1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chàng Tô đại chiến Bạch Cốt Tinh - Tội Gia Tội (67 chương + 1 PN) (hoan)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      《 Chàng Tô đại chiến Bạch Cốt Tinh 》
      (sô đa bạch cốt tinh)
      [​IMG]

      [​IMG]
      Tác giả: Tội Gia Tội
      Thể loại: Đô thị ngôn tình, hài, oan gia báo thù rửa hận ^^
      NVC: Lục Tiểu Phong, Tô Trí Nhược
      Bản CV: nothing_nhh
      Edit: Minh Nguyệt
      nguồn:http://aiuyen.wordpress.com/ngon-tinh-hiện-dại/hoan/so-da-bạch-cốt-tinh/
      Số chương: 67 chương + 1 PN
      Đôi lời: biết gì hơn ngoài việc run bần bật và thốt lên: “H…ã…y…Đ…ọ…c…N…ó”
      Tin tưởng vào lựa chọn truyện của mình… bạn chắc chắn hối hận.
      [​IMG]

      Văn Án
      - Phiên bản :
      Nguyên văn về người đàn ông khó ưa lòng dạ hẹp hòi thề đả đảo những mụ bạch cốt tinh lớn tuổi lôi thôi luộm thuộm.
      Nhưng mà, người khác đều gọi nhũng mụ bạch cốt tinh là: “Trí thức, cốt cán, tinh ”, Tô Trí Nhược cảm thấy đối với “bạch cốt tinh” là “ngu ngốc, yếu ớt, bệnh thần kinh”.
      Tuy nhiên, Lục Tiểu Phong cảm thấy được đầu năm nay đàn ông tốt đều tuyệt chủng, chỉ cần liếc mắt nhìn tên con trai miệng lưỡi độc địa giống như nghiệt nằm ghế sô pha ngáp dài ngáp ngắn kia, nàng tin chắc thực khiến cho phụ nữ tuyệt vọng, vì vậy các tiểu thuyết ngôn tình của nàng có thể bán chạy.
      gian phòng, hai con người, cảnh sát quèn, nhà văn giả, những ở chung, thay vì là chạm mặt là hiểu lầm gây gổ, bằng là thế nào cũng phải lại chuyện cũ.
      - Phiên bản hai:
      Đám em cho biết, phụ nữ sống theo lối cổ xưa là đẹp nhất, Lục Tiểu Phong đúng là người đàn bà có lối sống cổ hủ.
      Tô Trí Nhược tin, bạch cốt tinh trong nhà kia chỉ là mụ đàn bà ngu xuẩn thích viết tiểu thuyết ngôn tình.
      Lương Thiển Thâm cho biết, phụ nữ ba mươi tuổi còn chưa lấy chồng nhất định là người từng gặp phải tổn thương, Lục Tiểu Phong chắc là viết thương lành.
      Tô Trí Nhược cười to, trong nhà kia chỉ là mụ đàn bà lớn tuổi lôi thôi làm sao có thể lại bị tổn thương.
      Có lẽ, cuộc sống bắt chúng ta trải qua đau đớn, nhưng mà người khác nhìn vào, chúng ta vĩnh viễn khỏe mạnh có việc gì, nhưng ở những nơi người khác nhìn tới, đau đớn hối hận tất cả được kiên cường bao phủ lại.
      Lục Tiểu Phong ba mươi tuổi nghĩ rằng, có lẽ mình đơn cả đời, cứ như vậy mang theo tổn thương cùng… Tận đến ngày, Thượng đế phái tên nghiệt kia đến bên , cho biết đây là cơ hội thứ hai cần cố gắng nỗ lực.
      Về phần nam chủ, viết nhiều hơn về cái quái gì lãnh diện nam (mặt lạnh), phúc hắc nam (k hiểu a ^^), khó tính khó chịu, vì thế nghĩ muốn khiêu chiến hạ được nghiệt nam nhân này, hi vọng mọi người thích ~~~

      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 5/10/14

    2. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      1.
      như vậy cậu lại muốn chuyển nhà?”
      “Uhm.”
      “Tôi nhổ vào, xú tiểu tử nhà cậu có lầm hay , cậu mới dọn sạch…”
      “Vâng vâng, tôi biết rồi, tôi mới chuyển nhà tháng, lão ca có thể phiền phức hay , có biết hay nhìn qua rất giống bà bác tuổi mãn kinh của nhà tôi?”
      “Cái… Cái gì? Cậu có phải điên rồi hay , dám mắng tôi!”
      dám dám, xe của tôi đến rồi, ca, hẹn gặp lại.”
      “Ê! tên tiểu tử này, mua xe cũng với tôi. Xem lần sau tôi đánh cho cậu trồng răng giả lại từ đầu, xú tiểu tử.”
      Sau khi Tô Trí Nhược thoát khỏi Thạch Đầu lão ca rốt cuộc cũng nhàng thở ra, gần đây vị lão ca này nhất định là sản sinh qua quá nhiều hooc-môn sinh dục nữ quá nhiều, sao có thể đáng ghét như vậy, ta chẳng qua là muốn dọn sạch cái nhà để có thể dâng lễ cúng bái. đến chuyển nhà, cũng muốn, ai bảo vừa qua mới cưới “vợ” mới —— mua xe mới, kinh tế ngay lập tức căng thẳng, vất vả gom góp tiền cưới “Vợ” bằng bất cứ giá nào, cho nên, chỉ tiếp tục thuê căn nhà lớn như vậy, tiền cơm tháng sau cũng phải gắng gượng.
      Tuần trước, tìm tới môi giới bất động sản, hôm trước họ trả lời lại tìm được nhà theo đúng cầu của , nhìn tài liệu, khu vực thích hợp —— gần với cục cảnh sát, giá thích hợp —— đến nửa căn trước kia, chính là…
      Tô Trí Nhược vung vẩy bản tài liệu, hỏi: “ , phải là chỉ người ở?”
      “Vâng, chủ cho thuê nhà bởi vì nhà khá lớn cho nên muốn cho thuê gian phòng, hơn nữa nếu đồng ý có thể lập tức dọn vào ở, cũng cần phải mua thêm đồ dùng gì trong nhà, đều rất đầy đủ.” Người môi giới rất tích cực giới thiệu. “Khu vực này rất khó tìm được nhà đầy đủ như vậy.”
      Kỳ cũng phải là khu vực tốt gì, chẳng qua vừa vặn là đoạn đường cầu. Nghe ta , Tô Trí Nhược cau mày suy nghĩ lúc, : “Được rồi, sắp xếp cho tôi thời điểm, tôi xem.”
      chàng môi giới xoa tay : “ xin lỗi, tôi đưa cho số điện thoại của ấy, chính liên hệ với ấy nha.”
      Tô Trí Nhược vỗ bàn, mặt chén trà chấn động mạnh, nước trà lập tức nhảy bắn ra hai ba giọt, chàng đối diện cũng cùng run lên, vẻ mặt hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mắt vắt chân, cầm điếu thuốc này. (hút thuốc hả ca => next khỏi dsách ứng viên của em >:p)
      Chờ lát, Tô Trí Nhược cuối cùng nhịn được: “Điện thoại đâu, lấy ra.”
      Vì thế, tại, Tô Trí Nhược đứng ở trước tòa nhà, lấy điện thoại di động ra bấm cái số lưu, mà đợi đến nửa ngày, trong điện thoại chỉ truyền ra cái thanh làm người ta căm tức: “Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời liên lạc được…”
      “Cái gì, ngày hôm qua mới xong, hôm nay quên rồi, là…”
      Lại gọi thêm hai cuộc nữa, vẫn thu được kết quả giống nhau, Tô Trí Nhược bực có chỗ xả ra, vất vả nhân lúc nghỉ trưa trốn tới xem phòng ở mà dám cho ăn thịt thỏ. Người này nhất định là chán sống, để cho bắt được xem đánh gãy xương sườn hỏi ta còn dám cho tàu bay giấy hay .
      chuyến tay , Tô Trí Nhược đành phải lái xe trở về, xe mới mới vừa lấy giấy phép, vốn là muốn để khoe khoang chuyến, nhưng mà chính còn chưa dùng được hai ngày bị tên khốn kiếp Diệp Toàn mượn tán , chờ sau này có thời gian nhất định phải bảo cậu ta chi cho mình hai tháng tiền thuê nhà mới được.
      “Ah, Tiểu Cường, trở lại nhanh như vậy.”
      Mới vừa về tới cục chợt nghe được lời làm cho lòng buồn bực.
      giọng Tô Trí Nhược kêu rống lại: “Tiểu Cường cái gì, có văn hóa hay , là Cường ca, Cường ca!”
      “Ê, ở đây làm xã hội đen, còn hơn Cường ca. Tôi xin nên thô lỗ như vậy có được .”
      “Văn Nam, làm mất thời gian của tôi có phải muốn gõ đầu hay ?”
      Tô Trí Nhược sờ sờ cái ót bực mình nhìn lên đeo kính đứng trước mặt.
      Trác Văn Nam nhếch môi cười cười: “Được được, lần sau đánh vào mặt của .”
      …”
      “Tốt lắm, nếu trở lại tới đây hỗ trợ .”
      Tô Trí Nhược vội vàng phanh lại, xoay người lại đối diện với đội phó: “Có vụ án gì quan trọng?”
      Hà Phong Liên khinh thường cùng thờ ơ nhìn cậu ta, chỉ chỉ cái bàn bên cạnh: “Làm ghi chép, tên tuổi được đăng kí rồi.”
      Lại là chuyện vụn vặt.
      “Phạm tội gì?”
      phải phạm tội, là tố giác, bị cướp.”
      “Giữa ban ngày ban mặt, an ninh tốt như vậy, còn bị cướp…”
      Tô Trí Nhược vừa thầm, vừa kéo cái ghế dựa qua đặt mông ngồi xuống, nhấc chân lên bắt chéo, dùng miệng cắn cái nắp bút viết, cũng ngẩng đầu lên hỏi: “Quá trình cụ thể chút.”
      Đợi nửa ngày phía đối diện tiếng động.
      Tô Trí Nhược cầm cán bút gõ cái bàn, ngẩng đầu nhìn đối mặt với : “Này, tôi , đem tình huống , chúng tôi mới phá án tốt được a, phối hợp công tác, hiểu ?”
      “Ngài có thể hiểu được toàn bộ tâm trạng của người vừa bị cướp túi xách sao, ngài cảnh sát, xin ngài tỏ ra có thái độ trách nhiệm chút.” đối diện nhíu lại khuôn mặt bánh bao, hai tay vòng qua ngực, vẻ mặt rất ngu lại còn muốn bày ra bộ dạng hùng hổ (hay, câu này hay, nguyên văn QT đó nha), khí thế kia… Nếu như ta phải giống như con cóc đeo cặp kính cận thị này còn có chút khí thế như vậy.
      làm sao mà có trách nhiệm, Tô Trí Nhược mới vừa bị người cho leo cây, lại bị phái tới quản loại chuyện vớ vẩn này, vốn lửa giận đầy bụng, nào ngờ này lại biết đều dám tranh cãi cùng Tô đại gia .
      “Tôi . . .”
      Đột nhiên nhớ tới lời hai ngày trước của Nghiêm Đội.
      “Đồng chí Tô Trí Nhược, nếu tháng này cậu tiếp tục nhận được lời trách cứ, tháng sau cậu liền quay về học viện cảnh sát học lại lần nữa.”
      Được, người đàn ông, hảo hán tính thiệt trước mắt.
      Hít hai hơi quyết tâm ép cơn tức xuống, Tô Trí Nhược cố bày ra vẻ cười cười đối với cóc nữ : “Tiểu thư, mong phối hợp công tác với chúng tôi, chúng tôi phải cũng chỉ muốn giúp sớm phá được án, cho nên, làm phiền miêu tả lại tình huống cho tôi. Ví dụ như, có thấy mặt kẻ phạm tội hay …”
      “Tôi có nhìn thấy mặt kẻ phạm tội.”
      chút về thời gian cũng địa điểm vụ án xảy ra.”
      “Sáng hôm nay, khoảng tầm 10 giờ, ở trạm xe lửa phía đông.”
      “Còn gì nữa ?”
      có.”
      Tô Trí Nhược dừng bút lại, ngẩng đầu lên nhìn kia, nhìn qua là muốn cố tình gây , chưa gặp qua ai dùng phương pháp này cố tình gây , nếu muốn báo án nên cố gắng đem tình huống ràng cho cảnh sát nghe chứ.
      “Tiểu thư, như vậy chúng tôi rất khó phá án.” Tuy rằng rất muốn duy trì vẻ mặt tốt đẹp, nhưng đối phương hình như cảm kích.
      Cóc nữ đối diện muốn đứng dậy: “Tôi hôm nay chẳng qua là đến thay bạn tố giác, ấy tại ở bệnh viện, hai ngày nữa tôi đưa ấy đến đây chuyến.”
      “Cái gì?”
      còn chưa kịp phản ứng, kia kia phủi mông rời .
      Tô Trí Nhược vung tay đem bút kí tên ném ở bàn, tay chống nạnh chỉ vào cửa lớn nửa ngày nên lời: “Tôi , tại sao lại có thể có người như thế? Là ta tự báo cảnh sát, phải tôi bảo ta báo cảnh sát, a, là tức chết tôi.”
      “Có cần phải tức giận như vậy , bạn của người ta vừa mới bị cướp cũng làm cho tức giận đến như vậy chứ.” Văn Nam nâng kính mắt tới, nhân tiện đưa cho Tô Trí Nhược ly trà hoa cúc: “Ngoan, uống hết nó, mau hạ hỏa.”
      Mãi cho đến khi tan tầm về nhà, tâm tình Tô Trí Nhược cũng chưa cảm thấy dễ chịu.
      “Tiểu tử, buổi trưa bỏ mặc tôi, như thế nào, muốn trốn? , uống rượu cũng tôi.” Hứa Thạch ôm lấy cổ Tô Trí Nhược cho chuồn mất.
      “Khụ khụ, lão ca, tôi trốn, trước tiên buông tay ra, tôi gọi điện thoại, gọi điện thoại xong cùng .”
      Trong ánh mắt hoài nghi của Hứa Thạch, Tô Trí Nhược lại gọi điện thoại cho cái chủ cho thuê nhà kia, có thể lâu như vậy vẫn có người nghe điện thoại.
      là, chuyện nào hài lòng.” cầm điện thoại nhét lại trong túi quần, xoay người vẫy vầy tay, chiếc TAXI từ từ dừng lại.
      Hứa Thạch khinh khỉnh : “Uy, phải cậu mới mua cái xe mới sao, lại xe TAXI như vậy sao?”
      “Bớt nhảm , hơn cũng hơn, hơn chính mình .” (chả hiểu)
      “Tiểu tử nhà cậu, là càng ngày càng kỳ cục, điều đến phòng hình rồi để ông này vào trong mắt có phải hay ?”
      “Tôi nào dám. chính là nòng cốt tinh của đội phòng chống ma túy, là thần tượng của tôi.”
      “Tôi nhổ vào, tại sạo cũng chớp mắt. Người nào mà biết trong lòng cậu, tôi có phải là thần tượng của cậu đâu, thần tượng của cậu là ai cả ngành cảnh sát, ngay cả gã đứng quản ở ngã tư đường cũng biết…”
      Tô Trí Nhược kiên nhẫn tay bắt lấy Hứa Thạch nhét vào trong xe, trong lòng còn buồn bực nghĩ xem ngày mai có cần phải trực tiếp vọt tới chỗ môi giới tìm phòng lần nữa hay .
      Lục Tiểu Phong từ bệnh viện trở về nhà là rạng sáng.
      Thời gian này đối với nàng mà cũng phải là quá khuya, có thể là thời gian làm việc hoàng kim của nàng. Nhưng ngày hôm nay giống, nàng chỉ hy sinh thời gian ngủ ban ngày, ngay cả thời gian làm việc buổi tối cũng có.
      Lục Tiểu Phong tắm rửa qua loa, trốn vào sô pha, lấy điện thoại di động ra nhìn, mới phát hết pin. Thay cục pin mới, đợi lát, thấy có ba tin nhắn mới đến.
      cái là biên tập, gì cũng chỉ là, muốn kêu nàng sửa nội dung vở kịch. Nữ diễn viên bị bệnh máu trắng chết chẳng lẽ tốt hơn chết vì tai nạn xe hơi sao?
      Lục Tiểu Phong mở tin thứ hai ra, là của Khả Nham gửi, kêu nàng ngày mốt cùng ăn cơm.
      Tin cuối cùng là của mẹ, hỏi nàng tiền sinh hoạt có vấn đề gì .
      “Nếu như có thể đem nhà thuê, liền thành vấn đề. . . A! Xong đời. . .”
      Lục Tiểu Phong bỗng nhiên từ ghế sô pha nhảy dựng lên, hôm nay có người hẹn nàng tới để xem phòng, nàng lại hoàn toàn quên mất chuyện này. giây sau nàng ngã về ghế sô pha, liều mạng xoa xoa mớ tóc như rơm rạ, hôm nay xảy ra nhiều chuyện, cũng biết đối phương có tức giận , xem ra ngày mai phải giải thích tốt chút.
      Uống qua cà phê, mở máy tính lên, lần nữa vùi đầu vào trong công việc, Lục Tiểu Phong nhìn lên trần nhà ngẫm nghĩ, hay là quyết định cho nữ diễn viên buồn bã bị tai nạn xe cộ chết .

    3. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      2.
      Lục Tiểu Phong lại đem đầu bù như ổ gà rời mặt khỏi máy tính xem giờ, là chín giờ sáng.
      Tiểu thuyết còn thiếu hai chương cuối cùng nữa là kết thúc, nhưng hôm nay nàng có rất nhiều dự định, chỉ có thể cố chịu đựng chút. Ngày hôm qua bạn thân từ thời đầu còn để chỏm công tác trở về bị người ta đánh cướp, cũng may mà có nàng đón ấy, ngay lập tức đem Hạ đại tiểu thư bị gãy tay tới bệnh viện, vì vậy việc đầu tiên của nàng là phải tới bệnh viện. Mặt khác còn phải gọi điện thoại xin lỗi người hôm qua vô duyên vô cớ bị nàng lỡ hẹn, tiếp tục hẹn lại thời gian tới xem phòng.
      Nhìn xem thời gian vẫn còn sớm, trước hết gửi cái tin nhắn, nhưng mà đến lúc nàng thu dọn xong cũng thấy đối phương trả lời lại.
      Lục Tiểu Phong bên giày, bên gọi điện thoại, túi xách đeo ở bên vai cẩn thận trượt tới mặt đất, tư thế đứng chân khó có thể duy trì cân bằng, chỉ nghe thấy đầu dây điện thoại bên kia mới “Alo” tiếng, di động liền rơi rầm xuống đất, cục pin đáng thương cùng nắp vỏ nảy như lò xo ra ngoài.
      là càng vội càng loạn.”
      Lục Tiểu phong ôm đầu, vội vàng nhặt di động lên, đặt pin vào lại, đậy nắp vào, khởi động máy… Máy khởi động được. Từ lúc nàng mua điện thoại di động Hạ Kỳ khuyên bảo nàng nên mua Nokia, chịu va đập, hơn nữa người như nàng mỗi ngày đều làm rơi điện thoại là điều tránh khỏi. Có thể do hết lần này đến lần khác nàng bị giá cả và vẻ đẹp của Motorola mê hoặc, nhưng sau này cứ đến lúc quan trọng bị bật vỏ bung pin.
      Lo được nhiều chuyện như vậy, Lục Tiểu Phong đeo túi xách lên ra khỏi cửa, đến lúc nàng bắt xe buýt tới bệnh viện, ngờ Hạ Kỳ ngồi ở trong đại sảnh.
      “Làm sao mình cậu lại ra đây?” Lục Tiểu Phong ngạc nhiên chỉ vào cánh tay bó bột của Hạ Kỳ, lại chỉ vào hành lý mặt đất.
      Hạ Kỳ cũng lắp bắp kinh hãi: “Cậu là, phải mình bảo cậu cần đến đây sao, ba mẹ mình giúp mình lo liệu thủ tục xuất viện.”
      “Lúc nào cậu bảo mình cần phải tới?”
      “Mình vừa rồi nhắn tin cho cậu nha.”
      “…Tay mình làm rớt nó hỏng rồi.”
      “…” Hạ Kỳ đứng lên hăng hái vỗ bả vai Lục Tiểu Phong: “ với cậu biết bao nhiêu lần, nên tiếp tục mua Motorola!”
      Lục Tiểu Phong bối rối rụt cổ lại: “…Tiện lợi mà…”
      “Cậu nhìn cậu xem, mua mấy cái Motorola rồi? Số tiền đó chẳng lẽ lại đủ mua con Nokia?”
      Lục Tiểu Phong lập tức lấy lòng: “Được rồi, mình biết, sửa được mình mua Nokia, thôi.”
      Hạ Kỳ thở dài, có biện pháp với người bạn này. Muốn Lục Tiểu Phong là người như thế nào, ai hiểu bằng về có cấu tạo đại não hoạt động này. lớn tuổi còn tới chuyện muốn kết hôn, cố tình trở thành người động lòng, thế nào cũng chịu xem mặt, ngồi cả ngày ở nhà nhìn bức ảnh rồi viết tiểu thuyết ngôn tình. Gửi bản thảo đến gửi bản thảo cũng biết có thể được đăng bao nhiêu, tính cách cũng tồi tệ hơn mấy năm trước, bây giờ nhìn vào có chút hơi ngốc, giống như cục bông bị vo tròn, có thể cả ngày trong đầu cũng biết suy nghĩ cái gì, là điển hình của “thặng nữ” ( ế), “trạch nữ” ( ru rú xó nhà) đô thị. Nhưng đôi khi tính khí lại bướng bỉnh, ấy đôi khi như là bị hoang tưởng, bệnh tâm thần phát tác vùng lên ai cũng chịu nổi. Lục Tiểu Phong tại phần lớn liên lạc với các bạn bè khác, chỉ có còn giữ liên lạc với người bạn này, cho nên Hạ Kỳ đặc biệt bao dung tính cách Lục Tiểu Phong có đôi khi ầm ỹ vang dội, có lúc mặt lại như bánh nguội.
      “Ba mẹ cậu đến kìa, mình trước đâu.”
      Lục Tiểu Phong vừa mới hai bước vội quay ngược trở lại: “Quên. Hôm qua mình giúp cậu tố giác.”
      “Tố giác sao? Cậu…” Sắc mặt Hạ Kỳ khẩn trương: “ có chuyện gì chứ…”
      Lục Tiểu Phong đồng ý cười cười: “Có thể có chuyện gì, nhưng tình huống cụ thể phải đợi chính cậu tới qua. Hôm nay mình còn có việc, nếu ngày mai cùng cậu.”
      Hạ Kỳ nhìn bóng lưng Lục Tiểu Phong chạy băng băng nhịn được hô lên: “Nhớ sửa di động đó.”
      Sau khi Lục Tiểu Phong về đến nhà, lập tức lấy sổ điện thoại ra, may mắn là nàng có thói quen tốt lưu những số điện thoại quan trọng riêng ra. Tìm được tên người họ Tô kia, lập tức gọi ngay cú điện thoại, đợi nửa ngày, chỉ phát ra câu: “Thuê bao quý khách vừa gọi liên lạc được…”
      Lục Tiểu Phong hoàn toàn im lặng, người này phải muốn cố ý đùa giỡn nàng đấy chứ.
      Nàng lại gọi điện thoại đến công ty môi giới bất động sản, chưa hỏi hai câu, đối phương ngay tức khắc cho nàng biết: “ đến Tô tiên sinh sao? ta vừa lúc cũng ở nơi này.”
      Lục Tiểu Phong mừng thầm trong chốc lát: “Vậy tốt quá, có thể để ta nghe điện thoại được hay ?”
      “Được, xin chờ chút.”
      Điện thoại được chuyển cho người khác, người nọ mới mở miệng, Lục Tiểu Phong cảm thấy kia đoán chừng là giọng có qua huấn luyện: “Alo, đùa bỡn tôi có phải ? Buổi sáng câu cũng liền cúp điện thoại.”
      Chính mình sai trước, Lục Tiểu Phong cũng để ý đến thái độ của , trong tình huống đối phương nhìn thấy (vì qua ĐT) còn ngừng cúi đầu khom lưng: “Ngại quá, Tô tiên sinh, ngày hôm qua tôi tạm thời có việc gấp, động lại hết pin, cho nên thể đến nơi hẹn. Hôm nay, rất đúng lúc, điện thoại di động của tôi bị rơi xuống hỏng luôn, ban nãy tôi mới dùng điện thoại bàn gọi điện di động cho liên lạc được.”
      Nàng đem hơi cho hết lời, để cho đối phương có dịp chen vào, quả nhiên, sau khi nàng xong, vị Tô tiên sinh kia im lặng chút: “ Tôi mất công tới chỗ hẹn, cho dù cũng có thể bịa ra cho tôi lời giải thích,coi người khác là tên ngốc sao?”
      Người này chuyện sao lại khó nghe như vậy?
      Lục Tiểu Phong nhịn xuống hơi, tiếp tục xin lỗi: “ xin lỗi, tại tôi ở nhà, nếu bây giờ tới đây?”
      “A, lão tử cần làm có phải ?” (chữ lão tử hiểu ta tiếng việt là bố mày :-<)
      Bản chất của người này làm sao lại như vậy, coi như nàng có sai cũng cần thô tục như vậy. Lại nếu ta phải làm, vậy tại còn tới chỗ môi giới để làm gì. Cho nên mới , muốn làm được nhà văn tự sáng tác đặc biệt là phải biết tìm được khuyết điểm trong lời .
      Lục Tiểu Phong vừa định vậy bỏ , tự tìm phòng lại từ đầu , đầu dây bên kia bỗng nhiên mở miệng: “ chờ chút, tôi lập tức tới ngay.”
      xong đợi nàng trả lời cúp điện thoại
      là trong rừng lớn, mọi loại chim đều có, vì thế hình tượng Tô Trí Nhược ra hết sức tươi sáng trong đầu Lục Tiểu Phong: T -shirt bốc mùi, quần bò rách, ủng dài, điển hình tên Gangster côn đồ lưu manh.
      Cứ như vậy, Lục Tiểu Phong vừa viết hai chương bản thảo cuối cùng, vừa chờ Găngster tiên sinh quang lâm, nhưng mà đợi cho đến giờ dùng cơm chiều, cũng thấy bóng người.
      Cuối cùng, Lục Tiểu Phong cảm thấy, mình bị người khác chơi xỏ.
      “Oa, sao lại có thể có người như thế, có phải bị tâm thần hay , quá ấu trĩ .” Ở trong điện thoại Hạ Kỳ rất kích động mắng chửi.
      bên Lục Tiểu Phong nhai sợi mì, bên hề gì: “Quên , ngày hôm qua mình cũng cho ta ăn thịt thỏ, mọi người hòa nhau. Có thể nhà người này có chuyện.”
      “Tính tình cậu như thế nào lại tốt như vậy, nếu là mình…”
      “Có thể như thế nào, tìm được ta, sau đó đánh ta trận? cần đến là đánh ta, tại muốn tìm cũng thấy ta.” Lấy khăn tay quệt quệt mồm, xem như cũng tạm no bụng, Lục Tiểu Phong xoa lên ánh mắt đau xót : “Mình muốn ngủ, nhớ sáng mai cùng mình đến cục cảnh sát, nhân tiện sửa di động cùng mình . “
      Sáng sớm hôm sau, cuộc điện thoại của Hạ Kỳ đánh thức Lục Tiểu Phong dậy. Lục Tiểu Phong mắt còn ngái ngủ còn nhìn bên ngoài bị ấy đẩy mạnh vào trong xe.
      Lục Tiểu Phong ôm đầu bất mãn : “ Đại tiểu thư, bây giờ mấy giờ a?”
      “Bạn thân mến, là cậu bảo mình buổi sáng tới đón cậu. Cậu xem, mình phải nghe lời cậu phái xe riêng tới đón cậu sao?”
      Nhà Hạ Kỳ giống với nhà Lục Tiểu Phong, coi như người ta phải tiểu thư khuê các, cũng là con rượu. Cha ấy mở đủ loại công ty, ấy cũng coi như là tiểu thư nhà có tiền, tại cánh tay bị thương, trong nhà điều thêm cho ấy tài xế riêng.
      Lục Tiểu Phong dựa vào kính xe uể oải : “Xin cậu, cậu phải biết mình là động vật ăn đêm, ban ngày ra ngoài rất khổ sở, dù thế nào cũng phải để cho mình ngủ đến xế chiều… mới tới gọi mình dậy.”
      Chính là, tốc độ xe BMW dĩ nhiên vượt ngoài dự tính của Lục Tiểu Phong, nàng còn chưa nắm tình hình, lập tức lại bị Hạ Kỳ đẩy ra khỏi xe.
      “Huýt~” Hạ Kỳ rất ý tứ nhìn lên trời huýt sáo cái.
      Lục Tiểu Phong ngáp mấy cái liền: “Làm sao vậy?”
      “Cậu xem, Lamborghini. Rất đẹp .”
      “Thôi , nhanh vào, có đẹp cũng phải là của cậu.”
      Sau khi hai người vào cửa, Lục Tiểu Phong mở to hai mắt tìm kiếm, cũng thấy cảnh sát ngày hôm đó tiếp đón nàng. Lần này là người cảnh sát khác tiếp đón bọn họ. Hạ Kỳ đem quá trình bị cướp ở nhà ga thuật lại tường tận lần.
      “Được, vùng phụ cận kia quả có nhóm phần tử phạm pháp, chúng tôi phái người đến đó triển khai công tác điều tra. Hai vị tiểu thư cần lo lắng, nếu có tình huống gì chúng tôi lập tức kịp thời báo tin cho các vị.”
      Chú cảnh sát này thái độ rất dễ gần, thế này mới khiến người ta cảm thấy hài lòng nha, đây mới gọi là vì nhân dân phục vụ nha, cũng làm người nộp thuế thất vọng, nhớ tới cảnh sát hôm trước có phẩm chất nghề nghiệp Lục Tiểu Phong lại cảm thấy buồn bực, biết có phải mình ngày hôm đó vận khí rất xấu .
      “Cũng biết đến bao giờ có thể phá được án.”
      phải vừa mới rồi sao, bắt đầu điều tra, phải tin tưởng vào khả năng phá án của cảnh sát.”
      Hạ Kỳ bĩu môi lên tiếng, muốn cảnh sát có cái gì tốt, cùng Lục Tiểu Phong thể nào cũng phải tranh luận hơn ba trăm hiệp, vẫn muốn tiết kiệm nước miếng ăn gà hấp cách thủy .
      Hai người vừa ra ngoài cửa lớn, trước mặt có người tới. Người nọ vừa đường vừa cúi đầu, căn bản có phát ra hai người ra. Các nàng bên trái, người nọ bên phải, các nàng bên phải, người nọ bên trái, chống lại toàn bộ. Vấn đề là các nàng còn gì, người nọ phản công trước: “Các thể nhường lối được sao?” (đoạn này ta hiểu là 2 ng cùng về 1 bên nhưng đối mặt nhau nên khác bên của nhau.)
      Lục Tiểu Phong vừa định cãi lại, Hạ Kỳ nhảy ra chắn ở phía trước. “Là đúng… ý là, qua trước .”
      Hạ Kỳ làm cái quỷ gì thế, Lục Tiểu Phong ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn tới mặt người kia lập tức nhíu mày. Nàng nhìn thấy tay cảnh sát kia cứ công khai qua trước mặt các nàng, quét qua nàng liếc mắt cái, bỗng nhiên ngừng lại.
      Cảnh sát tốt kia còn nhớ Lục Tiểu Phong: “Đến để tường trình?”
      Lục Tiểu Phong là công dân tốt, khoan dung độ lượng: “Vâng.”
      ta nhíu mày, nở nụ cười, thêm gì nữa, đút tay vào túi quần sải bước vào.
      Đợi cho thân ảnh biết mất còn nhìn thấy nữa, Lục Tiểu Phong vừa muốn hỏi Hạ Kỳ vừa làm cái quỷ gì, Hạ Kỳ cầm lấy tay nàng hai mắt kích động tỏa sáng: “Oa, thấy , thấy !”
      “. . .”
      “Người kia, đẹp a! Tiểu Phong, mình muốn ngất đây, uy, tại sao cậu lại biết ta…”
      phải quen biết, chẳng qua lần trước tới đây là ta tiếp đón mình…”
      “Cậu tốt số.”
      Lục Tiểu Phong
      “Cậu biết ta là điển hình của “mỹ nhân thụ” hay sao? Trời ạ, trong thực tế làm sao mà lại có người nhìn đẹp như vậy, vừa rồi mình làm sao lại quên chụp ảnh xin chữ kí chứ…”
      “Đại tiểu thư.” Lục Tiểu Phong thể ngắt lời nàng. “Xin hỏi ngài năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
      “Cái gì?”
      “Cậu ba mươi tuổi!”
      phải cậu cũng ba mươi tuổi sao, chẳng lẽ cậu xem tiểu thuyết đam mỹ, viết tiểu thuyết ngôn tình?”
      “Mình viết tiểu thuyết ngôn tình chỉ để đánh lừa những trẻ, cậu vẫn còn là sao?”
      “… Thế nào, người ta cũng là phụ nữ chưa lập gia đình nha…” Hạ Kỳ xoay vặn thắt lưng dùng ánh mắt xinh đẹp nhìn Lục Tiểu Phong: “Vì cái gì mà đối tượng xem mắt của mình đều trông như mấy con ếch xanh, cái loại cực phẩm như thế này khi nào mới có thể gặp được đây?”
      “. . .”
      Nếu cho ấy biết tên cảnh sát ghi chép ngày đó ra là người tốt, biết có đả kích vị đại tiểu thư này hay , Lục Tiểu Phong nhẫn nhịn, dẫn theo Hạ Kỳ rời khỏi trường để đỡ phải làm nàng mất mặt xấu hổ.
      Buổi chiều Lục Tiểu Phong bị Hạ đại tiểu thư kiên quyết bắt mua con điện thoại Nokia mới, nàng đau lòng cầm di động, số tiền nhuận bút trước đó lại bay mất, chắc thời gian dài sắp tới nàng phải trường kỳ ăn mỳ.
      Hạ Kỳ đưa Lục Tiểu Phong về nhà, chân Lục Tiểu Phong còn chưa bước vào cửa, điện thoại mới bắt đầu đổ chuông.
      “Alo?”
      “Cuối cùng cũng liên lạc được, Lục tiểu thư, tôi là Tô Trí Nhược.” Nghe ra còn có rất nhiều oán khí.
      Lục Tiểu Phong dựa vào cánh cửa nhíu mày: “Tô tiên sinh, có chuyện gì sao?”
      “Có qua có lại, coi như chúng ta hòa nhau .” Thanh trong điện thoại lại vô sỉ như thế, Lục Tiểu Phong cảm giác được ngọn lửa bạo lực tàng trong thân thể mình lâu nay rục rịch sôi lên.
      “Tầm chiều tối ngày mai khi tan làm xong tôi tới đó xem phòng, làm ơn có ở nhà đợi tôi. Bye~”
      “Này? Này?” Lục Tiểu Phong thể tin được nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động đen xì. “Đây là cái loại người gì thế!”

    4. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      3.
      Ngày hôm sau, Lục Tiểu Phong ngủ thẳng mạch đến 16h30 chiều cuối cùng bị đánh thức vì quá nóng. Điều hòa tự động tắt máy, nàng lồm cồm bò ra khỏi đống chăn bông đứng lên đánh răng rửa mặt, đầu còn chưa tỉnh ngủ, nhưng mà có cảm giác có việc gì đó đợi nàng.
      Rốt cuộc là chuyện gì đây?
      Sau khi Lục Tiểu Phong ăn bữa tối sớm xong, tiện tay đem hộp mì tôm quăng ra, nằm vật ghế sô pha, sau lưng có đồ vật gì đó cộm cộm lên, lấy tay sờ sờ, lôi ra mớ tất vo tròn… từ mùa đông năm ngoái. (ặc ặc)
      Tiện tay ném đám tất đó mặt đất, gian phòng này hai ngày trước nàng hạ quyết tâm mới quét tước qua chút, làm như thế để dọa người đến xem phòng, nhưng đến hai ngày lại khôi phục lại bộ dạng ban đầu như vừa bị cướp bóc qua.
      Kỳ , qua nhà hàng xóm tùy tiện hỏi chút, có thể mấy người biết Lục Tiểu Phong làm nghề gì, nhưng có khả năng ai biết Lục Tiểu Phong là người phụ nữ triệt để hoàn toàn lôi thôi, rác tháng dọn lần, chỉ lần chất đầy loạt thùng rác ở trong khu. Bình thường ra ngoài đều tìm tất cả những bộ quần áo có thể mặc ra, làm như vậy ít nhất tháng phải giặt quần áo lần. Lục Tiểu Phong ít khi ra ngoài, nàng là động vật hoạt động ban đêm, cho nên quần áo nàng mặc có tiêu chí là: toàn bộ quần áo từ đầu đến cuối mặc hết lần, sau đó lại mặc ngược từ cuối lên đầu thêm lần,mặc lại ba đến năm lần nữa, túm lại đóng gói đưa đến hiệu giặt. Ba lần bốn lượt làm cho bà chủ tiệm giặt kêu ai oán ngập trời, tuyên bố nhận quần áo mà giặt phí mất ba lần nước (quá bẩn a). Cho nên, tại Lục Tiểu Phong đành phải mặc từ đầu tới cuối hai lần đành phải đem giặt. Đến nỗi đồ lót, phải đợi tới khi phải tìm thấy món đồ nào sạch , nếu có tiền, nàng mua cái mới, nếu có tiền, nàng tất nhiên xấu hổ để bà chủ tiệm giặt đồ giặt hộ nàng, đành phải nhắm mắt ném vào trong đống quần áo trong máy giặt, chỉ có như vậy, nàng cũng luôn cứ tuần lại lấy Bra mặc qua kiểm tra, nếu có mùi hôi gì, cứ mặc tiếp. (các nàng sợ chị ấy chưa =D)
      Ngoại trừ lần này, nhà Lục Tiểu Phong, cũng nhiều, ngoại trừ có phòng ngủ cho những chàng trai trẻ hoặc những người đàn ông trưởng thành độc thân thuê trọ ra, cũng có bất cứ cái gì.
      Lục Tiểu Phong cắn đầu bút bắt đầu hình thành suy nghĩ về ý tưởng gần đây của nàng viết bộ truyện ngắn về người và quỷ, biết có thị trường hay .
      Tiếng chuông điện bất ngờ vang lên, Lục Tiểu Phong ngây người, Lúc này lại có người nào tìm nàng? Dễ nhận thấy người bấm chuông có tính tình tốt gì, tiếng chuông ngừng, Lục Tiểu Phong chạy tới bắt máy điện thoại: “Ai đó?” (mấy cái chuông nối vs điện thoại hay nhìn thấy ở trg phim HQ và TQ ấy)
      “Tô Trí Nhược.”
      “Tô Trí Nhược nào?” Người này là ai nhỉ, nàng hoàn toàn hề nhận ra ta. (sợ chị quá rồi >”<)
      “Lục tiểu thư, hôm nay tôi đến xem phòng.”
      tia chớp lóe qua trước mắt nàng, sau khi ngủ dậy nàng lại đem chuyện Gangster tiên sinh muốn tới xem phòng quên sạch.
      “Tôi , vẫn chưa ra mở cửa.”
      “A. . .”
      Sau khi định mở cửa, Lục Tiểu Phong cầm ống nghe ngây ngốc đứng ở cửa, nhìn thấy trong phòng lộn xộn, trong lòng lập tức run lên như tuyết rơi tháng sáu.
      Tiếng đập cửa lại vang lên rất nhanh, Lục Tiểu Phong cân nhắc xem có nên giả vờ bị bệnh đem người này mời trở về, sau đó chính mình quét tước lại tốt mời đến. Nhưng nghĩ đến tính tình người này, Lục Tiểu Phong lập tức tiu nghỉu.
      là, nàng cũng muốn tiếp đón vị Tô tiên sinh này, người lễ phép như vậy sau này ở chung rất khó khăn, nhưng mà, phòng ốc của nàng treo biển cho thuê hai tháng, trong hai tháng cũng có người nào tới thuê, người muốn thuê phòng ào ào tới nhưng nhìn nàng với ánh mắt tín nhiệm, ra sức hỏi nàng: “Thực chỉ cần 500 đồng?” tất cả những gì được nàng đều , cuối cùng những người đó vẫn mang theo ánh mắt hoài nghi rời , trời thể có mưa bánh bao, cũng như nhà cho thuê giá rẻ lại đẹp như vậy ai tin tưởng được.
      Hơn nữa hôm qua nàng tiêu tốn hơn hai nghìn đồng chỉ để mua Nokia, túi tiền nhìn thấy đáy, còn cách nào, đành phải trước cho thuê rồi sau, cũng cần biết tính tình vị Tô đại gia này có được hay .
      Lục Tiểu Phong chậm rãi mở cửa ra, mới hé mở ra đường , đối phương bắt đầu oán hận : “Có lầm hay , lâu như vậy.”
      có nhìn thấy đôi dép như dự kiến, lọt vào mắt chính là đôi giày da màu nâu nhạt sạch , sáng bóng có thể soi gương được, lại nhìn lên xem, quần là quần bò, phải quần bò rách, chiếc quần bò hiệu Tide rất sạch , lại nhìn tiếp lên , phải là T-shirt bốc mùi, mà là chiếc T-shirt hiệu MiG màu trắng sạch .
      Lục Tiểu Phong đối với sạch rất mẫn cảm, bởi vì nhà của nàng rất ít khi nhìn thấy cái gì đó gọi là sạch .
      Cuối cùng nhìn lên mặt của Găngster tiên sinh Lục Tiểu Phong có thể cuối cùng cũng cảm nhận được câu viết dưới ngòi bút của nàng: “Nàng đột nhiên hóa đá tại chỗ, hoàn toàn có cảm giác, bởi vì quá mức khiếp sợ làm cho nàng thể ra câu…”, chính là cái loại cảm giác này. (há há há buồn cười quá…)
      Tô Trí Nhược nhìn xuyên qua kính râm nhìn thấy sau khi mở cửa, người đàn bà bên trong kia nhìn từ chân lên đến đầu đánh giá hết mức, sau đó khi nhìn tới mặt lại bất động. Từ đến lớn Tô Trí Nhược ghét nhất chính là bị người khác nhìn chăm chú vào mặt , đây quả là hành vi vô lễ hơn nữa làm cho vô cùng phiền chán.
      Nhưng mà, khi thấy ràng người nhìn ra mặt bánh bao còn có cái thân hình gầy yếu kia khỏi sửng sốt : “Là ?”
      phải là người phụ nữ trung niên lần trước dám ở trước mặt năng lỗ mãng hay sao. phải trí nhớ Tô Trí Nhược tốt, mà là người đàn ông lòng dạ hẹp hòi hiếm thấy, tất cả những người quen biết ngoại trừ người ra, dường như ai bằng, đây có thể là di truyền trong gia tộc, em họ của cũng là người lòng dạ hẹp hòi, ở nhà bọn họ ấy là thứ nhất, là thứ hai, Tô đại gia luôn tự hào ra vẻ mình là người rất thoải mái, nhưng lòng dạ hẹp hòi cần chứng minh là .
      Cho nên, Tô Trí Nhược nhớ toàn bộ những người từng va chạm với từ việc nhất, ngay cả những chi tiết cũng đều khắc vào trong đầu. Có sỗ việc đối phương cũng quên biết từ bao giờ, có thể kể chi tiết đến từng chữ . Cho nên mới , người như làm cảnh sát, ai làm cảnh sát.
      Đối phương hiển nhiên cũng tương tự, sửng sốt nửa ngày lấy lại tinh thần.
      là phiến toái, nửa ngày lại gặp cái này, Tô Trí Nhược thầm thấy xúi quẩy phen, quay đầu lại hướng vào bên trong ngước cằm: “Có thể để cho tôi vào hay ?”
      Lục Tiểu Phong từ trong trạng thái vô thức quay trở lại, bộ dạng đạo đức giả của tên Tô Trí Nhược này xem ra phải là ngu còn tỏ ra nguy hiểm.
      Lục Tiểu Phong quay đầu lại im lặng nhìn cảnh tượng khó coi kia, đành phải nén lòng lại, mở cửa ra: “Mời vào.”
      Tô Trí Nhược còn chưa kịp cởi giày, mùi tanh tưởi nồng nặc xộc vào trong mũi , cái mùi hôi của rác bỏ N ngày quả thực có thể giết chết con chuột thí nghiệm, có thể làm cho kẻ thích sạch thái quá như Tô Trí Nhược lên cơn sốc.
      Lục Tiểu Phong kinh ngạc nhìn mặt Tô Trí Nhược trắng hồng trong nháy mắt trở nên xanh xao, màu xanh rất xấu.
      To Trí Nhược cố gắng nhịn xuống kích động muốn ôm tường nôn mửa, tay bịt mũi, tay run rẩy chỉ vào phòng khách cơ hồ nhìn ra đâu là đồ dùng trong nhà rống to: “Đây là chỗ người ở sao?” (ôi ta đau bụng quá… *cười rống*)
      Lời này vừa ra, Lục Tiểu Phong có chút vui, thầm câu: “Tôi phải là người sao?” Nàng dám lớn tiếng, bởi trong cơ thể nàng nửa nhân cách khác đồng ý với Tô Trí Nhược.
      Mồ hôi lạnh mồ hôi nóng cùng nhau toát ra khỏi lưng Tô Trí Nhược, đừng xem, nhà này cho dù có đạp vào cũng muốn vào bước.
      Tô Trí Nhược xoay người muốn trốn, Lục Tiểu Phong vẫn ở phía sau kêu: “Tô tiên sinh, vào xem sao?”
      Tô Trí Nhược xoay người cái, vừa định mắng con mẹ nó đây là chỗ quỷ quái nào… Chợt nhớ tới chuyện —— Đồ đạc của để ở dưới lầu cùng Lamborghini, còn gọi riêng xe của công ty dọn nhà tới dọn sạch giả bộ có hành lý khổng lồ, muốn mang sạch những thứ đồ ở căn nhà trước kia bị chủ cho thuê nhà đáng ghét đuổi ra ngoài.
      Thân làm cảnh sát nhân dân, được nhân dân đối xử thế này làm cho căm giận trong lòng.
      Vì thế, 500 đồng tiền thuê nhà cùng ổ rác, ổ rác cùng 500 đồng tiền thuê nhà, thêm việc mấy lần cùng này va chạm, đống đồ đạc này nọ hỗn chiến hơn trăm hiệp ở trong óc Tô Trí Nhược, Tô Trí Nhược chỉnh lại áo chút, lần nữa đến trước mặt Lục Tiểu Phong, từ từ nhắm hai mắt ngẩng đầu lên hỏi: “Tiền thuê nhà, tháng 500?”
      Lục Tiểu Phong kỳ quái nhìn thấy vị Tô đại gia này vẻ mặt biểu cảm như đau đớn kịch liệt hy sinh vì đại nghĩa trả lời: “Uhm, đúng vậy.”
      Yết hầu Tô Trí Nhược nuốt xuống lần, khó khăn : “Được, ký hợp đồng .”
      nghĩ tới đơn giản như vậy lập tức thuê, mặc dù người thuê nhà làm nàng hài lòng lắm, nhưng nghĩ đến có tiền ăn tháng tới, nàng lập tức gật đầu đồng ý.
      Lục Tiểu Phong muốn hỏi ts chừng nào dọn đến, lại thấy Tô Trí Nhược tới thang máy, lát sau lại thấy thang máy lên, bên người có thêm hai gã cửu vạn khuân vác… năm rương hành lý.
      Lục Tiểu Phong trợn mắt há hốc mồm mà nhìn người đàn ông cùng năm rương hành lý của ta, chỉ thế này, Tô Trí Nhược liên tục chạy thêm hai chuyến nữa mới đem được toàn bộ đồ của ta dọn sạch lên.
      Lục Tiểu Phong chỉ vào hành lý dường như muốn chất đầy trước cửa nhà nàng cà lăm nửa ngày mới mói: “Đây đều là đồ của ?”
      Tô Trí Nhược vỗ vỗ cái rương bằng da lớn nhất, : “Uhm, gần như thế, có nhiều thứ vứt bớt rồi.”
      Thời gian trước nàng chuyển nhà cũng chỉ cùng lắm kéo hai rương hành lý, năm chiếc hòm
      Tô Trí Nhược tháo kính râm xuống, chỉ vào phòng Khách của Lục Tiểu Phong, vẻ mặt nghiêm túc : “Này , chúng ta tổng vệ sinh thôi.”
      Lục Tiểu Phong tưởng chính mình nghe nhầm: “ cái gì?”
      “Tổng vệ sinh!” Nghễnh ngãng sao, ràng như vậy còn nghe thấy.
      ?”
      Tô Trí Nhược hai tay chống nạnh, ngửa đầu mở miệng hít hơi, quay đầu lại hung tợn : “ Có lý nào lại để người thuê nhà mình quét tước sao?”
      Lục Tiểu Phong khẽ dựa cửa, tay vắt chéo: “Nếu nghĩ rằng tôi quét tước sạch được, tại đến nỗi như thế này?”
      vĩnh viễn tàn khốc, khi đó Tô Trí Nhược hiểu, sau này hoàn toàn hiểu được, này chính là con Bạch cốt tinh ông trời phái tới chỉnh sửa .
      Vào buổi đêm, Tô Trí Nhược gây ra hỏa hoạn bắt buộc Lục Tiểu Phong phải gọi điện thoại cho dì giúp việc, còn lại, Lục Tiểu Phong hoàn toàn có sức lực, gây thêm phiền phức là quá tốt, vậy mà ta có thể cầm đôi giày đá bóng lấy từ dưới Sô-pha ra than thở nửa ngày: Đây phải là đôi giày đá bóng mình mới mua năm ngoái sao? Tô Trí Nhược quả thực thể nhịn được nữa lôi thẳng ta ra ngoài cửa. Lúc đầu Lục Tiểu Phong còn có chút xấu hổ, sau đó lại dứt khoát cầm laptop ngồi ở sàn bên ngoài nhà viết tiểu thuyết ngôn tình.
      Sau khi Tô Trí Nhược cuối cùng cũng lau xong hết cái chân ghế, rốt cuộc cũng hít thở nghỉ ngơi, tay cầm khăn lau, tay cầm chất tẩy rửa, mồ hôi người thấm ướt sũng cả áo T-shirt. Tuy rằng phải là rất hài lòng, nhưng tốt xấu gì ổ chó này cũng trở nên có chút dạng người, còn lại ngày mai tiếp tục từ từ quét tước.
      Xoay người nhìn thấy người đàn bà kia ôm Laptop ở nơi này thân thiết rời, bụng căm tức của bốc lên thiêu đến làm cho dạ dày cũng đau đớn.
      “Uy, kia, lúc tôi quét tước, làm gì?”
      Lục Tiểu Phong ngẩng đầu, kính gọng to nổi lên tia sáng màu lam trong suốt, trong thời điểm tại, là quỷ dị nên lời, vẻ mặt nàng vô tội : “ phải cho tôi quét tước hay sao?”
      Tô Trí Nhược vừa định mắng ngược lại, dì giúp việc đột nhiên chen vào: “Đều quét tước xong, tổng cộng là 150 đồng.”
      “150 đồng?”
      Hai người đồng thời quay lại rống lên, sau khi rống xong lại trừng mắt liếc nhau cái, ánh mắt kia tuyệt đối : “/ trả!”
      Dì giúp việc dường như cảm giác được khí ổn, thúc giục : “ muộn như thế này, các người nhanh trả tiền cho tôi, tôi còn phải về nhà.”
      Lục Tiểu Phong nhịn được hói: “ giờ tính bao nhiêu tiền a?”
      “15.”
      Lục Tiểu Phong đầu óc tính toán, lập tức hỏi: “Mới làm đến 7 giờ, làm sao lại là 150 đồng?”
      Dì kia chút vừa lòng mặt trắng bệch liếc Lục Tiểu Phong cái: “Tiểu thư, bây giờ là mấy giờ rồi, tính tiền làm tăng ca cho ta sao?”
      Lục Tiểu Phong đẩy Tô Trí Nhược phen: “Uy, trả trước .”
      Tô Trí Nhược tin vào mắt mình nhìn này: “Tôi trả? Tôi quét tước cực khổ như vậy, còn để tôi phải trả?”
      là đàn ông, mặc đồ hiệu, chạy xe sang, mọn như vậy làm gì?” Lục Tiểu Phong liếc mắt đánh giá cái người kia thân toàn đồ hiệu, vừa rồi nàng tới trước cửa sổ thấy ta Lamborghini tới, xem ta còn dám có tiền.
      được, cái gì cũng làm, trả.” Nếu có nhiều tiền dư giả như vậy, đến nông nỗi mất mặt bị ác chủ cho thuê nhà đuổi ra khỏi nhà sao?
      Dì giúp việc cảm thấy điều gì đó, tặc lưỡi hai tiếng, chỉ vào bọn họ : “Đem tiền thanh toán nhanh lên, bằng , tôi báo cảnh sát.”
      “Báo cảnh sát gì chứ.” Lục Tiểu Phong che miệng cười cười, làm mặt nghiêm túc lấy ngón cái chỉ chỉ vào Tô Trí Nhược: “Nơi này cũng có vị.”
      “Nếu là cảnh sát tại sao còn làm những chuyện như thế này, mau, đem tiền thanh toán.” Lục chú ý của dì giúp việc hoàn toàn đặt người Tô Trí Nhược.
      Tô Trí Nhược há hốc mồm, nhìn dì giúp việc, lại nhìn Lục Tiểu Phong cười trộm, tức giận thiếu chút nữa bùng nổ.
      “Mẹ kiếp, tại sao lại có thể có chuyện như thế này!” chán nản lấy bóp da từ trong túi quần ra, bên trong chỉ còn lại có 7 tờ màu hồng (100 nhân dân tệ màu hồng a^^), tờ màu lục (50 nhân dân tệ màu lục a), còn vài tờ tiền lẻ.
      Nếu nghĩ tới chính mình cả đêm làm cực khổ như vậy, bỏ của chạy lấy người, thà ở trong xe tạm đêm cũng muốn ở trong này phút đồng hồ.
      Dì giúp việc cầm tiền mừng rỡ bỏ , Lục Tiểu Phong bê Laptop lên cũng vui sướng hài lòng trở về phòng, Tô Trí Nhược cầm khăn lau đứng ở cửa, lần đầu tiên cảm thấy hóa ra đời này còn có người phụ nữ so với mẹ còn làm cho người ta chán ghét hơn.
      Cuộc sống ở chung như vậy nhất định tầm thường bắt đầu.

    5. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      4.
      Khi Tô Trí Nhược … tỉnh lại, mơ màng trong nháy mắt, trần nhà xa lạ, căn phòng xa lạ, dụi dụi con ngươi mắt vài phút đồng hồ mời kịp phản ứng, đây là nhà thuê mới của .
      Tuy rằng suy đồi tới mức phải ngủ trong xe mới,nhưng mà nới này dám khen tặng, ngoại trừ diện tích có lớn hơn ra, những cái khác cũng gọi là vừa ý , kể cả cái chủ nhà cho thuê kia.
      Tối hôm qua giống như cơn ác mộng dài, rốt cuộc là loại người gì mới có thể gây ra phòng toàn rác như vậy, lại rốt cuộc là loại người gì còn có thể sống sót ở nơi như thế này. Vải bọc sô pha còn có thể gọi là vải bọc sô pha sao, mặt còn rơi rớt lại biết là dấu vết cà phê hay nước tương quyện vào nhau thành từng vệt . Bên dưới sô pha bới ra được biết bao nhiêu thứ, ngay cả đồ lót đều có thể tìm được ở dưới bàn trà phòng khách. sàn nhà kẹo cao su dính chặt muốn biến thành màu đen, chân ghế dính biết cái gì kết lại như keo, vỏ hộp mỳ tôm xếp chồng chất lăn lóc mặt đất, nước canh để trong ngăn đựng các tờ báo tỏa ra vị chua bất thường… (khổ cho Nhược ca >”<)
      Nhớ tới liền ghê tởm làm cho người ta buồn nôn, Tô Trí Nhược vất vả mới làm cho mình nhớ lại cảnh tượng đáng sợ này, sau khi rời khỏi giường lập tức tháo ngay ga trải giường chạy ra bên ngoài. Tối hôm qua thực lo lắng giường phòng này sạch , đành phải trải lên tấm thảm chính mình mang đến, mặc đồ ngủ đắp chăn ngủ đêm, có trời mới biết ngoại trừ so sánh với khi làm nhiệm vụ khó khăn gian khổ, Tô đại gia chưa từng chịu khốn khổ như thế này.
      Năm giờ rưỡi sáng, Lục Tiểu Phong bị tiếng đập cửa làm giật mình, bị kéo ra khỏi tình tiết của cuốn tiểu thuyết, vừa quay đầu lại híp mắt nhìn thấy Tô Trí Nhược ôm túi chữ nhật đựng chăn ga vọt vào phòng bếp.
      “Uy, làm gì thế?” Lục Tiểu Phong chạy tới phòng bếp thấy Tô Trí Nhược đem cái chăn nàng mới mua nhét vào máy giặt.
      “Làm cái gì? có mắt sao?” Tô trí nhược cũng quay đầu lại, mùi nấm mốc của chăn ga giường này quả thực có thể xông chết người.
      Lục Tiểu Phong đối với hành vi của hoàn toàn hiểu nổi: “Tôi vừa mới giặt qua, làm gì mà phải giặt lại?”
      “Mới?” Tô Trí Nhược đậy nắp lại, nhấn công tắc, máy giặt chuyển động, quay đầu lại nhìn khuôn mắt tái nhợt của Lục Tiểu Phong cười nhạo: “ , cái gọi là mới là bao lâu?”
      “. . .”
      Nàng vì căn phòng cho thuê mua riêng chiếc giường cũ, lại mua chăn đệm mới, chủ quán đưa nàng bộ gồm bốn món, tính ra, tầm hai tháng
      Người đàn bà kia cứ đứng ở đó trả lời, xem ra là dám trả lời .
      “Nhường đường chút.”
      Lục Tiểu Phong dán vào cánh cửa nhường cho vị đại gia này qua, năm phút đồng hồ sau lại thấy vị đại gia này từ trong phòng riêng ra, trong tay trái cầm hai chiếc khăn tắm lớn, tay phải mang theo cái rổ, đầy các vật dụng dùng để tắm gội.
      “Tắm gội?” Lục Tiểu Phong rốt cuộc mở to mắt.
      thừa.”
      phải tối hôm qua tắm rồi sao?”
      chuyện với người đà bà kém thông minh là mệt: “Tôi sớm tối đều phải tắm gội.”
      Cửa phòng tắm đóng lại “oành” tiếng.
      Lục Tiểu Phong bị chắn ở ngoài cửa, quả thực khó có thể dùng những từ ngữ trong trí óc phong phú của nàng hình dung tâm tình chính mình giờ phút này. Có phải nàng đụng phải tên biến thái hay ?
      Sau 30 phút, đúng vậy, nàng bấm đốt tính toán, sau đúng 30 phút, người đàn ông cuối cùng cũng rời khỏi phòng tắm ra ngoài.
      tắm gội lần cần những nửa giờ sao?”
      Tô Trí Nhược cầm cái khăn tắm cực lớn lau tóc, rất kiên nhẫn quay lại: “Bao gồm cả đánh răng rửa mặt cạo râu.”
      Tuy vậy, chẳng lẽ ta cho rằng là rất nhanh sao?
      Mặc dù đoán được, nhưng Lục Tiểu Phong vẫn nhịn được hỏi câu: “Đống khăn mặt kia dùng để làm chi vậy?”
      Lúc này Tô Trí Nhược ngẩng đầu lên, sửa lại tóc chút, nghiêng qua phía nàng liếc mắt cái: “Chẳng lẽ lau đầu và lau người đều dùng cái khăn mặt sao?”
      Nàng rất muốn đúng vậy, nhưng nhìn đến trong mắt tên kia ràng xem thường, Lục Tiểu Phong nuốt nước miếng, cố gắng đem hai chữ này nuốt vào trong bụng.
      Lúc sau, chuyện gì nàng cũng làm, cứ ngồi như vậy ghế sô pha nhìn vị Tô địa gia kia liên tiếp có những hành vi nàng thể tưởng tượng được, tận đến 7h20 phút, ta mới mặc xong xuôi quần áo của mình.
      Sau đó nàng nhìn thấy ta giống như nổi trận lôi đình từ phòng bếp ra, hướng về phía nàng mắng: “Tại sao trong tủ lạnh cái gì ăn được cũng có?”
      Lục Tiểu Phong chịu nổi rụt bả vai lại, nhưng nàng thể hiểu được trong tủ lạnh có cái gì tại sao lại khiến cho ta gay gắt như vậy.
      “Tôi chưa bao giờ ăn bữa sáng.”
      Tô Trí Nhược trợn mắt nhìn ta trừng trừng, cuối cùng mắng câu TMD (câu chửi tục của TQ), tiếp theo chạy về phỏng ngủ đeo kính râm, cầm cái chìa khóa xe ra ngoài ăn sáng.
      Trước khi , chỉ vào cái mũi Lục Tiểu Phong : “ kia, tối hôm nay chúng ta cần phải chuyện.”
      Lục Tiểu Phong suy nghĩ nát óc, nhưng mà nghĩ mãi cũng vì sao người này có thể có cách ăn mặc như chó đội lốt người, có thể có những lời cử chỉ hoàn toàn trái ngược, ràng là sói đội lốt cừu, thô lỗ văn minh đạt tới cực điểm. (đoạn này k hiểu lắm, có thể ý của chị ấy là đẹp zai mà thô lỗ)
      Người đàn ông như vậy có thực là cảnh sát , ràng đúng là tên lưu manh.
      Lục Tiểu Phong vỗ vỗ cái trán trở lại giường, nàng cần phải ngủ giấc để ứng phó với trận chiến ác liệt buổi tối.
      Tô Trí Nhược mở cửa xe thể thao ra tản bộ vòng, nghĩ tới trong túi cực kì khó xử, cho nên đành phải tới cửa hành đồ ăn nhanh 24h mua cái sandwich ăn. Cuộc sống trước mắt với là bất đắc dĩ, vì cỗ xe bảo bối dưới mông đít này, đem tiền bao nhiêu năm tích góp ra xài hết. Và vì muốn mụ già ở nhà kia bắt được nhược điểm của , lấy phần giúp đỡ từ gia đình.
      Nhưng mà, cách cuối tháng lĩnh lương còn hơn nửa tháng, trong túi chỉ còn lại hơn năm trăm đồng, nếu đem năm trăm đồng đưa cho người đàn bà kia, nghèo rớt mùng tơi. Đừng là tiền xăng, tiền cơm đều có, còn có tiền điện thoại, tiền giải trí…
      Tô Trí Nhược vô cùng căm phẫn lái xe vào trong cục, vừa vào cửa rất nhiều người thấy người có mùi thuốc súng cùng vị hay ho gì.
      “Ui, lại có ai dám tìm chọc giận vậy, Cường ca?”
      Tô Trí Nhược đem cánh tay Ma Thú khoát vai kéo xuống: “Tôi hỏi có phải cái miếu gì đó ở đường Tây Sơn rất linh nghiệm ?”
      Ma Thú cợt nhả chạy đến trước mặt : “Nha… Như thế nào, muốn cầu xâm nhân duyên sao?” (kiểu xin quẻ)
      “Biến, cậu mới nên cầu xâm nhân duyên, lão tử tuấn tú lịch , cần cầu cái xâm kia làm gì?” muốn đến cầu cái xâm tài vận.
      Văn Nam cầm ly cà phê tới : “Đừng ngồi đó đờ ra nữa, Nghiêm Đội* trực tiếp tới văn phòng của ông ấy.”
      (*): Nghiêm Đội là Nghiêm Đội trưởng, tên là Nghiêm Chính
      “Tôi?” Tô Trí Nhược lập tức nhíu mày, nhớ hai ngày này nhận được lời trách cứ nào a.
      từ từ đến trước văn phòng Nghiêm Đội, gõ cửa, bên trong vang lên thanh có chút nghiêm túc: “Vào .”
      Tô Trí Nhược điều chỉnh sắc mặt, đẩy cửa vào.
      “Lão Đại, tìm tôi?”
      Nghiêm Đội cũng chẳng liếc nhìn cậu ta lấy cái, trực tiếp chỉ chỉ tới trước mắt : “Ngồi .”
      Nghiêm Đội Nghiêm Đội, quả nhiên phụ lòng cái tên của ông ấy, bộ dạng nghiêm túc, làm việc lại càng nghiêm túc.
      “Lão Đại, tìm tôi có chuyện gì? Gần đây tôi rất biết điều, hoàn toàn có nhận được lời trách cứ nào.”
      Nghiêm Đội cười khẽ chút: “Cậu cứ nghĩ tới tiền đồ như vậy, chỉ lo có bị trách cứ hay ? Bộ dáng này của cậu chỉ sợ cách thần tượng của mình ngày càng xa…”
      Tô Trí Nhược phục : “Khi nào tôi lại nghĩ tới tiền đồ, mỗi ngày tôi đều luyện bắn súng, mỗi ngày nghĩ đến phá đại án mà.”
      “Vậy sao? Vậy là tốt, vụ án hai ngày trước cậu đem nó làm cho xong .”
      Tô Trí Nhược vui mừng phen: “Vụ án gì thế?”
      Nghiêm Đội ném cho cậu ta tập tài liệu: “Gần đây nhà ga bên cạnh xuất ổ nhóm tội phạm, chuyên trộm cắp, hai ngày gần đây càng lúc càng ngang ngược, cướp đoạt ngay giữa ban ngày, cậu dẫn người bắt bọn chúng.”
      Tô Trí Nhược nhìn tập tài liệu nửa ngày lời nào.
      Nghiêm Đội nhìn thấy lão đại phía đối diện kia xem ra mặt mất hứng hỏi: “Làm sao, có vấn đề gì à?”
      “… Cũng phải là vụ án lớn gì, vẫn là vụ án cái người đàn bà kia…” Vặn vẹo nửa ngày, Tô Trí Nhược câu hàm hồ.
      Nghiêm Đội vỗ mạnh bàn: “Đố khốn, bình thường cậu chỉ biết luyện súng luyện súng, kỹ thuật bắn súng lại để cho cậu có thể cũng cũng chú trọng tích lũy kinh nghiệm phá án có ích lời gì, ngộ nhỡ gặp phải vụ án lớn tôi thấy cậu chút cũng có tác dụng gì.”
      Tô Trí Nhược mồm mép co giật, sắc mặt tốt, rốt cuộc chua chát câu: “Tôi hiểu, tôi làm.”
      “Đề cao hiệu quả, nhưng cần đánh rắn động cỏ.”
      biết.”
      Tô Trí Nhược vừa ra khỏi cửa, Nghiêm Chính bỏ bút xuống tựa lưng vào ghế lâm vào trầm tư.
      Đứa trẻ này, khi ông vẫn còn làm ở trường cảnh sát lập tức chú ý tới cậu ta. Lộ ra bộ mặt trắng nõn rất tuần tú, tuy rằng trong văn phòng rất nhiều nữ cảnh sát thích khen ngợi cậu ta xinh đẹp, nhưng bất kể như thế nào cậu ta cũng khiến ông lấy làm kinh hãi. Gia đình phía sau vô cùng giàu có, điều kiện bản thân cũng rất tốt, chỉ là đứa trẻ được nuông chiều từ bé như vậy rốt cuộc lại chọn ghi tên làm cảnh sát.
      Ông cũng từng hỏi vì sao cậu ta lại làm cảnh sát, như vậy rất vất vả, khi đó đứa trẻ Tô Trí Nhược này trả lời cậu ta muốn có thể trở thành người đàn ông nổi tiếng, còn nữa chính là muốn vào công ty của nhà mình, phiền phức.
      Sau khi tốt nghiệp Tô Trí Nhược nhiều lần được bố trí công tác nhưng vẫn chưa được vào đội phòng chống ma túy mà cậu ta mong uốn nhất. Tại sao lại là đội Phòng chống ma túy, bởi vì nơi đó có thần tượng của cậu ta —— Mông Sa. (mông sa nghĩa là che mặt)
      Khi còn ở trường cảnh sát Tô Trí Nhược chính là tay súng thiện xạ bất bại, kỹ thuật bắn súng chính xác, nhưng như thế nào cậu ta cũng phá được kỉ lục của người, người đó chính là Mông Sa, là nữ cảnh sát huyền thoại. Khi Tô Trí Nhược vẫn ngồi giảng đường, Mông Sa là nhân vật nòng cốt của đội phòng chống ma túy, lúc ấy Nghiêm Chính mới là đội phó đội phòng chống ma túy, có quen biết với Mông Sa, ấy cũng là đệ tử rất đắc ý của Nghiêm Chính. Vốn muốn giới thiệu cho Mông Sa quen biết với Tô Trí Nhược, nhưng bởi vì có chuyện ngoài ý muốn làm cho hai người vĩnh viễn có duyên gặp mặt. Đến nay Tô Trí Nhược vẫn rất sùng bái Mông Sa, bởi vì có thể trở thành nữ cảnh sát có thuật bắn súng như thần , lại còn có những tích phá án làm cho người ta phải kinh ngạc, đúng là dễ. Mông Sa tách khỏi ngành tuy rằng đáng tiếc, nhưng lại có thể nhìn thấy đứa trẻ này quá khôn ngoan, đôi khi tính tình còn tương đối tỏ ra là ông lớn, thậm chí vi phạm quy củ từ từ trưởng thành, ông vẫn thấy vô cùng vui mừng.
      Cho nên, khi ông được điều đến làm đội trưởng đội hình cũng đem Tô Trí Nhược điều đến làm cấp dưới, nay trở thành người đàn ông nên để cho ong thất vọng.
      Nhưng mà, bởi vì rất muốn làm nên chuyện lớn ngược lại che mắt của cậu ta, để cho cậu ta nhìn thấy được trước mắt những chuyện có ý nghĩa chút, tư tưởng của cậu ta lệch hướng cần phải có người giúp cậu ta sửa chữa lại. Đại án phải là có, nhưng mà trước mắt tâm tính Tô Trí Nhược được, nên ông mới cho cậu ta đụng vào đại án, cần phải mài giữa sức chịu đựng cùng kinh nghiệm thực tiễn của cậu ta tốt .
      Đàn ông muốn trưởng thành cần phải trải qua thất bại cùng thử thách, nhất là người như Tô Trí Nhược từ đại thiếu gia phải nếm qua bất cứ mùi vị thất bại gì.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :