1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chàng ngốc - Quả Lệ (10c, H)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [​IMG]
      Chàng ngốc
      Tác giả: Quả Lệ

      Converter: meoconlunar

      Nguồn convert: tangthuvien

      Editor: Halfta

      Nguồn: Sưu Tầm

      Ebook:Thiphi@Stent

      Giới thiệu


      Lần đầu tiên cùng lên giường là vì món tiền đặt cược.

      Kết quả bọn họ chẳng những thắng được tiền cược mà còn tìm được bạn giường phù hợp nhất.

      Từ đó, trở thành bạn giường quen thuộc của .

      Nhưng vẫn luôn ở bên lâu được, ngày thường cũng liên lạc.

      chỉ có thể từ tạp chí mới tìm hiểu được tình hình gần đây nhất của .

      Bao gồm scandal của với người mẫu A

      Hay cùng nữ minh tinh B thân mật như thế nào…

      là người hâm mộ cuồng nhiệt của nhưng vì thế mà cảm động chút nào.

      Chỉ vì giữ chặt , ngừng che dấu bản thân mình.

      Làm cho tin tưởng người con có khả năng…

      Cuối cùng cũng thể chịu nổi tra tấn của loại tình thể biểu lộ ra ngoài này.

      quyết định từ bỏ, trở về quê hương còn lại của mình- Đài Loan.

      Ở đó, hình ảnh của thể nhiễu loạn .

      Có lẽ có dũng khí, đem ký ức của hai người buông xuống.
      tart_trung thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      MỞ ĐẦU
      Ân ái mãnh liệt qua , hai người đều bởi vì hao phí quá nhiều thể lực mà mệt mỏi.

      Người con nhắn ghé lưng trần lên chiếc giường mềm mại, hô hấp từ dồn dập dần dần trở nên nhàng, có quy luật. Có vẻ như nặng nề chìm vào giấc ngủ.

      Người đàn ông sớm khôi phục hơi thở vững vàng, ngón tay dài khẽ lướt tấm lưng trần mê hoặc của . Dù rất tò mò tại sao người người phụ nữ này lại có nhiều hình xăm như vậy nhưng vẫn thể mở miệng thành lời bởi vì đây chỉ là cảm xúc nhất thời, phải sao?

      lúc lâu sau, lúc cho rằng người con giường tiến vào giấc ngủ sâu, nghiêng người vuốt ve vai trần của rồi nhàng hôn, cố gắng rút tay ra áp chế cảm giác tinh tế mềm mượt nơi đầu ngón tay, đứng dậy mặc quần dài.

      đến lúc phải rời , tuy rằng người con ngọt ngào này đem lại cho cảm giác ngon miệng ngoài ý muốn, làm cho kích động rất muốn lưu lại, nhưng đây phải là tác phong vốn có của , thể mến người phụ nữ nào cả.

      “Đưa điện thoại của cho tôi.”

      Thiên hạ vốn tưởng ngủ say giường đột nhiên chuyện làm cho giật mình, chú ý mình ngừng lại động tác mặc quần áo.

      Giọng nhàn nhạt, cảm xúc giống như cảm giác mang đến cho người khác, lạnh lùng xa cách mười phần lại vô cùng xinh đẹp, làm cho mọi người tự giác đứng đằng xa sợ lại gần sễ tổn thương đến .

      nhìn , chợt nghĩ có vẻ giống như bề ngoài lạnh lùng, cao quý của mình, muốn cùng ôn lại cảm xúc vừa rồi sao?

      Khóe môi khẽ cong lên, chút do dự lấy điện thoại ra đưa cho .

      Muốn biết bề ngoài lạnh lùng của hay chỉ giả vờ giả vịt, thử rồi biết!

      xoay người ngồi dậy, tay bọc drap cho cảnh xuân lộ ra ngoài, bởi tại phải lúc mê hoặc đối phương.

      cầm điện thoại, chuyện đầu tiên làm chính là đem số điện thoại của mình lưu vào, động tác này hoàn toàn rơi vào trong mắt người đàn ông.

      đứng ở bên giường, sắc mặt thay đổi nhưng trong lòng lạnh dần.

      Còn tưởng rằng người con này đặc biệt. Hóa ra cũng chỉ cùng loại với những người phụ nữ khác. Vừa rồi, còn bị làm cho xao động. Khoan , này làm cái gì vậy?

      Đột nhiên vỗ chỗ trống mặt đệm, sau đó chậm rãi di chuyển đến bên cạnh rồi : “Đem mặt dựa vào gần đây chút, chúng ta chụp chung tấm ảnh.”

      chút dị nghị chủ động đem mặt mình dán lên khuôn mặt , vô cùng thân mật ngồi giường. Ảnh chụp cùng số điệ thoại thể được cái gì, đưa cho , nhưng phải nghĩ xem có muốn hay mới được. Chỉ có điều xem ra trước mắt, muốn!

      Chụp xong, đem điện thoại trả cho . mặt vẫn như cũ hề có chút biểu cảm.

      Bàn tay to tùy ý tiếp nhận điện thoại nhưng điện thoại nhúc nhích. Ở đầu bên kia dùng sức cầm chặt lấy.

      nhíu mày nhìn , tò mò hiểu được ý của .

      Bất thình lình, nở nụ cười.

      Nụ cười rạng rỡ này, đẹp quá!

      “Đem ảnh chụp cho các bạn của xem ! Còn nữa, chi phiếu lấy được nhớ chia cho tôi nửa, đồng cũng được thiếu.” Dứt lời, nàng mềm mại lưu lại nụ hôn.

      sững sờ. Khuôn mặt tuấn tú trong nháy mắt trở nên ngây dại. chưa bao giờ ở trước mặt người nào mất lịch như vậy, nhưng làm được.

      Đợi khôi phục khả năng suy xét của mình, việc đầu tiên là truy tìm ánh mắt .

      Nụ cười chút độ ấm kia mới chính là cảm xúc chân của , phải ?

      nghe thấy?” cùng bạn bè ngẫu nhiên gia nhập trò chơi săn người đẹp nhưng chưa bao giờ tham dự nó.

      Tiếp cận , chẳng phải bởi bạn bè xúi giục, tất cả chỉ vì hấp dẫn tỏa ra nơi .

      lắc lắc đầu, mặt khôi phục cảm xúc lạnh nhạt như ban đầu: “Người phục vụ vừa khéo là bạn của tôi.” Lúc vừa vào cửa định tiến lại gần chỗ quầy bar, Peter tới cảnh báo phải cách xa nhóm đàn ông này.

      và tôi cả hai cùng thắng, chỉ có người thua mới phải chịu thiệt.” thổi hơi, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của , ngón tay nhịn được vuốt ve đôi môi mỏng tuyệt đẹp của .

      Người thua trong miệng đương nhiên là những tên đàn ông đặt cược kia. Nghĩ lấy ra để đặt cược, cũng có lí do gì phụng bồi, tất nhiên là bọn họ phải trả giá, tha cho bất kì kẻ nào.

      nghe đến đây, sung sướng cười thoải mái: “Đúng vậy, chúng ta cùng thắng, bọn họ cũng nên được dạy bảo lại!” Bọn họ thắng được lần triền miên tuyệt vời còn có chi phiếu mà những người kia cái gì cũng lấy được, thua triệt để.

      kéo bàn tay vừa miết lên môi của , hôn hôn, tiếng trầm thấp khêu gợi dụ hoặc : “Còn lâu mới đến bình minh, tôi vội còn em sao?”
      tart_trung thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1
      “Thiên vương Ni thân mật ôm người đẹp nước Pháp sweetheart Dận Ny ngay đường, hai người tình cảm thắm thiết chính thức cùng nhau xuất trước công chúng. Theo thông tin mới nhất nhật báo “đô thị” nhận được, ngày lễ tình nhân hôm qua sweetheart Dận Ny đeo chiếc nhẫn kim cương tay, dưới những câu hỏi gắt gao của phóng viên, ngại ngùng ra chủ nhân tặng chiếc nhẫn chính là Ni. Có hay chuyện vui của hai người sắp đến?

      Vị thiên vương lưu luyến rất nhiều bụi hoa lần này thực bị nhốt chặt? Sweetheart Dận Ny thực là chân mệnh thiên nữ của ? Phóng viên…”

      “Mời yên tĩnh chút, có thể đừng đem nội dung đọc ra ngoài được ?”

      giọng trong trẻo lạnh lùng nhàng phát ra, đánh gãy lời của người phụ nữ ngừng đem thông tin trong tờ báo hết ra ngoài.

      Người phụ nữ bất mãn khi đột nhiên có người chen vào làm hỏng hứng thú của mình, ánh mắt hung tợn nhìn sang bàn bên cạnh. Trong nháy mắt khi nhìn thấy khuôn mặt của đối phương, tức giận trong người hoàn toàn biến mất chỉ còn sót lại cảm giác mất tự nhiên và hối lỗi.

      “Ngượng ngùng.” Người phụ nữ giọng , ánh mắt mơ hồ, nhìn trái nhìn phải chứ dám nhìn thẳng vào người con lạnh lùng trước mặt.

      Trời ạ! người con đáng sợ, trừ bỏ khuôn mặt trắng nõn, cơ thể lộ ra bên ngoài quần áo chỗ nào trơn bóng, tất cả đều phủ đầy hình xăm đủ các kiểu dáng. Còn nữa, ánh mắt ta nhìn người khác rất lạnh lùng, làm người ta cảm thấy bị tổn thương do rét lạnh, nhìn kiểu gì cũng phải là con nhà lành, chẳng lẽ mình gặp phải kẻ đáng sợ?

      “Được rồi, được rồi! Đừng làm nữa. Tôi vội.” biết mình gặp phải nhân vật đáng sợ nào, người phụ nữ bắt đầu đứng ngồi yên, ném tờ báo tay mình , cũng lo lắng kiểu tóc của mình mới chỉ làm được nửa, thô lỗ hất tay của nhà thiết kế đứng đằng sau ra, vội vàng đứng dậy rời khỏi salon tóc.

      ngày kì quái!

      thanh nhiễu loạn biến mất, Lục Lộ tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng tâm tình cũng thể khôi phục bình tĩnh vốn có.

      Sweetheart Dận Ny? Chân mệnh thiên nữ? Hừ!

      Suy nghĩ cứ thế lại tiếp tục xoay quanh , từ từ nhắm hai mắt, hình ảnh của lại càng trong đầu nhưng cố gắng quên hình ảnh của vì thế đành mở mắt. Đôi mắt sáng lạnh lùng rời khỏi cảm xúc mãnh liệt kia trở về với vẻ bình thường của nó.

      người tỏa ra luồng khí lạnh lẽo, ngay cả nhà thiết kế đằng sau cũng cảm nhận được, cầu nguyện có điều kì diệu xảy ra làm cho hơi ấm xua cảm giác rét lạnh này.

      Ngay sau đó, điện thoại của Lục Lộ vang lên, ấm áp trở về.

      “Có phải là Lộ Lộ tiểu thư quý của mình ?”

      Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng , Lục Lộ nở nụ cười khó khi nào xuất .

      “Đúng vậy. Mình đây. Tiểu thư Khả Nhân quý.” Nụ cười vẫn duy trì khuôn mặt , giọng ngọt ngấy gọi tên như vậy chỉ có bạn tốt Khả Nhân của mà thôi.

      “A! Tiểu thư Lộ Lộ của mình gần đây có khỏe mạnh ?” Bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười vui vẻ của Chân Khả Nhân, bởi vì giọng của Lục Lộ rất vui sướng, giống như bình thường.

      “Mạnh khỏe. Cũng có chuyện gì đặc biệt cả.” Chỉ đơn giản câu có thể làm cho Chân Khả Nhân hiểu sinh hoạt gần đây của .

      Sinh hoạt của rất đơn giản. Ở mình, mỗi ngày đều ra ngoài làm việc, làm xong ghé vào tiệm ăn nào đó giải quyết bữa tối hoặc đến quán bar uống chút rượu. Mỗi ngày cứ thế trôi qua ngoại trừ việc người nào đó ngẫu nhiên tìm đến.

      Chỉ có số ít những người bạn tốt hiểu thói quen trong cuộc sống của mà Chân Khả Nhân chính là trong số ít đó. Chân Khả Nhân luôn nắm từng thói quen sinh hoạt của Lục Lộ, bởi vì quá hiểu biết nên lần này mới gọi điện thoại cho Lục Lộ.

      bao nhiêu năm cậu rời khỏi Luân Đôn rồi?” Vừa lên tiếng hỏi, trong lòng Chân Khả Nhân cũng bắt đầu tính toán, sai cũng bốn năm rồi.

      “Bốn năm.” chút do dự trả lời.

      Bingo!

      “Có muốn rời khỏi ?” Chân Khả Nhân ngoài miệng tươi cười nhưng giọng có chút ngân cao lên làm cho Lục Lộ ở đầu khác của điện thoại cảm thấy lo lắng trong lòng.

      ở đây lâu như vậy rồi, cũng nên rời khỏi thôi?

      Đầu bên kia điện thoại nháy mắt trở nên im lặng, Chân Khả Nhân hiểu được điều này chứng tỏ Lục Lộ suy nghĩ, đương nhiên thể bắt ép cậu ấy, chỉ có thể yên lặng theo và chờ đợi.

      Lục Lộ suy nghĩ rất nhanh, để Chân Khả Nhân chờ đợi lâu lắm.

      “Cậu ở đâu?” hiểu bạn mình suy nghĩ cái gì, vấn đề này cũng nên sớm đối mặt, cần người khác tác động, đúng lúc đẩy ra xuất trước mọi người.

      “Đài Loan. Quê hương còn lại của cậu. Mình mở tiệm săm mình, trước mắt cần sư phụ.” ràng như vậy Chân Khả Nhân tin Lục Lộ nhận ra dụng ý của .

      Hai người có chung niềm đam mê hình xăm nghệ thuật, từ đó mà trở thành bạn tốt, cùng chung con đường trải qua bao gian khó. giờ các đều là những nghệ nhân xăm hình đứng đỉnh cao nhất, đều tự tạo cho mình những thành tựu nổi bật. Lục Lộ lại là chủ của rất nhiều tiệm xăm hình, ấy cần gì phải chịu thiệt. Nhưng Chân Khả Nhân vẫn hi vọng Lục Lộ có thể đến, ít nhất cũng khiến an tâm chút.

      “Chờ mình.” Câu trả lời ngắn gọn mà khẳng định.

      số việc nên sớm sửa chữa, tự cho rằng mình nghĩ nữa sao cả nhưng cuối cùng vẫn phải đối mặt với thực tế cho nên… quyết định phải đối mặt để thay đổi.

      chuyện với Chân Khả Nhân xong, Lục Lộ ra khỏi salon làm tóc, nhưng vào lúc này, điện thoại lần nữa lại vang lên.

      “Em ở đâu?” Giọng thẳng thắn hỏi.

      ở đâu?” Lục Lộ chưa trả lời vội, hỏi lại.

      còn ở Pháp, ngày mai trở về .”

      biết nơi nào có thể tìm được tôi mà.” trả lời.

      “Được rồi. Tôi tìm em.”

      Bốn năm trước, Lục Lộ gặp gỡ người đàn ông khiến thể nào đuổi kịp bước chân người ấy. Người đàn ông kia theo lời đưa tấm ảnh cho những kẻ thua cuộc đó lấy được chi phiếu. Từ đó hai người bắt đầu mối quan hệ thể buông tay. phải quan hệ tình giữa nam nữ với nhau, chỉ khi người đó ngẫu nhiên nhớ tới xuất , sau đó là hồi ân ái triền miên.

      Khoảng cách từ lần gặp trước của hai người được nửa năm rồi, trước đó hai người cùng nhau triền miên ở giường ba ngày, còn lần này sao? ở lại chỗ trong bao lâu?

      Lục Lộ nghiêng mình, nhìn ngắm người đàn ông say ngủ bên cạnh, tình cảm chân nơi đáy mắt dâng trào điều đó tuyệt đối thể có khi hai người đối mặt nhau. giống như con chim tự do tự tại lúc bay khi dừng lại, mà chỉ có thể ở lại chỗ chờ đợi, chờ đợi lần dừng lại ngắn ngủi tiếp theo của .

      Năm đầu tiên, thể hiểu tại sao mình thể rời . Đến năm thứ hai kinh ngạc phát ra tất cả bởi vì quan hệ với . sợ hãi muốn chạy trốn muộn.

      Trái tim khi mất rồi thể lấy trở lại, từ mà học được điều này.

      muốn tới tới, muốn . Khi nào đến? lúc nào? chưa từng có đáp án.

      ở trước mặt vẫn luôn thoải mái, làm cho hiểu lầm bọn họ cùng loại người, nhưng bởi vì hiểu lầm nên quan hệ giữa bọn họ mới có thể tiếp tục duy trì, chỉ đơn thuần là dục vọng. Cũng may mắn khi quan hệ bọn họ chỉ là vậy.

      Nếu là người đàn ông của , ắt họ chỉ là cặp tình nhân suốt ngày tranh cãi, đó phải là điều muốn, cho nên…Cứ như vậy !

      Thu lại ánh mắt muốn xa người đó của mình, đứng dậy rời khỏi giường.

      Rửa mặt chải đầu xong, đến phòng bếp làm bữa sáng đơn giản cho hai người. Nhưng miếng cũng ăn cũng lên tầng gọi rời giường mà mình ở bể bơi tầng ba bơi lội.

      Bơi qua bơi lại hai vòng, đột nhiên từ đỉnh đầu truyền đến giọng vui vẻ của người đàn ông.

      “Đúng là buổi sáng sớm tuyệt vời khi tôi bắt gặp mỹ nhân ngư xinh đẹp.” Nghê Thượng Thuận ngồi xuống bên cạnh bể bơi nhìn mỹ nhân ngư trồi lên từ mặt nước, tay nâng cằm lên, cúi đầu cho nụ hôn .

      “Tôi tuyệt đối hóa thân thành bọt biển.”

      “Đương nhiên. Em đẹp như vậy là độc nhất vô nhị. Tôi tin rằng có rất nhiều người em, như vậy làm sao em có thể hóa thành bọt biển được?” Nghê Thượng Thuận cười rồi lại tiếp tục hôn .

      “Biết là tốt rồi.” Lục Lộ mím môi, cười.

      đẩy Nghê Thượng Thuận ra, xoay người cái rồi chìm vào đáy nước, triệt để làm mỹ nhân ngư luôn!

      Tiếng cười từ miệng Nghê Thượng Thuận thoát ra, trầm thấp vang lên, chứng tỏ tâm trạng thoải mái của .

      rất thích tính cách kiêu ngạo này của , độc nhất vô nhị, những người phụ nữ khác làm sao so sánh được. Khó trách những người phụ nữ mềm mại đáng cũng hấp dẫn nổi . Khó trách khi muốn tìm nơi yên tĩnh chỉ nghĩ đến việc tìm phải tìm đến những người phụ nữ nịnh nọt, chỉ muốn chiếm giữ .

      đứng dậy cởi bộ quần áo duy nhất người – áo ngủ. giờ phải bắt lại mỹ nhân ngư chạy trốn của .

      thả người nhảy, động tác hoàn hảo chìm vào trong nước, đường đuổi theo mỹ nhân ngư phía trước.

      Ở trong nước lặn lúc lâu, Lục Lộ biết mình sắp nín thở nổi, cần nổi lên mặt nước để hô hấp.

      vung chân làm cho cơ thể tự nhiên nổi lên . Ở thời khắc chạm gần tới mặt nước, bàn chân đột nhiên bị giữ chặt, lực mạnh mẽ đem kéo xuống dưới nước.

      Lúc nhìn thấy hung thủ lôi kéo bàn chân mình, bong bóng ngừng từ trong miệng thoát ra mà vẫn chưa rời khỏi đáy nước, còn dưỡng khí.

      Thành công bắt được mỹ nhân ngư của mình, buông bàn chân ra, ngược lại nắm chặt cổ tay , đem kéo lại gần.

      Chết tiệt! Rốt cuộc kéo lại làm cái gì? nhìn thấy còn dưỡng khí sao?

      dùng sức giãy giụa. Cơ thể bởi vì thiếu dưỡng khí mà bắt đầu khó chịu.

      Nhìn thấy bộ dáng khó chịu của , Nghê Thượng Thuận phong tỏa cánh môi , ở thời điểm độ khí cho đồng thời đá nước, mang hai người cùng kéo lên mặt nước.

      lượng khí lớn tiến vào trong phổi, Lục Lộ ngay lập tức đẩy người đàn ông hôn ra cũng hung hăng ấn đầu xuống nước, cho hiểu thế nào là thiếu dưỡng khí.

      “Chết tiệt! Tự nhiên kéo tôi xuống nước, cũng thử nếm thử cảm giác đó xem như thế nào.” Người đàn ông này hôm nay nhất định uống nhầm thuốc? Sáng sớm trêu đùa , làm hại vô cùng tức giận, làm sao có thể trả đũa lại cơ chứ?

      Vì thế liều mình ấn, dung hết sức mà ấn cho đến khi người đàn ông kia ở trong nước ngừng ho, lúc này mới loại bỏ được cảm giác thoải mái ở trong lòng .

      “Khụ, khụ, khụ…Ha, ha, khụ…” Nghê Thượng Thuận ho ngừng nhưng vẫn cười.

      điên rồi…” Lục Lộ liếc mắt nhìn , quyết định rời khỏi bể bơi, đỡ bị tên đàn ông đầu óc chuẩn này hại chết.

      “Tôi điên cũng chỉ vì em mà điên cuồng thôi.” theo tới gần thành bể cũng ngăn cản lên bờ. “Cùng tôi nhé.”

      “Tôi bơi đủ rồi. tự mình bơi .”

      ai đến bơi lội ở đây cả.” Dứt lời, cho thời gian phản ứng, Nghê Thượng Thuận áp lại gần , thân hình cao lớn vây lấy ở thành bể, cúi đầu hôn chặt hõm gáy , nháy mắt người xuất vệt đỏ ửng.

      “Giúp tôi .” há miệng ngậm chặt vành tai . biết đó là vùng mẫn cảm của nên tận lực khiêu khích , dụ hoặc .

      “Đừng! Tối hôm qua tôi và … rất lâu rồi.” muốn cự tuyệt nhưng cơ thể nghe theo mệnh lệnh, bởi vì giở trò xấu khiêu khích nhược điểm của , làm tai rất ngứa, khí lực trong nháy mắt như bị mất hết, muốn đẩy ra nhưng cũng đủ sức.

      “Đó là chuyện của ngày hôm qua.” Nụ hôn của bắt đầu trượt xuống dưới, tới sau gáy , hô hấp dồn dập. “Chuyện hôm nay mới bắt đầu, vẫn còn rất nhiều thời gian mà.”

      “Nhưng…” Làm sao bây giờ? Chính cũng biết, chỉ cảm thấy cơ thể chậm rãi nóng dần lên.

      “Hư…” ngừng hôn môi, đem hơi thở phả vào cánh môi , ánh mắt nóng rực lửa khóa chặt lấy , muốn kéo cùng tiến vào dục vọng sâu thẳm.

      khao khát có được .

      chỉ khao khát , còn mê hoặc , muốn cũng như , khao khát , đó mới chính là điều thực muốn.

      thành công.

      chịu nổi mê hoặc của người đàn ông này, Lục Lộ nhịn được, đầu lưỡi chủ động vươn lên môi .

      Nghê Thượng Thuận cố gắng áp chế cảm xúc đáp trả nụ hôn của , tùy ý vờn quanh đôi môi mình. lén lút tiến về phía trước, lại tiến lên chút nữa cho tới khi thân thể hai người dính chặt vào nhau còn khe hở.

      Da thịt tiếp xúc làm nhiệt độ trong nháy mắt càng dâng cao, dục vọng dâng trào. Những va chạm giờ thể thỏa mãn , muốn cuồng nhiệt hơn nữa cùng những va chạm sâu.

      Dè dặt, thẹn thùng tới bây giờ cũng phải tính cách của . Thân thể mới là chân nhất.

      hiểu rất , biết cố ý mê hoặc , dùng tự tin về sức quyến rũ người nào địch nổi của . chiêu này hữu dụng, bởi trúng chiêu.

      Rốt cuộc vẫn thể kiên nhẫn thêm nữa, cuồng dã mút vào đôi môi của , chủ động vươn hai tay gắt gao ôm cổ , hai chân ở dưới nước cũng giơ lên cao quấn chặt lưng của , làm hai bộ phận mẫn cảm của hai người khẽ chạm, khiến cảm nhận ràng biến hóa của .

      Nhiệt độ của tăng vọt, ở thời khắc động tình, cũng bắt đầu những động tác mãnh liệt. Miệng lưỡi phủ kín, bàn tay to lặng lẽ cởi bỏ bikini người .

      Trong nước hai thân thể lõa lồ, động tác bên dưới càng lúc càng càn rỡ.

      Lưỡi Nghê Thượng Thuân linh hoạt ngừng dao động trong miệng Lục Lộ. Dưới đáy nước, ngón tay dài xuyên qua hoa kính ướt át nóng bỏng, tham lam chịu bỏ qua, bởi quá si mê thân thể cuồng dã hừng hực ngọn lửa dục vọng của , lại nghe được giọng mềm mại đáng khác hẳn lúc bình thường từ miệng thốt ra.

      Bây giờ vô cùng hưng phấn, bởi người phụ nữ độc lập và đầy lý trí này, chỉ trong thời khắc này mới để khống chế. Tự tôn nam nhân của tựa như được nâng cao lên vô cùng ở giây phút lấp đầy .

      Lục Lộ thể tập trung đáp lại nụ hôn của , chỉ có thể để mặc cùng trầm luân. Miệng vô ý thức phát ra thanh kiều. Khoái cảm trong cơ thể cứ thế tích tụ lại, biết bao giờ bùng nổ.

      “Lộ Lộ của tôi. Bất kể cùng em hoan ái bao nhiêu lần, nhiệt tình của em luôn khiến tôi phải điên cuồng.” Ngón tay dài cảm nhận hoa kính chặt chẽ co rút lại, hô hấp của càng lúc càng kịch liệt, chứng tỏ cao trào của sắp tới, vẫn mẫn cảm như vậy.

      “Ân…” khó nhịn rên rỉ, dùng sức khẩn cầu .

      “A…” Cảm nhận thấy khát cầu mãnh liệt của , tự tôn nam nhân của Nghê Thượng Thuận được thỏa mãn, cho nên tiếp tục làm Lục Lộ khó chịu mà trực tiếp thỏa mãn .

      Rút ngón tay ra, chắn giữa hoa kính giờ đây là cự vật nóng bỏng. Tại thời điểm đâm vào hoa huyệt, Nghê Thượng Thuận đồng thời cúi đầu che lại đôi môi Lục Lộ, làm cho tiếng kêu của chỉ còn là thanh rên rỉ mơ hồ.

      thể bừa bãi kêu lên, từ sâu trong yết hầu thoát ra tiếng thở gấp, trong lòng thầm kêu tên , đem tình mãi mãi thể nắm giữ thổ lộ ngay tại lúc hai người tiếp xúc thân mật nhất. Chỉ có như thế, mới cảm giác mình có được .

      người mạnh mẽ đâm sâu vào, khí xung quanh hai người cuộn trào, đem cả hai đẩy lên cực hạn đam mê.

      Cuối cùng tại thời điểm cơ thể bắt đầu mạnh mẽ chấn động, giải thoát đôi môi , tùy ý cất tiếng kêu, chứng tỏ tình triều của bùng nổ, nhưng… Còn chưa kết thúc đâu!

      “Ân a…” Tình triều trong nháy mắt bị đẩy đến điểm cao nhất, khiến hai tay ôm chặt người phía của Lục Lộ khống chế được. Mười ngón tay đâm sâu vào lưng Nghê Thượng Thuận nhưng vẫn dừng lại chút nào, tiếp tục va chạm. Mặc kệ rên rỉ ngừng, cũng thể buông tha .

      “A…Dừng, dừng lại …” thể suy nghĩ, chỉ nghe theo bản năng phối hợp với .

      Nhưng nhận định rằng đây phải là cực hạn lớn nhất chịu được, tiếp tục mạnh

      mẽ đòi hỏi, muốn duy trì cao trào của .

      “Ngô…” chỉ là toàn thân run rẩy, thậm chí Lục Lộ có thể cảm nhận được chỗ sâu trong hoa tâm của mình ngừng rung động, được.

      Hàm răng cắn chặt, hai mắt cũng nhắm lại, xem ra chịu đến cực hạn lớn nhất.

      Mạnh mẽ thẳng tiến. Sau lần đâm vào sâu, Nghê Thượng Thuận ôm chặt cùng cảm thụ khoái cảm ập tới. đỡ lấy cơ thể , cho ngã xuống nước.

      “Mở mắt ra nhìn tôi.”

      Lục Lộ thở hổn hển, mở đôi mắt còn đọng lại nước lông mi dài. Dư cao trào vẫn tràn ngập trong cơ thể , lâu tan biến, nguyên nhân bởi bộ phận nóng rực của vẫn chưa rời khỏi.

      Còn chưa buông tha sao?

      Phát ra suy nghĩ trong mắt người phụ nữ này, Nghê Thượng Thuận nhếch môi, lộ ra nụ cười tà nịnh trời sinh.

      vỗ về khuôn mặt tinh tế xinh đẹp của Lục Lộ, con người màu đen khóa chặt người , tựa như cái nhìn của người thợ săn quyết bỏ qua cho con mồi.

      “Từ giờ đến nửa đêm còn khoảng thời gian rất dài, đừng làm cho tôi thất vọng.”
      tart_trungaloha123abby thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2
      Đáp án có. Lần này người đàn ông ấy ở lại chỗ Lục Lộ năm ngày mới rời .

      Trong lúc ngủ say, để lại món quà được gói tinh tế, lặng yên rời , hẹn gặp lại mà chính cũng biết đến khi nào họ gặp lại.

      Bốn năm trước, lần đầu tiên hai người gặp mặt, khi ấy còn chưa nổi tiếng chỉ đơn giản là người con trai mang tên Nghê Thượng Thuận. Lúc đó cách hai, ba tháng bọn họ gặp nhau lần, Lục Lộ chưa từng hỏi về bối cảnh của , cho tới khi nhìn thấy hình ảnh của Nghê Thượng Thuận truyền thông mới biết chút về .

      Nghê Thượng Thuận lập nghiệp tại , tự mình lập nên công ty NSS. Ban đầu tập trung chủ yếu vào nghiệp giải trí. Bản thân chính là thần tượng thành công nhất của công ty, trong thời gian ngắn trở thành thiên vương. Những nghệ sĩ tài năng cũng liên tiếp gia nhập công ty của , đạt được rất nhiều thành tích nhưng vẫn chưa dừng lại ở đó.

      Nghê Thượng Thuận mở rộng công ty. Ở Mỹ, Canada và các quốc gia châu Á đều có trụ sở, nghiệp vụ mở rộng ngừng. Theo thông tin mới nhất của báo chí, chỉ trong hai năm ngắn ngủi, tổng giám đốc sản của công ty lên tới con số khủng khiếp, trở thành trong ba tập đoàn giải trí hàng đầu thế giới.

      Có tin đồn bối cảnh phía sau đơn giản, cho nên chỉ trong thời gian ngắn có thể thu được rất nhiều thành công và tiền bạc. Nhưng tin đồn chưa bao giờ được kiểm chứng, mọi người chỉ có thể tiếp tục suy đoán, cánh báo chí vẫn tiếp tục tìm hiểu.

      Vậy từ đâu đến? Bối cảnh phía sau to lớn như thế nào? cần, dù sao ngay từ đầu, nhận định Nghê Thượng Thuận là người mà ai có thể có được, như vậy để ý làm gì? Bối cảnh của chút cũng thèm quan tâm.

      Ngồi ở giường, chỗ trống bên cạnh mất hơi ấm, Lục Lộ cầm lấy chiếc hộp tinh tế đẹp đẽ đó, nhìn nó ngẩn người.

      Lúc nào đến cũng mang cho món quà, tặng lúc hai người gặp mặt, chỉ để lại khi rời , vì sao? Vấn đề này vẫn luôn suy nghĩ, cuối cùng đưa ra kết luận – bởi vì quan hệ của bọn họ dựa tình cảm nam nữ. Quan hệ của hai người gì khác ngoài cái tên bạn giường, cho nên chỉ cần để lại quà tặng, có thể cùng nhau mở ra món quà ấy, điều đó chỉ có tình nhân mới làm.

      Cho nên dù nhận được rất nhiều quà tặng, cũng có chút ý nghĩa nào với , nhưng vĩnh viễn hiểu điều đó, cũng có cơ hội hiểu.

      Thoát khỏi những suy nghĩ vẩn vơ, chiếc hộp trong tay Lục Lộ vẫn thể nhận được số phận tươi sáng nào cả.

      đứng dậy, vào căn phòng, đem nó ném vào đống quà tặng sớm chất thành ngọn núi , khiến nó phủ đầy bụi như những món quà trước đấy.

      ***

      Mười tháng sau

      Trở lại mảnh đất rời xa nhiều năm, cuộc sống nhàn rỗi vượt quá so với tưởng tượng của Lục Lộ. Tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều, làm cho nghĩ trở về nữa.

      Dù đến đất nước khác, vẫn thể tránh được những tin tức của Ni. Nhưng tại, nghe thấy tên , tâm tình cũng vì thế mà phập phồng nữa.

      Sau lần Nghê Thượng Thuận rời , bao lâu xuất tin tức về ca khúc mới của . Giọng hát cùng bóng dáng của lơ đãng ra trong mắt , khiến hiểu được lúc đó vội việc gì.

      Nhưng lòng bình lặng lại, tình cảm của với …tựa như buông bỏ được rồi. Nghe lời Chân Khả Nhân trở về Đài Loan đúng là lựa chọn sáng suốt, tuy rằng người thân ở cùng những nhân viên trong tiệm xăm mình đều thúc giục trở về, nhưng vẫn muốn rời . Nơi này tất cả mọi thứ tốt lắm.

      Lục Lộ cần làm việc như quá khứ, chỉ cần làm cho khách hẹn trước, thời gian tự sắp xếp, hề có áp lực thời gian gì với cả.

      Chân Khả Nhân mở tiệm xăm hình, cần chiêu trò quảng bá gì cả, tiệm yên lặng mình trong ngõ . Trong tiệm chỉ có mình Lục Lộ mà còn ba cao thủ xăm hình trong giới ở đó.

      Hàng xóm xung quanh nhìn thấy bọn họ như nhìn quái nhân, tin chắc rằng cửa tiệm mau chóng đóng cửa, bởi mấy người ràng hiểu gì về kinh doanh cả. cố gắng quảng bá tên tuổi của cửa tiệm, cũng chẳng có ai nghiêm túc làm việc, kết quả đó là sớm muộn thôi.

      Những người đó biết, bọn họ đều là nghệ nhân giỏi nhất trong giới xăm hình. Sở dĩ cùng làm việc trong cửa tiệm này vì muốn né tránh dòng khách cứ nườm nượp kéo đến xăm hình, cho dù cửa tiệm này có lấy vị khách bọn họ cũng đói chết.

      Tuy vậy, trước mắt Lục Lộ vẫn có hai vị khách chờ xăm hình. Các ấy đều là khách quen, hẹn từ nửa năm trước, bởi hình hai người muốn xăm đều lớn nên quyết định làm cho hai người cùng lúc.

      Nhưng mà… Hai đưa cho Lục Lộ bản thiết kế làm do dự biết có nên từ chối vụ làm ăn này ?

      “Đây chính là hình xăm rất có ý nghiã mà các sao?” Trong lúc nhất thời thể đưa ra quyết định, Lục Lộ lạnh nhạt mở miệng hỏi.

      Bình thường hỏi khách vấn đề như vậy, cầm bản thiết kế trong tay gì mà bắt đầu làm luôn nhưng hai này phá vỡ quy tắc đó.

      “Đương nhiên, hơn nữa còn là ý nghĩa to lớn nữa.”

      vừa xong, bên cạnh vô cùng hưng phấn vội vàng tiếp: “NSS ở châu Á triển khai cuộc tuyển chọn ngôi sao mới, Đài Loan cũng nằm trong số đó, chúng tôi định xăm hình này rồi tham gia, chừng còn có thể nhìn thấy Ni nữa. Chuyện này đối với chúng tôi vô cùng quan trọng, cho dù thể trúng tuyển, ít nhất qua hình xăm này có thể biểu lộ tình của chúng tôi với Ni, chúng tôi vô cùng ấy, đối với chúng tôi ấy chính là vị thần. Hơn nữa, ấy là con của Hoa Kiều, tiếng Trung rất giỏi, nếu có thể chuyện cùng ấy, tôi có chết cũng uổng.”

      mặt biểu lộ thích tha thiết. Từng câu truyền hết vào tai mọi người trong tiệm trong đó bao gồm cả Chân Khả Nhân và quản của tiệm Thích Tiểu Tinh.

      Chuyện của Lục Lộ và Nghê Thượng Thuận – chính là Ni trong miệng kia chỉ có người duy nhất biết nữa là Chân Khả Nhân mà Thích Tiểu Tinh hoàn toàn biết chuyện gì

      sau khi nghe tâm xong, thẳng thắn câu:

      “Có ước mơ là điều hạnh phúc nhất. Chúc ước mơ của hai thành thực.” chú ý tới vẻ mặt khác thường của Chân Khả Nhân cùng với Lục Lô nhíu mày.

      “Cảm ơn.” Hai nhận được lời cổ vũ, càng thêm vui vẻ. Tự mình cầm bản thiết kế trong tay tới cho Lục Lộ: “Sư phụ, bản thiết kế này còn chỗ nào cần sửa chữa , nhìn giúp chúng tôi xem.”

      Tầm mắt lần nữa dừng ở bản thiết kế, chỉ cần liếc qua nhận ra ngay người trong đó chính là Nghê Thượng Thuận.

      Hình ảnh của trong đó rất đáng , vai còn có đôi cánh thiên sứ, áo in chữ NSS. Bất kể nhìn theo cách nào cũng biết bản vẽ này hoàn toàn dành cho , chỉ hơi nhìn kĩ chút nhận ra tâm ý của người thiết kế.

      Bản vẽ có vấn đề, rất đẹp, biểu đạt tâm ý ràng chính xác, thể vì nhân vật trong đó là mà phủ nhận này. Cho nên có lí do gì từ chối lần xăm hình này.

      “Lộ Lộ…” Chân Khả Nhân mở miệng gọi. muốn Lục Lộ đừng miễn cưỡng chính mình. Bản thiết kế này rất dễ làm, có thể thay thế ấy, nhưng miệng thể nổi câu hoàn chỉnh.

      “Bản vẽ này tốt lắm. Chờ tôi vài phút, tôi chuẩn bị.”

      Mỗi khi qua thời gian bận rộn, trong đầu xuất bóng hình xinh đẹp cùng khuôn mặt cá tính, lần này cũng ngoại lệ.

      bao lâu tìm ấy rồi? Hình như lâu hơn mọi khi, nhớ thời gian cụ thể, chuyện này quan trọng, ấy để ý. so với còn thoải mái hơn. chủ động tìm, cũng thèm quan tâm.

      Lấy điện thoại ra, Nghê Thượng Thuận cong khóe môi, tâm trạng rất vui sướng. Ngón tay dài ấn mặt kính trơn nhẵn của điện thoại nhưng cuối cùng vẫn gọi.

      Cất điện thoại, cầm lấy chìa khóa xe.

      Quyết định lâu rồi gặp muốn cho kinh hỉ… Có lẽ với người phụ nữ ấy mà là kinh hãi . nhất định thể đoán được xuất , dọa chút cũng tốt.

      Nghê Thượng Thuận lái xe tới chỗ ở của Lục Lộ. biết tại sao tâm trạng của tràn ngập vui sướng mà chính cũng , liên quan tới ấy sao?

      Nhớ lại, bọn họ quen biết nhiều năm, luôn luôn duy trì mối quan hệ tốt đẹp, có tình cảm nên có ràng buộc, thậm chí hành động còn dứt khoát hơn so với . chưa bao giờ dây dưa chuyện gì, đương nhiên cũng vậy.

      Người phụ nữ này quả nhiên là độc nhất vô nhị!

      đường , suy nghĩ của Nghê Thượng Thuận đều xoay quanh Lục Lộ, khóe môi cong cong đến trước cửa nhà Lục Lộ.

      Thấy đột nhiên xuất , có biểu cảm như thế nào? Chưa từng nhìn thấy giật mình, mong rằng chút nữa được biết.

      xuống xe, tà nghễ dựa vào thân xe lấy điện thoại ra bấm dãy số, kết quả là có gì.

      Sao có thể?

      Giật mình, Nghê Thượng Thuận nhăn mày nhìn điện thoại trong tay hoài nghi mình bấm nhầm số, nhưng giây tiếp theo xác định mình có.

      Tâm trạng vui sướng ban đầu theo động tác lặp lặp lại điện thoại mà tan biến.

      Đôi mắt sau lớp kính đen trầm lại suy nghĩ. Trong chốc lát tìm thấy trong xe chùm chìa khóa.

      Chùm chìa khóa này ở trong tay được hai, ba năm rồi. Trước đó, luôn gọi cho đến chỗ hẹn. Khu dân cư cao cấp lại vô cùng riêng tư, ai quấy nhiễu, thoải mái thả lỏng tinh thần và thể xác, thích. dự đoán nổi, ném cho chùm chìa khóa.

      vẫn nhớ cảm giác giật mình lúc ấy. cho rằng muốn biến đổi quan hệ của hai người ngưng nghe thấy lời của sau đó mới biết chính mình nghĩ nhiều.

      “Phòng đó chưa có người ở, ngẫu nhiên qua có thể giúp tôi xem qua nhà, nếu thấy thuận tiện giúp tôt dọn dẹp càng tốt.”

      Người phụ nữ này mặt chút biểu cảm thốt ra mấy câu kia, thanh nhàn nhạt chút cảm xúc, nhưng hiểu, đùa.

      Có bao nhiêu người phụ nữ muốn đưa cho chìa khóa, hy vọng thành nam chủ nhân của ngôi nhà, mà , muốn dọn dẹp?! Chỉ có mới có thể có ý nghĩ sai sử ngôi sao quốc tế như , đủ tàn nhẫn!

      Khi đó, phản đối nhận chìa khóa nhưng chưa từng nghĩ mình chủ động mở cửa ngôi nhà này, trừ bỏ hôm nay. Đơn giản bởi tìm thấy .

      Mở cánh cửa bên ngoài, Nghê Thượng Thuận vào trong xe, đem xe lái vào trong gara, phát xe của ở trong đó.

      Chẳng lẽ vẫn ở trong nhà nhưng lại tắt điện thoại?

      Nghê Thượng Thuận mang theo nghi hoặc mở cửa chính, chuẩn bị tìm ra đáp án.

      bắt đầu tìm từ tầng , từng căn phòng, góc phòng cũng buông tha, tiếp theo là tầng hai, tầng ba.

      lúc lâu sau, có đáp án – ở đây.

      Từ tầng ba, chậm chạp bước vào phòng ngủ ở tầng hai, thân hình cao to ngã vào giường lớn mềm mại, suy nghĩ vẫn vòng quanh chủ nhân căn nhà.

      Muốn gặp nhưng việc duy nhất Nghê Thượng Thuận làm được là chờ đợi, cho nên yên tĩnh chờ đợi.

      Thời gian chậm chạp trôi qua, cư nhiên ngủ quên mất.

      Khi tỉnh dậy, là 10h đêm, ngờ ngủ lâu như vậy. Lúc này, trở về rồi sao?

      Nghê Thượng Thuận đứng đậy nhìn xem người muốn tìm trở lại chưa.

      Ra khỏi phòng, phát hành lang dài được bao phủ bởi ánh sang màu vàng. Đèn sáng, cho nên trở lại?

      Lại tìm kiếm khắp căn nhà lần nữa, rất nhanh, Nghê Thượng Thuận có đáp án.

      vẫn trở về. Đèn trong phòng là loại đèn cảm ứng làm người ta hiểu lầm chủ nhân vẫn ở trong nhà mà thôi.

      Tỉnh ngủ đồng thời cũng mất kiên nhẫn.

      Hôm nay coi như chưa tùng đến.

      ***

      Hai tháng sau

      “Xin hỏi Lộ Lộ có ở đây ?”

      Theo tiếng vang của giọng , mọi người trong phòng hít ngụm khí lớn cũng mở to mắt mà nhìn, người nào tin nổi mình được gặp ai.

      Thiên vương Ni!

      Tuy Nghê Thượng Thuận đeo chiếc kính râm cỡ lớn, quần áo người rất mộc mạc, nhưng hơi thở mãnh liệt tỏa ra làm cho người khác đều phải chú ý. Làm người ta liếc mắt nhận ra thân phận của .

      Sau khi Nghê Thượng Thuận đột nhiên xuất , dù là nhân viên tiệm xăm hình hay khách hàng đều tràn đầy khiếp sợ cùng hưng phấn, có người dồn sức chờ phát động tiến lên xin ký tên, chụp ảnh.

      Nhưng nhóm bảo vệ vốn canh giữ ở bên ngoài sớm dự đoán được tình huống như vậy phát sinh. Mọi người triển khai hành động thực tế, chủ động vào cửa hàng đứng xung quanh Nghê Thượng Thuận. Nhóm bảo vệ người nào người nấy bộ dạng cao to, khuôn mặt ác liệt khiến mọi người lùi bước, dù có người gan lì tiến lại gần nhưng dưới ánh mắt nghiêm khắc của bảo vệ đành rút lui, chỉ có thể ngừng vụng trộm nhìn .

      , ấy… ở đây.” Quản lí bình thường lạnh lùng là thế ngưng gặp phải nhân vật truyền kỳ ở trước mặt cũng nhịn được năng lắp bắp, làm thế nào cũng đứng dậy nổi.

      “Ở cửa hàng khác?” Nghê Thượng Thuận nhàn nhạt hỏi lại, thanh phập phồng, nhưng chỉ mới hiểu được. tốt, thực tốt.

      Hai tháng qua, đến tìm vài lần nữa nhưng điện thoại luôn có người nhận, đến nhà của vài lần, mỗi lần đều tự mở cửa vào nhưng mỗi lần đều .

      Sau đó, dần dần phát , từ khi tìm thấy , trong phòng có hơi thở của , giường lớn cũng có, chỉ có của .

      ở nhà, đành lẳng lặng nằm giường đợi , nhưng vẫn trở về, luôn luôn về. Sau đó bắt đầu lo lắng, dựa vào quan hệ bạn bè nên lo lắng cho cho nên tiệm xăm hình của .

      Nhưng tình huống trước mắt xem ra lại vồ hụt, trong long oán trách có việc gì mở nhiều tiệm xăm hình như vậy làm gì? Trong nội thành còn bốn cái nữa, chẳng lẽ phải đến từng chỗ?

      , có.” Hiển nhiên thần hồn nữ quản lí vẫn chưa trở về, chuyện lắp bắp, biết những nhân vật nổi tiếng muốn tìm lão đại nhà mình ít, nhưng bao giờ nghĩ có Ni, chuyện với cách cái bàn, cảm thấy tim mình như nhảy ra khỏi ngực. Ông trời ơi…!

      có? Chẳng lẽ xảy ra chuyện?

      Lời đáp lại của quản lí làm tâm trạng Nghê Thượng Thuận trầm xuống.

      “Nếu, nếu ngài muốn tìm Lộ Lộ xăm hình, ngài phải hẹn trước, ngài có thể chờ ? Hay tôi giúp ngài tìm thợ xăm hình khác, tôi có thể giới thiệu cho ngài người tốt nhất.” Nếu có thể quản lí muốn Ni chọn cách sau, bởi chỉ có như thế mới có thể tiếp xúc với Ni nhiều hơn.

      Lời của quản lí tiếp tục làm tâm trạng Nghê Thượng Thuận tìm xuống tầng dưới cùng. Nhất định có biện pháp tìm được Lục Lộ, ít nhất muốn biết vẫn khỏe mạnh.

      “Làm thế nào có thể liên hệ với ấy?”

      “Ân… tôi cho ngài số điện thoại của cửa tiệm khác, liên lạc với ấy qua số điện thoại này thành vấn đề, nhưng muốn lập tức nhìn thấy ấy hơi khó bởi tại ấy ở Đài Loan, cũng khi nào trở về Luân Đôn.” Nữ quản lí cúi đầu xuống viết cho dãy số.

      Đối với Ni quản lí thể nào cho đáp án muốn, tuy làm Ni thất vọng nhưng vẫn phải hoàn thành trách nhiệm của mình. Đương nhiên nếu mặt mũi Ni đủ lớn có thể làm cho Lộ Lộ lập tức bay trở về cũng là chuyện tốt. Có trời biết mỗi ngày có bao nhiêu người ngóng ra ngoài cửa chờ Lộ Lộ xuất , chờ ấy trình diễn tay nghề bậc đại sư của mình.

      “Đài Loan?!” Đây tuyệt đối là đáp án ngoài dự đoán của .

      “Đúng vậy. Lộ Lộ là con lai dòng máu Trung – , Đài Loan cũng là quê hương của ấy, nhưng lần này ấy trở về biết bao giờ trở lại.” Mọi người rất nhớ Lộ Lộ, nhất là những vị khách tới đây đều muốn tìm Lộ Lộ, hỏi thời gian trở lại của ấy, nhưng cho tới bây giờ Lộ Lộ vẫn có dự định trở về.

      Nghê Thượng Thuận biết Lục Lộ là con lai, nhưng nghĩ tới mang nửa dòng máu Đài Loan, trùng hợp, nơi đó vừa khéo là quê hương của .

      Nhưng…

      ấy về Đài Loan được bao lâu rồi?” Hai tháng, ba tháng?

      Nữ quản lí nghiêng đầu nghĩ, thậm chí còn giơ ngón tay đếm.

      , hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy…Thấy quản lí giơ cả hai bàn tay ra mà vẫn đủ dung, Nghê Thượng Thuận cố gắng nén cảm giác xúc động của mình xuống.

      có kết quả. “Kết thúc tháng này, vừa tròn năm.”

      năm?!

      Trong lòng Nghê Thượng Thuận thầm suy nghĩ, đó là lúc vừa rời , cũng ra luôn sao?

      “Tôi biết rồi, cám ơn .” Cầm lấy số điện thoại, biết mình phải làm như thế nào.

      Thấy Nghê Thượng Thuận xoay người định rời , quản lí lấy hết dũng khí với : “ có thể cho tôi xin chữ kí được ?”

      thành vấn đề.” Nghê Thượng Thuận quay đầu lại, sảng khoái đáp ứng. Vị quản lí có thể giúp phương pháp tìm được Lục Lộ, chữ kí nho coi như báo đáp lại.

      nhanh chóng lý lên sổ của nữ quản lí, thể hoàn hảo phong thái siêu sao, thế này mới hoàn mỹ ra.

      Cố gắng đè nén cảm xúc vui sướng cực độ, cho đến khi bóng dáng mê người kia còn ra trong tầm mắt, quảm lí ôm lấy quyển sổ Ni vừa kí, điên cuồng hét chói tai.

      Trời ơi, trời ơi! Đây là chữ kí chính Ni tự viết…

      A …

      ***

      “Xin chào!”

      “Lộ Lộ?”

      “Tôi phải Lộ Lộ. tại ấy ở trong tiệm, nếu quý khách muốn hẹn trước có thể với tôi, tôi có thể giúp ngài đặt lịch hẹn.” Thích Tiểu Tinh nghiêng đầu kẹp chặt điện thoại, tay vội vàng lật xem bản danh sách khách hẹ trước của Lục Lộ, tiếp: “Nhanh nhất là tám ngày sau, tiên sinh, ngài có thể chờ ?”

      có? nghĩ tới khó tìm.

      “Xin hỏi khi nào ấy ở trong tiệm? Tôi là bạn Lục Lộ, có số việc muốn tìm ấy.” Đầu bên kia Nghê Thượng Thuận tự giác chau mày lại.

      “Ba ngày sau ấy đến tiệm, nếu ngài lưu lại tên hoặc số điện thoại tôi có thể giúp ngài chuyển tới ấy.” Thích Tiểu Tinh khách khí , nhưng câu trả lời của Nghê Thượng Thuận hiển nhiên là chờ đợi.

      “Trước mắt thể.” Về điều này Thích Tiểu Tinh thực lực bất tòng tâm. Lục Lộ thích bị ai quấy rầy, đúng giờ tới tiệm làm việc, trừ khi dặn trước, nếu chỉ cần vừa rời khỏi tiệm, di động luôn trong trạng thái tắt máy, muốn tìm ấy rất khó khan mà nơi Lục Lộ ở chỉ mình Chân Khả Nhân biết, đầu bên kia điện thoại lập tức yên lặng.

      nghe thấy câu trả lời, Thích Tiểu Tinh đành phải hỏi lại: “Ngài còn giữ máy ?” Làm sao đột nhiên yên tĩnh vậy?

      “Ân.” Nghê Thượng Thuận giọng đáp, thể mình vẫn nghe máy, ba ngày sau phải ?

      “Như vậy có thể cho tôi địa chỉ cửa tiệm được ?”
      tart_trung thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3
      Đường ở Đài Loan Nghê Thượng Thuận tuyệt , nhưng biết đường từ trong miệng mà ra nên cầm địa chỉ Chân Khả Nhân cho, đường luôn dựa vào việc hỏi người qua đường, cuối cùng cũng đến được con đường núi trước mặt.

      Hai mươi phút trước, hỏi người phụ nữ dưới chân núi, xác nhận địa chỉ, chỉ cần theo con đường này đến lúc thấy chỗ rẽ nhớ chọn đường bên trái, thẳng thấy ngôi nhà, đó chính là địa chỉ muốn tìm.

      Người phụ nữ kia chỉ đường rất chính xác, quả nhiên con đường trước mắt chia làm hai ngả, Nghê Thượng Thuận xoay tay lái, sang con đường bên trái.

      Con đường này rất , nếu có chiếc xe khác ngược hướng, đúng là thử thách về kĩ thuật cho người lái xe.

      May mà đường chỉ có xe của Nghê Thượng Thuận, nhưng phát , con đường này so với vừa rồi càng hẻo lánh hơn.

      Càng tiếp, nghi ngờ trong long Nghê Thượng Thuận càng gia tăng.

      Nơi này chỉ cách nội thành rất xa, hơn nữa còn rất hẻo lánh, Lục Lộ ở nơi này sao? Có phải bị đùa giỡn ? Nhưng Chân Khả Nhân mới quen biết , chẳng có lí do gì đùa giỡn hẳn cả.

      Đường kéo dài như có điểm dừng, trong lòng lo lắng. nửa giờ đồng hồ trừ bỏ cây cối tốt tươi hai bên đường chỉ còn cỏ dại ngay cả căn nhà cũng có, càng càng heo hút.

      Đột nhiên đạp mạnh phanh xe, cho xe dừng lại ở giữa đường, cần quan tâm mình cản trở người khác , dù sao cũng chỉ có mình con đường này.

      Tầm mắt nhìn bốn phía xung quanh, trừ bỏ hoang vắng vẫn là hoang vắng, trong lòng rất muốn quay đầu xe nhưng lên núi tìm giờ rồi, lúc này quay lại cam lòng.

      muốn làm đồ ngốc chỉ biết tiếp, làm được, vậy… nên làm gì mới đúng đây?

      tiếp 5 phút, 5 phút nữa, nếu vẫn nhìn thấy cái gì khác vậy cần tìm nữa, quay lại.

      Trong lòng quyết định, tiếp tục .

      Thực ra Nghê Thượng Thuận nghiêm túc tính toán thời gian, xem ra thể từ bỏ.

      lúc lâu sau, cảnh sắc trước mắt vẫn có gì thay đổi, Nghê Thượng Thuận dù cam tâm cũng phải đối mặt với thực tế.

      Xem ra lần này thực bị đùa giỡn. Nơi hoang vắng như thế này làm sao có người ở được?

      Đúng lúc thay đổi định quay đầu xe, trước mắt tựa như nhìn thấy cái gì đó vì thế tiếp tục quay đầu mà tiếp.

      tới hai trăm mét, cảnh sắc trước mắt bỗng rộng mở bừng sáng.

      Con đường tưởng có tận cùng đột nhiên nhìn thấy điểm cuối, Nghê Thượng Thuận dám tin đây là , bị đùa giỡn.

      Trước mắt ra khoảng đất trống rộng lớn, căn nhà cổ ở giữa khu đất đó, tất cả đều đúng như lời người phụ nữ dưới chân núi, đến tận cùng con đường ngôi nhà muốn tìm xuất .

      Nhưng Lục Lộ ở trong đó? đúng hơn, bên trong có người? Tại nơi hoang vắng như thế này?

      Nghi vấn trong lòng Nghê Thượng Thuận bị đánh tan khi nhìn thấy chiếc xe đằng sau ngôi nhà.

      chiếc hummer đen đỗ ở bên phải ngôi nhà, Nghê Thượng Thuận bắt đầu tin tưởng Lục Lộ ở bên trong ngôi nhà bởi chiếc xe kia rất giống xe mà lái, rất có phong cách của ấy.

      Bức tường vây xung quanh chỉ có cánh cửa gỗ khép hờ.

      Xuống xe, Nghê Thượng Thuận đẩy cửa ra. Nhìn thấy đầu tiên chính là ngôi nhà cổ to lớn cùng khoảng đất rộng trồng loại rau biết tên. Nếu có chiếc xe hummer đỗ ở ngoài, làm thế nào cũng thể tưởng tượng được Lục Lộ nơi như thế này.

      Hình dáng Lục Lộ lặng yên ra trong long, cánh cửa trước mắt đột nhiên được mở ra, hình dáng nghĩ tới xuất trong tầm mắt.

      “Hi!” Nghê Thượng Thuận chào đầu tiên, khóe miệng mím thành đường suốt dọc đường lúc này cong lên.

      Nhưng đột nhiên xuất làm Lục Lộ sợ hãi.

      Chìa khóa vốn nắm chặt trong tay rơi xuống, thể đáp lại lời chào của , chỉ có thể dám tin mà nhìn .

      Nếu phải đầu óc vẫn tỉnh táo, cho rằng mình mơ mộng hão huyền.

      Sao có thể là chứ? Chẳng lẽ… Người hai tuần trước gọi điện thoại đến xưng là bạn của muốn tìm ? nghĩ tới rất nhiều người nhưng gồm có .

      ràng chỉ có thể là , nếu làm sao có thể xuất trước mắt ? Nhưng mới ba ngày trước, mới thấy báo đưa tin nữ minh tinh cùng nhau du lịch, lúc này nên thân thiết cùng người ta, như thế nào lại xuất ở nơi này? hiểu.

      Nghê Thượng Thuận cười lên, đến phía trước Lục Lộ, cúi người nhặt chiếc chìa khóa xe vừa đánh rơi.

      “Hy vọng em cũng vui vẻ khi nhìn thấy tôi, nhìn thấy khuôn mặt bất ngờ của em, muốn tôi thêm nhiều giờ nữa cũng được.” nghiêng người khẽ hôn lên má Lục Lộ.

      xuất của đổi được phản ứng chưa bao giờ có của , làm cho thấy lần này vất vả tìm là đáng giá.

      Thu hồi biểu cảm giật mình, đáy mắt Lục Lộ lên vẻ nghi hoặc.

      vưà rồi “Cũng”, là nhìn thấy nên rất vui vẻ?

      … vì sao lại tới đây?” thể hiểu nổi.

      có lí do xuất ở nơi này. tìm thấy , theo tính cách của nhất định trực tiếp đem quên luôn, như thế nào lại chủ động tìm ?

      Bởi quá mức khiếp sợ khi thấy Nghê Thượng Thuận xuất , Lục Lộ quên mất phải giấu cảm xúc của mình xuống, ý nghĩ trong lòng toàn bộ ra mặt, tinh tường nhìn thấy.

      “Hắc! Tôi đâu phải kẻ vô tình như thế? Bạn bè mất tích năm, làm sao có thể lo lắng được?”

      nghĩ tới nghiêm túc trả lời, đáp lại cũng là cái nhăn mày của .

      “Chúng ta phải là bạn bè sao?” Ít nhất vẫn luôn coi là bạn bè tốt, nhưng sao? tại .

      Tuy trong mắt người khác đại nhân vật nhưng từ đầu đến cuối chỉ coi như người đàn ông bình thường, chuyện này luôn biết. Nhưng quen biết nhau nhiều năm rồi, đừng ngay cả bạn bè cũng phải?

      “Đúng…là bạn bè.” Lục Lộ chần chừ thuận theo lời của , nếu là bạn bè có thể là cái gì đây?

      xuất của tôi quấy rầy đến em sao?” Trong miệng hỏi nhưng tầm mắt Nghê Thượng Thuận nhìn về cánh cửa khép lại đằng sau Lục Lộ.

      có.”

      ràng hai người chỉ có quan hệ kích tình ngắn ngủi là quan hệ đáng nhất của bọn họ, nhưng hai người lại hiểu biết lẫn nhau. Vậy mà chỉ cần câu, ánh mắt nhìn sang nhất định hiểu được điều suy nghĩ. Có đôi khi hy vọng chút cũng hiểu được.

      thể phủ nhận xuất khiến rung động nhưng sống an ổn năm trời làm tình cảm của còn cố chấp như cũ.

      Cho nên vẫn tưởng quan hệ của hai người có gì, có thể duy trì cùng cho đến khi muốn kết thúc mới thôi, hoặc là .

      năm qua em đều ở tại nơi này?” nghiêm túc nhìn xung quanh ngôi nhà cổ và đến kết luận – thực nguyên thủy.

      “Đúng vậy!”

      Tại chung cư cao cấp, đến Đàu Loan lại sống ở nơi mà chim cũng đẻ nổi trứng? Đây là logic ở đâu vậy?

      Nghê Thượng Thuận nhướng bên mắt, định mở miệng gì đó, nhưng Lục Lộ cho cơ hội, bởi thấy ánh mắt vừa rồi của nên hiểu được sắp sửa cái gì.

      định ở lại Đài Loan bao lâu?” hỏi.

      “Còn chưa quyết định. Nhưng tiến hành xong buổi biểu diễn, tôi muốn nghỉ ngơi thời gian.” Biểu cảm kia thể quyết định rồi.

      trả lời chính xác làm Lục Lộ phải suy nghĩ.

      Nếu ở lại , hai ngày, có thể miễn cưỡng cho ở lại nhưng nếu lâu hơn nghĩ chịu được, cho nên…

      ở khách sạn nào?” Trong thời gian lưu lại, vẫn nên cùng ở khách sạn, bởi khẳng định thể chịu được cuộc sống ở nơi này.

      “Tôi xuống máy bay tìm em luôn, chỉ thuê xe, định tìm khách sạn.” Ngay từ đầu định ở lại chỗ – đáy mắt điều đó.

      Lần này là chuyến riêng, cho bất kì ai biết hành tung của , giống như cũ, bất kể là hay Đài Loan cũng chỉ có , chỉ là .

      tại tốt nhất chúng ta phải tìm khách sạn nào đó.” Theo bản năng Lục Lộ nhàng liếc nhìn Nghê Thượng Thuận, tuy rất nhanh rời nhưng vẫn kịp nhìn thấy vẻ mặt cho là đúng của .

      “Vì sao phải ở khách sạn? phải em ở đây sao?” Chẳng lẽ thể ở cùng sao?

      “Sống ở đây quen.” che giấu ra .

      Mặc dù hôm nay phải thiên vương Ni, phải quý công tử việc gì cũng có người khác lo hết nhưng từ thói quen của có thể thấy xuất thân trong gia đình giàu có.

      Cuộc sống ở nơi này lại thiếu thốn đủ thứ, nhất định thể chịu đựng được.

      Khư! Ánh mắt của vừa rồi đúng như nghĩ, hiểu lầm, người phụ nữ này ghét bỏ .

      “Nơi này khí mắt mẻ, phong cảnh rất đẹp, tôi có thói quen gì chứ?” Mặc kệ tôn nghiêm của nam nhân, tuyệt mở miệng phàn nàn nơi này hoang vắng là .

      Lục Lộ nhìn , .

      người đàn ông, dù thế nào cũng im lặng của mà lùi bước, nghĩ cũng đừng nghĩ.

      “Tôi quyết định, tôi muốn ở lại.” cong khóe môi, lộ ra nụ cười tà nịnh như ở trước mặt fan vẫn làm, nụ cười quen thuộc vô cùng tự tin.

      “Tùy .” muốn tranh cãi nhiều, cũng bị nụ cười mê hoặc của dụ dỗ, Lục Lộ mặt chút biểu cảm cầm lấy chìa khóa trong tay , ra bên ngoài.

      Nghê Thượng Thuận ngay lập tức theo sau , làm như nghe thấy cũng nhìn thấy thái độ của Lục Lộ.

      Bị chán ghét cũng tức giận, bởi vì người đó là Lục Lộ, nhưng thầm nghĩ lại chuyện vừa xảy ra, khẩu khí vừa rồi của khiến hiểu được, phải kẻ nhu nhược vô dụng.

      Lục Lộ vừa lên xe, Nghê Thượng Thuận tự động ngồi lên chỗ bên cạnh, ngoan ngoãn thắt dây an toàn vào, hề giành chìa khóa xe lái cho .

      biết kỹ thuật lái xe của vô cùng tốt, ngay cả con trai so với cũng kém hơn. cũng nghiêm chỉnh chấp hành luật giao thông, chỉ cần là người từng ngồi xe của , đều muốn giành việc lái xe với làm gì. thậm chí còn từng hoài nghi, nếu hôm nay phải là thợ xăm hình, rất có khả năng tay đua xe.

      đâu vậy?”

      “Mang làm cu li.”

      “Muốn tôi làm cu li?” Nghê Thượng Thuận nghiêng gương mặt tuấn tú nhìn Lục Lộ, nghĩ xem có phải đùa .

      Ai nghĩ muốn làm cu li? Người khác , nhưng là Lục Lộ, !

      Vặn chìa khóa đồng thời khởi động xe, Lục Lộ nghiêng mặt cùng nhìn nhau. Sau đó dưới cái nhìn chăm chú của , nở nụ cười quyến rũ có ý tốt.

      “Cười như vậy với tôi, cho dù em muốn tôi uống thuốc độc tôi cũng uống.” Làm cu li tính là cái gì?

      Nghe thấy lời của , tâm trạng Lục Lộ tốt hẳn lên chủ động hôn .

      Nhận được nụ hôn của , người đàn ông nào đó còn chưa hết vui sướng, đạp chân ga, nhàn nhạt ghé vào tai câu:

      “Ạnh hối hận.”

      ***

      Hối hận?

      Hối hận cùng ra ngoài làm cu li?

      . Tính đến thời điểm tại tất cả đều tốt lắm, có gì làm cho phải hối hận.

      Lục Lộ đưa cùng xuống núi. Đến cửa hàng dưới chân núi mua vật dụng hàng ngày, đương nhiên cũng để chuẩn bị cho .

      đem hai túi đồ bỏ vào trong thùng xe, bên tai truyền đến giọng của Lục Lộ:

      “Khóa xe lại. Chúng ta còn phải chợ.”

      Vì thế, tiếp tục theo sau Lục Lộ, rẽ vào ngã tư, đến “chợ” trong miệng .

      Mặc dù là chợ, nhưng thấy, ở đây chỉ có mấy sạp hàng buôn bán lẻ thôi, muốn gọi là chợ cũng miễn cưỡng.

      Lục Lộ đến chỗ bán thịt heo, mua chân giò, thịt cùng sườn nhưng số lượng rất nhiều khiến Nghê Thượng Thuận thể tưởng tượng nổi.

      “Đợi . Sao em mua nhiều vậy? Em thích ăn thịt heo đến thế sao?” Theo nhớ thích ăn thịt heo như vậy.

      “Ở đây ba tuần mới họp chợ lần, lượng đồ ăn của hai chúng ta tôi tính qua, mua như vậy mới đủ ăn.” Dứt lời, thanh toán tiền, đem túi thịt heo treo tay Nghê Thượng Thuận, rồi tiếp tục sang hàng khác.

      Lần này, mua luôn hai con gà.

      Trong tay xuất thêm hai con gà, thấy định mua nữa, nhịn được mở miệng.

      “Cho dù nơi này ba tuần lễ mới có chợ, nhưng em cần mua lần nhiều như thế? Nơi khác cũng có bán mà.” Người phụ nữ này cố ý. Cố ý mua nhiều thức ăn như vậy muốn cầm, triệt để thực câu muốn làm cu li phải ?

      “Đúng là thêm hai mươi phút nữa về phía trước có cái chợ nữa.” Lục Lộ .

      Nghe xong, Nghê Thượng Thuận liếc mắt nhìn Lục Lộ, quả nhiên mình suy đoán sai, người phụ nữ này cố ý.

      “Nhưng khu chợ này gia súc được bán đều là súc vật khỏe mạnh, giống với các chợ khác, tôi chỉ mua ở đây thôi.”

      Vừa hết câu trong tay Lục Lộ lại nhiều thêm con gà.

      giống? Ăn vào bụng cũng giống nhau cả thôi, chỗ nào giống? Đương nhiên Nghê Thượng Thuận đem những lời này ra bởi tại quyền phát bóng nằm người .

      nhiều, bọn họ tiếp tục đến hàng cá.

      Người chủ hàng cá vừa thấy Lục Lộ lập tức cười đon đả với : “Tiểu Lục, hôm nay chọn giúp cháu cá tươi nhất, làm xong hết rồi. Loại này nấu canh cá là ngon nhất, muốn hầm muốn kho đều được hết, còn tôm và ngao cháu muốn để ở kia.”

      Bà chủ cầm mấy chiếc túi phân loại sẵn đưa cho Lục Lộ, cười tiếp nhận, hỏi: “Hôm nay có man ngư(?) ?”

      “Có, khéo hôm nay vừa bắt được, giúp cháu làm ngay.” Bà chủ nhanh nhẹn trả lời, hết xoay người lại quay đầu, trong tay cầm thêm con man ngư to đặt trước dao.

      “Được rồi, đừng nóng vội. Cháu có rất nhiều thời gian, cẩn thận chút.” Lục Lộ nhàng với bà chủ.

      Nghê Thượng Thuận trừng mắt nhìn người phụ nữ cười đến là thân thiết kia, mặt phản đối Lục Lộ mua thêm, mặt khác phản đối thái độ phân biệt quá đáng của .

      chưa từng nhìn thấy thân thiết với ai như vậy, ít nhất chưa bao giờ với , người phụ nữ này bất công.

      Trong chốc lát, bọn họ thanh toán tiền xong rời . Trong tay chỉ có số cá vừa mua, bà chủ hàng cá tốt bụng còn tặng họ thêm ít cá. Mối nhân duyên bên ngoài của Lục Lộ làm Nghê Thượng Thuận cảm thấy bất ngờ, ngược lại đại minh tinh như bị bỏ qua nhưng nơi này đều là người trung niên và người già, biết cũng có gì là lạ.

      nghĩ rằng em được nhiều người quý như thế !” Nghê Thượng Thuận cúi đầu với Lục Lộ chọn nguyên liệu nấu ăn.

      “Tôi bề ngoài xinh đẹp như vậy có nhiều người quý là chuyện bình thường.” Lục Lộ ngẩng đầu lên đáp lại.

      đương nhiên hiểu nghĩ gì. cho rằng cả người đầy hình xăm, lại luôn mang bộ mặt lạnh lùng cấm người khác lại gần, mọi người nên khách khí xa lánh mới phải. Nhưng đây là những người hiểu gì về mới nghĩ như thế.

      Quả nhiên chẳng hiểu gì về cả!

      Nghe vậy, Nghê Thượng Thuận cười, bên tai : “Em hoàn toàn chính xác, có muốn tới công ty của tôi làm tập , tôi lấy bản thân ra cam đoan với em.”

      Lần này, ngẩng đầu lên nhìn .

      “Tôi lấy bản thân làm gì?” Giọng của rất , chỉ đủ cho hai người họ nghe thấy, nhưng giọng điệu lại vô cùng lạnh lùng.

      Quen biết nhau được năm, Nghê Thượng Thuận từng đề cập với việc này, khi đó thể có hứng thú, về sau cũng nhắc lại nữa. Hôm nay làm sao vậy? Muốn thử đến giới hạn của phải ?

      “Tôi đem cả người đưa hết cho em.” dựa vào người , khoảng cách giữa họ rất gần người ngoài nhìn vào cảm thấy hai người rất thân mật.

      “Tiểu Lục à, cái tẩu dài kia là bạn trai của cháu sao? Này được nha! Thân hình rất tốt.” Thấy bộ dáng thân mật của bọn họ, bà chủ bán hàng rong nhịn được cười hỏi Lục Lộ.

      ấy nhìn rất giống sao? Cháu có bạn trai đâu. Còn muốn bác giúp cháu tìm chàng tốt đây!” để ý người đàn ông bên cạnh cố tình đứng dính sát vào mình, chỉ lo cười đáp lại.

      “Ai nha, bé này chỉ thích đùa, bác đâu tìm cho cháu chàng tốt như vậy.” Bà chủ cho rằng Lục Lộ đùa, biết rằng tất cả những gì đều là .

      “Đúng vậy, làm sao em tìm được người tốt hơn tôi?” Tuy rằng hiểu “cái tẩu dài” có nghĩa là gì nhưng các chữ khác đều nghe . Bà chủ hàng rong ràng khen , điều này làm cho tâm trạng Nghê Thượng Thuận cực kì tốt.

      “Chợ” này nhiều nhất chỉ có mười sạp hàng nhưng chủ hàng ai cũng biết Lục Lộ. Nàng đến từ năm trước nhưng chưa vắng mặt buổi chợ nào hơn nữa khi mua hàng lại rất lễ phép, mua nhiều. Mọi người đều rất quý . Hôm nay, khó gặp được Lục Lộ dẫn người theo, lại là người đàn ông rất tuấn tú, tất cả đều cho rằng họ là đôi, nghe thấy câu trả lời của cho là lời đùa.

      Lục Lộ lười giải thích. Ở trước mặt các trưởng bối nếu và Nghê Thượng Thuận chỉ có quan hệ thân thể mà thôi, như vậy lần tới đến đây chắc mua được cái gì, cho nên nhiều câu bằng ít câu tốt.

      thôi, cứ đem đồ để xe, tôi còn muốn mua số đồ nữa.”

      Còn mua nữa?

      Nghê Thượng Thuận nhìn Lục Lộ, nghe lời di chuyển, “Muốn mua mua luôn lần cho xong ! Tôi còn mang luôn.”

      Hai tay nặng trịch túi, mua nhiều đồ như vậy, nơi này có cái gì hầu như đều mua, còn có thể mua cái gì nữa? Cũng chỉ có vật thôi.

      “Tôi khẳng định có thể mang nhưng điều kiện đầu tiên là phải có cánh tay thứ ba.” Quăng cho câu làm đầu óc mờ mịt, dẫn đầu bước , khiến cho người phía sau thể đuổi theo.

      Lúc này Nghê Thượng Thuận mới phát tại sao Lục Lộ lái xe đến đây. Con đường này qua , hai bên đều có các quầy hàng, hummer của vào được.

      Cất tất cả các túi đồ, bọn họ quay trở lại, thấy vật mà mua, Nghê Thượng Thuận mới hiểu vì sao vừa rồi Lục Lộ phải có cánh tay thứ ba.

      mua bình rượu, rượu màu đỏ thẫm tràn đầy trong chiếc bình rất to, trọng lượng này với người đàn ông mà có thể mang nhưng với phụ nữ mà hơi quá sức. ra phải làm cu li, ôm bình rượu lớn đường thế này phải tiêu hao lượng lớn sức lực.

      “Đây là rượu gì?” Hai tay ôm bình rượu, Nghê Thượng Thuận tò mò hỏi người bên cạnh hai tay trống trơn.

      “Rượu dâu tằm, uống ít rất tốt cho cơ thể.” Lục Lộ nhàn nhạt nhìn người đàn ông bên cạnh thấy nghiêm túc vì mà làm cu li, lúc này mới có long tốt bổ sung câu:

      “Đến tối cho uống, chừng thích.”

      Nghe thấy thế, Nghê Thượng Thuận hơi nhấc mi, nhìn người phụ nữ bên cạnh ánh mắt thay đổi.

      “Có em còn có rượu nữa, tôi nhất định rất thích.”

      “Thế sao, tôi rất mong đợi.”
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :