1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cực sủng vợ yêu - Tai phải bên trái Chương Mới ~ing~

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tink fresh

      Tink fresh Well-Known Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      333
      Tên truyện: CỰC SỦNG VỢ
      [​IMG]
      Tác giả: Tai phải bên trái
      Thể loại: Ngọt sủng + tuyệt sủng, thanh mai trúc mã
      Editor: Tink Fresh
      Số chương: 106
      Convert: TTV
      Lịch post: 1c/ngày
      (Nếu 10cmt hoặc 20 like bonus thêm 1c/ngày)
      Văn án
      Trung khuyển có sẵn, khi ngây ngốc lạnh nhạt gặp phải ngây ngô đáng

      Tuy là trẻ con nhưng trưởng thành sớm, tính tình lạnh lùng nhưng hơi ngốc nghếch, khinh thường cùng mấy đứa bé cùng tuổi làm bạn. Nhưng mỗi ngày, khuôn mặt nhắn có chút tự nhiên, lại có chút căng thẳng thường xuyên xuất ở gần , muốn thu hút chú ý của .

      Nhưng mà, tính tình quái gở từ bé, nên lấy cớ gì để đến gần ?

      May mắn chiếu cố, tự nhảy vào miệng sói, mà , thể nào phụ lòng trời cao cho cơ hội tốt?

      Đoạn ngắn 1

      "Tiểu Hạo, có mệt hay ? Có muốn để ba ba cõng tý hay ?" Mẹ Nghiêm nhìn thân thể nho của con nhà mình có chút đau lòng.
      " cần." khuôn mặt nhắn của Nghiêm Hạo bướng bỉnh, tránh thoát bàn tay của Mẹ Nghiêm duỗi ra.

      "Em cũng đừng can thiệp linh tinh! vợ của người ta cần gì phải dùng tới lưng của và em?" Cha Nghiêm kéo Mẹ Nghiêm ngơ ngác lại.

      "Bà xã”. Nghiêm Hạo lên tiếng uốn nắn.

      "A?" Cha mẹ Nghiêm Nghiêm khó hiểu.

      "Là bà xã. phải là vợ !" Nghiêm Hạo Nghiêm mặt nhìn ba mẹ mình

      Cha Mẹ Nghiêm Nghiêm: "..."

      Vợ của mình, tất nhiên chính mình chăm sóc!

      Đoạn ngắn 2

      có lòng tốt quấn quít bên người . Bên ngoài là vì giải quyết những vấn đề nan giải, làm cảm động đến nước mắt nước mũi giàn giụa. thực tế, tiếng động đánh lui tình địch, giết người vô hình! công đôi việc.

      Nhu tình làm mồi nhử, từng bước bố trí vùi lấp, gậy ông đập lưng ông. cười nhìn từng bước vào cạm bẫy của mình, sau đó, cùng trầm luân.

      "A, A Hạo?" Đối với Nghiêm Hạo đột nhiên nhiệt tình tới, Diệp Tiểu Tiểu cảm thấy giật mình.

      Chống lại ánh mắt như con nai ngơ ngác của , Nghiêm Hạo nhếch môi cười, xoay người sang, động tác bá đạo mà dịu dàng.

      "Trước kia, là sợ cậu bị giật mình."

      "Vậy bây giờ sợ sao?"

      "Sợ." Làm sao có thể sợ đây?

      Nhưng, biết , rời bỏ ! của , sâu sắc!

      Cuối cùng mềm yếu đánh lại phúc hắc, nhưng, trung khuyển thê nô, chống lại , đánh mà bại.

      Cuộc chiến tranh này, đến cuối cùng ai thua ai thắng quan trọng, quan trọng là, , tu thành chính quả, ước mong cuối cùng được đền bù!


      P/s: Thích nữ chính bánh bao ngây ngô đáng nhào zô! Đây là câu chuyện về thời thơ ấu của nam phúc hắc lạnh lùng ngốc nghếch đụng ngã nữ mềm yếu ấm áp!!
      Mục lục
      C001C002C003C004C005
      C006C007C008C009C010
      C011C012C013C014C015
      C016C017C018C019C020
      C021
      C022C023C024C025
      C026C027C028 ♡ C029 ♡ C030
      Last edited: 12/10/15
      Sweet you, Quỳnh Tiên, AliceNguyen10 others thích bài này.

    2. Tink fresh

      Tink fresh Well-Known Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      333
      Chương 1: Hai đứa bé con

      Ai trẻ con biết thế nào là buồn? Ai trẻ con hiểu chân lý tình ?

      Nhiều người như vậy, liếc mắt cái chọn trúng . Từ đó, trong mắt trong lòng, đều tràn đầy hình bóng của .

      Tuy là trẻ con nhưng trưởng thành sớm, tính tình lạnh lùng nhưng hơi ngốc nghếch, khinh thường cùng mấy đứa bé cùng tuổi làm bạn. Nhưng mỗi ngày, khuôn mặt nhắn có chút tự nhiên, lại có chút căng thẳng thường xuyên xuất ở gần , muốn thu hút chú ý của .

      thích , muốn với ở cùng chỗ mãi mãi, đúng là... Thuở kì cục, muốn trở thành người phụ nữ của , nhưng biết nên như thế nào đến gần ! Lại càng biết nên như thế nào, chỉ cần lại gần , tâm trạng liền biến động thất thường!

      Lễ giáng sinh năm ngoái, tặng quà cho tất cả bạn học cùng lớp chỉ vì muốn che dấu lúng túng khi đưa quà cho . Nhưng mà, lúc đem quà tặng tới trước mặt , cúi đầu, ngó cái bàn, nhìn mặt đất, liếc khuôn mặt tinh xảo của , nhưng dám ngẩng đầu nhìn ánh mắt của , cầm quà tay cũng bắt đầu trở nên run rẩy. Thanh như muỗi kêu "Này, đây là tặng cho cậu... Hi…hy vọng cậu thích!"

      Sau khi xong cầm quà nhét vào trong lòng , cũng chờ đợi xem phản ứng của như thế nào nghiêng đầu liền chạy ra khỏi phòng học...

      có ai biết, đối với , đến cuối cùng có chấp niệm như thế nào!

      ví dụ như, hôm nay, Diệp Tiểu Tiểu đứng dậy ra khỏi lớp, đến căn tin, sân trường, dưới cầu thang, chỉ cần nơi nào có , cũng có thể thấy người khác theo cùng!

      "Bạn học, xin hỏi cậu theo Tiểu Tiểu có chuyện gì sao?" đến khúc quanh lúc, Diệp Tiểu Tiểu quay đầu lại, nhìn về phía cậu bạn theo đuôi .

      nghĩ tới dừng lại, Nghiêm Hạo hoảng hồn trong nháy mắt, giống như làm chuyện xấu bị người tại chỗ bắt được, lắp bắp , " có... có, tớ, tớ… chỉ là... Chỉ là thuận đường thôi..."

      " chỉ là thuận đường sao? Chắc chắn cậu theo Tiểu Tiểu ngày rồi đó!" Diệp Tiểu Tiểu cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng nghĩ nhiều, ngược lại thân thể khẽ cúi về phía Nghiêm Hạo, cười ngọt ngào, "Sau đây Tiểu Tiểu muốn mua nước trái cây, cậu muốn cùng ?"

      "Tốt... Tốt..."

      Khuôn mặt nhắn đỏ ửng cách bất thường, bàn tay bé hồi hộp cầm lấy vạt áo, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn trộm bé bên cạnh, ngờ đúng lúc bị bắt gặp!

      "Tớ... Tớ..." lại bắt đầu khẩn trương.

      "Bạn học, cậu có phải bị cà lăm hay ? Đừng vội vàng, Tiểu Tiểu kiên nhẫn nghe cậu, có thể từ từ !" Diệp Tiểu Tiểu nghiêng đầu, cười an ủi .

      Đúng, mẹ , được xem thường cơ thể người khác vì họ có khiếm khuyết.

      Ngày đó, Mẹ Nghiêm đón Nghiêm Hạo tan học như cũ.

      Bởi vì phải làm trực nhật, Nghiêm Hạo lúc ra so với bình thường chậm hơn chút, khi đó, trong sân trường có người nào . thấy người ngồi ở cửa trường học bồn hoa bên cạnh, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn quanh.

      Nghiêm Hạo biết , Diệp Tiểu Tiểu chờ mẹ của .

      muốn qua đó ngồi chờ cùng , cho dù lời nào chỉ là lẳng lặng ngồi ở bên cạnh .

      thích bất kì nơi nào có , bởi vì có ở đây, cho nên mỗi ngày đều rất tích cực đến trường sớm chút ngồi ở phòng học bên trong đợi . thích trường học, nếu như ở đây, nghĩ, có lẽ ngoan ngoãn như vậy.

      Đúng là, lúc bước chân tới gần bên , tim của lại đập cực nhanh, thậm chí có thể cảm giác được chân của mình run rẩy rất .

      có chút hận bản thân sao lại như vậy. Vì sao ở trước mặt , thể bình thường lần đây?

      Nghiêm Hạo ngẩng đầu mẹ cách đó xa vẫy tay gọi, do dự lúc, cuối cùng tay nắm chặt thành quả đấm xoay người, về hướng khác . Khuôn mặt nhắn mang theo vẻ thâm trầm lạnh lùng phù hợp với lứa tuổi, còn có mấy phần …tự chán ghét mình!

      Mẹ Nghiêm tất nhiên là chứng kiến con nhà mình "Hành động bình thường", nhìn lại theo hướng ánh mắt của , bất đắc dĩ lắc đầu - - đứa này khi nào trở nên nhát gan như vậy?

      Ai, lên xe rồi còn ngừng nhìn hướng về phía bé kia, hành động ràng như vậy, Mẹ Nghiêm làm sao hiểu suy nghĩ của con?!

      Mẹ Nghiêm cười cười, quay đầu lại nhìn chỗ ngồi phía sau xe Nghiêm Hạo, chỉ Diệp Tiểu Tiểu bên cạnh bồn hoa, biết mà còn hỏi, "Tiểu Hạo, bé kia là bạn học của con sao? Chắc chờ người đón, đều trễ thế này, cũng biết chờ đến khi nào mới có người đến đón! Hay con mời bạn ấy lên xe, chúng ta đưa bạn ấy về nhà ! bé chỉ là , đứng đó gặp phải nguy hiểm tốt!"

      Nghe được hai chữ nguy hiểm , tâm Nghiêm Hạo run rẩy, bàn tay chuẩn bị cài dây an toàn cũng dừng lại.

      " thôi! Mời bé lên cùng ." Mẹ Nghiêm nhìn con trai hướng nội nhà mình khích lệ , lấy tay làm thành biểu tượng khích lệ.

      Nghiêm Hạo do dự lúc, cuối cùng vẫn mở cửa xe nhanh chóng chạy tới phía . Đến lúc chạy tới trước mặt , cố hết sức nhưng vẫn được từ.

      Diệp Tiểu Tiểu nghi ngờ nhìn cậu nhóc đứng trước mặt , ngăn cản tầm mắt của , thử lên tiếng dò xét, " Bạn học Nghiêm…Nghiêm Hạo? Làm sao vậy sao?"

      Nghiêm Hạo sững sờ, mừng rỡ cùng kích động lập tức chiếm cứ tâm tư của !- - , thế nhưng nhớ tên của !

      Diệp Tiểu Tiểu nhìn cậu hô hấp dồn dập, toàn bộ khuôn mặt nhắn đều đỏ đến có thể ra huyết. Đôi mắt của Nghiêm Hạo sáng kinh người, mở trừng trừng.

      Nhăn nhó lúc lâu, vẫn còn khẩn trương đến mức phát ra được thanh nào. Cuối cùng, Nghiêm Hạo dứt khoát nắm bàn tay bé của Diệp Tiểu Tiểu, kéo liền chạy về phía xe mẹ cậu đậu.

      xe, nhìn thấy màn này Mẹ Nghiêm khẽ kinh ngạc, hoàn toàn nghĩ tới con nhà mình làm ra hành động kinh người này. Nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, vụng trộm chụp ảnh hai đứa nhóc. Nhìn hình ảnh trong di động hài hòa, mặc dù có chút mờ nhưng hiệu quả quá tốt.

      " bạn , đợi ba mẹ hả? Hay để dì đưa con trở về trước có được ? Con có nhớ số di động của ba mẹ ? Trước tiên chào hỏi ba mẹ con, sau đó cho bọn họ biết, dì đưa con trở về được hay ?"

      Đem con nhà người ta kéo lên xe cả buổi, con nhà mình vẫn còn cúi đầu, cảm xúc bất an xoa xoa bàn tay bé, Mẹ Nghiêm có chút buồn cười, đứa này, cũng biết vẻ mặt thâm trầm hồi trước đâu rồi.

      Nhưng mà, như vậy vẫn còn có chút đáng , bình thường luôn bày ra bộ dạng ông cụ non, tại cuối cùng cũng giống đứa bé. Trẻ con nên có bộ dạng của trẻ con!!
      h0903nhunhu, Hiyoko, Sweet you18 others thích bài này.

    3. Tink fresh

      Tink fresh Well-Known Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      333
      Chương2: Bắt con dâu về nhà

      Mẹ Nghiêm nhìn Diệp Tiểu Tiểu cách cẩn thận, càng nhìn càng cảm thấy phấn khích!

      bé này, làn da cực kỳ tốt! Mặc dù làn da trẻ con đều rất tốt, nhưng mà làn da bé này so với bạn bè cùng tuổi chắc chắn tốt hơn! Giống như quả đào mọng nước mê người, tròn tròn trắng nõn, mắt sáng đẹp long lanh như hồ nước!

      Mắt to trong suốt, sống mũi cao thẳng, miệng như đào, ngoài ra tóc đen bóng mượt, sau khi lớn lên, chắc chắn người đẹp nghiêng nước nghiêng thành!

      bé đáng như vậy chắn chắn phải bắt về làm con dâu!

      thể ngờ được ánh mắt Tiểu Hạo lại tốt như vậy! Đúng là con trai của nàng có khác!

      Trong lúc mẹ Nghiêm yy trong lòng, Nghiêm Hạo tiếng động đứng lên ngăn cản mẹ mình với Diệp Tiểu Tiểu, tiếng động tuyên cáo chủ quyền của mình!

      Nụ cười mặt mẹ Nghiêm cứng đờ. Đứa này có cần đề phòng mạnh mẽ thế ? Mình là mẹ nó mà, mình vui mừng như thế là vì ai?!

      Nghiêm Hạo cúi đầu, cố gắng làm cảm xúc của mình bình tĩnh lại chút, đưa tay ra giúp Diệp Tiểu Tiểu cởi cặp sách ra, thắt dây an toàn giúp , rồi sau đó mới cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh trở lại chỗ ngồi của mình. là, ngồi cách nghiêm chỉnh như vậy, làm sao có thể nghĩ cậu rất hồi hộp?

      Diệp Tiểu Tiểu hiểu gì cả bên cạnh Nghiêm Hạo hồi hộp quá mức, tổ hợp kỳ lạ như vậy, tim mẹ Nghiêm như bị ai chọc cái. Sau đó nhịn được vươn tay ra phía sau mỗi tay ôm đứa hôn tới tấp!

      "Dì?" Diệp Tiểu Tiểu bị thái độ nhiệt tình quá của mẹ Nghiêm làm cho hết hồn.

      Nhìn thấy bé bị chính mình làm cho sợ hãi, mẹ Nghiêm cúi đầu xin lỗi, "Hì hì, xin lỗi con, dì có chút nhiệt tình quá! bạn , cho dì nghe, con tên là gì?"

      "Chào dì, con tên là Diệp Tiểu Tiểu!" Diệp Tiểu Tiểu lễ phép, mỉm cười trả lời.

      thanh đáng trong trẻo vang lên, tim mẹ Nghiêm lại bị chọc cái nữa "Oa, tiếng cùng bề ngoài giống nhau đều mềm mềm mại mại , là quá đáng !"

      "Bụp - - "

      Mẹ Nghiêm nhìn miệng đột nhiên có thêm bàn tay bé, dừng chút sau đó mới có phản ứng - -

      "Nên lái xe !" mặt Nghiêm Hạo đen lại, lên tiếng nhắc nhở.

      Dừng, keo kiệt, chẳng qua chỉ hôn cái thôi mà! Nhưng mà, bực mình bực mình, mẹ Nghiêm vẫn rất vui vẻ trở lại ghế lái. Dù sao vẫn phải giữ hình tượng trước mặt con dâu tương lai đúng ? Quan trọng nhất là, thể đem con dâu mới dọa chạy mất!

      "Đúng đúng... Ừ... tốt... có việc gì, các người cứ yên tâm, chúng tôi chắc chắn chăm sóc tốt cho bé! tốt... có việc gì có việc gì! Ừ... Tốt! Tạm biệt!"

      Cũng biết mẹ Nghiêm cùng mẹ Diệp Tiểu Tiểu những thứ gì, chỉ thấy bà càng gật đầu ngừng, có lúc lại lắc đầu mạnh. Đến lúc kết thúc cuộc gọi, mẹ Nghiêm mới quay đầu lại nhìn về phía hai bạn mở to mắt nhìn mình, mặt tràn đầy xúc động cùng hưng phấn, "Tốt rồi Tiểu Tiểu, buổi tối đến nhà dì ở!"

      Cảm thấy biểu của mình có chút quá khích, Nghiêm mẫu cố gắng giảm bớt kích động mặt, thay bằng khuôn mặt tươi cười bình thường, dùng giọng bà cho là hiền hòa để dụ dỗ "Tiểu Tiểu, mẹ có phải bay ra nước ngoài, trong khoảng thời gian này, trước hết đến ở dì nhà được hay ?"

      Ban đầu, mẹ Diệp gọi cho bạn tốt của mình đến chăm sóc Diệp Tiểu Tiểu, nhưng mà bây giờ nhìn lại, người bạn đó lại sợ vì chuyện này mất thời gian, nhưng mà, mất thời gian thực rất vất vả.

      Trong lòng mẹ Nghiêm hát vang bài ca vui vẻ, nghiêng đầu nhìn về con trai ngồi nghiêm chỉnh như cũ, mẹ Nghiêm trong lòng “hừ” . Con thích giả vờ cứ giả vờ , lúc nãy nhìn từ kính chiếu hậu bà thấy hồi hộp đến mức đầu đầy mồ hôi!

      Đúng như mẹ Nghiêm suy nghĩ trong lòng, Nghiêm Hạo lúc này rất hồi hộp, rất kích động, rất phấn khích! Mặc dù chỉ nghe được phần chuyện của các mẹ, cũng có thể hiểu được sơ sơ. ra trong lúc này, tim của vẫn đập phấn khích cực độ, nó như muốn từ trong cổ họng nhảy ra ngoài - - bé của , muốn vào nhà ở, hơn nữa chỉ ngày!

      Lúc xuống xe, Diệp Tiểu Tiểu ngủ thiếp rồi, cái đầu bé mềm mại biết nghiêng về phía Nghiêm Hạo từ bao giờ. Lúc mẹ Nghiêm dừng xe quay đầu lại, phát con nhà mình chính cứng ngắc, giữ nguyên động tác dám cử động. Cả cơ thể dường như gần sát bé, chỉ vì để cho bé ngủ được thoải mái hơn. Thân thể của là gồng lên, tay bảo vệ thân thể của bé, tay còn lại rụt rè bảo vệ cái đầu của .

      Mẹ Nghiêm vội vàng xuống xe, sau khi mở cửa xe ra, muốn ôm bé vào lại lần nữa bị Nghiêm Hạo ngăn cản lại!

      Nghiêm Hạo cẩn thận cởi dây an toàn cho mình và Diệp Tiểu Tiểu, cử động chân tay bị tê cứng chút, đem bé ôm vào trong ngực cách dịu dàng, cuối cùng mới cẩn thận từng bước ra khỏi xe.

      Mẹ Nghiêm cầm cặp sách của hai đứa bé, đóng cửa xe rồi cùng vào.

      "Tiểu Hạo, mẹ tới giúp ngươi !" Hai đứa con nít gần như bằng nhau. Bản thân Tiểu Hạo cũng chỉ là đứa bé nên có bao nhiêu sức lực, ôm như vậy cũng có chút quá sức!

      Nghiêm Hạo gì, nhưng nhìn khuôn mặt căng thẳng kiên định kia cũng đủ hiểu quyết định của - - của mình chính mình tự chăm sóc, cần nhờ vả người khác!

      " ngờ được Tiểu Tiểu dễ ngủ như vậy. Chắc là học tập ở trường rất chăm chỉ nên mới mệt như vậy. đứa bé ngoan." Mẹ Nghiêm lại lần nữa cảm thấy chọn đứa con dâu này là quyết định chính xác!

      Nghiêm Hạo nghe vậy, cúi đầu nhìn thoáng qua khuôn mặt hương vị ngọt ngào ngủ, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lướt qua chút thương dịu dàng. Khuôn mặt căng thẳng, hồi hộp lập tức lên vẻ ấm áp.

      Đây là điều tất nhiên! của chắc chắn là tuyệt vời nhất! Các thầy giáo đều rất thích . Trong giờ học thường xuyên gọi tên ! Mỗi ngày, nhìn nàng nghiêm túc ngồi nghe giảng bài, nghiêm túc gạch ghi chú trong quyển vở, cố gắng trả lời những vấn đề thầy đưa ra, đối với chuyện rất vui vẻ!

      Buổi tối đầu tiên Diệp Tiểu Tiểu ở lại nhà Nghiêm Hạo bắt đầu. Theo cách mẹ Nghiêm là - - bà thành công đem con dâu bắt ở lại!

      Phòng khách nhà họ Nghiêm, sau bữa cơm tối.

      Mẹ Nghiêm nhìn đứa con trai vẫn bám đuôi con nhà người ta rời, tránh khỏi cảm thán tiếng. Bà làm sao có thể sinh ra đứa con trái thà như vậy đây? ràng tính tình của bà cùng ông xã giống như vậy! Luôn muốn thu hút chú ý của bé nhưng trong hoàn cảnh này lại mở miệng câu cùng con nhà người ta, xấu hổ cũng có mức độ thôi chứ!

      Cứ theo tình hình này, muốn con nhà mình chủ động là chuyện thể nào! còn cách nào khác, mẹ Nghiêm đành phải mở miệng vì con trai của mình tạo ra cơ hội, "Tiểu Tiểu à, ở nhà dì con phải ngủ mình có sợ ? Nếu sợ đêm nay dì cho Tiểu Hạo ngủ cùng con được hay ?"

      "Đúng rồi...Nhưng…" Diệp Tiểu Tiểu nghiêng đầu nhìn thoáng qua cái đầu cúi xuống của bạn Nghiêm, có chút phân vân.

      " có gì mà phải nhưng! Hai con vẫn còn là đứa bé, ngủ cùng nhau Tiểu Tiểu sợ tối nữa! Huống chi có dì ở đây, nếu như Tiểu Hạo bắt nạt Tiểu Tiểu, làm việc gì nên làm với Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu có thể lớn tiếng la lên, dì lập tức chạy đến!" Mẹ Nghiêm câu cuối xong còn cố tình liếc mắt quan sát Tiểu Nghiêm đứng yên bên, nhìn thấy con nhà mình đúng như mình dự đoán, gương mặt hoàn toàn đỏ bừng! khỏi cười tiếng.

      Đứa này trưởng thành sớm, cái gì cũng tốt. Điểm duy nhất tốt chính là tính cách có chút hướng nội, thích chuyện, cho dù là với cha mẹ cũng như thế.

      ", phải như thế!" thấy mẹ Nghiêm hiểu sai suy nghĩ của mình, Diệp Tiểu Tiểu vội vàng bác bỏ. Nhìn thoáng qua Nghiêm Hạo, có chút xác định mở miệng, "Dì, dì hiểu lầm rồi! Con…con chẳng qua là cảm thấy bạn Nghiêm Hạo hình như... muốn cùng con ngủ cùng..."

      " phải vậy! Tớ đồng ý mà!" Bạn Nghiêm Hạo lập tức lên tiếng tỏ mong muốn của mình, thanh cực lớn, mạnh mẽ đến mức mẹ Nghiêm cùng Diệp Tiểu Tiểu đều bị giật mình.

      Nhìn thấy mẹ già nhà mình cười như cười, bạn Nghiêm Hạo có chút được tự nhiên quay đầu . Đến khi ngọn đèn chiếu rọi xuống, lỗ tai cũng ửng hồng trông rất là đáng .

      Tim của Nghiêm Hạo từ lúc chập tối bắt đầu đập ngừng “bang… bang”. Nhất là bây giờ, trong lúc đêm khuya yên tĩnh, tim của đập như muốn lao ra ngoài. ngây ngốc nhìn chằm chằm Diệp Tiểu Tiểu ngủ say bên cạnh. Hạnh phúc tới quá đột nhiên, nghĩ tới đến ở trong nhà , càng ngờ được lúc này cùng ngủ chiếc giường!

      Vì vậy, đây có thể xem như là bọn họ…ở chung sao?

      Tiểu Nghiêm run rẩy, cẩn thận duỗi bàn tay bé ra, ôm lấy ngủ say, cùng kề đầu sát gối, sau đó từ từ điều chỉnh tiếng tim đập của mình, cố gắng làm hô hấp của mình cùng giống nhau. Sau khi làm xong tất cả chuyện này, mới cười ngọt ngào, khóe miệng mang theo nét thỏa mãn nhắm mắt ngủ.

      Mặt trăng tỏa sáng bầu trời thành phố, những vì sao cũng cố gắng chiếu sáng hơn, làm cả thành phố như bừng sáng.

      Đêm nay chắc chắn là đêm tốt đẹp!
      h0903nhunhu, phithuytien, Dinhloan17 others thích bài này.

    4. Tink fresh

      Tink fresh Well-Known Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      333
      Chương 3: Chỉ muốn đụng ngã

      Trong giờ thể dục,

      Nghiêm Hạo nhìn Diệp Tiểu Tiểu bị vây lại hoàn toàn, khẽ nhíu mày, có thể thấy bên trong truyền ra tiếng hét vui vẻ, rồi lại nhàng giãn ra ra.

      Bạn cùng lớp đều rất thích , ngay cả đứa bạn cùng bàn nghịch ngợm khi ở trước mặt đều trở nên ngoan ngoãn.

      Tính ra mà , kém hơn rất nhiều! Bình thường thầy hầu như chẳng chú ý đến chút nào. Ngoại trừ lúc trả phiếu điểm mới có thể dùng ánh mắt sáng rực nhìn . Bạn cùng lớp cũng hầu như chú ý đến có mặt của .

      Nhưng mà, cho tới bây giờ thèm quan tâm đến những thứ này. Mỗi lần kiểm tra làm bài nghiêm túc, cũng chỉ hi vọng khi thầy đọc người có điểm số cao nhất, có thể liếc mắt nhìn chút!

      rất nhát gan, thừa nhận.

      chỉ có thể sử dụng những thủ đoạn vụng về này để thu hút chú ý của . như tên nhóc ngồi cùng bàn, thường xuyên lấy lý do “quên mang đồ” để cùng chuyện.

      Sau khi kết thúc giờ học, ánh mặt của đều vô tình đuổi theo . Lúc ăn cơm trưa, cũng xa gần theo sát sau lưng , cầm cái mâm, gọi thức ăn, sau đó chỗ cách xa ngồi xuống. Mỗi lần đến phiên trực nhật, thời gian ở cùng bên là dài nhất. Vào những lúc tình cờ trong lớp có người nào, chạy đến chỗ ngồi của , nghiêm túc ngồi, từ từ sờ qua cái bàn của , tưởng tượng ra hình dáng đáng của khi học. Lúc đó, tâm trạng của vui vẻ vô cùng!

      Nhưng mà cho dù làm nhiều chuyện như vậy, cuối cùng vẫn dám cùng chuyện, dám nhìn thẳng vào ánh mắt của , càng dám gọi thẳng tên của !

      lần, khi lướt qua chỗ ngồi của , cố ý làm rơi cục tẩy, đến lúc giúp nhặt lên, lại lần nữa hồi hộp đến được tiếng nào.

      là người nhát gan, giống như bạn cùng bàn của hình dung!

      Cho dù vậy, từ nay về sau, còn chuyện như vậy xảy ra nữa!

      Bởi vì, của bước vào nhà của ! Từ nay về sau, có thể cùng cùng học, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau làm việc, cùng nhau vui chơi đùa giỡn, cùng nhau ngủ!

      Cũng có thể, quang minh chính đại chăm sóc !

      Dưới bóng cây, tiếng cười hì hì của đứa bé ngừng vang lên.

      Diệp Tiểu Tiểu cùng bạn trong lớp chơi bịt mắt bắt dê.

      Ánh mặt trời mỏng dễ thương xuyên qua hàng cây, Diệp Tiểu Tiểu bị bịt mắt nhưng vẫn tươi cười sáng lạn như cũ, làm trái tim Nghiêm Hạo ấm áp lên. Nhìn thân thể nho của ngốc nghếch đuổi theo người ngoài, nhìn vẻ mặt tiếc nuối của khi vất vả bắt được người lại bị người nọ chạy, con cậu lạnh lẽo của Nghiêm Hạo lướt qua tia nụ cười dịu dàng.

      Khi đó chưa biết, ra, nụ cười đó còn cách gọi khác, đó là cưng chiều.

      biết tại sao, tớy của Diệp Tiểu Tiểu lại hướng về phía Nghiêm Hạo. ngây ngốc nhìn sờ về phía bên cạnh mình, rồi đụng phải chính mình, sau đó….

      "Bắt được rồi!"

      Diệp Tiểu Tiểu vui vẻ ôm lấy , có thể là vì mấy lần trước bắt được ai đều để chúng chạy mất, nên lần này ôm vô cùng chặt. Nghiêm Hạo đề phòng nên bị đụng ngã ở thảm cỏ.

      "Tớ bắt được cậu! Lần này cậu thể chạy được đâu!" Diệp Tiểu Tiểu lại lần nữa vui vẻ.

      Ừ, chạy , cũng muốn . Từ tận đáy lòng Nghiêm Hạo yên lặng hồi đáp.

      Diệp Tiểu Tiểu gỡ khăn quàng đỏ mắt xuống.

      "Trời, A Hạo, sao cậu lại ở đây?" ngạc nhiên hỏi.

      Đôi mắt Nghiêm Hạo đậm nét cười vui vẻ, lời nào. Bởi vì, cậu ở đây nên tớ liền ở đây.

      "Bắt sai người, tớ lại phải tiếp tục bị bịt bắt." có chút chán nản.

      cầm lấy khăn quàng đỏ tớy , đơn giản : " có sai."

      "Hả? Cậu gì cơ?"

      " có bắt sai người." lặp lại lần nữa, mặt có chút nóng lên.

      " có bắt sai người? Ý của A Hạo là - - cậu cũng muốn chơi sao?! tốt quá, Tiểu Tiểu vẫn luôn bắt được bọn họ!" Diệp Tiểu Tiểu vui vẻ hoan hô , có chút mừng rỡ.

      "Lúc này đổi lại A Hạo làm người bị bịt mắt! Tiểu Tiểu giúp A Hạo bịt mắt lại!"

      Nghiêm Hạo vẫn luôn mỉm cười, mặc kệ Diệp Tiểu Tiểu bịt kín hai mắt của mình. Cái khăn bịt mắt nho này còn giữ lại nhiệt độ cơ thể cùng hương vị của . Hương vị sữa tươi là thơm!

      Khi kéo đến dưới tán cây, trò chơi của bọn họ bắt đầu. Nghiêm Hạo nghe thấy có người trêu chọc bọn họ.

      "Diệp Tiểu Tiểu, phải vì liên tục bắt được ai nên mới gọi bạn trai của cậu đến giúp có phải ?”

      " phải như thế!" phản bác.

      "Oa! Diệp Tiểu Tiểu tức xấu hổ quá nên tức giận rồi!"

      "Oa! Diệp Tiểu Tiểu cùng bạn trai của cậu ấy tình cảm quá!”

      "Oa! Diệp Tiểu Tiểu tức giận rồi! Tí nữa mọi người phải cẩn thận!"

      "Mọi người phải cẩn thận, Diệp Tiểu Tiểu gọi bạn trai của ấy đến trả thù chúng ta đó!"

      "Cẩn thận đấy, Diệp Tiểu Tiểu tức giận!"

      "..."

      Xung quanh những thanh trêu chọc liên tiếp vang lên, Nghiêm Hạo bị bịt mắt có thể tưởng tượng ra vẻ mặt Tiểu Tiểu muốn nhưng được lời nào. Chắc chắn rất đáng .

      "A Hạo, cậu cần để ý đến bọn họ! Đến, tớ cho cậu biết luật chơi. Đầu tiên cậu đứng ở chỗ này, chờ sau khi chúng tớ đếm ngược đến 10, cậu có thể bắt người!"

      "Oa! Diệp Tiểu Tiểu dịu dàng!"

      "Rất thân thiết!"

      "Oa, Diệp Tiểu Tiểu gọi Nghiêm Hạo là A Hạo đấy! Rất ngọt ngào!"

      "Rất ngọt ngào!"

      "Rất ngọt ngào!"

      "Rất ngọt ngào!"

      "Mau nhìn, Diệp Tiểu Tiểu đỏ mặt!"

      "A, Diệp Tiểu Tiểu xấu hổ!"

      "Xấu hổ!"

      "Đâu có! Tớ còn lâu mới đỏ mặt đấy!" Diệp Tiểu Tiểu phồng má thở phì phì .

      Ba ba của mỗi lần làm gì sai cũng đều đỏ mặt. còn lâu mới đỏ mặt vì đâu có làm gì sai đâu! Chẳng qua cảm thấy mặt hơi nóng mà thôi, chắc chắn có đỏ mặt.

      "Oa! Mau nhìn xem, bạn trai của Diệp Tiểu Tiểu nở nụ cười a!"

      "Oa! Cười cười!"

      "Oa! Nghiêm Hạo thế mà lại biết cười kìa!"

      "Oa! Lần đầu tiên thấy, lần đầu tiên tháy!"

      "..."

      "Oa! Nghiêm Hạo ôm lấy Diệp Tiểu Tiểu kìa!"

      "Oa! Diệp Tiểu Tiểu bị Nghiêm Hạo đụng ngã rồi!"

      "Đụng ngã!"

      "Đụng ngã!"

      "..."

      Nghiêm Hạo tháo khăn ra, nhìn Diệp Tiểu Tiểu dưới thân đỏ mặt, lại lần nữa nhếch miệng nở nụ cười. Nụ cười kia thực phát ra từ nội tâm, cả khuôn mặt đều lên vẻ ấm áp.

      biết tại làm sao, khi nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó đỏ bừng của , tâm trạng của còn quá hồi hộp như trước.

      Haizz, đụng ngã . Loại cảm giác này - - tốt!

      Buổi tối trước khi ngủ.

      Diệp Tiểu Tiểu: "A Hạo, tớ rất ngốc có phải hay ?"

      " có. Cậu rất tốt." Nghiêm Hạo có chút khó hiểu, nhưng vẫn là nghiêm túc trả lời.

      "Nhưng mà khi tớ chơi trò chơi chắc chắn bị thua! Chiều tối hôm nay ngay cả A Hạo cũng có thể bắt được tớ!"

      "Tại sao phải nghĩ rằng tớ bắt được cậu?" Nghiêm Hạo hỏi.

      "Bởi vì đây là lần đầu tiên A Hạo chơi trò này mà! Hơn nữa, A Hạo luôn ngốc nghếch ... Ý, tớ ngốc nghếch là ngây ngốc dễ thương, ngây ngốc đáng !"

      "Ngây ngốc dễ thương?" Nghiêm Hạo có chút khó hiểu.

      "Ừ! Đúng vậy. Chính là ngây ngốc dễ thương! Mặc dù bình thường A Hạo nhiều lắm, nhưng mà rất quan tâm, cũng rất ủng hộ bạn bè!" Diệp Tiểu Tiểu gật đầu . ràng chính là ngây ngốc dễ thương…ngây ngốc dễ thương, đáng !

      Từ trước tới nay đều bị người ta là giống ông cụ non, khô khan, đùa quá lố, ngây ngốc. Đây là lần đầu tiên có người hình dung Nghiêm Hạo là ngây ngốc dễ thương. Hơn nữa người nọ còn là trong lòng của ! Phấn khích, vui sướng, hạnh phúc trong chớp mắt phủ kín Nghiêm Hạo! Đây là lần đầu tiên, đối với đánh giá của người có phản ứng lớn như thế!

      "Vậy Tiểu... Vậy cậu thích... Ừ, cậu thích... Cậu có thích ngây ngốc dễ thương…hay ?"

      ràng là định gọi tên, ràng mấy ngày nay sớm chiều ở cùng nhau, khi ở trước mặt còn căng thẳng như trước. Nhưng vẫn ra được hai chữ ở tận đáy lòng kia. rang muốn nỏi có thích mình hay , nhưng cuối cùng vẫn phải thay đổi lời .

      "Thích! Gấu mèo chính là ngây ngốc dễ thương…ngây ngốc dễ thương, thích nhất!"

      "Vậy... Tớ..." Nghiêm Hạo có chút căng thẳng.

      "Cũng thích A Hạo! Bộ dạng A Hạo ngây ngốc dễ thương…ngây ngốc dễ thương cùng gấu mèo đáng giống nhau!"

      Nghiêm Hạo hai mắt bỗng phát sáng lên.

      "Ai, A Hạo, cậu vẫn chưa trả lời tớ đấy! Tớ có phải rất ngốc hay ?" Diệp Tiểu Tiểu chọc chọc khuôn mặt nhắn của Nghiêm Hạo hỏi.

      " có, cậu rất thông minh."

      "Nhưng mà tớ cố mãi mà vẫn bắt được người khác. vất vả bắt được người, lại bị người đó bắt trở về." Diệp Tiểu Tiểu có chút vui . Chơi trò chơi có tỉ lệ thất bại cao, làm có chút uể oải.

      "Đó là bởi vì bọn họ có nhiều người mà cậu phải bắt người. Cậu suy nghĩ chút xem, bọn họ có nhiều người như vậy, cậu chỉ có mình làm sao thắng được họ?”

      Diệp Tiểu Tiểu suy nghĩ chút, cảm thấy có cái gì đó đúng nhưng lại nên lời, cuối cùng suy nghĩ kỹ lại rồi gật đầu đáp, " cũng phải. Nhưng mà, A Hạo đó? A Hạo người cũng bắt được tớ! Chẳng lẽ A Hạo và bọn họ là cùng phe sao?"

      " phải là. Tớ có thể bắt được cậu, đó là bởi vì..."

      "Bởi vì sao?"

      Bởi vì, tớ biết người nào là cậu, dù cho tớ bị bịt kín hai mắt.

      "Chắc là bởi vì trùng hợp! Cậu nghĩ xem, tớ là con trai, so với cậu chạy nhanh hơn, cậu bị tớ bắt được là rất bình thường đúng ?"

      "Nhưng mà khi đó Tôn Lập đứng ở bên cạnh tớ, thanh của so với tớ lớn hơn! A Hạo vì sao bắt cậu ấy?"

      "Có thể là bởi vì cậu cách tớ gần hơn đấy! Hơn nữa, tớ vừa đến liền chạy xa hơn đúng ?" Nghiêm Hạo cười .

      ra, lý do mà trong đám người đông, trong tình cảnh hỗn loạn có thể ôm lấy chính xác là bởi vì, từ đầu đến cuối, luôn muốn sờ, muốn ôm, muốn đụng ngã chỉ có . Vẫn luôn chỉ có có , chỉ có thể là – Diệp Tiểu Tiểu mà thôi!

      Ngoài ra, cho biết, nguyên nhân chơi luôn thua là bởi vì vẫn luôn quan tâm người khác. giống như mấy đứa trẻ con khác, chơi đùa nhưng giống hệt như phát điên, liều mạng, quan tâm mình có thể đâm vài người khác hoặc làm mình bị thương hay . Chúng cố đâm vào người khác, dùng sức kéo giữ đối phương, quan tâm mình có làm đau người khác hay .

      Nhưng của , chắc chắn cẩn thận điều chỉnh sức lực của mình, để cho mình làm người khác bị thương, cho nên lúc mỗi lần vất vả bắt được người, đối phương lại có thể tránh ra chạy !

      Đây chính là , chung quan tâm đến người khác, quan tâm đến suy nghĩ của họ!!
      h0903nhunhu, Dinhloan, ly sắc14 others thích bài này.

    5. Tink fresh

      Tink fresh Well-Known Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      333
      Chương 4: Hai người ở nhà, tớ nấu cho cậu ăn!
      “Tiểu Hạo, đêm nay mẹ đến công ty của ba giúp chút việc, buổi tối có lẽ là quay về. Bữa tối con cùng Tiểu Tiểu tự thu xếp nhé. Trong tủ lạnh còn ít nguyên liệu nấu ăn, nếu biết nấu cũng có thể ra ngoài quán cơm ăn. Nhưng mà, ở nhà nấu ăn được là tốt nhất, đỪng xa quá biết chưa? Trong túi áo mẹ có để lại tiền, gần đây công ty của ba rất bận rộn nên mẹ phải ở lại chăm sóc ba. Con cùng Tiểu Tiểu nhớ ngoan ngoãn ở nhà, buổi tối ngủ nhớ chú ý đừng để bị lạnh! Con là đàn ông con trai phải chăm sóc Tiểu Tiểu cẩn thận biết ?”

      Nghiêm Hạo để tờ giấy nhắc nhở xuống, mở tủ lạnh ra nhìn chút, sau đó mang theo tiền, kéo tay Diệp Tiểu Tiểu xuống siêu thị ở tầng dưới.

      “A Hạo, trong tủ lạnh còn nhiều đồ ăn mà? Chúng tớ ăn cũng hết, vì sao phải mua thêm?” Diệp Tiểu Tiểu đằng sau Nghiêm Hạo, vẻ mặt mờ mịt khó hiểu.

      có cá mà cậu thích.” Nghiêm Hạo trả lời đơn giản.

      “A Hạo làm sao biết Tiểu Tiểu thích ăn cá vậy?” Diệp Tiểu Tiểu hỏi

      “Bởi vì mỗi lần ăn cơm, cậu gắp món cá nhiều nhất.”

      "À, bởi vì là A Hạo hay để ý hả?"

      "Ừ." Nghiêm Hạo gật đầu. Tất cả những vấn đề liên quan đến cậu tớ đều chú ý.

      "A Hạo, cậu tốt!"

      “Ừ”. Khuôn mặt căng thẳng lên hai áng mây đỏ, rất là đáng . Khuôn mặt nhắn kiêu ngạo mất tự nhiên nhìn về hướng tủ kính, làm ra vẻ nghiêm túc chọn cá, để mà Diệp Tiểu Tiểu phát ra bình thường.

      Bây giờ, Nghiêm Hạo cũng cao qua tủ kính, chọn lựa nguyên liệu nấu ăn mặc dù quá thuận tiện, nhưng cũng khuông có gì khó khăn.

      Nghiêm Hạo chọn lựa những con cá ngon nhất rồi xem xem lại, cảm thấy số lượng đủ rồi để vào giỏ mua sắm. Sau đó tay dắt Diệp Tiểu Tiểu, tay kéo giỏ đến hàng chuyên bán thịt bên cạnh, lần nữa chọn hộp thịt trông có vẻ mới mẻ, rất ngon.

      Nhưng mà, động tác tưởng chừng như rất bình thường lại làm cho giật mình kêu thành tiếng!

      "A, A Hạo mua xương !" Diệp Tiểu Tiểu ở phía sau lưng la lên.

      "Ừ." Đôi mắt Nghiêm Hạo liếc nhìn, véo vào bàn tay bé của Diệp Tiểu Tiểu, "Mua xương về nấu súp cho cậu uống!"

      "Ừ, A Hạo tốt! Tiểu Tiểu thích nhất canh ngô nấu xương! Còn muốn mua thêm ngô nữa!" Diệp Tiểu Tiểu hoan hô.

      "Ừ. Mua!"

      "Còn có đông trùng hạ thảo!"

      "Ừ. Đều mua!" Nghiêm Hạo rất vui vẻ. có gì vui sướng bằng việc mình thương khen ngợi mình.

      Tiếp theo, hai người lại chọn mua thêm chút nguyên liệu nấu ăn, sau khi xếp hàng thanh toán xong về nhà.

      Ở phòng bếp Nghiêm Hạo rửa nguyên liệu nấu ăn mới mua về, Diệp Tiểu Tiểu đứng bên cạnh nhìn xem.

      “A Hạo, Tiểu Tiểu đến giúp A Hạo rửa nhé!”

      , có mở làm bẩn tớy đấy!”

      sợ, tý nữa có thể rửa tay mà!”

      Nghiêm Hạo ngẩng đầu nhìn Diệp Tiểu Tiểu cái, mở hai tay ra, “Cậu xem, tớ rửa xong hết rồi. Cậu đứng nhìn tớ làm là được rồi.”

      “A!!” Diệp Tiểu Tiểu nhìn xung quanh, bỗng nhiên nhìn về đống đồ ăn mới mua đặt bàn, “Vậy để Tiểu Tiểu giúp A Hạo rửa rau cỏ!”

      Động tác của Diệp Tiểu Tiểu quá nhanh, Nghiêm Hạo phản ứng kịp nữa nên vội ôm lấy rồi đạp cái chậu rửa rau sang bên.

      "Cẩn thận chút!"

      " có chuyện gì! A Hạo cần lo lắng, Tiểu Tiểu đem chỗ rau này rửa sạch !"

      Nhưng mà, tớ lo lắng phải là món ăn được rửa sạch mà lo cho vấn đề an toàn của cậu cơ!

      Nghiêm Hạo vẫn có chút yên lòng vì Diệp Tiểu Tiểu, tay bận việc nhưng cũng quên chú ý tới tình huống của Diệp Tiểu Tiểu bên cạnh.

      Có lẽ do chiều cao đủ, cũng có lẽ vì chưa làm bao giờ nên Diệp Tiểu Tiểu làm nước văng tung tóe khắp nơi.

      Thấy vậy, Nghiêm Hạo rửa sạch tay nhanh chóng, cầm cái khăn tắm gần nhất, giúp lau nước dính tóc, lau khô cả khuôn mặt cùng với quần áo ẩm ướt.

      "A Hạo, tớ rửa sạch rau rồi này!" Diệp Tiểu Tiểu vui vẻ .

      Nghiêm Hạo nhìn lướt qua đống rau cỏ bị dập nát cùng với xung quanh toàn nước, nhàn nhạt đáp, “Ừ”.

      Giúp Diệp Tiểu Tiểu lau khô bàn tay bé, đem từ ghế kéo xuống.

      “Được rồi, đồ ăn rửa xong rồi, những thứ còn lại để tớ làm là tốt rồi.”

      “Nhưng mà, Tiểu Tiểu còn muốn giúp A Hạo làm những việc khác mà.”

      Đôi mắt Nghiêm Hạo lóe sáng, "Vậy Tiểu Tiểu đứng bên cạnh nhắc nhở tớ phải làm gì nhé."

      Thân thể bé của Nghiêm Hạo đứng ghế đẩu, tay cầm lấy cái muôi lật xào, hai mắt Diệp Tiểu Tiểu sáng lên đứng bên thỉnh thoảng chen vào .

      "A Hạo, xào rau phải cho dầu ăn à?"

      "Ừ."

      "A Hạo, nên cho muối vào rồi!"

      "Ừ."

      "A Hạo, vỏ bao ghi là toàn thịt nạc đúng ? Vì sao thịt heo này lại nhiều mỡ như vậy?”

      "Ừ."

      " thích thịt mỡ." Diệp Tiểu Tiểu chu cái miệng nhắn.

      " có việc gì. thích cho tớ là tốt rồi, để tớ ăn."

      "A Hạo thích thịt mỡ?"

      Nghiêm Hạo dừng động tác chút, cuối cùng gật đầu , "Ừ." Là cậu cho, tớ liền thích.

      "Thức ăn sắp chín hết rồi, cậu rửa tay rồi ra ngoài chờ tớ ."

      "Ừ, được rồi!" Diệp Tiểu Tiểu chạy vội ra ngoài rửa tay.

      Chờ Nghiêm Hạo chuẩn bị xong tất cả, lúc mà mang cái mâm thức ăn ra, Diệp Tiểu Tiểu ngồi ngăn ngắn ở cái bàn bên cạnh, hai mắt sáng rực nhìn .

      Nhìn thấy đôi mắt sáng long lanh của , đáy lòng Diệp Tiểu Tiểu như có dòng nước ấm chảy qua.

      tốt! nấu cơm còn bên lòng tràn đầy mong đợi.
      h0903nhunhu, phithuytien, ly sắc14 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :