1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chớ Nói Xử Với Tôi - Liễu Liễu Là Ta (71 chương + 5 ngoại truyện) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      CHỚ "XỬ" VỚI TÔI

      [​IMG]

      Tác giả: Liễu Liễu Là Ta
      Edit: llyoungdeathll
      Beta: Luna


      [​IMG]

      Giới thiệu

      Khi Trần Hi tỉnh lại từ giữa cơn hoan ái, cảm thấy rất hối hận, ngay cả ruột gan đều tái mét rồi.
      Nếu ông trời để sống lại lần nữa, sao sớm hơn chút, cần nhiều, chỉ cần mười phút là đủ rồi.
      Nhưng tại là gì? người người đàn ông thở hổn hển, giang rộng hai chân, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà.
      Trần Hi nghĩ, cho dù bị phá thân, nhưng cũng muốn quay lại làm con người của mình trước đây.


      [​IMG]
      tart_trung, Hoa Hong Xanh _16trạch nữ thích bài này.

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 1


      “A...” Trần Hi cảm giác trong cơ thể cơn đau đớn truyền đến, xâm nhập đến tận xương tủy.

      Cổ họng thấy ngứa ngứa, Trần Hi có cảm giác giống như bị con chó gặm lấy cổ mình. giơ tay lên, định gạt nó ra. Nhưng tay mới vừa nâng lên, liền bị bàn tay mạnh mẽ khác áp chặt lên đỉnh đầu.

      Trần Hi trợn to hai mắt, vô cùng ngạc nhiên nhìn từ xuống dưới cơ thể tên đàn ông quen thuộc này mà bất giác trở nên mềm nhũn.

      “Doãn triệt, buông tôi ra.” Trần Hi hô to.

      “Hả?” ánh mắt của Doãn Triệt mê ly, nâng đầu mình chôn vùi ở ngực của người phụ nữ lên: “Trương Nghiên, thể vì tôi đối tốt với cha mẹ tôi chút, tôi cũng muốn để đau giống như tôi.” Dứt lời, đột nhiên mạnh mẽ đâm xuống.

      cơn đau đớn kịch liệt từ sâu trong thân thể Trần Hi truyền đến, há mồm thở mạnh, chống đỡ cơn đau bất thình lình. Thần trí càng trở nên tỉnh táo, đột nhiên phát , thân thể của mình bị vật của nhét vào. Măc dù cách nào bắt rút ra khỏi cơ thể mình, nhưng nó cũng cản trở lý trí của Trần Hi thức tỉnh.

      Hoàn cảnh vừa xa lạ lại vừa quen thuôc, khăn trải giường trắng toát, chiếc gương to lớn đối diện phản chiếu tư thế giường của hai người. Chân của vô lực mở ra, người đàn ông ở giữa hai chân áp chặt mông của mình xuống.

      Trần Hi thậm chí có thể nhìn thấy cái mông cuồn cuộn cơ bắp trong gương theo động tác ra vào của lúc buông lỏng, lúc buộc chặt.

      Trần Hi giật mình nhìn tình trạng của họ, cặp thân thể trẻ trung, màu da sáng bóng, lấp lánh trong suốt dưới ánh đèn.

      được sống lại lần nữa? Nhưng ai có thể cho biết, tại sao sống lại sớm, muộn mà lại ngay giờ phút quan trọng này? Tại sao ngay thời điểm mấu chốt mà tên đàn ông cặn bả này ra vào trong cơ thể .

      Đau đớn làm nhận thức, thời điểm này phải là lúc bị phá thân rồi sao!

      “Ừ...” Trần Hi kêu đau tiếng, trong cơ thể có cái gì đó lại tác quái.

      tập trung” Doãn Triệt ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào ánh mắt Trần Hi, “ tập trung bị phạt”. Trong gương, cái mông đó lần nữa trở nên căng thẳng vận dụng sức lực để phát tiết.

      Trần Hi kịp kêu ngừng, liền mạnh mẽ đâm mạnh xuống.

      “Ưm mmm...” Trần Hi vừa sợ hãi vừa đau khổ kêu lên. cố gắng để tinh thần mình trấn tĩnh lại. dám chắc tên đàn ông thân thể mình biết là ai.

      “Doãn triệt, ra ngoài, cút ra ngoài.” Trần Hi hô to, gào lên muốn đem đẩy ra.

      “Trương Nghiên, lại muốn tôi rút ra àh, lần này thanh của cũng nhiệt tình hơn nhiều”. Doãn Triệt ngừng động tác dưới thân lại, nhìn xuống buồn cười “ Thế nào? phải luôn luôn bình tĩnh sao, sao mà hôm nay lại thành con mèo, tôi muốn nhìn có thể giữ bình tĩnh đến khi nào”.

      Dứt lời, Doãn Triệt hơi ngẩng đầu dậy, Trần Hi hoảng sợ trợn to cặp mắt, từ vẻ mặt hỗn loạn của biết, đây là biểu tức giận và muốn trừng phạt .

      cho Trần Hi có nhiều thời gian hoảng loạn, động tác của cho tất cả, dùng sức bóp mạnh bộ phận mềm mại trước người , bị lắp đầy trở nên đau đớn, cảm giác như cơ thể mình bị căng ra đến cực hạn.

      “Doãn Triệt, tỉnh táo lại , tôi phải là Trương Nghiên, tôi phải là ấy.” Trần Hi bắt đầu cầu xin tha thứ, nhớ trước khi được sống lại lần đầu tiên của hai người vô cùng thê thảm.

      Trần Hi gần như trở thành búp bê xì hơi, bị phát tiết lăn qua lộn lại. ai thương tiếc đó là lần đầu tiên của mà dịu dàng đối đãi. Tên đàn ông này ràng là phát tiết cơn giận của mình.

      Thậm chí sau khi xong chuyện, nhìn thầy Doãn Triệt phẩn hận và tức giận, ghét bỏ trong mắt làm tổn thương , cứ như là người mà gây thương tổn cho .

      Nhưng cho dù cầu xin tha thứ cũng có tác dụng gì, đổi lấy vẫn tiếp tục mãnh liệt tiến công.

      Ánh mắt Trần Hi dần dần trở nên mơ màng, cho dù trải qua lần kịch liệt, thân thể của dù sao cũng còn non nớt, nhẫn cắn đôi môi mình, cẩn thận để cho nó phát ra thanh, tránh khỏi cảm thấy cao trào trong cơ thể.

      “Doãn Triệt, cầu xin , chút, chút.” Trần Hi muốn cắn răng kiên trì, nhưng cảm giác thân thể mình cách nào chịu đựng.

      Được sống lần nữa, đối đãi với chính mình tốt hơn. Nếu có cách gì thay đổi, tội gì phải cắn răng chịu đựng, tỏ ra yếu ớt cũng phải thất bại, chằng qua là cách để tiết kiệm sức lực của mình.

      ...” Doãn Triệt quơ quơ đầu, tác dụng của rượu cồn, theo mồ hôi bốc hơi ít, mơ hồ biết dưới thân mình phải là người mà vẫn tưởng.

      dừng lại chút, nhìn người phụ nữ dưới thân mình, biết, biết, nhưng bị vẻ đẹp của bao vây, muốn rời .

      “Doãn Triệt, xem, tôi phải Trương Nghiên, ra ngoài có được hay , Doãn Triệt...”.

      Nhìn ánh mắt Doãn Triệt khôi phục lại chút tinh thần, Trần Hi lần nữa dấy lên hy vọng, thanh của trở nên cấp bách mà khẩn thiết “ Doãn Triệt... Doãn Triệt...”

      Thanh này quả làm lý trí Doãn Triệt trở lại, muốn dừng lại, nhưng cái kia ở trong cơ thể vẫn còn chưa cảm thấy thỏa mãn kêu gào chống lại ý chí của .

      Doãn Triệt nhắm mắt lại, thèm nhìn đến người phụ nữ dưới thân nữa, mạnh mẽ vào. Trong lòng giờ này chỉ có ý niệm, nếu làm làm đến cùng.

      “Ừ...” Trần Hi phẫn hận đưa móng tay cào ra những dấu vết người Doãn Triệt. Đáng chết tên đàn ông này vẫn chính là như vậy, ích kỷ vô sỉ, bao giờ để mình chịu chút uất ức.

      Từ trong ánh mắt của , Trần Hi nhìn thấu, nhận ra mình, nhưng người đàn ông này lại làm ra dáng vẻ như hề biết. Nếu như trước đây Trần Hi còn nhìn ra, nhưng trải qua năm năm sống cùng , sao lại biết.

      Doãn Triệt cảm nhận được sau lưng truyền tới trận trận đau nhói, nhưng cơn đau này so với là gì, ngược lại làm cho thêm cảm giác hưng phấn. ra sức chôn vùi thân thể mình trong cơ thể , tiếng thở dốc mạnh mẽ, thỉnh thoảng còn phả ra làn khí nóng bên tai .

      Lý trí của Trần Hi dần dần bị làm tan biến, hàm răng cắn chặt dần buông lỏng, phát ra thanh mê loạn, hơi thở trở nên gấp gáp càng kích thích cơ thể người đàn ông ra sức vận động.

      Trần Hi tỉnh lại lần nữa trong căn phòng tràn đầy hơi thở hoan ái, cố gắng thử nâng cánh tay mình lên mấy lần nhưng còn chút hơi sức nào. tại chiếc giường lớn này chỉ còn mình . Trần Hi cố gắng nữa, ngồi phịch giường.

      Trước khi được sống lại, cũng bị Doãn Triệt ăn sạch và thấy tung tích. Nhưng Trần Hi lại muốn bỏ qua, dùng tất các biên pháp ngăn chặn Doãn Triệt và Trương Nghiên dây dưa.

      Suy nghĩ lại, hiểu khi đó tại sao mình lại ngu ngốc như vậy, trước mặt nhiều người khoe khoang mình cùng Doãn Triệt lên giường, còn cố ý để lộ vết hôn cổ, ý định dùng điều này để tuyên bố quyền sở hữu Doãn Triệt. Nhưng sai, Trương Nghiên bao giờ chú ý đến Doãn Triệt nữa.

      Doãn Triệt bình thường trước mặt mọi người là người khiêm tốn, luôn dũng cảm nhận trách nhiệm, chính vì vậy cùng bắt đầu kết giao, đóng vai trò bạn trai.

      Lúc ấy, đắm chìm trong những giả tường do mình dựng nên, cho là rốt cuộc cũng ưu ái mình, mặc kệ quá trình ra sao, muốn chiếm được người đàn ông này. cũng tin chắc, nếu mình giữ vững ý chí, Doãn Triệt cuối cùng cũng mình. Mà đặc biệt hơn là, phát , cũng bởi vì phát sinh quan hệ lần này mà mang thai đứa con của .

      Bây giờ nghĩ lại thấy buồn cười, cho dù là có đứa bé thế nào, tâm tư của người đàn ông này đặt lên người mình, dù có biểu tốt đến đâu cũng chỉ càng trở nên đau khổ thêm mà thôi.

      “Tỉnh rồi, còn đau sao?”

      Trần Hi khinh thường hồi tưởng lại quá khứ mình trải qua, giọng của Doãn Triệt đột nhiên vang lên bên tai . miễn cưỡng gạt bỏ suy nghĩ, thấy trong tay Doãn Triệt là cái khăn lông thẩm ướt, đầu tóc ướt nhẹp, chỉ quấn cái khăn tấm hông.

      còn chưa ?” Trần Hi tỉnh táo làm Doãn Triệt nhíu nhíu mày.

      hy vọng tôi sao?” Doãn Triệt hỏi ngược lại.

      Trần Hi chuyện nữa, lần này dường như có chút khác so với lần trước, vốn là nên chạy trối chết, nhưng bây giờ vẫn còn đứng trong phòng. cũng tốt, có mấy lời thừa dịp bây giờ cho , tránh sau này dây dưa.

      Cảm nhận được chỗ tư mật bị vật ấm áp lau sạch nhè , Trần Hi kinh hoảng muốn động đậy thân thể.

      “Đừng động, tôi lau giúp chút, hồi hơi có sức, rồi hãy tắm rửa.” Doãn Triệt thanh hết sức dịu dàng săn sóc.

      cần , tôi có thể tự làm.” Trần Hi muốn thu hồi chân mình lại, nhưng lại phát tay Doãn Triệt đè mình xuống.

      còn có hơi sức sao?” Doãn Triệt chuyên chú tầm mắt nhìn chằm chằm vào nơi tư mật của , động tác tay chút ngừng nghỉ.

      Mặc dù động tác của khá dịu dàng, Trần Hi cũng là hơi cảm thấy đau nhói.” chút, đau.”

      “Ừ, tôi giặt khăn lông chút, ướt quá nhiều.” lời của Doãn Triệt khiến mặt Trần Hi trở nên đỏ bừng.

      Trần Hi định nhắm mắt để ý tới hành vi của nữa, cảm thấy thân thể bị lau sạch . Trần Hi mở mắt lần nữa, Doãn Triệt giống như tìm tòi nghiên cứu cái gì đó, nhìn chằm chằm vào nơi tư mật của .

      Trần Hi khôi phục chút hơi sức, kéo chăn qua che lại thân thể.

      chờ tôi lát, tôi ra ngoài chuyến.” Doãn Triệt tiếng, sột soạt mặc quần áo vào. lúc gần còn cầm theo thẻ mở cửa phòng, gian phòng trong nháy mắt trở nên u xuống.

      Trần Hi hiểu trong lòng Doãn Triệt muốn gì, nếu như là trước đây cao chạy xa bay, nhưng bây giờ vẫn cùng ở trong phòng, còn chăm sóc tỉ mỉ như vậy.

      Chẳng lẽ sống lại mà chỉ là ảo giác? Nhưng đúng, căn phòng này, người đàn ông này, còn có bộ dáng của , tuyệt đối phải là chuyện của năm năm sau.

      Cửa mở ra, trong phòng lại khôi phục ánh sáng. Trong tay Doãn Triệt cầm lọ thuốc mỡ, tự tay vén chăn người Trần Hi ra, ngón tay bôi thuốc mỡ phía ngoài cơ thể

      làm gì đấy?” Trần Hi loáng thoáng biết hành vi của .

      “Thuốc này làm giảm đau, tôi hỏi rồi, có thể dùng cho chỗ này” Doãn Triệt dứt lời bèn bôi thuốc cho .

      “Doãn Triệt... Doãn Triệt... Chúng ta chuyện chút.” Trải qua nghỉ ngơi và hồi phục, thân thể của còn suy yếu như lúc nãy, miễn cưỡng ngồi dậy, dùng chăn bao kín chính mình.

      Doãn Triệt nhìn thuốc bôi ngón tay, lên tiếng nhưng có chút bất mãn.

      “Doãn Triệt, chúng ta hãy quên hết những chuyện đêm nay ”.

      Trần Hi vừa dứt lời, sắc mặt Doãn Triệt trở nên trầm, mặt nỗi lên tia cười lạnh.

      tart_trung, hoadaoanhtrạch nữ thích bài này.

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 2


      “Doãn Triệt, cười cái gì?” Trần Hi đối với nụ cười này của Doãn Triệt vô cùng quen thuộc, người khác nhìn thấy cho là cười dịu dàng và thân thiện, nhưng Trần Hi lại biết, đây là giận quá hóa cười.

      Nhưng bây giờ, Trần Hi thể biểu quá mức ràng, năm năm trước là do bốc đồng và mê muội nên mới cùng với điên cuồng, chỉ cần liếc nhìn cũng cảm thấy hưng phấn lên. Nhưng bây giờ cũng có cách nào và cũng thể nào vạch trần .

      Nhớ lại lúc trước, là khổ sở, sau khi cùng với kết hôn, Doãn Triệt biết được Trương Nghiên ra nước ngoài, hơn nữa có thể vĩnh viễn cũng trở lại, mới lộ ra nụ cười này. Lúc ấy Trần Hi còn tưởng rằng có việc gì tốt chuyện muốn cùng mình chia sẻ. Nhưng chỉ là đẩy lên giường, ra sức đoạt lấy nhưng bên tai ngừng kêu tên Trương Nghiên.

      Trần Hi biết Doãn Triệt muốn trửng phạt , ánh mắt của tức giận như muốn cho biết, mặc dù phát tiết dục vọng người , nhưng trong lòng đều nghĩ đến Trương Nghiên. muốn trừng phạt biết tốt xấu mà phá hỏng tình của .

      Ngay lúc đó Trần Hi cảm thấy vô cùng căm phẫn và hối hận, thậm chí còn nghĩ tới, nếu như cố tình chen giữa Doãn Triệt và Trương Nghiên, chẳng lẽ hai người họ có thể lâu dài sao? người thể có mối quan hệ tốt với mẹ chồng, làm sao có thể cùng người đàn ông này lâu dài.

      Nhưng tất cả những thứ này chứng minh được gì nữa, vì khi ấy là vợ của Doãn Triệt, là mẹ của con và cũng là con dâu của mẹ .

      cứ như vậy mà bị số phận từng bước đẩy đến đường cùng. Trần Hi nghĩ đến ly hôn, nhưng lại cam lòng, cam lòng nhìn mình bị giễu cợt và phỉ nhổ rồi người đàn ông này lại trở thành chồng của Trương Nghiên. Nếu như vậy , ngoại trừ bị cười chê ra còn lại được gì.

      Nhưng cuối cùng, coi như kiên trì cũng được gì, bây giờ suy nghĩ lại đáng giá.

      than thở cái gì?” Doãn Triệt trả lời vấn đề của , chỉ hỏi ngược lại câu.

      có gì, chúng ta hãy giải quyết vấn đề hôm nay . Chúng ta coi như có xảy ra chuyện gì, yên tâm, tôi cũng ra.” Trần Hi giơ lên hai ngón tay, động tác có chút giống quân nhân tuyên thệ.

      “Tại sao? đừng quên việc hôm nay mở đầu nhu thế nào” ánh mắt Doãn Triệt càng trở nên lạnh lẽo.

      “Tôi...” Trần Hi cau mày, nếu như Doãn Triệt , đúng là thiếu chút nữa quên việc này bắt đầu như thế nào rồi. Nghĩ đến hiểu vì sao lại sống lại vào thời đểm xui như vậy.

      Nhưng mà quả sai, ra càng thêm mất mặt, chính là quyến rũ Doãn Triệt

      Doãn Triệt mang Trương Nghiên về nhà, hy vọng có thể chuyện cùng với cha mẹ sau này hai người tốt nghiệp kết hôn. Nhưng ngờ đến, Trương Nghiên trong trường học nổi danh là băng sơn nhân, bao giờ những lời lẽ khách sáo.

      Điều kiện của gia đình Doãn Triệt lại rất tốt, cha mẹ đều là nhân viên chính phủ, gia tộc cũng phải xuất thân bình thường. Ngày thường hai vợ chồng đều quen được tâng bốc, đối với kiểu băng sơn mỹ nhân này thể nào hứng thú nổi.

      Cuối cùng là chuyện tốt giải quyết được. Thậm chí cha mẹ Doãn Triệt còn giữ lại, khiến Trương Nghiên phải trở về trường học mình. Việc này cần phải , là do cha mẹ Doãn triệt đồng ý, cảm thấy Trương Nghiên thích hợp.

      Doãn triệt là chủ tịch hội sinh viên, Trần Hi lại là trợ lý, bởi vì ngưỡng mộ Doãn Triệt, Trần Hi thường lượn lờ vây quanh Doãn Triệt để lấy lòng.

      Nhưng ít nhiều cũng có chừng mực, hơn nữa Doãn Triệt khi ấy lại thuộc kiểu người “ba ”: chủ động, cự tuyệt, phụ trách. Hay cách khác là mặt mày tuấn tú, thân thủ bất phàm, Trần Hi lúc đó hiểu sao mối quan hệ cùng Doãn Triệt nếu so với người bình thường có chút thân mật.

      Bây giờ nghĩ lại, thấy mình ngu ngốc, tên Doãn Triệt cặn bã này, sao lại hiểu ái mộ ? Nhất định biết , nhưng cũng là thích cảm giác được các xoay quanh mình, giồng như những ngôi sao vây quanh mặt trăng thôi. Bây giờ khi sống lại, phát mình nhận thức ra được.

      Chẳng lẽ ông trời ngoài cho môt cơ thể điêu tàn như vậy nhưng lại có cái đầu trở nên thông minh hơn chăng.

      Trần Hi lại giống như từ trong cõi thần tiên tỉnh dậy.

      “Khụ khụ...” Doãn Triệt ho khan hai tiếng, khom người dùng hai cánh tay chống hai bên người Trần Hi “Có cần tôi nhắc nhớ lại hay ?”

      cần, cần” Trần Hi vội vàng phất tay.”Tôi nhớ được, quên đâu. Vì vậy tôi mới chúng ta hãy quên chuyện này , cứ xem như tôi tuổi trẻ hiểu chuyện, say rượu mà mất lý trí”.

      Trần Hi vội vàng cười khan hai tiếng “Nếu hãy mua thuốc tránh thai, tôi uống trước mặt , yên tâm, tôi tuyệt đối để mang thai con của đâu”

      Trần Hi Doãn Triệt dường như còn có nghĩ đến. Trần Hi vừa dứt lời, Doãn Triệt ngược lại hình như nghĩ đến việc gì đó, trong mắt có chút kinh ngạc và khó hiểu.

      Ánh mắt của nhìn dấu vết xốc xếch giường, vệt máu màu đỏ còn ở phía , nếu như có chứng cớ xác thực này với việc vừa mới ở trong cơ thể hẹp của . cơ hồ cho là mình vừa mới chơi xong và còn bị cầu phải giữ bí mật.

      bây giờ sao chứ?” giọng phức tạp của Doãn Triệt làm cho Trần Hi thể nắm bắt được tâm tình của có tốt hay .

      sao.” Trần Hi gật đầu cái.

      “Vậy tắm, mặc quần áo vào chúng ta ra bên ngoài ăn chút gì , tôi thấy đói quá nên chóng mặt rồi đấy.” Doãn Triệt tới lui, chính là muốn vào trọng điểm.

      Trần Hi chưa bao giờ nghĩ tới xuất tình cảnh như vầy, đầu tiên là tỉnh lại còn thấy Doãn Triệt dịu dàng đối đãi với mình, tiếp theo là hai người xong chuyện còn cùng với Doãn Triệt tán gẫu đông tây.

      Dựa theo tích cách của , phải là nên cảm thấy phiền phức, sau đó hối hận bỏ . Hận đem buổi tối này biến thành ảo giác, sáng mai chạy đến băng sơn mỹ nhân của mà ăn năn sám hối.

      “Tôi đói, buổi tối ăn rất no rồi.” Trần Hi chí đúng , bởi nhớ buổi tối lúc Doãn Triệt mực uống rượu chỉ biết ngồi ăn. Mới vừa vận động tiêu hao ít, nhưng vẫn là tốn sức, chỉ phối hợp hừ hừ vài tiếng, dĩ nhiên đau vậy cũng cần rồi, thế nhưng cũng tiêu hao bao nhiêu thể lực.

      Nghe Trần Hi , mặt Doãn Triệt liền biến sắc. Trong đầu lại cảnh điên loạn lúc nãy, lúc cuối đầu nhìn nơi hai người kết hợp, chỗ thịt non nớt của khít chặt lấy vật to lớn của , lúc ra vào còn phát ra tiếng kêu ướt át, nhìn thấy được cả chất lỏng và máu của .

      Hô hấp của Doãn Triệt trở nên gấp gáp và dồn dập “ xác định ăn no rồi?”

      “Tô ăn no rồi, thấy đói tự mình ăn ” Trần Hi vừa xong lại nhớ ra cái gì đó.”Àh, nếu được, sẵn tiện thanh toán tiền phòng , tôi mang nhiều tiền trong túi”.

      Trần Hi vừa xong, gương mặt ngượng ngùng đỏ ửng, hay quên, tại sống mình, điều kiện kinh tế lại tốt. nhớ lần trước Doãn Triệt biến mất, phải thanh toán tiền phòng, còn phải bồi thường ra giường, tính ra cũng quá đắt, hình như tồn của gần ngàn đồng.

      Cũng biết vì sao lúc đó Doãn Triệt lên taxi, trực tiếp cho tài xế chỗ này, Doãn Triệt lúc ấy dáng vẻ say rượu, lời đều , vậy mà hết lần này tới lần khác ràng đầy đủ tên, địa chỉ của khách sạn này.

      Suy nghĩ lại lúc đó thanh toán hết tiền phòng tháng của coi như phải ăn mì gói rồi.

      “Chỉ cần thanh toán tiền phòng là được sao?” Doãn Triệt cố gắng kiềm nén lửa giận xuống.

      “Ừ.” Trần Hi cắn răng, ra càng muốn tốt nhất thanh toán luôn tiền ra giường, nhưng bây giờ sau năm năm, câu này cũng .

      cần tôi thanh toán luôn cả tiền ra giường chứ?” Doãn Triệt vừa , trong lòng Trần Hi cảm khái, gật đầu liên tục. Trong lòng khỏi suy nghĩ, tên đàn ông này biết trải qua chuyện này bao nhiêu lần rồi?

      “Như vậy tốt nhất...”

      “Tốt nhất là sao?” Doãn Triệt hé mắt, trong mắt lộ ra tia nguy hiểm. “Nếu ra giường cũng thanh toán, vậy chúng ta đừng lãng phí, phát huy hết tác dụng của nó ”.

      Trần Hi hiểu ý của Doãn Triệt, nhưng chưa đến phút phát tên đàn ông này bắt đầu phát huy hết giá trị của mình bỏ ra thế nào.

      Còn chưa kịp phản ứng, cảm giác thân thể bị bàn tay kéo lại. Trần Hi trừng mắt, nhớ hai người lúc ấy có trải qua tư thế này.

      Trăm ngàn câu trong đầu còn chưa ra, Trần Hi còn mở miệng được.

      “Gọi tên của tôi” Doãn Triệt bóp chặt thắt hông của , để người ra vào, mỗi lần đều dùng hết sức lực buông tha . Trong lúc vô tình nhìn lọ thuốc mỡ bị thuận tay ném vào tủ giường, lại lên trong đầu cảnh xuân vừa rồi, càng làm hưng phấn dùng sức.

      “Doãn Triệt... Doãn Triệt...” ra Trần Hi kêu là để cho dừng lại, nhưng mỗi khi kêu tên của , vừa định cấu kế tiếp lại bị đâm vào, làm chỉ có thể tự chủ thốt lên được tên của .

      “Ngoan... tiếp tục...” tay Doãn Triệt càng ra sức, Trần Hi muốn thoát nhưng cách nào thành công, mở to miệng hít lấy khí, tránh khỏi khoái cảm kịch liệt mà hôn mê.

      “Yên tâm, ra giường cùng tiền phòng sáng mai tôi thanh toán.” giây trước lúc hôn mê dường như nghe thấy câu này.

      tart_trung, hoadaoanhtrạch nữ thích bài này.

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 3


      Lúc Trần Hi tỉnh lại lần nữa, phát mình mệt mỏi đến mức cả ngón tay tựa hồ cách nào nhúc nhích được. biết hình dạng mình bây giờ thành ra cái gì nữa, chỉ cảm thấy phía dưới thoải mái chút nào. Hoảng hốt nhớ lại, ấn tượng cuối cùng lúc đó là làm cho ngất .

      trợn to hai mắt nhìn về phía trần nhà, chung quanh yên tĩnh, lần này dám cam đoan, trong gian phòng này trừ mình ra tuyệt đối còn ai khác.

      Dường như đây là lúc trước khi sống lại, cùng với Doãn Triệt sau lần đầu tiên? Bên trong khách sạn Lãnh Băng Băng, trống rỗng, thừa nhận mình mất sợ hãi của ngây thơ, cùng với vui sướng khi được lên giường với người mình ái mộ.

      Thử ngồi dậy, cảm thấy có dòng chất lỏng từ trong thân thể chảy ra, tình huống như thế đối với cảnh vợ chồng sinh hoạt sau năm năm cưới nhau còn thấy xa lạ gì nữa.

      Trần Hi trở mình cái, thân thể đau nhức làm nhịn được mở miệng hít thở lấy khí. run rẩy bước xuống giường, chân bủn rủn chống đỡ nổi cơ thể làm ngã xuống dất.

      “Doãn Triệt là tên khốn kiếp, tôi nguyền rủa .” mắng tiếng.

      Sau đó từ từ bò dậy vịn vào tường, cố gắng di chuyển vào phòng tắm. Nhìn hình ảnh của mình trong gương, người đầy vết xanh tìm tập trung chủ yếu ở hông, cổ lộ nhiều dấu hôn đỏ hồng. Miệng sưng húp lên nhìn vào cũng biết là do bị hôn hay bị cắn.

      Học vạn quyển sách bằng vạn dặm đường, Trần Hi cảm thấy những lời này quá cực kì có đạo lý. Những thứ tình tiết trong tiểu thuyết ngôn tình đều là vớ vẩn, ai đêm bảy lần đối với phụ nữ là hạnh phúc, cứ thử xem có đau chết .

      Bất quá may mắn là bây giờ cơ thể như trước đây, nhưng trong lòng của còn như vậy, đối với tất cả những chuyện này cũng xem ít.

      “Doãn Triệt tên khốn kiếp này.” Vừa bước vào phòng tắm khỏi mắng thêm câu. Mỗi bước đều tựa như phải dùng hết sức lực.

      Đưa tay mở vòi sen, dòng nước ấm áp chảy qua cơ thể, dùng rất nhiều sữa tắm phủ lên đầy thân thể mình. Nước chảy mang bọt xà phồng đồng thời mang hết những thứ dơ bẩn người.

      Đầu vẫn có chút choáng váng, nhưng mà ngộ ra ít, nhưng có chuyện cảm thấy mình cần phải biết , kiếp trước là chết thế nào, làm sao lại có ấn tượng gì! Chuyện liên quan đến sống chết quan trọng như vậy mà lại có thể quên, nhắm mắt lại tắm rửa tiếp hồi, vẫn là muốn suy nghĩ tiếp đứng lên. Thôi, muốn, cũng tin ông trời cho sống lại lần nữa sao lại để lại chết thêm lần nữa.

      Từ trong phòng tắm ra ngoài, cảm thấy chân mình có sức hơn, vòng quanh giường, từ mặt đất nhặt y phục bị xé rách lên. Nhìn chằm chằm những y phục này, khỏi lại bắt đầu hồi tưởng, ban đầu mình là làm sao mặc những y phục này để trở về trường học được?

      “Leng keng...” chuông cửa phòng khách sạn vang lên, Trần Hi lấy áo choàng tắm của khách sạn mặc vào, tới nhìn qua khe cửa, là nhân viên phục vụ nữ cầm trong tay thứ gì đó.

      “Xin chào, đây là Doãn tiên sinh cầu tôi đưa cho .” Nhân viên phục vụ đem túi đồ đưa cho Trần Hi.

      “Cám ơn.” Trần Hi đáp tiếng rồi nhận lấy túi đồ.

      Sau khia đóng cửa lại, đem đồ trong túi đổ ra giường, là bộ y phục, còn có cả đồ lót. Trần Hi lật xem nhãn hiệu chút, khỏi chắc lưỡi hít hà, giá cả xa xỉ nha!

      Trần Hi lầy từ trong túi quần áo ra mảnh giấy, lướt qua nội dung tờ giấy, chính là bút tích của tên cặn bả Doãn Triệt.

      [Tôi có việc gấp trước, tỉnh lại gọi điện thoại cho tôi]

      Trần Hi thuận tay đem tờ giấy vo thành cục ném vào trong thùng rác. Liên lạc ? Đùa gì chứ, tại chỉ muốn về sau cả đời qua lại với nữa.

      Kiếp trước ở bên cạnh bị thiệt thòi ít, đời này quyết định chạy càng xa càng tốt.

      Về phần kiếp trước nhớ ra có phải mình cũng mặc y phục Doãn Triệt chuẩn bị để về trường học hay .

      như vậy, cũng thèm nghĩ ngợi, bắt đầu từ hôm nay là người hoàn toàn mới. Trần Hi, bắt đầu từ hôm nay muốn có cuộc sống như kiếp trước nữa.

      ***

      “Mẹ, có chuyện gì, để cho người gọi con về gấp như vậy, con vừa mới hôm qua mà?” Doãn Triệt nhìn mẹ mặt có chút bất đắc dĩ, vốn là còn định hôm nay cùng Trần Hi trò chuyện chút, ngờ, lại bị mẹ mình gọi điện gấp kêu trở về.

      “Tối hôm qua đâu, mẹ hỏi Bành Vũ con ở trường học, mẹ và cha con tuyệt đối đồng ý con và cái gì... Nghiên ở cùng nhau đâu.”

      “Trương Nghiên, mẹ...” Doãn Triệt nhắc nhở mẹ , thế nào cũng lui tới với này hai năm rồi, mẹ ngay cả cái tên cũng gọi ra được, cũng biết là ai thất bại.

      “Có phải con cùng đứa con đó sống ở ngoài , mẹ cho con biết, đừng hy vọng gạo nấu thành cơm là được, mẹ và cha con tuyệt đối chấp nhận cảnh tới cửa khóc sướt mướt cầu gánh hậu quả đâu. Xem ra băng thanh ngọc khiết mà cùng học trưởng của mình sống chung phóng khoáng như vậy, căn bản là cũng biết lễ nghĩa”

      “Mẹ, yên tâm con có cùng ấy ở chung chỗ.” Doãn Triệt có chút nhức đầu, ngày hôm qua uống rượu quá nhiều làm cho thái dương căng ra đau nhức.

      “Vậy cùng với ai?” Vẻ mặt mẹ Doãn cũng ít.

      có người nào, con khách sạn Tiểu Cữu Cữu thuê phòng, mình uồng rượu thôi, tin mẹ nghe mùi rượu quần áo con .” xong Doãn Triệt hường gần đến bên cạnh mẹ Doãn.

      Mẹ Doãn mặc dù đối với lời của có mấy phần tin, nhưng trời sanh bà có tính thích sạch , hơn nữa ghét thân người có mùi rượu thuốc, cho dù là con trai của mình, bà cũng có chút khó chịu.

      “Được rồi, nhanh tắm , lát nữa Trần thúc và con ông ấy đến đây ăn cơm.”

      “Trần thúc nào?” Doãn Triệt vừa định lên lầu, liền dừng bước chân lại.

      “Trần Xương cùng con của , con quên là con từng giúp nó học thêm đó sao.”

      ấy tới làm gì?” Doãn Triệt có chút hiểu.

      “Từ mẹ quản lý con quá nghiêm khắc rồi, nên lên đại học gặp người liền cảm thấy tệ, tiếp xúc nhiều khác cũng tốt.. Trần Tuyết Lệ năm nay mới vừa thi lên đại học, vừa vặn lại cùng trường học với con, giúp đỡ chăm sóc nó chút. Đứa con này xem ra cũng dịu dàng, vừa nhìn biết là tốt.”

      Mẹ Doàn dong dài ít, Doãn Triệt rất vất vả mới tìm ra ý tứ trong câu của mẹ . nhàng nhếch khóe miệng, trong lòng đối với cách nhìn người của mẹ có chút bất đắc dĩ. Trần Tuyết Lệ nếu là tốt, Doãn Triệt cũng nhất định là người đàn ông tốt rồi.

      đến lại thấy mất mặt, lần đầu tiên của chính là bị tiểu quỷ Trần Tuyết Lệ cướp . Lúc ấy mới vừa thi tốt nghiệp trung học xong, Trần Tuyết Lệ là tốt nghiệp trung học cấp đệ nhất. Cũng biết là do chủ ý của ai để cho kèm Trần Tuyết Lệ học thêm, giữa ban ngày ban mặt. Trần Tuyết Lệ cởi hết quần áo mà dụ dỗ lên giường.

      Suy nghĩ chút đúng là cảm thấy xấu hổ, lúc ấy vốn là còn rất thuần khiết, sau khi cùng Trần Tuyết Lệ qua lại, về sau dừng được. Hai người đúng là trải qua những ngày nghỉ rất sảng khoái.

      Đáng thương cho lòng dạ ngây thơ của lúc đó, ai chỉ có phụ nữ mới gặp phải tình huống đáng thương chứ. Nhớ ngày đó, cứ tưởng là gặp được tình đích thực rồi đó thôi, cho đến có ngày bắt được tiểu quỷ đó cùng với người đàn ông khác lên giường, còn chẳng biết xấu hổ mà muốn mời cùng tham gia, mới nhận diện mạo của ấy.

      “Được.” Doãn Triệt nghiêng đầu sang chỗ khác cho mẹ nhìn ra khác thường của , qua thời gian gặp, biết tiểu quỷ đó giờ thế nào.

      Doãn Triệt lên lầu cởi quần áo vào phòng tắm, soi vào gương dò xét thân thể hoàn hảo trước mặt, sau lưng từng vết hồng nhìn vào có chút ghê người. Mắt nhắm lại hồi tưởng màn đêm qua, cảm giác chỗ nào đó trong cơ thể lại cứng lên.

      nghĩ tới bình thường nhắn đó lại làm cho có cảm giác tốt như vậy, thậm chí so Trương Nghiên còn tốt hơn.

      Tính toán ra, Trương Nghiên với là lần đầu tiên, nên khó tránh khỏi đối với rất quý trọng. Đêm đó là tốn hao ít sức lực mới dụ dỗ được dâng hiến cho mình.

      Lưu luyến bông hoa nhiều năm như vậy, đối với Trương Nghiên cũng có chút tình cảm. Nên mới hưng khởi tốt nghiệp xong liền có ý niệm cùng kết hôn với , nhưng vạn lần nghĩ tới, nhận được ủng hộ của cha mẹ Dõan. Nhưng phải lại, Trương Nghiên cũng do được Dõan Triệt cưng chiều, nên mới có tính tình tùy hứng như vậy, nhưng lần này đối với cha mẹ như vậy cũng quả kiêu ngạo quá mức.

      “Ahhh, móng vuốt này xem ra cũng rất lợi hại.” Mở vòi sen, dòng nước nóng chảy qua lưng làm có chút đau nhói.

      Doãn Triệt nhếch miệng, mang mặt nụ cười đùa giỡn, trong lòng tính toán đắc ý, lần sau gặp lại tiểu mèo hoang đó, nhất định phải cắt đứt hết móng vuốt của , tránh sau này làm hại mình.

      ***

      “Hắt xì...” Trần Hi vào sân trường, khỏi rùng mình cái. Bây giờ qua buổi trưa, bụng đói đến nổi sôi sung sục. Trần Hi có chút hối hận buổi sáng tại sao ăn cơm, nếu lúc ấy đồng ý ăn cơm vời Doãn Triệt, có lẽ cũng bị trừng phạt lần nữa, đoán chừng bây giờ cũng đói thế này.

      Có lúc dục tốc bất đạt, đúng là đạo lý này, lúc ấy chỉ muốn thoát khỏi tên đàn ông đó, nghĩ tới câu vô tâm lại làm cho mình bị trả giá như vậy, may tại tất cả đều qua rồi.

      Trần Hi bước nhanh hơn, suy nghĩ thời gian này cũng chỉ có thể đến cửa hang tiện lợi dưới ký túc xá mua mì gói nấu ăn.

      “Trần Hi... Chờ chút.”

      tăng tốc nhanh chân về phía trước, nhưng lại đụng trúng ngăn trước mặt mình.

      Ngửi mùi thơm quen thuộc, Trần Hi trong lòng thầm kêu may rồi, sao mà tất cả đều giống như trước đây, nhớ kiếp trước hình như mình có vô tình gặp được nữ thần của Dõan Triệt như vậy!

      “Trương học tỷ.” Trần Hi nhếch miệng cười tiếng.” đúng dịp!” phát lần được sống lại mọi chuyện chính giống trước đây, nhớ trước đây từng hận thấu xương người trước mặt, nhưng bây giờ chút chán ghét, thậm chí còn mong ấy mau cùng Dõan Triệt hợp lại .

      có thấy Doãn Triệt ? Người ở ký túc xá hôm qua trở về, họ thấy cùng nhau, mà nghe cũng quay về ký túc xá”. Gương mặt Trương Nghiên lúc nữa câu trước rất đáng , nhưng đến phần sau nhìn có vẻ rất thâm trầm sâu xa.

      “Vậy sao?” Trần Hi làm ra vẻ kinh ngạc.”Tôi cũng vậy nhìn thấy Doãn học trưởng!”

      “A, có việc gì đâu, tôi chỉ là muốn hỏi chút.” sắc mặt Trương Nghiên tối tăm, ánh mắt cứ liếc phía cổ Trần Hi hỏi.”Học muội cũng qua lại với bạn trai àh?”

      “Ha ha, học tỷ đùa rồi, đương nhiên là có, sao lại ” Trần Hi mặt đổi, tim run, còn làm ra vẻ có chút ngượng ngùng.

      Thấy Trương Nghiên há miệng, nửa tin nửa ngờ xoay người rời .

      Trần Hi thầm thở dài hơi, nghĩ thầm, năm năm quả uổng phí. Dưới tình huống này mà còn có thể bình tĩnh như thế, có chút sơ hở nào.

      Nàng ở trong lòng hận hận nghĩ, nếu là đổi người khác hỏi, nàng là bị chó cắn.
      tart_trungtrạch nữ thích bài này.

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 4


      Đem mì gói trở về phòng ký túc xá, cửa phòng khóa, bên trong bóng người. Lúc này Trần Hi mới nhớ đến chiều nay có buổi báo cáo của vị giáo sư trẻ.

      Hôm nay, tâm ý chỉ mãi lo nghĩ đến Doãn Triệt, ngay cả vị giáo sư này tên gì cũng nhớ nổi, chỉ nghe là vóc người rất tuấn tú.

      Trần Hi tìm ra hộp cơm đem mì gói bỏ vào, từ trong ngăn kéo lấy ra đôi đũa, quấy sơ tô mì chút rồi gắp bỏ vào miệng. Khí nóng trước mặt làm mở mắt khó khăn, khi nuốt mì gói vào, đột nhiên thấy sửng sốt.

      Trần Hi thấy nước mắt mình từng giọt rới xuống tô mì. bất đắc dĩ cười cười, mặc dù khóc nhưng biết cũng phải do mình quá đau lòng, ngược lại có khi do vui sướng mà xúc động.

      Loại thức ăn bình dị này lâu được thưởng thức qua. Doãn Triệt luôn luôn thích những bữa ăn phong phú, thức ăn như thế này đối với chính là đồ bỏ . Trong năm năm chung sống này, dù là ăn tô mì, cũng phải bỏ thêm rau cải, ngêu sò, các loại tôm cua hải sản. Tên đàn ông kia được chiều chuộng quá mức, hành cũng ăn, kể cả những món ăn có mùi hành.

      Trần Hi cúi đầu nghĩ lại, lúc ấy làm sao mà có thể sống được. may là ông trời lại cho cơ hội sống lại lần nữa, cũng làm cho hoàn toàn hiểu được thói quen của tên đàn ông cặn bã kia.

      Rất nhanh cả phần sợi mì bị ăn sạch, thậm chí ngay cả nước mì cũng bỏ qua.

      có gì thích bằng sau ăn no là ngủ giấc, Trần Hi vuốt vuốt bụng bò lên giường. đụng đến sao, động đậy chút thấy đau giật cả mình. Bên hông đau đớn làm lại tức giận đem Doãn Triệt ra chữi mắng thêm trận, điều này càng làm quyết tâm cả đời muốn dây dưa qua lại với .

      ***

      “Hắt xì...” Doãn Triệt vuốt vuốt mũi. “ xin lỗi...” áy náy nhìn mọi người bàn ăn tiếng xin lỗi. Doãn Triệt liếc mắt lướt qua Trần Tuyết Lệ, tiểu quỷ này ở dưới lại an phận, chân cứ cạ cạ vào bắp chân .

      Doãn Triệt hé mắt, tâm tư quả cũng bị ta quyến rũ chút.

      “Con ăn no rồi, mọi người cứ từ từ ăn, con lên lầu trước đây.” Ý vị sâu xa nhìn Trần Tuyết Lệ cái, Doãn Triệt bỏ đũa trong tay xuống.

      “Dì à con cũng ăn no rồi, con muốn hỏi Doãn chút chuyện trong trường học.” nghe Trần Tuyết Lệ gọi tiếng “” làm Doãn Triệt chỉ cảm thấy phía dưới căng thẳng, đúng là cũng có hoài niệm mùi vị của ta.

      Tiểu quỷ này, vô cùng phóng đãng, sức chịu đựng cũng rất mạnh, bất luận cùng ta chơi kiểu gì đều tiếp chiêu được. Nghĩ lại, trước đây những trò chơi mới lạ đều học được từ mà ra.

      “Tiểu Triệt con cùng Tuyết Lệ hàn huyên chút .” Mẹ Doãn vui vẻ thấy việc sắp đặt thành.

      “Được ạ.” Doãn Triệt gật đầu, nhìn Trần Tuyết Lệ mở trừng hai mắt, trong lòng hai người dều nhìn thấu hàn huyên cái gì rồi, còn chưa ăn cơm xong quyến rũ như vậy.

      Phòng ngủ rất lớn, chức năng cũng rất đầy đủ, ngoại trừ chiếc giường lớn ra, còn có khu vực để nghỉ ngơi giải trí. Toàn căn phòng màu sắc rất đơn điệu, chỉ có màu trắng và xám tro là chủ đạo, ngay cả ghế sofa nhìn cũng vô cùng chỉnh tề. Thoạt nhìn có thể liên tưởng đến là người vô cùng tuấn lãng lịch .

      Doãn triệt bình tĩnh ngồi ghế sofa, cánh tay mở rộng gác lên thành ghế, khóe miệng nhếch lên, trông có vẻ bất cần.

      Trần Tuyết Lệ khóe miệng tươi cười, ta nhìn chung quanh căn phòng chút, trước mặt Doãn Triệt cởi từng cút áo ra. Phải ta vô cùng sành sõi. Cho dù tốt nghiệp, lại còn mặc bộ váy đồng phục, nếu như Doãn Triệt biết là thuộc kiểu người gì, chừng rất thích dáng vẻ thục nữ của .

      Đợi đến cút áo thứ tư được cởi ra, loáng thoáng nhìn thấy nội y của ta cùng cặp núi đôi trắng tuyết cao vút.

      “Xem ra cũng nhàn rỗi, càng ngày càng lớn nhỉ.” Doãn Triệt trong lời mang theo ý châm chọc.

      “Nhưng có ai được cái đó lớn như ” Trần Tuyết Lệ trêu đùa liếm môi cái, cố ý khom người để Doãn Triệt nhìn thấy cơ thể như của mình.

      “Reng...” Giật mình nghe tiếng điện thoại, Doãn Triệt lấy tay ra hiệu cho ta tạm ngưng.

      “Chuyện gì?” Doãn Triệt e dè nhận điện thoại.

      ở đâu?” Là Trương Nghiên gọi tới, thanh của nghe có chút buồn bã.

      Trần Tuyết Lệ tựa hồ nghe được trong điện thoại là tiếng phụ nữ, ta sải bước về phía trước ngồi lên đùi Doãn Triệt.

      Doãn Triệt nhíu mày, cũng quản cử chỉ mờ ám của ta, tiếp tục điện thoại “Ở nhà.” cố gắng để giọng điệu của mình nghe dịu dàng chút.

      “Hai ngay gặp nên em nhớ , khi nào mới trở về? lời Trương Nghiên khiến Doãn Triệt nhíu nhíu mày, nếu là bình thường có lẽ còn dỗ dành , nhưng bây giờ chút ý tưởng đối đáp với cũng có.

      “Trương Nghiên, chú ý thân phận chút, cũng phải là vợ tôi.” xong câu đó, Doãn Triệt liền qua loa cúp điện thoại.

      Trần Tuyết Lệ thấy vừa cúp điện thoại liền tuột xuống chân , ta cố ý quỳ giữa hai gối của Doãn Triệt để có thể từ nhìn xuống thấy được toàn bộ ngực của mình. kéo khóa quần xuống, tay luồn vào trong quần lót nhàng kéo ra.

      “Ách... cũng tuyệt tình, mấy hôm trước phải còn dẫn về đòi kết hôn sao, giờ liền xem như có quan hệ với mình, từ trước đến giờ vẫn luôn cái bộ dáng này, bội phục được.” Trần Tuyết Lệ trong mắt có chút châm chọc, tay của cũng tiếp tục trêu đùa.

      Doãn Triệt hưởng thụ hầu hạ của ta, lười biếng tựa vào ghế sofa.”Bớt thời gian nhảm , bằng để cho miệng của làm chuyện hữu dụng chút, muốn làm nhanh ra.”

      Trần Tuyết Lệ kiều cuối đầu xuống, rất biết bày tư thế, để cho mình đầu hơi cong, lộ ra cổ cùng xương quai xanh. Đồng thời cũng có thể làm cho thấy động tác của mình, loại này tư thế vô cùng hấp dẫn.

      Doãn Triệt liếc mắt cái ràng là bộ ngực này cũng phải cỡ D, nhưng ngược lại cảm giác có cái gì đó đúng nhíu nhíu mày, vốn vừa mới có hứng thú lền biến mất hầu như còn gì.

      “Mặc quần áo vào thôi.” Lời của khiến Trần Tuyết Lệ kinh ngạc ngẩng đầu lên, ta phát Doãn Triệt mặt đúng là chút tâm tình nào.

      làm sao vậy, mới vừa rồi giọng điệu còn như nhịn được, giờ lại ra dáng vẻ thủ thân như ngọc rồi.” Trần Tuyết Lệ đứng lên, tự mình lần lượt cài lại từng cút áo, đúng là có số người thể động vào được.

      “Bớt lo chuyện của người khác , chỉ là đột nhiên có tâm trạng nữa.” Doãn Triệt tự mình sửa soạn lại y phục.

      Mất hứng bỏ , hai người xuống lầu, Cha mẹ Doãn và Trần Xương ăn cơm xong ở trong phòng khách uống trà. Mọi người hàn huyên hồi, Doãn Triệt liền tìm lý do ra khỏi nhà.

      Thời gian qua rất nhanh, từ lúc trưa ra khỏi khách sạn cũng biết bé kia như thế nào.

      Khóe miệng cong lên, tay cầm tay lái, tay khác theo nhạc gõ gõ vào tay lái.

      bé kia ngực cùng lắm cũng là cỡ B, so với Trương Nghiên có khi còn hơn. Nhưng cũng may nắm ở trong tay mặc dù đủ lớn nhưng lại vô cùng trắng nõn, loại cảm giác nắm trong lòng bàn tay này để lại cho dư vị mà từ người khác chưa bao giờ cảm nhận được.

      Mới vừa được Trần Tuyết Lệ bày ra màn yến tiệc thị giác lại làm cho thấy quyến rũ, ngược lại để cho nhớ tới vật này.

      bé kia tên gọi là gì nhỉ? Doãn Triệt suy nghĩ chút, vẫn là có chút nghĩ ra, bình thường luôn là thích dùng từ học muội để gọi, như vậy cũng tốt xem ai cũng như nhau, vừa thông dụng cũng làm cho gọi sai tên.

      Giống như nghĩ đến cái gì đó, Doãn Triệt bật điện thoại di động ra, xem cuộc gọi đến, nếu như nhớ lầm, bé này chiều hôm qua có gọi điên cho sau đó cón đến tìm .

      tên “trợ lý” to lớn đập vào mắt , sai chính là tên này, Doãn Triệt tâm tình vui vẻ cười cười. Chính là trợ lý này hay lượn lờ bên cạnh . Lúc ấy cũng biết nghĩ như thế nào lấy cho cái tên này, tại cảm thấy, xưng hô này cũng tồi. Đầu ngón tay nhàng bấm nút gọi.

      “Này, là tôi, tỉnh ngủ chưa?”

      “Tút...tút...” Doãn Triệt cau mày nhìn điện thoại bị cắt đứt liên lạc, vừa rồi tuyệt đối nghe lầm, điện thoại ràng là có tín hiệu, tiểu tử này lại dám tắt điện thoại của , lá gan cũng .

      “A...” Trần Hi liếc mắt nhìn trong lúc bối rối bị ngã xuống đất, điện thoại bay ra ngoài.

      Cái tên cặn bả đó sao lại gọi điện thoại cho mình, phải nên tìm nữ thần của sao, đùa gì thế. nên làm gì, Doãn Triệt tính khí luôn luôn tốt, nhất định hành hạ mình.

      Trần Hi hốt hoảng biết phải làm sao, điện thoại đánh thức mơ màng trong giấc mộng dậy kịp cho suy nghĩ xem phải làm sao.

      “Két...” Tiếng đẩy cửa vang lên, bạn cùng phòng của Trần Hi, Hà Kỳ vào “Mi đáng tiếc, ta với mi rồi, giáo sư đó rất đẹp trai.”

      Trần Hi che mình miệng chặn lại tiếng kêu, thế nhưng lại quên tại là được sống lại. Bây giờ phải là vợ của Doãn Triệt, đem lo lắng nuốt xuống, vội cái gì, tại quan hệ gì cũng có.

      “Mi làm sao vậy, điện thoại sao lại rớt ở đây?” Hà Kỳ nhặt đện thoại lên đưa cho .

      “Ngủ quên, nó vang lên, làm ta hoảng sợ, ha ha.” Trần Hi cười khan hai tiếng, tiếng cám ơn, vội vàng nhận lấy điện thoại di động.

      “Mi hôm qua hưng phấn tìm học trưởng, đêm cũng trở lại, chút coi, thế nào rồi?” Hà Kỳ gương mặt tai quái hỏi.

      Nghe Hà Kỳ hỏi làm Trần Hi sửng sốt nhớ lại, cũng biết trả lời vấn đề này như thế nào, những ký ức lúc trước lần lượt ra trong đầu. Năm năm trước đúng là bại não, trong phòng ngủ hân hoan kích động mà muốn hẹn hò cùng Doãn Triệt. Làm sao lúc đó lại thiếu não như vậy, lúc ấy rốt cuộc nghĩ như thế nào? Còn cao hứng nam nữ hẹn hò nữa chứ!

      “Kể ra chút coi, thời gian bao lâu, đêm mấy lần?”

      Trần Hi loáng thoáng trong đầu hình ảnh hôm qua, đêm mấy lần? mơ hồ nhớ , chỉ nhớ mình bị lăn qua lộn lại, rồi hôn mê bất tỉnh.

      rốt cuộc là làm mấy lần, thời gian bao lâu? Trần Hi thực bắt đầu suy nghĩ đến vấn đề này, hình như sau khi hai người kết hôn, cũng nhớ chuyện này lắm, chỉ nhớ là đủ lâu và mạnh mẽ mà thỏa mãn mình.

      “Phải dùng tới thời gian dài như vậy để nghĩ sao? Có phải là quá hay , thất vọng .” Hà Kỳ tinh quái đuổi sát buông.

      Trần Hi kịp phản ứng lại, vừa rồi sao mình lại còn suy nghĩ đến những thứ bậy bạ đó.

      có, căn bản là ta nhìn thấy cái đó của .” Trần Hi tự an ủi mình, dù sao đây cũng là lời dối có ý tốt.

      “Vậy cái dấu hôn cổ mi là sao.” Hà Kỳ ràng tin.

      “Ta chỉ cho mi nghe, mi đừng cho người khác biết nha.” Trần Hi ra sức làm ra vẻ mặt thần bí.

      “Mi , ta cho ai biết đâu.” Hà Kỳ quả cũng rất nhiều chuyện.

      “Mi có biết câu “gối thêu hoa” , cái đó trông khá mà dùng được, trừ bề ngoài đẹp mắt chút, căn bản là...” (ám chỉ người có hình dáng mà có năng lực).

      “Mi được?” Hà Kỳ trợn to hai mắt.

      Trần Hi đột nhiên cảm thấy mình có chút nham hiểm, với cái miệng của Hà Kỳ này làm sao có thể giữ bí mật, trừ phi là ấy chết .

      “Cũng hẳn là như vậy, chỉ là hôm qua lúc uống rượu, hình như là uống say rồi về sau lại làm được gì, còn lúc bình thường ta biết.” Trần Hi nghĩ có lẽ như vậy còn có thể cứu vãn chút mặt mũi cho Doãn Triệt, dù sao cũng bao nhiêu năm làm vợ chồng, dù có đối xử chút bạo lực, nhưng cũng bạc đãi thiếu ăn thiếu mặc.

      “Ta nghe , rượu có thể giúp người ta hưng phấn, thế nhưng mà lại vẫn được chính là được, mi đừng vì thần tượng của mình mà giúp che giấu.” Hà Kỳ làm như phát ra chân tướng, mặt vô cùng hưng phấn, giống như ta ước gì toàn thế giới cũng biết điều bí mật này với mình.

      “Ta nghe , có đàn ông ngay cả chỗ đó cũng dậy được có phải hay ?” Hà Kỳ càng thanh càng phấn khởi phát ra to hơn.

      “Ha ha.” biết trả lời như thế nào, nếu như gật đầu phải, như vậy nhất định có nghĩa là Doãn Triệt được rồi, còn nếu như phải, đây chẳng phài hàm ý hai người làm chuyện đó rồi sao.

      “Mi cười như vậy là đúng rồi phải !” Hà Kỳ càng hét lớn hơn “Vậy chẳng phải chính là giống như nấm kim châm sao?”

      “Nấm kim châm?” Trần Hi thấy kỳ quái, đây là ví dụ kiểu gì vậy, cuộc sống trước đây dường như quan tâm lắm, đối với những chuyện mới mẻ này đúng là theo kịp.

      “À, chính là câu chuyện của nấm kim châm cùng với hắc mộc nhĩ, mi cứ lên Baidu mà tìm thấy ngay, dù sao ta cũng rãnh mà kể.”

      Trần Hi buồn bực suy nghĩ về câu của Hà Kỳ.

      “Bốp bốp...” Tiếng vỗ tay vang lên.

      Trần Hi nghe tiếng động liền quay lại nhìn, chỉ ước giờ này được vùi mình trốn trong chăn.

      Doãn Triệt vừa cười vừa vỗ tay vào, mặt cười rất tươi nhưng ánh mắt lại ra tia sắc bén khiến người khác rùng mình.

      P/s Haizz cái vụ nấm kim châm với hắc mộc nhỉ bậy bạ này làm ta tra google cả buổi trời, ai hiểu cứ tìm bác google nha, càng ngày càng thấy chóng mặt khi edit cái truyện này, muốn đập đầu vô gối ghê:hixhix: *vò đầu bứt tóc*
      tart_trungtrạch nữ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :