1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chúng ta bắt đầu lại nhé - Tiểu Nhi Nhi ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chúng ta bắt đầu lại nhé

      Thể loại: trùng sinh, đại

      Số chương: 40 ( hoàn)

      Tác giả: Tiểu Nhi Nhi


      Chương 1

      làm gì vậy?

      thấy rồi còn hỏi? Bị quáng gà đột xuất hả? ta tại là bồ của tôi, tôi nghĩ nên hiểu người đàn ông thành công thể thiếu ong bướm bên ngoài.

      – Vậy chúng ta ly hôn .

      cái gì?

      – Tôi thỏa thuận cùng , chúng ta ly hôn .

      – Cái gì? bị điên à?

      hiểu tiếng người sao? Thôi được, nghe cho kĩ đây. Tôi gửi đơn ly hôn có chữ kí cho , đồ đạc cũng thu dọn sau. Còn gì nữa nhỉ? À, yên tâm, khỏi lo chuyện tài sản, tôi cần. Vậy nhé, chúc tiếp tục vui vẻ.

      mỉm cười chào , nụ cười bình thản như bản thân phải người vợ 5 phút trước còn bắt gặp chồng mình lăng nhăng với ả đàn bà khác. Bước khỏi căn nhà nơi hai người chung sống hơn 3 năm nay, cảm thấy mình đúng là điên, có người vợ nào bình tĩnh như ? hiểu nổi bản thân nữa. rảo bước, muốn mau chóng rời khỏi nơi này, đâu cũng được.

      Gia Hân thiếu kiên nhẫn đứng chờ thang máy chầm chậm đếm ngược bảng điện tử. Từ hành lang vang lên tiếng bước chân ngày càng gần. Những bước chân quen thuộc đến nỗi cần quay lại cũng có thể nhận ra chủ nhân của chúng.

      mất bình tĩnh. Gã khốn này còn muốn thế nào nữa?

      Người đàn ông đuổi tới cũng bực tức kém:

      – Trương Gia Hân! muốn náo loạn gì hả? Đàn ông thời buổi này ai chẳng có vài ba người tình ở bên ngoài, có cần phải làm quá như thế ?

      – Những gì cần , hết, còn thắc mắc gì, có thể với luật sư của tôi sau. Tôi hy vọng chúng ta có thể chia tay nhau trong hòa bình.

      – Gia Hân, có cần phải lạnh lùng thế ? Chẳng lẽ, coi cuộc hôn nhân 3 năm qua của chúng ta là trò đùa sao?

      – Triệt Hàn… nghĩ là tôi đùa sao?

      ta mới là người ngoại tình, nhưng tình huống này sao giống mới là người phụ bạc vậy? Hết chịu nổi thái độ của ông chồng đáng kính vài phút trước còn chuẩn bị lăn lộn giường với người đẹp, bước về phía cầu thang. Kệ nó , 15 tầng chứ 20 tầng cũng muốn nhìn mặt gã khốn kiếp này thêm giây phút nào nữa.

      Qủa quyết quay , Gia Hân nhanh về phía thang bộ. Vừa dợm bước xuống cầu thang, vội đuổi theo, còn hét to:

      đứng lại đó cho tôi, có nghe thấy ? Trương Gia Hân!!!!

      tiếng chút thôi, giờ nếu mọi chuyện lộ ra, người xấu mặt chẳng phải là sao?

      Khuôn mặt Triệt Hàn trở nên khó coi cực điểm, muốn kéo người phụ nữ vô tình này lại, bằng mọi giá làm mọi chuyện. Nghĩ là làm, dùng sức kéo lại, nhưng mất đà, va phải thành cầu thang. Chỉ có điều thành cầu thang cứ như vậy đổ theo người . Đầu óc trống rỗng, trước khi hiểu mọi chuyện, có lực mạnh hơn kéo tay lại, hoán đổi vị trí hai người cho nhau…


      Gia Hân cũng tột cùng bản thân là ngu ngốc hay điên nữa, nhưng trước khi trí óc bắt kịp, cơ thể phản ứng trước. dùng hết sức bình sinh kéo lại, thế vị trí của vài giây trước. Lực kéo quá mạnh làm tay rời khỏi tay áo


      ra cảm giác rơi từ cao xuống là vậy, chỉ kịp cảm nhận thân thể va mạnh xuống nền đất cứng ngắc, thế giới cũng tối dần, chỉ nghe loáng thoáng tiếng người gào to “Gia Hân!! Gia Hân!!”…



      Choàng mở mắt, Gia Hân thấy cơ thể mình cứng đơ, đau ê ẩm, nằm ghế sô pha. Sô pha ư? Chiếc ghế này? Căn phòng này? Sao lại ở đây?

      còn nhớ cảm giác đau tới tắt thở lúc rơi xuống, vô cùng rệt. Chẳng lẽ là mơ? Căn nhà này 2 năm rồi chưa trở lại, nhưng đồ đạc có chút bụi nào. Chẳng lẽ… Nhìn tờ báo bàn, lặng người , ngày 22/11/2010. Đây là trọng sinh trong truyền thuyết ư?

      Gia Hân nhíu mày. Sao lại là ngày quái quỷ này chứ?

      Chậm rãi vào nhà vệ sinh, nhìn bản thân trong gương, Gia Hân năm 25 tuổi được phản chiếu ràng. tại, khoác mình tang phục, thở dài, nhầm lẫn gì nữa. Hôm nay là ngày người đàn ông bội bạc đó ra . trầm ngâm bỗng có tiếng gọi vọng tới:


      – Gia Hân, Gia Hân, con ở đâu rồi, ra phụ mẹ xách đồ vào!

      Giọng thân thương ấy, bao lâu chưa được nghe rồi? 2 năm? gần 3 năm rồi chưa nghe lại giọng ấy. Mẹ? Lao ra cửa, nhận thấy dáng gầy gầy của mẹ, Gia Hân cảm thấy toàn thân chấn động. Đúng là bà!

      Gia Hân ôm mẹ chặt. Hệt như trí nhớ của bản thân, mẹ vẫn rất gầy, luôn như vậy. kìm nổi nước mắt, Gia Hâ gục đầu vào vai bà, khóc như đứa trẻ. Tiếng khóc của làm bà lúng túng, bà , trong giọng chứa chút vui mừng:

      – Con khóc vì người ông ấy sao? Con tha thứ cho ba rồi hả?

      , chỉ là… Huhu

      – Con nhóc này, sao hôm nay lạ vậy? Mẹ vừa ra chợ có chút thôi mà. Làm gì như trời sập vậy?

      – Mẹ lâu quá…

      lại làm gì có lỗi với bà già này phải , mọi khi tôi gọi cũng đâu có về?

      – Mọi hôm khác, hôm nay khác, mẹ cho con ôm mẹ thêm chút xíu nữa ạ.

      Trong lòng mẹ, Gia Hân cảm thấy an tĩnh khác thường. đời này, nếu điều chắc chắn nhất, chỉ có thể là thương mẹ hơn bất cứ ai đời. Cả cuộc đời trọn 30 năm, Gia Hân luôn sống nhạt nhòa, chút nổi bật, thậm chí, khi cưới chồng, cũng nhàn nhạt, ghét. luôn lơ mơ về tình cảm, về cả ước mơ lẫn mong muốn của bản thân. Chỉ có mẹ , bà là minh chứng duy nhất khiến cảm thấy bản thân phải lãnh cảm, rằng có tình cảm. Nhưng ba năm trước, bà bỏ lại mình, mất chỗ dựa lớn nhất trong cuộc đời mình. Từ đó, Gia Hân cũng sống mà tìm được mục đích…


      Nhưng tại, có thể viết lại quá khứ. Sửa chữa mọi thứ, cũng lo mất bà nữa, cũng phải cưới…. Tại sao lại cứu lúc đó, cũng hiểu, thôi coi như trả ơn ta về cuộc hôn nhân ba năm trước cũng được.

      mùi hương quen thuộc từ trong bếp bay ra, cắt dòng suy nghĩ của Gia Hân:

      – Vào ăn cơm con, mẹ chuẩn bị xong rồi đó.

      Trong quá khứ, nhớ hôm nay mẹ rất buồn, bà còn khóc tới rất khuya. Cũng phải, là ngày đưa tang người đàn ông đó.

      Năm 18 tuổi, bố công khai đem người tình về nhà, với mẹ rằng tùy bà quyết định, ông nín nhịn 20 năm rồi, giờ cũng đủ tuổi, cần giấu giếm nữa, mực muốn ly hôn. ngờ, mẹ bình tĩnh đưa ra thỏa thuận, chờ học xong đại học, có việc làm ổn định rồi ly hôn cũng muộn. Bà sợ vì chuyện của họ mà Gia Hân tìm được công việc tốt. Về phần cha , trong khoảng thời gian này, ông làm gì bà cũng quản, chỉ cần đừng quá lộ liễu làm ảnh hưởng tới thanh danh gia đình là được.

      Lúc mọi chuyện cũng là năm cuối đại học, khi người phụ nữ kia tìm tới . chịu nổi việc phải chung nhà với con người bạc bẽo kia, chuyển ra ngoài ở. Lúc đầu định ra ngoài cùng mẹ, nhưng bà nhất quyết chịu. Sau này tâm bà từng với lo cho tương lai phần, nhưng cũng có phần trong bà vì nên muốn níu giữ người đàn ông bội bạc kia. Dù thế nào, cũng thể đơn giản buông là bỏ tình cảm gần 30 năm hai vợ chồng sống với nhau.

      người phụ nữ muốn níu kéo trái tim của người đàn ông đơn giản. Nếu muốn, cưỡng cầu cũng vô ích. Mẹ cũng phải ngoại lệ. hiểu do số phận trêu đùa hay trời cao cũng tha thứ, mà ngày ký vào đơn ly hôn cũng là ngày mà cha Gia Hân bị tai nạn xe qua đời. Đám tang cũng đơn giản, nên tổ chức luôn trong tuần đó.

      Về phần người đàn bà kia, cũng , mẹ bà muốn tự giải quyết. Chuyện giữa bà, bố và người đàn bà kia, nên xen vào. cũng phản đối.

      Hai năm sau đám tang đó, mẹ phát bà bị ung thư. Trước khi mất bà chỉ có ước nguyện duy nhất là thấy Gia Hân ổn định.

      Quyết định cưới chồng tới nhanh như thế. Gặp mặt cũng vội vã.

      ngại, gia đình vẫn luôn thúc giục chuyện lập gia đình. Hai người chung mục đích, nên quyết định cũng nhanh chóng. Chỉ gần 3 tháng từ lúc gặp mặt, cưới .

      tuần trăng mật, vì sau đám cưới, bệnh của mẹ bỗng chuyển biến theo chiều hướng xấu. Hai người dời lại tuần trăng mật. Sau đám tang của mẹ , cũng chẳng còn quan tâm bản thân chưa có tuần trăng mật. Cho tới ngày đó… luôn thấy khó hiểu sao mẹ mình có thể vì mà nín nhịn, mà níu kéo. Nhưng tới lượt , nghĩ lại càng cảm thấy mình còn xuất sắc hơn. Chết thay ta ư? Chuyện tiếu lâm này thể xảy ra được. Chắc chỉ là lòng trắc sau 3 năm làm vợ chồng mà thôi. thể có gì khác được. Gia Hân trấn tĩnh bản thân.


      nghĩ nhiều nữa, dù sao mai cũng nên đưa mẹ khám. Nếu chữa trị từ đầu, chắc chắn có kết quả tốt hơn, thể bỏ phí thời gian như vậy. Dù thế nào, cũng muốn mất mẹ lần nữa, ít nhất phải vì căn bệnh quái ác đó. Bà còn phải hưởng thụ phụng dưỡng của nữa chứ.


      Trương Ngọc thấy Gia Hân đột nhiên đòi bà khám cũng ngạc nhiên, nhưng bị nài ép cả buổi nên cuối cùng cũng quyết định nghe lời con . Bà vẫn luôn thấy khỏe mạnh, chắc cũng lo lắng gì nhiều.


      Ba tuần sau, khi trả kết quả, bà mới thấy bản thân quá chủ quan. Bà mắc bệnh máu trắng, giai đoạn đầu. Tuy bệnh nguy hiểm, nhưng giai đoạn này, chỉ cần kết hợp phẫu thuật thay tủy sống cùng điều trị thuốc, tỉ lệ khỏi lên tới 60%. Tuy điều trị rất khó khăn, nhưng bà còn muốn sống lâu cùng con , muốn chứng kiến hạnh phúc, vì vậy Trương Ngọc nghe chuẩn đoán của bác sĩ mà thở phào nhõm.
      Chris, duyenktn1cô gái bạch dương thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2

      Đưa mẹ về nhà nghỉ, Gia Hân muốn hít thở khí, đánh lạc hướng bản thân khỏi những suy nghĩ tiêu cực. mặc bộ quần áo thể thao bó sát, màu ghi nhạt. Toàn bộ đường cong gợi cảm của người con tuổi 25 lộ ra trước mắt. Cũng may thời gian này dù làm việc nhiều, nhưng vẫn chăm sóc tốt bản thân. nhớ năm sau khi mẹ qua đời, thụt 15 ký, còn chút thịt nào, nếu cẩn thận có thể hù ma chết người trong đêm. Nghĩ tới đây thấy chồng mình ngoại tình cũng phải, mỗi ngày đều bị bộ dáng của dọa chết, chưa bỏ nhà quá bản lĩnh rồi.

      Hài lòng nhìn mình trong gương, Gia Hân bắt đầu so sánh. Bản thân tại tính là xinh đẹp, chỉ là thanh tú, khuôn mặt trái xoan hồng hồng, lông mi cong dài uốn lên nhàng tôn lên đôi mắt màu gỗ đàn hương. Nếu có điều gì làm cảm thấy tự hào nhất khuôn mặt của mình chính là đôi mắt này. Nó có khả năng cuốn hút mọi ánh nhìn gặp nó trong giây lát, bạn từng với như vậy.

      Lần này được sống lại tuổi 25, Gia Hân muốn chăm sóc bản thân tốt, vì cả mẹ nữa. muốn mẹ mình phải phiền lòng. Cuộc hôn nhân của thất bại, có lẽ, phần là do lãnh cảm của . Đúng là mau hợp mau tan. muốn đám cưới chớp nhoáng như vậy. muốn thay đổi, muốn có người chồng xứng đáng với bản thân.

      Bên ngoài, khuôn mặt quen thuộc chờ , chỉ có điều, đây hoàn toàn phải người muốn gặp lúc này.

      – Gia Hân! – Nguyên nhân của câu chuyện trùng sinh khó tin này biết từ bao giờ đứng trước cửa nhà , khuôn mặt thoáng ra nụ cười rạng rỡ khi nhìn thấy .

      ngạc nhiên nhìn Triệt Hàn. Phải 2 năm nữa mới gặp , mà đó là, nếu như xem mặt. Chẳng lẽ… ta cũng? Mà ta khéo, vừa hạ quyết tâm, liền có thể tới làm phiền được. Dù thế nào cũng nên dây dưa nhiều với con người này.

      – Ừm… là? Thực xin lỗi dạo này nhà tôi nhiều chuyện, nên tôi cũng được tập trung cho lắm. Cho hỏi từ công ty nào tới thắp hương cho ba tôi vậy? Hay là bà con họ hàng với ông?

      – Gia Hân, em thực biết là ai sao?

      – Thực xin lỗi, nhưng tôi có ấn tượng gì cả.

      Khuôn mặt thoáng lên vẻ ảo não thất vọng, Gia Hân có cảm giác tim mình nhói lên. Chắc tại ở trong nhà nhiều quá nên mệt mỏi, phải, nên là như thế.

      – Nếu muốn, ừm, có thể tới vào sáng mai được ? tại tôi định ra ngoài, mẹ tôi vừa nghỉ xong nên cũng tiện lắm. – Gia Hân muốn xua cảm giác lạ lùng của mình, vội vàng đuổi khéo vị khách mời mà tới này.

      – Mẹ em, bà vẫn ổn chứ? Nhà có chuyện như thế này, chắc bà buồn lắm. À, nhân tiện, nghe hơi kì, nhưng…có lẽ… em nên đưa bà khám toàn diện nhé… cũng có gì đâu, chỉ là thấy những lúc thế này, mọi người hay quan tâm tới sức khỏe, dễ suy sụp lắm.

      Gia Hân chợt cảm thấy trong lòng ấm áp. quan tâm tới mẹ sao? Trong quá khứ, còn nhớ, ngày mẹ mất, nghe thông báo mà mặt biến sắc, chỉ có lạnh lùng cùng băng giá. tại, lại khuyên đưa mẹ khám ư?

      – Gia Hân, em có thể nhìn kĩ lại lần nữa xem? là Triệt Hàn đây, em thực biết là ai sao? – Vừa hỏi, tay nắm chặt lấy cổ tay , đôi mâu quang màu đồng như hai xoáy nước sâu thẳm muốn hãm vào bên trong, như muốn gợi ra chút gì đó trong kí ức của .


      Đến lúc này rồi mà ta vẫn còn hy vọng sao? ta cũng có trí tưởng tượng tốt quá ? Cảnh thấy trước lúc trùng sinh vẫn còn mồn ? Quan điểm của khác , cần người vợ có thể chịu đựng việc ngoại tình như cơm bữa, còn , chút cũng thể chấp nhận người chồng giống người cha qua đời của mình. Mỉm cười hơi áy náy, diễn đạt vai thơ ngây tới cùng, mực phủ nhận:

      – Tôi rất xin lỗi, nhưng tôi có chút ấn tượng nào về hết. Chúng ta thực gặp nhau sao?

      Tay Triệt Hàn dường như vô lực, từ từ buông thõng xuống. nhìn lặng im gì, khí ngưng đọng giữa hai người. Gia Hân có cảm giác mình chết ngạt nếu còn tiếp tục duy trì bầu khí đóng băng này

      – Nếu có việc gì nữa, tôi xin phép trước. Chào .

      xoay người bước , đè nén cảm xúc muốn quay đầu lại. Chắc lúc trùng sinh bị va đầu vào đâu rồi, bản thân thể có cảm tình với hạng đàn ông như vậy? trở thành người mềm yếu tới mức chỉ cần ánh nhìn của kẻ xa lạ cũng khiến có cảm giác nhức nhối. phải, thể nào. Lúc bắt gặp ta giường lăn lộn với người khác, đâu có cảm giác đau đớn? Đây chỉ là phản ứng bình thường thôi. cảm thấy có lỗi vì quá lãnh cảm trong cuộc sống hôn nhân, làm họ tốn mất 3 năm để nhận ra, trong khi chỉ cần cho tự do ngay từ ngày mẹ qua đời, có lẽ hai người khác tại.

      Thực , níu kéo phải vì mù mở. Từ lúc mẹ mất, có cảm giác như bị vây hãm trong vực sâu đáy vậy, tối tăm, lạnh buốt. Mọi giác quan như dần rời bỏ . Đúng lúc ấy, cảm nhận được luồng nhiệt vô cùng ấm áp bình yên nhàng bao lấy mình. Đó phải lần đầu ôm ngủ, nhưng chưa lần nào được ôn nhu, ấm áp như vậy. Giống như là trân bảo quý giá nhất đời này. đêm đó khắc sâu trong tiềm thức của . sợ bản thân có thể rơi vào vực tối ấy lần nữa. Lần đầu tiên từ lúc kết hôn tới giờ, muốn lợi dụng địa vị của mình kiếm chút bình an ngắn ngủi. Lợi dụng việc mình là vợ của mà độc chiếm . Nhưng sáng hôm sau, cảm nhận chỗ trống lạnh băng cạnh mình, lòng cũng nguội trở lại.

      Người ta thường trong tình vẹn nguyên, là chấp nhận bị thương tổn. đời này, chỉ tin tưởng duy nhất loại tình . Tình thân. Còn tình nam nữ ư? Thứ xa xỉ đó coi như là có phúc hưởng . phải cha mẹ là ví dụ sống động nhất cho thứ ảo giác đó sao? Mỉm cười, tiếp tục chạy bộ đường. phải là trước giờ chưa từng chạy bộ, nhưng lâu rồi chỉ ở trong nhà làm cái xác vô hồn, có chút quen. Mới chạy được chút mệt nên ngồi xuống nghỉ ngơi chút.

      Bầu trời trong xanh sâu hút chút gợn mây, Gia Hân chợt cảm thấy thế giới này rộng lớn. tự hỏi bản thân kiếp trước mình làm gì, chính xác hơn là ở cái tương lai kia có cái gì nhỉ. còn định chia tay với Triệt Hàn cơ mà. Sau khi chia tay làm gì nhỉ? Lúc đó ở nhà làm nội trợ được 3 năm. Bỏ chồng, chắc cũng thể lấp đầy được cái vỏ trống rỗng của bản thân trong nhiều năm.

      Nhưng tại muốn thay đổi! Học nấu ăn chuyên nghiệp cũng phải là ý tồi. Trước kia làm dịch thuật viên cũng từng dịch qua vài cuốn giáo trình của các đầu bếp chuyên nghiệp. Kĩ năng của họ hoàn toàn khác với nấu ăn thông thường. Giờ nhớ lại đột nhiên muốn học thử. Mẹ lúc điều trị hóa chất chắc rất cực, phải bồi bổ cho bà nhiều mới được.

      Kiếp trước khi mẹ vào viện, chỉ có thể đứng bên nhìn mẹ mình nôn hết những thứ mua cũng như nấu tới. Lần này quyết tâm lặp lại sai lầm nữa. Hóa trị khiến cho người bệnh cực khó chịu khi ăn. Mỗi lần nhìn mẹ khổ sở, Gia Hân cảm thấy lòng như cắt làm đôi. phải cố gắng nghiên cứu nhiều hơn nữa để mẹ mình phải vất vả như thế lần nữa.

      Cũng nên tính tới công việc tại của bản thân. Tuy lương của cùng tiền tiết kiệm của mẹ có thể miễn cưỡng trang trải được tiền viện phí ban đầu, nhưng dựa mãi vào tiền tiết kiệm cũng ổn. Phải nghĩ cách để tăng thu nhập của mình. Trước đây, phải Gia Hân có cơ hội thăng tiến, nhưng bản thân lúc đó có mục tiêu lại có bản tính ngại kèn cựa, tranh đấu nên vẫn luôn nấn ở lại phòng hành chính chút tương lai.

      tại còn như vậy nữa, nghĩ về bản thân trước đây, thấy mình đáng sợ. Chắc bởi dùng thân xác của tuổi 25 đầy nhiệt huyết để nghĩ về những ngày tháng lãng phí mình nên khỏi rùng mình. muốn trở thành bộ xương khô khát vọng. muốn thay đổi.

      Sau khi an bài cho mẹ trong viện xong xuôi, quay trở về với công việc của mình. Công việc ở phòng hành chính cũng nhiều nên cũng chỉ mất buổi sáng để tổng hợp báo cáo của nhân viên. Dù sao cũng làm trưởng phòng hành chính này 5 năm tròn. là người duy nhất quyết tâm ở lại đây lâu tới thế. Phòng hành chính này chỉ như bước đà để mọi người có thể chuyển sang bộ phận khác khi vào công ty.

      Tập đoàn Viễn Á nơi làm việc là trong những công ty hàng đầu về phát triển sản phẩm điện tử thế giới. Công ty có hai bộ phận chính, chuyên giải quyết các vấn đề pháp lý, quảng bá sản phẩm và công nghệ là bên tư vấn thị trường pháp luật, còn lại là bộ phận khoa học, chuyện nghiên cứu sáng chế. Bộ phận hành chính của công ty chỉ lo vài hạng mục giấy tờ cần thiết thủ tục trong công ty và tổng hợp lại báo cáo lẻ của các bộ phận khác rồi đưa lên cho thư kí giám đốc.

      Trong công ty ít người thường mỉa mai bộ phận lo thủ tục này của tồn tại chỉ cho “có thủ tục”. Gia Hân cũng phản đối lắm, bản thân cũng hiểu bộ phận mình tồn tại vì cái gì. Đến mặt mũi giám đốc của công ty cũng . Trong các cuộc họp quan trọng, phòng hành chính chỉ lo nhiệm vụ chuẩn bị phòng, in ấn, mấy việc đó đều phân phó cho nhân viên dưới cấp làm, còn họp hành miễn. Bộ phận của cũng tương tự phòng bảo vệ vậy, cùng lắm chỉ hơn chút là hàng quý phải làm báo cáo nộp cho thư kí giám đốc. Cơ hội duy nhất để gặp gỡ tổng giám đốc của là tới tiệc do cơ quan tổ chức. Mấu chốt là chưa bao giờ có hứng làm chuyện “dư thừa” đó. Chuyện nghe như đùa, nhưng sau năm năm làm việc, Gia Hân hoàn toàn biết người đứng đầu tập đoàn Viễn Á là ai.

      Giờ nghỉ trưa, quyết định dành thời gian tìm lớp học nấu ăn cũng như các món bổ dưỡng cho người tiến hành hóa trị. Nhìn đống tài liệu nhiều như nấm mạng, thở dài, ngờ lại nhiều như vậy a. Đúng là thời đại công nghệ, thể coi thường được. Có lẽ chiều nay khi tan làm, nên tới hỏi thẳng các bác sĩ hơn. Bỗng có tiếng vang lên sau lưng :

      – Thủ trưởng, chị định nghiên cứu làm ẩm thực gia ư? ngờ chị cũng có sở thích như vậy nha.

      ra là Mặc Giang, vừa chuyển vào công tác mấy tháng trước. bé này vẫn chưa hiểu nhiều về cơ chế của công ty, nên tới giờ vẫn chưa có tâm lý nhấp nhổm muốn chuyển sang ban khác. cũng có ấn tượng nhiều, chỉ nhớ sau năm làm ở chỗ có thuyên chuyển sang nơi khác.

      – Theo em chị nên có sở thích như thế nào? – Tâm trạng của hôm nay cũng thoải mái, cũng nên làm quen với mọi người chứ, đằng nào cũng làm việc cùng nhau mà.

      – Em chị đừng giận nhé, em thấy chị lúc nào cũng tập trung vào công việc nên nghĩ sở thích duy nhất của chị là công việc mà thôi. – Mặc Giang hơi bất ngờ trước câu trả lời của , cười cười đáp lại.

      – Vậy sao? Chị nghĩ mọi người lại có ấn tượng như vậy về chị. – cũng cười lại.

      chỉ là với em thôi ạ, em nghe , cả khi công ty có tổ chức tiệc cho nhân viên chị cũng tới.

      – Ừ, tại chị cũng để ý.

      – Chị biết ạ? Thế khi nào có hội họp em thông báo cho chị nhé ạ, à, thứ bảy tuần sau công ty tổ chức mừng 6 năm thành lập, chị nhé, hôm đấy tụi em qua nhà đón chị cùng với mọi người cho vui.

      ngờ chỉ cần câu của cũng khiến Mặc Giang tuôn trào như vậy, ngạc nhiên chưa nên lời được Giang trả lời “hộ” rồi loan tin cho cả văn phòng luôn. bé này đúng là…

      thở dài, bị cuốn theo nhịp chạy thần tốc của Mặc Giang mà quên mất trọng điểm, đâu có đồng ý tiệc của công ty tối thứ bảy. Với tốc độ của gió giật cấp 12, tin tức “tham gia dự tiệc” lan mọi ngóc ngách của công ty. Thói người khó đổi, luôn ưa buôn chuyện, lại có thêm công nghệ chắp cánh, chỉ 10 ngựa mà mười vạn ngựa cũng đuổi kịp. Ai kêu dân khoa học kiệm lời biết chuyện chứ. Chỉ tới cuối ngày mọi người đều nhìn bằng con mắt khác. Khôn ba năm dại giờ. cảm thấy bản thân như con gấu trong sở thú yên ổn sống trong hang bỗng ngày bị người quản thú xua ra cho thiên hạ ngắm. Nghĩ tới đây bất giác rùng mình. Thôi kệ, coi như có cơ hội nhìn tổng giám đốc của mình lần trong đời. Hình như kiếp trước có duyên này phải.

      Về tới nhà, bắt tay vào làm canh gà tần. Trong tất cả các món có thể làm, chỉ có món này làm cảm thấy tự tin nhất. Mẹ khi nào ăn món này cũng ăn thêm được ít.

      Mẹ luôn là người ủng hộ nấu nướng nhiệt thành nhất. Bà chưa bao giờ chối bỏ bất cứ thứ gì làm, kể cả lần đầu tiên tráng trứng, thành phẩm của giống than hơn trứng. Tuy rằng thứ làm cho người thường ăn, bà vẫn để sót miếng nào trong đĩa. hỏi bà, bà chỉ đáp lại “Mẹ phải người thường, mẹ là mẹ con”. Bà là vậy, luôn kiên nhẫn từng chút với , luôn ở bên động viên . Bà từng với rằng, dù có làm gì, vẫn là niềm tự hào lớn nhất của đời bà. Luôn tin tưởng nhiều tới nực cười. người mẹ như vậy sao ông trời nỡ đối xử với bà như thế chứ. Nghĩ tới đây nước mắt lặng lẽ rơi, cứ như vậy cho tới khi canh hầm xong tự bao giờ. vào phòng tắm gạt nước mắt, trang điểm lại cho mắt đỡ sưng rồi tới bệnh viện.

      Nhưng vừa ra tới cửa, lại gặp
      ChrisPhiên Nhiên thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3

      – Gia Hân, chúng ta lại gặp nhau rồi, vừa gặp bạn gần đây, ngờ khéo quá. Chào em. À, xin giới thiệu lại lần nữa, tên Triệt Hàn.

      Gia Hân thở dài, nếu là tình cờ sao cần nhiều lời thế nhỉ? Mặc kệ ta, cũng quan tâm.

      – Chào Triệt, đúng là tình cờ, nhưng giờ tôi có việc, e là tiện chuyện với rồi.

      – Em cứ gọi là Hàn cũng được.

      – Chúng ta mới biết nhau, gọi như vậy có chút thất lễ phải?

      sao, thấy gọi Triệt mới quen.

      Cảm thấy lạnh xương sống, Gia Hân rùng mình, từ khi nào mà người đàn ông lạnh lùng từng biết có thể ra những lời sến xẩm đó vậy. đôi co nữa, nên chấm dứt ở đây, mẹ chờ tới, nhanh, canh cũng nguội mất, ngon.

      – Thôi tôi có việc phải rồi, chào .

      – Mắt em… Thôi… ừ, nếu có việc em cứ trước . Chào em.

      cảm thấy giọng có chút mất mát, đáp lại .

      – Vâng chào .

      Hôm nay là ngày đầu tiên bắt đầu làm xét nghiệm để rút ra phương án trị liệu thích hợp cho mẹ , chắc mẹ làm xét nghiệm từ sáng mệt rồi, nghĩ tới đây lại càng rảo bước trong bãi đỗ xe bệnh viện, để ý có bóng người bước theo .

      – Con tới rồi đây ạ, còn mang món canh mẹ thích nhất đến rồi nhé. Mẹ thấy con hiếu thuận ?

      – Nếu con hiếu thuận thêm chút bằng cách tính chuyện tương lai, mẹ càng phản đối. – Trương Ngọc đùa lại với .

      – Mẹ, con còn phải nhõng nhẽo với mẹ dài dài, con chưa muốn bỏ qua cơ hội này đâu ạ.

      – Mẹ thu tô tăng theo thời gian, nên cứ coi chừng.

      – Con công nhân viên chức nghèo mà mẹ, đảng và nhà nước cũng nên chiếu cố hoàn cảnh chứ.

      Tiếng cười đùa vang lên từ phòng viện làm người đứng ở bên ngoài lặng im. bao lâu rồi chưa thấy cười như thế này? Hay đúng hơn là từ khi gặp , chưa bao giờ cười cả. Ở bên gượng ép bản thân như vậy sao? Vừa rồi, nếu thấy mắt sưng lên như vừa khóc, lo lắng theo đâu thể thấy cười vui như vậy.

      Mà… cười… Phải rồi, cười. trở lại đây là vô ích ư? nên buông tay ?

      – Ít ra ấy khóc nữa rồi…

      với bản thân, bước nhanh về phía xe mình. Nếu mẹ nằm viện, nghĩa là nghe lời , đưa mẹ khám rồi. Ít nhất muốn lần nữa rơi vào trạng thái thẫn thờ năm ấy. Chờ chút! nghe lời ư? Từ bao giờ kết quả xét nghiệm tổng hợp lại có nhanh vậy chứ?

      Trong ráng chiều, bóng người đàn ông in dài mặt đất lâu lâu vẫn suy suyển.

      Thời gian trôi nhanh như gió cuốn, thoắt cái tới ngày kỉ niệm 6 năm thành lập công ty. Càng tới gần ngày này, dường như nhất cử nhất động của đều được mọi người chú ý. Trời ạ, có công ty nào nhiều chuyện như vậy , hay chính xác là rỗi việc tới mức để ý tới người như chứ. Sao kiếp trước biết gì nhỉ? Thở dài, than phiền với Mặc Giang. Đợt này cũng trở nên thân với bé hơn, nhờ bé này mà mọi người trong phòng cũng thấy dễ gần hơn, vài người còn chủ động trò chuyện với , như trước đây nữa.

      – À, vì chị được coi là băng sơn mỹ nhân của công ty mà ạ, trong tứ đại mỹ nhân, lại chưa bao giờ tham gia tiệc tùng nên mọi người cảm thấy lạ là bình thường thôi.

      – Chị á? Công ty chúng ta có tứ đại mỹ nhân ư? – tin, từ bao giờ là mỹ nhân vậy, công ty thiếu người tới mức này sao?

      – Đúng vậy, công ty có 4 người đẹp nổi tiếng từ 4 bộ phận khác nhau. Bên pháp lý thị trường có chị Hàn Thanh, người thứ hai là chị Tần Tố bên tài vụ, người thứ ba là chị Lục Mạn phòng phát triển sản phẩm. Chị là người thứ 4, cũng là người thờ ơ nhất trong 4 người.

      – …

      – Chưa bao giờ chị đến dự tiệc của công ty, thế nên tối nay chị nhất định phải tới nhé.

      – … Gia Hân ngờ được mình lại có vị trí như vậy, chợt cảm thấy áp lực – vậy sao? Chị tới có được em?

      – Em đặt cược là chị tới rồi, chị mà đến tiêu luôn tiền thưởng tháng này của em mất huhu. – Mặc Giang vội vàng , vô tình lỡ lời.

      cần đâu chị trực tiếp trừ thưởng tháng này của em luôn, em tin ? – nhăn mặt cười hỏi lại Mặc Giang.

      – Em biết chị vốn nhân từ đại lượng mà, chị để cho em kiếm chút chút, em dân vô sản nghèo nàn, chị cho em bữa cải thiện mà chị. – Mặc Giang làm bộ đáng thương hề hề .

      – Kiếm bữa cải thiện cũng nên đãi chị bữa chứ nhỉ? Gia Hân nháy mắt

      ạ, nếu lần này chị đến em đãi chị bữa… Nhưng địa điểm do em chọn hì hì.

      – Được, vậy tối nay chị tới.

      – Thế nhé ạ. Chị là trưởng phòng tốt nhất luôn.

      để bé này nịnh nọt làm phổng mũi nữa, quyết định bắt tay vào làm việc, nhân tiện kêu Mặc Giang qua phòng kế hoạch giúp việc, bên đó thiếu người, vừa nhờ cử người sang. nên để bé ở đây mãi, tốt cho tương lai.

      Buổi tối, lục trong đống quần áo nhạt nhòa của mình chiếc đầm dạ tiệc màu đen. Thực ra đây là chiếc váy mẹ mua cho mừng tháng đầu tiên làm. Bà ngờ, sau 5 năm con bà vẫn thèm dùng tới, còn giận mãi. Thầm cảm ơn bà, nếu có chiếc váy này, hôm nay khả năng cao là vận đồ công sở dự tiệc mất. Chiếc đầm dài tới đầu gối, bên ôm sát người , chân váy gồm nhiều tầng gộp lại, làm chiếc váy xòe rất tự nhiên, khoe toàn bộ nét đẹp thanh thuần người . Uốn tóc rồi cuốn lên, nghĩ bản thân cũng tệ lắm.

      Ra khỏi nhà, chợt cảm thấy hối hận vì quyết định dự tiệc của mình, nhất là lúc nhìn phản ứng của mọi người cùng phòng. Cùng làm việc, nhìn nhau tới chai mặt còn phản ứng như vậy, chắc mai sống sót nữa. Quay đầu lại định chạy, Gia Hân nhích nổi li. Mọi nỗ lực trốn thoát của đều vô ích, có khỏe như trâu cũng thể chống lại sức kéo của mười mấy con người hợp lực đưa lên xe. Số phận từ mai chắc thê thảm lắm đây, thở dài, kệ vậy, chuyện mai để mai tính sau.

      ngoài dự đoán, những người dự tiệc đều ném cho cái nhìn ngạc nhiên, như nhìn thấy hóa thạch sống lại thành khủng long. đau đầu, nếu hôm trước có cảm giác là gấu ngủ trong hang, giờ đây thấy mình thăng cấp trở thành khủng long trong vườn thú.

      Tiếng xì xào từ phía cửa ra vào bỗng nổi lên ngày lớn, làm lực chú ý của mọi người dời , dây thần kinh căng như chão của Gia Hân đột ngột được that lỏng. Thầm cảm ơn chủ nhân của lực hút đó, cũng hướng tầm mắt về phía mọi người nhìn, tiếc rằng chỉ thấy đám đông lố nhố. Có con người thần thánh như vậy trong công ty ư? Trí tò mò nổi lên, quay sang hỏi Mặc Giang:

      – Ai vừa bước vào vậy em?

      – Chị biết sao? Đó là giám đốc của chúng ta còn gì?

      – …

      – Đừng với em là chị biết mặt tổng giám đốc của chúng ta chứ?

      – …

      – Chị biết mặt tổng giám đốc của chúng ta sao!!!!

      Phát này của Mặc Giang làm tất cả mọi người trong nháy mắt đều quay lại nhìn người ngoài hành tinh là . Thông cảm cho , ai kêu là phận thấp cổ bé họng, sao có được diện kiến tổng giám đốc cao cao tại thượng chứ.

      – Chị biết tổng giám đốc sao? Sau tận 5 năm làm việc? Haiz, là tiếc, tổng giám đốc của chúng ta là người rất đẹp trai nha, lại có tài nữa, em nghe ta được chọn là trong mười người đàn ông quyến rũ nhất tạp chí Elle đó nha.

      – Vậy sao?

      bất giác nhớ về người đàn ông đồng sàng dị mộng với mình 3 năm vừa rồi, những kẻ vừa có tiền, có quyền lại có sắc đúng là thể tin được. Mặc Giang lại tưởng tiếc được chiêm ngưỡng dung nhan họa thủy của tổng giám đốc, an ủi :

      – Chị nhìn thấy cũng sao, lát nữa tổng giám đốc của chúng ta lên phát biểu, thể nào chị cũng nhìn thấy ấy.

      – Ừm, làm việc dưới trướng ta năm năm mà biết mặt chị thấy cũng hơi áy náy, thôi mình ra chuyện với mọi người .

      hổ danh là tập đoàn được quốc tế công nhận, trừ vài người mới ở bộ phận của ra, đa số đều là những nhân vật nổi danh thương trường. Những dịp tiệc rượu như thế này liền biến thành những cuộc trò chuyện mở rộng quan hệ.

      Nghĩ tới đây lại thêm mất hứng. Thả suy nghĩ sang nơi khác, chắc phải quay lại làm phiên dịch thôi. Chỗ khối lượng công việc nhiều, có thể nhận thêm nhiều tài liệu cũng có thể dịch cabin kiếm tiền. Từ có năng khiếu về ngôn ngữ, nhất là học tiếng nước ngoài. Mẹ cũng muốn hạn chế nên muốn học gì đều được, còn hơn là lêu lổng ở ngoài. Nhờ thế mà giờ biết tới năm thứ tiếng. Cứ nghĩ việc đó vô ích, ai ngờ trước khi xin được việc làm ở đây, trong thời gian thất nghiệp ở nhà cũng kiếm được kha khá nhờ dịch tài liệu. Nghĩ lại, thấy vị trí tại của mình cũng tồi. Ít chỗ vừa nhàn, lương lại khá, còn cho thời gian để dịch kiếm thêm thu nhập.

      suy nghĩ, bỗng nghe tiếng bụng mình réo vang. chưa ăn gì hết, nhìn về phía bàn buffet, cảm thấy lãng phí, chuẩn bị nhiều thức ăn như vậy mà mọi người đến đây vốn có ý định tiêu hóa chỗ đó. Thôi coi như làm phúc, giúp công ty đỡ lãng phí chút vậy. Nghĩ tới đó, bước tới bàn ăn. Nhìn bàn đầy thức ăn, bỗng chảy nước miếng, đúng là lãng phí nha. Để xem nên ăn gì trước nào. nghiêm túc cân nhắc Gia Hân nghe thấy tiếng MC vang lên

      – Mọi người buổi tối rất vui vẻ có phải ạ. Sau sáu năm, công ty của chúng ta trưởng thành ít, đây là công lao của tất cả mọi người ở đây cũng như của toàn công ty chúng ta. Sau đây tôi xin mời chủ tịch lên phát biểu đôi lời với mọi người.

      Tiếng vỗ tay rầm rầm vang lên. thở dài, đúng là người đàn ông quyễn rũ nhất có khác, lực sát thương tương đối cao, ta vẫn từ đám đông bước lên mà mắt những người phụ nữ xung quanh tóe lửa, chỉ hận thể nhảy xổ lên xâu xé thôi. Tò mò, Gia Hân hướng ánh mắt của mình về phía vị tổng giám đốc kia. Chỉ có điều, lúc ngước lên, liền gặp ánh mắt quen thuộc của người đàn ông thể quen kia.

      Đúng là thức khuya mới biết đêm dài, Gia Hân nghĩ đời lại có trùng hợp chó má tới thế chứ. Đây đâu phải là phim truyền hình dài tập sướt mướt. Hai ánh mắt giao nhau trong trung, bối rối quay . nhận ra sao, hôm nay cũng khác hẳn so với bình thường mà, có lẽ nhận ra đâu, hơn nữa lại nhiều người như vậy, phải ta nhìn , phải ta nhìn . Lặp lặp lại ý nghĩ trấn an bản thân nhưng đầu óc trở nên rối loạn. Thôi, tránh voi chẳng xấu mặt nào, cứ lánh là tốt nhất. liền tách khỏi đám đông, bước nhanh về phía cửa. Ra khỏi phòng tiệc, bước chân ngày càng nhanh, muốn lấy tốc độ nhanh nhất để thoát khỏi đây, nhưng đôi giày cao gót phản chủ cho được như ý. Thay vì chạy, chỉ có thể nhanh mà thôi.

      – Trương Gia Hân!!! Trương Gia Hân! Dừng lại, em nhận ra rồi phải ? Gia Hân!

      Chỉ còn vài bước nữa là tới cửa, Gia Hân cảm thấy mình bị kéo mạnh mẽ về phía sau. Mũi đập trúng lồng ngực phía sau tới đau điếng. Ngước lên, chạm phải ánh mắt sâu hút nhìn về phía , như muốn cuốn vào trong đó vậy, nó làm cảm thấy ngạt thở. Bối rối, rời tầm mắt hướng khác.

      – Gia Hân, em cũng giống phải , em cũng quay về quá khứ, nhớ được mọi chuyện phải ?

      – …

      – Gia Hân, cho biết, cuộc sống vợ chồng ba năm qua của chúng ta phải chỉ là giấc mơ được ? Nhìn , Gia Hân! – Triệt Hàn siết chặt tay .

      ngước lên nhìn , trong ánh mắt của có cả cầu xin, cả tuyệt vọng. bỗng thấy tim mình nhói lên. có những biểu cảm như vậy từ bao giờ? Trong trí nhớ của , luôn lạnh lùng, luôn khó nắm bắt, chưa bao giờ để người khác nắm được mình nghĩ gì hay cảm thấy như thế nào. Đó là , phải con người trước mắt , tuyệt đối phải.

      cái gì, tôi hiểu lắm?

      – Em , em còn nhớ tôi phải , em cũng giống tôi phải , tôi kiểm tra, em cho mẹ mình khám từ ba tuần trước, em sớm biết mọi chuyện?

      Đến nước này cũng muốn giấu nữa, đến đâu đến

      – Phải.

      – Em…

      – Tôi là tôi nhớ được , chúng ta từng là vợ chồng, tôi được trọng sinh trở lại. Còn về phần , tôi biết, cũng quan tâm

      – Tại sao em vờ biết tôi?

      – Chúng ta biết nhau sao? Có khác ? Thử lần chưa đủ sao?

      – Em nên nhớ em là vợ tôi! – thể nhẫn nhịn với người phụ nữ này nữa, gằn từng tiếng nhắc .

      – Đó là chuyện của hai năm sau, thậm chí còn là của kiếp trước, nên nhớ giờ chúng ta là gì cả. – Gia Hân cũng ngại nhắc cho về tại.

      – Em luôn vô tình như vậy, rốt cuộc vợ chồng chúng ta ở bên nhau 3 năm, em có chút tình cảm nào với tôi ?

      cảm thấy thế nào?

      – … – Triệt Hàn bỗng im lặng, biết gì nữa

      Gia Hân chán nản bỏ , nhưng lại nghe vọng sau lưng tiếng :

      – Gia Hân, vậy tại sao, tại sao lúc đó em lại cứu ?

      – Bản năng, lúc đó có là ai chăng nữa, tôi cũng làm vậy thôi.

      – …

      – Tôi trước, còn tiệc của công ty, tôi nghĩ nên nán lại.

      – Qúa muộn rồi…

      – Cái gì cơ?

      – Qúa muộn rồi…

      – Muộn cái gì?

      – Tôi em mất rồi, Gia Hân.

      – …

      Lần này tới á khẩu. Cái gì cơ? ? Là sao?

      ăn nhầm cái gì vậy? Uống say hả? Thôi tôi trước.

      nhảm, đây là nhìn sâu vào mắt khẳng định.

      – Tôi từ chối. – đẩy cửa thang máy kiên quyết ra ngoài, để lại Triệt Hàn bên trong.
      Chris thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4: Chuyện cũ của Triệt Hàn


      Triệt Hàn vốn phải là có hàng tá con trồng cây si bên cạnh, chỉ có điều, để người đàn ông với hoài bão dần được thực hóa như tập trung vào thứ khác ngoài công việc khó. Hơn nữa, đàn bà tới với cũng chỉ vì vẻ ngoài hay tiền tài, địa vị, cũng quan tâm tới những người này. Với , có hàng ngàn chọn lựa ngoài kia sẵn sàng nhảy vào lòng bất cứ lúc nào, cũng vội. Hôn nhân, rốt cuộc cũng chỉ là thủ tục giấy tờ mà thôi, khi nào tới tuổi phải có, cũng đồng nghĩa với việc người đàn bà mà bỏ cả rừng hoa.


      Mẹ nghĩ vậy, tới tuổi sắp phải lập ra đình mà con trai vẫn chưa chính thức đem bất cứ nào về nhà giới thiệu làm bà cảm thấy thực căng thẳng. Tất nhiên rồi, vợ chồng già, kể từ khi ông xã bà nghỉ hưu, giao mọi chuyện lại cho con bà quản lý, hai vợ chồng trở nên nhàn rỗi tới mức chịu nổi. Đôi khi cũng du lịch đâu đó, nhưng rốt cuộc vẫn là muốn nhà có chút tiếng cười cho đỡ nhớ. Con trai bà có về nhà cũng vẫn kiệm lời, khí trong nhà quá hòa nhã khiến bà thể chịu nổi. Bà muốn có cháu nội.


      Với tâm tình như vậy, bà quyết định giúp con bà thoát kiếp độc thân trong năm nay. Nhưng nhìn nhìn lại, cũng chẳng vừa ý nào cả. Vừa hay, thăm bà bạn lâu ngày chưa gặp, bà bắt gặp người con vừa nhìn thuận mắt. Khí chất người nhàng thanh thuần lại hiền thục. Nhìn qua biết là con dâu ngoan hiền. Bà cũng từng này tuổi rồi, nên tuyệt đối nhầm được. Hỏi qua mới biết chính là con của bà bạn thân, vẫn chưa có ai cả, nguyện bỏ hết thời gian chăm sóc mẹ. Đứa con này thực thảo. Bà liền bàn chuyện đại với bà bạn…


      Và vậy là cuộc gặp gỡ định mệnh giữa hai con người cứ như vậy được sắp xếp…


      Lần đầu tiên gặp , Triệt Hàn ngẩn người trước Gia Hân mất lúc. hôm nay mặc chiếc áo voan trắng nhàng cũng chân váy dài màu xanh lá cây nhạt. Người dong dỏng cao, tuy so với chắc chỉ đứng tới vai, cao tới 1m85 cơ mà (Tên này cư nhiên tự tin có thừa=.:), phối hợp với chân váy này thực là làm tôn dáng vẻ thanh mảnh cùng vẻ đẹp nhàn nhạt mà kiêu sa của . So với trong ảnh thực làm hơn nhiều. Dáng vẻ có hơi vội vã, đôi mắt lướt qua lượt quán kiếm tìm, vô tình thu hút bao ánh nhìn của người khác phái. Hừm, cảm thấy hơi khó chịu, có cần phải đá lông nheo cho cả quán khi xem mắt ? ta muốn lấy chồng tới vậy sao ( này, người ta tìm mà, vô lý vừa vừa thôi chứ >>””<<)


      Khi ánh mắt chạm tới , khuôn mặt bỗng giãn ra, nhàng bước tới chỗ . hiểu sao tâm tình của đột nhiên tốt lên đôi chút.


      - Xin chào, có phải là Triệt Hàn ? Để đợi lâu rồi, tôi là Trương Gia Hân.

      - Mời ngồi, cần khách khí, tôi cũng vừa mới tới thôi.


      Việc sau đó cần phải , chỉ là thủ tục như bao cuộc trò chuyện khác. Nhưng thực ra cũng tệ, người con trầm hiền như thế này lấy về làm vợ có lẽ dễ sai bảo hơn.

      - Tại sao lại xem mặt? – bâng quơ hỏi, kiếm thêm đề tài để .

      - dấu , mẹ tôi ốm, bà muốn nhìn thấy tôi được hạnh phúc trước khi… - ngập ngừng lúc – tóm lại là tôi cũng cảm thấy lấy chồng được rồi nên tìm thôi. Còn sao?
      - Tôi cũng bị mẹ tôi bắt ép ngừng. Nhưng thú , tôi cũng có vẻ thích rồi đó, khá thẳng thắn, chúng ta thử kết giao xem thế nào được . Cứ coi như đây là thử nghiệm . Đằng nào mẹ và mẹ tôi cũng là chỗ thâm giao, hơn nữa tính tình cũng tệ.
      - … - ngẩn người lúc trước lời đề nghị này của . Họ mới quen nhau cả thể chưa được 3 tiếng, cũng hơi nghi hoặc. Nhưng biết tìm đâu ra người đàn ông nào khác muốn cưới mình trong vòng tháng. Tặc lưỡi, biết mình quyết định vội vàng, nhưng liệu còn thời gian để chờ? – Được, nếu chắc chắn, cứ như vậy .


      Cưới nhanh, cũng có tuần trăng mật, hai người cứ như vậy trở thành vợ chồng. Mới tháng trước còn chưa biết nhau, tại gắn bó cả cuộc đời với nhau. Duyên phận đôi khi cũng lạ lùng . Nhưng thực , Triệt Hàn cảm thấy cuộc hôn nhân này quá tệ. Hai người tuy ở cùng nhau quá lâu, nhưng họ lại hiểu nhau rất nhanh. Hai người bọn họ quá giống nhau. Công việc của phải lúc nào cũng suôn sẻ, nhưng mỗi khi tâm trạng buồn bực, dường như đều đọc được suy nghĩ mà khiến trở nên dễ chịu hơn. Đôi khi chỉ là ngồi cùng thừ người ở ban công hay lấy cho thứ đồ uống thích nhất. Mỗi lần như vậy, đều , ngày mai tốt hơn, xóa bỏ mọi khó chịu hôm nay , rồi nhàng ôm , an ủi . Thực ra, biết rằng có người luôn ủng hộ mình tốt, dù có thất bại như thế nào vẫn còn có nơi để về, có chỗ trú ngụ.


      Nhưng mọi thứ bình yên ấy từ từ bị hủy hoại từ ngày đó. Ngày mẹ mất, nhìn dáng mỏng manh lặng lẽ đứng nhìn mọi thứ, hiểu sao lòng nhói đau dữ dội, kiềm chế được, ôm vào lòng. Như muốn xóa cái khoảng cách xa vời cảm nhận. dường như dạt nơi nào, ngày càng xa . Triệt Hàn tưởng chỉ như vậy trong thời gian ngắn thôi, nhưng hơn năm trôi qua, vẫn như vậy, như cái xác hồn. Lúc đầu, cố tình giữ khoảng cách, cho khoảng lặng để suy nghĩ, nhưng dần dần, hiểu, hình như mình làm sai. Đến lúc nhận ra quá muộn, trở thành cái xác hồn đúng nghĩa. Trước đây ít khi cười, nhưng phải là bao giờ cười, nhất là mỗi chiều hai người cùng ngồi với nhau. tại, luôn có bộ mặt thờ ơ, dường như còn quan tâm tới bất cứ chuyện gì vậy. được, cưới vợ chứ đâu cưới người giúp việc. còn thèm để tâm làm gì, đâu. Chồng và vợ có thể như thế sao? Chán nản, liền ít khi về nhà. phần vì cũng quản, có bao giờ quan tâm đâu? phần vì cũng muốn, đến tột cùng, có thể giữ vẻ mặt thẫn thờ đó đến bao giờ, khi tin chồng mình lăng nhăng in đầy báo.


      ngờ, cứ như vậy, năm nữa trôi qua, vẫn có tiến triển gì hết!


      chịu được, liền nghĩ tới giải pháp cuối cùng, trực tiếp cho vợ mình xem cuộc sống bên ngoài! Trước đây dù có nhiều tin tức tình cảm thế nào, rốt cuộc cũng chỉ là ngụy tạo bên ngoài, có thói quen bắt cá nhiều tay như vậy. Chẳng qua, ăn, trò chuyện, đều là mánh lới để mọi chuyện được giải quyết cách dễ dàng hơn. Cũng muốn xem phản ứng của như thế nào. Ai ngờ, vẫn như vậy, nhạt cũng mặn, mỗi ngày đều sống như chiếc bóng. Rốt cuộc muốn xem còn có thể làm ngơ được tới bao giờ!


      Chỉ có điều, phản ứng quá quyết liệt, làm bất ngờ. Khi quả quyết ra , mực đòi ly hôn, lý trí của như đứt sạch. Chỉ có thể mực chạy theo giữ lại. Dù chỉ là vợ chồng đúng nghĩa được vài tháng, nhưng lại quyến luyến khoảng thời gian đó quá mức. quyết chia tay , bằng cách nào cũng phải giữ lại.
      tuyệt tình, còn mừng thầm trong bụng, liệu có phải trong lòng vẫn rất để ý ? ngờ, lan can cầu thang lại dễ dàng sụp như vậy, lại càng thể ngờ, trong khoảnh khắc sắp mất mạng đó, cư nhiên đổi chỗ cho , rồi như vậy mất. Đến cuối cùng, vẫn hiểu được người phụ nữ này. càng hiểu nổi tình cảm của mình, chỉ biết điên cuồng chạy xuống, ôm lấy thân thể mà gào thét tên , mong tỉnh lại. Quãng thời gian sau đó, mới hiểu được cảm xúc của . Nhất là lúc đọc được nhật kí của . mất người gắn bó nhất, quan trọng nhất với . Dường như cả thế giới muốn sụp đổ. Đáng lẽ khi ấy nên ở bên . Vậy mà, lại thờ ơ với . phải muốn, chỉ là, từ trước tới giờ, vốn hiểu an ủi người khác như thế nào. Tính lại độc lập, rốt cuộc từ đầu đến cuối vẫn hiểu, độc lập, nhưng vẫn là , vẫn yếu đuối. ân hận, tại sao, lại có thể làm như vậy. tại, chỉ cần trở lại, có là cái bóng, vẫn chấp nhận. Mỗi lần trở về căn nhà tối om, chút sức sống, liền hiểu thực quan trọng với như thế nào. Dù trầm mặc, vẫn nấu cơm tối, vẫn luôn ngồi đợi mỗi khi về muộn. Dù có trầm mặc, mỗi khi sốt cao, đều lặng lẽ chăm sóc . Vậy nhưng, luôn lấy quãng thời gian đầu để so sánh, để dằn vặt .


      Đau lòng, Triệt Hàn tìm tới quán rượu hàng đêm, muốn trở về căn nhà , ít nhất là trong lúc tỉnh táo. Vì vậy, thường ngồi chỗ, uống rượu tới khi say mèm, rồi lảo đảo về nhà. Đôi khi, trong lúc mơ hồ như vậy, có thể nhìn thấy ảo ảnh của … Tối hôm ấy cũng ngoại lệ, nhưng lại thấy ảo ảnh của đứng giữa đường, gọi tên . Triệt Hàn lao tới, cũng là khi đèn chuyển xanh. Chỉ nghe thấy tiếng phanh của xe rít đường và tiếng người ngã xuống, máu nhanh chóng loang ra thành vũng lớn…


      Tối hôm đó, tuyết rơi nhiều, nhiều.
      Chris thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5:


      Tên khốn lăng nhăng chết tiệt đó, ràng là mất hết lý trí rồi mà!!! ta chắc chắn bị đạp đầu đến hỏng lúc trọng sinh rồi. thể tin được!

      Gia Hân vừa vừa bực mình, mới sáng ra gặp phải tên điên này, làm hỏng cả tâm trạng vui vẻ cho cả ngày mới của . Khẽ lắc đầu xua đuổi ý nghĩ muốn giết người, bước vào bệnh viện.

      Vài ngày nay cũng liên hệ bên xuất bản và dịch thuật, nhưng vốn chỉ làm dịch thuật viên tự do nên cũng khá khó khăn. Vì vậy tâm trạng vốn khó chịu sẵn, xuất của tên kia lập tức như thêm dầu vào lửa, khó tránh được dĩ nhiên trở thành thùng rác hứng chịu áp lực cho . Khổ thân, thực khéo chọn thời điểm. Thực ra, cũng ghét tới vậy, cơ mà. Tại số đen thôi, haiz.

      ngờ, lúc đường về, nhà xuất bản sách lúc trước từ chối gọi lại cho , thông báo rằng bên họ vừa có người xin nghỉ, lại có vài cuốn tiểu thuyết cần dịch gấp, thậm chí còn hào phóng trả lương gấp đôi nếu quyết định hợp tác dài hạn. cần suy nghĩ quá 3 giây, Gia Hân quyết định ký hợp đồng luôn. Đặt bút xuống, có cảm giác trút được gánh nặng lớn trong lòng, ít nhất trước mắt cũng cần lo nhiều như vậy. Đúng là ông trời tuyệt đường sống của ai bao giờ mà.

      Ngày hôm sau, tới công ty, Gia Hân có cảm giác như mình là thú tuyệt chủng bỗng dung xuất vậy, giống chim dodo bị mổ xẻ dưới ánh mắt sắc như dao của nhân viên trong công ty. Trời, cuộc sống an nhàn của , vậy là bị tên kia phá sạch còn dấu tích rồi. Thầm hỏi tổ tông tới ngàn lần đường vào văn phòng, cuối cùng cũng tới được nơi nguyên vẹn. Suốt đường , chỉ nghe thấy tiếng xì xào chỉ trỏ, quả thực muốn hét lên rằng, tên khốn kia và chút quan hệ, nhưng làm vậy chỉ tổ đổ thêm dầu vào lửa. Trong lúc như thế này, im lặng có lẽ là giải pháp tốt nhất. Tin đồn dù sao cũng chỉ là tin đồn, nếu người trong cuộc làm ngơ, cũng chẳng còn ai có hứng thú mà bàn tán nữa.

      ngoài dự đoán, lúc vào văn phòng, Gia Hân liền đối diện với mười mấy cặp mắt tò mò tự chủ được mà liếc về phía . Mặc Giang có lẽ là người lên tiếng đầu tiên, chịu nổi nghi vấn tra tấn trí tò mò của .

      - Trưởng phòng, chị xem, chị và tổng giám đốc có quan hệ gì vậy? – Mặc Giang háo hức hỏi, trong lúc đưa tài liệu cho ký duyệt.

      - có quan hệ gì cả. – lạnh lùng trả lời.

      - phải chứ, chị có biết lúc chị quay , tổng giám đốc liền chạy theo chị , bỏ cả bữa tiệc của công ty, ý cũng quay lại. Chị và giám đốc là đôi ạ? – Mặc Giang kiềm chế được, liền tuôn ra tràng.

      - Trong giờ làm việc được chuyện cá nhân, muốn bị trừ thưởng cuối tháng này ? – biết thể lại bé này, Gia Hân đành dùng đòn chí mạng với Mặc Giang.

      - Chị… em làm ngay đây. – quả nhiên, tiền luôn là điểm yếu của Mặc Giang.

      Cuối ngày, lại nhận được tin dữ khác. Thư được gửi tới văn phòng, nhờ khả năng đặc biệt của trong ngôn ngữ, được cử làm phiên dịch viên cho lần đầm phán với đối tác nước ngoài này của công ty. Thời hạn: 1 tuần. Tên điên này, còn muốn làm gì nữa đây?

      là trưởng phòng hành chính, vốn sắp xếp lịch nghỉ, lịch công tác, giờ tới lượt bị điều động công tác, chỉ còn cách lên gặp giám đốc. Rốt cuộc muốn gì, công ty Viễn Á đầy nhân tài, hà cớ chi cứ phải cử ? đành rút máy điện thoại ra gọi cho tên đáng đánh kia. tại, lên văn phòng hay gọi điện nội bộ lên cũng như đổ thêm dầu vào lửa thôi. Hy vọng đổi số. Lần mò trí nhớ của mình, gọi điện cho Triệt Hàn.

      Cũng kì , từ lúc hai người cưới nhau tới bây giờ, đây có lẽ là lần thứ hai gọi điện cho , dù thuộc lòng số máy. Trước đây, rất nhiều lần nhấc máy định gọi, hỏi xem đâu, nhưng rốt cuộc vẫn là bỏ máy xuống.

      Trong cuộc hôn nhân này, ngay từ đầu, vốn chỉ là hợp nước bèo trôi, có cảm giác ngày đó nếu bước vào quán phải là mình, giờ Triệt Hàn cũng có thể oanh liệt cười cạnh khác. Vì thế, cũng chưa bao giờ muốn bước quá sâu vào cuộc sống của mình, cũng chưa bao giờ muốn can thiệp quá sau vào cuộc sống của .

      Sau gần năm năm chưa bao giờ bước vào cuộc sống của nhau, tại tên họ Triệt kia dám cậy quyền thế hả, đừng tưởng bở, dễ bắt nạt đâu. Số điện thoại lâu như vậy, cứ nghĩ dùng được, vậy mà chỉ cần đổ chuông hai lần, tiếng Triệt Hàn từ đầu kia vang lên.

      - Tôi Triệt Hàn, ai ở đầu dây bên kia vậy? – Giọng khàn khàn vang lên.

      - Tôi… Gia Hân, có chuyện cần với . – nghe thấy giọng , thú lòng Gia Hân có chút khẩn trương, dù sao cũng là người vừa thổ lộ với mình, lại là người con trai từng ở với mình lâu như vậy, thấy có chút khác lạ.

      - Sao gặp trực tiếp? Em nhớ số điện thoại của tôi sao? – giọng bỗng trở nên quan tâm hơn.

      - còn muốn đổ thêm dầu vào lửa sao? tại tôi bị công ty liệt vào danh sách động vật quý hiếm, cần được chiêm ngưỡng bàn tán khắp mọi nơi, tôi lên gặp nữa chắc còn đường ra khỏi văn phòng luôn. qua điện thoại luôn , tại sao

      - Em lên gặp tôi xuống gặp em, dù sao đối mặt chuyện cũng dễ dàng hơn. – Triệt Hàn cắt lời, để cho Gia Hân tiếp.

      Trời, để ta vác thân xác được mọi người cho là vàng ngọc đến chỗ , chắc chỉ còn nước nghỉ làm mất. Nhưng lương chỗ này cũng tồi a. Gia Hân nghĩ tới mức đầu muốn bốc khói luôn.

      Thấy gì, Triệt Hàn tưởng Gia Hân giận đến muốn chuyện với nữa, đành hạ giọng nhượng bộ:

      - Nếu muốn gặp ở công ty, tối gặp mặt cũng được, 6h tan tầm, tôi chờ em dưới cổng cơ quan, ừm… – Triệt Hàn lo lắng đằng hắng, thực ra cổ họng hôm nay cũng hơi khô, cảm giác khó chịu.

      - cần, tôi chờ ở bãi đậu xe công ty, vậy nhé – đợi Triệt Hàn kịp phản ứng, Gia Hân vội dập máy. Nếu để tên này chờ trước cổng, hậu quả có lẽ khó đoán hơn cả việc lên văn phòng bây giờ.

      Tới tận lúc tan tầm, Gia Hân như ngồi đống lửa. Kim giây vừa chỉ đúng 6h, liền như tên bắn mà lao tới bãi đậu xe bằng tốc độ ánh sáng. Nếu có người nhìn thấy, chỉ bằng cái đuôi đào hoa của tên kia, có lẽ bị mọi người tra khảo hội đồng quá. May mà chỗ để xe của giám đốc chung với nhân viên, nếu chắc phải hẹn xa vài km mất.

      mang tâm trạng giống kẻ vừa trộm tiền tỉ khỏi ngân hàng nên bàn tay đặt lên vai Gia Hân lúc này thực muốn rút mười năm tuổi thọ của . Quay người lại, thấy Triệt Hàn trước mặt, mới nhàng thở phào, để ý tâm trạng của mình ngàn lần trở nên bẫng.

      - Em có phải hay suy nghĩ quá nhiều rồi hả. Chúng ta cũng đâu phải đôi gian phu dâm phụ, có cần phải lén lút thế hay ? – thích mọi người biết chuyện giữa , nhận ra điều này Triệt Hàn cảm thấy khó chịu, tâm trạng thoải mái lại càng tệ hơn. – Vào xe.

      Sau khi chắc chắn được quãng xa, Gia Hân hài lòng ngồi thẳng dậy, cúi cúi người nữa

      - Em ghét tôi tới vậy sao? – Triệt Hàn đột ngột phá khí trầm mặc trong xe.

      Nghe , Gia Hân bỗng cảm thấy tội lỗi ghê gớm,dường như rất quá đáng với

      - phải đâu, thực ra tôi vốn thích mọi người quá chú ý đến bản thân, hơn nữa tại, chúng ta cũng… - Phát ra mình sắp lỡ lời, đột ngột dừng lại.

      - có quan hệ gì phải ? Khụ… – Triệt Hàn bổ sung, quả , ngồi cạnh vẫn thay đổi chút nào, đôi lúc biết, này có trái tim nữa.

      - Tôi có ý như vậy, chỉ là… cũng thấy đó, chúng ta từng thử, cũng thể là thành công. Tôi nghĩ hợp với khác hơn.

      - … - Thấy trầm ngâm, Gia Hân tiếp tục.

      - Tôi tại ngoài việc của mẹ, cũng thể để tâm vào chuyện nào khác… - Giọng Gia Hân ngày càng dần, có thể cay độc trước Triệt Hàn trăng hoa, nhưng với người con trai trước mặt này, nỡ làm đau lòng.

      - Tôi biết mẹ với em vô cùng quan trọng, tôi cũng…ừm…nếu được, tôi mong muốn có thể phụ giúp em chăm sóc bà, chuyện chúng ta, có thể chờ đến khi nào em thấy…ừm… thoải mái là được.- cảm thấy cổ họng hơi ngưa ngứa, Triệt Hàn bất giác đưa tay lên xoa yết hầu.

      Nhưng thực ngờ được hành động tiếp theo của Gia Hân, khiến suýt trệch tay lái. Gia Hân quay sang, vươn bàn tay lành lạnh chạm vào trán :

      - Từ chiều em thấy là lạ, ốm rồi, quay xe về nhà . – để ý tới hành động kì lạ này của mình, Gia Hân nóng ruột ra lệnh cho Triệt Hàn.

      nhớ trước đây, mỗi lần ốm, thân thể của luôn khó chịu, kéo dài tới vài tuần. Mà Triệt Hàn dù có ốm nặng cỡ nào cũng nghỉ ngơi, lúc nào phát ra bản thân có bệnh cũng là lúc cơn sốt của chuyển biến cực kì tệ.

      Lần đầu thấy như vậy cực kì lo lắng, xíu nữa là gọi xe cấp cứu rồi. Nhưng sáng ra vẫn dậy làm bình thường, hễ về tới nhà liền ngủ li bì rồi lên cơn sốt cao.

      Từ đó về sau, luôn cố gắng tập quan sát biểu của , ép uống thuốc phòng trước. Giờ, chỉ cần thấy vài động tác của , cũng đoán được có bệnh hay . Nếu hôm nay gặp , chắc cũng biết mình có bệnh mà chăm sóc, lại lê lết tới vài tuần sau mất.

      Gia Hân hề để ý rằng, từ rất lâu rồi, trước ngày ngã xuống cầu thang rất lâu, tâm trạng của khi nghĩ về Triệt Hàn giống như người bình thường nữa.

      - có gì, em phải có việc cần sao, thấy mình vẫn còn rất khỏe – Lần này, dù có lý do, vẫn là lần đầu tiên chủ động hẹn gặp , hề muố bỏ lỡ. Triệt Hàn cũng hiểu với hoàn cảnh tại, nếu bỏ lỡ hôm nay, cuộc hẹn sau phải chờ rất lâu nữa…

      - Từ trước tới giờ, là em phát ra bị ốm trước hay phát vậy? – người đàn ông này chỉ cố chấp mà thực hiểu chút gì về thân thể mình hết.

      - Nhưng…

      - Chúng ta có thể ăn ở nhà . tại cần uống thuốc và nghỉ ngơi. – cũng có chút nỡ để mình lúc này.

      Kế hoạch đành phải hủy. ngoài dự đoán của Gia Hân, vừa về đến nhà, Triệt Hàn cảm thấy chóng mặt, chật vật ngồi xuống ghế sô pha. hiểu nổi người phụ nữ này, luôn tránh mặt , muốn có bất cứ mối quan hệ nào với , nhưng lại là người đầu tiên nhận ra khỏe. muốn tới gặp , nhưng lại vô cùng tự nhiên chạm vào . Rốt cuộc là thích hay ghét .

      Sau này chuyện với Tiêu Thanh, ta nghe xong chỉ phán câu: “Đúng là đồ EQ bằng gà, nếu ấy thích cậu lúc đó, để ý đến cậu nhiều như vậy”.

      Triệt Hàn lúc đó hối hận sớm chuyện với Tiêu Thanh, tránh hàng loạt những hiểu lầm về sau.

      Nhìn thấy dự đoán của bản thân thành , Gia Hân thấy người đàn ông này vô phương cứu chữa. Hiểu biết về giới hạn của bản thân bằng luôn rồi. Chẳng ngạc nhiên gì khi ba mẹ luôn vội vàng muốn lập gia đình. có người chăm sóc, thấy ngạc nhiên đến giờ vẫn còn sống.

      Vào bếp làm trà gừng cho , nhận ra bản thân ở cùng phòng với người mình muốn nhất, lòng Gia Hân có chút loạn. nhanh chóng gọi điện cho mẹ. Hôm nay phải gặp tên chết bằm này, tới thăm bà được. Tuy thông báo cũng như sắp xếp mọi việc ổn thỏa, vẫn có chút yên lòng. Kí ức bà ra lần như khắc sâu vào trong lòng , trở thành bóng ma ám ảnh mãi tan. tại, vừa lúc cần chút phân tán, gọi điện cho bà là ý tồi:

      - Mẹ à, con đây, mẹ ăn chưa? Hôm nay con có chút chuyện, lúc nữa qua chỗ mẹ, mẹ có cần gì để con mang qua?

      - Nếu bận thôi, phải qua đâu. Hôm nay mẹ cũng muốn nghỉ sớm. Thức ăn bệnh viện nhiều quá, mẹ ăn vẫn còn no. phải lo cho mẹ đâu, về nhà nghỉ là được. Nếu còn thừa chút thời gian rảnh, mau mau chóng chóng kiếm cho mẹ chàng rể. – Trương Ngọc đùa đùa, bà nuôi con bao nhiêu năm lẽ còn chưa hiểu sao? Đợt này chỉ cần tan làm là vội vội vàng vàng chuẩn bị thức ăn vào viện cho bà. Cứ đà này chẳng mấy chốc trở thành bộ xương mất.

      có hiếu với bà, bà vui lắm, nhưng cứ vậy mà bỏ lỡ hạnh phúc của mình, bà thấy yên lòng. Đứa con này từ , luôn vì bà mà nhẫn nhịn. Nhiều lần nhìn thấy bà khóc, chỉ lặng yên ôm bà. phán xét, khóc, nháo. Nhiều lúc bà từng cảm thấy vòng tay ôm mình có chút run run. Bà hiểu muốn làm mình đau lòng, nhưng là đứa con , quá hiểu chuyện. Đôi lúc, bà muốn nổi loạn chút, biết nghĩ cho bản thân chút xíu. tại cũng biết còn cố được bao lâu nữa, để ở lại mình bà thực yên tâm.

      Nghĩ tới đây, Trương Ngọc hạ quyết tâm…

      Gia Hân lúc này hoàn toàn ý định của mẹ mình, cũng muốn kéo dài, với tính cách của mẹ , nếu còn để bà tiếp, có lẽ ngày mai phải xem mặt mất.

      - Vậy mẹ cứ nghỉ ngơi , có gì sáng mai con vào thăm mẹ sớm. Mẹ ngủ ngon nhé.

      - Rồi rồi, con cũng nghỉ .

      Vừa dập máy tiếng nước sôi réo rắt thu hút chú ý của Gia Hân. Ra tới phòng khách, ngạc nhiên khi thấy người đàn ông lúc trước còn khăng khăng mình cảm kia mệt mỏi dựa vào ghế sô pha. Theo kinh nghiệm của , chỉ mai thôi là bắt đầu sốt cao.

      Nhìn dù mệt vẫn cứng đầu ngồi chờ sô pha, Gia Hân có chút mềm lòng. Ngồi xuống, nhàng đánh thức dậy, để cả người dựa vào , tiến về phía phòng ngủ. Mà Triệt Hàn lúc này, đầu óc ong ong, chỉ lờ mờ cảm nhận được có người dìu mình về phía phòng ngủ. Ý thức dần rời khỏi, chỉ còn lẩm bẩm vài tiếng…”…”

      Còn Gia Hân lúc này loay hoay biết đặt Triệt Hàn xuống giường cách nào, bỗng nhiên nghe thấy , cả người chợt cứng đơ, theo đà cũng để rơi xuống giường luôn. ra là vậy, trong lòng bỗng nhói đau.

      Đàn ông, đúng là có chết cũng thay đổi, sao có thể quên mất chân lý này cơ chứ? Nhưng tại sao thấy lòng mình đau? phải là, thể nào chứ.

      đúng, cứ như vậy điên mất, tốt nhất là nên sớm rời khỏi người đàn ông này, sớm chừng nào hay chừng đó. Nghĩ là vậy, nhưng vừa quay lưng , thấy bàn tay nóng bỏng từ phía sau nắm chặt lấy tay “Đừng , đừng mà”.

      Gia Hân khựng lại, cảm thấy tim mình đau tới kịch liệt. đúng là con ngốc mà, người ta đem nhầm với người khác, vậy mà vẫn đành lòng bỏ lại tên khốn này ở đây.

      Có cảm giác đau tới thắt tim như vậy, đành lòng.

      , thể nào, có chuyện đó chứ. Chẳng lẽ

      Giật tay mình khỏi luồng nhiệt ấm nóng kia, Gia Hân vội vàng chạy
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :