Các Anh hùng trên đỉnh Olympus tập 4: Ngôi Nhà của Thần Hades - Rick Riordan

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [​IMG] .
      Ebook: Ngôi Nhà của Thần Hades ( full prc, pdf, epub)
      Tên Gốc: The House of Hades
      Bộ Truyện: Các Hùng đỉnh Olympus (Tập 4)
      Tác Giả: Rick Riordan
      Thể Loại: Best Seller, Giả Tưởng, Thần Thoại, Tiểu Thuyết
      Dịch Giả: Thanh Phong, Chí Thành Trần, Bulba Buu, Natasha Beo
      Biên Tập: www.dtv-ebook.com
      Nguồn: kuaileblog.wordpress.com


      Ebook: www.dtv-ebook.com




      Giới Thiệu:

      Ở cái kết cuốn Dấu Hiệu Athena, Annabeth và Percy bị sụt xuống cái hố dẫn thẳng Tartarus. Năm á thần còn lại phải dẹp nỗi đau của họ, làm theo hướng dẫn của Percy để tìm đường tới Cửa Tử. Nếu họ có thể chiến đấu chống lại được đội quân của Gae, Percy cùng Annabeth có thể sống sót ở Ngôi Nhà của Thần Hades bảy á thần có thể niêm phong được Cửa Tử từ cả hai phía và ngăn chặn được tiếp sức của Gae cho bọn khổng lồ. Nhưng Leo lo ngại rằng nếu đóng Cửa Tử, làm sao Percy và Annabeth có thể thoát ra?
      Ngôi Nhà của Thần Hades là tập 4 trong series Các Hùng đỉnh Olympus:

      ePub

      PRC

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1
      Hazel

      [​IMG]

      Chương 1: Hazel TRONG CUỘC TẤN CÔNG THỨ BA, Hazel suýt ăn tảng đá. chú mục nhìn sương mù, tự hỏi sao việc bay qua rặng núi ngu si lại có thể khó đến mức ấy, chuông báo động tàu vang lên. “Quành trái gấp!” Nico hét lên từ cột buồm trước[1] của con tàu bay. Chỗ sàn lái, Leo giật nhanh bánh lái. Tàu Argo IIngoặt trái, các mái chèo lực của nó chém vào mây như những hàng dao. Hazel phạm sai lầm vì nhìn qua lan can. cái bóng tối đen hình cầu lao về phía . nghĩ: Sao mặt trăng lại đến chỗ tụi mình nhở? Rồi la lên và ngã cái rầm xuống sàn tàu. Tảng đá to vật phóng qua ngay sát đầu, nó thổi tóc bay khỏi mặt . CRẮC! Cột buồm trước đổ sụp – tất cả những buồm, xà dọc và Nico ập xuống boong. Tảng đá, kích cỡ khoảng bằng xe tải , nhào xuống vô làn sương mù như thể nó có công quan trọng nơi đâu khác. “Nico!” Hazel bò vội qua chỗ cậu khi Leo lái thuyền lên cao. “Em ổn,” Nico lẩm bẩm, đá mấy nếp vải buồm khỏi chân.

      giúp cậu đứng lên và họ nghiêng ngả tới mũi thuyền. Lần này Hazel dòm qua cách cẩn thận hơn. Những đám mây hé ra đủ dài để lộ đỉnh núi dưới họ: múi đá đen nhọn hoắt nhô ra từ sườn núi màu lục phủ đầy rêu. Đứng đỉnh núi là thần núi – trong nhữngnumina montanum, như Jason gọi. Hay Ourae, ở Hy Lạp. Dù bạn gọi họ là gì, họ cũng xấu xa hết. Giống những người khác họ từng đối mặt, người này mặc chiếc tunic đơn giản màu trắng làn da thô tối màu như đá bazan.

      Lão cao khoảng hai mươi bộ và cực kì cơ bắp với bộ râu trắng như thác đổ, mái tóc lởm chởm và ánh nhìn hoang dại trong mắt lão như thầy tu điên. Lão gầm cái gì Hazel hiểu, nhưng ràng chào đón rồi. Với đôi tay trần, lão cạy mảng đá ra khỏi ngọn núi của mình và bắt đầu tạc nó thành hình quả bóng. Cảnh đấy biến mất trong sương mờ, nhưng khi lão thần núi gầm lên lần nữa, các Numina[2] khác trả lời từ phía xa, giọng họ vang vọng qua bao thung lũng.

      “Tụi thần núi dốt đặc!” Leo hét lên từ sàn lái. “Đấy là lầnthứ ba tôi phải thay cột rồi đấy! Mấy lão tưởng cột mọc cây hay sao?” Nico cau mày. “Cột làm từ cây mà.” “Đấy phải vấn đề!” Leo tóm lấy trong những chiếc điều khiển của mình, được lắp ráp từ điều khiển Nintendo Wii và xoáy nó thành vòng tròn. Cách đấy vài bộ, cửa sập mở ra boong. khẩu đại bác Đồng Thiên Thai trồi lên. Hazel chỉ có đủ thời giờ mà bịt tai lại trước khi nó xả ra bầu trời, phóng tá khối cầu kim loại bốc lửa màu xanh. Những quả cầu mọc gậy giữa trung, như cánh quạt máy bay trực thăng và lao vào trong sương mù. lúc sau, hàng loạt các vụ nổ bôm bốp khắp mấy ngọn núi, theo sau là những tiếng gầm gào phẫn nộ của tụi thần núi. “Ha!” Leo reo lên. Rủi thay, Hazel đoán, xét theo hai cuộc gặp gỡ gần đây nhất của họ, vũ khí mới nhất của Leo chỉ khiến tụi Numina khó chịu mà thôi. tảng đá khác rít gió phóng về phía mạn phải tàu họ. Nico hét lớn, “Đưa chúng ta ra khỏi đây !” Leo lẩm bẩm mấy bình luận chẳng lấy gì làm hay ho về tụi Numina, nhưng cậu vẫn quay bánh lái. Động cơ ngâm lên. Các dây chằng ma thuật tự siết chặt và con tàu ngoặt sang trái.

      Tàu Argo II thăng tốc, tránh về hướng tây bắc như họ làm hai ngày qua. Hazel thể thả lỏng tới khi họ ra khỏi núi. Sương mù tan biến. Dưới họ, ánh dương buổi sớm soi sáng vùng quê nước Ý – những ngọn đồi xanh trùng trùng điệp điệp và những cánh đồng vàng chẳng khác miền Bắc California lấy là bao. Hazel gần như có thể tưởng tượng mình lái thuyền về nhà ở trại Jupiter. Ý nghĩ đè nặng lên ngực . Trại Jupiter mới chỉ là nhà trong chín tháng, từ khi Nico mang trở lại từ Địa Ngục. Nhưng nhớ nó hơn New Orleans nơi sinh ra và chắc chắn nhớ hơn Alaska, nơi chô chết năm 1942. nhớ giường mình trong doanh trại Quân Đoàn Số Năm. nhớ những bữa tối trong phòng ăn với các tinh linh gió văng đĩa và lính quân đoàn đùa giỡn về mấy trò chiến đấu. muốn nắm tay Frank, lang thang khắp các con phố ở Rome Mới. muốn trải nghiệm cuộc sống của bình thường dù chỉ lần, với cậu bạn trai thực ngọt ngào và chu đáo. hết, muốn cảm giác an toàn. chán ngán việc lúc nào cũng phải lo lắng sợ hãi lắm rồi. đứng nơi boong lái khi Nico rút mấy mảnh dằm gỗ ra khỏi tay và Leo đấm vào đống nút bảng điều khiển con tàu. “Trời, khốn kiếp,” Leo . “ có nên gọi những người khác dậy ?” Hazel cũng định có, nhưng những người khác trong đoàn trực ca đêm và nghỉ ngơi phần mình. Họ quá mệt mỏi do canh gác con tàu. Có vẻ như cứ vài giờ, vài con quái vật La Mã lại quyết định rằng tàu Argo II trông như món ngon ăn. Vài tuần trước, Hazel chẳng tin có ai mà ngủ nổi trong suốt cuộc tấn công của tụi numina, nhưng giờ tưởng tượng được bạn mình vẫn còn ngáy ngủ chỗ khoang dưới. Bất cứ khi nào có cơ hội mà nằm, cứ ngủ luôn như bệnh nhân hôn mê vậy. “Họ cần nghỉ,” bảo.

      “Ta tự tìm cách khác vậy.” “Ờ.” Leo cau có nhìn màn hình của mình. Mặc chiếc áo bảo hộ[3] tả tơi và quần jeans đầy vết dầu mỡ của mình, trông cậu như vừa mới thua trận đấu vật với đầu máy vậy. Kể từ khi hai người bạn Percy và Annabeth của họ rơi xuống Tartarus, Leo làm việc gần như ngừng nghỉ. Cậu tỏ vẻ giận dữ và thậm chí ngoan cố hơn thường lệ. Hazel lo cho cậu. Nhưng phần trong thấy nhõm vì thay đổi ấy. Mỗi khi Leo cười hay đừa cợt, cậu quá giống Sammy, cố nội mình…bạn trai đầu tiên của Hazel hồi năm 1942. Ôi, sao đời lại phức tạp đến thế?

      “Cách khác,” Leo lẩm bẩm. “Em nghĩ ra cái nào chưa?” màn hình sáng lên bức bản đồ Ý. Dãy Apennine chạy dọc xuống giữa đất nước hình chiếc ủng. chấm xanh tượng trưng tàu Argo II nhấp nháy phía tây rặng núi, cách Rome vài trăm dặm về phía bắc. Đường họ đáng ra phải đơn giản kia. Họ cần tới nơi gọi là Epirus ở Hy Lạp và tìm ngôi đền cổ có tên Ngôi nhà thần Hades(hay Pluto, như người La Mã gọi; hoặc như Hazel nghĩ về ổng: Kẻ Làm Cha Bàng Quan Tồi Tệ Nhất Thế Giới). Để tới Epirus, tất cả mọi việc họ cần làm là thẳng về phía đông – qua dãy Apennines và Biển Adriatic[4].

      Nhưng việc xảy ra như thế. Mỗi lần họ cố vượt qua cột sống nước Ý, tụi thần núi lại tấn công. Hai ngày qua họ men theo phía bắc, hy vọng tìm được lỗi qua an toàn, nhưng chẳng gặp may chút nào. Tụi numina montanum là con của Gaea, nữ thần Hazel ít thích nhất. Việc đấy khiến tụi lão thành những kẻ thù quyết tâm nhất. Tàu Argo II thể bay đủ cao mà tránh mấy cuộc tấn công từ bọn lão và thậm chí với tất cả hệ thống phòng thủ của mình, con tàu cũng thể vượt qua rặng núi mà bị đập tan thành từng mảnh. “Đấy là lỗi của tụi em,” Hazel . “Nico và em. Tụinumina linh cảm được tụi em.” liếc nhìn cậu em cùng cha khác mẹ. Từ khi họ giải cứu cậu khỏi tay lũ khổng lồ, cậu bắt đầu lấy lại được sức mạnh, nhưng cậu vần gầy đến tang thương. Chiếc áo và quần jeans đen của cậu như treo khung xương. Mái tóc đen dài lồng quanh đôi mắt trũng sâu của cậu. Nước da oliu biến thành màu trắng xanh ốm yếu, như màu nhựa cây. Tính theo tuổi phàm, cậu chỉ mới mười bốn, hơn Hazel tuổi, nhưng điều đó chẳng lên tất cả. Nhe Hazel, Nico di Angelo là á thần tới từ thời đại khác. Ở cậu tỏa ra loại sức mạnh xưa cũ loại ưu sầu bởi cậu biết mình thuộc về thế giới đại. Hazel quen cậu chưa lâu, nhưng hiểu, thậm chí sẻ chia nỗi buồn ấy. Con cái Hades(hay Pluto – thế nào cũng được) hiếm khi có cuộc sống tươi vui. Và xét theo những gì Nico bảo tối qua, thử thách lớn nhất với họ chưa xuất tới khi họ đến Ngôi nhà của Hades – thử thách cậu năn nỉ giữ bí mật với những người khác. Nico nắm chặt chuôi gươm sắt của mình. “Tụi Địa tinh thích con cái từ Phủ.

      Đấy là . Bọn em ở dưới da chúng – theo đúng nghĩa đen. Nhưng em nghĩ tụi numina đằng nào cũng linh cảm được con tàu. Chúng ta mang theo bức Athena Parthenos. Nó như ngọn hải đăng pháp thuật ấy.” Hazel rùng mình, nghĩ tới bức tượng gây ra mọi ấy. Họ phải hi sinh quá nhiều để cứu nó từ cái động dưới lòng Rome ra, nhưng lại chẳng biết làm gì với nó. Tới nay điều duy nhất nó làm có vẻ tốt là báo tụi quái vật biết họ diện. Leo truy ngón tay bản đồ Ý. “Vậy vượt núi nữa. Vấn đề là nó trải dài theo cả hai hướng.” “Đường đấy dài lắm,” Nico bảo. “Hơn nữa, chúng ta có…” Giọng cậu rạn nứt. “Mọi người biết đấy…chuyên gia hàng hải của tụi mình, Percy.”

      Cái tên lủng lẳng như cơn bão hăm he đe dọa. Percy Jackson, con trai Poseidon…có lẽ là á thần Hazel ngưỡng mộ nhất. Cậu từng cứu mạng rất nhiều lần hồi làm nhiệm vụ ở Alaska; nhưng lúc cậu cần Hazel giúp ở Rome, lại thất bại. chứng kiến, bất lực khi Annabeth bị kéo xuống vực. Hazel hít hơi sâu. Percy với Annabeth còn sống. Từ trái tim mình cảm nhận được. vẫn có thể giúp họ nếu tới được Ngôi nhà thần Hades, nếu sống sót qua được thử thách mà Nico … “Còn tiếp tục lên phương Bắc sao?” hỏi. “Phải quãng ngắt của dãy núi hay gì đó như thế chứ.” Leo mân mê khối cầu đồng Archimedes cậu mới lắp đặt vào bảng điều khiển – món đồ chơi mới nhất và nguy hiểm nhất của cậu. Mõi khi nhìn nó, Hazel lại khô hết cả miệng. lo Leo nhập sai chuỗi lệnh cho quả cầu và vô tình đánh bật cả lũ khỏi boong, hay nổ tung con tàu, hoặc biến tàu Argo II thành máy nướng bánh mì khổng lồ. May thay, họ gặp hên. Khối cầu mở ra ống kính máy ảnh và chiếu lên hình ảnh 3-D của dãy Apennines bảng điều khiển.

      biết.” Leo kiểm tra hình ảnh ba chiều. “ thấy bất kỳ quãng vượt nào tốt phía bắc cả. Nhưng thích ý đó hơn quay lại phía nam. Với Rome thế là hết.” ai tranh luận. Ở Rome chẳng phải trải nghiệm lấy gì làm dễ chịu. “Dù ta làm gì,” Nico bảo, “ta cũng phải nhanh lên. Mỗi ngày Annabeth với Percy ở dưới Tartarus…” Cậu cần hết. Họ mong Percy và Annabeth có thể sống sót đủ lâu để tìm ra Cửa Tử phía Tartarus. Rồi, giả như tàu Argo II tới được Cửa Tử phía trần gian, họ có lẽ có thể mở cửa ở phía trần gian, cứu bạn mình và đóng lại lối vào, ngăn bè lũ Gaea cứ tái sinh tái sinh lại ở trần gian. Phải…kế hoạchđấy thể trệch bước. Nico cau mặt nhìn làng quê nước Ý ngay dưới họ. “Có lẽ ta nên đánh thức những người khác dậy. Quyết định này ảnh hưởng tới tất cả chúng ta.” “.” Hazel bảo. “Ta có thể tìm ra giải pháp.”

      chắc sao mình có cảm giác mạnh mẽ về nó đến vậy, nhưng từ khi rời Rome, đoàn họ bắt đầu mất gắn kết. Họ học cách làm việc như đội. Rồi bùm…hai thành viên quan trọng nhất trong đoàn rơi xuống Tartarus. Percy là xương sống của họ. Cậu cho họ tự tin khi lái thuyền vượt Đại Tây Dương vào Địa Trung Hải. Còn Annabeth – là lãnh đạo chính thức của nhiệm vụ này. mình tay tìm lại được bức Athena Parthenos. là người thông minh nhất trong nhóm bảy, con người với những lời giải đáp. Nếu Hazel cứ đánh thức những người còn lại trong đoàn mỗi khi gặp vấn đề, họ lại chỉ bắt đầu cãi nhau và cảm thấy càng lúc càng thêm vô vọng mà thôi.

      phải khiến Percy và Annabeth tự hào về mình. phải chủ động. thể tin rằng vai trò duy nhất của trong nhiệm vụ này chỉ là cái Nico bảo – loại bỏ các trở ngại chờ đợi họ ở Ngôi nhà thần Hades. gạt suy nghĩ ấy . “Ta cần ý tưởng sáng tạo,” bảo. “ cách khác để vượt núi hay cách tự che giấu bản thân khỏi lũnumina.” Nico thở dài. “Nếu có mình em thôi, em có thể -trong-bóng-tối. Nhưng nó có tác dụng với cả con tàu. Và thực thà mà , em chắc mình có sức mà nhấc mình lên nữa.” “ có khi có thể cài đặt số kiểu ngụy trang,” Leo bảo, “như màn khói để giấu mình trong mây chẳng hạn.” Nghe cậu nhiệt tình mấy. Hazel chăm chăm nhìn xuống vùng đất trồng trùng điệp, nghĩ về thứ nằm bên dưới nó – lãnh địa của cha , chúa tể Địa Ngục.

      Co mới gặp Pluto lần và thậm chí còn chẳng nhận ra ông là ai. chắc chắn chưa bao giờ từng mong ông giúp – phải hồi còn sống lần đầu, phải hồi là linh hồn dưới Địa ngục, phải từ khi Nico đưa về lại thế giới người sống. Thuộc hạ cha là Thanatos, thần chết, cho rằng Pluto có lẽ giúp Hazel bằng cách lờ . Sau tất cả mọi việc, đáng ra được sống. Nếu Pluto chú ý đến , có lẽ ông phải đứa về vùng đất chết. Gọi Pluto là ý tồi nghĩa là sao. Và rồi… Làm ơn , Cha, thấy mình cầu nguyện. Con phải tìm ra cách tới đền thờ cha ở Hy Lạp – Ngôi nhà thần Hades. Nếu cha ở dưới đó, chỉ con làm cách nào . Rìa đường chân trời, chớp nháy chuyển động thu hút ánh nhìn của – thứ gì đó bé màu be phóng qua cánh đồng với tốc độ đáng kinh ngạc, để lại vệt hơi dài như chiếc máy bay.

      Hazel thể tin nổi. còn chẳng dám hy vọng, nhưng đó hẳn phải là…”Arion.” “Cái gì?” Nico hỏi. Leo bật tiếng cười vui khi vệt mây bụi tới gần hơn. “Ngựa của ấy, bạn à! Cậu bỏ lỡ hết mấy phần đấy rồi. Bọn này chưa từng gặp nó từ hồi ở Kansas cơ!” Hazel cười – lần đầu tiên cười trong nhiều ngày qua. vui khi gặp bạn cũ. Cách khoảng dặm về phía bắc, chấm màu be vòng quanh ngọn đồi và dừng lại nơi đỉnh. Cậu khó hiểu được thế là sao, nhưng khi con ngựa chồm lên và hí vang, tiếng nó vọng tới tàu Argo II từ mọi phía. Hazel nghi ngờ gì nữa – là Arion. “Ta phải gặp cậu ấy,” . “Cậu ấy đến để giúp đấy.” “Phải, được thôi.” Leo gãi đầu. “Nhưng, ờ, chúng ta bàn về việc đỗ tàu mặt đất nữa, nhớ chứ? Em biết đấy Gaea muốn diệt tụi mình và tất cả mọi thứ.”

      “Chỉ cần đưa em lại gần rồi em dùng thang dây.” Tim Hazel đập thình thịch. “Em nghĩ Arrion có điều muốn với em.”

      [​IMG]

      Adriatic vùng biển phân cách bán đảo Ý với bán đảo Balkan. Biển Adriatic là phần của Địa Trung Hải. Eo biển phía tây thuộc Ý trong khi eo biển phía đông chạy dọc Croatia, phần khác thuộc vùng lãnh thổ của Slovenia, Bosna và Hercegovina, Montenegro và Albania. Những con sông lớn chảy vào biển này là: Reno, Po, Adige, Brenta, Piave, Soča (Isonzo), Neretva.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2




      HAZEL CHƯA BAO GIỜ CẢM THẤY VUI ĐẾN THẾ. Có lẽ, ngoại trừ cái đêm tổ chức tiệc chiến thắng tại Trại Jupiter, khi hôn Frank lần đầu… và lần này cũng vui gần như thế.

      Ngay khi chạm đất, liền chạy tới chỗ Arion và quàng tay quanh cổ nó. “Tao nhớ mày quá!” vùi mặt mình vào bên hông ấm áp còn đượm mùi cát biển và tảo của con ngựa. “Mày ở đâu thế?”

      Arion hí . ước mình có thể chuyện với ngựa giống Percy, nhưng vẫn hiểu đại ý. Arion có vẻ thiếu kiên nhẫn, như muốn , còn thời gian mùi mẫn đâu, nương! nào!

      “Mày muốn tao với mày?” đoán.

      Arion gật đầu, dậm chân hướng về điểm. Đôi mắt nâu sẫm của nó ánh lên vẻ khẩn cấp.

      Hazel vẫn thể tin nó ở đây. Nó có thể chạy mọi bề mặt, thậm chí biển, nhưng e rằng nó vẫn thể theo họ vào vùng đất cổ xưa. Địa Trung Hải quá nguy hiểm đối với các Á thần cùng bằng hữu đồng minh.

      tới nếu Hazel cần. Và dường như nó lo ngại…. Bất cứ thứ gì có thể khiến con ngựa biết sợ phải dè chừng phải làm Hazel sợ mới phải.

      Thay vào đó, cảm thấy phấn khởi hơn. quá mệt mỏi vì say sóng và say gió. tàu Argo II, cảm giác mình chẳng khác gì đống gạch vụn. thấy vui vì được trở lại mặt đất, thậm chí nó là lãnh địa của Geae chăng nữa. sẵn sàng cưỡi ngựa rồi đây.

      “Hazel!” Nico gọi vọng xuống từ tàu. “Có chuyện gì thế chị?”

      “Ổn cả, Nico!” cúi mình và triệu hồi thỏi vàng nguyên quặng từ mặt đất. Khả năng kiểm soát năng lực của khá hơn. Đá quý còn xuất quanh cách ngẫu nhiên nữa và việc lấy thỏi vàng từ mặt đất trở nên dễ hơn nhiều.

      cho Arion ăn thỏi vàng… món khoái khẩu của nó. Sau đó mỉm cười với Leo và Nico, cả hai vẫn nhìn xuống chỗ từ đỉnh thang cách đến trăm feet. “Arion muốn đưa mình đâu đó.”

      Hai cậu con trai trao nhau cái nhìn đầy lo lắng.

      “Ừm…” Leo chỉ về phía bắc. “Đừng với nó muốn đưa em vào trong đó nhé?”

      Hazel quá tập trung vào Arion mà hề nhận ra biến chuyển. Cách đó dặm, ở chỏm núi kế bên, cơn bão tụ lại vài tàn tích đá cổ – có lẽ tàn tích còn sót lại của ngôi đền hoặc pháo đài La Mã nào đấy. cột mây uốn lượn trườn xuống ngọn đồi như cái ngón tay dính đầy mực đen.

      Miệng Hazel tanh vị máu. ngước nhìn Arion. “Mày muốn tới đó?”

      Arion hí lên, như bảo, Ừ, chuẩn!

      Có lẽ… Hazel cầu xin giúp đỡ. Liệu đây có phải câu trả lời từ cha ?

      hy vọng thế, nhưng linh cảm thấy có thứ gì đó ngoài Pluto diện trong cơn bão… thứ gì đó đen tối, đầy quyền năng và có thân thiện đúng mức cần thiết cho lắm.

      Dù vậy, đây là cơ hội để giúp các bạn mình – trước thay vì theo sau.

      thắt chặt dây đeo thanh kiếm kỵ binh bằng vàng Hoàng Gia và trèo lên lưng Arion.

      sao đâu!” với Nico và Leo. “Ở đây và đợi nhé.”

      “Đợi trong bao lâu?” Nico hỏi. “Và nếu chị quay lại?”

      “Đừng lo, chị quay lại” hứa, hy vọng nó thành .

      thúc Arion phóng và họ băng qua vùng thôn dã, hướng thẳng về phía cơn bão lớn dần.

      Chương 3





      Cơn bão nuốt chửng quả đồi trong xoáy hơi nước đen ngòm.

      Còn Arion xông thẳng vào vòng xoáy ghê rợn đấy.

      Hazel thấy mình ở tâm bão, nhưng thấy như mình ở thế giới khác đúng hơn – thế giới mất sạch màu sắc. Tường bão trùm lên quả đồi màu đen kịt. Bầu trời vần vũ màu xám. Trong khi đống tàn tích đổ nát kia lại trắng sáng nóng rực. Đến cả bộ lông nâu màu caramen của Arion cũng nhuộm màu xám tro.

      Giữa mắt bão, khí luôn tĩnh lặng. Hazel thấy lạnh rờn rợn và ngứa râm ran, cứ như ai đó bôi cồn lên da vậy. Trước mắt , cánh cổng vòm xuyên qua những bức tường rêu phong đến nơi bít bùng nào đó.

      Hazel nhìn lắm giữa cái chốn tối tăm này, nhưng lại ‘cảm thấy’ khá , như kiểu mảnh sắt nằm cạnh cục nam châm khổng lồ vậy. Lực hút của nó khủng khiếp – thể kháng cự – và nó kéo về phía trước.

      Hazel hơi do dự, ghìm cương Arion lại, Arion gõ móng lộp cộp đầy nôn nóng. Bất kì chỗ nào chú ngựa đặt chân, cỏ, đất thịt hay sỏi đá đều chuyển sang màu trắng như băng như tuyết. Hazel vẫn nhớ khoảnh khắc ở sông băng Hubbard, Alaska – cái khoảnh khắc mặt băng nứt rời ra dưới chân tất cả bọn họ. cũng nhớ khoảnh khắc đó ở Rome – lúc sàn hang động ghê rợn đó nát ra thành cám, nuốt chửng Percy và Annabeth xuống Tartarus.

      Hazel hy vọng rằng đỉnh đồi đen trắng này đừng có sụp xuống, nhưng quyết định tốt nhất là nên tiếp tục tiến lên – di chuyển liên tục.

      ‘Tiến lên, bạn.’ Giọng nghe nghèn nghẹt, như hét vào cái gối vậy.

      Arion chạy nước kiệu qua hầm hình vòm. Những bức tường đổ nát bao bọc chung quanh mảnh sân vuông cỡ sân tennis. Ba cổng khác, nằm giữa ba bức tường còn lại, dẫn ra 3 hướng khác nhau: Bắc, Đông và Tây. Chính giữa sân, hai con đường rải sỏi giao nhau, tạo thành ngã tư… Sương mù lãng đãng khắp nơi, xoáy vào nhau như những sinh vật sống.

      phải sương mù bình thường, Hazel nhận ra. Mà là Màn sương mù.

      Suốt đời mình, liên tục được nghe về Màn Sương mù – tấm màn che khuất thế giới thần thoại khỏi ánh mắt người phàm. Nó có thể đánh lừa người phàm, thậm chí cả á thần, khiến họ nhìn quái vật ra những con vật vô hại, nhìn thần thánh thành người bình thường.

      Chỉ là Hazel chưa bao giờ nghĩ đến chuyện nó có thể tồn tại dưới dạng…sương khói . Nhưng khi nhìn thấy nó cuốn quanh chân Arion, lững lờ quanh mấy mái cổng sụp của mảnh sân đổ nát, lông tay dựng đứng cả lên. Thế nào đó mà biết rằng: thứ trăng trắng này là ma thuật nguyên chất.

      con chó tru lên ở đằng xa. Thường Arion chẳng sợ cái quái gì, nhưng lần này cậu chàng chồm lên, thở hổn hển đầy lo lắng.

      sao dâu mà.’ Hazel vỗ về cổ chú ngựa. ‘Chúng ta ở đây cùng nhau mà. Tớ chuẩn bị xuống đây, nhá?’

      trượt khỏi lưng Arion, ngay lập tức cậu chàng ngoảnh mông chạy.

      ‘Arion, chờ đ-‘

      Nhưng con ngựa biến vào đường hầm.

      Quá đủ cho việc ở đây cùng nhau.

      tiếng hú khác cắt thấu gian – lần này gần hơn.

      Hazel lần bước đến trung tâm mảnh sân. Sương mù cuốn chặt lấy như tấm chăn lạnh cóng.

      ‘Xin chào?’ gọi.

      ‘Xin chào,’ tiếng đáp cất lên.

      bóng hình phụ nữ mờ ảo xuất ở cánh cổng phía Bắc. , chờ ,…bà ta đứng ở cổng Đông. phải, là cổng Tây chứ! Ba bóng hình sương khói của cùng phụ nữ tiến lên đồng đều về phía trung tâm tàn tích. Bà ta trông mờ ảo - như thể tạo thành từ Màn Sương và có hai hình thù hơn theo sát gót bà ta – kiểu vật nuôi gì đó chăng?

      Đến chính giữa sân, ba cái bóng chập lại làm . Bà ta tụ lại thành người phụ nữ trẻ mặc bộ váy tay. Mái tóc vàng óng ả của bà cột cao lên thành túm đuôi ngựa – kiểu Hy Lạp. Trang phục bà ta mềm mịn óng ánh và gợn sóng như tơ, tựa như mực đổ từ vai chảy xuống thành váy vậy. Bà ta trông như chỉ đôi mươi, nhưng Hazel biết thế cũng chẳng nghĩa lí gì đâu.

      ‘Hazel Levesque,’ bà ta gọi.

      Bà ta tuyệt đẹp, nhưng nhợt nhạt chết chóc. lần, hồi còn ở New Orleans, Hazel bị ép phải thức cả đêm trông coi linh cữu bạn cùng lớp. nhớ lại cái xác chút sống trong quan tài chưa đóng của bé đó. Khuôn mặt bé được trang điểm cho xinh đẹp, cho giống như say ngủ, nhưng Hazel vẫn thấy đáng sợ.

      Người phụ nữ này làm Hazel nhớ lại bé đó – trừ việc mắt bà ta vẫn mở và đen kịt màu. Khi nghiêng đầu, bà ta trông như lại tách làm ba … Dư ảnh vẫn đọng lại mờ mờ, ai trong ảnh cử động quá nhanh.

      là ai?’ Những ngón tay của Hazel giần giật chuôi thanh kiếm của . ‘Ý tôi là.. là nữ thần nào vậy?’

      Hazel chắn chắn là thế. Từ người bà ta tỏa ra năng lượng. Mọi thứ quanh đây – Sương Mù cuộn xoáy, cơn bão kì lạ, sức nóng kì lạ của của khu tàn tích – tất cả đều do diện của bà ta.

      ‘Ah.’ Bà ta gật đầu. ‘Để ta cho ngươi chút ánh sáng.’

      Bà ta giơ tay. Đột nhiên trong tay bà ta xuất hai cây đuốc sậy kiểu cổ, bập bùng ánh lửa. Lập tức Sương Mù dạt cả ra rìa sân. Dưới đôi bàn chân dép xăng-đan, hai con vật mỏng manh tụ dần. con là chó săn Labrador. Con còn lại là loài gặm nhấm lông xám với mảng trắng quanh mặt. Có khi là chồn?

      Người phụ nữ mỉm cười lặng lẽ.

      ‘Ta là Hecate, nữ thần Pháp thuật. Và chúng ta có rất nhiều thứ để thảo luận nếu ngươi sống sót qua đêm nay.’

      Chương 4





      HAZEL MUỐN BỎ CHẠY, nhưng chân hình như dính cứng vào cái sàn sáng lóa này rồi.

      Phía bên kia ngã tư, hai cái giá đuốc mọc lên từ mặt đấy như những cái cây . Hecate cắm hai cây đuốc của bà ta vào đó, rồi từ tốn quanh Hazel, nhìn chăm chú như thể họ là hai bạn nhảy trong điệu vũ kì quái nào đấy.

      Con chó mực và con chồn theo sát gót bà ta.

      ‘Ngươi giống mẹ.’ Hecate [1] nhận xét.

      Cổ họng Hazel thắt lại. ‘Bà biết mẹ tôi?’

      ‘Tất nhiên. Marie là thầy bói. Lĩnh vực của bà ta là bùa ngải, lời nguyền và gris-gris. Còn ta là nữ thần ma thuật.

      Hai con mắt đen tuyền như hút lấy Hazel, như muốn tách hồn ra khỏi xác. Trong suốt ‘kiếp trước’ của ở New Orleans[2], vì mẹ mà Hazel bị bọn trẻ ở trường thánh Agnes hành hạ khổ sở. Họ gọi Marie Levesque là mụ phù thủy. Các bà xơ to với nhau rằng mẹ bán linh hồn cho Quỷ dữ.’

      Nếu các bà sơ kinh hãi mẹ như vậy, Hazel thắc mắc, họ thế nào nếu đối diện vị nữ thần này nhỉ?

      ‘Rất nhiều người sợ ta,’ Hecate , như đọc được ý nghĩ của Hazel. ‘Nhưng ma chẳng tốt cũng chẳng xấu. Nó là công cụ, như con dao chẳng hạn. Chằng lẽ con dao là vật xấu? Chỉ có người cầm dao mới xấu hoặc tốt.’

      ‘Mẹ – mẹ tôi…’ Hazel lắp bắp. ‘Mẹ tôi tin vào ma thuật. nhiều lắm. Bà chỉ giả vở có phép thuật, để kiếm tiền.’

      Con chồn rít lên và nhe răng. Sau đấy ‘chít’ cái từ dưới đuôi nó. Nếu là vào hoàn cảnh khác, con chồn ‘xì hơi’ rất là buồn cười, nhưng Hazel cười được. Đôi mắt đỏ khè của con vật gặm nhấm nhìn đầy đe dọa, như hai cục than hồng xíu.

      ‘Bình tĩnh nào, Gale,’ Hecate . Bà ta nhún vai với Hazel tỏ vẻ xin lỗi. ‘Gale thích nghe về những kẻ vô tín và phù thủy dỏm. ta từng là phù thủy.’

      ‘Con chồn của bà từng là phù thủy?’

      ‘Chồn hương đúng hơn,’ Hecate trả lời. ‘Nhưng đúng, – Gale từng là mụ phù thủy khó chịu. Mụ ta có thói quen vệ sinh cá nhân rất tồi tệ, lại còn – à, có vấn đề về đường tiêu hóa nữa.’ Hecate phẩy phẩy tay trước mũi.

      ‘Okay.’ Hazel cố nhìn vào con chồn. thực muốn tìm hiểu về các vấn đường ruột của con thú gặm nhấm.

      ‘Dù sao nữa,’ Hecate kể, ‘ta biến mụ ta thành con chồn hương. Mụ ta làm chồn hương tốt hơn nhiều.’

      Hazel nuốt khan. nhìn và con chó mực, lúc dó âu yếm sục mõm vào tay nữ thần. ‘còn con chó[3]…?’

      ‘Oh, ta là Hecuba, cựu nữ hoàng thành Tơ-roa,’ Hecate trả lời, như thể đó là chuyện hai năm mười.

      Con chó càu nhàu.

      ‘Đúng đấy, Hecuba,’ nữ thần trả lời. ‘Chúng ta có thời gian giới thiệu dông dài. Vấn đề là, Hazel Levesque, mẹ ngươi mặc dù nhất nhất tin, nhưng bà ta đúng là có phép thuật. Cuối cùng, bà ta cũng nhận ra điều đó. Lúc bà ta tìm câu thần chú gọi thần Pluto, ta giúp bà ấy.’

      ‘Là bà…?’

      ‘Đúng .’ Hecate tiếp tục vòng tròn quanh Hazel. ‘Ta nhìn thấy tiềm năng nơi mẹ ngươi. Và ta thấy còn nhiều tiền năng hơn nơi ngươi.’

      Đầu Hazel quay quay. nhớ lại lời thú tội của mẹ trước lúc bà chết: về việc bà ta triệu hồi thần Pluto, về việc vị thần quyền lực này say đắm mình và, do điều ước tham lam của mình, làm cho con Hazel của mình sinh ra với lời nguyền. Hazel có thể triệu hồi của cải giàu sang từ lòng đất, nhưng ai dùng những của đó phải dau khổ và chết.

      Thế mà bây bây giờ vị nữ thần kia rằng chính bà ta khiến những chuyện đó xảy ra.

      ‘Mẹ tôi phải chịu nhiền khổ đau vì cái ma thuật đó. Cả đời bà -‘

      ‘Nếu có ta có lẽ chẳng có ngươi,’ Hecate thẳng tuột. ‘Ta có thời gian cho ngươi giận đâu. Ngươi cũng thế. Nếu ta giúp, các ngươi chết.’

      Con khuyển gầm gừ. Con chồn táp táp và xì hơi.

      Hazel cảm thấy như trong lồng ngực nặng nặng chịch cát nóng.

      ‘Kiểu giúp đỡ nào chứ?’ hỏi.

      Hecate giơ hai cánh tay trần lên. Ba cánh cửa mà bà ta từ đấy bước ra – bắc, đông và tây cuộn xoáy Sương Mù. Sáng lên mấy cảnh đen trắng lờ mờ và hơi chập chờn và nhấp nháy, như kiểu phim câm ngày xưa vẫn hay chiếu hồi Hazel còn .

      cổng vòm bên tây, là các á thần La Mã và Hy Lạp giáp trụ đầy đủ đánh tay bo quả đồi, dưới bóng của cây thông lớn. bãi cỏ la liệt thương binh và người chết. Hazel thấy chính mình cưỡi Arion, chạy chiến trường và la thét – cố dừng trận chiến.

      cổng vòm bên đông, Hazel thấy tàu Argo II lao vút qua dãy Apennies. Boong tàu đỏ rực lửa. tảng đá đâm sầm vào mũi tàu, phát nữa vào thân tàu. Con tàu cháy phừng phừng như pháo hoa ngày Tết, rồi động cơ tàu nổ tan tành.

      NHững hình ảnh cổng bắc còn kinh khủng hơn. Hazel thấy Leo, bất tỉnh – hoặc chết – rơi qua những đám mây. thấy Frank mò mẫm mình dưới đường hầm tối om, ôm cánh tay bị thương, áo ướt sũng máu. Rồi Hazel nhìn thấy chính mình ở trong cái động lớn giăng đầy những sợi ánh sáng như cái mạng nhện lấp lánh. vật lộn cố vượt qua nó ,trong lúc đó, cách đấy xa xa, Percy và Annabeth nằm sóng xoài bất động dưới chân hai cánh cửa đen-và-bạc bằng kim loại.

      ‘Các lựa chọn,’ Hecate lên tiếng. ‘ Ngươi đứng giữa ngã tư Hazel Levesque. Còn ta là nữ thần của các ngã tư.’

      Mặt đất lạo xạo dưới chân Hazel. nhìn xuống và thấy lấp lánh những đồng xu bạc…hàng ngàn những đồng xu denarii của La Mã cổ đại trồi lên xung quanh , giống như toàn bộ đỉnh đồi đâng sôi lên vậy. Có vẻ như lo sợ trước các viễn cảnh các cánh cửa, vô tình kéo lên tất cả những đồng xu quanh đây.

      ‘Ở nơi này, quá khứ nằm ngay sát dướt mặt đất,’ Hecate . ‘Hồi xưa, hai đại lộ của người La Mã cắt nhau tại đây. Trao đổi thông tin. Họp chợ. Bằng hữu trùng phùng, kẻ thù choảng nhau. Cả những quân đoàn cũng phải chọn 1 con lộ. Những ngã tư luôn là nơi của những lựa chọn.’

      ‘Giống … giống Janus.’ Hazel nhớ lại đền thờ thần Janus ở trại Jupiter. Các á thần hay đến đó để quyết định các lựa chọn. Họ có thể tung đồng xu, sấp hay ngửa, và hy vọng vị thần hai mặt giúp họ. Hazel chưa bao giờ hiểu được vì sao bạn bè lại để cho vị thần nào đấy lấy quyền tự quyết của chính mình. Cuối cùng Hazel cũng nghĩ thông, lòng tin của với chư thần cũng xêm xêm lòng tin của với mấy cái máy slot-machine[4] cũ ở New Orleans.

      Vị nữ thần của ma thuật xì cái coi thường. ‘Janus với cả mấy cái cửa. làm người ta tin rằng tất cả lựa chọn cứ phải là trắng hoặc đen, có hoặc , vào hay ra. Thực tế phức tạp hơn nhiều. Đến ngã tư, lúc nào ngươi cũng có ít nhất ba lựa chọn…là bốn, nếu tính cả rút lui. Và bây giờ ngươi đứng trước ngã tư đây, Hazel.’

      Hazel nhìn lại vào mỗi cánh cửa cuộn xoáy: cuộc chiến của á thần, tàu Argo II bị hủy, và các bạn đại họa lâm đầu. ‘Cái nào cũng tệ cả.’

      ‘Cái nào cũng có rủi ro,’ nữ thần sửa lại. ‘nhưng mục tiêu của ngươi?’

      ‘Mục tiêu của tôi?’ Hazel vẫy tay vô vọng về mấy cánh cửa. ‘Chẳng cái nào cả.’

      Con chó Hecuba gầm gừ. Còn chồn hương Gale lượn quanh chân nữ thần, nhe răng đánh rắm.

      ‘Ngươi có thể quay lại,’ Hecate gợi ý, ‘về Rome … đó là điều Gaia muốn. ai trong các ngươi toàn mạng cả.’

      ‘Thế…ý bà ra sao?’

      Hecate bước đến cây đuốc gần nhất, vốc lên nắm lửa, nhào nặn nó cho đến khi cái tay bà ta là cái sa bàn của nước Ý.

      ‘Ngươi có thể về phía Tây.’ Hecate làm điệu bộ rê ngón tay ra xa khỏi cái sa bàn nóng rực, ‘Về Mẽo với chiến lợi phẩm, bức tượng Athena Parthenos[4’]. Đồng chí của các ngươi ở quê nhà, các á thần Hy Lạp và La Mã, bên bờ vực chiến tranh. Trở về ngay bây giờ, có thể các ngươi cứu được rất nhiều người.’

      ‘Có thể được,’ Hazel nhăc lại. ‘Nhưng Gaia được cho là thức giấc tại Hy Lạp. và bọn khổng lồ hội quân.’

      ‘Đúng. Gaia lên lịch vào ngày mùng 1 tháng Tám, Lễ hội Spes, nữ thần Hy vọng, để nổi lên giành quyền lực. Bằng cách thức dậy vào Ngày của Hy vọng, bà ta định hủy diệt vĩnh viễn tất cả hy vọng. Cứ cho là các ngươi đến được Hy Lạp vào lúc đó , các ngươi có thể ngăn bà ta ? Ta chịu.’ Hecate vuốt dọc theo những đỉnh núi của dãy Apennies rực lửa. ‘Ngươi có thể về hướng đông, vượt qua dãy núi, nhưng Gaia làm tất cả để ngăn các ngươi xuyên nước Ý. Bà ta đánh thức đội quân thần núi của bà ta dậy chặn đường các ngươi rồi.’

      ‘Chúng tôi có để ý,’ Hazel đáp.

      ‘Bất kì nỗ lực vượt dãy Apennines[5] nào cũng đồng nghĩa với việc tàu của các ngươi tan tành xác pháo. Mỉa mai thay, đây có thể là lựa chọn an toàn nhất cho các ngươi. Ta có thể nhìn thấy trước được rằng vụ nổ giết nổi các ngươi. Các ngươi vẫn có thể, cho dù chắc lắm, đến Epirus[6] đóng cửa Tử. Các ngươi vẫn có thể tìm Gaia ngăn bà ta trỗi dậy. Nhưng cả hai trại á thần đều bị tiêu diệt. Các ngươi chẳng còn nhà để về.’ Hecate mỉm cười, ‘Nhiều khả năng hơn là các ngươi kẹt núi. Thế có nghĩa là nhiệm vụ của các ngươi kết thúc, nhưng nó miễn cho các ngươi rất nhiều đau đớn khổ sở. Cuộc chiến chống lại bọn khổng lồ thắng hoặc thua mà có các ngươi.’

      Thắng hoặc thua mà có bọn mình.

      phần bé tội lỗi trong Hazel thấy việc đó sao mà hấp dẫn! luôn mong ước cơ hội được làm bé binh thường. muốn thêm chút đau đớn khổ sở nào xảy đến cho và các bạn nữa. Họ phải trải qua quá nhiều rồi.

      nhìn vào cánh cửa phía sau Hecate, cánh cửa chính giữa. nhìn vào Percy và Annabeth nằm sóng xoài vô vọng trước cánh cửa đen-và-bạc. cái bóng đen khổng lồ, hao hao giống người ra, chân của nó giơ cao như thể sắp sửa nghiền nát Percy.

      ‘Còn họ sao?’ Hazel hỏi, giọng ngập ngừng. ‘Percy và Annabeth?’

      Hecate nhún vai. ‘Tây, đông hay nam … họ đều chết cả.’

      ‘Tôi chọn cái nào cả,’ Hazel .

      ‘Thế ngươi chỉ còn con đường thôi, cho dù đó là con đường nguy hiểm nhất.’

      Ngón tay Hecate vạch qua dãy Apennies mi-ni, để lại đường trắng xóa lửa đỏ. ‘Có con đường bí mật ở phía Bắc, nơi mà ta có ảnh hưởng, là nơi Hannibal lần qua lúc ông ta tấn công Rome.’

      Nữ thần vẽ đường cong lớn … đến phía Bắc nước Ý, rồi qua Đông ra biển, sau đó xuống nam men theo bờ biển Hy Lạp. ‘Sau khi vượt núi, các ngươi hãy Bắc tiến đến Bologna rồi đến Venice. Từ đó, giong buồm qua biển Adiratic đến đích của các ngươi, tại đây: Epirus, Hy Lạp.’[7]

      Hazel rành địa lý lắm. chịu, biết biển Adiratic là như thế nào. chưa bao giờ nghe đến Bologna, và mọi thứ biết về thành Vơ-ni-dơ là qua các câu chuyện mơ hồ về những con kênh đào và những con thuyền gônđôla[8]. Nhưng có điều hiển nhiên. ‘Thế quá là chệch hướng.’

      ‘Đó là lý do Gaia cho rằng các ngươi chọn đường này.’ Hecate . ‘Ta có thể che giấu đôi chút cho các ngươi, nhưng thành công trong chuyến của các ngươi phụ thuộc vào ngươi, Hazel Levesque. Ngươi phải học cách điều khiển Màn sương mù.’

      ‘Tôi á?’ Tim Hazel như tuột khỏi lồng ngực. ‘Điều khiển Màn sương thế nào cơ?’

      Hecate dập cái bản đồ nước Ý , rồi búng tay về phía Hecuba. Sương mù cuốn xung quanh con chó săn tai cụp Labrador cho đến khi nó hoàn toàn bị che khuất bởi Màn Sương. Sương mù tan với tiếng nổ bốp! lanh lảnh. Chỗ con chó từng đứng bây giờ là con mèo mun với đôi mắt vàng có cái nhìn đầy bất bình.

      ‘Meo,’ nó phản đối.

      ‘Ta là nữ thần của Màn Sương mù,’ Hecate giải thích. ‘ta có trách nhiệm phủ bức màn chia cắt thế giới của các vị thần và thế giới phàm nhân. Các con của ta học sử dụng Màn Sương mù để tạo lợi thế, tạo các ảo ảnh hay tác động tới tâm trí con người. Các á thần khác cũng có thể làm điều đó tương tự. Và ngươi cũng phải thế, Hazel, nếu ngươi định giúp bạn bè mình.’

      ‘Nhưng …’ Hazel nhìn con mèo. biết đấy là Hecuba, con chó săn Labrador đen, nhưng lại thể tự thuyết phục mình tin vào điều đó. Con mèo trông quá. ‘ Tôi thể làm thế.’

      ‘Mẹ ngươi có tài năng,’ Hecate . ‘Ngươi còn tài năng hơn. Là đứa con của Pluto trở về từ cõi chết, ngươi hiểu bức màn ngăn cách hai thế giới hơn đa số người khác. Ngươi có thể điều khiển Màn Sương. Còn nếu , em trai Nico của ngươi cảnh báo ngươi rồi đó. Các linh hồn thầm vào tai cậu bé, cho nó tương lai của ngươi. Khi đến Nhà của Hades, ngươi đối diện kẻ thù khủng khiếp. thể vượt qua mụ ta bằng sức mạnh của thanh kiếm. Chỉ mình ngươi có thể đánh bại mụ ta, và ngươi cần phép thuật.’

      Hai chân Hazel bủn rủn. nhứ lại vẻ mặt u ám của Nico, Những ngón tay của cậu bấu chặt vào tay . Chị đừng cho những ngươi khác. Chưa được . Nhuệ khí của họ tụt đến đáy rồi.

      ‘Là ai vậy?’ Hazel nghèn nghẹt ‘Kẻ đó là ai vậy?’

      ‘Ta gọi tên mụ ta,’ Hecate trả lời. ‘Điều đó cảnh báo mụ ta về có mặt của ngươi trước khi ngươi sẵn sàng đối mặt với mụ ta. Lên Bắc, Hazel. Trong chuyến , hãy tập luyện triệu hồi Sương Mù. Khi đến Bologna, hãy tìm hai thằng lùn. Chúng dẫn ngươi tới kho báu có thể giúp ngươi sống sót trong Ngôi nhà của Hades.’

      ‘Tôi hiểu.’

      ‘Meo,’ Con miu phàn nàn.

      ‘Rồi, rồi, Hecuba,’ Nữ thần búng tay mội lần nữa, và con mèo mun mất tich. Con chó tai cup lại ra chỗ cũ.

      ‘Ngươi hiểu, Hazel,’ nữ thần hứa. ‘Thỉnh thoảng ta gửi Gale đến kiểm tra tiến trình của các ngươi.’

      ‘Tuyệt vời ông mặt trời,’ Hazel lẩm bẩm.

      ‘Trước khi đến Epirus, ngươi phải được chuẩn bị,’ Hecate . ‘Nếu ngươi thành công, có thể chúng ta còn gặp lại … trong trận quyết chiến.’

      trận quyết chiến, Hazel nghĩ thầm. Ôi, vui đấy.

      Hazel thắc mắc liệu có thể ngăn chặn những điều thất trong Màn sương – Leo rơi xuyên qua những đám mây; Frank mò mẫm trong bóng tối, đơn độc và bị thương nghiêm trọng; Percy và Annabeth bị tên khổng lồ bóng tối nào đấy định đoạt.

      ghét mấy câu đố và mấy lời khuyên lờ mờ của các vị thần. bắt đầu coi thường mấy cái ngã tư.

      ‘Tại sao bà lại giúp tôi?’ Hazel hỏi. ‘Ở Trại Jupiter, họ rằng bà về phe với các vị thần Titan trong cuộc chiến.’

      Đôi mắt đen tuyền của Hecate lóe lên. ‘Bởi vì ta là Titan – con của Perses và Ateria. Rất lâu trước thời các vị thần đỉnh Olympus nắm quyền, ta thống trị Màn Sương. Cho dù vậy, vào cuộc chiến với các vị thần Titan lần thứ nhất, mấy thiên niên kỉ trước, ta về phe Zeus chống lại Kronos. Ta hề mù quáng trước tàn bạo của Kronos. Ta hi vọng Zeus có thể là vị minh quân.

      Bà nở nụ cười cay đắng. ‘Lúc Demeter mất con Persephone, người bị cha ngươi bắt cóc, ta hướng dẫn Demeter qua những đêm tăm tối nhất với cây đuốc của ta, giúp bà ta kiếm tìm. Và lúc bọ khổng lồ Gigantos[9] quật khởi, ta lần nữa lại đứng về phe các vị thần. Ta đấu với kẻ thù đội trời chung của ta Clytus, được tạo ra bởi Gaia để hút và đánh bại mọi phép thuật của ta.’

      ‘Clytius.’ Hazel chưa bao giờ nghe qua cái tên này –Clai-ti-us- nhưng cái tên này làm tứ chi nặng trĩu. liếc nhìn hình ảnh nơi cổng bắc – cái bóng đen khổng lồ phủ lên Percy và Annabeth. ‘Có phải ta ở Nhà Hades?’

      ‘À, đợi các ngươi ở đấy đấy,’ Hecate . ‘Nhưng trước tiên ngươi cứ phải giải quyết mụ phù thủy cái . Trừ khi ngươi xử lí được điều đó …’

      Bà ta búng tay, và tất cả các đường hầm lại lầm nữa tối om. Sương tan, cách hình ảnh biến mất.

      ‘Chúng ta đều đối mặt với các lựa chọn,’ Nữ thần . ‘Lúc Kronos trỗi dậy lần hai, ta sai lầm. Ta ủng hộ lão ta. Ta trở nên mệt mỏi vì bị lờ tịt bởi những kẻ còn được gọi là các vị thần chính (ở đây Hecate chơi chữ, ‘major gods’ vừa có nghĩa là các vị thần chính, vừa có nghĩa là ‘đa số các vị thần’, trong khi ‘các vị thần chính’ ở đây chỉ có 12 người, chiếm tuyệt đại thiểu số nếu so sánh với số lượng các vị thần La Mã và Hy Lạp). Mặc kệ những năm phục vụ trung thành, họ tin ta, từ chối ta chỗ ngồi trong đại sảnh …’

      Chồn sương Gale lại rít lên giận dữ.

      ‘Điều đó quan trọng nữa.’ Vị nữ thần thở dài thườn thượt. ‘Ta lần nữa làm hòa với đỉnh Olympus. Kể cả bây giờ, trong lúc họ khủng hoảng – bản thể La Mã và Hy Lạp của bọn họ tự choảng nhau – Ta vẫn giúp họ. Hy Lạp hay La Mã, ta vẫn luôn luôn là Hecate. Ta hỗ trợ các ngươi chống lại bọn khổng lồ, nếu các ngươi tự chứng tỏ bảnh thân xứng đáng. Thế nên bây giờ đó là lựa chọ của ngươi, Hazel Levesque. Ngươi tin ta … hay là xa lánh ta như các vị thần đỉnh Olympus thường làm quá thường xuyên?

      Máu sôi lên trong tai Hazel. Liệu có thể tin vị nữ thần bóng tối này, kẻ cho mẹ thứ ma thuật hủy hoại đời bà? Xin lỗi, nhưng mà . cũng thích lắm con chó hay con chồn đánh rắm của bà ta.

      Nhưng cũng biết là thể để Percy và Annabeth chết được.

      ‘Tôi lên bắc,’ . ‘Chúng tôi con đường bí mật của qua dãy núi.’

      Hecate gật đầu, vẻ hài lòng mơ hồ ra mặt bà ta. ‘Ngươi chọn rất hay, cho dù con đường đó dễ dàng gì. Rất nhiều quái vật cản đường các ngươi. Thậm chí vài thuộc hạ của ta cũng về phe Gaia, hy vọng hủy diệt thế giới người phàm các ngươi.’

      Nữ thần nhấc đôi đuốc lên khỏi đế của chúng. ‘Hãy tự chuẩn bị , con thần Pluto. Nếu ngươi đối đầu với mụ phù thủy thành công, chúng ta còn gặp lại.’

      Tôi thành công,’ Hazel hứa. ‘Và Hecate này? Tôi chọn con đường của bà. Tôi tự tạo ra con đường.’

      Vị nữ thần nhướng đôi lông mày. Con chồn quằn quại, còn con cẩu nhe răng.

      ‘Chúng tôi tìm ra cách đánh bại Gaia,’ Hazel . ‘Chúng tôi giải cứu bạn chúng tôi khỏi Tartarus. Chúng tôi cùng nhau bảo vệ tàu và chúng tôi ngăn Trại Jupiter và Trại con lai khỏi bờ vực chiến tranh. Chúng tôi làm được tất cả những điều đó.’

      Cơn bão gầm rú, những bức tường đen của đám mây hình phễu cuộn xoáy nhanh hơn.

      ‘Hay đấy.’ Hecate , như thể Hazel là kết quả mong đợi trong thí nghiệm khoa học, ‘Đó phép màu đáng xem.’

      đợt sóng của bóng tối cuốn ra khỏi thế giới. Đến khi Hazel có thể nhìn lại, cơn bão, vị nữ thần và bọn tay sai đều biến mất. Hazel đứng sườn đồi trong ánh nắng ban ngày, mình trong đống tàn tích, ngoại trừ có mặt của Arion, xuất ở bên cạnh , hí lên thiếu kiên nhẫn.

      ‘Ta đồng ý,’ Hazel với con ngựa. ‘Chuồn khỏi đây thôi.’

      ‘Chuyện gì xảy ra vậy?’ Leo hỏi lúc Hazrl lên boong tàu Argo II.

      Hai bàn tay Hazel vẫn còn run run từ lúc chuyện với vị nữ thần. liếc qua lan can boong tàu và thấy vệt tuyết trắng xóa do Arion tạo ra trong lúc chạy ngang những con đồi nước Ý. Hazel hy vọng cậu chàng ở lại, nhưng thể trách được việc cậu chiến mã muốn chuồn khỏi chốn này càng nhanh càng tốt.’

      Vùng thôn quê sáng lên lấp lánh ánh mặt trời mùa hè phản chiếu qua sướng sớm. đồi, khu tàn tích già cỗi vẫn đứng sừng sững, trắng xóa và lặng lẽ – dấu hiệu của các con đường cổ xưa, hay nữ thần, hay con chồn xì hơi nào cả.

      ‘Hazel?’ Nico đánh tiếng.

      Hai đầu gối khuỵu xuống. Nico và Leo đỡ lấy hai cánh tay và giúp lên boong mũi. Hazel cảm thấy xấu hổ, ngã khuỵu như thiếu nữ yếu đuối trong câu chuyện cổ tích nào đó, nhưng mà năng lượng trong bay sạch rồi. Kí ức sống động về những cảnh mộng thấy ở ngã tư tràn ngập đầu óc với niềm kinh hãi.

      ‘Mình gặp Hecate,’ .

      Hazel kể toàn bộ câu chuyện cho hai cậu con trai. vẫn nhớ những gì Nico : Nhuệ khí của họ chạm đáy rồi. Nhưng kể cho họ về con đường xuyên núi bí mật nơi phương bắc, và đường vòng Hecate chỉ để đến Epirus.

      Lúc xong, Nico nắm lấy tay . Đôi mắt cậu ánh lên ngập tràn vẻ quan tâm. ‘Hazel, chị gặp Hecate tại ngã tư. Đó là .. đó là…nhiều á thần sống sót qua khỏi điều đó. Và những người sống sót bao giờ giống như cũ nữa. Chị có chắc là chị…’

      ‘Chị ổn mà,’ khăng khăng.

      Nhưng Hazel biết mình ổn tí nào. nhớ lại mình táo bạo và giận giữ như thế nào, với vị nữ thần rằng tự tìm ra con đường riếng và thành công trong mọi việc. Giờ đây khoe khoang của nghe sao mà nực cười. dũng cảm bỏ rơi rồi.

      ‘Nếu mà Hecate lừa chúng ta sao?’ Leo thắc mắc. ‘Con đường này có thể là cái bẫy.’

      Hazel lắc đầu: ‘Nếu đây mà là cái bẫy, em nghĩ Hecate làm cho con đường ở phương bắc nghe hứa hẹn hơn. Tin em , bà ta làm thế đâu.’

      Leo lôi ra cái máy tính từ thắt lưng và bấm mấy con số. ‘Thế khoảng…ba trăm dặm đường để đến Venice. Sau đấy phải quẹo xuống biển Adiatic. Và em cái gì về bọn người ba lăng nhăng cơ?

      ‘Người lùn ở Bologna[10],’ Hazel sửa. ‘Em nghĩ Bologna là thành phố. Nhưng chúng ta phải tìm ở đó người lùn… Em biết nữa. kiểu kho báu gì đấy để giúp chúng ta hoàn thành nhiệm vụ.

      ‘Huh,’ Leo . ‘Ý là, ủng hộ hai tay chuyện kho báu, nhưng –‘

      ‘Đấy là lựa chọn tốt nhất của chúng ta.’ Nico giúp Hazel đứng dậy. ‘Chúng ta phải nhanh nhất có thể để bù vào thời gian mất. Mạng sống của Percy và Annabeth rất có thể phụ thuộc vào việc chúng ta nhanh hay chậm đấy.’

      nhanh á?’ Leo cười toe toét. ‘Mình có thể nhanh chứ!’

      Cậu chạy ù ra bảng điều khiển và bắt đầu lật mấy cái công tắc.

      Nico đỡ tay Hazel và dìu ra khỏi tầm nghe của Leo. ‘Hecate còn gì nữa ? Điều gì đó về –‘

      ‘Em thể.’ Hazel ngắt lời. Các hình ảnh thấy suýt nữa đánh gục : Percy và Annabeth nằm bất lực dưới chân những có cổng kim loại đen, cái bóng đen khổng lồ lờ mờ tiến đến họ. Bản thân Hazel lại bị mắc kẹt trong cái mê cung ánh sáng, có khả năng giúp.

      Ngươi phải đánh bại mụ phù thủy, Hecate , Chỉ mình ngươi có thể đánh bại mụ ta. Trừ khi ngươi giải quyết điều đó …

      Thế là hết, Hazel nghĩ. Tất cả các cánh cửa đóng lại. Tất cả hi vọng tắ ngúm.

      Nico cảnh báo . Cậu đàm luận với những người chết, nghe họ bóng gió về tương lai. Hai đứa trẻ của ti có thể vào ngôi nhà thần Hades. Chúng đối mặt với kẻ thù thể vượt qua. Chỉ trong bọn chúng có thể đến được Cửa Tử.

      Hazel thể nhìn vào mắt người trai.

      ‘Em sau,’ hứa, cố kìm giọng run. ‘Bây giờ, chúng ta phải nghỉ, trong lúc chúng ta còn có thể nghỉ. Tối nay, chúng ta vượt dãy Apennines.’

      [1] Hecate:




      -trong văn hóa Hy Lạp, bà là nữ thần của ma thuật, bóng tối và các ngã tư, bảo trợ cho nghề phù thủy và việc hiến tế .và về sau là nữ thần của điều ác và bảo trợ cho điều ác. Theo những câu chuyện dân gian Hy Lạp, Hecate có 3 đầu, 6 tay thường lang thang ở các bãi tha ma, các ngã tư đường vào các đêm trăng lu, cỗ xe rồng kéo, với đám tùy tùng toàn rắn rết, mèo đen, chó mực, thỉnh thoảng là cả lũ Empusai( chân đồng, chân lừa, tóc lửa, hút máu đàn ông, các bạn còn nhớ chứ?) và Lamia(quỷ cái chuyên ăn thịt trẻ con). Để nhờ giúp đỡ của Hecate, những tư tế thường phải chọn những đêm trăng non, sao mờ, vào lúc nửa đêm, mặc đồ đen, tóc xõa, chân đất đến ngã ba, ngã tư hoặc 1 bãi tha ma vắng vẻ, đào cái hố, cắt tiết con chó mực vào đấy, rồi đọc câu thần chú bí mật. Vật hiến tế thích của Hecate thường là cừu đen tẩm mật ong và sữa dê nướng

      [2] New Orlean: (NOLA, The Big Easy)

      -thành phố xinh đẹp bên bờ sông Mississipi, bang Louisiana từng là thủ phủ thuộc địa cũ của Pháp, Louisiana. Được đặt tên theo thành phố Orléan bên bờ sông Loire ở Pháp. Trở thành lãnh thổ nước Mĩ từ năm 1803 khi Mĩ mua lại thuộc địa Louisiana từ chính quyền Napoleon. Đây là thành phố có nền văn hóa đa dạng, là nơi giao thoa của rất nhiều nền văn hóa của các cư dân bản xứ (người da đỏ vùng sông nước Mississipi), văn hóa Pháp, văn hóa từ các thuộc địa châu Phi của Pháp (những người bị thực dân Pháp bắt đến Tân thế giới làm người hầu và nô lệ) và cả văn hóa đại chúng Mĩ (đặc biệt, từng có cuộc di dân ồ ạt của dân Gypsy đến đây và những năm 1800, điều này giải thích cho tất cả các điều bên dưới). Nơi đây nổi tiếng với nhạc Jazz (được thừa nhận là nơi sinh ra nhạc Jazz), các lễ hội, đặc biệt là lễ hội Mardi Gras đầy sắc màu và bánh kẹo (và đương nhiên là ngập tràn nhạc Jazz). Đặc biệt, tại đây có 1 tôn giáo mê tín riêng, Voodoo, nơi các ‘fortune teller’ bói tương lai qua những quả cầu pha lê, những lá bài tây hay chỉ tay, bán những bùa ngải ‘gris-gris’, huyền bí

      thành phố New Orleans:




      Lễ hội Mardi Gras:




      [3] Chó Labrador: trông như thế này



      [4]Slot machine: là cái này



      chắc là khỏi cần , nhưng đây là máy đánh bạc. bỏ vào khe xèng, kéo cần gạt, được ba hình giống nhau là thắng.

      [4’] bức tượng Athena Parthenos: bức tượng đặt ở Anthena Parthenon, Hy Lạp, bị quân La Mã chiếm lấy khi họ chiếm thành phố Athen:

      bức tượng Athena Parthenos phục chế ở Nashville, Mẽo:



      [5]dãy Apennines: mạch núi xương sống của nước Ý (giống như dãy Trường Sơn của Việt Nam)



      [6] Epirus: lãnh thổ cũ của thành Myken (Mycenae), thế lực trong thời Hy Lạp cổ, sánh ngang Athens hay Sparta vào thời đó

      [7] Lộ trình đại loại như thế này: (đường màu đỏ nhá)



      [8]thuyền gônđôla:



      [9] người khổng lồ gigantos và gigantonmachy:

      [10]Leo nghe nhầm ‘Bologna’ thành ’baloney’:linh tinh, vớ vẩn.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5: Annabeth




      CHÍN NGÀY.

      Trong lúc rơi xuống, Annabeth nghĩ về Hesiod, nhà thơ Hy Lạp cổ, người rằng mất chín ngày để rơi từ mặt đất xuống Tartarus.

      hy vọng rằng Hesiod nhầm. mất cảm nhận về thời gian, và Percy rơi bao lâu rồi nhỉ? Vài giờ? ngày? cảm thấy như là vô tận vậy. Họ nắm tay nhau từ lúc rớt xuống cái hố đó. Còn bây giờ, Percy kéo lại, ôm chặt trong khi cả hai rơi xuống khoảng tối vô cùng tận.

      Gió rít bên tai Annabeth. khí ngày càng nóng và ẩm, như thể họ lao thẳng xuống họng con rồng siêu-khổng-lồ vậy. Cái mắt cá chân mới gãy của rung lên đau đớn, mặc dù chắc nó có còn được quấn trong mạng nhện hay nữa.

      Mụ quái vật Arachne chết tiệt đó. Mặc dù bị bẫy trong chính ‘tác phẩm’ của mình, ăn cả cái ô tô vào đầu và rơi thẳng xuống Tartarus, con mụ nhện độc vẫn trả thù được. Bằng cách nào đó, dây tơ của mụ quấn vào chân Annabeth, kéo xuống vực cùng với Percy.

      Annabeth thể tưởng tượng được rằng Arachne vẫn sống, đâu đấy bên dưới họ trong cái bóng tối vô cùng tận này. Thực , muốn đụng mặt con quái vật đó khi xuống tới đáy vực. Về mặt tích cực, cứ cho là có tồn tại cái đáy vực , Annabeth và Percy chắc chắn bị cú va chạm nén dẹp lép như 1 cái đĩa CD, thế nên mụ nhện khổng lồ là mối lo lắng nhất của hai người.

      vòng tay ôm Percy mà cố ngăn tiếng nức nở. chưa bao giờ hy vọng rằng đời mình dễ dàng. Hầu hết á thần chết trẻ dưới tay con quái vật khủng khiếp nào đó. Mọi chuyện như vậy từ thời cổ đại. Người Hy Lạp nghĩ ra thể loại ‘bi kịch’ mà. Họ biết rằng những người hung vĩ đại nhất bao giờ có hậu cả.

      Nhưng dù sao, chuyện đó chẳng công bằng gì cả. trải qua quá nhiều thử thách trong quá trình thu hồi lại bức tượng nữ thần Athena. Nhưng đúng vào thời khắc thàng công, khi mọi việc dần dần tốt đẹp và đoàn tụ với Percy, họ lại rơi thẳng xuống cõi chết.

      Đến cả thàn thánh cũng chẳng sắp đặt cuộc đời trắc trở thế này được.

      Nhưng Gaia giống các vị thần khác. Mẹ Đất già hơn, ác hơn, khát máu hơn. Annabeth có thể tưởng tượng ra mụ ta cười trong lúc hai người rơi xuống cái đáy sâu này.

      Ghé sát môi vào tai Percy, Annabeth thầm: ‘Em .’

      chắc chắn cậu có nghe được hay – nhưng nếu họ sắp chết Annabet muốn đó là lời trăn trối của mình.

      cố đến tuyệt vọng để nghĩ ra kế hoạch để cứu hai người. là con của Athena. khẳng định mình trong các đường hầm dưới kinh thành Rô-ma, đánh bại cả sê-ri thử thách bằng chỉ bằng trí thông minh. Nhưng thể nghĩ ra cách nào có thể đảo ngược, hay dù chỉ làm chậm lại cú rơi.

      ai trong hai người họ có khả năng bay – như Jason, người có thể điều khiển gió, hay Frank, người có thể biến thành mội con vật có cánh nào đấy. Nếu họ chạm đất với tốc độ cuối cùng… , Annabeth đủ hiểu biết khoa học để biết đấy là cuối cùng.


      tính toán khá nghiêm túc về việc làm dù từ quần áo của họ – đấy chính là mức độ tuyệt vọng của trong lúc này đấy – khi thứ gì đó bao quanh họ thay đổi. Bóng tối nhuốm chút xám đỏ. Annabeth nhận ra rằng mình có thể nhìn thấy tóc Percy. Tiếng gió rít qua tai càng ngày càng giống tiếng gầm. khí trở nên nóng chịu được, nòng nặc mùi trứng ung.

      Đột nhiên, đường hầm mà hai người rới xuống mở rộng ra thành cái động khổng lồ. Hình như là khoảng nửa dặm bên dưới họ, Annabeth có thẻ nhìn thấy đáy. Trong khoảnh khắc, Annabeth quá sửng sốt để nghĩ cho thấu đáo. Toàn bộ đảo Manhattan có thể nhét vừa vào cái động này – cho dù chưa bao giờ thấy hết quy mô của nó. Những đám mây đỏ lãng đãng trong khí như hơi máu. Khung cảnh – ít nhất là những gì có thể thấy – là đồng bằng đá đen, nổi lên vài ngọn núi lởm chởm và những cái vực sang chói dung nham. Về phía trái của Annabeth, mặt đất sụt xuống thành cả hệt thống vách đá, như những bước chân khổng lồ dẫn sâu hơn xuống cõi thăm thẳm.

      Mùi khó chịu của lưu huỳnh làm khó tập trung hơn, nhưng Annabeth tập trung vào mặt đất thẳng bên dưới, và thấy những gợn sóng lấp lánh của chất lỏng màu đen – con sông.

      ‘Percy!’ hét vào tai cậu. ‘Nước kìa!’

      ra ra hiệu điên cuồng, nhưng khó mà nhìn thấy gương mặt Percy trong cái ánh sang đỏ lờ mờ này. Cậu ta trông rất sốc và hoảng sợ, nhưng cậu gật đầu ra hiệu hiểu.

      Percy có thể điều khiển nước – giả sử bên dưới họ là nước . Cậu có thể bằng cách nào đấy đệm cho cú ngã của họ. Tất nhiên là Annabeth nghe các câu chuyện khủng khiếp về các dòng song khủng khiếp dưới địa ngục. Chúng có thể cuốn sạch trí nhớ của bạn hay đốt thể xác và linh hồn bạn thành tro bụi. Nhưng cố nghĩ về điều đó. Đó là cơ hội độc nhất của họ.

      Dòng sông như lao thẳng vào họ. Vào đúng tích tắc cuối cùng, Percy thét lên bướng bỉnh- và dòng nước phun lên như thác, cuốn cả hai xuống

      Chương 6




      CÚ VA CHẠM giết giết , nhưng cái lạnh suýt.

      Nước lạnh như băng tống sạch khí ra khỏi phổi Annabeth. Tứ chi cứng ngắc, và bị tuột ra khỏi Percy. Annabeth bắt đầu chìm. Những tiếng la khóc kì lạ ngập tràn trong tai – hàng triệu giọng thống khổ, như thể con sông được tạo nên từ những giọt buồn đau. Những giọng đó còn tệ hơn cả cái lạnh. Chúng kéo Annabeth xuống và làm lạnh cứng người.

      Vùng vẫy để làm gì? Chúng với . Đằng nào ngươi cũng chết thôi. Ngươi bao giờ rời khỏi chốn này.

      Annabeth có thể thả mình chìm xuống tận đáy sông và chết đuối, để con sông cuốn xác . Như thế dễ hơn nhiều. Chỉ cần nhắm mắt lại…

      Percy nắm chặt lấy tay và xốc trở vè với thực tại. Annabeth thể thấy cậu qua làn nước đen như mực, nhưng bỗng nhiên muốn chết nữa. Cùng nhau, họ vùng lên và ngoi lên mặt nước.

      Annabeth hổn hển, đầy biết ơn, mặc kệ mùi lưu huỳnh. Nước chảy vòng quanh họ, và nhận ra rằng Percy tạo ra xoáy nước để kéo hai người lên.

      Cho dù thể nhận ra được những gì xuong quanh, nhưng biết đây là con sông. Mà sông có bờ.

      ‘Vào bờ’ hổn hển ‘ngang dòng nước.’

      Trông Percy mệt gần chết. Bình thường nước cho cậu sức mạnh. Nhưng phải thứ nước này. Việc khống chế dòng nước chắc chắn vắt sạch sức cậu. Cái xoáy nước bắt đầu biến mất. Annabeth móc tay quanh eo cậu và đấu tranh với thực tại. Dòng nước chống lại : hàng nghìn giọng nức nở thầm vào tai cậu, xâm nhập vào đầu óc cậu.

      Sống là vô vọng, chúng . Mọi thứ đều vô nghĩa, rồi sau đó ngươi chết.

      ‘Vô nghĩa’, Percy lẩm bẩm. Răng cậu đánh lập cập vì lạnh. Cậu ngừng bơi và bắt đầu chìm.

      ‘Percy!’, Annabeth thét lên. ‘Dòng sông làm cậu rối trí. Đây là Cocytus[1], Dòng sông than khóc. Nó được tạo thành từ nỗi khốn khổ thuần túy!’

      ‘Khốn khổ,’ Percy đồng ý

      ‘Chiến đấu với nó !’

      quẫy đạp, cố làm cho cả hai nổi. Lại chuyện đùa nữa để Gaia cười vào: Annabeth chết trong cố gắng cứu bạn trai, con của thần Biển, khỏi chết đuối.

      Annabeth ôm Percy chặt hơn và hôn vậu. ‘ với mình về New Rome ,’ cầu khẩn. ‘Cậu lên kế hoạch gì cho hai ta?’

      ‘New Rome… Cho hai ta…’

      ‘Đúng rồi, Óc Tảo Biển. Cậu đãu là chúng ta có thể có tương lai ở nơi đó! với mình !’

      Annabeth chưa bao giờ muốn rời Trại Con Lai. Đó là nhà duy nhất mà biết. Nhưng nhiều ngày trước, tàu Argo II, Percy với về tưởng tượng của cậu, về tương lai của bọn họ giữa những á thần La Mã. Ở New Rome, cựu chiến binh của các quân đoàn có thể ổn định cuộc sống cách an toàn, lên đại học, cưới nhau, thậm chí còn có con nữa.

      ‘Các công trình kiến trúc,’ Percy lẩm bẩm. Mắt cậu bắt đầu bớt lờ đờ, ‘Nghĩ rằng cậu thích những ngôi nhà, công viên. Ở đấy có con phố toàn đài phun nước rất là ngon…’

      Annabeth bắt đầu cảm thấy khá hơn. Sườn cảm giác như mấy túi cái ẩm, nhưng Percy giúp . Annabeth có thể thấy đường tôi tối của bờ sông cách tầm ném đá

      ‘Đại học,’ hổn hển. ‘Chúng ta có thể học cùng nhau ?’

      ‘C-có chứ,’ Percy đồng ý, tự tin hơn chút.

      ‘Cậu học gì nhỉ, Percy?’

      ‘Chưa biết,’ cậu thừa nhận.

      ‘Khoa học về biển,’ Annabeth gợi ý. ‘Hải dương học sao?’

      ‘Thế còn lướt sóng?’ Percy hỏi.

      Annabeth cười, và tiếng cười làm mặt nước lay động. Tiếng khóc lóc mờ nhạt thành nền. tự hỏi liệu từng có ai cười ở dưới Tartarus từ trước tới giờ – dù chỉ đơn thuần là tiếng cười vui. thực nghi ngờ điều đó.

      Annabeth dùng chút sức lực cuối cùng để với tới bờ sông. Chân ngập sâu trong cát dưới đáy sông. và Percy dìu nhau vào bờ, run như cầy sấy, thở hển, và ngã gục xuống bờ sông đầy cát đen.

      chỉ muốn cuộn tròn bên cạnh Percy và đáh giấc. chi muốn nhắm mắt, hy vọng mọi chuyện chỉ là cơn ác mộng và thức giấc tàu Argo II, an toàn cùng với bạn bè (chà…đại loại là ‘an toàn’ theo tiêu chuẩn của á thần)

      Nhưng, . Họ thực ở Tartarus. Dưới chân họ, dòng Cocytus gầm thét, cơn lũ của khốn khổ. Bầu khí đầy lưu huỳnh thiêu dốt phổi Annabeth và châm chích vào da . Nhìn xuống tay mình, phát ra chúng mọc đầy những nốt phát ban. cố gắng ngồi dậy và thở hổn hển trong đau đớn.

      Cái bờ sông hóa ra phải cát. Họ ngồi cánh đồng đầy những mảnh thủy tinh và lởm chởm, và vài miếng kịp cắm vào lòng bàn tay .

      Vậy là, khí là hơi a-xít. Nước là những giọt khốn khổ. Mặt đất trải đầy thủy tinh vỡ. Tất cả mọi thứ ở đây được thiết kế để gây đau đớn và giết chóc. Annabeth hít hơi kinh hãi, và nghi ngờ rằng những giọng trong dòng Cocytus có thể đúng. Rất có thể đấu tranh giành giật sống ở đây quả là vô vọng. Và họ chết nội trong giờ.

      Cạnh , Percy ho. ‘Chỗ này mùi y hệt lão bố dượng cũ của tớ.’

      Annabeth cố nở nụ cười yếu ớt. chưa bao giờ gặp Gabe Cóc chết, nhưng nghe chuyện thôi là quá đủ rồi. thực Percy vì cố gắng trong việc vực tinh thần dậy.

      Giả sử như nếu rơi vào Tartarus mình, Annabeth nghĩ, chắc chết từ sớm rồi. Mặc dù lăn lộn bên dưới Rome, tìm kiếm bức tượng Athena, việc đó vẫn quá dễ dàng. có thể co ro lại và khóc, cho đến khi tan thành linh hồn đau khổ trong dòng Cocytus.

      Nhưng đơn. có Percy. Và điều đó nghĩa là được bỏ cuộc.

      Annabeth tự ép mình chuẩn bị đồ dự trữ. Chân vẫn được băng bó tạm thời bằng ván và giấy bong bóng, vẫn vướng trong mạng nhện. Nhưng khi cử động, nó lại đau. Chắc cuối cùng chỗ bánh thánh ăn lúc ở trong mấy cái đường hầm dưới Rome có tác dụng và chữa lành chân .

      Ba lô mất- chắc là vì cú rơi, cũng có thể bị dòng sông cuốn trôi luôn rồi. ghét việc mất laptop của Daedulus, với các chương trình và đống dự liệu tuyệt vời, nhưng còn có vấn đề tệ hơn. Con dao đồng Celestial cũng mất luôn, thứ vũ khí theo từ năm lên bảy.

      Nhận ra điều này suýt nữa làm Annabeth gục ngã, nhưng được phép để điều đó xảy ra. Bây giờ phải lúc để tiếc của. Họ còn có gì nữa nhỉ?

      thức ăn hay nước uống…tóm lại là có gì nhét vào bụng để duy trì sống.

      Chuần. Quá đủ cho vạn khởi đầu nan.

      Annabeth liếc qua Percy. Cậu ta trông khá tệ. Mái tóc đen của cậu dính vào trán, áo trông như thời trang Cái bang. Những ngón tay của cậu vẫn trầy xước do cố bám vào vách đá trước lúc họ rơi. Đáng lo hơn, cậu run lên và môi cậu có màu xanh.

      ‘Chúng ta nên tiếp nếu muốn bị hạ thân nhiệt,’ Annabeth . ‘Cậu đứng được ?’

      Percy gật. Và cả hai cố đứng lên.

      Annabeth vòng tay quanh eo Percy, cho dù chắc rằng ai đỡ ai. ‘quét’ qua môi trường xung quanh. Bên , thấy dấu hiệu nào của cái đường hầm họ rơi qua. Thậm chí Annabeth thể nhìn ra trần của cái động – những đám mây đỏ như máu trôi trong khí xám lờ mờ. Cứ như cố nhìn qua lớp xi măng trộn xúp khoai tây vậy.

      Bãi ‘cát’ thủy tinh đen trải dài vào trong đất liền tầm năm chục thước, rồi sụt xuống thành cái vực. Từ chỗ đứng, Annabeth thể thấy cái gì bên dưới, nhưng rìa đá chập chờn ánh sang đỏ như thể được thắp sang bởi những ngọn lửa khổng lồ.

      kí ức xưa cũ đột nhiên tràn về, thứ gì đó về Tartarus và lửa. Trước khi có thể nghĩ kĩ về điều đó, Percy hít và hơi sắc lạnh.

      ‘Nhìn kìa.’ Cậu chỉ xuống sông.

      Cách đấy khoảng trăm bộ, cái xe Ý màu xanh nhạt trong quen quen ‘cập bến’ vào bãi cát. Trông nó giống cái Fiat[2]ư táng vào Arachne và tiễn mụ ta thẳng xuống hố.

      Annabeth hy vọng mình nhầm, nhưng liệu có bao nhiêu chiếc xe thể thao ở dưới Tartarus này? Mội phần trong muốn tới gần nó, nhưng phải thử. Nắm chặt tay Percy, và họ loạng choạng về phía cái xe. trong mấy cái lốp xe rơi ra và nổi lềnh bềnh gần mép nước đen sì của dòng Cocytus. Cửa sổ của chiếc Fiat , làm rải rác bờ sông đen sì mấy mảnh kính trắng như băng. Dưới mui xe tan tành là cái kén khổng lồ lấp lánh và rách nát – cái bẫy mà Annabeth lừa Arachne dệt. Nó rỗng. Những vết rạch bờ cát làm thành đường xuống sông….như thể thứ nặng, nhiều chân, chạy và bóng đêm.

      ‘Mụ ta còn sống.’ Annabeth khiếp sợ, điên tiết vì bất công của số mệnh và tất cả mọi thứ. Đến nỗi phải hết sức kiềm chế cái khát vọng từ bỏ mọi thứ tại đây

      ‘Đây là Tartarus,’ Percy . ‘Sân nhà của quái vật. Dưới này, có khi chúng thể bị giết được.’

      Cậu nhìn Annabeth cách ngượng ngùng, như thể nhận ra rằng cậu ta chẳng giúp gì cho việc tăng nhuệ khí của đội cả. ‘Hoặc có thể mụ ta bị thương nặng và bò đâu đấu dể chết.’

      ‘Cứ cho là thế ,’ Annabeth đồng ý.

      Percy vẫn còn run rẩy. Annabeth cũng chẳng thấy ấm hơn, dù cho khí xung quanh nóng và nhớp nháp. Hai bàn tay bị kính đâm vẫn còn rỉ máu, điều này là bất thường với Annabeth. Thường tự lành vết thương khá nhanh. Càng lúc càng cảm thấy khó thở.

      ‘Cái chỗ này giết dần giết mòn chúng ta,’ ‘theo nghĩa đen ấy, trừ khi…’

      Tartarus. Lửa. Cái kí ức xa xôi ấy đội nhiên ràng. nhìn chằm chằm lên bờ vào chỗ cái vực bập bùng ánh lửa hắt lên từ bên dưới.

      Đó là ý tưởng tuyệt đối điên rồ. Nhưng đó có thể à cơ hội duy nhất của họ.

      ‘Trừ khi làm sao?’ Percy giục. ‘Cậu lại nghĩ ra kế hoạch thiên tài gì đấy rồi đúng ?’

      ‘Có kế hoạch.’ Annabeth lẩm bẩm. ‘thiên tài mình biết. Chúng ta phải tìm dòng sông Lửa.

      —————————–

      [1] sông Cocytus: dòng sông của than khóc, nỗi thống khổ. Theo thần thoại Hy Lạp, những người chết đường chết chợ, được chôn cất tử tế, có 1 đồng drachma trong miệng làm lộ phí cho lão lái đò Kharon, phải lang thang bên này bờ sông Styx 100 năm, được yên nghỉ. Hết 100 năm, họ được thần Hermes, (lúc này được gọi là Hermes Psychopomp) chỉ đường đến sông Cocytus. Đến sông Cocytus, họ vẫ được qua ngay mà lại bị dòng sông cuốn thêm 100 năm nữa mới có cơ hội lên bờ, đến vương quốc Hades để yên nghỉ. Có truyền thuyết , sông Cocytus còn chảy xuống cả chốn thăm thẳm Tartarus.

      [2] xe Fiat: là xe này



      Chương 7




      Ngay khi họ đến được mỏm đá, Annabeth chắc rằng họ tự kí vào giấy báo tử của chính mình.

      Mặt đá dựng đứng rơi thẳng xuống hơn 80 feet. Ở đáy vực trải dài ra là phiên bản đầy ác mộng của “Hẻm núi vĩ đại”[1]: dòng sông lửa cắt xuyên qua khe nứt lởm chởm toàn đá, dòng chảy đỏ hỏn đổ bóng dọc theo bề mặt của mặt đá.

      Thậm chí ngay khi đứng đỉnh của hẻm núi, hơi nóng tỏa ra vẫn rất dữ dội. Dù cái khớp xương của Annabeth vẫn chưa thoát khỏi cái giá lạnh từ Sông Cocytus nhưng bây giờ mặt cảm thấy khô và bỏng rát. Từng hơi thở đều cảm thấy khó khăn, như thể lồng ngực chứa đầy đậu phộng xốp vậy. Mỗi bước đều khiến nhăn nhó.

      Cứ cho rằng họ có thể tới được con sông hừng hực lửa kia, vẫn ngờ rằng, kế hoạch của mình chắc chắn là thực điên rồ.

      “ Ư…” Percy kiểm tra xung quanh mỏm đá. Cậu chỉ về kẽ nứt chạy chéo từ mỏm đá xuống dưới. “ Mình có thể thử theo lối dó. Có thể trèo xuống được.”

      Cậu rằng nó điên rồ để thử. Cậu cố để nghe như còn hy vọng. Annabeth cảm thấy vui vì cũng lo rằng dẫn cậu đến chỗ chết.

      Đương nhiên nếu họ vẫn còn ở lại đây đằng nào họ cũng chết. Các vết phỏng từ khí ở Tartarus bắt đầu định hình cánh tay họ. Toàn bộ môi trường quanh đây hệt như vùng xảy ra vụ nổ hạt nhân.

      Percy trước. Lối xuống chỉ vừa đủ rộng để cho phép ngón chân đặt vào. Tay họ phải bám dọc theo các khe nứt các tảng đá đầy lởm chởm. Mỗi lần Annabeth đặt trọng lực vào cái chân đau của mình, chỉ muốn hét lên. muốn xé ống tay áo để bọc quanh bàn tay đầy máu của mình, nhưng các ngón tay của quá trơn và yếu để làm việc đó.

      Ở vài bước phía dưới , Percy lẩm bẩm khi cậu đặt được tới chỗ để tay khác. “Vậy… dòng sông lửa này tên là gì?”

      “Phlegethon,” “Cậu nên tập trung vào việc trèo xuống .”

      “Phlegethon?” Cậu trườn dọc theo khe nứt. Họ rất vất vả được phần ba chặng đường xuống dưới – vẫn còn đủ độ cao để chết nếu rơi từ đây xuống. “Nghe như thể cuộc đua marathon cho trò ném đạn giấy vậy.”

      “Đừng làm mình bật cười.” .

      “Mình chỉ cố làm mọi thứ nhàng hơn thôi.”

      “Cảm ơn,” làu bàu, suýt nữa trượt khỏi kẽ đá với cái chân đau. “ Mình nở nụ cười môi ngay khi mình tuột xuống được hết cái chết tiệt này.”

      Họ tiếp tục di chuyển, từng bước từng bước . Mắt Annabeth nhòe vì mồ hôi. Vai run lên. Nhưng, bằng mọi nỗ lực, họ cuối cùng cũng xuống được tới đáy vực.

      Ngay khi chạm đất, liền đồ xụp xuống. Percy bắt được . biết được cảm giác da của cậu nóng đến thế nào. Mặt cậu đỏ phừng, trông cậu như bệnh nhân mắc chứng đậu mùa.

      Tầm nhìn của mờ . Họng bỏng rát, và dạ dày thắt chặt lại còn hơn nắm đấm.

      Chúng ta phải nhanh lên, nghĩ.

      “Đến bên bờ sông thôi,” bảo Percy, cố gắng hoảng loạn trong giọng của mình. “Chúng ta có thể làm được.”

      Họ lảo đảo vượt qua lối đầy thủy tinh, bao quanh bởi những tảng đá khổng lồ, tránh những mảng thạch nhũ có thể khiến họ trượt chân. Bộ quần áo tả tơi của họ bốc hơi dưới sức nóng của con sông, nhưng họ vẫn tiếp tục bước cho tới khi cả hai xụp gối bên bờ dòng sông Phelegethon.

      “Chúng ta phải uống,” Annabeth .

      Percy do dự, mắt cậu chùng xuống. Mất đến ba giây cậu mới trả lời được. “Ừm.. ý cậu là uống lửa?”

      “Sông Phelegethon chảy từ vương quốc của Hades xuống Tartarus.” Annabeth cách khó nhọc. Cổ họng gần như đặc ngẹt bởi sức nóng và khí axit. “ Con sông này được dùng đẻ trừng phạt những kẻ ác. Nhưng… cũng có huyền thoại nó là Dòng Sông Chữa Trị.”

      vài huyền thoại?”

      Annabeth nuốt nước bọt, cố gắng giữ tỉnh táo. “Sông Phlegethon giữ những kẻ có tội còn nguyên vẹn để họ có thể tiếp tục chịu đựng dày vò từ Cánh đồng Trừng phạt. Nên mình nghĩ… nó có thể giúp chúng ta chống chọi được ở Thế Giới Ngầm này.”

      Percy nhăn mặt nhìn những mảng bọt đá chảy trôi dọc con sông, xoáy quanh mặt cậu. “Nhưng nó là lửa. Làm sao chúng ta có thể___”

      “Như thế này” Annabeth vọc tay xuống dòng sông.

      Ngu ngốc? Phải, nhưng tin rằng họ còn lựa chọn nào khác. Nếu họ tiếp tục đợi, cả hai kiệt sức và chết. Tốt hơn là hãy cố thử làm điều gì đó ngu ngốc và tin rằng nó có hiệu quả.

      Ngay khi chạm vào dòng sông, lửa dường như làm đau đớn. Nó tạo cảm giác lạnh lẽo, hoặc có thể nó quá nóng tới mức vượt ngoài mức thần kinh có thể cảm nhận. Và trước khi thay đổi ý định, múc thứ chất lỏng kinh khủng đó vào lòng bàn tay và đưa lên miệng.

      nghĩ vị của nó giống như xăng. Nhưng nó còn tệ hơn thế nhiều. Có lần, tại nhà hàng ở San Francisco, phạm sai lầm khi nếm thử loại bột ớt ma cùng với món ăn Ấn Độ. Ngay khi vừa thử, tưởng như hệ hô hấp của mình sắp nổ tun đến nơi. Uống từ con sông Phlegethon giống như nuốt tọng lớn bột ớt ma vậy. Các xoang của đầy những chất lỏng cháy này. Miệng bỏng rát như bị nướng chín. Nước mắt tuôn ra nóng bỏng và mọi lỗ chân lông cơ thể như nổ tung. gục xuống và bắt đầu nôn, cơ thể co giật dữ dội.

      “Annabeth!” Percy tóm lấy cánh tay vừa kịp để giữ khỏi lăn xuống dòng sông.

      Cơn co giật trôi qua. hít hơi sâu và cố gắng ngồi dậy. cảm thấy yếu kinh khủng và vẫn còn cảm giác buồn nôn, nhưng hơi thở của khá hơn. Những vết bỏng rộp tay bắt đầu mờ dần.

      “Nó có hiệu quả.” . “Percy, cậu phải uống ngay”.

      “Mình…” Mắt cậu đảo tròng và đổ xụp xuống .

      nhào xuống múc lửa vào lòng bàn tay. Mặc cơn đau, rót chất lỏng vào miệng Percy. có phản ứng.

      thử lần nữa, trút cả vốc chất lỏng đấy xuống sâu trong miệng cậu. Lần này, cậu phun nước và bắt đầu ho. Annabeth ôm lấy cậu khi cậu bắt đầu run lên, thứ lửa thần kỳ này bắt đầu lan tỏa khắp cơ thể cậu. Cơn sốt của cậu dần tan mất. Những vết bỏng mờ . Cậu có thể ngồi dậy và mấp máy môi.

      “Ugrr…” cậu “Cay quá, mà vẫn còn vị kinh khủng”.

      Annabeth nở nụ cười yếu ớt. cảm thấy nhõm hơn hẳn “Phải. Tóm tắt mà là thế.”

      Percy chớp mắt. Cậu nhìn quanh như thể vừa mới nhận ra nơi mình đứng là ở đâu. “Hera thần thánh ơi. Mình chưa bao giờ nghĩ… hừm, mình cũng chắc là mình nghĩ cái gì nữa. Có thể Tartarus là gian trống, cái vực đáy. Nhưng nó có .”

      Annabeth nhớ lại cảnh quan thấy khi cả hai cùng rơi – loạt các vùng bình nguyên dẫn thẳng xuống bóng tối.

      “Chúng ta vẫn chưa thể thấy hết được nó,” cảnh báo “Đây có thể chỉ là phần của địa ngục này, giống như bước đầu vậy.”

      “Giống như thảm chào mừng” Percy lầm bầm.

      Cả hai cùng chăm chú nhìn vào những đám mây nhuộm màu máu cuộn tròn trong làn sương mù. chẳng còn cách nào họ có thể trèo lại lên vách đá đó, ngay cả khi họ muốn. Giờ đây chỉ còn hai lựa chọn: xuôi dòng hay ngược dòng, dọc theo bờ sông Phelegethon.

      “Chúng ta tìm được đường ra” Percy . “Cửa Tử”.

      Annabeth rùng mình. nhớ lại những gì Percy trước khi họ rơi xuống Tartarus. Cậu bắt Nico di Angelo hứa dẫn tàu Argo II tới Epirus, tới phía ngoài của Cửa Tử.

      Bọn gặp mọi người ở đó, Percy .

      Ý tưởng này thậm chí còn điên rồ hơn cả việc uống lửa. Làm sao mà họ có thể loanh quanh dọc Tartarus và tìm được Cửa Tử? Họ chỉ vừa mới được hơn trăm dặm ở nơi độc địa này mà chết.

      “Chúng ta phải làm được,” Percy chỉ cho chính mình, mà còn cho tất cả mọi người mà ta quý. Cánh cửa phải được đóng từ cả hai phía, nếu bọn quái vật tiếp tục qua. Đội quân của Gaia tàn phá thế giới.”

      Annabeth biết cậu đúng. Nhưng… vẫn cố để tìm ra được kế hoạch giúp họ thành công, và kết quả là mọi lý luận đều cho được kết quả khả quan. Họ cách gì xác định được Cửa Tử. Họ cũng biết phải mất bao nhiêu thời gian, hay thậm chí thời gian liệu có trôi giống như thời gian ở Tartarus hay . Làm sao họ có thể kết hợp được với bạn mình ở phía kia cùng lúc? Và Nico cũng đề cập đến quân đoàn mạnh nhất của Gaia canh ở phía Tartarus của Cửa Tử. Annabeth và Percy thể nào đối đầu trực diện với chúng được.

      quyết định đề cập đến bất cứ vấn đề nào trong số đó cả. Họ đều biết rằng khả năng là rất tệ. Bên cạnh đó, sau khi bơi Sông Cocytus, Annabeth cũng nghe đủ các lời rên rỉ than vãn đủ cho cả đời rồi. tự hứa với bản thân bao giờ phàn nàn nữa.

      “Được rồi” hít hơi sâu, mừng rằng phổi của còn đau nữa. “Nếu chúng ta ở gần với con sông, chúng ta có cách để tự chữa trị. Nếu chúng ta ngược dòng___”

      Chuyện xảy ra quá nhanh đến nỗi Annabeth chắc chắn chết nếu chỉ mình.

      Ánh mắt của Percy dán chặt vào thứ ở phía sau . Annabeth quay ngoắt lại ngay khi đống đen lù khổng lồ lao xuống người đốm khổng lồ gầm thét cùng với đống chân khẳng khiu và cặp mắt lóe sáng.

      đủ thời gian để kịp nghĩ: Arachne. Nhưng đông cứng người lại vì sợ, mọi giác quan bỗng nhòe vì cái mùi ngòn ngọt phát ốm.

      Sau đó nghe thấy tiếng CLINK quen thuộc từ cây bút của Percy chuyển mình thành thanh gươm. Thanh gươmg của cậu quét ngang đầu con quái vật bằng đường quẹt sáng choang. Kèm sau đó là tiếng thét rợn người vang khắp thung lũng.

      Annabeth vẫn đứng đó, bất động, khi bụi vàng – hay phần còn lại của Arachne – rơi xuống khắp người như phấn cây.

      “Cậu sao chứ?” Percy đảo mắt khắp những vách đá và các tảng đá xung quanh, tìm kiếm dấu hiệu của những con quái vật khác, nhưng có gì xuất . Bụi vàng từ con quái vật rơi xuống các tảng đá đen.

      Annabeth ngước nhìn bạn trai đầy khâm phục. Ánh sáng từ cây Thủy Triều bằng đồng Celestial thậm chí còn rực rỡ hơn trong bóng tối Tartarus. Và khi nó lướt qua làn khí nóng ẩm, nó phát ra tiếng rít đầy thách thức như con rắn nổi giận.

      “Bà ta… bà ta có thể giết mình,” Annabeth lắp bắp.

      Percy đá vào đám bụi còn tảng đá. Nét mặt cậu tức giận và thỏa mãn. “Mụ ta chết quá dễ dàng, sau bao nhiêu hành hạ bà ta làm với cậu. Mụ ta xứng đáng với những thứ tệ hơn.”

      Annabeth tranh luận thêm về việc đó, nhưng mặt cứng rắn trong giọng của Percy khiến thấy cảm giác lẫn lộn. chưa từng thấy ai tức giận đến thế vì mình cả. Và thấy vui vì Arachne chết nhanh đến thế “Làm sao cậu có thể nhanh đến thế?”.

      Percy nhún vai. “Chúng ta phải trông chừng sau lưng nhau chứ, đúng ? Thế giờ, cậu vừa …. ngược dòng?”

      Annabeth gật đầu, vẫn còn hoang mang. Đám bụi vàng bắt đầu trượt khỏi mặt đá, chảy xuống thành dòng. Ít nhất cũng biết bọn quái vật vẫn có thể bị giết ở Tartarus… dù cho Arachne chết trong bao lâu nữa. Annabeth cũng định ở lâu để cố tìm hiểu việc đó.

      “Phải, ngược dòng,” quyết đoán “Nếu dòng sông chảy xuôi từ phía là Thế Giới Ngầm, vậy nó chảy sâu hơn xuống Tartarus_”

      ——————-

      [1] Grand Canyon hay Hẻm núi lớn: Hẻm núi Grand Canyon bị sông Colorado cắt tạo nên khe núi hàng triệu năm về trước, với đội dài 446 km, rộng 0,4 đến 24 km và sâu hơn 1600 m. Hơn 2 tỷ năm của lịch sử Trái Đất được lộ ra nhờ sông Colorado cắt qua từng lớp đất của Cao nguyên Colorado. Ngoài ra Grand Canyon còn nổi tiếng với siêu phẩm kiến trúc cầu kính ‘Sky Walker’ ( được giới thiệu trong ‘Vị hùng mất tích’

      [2] Phlegethon hay Pyriphlegethon: dòng sông lửa dưới phủ trong thần thoại Hy Lạp, chảy song song sông Styx, 1 vòng quanh thế giới phủ, xuống tận Tartarus, là 1 trong 5 dòng sông dưới phủ (gồm Styx, Lethe. Phlegethom, Cocytus và Acheron). Theo truyền thuyết nước của Phlegethon có khả năng chữa trị các vết thương thể xác, tiếp thêm 1 chút sức sống để các linh hồn tội lỗi có thể đến được nơi trừng phạt. Có truyền thuyết , nữ thần sông Styx và thần sông Phlegethon nhau nhưng bao giờ đến được với nhau vì khi gặp nhau, Styx bốc hơi vì quá nóng, Phlegethon biến mất vì quá lạnh (Ảnh đầu bài)

      Chương 8




      HỌ CHỈ MỚI ĐƯỢC VÀI TRĂM THƯỚC khi Annabeth nghe thấy giọng .

      Annabeth lê bước , nửa mơ màng, cố gắng lên kế hoạch. Vì là con của Athena, lên kế hoạch đáng ra phải là chuyên môn của ; nhưng rất khó để lập chiến lược với bao tử kêu gào và cổ họng khô nóng. Thứ nước nóng bỏng của Phlegethon có thể chữa và cho sức mạnh, nhưng chẳng giúp ích được gì cho cơn đói và cái khát của cả. Con sông phải để xoa dịu người ta, Annabeth đoán vậy. Nó chỉ giúp bạn tiếp tục để bạn có thể nếm trải nỗi đau dữ hội hơn thôi.

      Đầu bắt đầu nặng trĩu do kiệt sức. Rồi nghe thấy chúng – thanh nữ giới có vẻ như cãi nhau – và ngay lập tức đề cao cảnh gíac.

      thầm, “Percy, nằm xuống!”

      kéo cậu nấp sau tảng đá, nép sát bờ sông đến mức giày của gần như chạm đến lửa của con sông. Bên bờ kia, ở đoạn đường hẹp chính giữa sông và bờ vực, tiếng càu nhàu vang lên, từ phía thượng nguồn, ngày càng hơn khi chúng tiến đến gần.

      Annabeth cố điều hoà hơi thở, giọng nghe có vẻ giống người, nhưng chúng chả có nghĩa lý gì cả. mặc định tất cả mọi thứ ở Tartarus đều là kẻ thù. biết làm thế nào mà lũ quái vật chưa phát ra họ. Dù sao , quái vật có thể ngửi được á thần – đặc biệt là những kẻ hùng mạnh như Percy, con trai Poseidon. Annabeth nghi rằng nấp sau tảng đá này chẳng giúp họ được gì khi lũ quái ấy bắt được mùi của á thần.

      Dù vậy, nhưng khi lũ quái vật đến gần hơn, tiếng của bọn chúng vẫn chẳng thay đổi. Tiếng bước chân đều cạch-keng, cạch-keng cũng chẳng nhanh hơn chút nào.

      “Sớm vậy?” trong bọn chúng hỏi với giọng cáu bẳn, như kiểu vừa mới súc miệng bằng nước Phlegethon ấy.

      “Ôi trời ơi!” giọng khác cất lên. Giọng này trẻ hơn nhiều mà cũng giống người hơn, kiểu như tuổi teen điên tiết với lũ bạn của mình ở trung tâm mua sắm vậy. Vì lý do vào đó, Annabeth thấy giọng ả nghe rất quen. “Các ngươi quá phiền phức! Ta bảo rồi, mất đến ba ngày từ đây cơ.”

      Percy bóp chặt cổ tay của Annabeth. Cậu nhìn cảnh báo, như là cậu cũng nhận giọng của ả trung tâm mua sắm.

      Những tiếng gầm và gừ được lặp lặp lại. Bọn sinh vật này – có vẻ khoảng nửa tá, Annabeth đoán – dừng lại ngay bên kia tảng đá, nhưng vẫn có dấu hiệu gì là chúng bắt được mùi của á thần. Annabeth tự hỏi có phải á thần có mùi khác khi vào Tartarus , hay là các mùi khác mạnh quá, nên át mất mùi của á thần rồi.

      “Ta tự hỏi,” giọng thứ ba cất lên, thô bạo và cổ xưa hệt như giọng đầu tiên, “có phải ngươi biết đường hay , con nhóc kia.”

      “Ôi ngậm mồm vào , Serephone,” ả trung tâm mua sắm .”Lần cuối ngươi trốn đến trần thế là lúc nào chứ? Ta đến đây vài năm trước. Ta biết đường! Ngoài ra, ta biết chúng ta đối mặt với cái gì. Ngươi mới là biết gì cả!”

      “Mẹ Đất có chỉ định ngươi là sếp nha!” Giọng thứ tư rít lên.

      Lại thêm vài tiếng rít, la lối, và nữ giới rên rỉ – giống như nguyên đám mèo hoang đánh nhau vậy. Cuối cùng ả tên Serephone hét lên, “Đủ rồi!”

      Tiếng la lối im dần.

      “Chúng ta theo ngươi – trong lúc này,” Serephone . ”Nhưng nếu ngươi dẫn đường cho tốt, nếu chúng ta biết được ngươi dối về chuyện triệu hồi Gaea—“

      “Ta dối!” Ả trung tâm mua sắm ngắt lời. “Tin ta , ta có lý do để tham gia trận chiến này, ta có kẻ thù để tiêu diệt, và các ngươi có thể tiệc tùng bằng máu của bọn hùng, chỉ chừa lại cho ta mẩu đặc biệt là được — tên là Percy Jackson.”

      Annabeth cố đè nén tiếng gầm của bản thân. hoàn toàn quên mất nỗi sợ của mình. muốn nhảy vọt qua tảng đá và chém sạch bọn quái vật với con dao của … ngoại trừ việc chẳng còn giữ nó nữa.

      “Tin ta ,” ả trung tâm mua sắm lại . ”Gaea gọi chúng ta, rồi ta có rất nhiều trò vui. Trước khi trận chiến này kết thức, phàm nhân và á thần run sợ trước cái tên của ta — Kelli!”

      Annabeth suýt chút nữa rú lên. liếc Percy. Dù là trong ánh sáng đỏ của Phlegethon, gương mặt của cậu trông vẫn trắng bệt như sáp.

      Empousai[1], dùng khẩu hình miệng. Ma cà rồng.

      Percy gật đầu dứt khoát.

      nhớ ra Kelli. Hai năm trước, ở buổi định hướng dành cho năm nhất của Percy, Cậu và bạn của họ, Rachel Dare bị tấn công bởi Empousai giả dạng đội cổ vũ. Kelli chính là trong số đó. Sau này, chính ả tất công họ ở xưởng của Daedalus. Annabeth đâm vào lưng ả và đẩy ả đến … đây. Đến Tartarus.

      Lũ quái vật rời , tiếng của chúng nhạt dần. Annabeth trườn đến rìa của tảng và đánh liều nhìn lén. Chắc chắn rồi, năm ả lảo đảo bước với những cái chân khớp—bên trái với đồng thiếc kiểu máy móc, bên phải tua tủa lông với móng lừa. Tóc chúng từ lửa, da chúng trắng tựa như xương. Hầu hết chúng mặc bộ đầm La Mã cổ đại rách rưới, trừ đứa dẫn đầu, Kelli, ả mặc chiếc thun cháy xém và rách bươm cùng cái váy ngắn gấp nếp… bộ đồng phục cổ động của ả.

      Annabeth nghiến rắng. đối diện với nhiều quái vật tồi tệ qua năm tháng, nhưng ghét empousai hơn tất cả.

      Cùng với móng và răng nanh đáng sợ, chúng còn có khả năng điều khiển Màn Sương Mù. Chúng có thể đổi hình dạng và dùng mê tâm thuật, lừa phàm nhân lơ là cảnh giác. Đặc biệt là đối với nam giới. Thủ đoạn thích củ Empousai là khiến mình, rồi uống máu và ăn thịt. cuộc hẹn đầu tiên suôn sẻ tí nào.

      Kelli suýt giết được Percy. Ả thao túng người bạn lâu năm nhất của Annabeth, Luke, đẩy vào con đường đen tối với những hành vi xấu xa nhân danh Kronos.

      Annabeth ước là có con dao của mình ở đây.

      Percy ngóc dậy. “Chúng hướng đến Cửa Tử,” cậu thầm. “Cậu biết điều đó nghĩa là sao ?”

      Annabeth muốn nghĩ về điều đó, nhưng buồn thay, nhóm những ả ăn-thịt-người-như-phim-kinh-dị này có thể là thứ gần với may mắn nhất mà họ có được trong Tartarus.

      “Ừh,” . “Bọn mình phải theo chúng.”

      ————

      [1]Empousa: được giới thiệu ở phần 4: Trận chiến chốn Mê Cung. tóc lửa, răng nhọn, 1 chân lừa, 1 chân đồng, chuyên quyến rũ đàn ông và hút máu họ. theo truyền thuytế, empousai là tùy tùng (có thể là con ) của Hecate

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9: Leo




      LEO THỨC CẢ ĐÊM ĐÁNH VẬT với nữ thần Athena cao-bốn-mươi-bộ.

      Kể từ cái giây phút họ mang được bức tượng lên tàu, Leo bị ám ảnh với việc tìm hiểu cơ chế hoạt động của nó. Cậu tin chắc rằng bức tượng có loại năng lực siêu phàm nào đấy. Chắc chắn phải có cái công tắc bí mật hay cái nút bấm hay cái gì đấy.

      Mọi người đề nghị cậu ngủ, nhưng đơn giản là Leo thể. Cậu dành hàng giờ đồng hồ lăn lê bò toài quanh bức tượng, thứ mà giờ đây chiếm gần như toàn bộ khoang sau. Hai bàn chân của Athena bị kẹt trong khoang cứu thương, vì thế, nếu muốn lấy 1 ít thuốc giảm đau, bạn phải hóp bụng len qua mấy ngón chân khảm ngà voi của bà. Phần thân bức tượng chạy dọc theo mạn trái, còn bàn tay đưa ra của nữ thần đâm thẳng vào khoang máy, ‘tiếp thị’ bức tượng Nike-nữ thần chiến thắng to-bằng –người- đứng trong lòng bàn tay, như kiểu, Đây, mua ít Chiến thắng ! Khuôn mặt trầm lặng của Athena chiếm hết toàn bộ phần sau của chuồng ngựa pegasus, nơi mà, may mắn thay, bỏ trống. Nếu Leo mà là con ngựa thần, cậu hề muốn sống trong cái chuồng với môt bức tượng của nữ thần trí tuệ to quá khổ suốt ngày nhìn mình chằm chằm.

      Bức tượng được nêm chặt vào mạn tàu, vì thế Leo phải hết trèo lên mình, rồi vặn vẹo bên dưới chân tay của nữ thần, để tìm đòn bẩy với cả nút bấm.

      Như thường lệ, cậu chẳng tìm được cái gì cả.

      Cậu nghiên cứu khá kĩ về bức tượng. Nó được làm từ khung gỗ rỗng, được khảm ngà voi và vàng, điều này giải thích cho câu hỏi vì sao nó đến thế. Nó có hình dáng rất đẹp, điều này rất đáng xem xét vì nó hơn hai ngàn năm tuổi và từng bị cướp khỏi Athens, mang về Rome rồi bị cất giữ bí mật trong cái hang nhện trong suốt hai thiên niên kỉ vừa qua. Chắc hẳn phép thuật bảo vệ cho nó nguyên vẹn, Leo hiểu ra, kết hợp với tay nghề thủ công cực tốt.

      Annabeth ….ờ, cậu cố nghĩ về Annabeth. Cậu vẫn cảm thấy tội lỗi khi nghĩ về việc và Percy rơi xuống Tartarus. Leo biết đây là lỗi của chính cậu. Đáng lẽ cậu phải đảm bảo tất cả mọi người an toàn tàu trước khi bắt đầu giải cứu bức tượng. Đáng lẽ cậu phải nhận ra rằng sàn của cái hang đó rất yếu.

      Mặc dù vậy, loanh quanh rầu rĩ thể nào cứu Percy và Annabeth về được. Cậu phải tập trung vào việc sửa chữa những rắc rối cậu có thể sử chữa.

      Dù sao, Annabeth rằng bức tượng chính là chìa khóa trong việc đánh bại Gaia. Nó có thể hàn gắn mốt quan hệ sứt mẻ giữa các á thần La Mã và Hy Lạp. Leo nhận ra rằng bức tượng phải có cái gì đó nhiều hơn là tính tượng trưng. Có thể là đôi mắt Athena có thể bắn ra tia la-de, hay con rắn đằng sau cái khiên của bà có thể phun ra nọc độc. Hoặc có thể bức tượng Nike hơn có thể sống dậy và vài miếng võ ninja.

      Leo có thể nghĩ ra mọi loại trò vui bức tượng có thể làm nếu cậu là người thiết kế, nhưng càng nghiên cứu, cậu lại càng thấy thất vọng. Bức tượng Athena Parthenos phát ra phép thuật. Đến cả cậu cũng có thể nhận ra điều đó. Nhưng xem ra nó chẳng làm được cái nước non gì, ngoài việc trông rất ấn tượng.

      Con tàu lao lệch sang bên, làm thao tác né tránh. Leo cưỡng lại thôi thúc muốn chạy lên chỗ bánh lái. Bây giờ Jason, Piper và Frank trực cùng với Hazel. Họ có thể xử lí bất kì chuyện gì xảy ra. Hơn nữa, Hazel khăng khăng cầm lái để đưa họ qua con đường bí mật mà nữ thần ma thuật chỉ cho họ.

      Leo hy vọng rằng Hazel đúng về con đường vòng lên Bắc. Cậu tin quí bà Hecate này. Cậu thể hiểu được vì cái lí do gì mà vị nữ thần rùng rợn đấy lại đột nhiên quyết định giúp họ.

      Tất nhiên là về cơ bản, cậu tin vào ma thuật. Đấy là lí do mà cậu có quá nhiều khó khăn với bức tượng Athena Parthenos như vậy. Bức tượng cái khớp động nào cả. bộ phận nào xê dịch. Cho dù nó có thể làm gì, có lẽ nó phải được điều khiển bằng kĩ năng ma thuật … và Leo chẳng hề cảm kích điều đó. Cậu muốn nó phải có lí, như kiểu máy móc ấy.

      Cuối cùng cậu trở nên quá kiệt sức để suy nghĩ rành mạch. Cậu cuộn tròn với cái chăn trong khoang máy và nghe tiếng vo vo nhàng của mấy cái máy phát điện. Cái bàn máy Buford đứng trong góc tường trong chế độ ngủ, phát ra mấy tiếng ngáy hơi nước nho : Shhh, pfft, shh, pfft.

      Leo thích cabin của mình, nó ổn, nhưng cậu cảm thấy an toàn nhất ở đây, trái tim của con tàu – trong căn phòng chứa đầy các loại máy móc mà cậu biết cách điều khiển. Thêm nữa, có thể nếu cậu dành nhiều thời gian ở bên bức tượng Athena Parthenos, cậu khám phá ra bí mật của nó.

      ‘Là bà hoặc là tôi, Quý Bà Khổng Lồ ạ,’ cậu lẩm bẩm trong lúc kéo chăn lên đến tận cằm. ‘Cuối cùng bà cũng phải hợp tác với tôi thôi.’

      Rồi cậu nhắm măt lại và ngủ. Nhưng may, thế có nghĩa là mơ.

      Cậu chạy thục mạng trong xưởng cũ của mẹ, nơi bà chết trong đám cháy lúc Leo lên tám.

      Cậu chắc cái gì đuổi theo mình, nhưng cậu biết nó đến gần, rất nhanh. thứ gì đó to lớn, đen tối và chứa đầy thù hận.

      Cậu trượt chân ngã vào mấy cái bàn thợ, đấm văng mấy cái hộp dụng cụ và trượt đống dây điện. Cậu phát ra lối ra và lao vè phía đó, nhưng có hình thù lờ mờ ra phía trước cậu – người phụ nữ mặc áo choàng làm bằng đất chuyển động liên tục, mặt bà ta che tấm voan từ bụi.

      Ngươi đâu đấy, người hùng bé ? Gaia hỏi Đứng lại gặp đứa con trai cưng của ta nào.

      Leo vọt về phía bên trái, nhưng tiếng cười của nữ thần Mặt Đất vẫn đuổi theo cậu.

      Cái đêm mẹ ngươi chết, ta cảnh báo ngươi. Ta rằng ba nữ thần Số Mệnh cho ta giết ngươi ngay tức khắc. Nhưng giờ đây, ngươi chọn con đường của mình. Cái chết của ngươi gần lắm rồi đấy, Leo Valdez.

      Leo bắt gặp cái bàn vẽ – phòng làm việc cũ của mẹ cậu. Bức tường đằng cái bàn được trang trí bằng các bức tranh vẽ bằng màu sáp của Leo. Leo bật khóc nức nở cách tuyệt vọng rồi quay , nhưng cái đuổi theo cậu chắn trước cậu – cái bóng khổng lồ khuất trong bóng tối, có hình thù mơ hồ giống người, đầu của nó gần chạm đến trần nhà cao hơn 6 mét.

      Tay Leo bùng lên ngọn lửa. Cậu phóng lửa vào người khổng lồ, nhưng bóng tối nuốt chửng lửa của cậu. Leo sờ xuống thắt lưng, và phát ra những cái túi chiếc thắt lưng ma thuật của cậu bị khâu kín. Cậu cố lên tiếng – cố gì đấy có thể cứu cái mạng cậu – nhưng cậu thể phát ra thanh nào, cứ như là toàn bộ khí trong phổi câu mất sạch.

      Tối nay con trai ta cho phép đốm lửa nào cả, Gaia từ sâu thẳm nhà kho. là khoảng có thể hấp thụ mọi phép thuật, là cái giá lạnh có thể cuốn mọi ngọn lửa, là câm lặng có thể làm bặt tăm mọi lời ..

      Leo muốn hét lên: Còn tôi là thằng cha có thể chuồn khỏi chỗ này!

      Cậu vẫn được, nên chuyển sang dùng chân. Cậu lao sang phải, chuồi qua bên dưới cánh tay tham lam của gã khổng lồ, và xộc qua lối cánh cửa gần nhất.

      Đột nhiien, cậu thấy mình ở Trại Con Lai, trừ việc trại chỉ còn là đống đổ nát. Các cabin cháy thành tro. Các cánh đồng ỉ khói dưới ánh trăng. Nhà bạt ăn tối sập xuống đống sỏi trắng. Và Nhà Lớn bốc cháy, các cửa sổ củ nó rực lên như mắt quỷ.

      Leo cắm đầu chạy, tin chắc rằng cái bóng khổng lồ vẫn đuổi theo sau.

      Cậu chạy qua lại quanh những cái xác của các á thần Hy Lạp và La Mã. Cậu muốn kiểm tra xem họ còn sống . Cậu muốn giúp họ. Nhưng bằng cách nào đó, cậu biết rằng cậu sắp hết thời gian.

      Cậu chạy đến chỗ có người sống duy nhất mà cậu thấy – nhóm người La Mã đứng ở bãi chơi bóng chuyền. Hai đại đội trưởng bình thản tựa hai cái lao của họ, chuyện với cậu con trai cao gầy, tóc vàng mặc toga tím. Leo lạng choạng. Đó chính là tên Octavian kì quặc, thầy pháp ở trại Jupiter, kẻ luôn luôn kêu gọi chiến tranh.

      Octavian quay lại nhìn cậu, nhưng trông đơ đơ. Mặt xệ xuống, mắt nhắm. Khi cất tiếng, ra giọng của Gaia: Điều này là thể ngăn chặn. Người La Mã từ New York đông tiến. Họ tiến đến trại của ngươi, và gì có thể làm chậm bước tiến của họ.

      Leo rất muốn đấm vào mặt Octavian cái. Nhưng thay vào đó, cậu tiếp tục chạy.

      Cậu trèo lên Đồi Con Lai. đỉnh đồi, sét đánh cây thông khổng lồ ra thành vụn gỗ.

      Leo nao núng, muốn dừng lại. Lưng đồi bị cạo mất tăm. Xa hơn, cả thế giới biến mất, Leo chẳng nhìn thấy gì ngoài những đám mây trải dài tít tắp – tấm thảm bằng bạc lăn tròn nền trời đen thăm thẳm.

      giọng sắc như dao, ‘Thế nào?’

      Leo chùn chân.

      Ở chỗ cây thông tơi tả, người phụ nữ quỳ trước cửa hang nứt ra ở chỗ rễ cây.

      Người phụ nữ này phải là Gaia. Bà ta trông giống phiên bản sống của bức tượng Athena Parthenos hơn, với cái áo choàng bằng vàng y hệt và đôi tay bằng ngà voi để trần. Khi bà ấy trồi lên, Leo suýt nữa trượt chân ra khỏi rìa thé giới.

      Khuôn mặt bà ta đẹp cách vương giả, với gò má cao, đôi mắt đen to và mái tóc màu cam thảo được tết thành bó theo kiểu Hy Lạp đầy sang trọng, được trang trí bằng những viên ngọc lục bảo xoắn ốc và kim cương, gợi cho Leo nhớ đến cây thông Nô-en. Nét mặt của bà ánh lên duy nhất thù hận. Môi bà ta cong lên, mũi nhăn lại.

      ‘Con của thần thợ rèn,’ bà ta nhếch mép. ‘ngươi phải là mối đe dọa, nhưng ta chắc là công cuộc trả thù của ta phải bắt đầu từ đâu đó. Hãy chọn .’

      Leo cố , nhưng cậu sợ đến rụng rời tay chân. Giữa bà hoàng đầy căm giận và tên khổng lồ đuổi theo cậu, cậu biết phải làm gì cả.

      tới đây sớm thôi.’ Bà ta cảnh báo. ‘ bạn đen tối của ta cho ngươi thứ xa xỉ gọi là lựa chọn đâu. Xuống vực hay vào hang đây, cậu bé!’

      Đột nhiên Leo hiểu ý bà ta muốn gì. Cậu bị dồn vào chân tường rồi. Cậu có thể nhảy ra khỏi vách đá, nhưng thế nghĩa là tự sát. Thậm chí nếu có tồn tại mặt đất nào đấy bên dưới những đám mây kia, cậu có thể chết do cú rơi, hoặc có thể cậu cứ rơi mãi mãi.

      Nhưng cái hang … Cậu nhìn chằm chằm vào cái khoảng tối đen giữa hai cái rễ cây. Nó có mùi như mùi mục rữa và cái chết. Cậu nghe thất tiếng những cái xác bò lồm cồm lên nhau, những tiếng thầm trong bóng tối.

      Cái hang này là ngôi nhà của người chết. Nếu xuống đó, cậu bao giờ lên.

      ‘Đúng đấy,’ người đàn bà . Quang cổ bà ta lag sợi dây chuyền có mặt bằng đồng và ngọc bích trông rất lạ, cứ như cái mê cung xoáy. Mắt bà ta chứa đầy dận giữ. Leo cuối cùng cũng hiểu ra vì sao trong từ ‘ điên tiết’ lại có chữ ‘điên’ (nguyên bản: Leo finally understood why mad was a word for crazy). Quý bà này phát điên vì thù hận. ‘Ngôi nhà thần Hades đợi đấy. Ngươi là con chuột yếu ớt đầu tiên chết trong mê cung của ta. Ngươi chỉ có cơ hội duy nhất để thoát thôi, Leo Valdez. Chọn .’

      Bà ta chỉ về hướng vách đá.

      ‘Bà là mụ khùng,’ cậu quyết định .

      Đó là câu sai lầm. Bà ta túm lấy cổ tay cậu. ‘Hay là ta giết ngươi luôn bây giờ, trước khi người bạn của bóng tối của ta đến đây?’

      Những bước chân làm rúng điịng cả quả đồi. Tên khổng lồ đến, được bao bọc bởi bóng tối, to lớn, nặng nề và quyết tâm giết cậu.

      ‘Ngươi bao giờ nghe đến chuyện chế trong giấc mơ chưa, thằng nhóc?’ Người phụ nữ hỏi. ‘Điều đấy là có thể đấy, nếu có pháp sư ra tay!’

      Cánh tay của Leo bắt đầu bốc khói. Cái chạm của bà ta bỏng như acid. Cậu cố vùng ra, nhưng bàn tay nắm chặt bà ta cứ trơ trơ như thép nguội.

      Cậu mở mồm ra hét. Cái bóng khổng lồ trùm lên cậu, bọc cậu trong lớp khói đen đặc.

      Tên khổng lồ giơ nắm đấm len, nhưng giọng cắt ngang qua giấc mơ.

      ‘Leo!’ Jason lắc vai cậu. ‘Ê, ông bạn, tại sao cậu lại ôm Nike?’

      Leo chớp chớp mắt. ai tay cậu vòng quanh bức tượng to-bằng-người- trong tay Athena. Chắc chắn là cậu lăn lộn lung tung trong khi ngủ. Cậu ôm chặt nữ thần chiến thắng y như cậu hay ôm gối ôm hồi bé mỗi khi gặp ác mộng. (Trời ạ, điều này quả thực rất là xấu hổ trong các nhà nhận nuôi tạm thời[1].)

      Cậu gỡ tay ra rồi ngồi dậy, dụi mặt.

      có gì đâu,’ cậu lẩm bẩm. ‘Bọn mình ôm ấp tí thôi mà. Ừm, mà chuyện gì thế?’

      Jason bao giờ trêu cậu. Đó là điều Leo luôn trân trọng ở cậu bạn này. Đôi mắt xanh băng của Jason trông lặng lẽ và nghiêm trọng. Cái sẹo môi cậu giật giật, giống như mỗi khi cậu chuẩn bị thông báo tin xấu.

      ‘Chúng ta vượt qua dãy núi,’ cậu ta . ‘Chúng ta gần đến Bologna rồi. Cậu nên lên phòng họp cùng mọi người . Nico có tin mới.’

      Chương 10




      Leo thiết kế bức tường ở sảnh chung thành màn hình thời gian thực từ Trại Con Lai. Đầu tiên cậu nghĩ đây là ý tưởng tuyệt cú mèo. Nhưng giờ cậu chẳng chắc về điều đó nữa.

      Hình ảnh từ trại – buổi ca hát tụ tập bên lửa trại, bữa tối ở rạp, các buổi chơi bóng chuyền bên ngoài Nhà Lớn – dường như làm các bạn cậu buồn hơn. Càng xa khỏi Long Island, tình hình càng chuyển biến xấu . Múi giờ thay đổi liên tục khiến Leo cảm thấy rệt về khoảng cách mỗi lần cậu nhìn lên tường. Giờ ở Italy mặt trời vừa lên. Nhưng ở Trại Con Lai là nửa đêm. Các ngọn đuốc cháy xì xèo dọc các cabin. Ánh trăng chiếu sáng rực rỡ suốt dọc đảo Long Island. Bải biển phủ đầy dấu chân, như thể đám đông lớn vừa rời khỏi đây.

      Bắt đầu, Leo chợt nhận ra là hôm qua – đêm qua hay đại loại thế – là ngày 4 tháng 7. Họ lỡ bữa tiệc thường niên của Trại Con Lai với màn trình diễn pháo bông tuyệt vời từ các chị em của Leo ở Cabin Chín.

      Cậu quyết định đề cập gì với mọi người, nhưng cũng hy vọng mọi người ở nhà bữa tiệc vui vẻ. Họ cần điều gì đấy để giữ vững tinh thần ngay lúc này.

      Cậu bỗng nhớ lại những hình ảnh từ giấc mơ của mình – trại tan hoang, rải rác khắp nơi là các thi thể; Octavian đứng ở sân bóng, bất chợt dưới giọng của Gaia.

      Liếc nhìn xuống đĩa trứng và thịt xông khói của mình, cậu ước mình có thể tắt phéng cái màn hình .

      “Vậy,” Jason lên tiếng, “giờ chúng ta đều ở đây…”

      Jason ngồi ở đầu bàn, cách mặc định. Kể từ khi họ lạc mất Annabeth, Jason làm hết sức có thể để hoàn thành vai trò của người lãnh đạo. Từng là pháp quan ở Trại Jupiter, cậu chắc cũng quen với việc này, tuy nhiên Leo có thể nhìn ra là bạn cậu cũng phải chịu áp lực. Mắt cậu hõm sâu hơn bình thường. Bộ tóc vàng bù xù cách khó tả, như thể cậu quên chải nó vậy.

      Jason nhìn lướt qua mọi người quanh bàn. Mắt Hazel trông đờ đẫn, nhưng hiển nhiên vì phải thức suốt đêm để dẫn con tàu xuyên qua các dãy núi. Mái tóc xoăn màu nâu vàng của cột lại sau với chiếc khăn rằn ri, khiến giống như lính biệt kích và Leo thấy trông nóng bỏng – rồi ngay lập tức thấy có chút tội lỗi về điều đó.

      Ngồi cạnh đó là bạn trai Frank Zhang, mặc cái quần tập màu đen và chiếc áo phông du lịch Roman với dòng chữ CIAO! (cái quái này cũng là từ à?). Huy hiệu Đại đội trưởng cũ của cậu được ghim ngay ngắn áo, dù cho thực tế là các Á Thần tàu Argo II giờ đây trở thành Kẻ Thù Chính Thức đánh số thứ tự từ 1 đến 7 của Trại Jupiter rồi. Nét mặt nghiêm nghị chỉ càng làm tăng thêm ấn tượng về hình ảnh của đô vật su-mô nơi cậu. Kế bên là cậu em trai của Hazel, Nico di Angelo. Chúa ơi, thằng nhóc làm Leo cảm thấy nó quả là đứa quái đản. Cậu nhóc ngồi phía sau trong chiếc áo vét da phi công, áo phông đen cùng với quần Jean, và ngón tay lủng lẳng chiếc nhẫn hình đầu lâu kì cục kèm với thanh kiếm Stygian bên hông. Nùi tóc đen nhánh của cậu cuộn tròn lại trông như em bé cánh dơi. Cặp mắt đượm buồn và trống rỗng, như thể cậu nhìn sâu vào đáy vực Tartarus – mà chắc chẵn là cậu từng.

      Á thần vắng mặt duy nhất là Piper, người giờ trực ở đầu bánh lái cùng huấn luyện viên Hedge, thần rừng cùng họ.

      Leo ước gì Piper ở đây. luôn có cách để làm mọi thứ dịu xuống bằng khả năng thuyết phục của Aphrodite. Sau giấc mơ đêm qua, Leo cũng cần chút bình tĩnh.

      Bên cạnh đó, có lẽ việc Piper ở boong cũng là điều tốt khi kèm theo người kèm họ. Giờ họ ở vùng đất cổ, luôn luôn phải đề cao cảnh giác. Leo luôn cảm thấy bất an về việc để huấn luyện viên Hedge bay mình. Vị thần rừng này luôn cảm thấy vui vẻ cách quá khích, còn ở phía bánh lái luôn có các nút bấm sáng loáng đầy nguy hiểm có thể khiến cả dãy làng Italy thơ mộng như tranh bên dưới nổ BÙM!

      Leo mất tập trung lúc mà để ý rằng Jason vẫn .

      “_ Nhà của Hades,” cậu “Nico?”.

      Nico ngồi lên phía trước. “Em liên lạc với các thây ma tối qua”.

      Cậu nhóc vừa thốt lên những lời kia, nghe như thể cậu chỉ vừa nhắn tin trò chuyện thân tình với cậu bạn thân vậy.

      “ Em có thể biết thêm được chút về những gì chúng ta sắp phải đối mặt,” Nico tiếp tục “Cổ xưa, Nhà của Hades là nơi quan trọng đối với những người hành hương Ai Cập. Họ thường tới đây để kết nối với những người chết và tôn kính tổ tiên mình.”

      Leo cau mày. “Nghe cứ như Día de los Muertos. Dì Rosa của mình cực kì nghiêm túc trong cái vụ này.”

      Cậu nhớ những lần bị bà dì lôi tới các buổi tưởng niệm trong thị trấn Houston, và rồi dành thời gian lau dọn các ngôi mộ rồi cúng các đồ như hoa quả, bánh trái và hoa cúc vạn thọ tươi. Dì luôn bắt cậu ở lại để cắm trại, như thể ăn uống cùng người chết khiến cậu thấy ngon miệng hơn vậy.

      Frank lẩm bẩm. “Người Trung Quốc cũng có các nghi lễ này – thờ cúng tổ tiên, lau dọn các ngôi mộ vào tiết xuân.”

      Cậu ngước nhìn Leo. “Dì Rosa của cậu chắc rất thân với bà ngoại mình.”

      Leo bỗng có 1 hình ảnh khủng khiếp về Dì Rosa cùng với bà già người Trung Quốc trong trang phục của các đô vật, lao vào nhau với những cây chày gai gớm ghiếc.

      “ Ừ phải,” Leo “Mình chắc họ cặp bài trùng.”

      Nico hắng giọng. “Rất nhiều văn hóa có các phong tụng diễn ra cả năm để thờ tổ tiên, nhưng Nhà của Hades được mở quanh năm. Các nhà hành hương thực chuyện với những hồn ma. Ở Ai Cập, nơi này được gọi là Đền Chiêu Hồn, Nhà Tiên Tri của Người chết. Họ phải vượt qua các bậc khác nhau của đường hầm, để lại những vật cúng tế và phải uống các thứ độc dược đặc biệt_”

      “Độc dược đặc biệt,” Leo thầm “Ngon tuyệt”

      Jason liếc cậu như thể, bạn, thế đủ rồi. “Nico, em tiếp .”

      “Những nhà hành hương tin rằng cứ xuống mỗi tầng của Đền thờ, họ lại càng gần thêm với Thế Giới Ngầm, cho tới khi người chết xuất trước họ. Nếu chúng hài lòng với đồ cúng tế, chúng trả lời các câu hỏi của họ, hay thậm chí có thể cho họ biết về tương lai.”

      Frank rót cốc chocolate nóng của cậu. “Và nếu chúng hài lòng?”

      vài nhà hành hương chẳng tìm thấy gì,” Nico tiếp “ số phát điên hoặc chết ngay khi rời khỏi khu đền. vài kẻ khác lạc lối trong hang và chẳng bao giờ tìm được đường ra.”

      “Vấn đề là,” Jason nhanh “Nico tìm thấy được thông tin hữu ích cho chúng ta.”

      “Phải,” Nico nghe có vẻ thuyết phục lắm “Các hồn ma mà em chuyện tối qua… từng là thầy tế của Hecate. cũng khẳng định những gì nữ thần với chị Hazel ngày hôm qua ở ngã tư đường. Trong cuộc chiến đầu tiên của những tên khổng lồ, Hecate chiến đấu bên các Thần. Bà ta xử lí tên khổng lồ – kẻ được tạo ra để chống lại Hecate, tên là Clytius.”

      “Tên màu đen,” Leo đoán “Chìm trong bóng tối”.

      Hazel quay về phía cậu, đôi mắt vàng rực của tối sầm lại. “Leo, làm sao cậu biết?”

      “Đại khái là mình mơ thấy.”

      Chẳng ai tỏ ra ngạc nhiên. Hầu hết các Á thần đều trải qua những giấc mơ rất chân thực về những gì diễn ra thế giới.

      Các bạn đều tập trung vào Leo khi cậu giải thích. Cậu tránh nhìn về phía bức tường chứa đầy hình ảnh của Trại Con Lai khi cậu mô tả về nơi này chìm trong đổ nát. Cậu cũng kể cho mọi người về tên khổng lồ màu đen cùng với người đàn bà lạ Đồi Con Lai, cho cậu lựa chọn về sống chết.

      Jason đẩy đĩa bánh của cậu ra xa. “Vậy tên khổng lồ là Clytius. Mình chắc rằng đợi chúng ta, và gác Cửa Tử.”

      Frank xoay tròn cái bánh tay và bắt đầu nhấm nháp – cậu chàng hẳn phải người để cái chết lơ lửng ngăn cản việc mình tận hưởng bữa sáng từ trái tim. “Và người đàn bà trong giấc mơ của Leo?”

      “Bà ta là vấn đề của em.” Hazel chuyền qua lại viên kim cương giữa các ngón tay. “Hecate có đề cập đến kẻ thù kinh khủng ở Nhà của Hades – mụ phù thủy thể bị đánh bại bởi bất kỳ ai ngoại trừ mình, bằng phép thuật.”

      “Cậu biết phép thuật à?”Leo hỏi.

      “Vẫn chưa,”

      “À,” Cậu cố tìm ra điều gì đó có hy vọng chút để , nhưng cậu chỉ tự gợi lại ánh mắt giận dữ của bà ta, cái ánh nhìn khiến cậu phải nổi da gà. “Có ai biết bà ta là ai ?”

      Hazel gật đầu. “Chỉ biết rằng…” liếc nhìn Nico, và có chút tranh luận thầm lặng giữa cả hai. Leo có cảm giác hai người này cuộc thảo luận riêng về Nhà của Hades và họ chia sẻ tất cả các chi tiết với mọi người. “ Chỉ biết rằng bà ta rất khó để bị đánh bại.”

      “Nhưng cũng có tin tốt.” Nico “Hồn ma mà em bắt chuyện có về cách mà Hecate đánh bại Clytius ở cuộc chiến đầu tiên. Bà ta dùng đuốc để thiêu cháy tóc của . bị đốt chết. cách khác, lửa là điểm yếu của .”

      Mọi người đều nhìn về phía Leo.

      “Ồ,” cậu “Được rồi.”

      Jason gật đầu động viên, như thể đây là tin tốt – và cậu trông mong việc Leo bộ lên tòa tháp đầy bóng tối, bắn vài quả cầu lửa và giải quyết hết cái mớ vấn đề này. Leo muốn làm cậu mất tinh thần, nhưng cậu vẫn còn nghe đâu đó giọng của Gaia: . là khoảng có thể hấp thụ mọi phép thuật, là cái giá lạnh có thể cuốn mọi ngọn lửa, là câm lặng có thể làm bặt tăm mọi lời

      Leo khá chắc rằng họ phải mất nhiều hơn vài trận đấu để có thể khiến tên này bám lửa.

      “Đây là khởi đầu tốt,” Jason nhấn mạnh. “Ít nhất chúng ta biết cách để tiêu diệt tên khổng lồ. Và mụ phù thủy… à ừm, nếu Hecate tìn rằng Hazel có thể đánh bại được mụ, mình cũng vậy.”

      Hazel chớp mắt. “ Giờ chúng ta chỉ việc đến được Nhà của Hades, chiến đấu mở đường qua đạo quân của Gaia,_”

      “Cộng thêm đống các hồn ma.” Nico thêm “Đám linh hồn trong ngôi đền đó thân thiện mấy đâu.”

      “_ và tìm Cửa Tử.” Hazel tiếp tục. “Cứ cho rằng bằng cách nào đó chúng ta có thể đến được đấy cùng lúc với Percy và Annabeth để giải cứu họ.”

      Frank nuốt chửng miếng bánh. “Chúng ta có thể làm được. Chúng ta phải làm được.”

      Leo ngưỡng mộ tích cực của Frank. Cậu ước Frank có thể san sẻ bớt cho mình.

      “Vậy, với đường vòng này,” Leo “Mình ước tính mất từ bốn đến năm ngày để đến được Epirus, cứ cho rằng bị trì hoãn, mọi người biết đấy, lũ quái vật và các thứ khác.”

      Jason nở nụ cười chua chát. “Phải, Những chuyện bao giờ xảy ra.”

      Leo nhìn Hazel “Hecate có với cậu rằng Gaia lên kế hoạch cho bửa tiệc TỈNH GIẤC tưng bừng của bà ta vào ngày đầu tiên tháng tám đúng ? Buổi lễ của cái gì đó?”

      “Spes” Hazel “Nữ thần hy vọng.”

      Jason xoay chiếc dĩa của cậu. “Về mặt lý thuyết, chúng ta có đủ thời gian. Bây giờ mới là 15 tháng 7. Chúng ta có thể đóng được Cửa Từ, rồi tìm Cơ quan đầu não của lũ khổng lồ và ngăn chúng đánh thức Gaia trước ngày đầu tiên của tháng Tám.”

      “Về mặt lý thuyết.” Hazel đồng ý. “Nhưng mình vẫn muốn biết làm cách nào chúng ta có thể vượt quả Nhà của Hades mà phát điên hoặc chết.”

      ai tình nguyện đưa ra ý tưởng.

      Frank bỗng nhiên đặt miếng bánh tròn của cậu xuống như thể nó còn ngon nữa. “Giờ là 15 tháng 7. Ôi, trời, mình nghĩ về việc này…”

      “Này, ông bạn, sao đâu mà.” Leo “Cậu là người Canada đúng ? Mình cũng mong nhận được quà Ngày Độc Lập hay gì cả…trừ khi cậu muốn làm thế.”

      phải. Bà mình… bà luôn số bảy là con số may mắn. Nó là con số ma quỷ. Bà thích khi mình là bảy Á thần tham gia trong nhiệm vụ này. Và giờ là tháng bảy.”

      “Phải, nhưng…” Leo gõ ngón tay liên tục bàn. Cậu nhận ra rằng mình đánh mã Morse cách vô thức cho câu “I love you”, cách mà cậu vẫn dùng với mẹ, và cực kỳ ngượng nếu như trong số các bạn cậu có ai đọc được mã Morse. “Nhưng, đó chỉ là trùng hợp đúng ?”

      Nét mặt của Frank chắc chắn lắm về điều đó.

      “Ở Trung Quốc,” Frank , “những ngày xa xưa, người ta thường gọi tháng bảy là tháng hồn. Đó là khi thế giới linh hồn và thế giới con người ở gần nhau nhất. Người sống và kẻ chết có thể qua lại dễ dàng giữa hai nơi. với mình rằng nó chỉ là trùng hợp khi bọn mình tìm Cửa Tử ngay trong Tháng hồn .”

      ai gì.

      Leo muốn nghĩ rằng tín ngưỡng của người Trung Hoa liên quan gì đến người Roman và Hy Lạp. Hoàn toàn khác biệt? Nhưng diện của Frank chính là bằng chứng cho việc các văn hóa đó được trói buộc vào nhau. Gia đình Zhang khắp nơi ở thời Hy Lạp cổ. Họ tìm đường qua Rome và Trung Quốc rồi cuối cùng là Canada.

      Đồng thời, Leo nghĩ về cuộc gặp của cậu với nữ thần báo thù Nemesis ở Hồ Muối Lớn. Nemesis gọi cậu là bánh xe thứ bảy, người lạc lõng trong nhiệm vụ này. Bà ta ám chỉ thứ bảy nghĩa là hồn ma, đúng ?

      Jason đặt tay cậu lên thành ghế. “Hãy tập trung vào những thứ chúng ta có thể giải quyết. Chúng ta gần tới Bologna rồi. Có lẽ chúng ta có thêm câu trả lời khi chúng ta tìm thấy những người lùn mà Hecate_”

      Con tàu khựng lại như thể đâm vào tảng băng. Đĩa ăn sáng của Leo trượt dọc bàn. Nico ngã ngửa ra sau ghế và đập đầu vào kệ tủ phía sau. Cậu đổ sụp xuống sàn, hàng tá ly đĩa đổ vỡ loảng xoảng lên người cậu.

      “Nico!” Hazel chạy lại giúp cậu.

      “Cái gì_?” Frank cố đứng dậy, nhưng con tàu nghiêng về phía khác. Cậu ngã chúi về phía bàn và cắm mặt vào đĩa trứng chiên của Leo.

      “Nhìn kia!” Jason chỉ tay về phía tường. Hình ảnh từ Trại Con Lai lập lòe và thay đổi.

      thể thế được,” Leo lẩm bẩm.

      thể nào màn hình lại chiếu bất cứ thứ gì khác cảnh từ trại, nhưng bỗng nhiên khuôn mặt lớn, ghê tởm choán kín của bức tường: bộ răng vàng khè, đám râu đỏ lởm chởm, cái mũi đầy mụn và cặp mắt bất cân đối, cái lớn và cao hơn cái còn lại. Khuôn mặt nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống cả căn phòng.

      Bức tường khác bỗng giật giật, lên hình ảnh từ boong . Piper đứng ở bánh lái, nhưng có điều gì đó ổn. Từ vai trở xuống bị trói chặt bằng băng dính, miệng bị nút chặt và chân bị buộc vào bảng điều khiển.

      Ở giữa, huấn luyện viên Hedge cũng bị trói và nút miệng, trong khi đó sinh vật kỳ dị, trông dạng như lai giữa thần lùn và khỉ kèm với mốt thời trang tệ hại – nhảy múa xung quanh ông, cuốn tóc ông thành đuôi lợn với dải ruy bằng hồng.

      Ở phía tường bên cạnh, khuôn mặt kinh tởm thu lại và giờ Leo có thể nhìn được cả người tên quái nhân này – cũng tên khi lùn khác, nhưng ăn mặc còn điên khùng hơn. Tên này bắt đầu nhảy xung quanh tàu, bắt đầu vơ vét đồ đạc vào cái túi bao của – dao găm của Piper, điều khiển Wii của Leo. Và hốt lấy khối cầu Archimede ra khỏi bảng điều khiển.

      !” Leo hét lên.

      “Ugggg,” Nico rên rỉ sàn.

      “Piper!” Jason khóc thét.

      “Khỉ!” Frank la lên.

      phải khỉ,” Hazel lẩm bẩm. “Mình nghĩ chúng là những tên người lùn.”

      cướp đồ của mình!” Leo hét lên và chạy khỏi cầu thang.

      Chương 11




      LEO THOÁNG NGHE THẤY HAZEL HÉT, “ ! Em lo cho Nico!” Nghe cứ như là Leo quay lại vậy. Dĩ nhiên là cậu hy vọng di Angelo sao, nhưng cậu có nhiều vấn đề đau đầu hơn để lo lắng. Leo guồng mạng chân, cùng Jason và Frank phía sau cậu. Tình cảnh boong còn tệ hơn với cậu tưởng. Huấn luyện viên Hedge và Piper vật vã với đống băng keo trói họ khi trong những con khỉ lùn nhảy lung tung boong, nhặt tất cả những thứ được cố định vào sàn rồi nhét sạch vào giỏ của . chỉ cao cỡ 4 feet, lùn hơn cả Huấn luyện viên Hedge, với cẳng chân cong và bàn chân y hệt của loài tinh tinh, quần áo của loè loẹt đến mức khiến Leo hoa mắt. Cái quần sọc ca rô xanh lá được xăn lên ở cổ chân, và được giữ bởi dây đeo quần đỏ tươi nịt bên ngoài chiếc áo kiểu nữ sọc đen hồng. đeo nửa tá đồng hộ vàng mỗi cánh tay, thêm cái nón cao bồi sọc ngựa vằn vẫn còn mạc dính lủng lẳng vành. Da phủ đầy những bệt lông đỏ lởm chởm, dù vậy chín mươi phần trăm lông người lại tập trung ở đôi lông mày ngoại cỡ. Leo vừa chớm nghĩ Lũ lùn còn lại đâu rồi? nghe thấy tiếng cách phía sau lưng và chợt nhận ra cậu dẫn bạn mình vào cái bẫy. “Nằm xuống!” Cậu dán mình xuống boong vừa lúc tiếng nổ chấn động màng nhĩ cậu


      . Tự nhắc nhở mình, Leo nghĩ trong lúc choáng váng. được đặt mấy hộp lựu đạn phép thuật nơi lũ lùn có thể chạm đến. Ít nhất cậu vẫn còn sống. Leo thử nghiệm mọi loại vũ khí dựa khối cầu Archimedes mà cậu phục chế ở Rome. Cậu tạo ra các loại lựu đạn phun acid, lửa, mảnh đạn, hay bắp rang bơ nóng hổi. (Ơ, bạn làm sao biết trước khi nào bạn đói bụng trong khi chiến đấu chứ.) Dựa vào thanh văng vẳng trong tai Leo, tên lùn làm nổ quả pháo sáng, loại mà Leo bơm vào bình nén nhạc loại hiếm của Apollo[1]. Nó gây chết, nhưng khiến Leo cảm thấy như cậu vừa chạm đất sau khi nhảy xuống vực sâu thăm thẳm vậy. Cậu cố ngồi dậy. Tứ chi cậu vô lực. Ai đó kéo mạnh eo cậu, có lẽ người bạn muốn giúp cậu? , các bạn cậu ai có mùi như chuồng khỉ được xịt đầy nước hoa. Cậu xoay xở lật người lại. Tầm nhìn cậu mờ mịt và nhuốm hồng, như là thế giới bị nhồi vào hũ thạch dâu ấy. gương mặt lố bịch, cười nhăn nhở lù lù ra bên cậu. tên lùn lông nâu ăn mặc còn tệ hơn tên kia, với mũ quả dưa xanh lá hệt như của tinh xứ Ai-len, bông tai kim cương lòng thòng, và cái áo trọng tài trắng đen. khoe chiến lợi phẩm vừa trộm được—đai lưng dụng cụ của Leo—rồi lon ton nhảy mất. Leo cố tóm lấy , nhưng mấy ngón tay cậu tê dại. Tên lùn nô đùa bên cái máy bắn đá gần nhất, trong khi tên lông đỏ bạn vô cùng nghiêm túc tìm cách khai hoả. lùn lông nâu nhảy lên đầu đạn hệt như xem đó chỉ là tấm ván trượt , và thế là tên kia bắn lên trời.


      Lông Đỏ nhảy chồm về phía Huấn luyện viên Hedge. bạt tai vị thần rừng cái kêu, rồi leo lên tay vịn. cúi chào Leo, giở chiếc mũ cao bồi sọc ngựa vằn, và lộn ngược ra bên hông tàu. Leo xoay xở ngồi dậy. Jason đứng dậy từ lâu, nhưng vẫn trượt ngã và va vào đủ thứ các vật. Frank biến hình thành con Khỉ đột lưng trắng (tại sao, Leo chắc lắm, có lẽ để trao đổi với lũ khỉ lùn ?) Nhưng viên pháo sáng hại cậu ít. Cậu nằm dài boong với lưỡi thè ra ngoài còn mắt khỉ đột trợn ngược lên đầu. “Piper!” Jason lảo đảo vưới về phía bánh lái và kéo miếng bịt miệng ra giúp . “Đừng phí thời gian với mình!” . “Đuổi theo chúng !” Phía cột buồm, Huấn luyện viên Hedge lầm bầm, “HHHmmmmm-hmmm!” Leo hiểu được ý nghĩa: “GIẾT BỌN CHÚNG!” Dễ dịch thôi, vì hầu hết mọi câu mà huấn luyện viên đều có chữ giết trong đó. Leo liếc về phía bảng điều khiển. Khối cầu Archimedes của cậu biến mất. Cậu đặt tay lên eo, nơi mà đáng ra sợi dây lưng dụng cụ nên ở. Trí óc cậu dần sáng suốt, và cảm xúc oán giận của cậu sôi trào. Lũ lùn dám tấn công tàu của cậu. Chúng dám trộm đồ vật quý nhất của cậu. Bên dưới cậu thành phố Bologna trải dài— như bức tranh ghép với những toà ngói đỏ trông thung lũng bao quanh bởi những ngọn đồi xanh ngát. Nếu Leo thể tìm thấy lũ lùn nấp đâu đó trong mê cung chằn chịt lối kia… . Thất bại phải nằm trong lựa chọn. Chờ các bạn hồi phục cũng như thế. Cậu quay sang Jason. “Cậu đủ khoẻ để điều kiển gió chứ? Tớ cần quá giang chuyến.” Jason sững người.


      “Được thôi, nhưng—“ “Tốt.” Leo , “Chúng ta có vài con khỉ để bắt.” Jason và Leo chạm đất ở quảng trường to lớn với loạt nhà chính quyền bằng đá cẩm thạch trắng và các quán cà phê ngoài trời. Xe đạp và Vespa tràn đầy mấy con đường đông đúc, nhưng quảng trường vắng hoe ngoại trừ chim bồ câu và vài người già nhâm nhi espresso. người địa phương nào có vẻ để ý đến tàu chiến La Mã khổng lồ lơ lửng bên quảng trường, hoặc là Jason cùng Leo vừa bay xuống đất, Jason cầm thanh kiếm vàng, còn Leo… àh, Leo tay . “ đâu đây?” Jason hỏi. Leo nhìn trừng trừng bạn. “Ừhm, mình biết. Để mình lấy cái GPS định vị lùn từ đai dụng cụ ra … Ờ quên, tớ làm gì có cái GPS lùn—cũng chẳng còn đai lưng!” “Được rồi,” Jason càu nhàu. Cậu nhìn lên tàu như cố chịu đựng, rồi chỉ hướng bên kia quảng trường.


      “Máy bắn đá ném tên lùn đầu tiên hướng đó phải, tớ nhớ thế. nào.” Họ xuyên qua biển bồ câu, rồi di chuyển dọc con phố đầy các cửa hàng quần áo và tiệm đồ ngọt. Lề đường được lót đá màu trắng theo hàng dọc được bao phủ bởi graffiti. vài người ăn xin kiếm vài đồng lẻ (Leo biết tiếng Ý nhưng cậu hoàn toàn hiểu được thông điệp của họ) Cậu cứ chạm vào eo, hy vọng đai lưng xuất trở lại cách nhiệm màu nào đó. có. Cậu cố tỏ ra bấn loạn, nhưng cậu dựa dẫm vào đai lưng vào mọi việc. Cảm giác như ai đó trộm mất bàn tay của cậu vậy. “Chúng ta tìm được nó thôi.” Jason hứa hẹn. Thường Leo cảm thấy an tâm. Jason có tài năng là bình tĩnh trong nguy khốn, và cậu ấy giúp cậu thoát khỏi tình trạng tệ hại rất nhiều lần. Dù vậy, hôm nay, tâm trí của Leo chỉ toàn đặt vào cái bánh qui may mắn ngu nhốc cậu mở ở Rome. Nữ thần Nemesis hứa trợ giúp cậu, và cậu có được nó: Mã để kích hoạt khối cầu Archimedes. Vào lúc đó, Leo còn lựa chọn nào khác ngoài việc dùng nó để cứu các bạn—nhưng Nemesis cảnh báo rằng, giúp đỡ của bà có cái giá của nó. Leo tự hỏi liệu có phải trả giá. Percy và Annabeth rồi. Con tàu chệch đích cả trăm dặm, hướng về thử thách bất khả thi. Bạn của Leo trông cậy vào cậu đánh bại tên khổng lồ đáng kinh hãi. Và bây giờ cậu có ngay cả đai dụng cụ hay khối cầu Archimedes. Cậu đắm chìm trong cảm giác tội lỗi sâu đến mức mảy may để ý họ đâu cho đến khi Jason chọp lấy cánh tay cậu. “Xem kìa.” Leo nhìn lên. Họ đến trước quảng trường hơn, sừng sững bên họ là bức tượng đồng khổng lồ hoàn toàn khoả thân của Neptune. “Ôi, trời.” Leo nhìn chỗ khác. Cậu thực muốn thấy bất kì cái háng thần thánh nào vào buổi sáng sớm thế này. Vị thần biển đứng cột đá cẩm thạch to giữa tượng đài phun nước hoạt động (có vẻ trớ trêu). Hai bên Neptune, hai bé Cupid có cánh ngồi, kiểu thư giãn, như , Dạo này thế nào? Bản thân Neptune ( tính phần háng) ẹo hông sang bên như trong bộ phim của Elvis Presley. Ngài cầm hờ đinh ba của mình bằng tay phải, và vươn tay trái ra như ban phước lành cho Leo, hoặc có thể là chuẩn bị làm phép nâng Leo lên. “Có đầu mối gì sao?”


      Leo hỏi. Jason cau màu. “Có thể có, có thể . Tượng thần trải đầy khắp Italy. Tớ chỉ nghĩ tốt hơn nếu chúng ta gặp tượng Jupiter. Hoặc Minerva. Ai cũng được trừ Neptune, đấy.” Leo trèo vào đài phun nước cạn khô. Cậu đặt tay lên đôn tượng, và luồng cảm giác trào dâng qua các đầu ngón tay. Cậu cảm nhận được những bánh răng bằng Đồng Thiên Thai, đòn bẩy, lò xo và pit tông ma thuật. “Là máy móc,” cậu . “Có thể là lối ngầm xuống hang ổ bí mật của lũ lùn?” “Ôôôôô!” tiếng rít lên ngay bên cạnh. “Hang ổ bí mật?” “Ta muốn hang ổ bí mật!” khác ré lên từ bên . Jason bước lui về, tay cầm kiếm sẵn sàng. Leo mém chút nữa trẹo cổ khi cố nhìn hai nơi cùng lúc. Tên lùn lông đỏ đội nón cao bồi ngồi ở bàn cà phê gần nhất cách khoảng 30 feet, nhâm nhi ly espresso được cầm bằng bàn chân giống khỉ. Tên lùn lông nâu đội nón quả dưa xanh lá ngồi bệ cẩm thạch dưới chân Neptune, ngay đầu Leo. “Nếu bọn ta có hang ổ bí mật,” Lông Đỏ , “Ta muốn có cột trượt của bọn lính cứu hoả.” “Và máng trượt nước nữa!” Lông Nâu vừa vừa lôi ra những vật dụng linh tinh từ đai lưng của Leo, vứt bừa bãi nào cờ lê, nào búa, nào súng kim bấm. “Dừng lại!” Leo cố tóm lấy chân tên lùn, nhưng cậu thể chạm đến đỉnh đôn.


      “Lùn quá àh?” Lông Nâu thông cảm. “Ngươi kêu ta lùn áh?” Leo nhìn quanh để kiếm thứ gì có thể chọi, nhưng chẳng có gì ngoại trừ lũ bồ câu, mà cậu nghi ngờ việc mình có thể bắt chúng hay . “Trả đai lưng cho ta, tên đần độn—” “Nào, nào!” Lông Nâu . “Chúng ta chưa giới thiệu bản thân nữa cơ mà. Ta là Akmon. Và trai ta bên kia—“ “—Là kẻ đẹp trai này!” Tên lùn lông đỏ nâng ly espresso lên. Dựa vào đôi đồng tử nở rộng và nụ cười điên khùng của cho thấy cần uống thêm tí caffeine nào. “Passalos! Ca sĩ của các bản nhạc! Kẻ uống cà phê! Kẻ chuyên trộm những vậy sáng loáng!” “Thôi !” Em rít lên. Akmon. “Ta trộm tài giỏi hơn người nhiều.” Passalos hừ mũi. “Trộm giấc ngủ hoạ may!” lấy ra con dao—dao của Piper—và bắt đầu dùng nó xỉa răng. “Ê!” Jason gào lên. “Đó là dao của bạn ta!” Cậu chém về phía Passalos, nhưng tên lùn lông đỏ quá nhanh. nhảy lên khỏi ghế, đạp lên đầu Jason, lộn vòng, và đáp xuống cạnh bên Leo, cánh tay lông lá vòng quanh eo Leo. “Cứu ta với?” lùn cầu xin. “Bỏ ra!” Leo cố xô ra, nhưng Passalos lộn ngược cú và nhảy ra khỏi tầm với.


      Quần Leo ngay lập tức tuột xuống đến đầu gối. Cậu sững sờ nhìn Passalos, kẻ giờ đây nhăn nhở cười và cầm mẩu kim loại hình zig zag. Bằng cách nào đó, tên lùn trộm dây kéo khỏi quần của Leo. “Trả—ngu ngốc—dây kéo đây!” Leo cà lăm, cố gắng vừa quơ nắm đấm vừa kéo quần lên. “Èo, đủ sáng.” Passalos ném nó . Jason đâm thanh kiếm. Passalos lao thẳng lên và đột nhiên chễm chệ ngồi bệ tượng cùng với em trai . “Còn ta có tài nữa ,” Passalos huênh hoang. “Được rồi,” Akmon . “Ngươi chả có tài.” “Xí!” Passalos . “Đưa ta xem cái đai dụng cụ nào. Ta muốn xem.” “!” Akmon thục cùi chỏ . “Ngươi có con dao vào quả cầu sáng bóng rồi.” “Ừh, quả cầu sáng đẹp .” Passalos bỏ nón xuống. Như ảo thuật gia lôi ra chú thỏ, lấy ra khối cầu Archimedes và bắt đầu chơi đùa với bề mặt đồng cổ. “Đừng!” Leo hét. “ Đó là cỗ máy rất dễ hỏng.” Jason đén bên cạnh cậu và trừng mắt nhìn bọn chúng. “Dù sao các ngươi là ai chứ?” “Kercopes!” Akmon nheo mắt nhìn Jason. “Ta cá ngươi là con trai của Jupiter nhỉ? Ta luôn có thể biết được.” “Như Mông Đen ấy,” Passalos đồng ý.


      “Mông Đen?” Leo cưỡng lại ý nghĩ muốn nhảy lên nắm lấy chân bọn lùn lần nữa. Cậu chắc là Passalos sắp sửa phá hư khối cầu Archimedes đến nơi rồi. “Ừh, ngươi biết mà.” Akmon nhăn răng cười. “Hercules. Bọn ta gọi là Mông Đen vì hay lòng vòng thèm mặc đồ. bị bắt nắng mặt sau, nên —” “Dù sao cũng có khiếu hài hước!” Passalos . “ định giết bọn ta khi chúng ta trộm đồ của , nhưng sau đó thả bọn ta vì thích các câu đùa của chúng ta. Ai như bọn ngươi. Nhăn nhăn, nhó nhó!” “Này, ta cũng có khiếu hài hước nhé,” Leo cằn nhằn. “Trả đồ cho chúng ta, rồi ta kể cho ngươi nghe câu chuyện hài với kết thúc thú vị.” “Có cố gắng!” Akmon lấy ra vật từ chiếc đai dụng cụ và xoay nó như vật tạo .


      “Ôi, đẹp ! Ta chắc chắc giữ cái này! Cảm ơn nhé, Mông xanh!” Mông xanh áh? Leo liếc xuống. Quần cậu lại tuột xuống đàu gối lần nữa, để lộ ra quần lót màu xanh da trời. “Thế là đủ rồi!” cậu la lên. “Đồ của ta. Ngay bây giờ. Hoặc ta cho người thấy lùn mà bốc cháy hài hước như thế nào.” Bàn tay cậu bốc lửa. “Vậy mới được chứ.” Jason vung kiếm lên trời. Mây đen bắt đầu kéo đến phía quảng trường. Sấm chớp đì đùng. “Ôi, hãi quá!” Akmon rít. “Ừh,” Passalos đồng ý. “Phải mà có hang ổ bí mật để trốn.” “Ala, bức tượng này phải là lối ngầm xuống hang ổ bí mật,” Akmon . “Nó có mục đích khác.” Lòng Leo xoắn . Lửa vụt tắt trong tay cậu, và cậu nhận ra có mọt cái gì đó rất sai. Cậu hét lên, “Có bẫy!” và lao ra khỏi bồn nước. may, Jason quá bận rộn với chuyện triệu hồi cơn bão. Leo lật người lại khi năm lõi vàng bắn ra từ những ngón tay của tượng thần Neptune. gần như trượt qua bàn chân Leo. Còn lại nhắm về hướng Jason và trói lấy cậu như trói lấy con bê và giật ngược, treo cậu lên tia sét đánh xuống đỉnh cây đinh ba của Neptune, truyền dòng điện lên xuống khắp tượng thần, nhưng Kerkopes biến mất. “Hoan hô!” Akmon vỗ tay từ bàn cà phê cạnh bên. “Ngươi làm hình nộm trông rất đẹp đấy, con trai của Jupiter!”


      “Ừh!” Passalos đồng ý. “Hercules cũng bị treo lộn đầu xuống lần rồi. Ôi, ngọt ngào của báo thù đây mà.” Leo tạo quả cầu lửa. Cậu ném về phía Passalos, kẻ định tung hứng hai chú bồ câu cùng quả cầu Archimedes. “Éc!” Tên lùn nhảy thoát khỏi vụ nổ, đánh rơi khối cầu và để bồ câu bay mất. “Đến giờ chuồn rồi!” Akmon quyết định. nhấc chiếc mũ dưa chào rồi nhảy , từ bàn này sang bàn khác, Passalos nhìn về phía quả cầu Archimedes, vốn lăn đến giữa hai chân Leo. Leo gọi quả cầu lửa khác. “Thử ,” cậu gầm gừ. “Tạm biệt!” Passalo lộn ngược vòng và đuổi theo em trai mình. Leo cầm quả cầu lên và chạy về phía Jason, lúc này vẫn bị treo ngược bên , hoàn toàn bị buộc cứng trừ tay cầm kiếm. Cậu cố gắng cắt những lõi dây với thanh kiếm vằng nhưng chẳng có kết quả khả quan nào. “Chờ tí,” Leo . “Nếu như mình có thể tìm thấy nút giải thoát—“ “Cứ !” Jason gầm lên. “Mình đuổi theo khi mình thoát ra được.” “Nhưng—“ “Đừng có để mất dấu chúng!” Điều cuối cùng mà Leo muốn là phải đối đầu với bị khỉ lùn mình, nhưng lũ Kerkopes biến mất đằng sau góc phía xa của quảng trường. Leo để Jason bị treo lơ lửng lại và đuổi theo bọn chúng.

      ——————–


      [1] Có tính năng giống với mũi tên thanh mà nhà Apollo dùng trong trận chiến với các thần Titan, nghĩ là tạo ra thanh rất to và khủng khiếp làm tê liệt tức thời kẻ địch mà gây chết hay thương vong [2] Kerkopes (hay Cerkopes) : gồm hai tên lùn Akmon và Passalos, là hai tên lùn ba trợn, lừa đảo, trộm cắp ở vùng Thermopylae hoặc Euboea. Chúng thường được biết đến là con của Theia. Hồi hai tên còn , có lần nữ thần Theia (vốn là 1 nữ thần có tài tiên tri) cảnh báo chúng là bao giờ được ăn trộm đồ của người MÔNG ĐEN và dạy cho chúng câu chuyện cười về bà hoàng bị tai nạn bởi bộ áo khoác lòng thòng và cây quyền trượng nặng nề để ‘phòng thân’. Còn câu chuyện giữa Hercules và hai tên Kerkopes đơn giản là như thế này: trong thời gian làm nô lệ cho nữ hoàng Omphale xứ Libi để chuộc tội cho việc vô cớ nổi điên giết người (móa, ko hiểu Heracles có luyện Thất thương quyền giống Tạ Tốn trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký hay mà nổi điên giết người lắm thế nhỉ?), Heracles được ngày nghỉ. Sau buổi sáng dạo chơi chàng nằm xuống gốc cấy nghỉ ngơi. Nằm hồi lâu, chàng ngủ thiếp . Đâu ngờ nơi đấy lại là lãnh địa làm ăn của hai tên ‘Kerkopes. Chúng qua và bàn nhau lấy sạch vũ khí của chàng vì người chàng lúc này chẳng có thứ gì đáng giá hay lấp lánh (vì nữ hoàng Omphale là người rất kì cục, ‘trấn lột’ bộ da của con sư tử xứ Nemean của chàng làm áo hoàng bào và lấy cây chùy thiết mộc trứ danh của chàng làm vương trượng, nên thực ra toàn bộ vũ khí của Hercules lúc đấy chỉ gồm 1 cây côn đồng và cái thắt lưng). May thay, giữa chừng chàng tỉnh giấc. Nhưng hai tên Kerkopes cũng chẳng phải hạng vừa, chúng lẩn nhanh như trạch. Nhưng mà Hercules đương nhiên là kém, chàng đuổi theo bọn chúng ngày đêm, đến tận Ephesus,rồi cuối cùng cũng bắt được chúng, trói ngược chúng vào cái đòn gánh và gánh về. đường đuổi bắt do nắng và bùn đất nên mông chàng hóa đen. Vậy là lời tiên tri của thần Theia ứng nghiệm. Phát ra điều này, hai tên Kerkopes liền kể câu chuyện cười kia và làm đủ thứ trò hề để cầu xin chàng tha mạng. Buồn cười và thương tình cái bộ dạng nửa người nửa ngợm cua chúng, Hercules thả chúng .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :