1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chính cung tiểu thiếp- Dư Tiểu Uyển

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Chính cung tiểu thiếp

      Tác giả: Dư Tiểu Uyển
      Converter: ngocquynh520
      Editor: Nguyệt
      Số chương: 10 chương
      Giới thiệu:

      Bởi vì có người cha mê cờ bạc, cái gì lừa được Kim Ánh Nhi đều lừa, chỗ nào cũng , từng rất ung dung tự tại. Cho đến khi phụ thân mang nàng gán nợ cho người ta làm tân nương, nghe đối phương là người có tiền có thế. Bà mối dặn nàng tốt nhất là nên nghe lời, vừa vào cửa liền có quan hệ phu thê, cái bụng càng được thua kém phải nhanh chóng sinh đứa . Như vậy, chờ đến khi phu nhân trở về, nàng còn có thể lưu lại hưởng phúc... Nhưng nàng định làm như vậy, lại càng chưa từng nghĩ rằng đời này bị nhốt trong đại trạch buồn chán. Nhưng nam nhân nàng gả lại rất lợi hại, căn bản nàng trốn thoát khỏi lòng bàn tay của ... Nam Cung Khiếu Thiên biết người cùng bái đường phải là thê tử mà muốn cưới. Nhưng lại làm , lại còn cảm thấy thú vị, hơn nữa nàng từng cứu mạng. cho rằng đây là duyên phận khó có được, dù phải chính thê cũng muốn thu nàng vào phòng. Thấy nàng biết được mấy chữ, mỗi ngày lại vất vả giả vờ làm hiền thê tri thư đạt lễ, Hơn nữa lại rất nhiều mánh khóe, rất nhiều trò, khiến vừa thấy nàng liền vui vẻ, nương tử thú vị như vậy, dù là chính phòng cũng được...
      Xem thêm: https://***************.com/viewtopic.php?t=405622
      thuyt, Chrisduyenktn1 thích bài này.

    2. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Chương 1 (1): Ban đêm trong rừng vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng chim đêm kêu. Bên trong cánh rừng tối đen sâu thẳm, ngoài cây đèn dầu tay người đàn ông cao lớn còn ánh sáng nào khác. Kim Ánh Nhi bị người đàn ông kia khiêng vai, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm đốm lửa kia, căn bản dám nghĩ bóng người lay động rốt cuộc là bóng cây hay là ma quỷ quái. Cọt kẹt... Người đàn ông đẩy cánh cửa lâu được sửa chữa, Kim Ánh Nhi sợ run cả người, da gà nổi khắp người. "Khụ khụ..." Tro bụi mặt đất bắn lên khiến nàng ho ra tiếng. "Giả vờ đáng thương cũng vô ích! Để ngươi ở lại quỷ ốc này đêm, xem sau này ngươi còn dám đến vừa khách điểm ăn chùa vừa lừa gạt người khác nữa !" Người đàn ông ném Kim Ánh Nhi lên mặt đất. Kim Ánh Nhi bị đau kêu thành tiếng, khuôn mặt nhắn bị tro bụi làm bẩn, bởi vì hai chân thể hoạt động, đành phải lấy tay chống người dậy. "Ôn ca, ta phải là muốn lừa gạt người khác, thiếu nợ ngân lượng của khách điếm. Chẳng qua là phụ thân ta đánh bạc thiếu tiền, lấy hết ngân lượng người ta rồi!" Kim Ánh Nhi liều mạng , che dấu sợ hãi trong lòng. "Chúng ta mở khách điếm, nếu tin được vào những lời dối như vậy trời sắp có mưa đỏ rồi!" Người đàn ông trừng mắt nhìn nàng, ngọn đèn chiếu vào khuôn mặt của , nhìn vô cùng đáng sợ. Khóe miệng Kim Ánh Nhi giật giật hai lần, rất nhanh liền biến mất. Cố tình căn phòng này lại vô cùng xơ xác, vách tường nứt, xà ngang lại còn tấm vải rách, khí tức trầm khiến nàng sợ tới mức mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, khẩn trương chuyện. "Ôn ca, nếu Thạch tỷ tỷ cùng vị hôn phu của tỷ ấy ở cạnh phòng ta hái thuốc trở lại, phiền huynh với tỷ ấy hộ ta, là ta rất vui khi được gặp tỷ ấy, sau này có cơ hội gặp lại..." Người đàn ông kia trừng mắt nhìn nàng, hừ lạnh tiếng, xoay người định ra ngoài, "Thích chuyện như vậy, lưu lại chuyện cùng với hảo huynh đệ trong nhà !" Kim Ánh Nhi liếc mắt nhìn cái, bỗng nhiên khuôn mặt vặn vẹo, trợn mắt lè lưỡi, hai tay làm ra vẻ giống như muốn kéo gì đó cổ, "Ách...cứu mạng....ngươi...ngươi...đừng bóp cổ ta..." Kim Ánh Nhi thè lưỡi ra ngoài, đôi mắt nhìn về phía người đàn ông kia. Nàng ta trúng tà rồi! Người đàn ông biến sắc, xoay người chạy ra khỏi cửa. Ầm! Cửa lớn vừa đóng lại, Kim Ánh Nhi liền khôi phục lại bình thường. "Mới như vậy bị dọa rồi sao? Uổng phí vóc dáng cao lớn của ngươi!" Trong bóng tối, Kim Ánh Nhi trừng mắt, ngồi mặt đất ẩm ướt lạnh băng. Cùng với việc bị những chuyện ma quỷ của Ôn ca hù chết, bằng nàng dọa trước, ít nhất vẫn chiếm được thế thượng phong, có chút lời. Chẳng qua là, nàng khiến cho người ta chạy mấy, giờ trong ngoài chỉ nghe thấy tiếng côn trùng kêu, mà bất luận nàng mở to mắt thế nào, trong phòng vẫn tối đen thấy năm ngón tay. Khí lạnh ban đêm thấm vào người, cả người Kim Ánh Nhi đều run lên, đành phải dùng hai tay kéo người , muốn tìm góc để dựa vào. Nàng cảm giác khí lạnh ban đêm này như ác quỷ lúc nào cũng có thể tấn công nàng, lột da nàng, ăn thịt nàng, uống máu nàng... "Có người ở phía sao?" Bỗng nhiên trong trung vang lên giọng khàn khàn khó nghe, khiến Kim Ánh Nhi sợ tới mức nhảy dựng lên --- nếu như chân nàng có thể nhảy lên được. "Ngươi là ai? Ở chỗ nào?" Kim Ánh Nhi túm lấy túi đồ bên người, nắm lấy nắm vôi bên trong, chờ khi đối phương vừa xuất cho đối phương đẹp mặt. "Ta ở dưới đất." Gặp quỷ rồi! Kim Ánh Nhi xanh mặt, đổ mồ hôi lạnh, khớp hàm ngừng run rẩy. Tất cả những gương mặt hung dữ, xấu xí ghê tởm thi nhau lên trong đầu nàng. Nhưng trong lòng nàng càng sợ hãi, biểu ra bên ngoài lại càng liều lĩnh chịu thua --- lừa gạt giang hồ bao lâu nay biết việc quan trọng nhất, đó chính là khí thế thể thua. Gạt người cùng gạt quỷ, cũng nhau mấy . "Lớn...ác quỷ to gan! Dám phạm đến truyền nhân của Chung Quỳ lão gia, xem ta thu nhập ngươi thế nào!" Nàng lục lọi túi bên người lấy ra cái ống sáo, cũng mở ra tờ giấy bản, quẹt cái, giấy bản liền bốc cháy, ngọn lửa cháy lên. Bóng đêm trước mắt bị đánh tan, Kim Ánh Nhi dùng sức mở to mắt nhìn... Trước mặt làm gì có ma quỷ nào đâu! Nàng chỉ nhìn thấy gốc đại thụ cao ngất, chui vào qua cửa sổ, cành lá rậm rạp, u ám giống như có con quỷ ở giữa,... "Nam mô Đại Bi Quan Thế Bồ Tát, nam mô Đại Bi Quan Thế Bồ Tát, nam mô Đại Bi Quan Thế Bồ Tát..." Nàng ngừng run rẩy, miệng ngừng thầm. "Nếu ta là quỷ để cho ngươi có thời gian niệm phật sao? Ta bị kẻ xấu nhốt ở đây, nếu ngươi có thể cứu ta ra ngoài, có trọng thưởng." Giọng nam thêm. Trọng thưởng! Kim Ánh Nhi vừa nghe thấy hai chữ này, hai mắt liền sáng lên, cái quỷ gì cũng sợ nữa. "Ngươi ở đâu?" Dưới ánh lửa sắp lụi nàng nheo mắt đánh giá xung quanh, vẫn nhìn thấy cái gì. "Ta ở dưới hầm bên cạnh cửa sổ." Lúc này, ánh trăng hé ra nửa, ánh sáng trắng bạc chiếu qua cửa sổ, vừa lúc để cho người ta nhìn thấy bên dưới gốc đại thụ có cái cửa . Kim Ánh Nhi tiêu tốn sức lực, lấy hai tay kéo thân thể đến bên cạnh cửa . Lúc này, mây đen trời lần nữa che khuất ánh trăng, trong phòng lại trở lại tối đen như mực. Kim Ánh Nhi thở ra hơi, bàn tay cầm lấy cái khóa bằng thiết cửa, vội vàng mở miệng hỏi: "Này, bên trong có người sao?" "Ta ở bên trong. Phía bị khóa sao?" Kim Ánh Nhi vừa nghe là tiếng người, thở dài nhõm, nhếch miệng cười. "Quả là cửa bị khóa rồi." Việc . Lập tức Kim Ánh Nhi lấy từ trong túi đồ ra thanh sắt, chuẩn bị mở khóa, nhưng lại nghĩ--- giờ chân của nàng chưa giải được, cũng biết đối phương là sói hay là hổ, nên tùy tiện cứu lên, bằng cùng chờ trời sáng, cũng tìm người làm bạn cho nàng thêm can đảm. Hai mắt Kim Ánh Nhi lưu chuyển, lớn tiếng , " giờ trời tối đen như mực, thể được, sáng mai ta sớm tìm người đến cứu ngươi." "Ngày mai ngươi vào trong thành đến đường cái nhộn nhịp nhất, tìm La quản gia của Thiên Vũ lương hành, cho họ chỗ này." Giọng của nam nhân kia mang theo giọng điệu ra lệnh. Kim Ánh Nhi nhíu mày, hắng giọng hỏi: "Xin hỏi giờ là ngươi cầu xin ta sao?" "Trong tay ta có đôi hoa tai trân châu, ngươi đưa tay đến khe cửa đón lấy. Ngươi mang theo hoa tai này làm bằng chứng tìm La quản gia, bảo đưa cho ngươi mười hai vàng làm tạ lễ." Mười hai vàng! Còn có đôi trân châu to bằng móng tay! "Mạng của ngươi đáng giá vậy sao?" Kim Ánh Nhi nghẹn họng đón lấy đôi hoa tai trân châu, đặt cái vào miệng. Hương vị này, độ cứng này, quả là trân châu sai. Viên trân châu lớn như vậy, đây là lần đầu tiên nàng thấy! Nếu ánh trăng đủ sáng, có thể nhìn thấy hai má Kim Ánh Nhi sớm hồng nhuận rồi. "Vị đại ca này khách khí quá rồi, ra nếu như huynh đưa đôi trân châu này tặng cho ta, ta cũng giúp huynh báo tin. Ta là người vô cùng nhiệt tình, cố gắng hết sức để cứu người..." Miệng Kim Ánh Nhi như vậy, nhưng tay lại nhanh chóng nhét đôi trân châu vào trong vạt áo. "Cần gì phải dễ nghe như vậy? Nếu có lợi ích lớn dụ dỗ, sao ngươi có thể bớt chút thời gian chuyến chứ?" "Này, những lời này có thể làm tổn thương người khác đấy." Kim Ánh Nhi cảm thấy tính cách của người này bất công, lấy ra trân châu ném lại qua khe cửa. Dù sao, nàng còn có thể nhận mười hai vàng. "Trả lại trân châu cho ngươi, ta cũng hiếm lạ gì!" Bên dưới im lặng, chỉ là vang lên vài tiếng thở nặng nề, hiển nhiên là có chút khó hiểu. "Ta đưa , có đạo lý thu lại. Huống hồ, chúng ta quen cũng thân, giờ ta có việc nhờ ngươi, lấy tiền nhờ người làm việc, cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa." Nam nhân kia thong thả . "Được rồi, ta liền miễn cưỡng nhận lấy đôi trân châu này." Kim Ánh Nhi cầm lại trân châu, miệng cũng nhịn được cằn nhằn giáo huấn, "Chẳng qua là ngươi nên thay đổi thái độ này, nếu sau này làm sao có thể hành tẩu giang hồ? Người giang hồ có thể có tiền trong túi, nhưng hai chữ "đạo nghĩa" luôn đặt trong lòng." "Đạo nghĩa?" Nam nhân kia cười lạnh tiếng, sau đó thêm gì. Kim Ánh Nhi cúi đầu, từ trước đến nay nàng thích mình, liền cầm ông sáo gõ gõ vào cửa . "Ngươi làm chuyện xấu gì vậy? Sao lại bị nhốt ở chỗ quỷ quái thế này?" "Bị người bắt tống tiền." Giọng của nam nhân kia lạnh lùng, nhưng với Kim Ánh Nhi sao cả, dù sao nàng sớm quen với những chuyện mất mặt rồi. Huống hồ, còn cho nàng mười hai vàng, có thể để cho nàng và phụ thân cao chạy xa bay rồi, nàng cái gì cũng có thể so đo với . Kim Ánh Nhi từ trong túi đồ ra hai cái bánh sơn trà, "Có muốn ăn miếng bánh sơn trà , vừa ăn vừa chuyện?" "." Kim Ánh Nhi tự tìm mất mặt, ngược lại cầm bánh ăn. Lúc này cơn gió lạnh thổi qua, tiếng lá xào xạc giống như ma quỷ tiến lại gần, miếng bánh sơn trà còn nghẹn ở cổ, cả người Kim Ánh Nhi nổi đầy da gà. Mặt nóng dán mông lạnh cũng sao, ai bảo nàng đời này sợ nhất là nghèo, thứ hai là sợ ma. Nàng lấy cây sáo gõ cửa , lớn tiếng hét, "Này, ngươi chứ, nếu ta thổi sáo cho ngươi nghe. Cây sáo này của ta khẽ thổi, đảm bảo quỷ khóc thần kêu, quần ma loạn vũ, muôn chim bay cao, chính là chỉ tiếng sáo của ta." " chuyện khô miệng." Giọng của nam tử kia khản đặc. Kim Ánh Nhi lấy từ trong túi ra túi nước, nhét qua khe cửa cho , "Nước suối, tiện nghi cho ngươi rồi." Bên dưới cửa vang lên tiếng uống nước ừng ực. "Vừa rồi ngươi mình là đệ tử Chung Quỳ gì đó, ngươi là sư bà trảm trừ ma sao?" Mặc dù giọng của nam tử kia vẫn còn chút khàn khàn, nhưng cũng tốt hơn so với vừa rồi nhiều. " thể xưng là "bà", chẳng qua là trừng phạt ít sắc quỷ, tham quỷ." Nàng đắc ý . " khi pháp lực cao thâm như vậy, sao lại bị ném vào nơi này?" "Chuyện kể ra quá dài, ta ném bánh sơn trà xuống cho ngươi, ngươi ăn chút mới có sức cùng ta chuyện." Kim Ánh Nhi mặc kệ giọng điệu cười nhạo của nam tử kia, ngược lại tự , "Cha ta mê cờ bạc, thua sạch ngân lượng ở trọ của chúng ta. Chúng ta ăn chùa mười ngày, bị ném đến chỗ này coi như là tốt. Chỉ tiếc, ta có cơ hội cáo từ vị Cố Thạch tỷ tỷ mới quen lâu ở cách vách, ta với tỷ ấy vừa gặp quen." Nàng hơi dài thở gấp lấy cái, cứ như vậy hơi. ai đáp lại lời nàng. Kim Ánh Nhi nhăn mày, bất khuất tiếp tục : " ra bị ném đến đây cũng tính là thảm, lần trước khi ta giả bộ làm muội muội của Trường Thanh huyện lệnh, cha ta giả trang thành tùy tùng du lịch, ngờ tới Trường Thanh huyện sư gia đúng lúc ở con thuyền khác, cha con chúng ta ở giữa dòng bị người ta ném xuống hồ, còn là giữa trời tháng mười ! Tuy rằng phía nam có tuyết, nhưng vẫn bị lạnh khiến ta bị bệnh tháng!" "Ngươi là tên lừa đảo." lâu sau, cuối cùng nam tử cũng bắn ra mấy chữ. "Làm gì khó nghe thế, cái gì lừa gạt với lừa gạt, tiền tài vốn là vật lưu thông. Làm giàu thường có nhân đức, người đem bạc đến cho ta, ta lại giúp họ lấy cứu tế thôi!" Kim Ánh Nhi cười ha ha, vẻ mặt có chút hổ thẹn nào. "Cái gì mà cứu tế người khác, ngân lượng đều bị cha ngươi lấy đánh bạc thôi." "Ngươi thể mấy câu dễ nghe được sao? Coi chừng ngày mai lão nương đến chỗ gọi là Thiên Vũ lương hành kia nữa!" Kim Ánh Nhi gào to, giơ cây sáo lên gõ vào cửa . "Ngươi giả trang thành muội muội huyện lệnh, chứng tỏ ngươi biết chữ?" Nam tử kia hỏi, trong giọng nghe ra được vài phần miễn cưỡng. "Biết vài chữ lớn, chẳng qua viết được, chỉ có thể miễn cưỡng vẽ số phù chú lừa người thôi. Nhớ lại khi mẹ ta còn sống , ít nhiều vẫn thúc giục ta học bài viết chữ." Kim Ánh Nhi ôm bao đồ, máy hát khi mở liền dừng được, "Biết ? Trước kia cha ta vẫn còn là tú tài, sau khi mẹ ta mất mới biến thành cái đức hạnh này. Cho nên, cảm tình phu thê cần quá tốt, nếu trơ mắt nhìn người kia ra , là... Ài..." Trong lòng nàng cảm khái, thở dài cái. Trong phòng lần thứ hai trở về mảng yên tĩnh. Kim Ánh Nhi bất đắc dĩ thở dài tiếng, quyết định trắng ra. "Ngươi chuyện với ta, ta bị dọa chết ở chỗ này, ngày mai lấy ai tìm người cứu ngươi!" "Cha ngươi luôn thua sạch ngân lượng, ngươi oán ông ấy sao?" Nam tử kia cam lòng hỏi. "Phụ thân của mình, có thể oán cái gì?" Ài ài ài. "Nếu ông ta suy nghĩ cho ngươi, nên trầm mê trong cờ bạc, khiến cho nương như ngươi luôn bị nguy hiểm."
      Đỗ Thúy LoanHale205 thích bài này.

    3. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Chương 1(2): Kim Ánh Nhi bị câu này của làm cho ngây người, nhiều năm lừa gạt để sống, vô số lần nàng bị người khác giở trò. Nếu phải nàng cơ trí, phản ứng hơn người, quả cũng có vài lần thiếu chút nữa bị hủy trong sạch. "Nghe câu này ngược lại ngươi thông minh, chẳng lẽ có diệu kế gì muốn chỉ cho ta?" Nàng hỏi. "Ta nghe ăn mày phố có lưu truyền loại biến thuật, có thể làm bỏng hoặc bị đứt chân, khiến người khác đồng tình. Ngươi biết những cái này sao?" "Đương nhiên. Chẳng qua là dùng mỡ heo, máu gà, thêm chút giấy, bã đậu, nặn thành bộ dạng lở loét thôi!" phải nàng khoe khoang, về những tiểu tạp kỹ này, nàng biết phải là ít. "Sao ngươi hóa trang thành bộ mặt thương tàn, với cha ngươi, bởi vì ông ta có nợ trả, khiến cho người đòi nợ hủy dung của ngươi. Nếu như ông ta có áy náy, tái phạm. Nếu như ông ta vẫn hối hận, ngươi nên sớm tự lo cho bản thân mình." Kim Ánh Nhi nắm chặt túi đồ, răng cắn chặt vào môi. "Lấy cách lừa gạt người khác lừa gạt phụ thân của mình, ngược lại ta nghĩ tới." Những ngày phải trốn nợ, là nàng quá ngán rồi. "Như vậy cũng tốt hơn so với sau này các ngươi già yếu, phải làm ăn mày lưu lạc đầu đường nhiều." "Đúng....Ăn mày bây giờ trong đầu đều là thủ đoạn độc ác, ăn mày ở huyện Thu Nhật giờ kết thành đàn kết thành đảng, vô cùng hư hỏng. Nếu như ta còn ngân lượng, bị ném vào đám ăn mày, khó bảo đảm rằng bị chém mất chân, ném tới ven đường ăn xin. Được rồi, trở về ta làm như vậy!" Kim Ánh Nhi càng nghĩ càng thấy phương pháp này khả thi, vỗ tay hét lớn tiếng. "Chủ ý này tốt đến mức ngay cả lỗ tai của bản nương cũng đỏ lên rồi." "Lỗ tai ngươi đỏ cùng với chiêu này có được hay có quan hệ gì?" "Nghe cho kỹ đây, bản nương khắp đại giang nam bắc, lỗ tai này cũng tùy tiện đỏ. Ta nháy mắt có thể làm ra bộ dạng khuê tú lúng ta lúng túng, đỏ mặt là đỏ mặt, chỉ riêng lỗ tai này cần phải gặp đại mới đỏ." Nàng lớn tiếng hỏi, tâm tình tốt xoay cây sáo ở trong tay. "Ngươi khắp đại giang nam bắc, có gì tâm đắc?" "Tháng trước ta từ Bắc Đông quốc đến đây, ở đó ngừng nội chiến, mọi người đều hâm mộ Đông Xuân quốc giàu có. đường đến đây, phát nơi này tuy có nhiều người có tiền, nhưng người nghèo cũng nhiều. Hơn nữa ăn mày cường hãn, thông đồng với du côn lưu manh, có chuyện gì làm." "Ngươi mới tới đây tháng, có thể ràng tình hình ở đây như vậy, quả là có chút bản lĩnh." Nam tử khàn giọng khen ngợi. Kim Ánh Nhi cười toe toét, bất giác thấy lâng lâng, "Bản lĩnh của ta đâu chỉ có từng đây, ta đoán tháng 7 tháng 8 năm nay có phong đài, đến lúc đó nên chuẩn bị trước thóc gạo." "Làm sao ngươi biết?" Giọng của nam tử tràn ngập tò mò. "Trước kia có lão nông dạy ra. Mười mấy ngày cuối tháng mười hai ở Đông Xuân quốc, nếu như gió là nam thổi, đến tháng 7 tháng 8 có phong đài. Ta quan sát , hai năm, quả sai." "Nếu như ngươi biết vận dụng điều này để kiếm tiền, sớm là phú bà." "Kiếm được tiền, còn phải là bị phụ thân ta đánh bạc hết sao. Ta thậm chí tính đến việc mua mảnh đất, dẫn ông ấy đến phía tây khai hoang, ,nhưng ông ấy tay thể xách, lưng thể khiêng, thân thể lại hỏng bét..." Kim Ánh Nhi trợn tròn mắt, nghĩ đến liền thấy mệt chết, " cái này, chút chuyện của ngươi ." " thể trả lời." "Vậy về người xấu bắt ngươi tống tiền , vì sao ngươi còn ở đây? Là do người nhà ngươi trả tiền sao?" Nàng thích nhất là buôn chuyện với người khác, nhất là ở chỗ tối đen này. "Ta có người nhà." Nam tử trả lời. "Vậy bên người cũng phải có người có thể thay ngươi quyết định chứ?" "Ta là người ra quyết định." Kim Ánh Nhi kỳ quái nhăn mày, dù sao kiểu người tiện tay liền thưởng đồ trang sức bằng trân châu, ra tay là mười hai vàng nhất định là người giàu có, bên người phải thiếu bằng hữu mới đúng. Người này tám phần là thần giữ của khiến người khác chán ghét! Nhưng mới vừa suy nghĩ thay giải quyết vấn đề thay nàng, nên cũng phải là người ác. "Nếu ngươi gặp được ta, ai đưa ngân lượng tới chuộc ngươi, chẳng phải ngươi chết già trong hầm ngầm sao?" Nghĩ đến đống xương trắng, đột nhiên nàng rùng mình cái. "Qua mấy ngày nữ, quản gia ở cửa hàng của ta đưa ra ngân lượng, chẳng qua là kẻ bắt cóc cầu mười vạn lượng." "Mười vạn lượng! Ngươi là hoàng thân quốc thích sao?" Kim Ánh Nhi kêu lên, nháy mắt vài cái. "Chẳng qua là, có tiền sao, phải là ngươi vẫn bị nhốt ở trong hầm này sao? Còn người lúc còn sống, bên người luôn phải có người để tin tưởng, nếu là sống uổng cả cuộc đời, phòng đông phòng tây có đến tri kỷ, tương lai nhiều tuổi rồi, cũng phải là kết thúc..." Nàng . "Vậy ngươi tin tưởng cha mình sao?" Nam tử ngắt lời nàng. "Ta tin tưởng ông ấy tuyệt đối bỏ mặc ta." Nàng chút do dự . "Ngươi tin tưởng người khác ngoài cha ngươi sao?" "Đương nhiên! Tìm người tốt đối với ta, thậm chí ta có thể chết vì ..." Nàng dùng lực vỗ xuống, lại quên khống chế lực đạo, đau đến mức nhăn nhó. " nương như vậy là thực tế." "Ha, ta đây dám cược ngươi chưa từng thấy qua người thực tế như ta, nữ nhân thức thời! Ta giỏi nhất là nhìn ánh mắt, ánh mắt đúng, lập tức ngay.." "Vậy ngươi sao còn chưa phát ra ta muốn chuyện..." "Ta là tâm địa tốt, sợ ngươi buồn chán. Hơn nữa, tính cách ngươi quái gở, mới có thể rơi vào cảnh có ai cứu. Chẳng lẽ đời này ngươi chưa từng được người khác giúp đỡ sao? Cũng là ngươi có tiền, liền tự kiêu ngạo, cảm thấy nên để ý tới người ngoài?" "Ta dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, nếu như tư thái uy nghi dọa người, làm sao có thể trấn áo được người khác." "Hù dọa người khác là chuyện, bên người cũng cần phải có mấy người thân cận..." Hai người cứ mỗi người câu như vậy cho đến khi trời bắt đầu sáng. Kim Ánh Nhi đêm ngủ liền ngáp dài cái, duỗi người, vừa vỗ vừa nhéo chân để khơi thông huyệt đạo cho hai chân. "Cùng quân chuyện buổi, hơn mười năm đọc......là trăm năm đọc sách! Ta lập tức tìm người đến cứu ngươi." Kim Ánh Nhi nhìn mặt trời, lớn tiếng . Tuy rằng vô cùng muốn nhìn xem bộ dạng của đối phương ra sao, nhưng nàng dám ở lại lâu. Sắc trời sắp sáng, nàng thể mạo hiểm để cho nam nhân nhìn thấy mặt nàng, nếu những kỹ xảo của nàng bị người khác nhìn thấy, sau này sao có thể hành tẩu giang hồ? Kẻ lừa đảo kiêng kỵ nhất là bị ngươi khác vạch trần kỹ xảo. Tuy rằng nàng tính toán lâu nữa rửa tay gác kiếm, nhưng phụ thân nàng rốt cuộc kiên định với cờ bạc đến mức nào, dù sao chỉ có trời biết được. "Ài nha, ta thấy cái khóa này hình như sắp bung ra rồi. Ngươi dùng sức chút, có thể thoát ra ngoài được rồi." Kim Ánh Nhi dùng que sắt cậy mở khóa cửa, lại tháo khóa treo ở cửa, nàng nghĩ rằng chỉ cần chén trà có thể thoát ra ngoài. "Xin dừng bước, để ta lời cảm ơn ân cứu mạng." Nam tử khàn giọng, trong giọng có vài phần vội vàng. "Ngươi cho ta tạ lễ rồi, còn cảm ơn nữa ta tổn thọ mất. Ta trước bước đây!" Kim Ánh Nhi vỗ vỗ tro bụi người, nhếch miệng cười. " phải ngươi mấy ngày nữa ngươi thành hôn sao? Nương tử do chính ngươi chọn, dù sao cũng có thể tin chứ. Nhớ ta có câu giang hồ thế này, con người lúc còn sống, kết nhiều thiện duyên đâu sống thoải mái được?" Kim Ánh Nhi bước ra khỏi phòng, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt màu mật ong mỉm cười của nàng. Có mười hai vàng này, cuộc đời sau này của Kim Ánh Nhi sắp thay đổi rồi! Làm chuyện tốt, quả nhiên có hồi báo. ******** lúc sau, Kim Ánh Nhi dịch dung đơn giản, ở mặt vẽ thêm vài vết sẹo, theo lời nam tử đến "Thiên Vũ Lương hành", tò mò nhìn những đấu gạo khắp nơi, nàng tin tức cho quản ở đây, sau khi lĩnh thưởng, nhanh chóng rời . Vạn nhất đối phương muốn thu hồi mười hai vàng này, lúc trước nàng dịch dung, trong khoảng thời gian ngắn cũng dễ dàng tìm được. giờ chờ tìm thấy phụ thân nàng, cùng hưởng phúc chung thôi. Khi đó ở khách điếm bị chưởng quầy đuổi người phụ thân chạy trước, ông ấy có chỗ để , đến chỗ bọn họ đến lần đầu tiên khi đặt chân đến Thẩm Hương thành, là nghĩa trang nơi tụ tập của đám ăn mày. ra Kim Ánh Nhi thích nơi đó, nàng cảm thấy ánh mắt của tên Thái Lợi cầm đầu những ăn mày ở đó nhìn nàng khiến nàng thoải mái, nhưng nàng được. Nàng đeo túi quần áo nương may khi còn sống, lẩm nhẩm tiểu khúc tên, đường vừa vừa nhảy đến nghĩa trang. Phụ thân nàng ngồi ở cửa, biết ngẩn người làm gì. "Phụ thân!" Kim Hữu Ninh vừa nhìn thấy con đến, lập tức quỳ rạp xuống đất hô lớn, "Đều là do phụ thân tốt! Đều là do phụ thân mê cờ bạc." Kim Ánh Nhi vừa nghe thấy phụ thân những lời này, da đầu run lên, lập tức xoay người chạy ra ngoài. Đây là ám hiệu giữa hai người bọn họ, mỗi khi đối phương bắt đầu kêu gào, đại biểu muốn người còn lại nhanh chóng chạy trốn. Chỉ là, Kim Ánh Nhi chạy được hai bước bị mấy ăn mày vẻ mặt hung dữ chặn đường. Nàng rút cây sáo trong túi, nhân cơ hội đối phương phòng bị liền đánh mạnh vào bọn họ. "Có ám khí!" Kim Ánh Nhi hô. Nhóm ăn mày lui về sau bước. Kim Ánh Nhi vội vàng chạy lên trước, chạy đến chỗ đầu gió. "Có ám khí!" Nàng tiếp. Nhóm ăn mày đưa mắt nhìn nhau, vẫn dám bước lên. "Có ám khí!" Kim Ánh Nhi tiếp tục hô, liều mình quơ ống sáo trong tay. Nguy rồi, quên đặt mê dược ở trong ống sáo rồi. "Đồ đàn bà thối tha, ở đâu ra ám khí!." Nhóm ăn mày đồng loạt xông về phía nàng. Kim Ánh Nhi lấy ở miệng túi bột tiêu, tung ra nắm to. Bột phấn bay vào mắt nhóm người ăn mày, tất cả đều liên tục kêu thảm, nàng vội vàng xông ra ngoài. "Kim Ánh Nhi, ngươi dám chạy thêm bước, cánh tay của ngươi liền chặt cái, ngươi chạy hai bước liền chặt cả hai!" Kim Ánh Nhi vừa quay đầu, chỉ thấy tên cầm đầu Thái Lợi cầm đao đặt người cha nàng. cổ phụ thân nàng có vết đao, mặt chút máu nhìn nàng, ngay cả tóc cũng phát run. Nàng bỗng dưng dừng lại, có vài tên ăn mày lên, bao vây xung quanh nàng. "Chạy cái gì! Ngươi rơi vào trong tay bản đại gia, sau này được hưởng cẩm y ngọc thực rồi!" Thái Lợi cười lớn, cười đến mức hai cằm cùng rung. Kim Ánh Nhi nhìn vẻ mặt tính kế cười quỷ dị của Thái Lợi, chỉ có thể cười khổ. Xem ra, mười hai vàng trong túi nàng, còn chưa kịp ấm bị cướp mất rồi. Nàng vĩnh viễn chỉ có thể lướt qua cửa thần tài, ngay cả cơ hội xoay người cũng có. Sớm biết vậy mười hai vàng nàng cũng lấy, ít nhất còn có thể để cho nam tử bị nhốt dưới hầm biết rằng thế gian này vẫn có người tốt cần hồi báo. Chỉ là, chỉ là.... Hai tay Kim Ánh Nhi bị trói ở sau lưng, bị tên ăn mày giữ chặt cánh tay, thô bạo giải nàng đến chỗ cha nàng. Chỉ là, người tốt nhất định được báo đáp tốt...
      Đỗ Thúy LoanHale205 thích bài này.

    4. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Chương 2 (1): Bảy ngày sau--- con đường náo nhiệt nhất thành Thẩm Hương tiếng trống chiêng vang rộn, mấy rương đồ cưới cùng với chiếc kiệu tám người khiêng đường lớn. Người dân đứng kín hai bên đường, tất cả đều nhìn xem hôn lễ này xa hoa đến mức nào. "Nhà nào có việc vui náo nhiệt như vậy?" Người qua đường hỏi. "Nam Cung Khiếu Thiên lấy vợ!" "A! Rốt cuộc cũng lấy vợ, cưới ai vậy?" Nghe là muội muội của Trường Thanh huyện lệnh Công Tôn Thưởng, ngươi thấy cỗ kiệu tám người khiêng khí phái kia sao? Nghe ba ngày ba đêm, ngay cả kiệu phu cũng có đến 24 người, mỗi canh giờ đổi lần đó!" "Chậc chậc, Nam Cung Khiếu Thiên đón dâu cũng nên làm lớn như vậy, nếu sao xứng với danh hiệu Nam Cung bán thành?" " phải nghe là xuất thân của tốt sao?" "Đầu năm nay, dân đen chỉ cần có tiền, có ai leo lên đầu đám quý tộc! Ngươi xem Nam Cung Khiếu Thiên ngay cả đón dâu cũng tự mình , cũng đủ kiêu ngạo...." Bốp bốp bốp.... trận tiếng pháo nổ cắt ngang câu chuyện của người qua đường. "Vui mừng là chuyện, đốt pháo làm gì, muốn hù chết người đền mạng sao? Ta còn muốn nghe thêm chuyện về Trường Thanh huyện lệnh cùng chuyện về Nam Cung Khiếu Thiên, giờ hai ta nghe được người khác gì rồi...." Tân nương ngồi trong kiệu hoa kiên nhẫn kéo khăn che đầu xuống, lộ ra gương mặt màu mật ong cùng đôi mắt to đen láy, chính là người vừa bị đám ăn mày bắt lại cách đây lâu - Kim Ánh Nhi. Trước đó, Kim Hữu Ninh ở nghĩa trang cược thua Thái Lợi số tiền lớn, bị ép ký khế ước bán nữ nhi, mà mười hai vàng người nàng cũng bị Thái Lợi cướp mất, còn là đó là vàng của bị người trộm mất. Nàng chỉ giữ được đôi trân châu kia trong áo. Vốn là Thái Lợi muốn bán nàng vào thanh lâu, kiếm được chút, ngờ tới là ngày ngay trước khi nàng bị vào thanh lâu, Hứa bà mối tìm tới cửa, là muội muội của Trường Thanh huyện lệnh dẫn theo nha hoàn đào hôn, mà hôn phu của tân nương là Nam Cung Khiếu Thiên dễ chọc, nếu mọi người đều bị báo ứng. Bởi vậy Trường Thanh Huyện lệnh Công Tôn Thưởng muốn bà mối tìm nữ tử gia thế trong sạch tạm thời lên kiệu hoa để ứng phó trước. Kim Ánh Nhi vừa nghe thấy tin này, lập tức tự đề cử mình gả thay, rằng mình chẳng những gan dạ sáng suốt, lại biết nhiều thứ. Dù sao, nếu như nàng bị bán vào thanh lâu, chính là bị hổ báo rình vây, so sánh gả đến phủ Nam Cung làm phu nhân giả, ít nhất còn có thể được ăn uống thoải mái, lại tìm cơ hội đào tẩu. Vì thế, Kim Ánh Nhi theo Công Tôn gia xuất giá, lại tự an ủi mình, hành động lần này coi như là trả nợ lần trước nàng giả trang thành muội muội Công Tôn huyện lệnh lừa gạt. Khi nàng bước lên kiệu hoa, Hứa bà mối vẫn dặn dò nàng, sau khi gả vào Nam Cung gia mọi chuyện nhất định phải thuận theo, nhất định phải lấy lòng Nam Cung Khiếu Thiên, tốt nhất là nhanh chóng cùng trở thành phu thê . Như vậy dù sau ngày phu nhân có bị tìm về, nàng còn có thể được giữ lại. Nhưng mà, Kim Ánh Nhi coi lời của Hứa bà toàn bộ như gió thổi bên tai, nàng chỉ hiểu được là nếu nhanh tìm được tân nương trở về, tân nương giả là nàng cũng thể lâu, chắc chắn bị vạch trần. Dù thế nào, vị Tôn tiểu thư đào tẩu kia cầm kỳ thi họa cái gì cũng biết, mà nàng cũng chỉ có thể giả thần giả quỷ, cứu được vị phụ thân mê cờ bạc, nàng hiểu nhất hai việc này. Nàng biết rốt cuộc là Nam Cung Khiếu Thiên này làm nghề gì, chẳng qua là nghe Nam Cung Khiếu Thiên rất giàu có, vách tường cũng được khảm bạc, nghĩ đến tám phần là lão già ngồi mà hưởng! "Trâu già gặm cỏ non, còn muốn cưới nương mười tám, khó trách tân nương muốn chạy trốn." Kim Ánh Nhi phi tiếng, đối với loại sắc quỷ này nàng gặp qua rồi. " nương gì vậy?" Tám người khiêng kiệu lớn dừng lại, Hứa bà vén mành hồng lên, vào trong kiệu. Kim Ánh Nhi nhìn Hứa bà cái, hai tay khoanh trước ngực, miệng nhất quyết . "Bảo ngươi chuyện chút, vạn nhất để cho kiệu phu nghe được sao?" Hứa bà véo tay của nàng, khách khí . "Bà tay chút ! Nếu để cho người ngoài nhìn thấy bà đối xử với muội muội của huyện lệnh như vậy, ai còn dám tin tưởng rằng ta là tân nương ." Kim Ánh Nhi đẩy bà mối ra ngoài, hai tay chống nạnh, dáng vẻ hung hãn vô cùng. "Hừm, ngươi cho rằng mình là muội muội của huyện lệnh sao, ngược lại bày ra bộ dạng kiêu căng rồi?" " kiêu căng, chẳng lẽ muốn ta bày ra bộ dạng hung dữ sao?" Kim Ánh Nh vén quần đỏ lên, chân đặt lên ghế, dáng ngồi như lưu manh. "Cái miệng của ngươi đừng giảo hoạt nữa, chẳng lẽ ngươi sợ giữ được cái mạng của cha ngươi sao?" Hứa bà đưa tay kéo chân nàng xuống. Kim Ánh Nhi cười lạnh tiếng, "Bà cùng đám ăn mày cấu kết, bắt con nhà lành, hung dữ cái gì? Chẳng qua cũng là tham tiền, bà sợ đưa ta ngoan ngoãn đến Nam Cung gia, lấy được số tiền thưởng của bà, cam chịu bỏ trốn như vậy." "Ngươi là đồ nô tài điêu ngoa, sao được gọi là con nhà lành!" Hứa bà tức đến nỗi hai mắt đỏ ngầu, đưa tay định véo nàng. "Người đâu!" Kim Ánh Nhi kêu lên. " nương có gì sai bảo?" Nhóm kiệu phu lên tiếng hỏi. "Tiếp tục ! Đừng làm lỡ giờ lành, cước bộ nhanh lên chút, có thưởng!" Kim Ánh Nhi . "Vâng ạ." Nhóm kiệu phu vừa nghe có thưởng, tất cả đều giữ vững tinh thần. Hứa bà nghiến răng nghiến lợi nhìn Kim Ánh Nhi, "Tốt nhất là sau khi Nam Cung lão gia ngủ với ngươi, liền cước đá văng ra ngoài, cho ngươi thành tàn hoa bại liễu...." "Khởi kiệu." Kim Ánh Nhi . Hứa bà trừng mắt nhìn nàng, sau đó nhanh ra ngoài. Bốp bốp bốp.. Bên ngoài kiệu lại vang lên tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc, Kim Ánh Nhi che ngực, miệng mắng thầm câu, đôi mày nhíu chặt lại. Lần này nàng gả vào nhà người khác, đêm động phòng có thể dùng mê dược hoặc tránh được lần, nhưng thể trốn mãi được. Trừ khi nàng dùng độc dược Thái Lợi đưa cho nàng. Thái Lợi muốn nàng trước khi tìm được Công Tôn trở về, hạ độc Nam Cung Khiếu Thiên. Đợi cho đến khi trúng độc nặng, Thái Lợi cầm giải xuất với tư cách là thần y, cứu mạng người, kiếm ngân lượng. Trước khi Thái Lợi có ngân lượng, phụ thân của nàng vẫn bị nhốt ở nghĩa trang làm con tin. Kim Ánh Nhi nắm chặt túi bên người, ngực thắt lại. Tuy rằng nàng là kẻ lừa đảo, nhưng là việc mưu tài sát hại người này, nàng tuyệt đối làm được. Huống hồ, tuy rằng Công Tôn huyện lệnh thề son sắt là Nam Cung Khiếu Thiên chưa từng gặp qua muội muội của , nhưng trời mới biết nàng có thể bị người ta nhìn ra sơ hở hay . Kim Ánh Nhi lấy từ áo bên trong đôi trân châu mà nàng được nam tử kia tặng, tự đeo lên. Bởi vì nàng cần nhiều thời gian chút, giúp cho chính mình, phụ thân, hơn nữa nàng cũng có ý định muốn hạ độc Nam Cung Khiếu Thiên. Ài, ông trời nếu có mắt, nên để cho kẻ lừa đảo có lương tâm là nàng có được chút thoải mái
      Hale205 thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :