1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cao điệu ái thê đại trượng phu - Giản Anh (10c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Cao điệu ái thê đại trượng phu*
      [​IMG]

      * Biết thương vợ mới là đàn ông chân chính

      Tác giả: Giản

      Thể loại: đại ngôn tình
      Converter: ngocquynh520

      Editor: behappy88

      Nguồn: itunz.wordpress.com

      Người phụ nữ này, nửa đêm còn ở bên ngoài chạy tin tức? !

      Hình Tử Nguyên ở trong nhà đổi lại âu phục, làm bộ như vừa mới tan tầm, sau đó tìm nàng.

      Nàng phải người phụ nữ của ngươi ── trong nội tâm thanh chán ghét nhàng ra,

      đáp lại chính mình, “Ta biết , nhưng có ai quy định thể người thuộc về mình a?”

      Hao tổn biết bao tâm cơ chế tạo xảo ngộ, cũng chỉ là muốn đưa nàng về nhà bình an bởi nàng rất lâu rồi. Trước kia nàng rất điên cuồng, thích chơi đùa, cười, náo nhiệt, tuyệt giống như tại, chỉ lo làm việc để ý đến chính mình.

      Nàng là bạn trước của người em tốt của , tên khốn kia biết quý trọng từ bỏ nàng, vì nàng mà đau lòng, muốn giành lại vị trí bảo vệ cho nàng, thề làm kẻ ngu ngốc thứ hai.

      Nhà của thuận theo sở thích của nàng mà thiết kế, cũng nguyện làm đầu bếp của riêng nàng, chỉ cần nàng đáp ứng làm bạn của , khiến cho nàng muốn bao nhiêu hạnh phúc liền có bấy nhiêu, nhưng mà nàng lại : “Chúng ta chỉ là bạn bè.”

      Phải ? Vậy tại sao nhìn thấy từ đám cháy chạy ra, nàng lại xông đến hôn . . .

    2. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Tiết Tử
      [​IMG]

      Bên cạnh trường trung học nữ Thúy Giang, trong tiệm hồng trà tên gọi “Buổi chiều yên lặng”, ngồi gần góc cửa sổ là năm nữ sinh toàn thân tràn đầy hơi thở thanh xuân, ngoài cửa sổ sắc hoa phượng nở cực kỳ hợp với tình cảnh, tháng sáu tới rồi . . . . . .

      “Chúng ta phải tốt nghiệp sao?”

      Cầu Y Nhiên ngữ khí tràn đầy đành lòng, nàng rất tiêu sái gác chân ngồi ghế nhựa màu đỏ, gối bày ra quyển bút ký. Nàng nguệch ngoạc viết, có lúc là đoạn văn nước chảy mây trôi, có khi lại là mấy bức tranh biếm họa đường nét đơn giản nhưng đáng sinh động.

      “Trung học nữ Thúy Giang khóa hai mươi bảy, tốt nghiệp tổng cộng có ba trăm lẻ chín người, mười hai người lưu ban, năm người phải thi lại, trao tặng hai trăm chín mươi hai tấm bằng tốt nghiệp, chủ tịch hội học sinh đọc diễn văn dài đến 30 phút, nội dung cũ rích, thực tế, làm cho thầy trò toàn trường hừng hực khí thế cũng cảm thấy buồn ngủ.” Lâu Thừa Vũ hướng bút ghi chuyện, khuôn mặt thanh tú khá là chuyên tâm.

      “Ôi, Thừa Vũ, cậu lại muốn gây cười sao?” Hàn Băng Khiết phụt cười to.

      “Cậu sao vậy. . . . . . Sao còn cười được? Mình cảm thấy . . . . . . . . . . . . cảm thấy là khổ sở nha. . . . . .” Lăng Nhu Tinh gục xuống bàn khóc đến phát nấc lên, bất quá mấy nữ sinh còn lại nhìn quen nên đều rất vô lương tâm có thèm để ý đến nàng.

      “Có cái gì mà là khổ sở?” Khang Vi Băng hút ngụm trà lạnh, xem thường : “Hôm nay là lễ tốt nghiệp chứ phải lễ cáo biệt, chúng ta ngày mai còn có thể gặp mặt, hơn nữa ba ngày sau chúng ta còn Hoa Liên cắm trại du ngoạn, đến lúc đó còn phải lại gặp mặt.” cách khác, đại tiểu thư xuất thân từ hào môn nàng hoàn toàn hiểu Tiểu Tinh Tinh này sầu não cái gì.

      “Mình biết a, nhưng mà người ta. . . . . . người ta rất buồn. . . . . .” Lăng Nhu Tinh hấp hấp cái mũi, trần thuật lại lý do tại sao nàng lại sầu não như thế, “Chúng ta đều đông tây học đại học, có người ở miền nam, có người ở miền trung, có người lại nước ngoài, từ nay về sau cũng thể ngồi cùng chỗ ăn cơm hộp rồi, bảo mình làm sao có thể khổ sở?”

      “Tại sao cảm giác của mình với cậu lại hoàn toàn khác nhau?” Hàn Băng Khiết, khuôn mặt nhắn xinh đẹp tràn đầy suất khí, dường như có chút thể chờ đợi được. “Mình ước gì có thể nhanh rời khỏi cái am ni này.”

      Trường nữ sinh, là đơn thuần a. . . . . . Bất quá đó là ba mẹ nàng thôi. Đơn thuần theo như nàng thấy căn bản chính là ngu xuẩn, sân trường gần ngàn người bất kể sớm chiều khí đều là trầm lặng, nàng chịu đủ rồi.

      “Đó là bởi vì học trưởng của cậu rời khỏi miếu hòa thượng của ta năm rồi, cậu đương nhiên cũng muốn bay ra khỏi am ni a.” Cầu Y Nhiên vẫn ngẩng đầu lên châm chọc bạn tốt.

      “Cậu cái gì vậy?” Hàn Băng Khiết muốn phủ nhận, nhưng khuôn mặt nhắn chợt nhiễm hồng, tiết lộ tâm thiếu nữ của nàng.

      Sát vách trung học nữ Thúy Giang là trường nam sinh Dương Cầm, nàng ái mộ hội trưởng hội học sinh tốt nghiệp năm trước, cho nên năm qua, nàng tại Thúy Giang trải qua cuộc sống chút lạc thú, buồn tẻ cực độ.

      Nghe thấy các nàng tranh cãi, Lâu Thừa Vũ khóe miệng bất giác cong lên, nhìn đám hoa phượng dưới ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, trong mắt có chút cảm thán. Ba năm học cùng trường, cứ như vậy chấm dứt rồi. đành lòng a, nhưng thiên hạ có buổi tiệc nào tàn, nàng tin tưởng khoảng cách làm nhạt tình cảm các nàng xây dựng ba năm qua, nàng tin chắc như vậy.

      “Lấy được rồi! Lấy được rồi!” Tần Gia Di xông tới, trong tay cầm quyển sách số học cũ, đôi mắt to linh động lóe lên tia hưng phấn. Nàng vừa mới bắt thần tượng của nàng — thầy giáo số học tự tay kí tên, thầy là thầy giáo duy nhất trong trường, trong mắt các nữ sinh kêu là thịt Đường Tăng cũng quá đáng. (^^)

      Khang Vi Băng nhướng đôi mắt đẹp lên. “Rất nhiều kẻ háo sắc xếp hàng sao?”

      Tần Gia Di lơ đễnh có nghe ra những lời này là có ý châm chọc nàng, sờ sờ hai má vì phơi nắng mà phiếm hồng. “Đúng vậy, ít nhất có năm mươi người xếp hàng, mình sắp chết khát rồi . . . . . .” Nàng rằng cầm lấy đồ uống lạnh Lăng Nhu Tinh còn chưa động đến mà uống, Tiểu Tinh Tinh vẫn còn khóc lóc, thực lực kinh người.

      Uống hơi hết, kẻ vừa đoạt đồ uống của người khác liền chọc chọc cái đầu co lại của người bị hại. “Nhu Tinh, cái này là trà gì vậy? Uống ngon ghê.”

      Người bị hại nâng khuôn mặt nhắn lên, hai mắt đẫm lệ, hấp hấp cái mũi, vừa nấc vừa : “Trà. . . . . . hức . . .Thanh Yên. . . . . . Hàn Quốc. . . . . .”

      Tần Gia Di nhăn cái mũi , vẻ mặt dám lĩnh giáo. “Trà hức Thanh Yên Hàn Quốc? Tên là lạ.”

      Lau nước mắt, Nhu Tinh rất cố gắng lập lại lần nữa, ” Trà. . . . . . hức. . . . . . hức . . .Thanh Yên Hàn Quốc a.” Nàng vẫn còn nấc.

      “Trà hức hức Thanh Yên Hàn Quốc?” Tần Gia Di liếc mắt. “Mình cảm thấy được xuôi tai cho lắm.”

      Khang Vi Băng nhìn bạn tốt chán ghét. “Nước mũi cậu chảy ra kìa, đủ dơ bẩn rồi.”

      Lăng Nhu Tinh rút mấy tờ giấy lau, bên lau nước mũi bên sầu não nghẹn ngào : “Chính là loại cảm giác này. . . . . . Loại cảm giác ấm áp này, cho nên người ta mới nỡ . . . . . .”

      Mấy nữ sinh nhìn nhau, sau đó cất tiếng cười to.

      Ấm áp = nước mũi.

      Hài ~ Chỉ có Tiểu Tinh Tinh của các nàng nghĩ ra được, đúng là chỉ có nàng!

      Ai, khoảng thời gian thú vị như thế sắp kết thúc, các nàng đều biết , sáu người vĩnh viễn bao giờ quên ba năm này . . . . . .

    3. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chương 2.1
      [​IMG]

      Chín giờ tối, Lâu Thừa Vũ vai đeo túi lớn vội vàng nhảy xuống taxi, vào quán cafe “Tiền phu hảo lạn” treo biển “Tạm nghỉ”.

      Nàng đến muộn ba giờ, mấy người kia nhất định tha cho nàng.

      “Đến rồi! Đến rồi! Lâu đại ký giả của chúng ta rốt cuộc tới!” Tần Gia Di đứng lên vỗ tay hoan hô, còn rất có hình tượng mãnh liệt huýt gió.

      Nàng tới. “ xin lỗi, các cậu, bởi vì bọn cướp ngân hàng Đài Phú bắt được rồi, cho nên. . . . . .”

      Khang Vi Băng lạnh lùng hừ tiếng, “Tôi bây giờ mới biết, nguyên lai ở trong suy nghĩ của cậu, tôi còn quan trọng bằng bọn cướp, hôm nay chính là sinh nhật của bổn tiểu thư, cậu có vinh hạnh được chọn là trong năm vị khách, lại xuất đúng giờ, ràng là muốn ăn đòn phải ?”

      Lâu Thừa Vũ đặt túi ngồi xuống, cười ngớt. “Biết rồi, muốn hầm hay là muốn kho đều tùy theo thọ tinh bà cậu cao hứng được ?”

      Đôi mắt đẹp của Khang Vi Băng lập tức lên tia sáng mang ý đùa dai.

      “Cậu tự đấy, tôi có ép cậu nha, đừng có mà buôn nước bọt ở đây đấy, Khang Vi Băng tôi cả đời này ghét nhất mấy người xuất chi phiếu khống.” ( láo)

      “Làm trò.” Thừa Vũ đáp trả. “Thứ mà Khang Vi Băng cậu cả đời này ghét, giống như vải bó chân của mấy bà lão vậy, vừa thối vừa dài, làm gì mà có hạng nhất?” (^^)

      Tôi đây cả đời ghét nhất . . . . . . chính là câu cửa miệng của Vi Băng. tích kinh điển nhất của Khang tiểu thư, chính là trong giờ học thể dục vui nổi đóa lên, đối với giáo viên thể dục cùng toàn bộ bạn học : “Tôi đây cả đời ghét nhất là sân thể dục có rạp che nắng, nóng chết bổn tiểu thư rồi.”

      Lời vừa ra, khiến các nàng cười trận muốn bục ruột, chuyện tình là vô lý, mà nàng lại có thể ra cách hùng hồn như vậy, có lẽ đó chính là tự tin khi xuất thân từ nhà giàu có a.

      Tóm lại, nàng mến Vi Băng, thích lạnh lùng của ấy, tư thái cao ngạo, đương nhiên cũng mến Gia Di, Y Nhiên, Băng Khiết cùng Nhu Tinh, các nàng là nàng bằng hữu tốt nhất, còn có cái gì so được với tình cảm thuần túy thời còn học sinh, mà thời gian càng lâu lại càng tốt?

      “Bớt , uống rượu , chai rượu đỏ này phần cậu rồi, nếu như uống hết, tôi liền tin tưởng cậu là cố ý đem sinh nhật của tôi để ở trong mắt.”

      xong, Khang Vi Băng từ dưới ghế cầm lấy chai rượu đỏ, rất phóng khoáng đặt bàn.

      Lâu Thừa Vũ bật cười hỏi: “Là “chai”? phải ly?”

      nàng này là muốn nàng ngày mai lên làm nổi sao? Cho dù tửu lượng của nàng tệ lắm, nhưng uống như vậy cũng “treo máy” mất.

      “Ăn trước ít đồ rồi lại uống rượu, như vậy mới chống đỡ được lâu.” Hàn Băng Khiết đứng lên đem vài món ăn bày trước mặt nàng, còn giúp nàng sắp xếp thành hình quạt.

      “Các cậu –” Lâu Thừa Vũ nhìn qua từng người từng người , bọn họ tất cả đều cười trộm.

      A ~ nàng hiểu, bọn họ là cố ý muốn chuốc rượu nàng, cho nên có ai nhảy ra ngăn đón rượu. Cũng được, nếu cao hứng như thế, đến muộn ba giờ xác thực là hơi quá mức, nàng đương nhiên phải tỏ vẻ biết điều mới bị mấy người kia léo nhéo đến thiên hoang địa não (vĩnh viễn sánh cùng trời đất, mãi cũng dứt), nàng tin tưởng sức cằn nhằn của mấy người phụ nữ này cộng lại nhất định là rất kinh người.

      “Tôi uống là được.” Nàng sảng khoái tự mình rót rượu .

      Chất lỏng màu đỏ trong ly thủy tinh thoạt nhìn mê người, may mắn là nàng cũng thích rượu đỏ, uống chậm rãi cuối cùng vẫn phải uống hết, trọng điểm là phải bày ra thành ý, tuyệt đối thể làm cho bọn họ nghĩ rằng nàng muốn qua loa cho xong, càng muốn qua loa càng qua nổi, nàng hiểu đạo lý này. . . . . .

      Kết quả của việc nàng tỏ ra thành ý, chậm rãi uống hết là — hai giờ sau, ngã bàn bất tỉnh nhân .

      Tần Gia Di hưng phấn cực kỳ. “Cậu ấy say rồi, có thể chống đỡ a, rượu đỏ bên trong bỏ thêm rượu brandi, vậy mà còn chống được hai giờ mới gục, Vi Băng, tại làm sao đây?”

      Chủ mưu hiểm cười. “Đương nhiên là báo cho người nào đó biết rồi!”

      ……..

      Đêm khuya, Hình Tử Nguyên nằm ở giường, ngủ, góc phòng đặt cái túi du lịch màu xám, ngày mai phải Thượng Hải họp, buổi sáng chín giờ lên máy bay.

      bệnh cũ, khi ngủ đủ sau khi máy bay cất cánh rất dễ bị đau đầu, ngủ được càng ít đầu càng đau, sau khi nghiệm qua mấy lần, cũng cứng miệng nữa, nếu muốn đáp máy bay, trước đó nhất định để bản thân nghỉ ngơi đầy đủ.

      Điện thoại di động của vang lên trong căn phòng yên tĩnh, mới chìm vào giấc ngủ bao lâu, vẫn chưa ngủ sâu. Số điện thoại di động cá nhân của người biết nhiều, nên có người khuya như thế rồi còn quấy rầy . Nhíu mày mở mắt ra, sờ đến điện thoại tủ đầu giường, nhìn thoáng qua số gọi đến.

      Thừa Vũ –

      lập tức tiếp điện thoại.

      “Thừa Vũ –” muộn như vậy rồi, có phải là phát sinh việc gì ?

      Tiếng phụ nữ cười khẽ truyền đến, “Hình tổng tài, rất quan tâm Thừa Vũ nha, nàng này đúng là hạnh phúc, bất quá lại có chút “ở trong phúc mà biết hưởng.”

      Ngữ khí trêu chọc làm mày kiếm nhíu lại, nghiêm giọng hỏi: “ là ai?” Suy nghĩ đầu tiên xuất trong đầu của là chẳng lẽ là tập đoàn lừa đảo sao?

      “Tôi là Khang Vi Băng.”

      có chút ngây ngẩn cả người.

      Khang Vi Băng. . . . . . trong những người bạn thời cao trung của Thừa Vũ, đối với cái tên này cũng lạ lẫm, khi đưa đón Thừa Vũ gặp qua rất nhiều lần, nhưng hai người cũng có quen thân.

      khó hiểu hỏi: “Tại sao lại dùng điện thoại của Thừa Vũ gọi cho tôi? Thừa Vũ có chuyện gì sao?”

      ấy say rồi, say đến bất tỉnh nhân , có thể tới đón ấy ?”

      có hỏi nguyên nhân, cũng hỏi Khang Vi Băng tại sao tự mình đón, càng buổi sáng ngày mai phải ra nước ngoài, chỉ vội vàng hỏi: “Thừa Vũ ở đâu?”

      Chỉ cần chuyện liên quan tới Lâu Thừa Vũ, đều đặt ở vị trí số , cho nên căn bản cần phải hỏi nguyên nhân.

      “Ở quán cà phê “Tiền phu hảo lạn”, trực tiếp đến đem ấy là được, tự nhiên có người đóng cửa.” biết quán cà phê kia, là người bạn khác ly hôn của Thừa Vũ, Tần Gia Di mở. “Được, tôi đến trong vòng ba mươi phút.” Cúp điện thoại, nhanh chóng đứng dậy thay quần áo, trong màn đêm lao nhanh đến mục tiêu.

      cửa thủy tinh treo biển “Tạm nghỉ”, đẩy cửa vào, nhìn thấy cái bàn phía chén đĩa cùng đồ ăn bừa bộn, còn có cái bánh kem ăn chưa hết, trong quán trang hoàng đủ loại bong bóng sặc sỡ. Xem ra là có người sinh nhật, có lẽ là trong số bạn bè của nàng.

      Hình Tử Nguyên đem Lâu Thừa Vũ gục bàn ôm lấy, cảm thấy trong ngực hồi rung động ấm áp, trong nháy mắt, nhu tình nồng đậm khiến đáy lòng như tan ra.

      Nàng lại gầy hơn. So với lúc trước, khi có cơ hội ôm lấy nàng, giờ còn hơn rất nhiều.

      Lần dầu ôm nàng là hồi năm thứ tư, hội sinh viên suối Đài Đông, nàng cẩn thận trượt ngã xuống suối, chân bị trật khớp, khi đó Triển Thác chỗ khá xa cùng vài bạn học dựng lều trại, vội vàng nhảy xuống suối đem nàng ôm lấy.

      Đêm hôm đó ở trong lều, cả đêm ngủ được, trong đầu đều là hình ảnh của nàng. cảm thấy mình rất hèn hạ, làm sao có thể thầm mến bạn của bạn, nhưng mà mặt khác lại có cách nào khắc chế động tâm với nàng.

      từng nghĩ tới, tìm người bạn để đoạn tuyệt cảm giác đối với nàng, nhưng là luôn thất bại, cho dù những nữ sinh kia xinh đẹp đến đâu cũng hấp dẫn được .

      Cuối cùng rốt cục hiểu được, nguyên lai tình cảm là thể miễn cưỡng, sâu trong nội tâm in dấu thân ảnh người căn bản có khả năng đón nhận thêm người khác.

      Về sau, chấp nhận số mệnh, buông tha giằng co giữa đạo đức và tình cảm của mình nữa, tự với bản thân, chỉ cần có thể trông thấy nàng như vậy là đủ rồi, nếu như nàng cùng Triển Thác kết hôn, cũng vì hạnh phúc của nàng mà vui vẻ.

      Nhưng ngờ, Triển Thác lại chút nào quý trọng nàng. Nếu sớm biết như vậy, lúc trước nhất định liều lĩnh đoạt lấy nàng!

      Nghĩ tới đây, tim của như thắt lại.

      Nàng còn Triển Thác ? Trong lòng của nàng có vị trí của ?

      Nếu như bày tỏ với nàng, có khi nào nàng cho rằng an ủi nàng ? Bởi vì nàng bị Triển Thác bỏ rơi mà tội nghiệp nàng, đồng tình với nàng, do thương hại mà theo đuổi nàng ?

      Đáng chết!

      Lại giẫm chân tại chỗ, suy nghĩ lại, phải làm sao mới có thể công khai ôm nàng vào trong ngực, chứ phải chỉ trong lúc nàng ngủ say, lưu luyến nhìn thân ảnh xinh đẹp trước mặt, trái tim co rút đau đớn từng trận?

      quyết định, muốn triển khai tấn công, hơn nữa là tấn công cách oanh oanh liệt liệt.

      Nếu như cuối cùng bởi vì băn khoăn quá nhiều, để cho nàng bị người khác cướp , cũng cần sống nữa, phụ nữ thế giới này, ngoại trừ Lâu Thừa Vũ, cần ai khác!

    4. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chương 2.2
      [​IMG]

      Lâu Thừa Vũ mở to mắt, cảm thấy trận khó chịu vì say rượu.

      Hình Tử Nguyên trắng đêm chưa ngủ canh giữ bên giường lập tức quan tâm hỏi nàng. “Em tỉnh rồi, có thấy thoải mái ở đâu ?” Nàng kinh ngạc nhìn . “Ách — đây là có chuyện gì?

      chỉnh đèn đầu giường sáng hơn chút, nhàng : “Em uống say, bạn của em gọi điện thoại bảo đón em.”

      “Cho nên nơi này là — nhà của ?” Đôi mắt tròn như hạt châu của nàng khẽ chớp, nhìn đến bức vẽ bầu trời sao khiến người ta kinh hỉ trần nhà, vũ trụ sâu thẳm, đẹp quá. . . . . . bắt gặp vui thích trong mắt nàng, hiểu được là vì nàng thích ngắm sao.

      Lúc trước trang trí nơi này, tất cả đều dựa theo sở thích của nàng mà sắp xếp, có quá nhiều đồ trang trí phức tạp, vô cùng đơn giản, nhàng mà thoải mái, cũng giống như con người của nàng vậy.

      Nếu có ngày, nàng có thể trở thành nữ chủ nhân của căn nhà này tốt . . . . . . Sợ nàng nhận thấy nỗi băn khoăn trong lòng mình, vội hạ tầm mắt, nhanh chóng xóa suy nghĩ.

      “Tại sao chuyện? Chẳng lẽ nơi này là –” Trái tim Lâu Thừa Vũ đột nhiên nhảy lên cái. “Motel?” Nàng làm rất nhiều phỏng vấn, trong đó thiếu những motel thời thượng có vẽ bầu trời sao tường. (Motel: Khách sạn thông với bãi đỗ xe)

      “Tư tưởng của em rất đứng đắn a, Lâu Thừa Vũ, lại biết chọn lựa như vậy sao?” Khóe môi cong lên. “Nơi này là nhà của .” Ôm nàng trở về căn hộ của nàng quá gây chú ý, bởi vì phải qua cửa bảo vệ, làm tốt còn có thể đụng phải hàng xóm trái phải cùng đối diện của nàng, sợ gây phiền phức cho nàng.

      Căn hộ này của vừa vặn tương phản, bởi vì nơi đây tương đối chú trọng riêng tư, cho nên xe có thể chạy trực tiếp vào ga ra, từ cửa sau ga ra, có thể trực tiếp dùng thang máy riêng lên tầng trệt, mỗi tầng lầu chỉ có căn hộ, đường tuyệt đối gặp phải người sống ở đó.

      Nửa năm trước, mua căn hộ ở tầng mười hai khu nhà cấp cao này, chính là vì nhìn trúng kín đáo của nó, ngay cả cha mẹ của cũng biết mua chỗ này, giới truyền thông từ trước đến nay thích truy đuổi hào quang của tổng tài tập đoàn Khai Dương, cũng chỉ có thể đuổi tới con đường phía trước liền công mà lui, điểm ấy làm cho rất thích thú.

      khi nào mua căn hộ này, làm sao em lại biết?” Nguyên lai đây là nhà a, lẽ, bức tranh tường này là vì nàng mà vẽ sao? Bởi vì cùng Triển Thác đều biết, nàng rất thích các vì sao. . . . . . Nghĩ tới điều này, hồi cảm động chợt xông lên đầu. tại sao phải đối với nàng tốt như vậy.

      “Chuyện mà em biết còn rất nhiều.” Hình Tử Nguyên hừ . còn vì nàng mua con ngựa trắng gởi nuôi tại trại ngựa chuyên nghiệp, chỉ vì nàng từng qua, rất muốn hưởng thụ cảm giác cưỡi ngựa trắng dạo chơi bãi cát, lãng mạn.

      Tuy nhiên nàng sau khi xong ha ha cười, đa phần chỉ là đùa, bất quá lại ghi nhớ trong lòng, còn mua ngựa, hi vọng có ngày có thể thấy nàng cưỡi con ngựa trắng tản bộ bờ cát, nhất định là rất đẹp.

      “Em tối hôm qua rất thất thố sao? có chụp ảnh làm chứng vậy?” Lâu Thừa Vũ ngồi dậy.

      Đối với chuyện tối ngày hôm qua, nàng chút ấn tượng đều có, ký ức cuối cùng là ở trong quán của Gia Di, hơi rượu làm cho nàng buồn ngủ, liền gục xuống bàn muốn nghỉ ngơi chút lại uống tiếp, kết quả ngủ thiếp luôn.

      “Đương nhiên là có chụp, còn là đống lớn, tính muốn vơ vét hết tài sản của em nữa.” giả bộ dữ tợn đùa, lúc sau trở lại chuyện chính hỏi: “ tại cảm thấy đỡ hơn chưa? Tối hôm qua em nôn ra ba lượt, mãi đến khi còn gì để nôn nữa mới ngủ.” Thấy nàng nôn tới như vậy, rất đau lòng, đám bạn bè vô lương rốt cuộc bắt nàng uống bao nhiêu rượu?

      Bất quá ít nhất có điểm bọn họ làm rất tốt, chính là báo cho đón nàng.

      “Có hơi nhức đầu cùng buồn nôn, tắm nước nóng xong hẳn là việc gì.” Nàng thậm chí nhớ chính mình có uống hết bình rượu đỏ hay .

      Tửu lượng của nàng tuy tới mức ngàn chén say, nhưng cũng thể chỉ chai rượu đỏ liền “treo máy” a, nàng nghĩ ra tại sao mình lại say thành cái dạng này, đúng là gặp ma rồi.

      “Có thể mượn phòng tắm của ?” Nàng xuống giường, xoa xoa huyệt Thái Dương đau. “Em muốn tắm rửa rồi mới . . . . . .” Còn chưa có xong, chính nàng liền nhịn được bật cười. Đây phải là lời thoại đàn ông thường sau “chuyện đó” sao? Khó trách nàng lại chẳng tiếp được gì cả.

      “Em, này, trong đầu toàn chuyện đứng đắn.” Hình Tử Nguyên nhìn thấy nét mặt của nàng liền biết nàng nghĩ đâu, nhìn nàng lắc đầu. “Tắm cái , bên trong tinh dầu gì cũng đều có, có TV cũng có tạp chí, em muốn ngâm bao lâu đều được.” Phòng tắm cũng là vì nàng xếp đặt, công việc phóng viên thường thường cả thể xác và tinh thần đều rất căng thẳng, về đến nhà, tắm cái rồi ngủ tốt hơn chút, TV cùng tạp chí cũng là vì nàng mà chuẩn bị, công việc của nàng cầu phải luôn lưu ý tin tức mới nhất.

      “Muốn tắm cùng hay ?” Tiến đến trước phòng tắm, Lâu Thừa Vũ cố ý quay đầu, kiều mỵ hỏi .

      Khuôn mặt tuấn tú của người nào đó lập tức cứng lại. “ rồi, , rất, kén, chọn.” cần phải đùa với lửa, bởi , rất muốn bổ nhào vào nàng. . . . . .

      “Ha ha!” Nàng cười tiến vào phòng tắm. Vừa vào phòng tắm, nụ cười của nàng phút chốc liền biến mất. Nàng dựa vào cửa thủy tinh mờ, tay đè lấy trái tim, cảm giác được cái bộ phận kia đập thình thịch, thình thịch.

      Ôi trời ơi. . . . . . Kỳ lòng của nàng rất yếu ớt, nếu như lại tiếp tục trao ra vô oán vô hối như vậy, nàng sợ chính mình cầm lòng được, đường ngã vào trong lòng . . . . . . được, như vậy đối với công bằng, cần phải vì Triển Thác mà đem nàng trở thành trách nhiệm của mình, nàng càng thể đem đồng tình trở thành tình , thể vì . . . . . . bị Triển Thác bỏ rơi, mà đến với , vậy trở thành cái gì?

      Triển Thác nếu biết nghĩ như thế nào? Nhất định cười nhạo nàng “ có cá tôm cũng tốt” ?

      Đáng chết! Tử Nguyên phải tôm, cũng bởi vì phải dạng thứ đẳng, cho nên nàng mới hi vọng đừng… tốt với nàng như vậy, xứng đáng với tốt hơn, hoàn mỹ tỳ vết, chứ phải nàng, người còn chút tự tin với tình cảm.

      Kể từ khi Triển Thác ở nước Mĩ dùng câu “Khoảng cách quá xa” làm lý do, đơn phương đưa ra cầu chia tay, nàng liền mất niềm tin đối với tình .

      Nàng biết giữa bọn họ làm sao lại biến thành như vậy?

      Đại học năm thứ nhất, nàng tham gia hội du lịch, tại đó đồng thời quen biết Triển Thác khoa kiến trúc cùng Tử Nguyên khoa quản lý, Triển Thác theo đuổi nàng năm, tới năm thứ hai, hai người bắt đầu kết giao.

      Sau khi tốt nghiệp, tham gia quân ngũ, nàng bắt đầu làm, xuất ngũ trở về, làm việc năm liền quyết định xuất ngoại đào tạo chuyên sâu, muốn nghiên cứu thêm về ngành kiến trúc mà say mê.

      Nàng dứt khoát quyết định muốn cùng , nhưng người ở bên cạnh, cách nào chuyên tâm học hành, vì vậy nàng ở lại Đài Loan.

      Bọn họ mỗi ngày đều có liên lạc, nhưng mà năm trước, lại hề báo trước đưa ra cầu chia tay, làm cho nàng trở tay kịp.

      Nàng mực chờ trở về, tự tay xây đắp ngôi nhà hạnh phúc trong lý tưởng của bọn họ, nhưng lại nuốt lời .

      năm nay, nàng hưởng thụ chăm sóc của Tử Nguyên, có đôi khi, nàng cảm thấy động tâm, nhưng mà chỉ cần nghĩ tới là chịu nhờ vả của Triển Thác, cho nên mới phí tâm tư chiếu cố nàng, nàng lại thấy đau lòng.

      Về phương diện khác, nàng cũng thường tự hỏi, nàng buông bỏ được Triển Thác rồi sao?

      Câu hỏi này khó mà giải đáp.

      Tình cảm nhiều năm như vậy, nàng vẫn đối với vẫn luôn lòng, luôn cho rằng Triển Thác chính là người duy nhất của nàng kiếp này rồi, nhưng mà ông trời lại đùa giỡn với nàng.

      đoạn tình cảm đột ngột chấm dứt, chung quy vẫn lưu lại mấy phần tiếc nuối.

      Có lẽ, giống như ta dự tính, đó mới chính là nhân sinh a.

      Ngâm mình lúc quả nhiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, mặc vào quần áo cũ, Lâu Thừa Vũ vừa mở cửa phòng tắm ngửi thấy mùi cà phê, nàng bị hương cà phê hấp dẫn tới phòng ăn mở rộng.

      Ánh mặt trời nhàn nhạt rơi ban công, hơn bảy giờ, Hình Tử Nguyên đứng ở bên cạnh bàn ăn, xay cà phê. “ làm bữa sáng đơn giản.”

      Nàng kéo ghế dựa ngồi xuống, nhìn thấy bữa sáng chút cũng đơn giản bàn sứ trắng, nhịn được giơ ngón tay cái lên khen: “Vị thiếu gia này, phục vụ thực tồi nha, rất hoàn hảo, lần sau còn có thể chọn ?”

      lười biếng nhíu mày. “Lần thứ nhất đơn giá mười vạn, khách quen giảm còn 90%, em muốn quét thẻ hay là trả tiền mặt?”

      thân nạm vàng sao? Mắc như vậy!” Nàng ha ha cười, bắt đầu ăn bữa sáng làm.

      làm bánh mì nướng, trứng chiên cùng xúc xích kiểu Đức, còn có salad sao? Thoạt nhìn là vừa phong phú vừa ngon miệng.

      Taynghề của rất tốt. Nàng từ thời đại học biết, gia cảnh giàu có, có cần thiết phải xuống bếp, chỉ có thể là do thiên phú a, rất nhiều món ăn, đều chỉ nếm qua liền biết đại khái phải làm như thế nào, là khiến nàng bội phục sát đất.

      lần, nàng muốn ăn món pasta mà hội bọn họ trong lần nào đó Italy du lịch nếm qua ở Florence, cư nhiên làm được.

      khắc đó, nhìn thấy đĩa mỳ ý bày ở trước mặt nàng, sau đó thưởng thức qua hương vị, nàng là kinh ngạc đến được, trợn mắt hốc mồm lúc lâu.

      Hương vị cùng với trong trí nhớ của nàng giống nhau như đúc, chỉ có như thế, nàng cho rằng làm thậm chí còn ngon hơn.

      Linh. . . . . . Điện thoại vang lên cắt đứt suy nghĩ của nàng, là điện thoại của .

      Sau khi lấy lại tinh thần, nàng mới phát chính mình tay cầm dĩa bạc, tay cầm dao ăn, nhìn đến xuất thần.

      vẫn đẹp trai giống như mọi khi, nhưng khi đứng dậy nhìn như là rất mệt mỏi, trong mắt còn có tơ máu. . . . . . Trời ạ! Nàng đột nhiên phát giác nhất định bị nàng quấy nhiễu cả đêm ngủ, cho nên thoạt nhìn mới mệt mỏi như vậy.

      “Tôi biết , tôi có quên, cậu phái tài xế đem hành lý đưa đến sân bay, hàng Macao, nếu như nhìn thấy giám đốc Lưu đưa cho ấy bảo quản, lát nữa tôi tới, chúng ta trực tiếp đăng ký.” Dặn dò xong, cúp điện thoại.

      muốn sân bay?” Nàng nghe được chuyện, xuất ngoại đối với là chuyện thường ngày.

      nhấp ngụm cà phê, nhàn nhạt : “Hôm nay phải Thượng Hải họp, có thể phải mất mấy ngày.” Lâu Thừa Vũ trừng to mắt, “Nhưng mà cả đêm ngủ. . . . . .” Nàng biết bệnh cũ của , giấc ngủ đủ lên máy bay bị đau đầu.

      “Ai ngủ? Em nôn xong ngủ, cũng ngủ luôn, mãi đến khi em tỉnh lại cũng tỉnh lại.” muốn làm cho nàng băn khoăn.

      “Trùng hợp như vậy?” còn muốn lừa gạt nàng, tơ máu trong mắt của cùng vẻ mệt mỏi mặt ràng như thế, là muốn nàng đau lòng mới như vậy sao?

      “Nhanh ăn .” muốn tiếp tục đề tài này, Hình Tử Nguyên giục nàng: “Ăn xong đưa em đến công ty, xong liền sân bay.” biết nàng tuyệt đối xin nghỉ ngày, nàng bây giờ, luôn đem công việc đặt ở vị trí số .

      mấy giờ lên máy bay?” Nàng hỏi.

      “Chín giờ.” Ông trời! Nàng ngạc nhiên đến há hốc miệng. “ tại bảy giờ hai mươi rồi.” Chẳng lẽ xe của vừa lắp thêm cánh sao?

      là VIP, chín giờ đăng ký vẫn còn kịp, cho dù kịp, bọn họ cũng chờ .” bình tĩnh đáp.

      Lâu Thừa Vũ lắc đầu. “ tại vẫn là nên nhanh , mau tới sân bay, em ăn xong tự mình rời , cần phải để ý đến em.” Nàng còn biết sao? Bởi vì là tự lái xe, nhất định lỡ chuyến bay, mới phải loại người kêu cả đoàn người máy bay chờ đợi mà mặt đổi sắc.

      “Ở đây có xe là ra được, mỗi chiếc xe đều là từ ga ra ra ngoài, có đại sảnh tiếp đãi.” chỉ muốn trước khi ra nước ngoài được ở cùng nàng lâu hơn chút.

      “Vậy kêu người tới đón em. bây giờ nhanh .” Nghĩ đến giấc ngủ đủ còn phải lên máy bay, nàng thực lo lắng cho .

      Ai, tại sao phải hy sinh giấc ngủ để chiếu cố nàng? Như vậy, nàng càng thể đem đuổi khỏi đáy lòng rồi, cứ vô oán vô hối trả giá khiến cho nàng tiếp nhận thành quen .

      Nếu có ngày, nàng phải làm sao bây giờ?

    5. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chương 3
      [​IMG]

      Lâu Thừa Vũ ước chừng thời gian máy bay đến Thượng Hải, liền gọi điện thoại cho Hình Tử Nguyên, nhưng giọng của nghe là lạ.

      làm sao vậy?” Nàng mẫn cảm hỏi.

      có gì, có thể là do thời tiết quá nóng, ở đây rất oi bức.” cũng .

      Mấy ngày nay, vốn là bị cảm , quá nghiêm trọng, cho nên cũng để ý đến. Có lẽ tối hôm qua thức đêm chiếu cố nàng, có nghỉ ngơi, sức miễn dịch yếu , thêm vào đó bởi vì nàng thể chất sợ nóng, liền đem điều hòa mở rất lớn, vi khuẩn gây bệnh liền nhân cơ hội tác quái.

      đến Thượng Hải bao lâu yết hầu bắt đầu đau nhức, giờ sau, đau đến mức ngay cả chuyện cũng rất khó khăn.

      “Thời tiết oi bức khiến giọng bị khàn sao?” Nàng vẫn cảm thấy hợp lý.

      “Vừa mới ăn đồ ăn cay, cho nên yết hầu thoải mái.”

      thích đồ ăn cay gì đó mà. . . . . .”

      “Chủ quản ở đây chiêu đãi, thịnh tình thể chối từ.” Có câu là, lời dối phải dùng mười lời dối khác để che đậy, giờ phút này thực thấm thía.

      ngốc, tại sao ăn cay?” Nàng thở dài lắc đầu, quan tâm hỏi: “Lúc máy bay đầu rất đau à?” Huống chi còn phải chuyển máy bay. Đối với nhất định là loại hình tra tấn, nghĩ đến điểm này nàng lại đứng ngồi yên.

      có, lên máy bay liền ngủ mất luôn, cho nên chút cảm giác đều có.” hời hợt .

      thực tế, từ trước đến nay đây là lần đáp máy bay mà đau đầu nhất, đầu của giống như là muốn nổ tung, nhất là lúc chuyển máy bay ở đảo Tế Châu, thiếu chút nữa khống chế được mà mắng chửi tiếp viên hàng cầu xuống máy bay.

      đúng là may mắn.” xong, nàng trầm mặc nửa ngày.

      cho rằng nàng tin chuyện ma quỷ của sao? Nàng quen biết đâu phải hai ngày, máy bay căn bản ngủ được, cho dù bay đường dài cũng vậy. Xem ra nhất định rất thoải mái, là vì muốn nàng bớt áy náy mới như vậy. biết vì cái gì, nàng đột nhiên rất muốn thấy .

      “Thừa Vũ, xuất phát thôi!” Tiểu Mạch hô.

      Nàng vội vàng hướng Hình Tử Nguyên ở đầu bên kia điện thoại : “Em phải phỏng vấn, yết hầu thoải mái uống chút nước ấm, bằng mua thuốc ngậm cũng được.”

      cố nén khó chịu phản bác: “Làm như là trẻ con ba tuổi bằng vậy? Tự biết xử lý mà, cần làm gà mẹ đâu, làm việc của em , khi phỏng vấn cẩn thận chút, cần phải coi mình như là nữ siêu nhân, cái gì cũng tranh làm, còn có, bữa tối nhớ phải ăn, được để đói bụng, tối hôm qua em khỏe, hôm nay xem có thể về nhà nghỉ ngơi sớm chút hay . . . . . .”

      Nàng nhịn được phì cười. “ tại là ai coi ai là trẻ con ba tuổi đây? nữa, liên lạc sau nhé!” Cúp điện thoại, nàng vội vàng vác ba lô cùng Tiểu Mạch ra ngoài, mới vừa nhận được tin tức, trong cao ốc thương mại Hữu Luyện phát có bom.

      Hai người bước tiến vào thang máy, nàng lại hỏi: “Tiền bối, ngày mai em có thể nghỉ phép ?” Vừa mới rồi, trong nội tâm nàng cái kế hoạch thành hình.

      “Em cũng biết nghề của chúng ta mà, nếu có chuyện lớn liên quan đến sinh tử tồn vong, được tự tiện rời khỏi vị trí công tác.” Tiểu Mạch rung đùi đắc ý .

      “Lần trước bởi vì bị bạn bỏ rơi muốn xin nghỉ hai ngày.” Nàng nhắc nhở .

      “Em có biết khi đó thống khổ muốn chết hay ?” nghiêm túc đứng đắn : “Cái này cũng đủ để cấu thành điều kiện sinh tử tồn vong rồi, cho nên có thể tính.”

      “Kỳ . . . . . . Em cũng bị bỏ rơi.” Lâu Thừa Vũ cười khổ.

      Tiểu Mạch hít sâu hơi, trợn mắt nhìn nàng, kiêng kị hỏi: “Bạn ?”

      Nàng trong lòng cười to, mặt lại giả vờ ra vẻ thống khổ trầm trọng gật đầu. “Ừ.”

      Nàng biết trong đài truyền hình tung tin vịt nàng là lesbian, ai kêu nàng ở trong quán cafe của Gia Di hôn môi với Y Nhiên bị đồng nghiệp nhìn thấy, ngày đó tác phẩm của Y Nhiên được đài truyền hình chọn, nàng vì bạn mà cao hứng quá mức. Còn có, ngày Gia Di ly hôn, chạy tới đài truyền hình tìm nàng, ôm nàng khóc lớn, còn có Vi Băng năm lần bảy lượt nghênh ngang mang xe hở mui màu đỏ tới đón nàng ăn cơm, những chuyện này đều bị phóng đại mà truyền .

      biết rồi, ngày mai em ở nhà chữa thương .” Tiểu Mạch đồng tình vỗ vỗ vai nàng. “Thiên hạ nơi nào có cỏ thơm, nén bi thương.”

      Nàng nhịn cười. “Cám ơn , tiền bối.”

      ……..

      Buổi sáng mười giờ, Lâu Thừa Vũ vừa bước ra khỏi sân bay Phổ Đông Thượng Hải liền cảm thấy hồi oi bức, phảng phất như khí hề lưu động.


      Nàng lấy nước khoáng trong túi ra uống ngụm lớn, bắt taxi, trực tiếp đến chi nhánh tập đoàn Khai Dương tại Thượng Hải. Đó là tòa nhà đại đẹp đẽ, cách bến cảng xa, về giao thông mà , thực là khu thương nghiệp bốn phía thông suốt, tiềm lực phát triển trông thấy được.

      Nhìn lên cao ốc hồi lâu, nàng đứng ở lối bộ gọi điện thoại cho Hình Tử Nguyên. Nàng bắt đầu có chút mong đợi, nếu như xuống lầu thấy nàng, có cái vẻ mặt gì? Nàng cũng hiểu tại sao mình lại nhất thời xúc động chạy tới Thượng Hải tìm , là vì chiều hôm qua khi cùng nàng điện thoại, giọng nghe rất ổn sao? Hay là bởi vì che chở ôn nhu của khiến cho bức tường nàng dựng lên trong lòng bị đánh ngã, cho nên mới nhanh chóng muốn gặp ? Nàng , cũng hiểu tình cảm của chính mình.

      “Xem ra em quấy rầy đến rồi.” Nàng ra vẻ nhàng : “ sao, nếu bận, vậy tự em dạo vòng rồi trở lại sau, vừa vặn miếu thành hoàng mua chút vật kỷ niệm, đồng nghiệp của em đưa cho em hẳn danh sách dài, em phải mang cho đủ!”

      “Thừa Vũ. . . . . . Khụ khụ. . . . . .” cắt đứt lời nàng, đột nhiên ho khan trận.

      Nàng lo lắng, chờ hết ho mới hỏi: “ có phải bị sặc hay ?”

      “Thực ra, bị cảm nặng, bây giờ ở khách sạn nghỉ ngơi.” rốt cục .

      Nguyên bản muốn nàng lo lắng, cho nên ra, nghĩ tới nàng lại tới công ty , là vừa mừng vừa sợ. Nếu đến rồi, làm sao có thể nhìn nàng cái để cho nàng trở về được?

      rất nhớ nàng, người sinh bệnh đặc biệt yếu ớt, tại nơi tha hương sinh bệnh, loại cảm giác này càng ràng hơn, trong lòng của vẫn luôn nhớ nàng.

      “Mau cho em biết địa chỉ khách sạn!” Nàng thúc giục.

      Tên ngốc này, vì sợ nàng lo lắng cư nhiên còn vẫn ở trong công ty, giọng của ngày hôm qua cũng rất khàn, có phải là vì chiếu cố nàng, thức trắng đêm ngủ cho nên mới bị cảm hay ? Nàng rất sợ nóng, điều hòa luôn mở rất lớn, hôm trước có phải cũng đem điều hòa ở nhà của mở số lớn hay ?

      Ghi nhớ tên khách sạn. Nàng lòng nóng như lửa đốt nhảy lên xe taxi, thẳng đến nơi.

      Hình Tử Nguyên nhìn điện thoại ngắt, khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo hé ra tia sáng ấm áp, khóe miệng cong lên, hạnh phúc mỉm cười, tức giống như vầng thái dương chói mắt.

      Thừa Vũ đến đây. . . . . . Đây là mơ sao? Nàng làm sao có thể bất chợt thích ý mà chạy tới đây?

      Nàng luôn lấy công việc làm đầu, nhưng bây giờ … chẳng phải rất ràng rồi sao? Địa vị của chiến thắng công việc của nàng.

      Chết mất! làm sao lại cười ngừng được? Làm sao lại cảm thấy yết hầu còn đau, đầu cũng đau đớn, khó chịu trong lòng cũng biến mất vô tung vô ảnh, đây là có chuyện gì? (^^)

      Cái gọi là thuốc đặc hiệu bất quá chính là thế này , nguyên bản bởi vì bị cảm nặng mà ủ rũ. Đột nhiên lại cảm thấy toàn thân đều tràn đầy sức sống.

      Leng keng — chuông cửa vang lên, nhanh ra mở cửa, chính bản thân cũng cảm thấy buồn cười, giờ phút này giống người bệnh chỗ nào chứ?

      mở cửa, nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của Lâu Thừa Vũ. Niềm vui sướng thắp sáng đôi mắt vốn buồn bã của , hô hấp lần nữa trở nên dồn dập. là nàng, có nằm mơ –

      “Có phải là rất nghiêm trọng? Ngay cả công ty cũng thể , nhất định rất thoải mái phải ?” Lâu Thừa Vũ tiến vào phòng của , nhìn đến căn phòng xa hoa trở thành đống hỗn độn, lập tức bật cười.

      nhất định là ngay cả nhân viên phục vụ cũng đồng ý cho tiến vào quét dọn nên mới có thể trở thành như vậy, bởi vì Hình đại tổng tài chính là luôn cầu hoàn mỹ, làm sao có thể để cho người khác nhìn thấy bộ dạng hắt xì hay là chảy nước mũi chứ?

      “Có ăn cái gì chưa?” Nàng ân cần hỏi.

      lắc đầu. “ có khẩu vị.”

      “Gặp bác sĩ chưa?”

      “Gặp rồi.” nhìn thấy nàng gần ngay trước mắt, bỗng nhiên ra: “ tại đột nhiên muốn ăn, em cùng có được ?”

      “Đương nhiên được, thèm ăn là chuyện tốt, bụng rỗng uống thuốc làm hư dạ dày.” Lâu Thừa Vũ lập tức cầm lấy túi xách vừa mới đặt xuống. “Ở trong khách sạn ăn được rồi, chỗ này có nhà hàng ?”

      gật đầu. “Trong khách sạn có ba, bốn nhà hàng, món Trung, Tây hay đồ ăn Nhật đều có, em muốn ăn cái gì?”

      Nàng nở nụ cười. “Em đói bụng a, phải là muốn ăn cái gì chứ.”

      …….

      Mười phút sau, bọn họ ngồi tại quán ăn Trung Quốc ở sảnh tầng hai khách sạn, “Bích Nguyệt lâu”.

      “Sắc mặt tốt, ăn nhiều chút .” Nàng cố ý chọn vài món ăn thanh đạm, chính là hy vọng có thể hợp khẩu vị của , để cho ít nhiều gì có thể ăn thêm chút bổ sung thể lực.

      cho biết, làm sao em lại qua đây? là đến thăm sao?” Bị cảm có là cái gì? quan tâm chỉ có chuyện này mà thôi.

      là tới thăm , cần phải hoài nghi.” Lâu Thừa Vũ nghịch ngợm cười. “Bởi vì em là người có lương tâm, bởi vì chăm sóc em mà bị bệnh, em làm sao có thể giả bộ như biết!”

      “Còn công việc?”

      Nàng thản nhiên cười. “Giao cho tiền bối làm cùng rồi, ngày mai đáp chuyến bay sớm nhất trở về là được.”

      nghe thấy tim của mình như đập nhanh hơn. như vậy, nàng tối nay ở lại chỗ này rồi?

      lập tức : “ giúp em đặt căn phòng cách vách phòng .”

      Nàng cười cười. “Đại tổng tài, cần quan tâm cái này, em đặt phòng tại Khách sạn Thải Hồng rồi, chỗ ở thành vấn đề.”

      “Trả lại .” phủ quyết : “Em mình ở trong khách sạn khác, lo lắng.” Bình thường đều rất ôn nhu, nhưng ở vào thời điểm này, thực là mười phần nam tính.

      Nàng dở khóc dở cười : “Chỗ đó rất an toàn, đồng nghiệp của em công tác tới nơi này đều ở tại đó, dùng danh nghĩa công ty em đặt phòng còn có chiết khấu nữa.” Vị tiên sinh này rốt cuộc nghĩ nàng mấy tuổi chứ? quên nàng từng mình Nga thụ huấn nửa tháng, cũng từng bị phái New Zealand công tác mình tháng sao?

      vẫn yên tâm, kiên quyết muốn em ở phòng cách vách.” Khẩu khí của vô cùng kiên trì.

      “Biết rồi, người bệnh là lớn nhất được chưa?” Nàng cười thúc giục . “Nhanh ăn .” biết có phải bởi vì có nàng ở đây hay , khẩu vị của khôi phục, ăn chén cơm, uống thêm non nửa chén canh gà, cảm giác được tinh thần cũng tốt hơn nhiều.

      “Hành lý của em đâu? cùng em tới khách sạn Thải Hồng lấy.”

      “Hành lý của em chính là cái túi này đây.” Nàng mềm mại cong môi lên, vỗ vỗ vào cái túi lớn đặt ghế bên cạnh, mỉm cười : “Hơn nữa em căn bản còn chưa có tới khách sạn đó, xuống máy bay cái liền trực tiếp tới công ty của , sau đó là nơi này.”

      Hình Tử Nguyên hơi sững sờ, sau đó bất khả tư nghị nhìn nàng. Làm gì có người phụ nữ nào như nàng, qua đêm mà mang ít đồ như vậy? Nàng cũng có mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm, đồ bảo hộ … gì đó muốn mang theo sao?

      Nhưng mà chẳng phải là bị chính điểm này của nàng hấp dẫn đó sao? Rất phóng khoáng, ra vẻ kệch cỡm, có phong cách riêng. Xem ra đời này, Hình tử nguyên đại khái là khó mà thoát được lòng bàn tay của này rồi. cam nguyện thần phục bên chân nàng, cả đời. . . . . .

      ………..

      Sau khi trở lại phòng, bởi vì Lâu Thừa Vũ kiên trì, phải uống thuốc, rồi ngủ, mà nàng đương nhiên thay thu dọn trong phòng.

      Khi tỉnh lại chạng vạng, tấm rèm cửa dày cản lại ánh chiều tà chói mắt, nhìn thấy gian phòng trở nên ngăn nắp vô cùng, liền biết là nàng thu dọn.

      Thừa Vũ biết quái gở, tuyệt đối gọi nhân viên phục vụ đến thu dọn, cho nên nhất định là nàng tự mình thu thập.

      xuống giường, phát nàng nằm sô pha, chuyện này là ngoài ý muốn, nàng chưa có trở về gian phòng của mình. kinh ngạc nhìn nàng, nhịn được ngồi xổm xuống, ngắm nhìn gương mặt ngủ say của nàng, chợt cảm thấy ở sâu trong nội tâm có cảm giác rung động cách nào ức chế.

      Nàng đẹp quá. . . . . . Nếu như có thể đem nàng cầm giữ ở trong lòng, nguyện ý trả tất cả mọi giá.

      nghĩ rằng nàng trở về phòng nghỉ ngơi, nghĩ tới nàng lưu lại, còn cuộn tròn sô pha, xem ra nàng nhất định là mệt muốn chết rồi, sáng sớm bay tới đây, khoang máy bay hẹp cùng quá trình chuyển tiếp thực là tra tấn.

      Nàng vì như vậy, cảm giác được mình may mắn, hà cớ gì bởi vì chiếm được toàn bộ con người nàng mà cảm thấy trống rỗng?

      Hình Tử Nguyên, có thể nhìn thấy nàng như vậy, chuyện xa xỉ rồi, ngươi phải nên biết đủ, ông trời mới có thể cho ngươi phúc phận lớn hơn.

      có đánh thức nàng, sau khi nhìn nàng hồi lâu, tắm rửa. Tắm rửa xong, thay bộ quần áo nhàng thoải mái, tiếp đó uống nhanh ly lớn nước ấm, hi vọng tới khi nàng tỉnh lại, có đủ tinh thần để mang nàng ra ngoài chút.

      Thời gian tiếp theo, ngồi mặt thảm trước sô pha, giống như kẻ ngốc chăm chú nhìn nàng, mãi đến gần tám giờ mí mắt của nàng rốt cục giật giật.

      Lâu Thừa Vũ biết mình ngủ từ lúc nào, dọn dẹp đồ đạc xong, nàng chỉ muốn chợp mắt chút, nghĩ tới lại ngủ say tới như vậy. Khi nàng mở mắt ra, nghênh đón nàng là khuôn mặt tươi cười sáng sủa của Hình Tử Nguyên. Nàng sợ hết hồn, đỏ mặt quẫn bách, ngay sau đó phát ngồi ở trước mặt nàng lại càng kinh ngạc.

      tại sao lại ngồi dưới đất nhìn em?” Nàng lắp bắp hỏi, tim đập nhanh.

      ngủ đủ rồi.” gạt mấy sợi tóc mai rủ xuống gò má nàng, trêu chọc hỏi: “Em có biết tại là mấy giờ rồi ? Tiểu thư, tám giờ rồi, sắp chết đói đây, đau khổ chờ em tỉnh lại để ăn chút gì.”

      “Tám giờ?” Nàng hô tiếng ngồi dậy. “Tại sao gọi phục vụ phòng? còn sinh bệnh, ăn gì làm sao được?”

      nhếch miệng cười. “Cho nên em bây giờ nhanh cùng ra ngoài ăn chút gì đó.”

      “Biết rồi.” Lâu Thừa Vũ vội vàng đứng dậy, vừa hướng phòng tắm vừa : “Em nhìn thấy phòng tắm còn cái bàn chải đánh răng mới, em dùng đó.”

      Con ngươi đen của chớp lên tia sáng, tiếng trầm thấp nhu hòa: “Chỉ cần là của , cái gì em cũng có thể dùng.” (aaa….lời thoại kinh điển ^^)

      Trước khi đóng cửa phòng tắm, nghe được lời , trái tim của nàng mãnh lực đập trong ngực, hơi thở như nghẹn trong cổ. làm nàng bối rối thôi.

      Nếu như là chịu nhờ vả của Triển Thác, có cần thiết phải với nàng những lời khiến nàng này sinh ý nghĩ kỳ quái này ? Nếu như phải Triển Thác nhờ vả, vậy tại sao phải đối với nàng tốt như thế?

      Chẳng lẽ là. . . . . . Tình ? Cái ý nghĩ này khiến cho máu trong người nàng như muốn sôi lên. Chết ! Tại sao nàng đối với khả năng này hoàn toàn chẳng có chút chán ghét nào?

      Nàng lắc đầu cái. nên suy nghĩ nữa, chỉ chiếu cố người bạn tốt là nàng mà thôi, nàng thể bởi vì cảm thấy trống trải mà muốn lấy bù đắp vào.

      là bạn tốt của nàng, người bạn nàng rất quan tâm, chỉ là như vậy mà thôi. . . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :