1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ca Ca Sủng Nhi - Thanh Vân Bạch Thiên (Chương 13.2)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Ca ca sủng nhi- Văn Án
      [​IMG]
      Thể Loại: Giả Incest, luyến đồng

      Rating: 18+
      Trích Nhật kí của Tuyết Cần:

      Ngày…. Tháng…. Năm….

      Hôm nay là sinh nhật Cần Cần mười hai tuổi, ba ba bảo với Tuyết Cần là tối nay ba ba mang về cho Tuyết Cần món quà. Tuyết Cần thầm bĩu môi, Quà, lúc nào ba ba cũng quà, từ sau khi mụ mụ chết, ba ba công tác suốt, khi về đến nhà tặng cho Tuyết Cần quà nhiều, nhiều đến nổi Tuyết Cần thấy thiếu thứ gì.

      Trong ngôi nhà này, Tuyết Cần thấy vắng lắm, vắng đến phát sợ luôn, Cần Cần chỉ sống chung với thiếm Trương, quản gia của Viễn gia. Cần Cần hỏi ba ba:

      “Con có thể cầu món quà hay ?”

      Ba ba cười hiền lành, vuốt ve mát tóc rối tinh của Cần Cần bảo:

      “Cần nhi muốn quà gì?”

      Cần Cần đáp, con chỉ muốn có mụ mụ thôi.”
      Ba ba sững người, sau đó cười xòa, ông đáp:

      thể Cần nhi à, mụ mụ qua đời rồi. Nhưng mụ mụ vẫn luôn ở cạnh bên con đấy thôi.”

      Cần Cần bướng bỉnh lắc đầu, “Hay ba ba cưới về cho con mụ mụ .”
      Ông cười càng to hơn, ông năm nay chỉ hơn bốn mươi tuổi, là tổng tài của tập đoàn Viễn thị, Viễn Đông Thành. Tuy tuổi còn trẻ, tóc sớm hoa râm, vợ của ông mất cũng nhiều năm nhưng ông hề có ý định tái giá. Rất nhiều người ngấp nghé địa vị tổng tài phu nhân, nhưng ông chỉ cười xòa cho qua. Ông gõ lên trán mở to đôi mắt ngập nước nhìn ông:

      “Ba ba thể mang cho con mụ mụ, nhưng ba ba mang cho con người trai.”

      (truyện này đăng theo hứng thú ko có lịch cụ thể và truyện này cũng tương đối nhạy cảm, ai có bệnh khó tính, hoặc cảm thấy mình quá mức trong sáng, mong dừng đọc, nếu thích like hoặc comt, người edit có hứng thú đăng nhanh hơn, đọc kĩ hướng dẫn sử dụng trước khi dùng)
      Last edited by a moderator: 16/8/14

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Tiết tử:

      Chàng trai lẳng lặng nhìn mệt mỏi ngủ chiếc giường của , thầm lặng lẽ lau hết những giọt nước mắt rơi, cúi đầu hôn lên trán , rồi lên mắt, má, tần ngần lúc lâu rồi mới do dự hôn lên môi , môi vừa chạm vào môi như bị ma chú, cứ mút mãi ngừng.

      Mãi lúc lâu, bé con thiếu dưỡng khí giãy dụa thôi, mới tiếc rẻ rời đôi môi của , lầm bầm như mê như say:

      “Tuyết Cần, Tuyết Cần, cần biết mọi người gì, cần biết thế nhân nhìn vào chúng ta như thế nào, nhưng nếu ai cản em đến với , gặp thần sát thần, gặp phật sát phật. Luân lý là gì, chỉ là ranh giới do con người tạo ra. chẳng cần gì cả, chỉ cần có em ở bên cạnh là đủ rồi. Tuyết Cần, Tuyết Cần, em cứ ngoan sống trong khoảng trời của riêng em…. Mọi việc có đây gánh thay em, dù trời có sập xuống, cũng có hai đỡ rồi…”

      Và rồi, trong bóng đêm lặng lẽ, ngồi đó, chỉ nhìn chăm chú vào ô,đưa tay vuốt ve mái tóc của , thầm nhủ, chính là món quà mà thượng đế ban tặng cho , sau khi tước đoạt hết những gì quý, giờ đây, nhất quyết cho ai đoạt lấy ra khỏi vòng tay , dù cái giá mà phải trả đắt đến mức nào
      Last edited by a moderator: 2/8/14
      atulaasari, Paru, 13912 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 1

      chiếc xe Audi A8 dừng lại trước cổng nhà, Tuyết Cần nhảy chân sáo xuống, mừng rỡ:

      -A, ba ba về!

      Sau đó trợn to mắt nhìn thấy người thanh niên mặt mũi lạnh nhạt lớn hơn mình vài tuổi đưa mắt nhìn mình..... Căm hận!

      Thoáng giật mình, từ Tuyết Cần vốn giỏi nhìn sắc mặt đoán ý người, hôm nay nhìn mặt chàng trai này có cảm giác như ta có nỗi oán hận mình sâu sắc lắm, nhưng tại sao?

      Từ , dám khoe khoang chứ bé người gặp người , ai gặp đều bẹo má cái, nhưng sao người này lại như oán hận như thế.

      Nhưng mẹ thường dạy, ai nỡ đánh gương mặt tươi cười, bước lên:

      “Chào .”
      Người thanh niên đó khoảng mười tám mười chín tuổi, mặt mũi lạnh nhạt thèm nhìn đến .

      Nhưng Tuyết Cần vẫn lẳng lặng quan sát người này từ đầu đến chân, ừm, áo sơ mi bạc màu, quần jean thô cũ kĩ nhưng hề che giấu nét đẹp thánh khiết của gương mặt tuấn tú kia, rất cao, Tuyết Cần chỉ đứng đến ngực mà thôi, mắt nheo nheo lại. Quan sát kĩ, đột nhiên tiếng của ba ba vang lên làm Tuyết Cần giật cả mình:

      “Cần Cần, đây là trai của con tên Viễn Chinh Huân, từ nay con ở đây với chúng ta.”

      Tuyết Cần mừng rỡ nhảy bật lên, :

      “Hoan hô, vậy là em có trai rồi.”
      xong để ý đến người thanh niên mặt mũi xám xịt kia, chạy tung tăng quanh lúc lâu, dường như còn chưa đủ để cảm thấy phiền, kéo lấy tay ta chạy như bay vào gian phòng của mình.

      Gian phòng của công chuá màu hồng phấn bày đủ loại đồ chơi dành cho thiếu nữ, giường trải là những đóa hoa hồng rực rỡ, rèm cửa màu hồng bay phất phơ, kéo tay vào với :

      trai, đồ chơi của em ở đây, thích thứ gì cứ tự nhiên dùng.”

      mãi mãi, nhưng khi ngẫm nghĩ lại chỉ có mỗi mình lên tiếng làm Tuyết Cần cũng hơi ngượng ngủng, nhưng khi quay người nhìn lại mới phát ánh mắt ta nhìn mình cách căm ghét.

      ngẩn ngơ, nhìn hừ lạnh tiếng rồi xoay người ra ngoài.

      Buối tối, xuống ăn cơm, Tuyết Cần lấy lòng gắp thức ăn cho trai, nhưng thức ăn gắp vào chén bao nhiêu ta đều gắp bỏ hết ra ngoài.

      nhìn đôi mắt ngân ngấn lệ muốn khóc òa lên, ba ba vuốt tóc Tuyết Cần an ủi:

      “Cần Cần ngoan, trai con có bệnh sạch quá mức thôi.”

      Tuyết Cần xoa xoa đôi mắt đỏ lên, nhìn vẫn hề cho vẻ mặt tốt nhìn, ba bất đắc dĩ thở dài, thiếm Trương lắc đầu nhìn cậu chủ lạnh lùng trước mắt.

      Năm đó Tuyết Cần mười hai, Viễn Chinh Huân mười chín tuổi.

      *****************

      Ngày....tháng.... năm

      trai đáng , trai rất tuấn tú nè, trai của Cần Cần rất giỏi. Nghe ba , ở trường trai học toàn giải nhất, đứng đầu trường đó nha. Cần Cần rất hãnh diện về trai.

      Chỉ là, chẳng biết tại sao, trai cực kì ghét Cần Cần, trai chả bao giờ cho Cần Cần đến gần , ánh mắt nhìn Cần Cần tuy còn căm ghét như ban đầu, nhưng vẫn cứ như cách Cần Cần xa xa vậy đó. Cần Cần rất buồn.

      Ngày… tháng… năm….

      Hôm nay sinh nhật của Cần Cần, ba ba và mọi người rất vui vẻ, bạn bè của Cần Cần cũng rất vui, hai tuy có xuất nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất, nhưng cũng đủ để các có mặt trong buổi tiệc hoa mắt si mê. Cần Cần biết mà, trai Cần Cần là tuyệt nhất….

      Ngày…. tháng ….năm….

      Đêm nay ba ba sang Mỹ dự hội nghị quan trọng, ba ba bảo thiếm Trương ngủ ở nhà chăm Tuyết Cần, nhưng đến tối, thiếm Trương có việc bận, con trai của thiếm Trương phát sốt phải vào bệnh viện, bảo Tuyết Cần có việc gì qua phòng hai.

      Nhưng Cần Cần sợ hai lắm, vì hai luôn nghiêm mặt lạnh lùng, hai đến đây gần năm rồi, nhưng hai chưa bao giờ nhìn thẳng vào mặt Cần Cần.

      Cần Cần ngủ, nhưng Cần Cần vẫn sợ, chùm chăn kín mít, đến khi ngột quá chịu nổi Cần cần mới hơi hở chăn ra tý,

      Khuya, Cần Cần ngủ, sấm chớp bầu trời vang dội, Cần cần sợ quá hét to, khóc òa lên.

      Bất chợt cửa phòng bị mở bật ra, Cần Cần quá sợ vừa hét vừa đưa chăn trùm kín đầu. Quái vật vào phòng rồi, ba ơi, Cần Cần sợ quá.....

      Con quái vật đó, nó kéo chăn của Cần cần, hu hu, nó còn giả tiếng hai của Cần cần nữa, sợ quá, ba ơi.........

      Viễn Chinh Huân ngừng đưa tay kéo lấy quấn tấm chăn kín mít lại, cố sống cố chết chịu buông tay, nhàng dụ dỗ:

      “Tuyết Cần ngoan, buông ra , là hai nè.”

      Ai dè, thôi, càng bé con kia càng khóc dữ hơn…..

      Á aaa, nó còn giả tiếng hai của Cần Cần nữa, hu hu….

      Bất đắc dĩ đành giật mạnh cái, lộ ra bé cả người mướt mồ hôi, co rúm lại giường.

      bế bé vào lòng, ôn nhu vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi của qua bên sau đó dỗ dành, nhè vuố ve lưng của .

      Dần dần bé cũng bình tĩnh lại, sau đó len lén đưa mắt nhìn , thấy là , bé càng òa khóc lớn tiếng hơn.

      dỗ dành mãi nhưng vẫn chịu nín, cuối cùng đành lên tiếng :

      “Tuyết Cần ngoan, ngoan nín , nếu em sợ đến phòng mà ngủ.”

      bé co rúm lại, nhưng sau đó nhanh chóng gật đầu đồng ý, ôm chăn chạy vội xuống giường, chạy qua phòng của người trai luôn lãnh đạm của mình như sợ đổi ý.

      Vừa đến phòng, định co chân nhảy lên giường lạnh lùng thốt:

      “Tuyết Cần phải tắm mới cho lên giường.”
      Tuyết Cần lè lưỡi, ban nãy do sợ quá, cả người đều thấm đẫm mồ hôi, đúng là thể lên giường làm bẩn giường , vả lại có tiếng là khiết phích mà.

      ra, Viễn Chinh Huân hề suy nghĩ sâu xa như vây sợ bé con bị bệnh, nhìn dáng vẻ vội vàng chạy vào bồn tắm của , mỉm cười, nụ cười đầu tiên khi đến căn nhà này.

      Tắm rửa xong xuôi, Tuyết Cần nhàng leo lên giường, tay ôm chú gấu hồng của mình, mỉm cười nhìn :

      “Chúc ngủ ngon, hai.”

      Nụ cười bé sáng bừng cả gương mặt làm Viễn Chinh Huân nhìn có chút chói mắt. lập tức xoay mặt sang hướng khác muốn nhìn.

      Đêm đó, lần đầu tiên hai người ngủ chung giường, tướng ngủ của bé nào đó xấu đến nổi làm cho ai kia thể ngủ được, giống như chú gấu túi bám cứng vào người trai, thỉnh thoảng còn mơ màng, chắc chắc lưỡi như ăn buổi đại tiệc nào đó.

      Đôi khi nhai quá hứng phần, ôm luôn chiếc khuy áo của trai nhai mãi ngừng. Viễn Chinh Huân nhìn , có chút dở khóc dở cười. Lần đầu tiên trong đời , ôm bé con miệng còn hơi sữa ngủ say sưa.

      Năm đó, Tuyết Cần mười ba tuổi, Viễn Chinh Huân hai mươi, lần đầu tiên hai người ngủ chung với nhau.

      Mãi về sau này, Viễn Chin Huân cũng thể nào hiểu nổi đêm hôm đó, tại sao lại qua phòng của Cần Cần, trong đêm khuya tuy vắng lặng, nhưng phòng có cách , đến nổi nghe tiếng hét của . cũng biết tại vì sao, khi nghe thiếm Trương quản gia gần như cầu xin, tiểu thư rất sợ sấm, mà ban chiều mây đen mù mịt, bà thể , nên đành nhờ vị thiếu gia lạnh lùng này.

      Dù xác xuất cậu ta chấp nhận hầu như bằng , ai cũng biết, cậu ấy là con từ bên ngoài đem về của ông chủ, nhưng cá tính lạnh lùng như sương, đặc biệt ánh mắt cậu ta khi nhìn tiểu thư luôn có vẻ gì đó căm ghét cực kì.

      Nhưng bà đành phải nhờ dù hy vọng cao.

      ai đoán được đêm hôm đó, Viễn Chinh Huân lại đến phòng Cần Cần. Mà ngay cả Viễn Chinh Huân cũng hiểu tại sao mình lại làm như thế.

      Âu đó cũng là số mạng an bày!
      Last edited by a moderator: 2/8/14
      Paru, 139, Tiểu Mê Mê7 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 2:


      <img class="alignnone size-full wp-image-38348" alt="101APPLE_IMG_1891" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2013/01/101apple_img_1891.jpg" width="590" height="836" />


      Ngày... Tháng ....Năm

      Cần Cần được mười ba tuổi, nhưng Cần Cần và trai dường như thể nào chuyện với nhau được quá ba câu, trai luôn lạnh lẽo, ghét đến gần người khác.

      trai của Cần Cần học rất giỏi, lúc nào cũng đứng hạng nhất ở trường, nghe ba và các chú khen , Cần Cần cũng hãnh diện lây.

      Nhưng trai dường như rất ghét Cần Cần, mỗi lần Cần Cần lại gần , quan tâm , lại lạnh nhạt đuổi Cần Cần , muốn chuyện với Cần Cần.

      Cần Cần buồn lắm.....

      Thiếm Trương thấy Cần Cần ngồi mình ở hoa viên, đến chơi với , nhìn thiếm Trương hỏi:

      “Thiếm à, sao hai lại ghét con như vậy.”

      Thiếm Trương lắc đầu, vuốt tóc của :

      phải đâu, cậu chủ chỉ là hơi lạnh lùng chút mà thôi, đâu ghét .”

      Nhưng Cần Cần tin, bởi vì ánh mắt của cho thấy, dường như rất ghét và căm hận , sau đó mỗi khi đến gần , đều sầm mặt xuống quay mặt .

      Có lần, ba ba hơi trách về vấn đề này, chỉ lạnh nhạt trả lời: “Con của ông ông tự chăm, tôi phải bảo mẫu.”

      Cần Cần nghe xong bật khóc nức nở, chạy về phòng bởi chính cũng hiểu tại sao trai lại ghét bỏ mình như thế. Trong lòng Cần Cần biết chẳng lạnh lùng như vẻ bề ngoài, bởi vì đêm mưa năm đó, khắc sâu vào tâm hồn , dù sang hôm sau, lạnh lùng đuổi ra khỏi giường, sau đó đem, tất cả chăn nệm ném hết.

      Ngày… Tháng …. Năm

      Năm nay Cần Cần được mười bốn tuổi, ba ba mua cho Cần Cần váy công chúa màu hồng rất xinh, Cần Cần thích lắm, ba ba mở tiệc to, Cần Cần thích tí nào, Cần Cần chỉ muốn sinh nhật mỗi năm có ba, có trai cùng thiếm Trương quay quần bên cái bánh kem là Cần Cần vui rồi, những người đến đây toàn hư tình giả ý chẳng có mấy ai lòng cả.

      Người tặng Cần Cần xe hơi (á, Cần Cần chưa đủ tuổi mà) người tặng điện thoại, laptop… đủ mọi thứ quý giá nhưng Cần Cần chả cần đâu, bởi những thứ đó, ba ba đều có thể mua cho Cần Cần mà.

      Ngày Tháng… Năm

      Đêm nay lại là đêm mưa to, sấm chớp vang trời, Cần Cần vừa ghét vừa thích mưa to như thế, ghét vì nó làm cho Cần Cần rất sợ, nhưng thích vì có nó, Cần Cần được đến phòng trai ngủ, trai dạo này còn đuổi Cần Cần ra như trước kia nữa, cũng làm ra vẻ ghê tởm thay đổi chăn nệm, chỉ là trời còn chưa sáng trai vội vã bế Cần Cần về phòng, thường lúc ấy Cần Cần tỉnh ngủ, nhưng Cần Cần giả vờ hay, thậm chí vờ đá chăn, trai vẫn cẩn thận đem chăn lên đắp kín lại cho Cần Cần, thậm chí có đôi khi hôn lên trán Cần Cần, rồi dường như do dự lâu. Mới hôn lên môi Cần Cần, sau đó vội vã rời rất nhanh.

      Cần Cần biết nè, trai thương Cần Cần, nhưng trai muốn cho ba biết, trai luôn muốn đối nghịch với ba ba, nhưng để làm gì vậy nhỉ?

      *Trích những dòng suy nghĩ của Viễn Chinh Huân:

      Hôm đó, mưa to, mưa như trút nước, mưa xối xả xuống mái hiên, tôi ngồi run rẩy khi từng ngọn gió lạnh ngừng thổi qua, trong nhà ngừng vang lên tiếng ho khan của mẹ tôi, bà bệnh rất nặng, tiền trong nhà cũng cạn sạch, tôi rất muốn đưa mẹ đến bệnh viện nhưng có tiền người ta cho vào.

      Tôi chỉ biết ôm mẹ vào long, lặng lẽ xoa lưng cho bà, mẹ , con trai thể rơi nước mắt, nhưng nước mắt của tôi thể ngừng rơi, khi tiếng mẹ ho như cắt từng khúc ruột của tôi.

      Mẹ đưa cho tôi xem bức ảnh, mẹ , người trong hình là ba tôi, ông ta rất giàu có, mẹ bảo tôi sau này nếu mẹ có chết hãy tìm ba.

      Đôi khi tôi rất do dự, mình có nên tìm ông ấy , vì mẹ bệnh rất nặng, tôi muốn cứu mẹ. Nhưng ánh mắt mẹ kiên quyết, mẹ bảo mẹ sống đến bây giờ là vì tôi, tôi được làm cho mẹ thất vọng, bởi vì ông ta có lỗi với mẹ, mẹ nhất định thể tha thứ cho ông ta. Dù mẹ chết cũng nhất định thể tha thứ.

      Tôi hiểu vì sao mẹ lại hận ông ấy đến như vậy, hận đến mức thà chết chứ quay về cầu cạnh ông ấy.

      Đột nhiên, chiếc xe hơi cực kì sang trọng dừng lại trước nhà tôi, người đàn ông xuống xe, tần ngần ở cửa lúc lâu, rồi đưa tay gõ cửa.

      Tôi bước ra mở cửa, nhìn ông ta, đó là người đàn ông trung niên, tóc chớm hoa râm, ông ta có ngũ quan cương nghị tinh xảo, chắc khi còn trẻ ông ta cũng là người thanh niên tuấn tú. Tôi lên tiếng chỉ đưa cặp mắt dò xét nhìn ông ta, ông ta ngập ngừng hỏi:

      “Cháu à, phải nhà này của Châu Trần cháu.”

      Tôi e dè, rồi gật đầu, Châu Trần là tên mẹ tôi, tôi tên là Châu Chinh Huân, ngước mắt nhìn ông ta, nước mắt ông ta gần như sắp rơi ra khỏi hốc mắt, ông ta suýt chút nữa là ôm chầm lấy tôi, nhưng thấy thái độ đề phòng cùng xa cách của tôi, ông ta nén lại, rồi bước vào nhà, hỏi: “Mẹ con đâu.”

      Trả lời ông ta là tràng tiếng ho sù sụ từ bên trong truyền ra, nét mặt ông ta thoáng lo lắng rồi sải nwhnxg bước dài vào bên trong.

      Thấy mẹ tôi, ông ta hề có chút do dự chạy nhanh đến

      “Châu nhi, Châu nhi, em làm sao thế này.”

      Mẹ tôi ngước đôi mắt lờ đờ chẳng có chút sinh khí nào nhìn ông ta, lắp bắp:

      “Ai cần đến đây.”

      xong biết vì tức quá độ hay quá mức suy kiệt, mẹ tôi ngất .

      Ông ta hỏa tốc đưa mẹ tôi đến bệnh viện, theo bác sĩ chẩn đoán, mẹ tôi bị Ung thư phổi thời kì cuối, tế bào ung thư lan sang các bộ phận khác nên còn đường cứu chưa, ông ta nghe thấy thế, gần như phát điên lên, nắm lấy cổ áo bác sĩ.

      Nhưng cũng chẳng thế làm gì khác hơn, sau đó ông ta điên cuồng gọi điện thoại, vận dụng tất cả quan hệ bạn bè để liên lạc với bác sĩ danh tiếng nhất, cuối cùng cũng có người bạn ông ta chịu giúp, nhưng ông ấy chỉ có thể giúp mẹ tôi kéo dài sinh mệnh thêm ba tháng.

      Trong ba tháng ngắn ngủi đó, họ ngồi bên nhau, cùng nhau kể lại câu chuyện xưa, câu chuyện làm mẹ tôi hận đến mức thể tha thứ cho ông ta. Hóa ra, đó là câu chuyện buồn cười nhất mà tôi từng được nghe, câu chuyện hài, hài đến mức làm khổ những người trong câu chuyện, nàng lọ lem chịu khổ sở hết mọi chuyện tưởng chàng hoàng tử đến cứu giúp cuộc đời mình, nhưng bị em kế bày kế, hại rồi hai người hiểu lầm chia tay nhau.

      ra đó là, trong đêm nọ trước đêm tân hôn ngày, ông ta bị những người bạn thân chuốc say mèm, rồi đưa em họ đến ngồi trong lòng ông ta, sau đó, bày kế cho mẹ tôi nhìn thấy, rồi thấy hai người họ lảo đảo dìu nhau vào phòng ngủ, mây mưa ân ái, mẹ tôi chịu nổi phản bội nên dẫn tôi .

      Đó, câu chuyện buồn cười như thế đó, thực ra ông ta bị hạ xuân dược mất hết lí trí, sau này khi ông ta tỉnh lại, bỏ mặc sống chết của ta, sau này nghe ta mang thai,dù ông ta thừa nhận, nhưng gia đình ép buộc ông ta cưới, ông ta thể cãi, nhưng họ hạnh phúc, được vài năm, bà ta bỏ mặc lại đứa con của mình bỏ trốn mất dạng với tình nhân.

      Câu chuyện đầy cẩu huyết, những tưởng chỉ cần người sang suốt là có thể nhìn ra, nhưng ông ta và mẹ tôi lại là những người vướng vào rồi thế thoát ra, mẹ tôi thể tha thứ cho phản bội đó nên thay danh đổi họ trốn tránh ông ta. Còn ông ta dù tốn rất nhiều công sức nhưng thể tìm ra.

      Tôi nên cười hay nên khóc cho yếu đuối của mẹ tôi đây, tôi biết, nhưng mẹ tôi chỉ còn sống được ba tháng, trong ba tháng đó, ông ta cho người chăm sóc tôi, cùng mẹ tôi sống thế giới của hai người.

      Sau đó mẹ tôi qua đời, ông ta nhận tôi về nuôi, thay họ tôi là Viễn Chinh Huân.

      Ngày đầu tiên tôi gặp con bé đó, nét xinh xắn đáng động lòng người của nó làm tôi chói mắt, tôi muốn hủy diệt nụ cười như thiên sứ đó, cũng vì mẹ nó, và nó mà tôi và mẹ tôi phải sống trong cảnh bần cùng nhất, khổ sở nhất. Còn nó, da thịt mịn màng, xinh xắn đáng điển hình của công chúa được cưng chiều, là đối lập mạnh mẽ với tôi.

      Nó chạy nhanh đến, vẫn nụ cười chói mắt đó, nó nắm tay tôi, tôi chán ghét đẩy mạnh ra, nhưng chạm vào làn da non mềm đó, tôi gần như bị mê hoặc, thích thể buông tay, nó nũng nịu lắc lắc tay tôi:

      hai.”

      Cái tiếng hai đó xuất phát từ đôi môi hồng chúm chím, cặp mắt lúng liếng sáng ngời đầy sức sống. Làm tôi dám nhìn thẳng.

      Tôi quyết định, tránh xa thứ gây cho tôi quá nhiều cảm xúc hỗn loạn như thế này càng sớm càng tốt, tôi phải tránh xa nó như tránh xa dịch bệnh.

      đêm mùa thu nọ, tiếng sấm rền vang nổ ầm ầm bầu trời, dù ngôi biệt thự này có cách khá tốt, nhưng vẫn thể nào che khuất hết được tàn phá của cơn bão ngoài kia.

      Tôi ghét mưa, tôi ghét sấm chớp, bởi vì nó làm tôi nhớ lại những ngày cơ cực khốn khổ đáng hận đó, tôi muốn nhớ, càng nhớ tôi càng thêm oán hận. dù bây giờ tôi là thanh niên ưu tú nhất trường, học viên được các thầy ưu ái nhất, nhưng tôi thể nào vui vẻ nổi, trừ khi…. Tôi thầm ảo não khi nhớ đến đôi mắt lúng liếng kia, cái miệng ngọt ngào như mật kia, chỉ có ở bên bé ấy tôi mới thấy cuộc sống này có sức sống, có niềm vui, mỗi khi bé ấy cười, vạn vật như bừng tỉnh, dù tôi cố gắng tránh nhìn vào nụ cười đó.

      Ban chiều, bà quản gia già đén gặp tôi, nài nỉ tôi đêm nay canh chừng giùm con bé đó.

      Tôi trả lời, nhưng thái độ của tôi chắc chắn bà ấy hiểu, chẳng bao giờ có chuyện đó đâu.

      Nhưng, bầu trời càng ngày càng mù mịt, khí càng lúc càng lạnh lẽo nặng nề.

      Bất chợt trái tim tôi như có chuyện gì đó yên, nó cứ nhảy mãi dồn dập, còn hướng nhìn của tôi, tất cả mọi thính giác của tôi đều tập trung về nơi, đó là căn phòng cách đây khá xa.

      Chân của tôi hiểu tại sao như có ý nghĩ riêng của nó, cất bước về hướng đó,

      tiếng sấm vang trời vang lên, tiếng hét kinh hoàng từ bên trong phòng truyền tới, chân tôi như có ý nghĩ riêng của nó chạy nhanh vào trong phòng trước khi lý trí của tôi bắt nó ngừng. Khi hoàn hồn thấy tay mình bế bé lên đưa về phòng của mình. Đêm đó, nhìn bé bên cạnh ngủ say sưa mà tôi có cách nào ngủ được, hương thơm trẻ con mềm mại bay vào mũi tôi, làm cậu con trai mới lớn sưng bừng dục vọng có cách nào áp chế xuống, cậu nhóc dưới thân tôi cứ ngẩng cao đầu hãnh diện và cứ cương cứng như thế suốt đêm.

      Sáng hôm sau, bé tỉnh lại, tôi hò hét bảo bé về phòng che giấu tình trạng cương cứng cách nào chịu nổi của mình, tôi sợ nhất cái cảnh bé cứ ôm tôi cứ như ôm gấu bông của mình, và tôi cũng sợ phát vật đó bừng bừng phấn chấn, nếu như thế tôi chẳng còn chút mặt mũi nào.

      Sau đó, tôi cố bình ổn tâm tình, nhưng chẳng được gì khi mùi hương của bé quẩn quanh chóp mũi, mùi hương của như thấm hết vào chăn nệm, làm tôi còn cách nào khác là hét lên ném hết chúng ra ngoài, tôi bắt gặp ánh mắt sững sờ của bé, nước mắt ngân ngấn đó như muối xát vào tim tôi, nhưng tôi còn cách nào khác ngoài việc ngoảnh mặt .

      Kể từ đó về sau, cứ mỗi đêm mưa, bé đều ôm chăn đến phòng tôi, có đôi khi tôi vờ như nghe thấy, nhưng thể nhẫn tâm được, có lần để mặc bé gõ cửa lâu, sau đó ngừng tiếng gõ, tôi trằn trọc rồi lại chịu nổi xuống giường bước ra cửa nhìn thử. Đập vào mắt tôi là hình ảnh bé con ngồi co ro quấn chiếc chăn quanh người, tôi giật cả mình chẳng kịp suy nghĩ mở bật cửa ra, bé hoảng hốt ngước đôi mắt ngấn lệ nhìn tôi:

      “Huhu, hai, em sợ ma.”

      Nhìn đôi mắt to ngập nước đó, tôi chẳng còn có thể suy nghĩ được gì, bế bé lên tay đặt lên giường, hoảng hốt lau nước mắt, rồi dỗ dành cho bé ngủ.

      Tác giả: Các bạn đừng vội đừng vội, phải có mở đầu mới có kết thúc, văn chương của Thiên Thiên tuy chậm nhưng từ từ cũng đến lúc Kích Tình….

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 3


      Chương 3

      Mười bảy năm trong cuộc đời của luôn tịch mịch, mẹ lặng lẽ như cái bóng, sống đơn côi, chịu đựng cực khổ nuôi ăn học. Đến trường, với vẻ ngoài xuất chúng được biết bao thiên kim tiểu thư, thậm chí cả những công tử đào hoa đem lòng mến mộ, chỉ nhìn mọi việc bằng con mắt chán chường, lạnh nhạt thờ ơ.

      Cuộc đời của , chỉ có mẹ , nên khi mẹ qua đời, dù mẹ qua đời trong hạnh phúc, nhưng vẫn chưa thể tha thứ cho người tự xưng là cha kia, với , ông ta quá hèn kém, hèn vì thể bảo vệ được người mình , kém cả năng lực khi truy tìm người mình, mẹ cách ông ta mười năm, mà ông ta lại vô dụng đến mức chẳng thể tìm ra mẹ. Nếu muốn tìm người, với đó là chuyện quá mức dễ dàng, nên khi nhìn ông ta, thấy lên than ảnh gầy gò đau khổ của mẹ, những đêm lặng lẽ ngồi nhìn về phương xa.

      hiểu, tình là thứ gì mà làm con người ta trở nên hèn mọn như thế, nếu là , khi xác định đó là tình , đoạt, cướp, giành giật cho đến khi thuộc về mình, dù chiến đấu bằng hơi thở cuối cùng.

      Nhưng nghĩ cả đời này, chẳng có thứ gì đáng để làm như thế, gần như là thiên tài, học hiểu mười, cuộc sống khổ sở của mẹ, có đôi khi cũng muốn chơi cổ phiếu, tập kinh doanh để kiếm tiền lo cho mẹ, nhưng ánh mắt mẹ nghiêm khắc, tuyệt đối cho tham gia vào những trò đó. Mẹ ‘Tiền làm hư con người, ba con trước kia xấu xa như vậy, từ khi ba con giàu có, con người trở nên thay đổi.” với bà, tiền đủ ăn, đủ dùng, đủ hạnh phúc rồi. cho là đúng, nhưng chưa bao giờ dám cãi lại mẹ, thầm nghĩ trong long, mẹ muốn sao cũng được, chỉ cần mẹ vui.

      Nhưng đến ngày mẹ ngã xuống, mọi chuyện thể cứu vãn nữa, mẹ bệnh và suy sụp rất nhanh, chỉ trong vòng tháng gần như cướp tất cả sinh mệnh của mẹ, và đến lúc này, nhận ra, sai lầm rồi.

      quá mức hiếu thảo, hay quá mức thờ ơ, mà quan tâm đến mẹ, nghe theo lời mẹ, để rồi đến khi mẹ ngã bệnh, muốn giúp mẹ cũng chẳng còn kịp nữa rồi.

      Đó là nỗi ân hận lớn nhất trong cuộc đời của , đến khi gặp , nụ cười sáng rực rỡ như đóa hướng dương nở rộ, chợt thấy rùng mình, giá lạnh từ trái tim như bị vầng thái dương nho này xua , nhưng tuyệt đối thừa nhận, thấy mình nên chán ghét , nhưng dù cách nào chăng nữa, vẫn thể tránh thoát được trái tim của mình.

      Hôm đó, ngày đến trường, ba ba phải ra nước ngoài công tác, nhà chỉ còn hai em, cố gắng tránh né đến hết mức có thể.

      Nhưng hôm nay phải đến đón , ghét nhất chuyện này, với , ở bên cạnh đó là cực hình tàn khốc nhất, nhưng thể để tài xế hay vệ sĩ đón , vì an tâm. Đáng chết , sao lại an tâm cơ chứ ?!

      Đến trước công trường, ngạc nhiên khi thấy ngồi đón như thường lệ, kinh ngạc.

      bé này vốn luôn sôi nổi, vừa tan trường là chạy ngay ra cổng chờ đợi , nên lúc nào cũng cố gắng đến trước thời gian tan tầm, bởi sợ gặp nguy hiểm.

      Tập đoàn Viễn Thị thuộc trong mười tập đoàn lớn nhất thế giới, nên uy hiếp từ các đối thủ cạnh tranh thương trường phải là ít, là con của Tổng tài Viễn Thị, và là em của CEO trẻ tuổi nhất giới thương trường nay, nên những đối tác muốn lăm le , gây nguy hiểm cho cũng ít, đó là lí do thể an tâm cho bất cứ ai đón . Và biết, nếu đến đón , vẻ thất vọng của được gửi về từ ra đa theo dõi làm chẳng thể an tâm chút nào, nên đành ủy khuất bản thân vậy.

      Nhưng hôm nay sao lại thấy , bước nhanh vào trong trường, thấy bé con của bận lăng xăng an ủi cho khóc, khẽ cau mày, con nhóc này, lại nhiều chuyện nữa rồi.

      Nghĩ thế bước nhanh đến, lạnh nhạt lên tiếng:

      “Tuyết Cần, đến giờ về rồi sao lại về.”
      bé con nhìn , nũng nịu:

      hai à, tiểu ngọc nhi khóc, bạn ấy bị bạn bè bắt nạt.”

      hừ lạnh, chả buồn đưa mắt nhìn khóc nức nở bờ vai run run bên cạnh. Với , đời này chẳng có thứ gì để quan tâm, trừ mẹ , và…. À, mà chỉ mẹ thôi.

      Lúc đó, hai thân ảnh chạy mạnh vào như hai luồng gió, hai em với gương mặt giống nhau như tạc, chạy nhanh vào, gương mặt tràn đầy hốt hoảng cùng lo lắng, cũng chẳng thèm đưa mắt nhìn, nhưng giọng lạnh lẽo nhưng tràn đầy quan tâm bên cạnh vang lên, làm muốn quan tâm cũng được:

      “Sao lại ngồi đây khóc, chẳng biết làm gì khác ngoài khóc thôi à?”

      Chàng trai giọng điệu mềm lên tiếng:

      “Thiên, Ngọc nhi bị bạn bè bắt nạt, vệ sĩ vừa cho hay mà.”

      Chàng trai ôn hòa bế bổng lên ôm vào lòng, nhưng chưa bước được bước nào, bị chàng trai có giọng lạnh như băng tuyết bước nhanh đến giành lấy ôm chặt vào lòng.

      Bước chân mạnh bạo, nhưng động tác vô cùng ôn nhu, như sợ người nào đó bị đau vậy. Giọng lúc này còn lạnh lắm: “Chuyện như thế chẳng biết gọi điện thoại về, chỉ biết khóc thôi. Tú, điều tra xem kẻ nào dám gan lớn như thế, dám trêu chọc em ta.”
      ngẩng mặt lên, đối diện với hai chàng thanh niên tuấn mỹ tuyệt luân, khẽ gật đầu cái gọi là chào hỏi.

      nhận ra hai người này, đây chính là Tổng tài Hắc Huyền Thiên và Phó Tổng tài Hắc Huyền Tú của tập đoàn Lôi Vũ, hai chàng trai này làm mưa làm gió thị trường kinh doanh, câu của hai người này có thể làm dậy sóng giới cổ phiếu. Hai tập đoàn tại cũng có nhiều dự án chung, nên thường gặp nhau là vẻ đương nhiên.

      Gặp , hai thanh niên kia cũng thoáng nhướng mày kinh ngạc rồi gật đầu chào, sau đó bế bé con vào lòng như trân bảo quý hiếm, sải bước chân ra bên ngoài.

      Vừa , vị tổng giám đốc mang tiếng mặt lạnh kiệm lời nhất trong giới thượng lưu kia vừa lầm bầm như bà thím hang xóm, thoáng ngạc nhiên về bộ mặt lạ thường của vị tổng giám đốc trẻ tuổi này, nwhng với tính tình lãnh đạm chẳng thích quan tâm kia, bỏ qua ngay lập tức.

      Với , ngoài trừ tiền, chẳng muốn quan tâm bất cứ việc gì.

      Lúc này, đưa mắt nhìn bé bên cạnh đưa ánh mắt khó hiểu nhìn theo, cảm thấy vị chua từ lồng ngực vang lên, hừ lạnh:

      “Có gì mà nhìn mải miết thế?”

      bé con như vừa chợt tỉnh cơn mê, vội vã lắc đầu như trống bỏi:

      “Khong có gì, có gì ạ.”

      Hừ tiếng, rồi quay mặt , hôm nay thế nhưng lại phát , mình chán ghét khi ánh mắt của nhìn chằm chằm vào phái nam khác giới, đáng chết , hai tên đó có gì đáng để nhìn chăm chú đến thế chứ.

      Nghĩ đến đây, lại giật mình, có thích nhìn ai mặc , lien qua gì đến .

      Tuyết Cần nhìn gương mặt thay đổi ngừng của trai, trái tim hơi run run. biết trai khó tính, hôm nay để đợi chắc giận lắm, nên rón rén bước đến gần. Chụt! tiếng hôn lên đôi gò má của , giọng : “Xin lỗi hai, sau này em dám nữa.

      rồi để ý đến gương mặt thất thần ngơ ngác của vị CEO trẻ tuổi kia, nắm tay chạy nhanh về phía cổng trường.

      bàn ăn cơm, cũng chỉ có hai em, thím Trương sau khi nấu ăn xong về nhà, hai em ăn cơm, Viễn Chinh Huân vẫn còn thất thần chưa tan sau nụ hôn ban nãy, vốn khiết phích chẳng bao giờ cho ai đến gần trừ mẹ, chứ đừng đến việc hôn , nhưng bé con này, từ ngày quen biết , ngừng xâm nhập sâu vào đời sống của , và nụ hôn đó, cần đưa tay sờ cũng biết bên má trái của mình nóng lên, chỉ vì nụ hôn đó. Đáng chết , chỉ vì nụ hôn thôi mà, có cần thiết phải ngơ ngẩn đến thế này .

      Tức tối, vùi đầu vào ăn cơm, đuôi mắt liếc sang hướng bên cạnh, thấy bé con chỉ vùi đầu ăn cơm trắng, thức ăn hầu như hề đụng đến.

      cau mày, gắp khối thức ăn bỏ vào bát, món tôm này bé rất thích, sao dạo này thấy con bé ăn nhỉ. Hình như dạo này con bé gầy hẳn ra.

      Tuyết Cần ngước mắt nhìn trai, hơi cảm động vì quan tâm hiếm hoi này, nhưng vẫn gắp bỏ ra, nay trào lưu của con là đáy thắt lưng ong, nếu mình tròn trịa bị bọn chúng trêu cợt mãi.

      Viễn Chinh Huân rất hài lòng, lập tức gắp thức ăn vào bát:

      “Ăn hết, nếu tối nay cho ngủ cùng.”

      Tuyết Cần chu môi phụng phịu, mỗi lần chỉ có cách này để hù dọa , trai chả có chút sang tạo nào cả.

      Gần như trở thành thói quen, mỗi khi ba ba công tác là con bé con này mắt mũi mơ màng xách gối chăn qua phòng , đáng chết nhất là, tướng ngủ con bé cực kì xấu, nó ôm xiết như chú gấu Koala, chịu buông ra, có đôi khi còn cọ a cọ, cọ a cọ thôi. Đêm nay, haiii, lại là đêm tắm nước lạnh và mất ngủ nữa đây.

      Nghĩ nghĩ như thế, nhưng có cách nào mở miệng cầu con bé ngủ lại phòng mình. Trước giờ vốn khiết phích, nhưng khi đến gần con bé hầu như biến mất còn.

      ra cũng lạ, con bé ngoài trừ tính thích ôm ra, con bé lại ngoan vô cùng, nhưng ngoan ngoãn đó lại cực kì làm phiền .

      Có đôi khi cảm thấy như có sợi lông tơ mềm lướt qua trái tim, vừa ngưa ngứa vừa xôn xao, cảm giác này…. chả dám tìm hiểu thêm đó là gì.

      Hôm nay vẫn như mọi hôm, Tuyết Cần vừa định ra cửa đón trai đột nhiên có hai thanh niên lạ mặt, mặc Âu phục đen xông đến mời ra ngoài đợi. trước giờ Tuyết Cần chưa từng gặp những người này, cho nên vội vã lắc đầu theo bọn họ, nhưng hai người bọn họ rat ay nhanh như chớp, chiếc khăn tẩm thuốc mê chụp vào mũi của . vùng vẫy vài cái rồi mê man.

      Viễn Chinh Huân phiền chán lái xe đến đón bé con tan học, chẳng thích làm công việc như người hầu này chút nào, nhưng nếu đến đón lại thể yên tâm.

      Đợi, rồi đợi, chẳng thấy bé bước ra, lắc đầu cười trừ, cái con bé này chắc mãi an ủi bạn Tiểu Ngọc Nhi kia nữa rồi. Dạo gần đây hai bé con thân nhau vô cùng, làm có đôi khi thấy mình bị bỏ mặc sang bên, cảm thấy hơi… Chua. biết vì sao, con bé bám mãi láy cảm thấy phiền vô cùng nhưng khi nó chăm chú vào thím TRương hay bài tập tự dưng cảm thấy những thứ đó đáng ghét, gần như muốn chúng nó biến mất hết trong tầm tay .

      mở cửa xe, sải bước định vào trong trường đón con bé ham chơi, bất chợt, điện thoại reo lên, bắt máy, số máy lạ, đưa lên nghe:

      “Xin chào.”

      “CEO Viễn, ngài khỏe chứ.”

      giọng nữ thánh thót trầm trầm vang lên, phiền chán, muốn dập máy, tiểu thư Trần Gia Lệ này đáng ghét, y như những con thiêu thân bám mãi buông, chả có hứng thú gì với cái thứ õng ẹo dát vàng nạm ngọc này, và khi ta càng bám theo chán ghét đó càng tăng them. Hình như thể có hứng thú với bất kì ai, trừ bé con đó.

      Dường như nhận ra được sắp cúp máy, giọng cười khẽ:

      “CEO Viễn, đừng cúp máy vội, chẳng phải nôn nóng muốn gặp em của hay sao?”

      Nghe đến đây, gương mặt phiền chán của Viễn Chinh Huân bất chợt lạnh như băng giá, nhiệt độ có thể xuống độ, quanh mình tỏa ra sát khí nồng đậm, làm hai cận vệ vừa từ trong trường học bước ra cũng tránh khỏi rùng mình.

      trong hai cận vệ nghiêng người:

      “CEO Viễn, thấy tiểu thư ở bên trong.”

      Vừa nghe thuộc hạ báo cáo, bên đầu dây bên kia lại cất tiếng cười to:

      “CEO Viễn ơi là CEO Viễn, tổng giám đốc như mà đến em cũng bảo vệ xong, bé ấy là khách của chúng tôi, chẳng qua là thấy da thịt con bé trắng noãn trắng nà, chúng tôi muốn xem thử chút thịt của trinh nữ nấu chín có thể trường sinh bất lão hay .”

      Nghe giọng của ta, Viễn Chinh Huân bất chợt rùng mình, cơn lạnh từ sống lưng lan tỏa khắp toàn thân, biết ả điên này được chắc chắn làm được, mấy hôm trước làm ta bẽ mặt trước giới thượng lưu, cho nên ả ta tại muốn trả thù , tức bản thân sao xếp đặt vài cận vệ bên cạnh bé chứ. Giờ phút này nỗi sợ cùng cơn giận dữ gần như nhấn chìm .
      Last edited by a moderator: 2/8/14
      Aries293, Paru, 1399 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :