1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Châu Viên Ngọc Ẩn - Thị Kim (66 chương + 5 PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Châu Viên Ngọc
      [​IMG]
      Tác giả: Thị Kim
      Thể loại: Cổ đại, ngôn tình, bi hài đan xen, HE
      Edit: Muỗi Vove
      Nguồn: http://lanhnguyetnhusuong.wordpress.com/
      Độ dài: 66 Chương + 5 Phiên ngoại
      Văn án:
      A Viên làm người lý tưởng quá nhiều, chỉ cần gặp lại tiểu tử Kế Diêu kia là được!

      Thế nhưng, đời người như ý nguyện, mười kiếp đến chín kiếp nàng vừa vặn gặp !

      Nhân gian có bao nhiêu kiếp phù du ngừng biến đổi

      Cùng người có tình khoái hoạt chính là duyên

      tart_trung thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Quyển Thượng
      Chương 1.1: Duyên phận

      Kiếp trước A Viên là con mèo .

      Ngày đó, tiểu chủ nhân Kế Diêu ôm nàng khẽ :

      - “Nghe mèo có chín cái mạng.”

      Nương bận bịu thêu hoa thoáng gật đầu, “Ân”

      A Viên từ trong lòng nhảy xuống, cao hứng bò lên cây, nhìn trời xanh mây trắng, bộ dáng thập phần đắc chí.

      Ngày hôm sau, nàng cốý chạy đến vách núi, hướng xuống dưới: bay!

      Nàng tưởng, có chín cái mạng, lúc này đây cho dù thất bại, còn có tám lần cơ hội. Nhưng là, nàng lần bay này lại bay thẳng đến địa phủ.

      Diêm vương lão gia đồng tình nhìn nàng cái, cắn răng :

      - “Ngươi phải ngã chết, là ngốc chết.”

      A Viên thực buồn bực, nguyên lai tiểu tử Kế Diêu kia lừa nàng.

      - “ , lần này ngươi tính làm cái gì?”

      Diêm vương lão gia thực rất có tình người, cho phép nàng tự do lựa chọn kiếp tiếp theo. A Viên nghĩ nghĩ, đời mèo có điểm đoản mệnh, vẫn là làm con rùa , có vẻ trường thọ.

      Vì thế, kiếp thứ hai, nàng hoàn hảo là con rùa.

      Nàng ở cái ao thảnh thơi trong mấy tháng. ngày, đương lúc nàng phơi nắng đến ngủ gật, tỉnh lại ở phía sau hoa viên. Nàng chính là tìm tòi thế nào khu vườn này thoạt nhìn lại thấy quen mắt như vậy? Đột nhiên thanh quen thuộc vang lên ở đỉnh đầu nàng:

      - “Kia là con rùa?”

      - “Tiểu nhân nhặt về, cố ý đem đến cho tiểu thiếu gia chơi đùa.”

      bàn tay trắng trẻo mập mạp đặt lưng nàng, A Viên duỗi cái cổ dài cố gắng trợn mắt nhìn, Kế Diêu! Hồi tưởng lại kiếp trước đối với nàng coi như tệ, vì vậy nàng thực an tâm ở lại vườn nhà , mỗi ngày học xong đều đến nhìn nàng. Nàng cảm thấy so với kiếp trước có phần thoải mái hơn.

      ngày, trong vườn so với bình thường có phần náo nhiệt, A Viên cũng rất thích náo nhiệt, cố ý từ dưới ao bò lên bờ. Phía sau hoa viên xuất khuôn mặt kiêu ngạo, còn có đại hán dáng người vạm vỡ cao lớn.

      -“Sư phụ, ta muốn học bắn cung.”

      Kế Diêu cầm lấy cây cung, kéo kéo, chỉ mở được đoạn. Tiểu hài tử hỉ mũi chưa sạch a! A Viên ở bên cuồng tiếu, bất quá tiếng cười của rùa tự nhiên có người nghe thấy.

      Đại hán kia đến gần, gật gật đầu:

      -“Hảo tiểu tử, trời sinh có thần lực!”

      Mẹ ruột của ta ơi, cũng thể mở to mắt dối để vuốt mông ngựa như thế chứ? A Viên khinh thường hừ tiếng, chìm vào trong nước nghỉ ngơi.

      Qua mấy ngày, Kế Diêu bắt đầu theo đại hán nọ học bắn tên.

      Khoảng chừng thời gian, vào ngày trời trong nắng ấm, bằng hữu của Kế Diêu từ xa đến, tên gọi Tiểu Chu. Tiểu Chu vừa nhìn chính là tiểu tử lăng xăng rắc rối còn hơn chim sẻ, gần nhất liền bị kích động muốn cùng Kế Diêu so tài bắn tên, Kế Diêu cũng hứng thú đáp ứng. Hai người hồi phân cao thấp, tên của Tiểu Chu đều bắn trúng cạnh biên, nhiều lần lệch như vậy, quả thực cũng dễ dàng.

      A Viên thở dài, thu hồi tò mò, dự định quay về thủy phủ của nàng.

      Kế Diêu nghẹn cười, thực khiêm tốn :

      -“Ta tuy rằng bắn chuẩn hơn ngươi, nhưng khí lực của ngươi quả thực rất lớn.”

      Tiểu Chu cảm thấy mất mặt, dùng sức gật mạnh đầu, sau đó nhìn thấy A Viên.

      - “Ta nghĩ sức ta đủ mạnh để bắn thủng mai con rùa kia.”

      A Viên vừa nghe, hồn bay phách lạc nhìn về phía ao “chạy như điên”, chỉ chớp mắt bị Tiểu Chu giữ lại trong tay, sau đó bị bắt làm bia ngắm. A Viên chạm trời, dưới chấm đất, lúc giãy dụa, mũi tên bay thẳng đến. Tiểu Chu, bắn chuẩn lần này chứ? muốn bắn xuyên qua người nàng, như thế nào lại bắn tới đầu nàng đây?

      A Viên lại đến trước mặt Diêm Vương lão gia, thực buồn bực!

      Diêm Vương lão gia cũng thực buồn bực:

      - “Nhanh như vậy đến đây? làm được rùa.”

      A Viên nghĩ nghĩ, :

      - “Làm rùa sai, sai ở chỗ nên là con rùa thích xem náo nhiệt.”

      - “Có tiến bộ, biết tổng kết. Kiếp sau làm gì?”

      - “Cá!”

      A Viên hoan hỷ . Lúc nàng làm rùa cực kỳ hâm hộ bọn chúng có thể tự do thoải mái, hình thể tuyệt đẹp, so với rùa mà xem.

      Vì thế, kiếp thứ ba, hoàn hảo là con cá.

      Những ngày này, thực tiêu giao. Phun phun bọt nước, truy truy sâu. Gió thổi, mưa rơi. Chỉ phải đề phòng đến người câu cá là được.

      ngày, A Viên kiếm ăn, đại ca cá trắm đen nàng vẫn thầm mến dùng miệng thổi đến sợi mì vắt:

      - “Ta nỡ ăn, cho ngươi.”

      A Viên đói bụng cần làm ra vẻ thanh cao, há miệng nuốt mì vắt. Sau đó cơ thể khống chế được. Nàng thất kinh trồi lên mặt nước, vừa nhìn, hai mắt khẽ lật, ngất thôi. Oan gia ngõ hẹp, lại là Kế Diêu và Tiểu Chu.

      Tiểu Chu nhìn thoáng qua, thấy nàng động đậy:

      -“Cá chết, ăn có vị, ném .”

      Kế Diệu rất nghe lời, đem nàng quẳng vào trong bụi cỏ. Vì thế nàng bị giày vò rất nhanh liền khô chết.
      tart_trungKem Đá thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 1.2: Duyên phận
      A Viên vừa nhìn thấy Diêm vương lão gia câu đầu tiên là:

      – “Ta muốn làm chim.”

      Như vậy, nàng có thể tự do bay lượn, tránh xa Kế Diêu, có thể sống lâu lâu chút.

      Kiếp thứ tư, A Viên thống khoái xưa nay chưa từng có. Cảm giác bay lượn tuyệt vời, ngoại trừ mưa to gió lớn. Bất quá thế gian kia nào có chuyện gì như ý, thế này nàng đủ hài lòng.

      ngày, A Viên bay theo phía sau đám chim nhạn, tính thể nghiệm chút tư vị lặn lội đường xa.

      Bầu trời trong xanh gợn mây, chim nhạn trước mắt thân tư thái tuyệt đẹp. A Viên vỗ cánh, thản nhiên như mây. Đột nhiên, mông của nàng trận đau đớn, bắt đầu thẳng tắp rơi xuống, trời đất quay cuồng lại rớt trúng ngọn cây. Tiếp theo nàng liền nghe thấy tiếng ngựa hí cùng chó sủa. Sau đó vang lên thanh mà ba đời ba kiếp nàng cũng thể quên:

      – “Nguyên lai cái này gọi là chim sợ cành cong.”

      Tiểu Chu xách nàng lên nhìn:

      – “Kỳ quái, bắn trúng đuôi cũng có thể chết.”

      – “Có thể là hù chết.”

      Kiếp thứ năm, A Viên khóc rống :

      – “Chỉ cần cách xa tiểu tử Kế Diêu kia, ta thành cái gì cũng được!”

      Vì thế nàng liền đầu thai thành con tuấn mã, thư thái ở thảo nguyên rong ruổi, cách xa Trung Nguyên vạn dặm, nàng rốt cuộc cần lo lắng gặp phải tiểu tử kia.

      Quả nhiên thế gian mười chuyện tám chuyện như ý, lâu sau A Viên bị lựa chọn tiến cống cho Trung Nguyên, nàng thầm cầu nguyện, kết quả đường cầu nguyện đến chuồng nhà Kế Diêu.

      Thiên ý a, A Viên buồn bực vui, dự cảm thấy mệnh của mình còn lại bao lâu. Quả nhiên, rất nhanh nàng khí hậu hợp, thượng thổ hạ tả, tới lão người quen trước mắt.

      – “Ai nha, ngươi đến nơi này của ta rất thường xuyên, ta công vụ thực bận rộn, thể tiếp đãi ngươi được.”

      Nhìn Diêm vương lão gia bộ dáng kiên nhẫn, A Viên thực buồn bực, nàng cũng muốn như vậy mà.

      – “Nếu , người làm người ?”

      – “.”

      A Viên dứt khoát từ chối đề nghị của ông ta, làm người mệt chết , nam phải nuôi sống gia đình, nữ sinh nhi dục nữ, bất nam bất nữ nhất định càng bị tội.

      Diêm vương lão gia vỗ án tử:

      – “Kia, làm muỗi, uống máu trả thù!”

      Mắt A Viên sáng lên:

      – “Ai nha, Diêm vương lão gia ngài đúng minh sáng suốt, túc trí đa mưu!”

      Vì thế, A Viên liền thống thống khoái khoái làm con muỗi, ý niệm trong đầu là tìm được Kế Diêu, rút sạch máu .

      Rốt cuộc nàng cũng có được cơ hội, đêm hè oi bức, nàng bay theo , mắt thấy tắm rửa, lại mắt thấy chuẩn bị mặc xong áo quần, nàng nhắm đến khối thịt hung bạo nhào tới.

      “Ba” tiếng, A Viên biết là ai, chờ nàng lấy được tri giác, lại trông thấy khuôn mặt sầu khổ của Diêm vương lão gia, giận nhìn nàng, mà chỉ có thở dài.

      A Viên vứt bỏ ý định trả thù, kiếp thứ bảy nàng tính làm con sâu nằm trong quả táo. Như vậy nàng có thể ăn no rồi ngủ, ngủ dậy rồi ăn. Thỉnh cần khinh bỉ ý tưởng của nàng, bởi vì nàng chịu đả kích nhiều lắm, muốn sa sút tinh thần.

      A Viên biến thành con sâu béo ung dung tự tại. Chỉ tới ngày, nàng cảm thấy có động tĩnh, rất xóc nảy. Ban đầu nàng còn tưởng vì mưa to hoặc mưa đá, sau lại phát giống. Chờ hết thảy đều yên lặng, nàng bị tiếng răng rắc làm cho bừng tỉnh, chỗ ở yên vui của nàng cư nhiên bị cắn . Nàng chỉ kịp liếc mắt xem là ai, bị nuốt xuống.

      Suy nghĩ cuối cùng khi làm sâu của A Viên là, nàng chỉ thấy thân thể , còn thấy được nội tạng của .

      Diêm vương lão gia chịu nổi việc nàng liên tiếp đến thăm, rất kiên nhẫn khuyên nhủ:

      – “Ngươi vẫn là làm người , như vậy rất tự do, cũng an toàn nhất, chí ít cũng bị ăn.”

      Câu sau cùng chạm đến chỗ đau của A Viên, lần thứ tám, A Viên bị ép buộc, tình nguyện làm người.

      Đừng cầu nại hà, mạnh bà bưng chén canh đưa cho nàng, thở dài:

      – “Ngươi rốt cuộc cũng phải uống.”

      Mạnh bà khẩu khí giống như đối với người quen cũ, A Viên có chút kỳ quái, nhận lấy chén canh sảng khoái uống cạn. Nàng làm người lý tưởng quá nhiều, chỉ cần gặp lại tiểu tử Kế Diêu kia là được!
      Kem Đá thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 2.1: Suýt bị làm nhục
      Đầu xuân là lúc vạn vật sinh sôi, Liễu Sao các ở kinh thành việc làm ăn cũng cực kỳ tốt.

      “Liễu Sao các” tên này tự nhiên lấy tự “Nguyệt treo đầu cành, người ước sau hoàng hôn”, đáng tiếc cái tên lịch tao nhã cũng bất quá chỉ là nơi bướm hoa.

      Nhá nhem tối, trời vẫn còn mưa. Thời tiết như thế này, càng phải có rượu ngon ấm thân, giai nhân giải ngữ, Cho nên, tú bà Cầm nương sớm chuẩn bị tinh thần hăng hái đứng ở trước cửa, chỉ chờ sắc trời tối sầm lại, bạc ào ào màđến.

      Trước cửa dừng lại chiếc xe ngựa, rèm được vén lên, người bước xuống là nam tử phong lưu lỗi lạc. khoác người cẩm bào màu xanh nhạt, đầu đội ô quan, tay cầm chiếc quạt giấy. Người này dung nhan tuấn tú, trời sinh quý khí, Chỉ là khóe mắt hẹp dài, vừa liếc nhìn lộ ra cỗ sắc bén.

      Cầm nương sửng sốt, lập tức bày ta khuôn mặt tươi cười tiến lên đón chào:

      – “Ôi chao, Thư công tử, khách quý, khách quý!”

      Nam tử kia mỉm cười, cũng nhiều, lấy ra thỏi bạc đưa cho Cầm nương.

      Cầm nương mặt mày hớn hở nhận lấy, vô cùng lấy lòng:

      – “Thư công tử là hào phóng, biết hôm nay muốn vị nương nào?”

      Quạt giấy “ba” gấp lại, khóe môi lên nụ cười:

      – “Hôm nay, ta muốn mượn nơi này chút.”

      Cầm nương có chút hiểu nguyên do.

      Thư Thư quay đầu vung quạt, hai người bên cạnh đỡ nữ tử từ trong xe, đưa đến trước mặt Cầm nương.

      Hai mắt Cầm nương sáng ngời, mặc dù nàng nhìn quen những mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng vị nữ tử này vẫn làm cho nàng cảm thấy kinh diễm! Giống như vầng trăng tỏa sáng trong đêm, thanh nhã kỳ ảo, trước nàng nơi dung tục như thế này nhất thời càng thêm dơ bẩn, những thứ tầm thường càng tôn thêm vẻ đẹp xuất trần của nàng. Chỉ là sắc môi nàng tái nhợt, ánh mắt mặc dù trong sáng nhưng có độ ấm, căm hận trừng mắt nhìn Thư Thư, hận thể biến ánh mắt thành lưỡi đao phóng đến.

      Thư Thư cười :

      – “Hôm nay ta ở chỗ này là vì Tiểu Từ chọn phu quân. Như thế này, những khách nhân đến đây, ta đích thân tuyển chọn người già nhất, xấu nhất, bẩn nhất, ta còn muốn kính tặng trăm lượng bạc làm lễ vật hợp cẩn.”

      tay cầm quạt thản nhiên , làm như đàm luận chuyện phong hoa tuyết nguyệt.

      Cầm nương sửng sốt, chuyện thế này nàng lần đầu tiên nghe . Nàng nhìn thoáng qua vị nương kia, trong lòng kinh sợ. Mặc dù nàng lăn lộn chốn hồng trần nhiều năm sớm mài vững tâm như thép, giờ phút này cũng bị câu của Thư Thư dọa sợ, giai nhân như thế, lại bị Thư Thư hủy hoại.

      Bất quá có tiền có thể sai khiến ma quỷ, trả tiền, còn quản nàng ta làm gì? thương tiếc của nàng nháy mắt tan thành mây khói, tức khắc cười :

      – “Hảo! Ý kiến hay. Trước hết mời nhị vị lên lầu nghỉ tạm.”

      Nàng trước dẫn đường, Thư Sách cười lạnh lẽo, kéo cánh tay Tiểu Từ lên lầu hai.

      lầu các, hồng sa bay bay, bức rèm che buông xuống. đẩy nàng vào tường, dùng quạt nâng cằm nàng lên, cười :

      – “Ngươi xem, góc độ này rất tốt, khách dưới lầu có thể nhất thanh nhị sở, đợi lát nữa ta hảo hảo chọn cho ngươi người, nhất định ngươi vừa lòng.”

      cố tình dùng giọng phóng đãng, từng chữ ràng, cỗ hàn ý đập vào mặt nàng. Tiểu Từ bị điểm huyệt, ra lời, đôi mắt đẹp nổi giận cùng bi phẫn, hận thể cắn chết .

      vừa lòng nhìn da thịt như tuyết của nàng dần dần lên màu hồng, cười .

      Màn đêm buông xuống, người tới càng nhiều, khí dần nhuộm mùi phong tình.

      Tiểu Từ trong lòng tuyệt vọng bắt đầu yên đứng lên, ngọn lửa trong lòng cháy hừng hực, đau đến tê tâm liệt phế.

      ở bên người nàng khẽ phe phẩy quạt, liếc mắt cái:

      – “Ngươi đừng trách ta, muốn trách trách sư phụ của ngươi, bốn ngày rồi cũng tới tìm ngươi. Xem ra ngươi ở trong lòng nàng, phân lượng cũng bằng.”

      có chút tiếc hận thở dài, giống như thương hương tiếc ngọc trơ mắt nhìn đóa hoa héo rũ nhưng lại bất lực.

      Tiểu Từ oán hận trừng mắt nhìn , trong mắt giọt lệ chực rơi, lại quật cường nén lại, chịu yếu thế.

      vươn tay giải á huyệt của nàng, thấp giọng cười nhạo:

      – “Giờ phút này muốn đổi ý vẫn còn kịp.”

      Tiểu Từ tâm định cá chết lưới rách, căm hận :

      – “Ta tuy rằng là nữ tử, nhưng cũng biết hai chữ quang minh chính đại, nhân sinh đời, thẹn với lương tâm, thẹn với người, tuyệt đổi ý, còn ngươi, chớ có để đêm dài mất ngủ, lo lắng bị ác quỷ dây dưa.”

      để ý cười tiếng:

      – “ ?”

      – “Ngươi loại tiểu nhân hèn hạ bỉ ổi ti tiện, hiếp bức nữ nhân yếu đuối, đáng làm nam nhân.”

      – “Ngươi là nữ nhân yếu đuối?”

      gằn từng chữ, kéo ống tay áo lộ ra dấu răng trước mặt Tiểu Từ:

      – “Tự vệ được sao? Chẳng lẽ muốn ta ngồi chờ chết, mặc ngươi bày bố?”

      – “Được, ta xem ngươi còn ngang ngạnh đến khi nào!”

      mất hết kiên nhẫn, đứng lên bước ra hành lang, tay cầm quạt chỉ xuống dưới lầu:

      – “Ta xem lão đầu kia quả tệ.”

      Tiểu Từ hồi run rẩy, dám giương mắt nhìn, trong lòng chỉ muốn chết.

      – “Cầm nương, mời vị kia lên đây.” Thư Thư chỉ vào lão nhân lưng còng bộ dáng thô tục, cư nhiên cười đến vô cùng sảng khoái.

      Cầm nương vội vàng nhấc váy xuống lầu.

      Thư Thư hừ tiếng, đưa Tiểu Từ vào gian phòng, đặt giường. Lập tức cúi người xuống, thanh trầm thấp:

      – “Kỳ ta cũng có chút luyến tiếc.”

      vuốt ve hai má nàng, thoáng dừng lát, trong mắt có tia giao động, nháy mắt lại lãnh đứng lên.

      Cầu thang vang lên tiếng bước chân giống như nhịp trống đoạt mệnh truy hồn. Tiểu Từ nhắm chặt hai mắt, hàm răng cắn chặt lấy đầu lưỡi.

      – “Hề hề, nghe công tử muốn đưa ta bạc và mỹ nhân, có chuyện này?” giọng đục ngầu có phần kinh hỉ vang lên trong phòng, tâm Tiểu Từ mạnh mẽ chìm xuống, giọt lệ theo khóe mắt chảy xuống gối, lạnh lẽo ẩm ướt, làm cho nàng khỏi run nhè .

      – “Chính là vị nương kia, ngươi xem có vừa lòng?”

      Thư Thư ung dung cười, ngữ khí tựa hồ muốn nhanh chóng xúc tiến.

      Lão nhân kia nhanh vài bước tiến đến, Tiểu Từ tựa hồ ngửi thấy trong khí bốc mùi buồn nôn, tuyệt vọng kéo đến, nàng lặng lẽ niệm cái tên, răng cắn xuống bắt đầu dùng sức.

      Thư Thư đột nhiên đẩy lão nhân kia ra, tay lập tức chế trụ cằm nàng. đối với người phía sau quát lớn tiếng:

      – “Cầm bạc ra ngoài!”

      Tiểu Từ nâng mi mắt nhìn , ánh mắt có chút thương hại. , uổng phí sinh ra, lại làm ra những chuyện phải người như vậy.

      – “Muốn chết phải ?” hừ lạnh tiếng, tay khẽ dùng sức, lập tức vệt màu hồng lên dưới bàn tay , da thịt trắng nõn thực rất nổi bật.

      Trong mắt nàng lóe lên ngọn lửa, tuyệt vọng, thống hận, thương hại, đạm mạc. Chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy vô cùng phiền chán, mày nhíu chặt, ánh mắt biến hóa. Trong lòng khô nóng bị ngọn lửa trong mắt nàng nhen nhóm. Tay dừng vạt áo nàng, tạm dừng lát, đột nhiên “xuy” tiếng, áo nàng bị xé rách, lộ ra da thịt như băng ngọc nõn nà. cúi xuống, ánh mắt nặng nề bỗng chốc có chút mê ly.

      Cách hơi thở trong gang tấc, nàng nhắm hai mắt lại, giống như nhìn thấy dưới ánh trăng mênh mông nồng đậm hương hoa quế. giọt lệ chảy xuống bên môi, nàng yên lặng thầm: “Kế Diêu, chúng ta kiếp sau gặp lại!”
      Kem Đá thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 2.2: Suýt bị làm nhục
      Đột nhiên, cửa sổ bị đánh vỡ tung, từ bên ngoài nhảy vào người. Ánh nến bị kình phong lay động, nhìn khuôn mặt của , chỉ có thanh trường kiếm sắc bén.

      - “Ngươi là ai?” Thư Thư nhanh chóng lấy ra chiếc quạt bảo hộ trước ngực, lạnh giọng hỏi.

      - “Kế Diêu.”

      Thanh như tiếng trời cuồn cuộn vang lên, Tiểu Từ vẫn dám mở to mắt, rất sợ trước khi chết gặp phải ảo giác.

      Kình phong vung lên, chiếu sáng thân ảnh. Người trước cửa sổ phiêu dật như sơn tuyết, lại cương liệt tựa ánh chiều tà.

      - “Kế Diêu? Ngươi là người nào?”

      - “Ta là ai ngươi cần biết, ngươi nhớ cho kỹ, chỉ cần động vào sợi tóc của nàng, ta để cho đầu ngươi lau kiếm.”

      - “Hừ, khẩu khí cuồng vọng.”

      Kế Diêu muốn cùng dài dòng, kiếm đâm thẳng tới ngực, nhanh như thiểm điện, thế như chẻ tre. Quạt của Thư Thư ràng bảo hộ trước ngực, lúc kiếm phong kéo tới, tựa hồ sấm sét nổi giận, lại đón lấy chiêu này, chỉ nghiêng người tránh mũi kiếm.

      Kế Diêu xuất ba chiêu, mũi kiếm rời khỏi ngực Thư Thư, ràng là đấu pháp trực diện, có bao nhiêu huyền diệu, Thư Thư thể đón đỡ, chỉ có tránh né. tự nhận cùng người trong giang hồ giao thủ vô số, cũng tự nhận võ công dưới ba mươi người. Mà kiếm của Kế Diêu mềm dẻo như rắn, như gió cuốn lá rụng, kiếm phong uốn lượn như lưới nhện, như kén tằm, chiêu thức càng sau càng sắc bén, kín kẽ hở, phô thiên cái địa. Tâm hiểu , hôm nay rốt cuộc gặp được đối thủ, đối thủ chưa từng biết tên. Nhìn tuổi bất quá cỡ hai mươi, có khí phách bậc thầy, dáng người rắn rỏi, kiếm chiêu mạnh mẽ.

      Kế Diêu xuất vài chiêu bức Thư Thư tới cửa, chiêu thứ tám cũng phô trương thanh thế, xoay người nhảy đến bên giường, nâng Tiểu Từ dậy, giải khai huyệt đạo, gấp gáp : “

      Tiểu Từ hai mắt đẫm lệ như sương mù, chỉ cảm thấy vừa dạo qua cánh cửa sinh tử, nàng cắn chặt đôi môi đào, lưỡi bị day đến rỉ máu, giờ phút này có thể đoạn ngay lập tức.

      Kế Diêu có chút bất đắc dĩ, phen ôm lấy nàng, từ cửa sổ nhảy xuống.

      Dưới lầu người đường kêu lên sợ hãi, đều tránh né, Kiếu Diêu nhảy vài cái đến chỗ giấu ngựa, huýt gió tiếng, ôm Tiểu Từ nhảy lên ngựa phóng .

      Gió bên tai gào thét, nước mắt tích tụ mấy ngày lập tức cuộn trào mãnh liệt. Nước mắt càng ngày càng nhiều, nhiều đến mức khung cảnh trước mắt cũng nhìn thấy, nàng liền lấy ống tay áo bắt đầu chà lau. Càng lau lại càng nhiều, sau cùng nàng dứt khoát nhào vào trong ngực , khóc nấc lên.

      Kế Diêu cảm giác có người đuổi theo, liền kéo mạnh dây cương dừng lại, kéo nàng ra trước mặt , lau nước mắt nước mũi, sau lúc lâu, nàng còn thỏa nguyện, cư nhiên hung hăng cắn ngụm trước ngực .

      đau đến nhe răng, nghĩ muốn ngăn nàng lại, bàn tay đưa đến bên tai nàng lại nhịn xuống.

      do dự lát, rốt cục vỗ vỗ sau lưng nàng, dịu dàng :

      - “ có việc gì.”

      Nàng nghẹn ngào gật đầu, nhưng vừa nghĩ lại thấy sợ, nức nở : “Ngươi tới muộn khắc, ta nhất định chết.”

      - “Ừ.”

      Chỉ có chữ “ừ” thôi sao? Nàng có chút buồn bực, rống to: “Thực , ta chết! Ngươi còn được gặp lại ta.”

      - “Ừ.”

      Vẫn là chữ “ừ”? Tiểu Từ khó thở, hung hăng trừng !

      Vầng trăng chiếu , khuôn mặt gần trong gang tấc, mày kiếm dãn ra, hai tròng mắt như sao lóe sáng rạng rỡ. Nàng giật mình, miệng , trong lòng hẳn là vẫn để ý .

      my vũ nhướn lên: “Hôm nay ta lần đầu tiên dùng lưu quang kiếm pháp.”

      Trong lòng nàng chìm xuống, nguyên lai ánh sáng trong mắt phải vì nàng. Nàng yên lặng buông mi mắt, ngực như bị ép bởi khối đá, nặng nề hít thở thông, nàng rất muốn tìm chỗ phát tiết, rất muốn lại cắn vào ngực ngụm.

      - “Chúng ta tìm chỗ nghỉ tạm.”

      Ngựa dừng trước cửa khách điếm, muốn hai gian thượng phòng, phân phó tiểu nhị đem đồ ăn đưa lên. Ánh mắt Tiểu Từ vẫn ảm đạm, chiếc đũa cũng động.

      do dự nửa ngày, chậm rãi : “Người kia cũng bị làm sao. Ngươi…” biết như thế nào cho tốt, chỉ cảm thấy trong cổ họng giống như bị tắc, thực thông thuận. Trong lòng cũng vui, nhưng lại biết lý do.

      Nàng hung hăng trừng mắt nhìn , : “Nếu mà có sao, ta lúc này chắc chết rồi.”

      làm như chợt cả kinh, mâu quang nổi lên, lẳng lặng nhìn nàng. Trầm mặc lúc lâu, đột nhiên :

      - “Làm sao có thể bỗng nhiên rước phải phiền toái như vậy? Ngươi theo ta, Cẩm Tú trại trước cần về.”

      - “Ngươi phải muốn tiêu dao giang hồ sao?” Trong lòng nàng có chút ngọt, rồi lại ủy khuất.

      - “Di nương ở đây, ta vẫn phải bảo hộ ngươi chu toàn.” ngữ khí có điểm bất đắc dĩ, dường như là bí bách lắm mới mang theo nàng, nàng đứng lên đến trước cửa phòng, chính mình bực bội.

      Kế Diêu có cách nào, đành lẳng lặng ăn cơm.

      Nửa đêm, có chút lo lắng, đến trước cửa phòng nàng, nghe hơi thở của nàng tựa hồ ngủ. Lúc này mới buông phòng bị, nằm ở giường ngủ thiếp .

      Đột nhiên, cửa vang lên tiếng , lập tức cầm lấy kiếm bên gối.

      Cửa khẽ mở, dưới ánh trăng, thân ảnh mảnh khảnh nhàng tiến vào. thở phảo nhõm:

      - “Ngươi sao vẫn chưa ngủ?”

      Tiểu Từ , trực tiếp tới trước giường, mùi hương nhàn nhạt như khói, có chút khẩn trương. Đột nhiên, thấy mặt mềm nhũn, nàng cư nhiên cúi người hôn .

      - “Ngươi!”

      Kế Diêu vội vàng đẩy nàng ra, nhảy xuống giường. Mặt đất lạnh lẽo, làm cơ thể bỗng nhiên run lên.

      - “Kế Diêu, ta đem trinh tiết cho ngươi, nếu về sau có gặp bất trắc gì, ta cũng tiếc nuối.”

      Thanh của nàng trầm thấp lại có chút run run, ngượng ngùng mà kiên định. Đôi mắt dưới màn đêm phát sáng nhìn chằm chằm về phía .

      lùi từng bước, kiếm trong tay suýt rớt.

      - “Nguơi bậy bạ gì đó.”

      có chút bối rối, mặt hồng mảng, giống như bị lò than nung qua.

      - “Ta .”

      - “Ngươi đừng hồ đồ, sớm ngủ .”

      Kế Diêu từ mặt đất nhảy lên, dáng người khẽ động, ở bên ngoài cửa.

      Tiểu Từ suy sụp ngồi ở giường , nghe thấy thanh đóng cửa cách vách, ánh trăng rọi lên giường, chiếu vào đôi giày của , đến giày cũng mặc chạy trối chết, thích nàng sao?


      Kem Đá thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :