâm Vân: ‘ phải, đây là món quà tôi thay mặt Diệp gia tặng Triệu thiếu’ xong đưa tay cầm chiếc chìa khóa mạ vàng giơ lên. Tiếp tục giải thích: ‘Triệu thiếu chắc thấy chiếc audi 324 tôi mới bước xuống đúng . Đó là chiếc xe đời mới nhất mà cả nước cũng chỉ có chiếc, tôi thử, là đồ tốt, mong Triệu thiếu chê.’ xong Diệp Hi đưa đôi mắt đánh giá nhìn Triệu tuyên, cũng nhìn phản ứng của mọi người. Lâm Vân tái mặt, tưởng Diệp Hi ngổn ngáo tặng thứ quà rẻ mạt gì nên mới cố tình như xin lỗi nhưng ra là để mọi người xấu mặt như ai ngờ Diệp Hi ra tay lại xa xỉ như vậy, tặng luôn cả chiếc xe đời mới nhất mà còn có hai nữa chứ. Mọi người lúc này mới oh lên, ra Diệp tiểu thư tặng món quà sa xỉ như vậy, cứ tưởng được phen cười nhạo, bất quá Lâm Vân cũng bị chính chị mình làm cho xấu mặt. Diệp Hi quay lưng bước vào buổi tiệc, chọn cho mình li rượu vang klod-k nhấm nháp.

      Chương 7: Em hay ấy?
      Sáu giờ tối, giờ này là giờ mà mọi người bắt đầu nhập tiệc, ngồi tại góc khuất buổi tiệc, Diệp Hi đưa đôi mắt nhìn xung quanh, khu vực này chỉ toàn cậu ấm chiêu còn những người có vai vế ở tầng , hèn gì lúc mọi người nhốn nháo chuyện của như vậy mà Lâm Phàm vẫn xuất mắng , ra mãi giữ thể diện cùng đối tác.
      Buổi tiệc chuẩn bị bắt đầu, khí nhộn nhịp, ngoài cửa khách sạn bỗng xuất loạt xe đua đời mới, Triệu Tuyên nhanh chóng chạy ra tiếp đón, Diệp Hi nhíu mày, những người này là ai mà có thể để Triệu đại công tử cao cao tại thượng lại hạ mình ra tiếp đón như vậy? người trong xe dần dần xuống hết, mọi người trong bữa tiệc cũng bắt đầu xôn xao, đến những lão già cao cao tại thượng cũng xuống dưới tiếp đón. Triệu chủ tịch cũng niềm nở hỏi hạ mình tiếp đón, hỏi thăm. Mọi người càng tò mò, Diệp Hi cũng tò mò nhưng tầm nhìn của bị những người khác che khuất, chỉ đành có thể yên vị tại chỗ của mình, sớm muộn gì người ta cũng xuất có gì lạ đâu. suy nghĩ mông lung bỗng bên tai truyền đến tiếng thét vang: ‘AAAAA!!! Đẹp quá, ngờ lại có nhiều người đẹp như vậy’ bên trai truyền đến nhiều tiếng thét hơn ‘chàng trai vest trắng đẹp quá’ ‘ai , chàng trai vest nâu ở giữa là đẹp nhất uy quyền nhất’ ‘ chàng trai vest đen uy phong’ thanh cứ xô bồ hỗn tạp làm Diệp Hi rủa thầm: ‘con mẹ nó, mấy thằng đó là mấy thằng nào mà làm đám chiêu mắt cao hơn đầu cũng phải thét lên vậy? Đẹp lắm sao? Hay mấy con mẹ này chưa thấy trai đẹp bao giờ? Có đẹp cũng ai đẹp bằng Hàn Thiên’ Diệp Hi rủa thầm thanh nhàng cắt ngang khí nhốn nháo của buổi tiệc. Các bạn có thể nhường đường cho chúng tôi qua được chứ. Nghe thanh này, Diệp Hi giật mình, thanh này sao nghe quen thuộc mà xa lạ vậy giống như… Diệp Hi đứng lên cố choàng người ra phía trước như trước toàn đầu là đầu, với chiều cao 1m52 của chỉ mới đứng ngang ngực người ta thôi làm sao có thể nhướng tới được. hơn mười phút sau, buổi tiệc mới trở lại được bình thường, chỉ thấy nhóm năm chàng trai ngồi ở góc khuất gì đó, bỗng dưng chàng trai vest nâu đứng lên quaymặt về phía , Diệp Hi giật mình người đó phải là Hàn Thiên sao? Sao anhh ấy lại ở đây? Bởi vì ngồi ngay góc khuất nên Lãnh Hàn Thiên thấy được , Diệp Hi quyết định thầm quan sát, chung với Lãnh Hàn Thiên là băng đảng hồi của , đúng cái giọng ấm áp trầm lắng lúc nãy là của Tư Thành, cháu trai tập đoàn Hoàng thị, bên cạnh đó còn có lão ngũ, lão tam và lão lục nữa, đúng là băng đảng lúc quậy làng phá đất của mà, sao bây giờ họ ở đây? phải hai năm trước mọi người đều ra nước ngoài học tập rồi sao? Tại sao họ lại cùng Hàn Thiên có mặt trong buổi tiệc hôm nay.
      Có vài nàng để ý đến những chàng đẹp trai này, có vài đến gần bắt chuyện với Lãnh Hàn Thiên nhưng lại bị xem như vô hình, Tư Thành luôn là người hòa nhã nên bắt chuyện tạo cho các nàng có bật thang xuống. Sau khi có vài người tấn công mọi người rút ra kết luận đó là trừ chàng vest nâu ra những người còn lại rất nhiệt tình. Lâm Vân cũng biết được quy luật đó, nâng ly rượu đến gần lão ngũ, cạn li, xoay người dựa vào lồng ngực cậu ta vài câu gì đó rồi bỏ . Cứ tưởng buổi tiệc nhàm chán như vậy nhưng tới khi có mặc chiếc váy đỏ rực đến bên cạnh khoát lên tay Lãnh Hàn Thiên thầm gì đó, mọi người chờ xem cuộc vui lại thất vọng, Lãnh Hàn Thiên phản ứng, cũng đẩy đó ra, để mặc cho đó khoát tay mình. Diệp Hi nhận ra đó, là hôm đó ở khách sạn, vậy là Hàn Thiên thích đó sao? đẩy tay ấy ra có phải đồng ý công khai quan hệ? Tim Diệp Hi bỗng dưng đau nhói, xoay người muốn bỏ chạy nhưng người ta trời có mắt, Lâm Vân xuất trước mắt , lúc này Diệp Hi mong sao mình có thể tàng hình, mong năm người kia đừng chú ý đến động tĩnh bên này. xoay người muốn bỏ chạy đụng phải váy đỏ, ly rượu tay ta cùng Diệp Hi ngã nhào xuống đất, ta cũng bị đụng ngã. Lâm Vân chạy đến bên đó đỡ ta dậy: ‘Viên tỷ tỷ, tỷ sao chứ?’ Khi cả hai đứung dậy, Diệp hi thầm mắng ‘khốn nạn’ động tĩnh bên này quá lớn thu hút mọi ánh mắt của những người ở đây, nhưng may mắng năm người kia vẫn quan tâm, tính quay lưng bỏ nhưng trơi tuyệt đường người mà, Viên cái gì đó kéo lại hét lớn: ‘ kia, đứng nhìn sao? Hay có mắt tròng chỉ để làm kiểng mà biết dung, là ai mà có gia giáo, cha mẹ có dạy lễ nghĩa đụng người ta phải xin lỗi sao?’ Diệp Hi nhíu mày, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, xoay người nhìn thẳng vào đôi mắt Viên Thanh Thanh, chọc được, chửi ba sao nhưng ta chọc phải mẹ tha, giơ tay lên, cái tát xuất ngay mặt ta, Viên Thanh Thanh từ là cành vàng lá ngọc, được nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa chịu được cái tát trời giáng của đứa từ đánh nhau mà lớn lên như Diệp Hi ‘ dám đánh tôi sao? có biết tôi là ai mà dám đánh tôi?’ Viên Thanh Thanh bụm má hét toán lên, Diệp Hi cười khẩy, lấy ly rượu bên cạnh rót vào tay rửa sạch như đánh cái gì dơ bẩn lắm. Lâm Vân đứng bên thầm gì đó vào tai Viên Thanh Thanh, ta hai mắt trợn tròn, ngờ Diệp Hi, nhìn ăn mặc theo kiểu lề đường như thế này ai nghĩ là Diệp đại công chúa, người có thể thao túng kinh tế của cả nước lẫn khu vực? Chỉ trách Viên Thanh Thanh đến trễ thấy được màng buổi chiều nay Bất quá sĩ diện cho Viên Thanh Thanh nấc thang bước xuống, ta từ từ kiêu ngạo : Diệp tiểu thư, đụng tôi xin lỗi, lại còn đánh tôi như vậy mà được sao? Diệp tiểu thư có hay hiểu quy củ, phải mọi người.’ Những người ở đây là toàn cậu ấm chiêu, trò vui có thể xem chứ ai dại mà chọc vào mầm sát nhân là Diệp tiểu thư chứ. Thấy ai lên tiếng giúp mình Viên Thanh Thanh thẹn quá hóa giận ‘các người sao ai lên tiếng hết vậy? Sợ ta sao? ai dám lên tiếng sao? Đồ hèn nhát, tôi tin ở đây có ai dám lấy lại công bằng cho tôi? Mọi người sợ nhưng Lãnh thiếu sợ .’ xong Viên Thanh Thanh kéo tay Diệp Hi đến trước mặt Lãnh Hàn Thiên, Diệp Hi tái mặt, cái con mẹ này, qua hôm nay thề làm cho ta thân bại danh liệt còn là con cháu họ Diệp nữa. Diệp Hi sợ sợ đối mặt với ánh mắt lạnh băng của Hàn Thiên nhìn như những khác, sợ bỏ rơi mà giúp Viên Thanh Thanh… sợ sợ như vậy.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :