1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Chân Trời Góc Bể - Diệp Lạc Vô Tâm (eBook)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chân Trời Góc Bể

      [​IMG]

      Tác giả : Diệp Lạc Vô Tâm - Dịch giả : Nguyễn Thành Phước

      Nhà xuất bản : Văn học - Đinh Tị

      Số trang : 392


      Kích thước : 14.5 x 20.5 cm

      Trọng lượng : 430 gam

      Giá bìa : 89.000 VNĐ
      Hình thức bìa : Bìa mềm
      Ngày xuất bản : 7 - 11 - 2012


      Nhóm Type: Cung Quảng Hằng


      Bốn năm trước, quá khứ hạnh phúc củaDiêu Băng Vũ kết thúc vào năm hai mươi mốt tuổi, kết thúc vào ngày tự tay đẩyTrần Lăng – người con trai thương nhất về bên người con khác. Là ngốc nghếch, hay dại dột? hối hận. Khi chứng kiến giãy giụa giữa tình và tình thân mà gục ngã, lựa chọn buông tay.

      Bốn năm sau, bà mẹ đơn thân vì đứa con mà nhẫn nhịn trong công việc nhiều cám dỗ: nghề thư ký. Bốn năm làm mười sáu lần đổi việc, những tưởng công việc mới có thể cho bình yên, nhưng trái timDiêu Băng Vũ lại nổi lên nhiều sóng gió bởi ông chủ mớiLâm Quân Dật giống vớiTrần Lăng. cách nào thôi tìm kiếm bóng hình củaTrần Lăng con ngườiLâm Quân Dật, dẫu tính cách ta luôn nằm ngoài tầm hiểu biết của , lúc lạnh lùng lúc dịu dàng, lúc tàn nhẫn lúc thương tiếc, và ánh mắt thâm sâu thỉnh thoảng vẫn nhìn mang nhiều ý.

      Có rất nhiều ngã rẽ con đường, có rất nhiều lựa chọn trong cả cuộc đời, và đâu là con đường màDiêu Băng Vũ lựa chọn?

      SáchChân Trời Góc Bể được in giấy xốp Phần Lan.

      Mời bạn đón đọc.

      eBook

      PRC

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 21/3/15

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 1: Nghề nhạy cảm

      Nộp xong đơn xin nghỉ việc, tôi bộ về nhà trong tâm trạng uất ức phẫn nộ, kiệt sức gieo mình xuống sofa.

      thư ký, tôi cho rằng mình có chỗ nào chưa tròn phận , mọi thông tin ông chủ cần tôi đều thu thập đầy đủ, phân loại ràng, tài liệu ông chủ cầu, tôi đều chuẩn bị chu đáo, thông qua phê chuẩn của ông chủ rồi mới gửi , ông chủ muốn tôi cùng dự tiệc, khách cầu tôi uống nhiều đến đâu, chưa bao giờ tôi dám ”, ngay cả khi tâm trạng ông chủ vui, bực bội quát tháo, tôi cũng nhẫn nhịn cho đến khi ông chủ hết bực...

      Tuy nhiên, dù tôi cắn răng nhẫn nhịn suốt hơn năm vẫn bị ông chủ vốn có ý muốn “quan hệ” khác với tôi tuyệt tình hất khỏi cửa.

      Là do tôi có khuôn mặt dung tục bẩm sinh, hay do tôi sai khi lựa chọn cái nghề nhạy cảm này?

      Có lẽ cả hai đều đúng, mà do tính cách tôi có vấn đề.

      “Chẳng ông chủ nào thích hằng ngày đối diện với thư ký rất gợi tình nhưng lại làm ra vẻ trong sạch, thanh cao!” Đó là lời của Liễu Dương, bạn thân nhất của tôi, thực tế chứng minh, cách nghĩ của bạn quả là sâu sắc, chí lý.

      thể phủ nhận, những thư ký được chào đón, hoan nghênh trong xã hội bây giờ được chia thành hai loại. là những thư ký lão luyện, có thâm niên công tác, kinh nghiệm dồi dào, tư duy kinh doanh nhạy bén. Loại kia là những trẻ đẹp, cần năng lực chuyên môn, chỉ cần biết cười đưa đẩy, chiều chuộng làm ông chủ vui lòng!

      Bất hạnh thay, tôi thuộc hai loại . Tôi làm thư ký bốn năm, trình độ chuyên môntầm tầm, kinh nghiệm khiêm tốn, lại biết đưa đẩy làm ông chủ vui lòng, bị hất ra cửa, e hổ thẹn với danh xưng “nữ thư ký” nhạy cảm kia, càng hố thẹn với tấm thân tình nhân, tuôi có thê hai ba, ba lăm, hay ba sáu này của tôi lăm lăm...

      Hai mươi mốt tuổi, tôi bắt đầu thấy coi khinh, thậm chí là căm hận cuộc sống vì bất công này. Tôi quăng lại đơn xin nghỉ việc, kiêu hãnh ra . Bây giờ, tôi hai mươi lăm tuôi, quá quen với những cầu tuy khiếm nhã nhưng quá bình thường đó của ông chủ, học được cách từ chối tế nhị, học được cách lượn lờ quanh ông chủ, cốt giừ công việc cho mình, nhẫn nhịn và nhẫn nhịn, cho đến khi thể nhẫn nhịn được nữa...

      Lần mất việc này khiến tôi nhìn thấu cái bất thường trong nhân tình thế thái, thà đổi sang nghề nhạy cảm còn hơn quanh quấn trong cái vòng luân hồi vô lượng đó.

      Mất mức thu nhập hài lòng, nhận lại nồi sầu nhân thế, tôi rót cốc sinh tố, dựa vào sofa, cần mẫn khoanh tròn vài điểm trong mục quảng cáo tuyển dụng tờ báo mới mua.

      Phiên dịch chuyên nghiệp? Giao tiếp đơn giản với khách nước ngoài còn tạm, nhưng dịch chuyên nghiệp e là ổn.

      Kế toán? Bán hàng?...

      Nhũng nghề này hoàn toàn thể, vì hơn bốn năm sau khi tốt nghiệp đại học, kinh nghiệm làm việc của tôi chỉ vẻn vẹn giới hạn ở chuyên môn thư ký mà thôi.

      Nghe tiếng chìa khóa lách cách, biết Liễu Dương về, tôi xoa bóp cánh tay mỏi nhừ, bò dậy ra mở cửa.

      Vừa nhìn thấy nụ cười tươi rói như nắng đầu xuân của Liễu Dương, đám mây đen trong lòng tôi lập tức tiêu tan.

      Liễu Dương thấy tôi ở nhà, hơi ngạc nhiên hỏi: “Băng Vũ? Sao về sớm thế?”

      “Bỏ việc rồi!” Tôi thản nhiên, giống như : “Ăn cơm rồi.” “À!”

      Liễu Dương có bất kỳ phản ứng nào. Bốn năm qua tôi mười mấy lần mất việc, nếu bạn tròn mắt há miệng mới là bất thường.

      Liễu Dương và tôi là bạn bè thân thiết tù' lâu. Dáng ấy cao, thon thả, làn da khỏe mạnh, mái tóc ngắn gọn gàng khiến khuôn mặt xinh đẹp thêm sắc sảo.

      Còn nhớ năm ngoái, khi thấy Liễu Dương cắt mái tóc dài tha thướt, tôi vuốt mái tóc dài của mình, thực cũng muốn cắt bỏ ba ngàn sợi thanh tơ phiền toái này. Nhưng Liễu Dương : “Cậu tha cho mái tóc ... nó vô tội, chưa kể thân hình bốc lửa, làn da non tơ trắng bóc, chỉ riêng cái cằm thanh, đôi mắt như nước hồ mùa thu của cậu cũng đủ khiến thiên hạ điên đảo... Nếu cậu tự biến mình thành già đồng trinh, ông chủ nào còn muốn đưa cậu khoe?”

      Tôi gỉ, ai bảo tôi sinh ra là phận má đào có nhan sắc say người, số mệnh đơn của tôi hề liên quan đến mái tóc xoăn dài chấm eo này. Tôi muốn thay đổi tất cả, nhất thiết phải thay đổi công việc.

      Văn thư? Tại sao ngày trước tôi lại chọn ngành học bi thảm như vậy?!

      Tôi còn ngơ ngẩn Liễu Dương ngồi xuống sofa, với lấy ly sinh tố của tôi, rít hơi dài.

      Chúng tôi đều thích vị chua chua, ngòn ngọt của sinh tố trái cây, lần nào ngồi với nhau uống chung ly, tôi cũng cảm thấy chua ít, ngọt nhiều.

      muốn làm thư ký nữa à?” Thấy tôi gạch hai đường chéo lớn nhừng mẩu quảng cáo tuyển dụng thư ký, Liễu Dương liền hỏi.

      “ừ, chẳng phải cậu mình là loại thích giả bộ thanh cao, hợp với cái nghề nhạy cảm đó sao?”

      “Cậu quá thanh cao!”

      Tôi đáp trả bằng nụ cười . Tôi cực thích lối chuyện thẳng tuột như vậy của LiễuDương, điều đó khiến tôi cảm thấy rất đỗi chân thực, bình yên khi ở bên .

      Quyết tâm đổi nghề tưởng vững như bàn thạch của tôi vừa đối diện với cầu của các nhà tuyển dụng báo tiêu tan như mây khói. Sau khi nghiên cứu ba lần trang quảng cáo, tôi thất vọng đặt tờ báo xuống.

      “Hình như mình thể làm được việc gì...”

      Liễu Dương như sực nhớ điều gì, mắt sáng lên, đặt ly sinh tố xuống bàn. “À, nghe Uyển Uyển , công ty cậu ấy tuyển trợ lý thư ký, hay là cậu thử đến đó xem sao.”

      ? Ông chủ của Uyển Uyển, “người đàn ông phi thường” đó muốn tìm trợ lý thư ký à?” Tôi lại động lòng, đương nhiên phải là vì ông chủ “phi thường” đó mà là vì cái chức trợ lý kia.

      “Ừ, hôm qua buôn chuyện thấy Uyển Uyển thế.” Liễu Dương thấy tôi có vẻ động lòng, tiếp: “Hay là cứ đến đó thử xem, chắc ta cũng phải là con lợn đực trong đầu chỉ toàn có sex đâu.”

      Uyển Uyển chính là Đường Uyển, đồng nghiệp cũ của Liễu Dương, chuyển việc chưa lâu, luôn ca ngợi ông chủ mới của mình là người đàn ông hoàn mỳ nhất thiên hạ .

      Tôi rít hơi dài thứ nước sinh tố chua chua ngòn ngọt, tâm trí bay bổng theo những lời khen ngất trời của Uyển Uyển đối với ông chủ của ấy mấy hôm trước.

      ta tên là Lâm Quân Dật, người Mỹ gốc Hoa, lớn lên tại Mỹ, vừa lấy bằng thạc sĩ kinh tế tại Harvard, về nước mở công ty, những là công tủ’ nhà giàu, năng lực siêu hạng, còn đẹp trai kinh khủng, quyến rũ chết người, đúng là hàng khủng. ta là người đứng đắn, công tư phân minh, chưa từng có quan hệ thân mật với nữ nhân viên trong công ty, thậm chí thấy cặp kè với giai nhân nào.

      Đáng nể nhất là... mặc dù có vị hôn thê tám năm ở Mỹ nhưng vẫn giữ mình như ngọc, có vô số mỹ nhân sẵn sàng lao vào lòng mà ta thậm chí chẳng buồn liếc mắt.

      Khi nghe Uyển Uyển say sưa ca tụng Lâm Quân Dật, tôi vẫn tưởng bạn đùa, nhưng thây thái độ của Uyên Uyên hoàn toàn nghiêm túc, tôi mới miễn cưỡng tin rằng trong thế giới phồn hoa muôn vẻ này vẫn tồn tại “người đàn ông phi thường” như vậy.

      Thời buổi này tìm việc làm rất khó, mọi cơ hội đều phải nắm bắt.

      Sáng thứ Hai, tôi đưa hồ sơ xin việc cho Uyên Uyên, nhờ ây nộp cho phòng Nhân , nhân tiện giúp tôi tìm hiểu tình hình công ty. Thông thường, phải đợi vài ngày sau mới có thông tin, ngờ ba giờ chiều tôi nhận được điện thoại của phòng Nhân , thông báo đến phỏng vấn trực tiếp.

      Dù rất phấn khởi nhung tôi khỏi băn khoăn, tại sao công ty làm việc hiệu quả như thế, công việc tuyến dụng nhân phức tạp như vậy, mới nửa ngày tới giai đoạn phỏng vấn. kịp nghĩ nhiều, tôi ghi địa chỉ, trang điểm qua loa, vội vàng .

      Văn phòng công ty bất động sản của Lâm Quân Dật ở trung tâm thành phố, gần quảng trường Trung Uơng, tầng mười là khách sạn năm sao, do đó tòa đại sảnh được trang trí cực kỳ sang trọng.

      Đen tầng mười tám, tôi bước ra khỏi thang máy, trước mặt đột nhiên sáng choang. Ở đây có những bức tường vàng rục và ánh điện huy hoàng, chỉ có màu trắng dịu mát, bầu khí trong lành, tinh khôi, thoảng mùi hoa nhài.

      Nhân viên tiếp tân nhàng hỏi tôi lý do đến đây, nhanh chóng bấm số điện thoại của phòng Nhân , tốc độ lướt ngón tay của ta khiến tôi toát mồ hôi.

      Diêu, xin mời vào trong, rẽ phải rồi thẳng, phòng thứ ba là phòng Nhân .”

      “Cảm ơn!” Tôi lịch mỉm cười. Tôi thích thê nụ cười mê hồn của mình trước mọingười, cảm thấy như vậy dễ chiếm được thiện cảm của họ hơn. Mặc dù cuộc sống của tôi chẳng có gì vui vẻ, thậm chí khóc ba ngày ba đêm cũng phải là dài.

      vào phòng Nhân , trong các ca bin màu xanh ngọc, mọi người đều bận rộn với công việc của mình, gian tuyệt đối yên tĩnh. Tôi do dự có nên làm phiền họ phụ nữ chừng bôn mươi tuôi trong trang phục công sở đoan trang từ trong phòng bước ra, lịch mỉm cười, hỏi: “Có phải Diêu Băng Vũ?”

      “Vâng. Chị có phải là chị Lý hẹn tôi đến?” Tôi hé miệng toan đáp lại nụ cười lịch kia những ánh mắt sắc lẹm xung quanh phóng về phía tôi, khiến tôi bồng lạnh sống lưng, cười ngây ngô.

      Tôi vô thức cúi nhìn chiếc váy màu hạt dẻ khá kín đáo và đôi chân bọc kín trong tất lụa của mình, có vấn đề gì chứ?

      Tôi nhớ mình chải chuốt mái tóc xoăn dài chấm eo rất kỹ, dù buông xõa cũng bịrối.

      Chẳng lẽ trang phục thế này chưa đủ chín chắn...

      Có lẽ mình quá nhạy cảm, tôi tự an ủi.

      “Ông chủ muốn gặp , theo tôi!” Giọng của chị ta có uy lực khó cưỡng.

      Tôi nhìn xung quanh, thấy ai có vẻ là ứng viên dự tuyển, tôi càng ngạc nhiên.

      Công ty lớn như vậy lẽ nào có hệ thống tuyển dụng chuyên nghiệp, có trình tự tuyển dụng nhất định, đến phần phỏng vấn trực tiếp, mà lại chỉ có mình tôi? Với kinh nghiệm những năm qua, tôi biết đây tuyệt đối phải chuyện đáng mừng.

      theo chị Lý vào thang máy, tôi kìm được liền hỏi: “Chỉ có mình tôi sao?”

      “Sau khi xem tất cả hồ sơ, ông chủ chỉ cầu tôi hẹn , những người khác thấy gì.” Vừa chị ta vừa chăm chú nhìn tôi. Ánh mắt cũng sắc lẹm hệt như người ở phòng Nhân , đầy dò xét đối với người được ông chủ chọn đích danh.

      Tôi vẫn cố giữ nụ cười bình thản mặt nhưng trong lòng bắt đầu hoảng loạn.

      Xem ra phải tôi quá nhạy cảm.

      Đây tuyệt đối phải là trình tự tuyến dụng bình thường, nếu phải tôi vào nhầm công ty hoặc công ty đă thay ông chủ mới nghĩa là tôi có điểm gì đó cuốn hút ta.

      Tôi cố nghĩ lại xem trong hồ sơ của mình có điều gì đặc biệt, kinh nghiệm làm việc bình thường, chỉ là làm việc ở văn phòng, ảnh hình như chụp từ thời mới tốt nghiệp đại học, trông rất trong sáng.

      Tôi bắt đầu hoài nghi, tự hỏi, nhũng lời của Uyển Uyến có bao nhiêu phần trăm ? Nghĩ tới câu: “ ấy rất coi trọng năng lực cá nhân, quan tâm đến hình thức bên ngoài của nữ nhân viên!”, tôi lạc quan tin rằng, có lẽ ta thực đánh giá cao khả năng của tôi. Lên tới tầng mười chín, sau khi qua hành lang đầy mùi sơn và những cánh cửa màu trắng ngà, chị Lý dừng lại trước căn phòng đôi, được trang trí đơn giản, thanh nhã. Cánh cửa gian ngoài đóng, khoảng ngoài hai mươi ngồi trong đó, khuôn mặt trái xoan đầy đặn, môi son đỏ mọng, đôi mắt phượng ánh tím càng tôn lên vẻ nữ tính cám dồ chết người. Chiếc váy liền màu đỏ thẫm trễ cổ, siêu ngắn kiêu hãnh tôn lên thân hình bốc lửa. Đây là hình ảnh kinh điển của nữ thư ký, khiến trí tưởng tượng của thiên hạ bay bổng tận chín tầng mây hơi lạ!

      Vừa thấy tôi vào, ta lập tức bấm điện thoại nội bộ, giọng như mật ngọt khiến tôi cũng tan thành nước: “Lâm tiên sinh, Trưởng phòng Lý đưa Diêu tới, có cho vào ngay ạ?”

      Tôi thoáng nghe thấy tiếng “ừm” rất rồi ta cúp máy.

      Quả rất khủng! Đúng như mô tả của Uyển Uyển. “ Diêu, có thể vào.” Ánh mắt khinh khinh của ta hề ăn nhập với giọng lịch đó, xem ra cũng là thư ký lão luyện.

      Tôi thầm nghĩ, nếu sau này mình phải làm trợ lý cho ta, nhất định rất thảm.

      Ôi chao! Có được nhận vào làm hay , nào biết! Xem ra mình cả nghĩ rồi.

      Gạt bỏ những ý nghĩ miên man sang bên, tôi khẽ gõ cửa, thoáng nghe tiếng vọng ra: “Mời vào!” Tôi đẩy cửa bước vào.

      Căn phòng rất rộng. Gam màu chủ đạo vẫn là màu trắng. Tường trắng, sofa trắng, tủ sách màu trắng… Chỉ có ghế da và bàn làm việc màu đen, điếm nhấn cho thấy tính cách hướng nội của chủ nhân căn phòng.

      Bên cạnh giá sách có cửa ngách, tôi đoán sau đó là phòng nghỉ.

      Những ông chủ sử dụng mô hình văn phòng kiểu này có hai loại. loại lười biếng, thích hưởng thụ, thậm chí có những trò mập mờ tronggiờ làm việc. Loại kia đặc biệt ham mê công việc, thường làm việc thâu đêm. Loại trước tôi gặp hằng ngày, loại sau xưa nay chưa từng gặp, biết có tồn tại thế giới này .

      chiếc bàn làm việc màu đen có chồng tài liệu xếp gọn gàng, hai chiếc máy tính xách tay.

      người đàn ông vận âu phục ngồi ghế xoay bọc da màu đen chăm chú nhìn ra bầu trời xanh ngoài cửa sổ, tôi chỉ nhìn thấy lưng ta, cái lưng toát lên khí chất khác thường, bộ âu phục người có những đường thẳng nếp nhất.

      “Lâm tiên sinh”, tôi khẽ .

      Trong khoảnh khắc chiếc ghế xoay lại, tôi nhìn thấy mặt ta...

      Khuôn mặt cực giống Trần Lăng!

      Giây phút đó, trong đầu tôi chỉ toàn là nhũng tiếng thét, nếu hai chân bủn rủn, tôi lao ra cửa chạy trốn.“Mời ngồi!” Giọng lạnh lùng khiến máu tôi sục sôi cũng nguội bớt, tiếng thét trong đầu cũng tạm ngưng.

      Tôi trấn tĩnh, cố nhớ lại miêu tả của Uyển Uyển về ta: Lâm Quân Dật, người Mỳ gốc Hoa, gia thế hiển hách, học kinh tế mười năm ở Mỳ, về nước đầu tư số tiền lớn mở công ty bất động sản…

      Còn Trần Lăng là trẻ mồ côi, chúng tôi cùng lớn lên trong nhi viện, cùng học tiêu học, còn chưa học xong trung học, hon nữa chúng tôi chia tay hơn bốn năm… Điều mấu chốt nhất là, nhìn thấy tôi, Trần Lăng nhất định thể bình tĩnh như vậy. Trước tiên tát tôi cái, chửi trận rồi đuổi !

      Ông chủ tương lai của tôi chờ tôi lên tiếng. Thấy tôi ngơ ngẩn, thất thần phút, ta buộc phải cất giọng lạnh lùng kéo thần trí tôi trở lại.

      “Ngồi !” ta chỉ chiếc ghế trước mặt.

      “Dạ!” Tôi nhận ra vẻ thất thần của mình, cốkìm nén cú sốc trong lòng, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

      thể phủ nhận khuôn mặt của người đối diện rất giống Trần Lăng, nhưng càng tìm kiếm tương đồng giữa họ, tôi càng nhận ra họ giống nhau. Khí chất và thần thái của hai người khác nhau trời vực.

      Trần Lăng là trẻ mồ côi, luôn có vẻ tự ti dễ phát , do đó tính cách ôn hòa, dễ gần. Còn người trước mặt tôi, toàn thân toát lên vẻ ngang tàng, độc đoán chỉ có ở những đại công tử nhà giàu, kiêu ngạo bẩm sinh, đây là điều mà Trần Lăng trong vòng bốn năm ngắn ngủi thể nào có được.

      Tôi nhìn kỳ khuôn mặt ta. ta gầy hơn Trần Lăng chút, đường nét ràng nhung quá lạnh lùng. Còn các nét mặt Trần Lăng đều hiền dịu, khi cười trông rất đỗi dịu dàng.

      Làn da Lâm Quân Dật màu nâu đồng rất nam tính, làn da Trần Lăng lại trắng trẻo. Mắt họ giống nhau, nhưng ánh mắt Lâm Quân Dật nghiêm lạnh, tinh tường nhìn thấu tâm can người khác, còn ánh mắt Trần Lăng đôn hậu, dưới ánh mặt trời lúc nào cũng long lanh.

      Đôi môi là giống nhất, hơi mỏng nhưng rất đẹp. Đường môi hơi nhếch của Lâm Quân Dật lộ vẻ thách thức, ngạo mạn và khinh khi, còn môi Trần Lăng luôn là nụ cười tỏa nắng...

      Bắt gặp cái nhếch mép giễu cợt của Lâm Quân Dật, tôi vội nhìn sang phía khác.

      ngớ ngẩn, người ta vừa thoáng liếc qua, ánh mắt dừng người tôi mới vài giây, tôi tròn mắt nhìn người ta mấy phút như con ngốc.

      “Tôi...” Tôi bối rối ngước mắt, vừa bắt gặp nụ cười khẩy của ta, thần trí đại loạn. Hít sâu hai hơi, tôi mới run run mở miệng: “Tôi là... Diêu Băng Vũ.”

      ta lạnh lùng nhếch mép, ánh mắt khinh thị nhìn chỗ khác, cơ hồ muốn nhìn thêm. Việc gì phải thể như vậy! Tôi có thất thần chút nhưng hà tất ta phải bộc lộ ra mặt phản cảm, khinh miệt như thế. Chẳng lẽ ta biết thế nào là phép lịch tối thiểu?

      Nhung thái độ kiêu ngạo ràng đó khiến người tôi lạnh toát, tâm trạng xáo trộn ổn định trở lại, tin chắc người trước mặt thể là Trần Lăng, tôi nhanh chóng gạt những ký ức vừa xô về như thác.

      Trần Lăng, tôi thể nghĩ về người ấy nữa, giữa chúng tôi hoàn toàn kết thúc, vĩnh viễn thể gặp lại!

      Phỏng vấn trong tâm trạng xáo trộn thế này, bài tự giới thiệu tôi chuẩn bị công phu tài nào trôi chảy được: “Lâm tiên sinh... tôi đến ứng tuyển...”

      ta vội ngắt lời tôi: “Tại sao bỏ việc ở nhũng chồ cũ?”

      Đây là câu hỏi thường gặp nhất trong khi phỏng vấn, nhung lại là vấn đề tôi khó trả lờinhất.

      Tôi gượng cười: “Vì vấn đề cá nhân.”

      “Tôi muốn bỏ công ty chúng tôi cũng vì vấn đề cá nhân.”

      Lời lẽ sắc gọn, có tính định hướng ràng khiến tôi càng khó trả lời. Ngầm nghĩ lát, tôi đành phải mập mờ giải thích: “ chung tôi đều bị sa thải.”

      ta dường như hiêu ý tôi, mím cười tế nhị, những ngón tay gò hồ sơ của tôi, ánh mắt tôi cũng dừng lại chồ đó…

      Tôi nhìn vào chỗ ngón tay ta vừa gõ, theo trí nhớ của tôi, đó chính là mục: “Tình trạng hôn nhân”.

      Tôi điền là: kết hôn.

      Mặc dù viết như vậy có nhiều tác dụng đối với mấy ông chủ cũ, ngăn được ý đồ của họ đối với tôi. Có thể là tôi quen viết như vậy, chỉ mong ông chủ bớt ảo tưởng đối với nữ nhân viên có gia đình, nhưng kết quả hết lần này đến lần khác đều cho thấy tôi nhầm.

      Tôi nghĩ mẹo vặt này của mình liệu có chút tác dụng nào ta bỗng lên tiếng: “ quyến rũ như vậy nên được đàn ông giữ trong nhà. ra ngoài làm thư ký, muốn liên quan tới vấn đề cá nhân e là rất khó.”

      Lời ta cực chối tai, nếu phải thời buổi cạnh tranh khốc liệt, tìm được công việc phù họp dễ chút nào, nếu nhừng cái gai tua tủa người tôi bị cuộc sống tàn nhẫn này mài nhẵn, tôi lập tức quay người bỏ .

      “Tôi nghĩ...” Tôi dẹp bỏ được cảm giác bị sỉ nhục, khen ta cách rất chuyên nghiệp: “ phải người đàn ông nào cũng may mắn như Lâm tiên sinh, có nghiệp thành công như vậy.”

      “Câu này phải chăng tôi có thể hiểu là: cảm thấy chồng mình kém tôi rất nhiều?”

      Khi , ánh mắt ta phấn khích và ngạo nghễ lướt khắp mặt tôi, cơ thể tôi, trắng trợn bộc lộ ham muốn sở hữu.

      Tôi cố kìm nén phẫn nộ, mỉm cười : “Xin lỗi, tôi lỡ lời. Tôi có ý đó.”

      ?” ta cười cười, mân mê cằm, nụ cười đúng điệu công t.. “Thực tế, tôi quả là người biết thương hoa tiếc ngọc hơn chồng .

      Đây có phải là người đàn ông được Uyển Uyển tán dương đến tận mây xanh? Kinh nghiệm quyến rũ phụ nữ có chồng của ta tuyệt đối kém những ông chủ trước của tôi.

      Tôi đứng bật dậy, cố nén ý muốn cho ta cái tát, cố giừ phép lịch phải có: “Tôi nghĩ tôi thích họp làm trợ lý thư ký cho , chắc chắn tôi thể là trợ lý mà cân.

      ta ngả mình vào thành ghế, dáng điệu cực kỳ tao nhã. ‘Trước nay tôi hề thích có quan hệ thiếu ràng với nữ nhân viên của mình. Chẳng lẽ cho rằng làm được điều đó?” Tôi biết thế nào. Đây là kiểu đàn ông đáng ghét nhất mà tôi từng gặp, ràng bỉ ổi, lại tỏ vẻ chính nhân quân tử. Sao vừa rồi tôi lại nghĩ ta có thể là Trần Lăng?

      Nhất định là tôi quá nhớ nhung, rất muốn gặp lại người đàn ông phản bội đó.

      , tôi muốn nhìn thấy , càng muốn gặp lại người đàn ông trước mặt!

      Tôi cố trấn tĩnh lại: “Lâm tiên sinh, làm mất thời gian của như vậy phải, tôi nghĩ chúng ta rất khó hợp tác.”

      Vừa đến gần cửa, tôi nghe thấy giọng nghiêm túc của ta vang lên phía sau: “Tôi rất hài lòng về thái độ của ... Tôi hy vọng có thể làm trợ lý thư ký thực thụ, gạt ra khỏi đầu những suy diễn thực tế. Hãy nhớ, tôi ghét nhất kiểu đương nơi công sở, nhất là những giao dịch thấp hèn…. Lương tháng bốn ngàn rưỡi, hài lòng ?”
      Tôi rất muốn quay đầu cách khẳng khái: “Tôi hài lòng về thái độ của .”

      Nhung thể, bởi tôi quá hài lòng với mức lương ta đưa ra.

      Làm người có thể khí khái, nhưng làm thư ký vẫn nên dẹp bớt chút tôn nghiêm hơn!

      Do vậy tôi hít hơi sâu, nén lại nỗi tủi trong lòng, dẹp cái tôn nghiêm nực cười, ngoái đầu lại, trao cho ta nụ cười cực khiêm nhường, dịu dàng trả lời trong ánh mắt kinh ngạc của ta: “Tôi rất hài lòng, cảm ơn!”
      Last edited by a moderator: 21/3/15

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 2: Mịt mờ sương khói

      Về đến nhà, tôi mệt mỏi nằm vật xuống giường, nhìn trần nhà màu trắng, nước mắt chực trào ra đọng lại nơi khóe mắt.

      Tôi cũng mong có người đàn ông biết trân trọng tôi, giữ tôi trong nhà, để tôi có bến đồ bình yên tránh mưa tránh gió, chuyên tâm chăm sóc con .

      Tôi cũng muốn sống trong những ánh mắt soi mói, lúc nào cũng cảm thấy nhục nhã vì bị người ta nhìn thấu từ trong ra ngoài.

      Tôi cũng ghét những câu bỡn cợt, buồn nôn như hôm nay.

      Nhưng tôi có quyền lựa chọn...

      Tôi lấy cái hộp đầy bụi từ trong gian chứa đồ cũ ra, vừa khẽ mở, bụi bay lên, ký ức của tôi cũng bay lên .

      Lấy ra tấm ảnh tốt nghiệp sơ trung bị bụi phủ kín từ lâu, ngón tay trắng xanh của tôi lần gương mặt Trần Lăng.

      Mặt dù bức ảnh phai màu nhưng vẫn nhìn gương mặt của Trần Lăng.

      đẹp trai, dưới ánh mặt trời, mồi khi ném trúng quả bóng vào rổ với tư thế mê hồn, các bên cạnh tôi lại phát cuồng hét lên.

      Thực ra, hồi đó tôi cũng rất muốn hét lên: “Em !”

      Nhưng có can đảm.

      Tình của các thiếu nữ luôn lãng mạn như thơ. Trong nhật ký của tôi, chồ nào cũng đầy những lời thề son sắt “đời này kiếp này”: Đời này kiếp này chỉ mình .

      Tình của các thiếu nữ cũng mơ mộng nhất, tình tưởng chung thủy, vĩnh hằng lại thể vượt qua gió mưa...

      Khi hai chữ “chia tay” phát ra từ miệng tôi, trong tâm trí tôi chỉ còn lại lời thề cũng phai màu như bức ảnh của ...

      Tôi quyết định ra khỏi cuộc đời , phải vì hết ... Ôi! Trần Lăng, em ...

      Nhưng nên ngày ngày “đời đời kiếp kiếp em” mà vẫn lén lút qua lại với đó.

      Tôi nhìn đồng hồ, quá năm giờ, đến lúc đón Tư Tư rồi. Tôi lại cất bức ảnh của vào góc khuất.

      Cuộc sống thực phải truyện cổ tích, cái kết của cuộc tình đẹp đẽ đó cũng lãng mạn như trong tiểu thuyết, cuộc sống bấp bênh của bà mẹ đơn thân càng thể hết bằng chữ “khổ”.

      Nhưng tôi chưa bao giờ hối hận, chí ít tôi từng nhất, tha thiết nhất, chí ít Tư Tư cũng đáng để tôi gắng gỏi sống tiếp.

      Vốn tưởng cuộc sống tiếp tục đơn bạc như vậy, ngờ công việc mới này thay đổi cuộc đời tôi...

      Ngày đầu tiên làm, tranh thủ lúc nghỉ trưa, tôi đến phòng Tài vụ cảm ơn Uyển Uyển.

      bạn buôn chuyện với đồng nghiệp, đôi mắt to thuần hậu như choán hết khuôn mặt tròn trịa, mái tóc gợn sóng, bên dưới là chiếc váy ren viền hoa, trông đáng như búp bê.

      “Uyển Uyển...” Tôi gõ cửa phòng. Uyển Uyển ngó đầu, nhìn thấy tôi, ra thân mật kéo tay tôi: “Băng Vũ, lại đây...”

      Tôi được bạn kéo vào phòng, vừa gật đầu với từng người vừa lịch : “Xin chào!”

      “Tôi bảo cậu ấy rất đẹp, lần này các người tin chưa?” Uyển Uyển chớp chớp hàng mi dày, vô tư đẩy tôi xuống vực. Tôi cũng lập tức nhận ra nhân viên trong công ty rất hiếu kỳ đối với trợ lý thư ký được ông chủ đích danh chọn, sau này tôi nhất định càng phải thận trọng, tuyệt đối được có hành vi sơ suất để bọn họ suy diễn, đàm tiếu.

      Tôi giật áo Uyển Uyển, qua những ánh mắt phán xét của các ở đây, tôi biết được thế nào là tốc độ lan truyền của lời đồn.

      Uyển Uyển giới thiệu từng người với tôi, chị Trần, chị Vương...

      Tôi cố ghi nhớ những khuôn mặt lạ, gắn những khuôn mặt đó với những cái tên trong bảng danh sách nhân viên xem sáng nay.

      Giới thiệu xong, Uyển Uyển mới hỏi tôi: “Băng Vũ, tìm tôi có việc gì?”

      “Mình đến cám ơn cậu, tối nay rảnh đến nhà mìnhăn com.”

      “Được! Lâu lắm rồi được thưởng thức món cậu làm!” Uyển Uyển vui vẻ ôm tôi, ra giọng đàn chị hỏi: “Thế nào, công việc ứng phó được ?”

      “Cũng tạm...” Sáng nay tôi xem hết lượt tư liệu. Tôi hiểu tại sao Lâm Quân Dật vội tìm trợ lý thư ký, ta từ Mỹ trở về, tư duy và phong cách làm việc theo kiểu Mỹ, chỉ chuyên tâm vào những công việc quan trọng, khâu hậu cần của công ty hoàn toàn do thư ký kiểu quản gia đảm nhiệm, nhưng Triệu Thi Ngữ là kiểu thư ký “ngoại giao” chỉ biết làm tốt công việc phận , khiến ông chủ vui vẻ, những việc khác hoàn toàn động đến .

      “Mọi việc Lâm tiên sinh đều cầu rất cao, em nên cẩn thận!” Chị Trần có vẻ lớn tuổi nhắc nhở tôi: “Mấy hôm trước ta bảo Triệu Thi Ngữ đến phòng Nhân lấy tư liệu về nhân viên của công ty, sau khi xem rất hài lòng, gọi ngay Trưởng phòng Lý lên gặp, Lâm tiên sinh muốn biết trình độ học vấn, kinh nghiệm quản lý, thái độ làm việc của toàn thể nhân viên công ty... trong tư liệu lại chỉ có những thông tin cơ bản hề có giá trị, cầu Trưởng phòng Lý nhanh chóng thu thập thông tin rồi chuyển cho ta, đồng thời tìm ngay trợ lý thư ký.” “Òa! Ghê vậy sao?!” Tôi lòng khâm phục. “Thảo nào công ty mới thành lập ba tháng, mọi việc đâu vào đấy, rất quy củ nề nếp.”

      Chị Vương trả lời: “ ta những học kinh tế mười năm ở Mỹ mà còn giúp công việc kinh doanh của gia đình.”

      Ô, điển hình thiết thực, lý luận gắn với thực tiễn, chẳng trách khí chất khác hẳn những ông chủ cũ của tôi.

      “Vậy tại sao ta về nước tự mở công ty?”

      “Mấy năm gần đây đầu tư bất động sản là kiếm tiền nhanh nhất”, Uyển Uyển .

      “Chẳng thế sao! Nhưng vừa giỏi vừa đẹp trai như vậy đúng là của độc.”

      Tán chuyện riêng của nhân vật nào đó luôn là sở thích của phái đẹp. Họ lập tức bàn tán rôm rả, càng càng đưa vấn đề quá xa .

      vô tình mà hữu ý liếc xéo tôi, hỏi xung quanh: “Này, mọi người xem, chàng vị hôn thê như vậy sao? Ngay Triệu Thi Ngữ đẹp dã man thế hình như cũng được chàng cho vào tầm ngắm?” người lắc đầu: “Chuyện đó cũng chẳng biết thế nào.”

      Uyển Uyển hạ thấp giọng vẻ bí hiểm: “Nghe có lần Triệu Thi Ngữ giả say ngả vào lòng chàng, liền bị chàng cho xuống giữa đường...”

      “Sao lại thế? ta có phải là đàn ông ?”

      Tốc độ truyền tin của phái đẹp còn lợi hại hơn tin tức thời phát vào giờ vàng, còn độ chính xác đến đâu phải xem xét.

      Nhưng có điều chúng tôi chắc chắn, Lâm Quân Dật, người có năng lực, có phẩm giá, tuyệt đối lấy vợ chỉ có nhan sắc. Đúng như lời của nhân vật thành công ở phố Wall: Xét từ góc độ của nhà kinh doanh, tiền vàng trong tay ta cần phải sinh lời, nhan sắc của phụ nữ lại nhanh mất giá, đối với những thứ nhanh mất giá, thuê đương nhiên rẻ hơn bỏ tiền mua. Phàm những nhà kinh doanh có đầu óc đều cặp kè với mỹ nhân, nhưng tuyệt đối cưới mỹ nhân, điều đó giải thích tại sao những mỹ nhân dựa vào nhan sắc để vào cửa nhà giàu có kết cục thê thảm, hồng nhan bạc mệnh.

      Các mỗi người câu, đủ chuyện về Lâm Quân Dật, ngay cả mối quan hệ giữa ta và vị hôn thê cách cả đại dương được kể y như , tựa như họ từng mục kích người ta đương thế nào .

      Tôi yên lặng nghe, thực ra tôi thích nghe nhất chuyện gia đình Lâm Quân Dật...

      Lâm Quân Dật và Trần Lăng ngoại hình giống nhau như vậy, chẳng lẽ có chút quan hệ nào? Liệu có phải là em sinh đôi như trong tiểu thuyết, hoặc là con riêng với bí mật gia đình được giấu kín?

      Chuyện như vậy quá hiếm trong những gia tộc giàu sang...

      Sau hai tuần làm việc, tôi tin chắc Lâm Quân Dật chính là kiểu người ham mê công việc mà tôi chưa từng gặp.

      Hằng ngày, khi tôi đến công ty thấy ta ngồi trước máy tính, khi tôi ra về, ta vẫn miệt mài làm việc.

      Trước ông chủ như vậy, là nhân viên, tôi đương nhiên thể xao nhãng, ngoài học theo ta, làm tốt những việc được giao, tôi còn tìm hiểu cá tính của ta, cố lĩnh hội từng lời của ta.
      Áp lực công việc rất lớn nhưng tôi thích công việc này, bởi vì tôi chỉ cần làm tốt công việc “quản gia” của mình, phải tham dự những bữa tiệc xã giao sặc mùi sắc tình tiền, hơn nữa, Lâm Quân Dật quả nhiên mang phong cách của những ông chủ phương Tây, ngoài lần gặp đầu tiên năng có chút mạophạm với tôi, sau đó thái độ luôn rất mực tôn trọng, hề có bất kỳ câu , cử chỉ thất lễ nào, xem ra hôm đó ta định thử tôi.

      Hôm nay có cuộc họp thường lệ nửa tháng tổ chức lần, tôi chuẩn bị đầy đủ tài liệu, để trong ngăn kéo mà chưa đưa cho Lâm Quân Dật. Tôi phải đến đúng giờ, nhưng đường lại bị tắc đường, đành xuống xe bus, vội vã đến công ty.

      Có lẽ do hơi vội vàng, cũng có thể do đôi giày cao gót giá rẻ của tôi chất lượng quá kém, thế nào mà gót bồng gãy đôi, tôi trượt chân lăn từ bậc thềm đá xuống đường.

      Tôi ngồi đường nhựa xoa cổ chân đau buốt, thử đứng dậy, định cố đến công ty, nhưng vừa đặt chân xuống đường, chân đau nhói đến tận óc.

      Tôi nghỉ lát, cơn đau có dịu đôi chút, tôi đứng lên lần nữa, nhưng lại thấy đau hơn... Thử mấy lần, tôi hoàn toàn từ bỏ ý định, lấy di động gọi cho Triệu Thi Ngữ.

      Điện thoại văn phòng ai nghe, di động của ta tắt máy.

      Tôi tìm số máy của Lâm Quân Dật. Nhìn dãy số, tôi do dự hồi lâu, làm thế này quả thực đường đột, nhưng tôi thể mất tích mà câu, với tính cáchnghiêm khắc của ta, chưa biết chừng ngay ngày mai tôi bị sa thải. Cuối cùng, tôi nghiến răng, đánh liều nhấn nút.

      Chưa đầy hai giây sau, có người nghe máy, với tốc độ này của ta, tôi còn cơ hội rút lui.

      “Đợi chút!” Giọng ta trong điện thoại rất cuốn hút, nếu ngữ khí khách sáo nhất định rất dễ nghe.

      Tôi láng máng nghe thấy tiếng chân bước vội.

      Liệu có phải ta họp, có lẽ là , theo tôi biết, trong khi họp hầu như ta nghe điện thoại. Tôi nhìn đồng hồ, chín giờ hai mươi, có lẽ cuộc họp chưa bắt đầu.

      “Lâm tiên sinh, tôi là Diêu Băng Vũ.”

      “Tôi biết.”

      Tôi chợt ngẩn ra, ta biết số máy của tôi, tôi chưa bao giờ cho ta... hình như chỉ ghi trong hồ sơ.

      “Chương trình cuộc họp ở trong ngăn kéo giữa trong bàn làm việc của tôi, làm lỡ việc của , tôi sơ suất.”

      “Triệu Thi Ngữ tìm và đưa cho tôi rồi.” Qua điện thoại, khí lạnh phát ra từ giọng của ta truyền đến quanh tôi, biết tại sao mồi lần với ta, tôi đềutim đập chân run.

      Tôi phải người nhát gan, nhưng luôn cảm thấy con người ta tỏa ra vẻ rất đáng sợ, ngay giọng cũng như có thể giết người.

      Tôi ấp úng giải thích: “Xin lỗi, đường tôi bị thương ở chân, tôi nhanh chóng...”

      “Vậy cần đến nữa!” vẻ lạnh nhạt đúng như tôi dự đoán.

      Đương nhiên tôi hy vọng ta quan tâm đến tôi nhưng tôi nghĩ rằng ít nhất ta cũng nên hỏi thăm câu xã giao... Có lẽ tôi lại cả nghĩ rồi.

      “Cảm ơn!”

      Tôi định ngắt máy đột nhiên ta hỏi: “ phải vẫn ngồi bên đường đấy chứ?”

      “Bíp...! Bíp...!” Bên tai lại vang lên tiếng còi xe hối thúc chói tai, chắc ta nghe thấy.

      Phía bên kia im bặt.

      Tôi cất tiếng “a lô”, thấy trả lời, giống cúp máy, cũng giống vẫn nghe.

      Con người này... cao ngạo thế là cùng.

      Tôi bất lực ngắt máy, ngồi bậc thềm lạnh ngắt, nhìn những cành liễu lay trong gió.

      Lúc này tôi mong có bờ vai để dựa, dẫu chỉ trong giây lát, đáng tiếc số phận định tôi như cành liễu kia, bất lực chống chọi với gió mưa, nơi nương tựa, mình đơn độc, phiêu bạt giữa dòng đời.

      Con người ta lúc yếu đuối thường nghĩ đến người nên nghĩ.

      Nhìn dòng người qua lại như thoi đưa đường, tôi đột nhiên nhớ tới Trần Lăng.

      biết bây giờ sống thế nào? Có phải cưới đó, cùng ta sống cuộc sống bình dị mà hạnh phúc? Trong những đêm đơn, liệu có nhớ đến tôi?

      Tôi nhếch mép tự trào, đường nhiên !

      người đàn bà bỏ trong lúc khốn khổ, quyết dứt tình bất chấp những lời cầu xin của có gì đáng lưu luyến...

      chiếc taxi dừng bên cạnh tôi, lái xe hỏi tôi có .

      Tôi vội : “Cảm ơn!” rồi bám lấy cửa xe để mở, ngồi vào trong xe.

      Trong bệnh viện, bác sĩ xem xét vết thương cho tôi, nóikhông bị gãy xương, nghiêm trọng, nghỉ ở nhà vài ngày là khỏi.

      Cũng may hôm nay là thứ Sáu, tôi ở nhà nghỉ hai ngày. Sang thứ Hai, chân còn đau nhưng tôi vẫn làm. Khi tôi đến công ty, Lâm Quân Dật ngồi ở văn phòng, nghe tiếng cửa mở, chỉ thoáng ngẩng nhìn rồi cắm cúi làm việc.

      Tôi theo lệ, pha cà phê mang vào cho ta.

      “Lâm tiên sinh, cà phê của .”

      Để cà phê bàn, tôi thấy ta xem tư liệu về tình hình bất động sản mấy năm gần đây của toàn thành phố.

      Nhìn vẻ chăm chú của ta, ánh mắt tôi lại sao rời được.

      Khuôn mặt nhìn nghiêng của ta giống hệt kiệt tác của họa sĩ lừng danh, cương nghị, đầy nam tính nhưng thô cứng, hàng mi dài cụp xuống, che ánh mắt sắc lạnh, che luôn ánh nhìn khinh thị mà tôi ghét nhất, tôi thể nào kiềm chế lại tìm kiếm hình bóng Trần Lăng người ta...

      Càng nhìn càng thấy họ khác nhau, chính xác, ta cá tính hơn, hấp dẫn hơn Trần Lăng!

      “Còn gì nữa ?!” Ánh mắt Lâm Quân Dật dừng lạitrên người tôi quá hai giây rồi lại trở về màn hình vi tính, lệnh đuổi khách vô cùng ràng, cần che giấu.

      !”

      Tôi định : “Uống nhiều cà phê tốt cho sức khỏe.” Nhưng thấy thái độ ta như vậy, liền thôi.

      Quay người, chân lại nhói buốt, tôi nghiến răng thử hai bước, mới hơi quen, cảm thấy đỡ đau.

      “Ngày mai cần làm!” Giọng Lâm Quân Dật vang lên từ phía sau khiến tôi giật mình, định , lại thấy ta thêm: “về nhà nghỉ, khỏi rồi hãy đến, vẫn hưởng lương bình thường, tiền viện phí công ty thanh toán.”

      Tim đột nhiên như bị vật gì va đập, đó là cảm động lâu có. Từ lâu tôi còn cảm động vì quan tâm của đàn ông.

      Tôi từ từ quay người, bắt gặp ánh mắt ân cần của ta, xem ra người này tuy lạnh lùng nhưng đến mức vô tình.

      Bởi vì bình thường ta quá lạnh lùng, quan tâm bất ngờ đó làm tôi khỏi ngạc nhiên, cảm kích mỉm cười, đầu hơi cúi, ngước mắt nhìn ta: “Cám ơn Lâm tiên sinh, vết thương của tôi nặng, ảnh hưởngđến công việc.”

      “Được!” ta cúi đầu xem tài liệu, gì nữa, tôi lặng lẽ lui ra.

      Vừa ra khỏi phòng tổng giám đốc, tôi nghe thấy tiếng cười châm biếm của tiểu thư Triệu Thi Ngữ xinh đẹp: “Dạo này chăm chỉ pha cà phê thế!”

      “Lâm tiên sinh bảo tôi mồi tiếng mang vào tách cà phê.”

      Tôi biết phụ nữ hay đố kỵ nhưng để bụng việc cỏn con như vậy, thể hiểu .

      Huống hồ Lâm Quân Dật đâu phải người đàn ông của ta, quản chặt phỏng ích gì.

      Triệu Thi Ngữ bĩu môi, liếc xéo tôi bằng đôi mắt đẹp đánh màu nâu đậm: “ ? Trước khi đến, mỗi ngày ông chủ chỉ uống tách cà phê.”

      Phụ nữ đáng sợ, phụ nữ đố kỵ càng đáng sợ, nhưng gì đáng sợ hơn phụ nữ vừa đẹp vừa đố kỵ.

      Uống cà phê cũng gắn tôi vào, bái phục lối tư duy của ta.

      Tôi lại hấp dẫn đến mức để mỗi tiếng có thể nhìn tôi lần, ông chủ tình nguyện uống cốc cà phê? Tôi chưa tự huyễn hoặc mình đến mức đó, vấn đề là ta hề nhìn tôi lấy lần, còn tôi cứ nhìn ta, thể nào kiềm chế.

      Nhưng cũng phải lại, thực tình tôi cũng hiểu việc này cho lắm. ta cầu cách giờ đưa vào cốc cà phê, cà phê Mandheling xuất xứ từ cao nguyên có độ cao bảy trăm năm mươi đến nghìn năm trăm mét so với mặt nước biển, giá hề rẻ, mà mồi cốc ta chỉ nhấp vài ngụm, có lúc còn chạm môi, phá nhà cũng nên phá như thế.

      Triệu Thi Ngữ thấy tôi chăm chú chỉnh sửa bản kế hoạch công việc Lâm Quân Dật cầu, cũng nữa, lại soi gương vuốt vuốt mái tóc quá hoàn mỹ, kéo cổ chiếc váy liền quá trễ xuống chút nữa, bộ ngực đầy đặn lộ ra nửa.

      ràng nhan sắc của ta phải để cho tôi thưởng thức, có điều biết người ta muốn quyến rũ liệu có hiểu chút tâm ý đó...

      Tôi giở tài liệu bàn, tìm thấy biên bản cuộc họp, rụt rè hỏi Triệu Thi Ngữ: “Biên bản cuộc họp hôm trước có cần tôi chỉnh lại ?”

      “Cuộc họp à? cần, cuộc họp hôm đó bị hủy.” “Tại sao?”

      “Ai biết! Vừa bắt đầu, Lâm tiên sinh ra ngoài nghe điện thoại, quay về liền tuyên bố hủy bỏ.”

      Điện thoại? Có phải điện thoại của tôi?

      Tôi băn khoăn điện thoại đổ chuông. Tôi nhấc máy với tốc độ nhanh nhất: “Xin chào, Công ty Bất động sản Lâm Quân Dật xin nghe.”

      “Xin chào, tôi là người của ngân hàng Phát triển, xin hỏi Tổng giám đốc Lâm Quân Dật có đó ?”

      “Chào ông, xin hỏi ông gặp Lâm tiên sinh có việc gì?”

      “Chuyện vay vốn của quý công ty có vấn đề, chúng tôi tạm thời chưa thể phê chuẩn.”

      “Ô, xin ông đợi lát, tôi chuyển máy cho Lâm tiên sinh.”

      Tôi nhanh chóng bấm máy nội bộ: “Lâm tiên sinh, điện thoại của ngân hàng Phát triển, muốn trao đổi với về vấn đề vay vốn.”

      “Nối máy cho tôi.”

      Tôi nối máy, bỏ điện thoại hai bên xuống, đèn tín hiệu báo máy hoạt động sáng gần hai mươi phút mới tắt.

      Khi tôi mang cà phê vào lần nữa, Lâm Quân Dật đangđứng ngây người bên cửa sổ, nét mặt u ám.

      Cũng phải thôi, công trình động thổ, hầu hết vốn đầu tư vào đó, ngân hàng lúc này lại từ chối cho vay, công ty xoay xở thế nào.

      muốn quấy rầy ta, tôi đặt cốc cà phê xuống, định quay ra.

      ta đột nhiên hỏi: “Triệu Thi Ngữ đâu?”

      ấy cùng với người của ban Công trình đến sở Xây dựng thành phố.”

      giúp tôi hẹn gặp giám đốc ngân hàng, tôi muốn bàn chút việc với ông ta.”

      “Vâng.”

      vòng vo rất lâu với thư ký của giám đốc ngân hàng, tôi mới hẹn được thời gian để Lâm Quân Dật gặp ông ta.

      Chiều hôm đó, tôi cùng Lâm Quân Dật gặp giám đốc ngân hàng như hẹn, nhưng đến nơi, ông ta lại có việc, bảo chúng tôi quay về.

      Đây là sơ suất của tôi, lẽ ra phải liệu trước tình hình, gọi điện cho thư ký của ông ta xác nhận lại.

      Tôi tưởng Lâm Quân Dật nổi giận, đùng đùng bỏ về, nhưng ta làm thế. ta ngồi ngay ngắn sofa, châm thuốc hút.

      Tư thế trang nhã, người hơi ngả về sau, tay đặt hờ tay vịn sofa, tay kia lẫn trong khói thuốc, mười ngón tay thanh tú lẫn trong làn khói mỏng, đẹp.

      “Lâm tiên sinh, xin lồi, tôi sơ suất.”

      liên quan đến , có số người thích làm cao để chứng tỏ tôn nghiêm quý báu của mình...” Giọng ta và trầm, phải giận hay trách, nhưng rất lạnh...

      Trong hoàn cảnh tương tự, người ta tự ái, nhưng ta hầu như tỏ thái độ, ngờ còn trẻ vậy mà có bản lĩnh trong cách ứng xử. người như vậy nhất định sau này làm nên nghiệp.

      Gần tháng làm việc bên cạnh Lâm Quân Dật, ngoài công việc, chúng tôi hầu như rất ít chuyện trò, cho nên tôi biết ta thích chuyện gì, chỉ lặng lẽ ngồi đợi cùng ta.

      Nhìn cặp lông mày nhíu lại sau làn khói thuốc, mãi dãn ra, tôi lại nhớ tới Trần Lăng.

      Tôi chỉ nhìn thấy Trần Lăng hút thuốc lần, đó là hồi học sơ trung, nhìn thấy trong đám khói thuốc mù mịt, cả người như bị nhuộm bởi thứ khói xám đó, bồngthấy đau lòng, tôi : “Hút thuốc có hại cho sức khỏe!”

      Từ đó thấy Trần Lăng hút thuốc nữa.

      Chiếc gạt tàn trước mặt Lâm Quân Dật gần đầy đầu mẩu thuốc, ta vẫn có ý định dừng lại.

      Khi người đàn ông có chí khí, nếu chìm trong nữ sắc tôi cũng lấy làm lạ, nhưng chìm trong khói thuốc khó hiểu. Tôi tưởng chỉ những người đàn ông bất đắc ý chán đời mới mượn rượu, mượn thuốc giải sầu, Lâm Quân Dật ngang tàng, cuộc sống viên mãn, cớ sao cũng sầu muộn đốt thuốc liên tục.

      Quả tôi thể tiếp tục ngồi nhìn, buột miệng khuyên câu: “Lâm tiên sinh, hút quá nhiều thuốc rất có hại cho sức khỏe!”

      Ngón tay kẹp điếu thuốc của Lâm Quân Dật khẽ cử động, tàn thuốc rơi lả tả.

      ta do dự lát, dập tắt điếu thuốc, ngẩng nhìn tôi: “Cảm ơn!”

      Chú thích:

      (1) Giáo dục phổ thông ở Trung Quốc gồm: tiểu học (từ lóp 1 đến lớp 6) và trung học (từ lớp 7 đến lóp 12, trong đó lóp 7, 8, 9 là sơ trung, lóp 10, 11, 12 là cao trung).
      Last edited by a moderator: 21/3/15

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 3 Buồn vui thất thường


      Đôi mắt Lâm Quân Dật như có ma lực nào đó khiến tim tôi khẽ lay động.

      biết lấy can đảm từ đâu, tôi lại hỏi câu vốn dĩ dám hỏi: “Lâm tiên sinh là con phải ?”

      “Phải!” ta hơi thả lỏng người, lơ đãng tựa vào thành sofa, dửng dưng nhìn tôi.

      ta em. Điều đó khiến tôi thầm thở phào, may mà có, nếu tôi buộc phải từ bỏ công việc khó khăn lắm mới kiếm được.

      Nhưng liệu có chuyện con riêng lưu lạc bên ngoài? Ví dụ Trần Lăng là con riêng của bố ta, từ bị đưa vào nhi viện, hai em rất giống nhau, do hoàn cảnh khác nhau nên đường sống hoàn toàn khác nhau.

      Ô, đề tài tiểu thuyết hấp dẫn .

      Tôi còn hình dung tiến triển tiếp theo của câu chuyện Lâm Quân Dật biết từ lúc nào nghiêng đầu về phía tôi, mặt lộ vẻ đặc biệt hứng thú: “Tại sao hỏi thế?”

      Thần trí tôi nhất thời để đâu đâu, tôi luôn điều vừa nghĩ: “Tôi sợ gặp lại người muốn gặp.”

      Nụ cười của ta chợt tắt, ta nheo mắt nhìn tôi, ánh mắt sắc như mũi kiếm đâm vào ngực tôi.

      Tôi hoảng sợ dám gì nữa, cúi nhìn chân mình.

      Hai tiếng đồng hồ dài dằng dặc trôi qua trong chờ đợi của chúng tôi, nhưng cuối cùng tôi vẫn chịu đựng được.

      Cửa mở, Giám đốc Trương mặt tươi cười tiễn vị khách.

      Vị khách đó rất trẻ, chỉ khoảng hơn hai mươi, bộ quần áo rộng màu hạt dẻ làm giảm vẻ sang trọng, quý phái, trái lại càng tăng vẻ ung dung, tự tại. mặt là nụ cười thân thiện, đôi mắt hẹp dài khi nheo lại quả khiến người ta hồn xiêu phách lạc.

      Lâm Quân Dật vừa định bước lên , khi nhìn vị khách trẻ tuổi đó bồng ngẩn ra: “Y Phàm? về nước bao giờ?”

      “Quân Dật, tôi vừa về, định cho bất ngờ.”
      Người có tên Y Phàm đó nhìn thấy Lâm Quân Dật liền đến vỗ vai ta, giọng hồ hởi, xem ra hai người phải quen biết bình thường. “Sao lại đến đây?”

      “Định đến bàn với Giám đốc Trương về vấn đề vay vốn...” Lâm Quân Dật dừng lại nhìn ông giám đốc, cười tươi. “ biết lúc nào Giám đốc Trương có thời gian cùng ăn bữa cơm đạm bạc.”

      Ông giám đốc còn chưa kịp trả lời, chàng tên Y Phàm đó cướp lời: “ hề gì, nhưng hai người nên hẹn lúc khác, bây giờ chúng ta tụ tập cái .”

      Giám đốc Trương gật lia lịa: “Được! Được! Để lần khác cũng được.”

      Lâm Quân Dật ngang qua tôi, chỉ vào tôi : “Thư ký của tôi... Diêu Băng Vũ...” rồi chỉ vào chàng trai: “Người bạn bên Mỹ của tôi, Âu Dương Y Phàm.”

      Tôi vội chìa tay ra: “Âu Dương tiên sinh, xin chào!”

      “Xin chào!” ta nhìn tôi rất lâu, cuối cùng cũng thu lại ánh mắt trong giọng giễu cợt của Lâm Quân Dật: “Đừng nảy sinh ý đồ với thư ký của tôi, người ta có chồng...”

      Âu Dương Y Phàm bỏ lại xe của mình trước cửa ngân hàng, ngồi xe của Lâm Quân Dật. “Quân Dật, vay vốn làm gì?” Âu Dương tỏ vẻ cực kỳ ngạc nhiên, tựa như hỏi: “Sao mùa hè lại có tuyết?”

      “Tôi vừa mở công ty, cần năm mươi triệu để quay vòng.”

      Âu Dương há hốc miệng, mãi mới thành lời: “Năm mươi triệu? đùa gì vậy?”

      “Tôi nghiêm túc!”

      “Chút tiền mọn đó cũng đáng để phải mời ông giám đốc ăn?” Như nhớ ra điều gì, ta lại hỏi: “Chẳng phải có thẻ huyền kim ở ngân hàng Thụy Sĩ đó sao?”

      Nghe tới thẻ huyền kim, ánh mắt tôi lơ đãng nhìn ra ngoài bỗng khẽ chớp, qua lần kính bắt gặp ánh mắt khinh thị cố hữu của Lâm Quân Dật.

      Nhất định ta tưởng tôi vừa thấy hơi tiền động lòng.

      phải tôi vừa thấy hơi tiền động lòng mà do xưa nay tôi chưa nhìn thấy ai cầm chiếc thẻ huyền kim nên mới hơi hiếu kỳ.

      Đó là loại thẻ tín dụng vô hạn ngạch, có con số giới hạn, rút bao nhiêu cũng được. Loại thẻ này của các ngân hàng hầu như đều màu đen nên gọi là “thẻ huyền kim”. Sở dĩ gọi là “thẻ huyền kim” là bởi vì từ cổ chí kim, từ Đông sang Tây, màu đen vốn là biểu tượng của sức mạnh huyền bí, còn màu đen ánh vàng kim là thượng đẳng, càng tôn quý tột đỉnh, vẻ hào quang huyền bí, cao sang tột đỉnh của chiếc thẻ cũng phù hợp với người sở hữu nó.

      Người sở hữu chiếc thẻ cao quý như vậy cả nước có bao nhiêu, đâu cần phải vay tiền ngân hàng!

      “Đó là của ông nội, phải của tôi.” Lâm Quân Dật nhếch mép, ánh mắt từ gương chiếu hậu quay về con đường đông nghịt phía trước.

      “Cũng thế cả.”

      “Khác chứ!”

      Âu Dương Y Phàm cười: “Thôi , năm xưa tiêu tiền như nước, sao thấy thế?”

      Tôi lại hiếu kỳ nhìn Lâm Quân Dật chăm chú lái xe, ngờ, lần này bắt gặp chàng Âu Dương qua gương chiếu hậu chăm chú nhìn tôi.

      Cái nhìn như có lửa đó khiến tôi kinh ngạc, lảng tránh.

      Đó là cái nhìn đáng ghét, chứa ý đồ, mà đầy vẻ thăm dò, thích thú. Cái nhìn như thế quả tôi ít gặp.

      Lâm Quân Dật dừng xe, giọng nghiêm túc: “Tiêu tiền của ông nội và dựa vào ông nội kiếm tiền là hai chuyện khác nhau. Dựa vào sức mình, tôi cũng có thể điều hành công ty tốt.”

      Qua lớp cửa kính xe, nhìn thấy biển hiệu công ty, tôi lập tức mở cửa, bước xuống, mỉm cười: “Âu Dương tiên sinh, Lâm tiên sinh, tạm biệt!”

      Âu Dương nhiệt tình vẫy tay với tôi, Lâm Quân Dật, mặt chút biểu cảm, nhấn ga phóng .

      Tôi băn khoăn đứng trước cổng công ty, thể nào lý giải suy nghĩ của Lâm Quân Dật, ràng việc rất dễ giải quyết, tại sao ta phải lao tâm khổ tứ đường vòng?

      Hơn nữa, từ ngữ khí xa cách vừa rồi có thể thấy, quan hệ giữa ta và ông nội hình như tốt.

      Thôi, chuyện riêng nhà người ta, mình liên quan, cứ lo làm tốt phận là xong.

      Bận rộn nên thời gian trôi rất nhanh. Chớp mắt tôi làm được tháng, tôi ngày càng thích công việc này, bởi vì cuộc sống trôi qua rất bình yên, ngoài công việc, chẳng có gì khiến tôi phải nhọc lòng suy nghĩ. Lâm Quân Dật cũng là người công bằng, để cảm xúc xen lẫncông việc, càng tùy tiện nổi nóng, trút giận lên người khác.

      bình yên dễ chịu lâu mới có khiến tôi bắt đầu hy vọng vào tương lai, tôi thể tham gia lóp tại chức buổi tối, học chuyên ngành nào đó để nâng cao trình độ, nhưng đêm nào tôi cũng đọc sách về quản lý, kinh doanh, hy vọng có thể làm thư ký toàn diện hơn, biết đâu Lâm Quân Dật thuê tôi suốt đời như những ông chủ Âu Mỹ thường làm.

      ngờ, tất cả chỉ là khoảng lặng trước cơn bão...

      Hôm đó, từ trưa, Triệu Thi Ngữ liên tục hắt hơi, hai mắt sưng đỏ, xem ra nếu phải bị cảm là do dị ứng mỹ phẩm. Tôi thiên về khả năng thứ hai.

      Giở lịch làm việc, hôm nay đúng ngày hẹn gặp Giám đốc Trương, cần ta tiếp khách cùng với Lâm Quân Dật, xem ra ta gặp phiền phức rồi.

      Cửa văn phòng tổng giám đốc bị đẩy từ bên trong, Lâm Quân Dật đứng tựa cửa : “ về nghỉ .”

      “Nhưng buổi tiếp khách tối nay...”

      “Tôi xử lý!” Đợi Triệu Thi Ngữ ra khỏi, ta do dự lát rồi hỏi tôi: “ có ứng phó được ?”

      Tôi gật đầu, là thư ký chuyên nghiệp, chuyện nàyđâu có gì lạ, chỉ là tôi vô cùng căm ghét.

      Nhưng còn cách nào khác, tôi có thể từ chối ?

      Lâm Quân Dật trâm ngâm nhìn tôi, tia thất vọng lên trong mắt.

      “Vậy thôi.” Khi , mặt ta tối sầm, hơi thở nặng nề như cố kìm nén cơn giận.

      Tôi thực hiểu con người đó, tưởng là trợ lý thay thư ký tiếp khách, ta nên tán thưởng mới phải.

      Tôi nhìn đồng hồ, còn hai giờ nữa mới đến năm giờ chiều, bây giờ hơi sớm.

      ta nhận ra vẻ bối rối của tôi: “Trang phục của phù hợp tiếp khách tối nay, nên thay bộ khác.”

      Tôi lặng lẽ nhìn bộ váy áo mặc ba năm, mặc dù hơi lỗi mốt nhưng nhìn cũng khá, nghiêm túc mà vẫn nữ tính, quan trọng nhất là che được chồ cần che, để người ta hình dung, tưởng tượng.

      Nhưng ta là ông chủ, ta phải thay, nhất định nên thay.

      “Vậy tôi có thể gọi điện thoại?”

      ta nhìn tôi, rất lâu mới gật đầu.

      Gọi điện cho Liễu Dương, giọng rất . “Băng Vũ, có chuyện gì?”

      “Tối nay mình phải làm thêm, có thể về muộn, cậu đón Tư Tư được ?”

      Liễu Dương : “Được!” rồi tắt máy, hình như ấy họp.

      Nghe giọng Liễu Dương, tôi lại thấy ấm áp, vững lòng, những năm qua Liễu Dương chăm sóc Tư Tư còn chu đáo hơn tôi.

      Nếu có người hỏi, điều bi thảm nhất đời tôi là gì, tôi do dự trả lời: gặp Trần Lăng.

      Nếu có người hỏi, điều may mắn nhất đời tôi là gì, tôi trả lời: quen biết Liễu Dương.

      Nếu có người hỏi, tôi sợ nhất chuyện gì, tôi : gặp lại Trần Lăng.

      Bởi vì tất cả rối loạn...

      “Có thể được chưa?”

      “0, vâng!” Tôi thảng thốt định thần, thu lại nụ cười, sao tôi có thể phân tâm vào lúc nên phân tâm nhất?

      Tôi gác máy, ngước mắt nhìn, bắt gặp tròng mắt đen lạnh như chích vào xương, tim bỗng run lên.

      “Tôi đợi bên dưới!” ta lạnh lùng ném lại câu, quay người, giọng còn giận dữ hơn lúc trước.

      Tôi làm sai điều gì? Chẳng lẽ ta cho rằng tôi nên sử dụng điện thoại công ty vào việc riêng? Người giàu như vậy, chút việc cỏn con cũng tính toán?

      Xem ra tôi phải bỏ công sức tìm hiểu tính cách ta, nếu rất khó hầu hạ ông chủ buồn vui thất thường này.

      Tôi ngồi xe, nhìn từng cửa hiệu lướt qua hai bên đường, nhưng để ý bên trong trưng bày thứ gì.

      Vốn định chuyện với Lâm Quân Dật nhưng bị thái độ lạnh như băng tuyết ngàn năm đó đẩy ra xa vạn dặm.

      Lâm Quân Dật là người kỳ quặc, thể ác cảm với tôi ra mặt, sao còn nhận tôi vào làm?

      Lẽ nào ta thích năng lực làm việc của tôi, thực, tôi cũng chỉ chăm chỉ hơn người khác chút đỉnh.

      Còn về năng lực, tôi cảm thấy Triệu Thi Ngữ hơn tôi nhiều, việc đối ngoại của công ty đều do ta đứng ra làm thay Lâm Quân Dật. Thực ra công ty cũng có ban Đối ngoại, nhưng do thành lập chưa lâu, phòng Nhân vẫn chưa tìm được trưởng ban có kinh nghiệm nên vị trí đó tạm thời còn bỏ trống, mọi việc cần ngoại giao đều do Triệu Thi Ngữ trang điểm ngất trời, cùng Lâm Quân Dật giải quyết.

      Vừa vào trung tâm thương mại, tâm trí Lâm Quân Dật liền tập trung vào các loại trang phục muôn màu muôn vẻ do các nhân viên giới thiệu, xem kỹ từng bộ váy áo, chẳng hề để ý đến có mặt của tôi.

      chính xác, trước giờ ta chưa từng coi tôi tồn

      tại.

      Tôi theo Lâm Quân Dật, liếc nhìn bóng lưng ta bị nhân viên che phần, trong tâm trí lại ra cảnh cùng Trần Lăng dạo phố mấy năm trước. Hồi đó, cuộc sống của chúng tôi rất khó khăn, mua quần áo, giá cả là tiêu chí cân nhắc duy nhất, vô số lần bị các bà chủ lườm nguýt.

      Nhưng coi thường của họ có là gì, đằng nào lòng tôi cũng hân hoan.

      Ôi! Những hận, những oán, tất cả ký ức vẫn ràng trong tôi...

      Lời thề như mây khói bay , tôi vẫn ngốc nghếch đứng yên chỗ cũ.

      chiếc váy dài màu đen, cổ trễ xuất trước mặt tôi, cắt ngang dòng hồi ức .

      Tôi cúi đầu che giấu vẻ thất thần của mình, vội vàngđón lấy.

      Nhìn chiếc váy, tôi thầm thở phào. May phải loại cổ khoét quá sâu, phải loại siêu ngắn!

      Từ trong phòng thử đồ bước ra, tôi sững sờ nhìn mình trong gương.

      Thiết kế đơn giản, vừa đủ để tôn những đường cong hoàn mỹ của cơ thể, chất liệu tơ tằm đen óng làm nước da càng thêm trắng tuyết, nhất là khoảng da thịt trắng sữa lộ ra nơi chân cổ và bờ vai trần mảnh dẻ. Mái tóc dài chấm lưng buông xõa, trông đầy vẻ nữ tính, gợi cảm nhưng dung tục.

      Thảo nào ta chấp nhận thẩm mỹ của tôi, thẩm mỹ của ta quả thực tầm thường.

      Liếc nhìn Lâm Quân Dật trong gương, vốn định qua sắc mặt ta xác nhận chút, xem ta có hài lòng hay . ngờ bắt gặp đôi tròng đen da diết. Trong đôi mắt u đó có vẻ miệt thị đối với tấm thân gợi tình, cũng thấy khí lạnh ngàn năm, chỉ còn vẻ đắm đuối ngây dại...

      Đáng tiếc chỉ thoảng qua, khiến tôi thể nào nắm bắt ý bên trong.

      Khi tôi quay người đối diện với ta, ánh mắt đó lạitrở nên băng lạnh, ta đến, đưa cho tôi đôi giày cao gót.

      Tôi giày. Ô! Vừa khít...

      Kiểu dáng cũng là loại trang nhã mà tôi thích .

      Mắt người này là thước ly chắc? Sao lại chuẩn như thế?!

      Ảnh mắt ngưỡng mộ giấu giếm của mấy bán hàng vẫn dừng người Lâm Quân Dật rời phút. Mặc dù tôi thích thói phù phiếm của bọn họ nhưng sức quyến rũ của Lâm Quân Dật đúng là thể nghi ngờ.

      người đàn ông có ngoại hình chói mắt, có nghiệp, lại nhẫn nại đưa bạn mua sắm, quan tâm như vậy.

      Đặc biệt là động tác ký tên quẹt thẻ, đẹp sững sờ, ràng là chiếc máy rút tiền tự động vô hạn ngạch.

      Người đàn ông như thế, phụ nữ thích mới là

      lạ!

      Nhưng tiếc là ta quá lạnh lùng.

      Từ lúc vào trung tâm thương mại đến lúc quẹt thẻ, Lâm Quân Dật với tôi câu, lạnh như có thểđóng băng người bên cạnh.

      Ồ, mà cũng phải! Ai bảo người ta là ông chủ, tôi chỉ có thể chủ động phá vỡ bầu khí im lặng sượng sùng đó.

      ngờ Lâm tiên sinh chỉ giỏi kinh doanh mà thẩm mỹ thời trang cũng chuẩn như vậy.” Tôi định nịnh ta nhưng lời lại đầy hàm ý châm biếm, cũng hy vọng được châm chọc ta lần.

      Lâm Quân Dật im lặng lúc, mới trả lời: “Thực ra cũng sành, chỉ vì bạn trước đây của tôi... rất thích tôi đưa dạo phố... lúc mua đồ luôn hỏi ý kiến tôi, cho nên cũng khá quen...”

      Tôi rất thích cách dùng từ của ta: bạn . Gọi như thế nghe rất tình cảm, ra Uyển Uyển ca ngợi ta “chung thủy” cũng quá lời.

      Vậy vị hôn thê của ta nhất định là người hạnh phúc nhất.

      Tôi mỉm cười : “Xem ra Lâm tiên sinh rất ấy.”

      ta ngoái đầu liếc tôi cái, thừa nhận, cũng phủ định.

      Nhưng tôi dám chắc trong ánh mắt thoáng qua đó hàmẩn vẻ âu yếm vô cùng kín đáo.

      Tôi bắt đầu hiếu kỳ, có thể khiến Lâm Quân Dật nặng tình như vậy biết hoàn mỹ thế nào, có lẽ là thân của những gì tốt đẹp nhất, cao quý, xinh đẹp, trí tuệ và dịu dàng...

      Tôi liếc trộm lưng ta, ra trong thế giới này phải có đàn ông hoàn mỹ, chỉ có điều các hoàng tử hoàn mỹ đều thuộc về các nàng công chúa cao quý, thánh thiện, những khác chỉ đành ngưỡng vọng!
      Last edited by a moderator: 21/3/15

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 4 Hàm hồ đối phó

      theo Lâm Quân Dật đến phòng tiệc cao cấp đặt trước trong khách sạn, ánh đèn sáng chói làm tôi mở được mắt.

      ngờ bốn năm nay, tôi vẫn quen được với thế giới hưởng lạc đèn xanh rượu hồng, chịu được “cuộc vui suốt tháng, trận cười thâu đêm”.

      Cuộc sống xa hoa bao người mơ ước đối với tôi vĩnh viễn chỉ là địa ngục trần gian thể nào trốn tránh.

      Giây phút này, tôi ước ao tìm được người đàn ông có thể là chỗ dựa cho tôi, để tôi cần phô ra cái dung tục của mình nhằm thỏa mãn thú vui còn dung tục hơn của đàn ông.

      Nhưng cũng chỉ là giây phút đó mà thôi, lừa dối của Trần Lăng là nỗi đau vĩnh viễn nguôi ngoai trong tôi, tôi thể chấp nhận bất kỳ người đàn ông nào, thể tin vào những lời thề thốt trong phút mê đắm nhất thời của đàn ông được nữa. Tôi và Lâm Quân Dật vừa ngồi lâu, thấy Giám đốc Trương với thân hình có dấu hiệu phát phì, thong dong đến.

      “Lâm Tổng! Để đợi lâu.”

      “Giám đốc Trương!” Lâm Quân Dật đứng lên, tươi cười chìa tay, có việc cầu cạnh người ta, Lâm Quân Dật vốn kiêu lạnh cũng phải hạ mình, huống chi là tôi.

      “Xin chào Giám đốc Trương!” Tôi cũng thể nụ cười “chuyên nghiệp” được rèn luyện mấy năm nay, lịch chìa tay bắt tay ông ta.

      Ông ta nắm tay tôi, gật đầu cười, ánh mắt sau khi dừng năm giây mặt tôi, lại quét mấy vòng khắp người tôi rồi mới rời , thu bàn tay béo mẫm về.

      Sau khi ông giám đốc an tọa, theo lý tôi ngồi bên ông ta.

      Tôi do dự giây lát, định ngồi xuống Lâm Quân Dật rất tự nhiên kéo chiếc ghế đối diện ông ta, hơi cúi người với tôi làm động tác mời cực kỳ tao nhã.

      Thấy tôi yên vị, ta mới ngồi xuống bên cạnh tôi.

      ta ở bên, tôi lập tức cảm thấy an toàn, ít nhất cũng lo đàn ông khi say, kiểm soát được hai bàn tay của họ... trận đối phó, khách khí chán ngắt bắt đầu trong bữa tối xem ra có vẻ nhiệt tình .

      Lâm Quân Dật uống rất ít, chưa đến nửa ly, từ đầu chí cuối lặng lẽ ngồi bên nhìn tôi trổ tài xu nịnh ông giám đốc, cùng ông ta cạn từng ly. Tôi phải uống với ông ta, còn cách nào khác, đây là trình tự bắt buộc, mọi chủ đề cần bàn chính thức bắt đầu sau khi ngà ngà.

      Nhoáng cái bình rượu trắng cạn đáy, người phục vụ lại rót rượu vang cho chúng tôi. Tôi cố nén cảm giác khó chịu cuộn từng cơn trong dạ dày và cơn choáng váng nặng trĩu, giữ nụ cười ngọt lịm đón ly rượu vang người phục vụ đưa. Thực ra tửu lượng của tôi tốt lắm, nhưng trải qua nhiều tình huống như vậy, cũng biết cách tự làm chủ duy trì phong độ. Trước đây có ông chủ ngồi bên hỗ trợ, cũng đỡ nhiều, hôm nay chỉ có mình tôi tiếp ông giám đốc quá quen tiệc tùng, uống rượu như nước, tôi khó lòng trụ nổi. Đưa mắt cầu cứu Lâm Quân Dật, ánh đèn vàng vàng nhập nhoạng, khuôn mặt ta còn nét, nhưng cả con người trở nên hiền dịu. Nhất là đôi mắt, tình chan chứa say người hơn cả hơi men...

      Lẽ nào tôi nhanh say như vậy, lại nảy sinh ảo giác! Ảnh mắt ta sao dịu dàng như thế?

      Tôi thảng thốt né tránh ánh mắt đó, nhìn ly rượu trongtay. Xuyên qua thứ chất lỏng đỏ tươi như máu nhìn những ngón tay mảnh dẻ của mình, nghĩ tới khuôn mặt tôi đêm mong ngày nhớ, lòng cũng bắt đầu rỉ máu.

      Ông giám đốc ngân hàng thấy tôi ngơ ngẩn nhìn ly rượu, cười tươi hỏi: “Diêu tiểu thư hình như rất có hứng nghiên cứu loại rượu này?”

      Tôi ngước đôi mắt mê loạn nhìn ông ta, phát mắt ông ta bắt đầu đờ đẫn, biết ai là người đầu tiên nghĩ ra để phụ nữ tiếp rượu, quá biết hưởng thụ nhan sắc của phái đẹp.

      Tôi chưa bao giờ soi gương quan sát bộ dạng nửa tỉnh nửa say của mình, nhưng tôi thường nhìn thấy khuôn mặt kiều mị, nụ cười mê hồn của mình trong đồng tử của đàn ông.

      Tôi nâng ly cười ngọt lịm với ông giám đốc: “ có... chỉ là người bạn từng với tôi, rượu vang cần nhấp từng chút, hương say của nó có hương vị của tình ...”

      Đằng sau còn câu nghẹn trong lòng tôi, thực ra Trần Lăng còn : hương vị đó rất giống em...”

      Tôi dừng lại, kìm nén nỗi đắng chát trong lòng, giữ nụ cười ngây ngô cứng ngắc: “Giám đốc Trương, xin mời!” Tôi đưa ly lên môi, khẽ nhấp ngụm, đây có lẽ là rượu vang thượng hạng, vị cay còn đọng mãi trong miệng khiến tôi bất giác nhớ tới nụ hôn đầu với Trần Lăng.

      Cơn sóng tình chợt bùng lên, thể nào khống chế, tôi liếc nhanh Lâm Quân Dật ngồi kề bên.

      ta đăm đăm nhìn tôi, đôi tròng đen nhấp nháy những tia máu, bờ môi hoàn mỹ giống hệt Trần Lăng, gợi cảm chết người!

      Tôi nghĩ có lẽ mình say! Như thế tôi mới hoài nhớ cảm giác mềm ấm đó...

      “Giám đốc Trương, việc vay vốn của chúng tôi khi nào quý ngân hàng có thể phê chuẩn?” Cuối cùng, Lâm Quân Dật cũng vào chủ đề chính, nếu ta xen vào đúng lúc, chắc tôi trụ được nữa.

      Ông giám đốc hắng giọng, vẻ mặt trang nghiêm: “Vấn đề này cần kiểm chứng, tôi thấy dù gì cũng cần thêm thời gian.”

      Cái kiểu giả bộ làm cao trong chốn quan trường đâu còn là chuyện hiếm, ràng họ muốn kiểm chứng “thành ý” của đối phương, bằng lòng chi giá nào nhưng lại , viện lý do rất chính đáng khiến đối phương khó mở miệng. Mà lúc này phụ nữ là vũ khí tốt nhất, có thể dễ dàng phá vỡ cục diện khó khăn.

      Thấy Lâm Quân Dật nhìn mình, tôi lập tức hiểu ý, nhàng lên tiếng: “Giám đốc Trương, nếu chúng tôi có chỗ nào thiếu sót, xin ông chỉ giáo, công ty chúng tôi mới thành lập, rất mong được ông chiếu cố.”

      Giám đốc Trương nhìn thẳng vào tôi, giọng hòa dịu nhiều: “Đương nhiên, chỉ có điều số vốn vay của các vị quá lớn, vấn đề thế chấp...”

      “Giám đốc quyền cao chức trọng như vậy, vấn đề thế chấp chỉ cần câu của ông. Ông cũng biết thực lực công ty chúng tôi, mấy chục triệu đó Lâm tiên sinh chẳng lẽ trả được.”

      “Cũng phải, cũng phải.” Ông giám đốc mau miệng.

      Lâm Quân Dật tiếp lời: “Công ty chúng tôi xây những căn hộ cao cấp, có cảnh quan môi trường rất tốt, biết Giám đốc Trương có hứng thú muốn đổi nhà? Chúng tôi có thể dành căn hộ cao cấp nhất.”

      Ông giám đốc cười cười , nụ cười vẫn rất mông lung.

      Lâm Quân Dật trầm tư lát, lại tiếp: “Cách đây lâu tôi mua căn biệt thự ở ngoại ô... Gần đâytiền vốn hơi căng thẳng, muốn chuyển nhượng giá rẻ, giám đốc có hứng ?”

      Ánh mắt mông lung cuối cùng cũng sáng lên, ông ta nở nụ cười thân thiện: “Ồ? biết Lâm Tổng định nhượng với giá bao nhiêu?”

      “Có thời gian tôi nhờ thư ký của tôi đưa ông xem, chỉ cần ông thích, giá cả thành vấn đề.”

      “Cũng được!” Nụ cười tế nhị của ông ta khiến tôi hoảng hồn, Lâm Quân Dật lợi hại, mạnh tay nịnh ông ta như thế, lại còn nhàng bán đứt tôi như vậy.

      Có điều hình như ta thư ký của ta, thư ký của ta đâu phải là tôi?

      Mãi lâu sau, trận thù tạc như tra tấn mới kết thúc.

      Ra khỏi khách sạn, tôi gặp gió, dạ dày cuộn từng cơn, có lẽ là do tôi chỉ uống rượu, ăn nhiều, bụng dạ mới cồn cào như thế.

      Giám đốc Trương hỏi có cần ông ta tiễn, tôi trả lời, tôi hiểu ý ông ta, lại tiện từ chối thẳng, chỉ đưa mắt cầu cứu Lâm Quân Dật.

      Lâm Quân Dật quả nhiên làm tôi thất vọng, ta đứng ra giải vây: “Tối nay Băng Vũ được khỏe, dám phiền ông, để lần sau vậy.” Thế nào là để lần sau?!

      Ông giám đốc lại nhìn tôi, hiểu ý, mủm mỉm cười: “Vậy được, để lần sau.”

      Nhìn ông giám đốc ngân hàng lái xe xa, tôi chưa kịp lập trường với Lâm Quân Dật, vội lao ra góc nôn hết những thứ trong bụng, chua, cay, đắng, tất cả trong cơ thể trào ra, cảm giác đó phải buồn nôn bình thường.

      Nhờ ánh đèn nhìn thấy chất lỏng từ trong miệng ộc ra như máu, nước mắt thể nào kìm nén lại ứ trào.

      cơn gió lạnh thốc tới, làm rối tóc tôi, cũng làm rối lòng tôi.

      Lúc này, biết ở đâu mở nhạc, tiếng hát từng câu từng chữ chích vào lòng:

      Em từ bỏ, rơi giọt lệ, để thanh thản trong lòng...

      Neu vui, nếu người khác, em bằng lòng từ bỏ trái tim ...

      Tôi bịt miệng, ngồi thụp xuống đất bật khóc, cảm giác nhớ người sao mà đau đớn...

      Nhất là khi nửa tỉnh nửa say, càng quặn thắt như xélòng xé ruột.

      “Trần Lăng, ở đâu? sống thế nào, có phải kết hôn... Khi ôm ấy, có nhớ người con suốt mười năm? có biết em nhớ thế nào ?” Tôi da diết gọi, nhưng chỉ tôi mới nghe thấy, thấm thìa nỗi đau chỉ tôi mới biết...

      Đột nhiên chiếc áo mang mùi nước hoa Cologne phủ lên vai tôi.

      Tôi còn chưa kịp từ chối, cả người lẫn áo bị vòng tay ấm ôm vào lòng.

      sao chứ?” ta , chân khuỵu xuống bên cạnh tôi, ghé sát xuống, hơi thở nóng hổi phả vào mặt tôi.

      Tôi né tránh làn hơi đó, vội đứng lên trấn tĩnh, cố thở đều: “ sao.”

      ta dường như nhận ra xúc động của mình, cũng lập tức trấn tĩnh : “Xin lồi, nhà ở đâu? Tôi đưa

      về.”

      “Đường Tân Vinh số 119, tiểu khu Vọng Nguyệt.”

      Tôi ngồi trong xe, vẫn khoác chiếc áo của ta, mùi nước hoa lẫn mùi rượu thoang thoảng tạo thành mùi hương lạ, như chất kích thích cực mạnh, như men say, giốngnhư con người ta.

      biết do hơi men hay do gương mặt đó quá giống Trần Lăng, tôi lại nhớ, lại đăm đắm nhìn ta chóp mắt, say sưa thưởng thức những cử chỉ phóng khoáng của ta.

      Sau khi chia tay Trần Lăng, tôi lao vào công việc, luôn bắt mình bận rộn để quên nỗi nhớ, nhưng từ khi Lâm Quân Dật xuất , những cảm xúc mãnh liệt được khơi gợi lại ùa về, từng giờ, từng phút tấn công sức chịu đựng có hạn của tôi.

      Nếu cứ tiếp tục như thế, biết tôi có thể trụ được bao lâu.

      Có lẽ chịu nổi ánh mắt khác thường của tôi, Lâm Quân Dật lạnh lùng cất tiếng: “ có biết dùng ánh mắt như vậy nhìn người đàn ông là vô cùng nguy hiểm ?”

      “Ôỗ..” Tôi ngoảnh nhìn ra cửa sổ. “Xin lỗi, là do tôi cảm thấy rất giống người.”

      “Thế ư?”

      “Đó là người tình đầu tiên của tôi.” Tôi , men rượu bắt đầu ngấm vào não, ý thức càng lúc càng mơ hồ.

      ta nheo mắt, dường như hiểu “người tình đầu tiên” nghĩa là gì, cất tiếng hỏi: “Tại sao... chia tay?”

      Nhắc đến hai chữ đó, cảnh chia tay lại lên trong tâm trí, tôi gắng kìm nước mắt lại bắt đầu ứ ra.

      Tại sao? Tôi cũng hiểu tại sao. Là bởi vì phản bội tôi, gọi điện cho khác, hay là do khi nhìn tôi, nụ cười luôn gượng gạo?

      Hình như đều phải. Hay là do những day dứt và bất lực của khiến tôi chịu được, muốn tiếp tục sống trong giằng co, mâu thuẫn.

      Nhưng từ bỏ rất dễ, cắt đứt tơ lòng mới khó, hơn bốn năm rồi, tôi vẫn thể tiếp nhận tình cảm của người khác...

      “Bởi vì ấy cho tôi thứ tôi cần.” Đây là lý do duy nhất tôi có thể nghĩ ra. Thứ tôi cần là tình thuần nhất, trái tim nguyên vẹn. mang lại cho tôi điều đó.

      Lâm Quân Dật hơi sững người, bàn tay nắm chặt vô lăng, nhờ ánh đèn đường, tôi nhìn thấy những đường gân xanh đột nhiên nổi bàn tay trắng muốt.

      Lâm Quân Dật đột nhiên dừng xe, chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt ta lóng lánh vô định, có bàng hoàng, có do dự, lại cơ hồ còn có thứ khác mà tôikhông thể đoán ra.

      Tôi liên tục lau nước mắt, nhưng nó vẫn ngừng rơi áo khoác của ta. Tôi thu mình, dựa vào thành ghế, đầu óc trống rỗng, ý thức mờ dần, chỉ có hình bóng Trần Lăng vẫn ràng...

      “Trần Lăng, Trần Lăng, em nhớ , rất nhớ ...” Khi tôi nghe được giọng tắc nghẹn như vậy, tôi biết mình say, bởi vì khi tỉnh, tôi tuyệt đối ra những lời đó.

      Trong mơ màng, tôi mơ hồ cảm thấy bàn tay ấm nóng vỗ vai tôi, vỗ về trái tim tôi, rất giống bàn tay của Trần Lăng.

      Tôi biết ta phải Trần Lăng, nhưng vẫn tự với mình: Chính là , người đàn ông tôi trở về bên tôi.

      Hãy để tôi say lần, say ngã trong giấc mơ chân thực như vậy. Tôi kéo tay áo , liên tục gọi tên , với rằng tôi nhớ .

      Tôi ngủ thiếp , từng cảnh xưa lại nối tiếp nhau lên trong mơ.

      Đầu tiên tôi mơ thấy Trần Lăng đứng đợi trước cổng trường, tôi mặc chiếc váy dài màu trắng, từng bước vềphía ...

      Sau đó lại thấy đứng dưới khu ký túc nữ, kéo cánh tay tôi hỏi: “Em có bạn trai chưa?”

      Tôi sung sướng trả lời: “Chưa.”

      Lúc quen nhau, tôi năm tuổi, bảy tuổi, chúng tôi bao lần bỏ lỡ, bao lần gặp lại, sau này liệu có còn gặp lại...
      Last edited by a moderator: 21/3/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :