Chân
Tác giả: Ảnh Chiếu
Edit: Sulli
Thể loại: Cổ đại, ngôn tình
Số chương: 1
Ta có bí mật. bí mật mà khắp thiên hạ này chỉ có ba người biết.
Tiểu thư nhà ta, võ lâm đệ nhất mỹ nhân vang danh thiên hạ Nhạc Chính Quần, kỳ thực là nam nhân. Hết thảy phải từ đầu.
Chuyện kể rằng Nhạc Chính thế gia nổi danh giang hồ, mà nguyên nhân Nhạc Chính gia nổi danh, chính là cứ cách ba mươi năm sinh ra đứa trẻ đặc biệt – cực chi tử [1] trong truyền thuyết.
[1] Đứa con đạt đến đỉnh cao.
Giả như người ấy là nữ, nương này sau khi lớn lên thành hiền thê mà toàn bộ nhân sĩ võ lâm mong muốn —— nàng thanh cao thoát tục, tính tình ôn nhu, dung mạo vô cùng xinh đẹp.
Nếu người ấy là nam, như vậy hậu quả rất lớn —— nam tử này cần tốn nhiều sức tu luyện võ lâm chí tôn bảo điển 《Lạc Nguyệt tịch》, cũng có thể trở thành người có võ công đệ nhất thiên hạ.
Ngoài ra, còn có truyền thuyết, cực chi tử nếu như thông thạo Lạc Nguyệt tịch, cũng có nghĩa là vô cùng xuất sắc, có thể thông qua con đường nào đó xin quỷ binh của diêm vương.
Hai truyền thuyết đó, được nghiệm chứng trong vòng mấy trăm năm trước giang hồ —— Nhạc Chính gia tổng cộng có tám vị cực chi tử, năm vị là nữ, gả cho hoàng thân quốc thích gả cho minh chủ võ lâm, cuộc sống về sau hạnh phúc, mà ba vị nam tử khác, cũng đều tu luyện thần công cái thế, làm minh chủ võ lâm.
Đáng tiếc, ba vị minh chủ cuối cùng đều chết trong lúc phồn thịnh, bọn họ bị người gian kẻ xấu làm hại, rơi vào cảnh chết toàn thây. Rút kinh nghiệm xương máu, Nhạc Chính gia phát thệ, về sau nếu sinh cực chi tử, chỉ chừa nữ lưu nam tử. Cho đến khi cực chi tử thứ chín của Nhạc Chính gia – Nhạc Chính Quần được sinh ra.
Bởi vì sợ rằng con trai độc nhất đoản mệnh, Nhạc Chính Quần vừa sinh ra, liền bị gia chủ ôm , gia chủ xử lý bà mụ, đối với người bên ngoài rằng đó là thiên kim.
thể , Nhạc Chính gia chủ là người vô cùng cẩn thận, giấu mọi người, thậm chí giấu cả thê tử của chính mình.
Nhạc Chính Quần lúc ấy vẫn còn rất , lấy lý do dưỡng bệnh đưa vào biệt viện.
Mà năm ta sáu tuổi, bị dưỡng phụ bán vào biệt việt làm nha hoàn với giá hai lạng bạc.
Lúc đầu ta chỉ là nha hoàn giặt quần áo, đại nha hoàn bên người là thiếu nữ xinh đẹp khéo léo.
lâu sau thiếu nữ kia chết lý do.
Sau đó Nhạc Chính gia lại tuyển người khác, so với người trước càng thông minh xinh đẹp.
quá năm, thiếu nữ kia cũng bệnh mà chết.
Nhạc Chính gia tiếp tục đưa người tới, diện mạo càng ngày càng đẹp, càng ngày càng dịu dàng.
Sau cùng đến khi Nhạc Chính Quần mười hai tuổi, có nha hoàn muốn trấn mua hoa, từ đó thấy trở về.
Năm ấy ta vừa tròn mười bốn, gia chủ đến biệt viện xử lý án tỳ nữ mất tích, nhìn thấy ta rồi :
“Có thể giặt quần áo sáu năm ở Nhạc Chính gia, chính là nhân tài.”
Vì thế, ta bị điều làm nha hoàn thiếp thân của Nhạc Chính Quần.
nên coi thường việc giặt quần áo, quần áo cũng ra bí mật của người.
Ta luôn làm cực kỳ tốt, cái gì cũng nhìn thấy, cái gì cũng phát .
Còn nhớ ngày ta gặp Nhạc Chính Quần, ta mặc bộ quần áo đẹp nhất, muốn làm cho khuôn mặt gầy gò vàng vọt của mình nhìn đẹp lên chút. Lại nghĩ tới, tất cả những gì tươi đẹp tới trước mặt Nhạc Chính Quần, đều biến thành tro bụi.
sạp là mỹ nhân nằm nghiêng, mặc áo khoác trắng như tuyết, khuôn mặt rung động lòng người, trong phút chốc cả thế giới giống như chỉ còn lại đôi mắt như hắc diệu thạch [2], ánh sáng lưu chuyển.
[2] Là loại đá có màu đen, nằm trong nhóm đá thủy tinh thiên nhiên.
“Lần này đổi ngươi tới hầu hạ sao?” Người nằm sạp mặt biểu cảm nhìn ta.
“Đúng vậy, tiểu thư.” Ta sớm biết quy củ của Nhạc Chính gia, ngoan ngoãn quỳ gối hướng dập đầu, “Nô tỳ tên là Trương Chân.”
“Ngươi là người xấu nhất.” nhìn ta, ánh mắt lạnh lẽo như sông băng.
“Nô tỳ sợ hãi.” Ta co người.
“Chỉ mong ngươi cũng phải là kẻ ngu nhất.” thở dài.
“Nô tỳ cố gắng.” Ta vẫn nằm rạp xuống, dám ngẩng đầu.
Cứ như vậy, ta làm nha hoàn thiếp thân của Nhạc Chính Quần, từ đó đến giờ bốn năm.
Ta dung mạo bình thường, tài nghệ bình thường, tính cách bình thường, ngoại trừ tay chân có chút nhanh nhẹn, cơ bản cũng có gì đặc biệt.
Thỉnh thoảng các nha hoàn khác chế nhạo ta, Tiểu Chân nương đến tột cùng có bản lĩnh gì, vì sao tiểu thư lại bằng lòng lưu ngươi bên người?
Ta cười cười, .
Các nàng biết, năm ta mười sáu tuổi bị người nhốt vào địa lao, bị người áo đen bịt mặt cầm kiếm áp vào cổ.
Lúc đó, con chuột vô cùng lớn cắn cắn cổ tay ta, cái lưỡi của rắn hổ mang chúa tê tê ở vai ta.
“Nhạc Chính Quần là nam hay nữ?” Người che mặt hỏi ta.
“Tiểu thư là nữ nhân.” Ta cả người thương tích, vô cùng yếu ớt.
“Hỏi lại lần nữa! Nhạc Chính Quần là nam hay nữ?!” Người che mặt nghiêng tay, trường kiếm đâm vào ngực ta, phốc tiếng.
“Ngươi hỏi ta vạn lần, tiểu thư vẫn là nữ nhân. . . . .” Ta đau đến mức nước mắt cũng chảy được, nghiêng người sắp ngất.
Trước khi mất ý thức, ta thấy bóng dáng cao lớn đứng ở cửa phòng giam.
“Gia chủ.” Người bịt mặt kính cẩn lên tiếng.
người ta từ đấy lưu lại vết sẹo dài thể biến mất.
Mà thù lao cho vết sẹo này, đó là ta có thể tiếp tục ở vị trí như tại.
Đời này luôn công bằng.
“Tiểu Chân, ngươi làm gì?” đôi tay lạnh lẽo che mắt ta.
“Nô tỳ sắp xếp lại thư tình mà các vị công tử đưa cho tiểu thư.” Ta cười khổ, xoay người đối diện với người vừa đến.
Trước mặt là đôi mắt hắc diệu thạch sáng lấp lánh, lẳng lặng nhìn ta.
tại Nhạc Chính Quần mười sáu tuổi, bởi vì gia chủ hàng năm đều cho dùng loại thuốc đặc biệt, hầu kết của nhìn , thanh cũng vẫn trong trẻo. càng ngày càng đẹp, đẹp khiến người ta dám nhìn gần.
mỹ nhân xinh đẹp như vậy, có khả năng là nam nhân, cho nên giang hồ ai nghi ngờ , cho nên mỗi ngày ta đều phải hoa mắt canh giờ, xử lý thư tình mà các hùng hào kiệt đưa tới.
Nhạc Chính Quần mặc dù chưa từng để ý các xú hán tử kia, nhưng Nhạc Chính gia muốn đắc tội với quá nhiều môn phái, cho nên ta phải thay thế , chọn lọc từ ngữ khéo léo trả lời.
“Chẳng lẽ Tiểu Chân cũng thấy ta nên chọn người để gả?” Nhạc Chính Quần nhìn thư tình màu sắc sặc sỡ đầy bàn, nghiêng đầu nhìn ta cái —— đòi mạng! động tác đơn giản như vậy cũng khiến tim ta đập nhanh, tiểu thư quả là hồng nhan họa thủy!
“Vô luận tiểu thư muốn tuyển chọn hay , nô tỳ vẫn cảm thấy đúng.” Ta cố gắng che dấu thẹn thùng của mình.
“Cho dù ta gả cho nam nhân, ngươi cũng thấy đúng sao?” Nhạc Chính Quần mắt híp thành đường .
“Chỉ cần gia chủ đại nhân đồng ý, nhất định là đúng.” Ta gật đầu, vẻ mặt hết sức thành .
Nhạc Chính Quần nhìn ta lúc lâu, chợt nhếch môi cười, quả nhiên là gió xuân thổi trong đêm.
“Tiểu Chân.” gọi tên ta, tay vòng qua eo ta, đầu cọ vào người ta, “Nếu ta gả, ngươi có cùng ?”
“Nô tỳ vĩnh viễn ở cạnh tiểu thư.” Ta trả lời như đinh đóng cột.
“A!” Nhạc Chính Quần vùi vào cổ ta thở dài, “Tiểu Chân, ngươi mười tám tuổi rồi? Sao còn chưa lập gia đình?”
“Nô tỳ còn chưa gặp được người trong lòng.” Ta bị thổi đến tê dại, giọng như nhũn ra.
“Tiểu Chân, thích người, là như thế nào?” Nhạc Chính Quần rầu rĩ hỏi ta.
“Việc này sao, nô tỳ cũng biết thế nào.” Ta cười dịu dàng, “Có lẽ là vĩnh viễn muốn ở cùng người kia.”
Nhạc Chính Quần gì, chỉ ngửi vạt áo của ta, giống như ngủ.
Vài ngày sau khi ta dọn giường cho Nhạc Chính Quần, phát khăn trải có vết ướt.
Trong nháy mắt, ta liền hiểu.
“Tiểu thư tối qua có mộng đẹp?” Ta cười tủm tỉm nhìn —— tiểu thư nhà ta, cuối cùng trưởng thành.
Nhạc Chính Quần dùng ánh mắt phức tạp, oán hận trợn to nhìn ta.
“Đều tại ngươi, hôm qua mang ta Ngưng Hương lâu. . . . .” Lông mi cụp xuống, nghiêm khắc lên án ta.
“Tiểu thư làm nô tỳ ngại chết rồi.” Ta cười khanh khách hai tiếng, “ ràng là tiểu thư tò mò, năn nỉ nô tỳ mang tiểu thư thanh lâu học tập cử chỉ thần thái của nữ nhân, thế nào, tiểu thư vừa lòng với thiên kiều bách mị [3] ở đó?
[3] Ngàn kiều diễm, trăm mê người.
“Sao lại vừa lòng! Chính là quá vừa lòng mới. . . . . .” đến đây liền im bặt, Nhạc Chính Quần lườm ta, bỗng nhiên gì nữa.
“Ai nha, tiểu thư với ta, trong mộng rốt cuộc là nương nào? Hải Đường? Xuân Lộ? Liên Tâm?” Ta cười hì hì tới, khó có dịp bát quái chút, “Có thể khiến mỹ nhân như tiểu thư động tâm, là ai có bản lĩnh lớn như vậy đây?”
“Là, là Mẫu Đan!” Nhạc Chính Quần đẩy ta ra, mặt đỏ tai hồng, hết sức chật vật.
“Thực là Mẫu Đan sao?” Ta bỗng chốc nghiêm mặt, trong đầu nhanh chóng lên nữ tử hơn nửa bộ ngực đều lòi ra ngoài. Chậc chậc, nam nhân quả nhiên là động vật thị giác a.
“Tiểu Chân, ngươi thích nam tử như thế nào?”
Lúc này tiểu thư như nâng quai hàm xem hoa, lại đột nhiên giọng đặt câu hỏi.
“Tất nhiên là dáng người cường tráng tướng mạo đường đường khí vũ hiên ngang.” Ta ngồi bên thêu hoa, cười tủm tỉm tràn ngập xuân ý, “Tiểu thư nếu giúp nô tỳ tìm chồng, dù sao cũng phải nhớ tiêu chuẩn a.”
Nhạc Chính Quần quay đầu hung hăng lườm ta, trong mắt tràn ngập oán khí.
“Lạc Hà sơn trang La trang chủ, gần đây làm việc có chút siêng năng.” lúc lâu sau, nhàm chán , “ hình như là kiểu ngươi thích?”
Tay run lên, kim châm vào ngón trỏ, giọt máu to chảy ra.
“La trang chủ ràng tìm đến tiểu thư nha.” Ta cười khanh khách, vẻ mặt vô tội, “ đưa chi phí ăn mặc tới, còn phải vì có lòng với tiểu thư?”
“Trợn mắt lời bịa đặt!” Nhạc Chính Quần phiền chán nhìn ta xoa xoa mí mắt, “Váy đỏ kia vì theo ý ta? Bánh sen ngọt vì hợp ý ta? Diều bươm bướm cũng hợp ý ta?”
Ta lè lưỡi, dám tiếp lời.
—— Đúng, tiểu thư thích váy, thích đồ ngọt, lại càng thích con diều, những thứ đó đều là ta thích, mà ta cũng thể chạy tới với La trang chủ, tiểu thư thích đao kiếm côn bổng cùng trang phục gọn gàng.
“Ngươi thấy La trang chủ thế nào?” Tiểu thư lại bắt đầu hỏi.
“Hoàn mỹ.” Ta nghĩ chút, nghiêm túc , “Có tiền, có thế, có khí phách nam nhân.”
“Ngươi sao có thể thích kẻ to con hôi hám kia?” Tiểu thư đối với thẩm mỹ của ta cười nhạt, “Toàn thân cao thấp nào có mỹ cảm để ?”
“Nô tỳ phải tiểu thư.” Ta cười ha ha, “Nô tỳ cần mỹ cảm, chỉ cần cảm giác an toàn.”
Tiểu thư nhíu mày.
Ba ngày sau khi ngang qua phòng khách, ta thấy hai người đứng sau núi giả ôm nhau, đen trắng, to gầy, giống như mãnh hổ và hoa tường vi.
Ta trong nháy mắt dại ra, lập tức xoay người rời .
Buổi tối hầu hạ tiểu thư thay quần áo, mặt đỏ bừng nhìn ta cười, sóng mắt mênh mông.
“Tiểu Chân, ngươi La trang chủ tốt, tại ta hiểu .”
Tay của ta ngừng lại chút.
“Như vậy có người tán tụng cũng sai.” Tiểu thư nhếch miệng, thập phần hạnh phúc, “ đối với ta quả cầu gì được nấy.”
Ta giúp cởi áo khoác, tiếng.
“Làm sao vậy, thương tâm rồi hả?” Tiểu thư cúi đầu nhìn ta, tươi cười đắc ý, “Hay là ngươi muốn tranh với ta?”
Ý của là nam nhân chỉ nhìn bề ngoài.
“Nô tỳ dám.” Lời của ta vô cùng thuận theo.
“ có ai coi trọng ngươi, ngươi xấu như vậy, nghĩ tới cũng muốn.” cười giễu.
“Nô tỳ nghĩ tới.” Ta rút trâm ngọc đầu , tóc đen mượt như nước tản vai, “Nô tỳ vĩnh viễn ở bên người tiểu thư.”
Tiểu thư đắc ý cười.
Ta nghĩ La trang chủ lại là nam nhân mãnh liệt như vậy.
Chẳng qua chỉ ôm eo của tiểu thư, sờ sờ tay ngọc của tiểu thư, liền phái người gióng trống khua chiêng tới cửa cầu hôn.
Lúc gia chủ đến biệt viện, sắc mặt tốt.
“Ngươi hầu hạ như vậy?” đạp ta cước, đạp đến mức ta thiếu chút nữa thổ ra lục phủ ngũ tạng.
Tiểu thư ngồi ngay ngắn ghế, ngón tay khẽ động.
Ta biết muốn giúp ta, ở trong lòng ta cầu khẩn ngàn vạn lần nên, bởi vì gia chủ đánh ta thảm hại hơn.
“ liên quan tới nàng.” Tiểu thư vén tóc ra sau tai, khí định thần nhàn, “Ta rất thích La Hạo Phong.”
Biểu cảm mặt gia chủ trong nháy mắt ngưng kết.