Các Anh hùng trên đỉnh Olympus tập 2: Con trai thần Neptune - Rick Riordan

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Con Trai Thần Neptune
      Tên Gốc: The Son of Neptune
      Bộ Truyện: Các Hùng đỉnh Olympus (Tập 2)
      Tác Giả: Rick Riordan
      Thể Loại: Best Seller, Giả Tưởng, Thần Thoại, Tiểu Thuyết
      Người dịch: Thiên Tứ
      Nhà xuất bản: NXB Thời Đại
      Nhà phát hành: ChiBooks



      Ebook: www.dtv-ebook.com

      [​IMG]

      Bìa sách Con trai Thần Neptune

      huyền ảo vừa thực khiến câu chuyện của Percy và bạn bè trở nên hấp dẫn, thú vị. Nhà văn Rick Riordan dẫn độc giả nhí mở rộng trí tưởng tượng khi trở về với thời đại xa xưa - khi con người và thánh thần còn chung sống với nhau. Chính vì thế, bộ sách này lôi cuốn được người đọc. Đến nay cuốn Con trai thần Neptune được báo New York Times, USA Today, Wall Street Journal bình chọn là sách bestseller ngay từ khi nó mới được phát hành.​
      Last edited: 4/3/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Con trai thần Neptune


      Tác giả: Rick Riordan




      Con trai thần Neptune là phần hai trong series Những hùng đỉnh Olympus của tác giả Rick Riordan. Series này là tiếp nối của bộ Percy Jackson và các vị thần đỉnh Olympus – bộ truyện kể về những cuộc phiêu lưu của Percy Jackson, con trai thần biển Poseidon và bà mẹ người trần. Bằng lòng dũng cảm, trí thông minh, hài hước và trung thành tuyệt đối với bạn bè, Percy Jackson cùng với các á thần khác đánh bại cuộc tấn công của những người khổng lồ Titan vào thành phố New York, giúp các vị thần bảo vệ thành công đỉnh núi Olympus. Cậu được các bạn tin và, cùng với bạn Annabeth, trở thành người đứng đầu Trại Con Lai – trại dành cho các á thần Hy Lạp ở miền đông nước Mỹ.


      Trong tập 1 của series Những hùng đỉnh Olympus, tác giả Riordan giới thiệu với chúng ta nhân vật mới: Jason Grace. Xuất trong tình trạng bị mất trí nhớ, Jason, cùng với hai người bạn mới Piper và Leo được đưa trở về Trại Con Lai. Tại đây, Jason thể mình là con trai của vị thần chúa tể Zeus, và bộ ba được giao nhiệm vụ giải cứu nữ thần Hera khỏi tay tên khổng lồ Porphyrion. Trải qua bao thử thách, những nghi ngại ban đầu, những bí mật riêng của mỗi người dần được thay thế bởi tình và tình bạn chân thành. chỉ cứu được Hera, Jason còn gặp lại Thalia Grace, người chị xa cách lâu của mình. Trí nhớ dần trở lại với Jason, cậu biết rằng mình đến từ trại của các á thần La Mã nằm ở bờ Tây nước Mỹ. Chính nữ thần Hera thực việc tráo đổi thủ lĩnh của hai trại với nhau nhằm mục đích lớn lao hơn…


      Sang tập 2, Rick Riordan lại đưa bạn đọc trở về với nhân vật chính quen thuộc của series trước: Percy Jackson. Cũng như Jason Grace, Percy hoàn toàn bị mất trí nhớ, bị thế lực huyền bí đưa đến nơi xa lạ… Chưa hết, những hiểm nguy luôn rình rập theo mỗi bước chân cậu. Percy làm gì để sống sót và tìm lại ký ức cho bản thân, khi mà trong đầu cậu chỉ còn lại duy nhất gương mặt của bạn Annabeth thân thuộc? Cậu có vai trò ra sao trong ván cờ của nữ thần Hera?.


      [​IMG]
      Dành tặng Becky, người chia sẻ nơi náu của tôi ở Rome Mới.
      Ngay cả nữ thần Hera cũng bao giờ làm tôi quên được bạn.​

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      I. PERCY


      NHỮNG Ả TÓC RẮN bắt đầu làm Percy vô cùng khó chịu.

      Chúng đáng lẽ chết cách đây ba ngày khi cậu ném thùng banh bô-linh vào chúng ở Chợ Giảm Giá Napa. Chúng đáng lẽ chết cách đây hai ngày khi cậu lái chiếc xe cảnh sát cán ngang người chúng ở Martinez. Chúng chắc chắn chết vào sáng nay khi bị cậu chém đứt đầu trong Công viên Tilden.

      Cho dù Percy có giết chết và nhìn bọn chúng tan biến thành tro bụi bao nhiêu lần nữa, chúng vẫn tái tạo lại giống hệt những đống bụi hình thỏ bé bự xấu xa. Cậu thậm chí còn thể chạy nhanh hơn chúng.

      Cậu chạy đến được đỉnh đồi và đứng lại để thở. Cậu giết chúng được bao lâu rồi nhỉ? Có lẽ là hai tiếng. Dường như chúng bao giờ chết lâu hơn khoảng thời gian đó.

      Những ngày qua, cậu hầu như ngủ. Cậu ăn bất cứ thứ gì cậu xoắn được – kẹo dẻo hình gấu ở máy bán hàng tự động, bánh mì vòng cũ, thậm chí cả món burrito của cửa hàng Jack in the Crack[1], món ăn chẳng bổ béo gì cho bản thân. Áo quần cậu rách rưới, cháy xém và bị bắn đầy chất nhớt của quái.

      Cậu còn sống đến bây giờ vì hai ả tóc rắn đó – gorgon, chúng tự gọi mình như vậy – dường như cũng thể giết chết cậu. Móng vuốt của chúng cắt được da thịt cậu. Răng chúng gãy bất cứ khi nào chúng cố đớp cậu. Nhưng Percy sao tiếp tục lâu hơn nữa. Ngay khi cậu ngã xuống vì mệt mỏi, và rồi lúc đó – bất kể việc giết cậu khó khăn như thế nào, cậu khá chắc rằng hai ả gorgon đó tìm được cách.

      Phải trốn đến đâu bây giờ?

      Cậu liếc mắt nhìn quang cảnh xung quanh. Trong những hoàn cảnh khác, có lẽ cậu đứng lâu để thưởng thức cảnh vật nơi đây. Bên tay trái cậu là những dãy đồi vàng rực chạy vào sâu trong đất liền, điểm xuyết bởi các hồ nước, những cánh rừng và vài đàn bò. Ở phía bên tay phải, các bình nguyên bằng phẳng của Berkeley và Oakland kéo dài về phía tây – hình thành nên khu dân cư chi chít như bàn cờ khổng lồ với vài triệu người mà chắc chắn họ muốn buổi sáng của mình bị quấy rầy bởi hai con quái và á thần mình mẩy dơ hầy.

      Xa x về phía tây, Vịnh San Francisco sáng lấp lánh dưới tầng mây màu bạc. Qua khỏi nơi đó, bức tường sương mù nuốt chửng lấy phần lớn San Francisco, chỉ chừa lại đỉnh các tòa nhà chọc trời và các cột tháp của cây cầu Cổng Vàng.

      nỗi buồn mơ hồ đè nặng lên ngực Percy. Có điều gì đó mách bảo cậu rằng, trước đây cậu từng đến San Francisco. Thành phố này có kết nối nào đó với Annabeth – người trong quá khứ duy nhất cậu còn nhớ. Ký ức về trong cậu khá là mờ nhạt. Con sói cam đoan rằng cậu gặp lại lần nữa và có lại ký ức của mình – nếu cuộc hành trình của cậu thành công.

      Liệu cậu có nên thử vượt qua vịnh nhỉ?

      Điều đó nghe hấp dẫn. Cậu có thể cảm nhận được sức mạnh của đại dương ở ngay phía đường chân trời kia. Nước luôn làm cậu hồi sinh trở lại. Nước biển là tốt nhất. Cậu khám phá ra điều đó hai ngày trước đây khi cậu siết cổ con quái vật biển ở eo biển Carquinez đến chết. Nếu có thể đến được vịnh, cậu có thể tiến hành đợt phản công cuối cùng. Cậu thậm chí còn có thể dìm chết mấy ả gorgon đó. Nhưng bãi biển cách đây ít nhất hai dặm. Cậu phải băng qua cả thành phố.

      Cậu ngần ngừ vì lý do khác. Bà người-sói Lupa đó dạy cậu mài sắc thêm các giác quan của mình – tin vào các bản năng hướng cậu về phía nam. Lúc này, radar dò đường của cậu réo vang cách dồn dập. Phần cuối cuộc hành trình gần kề – gần như ngay ở bên dưới chân cậu. Nhưng sao có thể như thế được? Chẳng có gì đỉnh đồi.

      Gió đổi hướng. Percy ngửi thấy mùi ôi của loài bò sát. Ở phía sườn đồi cách nơi cậu đứng khoảng chín mươi mốt mét, có thứ gì đó vội vã băng qua các cánh rừng – tiếng cành cây gãy răng rắc, tiếng lá cây loạt soạt, tiếng xì xì.

      Lũ Gorgon.

      Đây là lần thứ triệu Percy ước gì mũi chúng nhạy như thế. Chúng luôn rằng chúng có thể ngửi thấy cậu vì cậu là á thần – con lai của vị thần La Mã cổ đại nào đó. Percy thử lăn qua bùn, té nước sông lên người, thậm chí còn giữ các que làm sạch khí trong các túi quần để người cậu có mùi của chiếc ô-tô mới; nhưng mùi á thần hình như rất khó che giấu.

      Cậu trèo lên sườn phía đông của đỉnh đồi. Nó quá dốc để xuống. Đường dốc lao thẳng xuống độ hai mươi bốn mét, thẳng đến nóc khu căn hộ phức hợp nằm ở mé bên trong sườn đồi. Tầm hơn mười lăm mét bên dưới, đường cao tốc ra dưới chân đồi và uốn lượn về phía Berkeley.

      Tuyệt. có lối nào khác để thoát khỏi ngọn đồi này. Cậu tìm cho mình nơi có đường lùi.

      Cậu liếc nhìn dòng xe cộ lưu thông về phía tây đến San Francisco và ước gì mình ngồi trong số các chiếc xe đó. Rồi cậu nhận ra đường cao tốc ắt phải xuyên qua ngọn đồi. Phải có đường hầm... ngay bên dưới chân cậu.

      Radar bên trong cơ thể cậu gần như nổ tung. Cậu ở đúng chỗ, chỉ là quá cao mà thôi. Cậu phải kiểm tra đường hầm đó. Cậu cần lối dẫn xuống con đường cao tốc kia – chóng vào.

      Cậu đặt ba-lô xuống. Cậu lấy được rất nhiều đồ tiếp tế ở Chợ Giảm Giá Napa: thiết bị GPS xách tay, băng keo, bật lửa, keo dán siêu dính, bình nước, thảm cắm trại cuộn tròn, Gối Ngủ Hình Gấu Trúc (như cái được quảng cáo tivi) và con dao bấm đa năng – có khá nhiều dụng cụ mà á thần đại có thể sử dụng. Nhưng cậu có thứ gì như dù nhảy hoặc xe trượt tuyết cả.

      Tình huống đó đặt ra cho cậu hai lựa chọn: nhảy xuống từ độ cao hai mươi bốn mét và ngủm củ tỏi, hoặc đứng lại và chiến đấu. Cả hai lựa chọn đều khá tệ.

      Cậu rủa thầm và lấy cây bút ra khỏi túi quần.

      giống bút cho lắm, chỉ là cây bút bi rẻ tiền, nhưng khi Percy mở nắp, nó biến thành cây kiếm đồng sáng loáng. Lưỡi kiếm cân xứng cách tuyệt đối. Phần chuôi bọc da vừa tay như thể nó được thiết kế riêng cho cậu. Được khắc dọc tấm chắn là từ Hy Lạp cổ, hiểu sao Percy lại biết nghĩa: Anaklusmos – Thủy Triều.

      Cậu thức dậy với thanh kiếm này trong đêm đầu tiên ở Nhà Sói – hai tháng trước đây? Hay lâu hơn thế? Cậu bị lạc đường. Cậu thấy mình ở trong sân ngôi biệt thự bị thiêu rụi nằm giữa rừng, người mặc quần soóc, áo phông màu cam và vòng cổ bằng da với chùm hạt bằng đất sét trông kỳ lạ. Thủy Triều nằm trong tay cậu, nhưng Percy biết sao mình lại đến được đó, và chỉ lờ mờ nhận thức mình là ai. Cậu chân trần, lạnh cóng và vô cùng bối rối. Sau đó những con sói xuất ...

      Ngay kế bên cậu, giọng quen thuộc khiến cậu điếng người, quay trở lại với tại: “A, ngươi đây rồi!”

      Percy trượt chân về phía sau tránh ả gorgon, suýt tí nữa rơi khỏi đỉnh đồi.

      Đó là ả có khuôn mặt tươi cười – Beano.

      Được rồi, ra tên ả ta phải là Beano. Percy có thể ước đoán rằng, cậu mắc chứng khó đọc, vì các từ ngữ cứ xoắn xít lại với nhau khi cậu cố đọc. Lần đầu tiên cậu nhìn thấy ả gorgon, lúc này làm ra vẻ như người chào đón khách tại Chợ Giảm Giá với cái thẻ tên lớn màu xanh lục đề dòng chữ: Chào mừng! Tên tôi là STHENO, cậu nghĩ từ đó đọc là BEANO.

      Ả vẫn mặc chiếc áo vest màu xanh lục của nhân viên Chợ Giảm Giá bên ngoài chiếc áo đầm in hoa. Nếu bạn chỉ nhìn vào cơ thể của ả ta, bạn có thể nghĩ ả là người bà già nua béo mập của ai đó – cho đến khi bạn nhìn xuống và nhận ra ả ta có cặp chân gà trống. Hay bạn ngước lên và nhìn thấy mớ răng nanh của lợn lòi đực bằng đồng chìa ra hai bên khóe miệng. Đôi mắt ả đỏ rực, mái tóc là ổ những con rắn màu xanh lá mạ quằn quặn.

      Điều kinh khủng nhất về ả á? Ả vẫn cầm cái đĩa phẳng lớn bằng bạc chứa các mẫu thử: Xúc xích Pho Mát Chiên Giòn. Lần nào Percy kết liễu ả ta cái đĩa cũng bị lõm vào, nhưng những mẫu thử nho đó trông còn khá tốt. Stheno vẫn mang chúng khắp cả California để ả ta có thể mời Percy thử miếng trước khi giết cậu. Percy biết vì lý do gì ả ta cứ mãi làm điều đó, nhưng nếu có bao giờ cậu cần đến bộ áo giáp, cậu làm nó từ Xúc Xích Pho Mát Chiên Giòn. Chúng cực kỳ bền.

      “Thử miếng nhé?” Stheno mời cậu.

      Percy đẩy ả ta bằng thanh kiếm của mình. “Em ngươi đâu?”

      “Ồ, cất thanh kiếm đó ,” Stheno la rầy. “Ngươi biết giờ ngay cả đồng Celestial thể khiến chúng ta chết lâu hơn được. Ăn miếng Xúc xích Pho Mát Chiên Giòn ! Chúng được bày bán trong tuần này, và ta ghét phải giết ngươi khi ngươi có cái dạ dày

      “Chị Stheno!” ả gorgon thứ hai xuất ở phía tay phải cậu ngay tức , đến nỗi cậu có thời gian để phản ứng. May thay ả ta quá bận rộn với việc trừng mắt nhìn chị mình nên chú ý nhiều đến cậu. “Em bảo chị lặng lẽ tới gần và giết chết nó cơ mà!”

      Nụ cười của Stheno biến mất. “Nhưng, Euryale...” Ả ta cái tên nghe như cùng vần với từ Muriel. “Chị thể cho nó ăn mẫu thử trước sao?”

      được, bà chị khờ kia!” Euryale quay người đối diện với Percy và nhe nanh ra.

      Ngoại trừ mái tóc, ổ của lũ rắn san hô thay vì những con rắn hổ lục, ả ta trông giống hệt chị mình. Chiếc áo vest của Chợ Giảm Giá, chiếc áo đầm hoa hòe hoa sói, thậm chí mớ răng nanh cũng được trang trí hình dán có chữ GIẢM GIÁ 50%. thẻ tên ả ta đề: Xin chào! Tên tôi là CHẾT , ĐỒ Á THẦN XẤU XA!

      “Ngươi dẫn bọn ta chạy vòng vòng, Percy Jackson,” Euryale . “Nhưng giờ ngươi hết đường trốn rồi, và bọn ta cho ngươi biết tay!”

      “Món Xúc Xích Pho Mát chỉ có 2 đô 99 xu,” Stheno thêm vào. “Quầy tạp hóa, gian thứ ba.”

      Euryale cằn nhằn. “Chị Stheno, Chợ Giảm Giá chỉ là vỏ bọc! Chị nhập tâm vào nó quá đấy! Giờ, đặt cái khay lố bịch đó xuống và giúp em giết tên á thần này. Hay chị quên vụ nó làm Medusa bốc hơi rồi?”

      Percy bước lùi lại. Chỉ mười lăm centimét nữa, cậu rơi xuyên qua tầng khí loãng. “Nghe này các quý , chúng ta chấm dứt chuyện này ở đây . Tôi thậm chí còn nhớ việc giết chết Medusa. Tôi nhớ bất cứ điều gì! Sao chúng ta tạm nghỉ và về giá đặc biệt tuần này của các nhỉ?”

      Stheno bĩu môi nhìn em mình, việc đó khó thực khi có những cái răng nanh bằng đồng khổng lồ. “Chúng ta có thể ?”

      được!” Đôi mắt đỏ rực của Euryale nhìn chằm chặp vào Percy. “Ta quan tâm việc ngươi nhớ được gì, con trai của thần biển. Ta có thể ngửi thấy mùi máu Medusa người ngươi. Nó phai , đúng thế, cũng vài năm rồi, nhưng ngươi là người cuối cùng đánh bại con bé. Nó vẫn chưa quay trở lại từ Tartaus. Đó là lỗi của ngươi!”

      Percy hiểu điều đó cho lắm. Toàn bộ khái niệm “chết rồi quay trở lại từ Tartarus” khiến đầu cậu đau nhức. Dĩ nhiên, cả ý tưởng rằng cây bút bi có thể biến thành thanh kiếm, hay những con quái vật có thể được ngụy trang bởi thứ được gọi là Màn Sương Mù, hoặc Percy là con trai của vị thần người bám đầy hàu từ cách đây năm ngàn năm cũng góp thêm vào nữa. Nhưng cậu có tin vào điều đó. Ngay cả khi ký ức bị xóa sạch, việc cậu biết mình là á thần cũng tương tự như việc cậu biết mình tên Percy Jackson vậy. Từ cuộc đối thoại đầu tiên với con sói Lupa, cậu chấp nhận cái thế giới nhập nhằng giữa các vị thần và lũ quái điên khùng này là . Nội bấy nhiêu đó cũng đủ tệ lắm rồi.

      “Vậy chúng ta xem như hòa nhau được ?” cậu . “Tôi chẳng giết được các người. Các người cũng chẳng giết được tôi. Nếu các người là chị của Medusa – như Medusa, người có thể biến mọi người thành đá – đáng lẽ giờ tôi bị biến thành đá rồi chứ?”

      “Lũ hùng các ngươi!” Euryale với vẻ chán ghét. “Chúng luôn đề cập đến vấn đề đó, y hệt mẹ bọn ta! ‘Sao hai đứa thể biến mọi người thành đá? Em con có thể biến mọi người thành đá đấy.’ Ừm, ta lấy làm tiếc vì khiến ngươi thất vọng, nhóc! Rằng chỉ duy nhất Medusa là chịu lời nguyền đó. là đứa ghê gớm nhất trong nhà. Nó có được mọi may mắn!”

      Stheno trông đầy tổn thương. “Mẹ chị là người ghê gớm nhất.”

      “Im miệng!” Euryale cắt ngang. “Còn về phần ngươi, Percy Jackson, đúng là ngươi có dấu ấn của Achilles. Điều đó khiến việc giết ngươi khó hơn chút. Nhưng đừng lo. Bọn ta tìm được cách thôi.”

      “Dấu ấn của cái gì?”

      “Achilles,” Stheno vui vẻ . “Ôi ta mới quyến rũ làm sao! Được nhúng vào sông Styx khi còn bé, ngươi biết đấy, vì thế ta bất khả xâm phạm, trừ điểm bé tẻo teo ở gót chân ta. Đó là những gì xảy ra với ngươi, nhóc . Ai đó ắt nhúng ngươi vào sông Styx và khiến ngươi trở nên mình đồng da sắt. Nhưng đừng lo lắng nhé. Lũ hùng bọn ngươi luôn có điểm yếu. Bọn ta chỉ việc tìm ra nó, và rồi bọn ta giết ngươi. Điều đó chẳng phải thú vị sao? Ăn miếng Xúc Xích Pho Mát nhé!

      Percy cố nghĩ. Cậu nhớ gì về chuyện được nhúng vào sông Styx. Thêm nữa, cậu cũng chẳng nhớ được nhiều lắm. Da cậu hề giống sắt, nhưng nó giải thích được việc cậu có thể chống chọi lâu như thế với những ả gorgon này.

      Có lẽ nếu cậu rơi xuống núi... liệu cậu có sống sót ? Cậu muốn liều mạng – khi chẳng có thứ gì để làm cú rơi chậm lại, hoặc cái xe trượt tuyết, hoặc...

      Cậu nhìn cái đĩa bạc lớn chứa các mẫu thử của Stheno.

      Ừm...

      xem xét lại sao?” Stheno hỏi. “Thông minh lắm, nhóc . Ta cho thêm ít máu gorgon vào trong những thứ này, vì thế cái chết của ngươi đến nhanh và đau đớn.”

      Cổ họng Percy như siết chặt lại. “Ngươi cho thêm máu mình vào món Xúc xích Pho Mát sao?”

      “Chỉ ít thôi.” Stheno mỉm cười. “ vết cắt cánh tay ta, nhưng ngươi tử tế khi tỏ ra quan tâm đến ta như thế. Máu từ phía bên phải bọn ta có thể chữa trị bất cứ loại bệnh tật nào, ngươi biết đấy, nhưng máu từ bên trái lại làm chết người...”

      “Bà chị ngu đần kia!” Euryale rít lên. “Chị được phép nó nghe điều đó! Nó ăn mẫu xúc xích đó nếu như chị cho nó biết chúng bị tẩm độc!”

      Stheno trông sửng sốt. “Nó ăn sao? Nhưng chị việc đó nhanh và đau đớn mà.”

      “Đừng bận tâm!” Những cái móng tay của Euryale biến thành những cái vuốt. “Chúng ta ra tay hăng vào – cứ việc chém cho đến khi chúng ta tìm thấy điểm yếu của nó. khi chúng ta đánh bại được Percy Jackson, chúng ta nổi tiếng hơn cả Medusa! Người bảo trợ thưởng lớn cho chúng ta đấy!”

      Percy nắm chặt lấy thanh kiếm. Cậu phải tính toán kỹ hành động của mình – vài giây hỗn loạn, chộp lấy cái đĩa bằng tay trái...

      Phải làm cho bọn chúng tiếp tục chuyện, cậu ngh

      “Trước khi các ngươi chém ta thành từng mảnh ,” cậu , “người bảo trợ mà các ngươi nhắc đến là ai?”

      Euryale cười khẩy. “Nữ thần Gaea, dĩ nhiên rồi! Người mang chúng ta quay trở lại từ cõi quên lãng! Ngươi chẳng sống được bao lâu để mà gặp được bà ấy đâu, nhưng các bạn ngươi ở bên dưới nhanh chóng đón nhận cơn thịnh nộ của bà ấy. Còn bây giờ, các đội quân dưới trướng bà ấy về phía nam. Vào ngày Lễ hội Cầu May, bà ấy tỉnh thức, và các á thần bị chém chết như... như...”

      “Như các mức giá giảm của chúng ta ở Chợ Giảm Giá!” Stheno gợi ý.

      “Gừ!” Euryale lao sầm sập về phía chị mình. Percy ra tay trước. Cậu chụp lấy cái đĩa của Stheno, hất đổ các miếng Xúc Xích Pho Mát thử bị tẩm độc và chém thanh Thủy Triều ngang qua hông Euryale, cắt ả ta ra thành hai.

      Cậu giơ cái đĩa lên cao, và Stheno nhìn thấy cái bóng gớm ghiếc của chính mình trong ấy.

      “Medusa!” ả hét lên.

      em Euryale của ả ta vỡ vụn thành tro bụi, nhưng bắt đầu tái tạo lại, như là người tuyết tan vậy.

      “Stheno, bà chị ngu ngốc kia!” ả ta ríu rít khi khuôn mặt mới tái tạo lại được nửa của ả trồi lên từ đống bụi. “Đó chỉ là bóng của chị mà thôi! Tóm nó ngay!”

      Percy đánh mạnh cái khay kim loại vào đỉnh đầu Stheno, và ả ta hoàn toàn bất tỉnh.

      Cậu đặt cái đĩa phía sau mông, thầm cầu nguyện với bất cứ vị thần La Mã nào đó trông coi các mánh lới trượt tuyết ngu ngốc và nhảy xuống khỏi sườn đồi.






      II. PERCY


      [​IMG]


      VIỆC LAO THẲNG XUỐNG DỐC với tốc độ năm mươi dặm giờ cái đĩa đựng đồ ăn – nếu bạn nhận ra đó là ý tưởng ngốc nghếch khi bạn lao xuống được nửa đường, cũng quá muộn rồi.

      Percy suýt đâm sầm vào cái cây, bay lướt qua tảng đá và quay vòng ba trăm sáu mươi độ khi cậu bắn thẳng về phía đường cao tốc. Cái khay đựng đồ ăn ngu ngốc này có khả năng bẻ lái.

      Cậu nghe tiếng chị em nhà gorgon kêu gào và thoáng nhìn thấy cái đầu rắn san hô của Euryale đỉnh đồi, nhưng cậu có nhiều thời gian lo nghĩ đến việc đó. Mái của khu căn hộ lờ mờ ra bên dưới cậu như mũi tàu chiến. Việc đâm đầu vào nhau diễn ra trong mười, chín, tám...

      Cậu cố xoay người sang hướng khác để tránh việc chân mình bị gãy khi va chạm. Cái đĩa đựng đồ ăn bay lướt qua mái ngói và lao thẳng vào giữa trung. Cái đĩa đường. Percy nẻo.

      Khi Percy ngã về phía đường cao tốc, viễn cảnh kinh dị xuất chớp nhoáng trong tâm trí cậu: cơ thể cậu đâm sầm vào kính chắn gió chiếc SUV, người làm khó chịu nào đó cố phủi cậu xuống khỏi tấm kính bằng cần gạt nước. thằng nhóc mười sáu tuổi ngu ngốc rơi từ trời xuống! Mình trễ giờ rồi!

      Kỳ diệu thay, cơn gió mạnh thổi cậu qua bên – vừa đủ để tránh khỏi đường cao tốc và đâm vào lùm cây bụi. Đấy phải là điểm tiếp đất mềm mại, nhưng dẫu sao còn tốt hơn nhiều so với nhựa đường.

      Percy rên rỉ. Cậu muốn nằm đó và ngất , nhưng cậu phải tiếp tục di chuyển.

      Cậu cố đứng dậy. Hai tay cậu đều trầy xước, nhưng hình như có cái xương nào bị gãy. Ba lô của cậu vẫn còn. Thanh kiếm bị thất lạc đâu đó đường trượt xuống dốc, nhưng Percy biết nó cuối cùng cũng xuất trong túi quần mình trong hình dáng cây bút bi. Đó là phần sức mạnh của nó.

      Cậu liếc nhìn lên đồi. Lũ gorgon khó mà bỏ qua, với mái tóc rắn đầy màu sắc và những chiếc áo vest màu xanh lá mạ của Chợ Giảm Giá. Chúng đường xuống đồi, chậm hơn Percy nhưng kiểm soát tốt hơn. Những đôi chân gà ắt là giúp ích nhiều trong việc leo trèo của chúng. Percy ước chừng cậu có khoảng năm phút trước khi chúng tóm được cậu.

      Kế bên cậu, hàng rào mắt cáo cao ngăn cách đường cao tốc với khu vực dân cư có đường sá quanh co, những ngôi nhà ấm cúng và những rặng bạch đàn cao vút. Hàng rào tồn tại ở đó chắc là để giữ cho con người vọt lên đường cao tốc và làm những điều ngu ngốc – chẳng hạn như lao vào làn xe cao tốc khay đựng đồ ăn – nhưng mắt cáo có rất nhiều lỗ lớn. Percy có thể dễ dàng chui qua đó vào khu dân cư. Có thể cậu tìm được chiếc ô-tô và lái về hướng đại dương ở phía tây. Cậu thích việc ăn cắp xe, nhưng trong vài tuần qua, trong những tình huống sống còn, cậu “mượn” vài thứ, trong đó có cả chiếc xe tuần tra của cảnh sát. Cậu cũng có ý trả lại tất cả, nhưng chúng dường như chưa bao giờ tồn tại được lâu.

      Cậu liếc nhìn về phía đông. Đúng y những gì cậu đoán, con đường cao tốc dốc dài chín mươi mốt mét cắt xuyên qua chân vách đá. Hai lối vào đường hầm, mỗi cái dành cho hướng lưu thông, nhìn chằm chằm xuống cậu như hai hốc mắt của cái đầu lâu khổng lồ. Ở chính giữa, nơi là cái mũi, bức tường xi-măng nhô ra từ sườn đồi, với cánh cửa bằng kim loại giống hệt lối vào của boong-ke.

      Đó có thể là đường hầm bảo trì. Chắc hẳn những người phàm nghĩ vậy, nếu họ có chú ý chút nào đó đến cánh cửa. Nhưng họ thể nhìn xuyên qua Màn Sương Mù. Percy biết về cánh cửa đó hơn họ nhiều.

      Hai đứa trẻ mặc áo giáp đứng canh ở hai bên lối vào. Trang phục của chúng là kiểu phối đồ kỳ lạ giữa những chiếc mũ giáp La Mã được tô điểm bằng lông vũ, giáp che ngực, bao kiếm, quần jeans, áo phông màu tía và giày thể thao màu trắng. Người canh giữ ở mé bên phải có vẻ là , mặc dầu khó mà nhận biết chắc chắn với bộ áo giáp như thế. Người ở bên trái trông chắc nịch, mang cung và ống tên ở sau lưng. Cả hai bọn họ đều cầm gậy gỗ dài có mũi bịt sắt nhọn, như những cây lao kiểu xưa.

      Radar bên trong cơ thể Percy kêu ping ping như điên. Sau quá nhiều ngày tồi tệ, cuối cùng cậu cũng đến được đích. Các bản năng mách bảo với cậu rằng nếu cậu có thể vào bên trong cánh cửa đó, cậu có thể tìm thấy nơi an toàn đầu tiên kể từ khi những con sói đưa cậu về phía nam.

      Vậy sao cậu lại cảm thấy sợ hãi đến thế?

      Xa đồi, hai chị em nhà gorgon trườn qua mái khu căn hộ phức hợp. Chỉ còn ba phút nữa – hoặc có thể ít hơn.

      phần trong cậu muốn chạy đến cánh cửa ở đồi. Cậu chỉ cần vượt qua dải phân cách của đường cao tốc, rồi sau đó chạy hết tốc lực trong quãng đường ngắn. Cậu có thể thực điều đó trước khi hai ả gorgon tóm được cậu.

      Phần còn lại trong cậu muốn theo hướng tây về phía đại dương. Đó là nơi cậu được an toàn nhất. Đồng thời là nơi sức mạnh của cậu phát huy mạnh mẽ nhất. Hai đứa trẻ gác cửa người La Mã kia khiến cậu thoải mái. giọng bên trong cậu vang lên: Đây phải là lãnh thổ của tôi. Nơi này rất nguy hiểm.

      “Ngươi đúng, dĩ nhiên là thế rồi,” giọng vang lên kế bên cậu.

      Percy nhảy dựng lên. Lúc đầu cậu nghĩ Beano lại ú òa mình lần nữa, nhưng bà lão ngồi trong bụi cây thậm chí còn ghê sợ hơn cả ả gorgon. Bà ta trông giống người híp-pi bị đá ra đường chắc chừng được bốn mươi năm rồi. Và kể từ đó, đây là nơi bà ta thu lượm rác cùng giẻ rách. Bà ta mặc chiếc áo đầm được làm từ loại vải nhuộm màu loang lổ, cái mền rách te tua và cái túi tạp hóa bằng nhựa. Mái tóc nâu xoăn bù xù của bà nhuốm màu hoa râm như bọt của bia xá xị, được cột ra sau bằng dây buộc đầu có biểu tượng hòa bình. Mụn cóc và nốt ruồi phủ đầy mặt bà ta. Khi mỉm cười, miệng bà ta chỉ lộ ra đúng ba cái răng.

      “Đó chẳng phải là đường hầm bảo trì đâu,” bà ta hé lộ. “Mà là lối vào khu trại.”

      cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Percy. Trại. Đúng thế, cậu đến từ đó. cái trại. Có lẽ đây là nhà cậu. biết chừng Annabeth ở đâu đó trong trại.

      Nhưng có điều gì đó đúng.

      Mấy ả gorgon vẫn còn mái khu căn hộ. Rồi Stheno kêu rít lên vì vui sướng và chỉ tay về phía Percy.

      Bà lão híp-pi nhướn mày. “ còn nhiều thời gian, nhóc. Cậu cần phải đưa ra lựa chọn của mình.”

      “Bà là ai?” Percy hỏi, mặc dầu cậu chắc mình muốn biết điều đó. Điều cuối cùng cậu cần là người phàmô hại đột nhiên biến thành con quái vật.

      “Ồ, ngươi có thể gọi ta là June.” Đôi mắt bà lão đó sáng lên như thể bà ta vừa mới kể chuyện cười hay ho nào đó. “Loài người có tháng Sáu, chẳng phải sao? Họ đặt tên tháng theo tên của ta!”

      “Được rồi... Nghe này, tôi phải thôi. Hai ả gorgon sắp đuổi đến. Tôi muốn chúng làm hại bà.”

      Bà June siết chặt hai bàn tay phía trái tim mình. “Cậu mới dễ thương làm sao! Nhưng đó là phần lựa chọn của cậu!”

      “Lựa chọn của tôi...” Percy bồn chồn liếc nhìn về phía ngọn đồi. Hai ả gorgon cởi bỏ những chiếc áo vest màu xanh lá mạ ra. Sau lưng mỗi ả mọc ra đôi cánh – những đôi cánh dơi , sáng lấp lánh như được làm từ đồng thau.

      Chúng có cánh từ khi nào nhỉ? Đó có thể chỉ là vật trang trí. Có thể hai đôi cánh quá để mang hai ả gorgon kia bay vào trung. Rồi hai chị em nhảy khỏi mái nhà của khu căn hộ và bay về phía cậu.

      Tuyệt. tuyệt.

      “Đúng, lựa chọn,” bà June , như thể bà ta chẳng lấy gì làm vội vã vậy. “Cậu có thể để ta ở lại đây, phó mặc ta cho lũ gorgon kia rồi về phía đại dương. Cậu an toàn đến được đó, ta bảo đảm đấy. Lũ gorgon kia khá là vui vẻ tấn công ta và thả cậu . Dưới biển chẳng có con quái vật nào làm phiền cậu. Cậu có thể bắt đầu cuộc sống mới, sống cho đến khi già , thoát khỏi vô số nỗi đau và bất hạnh sắp xảy ra trong tương lai của cậu.”

      Percy khá chắc rằng mình thích lựa chọn thứ hai. “Hoặc?”

      “Hoặc cậu có thể làm việc tốt cho bà già,” bà ta . “Hãy mang theo ta về phía trại với cậu.”

      “Mang theo bà?” Percy hy vọng bà ta chỉ đùa. Nhưng rồi bà June kéo phần váy của mình lên, để lộ đôi chân sưng đỏ.

      “Ta thể tự mình đến đó,” bà ta . “Mang ta đến trại – băng qua đường cao tốc, xuyên qua đường hầm, vượt qua con

      Percy biết bà ta muốn nhắc đến con sông nào, nhưng việc này nghe chẳng dễ dàng gì cho lắm. Bà June trông khá nặng.

      Lũ gorgon giờ chỉ còn cách cậu có bốn mươi lăm mét – chúng chao liệng về phía cậu nhàn nhã như thể chúng biết được rằng cuộc săn sắp kết thúc.

      Percy nhìn bà lão trước mặt mình. “Và tôi mang bà đến trại đó vì...?”

      “Vì điều đó biểu cho lòng tốt!” bà ta . “Và nếu cậu làm thế, các vị thần chết, thế giới mà chúng ta biết diệt vong, và mọi người trong cuộc sống trước đây của cậu mất mạng. Dĩ nhiên, cậu nhớ họ, vì thế ta cho rằng điều đó chẳng có vấn đề gì. Cậu an toàn ở bên dưới đáy biển...”

      Percy nuốt xuống. Đám gorgon cười đinh tai nhức óc khi chúng bay vút lên, chuẩn bị cho đòn kết liễu.

      “Nếu tôi đến trại,” cậu , “liệu tôi có lại ký ức của mình ?”

      “Vào thời điểm thích hợp,” bà June . “Nhưng ta cảnh báo cậu, cậu phải hy sinh khá nhiều đấy! Cậu mất dấu ấn của Achilles. Cậu cảm nhận được đau đớn, khổ sở và mất tất cả những gì cậu từng biết. Nhưng cậu có thể có được cơ hội cứu sống những người bạn cũ và gia đình cậu, giành lại được cuộc sống trước đây của mình.”

      Đám gorgon bay thành vòng tròn ngay phía đầu cậu. Chắc là chúng săm soi kỹ bà lão này, cố đoán người chơi mới là ai trước khi chúng tấn công.

      “Thế còn những người gác cửa sao?” Percy hỏi.

      Bà June mỉm cười. “Ồ, chúng để cậu vào. Cậu có thể tin tưởng hai đứa bé đó. Vậy, cậu gì đây? Cậu giúp bà già yếu ớt này chứ?”

      Percy thấy nghi ngờ về việc bà June là bà lão yếu ớt. Trong trường hợp xấu nhất, đây cái bẫy. Còn nếu may mắn kiểu kiểm tra nào đó.

      Percy ghét các bài kiểm tra. Kể từ khi mất ký ức, toàn bộc cuộc đời cậu l bài điền vào chỗ trống lớn. Cậu là_______, đến từ________. Cậu cảm giác như_____, và nếu bị những con quái tóm được, cậu _______.

      Rồi cậu nghĩ về Annabeth, phần duy nhất trong cuộc sống trước kia mà cậu khá chắc chắn. Cậu phải tìm được .

      “Tôi mang bà đến trại.” Cậu bế bổng bà ta lên.

      Bà ta hơn cậu tưởng. Percy cố lờ hơi thở hôi thối và đôi tay chai sạn bám vào cổ mình. Cậu lao qua làn đường thứ nhất. người lái xe bấm còi. Những người khác hét điều gì đó, tiếng hét tan biến vào trong làn gió. Phần lớn mọi người đều bẻ lái và trông phát cáu, như thể họ phải đối phó với khá nhiều thanh thiếu niên lập dị mang người phụ nữ híp-pi băng qua đoạn đường cao tốc này ở Berkeley.

      cái bóng bao trùm khắp người cậu. Stheno gọi với xuống cách vui sướng. “Thằng nhóc thông minh! tìm thấy và mang theo nữ thần sao?”

      nữ thần?

      Bà June cười khúc khích với vẻ thích thú, lầm bầm, “Ối!” khi chiếc xe suýt đâm sầm vào họ.

      Ở đâu đó phía bên tay trái cậu, Euryale hét lớn, “Tóm lấy chúng! Hai phần thưởng tốt hơn !”

      Percy lao nhanh qua các làn đường còn lại. Bằng cách nào đó cậu đến được dải phân cách mà vẫn còn sống. Cậu nhìn thấy lũ gorgon sà xuống, xe cộ chệch hướng khi những con quái bay qua phía chúng. Cậu tự hỏi những người phàm nhìn thấy gì qua Màn Sương Mù – những con bồ nông khổng lồ ư? Hay những người chơi dù lượn thi tài? Con sói Lupa từng với cậu rằng tâm trí của con người có thể tin vào bất cứ điều gì – ngoại trừ .

      Percy chạy về phía cánh cửa sườn đồi. Theo từng bước chân, bà June dần trở nên nặng hơn. Tim Percy đập thình thịch. Các xương sườn của cậu đau nhói.

      trong hai người canh gác hét lớn. Là cậu nhóc cầm cung lắp mũi tên vào. Percy gào lên, “Đợi !”

      Nhưng cậu bé đó nhắm vào cậu. Mũi tên bay qua đầu Percy. ả gorgon kêu the thé lên vì đau đớn. Người canh cửa thứ hai lăm lăm ngọn giáo sẵn sàng chiến đấu, vẫy tay điên cuồng về phía Percy nhằm thúc giục cậu nhanh chân lên.

      Cậu chỉ cách cánh cửa mười lăm mét. Chín mét.

      “Tóm được các ngươi rồi!” Euryale rít lên. Percy quay người lại khi mũi tên cắm phập vào trán ả ta. Euryale bay nhào vào làn đường cao tốc. chiếc xe tải đâm sầm vào ả ta và đẩy ả ta lùi lại khoảng chín mươi mốt mét, nhưng ả ta chỉ việc leo lên phía ca-bin, giật mũi tên ra khỏi đầu và bay trở lại vào trung.

      Percy đến được chỗ cánh cửa. “Cám ơn,” cậu với những người gác cổng. “Cú bắn đẹp đấy.”

      “Cú đó đáng lý phải giết được ả ta chứ!” chàng cung thủ phản đối.

      “Chào mừng đến với thế giới của tôi,” Percy lầm bầm.

      Frank,” . “Chúng ta phải đưa họ vào bên trong, nhanh nào! Chúng là lũ gorgon.”

      “Gorgon?” Giọng của cậu bé cung thủ the thé. khó để miêu tả nhiều về cậu ta bên dưới cái mũ giáp, nhưng cậu ta trông chắc nịch hệt tay đô vật, có lẽ là mười bốn hay mười lăm tuổi gì đấy. “Liệu cánh cửa này có thể cầm chân chúng ?”

      Nằm trong hai cánh tay của Percy, bà June bất ngờ cất tiếng. “ được đâu. về phía trước, Percy Jackson! Xuyên qua đường hầm, vượt qua con sông!”

      “Percy Jackson?” giữ cửa hầm có nước da ngăm đen, mái tóc xoăn lấp ló bên dưới chiếc mũ giáp. trông tuổi hơn Frank – có thể là khoảng mười ba tuổi. Bao kiếm của dài đến gần mắt cá chân. Dù vậy, cung cách chuyện nghe như thể chỉ huy. “Được rồi, ràng á thần. Nhưng bà lão này là...?” liếc nhìn bà June. “Quên . Cứ vào trong cái . Em giữ chân chúng.”

      “Hazel,” cậu nhóc . “Đừng có điên như thế.”

      !” bé cương quyết.

      Frank chửi rủa bằng ngôn ngữ nào đó – có phải là tiếng Latinh nhỉ? – và mở cánh cửai thôi!”

      Percy theo, bước chân loạng choạng với sức nặng của bà lão, người chắc chắn mỗi lúc trở nên nặng hơn. Cậu biết làm thế nào mà bé tên Hazel đó có thể tự mình cầm chân được hai ả gorgon, nhưng cậu quá mệt mỏi để tranh cãi thêm nữa.

      Đường hầm cắt xuyên qua khối đá rắn, có chiều rộng và chiều cao của hành lang trường học. Lúc đầu, nó trông giống đường hầm bảo trì điển hình với đường dây điện, biển cảnh báo và hộp cầu chì các bức tường, những cái bóng đèn trong các lồng kim loại treo dọc trần đường hầm. Khi họ chạy sâu hơn vào bên trong sườn đồi, nền đường hầm bằng xi-măng biến thành các miếng đá lát ghép. Các bóng đèn được thay bằng những ngọn đuốc sậy, cháy nhưng bốc khói. Cách đó vài trăm mét đằng trước, Percy nhìn thấy ô vuông ánh sáng.

      Bà lão mà cậu mang theo giờ còn nặng hơn đống túi cát. Hai cánh tay Percy run rẩy vì quá sức. Bà June lầm bầm bài hát bằng tiếng Latinh, nghe như bài hát ru, điều đó chẳng giúp gì cho Percy trong việc tập trung.

      Phía sau họ, giọng của hai ả gorgon vang vọng trong đường hầm. Hazel hét lớn. Percy muốn được ném phịch bà June xuống và quay lại giúp đỡ, nhưng rồi toàn bộ đường hầm rung chuyển với tiếng đá rơi ầm ầm. Rồi tiếng quác quác vang lên, giống hệt như tiếng kêu của lũ gorgon khi Percy thả thùng banh bô-linh vào chúng lúc ở Napa. Cậu ngoái đầu nhìn lại. Phía tây của đường hầm giờ phủ đầy bụi.

      “Chúng ta có nên quay trở lại xem Hazel ?” cậu hỏi.

      ấy ổn thôi – tớ hy vọng thế,” Frank . “ ấy rất giỏi với những việc có liên quan đến dưới mặt đất. Cứ tiếp tục nào! Chúng ta cũng gần đến nơi rồi.”

      “Gần đến đâu cơ?”

      Bà June cười khúc khích. “Mọi con đường đều dẫn đến đó, nhóc con. Cậu nên biết điều đó.”

      “Nhà giam sao?” Percy hỏi.

      “Rome, nhóc con,” bà lão . “Rome.”

      Percy chắc mình có nghe đúng những gì bà ta . Đúng là ký ức còn nữa. Cậu cảm thấy đầu óc mình có gì đó ổn kể từ khi cậu tỉnh dậy ở Nhà Sói. Nhưng cậu khá chắc rằng Rome ở California.

      Họ vẫn tiếp tục chạy về phía trước. Ánh sáng ở phía cuối đường hầm ngày càng sáng hơn, và cuối cùng họ lao vào trong ánh mặt trời chiếu rọi.

      Percy đứng khựng lại. Trải dài dưới chân cậu là thung lũng hình cái bát rộng vài dặm. Phía đáy lòng chảo lổm nhổm những ngọn đồi hơn, các đồng bằng vàng rực và các dải rừng. con sông trong vắt uốn lượn quanh co bắt nguồn từ cái hồ ở chính giữa và bao quanh vành đai, trông như chữ G hoa.

      Các đặc điểm địa lý cho thấy đây có thể là địa điểm bất kỳ ở phía bắc California – nơi sinh trưởng của cây sồi và cây bạch đàn, những ngọn đồi màu vàng và bầu trời xanh ngắt. Ngọn núi to nằm sâu trong đất liền đó – nó được gọi là, Núi Diablo, phải nhỉ? – vươn lên cao ở phía xa kia, đúng ngay nơi nó nên tồn tại.

      Nhưng Percy có cảm giác như mình sắp bước vào thế giới bí . Ở ngay giữa trung tâm thung lũng, nép mình kế bên hồ là thành phố với các tòa nhà được xây bằng đá hoa cương trắng và lợp ngói màu đỏ. số có mái vòm và mái cổng hình trụ, giống hệt các di tích quốc gia. Những ngôi nhà khác lại trông giống các cung điện, với cửa ra vào mạ vàng và khuôn viên vườn tược rộng lớn. Cậu có thể nhìn thấy quảng trường lộ thiên với các cây cột tưởng niệm, đài phun nước và các bức tượng. Đấu trường La Mã cao năm tầng tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, kế đó là đấu trường hình ô-van dài trông giống trường đua ngựa.

      Ở phía bên kia hồ về hướng nam, ngọn đồi khác được điểm xuyết bằng những công trình thậm chí còn ấn tượng hơn – các đền thờ, Percy đoán thế. Vài cây cầu đá bắc ngang qua con sông khi nó lượn quanh cả thung lũng. Ở phía bắc, dải dài các vòm cầu xây bằng gạch kéo dài từ phía các ngọn đồi hướng vào thành phố. Percy cứ ngỡ nó là tuyến đường sắt cao. Rồi cậu nhận ra đó ắt hẳn là cầu dẫn nước[2].

      Phần khác lạ nhất trong thung lũng nằm ngay dưới chân cậu. Cách đấy khoảng trăm tám mươi hai mét, chỉ cần vượt qua sông là đến được doanh trại quân đội. Nơi đó rộng khoảng bốn trăm lẻ hai mét vuông, có các bức tường thành bằng đất mọc lên ở cả bốn phía với các thanh rào nhọn bên . Bên ngoài tường thành là đường hào cạn rải chông nhọn hoắt. Các chòi canh gỗ nhô lên ở mỗi g được canh gác bởi lính gác trang bị nỏ có giá ngoại cỡ. Những lá cờ màu tía bay phấp phới phía các ngọn tháp. cổng ra vào rộng rãi để ngỏ ở phía bên kia của trại, dẫn thẳng đến thành phố. cánh cửa hé mở nằm kế bên bờ sông. Bên trong, pháo đài tấp nập các hoạt động: hàng tá những đứa trẻ hối hả ra vào các doanh trại, mang theo đủ loại vũ khí và mặc áo giáp sáng loáng. Percy nghe thấy tiếng búa gõ lanh canh từ xưởng rèn và mùi thịt nướng thơm nức mũi.

      Nơi này có vẻ vô cùng quen thuộc, nhưng có gì đó đúng.

      “Trại Jupiter,” Frank . “Chúng ta an toàn khi...”

      Tiếng bước chân vang vọng trong đường hầm sau lưng họ. Hazel lao vọt ra trong luồng sáng. Cả người bé phủ đầy bụi đá và hơi thở nặng nhọc. bị mất cái mũ giáp, vì thế mái tóc nâu xoăn tít xõa ra ngang hai bờ vai . Phía trước áo giáp có các vết chém dài do móng vuốt của ả gorgon gây ra. trong hai con quái dán nhãn GIẢM 50% lên người .

      “Em làm chậm chân bọn nó lại,” . “Nhưng chúng đến đây bất cứ lúc nào.”

      Frank nguyền rủa. “Chúng ta phải vượt sông.”

      Bà June siết cổ Percy chặt hơn. “Ồ, đúng thế, làm ơn . Ta thể để cho áo đầm của ta bị ướt được.”

      Percy chỉ im lặng. Nếu quý bà đây là nữ thần, bà ta ắt hẳn là nữ thần của những người híp-pi nặng mùi, thô lỗ, vô dụng. Nhưng cậu đến tận đây rồi. Tốt hơn là cậu vẫn nên mang bà ta theo cùng.

      Điều đó biểu cho lòng tốt, bà ta . Và nếu cậu làm thế, các vị thần chết, thế giới mà chúng ta biết diệt vong và mọi người trong cuộc sống trước đây của cậu mất mạng.

      Nếu đây là bài kiểm tra, cậu thể có được điểm F.

      Khi chạy về phía con sông, cậu suýt trượt ngã vài lần. Frank và Hazel giúp cậu đứng vững.

      Họ đến được bờ sông, và Percy ngừng lại để thở. Dòng chảy khá xiết, nhưng mực nước có vẻ sâu lắm. Chỉ quã ngắn nữa là đến được hai cánh cửa của pháo đài ở bờ đối diện.

      , Hazel.” Frank lắp cùng lúc đến hai mũi tên. “Hãy hộ tống Percy để lính gác bắn cậu ấy. Giờ đến lượt chặn đám người xấu lại.”

      Hazel gật đầu và lội xuống nước.

      Percy chuẩn bị theo, nhưng có điều gì đó khiến cậu ngần ngừ. Thường cậu rất thích nước, nhưng con sông này dường như... có uy lực ghê gớm và hoàn toàn chẳng thân thiện chút nào.

      “Tiểu Tiber,” giọng bà June đầy thông cảm. “Mang theo sức mạnh từ con sông Tiber nguyên bản, con sông của đế chế. Đây là cơ hội cuối cùng để cậu rút lui đấy nhóc. Dấu ấn của Achilles là lời chúc phúc của Hy Lạp. Cậu thể giữ lại nó nếu cậu vào lãnh thổ La Mã. Dòng sông Tiber quét sạch nó .”

      Percy quá mệt mỏi để thông suốt tất cả mọi chuyện, nhưng cậu hiểu được điểm cốt yếu. “Nếu vượt qua con sông, tôi còn mình đồng da sắt nữa sao?”

      Bà June mỉm cười. “Vậy cậu quyết định thế nào đây? An toàn, hoặc tương lai đầy đau đớn và có khả năng thành công?”

      Phía sau cậu, lũ gorgon rít lên khi bay ra từ đường hầm. Frank bắn tên.

      Từ giữa dòng nước, Hazel hét lớn, “ thôi, Percy!”

      Tiếng tù và vang lên phía các tháp canh. Lính gác hét lớn và xoay nỏ về phía những ả gorgon.

      Annabeth, Percy nhớ đến , sau đó bước xuống sông. Làn nước lạnh như băng và chảy xiết hơn cậu tưởng, nhưng điều đó khiến cậu phiền lòng. Luồng sức mạnh mới trào dâng khắp các cơ bắp cậu. Các giác quan trong cậu râm ran như thể cậu vừa mới tiêm cafein vào cơ thể. Cậu đến được bờ bên kia và đặt bà lão xuống khi các cánh cửa trại mở ra. Hàng tá các đứa trẻ mặc áo giáp ùa ra.

      Hazel xoay người lại với nụ cười nhõm. Rồi nhìn qua vai Percy và nét mặt trở nên kinh hoàng. “ Frank!”

      Frank mới lội ra giữa dòng những ả gorgon t được cậu ấy. Chúng từ trời lao xuống và mỗi ả bên hai cánh tay cậu ấy. Frank hét lên đau đớn khi bị móng vuốt của chúng đâm vào da thịt.

      Các lính canh hét lên, nhưng Percy biết họ tài nào bắn trúng chúng. Frank chết mất thôi. Những đứa trẻ khác rút kiếm ra và sẵn sàng lao xuống nước, nhưng có thể quá trễ.

      Chỉ có cách duy nhất.

      Percy duỗi hai tay ra. cảm giác lôi kéo mạnh mẽ tràn đầy trong bụng, và dòng Tiber vâng theo ý cậu. Nước sông dâng lên. Các xoáy nước hình thành ở hai bên người Frank. Những bàn tay nước khổng lồ từ dòng chảy nhú ra, sao chép các động tác của Percy. Các bàn tay đó tóm lấy hai ả gorgon, giờ thả rơi Frank vì ngạc nhiên, sau đó nhấc hai con quái kêu quác quác lên trong hai gọng kìm bằng nước.

      Percy nghe thấy những đứa trẻ khác thét lên và lùi ra xa, nhưng cậu vẫn đứng yên. Cậu làm động tác đập vỡ bằng nắm tay mình, và những bàn tay nước khổng lồ đó đập mạnh hai ả gorgon vào trong dòng Tiber. Đám quái rơi xuống tận đáy con sông và biến thành tro bụi. Những đám bụi phát sáng lấp lánh, linh hồn của hai ả gorgon, cố tái tạo lại, nhưng dòng sông tách chúng ra như cái máy xay. Chẳng mấy chốc, mọi dấu vết của chị em nhà gorgon đều bị cuốn trôi . Các xoáy nước biến mất, và dòng chảy trở lại như cũ.

      Percy đứng bờ sông. Áo quần và da thịt cậu bốc hơi nghi ngút như thể nước của con sông Tiber vừa gột rửa cậu bằng acid vậy. Cậu cảm thấy mình còn lớp da sắt nữa, đau đớn... yếu ớt.

      Ở giữa dòng Tiber, Frank loạng choạng, trông choáng váng nhưng hoàn toàn ổn. Hazel lội ra và giúp cậu ấy lên bờ. Chỉ đến lúc đó Percy mới nhận ra những đứa trẻ khác đều im thin thít, có lấy tiếng động nào.

      Mọi người đều nhìn chằm chằm vào cậu. Chỉ có bà lão June là có vẻ chẳng bối rối chút nào.

      “Chà, chuyến thú vị,” bà ta . “Cám ơn cậu, Percy Jackson, vì mang ta đến Trại Jupiter.”

      trong số các cất lên giọng nghèn nghẹt. “Percy... Jackson?”

      Nghe như thể ta biết cậu. Percy nhìn kỹ ta, hy vọng nhận ra gương m quen thuộc nào đó.

      ta ắt hẳn là người đứng đầu. ta khoác chiếc áo choàng vương giả màu tía bên áo giáp. Phần ngực được trang trí huy hiệu. ta khoảng bằng tuổi Percy, với đôi mắt đen sắc bén và mái tóc đen dài thượt. Percy nhận ra ta, nhưng chăm chú nhìn cậu như thể ta từng gặp qua cậu trong những cơn ác mộng.

      Bà June thích thú cười lớn. “Ồ, đúng thế. Các ngươi rồi vui vẻ với nhau!”

      Rồi, như thể ngày hôm nay vẫn còn chưa đủ kỳ lạ, bà lão đó bắt đầu phát sáng và biến đổi. Bà ta lớn dần lên cho đến khi trở thành nữ thần cao hai mét tỏa sáng rực rỡ trong chiếc áo đầm màu xanh dương, với cái áo choàng trông giống da dê phủ lên hai vai. Khuôn mặt bà ta lạnh lùng và trang nghiêm. Bà ta cầm trong tay quyền trượng có đỉnh là bông hoa sen.

      Nếu việc đó khiến cho các trại viên trông kinh ngạc hơn, đúng là thế. mặc áo choàng tía quỳ gối. Những người khác cũng làm theo. đứa trẻ quỳ xuống vội vàng đến nỗi suýt nữa xiên chính mình qua cây kiếm của cậu ta.

      Hazel là người đầu tiên . “Nữ thần Juno.”

      và Frank cùng quỳ xuống, để lại Percy là người duy nhất còn đứng. Cậu biết đáng lý ra cậu cũng nên quỳ, nhưng sau khi ôm bà lão đó quãng khá xa, cậu thấy mình nên tỏ ra tôn kính bà ta quá nhiều như thế.

      “Nữ thần Juno, hử?” cậu . “Nếu tôi vượt qua bài kiểm tra của bà, liệu tôi có thể có lại ký ức và cuộc sống của mình ?”

      Nữ thần mỉm cười. “ sớm thôi, Percy Jackson, nếu ngươi thành công ở trại này. Hôm nay ngươi làm rất tốt, đó là khởi đầu tốt. Có lẽ ngươi vẫn còn hy vọng.”

      Bà ta quay sang những đứa trẻ khác. “Hỡi những người con La Mã, ta giới thiệu với các ngươi, con trai của thần Neptune. Cậu ta chìm sâu vào giấc ngủ trong nhiều tháng qua, nhưng giờ thức tỉnh. Vận mệnh của cậu ta nằm trong tay các ngươi. Lễ hội Cầu May sắp diễn ra, và Tử Thần phải được giải thoát nếu các ngươi muốn có bất cứ hy vọng nào trong trận chiến. Đừng làm ta thất vọng!”

      Nữ thần Juno tỏa sáng lung linh và Percy nhìn Hazel và Frank nhằm tìm kiếm lời giải thích nào đó, nhưng dường như họ cũng bối rối kém gì cậu. Frank giữ thứ gì đó mà lúc trước Percy chú ý đến – hai bình sứ được chặn bằng nút bần, như thể là chất lỏng, mỗi tay mỗi bình. Percy chúng ở đâu ra, nhưng cậu thấy Frank thả chúng vào trong túi quần. Frank nhìn cậu như muốn : Chúng ta chuyện về nó sau.

      khoác áo choàng tía bước lên trước. ta chăm chú nhìn Percy, và Percy thể xua cái cảm giác rằng ta muốn rút dao găm ra mà đâm cậu cho rồi.

      “Vậy là,” ta lạnh lùng , “ người con của thần Neptune đến chỗ chúng ta cùng với lời chúc phúc của nữ thần Juno.”

      “Nghe này,” cậu , “ký ức của tôi có hơi mờ nhạt. Ừm, ra biến mất. Tôi có quen ?”

      ngần ngừ. “Tôi là Reyna, pháp quan của Quân đoàn Mười hai. Và... , tôi quen cậu.”

      Câu sau ràng là lời dối. Percy có thể nhận ra điều đó từ ánh mắt của ta. Nhưng đồng thời cậu cũng hiểu được rằng nếu mình tranh cãi với ta ngay tại đây, trước mặt binh lính của ta, ta đánh giá cao hành động đó.

      “Hazel này,” Reyna , “đưa cậu ta vào trong. Chị muốn thẩm vấn cậu ta ở bộ chỉ huy. Rồi chúng ta đưa cậu ta đến gặp Octavian. Chúng ta phải xác nhận các điềm báo trước khi quyết định phải làm gì với cậu ta.”

      “Ý là gì,” Percy hỏi, “khi ‘quyết định phải làm gì’ với tôi?”

      Reyna nắm chặt lấy con dao trong tay. Chắc chắn ta quen với việc mệnh lệnh của mình bị bàn cãi. “Trước khi chấp nhận bất cứ người nào vào trại, chúng tôi phải thẩm vấn họ và xem xét các điềm báo. Nữ thần Juno vừa vận mệnh của cậu nằm trong tay chúng tôi. Chúng tôi phải biết liệu nữ thần mang cậu đến cho chúng tôi với tư cách là thành viên mới...”

      Reyna nhìn Percy chòng chọc như thể ta thấy điều đó đáng ngờ vậy.

      “Hay,” giọng ta đầy hy vọng, “bà ấy mang đến cho chúng tôi kẻ thù để tiêu diệt.”

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      III. PERCY





      PERCY SỢ MA, điều đó may mắn. nửa số người trong trại đều là người khuất.

      Các chiến binh mặc áo màu tía mờ mờ đứng bên ngoài kho vũ khí đánh bóng những thanh kiếm vô hình. Những người khác lại tụ tập phía trước các doanh trại. cậu bé ma đuổi theo con chó ma nơi cuối đường. Và tại chuồng ngựa, chàng to lớn phát ra ánh sáng đỏ với cái đầu sói canh giữ đàn... Đó có phải là những con kỳ lân nhỉ?

      Các trại viên chẳng để tâm nhiều đến mấy con ma, nhưng khi Percy ngang qua, với Reyna dẫn đầu và Frank cùng Hazel hai bên, mọi hồn ma đều ngừng việc họ làm và nhìn chằm chằm vào Percy. vài người trông có vẻ giận dữ. cậu bé ma còn rít lên từ gì đó nghe như “Greggus!” và trở nên vô hình.

      Percy ước gì mình cũng có thể biến thành vô hình như thế. Sau vài tuần làm bạn với chính mình, tất cả chú ý này khiến cậu cảm thấy ngột ngạt. Cậu vào giữa Hazel và Frank, cố lộ mình ra.

      nhìn thấy gì thế này?” cậu hỏi. “Hay đó có phải là...”

      “Các hồn ma?” Hazel quay lại. bé có đôi mắt sáng lấp lánh như vàng mười bốn ca-ra. “Họ là các thần Lar. Các vị thần giữ nhà.”

      “Các vị thần giữ nhà,” Percy . “Giống như... hơn các vị thần , nhưng lại lớn hơn các vị thần căn hộ sao?”

      “Họ là các hồn ma tổ tiên,” Frank giải thích. Cậu ấy cởi mũ giáp ra, để lộ khuôn mặt trẻ thơ chẳng ăn nhập gì với mái tóc húi cua hay cơ thể vạm vỡ to lớn. Cậu ấy trông giống đứa bé mới biết uống steriod[3] và gia nhập Hải quân.

      “Các thần L tương tự như vật đem lại phước lành,” cậu ấy tiếp. “Phần lớn họ đều vô hại, nhưng tớ chưa bao giờ nhìn thấy họ kích động đến thế.”

      “Họ cứ nhìn tớ chớp mắt,” Percy . “Con ma đó gọi tớ là Greggus. Tên tớ phải là Greg.”

      Graecus,” Hazel chỉnh lại. “Khi ở đây được thời gian, bắt đầu hiểu tiếng Latinh. Các á thần có khả năng bẩm sinh về điều đó. Graecus có nghĩa là người Hy Lạp.”

      “Điều đó tốt sao?” Percy hỏi.

      Frank hắng giọng. “Có thể . Cậu có kiểu nước da đó, mái tóc đen và mọi thứ. Có lẽ họ nghĩ cậu là người Hy Lạp. Gia đình cậu ở đó sao?”

      biết. Như tớ , ký ức của tớ biến mất.”

      “Hoặc có lẽ...” Frank ngần ngừ.

      “Là gì?” Percy hỏi.

      “Chắc chẳng có gì đâu,” Frank . “Người La Mã và người Hy Lạp có kình địch từ rất lâu rồi. Đôi khi người La Mã dùng từ graecus như lời lăng mạ đối với người nào đó ở ngoài trại – kẻ thù. Tớ lo lắng điều đó lắm đâu.”

      Giọng cậu ấy khá lo lắng có.

      Họ dừng lại ở giữa trại, nơi có hai con đường lát đá rộng giao nhau thành hình chữ T.

      Biển tên đường của con đường hướng ra cổng chính đề là ĐƯỜNG CHÍNH. Con đường còn lại cắt ngang giữa trại, được viết là ĐƯỜNG BẮC-NAM. Ở bên dưới hai biển chỉ dẫn đó là các ký hiệu được sơn bằng tay như BERKELEY 5 DẶM; ROME MỚI 1 DẶM; ROME CŨ 7280 DẶM; HADES 2310 DẶM (chỉ thẳng xuống bên dưới); RENO 208 DẶM, và CHẾT CHẮC: BẠN Ở ĐÂY!

      Ở địa điểm đề chữ CHẾT CHẮC, nơi đó trông khá sạch và ngăn nắp. Các khu nhà vừa mới quét vôi trắng và bố trí thành các hàng ngang dọc gọn gàng như thể trại được thầy giáo dạy toán khó tính thiết kế. Các doanh trại có mái hiên che nắng, nơi trại viên nằm ườn ra các tấm võng hay chơi bài và uống soda. Mỗi doanh trại có bộ cờ riêng biệt, mặt trước hiển thị các chữ số La Mã và các loài động vật khác nhau – đại bàng, gấu, chó sói, ngựa và thứ gì đó trông giống hệt con hamster.

      Dọc theo Đường Chính, các dãy cửa hàng bán thức ăn, áo giáp, các loại vũ khí, café, các trang bị dành cho đấu sĩ và cho thuê áo choàng toga. đại lý phân phối xe ngựa đua trưng ra bảng quảng cáo lớn ở phía trước: CAESAR XLS VỚI HỆ THỐNG THẮNG CHỐNG TRƯỢT, TRẢ TRƯỚC BẰNG ĐỒNG DENARIUS!

      góc giao lộ ra tòa nhà đứng sừng sững trông vô cùng ấn tượng – cao hai tầng, xây bằng đá hoa cương trắng với mái cổng có trụ chống hình cột giống hệt nhà băng kiểu cổ. Lính gác La Mã đứng ở bên ngoài. Phía cánh cửa treo lá cờ lớn màu tía thêu các chữ SPQR màu vàng bên trong vòng nguyệt quế.

      “Tổng hành dinh của cậu sao?” Percy hỏi.

      Reyna nhìn cậu, ánh mắt ta vẫn lạnh lùng và thù địch. “Nó gọi là bộ chỉ huy.

      ta liếc nhìn đám đông các trại viên tò mò theo họ từ lúc ở ngoài sông. “Mọi người quay lại với nhiệm vụ của mình . Tôi cập nhật thông tin cho mọi người trong buổi điểm danh tối nay. Nhớ là, sau bữa tối, chúng ta có các trò đánh trận đấy.”

      Ý nghĩ về bữa tối khiến dạ dày Percy kêu ùng ục. Mùi thịt nướng từ nhà ăn khiến miệng cậu đầy nước miếng. Tiệm bánh ở cuối con đường cũng tỏa mùi khá thơm, nhưng cậu chắc Reyna có để mình .

      Đám đông miễn cưỡng giải tán. Vài người lầm bầm bình luận về các cơ hội của Percy.

      “Cậu ta chết chắc,” người .

      “Dĩ nhiên vì hai người đó tìm được cậu ta mà,” người khác lên tiếng.

      “Đúng thế,” người lại lẩm bẩm. “Hãy để cậu ta gia nhập Đội quân Số Năm. Người Hy Lạp và những kẻ lập dị.”

      Vài đứa trẻ cười nghiêng ngả trước câu đó, nhưng Reyna quắc mắt nhìn chúng, và chúng bỏ .

      “Hazel . “ cùng bọn chị. Chị muốn em báo cáo về những gì xảy ra ở cổng trại.”

      “Cả tớ nữa?” Frank . “Percy cứu mạng tớ. Chúng ta phải để cậu ấy...”

      Reyna nhìn Frank bằng ánh mắt khe khắt, cậu ấy bước lùi lại.

      “Tôi phải nhắc cho cậu nhớ, Frank Trương,” ta , “bản thân cậu cũng ở trong giai đoạn thử thách. Cậu gây đủ rắc rối trong tuần này rồi.”

      Hai tai Frank đỏ bừng. Cậu ấy nghịch vớ vẩn tấm thẻ sợi dây thừng đeo cổ. Percy chú ý nhiều đến nó, nhưng nó trông giống cái thẻ tên làm bằng chì.

      “Cậu đến kho vũ khí ,” Reyna bảo cậu ấy, “Kiểm kê lại kho của chúng ta. Tôi gọi khi nào cần cậu.”

      “Nhưng...” Frank chợt ngừng lại. “Vâng, Reyna.”

      Cậu ấy vội vàng chạy .

      Reyna vẫy tay ra hiệu cho Hazel và Percy về phía bộ chỉ huy. “Giờ Percy Jackson, hãy xem xem liệu chúng ta có thể cải thiện được trí nhớ của cậu .”

      Bên trong bộ chỉ huy thậm chí còn ấn tượng hơn nhiều.

      trần nhà, bức tranh ghép mô tả Romulus và Remus[4] nằm bên dưới mẹ người-sói nuôi của họ (Lupa kể cho Percy câu chuyện đó cả triệu lần) ra tráng lệ. Sàn nhà lát đá hoa cương sáng bóng. Các bức tường được treo màn nhung, vì thế Percy có cảm giác như mình ở trong cái lều cắm trại xa hoa nhất thế giới. Dọc theo các bức tường đằng sau là dãy cờ và các cột gỗ được khảm các huy hiệu làm bằng đồng – các biểu tượng quân , Percy đoán thế. Ở chính giữa là cái giá trưng bày trống, như thể lá cờ chính bị lấy xuống để chùi rửa hay đại khái thế.

      Ở góc phía sau là cầu thang hướng xuống bên dưới. dãy các thanh sắt giống như cửa nhà tù chặn nơi đó lại. Percy thắc mắc có gì ở bên dưới – lũ quái vật sao? Kho báu? Các á thần mắc chứng quên theo phe chống lại Rey

      Ở giữa phòng là cái bàn gỗ dài bừa bộn các cuộn giấy, sổ ghi chép, máy tính bảng, dao găm và tô lớn chứa đầy kẹo dẻo, dường như là đồ vật hợp lắm với gian này. Hai bức tượng chó săn thỏ to như chó con bằng bạc, bằng vàng – nằm hai bên bàn.

      Reyna ra phía sau bàn và ngồi vào trong hai cái ghế có lưng cao. Percy ước gì mình được ngồi vào cái còn lại, nhưng Hazel vẫn đứng yên tại chỗ. Percy có cảm giác rằng cậu cũng phải làm như thế.

      “Vậy...” cậu cất tiếng.

      Hai bức tượng chó nhe nanh và gầm gừ.

      Percy cứng người lại. Thường cậu thích chó, nhưng những con này gườm gườm cậu bằng đôi mắt hồng ngọc. Răng nanh của chúng sắc như dao cạo.

      “Bình tĩnh nào, hai đứa,” Reyna bảo hai con chó săn thỏ đó.

      Chúng thôi gầm gừ nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Percy như thể hình dung cậu là thứ gì đó nằm trong túi đựng thức ăn thừa.

      “Chúng tấn công đâu,” Reyna , “trừ khi cậu cố đánh cắp cái gì, hoặc khi nào tôi bảo chúng làm thế. Đây là Argentum và Aurum.”

      “Bạc và Vàng,” Percy . Nghĩa tiếng Latinh xuất trong đầu cậu y hệt như những gì Hazel . Cậu suýt hỏi tên từng con . Nhưng rồi cậu nhận ra đó câu hỏi vô cùng ngu ngốc.

      Reyna đặt con dao của mình lên bàn. Percy có cảm giác mơ hồ rằng trước đây họ từng gặp nhau. Mái tóc đen bóng như viên đá núi lửa của ta được tết thành bím sau lưng. ta có dáng dấp của kiếm sĩ – bình tĩnh nhưng cảnh giác, như thể ta sẵn sàng lao vào cuộc chiến bất cứ giây phút nào. Các nếp nhăn quanh mắt khiến ta trông già dặn hơn tuổi .

      “Chúng ta từng gặp nhau,” cậu khẳng định. “Tôi nhớ khi nào. Làm ơn, nếu có thể cho tôi bất cứ điều gì...”

      “Chuyện gì cần ưu tiên phải được thực trước,” Reyna . “Tôi muốn nghe chuyện của cậu. Cậu nhớ được gì? Sao cậu lại đến được đây? Và đừng dối. Những con chó của tôi thích người dối trá.”

      Argentum và Aurum gầm ghè để nhấn mạnh thêm câu của Reyna.

      Percy kể lại chuyện của mình – cậu tỉnh dậy ở biệt thự đổ nát trong cánh rừng nào đó ở Sonoma như thế nào. Cậu mô tả lại quãng thời gian ở cùng với Lupa và đàn của bà ta, học ngôn ngữ cử chỉ và biểu cảm của họ, học cách sống còn và chiến đấu.

      Lupa dạy cho cậu về á thần, quái vật và các vị thần. Bà ta giải thích rằng bà là trong số các vị thần bảo hộ cho La Mã Cổ đại. Các á thần như Percy vẫn chịu trách nhiệm kế thừa các truyền thống của người La Mã trong thời đại – chiến đấu với quái vật, phụng các vị thần, bảo vệ người phàm và gìn giữ ký ức về đế chế. Bà huấn luyện cậu trong nhiều tuần, cho đến khi cậu đủ mạnh mẽ, dẻo dai và dữ dội như con sói. Khi hài lòng với các kỹ năng của cậu, bà phái cậu về phương nam, bảo với cậu rằng nếu cậu sống sót trong chuyến hành trình này, cậu có thể tìm thấy nhà mới của mình và có lại ký ức.

      điều nào mà Percy ra làm Reyna ngạc nhiên. là, dường như ta cảm thấy nó khá bình thường – ngoại trừ việc.

      chút ký ức nào cả sao?” ta hỏi. “Cậu vẫn nhớ được bất cứ điều gì sao?”

      “Chỉ vài chuyện vụn vặt mờ nhạt.” Percy liếc nhìn những con chó. Cậu muốn nhắc đến Annabeth. Chuyện đó có vẻ quá riêng tư, và cậu vẫn còn bối rối biết nên tìm ở đâu. Cậu tin chắc là họ gặp nhau ở ngôi trại – nhưng hình như phải nơi này.

      Ngoài ra, cậu sẵn lòng chia sẻ ký ức ràng duy nhất: khuôn mặt của Annabeth, với mái tóc vàng và đôi mắt màu xám tro, cách cười, quàng tay quanh người cậu và hôn cậu mỗi khi cậu làm chuyện gì đó ngốc nghếch.

      Hẳn là ấy hôn mình rất nhiều, Percy nghĩ.

      Cậu sợ nếu cậu cho ai nghe về ký ức đó, nó tan biến như giấc mơ. Cậu thể mạo hiểm làm vậy.

      Reyna quay quay con dao trong tay. “Phần lớn những gì cậu đề cập đều bình thường đối với á thần. Ở độ tuổi nào đó, bằng cách này hay cách khác, chúng ta tìm đường đến Nhà Sói. Chúng ta được thử thách và huấn luyện. Nếu Lupa nghĩ chúng ta xứng đáng, bà phái chúng ta về phương nam để gia nhập vào quân đoàn. Nhưng tôi chưa bao giờ nghe chuyện ai bị mất ký ức cả. Sao cậu tìm được Trại Jupiter?”

      Percy kể cho ta nghe những gì diễn ra trong ba ngày qua – lũ gorgon bất tử, bà lão hóa ra là nữ thần, và cuối cùng là việc gặp được Hazel và Frank ở đường hầm bên trong ngọn đồi.

      Hazel tiếp tục câu chuyện từ đó. bé bảo Percy là gan dạ và quả cảm, điều đó khiến cậu cảm thấy ngượng nghịu. Vì tất cả những gì cậu làm là bế bà già híp-pi vô gia cư.

      Reyna chăm chú nhìn cậu. “Cậu quá lớn tuổi để là tân binh. Cậu bao nhiêu, mười sáu sao?”

      “Tôi nghĩ thế,” Percy đáp.

      “Nếu nhiều năm qua cậu chỉ có mình, có bất cứ giúp đỡ hay huấn luyện nào, đáng lý cậu phải chết rồi chứ. Con trai của thần Neptune sao? Cậu toát ra sức mạnh thu hút tất cả các loại quái vật.”

      “Ừm,” Percy . “Tôi có nghe người ta tôi bốc mùi.”

      Reyna gần như nở nụ cười, điều đó mang lại cho Percy hy vọng. Có thể rốt cuộc ta cũng là con người.

      “Cậu ắt phải ở nơi nào đó trước khi đến Nhà Sói,” ta .

      Percy nhún vai. Nữ thần Juno từng gì đó về giấc ngủ của cậu, và cậu có cảm giác mơ hồ rằng mình chợp mắt – có lẽ là trong thời gian dài. Nhưng điều đó chẳng có nghĩa gì cả.

      Reyna thở dài. “Được rồi, lũ chó xơi cậu, nên tôi cho rằng cậu .”

      “Tuyệt quá,” Percy . “Lần tới liệu có thể dùng máy kiểm tra dối với tôi ?”

      Reyna đứng dậy. ta tới lui phía trước các lá cờ. Những con chó kim loại giương mắt nhìn ta lại l

      “Ngay cả khi tôi chấp nhận rằng cậu phải là kẻ thù,” ta , “cậu cũng phải là tân binh điển hình. Nữ hoàng của đỉnh Olympus đơn giản xuất ở trại chỉ để thông báo về á thần mới. Lần cuối cùng vị thần lớn đích thân đến thăm chúng tôi như thế...” ta lắc đầu. “Tôi chỉ nghe kể các truyền thuyết về những chuyện như thế. Và con trai của thần Neptune... phải là điềm tốt. Đặc biệt là thời điểm tại.”

      “Có vấn đề gì với thần Neptune sao?” Percy hỏi. “Và ý là gì khi ‘đặc biệt là thời điểm tại’?”

      Hazel ném cho cậu cái nhìn cảnh báo.

      Reyna tiếp tục tới lui. “Cậu vừa đánh bại hai người chị của Medusa, những người biệt tích cả mấy ngàn năm. Cậu làm cho các thần Lar kích động, những người gọi cậu là graecus ấy. Và cậu mang các biểu tượng kỳ lạ – cái áo đó, chùm hạt chiếc vòng cổ. Chúng có nghĩa là gì?”

      Percy nhìn xuống cái áo phông rách tả tơi của mình. Có lẽ từng có chữ ở đó vào lúc nào đó, nhưng chúng quá mờ nên đọc được. Cậu nên ném chiếc áo này cách đây vài tuần. Nó bị xé rách bươm, nhưng cậu nỡ vứt nó. Cậu vẫn tiếp tục giặt nó trong các dòng suối, các đài phun nước sao cho sạch nhất và mặc lại nó.

      Còn về phần vòng cổ, bốn hạt bằng đất sét, mỗi hạt được trang trí với biểu tượng khác nhau. hạt là hình cây đinh ba. Hạt khác là Bộ Lông Cừu Vàng thu . Hạt thứ ba khắc hình mê cung, và hạt cuối cùng là hình tòa nhà – có lẽ là Tòa nhà Empire State? – với những cái tên khắc chung quanh mà Percy tài nào nhận ra được. Những hạt đó dường như rất quan trọng, như các bức ảnh trong album ảnh gia đình, nhưng cậu nhớ chúng có nghĩa là gì.

      “Tôi biết,” cậu .

      “Còn thanh kiếm của cậu?” Reyna hỏi.

      Percy kiểm tra túi quần. Cây bút lại tái xuất như thường lệ. Cậu lấy nó ra, nhưng rồi nhận ra rằng mình chưa bao giờ cho Reyna thấy thanh kiếm. Hazel và Frank cũng nhìn thấy. Làm thế nào Reyna lại biết về n

      quá muộn cho việc vờ như nó tồn tại... Cậu mở nắp cây bút. Thanh Thủy Triều xuất . Hazel há hốc miệng. Những con chó săn thỏ sủa cách sợ hãi.

      “Đó là gì vậy?” Hazel hỏi. “Em chưa bao giờ nhìn thấy thanh kiếm như thế.”

      “Tôi từng,” Reyna buồn rầu . “Nó xưa lắm rồi... kiểu kiếm của người Hy Lạp. Chúng ta từng có vài thanh trong kho vũ khí trước khi...” ta khựng lại. “Kim loại đó được gọi là đồng Celestial. Nó có thể chém chết lũ quái vật, giống vàng Imperial vậy, nhưng hiếm hơn nhiều.”

      “Vàng Imperial?” Percy hỏi.

      Reyna rút con dao của mình ra. còn nghi ngờ gì, lưỡi dao được làm bằng vàng. “Kim loại được thờ cúng trong thời cổ đại ở đền Pantheon của La Mã. tồn tại của nó là bí mật được truyền đời của các hoàng đế – giúp họ chiến thắng lũ quái vật đe dọa đế chế. Chúng tôi từng có nhiều loại vũ khí như thế, nhưng giờ ... ừm, chúng tôi hiếm khi dùng nó. Tôi sử dụng con dao này. Hazel có thanh trường kiếm spatha[5], thanh kiếm dành cho các kỵ binh. Phần lớn binh lính của quân đoàn sử dụng loại kiếm ngắn hơn, được gọi là đoản kiếm gladius[6]. Còn vũ khí của cậu phải kiểu kiếm người La Mã sử dụng. dấu hiệu khác cho thấy rằng cậu phải là á thần điển hình. Và cánh tay cậu...”

      “Có vấn đề gì sao?”

      Reyna giơ cao cẳng tay lên. Lúc trước Percy chú ý đến nó, nhưng ta có hình xăm ở đó: các chữ cái SPQR, thanh kiếm và ngọn đuốc bắt chéo, và bên dưới đó, bốn đường thẳng song song giống các đường vạch đánh dấu.

      Percy liếc nhìn Hazel.

      “Tất cả chúng tôi đều xăm chúng,” xác nhận, đồng thời giơ cao cánh tay mình lên. “Tất cả các thành viên chính thức của quân đoàn đều có.”

      Hình xăm của Hazel cũng có dòng chữ SPQR, nhưng chỉ có vạch, và biểu tượng của hoàn toàn khác: hình trang trí màu đen giống cây thánh giá với hai cánh tay uốn cong và cái

      Percy nhìn xuống tay mình. Vài vết xước, ít bùn và các mảnh vụn của món Xúc Xích Pho Mát Chiên Giòn, nhưng chẳng có lấy hình xăm nào.

      “Vậy cậu chưa bao giờ là thành viên của quân đoàn,” Reyna . “Những cái dấu này xóa được. Tôi nghĩ có thể...” ta lắc đầu, như thể thừa nhận ý nghĩ của mình vậy.

      Hazel nghiêng người ra trước. “Nếu ấy sống sót như kẻ độc trong suốt thời gian qua, có thể ấy gặp Jason.” quay sang Percy. “ có bao giờ gặp á thần giống bọn em ? chàng mặc áo phông màu tía với những dấu xăm tay ấy...”

      “Hazel.” Giọng Reyna trở nên thận trọng. “Percy có đủ việc để lo lắng rồi.”

      Percy chạm vào mũi kiếm và thanh Thủy Triều biến lại vào trong cây bút. “Tôi chưa từng gặp bất cứ ai như các cậu. Jason là ai?”

      Reyna nhìn Hazel với ánh mắt bực dọc. “Cậu ấy... cậu ấy từng là đồng đội của tôi.” ta vẫy tay về phía chiếc ghế trống thứ hai. “Quân đoàn thường có hai pháp quan được bầu ra. Jason Grace, con trai thần Jupiter, là pháp quan của chúng tôi cho đến khi cậu ấy biến mất vào tháng Mười năm ngoái.”

      Percy nhẩm tính. Khi còn ở ngoài thiên nhiên hoang dã, cậu chú ý mấy đến ngày tháng, nhưng nữ thần Juno từng nhắc đến rằng là tháng Sáu. “Ý là cậu ta biến mất cách đây tám tháng, và vẫn chưa thay thế cậu ta sao?”

      “Có lẽ ấy chưa chết,” Hazel . “Bọn em chưa từ bỏ đâu.”

      Reyna nhăn mặt. Percy có cảm giác rằng chàng tên Jason này đơn giản chỉ là đồng đội với ta thôi đâu.

      “Các cuộc bầu chọn chỉ xảy ra trong hai trường hợp,” Reyna . “Hoặc là khi quân đoàn nâng ai đó khiên sau chiến thắng quan trọng nhất ở chiến trường – mà cho đến giờ chúng tôi có bất cứ trận chiến nào như thế – hoặc chúng tôi tổ chức bỏ phiếu kín vào tối 24 tháng Sáu, ở Lễ hội Fortuna. kiện đó diễn ra trong năm ngày nữa.”

      Percy cau mày. “Bọn cậu có lễ hội dành cho cừ sao?”

      Fortuna,” Hazel sửa lại. “Bà ấy là nữ thần may mắn. Bất cứ điều gì xảy ra vào ngày lễ hội của bà đều có khả năng ảnh hưởng đến toàn bộ những ngày còn lại trong năm. Bà ấy có thể mang đến vận may... hoặc các điều rất xấu cho trại.”

      Reyna và Hazel đều liếc nhìn về phía giá trưng bày trống, như thể nghĩ về thứ bị mất.

      cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Percy. “Lễ hội Cầu May... Lũ gorgon nhắc đến nó. Nữ thần Juno cũng thế. Họ rằng trại bị tấn công vào ngày đó, điều gì đó về nữ thần xấu xa tên là Gaea, đội quân, và Tử Thần phải được giải thoát. Hai người với tôi rằng ngày đó là trong tuần này sao?”

      Reyna siết chặt lấy cán dao của mình. “ khi bước ra khỏi căn phòng này, cậu được hé miệng gì về chuyện ấy,” ta ra lệnh. “Tôi để cậu mang đến thêm hoảng loạn nào cho trại đâu.”

      “Vậy đó là rồi,” Percy . “ có biết chuyện gì sắp xảy ra ? Liệu chúng ta có ngăn được nó ?”

      Percy chỉ vừa mới gặp những người này. Cậu còn chắc liệu mình có thích Reyna . Nhưng cậu muốn giúp đỡ. Họ là các á thần, giống như cậu. Họ có cùng chung kẻ thù. Ngoài ra, Percy nhớ lại những gì nữ thần Juno từng với mình: chỉ mỗi trại này gặp nguy hiểm. Cuộc đời trước kia của cậu, các vị thần và toàn bộ thế giới này có thể bị hủy diệt. Bất cứ điều gì diễn ra sắp tới đều vô cùng khủng khiếp.

      vậy là đủ rồi,” Reyna . “Hazel, đưa cậu ta đến Đồi Đền thờ. Tìm Octavian. đường em có thể trả lời các câu hỏi của Percy. Kể cho cậu ta nghe về quân đoàn.”

      “Vâng, chị Reyna.”

      Percy vẫn có quá nhiều thắc mắc, cậu có cảm giác như não mình tan chảy. Nhưng Reyna chỉ rằng việc tiếp kiến xong. ta tra dao vào bao. Hai con chó kim loại đứng dậy và gầm gừ, nhích từng bước về phía Percy.

      “Chúc may mắn với lời điềm báo, Percy Jackson,” ta . “Nếu Octavian để cho cậu sống, có thể chúng ta trao đổi... về quá khứ của cậu.






      IV. PERCY


      [​IMG]


      ĐƯỜNG RA KHỎI TRẠI, Hazel mua cho cậu ly espresso và cái bánh nướng xốp đào từ Bombilo, người bán café hai đầu.

      Percy hít hít cái bánh. Café ngon. Giờ , Percy nghĩ, nếu cậu được tắm, thay quần áo và chợp mắt chút, nhất định cậu tỏa sáng. Thậm chí còn lấp lánh hơn cả vàng Imperial nữa ấy chứ.

      Cậu nhìn đám con nít mặc đồ bơi và choàng khăn tắm về phía tòa nhà có hơi nước bay lên từ dãy ống khói. Tiếng cười và tiếng nước chảy từ bên trong vọng ra, như thể đó là bể bơi trong nhà – nơi thích của Percy.

      “Nhà tắm,” Hazel . “Hy vọng kịp đưa đến đó trước bữa tối. sống đúng nghĩa cho đến khi thử qua nhà tắm của người La Mã đâu.”

      Percy thở dài mong đợi.

      Khi họ đến cổng trước, các doanh trại lớn hơn và đẹp hơn. Thậm chí các con ma trông cũng khá khẩm hơn – với áo giáp bắt mắt và vầng sáng bao quanh họ cũng sáng hơn. Percy cố giải mã cờ hiệu và các biểu tượng được treo phía trước các tòa nhà.

      “Bọn em được chia thành các nhà khác nhau sao?” cậu hỏi.

      “Đại loại thế.” Hazel cúi đầu xuống khi đứa trẻ cưỡi con đại bàng khổng lồ lao bổ xuống phía đầu ấy. “Bọn em có năm đội quân với bốn mươi người mỗi đội. Mỗi đội quân được phân vào các doanh trại gồm mười người – kiểu như bạn cùng phòng vậy.”

      Percy chưa bao giờ giỏi môn toán, nhưng cậu thử làm phép tính nhân. “Em có hai trăm người ở trại sao?”

      “Xấp xỉ thế.

      “Và tất cả họ đều là con của các thần sao? Các vị thần hẳn rất bận rộn.”

      Hazel cười lớn. “ phải họ đều là con của các vị thần chính đâu. Người La Mã còn có hàng trăm tiểu thần khác nữa. Ngoài ra, rất nhiều trại viên là người kế thừa – thế hệ thứ hai hay thứ ba. Có thể cha mẹ họ là á thần. Hoặc ông bà của họ.”

      Percy chớp mắt. “Con của các á thần?”

      “Sao thế? Điều đó làm ngạc nhiên sao?”

      Percy chắc lắm. Vài tuần vừa qua, cậu quá mệt mỏi với việc phải sống sót qua ngày. Ý tưởng sống đủ lâu để trở thành người lớn và có những đứa con của chính mình – dường như là giấc mơ xa vời.

      “Các đồ lego đó...”[7]

      “Người kế thừa,” Hazel sửa lại.

      “Họ có sức mạnh giống á thần sao?”

      “Đôi khi có. Đôi khi . Nhưng họ có thể được huấn luyện. Tất cả các tướng lĩnh và hoàng đế La Mã xuất chúng nhất – biết đấy, đều tự nhận mình có nguồn gốc từ các vị thần. Đa phần họ . Thầy bói của trại mà chúng ta sắp gặp, Octavian, là người kế thừa, hậu duệ của thần Apollo. ta được cho là có tài tiên tri.”

      “Được cho là?”

      Hazel nhăn nhó. “Rồi biết.”

      Vẻ mặt đó làm Percy cảm thấy tốt chút nào nếu chàng tên Octavian đó nắm được vận mệnh của Percy.

      “Vậy còn về phần phân chia nhóm,” cậu hỏi, “các đội quân, gọi là gì cũng được, bọn em được phân chia theo ai là cha mẹ thần thánh của mình sao?”

      Hazel liếc nhìn cậu. “Đó là ý tưởng kinh dị lắm đấy! ạ, các chỉ huy mới là người quyết định các tân binh thuộc về nơi nào được chia theo các thần các đội quân đều. Em phải ở mình.”

      Percy cảm nhận được nỗi buồn ray rứt, như thể cậu từng ở trong tình huống đó. “Tại sao? Tổ tiên của em là ai?”

      Trước khi bé kịp trả lời, ai đó ở phía sau họ hét lớn, “Đợi !”

      con ma chạy về phía họ – ông lão bụng bự như trái bóng mặc áo toga dài lệt phệt khiến ông cứ giẫm lên nó. Ông bắt kịp họ và hít lấy hít để khí, quanh người ông phát ra ánh sáng màu tía.

      “Có phải cậu ta ?” con ma thở hổn hển. “Lính mới cho đội Số Năm, chắc thế nhỉ?”

      “Ông Vitellius,” Hazel , “bọn cháu rất vội.”

      Con ma cau có nhìn Percy và quanh người cậu, săm soi cậu kỹ càng như xem xét chiếc xe qua sử dụng. “Ta biết,” ông ta càu nhàu. “Chúng ta chỉ cần những người giỏi nhất cho đội quân. Răng cậu ta còn đủ chứ? Cậu ta có thể chiến đấu ? Cậu ta có lau chùi chuồng ngựa ?”

      “Có, có và ,” Percy . “Ông là ai thế?”

      Percy, đây là ông Vitellius.” Nét mặt Hazel như muốn : Hãy chiều theo ông ấy. “Ông ấy là trong số các thần Lar của bọn em; rất hứng thú với các tân binh.”

      Ở mái hiên gần đó, những con ma khác cười khúc khích khi ông Vitellius tới lui, vấp phải vạt áo toga và kéo đai đeo gươm của mình lên.

      “Đúng thế,” Vitellius , “quay trở lại thời Caesar – cậu chàng Julius Caesar, cậu hãy nhớ kỹ nhé – Đội quân Số Năm rất có tiếng tăm! Quân đoàn Mười hai Fulminata, niềm tự hào của Rome! Nhưng còn ngày nay sao? hổ thẹn với những gì chúng ta được thừa hưởng. Hãy nhìn Hazel đây, sử dụng thanh trường kiếm spatha. thứ vũ khí lố bịch đối với chiến binh La Mã – đó là dành cho kỵ binh! Và cậu, cậu nhóc – cậu có mùi như cái cống Hy Lạp. Cậu tắm à?”

      “Cháu hơi bận vì phải đánh bại mấy ả gorgon

      “Ông Vitellius ơi,” Hazel cắt ngang, “chúng ta cần lời điềm báo cho Percy trước khi ấy có thể gia nhập với chúng ta. Sao ông xem Frank nhỉ? ấy kiểm kê trong kho vũ khí ạ. Ông biết ấy xem trọng giúp đỡ của ông như thế nào mà.”

      Cặp lông mày màu tía rậm rạp của con ma dựng đứng lên. “Thần Mars Toàn năng! Họ để cho người trong giai đoạn thử thách kiểm tra áo giáp sao? Chúng bị làm hỏng mất!”

      Ông ta loạng choạng về cuối con đường, cứ vài mét ngừng lại chốc để nhặt kiếm và chỉnh sửa áo toga của mình.

      “Đ-đ-đ-ược rồi,” Percy .

      “Em xin lỗi,” Hazel . “Ông ấy là người lập dị, nhưng là trong số các Lar lớn tuổi nhất. có từ khi quân đoàn mới được thành lập.”

      “Ông ấy gọi quân đoàn là... Fulminata?” Percy hỏi.

      “‘Được vũ trang bằng Sấm sét’,” Hazel dịch ra. “Đó là phương châm của bọn em. Quân đoàn Mười hai tồn tại trong suốt thời kỳ Đế chế La Mã. Khi Rome sụp đổ, rất nhiều quân đoàn biến mất. Chúng em hoạt động trong bóng tối, thực các mệnh lệnh bí mật trực tiếp từ thần Jupiter: sống sót, tuyển chọn các á thần và con cái của họ, giữ cho Rome tiếp tục sinh tồn. Kể từ đó chúng em sống như thế, di chuyển đến bất cứ nơi nào mà ảnh hưởng của La Mã mạnh mẽ nhất. Cách đây vài thập kỷ, bọn em chuyển đến Mỹ.”

      Cũng kỳ quái như chính câu chuyện, Percy tin nó ngay tắp lự. ra nó nghe khá quen tai, như thể cậu biết về điều đó.

      “Và em ở trong Đội quân Số Năm,” cậu đoán, “nơi có lẽ chẳng nổi tiếng lắm phải ?”

      Hazel nhăn mặt. “Đúng thế. Em chỉ vừa mới gia nhập vào tháng Chín năm ngoái.”

      “Vậy là... chỉ có vài tuần trước khi chàng tên Jason biến mất.”

      Percy biết cậu chạm đúng đề tài nhạy cảm. Hazel cụp mắt xuống. ấy im lặng lâu đến độ có thể đếm được từng viên đá lát đường.

      thôi,” cuối cùng cất tiếng. “Em chỉ cho thấy quang cảnh thích của em.”

      Họ dừng chân bên ngoài cổng chính. Pháo đài nằm ở nơi cao nhất trong thung lũng, vì thế họ có thể ngắm toàn cảnh khá .

      Con đường dẫn xuống dòng sông và bị tách ra. ngả hướng về phía nam băng qua cây cầu, dẫn lên ngọn đồi với tất cả các đền thờ. Ngả còn lại xuôi về hướng bắc vào thành phố, phiên bản thu của Rome Cổ đại. giống doanh trại quân đội, thành phố trông ồn ã và rực rỡ sắc màu, với các tòa nhà chen chúc mọc lên ở các góc tùy ý. Ngay cả khi ở xa như thế này, Percy vẫn có thể nhìn thấy mọi người tụ tập ở quảng trường, những người mua sắm thơ thẩn khắp khu chợ trời, các bậc phụ huynh cùng con cái chơi đùa trong các công viên.

      “Bọn em cũng sống chung với các gia đình sao?”

      “Dĩ nhiên rồi, ở thành phố ấy ạ,” Hazel . “Khi được nhận vào quân đoàn, phải phục vụ mười năm. Sau đó, có quyền giải ngũ bất cứ khi nào muốn. Phần lớn các á thần hòa mình vào thế giới người phàm. Nhưng vì vài – ừm, ngoài kia khá nguy hiểm. Thung lũng này là thánh địa. có thể theo học đại học trong thành phố, kết hôn, có con, về hưu khi già . Đây là nơi an toàn duy nhất trái đất cho những người như chúng ta. Vì thế, rất nhiều cựu chiến binh xem nơi này như nhà của mình, dưới bảo vệ của quân đoàn.”

      Á thần trưởng thành, những người có thể sống mà cần phải sợ hãi, kết hôn, tạo dựng gia đình. Có thế nào Percy cũng chẳng thể hình dung ra cảnh tượng đó được. Dường như nó quá tốt đẹp để trở thành . “Nhưng nếu thung lũng này bị tấn công?”

      Hazel bĩu môi. “Bọn em có hàng rào bảo vệ. Các đường biên giới được phù phép. Nhưng sức mạnh của bọn em còn như xưa nữa. Gần đây, các cuộc tấn công của quái vật ngày càng gia tăng. Việc rằng lũ gorgon bất tử ấy... bọn em cũng nhận ra, cả những con quái vật khác nữa.”

      “Em có biết nguyên nhân gây ra tượng đó ?”

      Hazel nhìn sang hướng khác. Percy khẳng định rằng giữ kín bí mật gì đó – điều mà được phép đến.

      “Chuyện đó... chuyện đó khá phức tạp,” . “Em trai em rằng Tử Thần ...”

      con voi cắt ngang lời định .

      Ai đó từ sau lưng họ hét lên, “Tránh đường!”

      Hazel kéo Percy tránh sang bên đường khi á thần cưỡi con voi trưởng thành mình mẩy phủ giáp làm từ sợi Kevlar màu đen băng ngang qua họ. Chữ VOI được in hoa ở bên giáp, với Percy mà hình như điều đó hơi cần thiết.

      Con voi chạy sầm sập về phía cuối đường và hướng về phía bắc, thẳng tiến đến cánh đồng bao la bát ngát, nơi vài công được xây dựng.

      Percy phun bụi ra khỏi miệng. “Cái gì...?”

      “Voi,” Hazel giải thích.

      “Ừm, thấy cái chữ ký đó rồi. Sao bọn em lại có con voi mặc áo chống đạn?”

      “Dành cho trò đánh trận tối nay,” Hazel . “Đó là Hannibal. Nếu bọn em tính nó vào, nó buồn.”

      phải chứ.”

      Hazel cười lớn. khó tin rằng cách đây vài giây bé trông khá buồn rầu. Percy lấy làm ngạc nhiên về những gì vừa . mình có em trai. Thế nhưng lại khẳng định chỉ đơn độc thân mình nếu trại được phân chia theo cha mẹ thần thánh.

      Percy thể hiểu thấu . có vẻ tốt bụng và dễ tính, đồng thời chín chắn hơn nhiều so với độ tuổi mười ba của mình. Nhưng dường như che giấu nỗi buồn sâu kín nào đó, như thể cảm thấy có lỗi về điều gì đó.

      Hazel chỉ về hướng nam, phía bên kia con sông. Những đám mây đen kịt vần vũ phía Đồi Đền thờ. Những tia chớp đỏ bao phủ ánh sáng đỏ như máu lên khắp các đài tưởng niệm.

      Octavian bận rộn lắm,” Hazel . “Tốt hơn chúng ta nên về phía đó.”

      đường , họ ngang qua vài người có cặp chân dê thơ thẩn ở hai bên đường.

      “Hazel!” trong số họ hét lớn.

      Người đó chạy lóc cóc về phía họ với nụ cười rạng rỡ mặt. ta mặc áo sơ mi Hawaii bạc màu và có gì làm quần ngoại trừ lớp lông dê màu nâu đậm. Mái tóc xoăn rậm và dày cui rung rinh theo mỗi bước chân. Cặp mắt kính tròn bảy sắc cầu vồng che mất đôi mắt ta. tay ta cầm tấm bảng các-tông viết:

      “Chào Don,” Hazel . “Xin lỗi, bọn em có nhiều thời gian...”

      “Ồ, điều đó tuyệt! tuyệt!” Don chạy lon ton theo họ. “Này, đây là chàng mới của trại!” ta cười toe toét với Percy. “Cậu có ba đồng denarius để xe buýt ? Vì tôi để ví ở nhà, và tôi phải đến chỗ làm, và...”

      “Don,” Hazel mắng. “Thần nông có ví. Hay công việc. Hay nhà. Và chúng ta có xe buýt.”

      “Đúng thế,” ta vui vẻ , “nhưng hai người có đồng denarius nào ?”

      “Tên là Don thần nông sao?” Percy hỏi.

      “Ừm. sao?”

      có gì.” Percy cố nghiêm mặt. “Sao thần nông lại có việc làm? Chẳng phải họ làm việc cho trại sao?”

      Don kêu be be. “Thần nông! Làm việc cho trại! Điều đó mới vui làm sao!”

      “Thần nông, ừm, là các thần tự do,” Hazel giải thích. “Họ tập hợp lại đây vì, ừm, đây là nơi an toàn để trú ngụ và xin xỏ. Bọn em phản đối diện của họ, nhưng...”

      “Ồ, Hazel tuyệt vời lắm đấy,” Don . “ ấy rất tốt! Các á thần khác đều , ‘Biến , Don.’ Nhưng ấy lại , ‘Làm ơn , Don.’ Tôi ấy!”

      Thần nông này có vẻ vô hại, nhưng Percy vẫn cảm thấy ta đáng lo. Cậu thể thoát khỏi cảm giác rằng thần nông là kiểu người nào đó khác chứ chỉ là những người vô gia cư xin xỏ từng đồng denarius.

      Don nhìn xuống mặt đất phía trước họ và há hốc miệng. “Vận may!”

      ta vươn tay lấy thứ gì đó, nhưng Hazel hét lớn, “Don, !”

      đẩy ta ra khỏi đường và vồ lấy vật bé xíu sáng lấp lánh. Percy thoáng kịp thấy nó trước khi Hazel thả vào túi. Cậu có thể thề rằng đó là viên kim cương.

      “Thôi nào, Hazel,” Don than phiền. “ có thể mua năm bánh donut với cái đó!”

      “Don, làm ơn,” Hazel . “ .”

      Giọng bé run run, như thể vừa mới cứu Don khỏi cú tấn công của con voi mặc áo chống đạn.

      Thần nông thở dài. “Èo, thể giận em được. Nhưng thề, đó là may mắn của em. Mỗi khi em bước ...”

      “Tạm biệt , Don,” Hazel vội ngắt lời. “Chúng ta thôi, Percy.”

      cất bước tiếp. Percy phải chạy nhanh mới bắt kịp bé.

      “Chuyện đó là sao thế?” Percy hỏi. “Viên kim cương đường...”

      “Xin đấy,” . “Đừng hỏi em.”

      Họ im lặng suốt quãng đường dẫn dến Đồi Đền thờ. lối lát đá ngoằn nghèo dẫn họ băng qua loạt bệ thờ xíu lộn xộn và các mái vòm đồ sộ. Các bức tượng thần dường như dõi theo Percy.

      Hazel chỉ về phía Đền thờ của nữ thần Bellona. “Nữ thần chiến tranh,” ấy . “Đó là mẹ của chị Reyna.” Rồi họ ngang qua hầm mộ khổng lồ màu đỏ được trang trí hình đầu sọ các chấn song bằng sắt.

      “Làm ơn với rằng chúng ta vào trong đó,” Percy

      Hazel lắc đầu. “Đó là Đền thờ của thần Mars Ultor.”

      “Thần Mars... thần Ares, thần chiến tranh.”

      “Đó là tên Hy Lạp của ông ấy,” Hazel . “Nhưng, đúng thế, cùng người. Ultor có nghĩa là ‘Người Báo thù’. Ông là vị thần quan trọng thứ hai của người La Mã.”

      Percy hề sợ hãi khi nghe thấy điều đó. Vì lý do nào đó, nội việc nhìn thấy công trình màu đỏ xấu xí đó thôi cũng đủ khiến cậu giận dữ.

      Cậu chỉ về phía đỉnh đồi. Các đám mây xoáy tròn phía đền thờ lớn nhất, sảnh tròn với vòng các cột trắng chống trụ cho mái nhà hình vòm. “ đoán đó là đền thờ của thần Zeus – ừm, ý là, thần Jupiter, đúng ? Đó là nơi chúng ta đến sao?”

      “Đúng thế.” Giọng Hazel nghe có vẻ cáu kỉnh. “ Octavian đọc các điềm báo ở đó – Đền Thờ của thần Jupiter Optimus Maximus.”

      Percy buộc phải nghĩ về cụm từ đó, nhưng nghĩa của các từ Latinh đó tự động ra trong đầu cậu. “Thần Jupiter... người giỏi nhất và vĩ đại nhất?”

      “Chính xác.”

      “Thế danh hiệu của thần Neptune là gì?” Percy hỏi. “Người điềm tĩnh và tuyệt vời nhất sao?”

      “Ừm, hẳn thế.” Hazel khoát tay về phía tòa nhà màu xanh to cỡ nhà kho. cây đinh ba phủ đầy mạng nhện được gắn vào phía cánh cửa.

      Percy ló đầu nhìn vào bên trong. bệ thờ be bé là cái bát với ba trái táo khô mốc meo cả lên.

      Trái tim cậu đau nhói. “ nơi được nhiều người thích đấy.”

      “Em rất tiếc, Percy,” Hazel . “Chỉ là... người La Mã luôn sợ biển. Họ chỉ sử dụng thuyền khi nào họ buộc phải làm thế. Ngay cả trong thời đại, việc đứa con của thần Neptune diện ở trại luôn là điềm xấu. Lần cuối cùng người như thế gia nhập quân đoàn... ừm, đó làăm 1906, khi Trại Jupiter còn nằm phía bên kia vịnh ở San Francisco. trận động đất lớn...”

      “Đừng với là con của thần Neptune gây ra chuyện đó nhé?”

      “Người ta kể với em như thế.” Hazel nhìn cậu đầy hối tiếc. “Dù sao ... người La Mã e sợ thần Neptune, nhưng họ thích ông ấy lắm.”

      Percy liếc nhìn đám mạng nhện phía cây đinh ba.

      Tuyệt, cậu nghĩ. Cho dù gia nhập vào trại, cậu cũng bao giờ được mọi người thích. Hy vọng lớn nhất của cậu hóa ra là nỗi sợ hãi đối với những người bạn trong trại mới. Có lẽ nếu cậu làm tốt, họ cho cậu vài trái táo mốc meo.

      Thế nhưng... khi đứng trước bàn thờ của thần Neptune, cậu cảm nhận được điều gì đó khuấy động bên trong cậu, như những đợt sóng dâng tràn khắp các tĩnh mạch vậy.

      Cậu lục lọi trong ba lô và lấy ra mẩu thức ăn cuối cùng từ chuyến hành trình của mình – cái bánh mì vòng cũ. nhiều nhặn gì, nhưng cậu vẫn đặt nó lên bàn thờ.

      “Chào... ừm, Cha.” Cậu cảm thấy mình ngốc khi chuyện với cái bát đựng trái cây. “Nếu cha nghe thấy con, hãy giúp con cha nhé? Hãy mang ký ức của con quay trở lại. cho con... cho con, con cần phải làm gì.”

      Giọng cậu như vỡ òa. Cậu cố tỏ ra xúc động, nhưng cậu kiệt sức, sợ hãi và bế tắc trong thời gian dài, vì thế cậu đánh đổi bất cứ thứ gì để lấy vài lời chỉ dẫn. Cậu muốn biết vài điều gì đó chắc chắn về cuộc đời mình, mà cần phải bám víu vào các ký ức bị mất .

      Hazel đặt tay lên vai cậu. “Mọi việc ổn thôi. Giờ ở đây. trong số bọn em.”

      Cậu cảm thấy lúng túng vì được bé lớp tám mới quen an ủi, nhưng cậu vui vì có ở đây.

      Sấm chớp đì đùng phía đầu họ. Những tia chớp màu đỏ bừng sáng cả ngọn đồi.

      Octavian gần xong việc,” Hazel . “Chúng ta đ thôi.”

      So với cái kho chứa dụng cụ của thần Neptune, đền thờ thần Jupiter ràng là tốt nhất và vĩ đại nhất.

      Các câu bằng tiếng Latinh và các bức tranh ghép vui mắt được khắc sàn nhà đá hoa cương. Trần nhà mái vòm cao mười tám mét sáng lấp lánh ánh vàng. Toàn bộ đền thờ rộng mở đón gió.

      Ở giữa ngôi đền, tại bệ thờ bằng đá hoa cương, chàng mặc áo toga thực nghi thức nào đó trước bức tượng vàng khổng lồ của sếp lớn: chúa tể bầu trời – thần Jupiter, mặc chiếc áo toga lụa màu tía cỡ XXXL, tay cầm tia chớp.

      “Nó giống như thế,” Percy lầm bầm.

      “Cái gì?” Hazel hỏi.

      “Tia chớp nguyên thủy,” Percy .

      về điều gì thế?”

      ...” Percy cau mày. Trong giây, cậu cho là mình nhớ ra được điều gì đó. Giờ nó biến mất. “ có gì, chỉ đoán bừa thôi.”

      chàng trẻ tuổi ở bệ thờ giơ hai tay lên trời. Càng thêm nhiều tia chớp đỏ lóe lên bầu trời, làm rung chuyển cả đền thờ. Sau đó ta buông thõng hai tay xuống và những tiếng đì đùng ngưng bặt. Các đám mây biến từ màu xám sang màu trắng và tan ra.

      trò bịp ấn tượng, xét đến việc chàng đó chẳng có vẻ gì như thế. ta cao dong dỏng và gầy nhom, tóc màu vàng nhạt, mặc quần jeans quá cỡ, áo phông rộng lùng thùng cùng áo toga cứ chực rủ xuống. Nhìn ta trông giống con bù nhìn phủ khăn trải giường lên người.

      ta làm gì thế?” Percy thầm.

      chàng trong chiếc áo toga quay người lại. ta sở hữu nụ cười gian tà và ánh mắt hơi điên khùng như thể vừa mới chơi xong trò cảm giác mạnh. tay ta cầm dao. tay còn lại là thứ gì đó giống con vật bị chết. Cảnh tượng đó khiến ta trông bớt điên khùng hơn chút nào.

      Percy,” Hazel , “đây là Octavian.”

      nhóc graecus!” Octavian . “ thú vị làm sao.”

      “Ừm, chào,” Percy . “ sát hại những con thú sao?”

      Octavian nhìn vào cái thứ xơ xác tay mình và cười lớn. “, . Ngày xửa ngày xưa đúng là thế. Bọn ta từng đọc ý của các vị thần bằng cách phân tích ruột các loài vật như – gà, dê, những con tương tự như thế. Ngày nay, bọn ta dùng những thứ này.”

      ta quẳng vật xơ xác kia về phía Percy. Đó là con gấu bông bị moi ruột. Rồi Percy để ý thấy đống thú nhồi bông bị moi ruột nằm dưới chân tượng thần Jupiter.

      đùa chứ?” Percy hỏi.

      Octavian bước ra khỏi bệ thờ. ta chắc khoảng mười tám tuổi, nhưng lại quá gầy còm và vô cùng xanh xao như thể chết yểu bằng. Ấn tượng đầu tiên là ta trông vô hại, nhưng khi ta đến gần hơn, Percy chắc lắm. Đôi mắt Octavian lấp lánh vẻ tò mò tàn nhẫn, như thể ta có khả năng rút ruột Percy dễ như moi ruột con gấu bông nếu ta nghĩ mình có thể biết được gì từ việc làm đó.

      Octavian nheo nheo mắt. “Cậu có vẻ lo sợ.”

      làm tôi nhớ đến người nào đó,” Percy . “Tôi nhớ được là ai.”

      “Dĩ nhiên là người trùng tên với ta, Octavian – Augustus Caesar. Mọi người đều ta có nét tương tự rất dễ nhận biết.”

      Percy nghĩ vậy, nhưng cậu thể nào nhớ được. “Sao lại gọi tôi là ‘người Hy Lạp’?”

      “Ta nhìn thấy điều đó trong các điềm báo.” Octavian vẫy vẫy con dao về phía đống thú bông bệ thờ. “Lời phán truyền rằng: Người Hy Lạp đến. Hoặc có thể là: Con ngỗng kêu thét lên. Ta nghĩ lời diễn giải đầu tiên là chính xác. Cậu xin gia nhập quân đoàn sao?”

      Hazel giải thích hộ cậu. bé kể cho Octavian nghe mọi chuyện kể từ khi họ gặp nhau ở đường hầm – lũ gorgon, trận đánh bên bờ sông, xuất của ữ thần Juno, cuộc đối thoại của họ với Reyna.

      Khi nhắc đến nữ thần Juno, Octavian trông khá ngạc nhiên.

      “Nữ thần Juno,” cậu ta suy ngẫm. “Bọn ta gọi bà ấy là Juno Moneta. Juno Người Cảnh báo. Bà xuất vào những thời điểm khủng hoảng để cảnh báo Rome về những mối đe dọa vô cùng nguy hiểm.”

      ta liếc nhìn Percy, như thể muốn : ví dụ như, những tên Hy Lạp bí .

      “Tôi nghe Lễ hội Fortuna diễn ra trong tuần này,” Percy . “Lũ gorgon cảnh báo rằng cuộc xâm chiếm vào ngày đó. có thấy được điều đó từ đống thú bông ?”

      “Buồn thay là .” Octavian thở dài. “Khó mà biết ý các thần lắm. Và những ngày này, lời tiên đoán của ta càng lúc càng mơ mơ hồ hồ hơn.”

      “Thế mọi người có... tôi biết nữa,” Percy , “ nhà tiên tri hay đại loại thế?”

      nhà tiên tri!” Octavian mỉm cười. “ ý tưởng dễ thương. , ta e rằng bọn ta sử dụng hết các lời tiên tri. Giờ, nếu chúng ta tiến hành tìm kiếm các cuốn sách Sibylline[8], như ta đề nghị ...”

      “Siba gì chứ?” Percy hỏi.

      “Những cuốn sách tiên tri,” Hazel , “là thứ mà Octavian bị ám ảnh. Người La Mã thường tra cứu chúng khi các tai họa ập đến. Hầu hết mọi người tin rằng chúng bị thiêu hủy khi thành Rome sụp đổ.”

      Vài người tin thôi,” Octavian sửa lại. “Tiếc là người lãnh đạo tại của chúng tôi cấp phép tìm kiếm chúng...”

      “Vì chị Reyna ngốc,” Hazel .

      “... vì thế chúng tôi chỉ có vài mảnh còn sót lại từ những cuốn sách đó,” Octavian tiếp. “ vài lời dự báo đầy thần bí, như những lời này.”

      ta gật đầu về phía những câu khắc s đá hoa cương. Percy chăm chú nhìn kỹ các dòng chữ, mong là mình hiểu được chúng. Cậu gần như chết lặng.

      “Câu đó.” Cậu đưa tay chỉ vào và dịch nó khi cậu đọc lớn: “Bảy con lai đáp lại lời hiệu triệu. Mang giông bão đến hoặc thiêu cháy thế giới phải sụp đổ...”

      “Đúng, đúng.” Octavian hết câu mà chẳng cần nhìn. lời thề được giữ đến hơi thở cuối cùng, và kẻ thù hướng các cánh quân về phía Các Cánh Cửa Của Tử Thần.”

      “Tôi... tôi biết câu đó.” Percy nghĩ chắc sấm chớp lại làm đền thờ rung chuyển lần nữa. Rồi cậu nhận ra là cả cơ thể mình run rẩy. “Điều đó rất quan trọng.

      Octavian cau mày. “Dĩ nhiên nó quan trọng chứ. Chúng tôi gọi đó là Lời Tiên Tri Về Nhóm Bảy, nhưng nó xuất cách đây vài ngàn năm rồi. Chúng tôi biết nó nghĩa là gì. Mỗi lần ai đó cố thử dịch nó... Ừm, Hazel có thể kể cho cậu. Những chuyện may lại xảy ra.”

      Hazel giận dữ nhìn ta. “Chỉ cần đọc điềm báo dành cho Percy là được. Liệu ấy có thể gia nhập vào quân đoàn ?”

      Percy gần như có thể thấy được bộ não của Octavian hoạt động, tính toán xem liệu Percy hữu dụng hay . ta vươn tay về phía ba lô của Percy. “Đó là mẫu vật xinh đẹp. Cho phép tôi nhé?”

      Percy chưa kịp hiểu ta muốn gì Octavian giật cái gối gấu trúc ở Chợ Giảm Giá ló ra phía ba lô. Nó chỉ là món đồ chơi nhồi bông vớ vẩn, nhưng Percy mang nó theo cả chặng đường dài. Cậu khá là thích nó. Octavian quay về phía bệ thờ và giơ con dao lên.

      “Này!” Percy phản đối.

      Octavian rạch toác bụng con gấu trúc và trải bông nhồi của nó lên khắp bệ thờ. ta quẳng vỏ con gấu sang bên, lầm bầm vài từ phía đống bông nhồi và quay lại với nụ cười rạng rỡ mặt.

      “Tin tốt!” ta . “Percy có thể gia nhập quân đoàn. Chúng ta phân cậu ta vào đội quân nào đó trong buổi tập trung tối nay. với Reyna rằng tôi chấp thuận.”

      Hai vai Hazel buông lỏng. “Ừm... tuyệt. thôi Percy.”

      “Ồ, còn Hazel này,” Octavian . “Tôi rất vui được chào đón Percy vào quân đoàn. Nhưng khi lễ bầu chức pháp quan diễn ra, tôi hy vọng nhớ...”

      Jason chưa chết,” Hazel bật lại. “ là thầy bói. Lẽ ra phải tìm kiếm ấy chứ!”

      “Ồ, tôi làm đấy thôi!” Octavian chỉ tay về phía đống ruột thú nhồi bông. “Ngày nào tôi chả hỏi ý các vị thần! Than ôi, sau tám tháng, tôi chẳng nhận được tin tức gì. Dĩ nhiên là tôi vẫn tiếp tục tìm kiếm. Nhưng nếu Jason quay trở lại vào Lễ hội Fortuna, chúng ta buộc phải hành động. Chúng ta thể để trống vị trí đó mãi. Tôi hy vọng ủng hộ tôi ứng cử vào ghế pháp quan. Việc đó có ý nghĩa rất lớn với tôi.”

      Hazel siết chặt nắm tay lại. “Tôi. Ủng hộ. ?”

      Octavian cởi cái áo toga ra, đặt nó và con dao lên bệ thờ. Percy nhận ra cánh tay Octavian có bảy vạch – bảy năm ở trại, Percy đoán thế. Dấu hiệu của Octavian là cây đàn hạc, biểu tượng của thần Apollo.

      “Xét cho cùng,” Octavian với Hazel, “biết đâu tôi giúp được sao. điều hổ thẹn nếu những lời đồn thổi tệ hại về tiếp tục lan truyền... hoặc, lạy trời, nếu chúng biến thành .”

      Percy cho tay vào túi và nắm chặt cây bút của mình. Gã này đe dọa Hazel. ràng là như vậy. Chỉ cần dấu hiệu nào đó từ Hazel thôi, Percy sẵn sàng mở cây Thủy Triều ra và nhìn xem Octavian phản ứng thế nào khi đối diện với đầu mũi kiếm.

      Hazel hít hơi sâu. Các khớp ngón tay trắng bệch. “Tôi suy nghĩ về điều đó.”

      “Tuyệt,” Octavian . “Nhân tiện, em trai ở đây.”

      Hazel cứng người lại. “Em trai tôi? Mà sao?”

      Octavian nhún vai. “Mà sao là sao? Ai mà biết cơ chứ? Cậu ta đợi ở điện thờ của cha . Chỉ là... à, đừng mời cậu ta ở lại quá lâu đấy nhé. Cậu ta khiến những người khác có cảm giác bị quấy rầy. Giờ, nếu các cậu phiền, tôi phải tiếp tục tìm kiếm bạn mất tích tội nghiệp của chúng ta, Jason. Rất vui được gặp cậu, Percy.”

      Hazel mạch ra ngoài đền thờ và Percy theo sau. Cậu tin chắc rằng trong cuộc đời mình, cậu chưa bao giờ thấy vui khi rời khỏi ngôi đền như lúc này.

      Khi Hazel xuống dưới đồi, nguyền rủa bằng tiếng Latinh. Percy hiểu hết, nhưng cậu nghe được những câu như là con trai của lũ gorgon, con rắn thèm khát quyền lực, và vài gợi ý về nơi Octavian có thể đâm con dao của ta.

      “Em ghét gã đó,” lầm bầm. “Nếu em có cách...”

      “Thực tế ta được bầu làm pháp quan đâu, đúng ?” Percy hỏi.

      “Em ước gì mình có thể chắc cú chuyện đó. Octavian có rất nhiều bạn bè, phần lớn trong số họ là bị mua chuộc. Các trại viên còn lại sợ ta.”

      “Sợ cái gã bé gầy còm đó sao?”

      “Đừng đánh giá thấp ta. Bản thân chị Reyna xấu, nhưng nếu Octavian chia sẻ quyền lực với chị ấy...” Hazel rùng mình. “Chúng ta gặp em trai em . Em ấy muốn gặp .”

      Percy tranh cãi. Cậu muốn gặp cậu em trai thần bí đó, biết đâu cậu có thể biết thêm gì đó về hoàn cảnh của Hazel – cha là ai, bí mật che giấu là gì. Percy tin làm điều gì đó tội lỗi. có vẻ rất tốt bụng. Nhưng Octavian hành xử như thể ta nắm thông tin đáng hổ thẹn hiếm có nào đó của Hazel.

      Hazel dẫn Percy đến hầm mộ màu đen được xây mé bên trong sườn đồi. Đứng phía trước hầm mộ là thiếu niên mặc quần jeans đen và áo khoác phi công.

      “Chào,” Hazel gọi lớn. “Chị mang theo người bạn đến.”

      Cậu con trai quay người lại. Những hình ảnh thoáng qua vô cùng kỳ lạ đó lại ùa đến trong đầu Percy: như thể đây là người mà cậu từng quen biết. Cậu ta cũng xanh xao y hệt Octavian, nhưng đôi mắt đen như hạt huyền và mái tóc đen rối tít. Cậu ta trông chẳng giống Hazel chút nào cả. Cậu ta đeo chiếc nhẫn hình đầu lâu, dây xích thay cho dây nịt và mặc áo phông đen với họa tiết hình đầu lâu. Ở bên hông giắo thanh kiếm đen tuyền.

      Trong phần triệu giây khi cậu ta nhìn Percy, cậu con trai đó dường như sửng sốt – thậm chí là kinh hoàng, như thể cậu ta bị đèn pha rọi phải.

      “Đây là Percy Jackson,” Hazel . “ ấy là người tốt. Percy, đây là em trai em, con trai của thần Pluto.”

      Cậu con trai có vẻ lấy lại bình tĩnh và chìa tay ra. “Rất vui được gặp ,” cậu ta . “Em là Nico di Angelo.”

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      V. HAZEL



      HAZEL CÓ CẢM GIÁC NHƯ MÌNH VỪA GIỚI THIỆU hai quả bom nguyên tử với nhau. Giờ chờ đợi xem trái bom nào phát nổ trước.

      Cho đến sáng hôm nay, Nico là á thần mạnh nhất mà từng biết. Những người khác ở Trại Jupiter lại xem cậu như là kẻ du hành lập dị, vô hại giống các thần nông. Hazel biết là phải thế. lớn lên cùng Nico, thậm chí còn biết đến diện của cậu đời này trong thời gian dài. Nhưng thừa biết Nico còn nguy hiểm hơn Reyna, Octavian, hay thậm chí là cả Jason nữa.

      Rồi gặp Percy.

      Lúc đầu, khi nhìn thấy loạng choạng đường cao tốc với bà già tay, Hazel cho rằng có thể là vị thần cải trang. Mặc dù bị đập tơi bời, dơ bẩn và cúi gập xuống thở dốc, người vẫn tỏa ra vầng hào quang sức mạnh. có vẻ ngoài ưa nhìn của vị thần La Mã với đôi mắt màu xanh nước biển và mái tóc đen rối tung trong gió.

      bảo Frank đừng bắn . nghĩ có lẽ các vị thần kiểm tra họ. từng được nghe kể các câu chuyện thần thoại như thế: thiếu niên cùng bà lão van nài chỗ trú , và khi những người phàm vô lễ chối từ – bùm, họ bị biến thành những con sên chuối

      Thế rồi Percy điều khiển dòng sông và tiêu diệt hai ả gorgon. biến cây bút thành thanh kiếm đồng. khiến cho toàn trại phải bàn tán xôn xao về graecus.

      Con trai của thần biển ư...

      Cách đây lâu lắm rồi, có người với Hazel rằng hậu duệ của thần Neptune giải thoát cho . Nhưng liệu Percy có thực phá bỏ được lời nguyền của ? Điều đó dường như quá nhiều để mà hy vọng.

      Percy và Nico bắt tay nhau. Họ đưa mắt nhìn đối phương đầy thận trọng, và Hazel buộc phải cưỡng lại thôi thúc muốn bỏ chạy. Nếu hai người này đều rút hai thanh kiếm ma thuật kia ra, mọi việc ngày càng trở nên tệ hơn.

      Thoạt nhìn Nico chẳng có vẻ gì đáng sợ. Cậu gầy còm và nhếch nhác trong bộ đồ đen nhàu nhĩ. Mái tóc cậu, như mọi khi, trông giống như thể cậu vừa mới rời giường vậy.

      Hazel nhớ lại lúc gặp được em trai mình. Lần đầu tiên thấy cậu rút thanh kiếm đen tuyền kia ra, sém chút nữa cười lớn. Cái cách cậu gọi nó là “sắt Stygian” vô cùng nghiêm túc đó khiến cậu trông buồn cười. Cậu con trai da trắng bệch và gầy giơ xương này phải là chiến binh. từng nghĩ rằng và cậu có quan hệ họ hàng với nhau.

      phải thay đổi ý nghĩ của mình khá nhanh sau đó.

      Percy cau mày. “Tôi... tôi biết cậu.”

      Nico nhướn mày. “Phải ?” Cậu nhìn Hazel nhằm tìm kiếm lời giải thích.

      Hazel ngần ngừ. Có điều gì đó đúng trong phản ứng của em . Cậu cố hết sức để cư xử như bình thường, nhưng lần đầu tiên cậu nhìn thấy Percy, Hazel để ý đến cái nhìn sợ hãi thoáng qua của em mình. Nico có quen biết với Percy. tin chắc như vậy. Sao em lại giả vờ như quen nhỉ?

      Hazel ép mình lên tiếng. “Ừm... Percy mất hết ký ức.” kể cho em trai nghe những chuyện xảy ra kể từ lúc Percy đến gần cổng trại.

      “Vậy, Nico này...” cẩn thận tiếp, “chị cho là... em biết đấy, em khắp nơi. Có thể trước đây em gặp các á thần như Percy, hoặc...”

      Nét mặt Nico sầm lại, tối đen như Tartarus. Hazel hiểu tại sao, nhưng nhận được thông điệp: Quên chuyện đó .

      “Thế còn câu chuyện về đội quân của Gaea,” Nico . “ cảnh báo Reyna về điều đó sao?”

      Percy gật đầu. “Thế nhưng Gaea là ai thế?”

      Miệng Hazel trở nên khô khốc. Chỉ cần nghe thấy cái tên đó... Tất cả những gì có thể làm là giữ cho hai đầu gối mình khỏi nhũn xuống. nhớ lại giọng ngái ngủ nhàng của bà ta, và cảm giác như phổi mình chứa đầy dầu đen.

      “Bà ta là nữ thần đất.” Nico liếc nhìn xuống mặt đất như thể nó có thể nghe thấy điều đó. “Vị thần già cỗi nhất. Phần lớn thời gian bà ta chìm sâu vào giấc ngủ, nhưng bà ta ghét các vị thần và con cái của họ.”

      “Đất Mẹ... là kẻ xấu xa ư?” Percy hỏi.

      “Đúng thế,” Nico với vẻ nghiêm trọng. “Bà ta thuyết phục con trai mình, thần Titan Kronos – ừm, ý em là, thần Saturn[9] – giết cha mình, thần Uranus, và tiếp quản thế giới. Các thần Titan cai trị trong thời gian dài. Rồi con của các thần Titan, các vị thần đỉnh Olympus, lật đổ họ.”

      “Câu chuyện đó nghe quen quen,” giọng Percy nghe ngạc nhiên, giống như ký ức cũ phần nào thức tỉnh. “Nhưng nghĩ mình từng được nghe về nữ thần Gaea.”

      Nico nhún vai. “Bà ta nổi điên lên khi các vị thần tiếp quản. Bà ta chọn người chồng mới – Tartarus[10], linh hồn cõi địa ngục – và sinh ra dòng dõi các tên khổng lồ mới. Chúng cố tiêu diệt đỉnh Olympus, song cuối cùng các vị thần cũng đánh bại được chúng. Ít nhất... lần đầu tiên.”

      “Lần đầu tiên?” Percy lặp lại.

      Nico liếc nhìn Hazel. Cậu hầu như có ý khiến cảm thấy tội lỗi, nhưng thể ngăn mình lại. Nếu Percy biết về , và những tệ hại mà làm...

      “Hè năm ngoái,” Nico tiếp, “thần Saturn cố quay trở lại. Đó chính là cuộc chiến với các thần Titan lần thứ hai. Các á thần La Mã ở Trại Jupiter tấn công cơ quan đầu não của núi Othrys, phía bên kia vịnh, và phá hủy ngai của ta. Thần Saturn biến mất...” Cậu ngần ngừ, quan sát khuôn mặt của Percy. Hazel có cảm giác em trai lo sợ rằng Percy nhớ ra thêm nhiều chuyện.

      “Ừm, dù sao nữa,” Nico tiếp tục, “rất có thể thần Saturn lui về địa ngục. Tất cả chúng ta đều nghĩ rằng chiến tranh kết thúc. Giờ có vẻ như thất bại của các thần Titan khích động đến Gaea. Bà ta bắt đầu thức tỉnh. Em được nghe báo cáo về các gã khổng lồ tái sinh. Nếu chúng định thách thức các vị thần lần nữa, chắc chắn chúng bắt đầu bằng việc tiêu diệt các á thần...”

      “Cậu cho Reyna điều này chưa?” Percy hỏi.

      “Dĩ nhiên.” Hàm Nico căng cứng. “Người La Mã tin em. Đó là lý do em hy vọng ấy nghe lời . Những đứa con của thần Pluto... ừm, em có ý gì đâu, nhưng họ nghĩ bọn em còn tệ hơn nhiều so với con của thần Neptune. Bọn em là điều xúi quẩy.”

      “Họ để Hazel ở đây,” Percy lưu ý.

      “Chuyện đó hoàn toàn khác,” Nico .

      “Tại sao?”

      Percy,” Hazel cắt ngang, “nghe này, những tên khổng lồ phải là vấn đề tồi tệ nhất. Thậm chí... thậm chí cả Gaea cũng phải nốt. Những điều nhận xét về lũ gorgon, cách chúng bất tử, đó mới chính là nỗi lo lớn nhất của chúng ta.” nhìn Nico. mạo hiểm với bí mật của chính bản thân , nhưng vì vài lý do nào đó, Hazel tin tưởng Percy. Có thể vì cũng là người ngoài cuộc, hoặc có thể vì cứu Frank ở dòng sông. xứng đáng được biết về thứ mà họ phải đối mặt.

      “Nico và em,” cẩn trọng dùng từ, “bọn em nghĩ rằng những gì diễn ra là... Cái Chết ...”

      Trước khi có thể hết câu, tiếng gọi lớn vang lên từ dưới đ

      Frank chạy chầm chậm về phía họ. mặc quần jeans, áo sơ-mi màu tía của trại và áo khoác denim. Hai tay dính đầy dầu mỡ do lau chùi vũ khí.

      Y hệt như mỗi khi nhìn thấy Frank, trái tim Hazel bắt đầu trình diễn điệu nhảy-claket điên cuồng – điều khiến phát cáu. rồi, người bạn tốt, trong số những người duy nhất ở trại đối xử với như thể mắc phải căn bệnh truyền nhiễm nào đó. Nhưng thích theo cách đó.

      lớn hơn ba tuổi, và hẳn là Bạch mã Hoàng tử, với kết hợp kỳ lạ giữa khuôn mặt trẻ con và thân hình vạm vỡ của vận động viên đô vật. trông giống con gấu koala thích được ôm ấp đầy cơ bắp. Việc mọi người thường cố ghép đôi họ với nhau – hai đứa vô tích nhất ở trại! Hai người hoàn hảo với nhau – chỉ khiến Hazel thêm cương quyết thích .

      Nhưng trái tim đập theo những gì được lập ra. Nó trở nên điên cuồng mỗi khi Frank ở gần đó. có cảm giác như vậy kể từ khi... ừm, kể từ khi ở bên Sammy.

      Chấm dứt việc đó , nghĩ. Có lý do khác cho việc mày ở đây – và đó phải là việc có cậu bạn trai mới.

      Ngoài ra, Frank chẳng biết gì về bí mật của . khi biết rồi, chẳng còn đối xử tốt với nữa đâu.

      chạy đến hầm mộ. “Chào em, Nico...”

      Frank.” Nico mỉm cười. Cậu dường như thấy Frank thú vị, có lẽ vì Frank là người duy nhất ở trại chẳng hề bực bội khó chịu khi ở bên những đứa con của thần Pluto.

      “Reyna bảo tới đón Percy,” Frank . “ Octavian chấp nhận cậu ấy rồi chứ?”

      “Ừm,” Percy . “ ta ‘thịt’ con gấu trúc của tớ.”

      ta... Ừ. Thuật xem bói phải ? Ừm, những con gấu bông ắt có những cơn ác mộng về ta. Nhưng cậu được chấp nhận! Bọn tớ cần phải đưa cậu tắm rửa trước buổi điểm danh tối.

      Hazel nhận ra mặt trời dần lặn xuống phía những ngọn đồi. Sao ngày lại trôi qua quá nhanh như thế? “ ấy đúng,” . “Chúng ta cần phải...”

      Frank này,” Nico chen ngang, “sao đưa Percy nhỉ? Chị Hazel và em đến sau.”

      Ối chà, Hazel nghĩ. cố tỏ ra có gì lo lắng.

      “Đó là... đó là ý hay,” khẳng định. “Hai người trước . Bọn em bắt kịp hai người.”

      Percy nhìn Nico thêm lần nữa, cứ như vẫn cố nhớ lại. “ muốn chuyện với em lâu hơn nữa. thể từ bỏ cái cảm giác...”

      “Chắc rồi,” Nico đồng ý. “Gặp sau. Tối nay em ngủ lại đây.”

      “Em ở lại sao?” Hazel buột miệng hỏi. Các trại viên thích mê vụ này cho xem – con trai thần Neptune và con trai thần Pluto xuất cùng trong ngày. Giờ tất cả những gì họ cần là vài con mèo đen và mấy cái gương vỡ.

      , Percy,” Nico . “Hãy thích nghi nhé.” Cậu quay sang nhìn Hazel, và có cảm giác rằng chuyện tệ hại nhất trong ngày của mình vẫn chưa đến. “Chị em và em cần chuyện.”

      “Em biết ấy, đúng ,” Hazel .

      Họ ngồi mái hầm mộ của thần Pluto, nơi được bao phủ bởi xương và kim cương. Từ khi Hazel bắt đầu hiểu biết, đám xương luôn có ở đây. Còn những viên kim cương là lỗi của . Nếu ngồi ở nơi nào quá lâu, hay chỉ cần trở nên lo lắng, chúng lại thình lình xuất xung quanh như nấm mọc sau mưa. Những viên đá trị giá hàng triệu đô la sáng lấp lánh phía mái nhà, nhưng may mắn là các trại viên khác chạm vào chúng. Họ biết tốt hơn hết là nên trộm đồ từ các đền thờ – đặc biệt là từ đền thờ của thần Pluto – và các thần nông bao giờ leo lên đến tận này.

      Hazel rùng mình, nhớ đến cú thoát hiểm trong gang tấc của với Don chiều nay. Nếu hành động nhanh chóng và chộp lấy viên kim cương đó khỏi đường... muốn nghĩ về điều đó. muốn có thêm bất cứ mặc cảm tội lỗi nào nữa.

      Nico đung đưa chân như trẻ . Thanh kiếm bằng sắt Stygian được đặt bên cạnh cậu, kế bên thanh trường kiếm spatha của Hazel. Cậu lướt nhìn khắp thung lũng, nơi các đội xây dựng làm việc Cánh đồng Thần Mars, xây dựng công cho các trò chơi tối nay.

      “Percy Jackson.” Cậu đọc cái tên đó như lời bùa chú. “Chị Hazel, em phải cẩn thận với những gì em . Có những việc hệ trọng diễn ra ở đây. vài bí mật cần phải được giữ kín. So với tất cả mọi người, chị – chị nên hiểu điều đó.”

      Hai gò má Hazel nóng bừng. “Nhưng ấy giống... giống chị sao?”

      ,” Nico . “Em xin lỗi, em thể kể với chị nhiều hơn. Em được phép can thiệp vào. Percy phải tìm ra đường riêng của mình ở trại này.”

      ấy có nguy hiểm ?” hỏi.

      Nico rặn ra nụ cười khô khốc. “Rất nguy hiểm. Nhưng chỉ với kẻ thù thôi. Còn đối với Trại Jupiter sao cả. Chị có thể tin vào ấy.”

      “Như chị tin vào em vậy,” Hazel đầy chua chát.

      Nico xoay xoay chiếc nhẫn đầu lâu. Quanh cậu, mớ xương bắt đầu rung rung như thể chúng cố tạo thành bộ xương mới. Bất cứ khi nào Nico buồn rầu, cậu tạo ra ảnh hưởng như thế đối với người chết, tựa như lời nguyền của Hazel vậy. Hai người họ, đại diện cho hai phạm vi kiểm soát của thần Pluto: cái chết và giàu có. Đôi khi Hazel nghĩ Nico có được phần tốt hơn .

      “Nghe này, em biết việc này khó khăn,” Nico . “Nhưng chị có cơ hội thứ hai. Chị có thể sửa sai những gì chị làm.”

      “Trong chuyện này chẳng có gì đúng cả,” Hazel . “Nếu họ phát được về chị...”

      “Họ ,” Nico hứa. “Họ sớm kêu gọi nhiệm vụ mới. Họ buộc phải làm thế. Chị làm em tự hào. Tin em , Bi...”

      Cậu khựng lại, nhưng Hazel biết cậu suýt gọi là gì: Bianca. Chị ruột của Nico – người cậu cùng lớn lên. Có lẽ Nico quan tâm lo lắng cho Hazel đấy, nhưng bao giờ là Bianca cả. Hazel chỉ đơn giản là người thay thế tốt nhất mà Nico có thể có được – giải khuyến khích từ Địa ngục.

      “Em xin lỗi,” cậu .

      Miệng Hazel có vị như nếm phải sắt, như thể các quặng vàng trồi lên bên dưới lưỡi . “Thế chuyện về Tử Thần là có à? Alcyoneus là người gây ra sao?”

      “Em nghĩ thế,” Nico . “Dưới Địa ngục tình hình trở nên ngày càng xấu . Cha điên lên vì phải giữ cho mọi thứ trong phạm vi kiểm soát. Từ những gì Percy về lũ gorgon, mọi việc ở đây cũng tồi tệ kém gì đâu. Nhưng nghe này, đó là lý do vì sao chị ở đây. Mọi việc trong quá khứ của chị – chị có thể tạo ra điều gì đó tốt đẹp từ những chuyện đó. Chị thuộc về Trại Jupiter.”

      Điều đó nghe khá là buồn cười, Hazel suýt nữa bật cười. thuộc về nơi này. thậm chí còn chẳng thuộc về thế kỷ này nữa.

      biết tốt hơn hết nên cứ mãi ôm lấy quá khứ, nhưng nhớ đến cái ngày mà cuộc đời trước đây của mình bị đảo lộn. bất tỉnh đột ngột đến nỗi thậm chí còn kịp kêu tiếng A ối. trở về thân xác mình đúng lúc. giấc mơ hay cảnh mộng. Ký ức dâng trào trong vô cùng ràng, cảm giác rằng mình từng ở đó.

      Lần sinh nhật gần đây nhất của . vừa mới bước sang tuổi mười ba. Nhưng phải vào tháng Mười hai năm ngoái – mà là ngày 17 tháng Mười hai năm 1941, ngày cuối cùng sống ở New Orleans.






      VI. HAZEL


      [​IMG]


      HAZEL MÌNH BỘ VỀ NHÀ từ chuồng ngựa. Mặc cho đêm tối lạnh lẽo, vô cùng phấn chấn vì khích động. Sammy hôn lên má

      Ngày hôm nay đúng là buồn vui lẫn lộn. Đám trẻ ở trường cứ chòng ghẹo về mẹ của , chúng gọi bà là phù thủy và nhiều tên khác nữa. Dĩ nhiên chuyện đó diễn ra lâu rồi, nhưng giờ đây nó ngày càng trở nên tệ hơn. Các tin đồn về lời nguyền của Hazel lan khắp. Ngôi trường theo học là Học viện Thánh Agnes, nơi dành cho Những Đứa Trẻ Da Màu và Da Đỏ, cái tên bất biến cả trăm năm nay. Cũng như tên gọi, nơi này che giấu vô số hành động tàn nhẫn bên dưới lớp ngụy trang lòng tốt mỏng dính.

      Hazel hiểu tại sao những đứa trẻ da đen khác lại xấu tính như thế. Chúng đáng lẽ phải biết điều đó hơn , vì chính chúng cũng luôn phải chịu đựng những lời mạt sát. Vậy mà chúng hét vào mặt và cướp bữa trưa của , đồng thời luôn hỏi xin những viên đá quý đẹp mê hồn: “Mớ kim cương bị nguyền rủa kia đâu, con nhóc kia? Đưa cho tao vài viên, bằng tao đánh mày đấy!” Chúng xô ngã ở vòi phun nước và ném đá vào nếu cố đến gần chúng trong sân chơi.

      Dù chúng có quá đáng thế nào nữa, Hazel bao giờ đưa kim cương hay vàng cho chúng. căm ghét ai nhiều đến mức đó. Ngoài ra, cũng còn người bạn – Sammy – và thế là quá đủ.

      Sammy thích đùa rằng cậu là học sinh xuất sắc của trường Thánh Agnes. Cậu là người Mỹ gốc Mexico, vì thế cậu cho rằng mình chính là người da màu da đỏ. “Họ nên tặng mình hai phần học bổng chứ,” cậu .

      Cậu to cao hay vạm vỡ, nhưng cậu sở hữu nụ cười ngu ngơ và cậu làm cho Hazel bật cười.

      Chiều hôm đó, cậu đưa đến chuồng ngựa, nơi cậu làm người giữ ngựa. Đó là câu lạc bộ cưỡi ngựa hiển nhiên là “chỉ dành cho người da trắng”, nhưng nó đóng cửa vào cuối tuần. Và khi mà chiến tranh nổ ra, mọi người xì xào rằng câu lạc bộ có thể phải đóng cửa hoàn toàn cho đến khi người Nhật rút và những người lính quay trở về. Sammy thường lén đưa Hazel vào để giúp chăm sóc bầy ngựa. Thỉnh thoảng họ lại cùng nhau cưỡi ngựa.

      Hazel thích những chú ngựa. Chúng dường như là sinh vật sống duy nhất sợ . Con người ghét . Những con mèo rít ầm lên. Đám chó gầm gừ. Thậm chí cả con hamster ngu ngốc trong lớp Finley cũng kêu the thé sợ hãi mỗi khi mang cà rốt cho nó. Nhưng những con ngựa thế. Khi đến chuồng ngựa, có thể cưỡi chúng và phi nhanh, đến nỗi chẳng viên đá quý nào trồi lên kịp theo gót. h như cảm thấy được giải thoát khỏi lời nguyền của mình.

      Chiều hôm đó, dắt chú ngựa đực màu lang sậm có cái bờm đen tuyệt đẹp ra ngoài. nhanh chóng phi như bay vào những cánh đồng, để mặc Sammy lại phía sau. Khi đuổi kịp , cả cậu và con ngựa đều gần như hết cả hơi.

      “Sao cậu lại chạy như ma đuổi thế?” Cậu cười lớn. “Tớ xấu trai đến thế, phải nào?”

      Thời tiết hôm đó quá lạnh cho việc dã ngoại, nhưng dẫu sao họ cũng chuyến như thế, ngồi bên dưới bóng cây mộc lan trong khi lũ ngựa được buộc vào hàng rào gỗ. Sammy mang cho cái bánh nướng có cắm ngọn nến sinh nhật phía , và dù bị nát bét do vụ cưỡi ngựa rượt theo, nhưng cái bánh đó là thứ dễ thương nhất mà Hazel từng thấy. Họ phân nó ra làm hai và chia sẻ với nhau.

      Sammy về cuộc chiến. Cậu ước gì mình đủ tuổi để tham gia. Cậu hỏi Hazel rằng liệu có viết thư cho cậu nếu cậu trở thành người lính chiến đấu ở nước ngoài .

      “Dĩ nhiên là có rồi, ngốc à,” .

      Cậu cười rạng rỡ. Rồi, như bị thôi thúc bởi ý muốn bất chợt nào đó, cậu vươn người tới trước và hôn lên má . “Chúc mừng sinh nhật, Hazel.”

      Việc đó chẳng nhiều nhặn gì. Chỉ là nụ hôn, thậm chí chẳng phải ở môi nữa. Nhưng Hazel cảm giác như thể mình bay bổng. hầu như chẳng nhớ mình cưỡi ngựa quay lại chuồng hay chào tạm biệt Sammy như thế nào. Cậu , “Gặp cậu vào ngày mai nhé,” như mọi lần. Nhưng vĩnh viễn chẳng bao giờ gặp lại cậu nữa.

      Vào thời điểm về đến Khu phố Pháp, trời nhá nhem tối. Gần về đến nhà, cảm giác ấm áp trong tan biến, thay thế bằng sợ hãi.

      Hazel và mẹ – Nữ hoàng Marie, bà thích mọi người gọi vậy – sống trong căn hộ cũ kỹ phía câu lạc bộ nhạc jazz. Bất chấp chiến tranh bắt đầu, ở đây khắp nơi đều có khí hội hè. Các tân binh lang thang đường, cười đùa và bàn tán về những trận đánh với người Nhật. Họ xăm hình trong các cửa tiệm hay cầu hôn người ngay vỉa hè. Vài người lên gác để mẹ Hazel đoán tương lai hay mua dăm ba loại bùa từ Marie Levesque, nữ hoàng bùa chú nổi tiến

      “Cậu có nghe thấy ?” ai đó . “Hai mươi lăm xu cho cái bùa may mắn này đấy. Tớ mang nó đến cho người quen biết xem, ta bảo vật này bằng bạc . Đáng giá đến hai mươi đô-la! Mụ pháp sư đó bị điên rồi!”

      Chỉ trong giây lát, cuộc trò chuyện kiểu đó mang đến cho Nữ hoàng Marie vô số mối hàng. Lời nguyền của Hazel phát huy cách từ từ. Lúc đầu, nó có vẻ như là lời chúc phúc. Đá quý và vàng chỉ thỉnh thoảng mới xuất , bao giờ với số lượng lớn. Nữ hoàng Marie dùng nó để trang trải các hóa đơn. Họ ăn tối bằng món bít-tết mỗi tuần lần. Hazel còn được mua cho áo đầm mới. Nhưng rồi các câu chuyện lan truyền khắp nơi. Dân chúng trong vùng bắt đầu nhận thấy chuyện vô cùng tồi tệ xảy ra với những ai mua bùa may mắn hay được thanh toán bằng châu báu của Nữ hoàng Marie. Charlie Gasceaux bị máy gặt làm mất cánh tay khi mang vòng tay bằng vàng. Ông Henry ở cửa hàng tạp hóa lên cơn đau tim và chết bất đắc kỳ tử sau khi Nữ hoàng Marie trả tiền mua hàng bằng viên hồng ngọc.

      Họ hàng thân thuộc thầm xôn xao về Hazel – việc có thể tìm thấy các món đồ trang sức bị nguyền rủa chỉ bằng việc ra phố như thế nào. tại, chỉ có những người ở trong thành phố mới đến gặp mẹ , và dĩ nhiên là chẳng có nhiều người như thế. Mẹ Hazel càng lúc càng nóng tính. Bà nhìn với ánh mắt đầy căm phẫn.

      Hazel leo lên cầu thang theo cách lặng lẽ nhất mà mình có thể, phòng trường hợp mẹ có khách hàng. Trong câu lạc bộ ở dưới gác, ban nhạc lên dây nhạc cụ. Tiệm bánh kế bên bắt đầu làm món bánh rán cho sáng ngày mai, thế là cả cầu thang tràn ngập mùi bơ tan chảy.

      Khi lên đến bậc thang cùng, Hazel nghĩ mình nghe được hai giọng vang lên trong nhà. Nhưng khi ghé nhìn trộm vào phòng khách, mẹ ngồi mình ở bàn cầu hồn, đôi mắt nhắm lại như thể ở trong trạng thái xuất thần.

      Hazel từng thấy bà như vậy nhiều lần rồi, giả vờ chuyện với các linh hồn giúp các khách hàng – nhưng chưa bao giờ bà làm thế khi ở mình. Nữ hoàng Marie luôn bảo Hazel rằng bùa chú của bà là “nhảm nhí và vớ vẩn”. Bà tin vào bùa phép, thuật bói toán hay hồn ma. Bà chỉ là nghệ sĩ, như ca sĩ hay nữ diễn viên vậy, biểu diễn để lấy tiền.

      Nhưng Hazel thừa biết mẹ tin vào vài trò phù phép nào đó. Lời nguyền của Hazel chẳng vớ vẩn đâu. Nữ hoàng Marie chỉ muốn nghĩ đó là lỗi của bà – rằng bằng cách nào đó bà làm cho Hazel thành như tại.

      “Đều là do lão cha trời đánh thánh vật của con mà ra,” hẳn Nữ hoàng Marie cằn nhằn với tâm tình chẳng sáng sủa gì.

      “Đến đây trong bộ vest màu bạc và đen kỳ lạ của ông ấy. Lần đầu tiên và duy nhất ta thực triệu hồi được vị thần, và ta được gì nào? Đáp ứng mong ước của ta và làm đời ta bét nhè. Đáng lẽ ta phải là nữ hoàng đích thực. Đó là lỗi của ông ấy khi con thành ra thế này.”

      bao giờ giải thích ý bà là gì, và Hazel cũng biết là nên hỏi về cha mình. Điều đó chỉ khiến mẹ tức giận hơn mà thôi.

      Hazel quan sát, Nữ hoàng Marie lầm bầm gì đó. Nét mặt bà điềm tĩnh và thoải mái. Hazel hết sức kinh ngạc vì vẻ đẹp của mẹ mình, khi bà giận dữ và cau có. Bà có mái tóc dày màu nâu vàng giống hệt Hazel và nước da ngăm đen y như hạt café được rang chín. Bà mặc chiếc váy dài màu vàng nghệ hay đeo các chuỗi hạt bằng vàng mà bà thường dùng để gây ấn tượng với khách hàng – chỉ là chiếc váy trắng kiểu dáng đơn giản. Thế nhưng, bà tỏa ra khí thế vương giả, đồng thời ngồi thẳng người và cao quý trong chiếc ghế mạ vàng như thể bà là nữ hoàng vậy.

      “Đến đó ngươi được an toàn,” bà lầm bầm. “Cách xa đám thần thánh đó.”

      Hazel kìm lại để phải thét lên. Giọng phát ra từ miệng mẹ phải là của bà. Nghe như giọng người phụ nữ lớn tuổi hơn. Giọng đó vừa nhàng và êm ái, vừa uy nghi – giống như nhà thôi miên ra lệnh vậy.

      Nữ hoàng Marie cứng cả người. xuất thần, bà nhăn mặt lại rồi bằng giọng bình thường của mình: “Nơi đó quá xa. Quá lạnh. Quá nguy hiểm. Ông ấy bảo tôi đừng làm thế.”

      Giọng kia đáp lại: “Nó từng làm gì cho ngươi nào? Nó ban cho ngươi đứa trẻ bị nguyền rủa! Nhưng chúng ta có thể tận dụng món quà của con bé. Chúng ta có thể đánh trả lại lũ thần linh. Ở phương bắc, ngươi được ta bảo vệ, tránh xa khỏi lãnh địa của đám thần thánh. Ta thu xếp để con trai ta trở thành người bảo hộ của ngươi. Cuối cùng, ngươi cũng được sống như nữ hoàng.”

      Nữ hoàng Marie cau mày. “Nhưng còn Hazel ...”

      Sau đó khuôn mặt bà vặn vẹo mỉm cười khinh bỉ. Cả hai giọng vang lên cùng lúc, như thể họ tìm thấy điểm chung: “ đứa trẻ bị nguyền rủa.”

      Hazel lẩn nhanh xuống cầu thang, mạch đập thình thịch.

      Dưới chân cầu thang, đâm sầm vào người đàn ông mặc vest đen. Ông ta giữ chặt hai vai bằng những ngón tay mạnh mẽ và lạnh lẽo.

      “Bình tĩnh nào, bé con,” người đàn ông .

      Hazel chú ý đến chiếc nhẫn hình đầu lâu ngón tay ông, kế đó là loại vải kỳ lạ của bộ vest mà ông mặc. Trong bóng tối, lớp vải len đen tuyền đó dường như chuyển động và sôi sùng sục, định dạng thành những khuôn mặt đau đớn tột cùng, như thể các linh hồn lạc lối cố thoát khỏi những nếp gấp quần áo của ông ta.

      Ông ta mang cà vạt màu đen với những vệt sọc màu bạch kim. Áo sơ-mi có màu xám của bia mộ. Khuôn mặt – tim Hazel gần như vọt khỏi lồng ngực. Da ông ta trắng nhợt đến độ gần như trở thành màu xanh, hệt như sữa lạnh. Mái tóc nhờn nhờn đen bóng. Tuy ông ta mỉm cười khá ân cần nhưng ánh mắt cáu bẳn và giận dữ, đầy uy quyền và cuồng điên. Hazel từng trông thấy cái nhìn đó trong các bộ phim thời ở rạp chiếu bóng. Người đàn ông này trông giống hệt gã Adolf Hitler đáng sợ đó. Ông ta có ria mép, nếu ông ta có thể là em sinh đôi của Hitler – hoặc là cha gã ta.

      Hazel cố thoát thân. Nhưng ngay cả khi ông ta buông ra rồi, dường như chẳng nhúc nhích gì được. Đôi mắt ông ta làm đông cứng tại chỗ.

      “Hazel Levesque,” ông ta bằng giọng u sầu. “Con lớn rồi.”

      Hazel bắt đầu run lẩy bẩy. Bậc thềm xi măng ở chân cầu thang rạn nứt dưới bước chân của ông ta. Từ lớp bê-tông, viên đá lấp la lấp lánh trồi lên như thể mặt đất vừa mới phun ra hạt dưa hấu vậy. Người đàn ông nhìn nó, chẳng hề mảy may ngạc nhiên. Ông ta cúi xuống.

      “Đừng!” Hazel hét lớn. “Nó bị nguyền rủa!

      Ông ta nhặt viên đá lên – viên ngọc lục bảo tuyệt đẹp. “Đúng thế, nó bị nguyền rủa. Nhưng phải với ta. Quá đẹp... có giá trị hơn cả tòa nhà này, ta đoán thế.” Ông ta nhét viên ngọc vào trong túi áo. “Ta xin lỗi vì số mệnh của con, con . Ta cho là con ghét ta lắm.”

      Hazel hiểu gì cả. Giọng người đàn ông này nghe rầu rĩ, như thể chính bản thân ông là người phải chịu trách nhiệm về cuộc đời . Thế rồi nhận ra chân tướng việc: vị thần trong trang phục màu bạc và đen, người đáp ứng các mong ước của mẹ và hủy hoại cuộc sống của .

      Mắt mở lớn. “Ông? Ông là...”

      Ông ta khum khum tay nâng cằm lên. “Ta là Pluto. Cuộc đời chưa bao giờ ưu ái những đứa con của ta, nhưng gánh nặng vai con rất đặc biệt. Giờ con mười ba tuổi, chúng ta phải chuẩn bị...”

      đẩy tay ông ta ra.

      “Ông làm việc này với tôi sao?” gặng hỏi. “Ông nguyền rủa tôi và mẹ tôi sao? Ông bỏ rơi chúng tôi ư?”

      Nước mắt dâng đầy khiến mắt cay xè. Người đàn ông da trắng giàu có trong bộ vest bảnh bao này là cha sao? Mãi đến giờ, khi được mười ba tuổi, ông ta mới xuất rằng ông ta lấy làm tiếc ư?

      “Ông độc ác!” hét lớn. “Ông hủy hoại cuộc đời chúng tôi!”

      Thần Pluto nheo mắt lại. “Mẹ con kể với con những gì thế, Hazel? Mẹ con bao giờ giải thích ước muốn của bà ấy chưa? Bà ấy có kể cho con nghe lý do con được sinh ra với lời nguyền cùng ?”

      Hazel giận đến độ thể đáp lại, nhưng hình như thần Pluto đọc được câu trả lời mặt .

      ...” Ông ta thở dài. “Ta đoán bà ấy làm thế. Đổ lỗi cho ta dễ hơn nhiều.”

      “Ý ông là gì?”

      Thần Pluto lại thở dài. “Đứa trẻon được sinh ra quá sớm. Ta thể nhìn thấy tương lai của con cách ràng, nhưng ngày nào đó con tìm thấy nơi mà con thuộc về. Hậu duệ của Neptune xóa lời nguyền và mang đến cho con bình yên. Thế nhưng, ta e là, chuyện đó còn lâu mới xảy ra...”

      Hazel hiểu ông ta gì hết. Trước khi kịp đáp lại, thần Pluto chìa tay ra. cuốn tập vẽ và hộp bút chì màu xuất trong lòng bàn tay ông ta.

      “Ta biết con thích vẽ và cưỡi ngựa,” ông . “Những thứ này là dành cho sở thích vẽ của con. Còn về ngựa ...” Đôi mắt ông lóe sáng. “Chuyện đó, con phải tự mình xoay xở thôi. Giờ ta phải chuyện với mẹ con. Chúc mừng sinh nhật, Hazel!”

      Ông ta quay người lại và thẳng lên cầu thang – chỉ có thế, như thể ông ta vừa mới loại Hazel ra khỏi danh sách “việc phải làm” và hoàn toàn quên mất . Chúc mừng sinh nhật. vẽ tranh con. Gặp lại con sau mười ba năm nữa nhé.

      quá sửng sốt, quá giận dữ, quá bối rối đến nỗi chỉ biết đứng đờ người ra dưới chân cầu thang. muốn ném hết bút chì màu xuống đất và giẫm lên chúng. muốn chạy bừa tới chỗ thần Pluto và đá ông ta. muốn bỏ chạy, tìm Sammy, trộm con ngựa, sau đó rời khỏi thị trấn và bao giờ quay trở lại. Nhưng thực bất cứ điều nào trong số đó.

      lầu, cửa ra vào của căn hộ bật ra, và thần Pluto bước vào bên trong.

      Hazel vẫn còn run rẩy từ cái chạm lạnh cóng ban nãy, nhưng rón rén lên cầu thang để xem ông ta làm gì. Ông ta gì với Nữ hoàng Marie đây? Ai là người đáp lại – mẹ của Hazel hay giọng kinh khủng kia?

      Khi đến gần cánh cửa, Hazel nghe thấy tiếng cãi vã. lén nhìn vào. Mẹ dường như trở lại bình thường – la hét và đùng đùng nổi giận, ném đồ vật trong phòng khách bay tứ tán trong khi thần Pluto cố chuyện lý lẽ với bà.

      “Marie, việc đó điên rồ,” ông ta . “Em ở quá xa, sức mạnh của thể bảo vệ được cho em.”

      “Bảo vệ tôi?” Nữ hoàng Marie hét lớn. “ bảo vệ tôi từ khi nào?”

      Bộ vest đen của thần Pluto l lòe, như thể các linh hồn bị mắc kẹt trong lớp vải khích động vậy.

      “Em chẳng biết được đâu,” ông ta . “ giúp em sống sót đến bây giờ, em và con. Kẻ thù của ở khắp nơi, cả thần linh lẫn người phàm. Giờ khi chiến tranh nổ ra chỉ thêm rắc rối thôi. Em phải ở lại nơi mà có thể...”

      “Cảnh sát cho rằng tôi là kẻ giết người!” Nữ hoàng Marie hét tướng lên. “Các khách hàng muốn treo cổ tôi cứ như tôi là mụ phù thủy bằng! Còn Hazel nữa – lời nguyền của con bé ngày càng ghê gớm hơn. bảo vệ của làm chúng tôi chết dần chết mòn.”

      Thần Pluto dang hai tay ra như muốn nài nỉ. “Marie, nghe này...”

      !” Nữ hoàng Marie quay về phía tủ để đồ lấy ra túi du lịch bằng da rồi ném nó lên bàn. “Chúng tôi ,” bà . “ cứ giữ lại bảo vệ của mình. Chúng tôi về phía bắc.”

      “Marie, đó là cái bẫy,” thần Pluto cảnh báo. “Cho dù là ai thầm vào tai em, cho dù bất cứ ai điều khiển em chống đối lại nữa...”

      là người khiến tôi chống đối !” Bà cầm cái bình sứ lên và ném về phía ông. Nó vỡ tan thành từng mảnh sàn, đá quý đổ ra khắp nơi – ngọc lục bảo, hồng ngọc, kim cương. Toàn bộ bộ sưu tập của Hazel.

      “Hai mẹ con thể sống sót,” thần Pluto . “Nếu em về phía bắc, cả hai người chết. Chuyện đó rành rành trước mắt đây này.”

      “Cút !” bà .

      Hazel ước thần Pluto nán lại và tranh cãi. Những lời mẹ vừa thốt ra chẳng lọt tai Hazel chút nào. Nhưng cha vung tay lên và biến mất vào trong bóng tối... như thể ông đích thực vị thần.

      Nữ hoàng Marie nhắm nghiền mắt lại. Bà hít hơi sâu. Hazel sợ rằng giọng kỳ lạ chiếm lấy thân xác bà lần nữa. Nhưng khi bà cất tiếng, bà lại trở lại là chính mình.

      “Hazel,” bà cắn cảu, “ra khỏi cánh cửa đó đ

      Run lẩy bẩy, Hazel làm theo. giữ chặt tập vẽ và bút chì màu sát vào lòng.

      Mẹ chăm chú nhìn cứ như nỗi thất vọng cay đắng. đứa trẻ bị nguyền rủa, giọng đó vậy.

      “Thu thập đồ ,” bà bảo. “Chúng ta rời khỏi đây.”

      đâ... âu ạ?” Hazel hỏi.

      “Alaska,” Nữ hoàng Marie trả lời. “Con trở nên hữu ích hơn. Chúng ta bắt đầu cuộc sống mới.”

      Cứ theo cách của mẹ nghe như thể họ tạo ra “cuộc sống mới” cho ai đó – hay thứ gì đó.

      “Ý của Pluto là gì?” Hazel hỏi. “Có đúng ông ấy là cha con ? Ông ấy mẹ ước...”

      “Vào phòng con ngay!” mẹ quát. “Xếp đồ đạc !”

      Hazel chạy vụt , và đột nhiên bị lôi ra khỏi quá khứ.

      Nico lắc lấy lắc để hai vai . “Chị lại như thế nữa rồi.”

      Hazel chớp mắt. Họ vẫn ngồi mái hầm mộ của thần Pluto. Mặt trời lặn dần phía chân trời. Có rất nhiều kim cương bao quanh , và đôi mắt cay xè vì khóc.

      “X... xin lỗi,” lẩm bẩm.

      “Đừng thế,” Nico . “Chị ở đâu?”

      “Căn hộ của mẹ chị. Ngày bọn chị rời !”

      Nico gật đầu. Cậu hiểu quá khứ của hơn bất cứ người nào khác. Cậu cũng là đứa trẻ được sinh ra vào những năm 1940. Cậu chào đời sau Hazel vài năm và bị nhốt trong khách sạn ma thuật trong nhiều thập kỷ. Nhưng quá khứ của Hazel tệ hơn nhiều so với Nico. gây ra quá nhiều tổn thất và bất hạ

      “Chị phải học cách kiểm soát các ký ức đó,” Nico cảnh báo. “Nếu hồi tưởng như thế lại tái khi chị chiến trường ...”

      “Chị biết,” . “Chị cố.”

      Nico siết chặt lấy tay . “Mọi việc ổn thôi. Em nghĩ đây là phản ứng phụ của... chị biết đấy, của quãng thời gian chị ở Địa ngục. Hy vọng nó chóng qua thôi.”

      Hazel chắc lắm. Sau tám tháng, việc ngất trong giây lát càng lúc càng tệ hơn, như thể linh hồn cố cùng lúc sống ở hai quãng thời gian khác nhau. Trước đây, chưa từng có ai sống lại sau khi chết – ít ra , phải theo cách của . Nico cố an ủi , nhưng cả hai người họ chẳng biết được chuyện gì xảy đến.

      “Chị thể lên phía bắc lần nữa,” Hazel . “Nico, nếu chị buộc phải quay về nơi mà việc đó xảy ra...”

      “Chị ổn thôi,” cậu hứa. “Lần này chị còn có bạn bè cơ mà. Percy Jackson – ấy đóng vai trò quan trọng trong chuyện này. Chị có thể cảm nhận được điều đó, đúng ? ấy là người tốt và ấy đứng về phía chị.”

      Hazel nhớ lại những gì thần Pluto với ngày đó: Hậu duệ của Neptune xóa lời nguyền và mang đến cho con bình yên.

      Liệu Percy có phải là người đó ? Biết đâu đấy, nhưng Hazel có cảm giác rằng việc đó chẳng dễ dàng gì. chắc liệu Percy có sống sót nổi với thứ chờ đợi ở phương bắc.

      ấy đến từ đâu thế?” hỏi. “Sao mấy con ma lại gọi ấy là người Hy Lạp?”

      Trước khi Nico kịp trả lời, tiếng tù và vang lên bên kia sông. Các quân đoàn tập trung cho buổi điểm danh tối.

      “Tốt hơn hết chúng ta nên xuống đó,” Nico . “Em có linh cảm rằng các trò đánh trận tối nay thú vị lắm đây.”


      VII. HAZEL


      ĐƯỜNG VỀ TRẠI, HAZEL VẤP PHẢI THỎI VÀNG.

      biết mình nên chạy quá nhanh, nhưng sợ trễ giờ điểm danh. Đội quân Số Năm có các sĩ quan chỉ huy dễ thương nhất trại. Thế nhưng, ngay cả họ cũng phạt nếu về trễ. Các hình phạt của người La Mã khá tàn nhẫn: cọ rửa đường sá bằng bàn chải đánh răng, lau chùi chuồng bò ở đấu trường, bị nhốt trong túi đầy nhóc những con chồn hung dữ và bị dìm xuống dòng Tiểu Tiber – toàn những lựa chọn chẳng mấy hay ho.

      vấp phải thỏi vàng nhô ra ngay dưới chân. Nico cố đỡ lại nhưng ngã xuống và bị thương ở hai bàn tay.

      “Chị sao chứ?” Nico quỳ kế bên và với tay lấy thỏi vàng.

      “Đừng làm thế!” Hazel cảnh báo.

      Nico cứng người lại. “Phải rồi. Xin lỗi. Chỉ là... hừ. Cái thứ đó lớn đấy.” Cậu lấy từ túi áo khoác phi công ra lọ bẹt chứa rượu thánh và đổ ít vào hai tay Hazel. Ngay lập tức, các vết xước bắt đầu lành lại. “Chị đứng lên được ?”

      Cậu giúp đứng dậy. Cả hai người nhìn chằm chằm vào thỏi vàng. Nó to cỡ ổ bánh mì, được đóng dấu số seri và dòng chữ BỘ NGÂN KHỐ MỸ.

      Nico lắc đầu. “Sao ở Tartarus...?”

      “Chị biết nữa,” Hazel khổ sở . “Có lẽ bọn cướp chôn nó ở đó hoặc nó bị rơi khỏi xe ngựa cách đây cả trăm năm. Có thể nó được chuyển từ hầm nhà băng gần nơi này nhất. Bất cứ thứ gì ở trong lòng đất, bất cứ chỗ nào gần chị – nó chỉ việc trồi lên. Và thứ đó càng giá trị bao nhiêu...”

      càng lắm nguy hiểm bấy nhiêu.” Nico cau mày. “Liệu chúng ta có nên lấp nó lại ? Nếu các thần nông tìm thấy

      Hazel tưởng tượng ra cảnh đám mây hình nấm cuồn cuộn dâng lên khỏi đường , các thần nông cháy đen bị hất văng bốn phương tám hướng. quá khủng khiếp để nghĩ đến cảnh tượng đó. “Trước sau gì nó cũng tự lún xuống đất sau khi chị rời , nhưng để chắc ăn...”

      luyện tập thủ thuật này suốt nhưng chưa bao giờ thử với thứ gì đó quá nặng. chỉ tay về phía thỏi vàng và cố tập trung.

      Thỏi vàng bay lên. dồn hết tức giận của mình lại, điều đó chẳng khó chút nào – ghét thỏi vàng đó, ghét lời nguyền của , ghét nghĩ về quá khứ và tất cả những việc thất bại. Ngón tay nhói đau. Thỏi vàng phát ra nhiệt.

      Nico nuốt xuống. “Ừm, Hazel này, chị có chắc...?”

      cụp các ngón tay vào thành nắm đấm. Thỏi vàng cũng uốn cong như miếng nhựa dẻo. Hazel bẻ nó xoắn thành chiếc nhẫn khổng lồ lổn nhổn. Cái bánh donut trị giá hàng triệu đô la của rơi ầm xuống đất. Nó chìm xuống rất sâu, chẳng để lại dấu tích gì ngoài vết đất mới.

      Đôi mắt Nico tròn xoe. “Chuyện đó... tuyệt quá.”

      Hazel nghĩ việc mình vừa làm gây được nhiều ấn tượng nếu so với năng lực của người có thể khôi phục lại các bộ xương và hồi sinh người chết, nhưng đổi lại cảm thấy tuyệt khi có thể khiến cậu ngạc nhiên.

      Bên trong trại, tiếng kèn lại vang lên lần nữa. Các đội quân bắt đầu điểm danh, và Hazel hề muốn bị nhét vào bao đầy chồn hôi.

      “Nhanh lên nào!” giục Nico, và họ chạy về phía các cánh cổng.

      Lần đầu tiên nhìn thấy quân đoàn tập hợp, Hazel tưởng đâu mình bị dọa chết khiếp, suýt lui vào trong doanh trại để nấp. Ngay cả khi ở trại được chín tháng, vẫn thấy đó là cảnh tượng hoành tráng.

      Bốn đội quân đầu tiên, mỗi đội gồm bốn mươi đứa trẻ khỏe mạnh, xếp thành hàng phía trước doanh trại của chúng ở mỗi bên Đường Chính. Đội quân Số Năm tập hợp ở nơi xa nhất, ngay trước bộ chỉ huy, vì của họ đóng tại góc cuối của trại, kế bên khu chuồng ngựa và nhà xí. Hazel phải chạy mạch qua giữa quân đoàn mới đến được vị trí của mình.

      Các trại viên khoác mình quân phục. Áo giáp lưới và giáp che ống chân sáng loáng, bên trong là áo phông tía và quần jeans. Các họa tiết hình thanh-kiếm-và-đầu-sọ được vẽ mũ giáp. Thậm chí những đôi giày ống bằng da trông cũng khá dữ dằn với đinh đế giày bằng sắt, rất hữu ích cho việc di chuyển qua bùn hoặc đạp vào mặt ai đó.

      Trước mặt các binh lính là dãy khiên màu đỏ và vàng trông như hàng domino khổng lồ, cái nào cái nấy to cỡ cánh cửa tủ lạnh. Mỗi binh lính mang cây giáo giống cây lao móc được gọi là pilum, thanh đoản kiếm gladius, con dao găm và các trang bị khác nặng hơn bốn mươi lăm ký. Nếu bạn đến quân đoàn trong tình trạng ốm yếu, bạn chẳng trụ lại được lâu đâu. Nội việc khắp nơi trong bộ áo giáp buổi tập luyện thể lực cho cả cơ thể rồi.

      Hazel và Nico chạy từ từ về phía cuối đường khi mọi người đứng nghiêm, vì thế xuất của họ rất gây chú ý. Tiếng bước chân của hai người phát ra tiếng vọng những phiến đá. Hazel cố nhìn ai, nhưng bắt gặp Octavian, người đứng đầu hàng Đội quân Số , mỉm cười vờ vịt với , vẻ mặt cực kỳ tự mãn dưới cái mũ giáp có gắn lông chim của đội trưởng cùng với tá huy hiệu cài trước ngực.

      Tâm trí Hazel vẫn xáo động vì những lời đe dọa của ta lúc ban sớm. Đồ thầy bói ngu ngốc và khả năng tiên đoán của ta – trong vô số người ở trại có thể khám phá ra các bí mật của , sao lại là ta được nhỉ? tin chắc nếu phải ta biết các bí mật đáng giá ấy mang lại cho ta nhiều điều, hẳn ta mách lẻo chuyện đó cách đây nhiều tuần. ước gì mình giữ lại thỏi vàng đó để có thể đập nó vào mặt ta.

      chạy ngang qua Reyna, người cho con pegasus tên Scipio chạy nước kiệu tới tới lui lui – tên thường gọi của cái tên Skippy vì nó có màu bơ đậu phộng. Hai con chó kim loại Aurum và Argentum chạy lon ton bên cạnh ấy. Áo choàng chỉ huy màu tía của tung bay phấp phới sau lưng.

      “Hazel Levesque,” ấy gọi lớn, “rất vui khi em có thể tham gia với mọi người.”

      Hazel biết mình nên đáp lại lời chào đó. người lúc này gần như chẳng có trang bị nào, nhưng vội về chỗ của mình ở kế bên Frank và đứng nghiêm. Đội trưởng của họ, chàng mười bảy tuổi cao to tên Dakota, vừa mới điểm danh – tên cuối cùng trong danh sách.

      “Có mặt!” kêu lên the thé.

      Tạ ơn thánh thần. Theo đúng nghĩa, đến muộn.

      Nico ra chỗ Percy Jackson, người đứng riêng bên với hai lính gác. Tóc Percy còn ướt vì vừa mới tắm xong. mặc áo quần mới nhưng trông vẫn thoải mái. Hazel thể trách . sắp được giới thiệu với hai trăm đứa trẻ được vũ trang đầy đủ.

      Các thần Lar là những người cuối cùng đứng vào hàng. Những cái bóng màu tía của họ sáng lung linh khi họ giành chỗ của nhau. Họ có thói quen khó chịu là thích đứng nửa người bên trong hàng của người sống, vì thế tổng thể hàng ngũ trông như bức tranh lờ mờ, nhưng đến phút chót các đội trưởng vẫn buộc họ phải tách riêng hẳn ra.

      Octavian hét lớn, “Giương cờ!”

      Đội cờ bước lên trước. Họ mặc áo choàng bằng da sư tử và cầm trong tay những cái cột trang trí vật tượng trưng của mỗi đội quân. Người cuối cùng thực việc giương cột là Jacob, người phụ trách mang con đại bàng của quân đoàn. ta cầm cây cột dài chẳng có gì ở phía đỉnh. Công việc này được cho là vô cùng vinh dự, tuy nhiên Jacob lại chán ghét nó cực kỳ. Mặc dù Reyna vẫn mực làm theo truyền thống, nhưng cứ mỗi lần cột cờ thiếu mất con đại bàng được giơ lên cao, Hazel có thể cảm nhận được xấu hổ lan khắp quân đoàn.

      Reyna cho con pegasus dừng lại.

      “Hỡi những người con La Mã!” thông báo. “Chắc các bạn nghe về cuộc tấn công bất ngờ hôm nay. Hai ả gorgon bị tiêu diệt trong dòng sông bởi người mới đến, Percy Jackson. Chính nữ thần Juno chỉ đường cho cậu ta đến đây và tuyên bố cậu ta là con trai của thần Neptune.”

      Những đứa trẻ ở mấy hàng cuối nghển cổ lên để nhìn Percy. giơ tay lên và , “Chào.”

      “Cậu ta muốn gia nhập vào quân đoàn,” Reyna tiếp. “Các điềm báo

      “Tôi xem hết bộ ruột!” Octavian thông báo, như thể ta thà giết con sư tử với hai tay còn hơn moi ruột cái gối gấu trúc. “Các lời tiên đoán đều tán thành. Cậu ta đủ tiêu chuẩn!”

      Các trại viên hét lớn: “Chào!”

      Frank kêu “chào” hơi trễ, vì thế lời chào của ấy trở thành tiếng vang the thé. Các binh lính nhìn ấy và cười khúc khích.

      Reyna ra hiệu cho những người đứng đầu của từng đội quân tiến lên trước. Octavian, với tư cách là đội trưởng cao cấp nhất, quay người về phía Percy.

      “Tân binh,” ta hỏi, “cậu có mang theo ủy nhiệm thư nào ? Thư giới thiệu chẳng hạn?”

      Hazel nhớ chuyện này cũng xảy ra khi mới đến trại. Rất nhiều đứa trẻ mang theo thư của các á thần lớn hơn ở thế giới bên ngoài, những người từng là cựu binh của trại. Vài tân binh có những người bảo trợ giàu có và nổi tiếng. Số khác là con cháu đời thứ ba thứ tư gì đấy của các trại viên. lá thư giới thiệu tốt có thể mang đến cho bạn vị trí trong các đội quân tốt hơn, đôi khi còn là những công việc đặc biệt như người đưa tin của quân đoàn, giúp bạn thoát khỏi công việc nhàm chán như đào hào hay chia các động từ tiếng Latinh.

      Percy khẽ đổi tư thế. “Thư nào? Ừm, có.”

      Octavian nhăn mũi.

      công bằng! Hazel muốn hét lên. Percy bế nữ thần vào trại. Bạn còn muốn tiến cử nào tốt hơn? Nhưng gia đình của Octavian gửi những đứa trẻ đến trại trong hơn thế kỷ qua. ta thích nhắc nhở các tân binh rằng, so với ta, họ kém quan trọng hơn.

      có thư,” Octavian với vẻ tiếc nuối. “Thế người nào đại diện cho cậu ta nhỉ?”

      “Em ạ!” Frank bước lên trước. “Cậu ấy cứu mạng em!”

      Ngay lập tức có tiếng phản đối vang lên từ các đội khác. Reyna đưa tay lên để mọi người im lặng và

      “Frank Trương này,” , “đây là lần thứ hai trong ngày, tôi nhắc cho cậu nhớ rằng cậu ở trong giai đoạn thử thách. Cha mẹ thần thánh của cậu còn chưa công nhận cậu. Cậu đủ tư cách để đại diện cho trại viên khác cho đến khi cậu có được vạch đầu tiên.”

      Frank trông cứ như có thể chết vì xấu hổ.

      Hazel thể bỏ mặc bị mọi người đối xử như thế. bước ra khỏi hàng và lên tiếng, “Ý của Frank là Percy cứu mạng cả hai chúng tôi. Tôi là thành viên chính thức của quân đoàn. Tôi đại diện cho Percy Jackson.”

      Frank liếc nhìn với vẻ cảm kích, nhưng các trại viên khác bắt đầu xì xầm. Hazel vừa đủ tư cách. mới có được vạch đầu tiên cách đây vài tuần, và “hành động dũng cảm” đó đối với phần lớn chỉ là tình cờ. Ngoài ra, là con của thần Pluto và là thành viên của Đội quân Số Năm vô tích . mang đến cho Percy nhiều ưu ái khi ủng hộ .

      Reyna nhăn mũi, nhưng quay sang phía Octavian. Gã thầy bói đó mỉm cười và nhún vai, như thể ý tưởng đó làm ta thích thú.

      Sao lại nhỉ? Hazel nghĩ. Việc đưa Percy vào Đội quân Số Năm khiến cho ta ít bị đe dọa hơn, và Octavian thích được gom các kẻ thù của mình lại chỗ.

      “Rất tốt,” Reyna . “Hazel Levesque, em có thể đại diện cho tân binh. Đội của em có chấp nhận cậu ta ?”

      Các đội quân khác bắt đầu ho, cố để bật cười. Hazel biết những gì họ nghĩ: Thêm kẻ vô dụng vào Đội quân Số Năm.

      Frank nện khiên của mình xuống đất. Các thành viên khác của Đội Năm làm theo, mặc dù họ có vẻ chẳng thích thú lắm. Hai đội trưởng của họ, Dakota và Gwen, nhìn nhau với vẻ đau khổ, như thể: Lại thế nữa rồi.

      “Đội quân của tôi ,” Dakota . “Chúng tôi chấp nhận tân binh.”

      Reyna nhìn Percy với vẻ thương hại. “Chúc mừng, Percy Jackson. Cậu ở trong giai đoạn thử thách. Cậu được phát tấm thẻ đề tên và đội quân của mình. Trong năm đầu tiên hoặc ngay khi hoàn thành hành động dũng cảm, cậu trở thành binh lính chính thức của Quân đoàn Mười hai Fulminata. Phụng cho La Mã, tuân theo các luật lệ của quân đoàn và bảo vệ trại với lòng tôn kính. Viện Nguyên Lão và Nhân Dân La Mã!

      Toàn bộ quân đoàn hò reo hoan hô.

      Reyna kéo con pegasus tránh xa Percy, như thể ấy mừng vì xong việc với . Skippy dang rộng đôi cánh xinh đẹp của mình ra. Hazel thể cảm thấy đau đớn của cơn ghen tị. cho hết mọi thứ mình có để đổi lại con ngựa như thế, nhưng điều đó bao giờ xảy ra. Những con ngựa chỉ dành cho những người đứng đầu hay lính kỵ binh hung hãn, chứ đến lượt các binh lính La Mã.

      “Các đội trưởng,” Reyna , “các cậu và lính của mình có giờ để ăn tối. Rồi chúng ta tập họp tại Cánh đồng Thần Mars. Đội Số và Số Hai phòng thủ. Đội Số Ba, Số Bốn, và Số Năm chịu trách nhiệm tấn công. Chúc may mắn!”

      tiếng hoan hô vang trời – vì các trò đánh trận và vì bữa tối. Các đội quân giải tán và chạy về phía nhà ăn.

      Hazel vẫy vẫy Percy, người len lỏi qua đám đông với Nico bên cạnh. Ngạc nhiên thay, Hazel thấy Nico toe toét cười với .

      “Làm tốt lắm, chị ,” cậu . “Việc chị can đảm đại diện cho ấy đấy.”

      Cậu chưa bao giờ gọi chị trước đây. tự hỏi liệu đó có phải là cách cậu từng gọi Bianca .

      trong các lính gác đưa cho Percy thẻ tên. Percy buộc nó vào vòng cổ bằng da có những hạt kỳ lạ của mình.

      “Cám ơn, Hazel,” cậu . “Ừm, chính xác chuyện đó có nghĩa là gì – việc em đại diện cho ấy?”

      “Em bảo đảm cho tư cách đạo đức tốt của ,” Hazel giải thích. “Em dạy các quy tắc, trả lời các câu hỏi, cam đoan làm điều gì hổ thẹn với quân đoàn.”

      “Và... nếu phạm sai lầm sao?”

      emchết chung với thôi,” Hazel . “Đói bụng ? Chúng ta ăn nào.”
      Last edited: 4/3/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :