1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chàng sói hấp dẫn - Phong Vân Tiểu Yêu (117) Hoàn+eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chàng sói hấp dẫn

      [​IMG]


      Tác giả: Phong Vân Tiểu

      Editor: quacauphale


      Giới thiệu nội dung:


      Theo truyền thuyết Kim Lang Vương tộc là quốc gia bị nguyền rủa, nữ nhân trở thành Kim Lang Vương phi vào đêm trăng tròn đều hương tiêu ngọc vẫn, mổ bụng moi tim, cái chết quá mức thê thảm.

      Theo truyền thuyết Kim Lang Vương là Phù Diêu song sinh, nhưng tại sao thể đồng thời xuất ở trước mặt mọi người?

      Lời nguyền ngàn năm, có bởi vì xuất của nữ tử mà thay đổi hay ?

      Nam tử , nàng chính là hoa túc làm người ta mê muội, biết rất đó là kịch độc, lại khiến cho người ta muốn ngừng mà được.

      *****

      Kim Lang Vương có tròng mắt dị màu xanh biếc, tà ác như ác ma, bên dưới mặt nạ hoàng kim là trái tim như thế nào?

      Nhị vương tử có nụ cười sáng rỡ, đơn thuần như thiên sứ, lại chỉ có thể xuất trong đêm tối, thể thấy ánh sáng mặt trời.

      Hoàng hôn ma mị, ban ngày thuần khiết, Phù Diêu song sinh, hay là ngày đêm thể?

      Ma quỷ và thiên sứ giao chiến, rốt cuộc ai mới là Chúa Tể?

      Tam vương tử có nụ cười hồ ly, sau lưng trăm phương ngàn kế mơ ước ghế Đế Vương hay là có mưu đồ khác?

      Đại tướng quân U Dạ La thần bí nguy hiểm, phong thái hào hùng, uy vũ bất phàm, nhưng mà lại cực kỳ giống người đại của nàng.

      nha hoàn nho rơi vào tình thế đứng ở đầu sóng, lại có thân thế làm cho người ta thể tưởng tượng nổi, mặc dù địa vị hèn mọn, cũng cúi đầu trước số mạng, thông minh như nàng, dũng cảm như nàng, mấy lần tìm được đường sống trong chỗ chết, nàng - tiểu nha hoàn cũng có thể lật tay làm mây úp tay làm mưa, rất nhiều người muốn nàng chết nàng lại càng phải sống.

      Nàng bằng vào trí khôn hơn người, can đảm siêu phàm và võ công gia truyền, ở nơi tràn đầy mưu, quỷ dị, lời nguyền này, giãy giụa vận mạng trong vương cung.

      Người ta tộc sói phương Bắc

      Vào lúc gió Bắc lạnh đứng ngoài cửa thành

      Mặc y phục rách nát kêu gào ngoài cửa thành

      Trong mắt nén lệ. . .

      Ta đợi ngàn năm vì sao cửa thành còn mở

      Ha ha, ‘Nha Nha’ rốt cuộc tới!​

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 24/5/16

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: Trăng biến đổi
      Edit: quacauphale

      Kim Lang Vương năm 189.

      Tối nay ánh trăng đêm rằm rất đẹp, trăng tròn treo ở chân trời, ánh nến trong tẩm cung thế nhưng được sáng ngời như ánh trăng mà nó chỉ mờ nhạt mông lung chiếu rọi loan trướng đỏ thẫm giường. Ở bên trong lư hương ba chân hai tai trong góc có khói đàn hương lượn lờ, khiến khí tẩm cung càng thêm vô cùng quỷ dị.

      Sau tiếng chiêng vang lên, trong loan trướng lên bóng dáng mông lung, cung nữ áo trắng đứng ở hai bên lập tức tiến lên, tay bé đồng loạt kéo màn che sang bên, lộ ra dung nhan tuyệt thế, trước tiên đến ngũ quan tinh sảo, vài sợi tóc dài màu vàng kim đầu tán lạc vai cũng đủ kinh thế hãi tục, nhan sắc thấy trong đêm tối, nam tử ngước mắt lên, đôi tròng mắt màu xanh biếc liền đập vào mi mắt, đó là màu xanh biếc tuyệt đẹp, giống như liễu lúc đầu xuân, lại giống như màu xanh biếc trong hồ hoà nhập với nước tuyết, long lanh, chỉ liếc mắt cái là có thể làm cho người ta hãm sâu thể tự thoát ra được.

      Nam tử có số tuổi lớn, chỉ mười ba mười bốn tuổi, con ngươi mị màu xanh biếc chuyển động thậm chí còn lộ ra vẻ ngây thơ mà người thường dễ phát giác.

      Lúc này người nam tử có áo, lười biếng ngồi ở đầu giường, sắc mặt từ từ bao phủ lên tầng ửng hồng, giống như bị tình dục khốn nhiễu, nửa hí mắt màu xanh biếc, khóe môi nở nụ cười, giống như hồng mai trong tuyết mùa đông, tràn đầy sức sống.

      ", gọi Thái tử phi, ta muốn nàng!"

      Hai vị thị nữ vừa nghe, vội vàng quỳ mặt đất: "Thái tử, Hoàng hậu dặn dò. . . . . ."

      ", phải gọi, tối nay ta chỉ muốn nàng ta!" Nam tử thuận theo, hơi uốn éo người ở giường tơ vàng, có chút làm nũng, mặt càng lộ ửng hồng, trong giọng tự chủ tăng thêm mấy phần mị hoặc.

      Thị nữ vừa nghe, hai người đều bởi vì lời lớn mật của nam tử mà có chút e lệ, thấy nam tử kiên quyết, vì vậy vội vàng lui ra ngoài.

      Nam tử xoay mặt, giống như lấy được trân bảo hiếm thấy, cười non nớt, xinh đẹp.

      Cửa cung mở ra, chỉ nghe hồi tiếng vang leng keng của chiêng, nữ tử cất bước đến, tiến gần ánh đèn màu vàng mới nhìn cũng chỉ là nương mười hai mười ba tuổi mà thôi, mặt lại có quyến rũ của nữ nhân, bóng dáng thướt tha, con mắt trong veo, trang điểm lộng lẫy, trang phục xa hoa. Chậm rãi đến gần, chiêng kêu leng keng, cứ thế dịu dàng đến trước mắt nam tử.

      Nữ tử nâng lên nụ cười, dí dỏm mà đắc ý, nàng múa nửa canh giờ ở ngoài điện, chính là muốn cho gọi nàng vào cung.

      Trong con mắt xanh dị sáng loáng, tay kéo nữ tử lên giường hẹp, đôi bàn tay cơ hồ vê thân thể mảnh mai của nữ tử vào trong lòng, giọng vội vàng, hô hấp mơ hồ có chút nặng nề: "Vân nhi, ngươi rốt cuộc tới? Ngươi cũng biết, ta rất nhớ ngươi, nhớ ngươi! Hoàng cung này quá ngột ngạt, ta. . . . . ." Nam tử vừa lẩm bẩm càu nhàu vừa ôm nữ tử đến giường.

      "Minh nhi, mẫu hậu là vì tốt cho ngươi, ngươi. . . . . ." Nữ tử tên gọi Vân nhi hơi run , tay bé bị nam tử nắm chặt, mặt trẻ trung ngượng ngùng. Nàng ngừng ưỡn ẹo thân thể, trộm nhìn , nam tử vội vã như vậy nàng lại chưa từng thấy qua, mắt phượng chống lại cặp mắt sáng loáng kia, trong lòng của nàng thế nhưng tự chủ ớn lạnh, tròng mắt màu xanh biếc càng lộ vẻ dị, giống như mang theo ma tính khiến nàng hãm sâu vào trong đó.

      Bàn tay nam tử nắm chặt tay bé của nàng, cả người nàng run lên, hai mắt khẽ nheo lại, mặt mang theo mong đợi, lòng bàn tay mềm mại chậm rãi men theo đường cong đẹp đẽ của mu bàn tay nam tử, môi đỏ mọng khẽ nhếch.

      Nữ tử hết sức dụ hoặc khiến khó có thể tự chủ, gầm tiếng, sức mạnh giống như bộc phát ra từ trong thân thể, khiến cho ôm lấy nàng vào trong ngực, môi mỏng nóng bỏng di chuyển từ lông mi dài khẽ run xuống dưới, khẽ cắn chóp mũi thanh tú, sau đó là môi cùng môi triền miên cọ sát lẫn nhau.

      Trăng tròn vành vạnh xuyên qua song cửa sổ chiếu rọi phần lưng hơi cong của nam tử, quần lót sợi tơ tằm phát ra ánh sáng trắng loá, làm cho người ta nhìn có chút rùng mình.

      "Keng keng. . . . . ." Thanh gõ mõ điểm canh truyền đến, chính là giờ tý, đêm khuya yên tĩnh, trời, ánh trăng càng thêm sáng quỷ dị, chiếu sáng cả vùng đất.

      "Minh. . . . . ." Đầu lưỡi dịu dàng bỗng khuấy đảo mãnh liệt ở trong miệng nàng, nữ tử kiềm hãm được phát ra tiếng kêu sợ hãi, nàng đột nhiên cảm thấy rợn cả tóc gáy và cảm giác buồn nôn, người nam tử giống như mang theo mùi tanh của dã thú, vừa gay mũi, vừa nguy hiểm.

      "Minh nhi!" Nữ tử chán ghét quay đầu ra, muốn đẩy nam tử ra, lại chạm tay vào bộ lông rậm rạp.

      Tay của nữ tử cứng đờ, đầu nam tử kề sát vào mặt nàng hôn, tay của nàng chạm vào sống lưng nam tử, nhưng tại sao. . . . . . Cảm giác xa lạ mặt càng ngày càng ràng, hô hấp nóng bỏng phun mặt nàng đầy mùi máu tanh, làm cho nàng muốn nôn mửa, nàng run rẩy mở mắt ra, trong mắt là. . . . . .

      "A!" Ánh trăng quỷ dị rốt cuộc bị tiếng kêu sợ hãi tê tâm liệt phế hung hăng xé rách, thị nữ tiến vào trong điện, tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên càng kinh khủng hơn, cửa gỗ chạm khắc, vũng máu tươi bắn lên, tạo thành bức tranh vẩy mực kinh hồn bạt vía, họa lên bóng quỷ.

      "Chuyện gì xảy ra?" Hậu điện, người con nghe tiếng mà đến, thanh vô cùng lo lắng.

      Còn chưa tiến vào tẩm điện, gió thoáng qua, mùi máu tươi nồng đậm trong điện xông tới mặt, toàn thân nữ tử cứng đờ như muốn ngã mặt đất.

      "Hoàng hậu nương nương." Cung nữ sau lưng lập tức nâng nàng lên.

      "Các ngươi xuống trước . . . . . . Nhất định là có cung nữ chọc Minh nhi. . . . . ." Nàng dừng lại, sắc mặt xanh mét, phất tay cái, đuổi lui ra, ngồi thềm đá trước điện, ngẩng đầu, ánh mắt oán hận bắn về phía vầng trăng cong sáng rực kinh người, bất lực nhìn ngắm.

      Sau canh giờ, trong tẩm cung rốt cuộc khôi phục yên tĩnh, nữ tử nghiêng ngả mấy cái, muốn đứng lên, lại bởi vì thân thể tê cứng mà ngã ở thềm đá, nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại, giọt lệ lại xuống ở bậc thang bằng đá, giống như đoá hoa nở rộ.

      "Tại sao. . . . . . Tại sao cố tình là ngươi? Minh . . . . . ." Tay bé của nữ tử đánh mạnh xuống thềm đá, thềm đá bị máu tươi nhuộm đỏ.

      "Mẫu hậu. . . . . ." Nam tử phát ra giọng mê sảng, trong con ngươi mỹ lệ màu xanh biếc phát ra ánh sáng lạnh lùng u ám, chứa hơi thở tử vong, tản ra cảm giác bị áp bức làm cho người ta hít thở thông.

      Bóng đêm mờ hơn, ánh trăng phía chân trời toả ra chói lọi, bóng loáng như gương, lại đột nhiên giống như bị trời cắn nuốt, bao phủ lên tầng u.

      Công nguyên năm 2009

      Sắc trời u, Liễu Nha mặc chiếc váy dây vuốt mắt ra khỏi phòng: "Bà nội, đêm qua bà nhìn thấy nhật thực toàn phần rồi sao?" Chạm mặt là đôi bàn tay hiền lành rơi vào đầu : "Dĩ nhiên, ai bảo cháu cứng đầu cứng cổ, cho cháu 13 giờ, cháu cố tình ngủ thiếp !"

      "Ưmh. . . . . . sao, tan học về cháu lên mạng xem, chừng có người quay lại!" Liễu Nha ngước mắt, khuôn mặt nhắn lớn chừng bàn tay, lời nhõm vô cùng tương xứng với gương mặt, đôi mắt giống như mèo con nhút nhát e lệ, biểu tình vô cùng buồn bã, giống như xã hội cũ cực kỳ ác độc, giống như tiểu tức phụ bị người ta ăn hiếp, chỉ liếc mắt cái, cũng kích thích người ta muốn che chở.

      khuôn mặt nhắn cực kỳ buồn bã treo bốn chữ tôi rất đáng thương, cũng chính là vẻ mặt như thế, đều khiến các ông cụ bác thiện lương hỏi thăm.

      ra thân thế của Liễu Nha rất đáng thương, từ biết cha mẹ là ai, là đứa bé bị vứt bỏ, nhưng mà được bà nội nhận nuôi, lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

      Bà nội là nhà thiên văn học, cuộc sống coi như giàu có, cho Liễu Nha tất cả mong muốn, nhưng lại rất bảo thủ, cấm Liễu Nha đương.

      "Bà nội, cháu học đây!" Liễu Nha hô to tiếng, bà nội có lên tiếng, lấy làm lạ, liền nhìn thấy di động bàn, hoá ra bà nội sớm quay lại cảnh nhật thực toàn phần tối hôm qua giúp rồi.

      "Cảm ơn bà nội!" hô to lần nữa, tung tăng như chim sẻ nhảy ra cửa chống trộm, đem di động đặt ở trong túi, định buổi tối xem với bạn tốt Khả Phong.

      Tan lớp, bạn tốt tiểu Lộc kéo Liễu Nha thần thần bí bí đến nhà vệ sinh nữ, nhìn sang chung quanh người nào, rỉ tai với Liễu Nha.

      "Oa? thể nào? Các cậu chỉ quen biết ba ngày mà thôi. . . . . . Nhanh như vậy?" Liễu Nha giật mình nhìn chằm chằm mặt hạnh phúc của tiểu Lộc, lắc đầu cái có chút đồng ý.

      "Nhanh? Là chậm có được hay ? Cậu hỏi thử xem, nữ sinh lớp chúng ta còn có ai có bạn trai, chỉ có cậu thôi đó! Khả Doanh bởi vì mặt cậu như tiểu tức phụ, nên quy ra, ai thích. . . . . ." Tiểu Lộc giương mắt nhìn .

      Liễu Nha ngẩn ra, "Tớ làm thịt cậu ấy!" Vung quyển sách lên, liền muốn xông ra quyết đấu với Khả Doanh xấu sau lưng.

      Bởi vì thân thể yếu đuối, cho nên Liễu Nha mới luyện võ, mặc dù thể tham gia tranh tài gì, lấy danh hiệu vua gì đó, nhưng thân thể linh hoạt, tay chân có lực, trong hội võ thuật hiếm có đối thủ, dạy dỗ cái kẻ lung tung như Khả Doanh như đĩa đồ ăn.

      "Được rồi được rồi, ra tớ biết , có rất nhiều bạn nam thích cậu, nhưng bởi vì cậu có vấn đề. . . . . . Liễu Nha, chẳng lẽ cậu muốn độc cả đời sao?" Tiểu Lộc kéo , khẽ thở dài, thuận tiện chỉ chỉ trái tim Liễu Nha.

      Liễu Nha có bệnh tim bẩm sinh, có lẽ cũng bởi như thế mới có thể bị cha mẹ vứt bỏ, nhưng có nghĩ đến, bệnh của cậu theo tuổi tác lớn lên, trở nên phức tạp hơn.

      thể , càng thể kết hôn, có ai tiếp nhận tình kiểu Platonic? Càng bởi vì như thế, tim càng khát vọng.

      "Chỉ là, sức mạnh của tình rất vĩ đại." Tiểu Lộc dừng lại, như có điều suy nghĩ nhìn Liễu Nha cái, lắc đầu, tựa như thương hại vỗ vỗ khuôn mặt nhắn mà ai gặp cũng thương của ấy rồi ra cửa.

      Trong lòng tức giận xông lên, lấy điện thoại di động a gọi điện thoại cho Khả Phong, tối nay, cho dù chết Liễu Nha cũng nhất định phải ra ngoài, khuôn mặt tuyệt đỉnh làm người ta thương đột nhiên biến thành vẻ mặt hung ác, hai bàn tay bé nắm chặt thành quyền.

      Mười giờ tối, nhà Khả Phong.

      Hai bàn tay bé run rẩy đặt ở trong bàn tay người con trai, Liễu Nha bị sợ đến dám mở mắt, quen biết Khả Phong từ tiểu học, bây giờ học đại học năm nhất rồi, hai người còn duy trì quan hệ trong sạch, cho đến tuần sau, Khả Phong rốt cuộc phá vỡ trầm mặc tỏ tình với Liễu Nha, hai người mới bắt đầu kéo kéo tay, dạo phố, xem phim, bắt đầu tiết mục thương lỗi thời, chỉ là đối với cầu tối nay của Liễu Nha, Khả Phong cũng có chút luống cuống.

      Khả Phong thâm tình nhìn trong ngực, đóng chặt mi mắt, lông mi thon dài giống như con bướm trong trận gió lớn mà nhàng run rẩy, mang theo vô tận xót thương, để cho mê loạn, ma mị hấp dẫn . Mùi thơm của đôi môi đào, thấm tầng nước mỏng, giống như đào mới hái làm cho người ta thèm dãi. . . . . . Đôi môi run rẩy, hô hấp trở nên dồn dập, dục vọng cũng xa lạ bị đốt lên.

      Đây phải là lần đầu tiên, khát vọng thình lình xảy ra từng chút tan ra tiến vào máu, xuyên qua tứ chi cùng trái tim. do dự, trong lòng cực kỳ rối rắm, muốn , lại sợ tổn hại . Liễu Nha, vẫn luôn , trông thấy liền muốn bảo vệ tốt, nhưng tim Liễu Nha . . . . . . Nếu như muốn lựa chọn, thà cùng Liễu Nha tiến hành tình Platonic.

      "Phong, yên tâm , từ em luyện võ, võ công mạnh, chịu đựng được sức ép!" Liễu Nha ngừng dùng tầm mắt thúc giục, thuận tiện bỏ băn khoăn của Khả Phong. chủ động đưa tới cửa thưởng thức, tại sao nụ hôn trong truyền thuyết lại chậm chạp rơi xuống?

      "Liễu Nha, em. . . . . ." Khả Phong do dự, lại đột nhiên bị kéo đầu xuống, môi đào của chậm rãi tiến lên, Khả Phong ngẩn ra, trong mũi, bắt đầu khởi động, dinh dính ẩm ướt phải phun trào ra, rên rỉ liên tiếp bật ra trong môi Liễu Nha, hô hấp nóng rực đốt lẫn nhau.

      Hô hấp từ từ bình ổn, Liễu Nha nghiêng đầu ra thở từng ngụm, chuyển con mắt, trong máy vi tính bên cạnh, video bà nội thu nhật thực toàn phần lặng lẽ phát.

      Vào lúc Khả Phong ôm lên, luồng ánh huỳnh quang nhức mắt từ LCD máy tính bắn ra, trong óc lại đột nhiên có cái gì bung mở, thân thể giống như bị gió thổi, nhàng bay.

      "Liễu Nha!" Bên tai truyền tới tiếng la lớn sợ hãi của Khả Phong, muốn mở mắt, nhưng mí mắt nặng, nặng. . . . . .

      Xa xa, giống như nghe được tiếng sói hú. . . . . .

      Trong máy vi tính, vừa đúng lúc xảy ra nhật thực toàn phần.
      Last edited by a moderator: 10/4/16
      Nhiên Nhiên thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2: Người Thanh Quán

      Đầu đau muốn nứt ra, thân thể giống như bị sức mạnh nào đó bổ xẻ, đau nhức cùng tê dại chậm rãi lan tràn tới tứ chi, thân thể khó chịu khiến Liễu Nha kiềm hãm được thét chói tai, sau lưng đau rát, chóp mũi giống như có máu trào ra.

      Mi mắt hơi rung rung, hàm răng cắn chặt môi đào, Liễu Nha đột nhiên cảm thấy hoàn cảnh chung quanh khác thường. Trừ mùi máu tanh như có như ra, mùi u ẩm ướt là chủ yếu, mùi nấm mốc nồng nặc xông thẳng vào mũi . Sau khi chuẩn bị tâm lý tốt, chậm rãi mở mắt, nhưng mà giây kế tiếp, mẹ ơi, Liễu Nha hét lên tiếng, thân thể lập tức lui về phía sau, nhưng có điều vết thương chồng chất sau lưng đột nhiên tiếp xúc với sàn nhà lạnh như băng, đau đến khóe miệng co rút mãi.

      Năm đại hán vạm vỡ đứng trước mặt, vẻ mặt trầm hung hãn cười lạnh, trong tay người trong đó còn nắm roi da thước, ánh nến vàng mờ nhạt chiếu rọi cái bóng bọn hắt lên khuôn mặt nhắn của Liễu Nha, giống như năm ngọn núi lớn đáng sợ.

      Chỉ liếc mắt cái, Liễu Nha có thể khẳng định mình bị bắt cóc, nơi này phải phòng của Khả Phong, càng phải là giường tràn đầy ấm áp cùng tình ý, mà bốn phía đen như mực, đống củi đốt lung tung, ánh nến vàng chỉ có thể chiếu sáng nửa gian căn phòng, còn dư lại mảnh đen như mực núp ở trong bóng đêm cắn người.

      Có phải đây là cơn ác mộng hay ? Từ sống cùng bà nội, gia cảnh cũng giàu có, tại sao muốn bắt cóc ? Liễu Nha ổn định tâm trạng, lại ngước mắt nhìn sang năm đại hán vạm vỡ hung thần ác sát trước mắt, đột nhiên nhắm mắt lại.

      Giống như là cố ý cho Liễu Nha biết giấc mộng này chân , khi mở mắt ra lần nữa, người đàn ông chợt tiến tới trước mặt của Liễu Nha, hai mắt đục ngầu nhìn chằm chằm, người người đàn ông có mùi khó ngửi truyền tới, thiếu chút nữa khiến xỉu đất, trời ạ, sao nằm mơ cũng có mùi chứ? loại dự cảm xấu tập kích trái tim yếu ớt của Liễu Nha.

      "Nàng ta bị sợ đến ngu sao?" Nam tử sáp đến gần bỗng xoay người lại hỏi đồng bọn, thanh thô lỗ giống như sét đánh đâm vào làm đau màng nhĩ của .

      Đau? Liễu Nha mở mắt ra lần nữa, lần này, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi, phải là mơ? cúi đầu, quần áo người đủ che thân, còn phân biệt đây là quần áo màu vàng nhạt, từng tầng áo khoác lụa cùng màu mỏng như cánh ve, làn váy được thêu hoa văn uyên ương nghịch nước tinh xảo bằng sợi tơ màu vàng.

      Tay bé vô lực nắm lấy vật liệu may mặc trơn mềm, hoa văn thêu tinh xảo có lồi có lõm tiếp tục khiến cảm thấy chân . cố sức nheo mắt lại, muốn nhìn bài bố trong phòng, nhưng người đàn ông sau lưng đột nhiên sáp đến: "Ngươi xem, nào có ngu, vẫn còn biết sợ đó chứ! Ta thấy chúng ta cần lôi thôi nữa, lãng phí quá nhiều thời gian, trễ nữa, mụ mụ mắng!" Nam tử mở miệng , lạnh lùng phất roi da trong tay, roi mềm chạm nước, thanh phập phập kinh người vang lên ở giữa khoảng .

      Roi mang theo tiếng gió bén nhọn quật vào khuôn mặt nhắn của Liễu Nha, hồi đau rát truyền đến. "Các người. . . . . ." Liễu Nha kinh sợ co rụt thân thể về phía sau, sau lưng lại đột nhiên bị bàn tay nắm chặt eo thon của .

      "Tiểu Tam Tử, đối đãi với người Thanh Quán lầu Hợp Hoan của chúng ta nên khách khí chút, ta tới đây!" Nam nhân phía sau chợt nắm eo thon của , mặt to đầy mùi tỏi tiến gần lên.

      Liễu Nha chán ghét xoay mặt, tay bé đột nhiên nắm lấy roi của nam tử, lạnh lùng căm tức nhìn bọn họ. "Các người muốn làm gì?"

      thôi kinh ngạc, nhận tình thế trước mắt, ngược lại biểu vô cùng tỉnh táo.

      "Làm gì? Đương nhiên là giúp ngươi tẩy não rồi, điều kiện của Đỗ lão gia tốt như thế mà ngươi cũng muốn, xem ra là thích chúng ta, yên tâm , chúng ta đánh đủ rồi, tại thương ngươi tốt!" Nam nhân quệt cái mông đầy mảnh vá tiến đến gần, Liễu Nha chán ghét nhắm mắt lại, hướng bộ vị quan trọng của nam nhân kia đạp cước mạnh.

      "Á!" Nam tử kêu rên tiếng, nằm đất, dám tin nhìn chằm chằm Liễu Nha: "Con quỷ , ngươi lại dám phản kháng, huynh đệ đâu, xem ra từng người tới là được, chúng ta cùng tiến lên!" vung tay lên, bốn nam nhân mang theo nụ cười dã lang nhào lên.

      "Xoẹt." Quần áo rách rưới người vang lên thanh kỳ lạ, đáng chết, vải vóc cổ đại này bền chắc sao? Xé ra liền rách?

      "Ta khuyên các người hãy ngoan ngoãn thả ta , cẩn thận ta khách khí!" Liễu Nha loạng choạng đứng dậy, cố kiềm nén đau nhức người. Bây giờ nhìn lại, từ tu luyện võ công Trung Quốc, rốt cuộc cũng có công dụng!

      "Ha ha, khách khí? Vậy càng tốt, mấy huynh đệ ta đều thích nữ nhân mạnh mẽ!" Bốn nam tử cười như sói nhào tới. Liễu Nha bình tĩnh, vung chân ra đá làm nam nhân đứng mũi chịu sào ngã nhào ở mặt đất, sau đó thụi khuỷu tay ra sau, hung hăng đụng vào bụng người nam nhân khác, bên trái tên, đấm quả đánh sưng mắt của , còn dư lại , bay người lên, đôi chân xoạc ra, hung hăng kẹp cổ té xuống đất.

      Năm nam nhân bị Liễu Nha đánh tan tác, nằm thẳng đất.

      Lưu loát vỗ vỗ tay bé, cước đạp ở bụng nam nhân, học Lý Tiểu Long chun mũi dí dỏm, cái miệng nhắn nhếch lên: "Hừ, muốn chiếm tiện nghi của lão nương hay là muốn mua cái quần mới trở lại trước hả?"

      "Thanh Thanh, Thanh Thanh, ta tới cứu ngươi đây!" Cửa phòng đột nhiên bị người gõ mạnh, giọng nữ dễ nghe ngừng gào thét, "Lão Ngũ, cho phép các ngươi động đến Thanh Thanh, ta với Ngư mụ mụ, ta chuộc thân cho Thanh Thanh, về sau để cho nàng làm nha hoàn, tiếp khách! Các ngươi có nghe hay , nhanh mở cửa ra!"

      Nam nhân tên là lão Ngũ chính là kẻ mới vừa bị Liễu Nha đá trúng bộ vị quan trọng, kêu thảm thiết, chỉ lo hừ hừ, nào còn đồng ý.

      Liễu Nha bị tiếng gõ cửa làm cho hoảng sợ, tiến lên mở cửa ra, người bị kéo vào bên trong vòng tay ấm áp, giống với mùi ẩm ướt oi bức tanh hôi trong phòng, là hương son phấn mát lạnh, khiến muốn buông ra.

      "Ah?" Nữ tử ôm Liễu Nha phát ra tiếng kinh ngạc, sau đó nhanh chóng kéo Liễu Nha ra: "Thanh Thanh, bọn họ làm sao có thể. . . . . ."

      Ánh trăng sáng chiếu rọi mặt nữ tử, nữ tử rất đẹp, xác thực là vô cùng tinh xảo, đôi mắt xếch hẹp dài chứa phong tình mê người, giấu trong đó là tình ý, mũi dọc dừa cong lên hơi theo phương Tây, xinh đẹp nhất vẫn là đôi môi đỏ mọng, môi đầy đặn xinh đẹp, làm cho người ta mộng tưởng, vóc người và khéo léo được bao bọc bởi lớp áo màu vàng nhạt, phía dưới là váy vân đậm nhạt đồng nhất.

      Lần này Liễu Nha chẳng những thấy nữ tử xinh đẹp, còn nhìn trang phục của nữ tử, đây chính là cổ trang chính cống!

      Chẳng lẽ xuyên qua rồi hả? Liễu Nha nhìn cây liễu ngoài cửa phòng và kiến trúc cổ đại rồi ngơ ngẩn.

      "Tiểu Đề Tử, ngươi lại dám động thủ đánh chúng ta. . . . . ." Lão Ngũ kêu thảm bò dậy, hung hăng mở miệng.

      Nữ tử vừa nghe, lập tức giấu Liễu Nha ở sau lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ở trước mặt lão Ngũ: "Ta rồi, Ngư mụ mụ đồng ý với ta, về sau Thanh Thanh là nha hoàn cận thân của ta, các ngươi còn dám động vào đầu ngón tay của nàng, ta lấy mạng của các ngươi!"

      Liễu Nha vừa nghe, bỗng sinh cảm tình tốt đẹp đối với nữ tử này, mặc dù biết vì sao đến nơi này, tại sao lại bị nữ tử xa lạ gọi là Thanh Thanh, nhưng ít nhất, nữ tử là mỹ nhân, cũng là người tốt!

      Lời của nữ tử giống như rất có uy nghiêm, "Dạ dạ dạ!" Lão Ngũ vội vàng đáp ứng, cũng dám dọa nạt nữa.

      " thôi, Thanh Thanh, ta đổi bộ y phục khác cho ngươi!" Nữ tử lôi kéo Liễu Nha xoay người lại rời .

      Được nữ tử nhắc nhở, lúc này Liễu Nha mới nhìn xuống phía dưới, nhất thời hận thể trở lại đá cho năm nam nhân kia thể muốn nữ tử được nữa, người của nàng đầy vết máu loang lổ, nhìn cái cũng biết bị người ta ngược đãi tàn bạo.

      Vào phòng, nữ tử vừa bôi thuốc cho Liễu Nha, vừa ngừng càu nhàu: "Thanh Thanh, phải sợ, chúng ta nhất định chạy trốn ra ngoài, ngươi là người Thanh Quán bị phá trinh, ta cũng làm hoa khôi mãi, ngày nào đó chúng ta trốn !" Nữ tử ngừng tay, như đinh chém sắt.

      Người Thanh Quán? Vậy phải là kỹ nữ trong kỹ viện chưa bắt đầu tiếp khách sao? Mẹ ơi, người ta xuyên qua phải công chúa chính là tiểu thư, mỹ nam trai đẹp cả sọt, tại sao số mạng của khổ như vậy, xuyên làm người Thanh Quán, hơn nữa còn thiếu chút nữa bị giày xéo luân phiên! ?
      Last edited by a moderator: 29/4/15
      Nhiên Nhiên thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3: Trốn

      Đợi nữ nhân dài dòng thay trang phục mới cho Liễu Nha xong, nàng cũng hỏi thăm kha khá về chuyện của nữ tử mà mình nhập vào, chủ nhân thân thể tên là Thanh Thanh, là người Thanh Quán lầu Hợp Hoan - kỹ viện lớn nhất Long thành, nguyên bản là Đỗ lão gia dùng ngàn lượng bạc mua đêm đầu tiên của Thanh Thanh, nhưng Thanh Thanh sống chết theo, lúc này Ngư mụ mụ bảo lão Ngũ dẫn đám người phá thân nàng.

      Về phần nữ tử xinh đẹp năng dông dài trước mặt chính là hoa khôi Lục Ánh lầu Hợp Hoan, là tỷ muội tốt của Thanh Thanh.

      thân y phục màu xanh nhạt vừa người, ống tay áo thêu hoa màu vàng nhạt, sợi chỉ bạc vẽ ra mấy đường vân, vạt áo gắn hàng vân màu xanh nhạt, trước ngực là vải quấn ngực màu vàng nhạt, đầu chỉ dùng cây châm khảm ngọc trai. Thân thể nhàng chuyển động quần dài lay động, ống tay áo dài, xinh đẹp ra được.

      kịp chờ đợi lấy gương ra ngó kỹ, chỉ liếc mắt cái, Liễu Nha vẫn hơi thất vọng, bởi vì mặt của Thanh Thanh thế nhưng chết tiệt có tướng đáng thương, lông mày cong cong giống như sầu bi vô tận, hơn nữa cổ có vết máu ứ đọng, lần này chân thực giống tiểu tức phụ bị ngược đãi, thể giả được!

      Nếu xuyên qua lần, dầu gì nên đổi thành khuôn mặt tuyệt thế khuynh thành chứ, tại ngay cả cơ hội chỉnh dung cũng có, cả đời nàng phải khiêng bộ mặt người thấy xót thương này khắp nơi.

      Giật khóe miệng, khóe miệng làm bộ đáng thương, nữ tử nhìn thấy vội vàng nỡ kéo bả vai của nàng qua: "Thanh Thanh, lát nữa ta có cơ hội ra cửa, đợi xe ngựa đến nửa đường, chúng ta cùng nhau chạy trốn!"

      "Trốn?" Liễu Nha ngoái đầu nhìn lại, hoàn toàn ràng tình huống lắm.

      "Tiểu thư, chuẩn bị xong chưa? Mụ mụ sốt ruột chờ rồi, bảo tiểu thư nhanh trang điểm rồi ra cửa!" Ngoài cửa truyền tới thanh lo lắng của nữ tử, Lục Ánh đứng dậy, lưu luyến nhìn sang chiếc giường nàng ngủ từ , thậm chí có chút luyến tiếc.

      "Thanh Thanh, chúng ta thôi!" Nàng ta giống như rốt cuộc hạ quyết tâm, kéo Liễu Nha ra bên ngoài.

      "Nhưng. . . . . ." Liễu Nha thể nào cự tuyệt, chỉ có thể mặc cho Lục Ánh kéo, mở cửa phòng, những tỷ muội mời chào khách khứa, oanh thanh yến ngữ, son phấn hương nồng, thỉnh thoảng kéo kéo sợi tơ sa mỏng, thấp thoáng bộ ngực sữa nõn nà ngọc nhuận, bầu ngực đẫy đà như như , tựa như giọt sương đầu xuân óng ánh trong suốt.

      Xuống lầu ra khỏi cửa chính, quay đầu nhìn lại, hóa ra đây chính là thanh lâu câu lan* cổ đại, chữ to mạ vàng, lan can gỗ lim, xa hoa ra được. Đèn lồng màu đỏ nhàng đung đưa, giống như vẫy gọi công tử đa tình, lão gia nhà giàu, văn nhân nhã sỹ vẫy quạt, mời chào thiên kim hùng hào kiệt.

      *Câu lan: nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc

      Ngoài cửa, chiếc xe ngựa tuyệt đẹp chờ, người đánh xe là hán tử tráng kiện nhất, mắt lộ ra sáng loáng, vóc người thon gầy.

      "Nhanh lên xe !" Nam tử lạnh lùng mở miệng, trong ánh mắt tràn đầy kiên nhẫn.

      Lục Ánh chuyển con mắt, lại lưu luyến liếc nhìn cái, lầu hai, có vị nữ tử mặc y phục hồng diễm khẽ dựa lan can, đưa mắt đưa tiễn.

      Ngây ngô vào xe ngựa, Lục Ánh đột nhiên nắm chặt tay bé của Liễu Nha, khá dùng sức, hình như có mồ hôi mỏng ở lòng bàn tay.

      "Lát nữa ra khỏi con đường này, ta viện cớ kêu phu xe dừng lại, ngươi cầm cái này gõ đầu làm bất tỉnh, chúng ta cùng !" xong, nàng ta lấy chày cán bột để ở bàn tay của nàng.

      "Nhưng vì sao phải trốn?" Liễu Nha có vẻ mặt hoàn toàn hiểu tình huống.

      "Thanh Thanh, ngươi bị bọn lão Ngũ doạ sợ choáng váng sao? phải tốt lắm ư, thừa dịp ta tiến cung, có người của Ngư mụ mụ theo, chúng ta cùng nhau trốn sao?" Trong lòng Lục Ánh lộp bộp, kinh ngạc nhìn Liễu Nha.

      "Nhưng ta phải Thanh Thanh." Liễu Nha ngẩn ra, vội vàng mở miệng.

      "Thanh Thanh, ngươi hãy nghe ta , ngươi cần sợ, dù sao vào cung cũng là chết, chúng ta trốn, chừng còn có cơ hội!" Nữ tử điềm đạm như vừa nãy, lắc mạnh thân thể Liễu Nha, ánh mắt vội vàng làm cho người ta sợ hãi.

      "Vào cung?" Liễu Nha mơ hồ hơn, thân thể cơ hồ cứng thành pho tượng, vừa ở thanh lâu, lại vào cung, nàng xuyên qua, phải là người Thanh Quán nho sao? Chẳng lẽ còn có bối cảnh phức tạp hơn?

      "Thanh Thanh, ngươi bị sợ đến choáng váng?" Lục Ánh sốt ruột gầm , tay lấy chày cán bột vất vả mới mang ra ngoài ôm vào trong ngực mình: "Mặc kệ như thế nào, hôm nay chúng ta nhất định phải chạy trốn, chúng ta thể vào cung!" Nàng ta chuyển con mắt, mặt vẻ mặt tràn đầy kiên quyết.

      đợi Liễu Nha làm ràng tình huống, nàng ta liền hét to tiếng: "Ai da, ai thế?"

      Người đánh xe nghe vậy lập tức quay đầu lại, vén màn che lên, Lục Ánh núp ở bên, đợi đầu của nam nhân kia tiến đến, bịch tiếng, hung hăng đánh vào đầu của nam nhân.

      Nam tử rên lên tiếng, máu tươi theo đầu chảy xuống, nhưng cũng có lập tức té xỉu, giữa ánh mắt đỏ ngầu đột nhiên tóe ra sát khí kinh người, đưa bàn tay ra, đột nhiên bóp chặt cổ Lục Ánh, mặt hằn đầy gân xanh: "Kỹ nữ nho , thế nhưng muốn mưu hại bản đại nhân!"

      Thân thể Lục Ánh đột nhiên bị đụng vào xe ngựa, nàng ta đau cơ hồ muốn ngất .

      Lục Ánh giùng giằng, ngừng quơ quơ chày cán bột trong tay, nhưng hít thở thông khiến nàng ta hoàn toàn vô lực, gỗ kia vung sống lưng nam nhân giống như gãi ngứa.

      Con ngựa vẫn còn phi nhanh, bốn phía truyền đến tiếng thét chói tai của mọi người, nam tử dường như mất bình tĩnh, bàn tay đột nhiên dùng sức, khóe môi lạnh lùng nhếch lên. Trong tròng mắt Lục Ánh tràn đầy tuyệt vọng, chày cán bột rơi xe ngựa, nàng ta gian nan chuyển con mắt, nhìn Liễu Nha hoảng sợ ngẩn ra, cắn cắn môi, khó khăn phun ra chữ: "!"

      Liễu Nha ngẩn ra, nhanh chóng nhặt lấy chày cán bột lăn xuống dưới chân, lực mạnh hướng đầu của nam nhân đập xuống, chỉ lát sau, nam nhân phịch tiếng ngã xuống khoang xe.

      Máu tươi phun ra từ gáy nam nhân, Liễu Nha cả kinh nhanh chóng vứt cây gậy qua bên, tiến lên đỡ Lục Ánh dậy: "Ngươi thế nào?"

      Lục Ánh gian nan thuận khí, trả lời, lảo đảo quỳ, lôi kéo Liễu Nha bò ra bên ngoài.

      Con ngựa điên cuồng phi nhanh ở đường, người đường kinh hoảng tháo chạy, hoàng hôn dần dần bao phủ, từng tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc.

      "Con ngựa điên rồi!" Liễu Nha kinh hô tiếng, hai người nhảy xuống từ xe ngựa phi nhanh chỉ có con đường chết, tại quan trọng nhất là khiến con ngựa dừng lại. Nàng tiến lên, ngồi ở chỗ người đánh xe, kéo dây cương trong tay nam tử qua, giữ chặt sợi dây cương, dùng hết toàn lực kéo về phía sau.

      Ai biết con ngựa chỉ hí tiếng, chạy càng nhanh hơn, sau khi đá ngã mấy người đường, thẳng tắp phóng tới hướng cửa thành, Lục Ánh ở trong xe ngựa bị ngã trái ngã phải.

      đội kỵ binh mặc áo giáp màu đen canh giữ cửa thành, thấy xe ngựa của Liễu Nha chạy nhanh đến, tướng lĩnh cầm đầu nhanh chóng xuống ngựa, đứng ở bên cửa thành, lúc xe ngựa của Liễu Nha nhanh chóng xông qua, đột nhiên bay lên xe ngựa, cánh tay của vòng qua thân thể Liễu Nha, đôi tay đoạt lấy dây cương từ trong tay nàng, lập tức giật mạnh dây cương, con ngựa điên cuồng chạy trốn giống như bị kiềm chế, hí tiếng, vó trước nâng lên cao, ngay sau đó nặng nề hạ xuống.

      Xe ngựa dừng, tiếng vó ngựa khác vang lên nhanh chóng bao vây xe ngựa của Liễu Nha đến giọt nước chảy lọt. Mỗi binh lính đều mặc áo giáp màu đen, sắc mặt của từng người đều trầm tĩnh nghiêm túc, hai mắt lộ ra lạnh lùng bén nhọn.

      "Các ngươi là ai?" Nam tử ôm Liễu Nha trong ngực lên tiếng, thanh từ tính mà thâm trầm.

      "Ta là. . . . . ." Liễu Nha mở miệng, ngước mắt, đột nhiên bị gương mặt nam tử làm cho cả kinh ra lời, lông mày chữ đao đen đậm, cái trán kiên nghị, mũi ưng tuấn, con ngươi khiếp người giống như tỏa sáng trong đêm tối, cộng thêm môi mỏng khêu gợi, tạo thành khuôn mặt nam nhân kiên cường.

      Nam tử, cực kỳ giống người nàng thương ở đại —— Khả Phong!

      giây kế tiếp, nàng đưa hai tay ra, nắm chặt áo giáp của nam tử: "Khả Phong? ... mau dẫn em rời khỏi đây, em muốn về nhà!" Nàng bổ nhào vào trong ngực nam tử, khôi giáp lạnh lẽo dán chặt khuôn mặt nhắn của nàng, càng khiến nàng cảm giác chân .

      Nam tử cau mày, vui đẩy nàng ra: "Tiểu thư, ngươi nhận lầm người! , các ngươi rốt cuộc là ai!" Lời của lạnh lẽo, xoay người nhìn sang người đánh xe chết, đáy mắt sắc bén chợt lóe lên.

      thị vệ sau lưng tiến lên, ghé vào lỗ tai rỉ tai, lạnh lùng quan sát Liễu Nha, ánh mắt sắc bén xa lạ kia làm cho nàng mới vừa dấy lên hi vọng nhất thời chìm vào đáy biển.

      phải Khả Phong, mặc dù gương mặt giống Khả Phong như đúc, nhưng phải Khả Phong, ánh mắt kia, quá xa lạ!

      Liễu Nha kiềm hãm được lui về sau hai bước, cùng Lục Ánh sau lưng ôm nhau. Ánh mắt quan sát của nam tử khiến nàng cảm thấy nguy hiểm, giống như phía trước có cái lưới lớn, chậm rãi bày ra hướng họ.

      "Là người của Huy vương gia, đưa họ hoàng cung!" Nam tử lạnh lùng mở miệng, xuống xe, đem dây cương giao cho người lính phía sau.

      "Dạ!" Binh lính nhận lấy dây cương, xoay người lại ném thi thể gã phu xe cho binh lính vác , mình khiến con ngựa quay đầu trở lại.

      Xe ngựa lại tới hướng cửa thành, Lục Ánh chậm rãi nhắm mắt lại, chỉ lẩm bẩm câu: "Nên tới, cuối cùng cũng phải tới!"
      Nhiên Nhiên thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4: Đêm trăng tròn

      Trăng sáng treo cao bầu trời, xe có người chết, hơn nữa còn do mình giết chết, Liễu Nha co rúc vào góc cùng Lục Ánh sít chặt vào nhau. Lục Ánh giọng bên tai nàng: "Nên tới, cuối cùng cũng phải tới!" Lời lẩm bẩm lộ ra vẻ quỷ dị làm người ta nhìn thấu.

      "Cái gì phải tới?" Liễu Nha chuyển con mắt nhìn nàng ta, ngũ quan kỳ dị khiến vẻ mặt nàng xem ra chẳng những mê mang hơn nữa giống như uất ức.

      Ngay cả Lục Ánh khó bảo toàn bản thân thế mà vẫn bị gương mặt điềm đạm đáng của Liễu Nha làm cho nổi lên lòng đồng cảm, nàng ta vươn tay ra kéo mạnh bả vai Liễu Nha qua: "Ngươi cần sợ, sau khi vào cung ta với quản , ngươi chỉ là nha hoàn, đưa ngươi xuất cung!"

      "Nhưng người do ta đánh chết!" Liễu Nha chỉ chỉ phu xe cường tráng, mặt duy trì vô tội.

      "Có cái gì do ta gánh, dù sao. . . . . ." Lục Ánh vỗ vỗ bả vai của nàng, lông mi đen như cánh bướm vểnh lên từ từ hạ xuống che khuất đôi mắt nhanh nhạy buồn bã.

      Liễu Nha nghe vậy cảm kích nhìn nàng ta cái, nàng ta cũng có nhìn nàng, chỉ là lẳng lặng mà ngồi, ánh trăng xuyên thấu qua màn cửa bị gió thổi bay, chiếu rọi ở mặt nàng ta, sáng tỏ như trăng, lạnh như tuyết núi, mặt nàng ta lan tràn tâm tình tuyệt vọng.

      Liễu Nha bị cảm xúc mặt nàng ta lây nhiễm, khỏi cũng che khuôn mặt nhắn: "Tỷ tỷ, chúng ta còn có cơ hội chạy trốn ra ngoài, ngươi cần nản chí!"

      Lục Ánh cười với nàng, nụ cười lại ảm đạm ánh sáng: "Ngươi biết mới vừa rồi tại sao Tướng quân có áp giải chúng ta đến quan phủ ?"

      Liễu Nha lắc đầu cái.

      "Bởi vì chúng ta là kỹ nữ bị mang vào trong cung, sớm muộn gì cũng chết!" Nữ tử than thở.

      "Chết?" Liễu Nha ngẩn ra, khỏi toét miệng cười cười, , đối với cái chết, nàng sợ, có lẽ chết ở triều đại này, linh hồn của nàng còn có thể xuyên về, nàng lại có thể nhìn thấy Khả Phong rồi!

      Mặc dù là cười, nhưng vẻ mặt Liễu Nha xem ra vô cùng u oán, hoàn toàn nhờ khuôn mặt nhắn kỳ dị này ban tặng.

      "Xem ra hôm nay nên dẫn ngươi ra ngoài, nhưng mà ta lại sợ ta rồi mình ngươi rơi vào trong tay Ngư mụ mụ, hay là ngươi muốn theo gót tỷ tỷ!" Nữ tử từ từ quan sát Liễu Nha, chậm rãi mở miệng.

      "Tại sao vào cung chính là chết?" Liễu Nha theo sát nghỉ, quan trọng nhất là tại sao Lục Ánh phải vào cung?

      " ra điều bí mật này có bao nhiêu người biết, truyền thuyết bắt đầu từ khi Hoàng đế lên ngôi năm mười tám tuổi có quy định này, tất cả nữ tử thị tẩm vào đêm trăng tròn đều chết. . . . . . Vì vậy có người đưa những nữ tử tiện mệnh thanh lâu vào cung, cung Hoàng đế vào đêm trăng tròn dâm loạn. Vừa bắt đầu, bọn tỷ muội đều xung phong nhận mệnh, ai muốn có cơ hội dựa dẫm vào người có quyền thế chứ, nhưng. . . . . ." Nàng ta nghẹn ngào, thân thể thể tự chủ run rẩy, "Tỷ muội lầu Hợp Hoan có mười người vào rồi, ai còn sống xuất cung! Mặc dù Ngư mụ mụ ra, nhưng mà ta lại biết, vào cung đồng nghĩa với cửu tử nhất sinh, huống chi, chúng ta giết chết người của Huy vương gia!"

      "Ngư mụ mụ còn muốn đưa các ngươi vào miệng hùm sao?" Liễu Nha căm giận, quả nhiên là xã hội phong kiến lạc hậu, thanh lâu cũng phải là người sao? Nhiều người mất tích như vậy, sao lập án điều tra chứ!

      "Hết cách rồi, bởi vì mỗi lần đều là Huy vương gia ra mặt, chính là đệ đệ ruột của Hoàng đế, lời của chính là thánh chỉ, Ngư mụ mụ nào dám cãi lời? Huống chi, Huy vương gia giúp chúng ta chuộc thân, sống hay chết, tất cả đều do mình thao túng!" Lục Ánh nắm chặt tay Liễu Nha.

      Liễu Nha vừa nghe xong, lửa giận hừng hực xông lên trong lòng, ánh lửa lóe lên trong mắt nàng, chợt kéo váy Lục Ánh, cắn răng nghiến lợi : "Đây là cẩu Hoàng đế nào, cẩu Vương gia nào, vừa nghe chính là bạo quân, vương triều tàn bạo, quốc gia như vậy sớm nên diệt vong!"

      Lục Ánh vội vàng muốn che cái miệng nhắn của Liễu Nha lại, nhưng kịp.

      " sao?" Ngoài xe ngựa lạnh lùng truyền tới thanh của nam nhân, thanh kia sắc lạnh lùng, nghe na ná như lúc mài kim
      Chàng sói hấp dẫn – Phong Vân Tiểu .

      Chương 4: Đêm trăng tròn.

      Typer: ngocyenphung.

      Trăng sáng treo cao bầu trời, xe có người chết, hơn nữa còn do mình giết chết, Liễu Nha co rúc vào góc cùng Lục Ánh sít chặt vào nhau. Lục Ánh giọng bên tai nàng: “ Nên tới, cuối cùng cũng phải tới! ” Lời lẩm bẩm ra vẻ quỷ dị làm người ta nhìn thấu.

      “ Cái gì phải tới? ” Liễu Nha chuyển con mắt nhìn nàng ta, ngũ quan kỳ dị khiến vẻ mặt nàng xem ra chẳng những mê mang hơn nữa giống như uất ức.

      Ngay cả Lục Ánh khó bảo toàn thân thế mà vẫn bị gương mặt điềm đạm đáng của Liễu Nha làm cho nổi lên lòng đồng cảm, nàng ta vươn tay ra kéo mạnh bả vai Liễu Nha qua: “ Ngươi cần sợ, sau khi vào cung ta với quản , ngươi chỉ là nha hoàn, đưa ngươi xuất cung! ”

      “ Nhưng người do ta đánh chết! ” Liễu Nha chỉ chỉ phu xe cường tráng, mặt duy trì vô tội.

      “ Có cái gì do ta gánh, dù sao ... ” Lục Ánh vỗ vỗ bả vai của nàng, lông mi đen như cánh bướm vểnh lên từ từ hạ xuống che khuất đôi mắt nhanh nhạy buồn bã.

      Liễu Nha nghe vậy cảm kích nhìn nàng ta cái, nàng ta cũng có nhìn nàng, chỉ là lẳng lặng mà ngồi, ánh trăng xuyên thấu qua màn cửa bị gió thổi bay, chiều rọi ở mặt nàng ta lan tràn tâm tình tuyệt vọng.

      Liễu Nha bị cảm xúc mặt nàng ta lây nhiễm, khỏi cũng che khuôn mặt nhắn: “ Tỷ tỷ, chúng ta còn có cơ hội chạy trốn ra ngoài, ngươi cần nản chí! ”

      Lục Ánh cười với nàng, nụ cười lại ảm đạm ánh sáng: “ Ngươi biết mới vừa rồi tại sao Tướng quânkhông có áp giải chúng ta đến quan phủ ? ”

      Liễu Nha lắc đầu cái.

      “ Bởi vì chúng ta là kỹ nữ bị mang vào trong cung, sớm muộn gì cũng chết! ” Nữ tử than thở.

      “ Chết? ” Liễu Nha ngẩn ra, khỏi toét miệng cười cười, , đối với cái chết, nàng sợ, có lẽ chết ở triều đại này, linh hồn của nàng còn có thể xuyên về, nàng lại có thể nhìn thấy Khả Phong rồi!

      Mặc dù là cười, nhưng vẻ mặt Liễu Nha xem ra vô cùng u oán, hoàn toàn nhờ khuôn mặt nhắn kỳ dị này ban tặng.

      “ Xem ra hôm nay nên dẫn ngươi ra ngoài, nhưng mà ta lại sợ ta rồi mình ngươi rơi vào trong tay Ngư mụ mụ, hay là ngươi muốn theo gót tỷ tỷ! ” Nữ tử từ từ quan sát Liễu Nha, chậm rãi mở miệng.

      “ Tại sao vào cung chính là chết? ” Liễu Nha theo sát nghỉ, quan trọng nhất là tại sao Lục Ánh phải vào cung?

      ra điều bí mật này có bao nhiêu người biết, truyền thuyết bắt đầu từ khi Hoàng đế lên ngôi năm mười tám tuổi có quy định này, tất cả nữ tử thị tẩm vào đêm trăng tròn đều chết ... Vì vậy có người đưa những nữ tử tiện mệnh thanh lâu vào cung, cung Hoàng đế vào đêm trăng tròn dâm loạn. Vừa bắt đầu, bọn tỷ muội đều xung phong nhận mệnh, ai muốn có cơ hội dựa dẫm vào người có quyền thế chứ, nhưng ... ” Nàng ta nghẹn ngào, thân thể thể tự chủ run rẩy, “ Tỷ muội lầu Hợp Hoan có mười người vào rồi, ai sống xuất cung! Mặc dù Ngư mụ mụ ra, nhưng ta lại biết, vào cung đồng nghĩa với cửu tử nhất sinh, huống chi, chúng ta giết chết người của Huy vương gia! ”

      “ Ngư mụ mụ còn muốn đưa các ngươi vào miệng hùm sao? ” Liễu Nha căm giận, quả nhiên là xã hội phong kiến lạc hậu, thanh lâu cũng phải là người sao? Nhiều người mất tích như vậy, sao lập án điều tra chứ!

      “ Hết cách rồi, bởi vì mỗi lần đều là Huy vương gia ra mắt, chính là đệ đệ ruột của Hoàng đế, lời của chính là thánh chỉ, Ngư mụ mụ nào dám cãi lời? Huống chi, Huy vương gia giúp chúng ta chuộc thân, sống hay chết, tất cả đều do mình thao túng! ” Lục Ánh nắm chặt tay Liễu Nha.

      Liễu Nha vừa nghe xong, lửa giận hừng hực xông lên trong lòng, ánh lửa lóe lên trong mắt nàng, chợt kéo váy Lục Ánh, cắn răng nghiến lợi : “ Đây là cẩu Hoàng đế nào, cẩu Vương gia nào, vừa nghe chính là bạo quân, vương triều tàn bạo, quốc gia như vậy sớm nên diệt vong! ”

      Lục Ánh vội vàng muốn che cái miệng nhắn của Liễu Nha lại, nhưng kịp.

      sao? ” Ngoài xe ngựa lạnh lùng truyển tới thanh của nam nhân, thanh kia sắc lạnh lùng, nghe na ná như lúc mài kim loại phát ra thanh bén nhọn, có chút nhiệt độ.

      Sắc mặt Lục Ánh tối sầm lại, đột nhiên nắm chặt tay Liễu Nha.

      đợi Liễu Nha phản ứng kịp, màn xe đột nhiên bị mở ra, có hai người thị vệ tiến lên, thô lỗ lôi hai người từ trong xe ngựa ra ngoài. Liễu Nha bị ném ngã sấp, muốn nhếch nhác bò dậy, chỉ nghe thấy tiếng hừ lạnh của nam tử kia, “ Đáng đời! ”

      Liễu Nha thở phì phò ngước mắt, xắn ống tay áo, xem xem kẻ nào dám cả gan cười nhạo nàng, nhưng mà sau khi trông thấy mặt nam tử, thế nhưng hơi ngẩn ra.

      Cửa cung cao hơn ba thước, nam tử trẻ trung thúc ngựa mà đứng, mặc y phục cẩm y vệ, ánh trăng nhàn nhạt buộc vòng quanh bóng dáng của , sáng sủa thanh liêm, tuấn dật như trúc, da thịt trắng nõn như tuyết, tóc dài như mực xinh đẹp lại tà tính, đôi mắt đen sáng như sao tràn ngập màu sắc ảm đạm, hòa quyện ở chung chỗ làm người ta mê loạn cam tâm tình nguyện rôi xuống ngục. Nam tử lạnh lùng cười, bên môi mang theo nụ cười hồ ly, như có điều suy nghĩ quan sát Liễu Nha, nếu như phải lời có nhiệt độ vừa rồi, Liễu Nha nhất định cho là soái ca này là người tốt.

      Nếu là soái ca, nàng có thể suy tính đánh người, nhưng Liễu Nha bị ta quan sát đến được tự nhiên, cuối cùng vẫn nhịn được buồn bực mở miệng: “ Ngươi là ai? ”

      “ Bổn vương chính là cẩu Vương gia trong miệng ngươi mắng! ” Nam tử hừ , nụ cười yếu ớt bên môi càng thêm mở rộng, mê hoặc lòng người.

      Lục Ánh vừa nghe giật mình nhảy dựng, kéo Liễu Nha ra phía sau, cùng nhau quỳ xuống: “ Xin Vương gia thứ tội, Thanh Thanh nàng ấy phải là người lầu Hợp Hoan, chỉ là muội muội của dân nữ mà thôi, xin Vương gia tha cho nàng ấy lần, dân nữ nguyện ý theo Vương gia tiến cung! ”

      Trong lòng Liễu Nha phục quỳ mặt đất, nghe Lục Ánh bảo vệ nàng, trong lòng nghi ngờ, nhịn được kéo quần nàng ta: “ Tỷ tỷ, sao người phải bảo vệ ta? ”

      Lục Ánh bảo vệ nàng tựa như vượt quá tình cảm tỷ muội.

      “ Thanh Thanh ta từng đáp ứng với Mặc Trạc, dù liên lụy mạng của ta, ta cùng phải bảo vệ ngươi chu toàn! ” Lục Ánh giọng bên tai nàng.

      Trời ơi, Mặc Trạc là ai? Liễu Nha nhất thời cảm thấy trời đất quay cuồng. là phức tạp!

      sao? ” Nam tử mặc hoa phục khẽ mỉm cười, ngũ quan tuấn mỹ tinh xảo giống như bạch ngọc chạm khắc, thân hình bền chắc cao lớn chứa cỗ lỗi lạc trầm ổn.

      “ Xin Vương gia bỏ qua cho Thanh Thanh, dân nữ nguyện ý theo vương gia tiến cung! ” Lục Ánh thấy nam tử cười tiếng, cho là có cơ hội, vì vậy càng thêm cao giọng van xin, cái trán dập mạnh đất.

      thị vệ áo đen tiến lên, cái gì đó, sắc mặt nam tử khẽ biến đổi: “ Ngươi giết người của Bổn vương? ” Giọng lãnh khốc khiến trong lòng nàng Lục Ánh cảm thấy nặng nề.

      phải, phải nàng giết, là ta, ngươi muốn giết cứ tìm ta là được! ” Liễu Nha ưa nam tử tự cao tự đại này, đẩy Lục Ánh sang bên, dù sao, đây cũng phải là triều đại nàng sống, chừng chết rồi xuyên về!

      “ Thanh Thanh, rốt cuộc người làm gì đó? ” Lục Ánh quýnh lên, dám tin nhìn Liễu Nha. Bình thường Thanh Thanh nhát như chuột, lúc nào trở nên dũng cảm như vậy.

      “ Tỷ tỷ, ngươi cần quan tâm đến ta, ngươi , yên tâm, ta có việc gì! ” Liễu Nha giống như kiên định chết lần nữa, quyết tâm có thể xuyên trở về.

      cho cả hai ! ” Nam tử nhìn sang sắc trời, sắc mặt nhịn được tối sầm lại, tiếp tục nhảm nhiều cùng họ, chỉ lạnh lùng hừ khẽ, lạnh lùng vung tay lên, thị vệ tiến lên, xua đuổi Lục Ánh cũng Liễu Nha tới cửa cung.

      “ Ngươi ... Là ta giết người kia, ngươi bắt Lục Ánh làm cái gì? ” Liễu Nha vẫn phục, lời còn chưa dứt, cánh tay của nàng bị quất roi mạnh bạo, ống tay áo rách ra, vết máu dài lập tức ra, da thịt nát bươm, nàng đột nhiên cảm thấy đau như kim châm muối xát.

      Hóa ra nàng là sinh động, đơn thuần là linh hồn! Giờ khắc này đau đớn đánh tới, Liễu Nha mới hiểu được, nàng cùng cỗ thân thể này hợp hai làm , cách khác, nàng chính là Thanh Thanh, Thanh Thanh chính là nàng!

      Như vậy nếu như nàng chết rồi, đau ư? Kiên định trong lòng nàng có chút dao động, có phải chết rồi, nàng có thể trở lại đại hay ? Nếu như thể quay về, đó phải là chết lãng phí rồi sao? Liễu Nha có chút hối hận vì vừa rồi lỗ mãng!

      Cửa cung màu đỏ sậm chậm rãi mở ra, tiếng ken két chói tai phá vỡ đêm khuya yên tĩnh, bóng vàng của ánh nến chiếu sáng đường dưới chân, từng viên đá chậm rãi kéo dài cung điện tối tăm dưới ánh trăng, trăng tròn như bao phủ cả tòa cung điện, hồi gió lạnh thổi qua, thế nhưng xen lẫn mùi máu tanh nồng nặc.
      Last edited by a moderator: 4/5/15
      Nhiên NhiênElise Tuyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :