1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chân nhân không lộ tướng - Mèo Mặt To Thích Ăn Cá

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chân Nhân Lộ Tướng

      Tác giả: Mèo Mặt To Thích Ăn Cá

      Converter: tamquay -tangthuvien

      Thể loại: Lời xưa kể lại, kém dương sai, oan gia vui mừng

      Số chương: 83

      Editor: Dienvi2011






      Trích đoạn:

      Cố Thường nghĩ mãi cũng hiểu vì sao mỗi lần mắng người Lục gia, vui, đặc biệt khi mắng vị hôn phu trước của nàng- Tam thiếu gia nhà họ Lục, sắc mặt lại càng khó coi hơn. Rồi đến ngày nào đó, nàng bỗng nhiên hiểu ra.

      Cố Thường: "Cuối cùng, ta cũng hiểu vì sao Lục tam thiếu gia ngại dùng thủ đoạn hèn hạ để được từ hôn ."

      Mỗ nam: " phải ngươi cho rằng muốn cưới con nhà quyền quý à?"

      Cố Thường: " phải, cùng
      lang tình muội ý, đến mức thể chịu được khi nghe người khác xấu dù chỉ tý, phải ngươi là ai."

      Mỗ nam: "! ! ! ! ! !"

      Tóm lại: ra, đây là đôi, nhà trai từ hôn nhà , hai người gặp nhau ở đường, vì nhận ra nhau mà dẫn tới chuyện xấu chồng chất, câu chuyện hài về đôi oan gia.

      * Truyện này là BG, cần nghĩ nó là BL nha.​
      Last edited by a moderator: 23/7/16
      Yoororo, cô gái bạch dương, 1392 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: Từ hôn

      Editor: ViVi



      Sáng sớm ngày nọ, gian phòng ngăn nắp được bố trí theo phong cách cổ xưa, bỗng nhiên, tiếng gào thét, rống giận từ thư phòng truyền tới, cùng với thanh muốn doạ chết người là tiếng nghiên mực bị ném xuống đất vỡ vụn.

      "Buồn cười, Lục gia là khinh người quá đáng!" Lúc này, râu Cố lão gia vểnh lên, lông mày cũng theo đó mà nhướn lên, hai tròng mắt trợn trừng trừng như muốn rơi ra ngoài, là dọa người.

      Hạ nhân đứng ở ngoài cửa, nghe thấy tiếng động mà giật mình, thấy tình hình ổn, vội vàng chạy mời phu nhân tới dập lửa.

      Chỉ trong chốc lát, vị phụ nhân liền xuất , khuôn mặt trái xoan, phong thái diễm lệ vội vàng chạy tới, cho hạ nhân lui ra, mình vào thư phòng.

      "Lão gia, chuyện gì khiến ông tức giận đến vậy?" Vừa vào thư phòng, Cố phu nhân liền thấy đống hỗn độn mặt đất cùng với vẻ mặt nổi giận của trượng phu, mày nàng lập tức nhăn lại, tới đỡ tay , lo lắng hỏi.

      "Phu nhân, nàng xem !" Cố Phong Niên đưa cho thê tử bức thư suýt bị xé rách, sau đó cầm hòn đá, cố gắng lắm mới có thể nhìn ra là chữ "Cố" được khắc xiêu xiêu vẹo vẹo đó, giận dữ , "Lục gia Thường nhi trong sạch, bôi nhọ gia phong* Cố Gia, cố ý từ hôn, vừa rồi, quản gia nhà bọn họ tới cửa đem thư do chính Lục lão gia tự tay viết, ngay cả tín vật kết thân năm đó cũng đều đem trả lại!"

      *gia phong: nề nếp gia đình

      Việc hứa hôn hơn mười năm trước là tình nghĩa chiếm hơn phân nửa, lúc đó Cố Phong Niên chỉ là tiểu tử nghèo, lúc say rượu tai nóng là lúc vừa nghe cùng có tình huynh đệ, muốn cùng kết thân, khiến mừng đến mức đồng ý luôn.

      Kích động lục lọi khắp người nhưng tìm được vật gì tương xứng cho việc kết thân, hai người đành để lúc nào bàn bạc lại, sau vô số lần bọn họ chiến đấu dũng, tắm biết bao nhiêu máu của kẻ thù, đánh lui vô số quân địch, bọn họ dùng vật tràn đầy kỷ niệm, có ý nghĩa quan trọng đối với họ chiến trường làm tín vật, lấy hòn đá sáng mà nhẵn, dưới ánh mắt lờ đờ say rượu, họ dùng chuỷ thủ, xoay tay bảy lần, khắc ở mặt viên đá tám nét nguệch ngoạc của chữ "Cố".

      Từ xưa đến nay, có điều luật nào hòn đá thể làm tín vật kết thân đúng ? Bởi vậy, Cố Phong Liên liền lấy hòn đá làm "dấu hiệu đặc biệt", là tín vật kết thân đưa cho Lục gia.

      Mà năm đó, của cải của Lục lão gia rất phong phú, nhưng lúc hành quân đánh giặc, cả người có vật nào dư thừa, rối rắm cả buổi, cuối cùng đau lòng lấy ra vật có giá trị nhất người - - cây lược Mộc Đào, cây lược Mộc Đào là đồ lấy trộm của ái thê trước đêm đánh trận nhằm an ủi bản thân, vốn muốn đưa, nhưng ai bảo bọn họ đều uống say? Đầu nóng lên, vì thể khác biệt của chiếc lược Đào Mộc này so vớt lược thế gian, Lục lão gia bèn giơ bàn tay to bẻ gãy vài cái răng cây lược thân , vì vậy, sau lượt bị giày vò, cây lược được Lục gia đưa cho Cố gia làm tín vật kết thân.

      (editor: éc....kết thân bằng đá nhặt ven đường vs lược mất răng...)

      ": giữa thanh thiên bạch nhật Thường nhi cùng nam tử...ôm ấp?" Cố phu nhân xem xong thư, thể tin nổi,nhìn sắc mặt xanh mét của trượng phu, nghi ngờ mình hoa mắt, lại lần nữa nhìn chữ bức thư, kết quả chứng minh, những chữ nàng nhìn được cũng vẫn là những chữ vừa này nàng xem, chính là thứ từ hôn, lý do là nữ nhi Cố Thường của bọn họ dâm oa đãng phụ, Lục gia thể cho nàng dâu như vậy vào cửa!

      "Nhưng mà, Thường nhi của chúng ta ngoại trừ thích sờ mó ít độc dược, thuốc mê, lôi ra để dọa người, có chỗ nào chứ? Lớn như vậy nhưng cả tay nam tử trẻ tuổi nó cũng chưa được sờ, sao mà ôm ôm ấp ấp được!" Cố Phong Liên thở gấp, giọng vang dội, thân hình cao lớn, mặt vuông chữ điền, mắt to như chuông đồng, khi trợn lên có thể khiến người nhát gan sợ tới mức nhũn cả chân.

      Cố phu nhân tính tình tốt, nghe vậy đem thư vò thành cục, dùng sức ném bỏ, tức giận : "Mấy năm nay, trước mặt hoàng đế, Lục gia trở thành tâm phúc càng ngày càng khác trước, chẳng nhẽ cảm thấy hai nhà chúng ta môn đăng hộ đối nên muốn cưới Thường nhi! thằng ra là nhà họ muốn cưới, chẳng nhẽ Cố Gia chết cũng bám lấy bọn họ hay sao? Lấy chuyện trong sạch của con chưa chồng để , muốn gán tội cho người khác, sợ gì có lý do! Rốt cục, ta cũng hiểu cái gì gọi là đê tiện vô sỉ, cái gì gọi là đổi trắng thay đen!"

      Tức giận sinh độc ác, sau khi mắng chửi, tay Cố phu nhân đập mạnh lên bàn, ngay tức khắc, bàn hình bàn tay xinh đẹp.

      Chiếc bàn này được Cố Phong Niên dùng nhiều tiền thuê người làm, chất lượng so với bàn thường hiển nhiên là tốt hơn nhiều, chẳng may nữ chủ nhân cho đòn Thiết Sa Chưởng, cái bàn sớm vụn.

      Cố phu nhân cũng phải người thường, lúc trẻ, nàng vào giang hồ, công phu vô cùng tốt, năm đó ở giang hồ, tiếng tăm vô cùng lớn, được mọi người gọi là "Nhện độc".

      Cố Phong Niên thấy bàn tay mình âu yếm để lại dấu vết bàn, đau lòng nháy nháy mày ba lần, dựng lông mày lên mà dám trách cứ, ôm phu nhân cách xa bàn học, đỡ ngồi ghế an ủi: "Phu nhân đừng để mình tức giận, nhà họ Lục là quan to nhất phẩm nhưng họ Cố nhà ta cũng phải dễ chọc! Chuyện khuê nữ thể để như vậy được, ta vào kinh tìm bọn họ tính sổ!"

      Nghe vậy, khoé mắt Cố phu nhân nhíu lại, tức giận đạp cho trượng phu phát: "Năm đó, ai cho chàng đem nữ nhi
      định thân lung tung? Còn lấy hòn đá làm tín vật trao đổi với súc sinh nhà họ Lục, có người cha nào như chàng đem việc hôn nhân của nữ nhi ra làm trò đùa hả? Ta cảnh cáo họ Cố nhà chàng, nếu làm cho khuê nữ của ta trở thành trò cười, gả được, ta để yên cho chàng đâu!"

      "Chuyện này giải thích bao nhiêu lần rồi, năm đó phải là do uống say..." Cố Phong Niên chột dạ, lau mồ hôi trán, dám nhìn phu nhân, việc hôn nhân của nữ nhi. đuối lý, qua bao nhiêu năm, cũng dám cho ai ngoài Lục gia, tín vật kết thân lại là hòn đá, quá xấu mặt!

      Kể cả hai nhà cùng ăn xin cũng bao giờ dùng hòn đá là tín vật định thân cho nữ nhi? Ít nhất cũng phải là cái chén vỡ cơ? Biết vậy chẳng làm!

      Nếu như thuận lợi trở thành thông gia với Lục gia, có thể giúp nữ nhi chọn ra vị hôn phu có bộ dáng đẹp, gia thế tốt, có thể tự hào mà : "Hòn đá sao? Đừng vì ta có cái đầu , trời sinh hòn đá ra ắt có chỗ cần dùng thôi!", chuyện bây giờ còn lớn như vậy...

      Cố phu nhân lại đạp cho Cố Phong Niên phát nữa, vẫn còn chưa hết giận, lại nhéo lia lịa cánh tay, trách móc: "Việc này chàng xử lý , nếu Lục gia cho chúng ta câu trả lời thỏa đáng, chúng ta liền kiện lên Hoàng thượng! Bảo bối khuê nữ của ta thể mặc cho bọn họ dẫm đạp!"

      "Việc này đượng nhiên rồi" Chịu đựng đau đớn, Cố Phong Niện lớn tiếng cam đoan, nheo mắt lại, "Ta- Cố Phong Niên, tuy rằng bỏ quan theo buôn bán, nhưng Cố Gia bảo của ta cũng phải là con kiến mặc cho người ta bóp, phải biết rằng ngựa chiến cuả Khang Triều đều lấy từ Cố Gia, Lục gia mang binh đánh giặc, nếu như chiến trường có ngựa tốt cũng bị chém đầu thôi! Chỉ bằng việc ấy thôi, trước mặt Cố gia, Lục gia cũng đừng mơ tưởng dùng mũi mà nhìn người!"

      Cố phu nhân nheo mắt suy nghĩ, lát sau : " thể nhẫn nhịn như vậy được, ta theo chàng cùng Thượng Kinh, nghĩ lại, bao nhiêu năm thiếp chưa hạ độc với người khác rồi nhỉ ? Giờ cũng là lúc làm nghề của mình rồi."

      Nghe vậy, Cố Phong Niên run rẩy, há miệng thở dốc, lời phản đối cuối cùng trở thành: "Tuỳ nương tử quyết định!"

      ***

      Chuyện người Lục gia tới Cố Gia từ hôn tới ngày truyền khắp nơi, vì vậy, buổi tối, Cố Thường nghe được chuyện này, khi đó nàng suy nghĩ làm cho người ta hề cảm nhận sâu sắc được tình huống răng nanh đột nhiên rụng xuống phải uống thuốc gì cho hợp.

      "Tiểu thư, người còn có tâm trạng nghĩ đến độc dược à? Trời sắp sập xuống kìa!" Tiểu nha hoàn Lục Đậu chạy tới, vẻ mặt cầu xin chỉ tiểu thư nghịch đống dược thảo, chỉ tiếc rèn sắt thành thép.

      Cố Thường liếc xéo nha hoàn gấp đến độ sắp chết
      cái, rất giống khuôn mặt diễm lệ của Cố phu nhân, chút khổ sở cùng tức giận, chậm rãi : "Bao nhiêu tuổi rồi mà nhiều chuyện vậy hả? biết tiểu thư nhà ngươi ước gì phải gả à? Lục gia đến từ hôn quá hợp ý ta, ta còn định ngay đêm trước khi thành thân bỏ nhà kia kìa."

      "Tiểu thư! Nữ tử bị từ hôn là chuyện động trời đó!" Lục Đậu gấp đến độ dậm chân, hận thể đem thảo dược trước mắt đốt sạch.

      "Đừng có trừng mắt nữa, càng trừng càng giống khối đậu." Tâm trạng Cố Thường rất tốt, trêu ghẹo đôi mắt tròn tròn, dáng người cũng tròn tròn của nha hoàn.

      Đặt cho nàng ta cái tên Lục Đậu cũng bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta, nàng cảm thấy đôi mắt nha đầu kia tròn tròn giống cây đậu, cái đầu thấp còn béo, dáng người cũng giống quả cầu, lúc đó lại mặc quần áo màu xanh, vì thế liền đặt tên cho nàng ta là Lục Đậu.

      Trong bóng đêm, thấy Lục Đậu với đôi chân nhắn, ngắn ngủn chạy tới, suýt nữa nàng còn tưởng mình hoa mắt, cho rằng đó là chân của trái dưa hấu.

      "Tiểu thư!" Lục Đậu bị trêu ghẹo đến mức chẳng còn hơi mà giận dỗi, nàng ta tức giận chuyện Lục gia từ hôn, thấy tiểu thư nhà mình vẫn còn thoải mái nhàn nhã liền biết nàng còn chưa biết chuyện, Lục Đậu cắn chặt răng, hạ quyết tâm , "Tiểu thư có biết Lục gia lấy lí do gì từ hôn ?"

      "Hả? phải vì địa vị Cố gia thấp, Lục gia muốn cưới nữ nhi Quan gia lên từ hôn hả?" Cố Thường kinh ngạc thả thảo dược trong tay xuống, nhìn nha hoàn còn gấp tới mức suýt chút nữa quỳ xuống.

      "Đương nhiên phải rồi! Quản gia nhà họ Lục cùng với Lục Tam thiếu gia sau khi xong việc ở huyện, lúc quay trở về chính mắt nhìn thấy tiểu thư ở ven sông, cũng với nam nhân, quần áo chỉnh tề, làm chuyện cẩu thả, biết hổ thẹn, Lục gia tuyệt đối cho phép cưới nữ nhân có phẩm hạnh đoan chính vào cửa, đó chính là lí do từ hôn." Lục Đậu đem chuyện khiến nàng ta nghẹn cả nửa ngày kể sạch, xong cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nhưng lại có chút bất an, tính khí tiểu thư nhà mình...

      "Cái gì?!" Bỗng nhiên, Cố Thường đứng bật dậy, mắt phượng trợn lên, "Ngươi ? Quản gia nhà họ Lục như vậy?"

      "Tất nhiên là , lão gia tức giận đến mức sai người chặt luôn chân quản gia nhà họ, ném ra cổng chính, lão gia phu nhân đều rất tức giận, muốn lên kinh thành độc chết cả nhà họ Lục kìa!"

      Cố Thường nghe vậy vỗ tay, nheo mắt lại, nghiến răng cười lạnh: "Bản nương cũng rất tức giận, độc chết cả nhà họ Lục là chuyện tốt, sao có thể thiếu ta chứ!"

      Mí mắt Lục Đậu giật giật, đôi mắt lộ ra hoảng sợ: "Tiểu thư, Lục lão gia Nhất phẩm đại tướng quân, rất được thánh thượng coi trọng, nếu bị độc chết, trong cơn giận dữ, hoàng thượng tru di cửu tộc Cố gia chứ?"

      Câu cuối cùng mang theo tiếng khóc nức nở, Lục Đậu vô cùng hối hận vì cái miệng nhanh nhảu của mình, trước mặt tiểu thư, ai dám xấu Lục gia, nàng ta sao có thể nhịn mà lại ra chứ? Sau này tiểu thư có biết cũng là chuyện sau này mà.

      "Ngu ngốc, lén lút hạ độc hả? Nhà ai làm chuyện xấu còn dám khua chiêng gõ trống cho mọi người đều biết hả?" Cố Thường nhìn nha đầu ngu ngốc, tránh mắng nha hoàn đầu óc tối tăm, mỗi lần chuyện với Lục Đậu, nàng đều có cảm giác trí tuệ của bản thân vô cùng ưu việt.

      (editor: ưu việt!!!!! :)))

      Mắt Lục Đậu nháy nháy, nhìn vẻ mặt khinh bỉ của tiểu thư, giọng hỏi: "Nhưng mà sau chuyện người bị từ hôn, ai cũng đều biết đến Cố gia có thù oán với Lục gia, Lục gia gặp chuyện may chẳng lẽ triều đình nghi ngờ chúng ta đầu tiên?"

      Lần này đổi lại Cố Thường trợn mắt nhìn Lục Đậu, chỉ tiếc rèn sắt thành thép: "Lục lão gia mang binh nhiều năm, tay nhuốm máu vô số người, kẻ thù ở khắp nơi, nào đó hít vào hơi, mọi người cũng chỉ nghĩ là ai đó chết dưới ngựa của báo thù thôi, làm sao lại nghĩ đến chúng ta chứ? Chẳng lẽ ngươi khinh thường bản lĩnh của ta và mẹ ta hả? Chúng ta như muốn độc chết ai còn để cho người khác nhìn ra à?!"

      Có lí, Lục Đậu nghĩ nghĩ, cảm thấy bản thân suốt ngày lo bò trắng răng, phu nhân đúng là lợi hại đến ngay cả hán tử Thiết Tranh Tranh mà lão gia chờ cũng dám đắc tội, cuối cùng khuôn mặt tươi sáng trở lại, vuốt mông ngựa nịnh nọt: "Tiểu thư thông minh, nô tì vô cùng bội phục."

      "Còn cần ngươi sao, ai cũng ngốc giống như ngươi à?" Cố Thường hừ , phất tay ra lệnh, "Đem thảo dược cất hết , ta tìm cha mẹ bàn bạc chuyện quan trọng."

      Bị ghét bỏ, Lục Đậu uất ức, cong miệng lên, bất mãn nhìn tiểu thư nhà mình, khẽ thầm: " theo người thông minh như tiểu thư, nha hoàn ngốc mới lạ."
      Last edited by a moderator: 22/3/15
      Yoororo, thuyt, 1394 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2: tầm thường

      Editor: Vivi




      Nhắc tới Cố Gia bảo, chút cũng bình thường, tiếng tăm vô cùng lớn. Trong thiên hạ mọi người đều biết, lúc cảm kích còn có thể giơ ngón cái lên khen ngợi vài câu.

      Người ta chuyện say sưa về Cố Gia Bảo, chuyện thứ nhất là hơn mười năm trước, Cố Phong Niên làm nên công trạng, là lúc tiền đồ vô cùng rộng mở, bất ngờ từ quan rời kinh về nuôi ngựa, hành động này khiến mọi người đều cảm thấy vô cùng khó tin, chỉ nghe lái thương nằm mơ cũng muốn được làm quan, chưa từng thấy tên ngốc nào làm quan thích lại thích chạy buôn bán.

      Cố Phong Niên chính là tên "mũ ngốc",
      sau khi từ quan rất nhiều người chờ nhìn thấy bị chê cười, kết quả lại khiến mọi người thất vọng, trong mấy năm ngắn ngủn, với thực lực của mình, khiến những người muốn chế giễu được mở rộng tầm mắt, Cố Gia bảo nuôi ngựa tốt nhất thiên hạ, bạc được thống kê nhiều vô kể, làm cho đám người đó kỵ tức đỏ cả mắt.

      Lúc đó, đối với sức mạnh của Cố Gia bảo, triều đình cực kỳ coi trọng, vì thế tuy rằng Bảo chủ Cố Gia bảo có thân phận gia đình nhà quan, mang phận dân thường nhưng lại được hưởng đãi ngộ cùng vinh hiển của người làm quan.

      chỉ như thế, trong Cố Gia bảo nội có rất nhiều người theo Cố Phong Niên đánh giặc, người nào cũng có bản lĩnh, huấn luyện ra những người có tài nghệ phi phàm, bởi vậy, ngày ngày, cái trại ngựa chỉ vơ tiền, còn nuôi dưỡng những người có bản lĩnh lợi hại, sức lực mạnh mẽ phi phàm, người ta nuôi ngựa để bán mã nhiều lắm cũng chỉ được gọi là cái trại ngựa, nhưng danh hào Cố Gia vang dội khắp nơi, được dân chúng gọi là Cố Gia bảo.

      Nhưng khiến mọi người nhiều nhất nhất lại là Cố Phong Niên và phu nhân của □□,năm đó, người là chỉ là tên lính bình thường, nhiệt huyết sôi trào muốn bảo vệ quốc gia,còn người kia lại là Nữ Ma Đầu, chỉ nghe thôi cũng khiến cho người giang hồ sợ mất mật, những người xung quang cũng vô cùng ngạc nhiên khi thấy hai người họ kết duyên cùng nhau, qua bao nhiêu năm vẫn đằm thắm phai.

      "Ai Cố bảo chủ chung tình, ta thấy đều là lũ vô tích , sợ có, tìm nữ nhân khác chắc chắn bị phu nhân của vốc cho nắm độc chết ngay!"

      "Cũng phải đâu, ai chẳng biết dung mạo Cố phu nhân diễm lệ vô cùng! Năm đó nàng ta là mỹ nữ đệ nhất giang hồ, biết hả? Bây giờ chẳng những già mà còn thêm nét phong tình, ý vị. Thê tử đẹp như vậy, nữ nhân nhan sắc bình thường sao có thể lọt vào mắt Cố bảo chủ đây hả?"

      "Ta nghĩ chắc là Cố phu nhân phải hạ dược gì lên trượng phu mười mấy năm qua, Cố bảo chủ mới mực chung tình với nàng ta như vật chứ, hừ, ai chẳng biết nàng ta nghiên cứu dược vật rất giỏi, chừng nàng ta có thể điều chế ra loại dược khiến nam nhân chung thuỷ đời sao?"

      "Các ngươi cũng đúng, ta lại nghĩ như thế này ..."

      Bất cứ nơi đâu, chuyện vợ chồng Cố Gia cũng đều có người bàn tán, hơn mười năm qua, chuyện hai vợ chồng họ vẫn ân ái như xưa được mọi người lại, cái gì cũng , ai cũng đều thấy mình đúng, xảy ra tranh chấp, ai tính tình nóng nảy cũng đều điều này mà đánh nhau.

      Thực ra, nếu như hỏi Cố Thường, vì sao cha nàng đối với nương tốt như vậy, chắc chắn nàng tự hào trả lời rằng: vì mẹ nàng được gọi là "Nhện độc", nên chẳng sợ có người quỳ xuống, cầm gia tài bạc vạn tới, đem nữ nhân đặt lên giường cha nàng, bởi làm gì có ai dám đồng ý, khuôn mặt ai mà hoảng hốt, sợ hãi, nếu cầu xin đối phương tha cho nàng mới lạ.

      Những năm qua, Cố Phong Niên đều giữ mình trong sạch, hiển nhiên là chẳng có nữ nhân dám dám cận đâu, có lần hai cha con Cố Thường ra ngoài, nàng nhìn thấy tận mắt nữ tử vô ý đụng vào cánh tay Cố Phong Niên, ngay lập tức, nàng ấy sợ tới mức giống như là đụng phải quỷ, hai mắt trợn ngược, ngất xỉu ngay tại chỗ...

      Người xưa có câu: Dạy con từ thuở còn thơ.

      Cố phu nhân rất có tầm nhìn xa trông rộng, ngay từ lúc nữ nhi bảo bối biết dạy cho Cố Thường "chân lý": Muốn giữ chặt trượng phu của con, phải làm cho các nàng sợ tới mức cướp
      cũng dám cướp,
      phương pháp nhanh nhất hiệu quả nhất đó là phải có thủ đoạn hạ độc cao siêu.

      Quả đúng là "phong cách của con nhện", kết quả của phương pháp giáo dục là chút kỹ năng cầm kỳ thi hoạ, Cố Thường cũng chả có, nhưng riêng việc dùng độc, có thể là trò giỏi hơn thầy.

      Cho dù độc dược, mê dược phức tạp, cao cấp tới đâu, chỉ cần nghĩ ra được nàng nhất định điều chế ra nó.

      ***

      Khi Cố Thường lên nhà chính, thấy mắt Cố phu nhân hồng hồng, đau lòng khóc nức nở, đứng bên cạnh thê tử, Cố Phong Niên vừa an ủi lại vừa nhíu mi, thở dài.

      "Cha, nương, hai người sao vậy?" Mười năm qua, chưa từng thấy mẫu thân khóc, bở vậy, vừa vào cửa, Cố Thường bị doạ, vội tới ngồi cạnh Cố phu nhân, ôm cánh tay nàng hỏi, "Nữ nhi bị oan khiến nương đau lòng ạ? Việc ấy đáng giá khiến nhà ta khổ sở đâu, miệng bọn họ đúng là bị hỏng mới dám vu oan cho người tốt? Chúng ta vào kinh hạ độc cho bọn họ câm luôn !"

      Cố phu nhân lắc đầu, vẻ mặt phức tạp nhìn cố Thường, há miệng như muốn , lại khiến cho nước mắt rơi, che miệng lại khóc nức nở.

      "Nương..." Cố Thường ngơ ngác, vừa nãy, ánh mắt mẫu thân nhìn nàng sao xót xa đến vậy, cảm giác rất lạ, giống như là nhìn xuyên qua nàng nhưng lại nghĩ tới người khác vậy.

      "Haiz...." Cố Phong Niên thương xót nhìn nữ nhi ngơ ngác chưa hiểu gì, muốn lại thôi, "Cha cùng nương con nghi ngờ..."

      "Đừng lung tung." Cố phu nhân ngắt lời trượng phu, lau nước mắt xoa tay Cố Thường an ủi, "Lục gia cưới con là tổn thất của bọn họ, Cố gia của chúng ta cũng gặp gỡ bọn họ nữa, dựa vào thân phận đại tiểu thư của Cố Gia, nương tin gả được lão tam nhà ta cho nam nhân tốt! thời gian nữa,chúng ta lại Kinh Thành xử lý Lục gia, lúc này còn có việc quan trọng phải làm, ta cùng cha con muốn huyện ven sông chuyến."

      Cố Thường lại càng lơ mơ, mở to mắt nghi nhìn nương đau lòng, được tý lại quay sang nhìn cha đầy tâm , hiểu thắc mắc: "Rốc cục xảy ra chuyện gì vậy? Đáng nhẽ hai người phải phi lên Kinh Thành trút giận cho con chứ? Sao lại muốn huyện ven sông? Chuyện này cùng với việc nương khóc có liên quan gì à?"

      "Việc này ta với cha con chỉ nghi ngờ thôi, cho con biết vội, chờ chúng ta huyện ven sông, tìm được người chúng ta muốn tìm, sau đó cho con." Cố phu nhân trả lời như vậy.

      Cố Thường rất hiểu con người của nương nàng, nương muốn có ép cũng được, bởi vậy, đè thắc mắc của mình lại, hỏi thêm nữa.

      "Chuyện quản lý cha con bàn giao cho người dưới xong rồi, hai ngày nữa, đệ đệ con theo đàn ngựa bên kia về nhà, sắng sớm mai, ta cùng với cha con , chắc là khá lâu mới về, con ở nhà phải ngoan, biết ?" chuyện quan trọng, Cố phu nhân cũng khóc nữa, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị.

      "Dạ, biết ạ." Cố Thường cúi đầu ngoan ngoãn đáp, nhưng thực tế đôi mắt bắt đầu đảo loạn lên rồi, mỗi lần nghĩ mãi ra chuyện gì đó, Cố Thường đều có biểu như vậy.

      ai hiểu nữ nhi bằng bọn họ, Thấy Cố Thường nghe lời như vậy, hai vợ chồng Cố Phong Niên nhìn nhau, trong mắt đối phương đều lên bất đắc dĩ, nhưng lại biết làm sao, là do bọn họ sai trước mà.

      "Thường nhi, con còn nhớ vì sao chúng ta đặt cho con tên này ?" Cố Phong Niên hỏi.

      "Dạ, nhớ." Cố Thường ngẩng đầu, cách bình tĩnh, "Năm đó, nương sinh đôi, người xưa có câu 'người dựa vào quần áo, ngựa dựa vào yên cương', cha mẹ muốn hai tỷ muội chúng con cần dựa vào quần áo cũng có thể đẹp như thiên tiên, liền đặt tên cho tỷ tỷ là Cố Y, con là Cố Thường. Đáng tiếc tỷ tỷ bạc mệnh, năm tỷ ba tuổi, may rơi xuống núi mà mất."

      Nghe vậy, mắt Cố phu nhân lại đỏ lên, nhịn được lại che miệng khóc.

      Đôi mắt Cố Phong Niên mắt cũng phiếm đỏ, hai tay nắm chặt lại.

      "Cha, nương, con xin lỗi, con nên nhắc tới tỷ tỷ." Cố Thường thấy cha mẹ đau lòng, tự trách mình, ánh mắt nàng cũng đỏ, đối với tỷ tỷ sinh đôi của mình, nàng có chút ấn tượng nào cả, chuyện lúc ba tuổi nàng cũng nhớ , đối với chuyện của tỷ
      tỷ, nàng chỉ biết ba tuổi tỷ tỷ mất, những chuyện khác đều nhớ , bởi vì đối với Cố gia bảo, Cố Y là điều cấm kị, tất cả mọi người đều cố gắng nhắc tới, e sợ chạm tới nỗi đau của vợ chồng Cố Phong Niên, cho nên nàng biết rất ít, nghĩ tới hôm nay cha tự nhiên lại hỏi nàng chuyện đó.

      " trách con, là do cha nhắc tới trước, con à, số mệnh tỷ tỷ con khổ, chúng ta nợ tỷ con nhiều lắm..." Cố Phong Niên xong liền quay người , ngẩng đầu nhìn trời lâu, muốn để nước mắt chảy xuống.

      Cố phu nhân trừng mắt nhìn Cố Phong Niên, oán trách: "Được lắm, ai cho chàng khơi chuyện ra hả?"

      Cố Phong Niên thở dài, đêm nay biết thở dài bao nhiêu lần rồi.

      Tình hình bình thường rồi! Mày Cố Thường nhíu lại, nàng lớn, 16 rồi, nhưng cha mẹ vẫn coi nàng như là đứa trẻ mãi mãi lớn, chuyện gì cũng gạt nàng.

      "Con còn chưa xong đâu, lúc trước cha mẹ cho tỷ muội bọn con hai tên này là mong muốn chúng con trời sinh đẹp, cần dựa vào quần áo cũng rất xinh đẹp rồi, cũng may con giống nương, trời sinh chính là mỹ nhân bại hoại, điều hai người mong muốn trở thành thực rồi nhé." Cố Thường muốn những câu dí dỏm làm khí dịu chút, kết quả chưa hết liền phát cha mẹ chẳng cổ vũ nàng gì hết.

      Cố Thường những câu dí dỏm, nhưng chẳng đem lại hiệu quả gì, cha mẹ đều có tâm , chẳng ai quan tâm đến bộ dạng nàng, cũng khiến cho nàng chẳng muốn ở lại, đứng dậy ỉu xìu chỗ khác.

      "Lão gia, thiếp hi vọng lần này , chúng ta có thể, có thể..."

      "Ta cũng hi vọng chúng ta đoán đúng." Cố Phong Niên kéo thê tử đứng dậy, hai vợ chồng chuyện, đều thành tâm cầu nguyện.

      "Rốt cục là chuyện gì khiến bọn họ cả đêm đều mất hồn mất vía nhỉ?" Trở về phòng, Cố Thường vẫn luôn thắc mắc điều này.

      "Tiểu thư đừng nghĩ nữa, tắm rửa ngủ ." Đầu óc Lục Đậu được tốt, nên chẳng suy nghĩ mấy ván đề phức tạp làm gì, vì thế dù thông minh nhưng cũng tự nhận mình là người thông minh khuyên tiểu thư ngủ.

      Cố Thường liếc nàng cái, vẫy tay đuổi người: "Ngươi mệt ngủ , ta còn có việc quan trọng cần suy nghĩ."

      Lục Đậu thầm bĩu môi, khi ra ngoài nhịn được oán thầm: Tiểu thư phải là người có thể suy nghĩ được chuyện đại đâu.

      hổ là nha hoàn hầu hạ Cố Thường nhiều năm, Cố Thường cũng chẳng suy nghĩ việc quan trọng, Lục Đậu ra ngoài lâu, Cố Thường liền quyết định thèm nghĩ nữa, gọi người vào hầu hạ rửa mặt chải đầu, sau đó bổ nhào lên giường ngủ.

      Sáng sớm ngày hôm sau, khi tỉnh lại, Cố Thường liền nghe hạ nhân bẩm báo, lúc trời chưa sáng, lão gia phu nhân cưỡi ngựa ra ngoài rồi.

      Cố Thường gì, dùng bữa sáng xong nghe hạ nhân kể lại việc quản gia Lục gia bị chặt đứt chân, chống gậy đến đây, bây giờ đứng ở cửa cãi nhau với thị vệ giữ cửa.

      "Đến đòi tín vật Lục gia hả?" Sáng sớm, Cố Phong Niên sai hạ nhân đưa tới cho Cố Thường chiếc lược Mộc Đào xấu xí, lại bị gãy răng. Nàng đưa chiếc lược cho Lục Đậu, "Cái vật vứt này nhìn thấy ghét, ngươi ném vào mặt tên què kia cho ta, bảo mau cút ."

      "Vâng ạ!" Lục Đậu biết, lúc này, tên quản kia đứng ở cửa mắng tiểu thư nhà mình, tức giận muốn mắng người lâu rồi, cầm cây lược gỗ xong liền hùng hục chạy ra cửa.

      Vợ chồng Cố Phong Niên ở nhà, việc lớn việc đều có quản lo liệu, cần nàng phải quan tâm, với lại, chẳng mấy ngày nữa, đệ đệ của nàng về, bởi vậy càng phải lo lắng điều gì.

      Chờ Lục Đậu kích động chạy về, đợi nàng ta bắt đầu thao thao bất tuyệt kể lể rằng nàng ta mắng cho Lục quản gia chạy mất dép như thế nào, Cố Thường liền hạ lệnh: "Nhanh thu dọn ít quần áo, đồ dùng đơn giản, sau khi dùng cơm trưa, chúng ta ra ngoài."

      " đâu ạ?" Lục Đậu ngạc nhiên hỏi.

      " Kinh Thành, mấy thứ dược ta mới điều chế, nhớ đem hết, đừng đứng thất thần ở đó nữa, nhanh ."

      "Dạ... dạ" Bị tiểu thư lườm, Lục Đậu vội vàng thu dọn hành lí.

      Dùng cơm trưa xong, Cố Thường mặc quần áo gọn gàng, mang theo hai tay nải cũng Lục Đậu ra ngoài.

      Khi ra cửa chính, thấy Cảnh lão quản gia - người theo Cố Phong Niên nhiều năm, tới, đưa cho nàng hai tờ ngân phiếu trăm lượng, sau đó mặt nghiêm lại, nghiêm túc truyền đạt lại lời nhắn của Cố Phong Niên: "Bảo chủ cùng phu nhân sớm đoán được tiểu thư ra cửa 'làm việc', để ta thay bọn họ nhắc nhở tiểu thư, trước khi quay về, tuyệt đối được tự tiện lấy tính mạng người nhà Lục gia, nhớ lấy, phải nhớ kĩ."
      Last edited by a moderator: 22/3/15
      Yoororo, thuyt, 1394 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3: Mỹ nam

      Editor: Vivi

      ra, cha mẹ đoán được nàng muốn lên kinh, Cố Thường thầm bội phục, hai người tính toán tài, đồng thời lại vừa lòng với lời dặn dò của họ, nàng càu nhàu: "Hai người đó sợ ta học nghệ tinh bị người ta bắt được à?"

      Thắt lựng lão quản gia vẫn thẳng tắp, cung kính trả lời: "Bảo chủ rất có khả năng là Lục gia hiểu lầm, bởi vậy nhất định phải chờ bọn họ trở về sau đó mới quyết định."

      "Hiểu lầm?" Giống như là được nghe chuyện buồn cười nhất thiên hạ, Cố Thường cười nhạo, "Quản gia nhà họ Lục vừa mới cút lâu đâu? mắng chửi bản tiểu thư những gì, cần hỏi ta cũng có thể đoán chính xác, như vậy còn có hiểu lầm hả?"

      "Tiểu thư..."

      "Được rồi, cần nữa, ta tự có chừng mực." Cố Thường xong, giục Lục Đậu nhanh chóng rời khỏi Cố Gia bảo.

      Cha mẹ là lắm chuyện, nàng là nương, lại giống như đóa hoa, nào dám hại tính mạng người ta? Bình thường la hét muốn hạ độc cả nhà họ Lục cũng chỉ là quen miệng thôi.

      " hại người là chuyện thất đức, bản tiểu
      thư làm lung tung, chẳng qua, dám đắc tội bản tiểu thư, ta cho nuốt trôi chứ đừng mơ mà thoát." Cố Thường nhàng sờ các loại thuốc bột được cất trong tay áo, cười đến mức khiến người ta phát sợ.

      Lục Đậu thấy vậy, lòng đầy căm phẫn, vội : "Nên làm vậy, tiểu thư biết đâu, quản gia nhà họ Lục chuyện vô cùng khó nghe, phải người làm quan trong kinh đều rất nghiêm chỉnh, đứng đắn à? Ngay cả hạ nhân trong phủ còn tốt như thế, sao miệng lão quản gia què chân này lại bẩn như vậy, lời trong miệng phun ra sao mà thối như mấy thứ lăn từ hầm cầu lăn ra vậy!"

      "Ngươi tức lắm hả? Được rồi, khi gặp được , chúng ta cho thử mấy loại dược mới do bản tiểu thư làm, xem xem dược đó có thể làm cho rơi được bao nhiêu cái răng."

      Cố Thường cười vô cùng rực rớ, đối với chuyện bị từ hôn cũng khiến nàng thương tâm chút nào, tự do tự tại giống như gánh nặng vai được dỡ xuống vậy, nếu phải Lục gia tạt nước bẩn lên người nàng, nàng cảm động đến rơi cả nước mắt đối với người nhà Lục gia ấy chứ.

      "Lục gia chính là loại mắt kém, năm đó Lục lão già với lão gia đều là tiểu binh, sau đó, lão gia được phong thưởng, vào kinh làm quan, ràng, hai năm đó, quan hệ chúng ta cùng Lục gia rất tốt, ai ngờ lão gia nhất định từ quan, trở về nuôi ngựa chiến vì triều đình, Lục gia lại ghét bỏ Cố Gia, là đáng giận!" Chính tai nghe được quản gia nhà họ Lục những lời ô uế, vì thế, có thể Lục Đậu căm ghét Lục gia vô cùng, đến cả nhất phẩm đại tướng quân, ở trong miệng nàng ta cũng biến thành lão già thối.

      "Ngươi mắng Lục gia ở đây, chừng Lục gia ở bên kia cũng mắng chúng ta đấy, ngươi nghĩ xem, năm đó hai nhà Cố, Lục hai nhà cùng cao, cha ta bất ngờ từ quan trở thành thương gia, Lục gia lại đường thăng quan tiến chức trở thành nhất phẩm đại tướng quân, chừng có thể được phong Hầu, về tình nghĩa, bọn họ bất mãn với Cố gia, có thể tha thứ, nhưng việc họ bị đặt ta đứng đắn để từ hôn được, giáo huấn họ chút, chừng còn khiến bọn rằng Cố gia chẳng còn ai sống nữa!" Cố Thường ngồi lưng con ngựa trắng như tuyết, vừa chậm rãi vừa chuyện với Lục Đậu.

      Cố Gia bảo nuôi ngựa, thuần ngựa nổi tiếng thiên hạ, ngựa mà người Cố Gia cưỡi đều là loại ngàn vàng cũng mua được ngựa tốt như vậy, ngựa mà Cố Thường cưỡi ngày có thể ngàn dặm, là lễ vật Cố Phong Niên tặng nàng lúc cập kê.

      Ngựa Lục Đậu cưỡi vô cùng bình thường, nhưng so với ngựa bình thường bán ở ngoài lại tốt hơn rất nhiều, chủ tớ hai người cần nhanh, vì vậy chọn đường tương đối dễ , với lại, lúc vội vàng lên cũng chẳng nhanh nữa.

      qua lại, bỗng nhiên Lục Đậu lên tiếng: "Tiểu thư, bên kia là hướng Bắc à? Chúng ta nhầm chứ?."

      Đột nhiên, trời tối đen, nhìn thấy mặt trời đâu cả, cũng chẳng biết phân biệt nổi hướng nào là Đông Nam Tây Bắc.

      "Ngươi nhớ phương hướng à?" Mắt Cố Thường trừng nàng ta, hổn hển mắng, "Đầu óc như heo! Cho ngươi nhớ kỹ phương hướng đầu ngươi lại nhỡ cái gì hả, còn chạy tìm người mà hỏi."

      Lục Đậu vô cùng uất ức, nàng ta nhận biết phương hướng tốt, kỳ lạ là tiểu như nhà nàng ta lại còn bằng nàng ta, tiểu thư đòi kinh thành, nhất định chịu đem theo người khác, các nàng đường muốn hỏi lên Kinh Thành cách vài ngàn dặm, nghĩ lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

      "Đại thúc, xin hỏi muốn Kinh Thành con đường kia ạ?" Lục Đậu dắt ngựa hỏi tới hỏi ông cụ chọn củi.

      " Kinh Thành hả? Khá xa đấy, mấy chục dặm về hướng Bắc, rồi sang bến tàu bên kia ngồi thuyền." Cụ ông trả lời chắc chắn.

      Lục Đậu nghe vậy, ngượng ngùng gãi đầu hỏi: "Vậy.... hướng nào là hướng Bắc?"

      Ông cụ: "..."

      Cố Thường ở cách đó xa, nhìn thấy ánh mắt hư ảo khinh thường của ông cụ liếc qua mình đầu lập tứ quay sang bên kia, giả vờ ngắm phong cảnh.

      "Bây giờ, các ngươi về hướng Nam, quay lại chính là hướng Bắc."

      Nghe vậy, Cố Thường cùng Lục Đậu vô cùng sợ hãi, nhìn nhau bằng ánh mắt thể tin nổi, sao các nàng lại có thể về hướng nam chứ? ràng lúc mới ra khỏi Cố Gia bảo nhằm đúng hướng Bắc mà cơ mà!

      Được chỉ đường, dưới ánh mắt thương hại của ông cụ, chủ tớ hai người với khuôn mặt xám xịt quay đầu về.

      "Nhớ kỹ hướng kia mới là Bắc, đừng có lại
      nhầm nhá!" Cố Thường dùng mắt đánh giá đường nhưng vẫn luôn cảm thấy xấu mặt vì nha hoàn.

      "Trông chờ vào nô tì nhớ đường chẳng bằng trông cậy vào chính tiểu thư đâu." Lục Đậu cảm thấy là nha hoàn dễ, làm nha hoàn của Cố đại tiểu thư lại càng vất vả.

      Cố Thường trừng mắt vào nha hoàn dám cãi nhau với nàng-Lục Đậu: "Cái gì mà đều trông cậy vào bản tiểu thư, vậy nuôi ngươi để làm gì!"

      Lục Đậu giận mà dám gì, hết sức chăm chú để nhớ kỹ đường, sợ chú ý chút mà lại nhầm tiêu.

      ràng bảo chủ cùng phu nhân đều là những người nhận biết phương hướng rất tốt, mình mấy trăm vài ngàn dặm những nơi xa xôi cũng chẳng bị lạc đường, ngay cả thiếu gia cũng vậy, nhưng đại tiểu thư Cố Gia lại khác hoàn toàn, ra khỏi cửa liền chẳng biết chỗ nào là Đông Nam Tây Bắc, người bình thường biết đường nếu cần ra khỏi cửa ra, nhưng tiểu thư nhà nàng ta lại vô cùng đặc biệt, thích ra cửa chẳng làm gì, ra khỏi cửa lại chỉ đem nàng cùng, tìm chẳng thấy đường lại chỉ khiến nàng ta thêm uất ức mà thôi.

      Trời nắng gay gắt, thấy trời sắp đổ mưa, hai người xa, dừng lại ở khách điếm gần nhất, chuẩn bị nghỉ ngơi đêm rồi lại lên đường.

      Tiểu nhị cầm cương ngựa từ tay Cố Thường, ánh mắt tỏa sáng nhìn con ngựa trắng như tuyết đứng trước mặt , nhịn được khen: "Ngựa tốt! Hôm nay số mình may, liên tiếp được thấy hai con ngựa tốt, chậc chậc."

      Cố Thường cũng chẳng để ý, mang Lục Đậu cùng vào khách sạn thuê gian phòng thượng hạng, bởi vì trời sắp đổ mưa, phòng khách sạn phòng có chút eo hẹp, số bọn họ may mắn thuê được gian phòng thượng hạng cuối cùng, nhưng chỉ có điều phòng bên cạnh là nam nhân trọ, tuy vậy, chủ tớ hai người cũng chẳng thèm để ý.

      Sau khi hai người hỏi đường xong, nhân lúc có ai, vội vàng cải trang cho mình giản dị, Cố Thường bôi mặt chút son phấn do bản thân nghiên cứu, khuôn mặt vốn tinh xảo diễm lệ trở lên thay đổi, miễn cưỡng cũng được coi là thanh tú, sau đó lại bôi lên mặt ít phấn trắng, vì bởi, khuôn mặt trắng noãn lại biến thành loại chả có chút sức sống nào.

      Lại vẽ loạn xuống dưới, Cố Thường biến mình từ người có làn da trắng nõn diễm lệ thành da của nữ tử thanh tú.

      Về phần Lục Đậu, vốn dĩ tư sắc cũng bình thường, vì thế thay đổi thành kiểu tóc của nam nhân, mặc thêm quần áo tối màu, biến thành tiểu tử.

      lên kinh tìm người tính sổ, đương nhiên thể dùng khuôn mặt rêu rao khắp nơi, huống chi dung mạo của Thường vô cùng nổi bật, mặc dù có độc thuật bảo vệ nàng, cũng thể kiểm soát được đàn ong bướm vây quanh gây phiền toái? Dịch dung thêm chút có thể giảm được rất nhiều phiền toái.

      Lúc hai người định mở cửa phòng trọ , cửa phòng bên cạnh "Két..." tiếng mở ra, nam tử mặc quần áo trắng, tay cầm quạt xếp bước ra.

      Theo bản năng, chủ tớ hai người liền nghiêng đầu nhìn, kết quả là đứng im như bị điểm huyệt, mắt mở to như hạt châu nhìn nam tử kia chớp mắt.

      trách các nàng chưa thấy qua ai như vậy, ngơ ngẩn ra mà nhìn, ra là bộ dạng nam tử này rất dễ nhìn. Dáng người cao ngất, cả người toát ra khi chất cao quý, tay chắp sau lưng, tay nắm cán quạt chậm rãi ra khỏi phòng, vừa xuất ánh sáng xung quanh đều trở nên ảm đạm, dường như chỉ có nơi đứng mới là nơi chói loá nhất.

      Ngũ quan của vô cùng tuấn tú giống như điêu khắc, làm cho người ta luyến tiếc muốn dời tầm mắt, đôi mắt quá phận lia qua lia lại người hai chủ tới Cố Thường, mày kiếm cau , trong mắt nhanh chóng lướt qua cái nhìn chán ghét, muốn nhìn nhiều, dời tầm mắt xoay người rời .

      Nhìn thấy ánh mắt chán ghét của , Cố Thường lập tức lấy lại tinh thần, giọng vui cười nhạo: "Quần áo người này là đẹp, mặc người con lừa kia có thể thu hút đôi mắt người xem, khiến cho bản tiểu thư ngạc nhiên chính là vì quần áo của , vậy mà lại cảm thấy vì bản nương lộ vẻ háo sắc đối với , nhìn vẻ mặt lúc nãy của kìa, chậc chậc."

      Lục Đậu suýt nữa đứng vững, lung lay như muốn đổ, tựa vào người tiểu thư nhà mình, ánh mắt còn nhìn chằm chằm vào nam tử xa, phá hoại : "Nô tì muốn thỉnh giáo tiểu thư, người có gì là làm được, làm sao lúc người chả nước miếng vì thấy quần áo của người ta lại có thể nhìn ánh mắt đối phương hả?"

      Lục Đậu nhìn mĩ nam liền đứng vững, Cố Thường bèn đẩy nàng ra, giơ tay đánh cho nàng ta cái: "Lúc nào ngươi cũng bản tiểu thư ' có gì làm được', giờ còn hỏi như vậy cái vấn đề ngu xuẩn như vậy, đúng là dạy nổi ngươi nữa rồi."

      "Tiểu thư!" Lục Đậu xoa ót bị đau, tủi thân trợn mắt nhìn cửa phòng Cố Thường, hai tiếng, giận mà dám gì, vội chạy vào đóng cửa phòng lại.

      Gian phòng thượng hạng này là rộng rãi, có giường đôi, vừa vặn đủ cho Cố Thường và Lục Đậu ngủ.

      Cố Thường bắt chéo hai chân ngồi ghế, ôm má nhìn Lục Đậu sửa sang lại bọc hành lý, tuôn ra những lời dạy bảo
      vô cùng thấm thía: "Lục Đậu, ngươi thể như vậy được đâu, nhìn thấy nam nhân xinh xắn, người ngươi đều nhũn hết ra, đến lúc đó gặp tên họ Lục kia làm sao bây giờ? Nghe bộ dạng của là dạng chó hình người, vậy chắc chắn thua kém so với người lúc nãy chúng ta nhìn thấy, ngươi luôn liến thoáng phải giúp bản tiểu thư trả thù, đừng có đến lúc nhìn thấy liền háo sắc mà quỳ ngay xuống chân nhá."

      "Nô tì là người có chí khí như vậy sao?" Cảm giác bản thân bị sỉ nhục, Lục Đậu hổn hển , "Vừa nãy, nô tì cũng chỉ lung lay muốn lên đồng mà thôi, lâu nay toàn thấy nam nhân xấu xí, trong giây lát nhìn thấy mỹ nam nhất thời kích động thôi mà."

      "Vậy hả??" Giọng Cố Thường kéo dài, nheo mắt lại, đánh giá khuôn mặt đỏ bừng của Lục Đậu, chất vấn, "Ý của ngươi là cha ta xấu xí hả?"

      Lục Đậu giật mình, ngay lập lức, khuôn mặt đỏ bừng bị doạ cho trắng bệch, suýt chút nữa quỳ xuống : "Oan uổng qua tiểu thư, nô tì muốn bị phu nhân độc chết đâu, nếu như bị độc chết, tiểu thư đâu tìm được người giống như nô tỳ, đáng lại chân thành như vậy?"
      Last edited by a moderator: 24/3/15
      Yoororo, thuyt, 1394 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4: Tên nam nhân kia họ Lục

      Editor: Vivi


      Quả nhiên lúc gần tối, trời bắt đầu mưa, những mưa , gió còn giật dữ dội, mặc dù Lục Đậu kịp thời đóng cửa sổ nhưng bên cửa sổ, nước mưa vẫn vẩy tràn lan mặt đất.

      Cố Thường nghe thanh đùng đùng ngoài cửa sổ, tỏ vẻ nước thượng dân: "Haizz, mưa lớn, chắc trong khoảng thời gian ngắn tạnh được đâu."

      Lục Đậu sắp xếp giường chiếu tốt, với với việc tiểu thư của nàng ta ngắm mưa ngừng: "Tiểu thư, tắm rửa ngủ , nếu tạnh mưa sớm ngày mai chúng ta tiếp tục lên đường."

      Cố Thường ừ, ngắm mưa nữa, rửa mặt chuẩn bị ngủ.

      Sau nửa đêm, mưa dần, nhưng mãi tạnh, sáng sớm ngày thứ hai mưa lại lớn hơn.

      "Xem ra hôm nay lên đường được rồi, chúng ta ở lại thêm ngày ." Buổi sáng lúc rời giường, Cố Thường bất đắc dĩ .

      Đương nhiên là Lục Đậu có ý kiến, xử lý người Lục gia thể vội vội vàng vàng trong chốc lát, chậm ngày cũng chẳng sao.

      Hai người rửa mặt, giả dạng lại khuôn mặt hôm qua của mình, sau đó xuống lầu dùng điểm tâm, điểm tâm của khách sạn cũng được coi như phong phú, bánh bao, bánh quẩy, bánh thịt đều có.

      Bởi vì buôn bán rất tốt, tiểu nhị bận tới mức giúp gì được, để nhanh chóng được ăn điểm tâm, mỗi người khách đều tự mình lấy điểm tâm.

      Mỗi loại Cố Thường đều lấy chút, chủ tớ hai người ngồi bàn dùng cơm, ăn được nửa nghe thấy có hít thở vô cùng tinh tế hút, tò mò ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy nam tử đẹp trai mặc quần áo trắng, mặt biểu cảm xuống, theo phía sau là tên tuỳ tùng mặt đen ngày hôm qua chọc Lục Đậu tức giận tới mức cả đêm ngủ ngon.

      "Nam nhân rất tuấn tú!" cần nghĩ, người câu này chắc chắn là nữ nhân.

      "Tuấn cái rắm, phải cũng chỉ có hai con mắt cái mũi thôi hả?" Câu này là của nam nhân.

      "Cho dù người ta lớn lên có ba con cũng đẹp hơn ngươi!"

      "*** ***, đàn bà thối, ngươi thêm câu nữa thử xem!"

      Đối với việc chính mình là nguyên nhân của vụ tranh cãi, nam tử đẹp trai thèm để ý, ngồi trong đại sảnh dùng cơm, đối với ánh mắt mê luyến, hay ghen tỵ của trai lẫn cũng thành thói quen rồi, tìm bàn có ai ngồi xuống, chờ tên tùy tùng mặt đen bưng điểm tâm lên.

      Trùng hơp, nam tử đẹp trai lại ngồi cái bàn ngay cạnh Cố Thường bên cạnh, hai bàn cách xa nhau xa.

      Cố Thường nghiêng đầu nhìn đôi mắt của , nhớ tới việc tối qua, cho tùy tùng tới truyền lời, khách khí.

      Cảm nhận được ánh mắt của người ngồi cạnh, nam tử áo trắng nghiêng đầu nhìn, chống lại ánh mắt của Cố Thường, sau đó mày nhíu lại, lập tức nhìn nữa, vẻ mặt có chút kiên nhẫn.

      "Lục Đậu, cho ngươi chuyện." Bị thái độ của tên cao ngạo chọc cho tức giận, Cố Thường nhìn về phiá cái bàn bên cạnh, hai mắt toả ra những đốm sáng , thầm với Lục Đậu.

      "À, tiểu thư ." Lục Đậu vỗ vỗ khuôn mặt nóng lên của mình, ánh mắt khó khăn mới dời .

      Đôi mắt Cố Thường liếc tên bên cạnh
      ngồi ngay ngắn ghế, người thu hút toàn bộ ánh mắt của nam nữ ngồi trong này, hầm hừ : "Mẹ ta từng , nam nhân mặc đồ trắng, nhiều hay ít đều có chút tự kỷ, giống như là khuôn mặt trắng đẹp nhưng lời lại dạng chó hình người, trình độ tự kỷ càng tăng gấp bội. Ví dụ, cứ có người nhiều nhìn chút đều cho rằng đối phương ai cũng ái mộ , ai ngờ có số người chính là oán thầm sao tên này mặt trắng giống nữ nhân vậy, là nam nhân lại mặc đồ trắng y, sợ người khác biết là mặt trắng chắc."

      Nam tử ngồi bên cạnh môi mím chặt lại, ánh mắt hạ xuống, làn mi đen dài lập tức che kín đôi mắt, cho thấy tâm tình bị ảnh hưởng.

      Lục Đậu biết tiểu thư nhà mình châm chọc trai đẹp ngồi bên cạnh, có chút hiểu hỏi: "Tiểu thư, chỉ cần nam nhân mặc đồ trắng, mặt trắng nam kêu luôn là mặt trắng sao? Vậy nam nhân mặt trắng mặc đồ đen sao?"

      Cố Thường ra vẻ cao thâm trả lời: " nam nhân trắng trẻo đáng sợ, lại còn cố tình mặc đồ trắng, chẳng có điểm nào dễ coi, sợ nửa đêm đường bị kẻ xấu tưởng là đại nương, bắt làm chuyện xấu à?"

      Tiểu thư trả lời vấn đề của nàng ta hả? ràng là ông gà bà vịt mà, Mặt Lục Đậu phồng lên, trông vô cùng bất mãn.

      Tên tuỳ tùng mặt đen rất nhanh lấy điểm tâm về, nghe thấy lời Cố Thường sắc mặt liền thay đổi, trừng mắt, tức giận : "Trước mặt người ta xấu, nhân phẩm quá thấp kém!"

      Cố Thường ù ù cạc cạc nhìn tên mặt đen, : "Lạ nhỉ, bản tiểu thư dạy cho nha hoàn thân cận biết thế nào là mặt trắng , ngươi là tên mặt đen như than lo chuyện vớ vẩn cái gì?"

      "Mặt ta đen, nhưng thiếu gia nhà ta..."

      "Ngậm miệng lại, ăn ." Nam tử mặc đồ tráng khiển trách tùy tùng nhà mình, liếc mắt nhìn Cố Thường ngồi phía sau , đủ để cho đối phương có thể nghe được, "Bộ dạng nàng ta tốt, cho nàng chút lời chua chát, bi phẫn đầy bụng chỗ phát tiết, tâm lý vặn vẹo trở thành biến thái làm thế nào? Cuối cùng lại bắt quan phủ phải giải quyết hả?"

      Cố Thường: "..."

      Ngha vậy, tuỳ tùng mặt đen bỗng nhiên hiểu ra, gật đầu lia liạ: "Thiếu gia phải, vì hoà bình của thiên hạ, tiểu nhân và thiếu gia phải biết rộng lượng, nên chấp nhặt với loại người ghen tị biến thành điên cuồng."

      Lục Đậu với tên tuỳ tùng mặt đen này vốn có thù, nghe vậy tức giận đến mức khuôn mặt lại càng thêm tròn, giơ tay cầm chiếc đũa muốn ném vào mặt .

      Cố Thường cầm cổ tay Lục Đậu, ngăn cản: "Ăn cơm, đối với tên hay tưởng tượng lại ngu xuẩn, đáng cho ngươi bực tức đâu."

      Nam tử áo trắng giống như nghe thấy lời của Cố Thường, tiếp tục dùng động tác tao ăn dùng điểm tâm.

      Lục Đậu trừng mắt, hung hăng trừng mắt nhìn tên mặt đen, cầm bánh bao lên, nhai nghiến ngấu.

      Chưởng quầy cả buổi sáng quay như chong chóng,rốt cục cũng được rảnh rỗi sau khi bọn Cố Thường ăn sáng xong, liền thấy đến cạnh nam tử mặc áo trắng, cười híp mắt: "Lục gia, điểm tâm có vừa ý ngài ạ?"

      Nghe vậy, Cố Thường với Lục Đậu: "Ngươi nghe thấy ? Có người tên là 'Thỏ gia' kìa."

      Chưởng quầy biến sắc, tức giận : "Là Lục gia, ai là thỏ... chứ!"

      "Lục?" Cố Thường quay đầu, mắt mở to, nhìn chưởng quầy, chỉ vào nam tử áo trắng hỏi, " họ Lục?"

      "Kẻ quê mùa này ở đâu ra vậy, Liên Sinh của Lục gia trải rộng Đại Giang Nam Bắc, ngươi chưa nghe thấy bao giờ hả?" Chưởng quầy biết Cố Thường dịch dung, thấy chủ tớ các nàng mặc quần áo bình thường, tức giận những lời khách khí.

      Cố Thường cũng thức thời, sợ chọc giận chưởng quầy bị đuổi , trời mưa to, tìm khách sạn cũng dễ, vì thế cãi nhau nữa, chỉ giọng thầm: " ra là họ Lục, chả trách đáng ghét như vậy."

      Đôi mắt nam tử áo hơi nháy, vui liếc Cố Thường cái, tức giận với chưởng quầy: "Chưởng quầy cần tức giận vì mấy tên tiểu nhân. Điểm tâm sáng rất có hương vị, tương đối hợp với khẩu vị của ta."

      Nghe vậy, tâm trạng của chưởng quầy liền thay đổi thành vui vẻ chuyển, thèm để ý tới Cố Thường nữa, xoa xoa tay vui vẻ : "Mới mời đầu bếp mới đến, nếu Lục gia thích vậy ăn thêm chút nữa, hôm nay, chắc trong thời gian ngắn chưa chắc ngừng mưa, Lục gia có muốn nghỉ thêm đêm nữa rồi ?"

      "Định ở thêm đêm nữa, lát nữa cho người đem tiền thuê phòng tới cho ngươi "

      " vội vội, lúc nào Lục gia đưa cũng được. Hôm nay mưa liên tục khiến rất nhiều khách nhân thể được, sợ rằng ngày mai tìm thuyền để cũng dễ đâu." Chưởng quầy lo lắng.

      " quan trọng, thuyền ta sớm bao rồi, hai ngày nữa, nhà đò nhận chở người khác đâu."

      Chưởng quầy muốn giúp người để được ban ơn, ai ngờ người ta cũng chẳng cần giúp đỡ, chưởng quầy đành xám xịt bỏ .

      "Thiếu gia, trì hoãn thêm ngày khiến hành trình càng thêm gấp gáp, lão gia muốn chúng ta nhanh chóng về kinh đó thiếu gia." Tuy tùng mặt đen tùy tùng sốt ruột .

      "Gấp cái gì, an toàn quan trọng hơn, mưa lớn như vậy như kiểu gì?" Nam tử áo trắng nhanh chậm ăn bánh bao, ăn xong lấy khăn tay ra cẩn thận lau bàn tay chẳng dính chút dầu mỡ nào.

      Hai bàn tay thon dài trắng nõn, khớp xương ràng, vô cùng xinh đẹp, cẩn thận lau từ từ từng ngón tay cách kỹ càng, sau đó ném khăn sang bên, hiển nhiên là muốn dùng chiếc khăn này đến lần thứ hai nữa rồi.

      Nghe thấy bọn họ muốn hồi kinh, đôi mắt Cố Thường sáng lên, đặt đũa xuống vui sướng hỏi: "Vị huynh đài, các ngươi muốn Kinh Thành sao?"

      Nam tử áo trắng nhìn cũng thèm nhìn nàng, lạnh phạt phun ra câu chả liên quan: "Ta họ Lục."

      "Vậy vị huynh đài họ Lục, các ngươi muốn Kinh Thành hả?" Cố Thường nhẫn nại, thêm họ nhà rồi hỏi lại lần nữa.

      nhận được câu trả lời, cố Thường thèm để ý, tiếp tục , "Chúng ta cũng phải Kinh Thành, gặp nhau tức là có duyên, cùng đường, bằng cùng nhau đồng hành?"

      "Ở trong miệng ngươi, ta là người 'Chẳng
      trách khiến người ta chán ghét', là người họ Lục, nương vẫn có hứng thú cùng chúng ta?" Nam tử áo trắng cười mà như cười nhìn Cố Thường, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười sinh động mê đảo biết bao nhiêu người, xung quanh vang lên những tiếng hô kinh diễm, hút khí của các nữ nhân.

      Khoé mắt Cố Thường giật giật, tai chó hả, như vậy mà cũng nghe thấy được!

      "Huynh đài nghe lầm, ta chửi chán ghét, người họ Lục mà ta chán ghét là người khác cơ." Cố Thường giả bộ vô tội, nàng nghĩ rất kỹ, nàng nghĩ chủ tớ hai người thuận lợi lên tới Kinh Thành vô cùng khó khăn, gần đây, thuyền ở bến tàu bên kia lại rất ít, nàng dịch dung muốn dùng thân phận đại tiểu thư Cố Gia bảo để , bởi vì mưa quá lớn mưa nên các nàng thể nào kiếm được thuyền để .

      Nam tử áo trắng thèm để ý Cố Thường, đứng dậy muốn .

      Cố Thường là loại người nào chứ? Nàng quyết định chuyện gì dễ dàng buông tha đâu. Đứng dậy theo sau đối phương lên lầu, cười hì hì : "Lục huynh Kinh Thành chỉ có mỗi tiểu ca mặt đen theo rất buồn bực, mang theo chủ tớ hai người chúng tôi theo cùng, nhiều người lại có thêm nhiều bạn."
      Last edited by a moderator: 24/3/15
      Yoororo, thuyt, 1392 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :