1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cửu vĩ miêu yêu - Tâm Tuyền Thủy Toản[Huyền huyễn](70c+Kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CỬU VĨ MIÊU


      [​IMG]


      Tên gốc : 九尾猫妖
      Tác giả : Tâm Tuyền Thủy Toản
      Thể loại : Huyền huyễn
      Converter : ngocquynh520
      Bản gốc : Hoàn
      Home :
      http://thienbich.wordpress.com

      Giới thiệu :

      Nàng, phải là miêu thuần chủng, có chín cái mạng.

      (Cùng Tiểu Doãn) Đối với si tình, cuối cùng lại từng bước trở thành công cụ thăng chức của .

      (Cùng Tiểu Công) Cùng có tam sinh duyên, bị nguyền rủa. Mỗi đời đều vì nàng, dùng hiến thân mà xong việc.

      (Cùng Tiểu Âu / Tiểu Tông) chân tình thông báo, say đắm Bắc Đẩu Thất Tinh của .

      Nàng cả đời này cùng bốn nam nhân mơ hồ dây dưa, nhưng lại đơn giản là cả đời này. Tam sinh, đây là thiên mệnh của nàng, luẩn quẩn giữa mấy nam nhân.

      Nếu còn luân hồi, nàng hi vọng phụ nỗi khổ tâm của . Mấy đời theo nàng, chỉ vì câu . Chỉ vì câu duyên định tam sinh của của nàng.
      tart_trung thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Đệ nhất chương : Biến thành miêu

      ~♥~


      Nàng tên Băng Nịnh Nhi. Nàng sống tinh cầu - rất giống Địa Cầu, nhưng phải là Địa Cầu. Đôi khi, nàng cảm thấy nó giống như là Địa Cầu sau này. Nhưng thực tế nó chẳng qua chỉ là tinh cầu nào đó do tinh vân tạo thành trong vũ trụ.

      Sinh vật sống tinh cầu này cũng gọi là loài người, nhưng rất nhiều người - trong đó có chủ nhân Khốc Băng Lãnh của Băng Nịnh, cũng thích gọi chính mình là "bán nhân". Bởi vì các nàng tuy rằng trưởng thành giống loài người, nhưng kỳ khác biệt với loài người.

      năm kia, Nịnh Nhi thiếu chút nữa gặp phải kẻ lưu manh cường bạo. Nàng chạy điên cuồng đường, chạy đến trong ngõ cụt. Ngay lúc đó, nàng sợ hãi, kết quả Nịnh Nhi bên trong cái ngõ kia gặp được ấy ~ Tế Lăng Nhi.

      Tế Lăng là cửu vĩ miêu chân chính, mãi về sau Ninh Nhi mới biết được chuyện này. Vào thời điểm Nịnh Nhi hướng nàng cầu cứu, nhãn tinh của nàng tựa hồ như sáng lên sau đó vui vẻ đồng ý - Ninh Nhi cũng mai về sau mới biết được vì sao.

      Nàng đem Ninh Nhi kéo về phía sau, gã lưu manh kia xông lên. Băng Ninh Nhi ở phía sau chỉ cảm thấy tựa hình như có vật mềm nhũn lướt qua mặt, cực kì giống đuôi mèo.
      Sau đó, gã lưu manh kia chết cách bí .

      Lúc sau Tế Lăng nhi với Nịnh Nhi, nàng cứu , định đền đáp sao đây? Băng Nịnh Nhi chưa kịp trả lời, nàng tỏ ý tại nàng việc rất quan trọng, liệu có nguyện ý giúp nàng hay .

      Ninh Nhi sửng sốt hỏi : "Là chuyện gì?" Nàng liền cho biết việc.

      Kỳ , nàng là cửu vĩ miêu . Bởi vì xúc phạm gia quy của cửu vĩ miêu tộc nên bị trừng phạt. Tộc trưởng lệnh cho nàng trong hai tháng phải đem nhân hoặc bán nhân biến thành miêu , nếu trục xuất nàng khỏi tộc. Quan trọng nhất chính là phải xuất phát từ bên trong, từ trong lòng họ phải tự nguyện! Đương nhiên chín người trước đều do Tế Lăng Nhi cưỡng chế đem họ biến thành miêu , còn lại người cuối cùng - chính là Băng Nịnh Nhi. Vừa vặn hôm đó là ngày cuối cùng của kỳ hạn hai tháng, nàng cũng mong nhớ chốn bồng lai! Tiếp theo nàng còn giảng cho Băng Nịnh Nhi tràng đạo lý, Ninh Nhi nhớ cụ thể. Đại khái nếu Ninh Nhi làm miêu , có thể tùy ý ở lại tộc cùng họ chu du; có thể tùy ý biến thành miêu, miêu cùng nhân; có thể tùy ý muốn giết ai liền giết, cũng bị định tội...

      Bất quá cuối cùng Băng Nịnh Nhi cũng bị nàng đả thông tư tưởng. Bởi nàng giảng rồi lại giảng khiến Nịnh Nhi gần "như vào cõi thần tiên", năm phần phía sau hết bốn là chẳng bỏ vào tai. Cuối cùng nàng , tóm lại bởi mệnh là do nàng cứu thế nên phải làm miêu . Nịnh Nhi nghĩ, sớm biết như vậy còn chịu thẳng, báo hại ngon giấc hồi! Thế là ngáp cái , tùy ngươi nha, dù sao có thể biến thành người là tốt rồi. Mặc kệ cái gì thân nhân ghét bỏ chê trách, dù sao cũng chẳng còn ai đời, chuyện gì mà quản được chứ.

      Tế Lăng Nhi đặc biệt vui vẻ, ngàn vạn lần dặn dò cẩn thận Ninh Nhi hồi lâu rồi mới rời . Đêm hôm đó, Nịnh Nhi ngủ tại bên trong ngõ , bởi chẳng thể chờ Tế Lăng Nhi xong phải cùng Thượng Đế, thổ địa lão nhân và gì gì đó hàn huyên.

      Sau vài năm trời yên biển lặng làm miêu , Nịnh Nhi gặp chủ nhận tại của - chắc là cũng thua kém gì tử đảng (sẵn sàng chết cho phe cánh, sống chết có nhau), Khốc Băng Lãnh.

      Khốc Băng Lãnh là tuyệt sắc nữ sát thủ, bạn trai vô số. Nịnh Nhi thường xuyên thấy nàng vừa cùng chàng này thân thiết lúc sau lại điện thoại cho người kia, là biết tranh thủ. Về phần của "trong trắng" của nàng cho ai, thực sớm vứt lên tận chín tầng mây -- bán nhân cũng giống nhau, để ý đến chuyện này.

      Đương nhiên nàng biết thân phận của Nịnh Nhi. Theo lời nàng , nàng có khả năng bao nuôi Băng Nịnh Nhi, phải giúp nàng gánh vác phần nhiệm vụ - giúp nàng giết số người. Cũng chính vì thế, Nịnh Nhi mới biết rốt cuộc pháp lực của có bao nhiêu lợi hại. Đương nhiên Nịnh Nhi cũng tán thành việc Khốc Băng Lãnh nàng nuôi nấng -- Nịnh Nhi tốt xấu cũng phải sủng vật, có được hay !

      Đệ nhị chương : Vì trả giá cái mạng
      ~♥~


      giới Tinh Vân năm 38710, tại biệt thự Khốc Băng Lãnh.
      Nịnh Nhi cùng Khốc Băng Lãnh nằm cỏ, nhàm chán vừa ăn kem vừa chuyện phiếm.

      "Meo, Băng Lãnh, chủ nhân hôm nay có nhiệm vụ sao? Nịnh Nhi liếm móng vuốt, lúc này thân của chính là con mèo bình thường, nhưng là lời kia vừa thốt ra liền khiến nàng hối hận - đây phải là tự tìm phiến toái !

      Quả nhiên Khốc Băng lãnh rất hưng phấn : "Oa, có nha. Em nhất định là có ý muốn giúp ta phải ? Ta đúng rồi sao!"
      "Ngạch ~ phải, chủ nhân hiểu lầm rồi~" Nịnh Nhi vội vàng .

      " phải phải, ngươi quá khiêm tốn rồi! Ta biết ngươi tốt bụng nhất mà! Tốt lắm, nhiệm vụ hôm nay giao cho ngươi nhé, Tiểu Miêu meo!" Khốc Băng Lãnh quỷ quái cười .

      "TIểu Miêu meo?! Em cho dù phải người cũng là quái nha. được coi thường em!" Nịnh Nhi lớn tiếng kháng nghị.

      "Được rồi được rồi, Tiểu Miêu Miêu! Ta nhường em, được chưa."

      Nịnh Nhi nghĩ thầm, Khốc Băng Lãnh nàng cố ý chọc ta có phải hay ?! Nàng nghĩ là ta dễ khi dễ lắm phải ? Vì thế xòe ra móng vuốt cào tới.

      Khốc Băng Lãnh cấp tốc xoay người: "Thực lỗ mãng . Cho dù vội vã làm nhiệm vụ đội tượng nhiệm vụ cũng phải ta nha!"

      "Khốc Băng Lãnh, chủ nhân muốn chết nha! Có tin ta đem người biến thành miêu ?"

      Ngay thời điểm các nàng tranh cãi quyết liệt, Khốc Băng Lãnh lên tiếng.

      "Hừ! Ta cãi nhau với động vật cấp thấp!" Khốc Băng Lãnh khinh miệt .

      "Alô, em ? Em ở đâu?" Giọng của nàng lập tức biến đổi thành thanh ngọt ngào động lòng người.

      Nịnh Nhi nhanh lẹ dùng móng vuốt viết lên mặt cỏ : Người nào?

      Câu trả lời của Khốc Băng Lãnh viết cỏ khiến Nịnh Nhi hộc máu : biết, nghe tiếng thử xem.

      " ở biệt thự, tối hôm nay em có rảnh ?" Trong động truyến đến thanh của nam nhân nào đó.

      Nịnh Nhi cùng Khốc Băng Lãnh đồng thời viết : Thần Hi.

      Cơ hồ là viết xong cùng lúc, các nàng khỏi nhìn nhau cười.

      Tiếp theo Nịnh Nhi lại cấp tốc viết : Chủ nhân hay ?

      Băng Lãnh dùng động tấc đồng thời trả lời câu hỏi của cả hai người: "Có rảnh nha, muốn đâu sao?" Có rảnh chẳng khác nào phải rồi.

      "Em xem, Mân Côi (hoa hồng) hay là Sắc Vi (hoa tường vi)?" Mân Côi tửu lâu cùng Sắc Vi tửu lâu đều là tửu lâu thượng hạng để nghỉ lại. Vì cái gì phải nghỉ lại... tin tưởng rằng mọi người cũng biết.

      Băng Nịnh Nhi đoán Khốc Băng Lãnh chọn Mân Côi, quả nhiên: "Vậy Mân Côi nha, ." "Được, buổi tối năm giờ. gặp về!"

      Chờ nàng để di động xuống, Nịnh Nhi nhắc nhở : "Ngày hôm qua chủ nhân nhận lời Dã Cúc cùng Lam."

      "Hoa cúc dại chẳng lẽ quý bằng hoa hồng cùng tường vi sao?" Băng Lãnh thờ ơ như .

      "Nhưng là người nhận lời nha!" Nịnh nhi .

      "Cắt. có tính sao, có tiền như Thần Hi sao?" Băng Lãnh vẫn là như thế hờ hững.

      Nịnh Nhi trầm mặc, Băng Lãnh vốn chính là bán nhân hám của.
      lát sau, Băng Lãnh đột nhiên : "Ai, đúng rồi. Hay là trong lòng ngươi thích bạn trai của ta? Có thể tặng cho ngươi nha, dù sao nhiều quá ta cũng hứng thú."

      Hết chỗ rồi, bạn trai còn có thể "tặng cho" sao? Quả nhiên Băng Lãnh là đẳng cấp khác, như là ~ biến thái!

      Nhưng Nịnh Nhi cẩn thận ngẫm lại, trong lòng thực thích bạn trai của Khốc Băng Lãnh. Riêng Lam, đối với chẳng phải chán ghét, đơn thuần bởi giống như những người chung quy làm những chuyện ác tâm, khiến Nịnh Nhi buồn nôn.

      Suy nghĩ nửa ngày, thành thực hướng Băng Lãnh : " có, em còn chưa tới kì động dục". Hắc hắc, cũng là có kì động dục.

      "Hứ, được rồi, ta chờ đến kì động dục của ngươi!" Băng Lãnh trêu trọc. Sau đó liền tới Mân Côi tửu lâu.

      Nhưng biết vì cái gì Nịnh Nhi nàng lại tự vấn cái việc kia, , kì động dục của đến thực nhanh.

      Đệ tam chương : Lam, chúng ta chia tay

      ~♥~


      Đêm tối đen như mực, đến độ tia sáng. Thời điểm này cũng là thời điểm những sát thủ thích nhất.

      Nịnh Nhi rửa sạch máu móng vuốt, con mồi đêm nay dễ đối phó. Móng vuốt vừa phóng qua nhiệm vụ liền hoàn thành, nhàng.

      Vừa vặn đối tượng hôm nay sống ở gần Dã Cúc. Nịnh Nhi mặt dạo mát, mặt hướng tới nơi ấy chạy đến. Dù cho là Băng Lãnh trở về sao chứ, cũng nhất định mỗi ngày phải về nhà đúng giờ.

      Đến cửa Dã Cúc, Nịnh Nhi phát người qua lại với vẻ lo lắng, cầm điện thoại bấm số tới lui ngừng.

      Nịnh Nhi thầm nghĩ, người kia là ai, điên rồi sao? mặt tò mò về phía . có biện pháp, điểm tốt của Nịnh Nhi chính là rất quan tâm người khác như thế này.

      Khi đến gần, nhìn lên mới giật mình - người kia là Doãn Hạc Lam.

      Doãn Hạc Lam nhìn thấy tựa như thấy được cứu tinh, vội vàng chạy tới: "Là ngươi, là Nịnh Nhi! Mau cho ta biết Băng Lãnh làm sao? Hôm nay ấy có nhiện vụ buổi tối, phải xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ? Băng Nịnh, ngươi ! Ngươi cho ta biết ! Bằng ngươi dẫn ta tìm Băng Lãnh, được ? Mau !" giống như sắp điên, hốc mắt như có vài giọt lệ.

      Nịnh Nhi thầm nghĩ, nếu ta chuyện ngươi bị hù chết nha! Bởi vì trong mắt bọn họ, chỉ là con mèo bình thường mà thôi.

      Gặp ta có động tĩnh, lại nóng nảy, hướng ta mà quát: "Con mèo chết dẫm, ngươi điếc sao? ấy ở nơi nào, nhanh dẫn ta đến đó !"

      Lúc ấy, Nịnh Nhi muốn cước đem móng vuốt cào chết ! Nếu mở miệng chuyện, đầu óc của có thể thanh tỉnh thừa nhận sao? Nhưng là lý trí cho biết thể làm như thế. là bạn trai của chủ nhân - tuy rằng chủ nhân cho đến bây giờ đều có đem để vào mắt.

      Nịnh Nhi tức giận, tát khai tứ trảo (dùng bốn chân) chạy về hướng biệt thự. Khốc Băng Lãnh, chủ nhân cớ gì tới quản kẻ điên này?!

      Doãn Hạc Lam thấy Nịnh Nhi chạy vội ra ngoài cho là muốn dẫn tìm Khốc Băng Lãnh, vội vàng đuổi theo. Nịnh Nhi chạy nhanh như bay nhưng cũng đuổi theo từ, giống như sắp phát điên .

      Người này hết thuốc chữa! Nịnh Nhi vừa nghĩ vừa tăng tốc độ.

      chạy thở hổn hển, nhưng cũng vẫn như trước, đuổi theo bỏ.

      . . . . . . *. . . . . . *. . . . . . Hảo kì hại tử miêu. . . . . . *. . . . . . *. . . . . .
      http://***************.com/images/smilies/icon_no3.gif http://***************.com/images/smilies/icon_no3.gif
      Tới ngã rẽ, đột nhiên chiếc xe đột ngột vòng lại. Nịnh Nhi nhảy lên lọng che phía sau xe. Nhưng nhìn lại, cái xe điên này vẫn hướng phía Lam lao tới, có ý dừng lại.

      Doãn Hạc Lam cũng như Mộc Đầu Nhân, chẳng hề nhúc nhích!
      Nịnh Nhi tức giận tập hai, phải là sợ choáng váng đó chứ?!

      Vội vàng vươn chân sau mang tới bên cạnh.

      Lúc sau Nịnh Nhi đột nhiên cảm giác mê muội, chuyện gì cũng biết.

      biết qua bao lâu, giữa lúc được gột rửa bởi cơn mưa lớn, Nịnh Nhi tỉnh lại.

      Băng Lãnh ở bên cạnh: "Đại ca của tôi ơi, em nghĩ cái gì vậy hả? Chê mạng nhiều muốn sống nữa sao?"

      Nịnh Nhi mơ hồ chớp chớp đôi mắt: "Có ý tứ gì a? Mạng em ít sao?"

      "Em dùng cái mạng đổi lấy cái mạng của Lam!" Băng Lãnh .

      "Cái gì? Em nhớ ràng em chỉ dùng chân vươn cái như vậy a!" Nịnh Nhi hiểu.

      "Đúng là như vậy nha, nhưng là em vươn tới bánh xe của cái xe người điều khiển kia!"

      "Cái gì? người điều khiển?!" Nịnh Nhi như người trong mộng.

      "Đúng vậy ~ tại em chỉ còn tám mươi cái mạng." Băng Lãnh nhìn Nịnh Nhi, có chút thương tâm.

      Nịnh Nhi thầm nghĩ, ta đường đường là cửu vĩ miêu, có chín chín tám mươi mốt cái mạng. tại cư nhiên chỉ còn tám mươi? Doãn Hạc Lam, ngươi nhớ cho kĩ, đây là cái nợ ngươi thiếu của ta! Ta bắt ngươi trả đủ!

      Đệ tứ chương : Dưới ánh trăng

      ~♥~


      "Này, hôm nay em giúp ta làm nhiệm vụ được ?" Băng Lãnh cầu Nịnh Nhi.

      "Sao lại là em?" Nịnh Nhi bất mãn . "Ai nha, hôm nay ta có hẹn cùng Thần Hi, có rất nhiều lãi nha! Đến lúc đó cho em nửa, chịu ?" Băng Lãnh .

      "Hôm qua em làm rồi! làm!" Nịnh Nhi khước từ. "Ngươi làm có phải ?" "Phải!" Nịnh Nhi . "Được! Ta thà bồi thường tiền cũng !" Tùy chủ nhân a!" Thái độ của Nịnh Nhi vô cùng cứng rắn, dù thế nào cũng hai ngày liền làm nhiệm vụ.

      "Ngươi ~ thực được ngươi!" Băng Lãnh làm bộ tức giận , nhưng kỳ nàng chắc cũng biết giận dỗi Nịnh Nhi hay đơn thuần chỉ đùa.

      "Giờ người mới biết người được em sao, chủ nhân?!" Nịnh Nhi cố ý khiến nàng thêm phát hỏa.

      "Hừ! Ta sớm biết!" Băng Lãnh đương nhiên phục.

      "Đúng rồi chủ nhân. Bạn trai của người, em muốn hay là phân (thủ) ."

      "Phân cho em vài nam nhân?" Băng Lãnh cố ý xoay chuyển ý tứ trong lời của Nịnh Nhi.

      " phải! Ý của em là chia tay! Nếu người nhiệm vụ nào cũng đều thể! Tỷ như nếu có tiền, nên chia tay." Nịnh Nhi .

      "Ừm, có chút đạo lý. Lại ví dụ như Lam, gia tộc tuy có tiền, nhưng cũng là đến thừa kế. Tiền cũng chẳng phải là của ."

      Nịnh Nhi biết vì cái gì, vội vàng : "Nhưng ít ra đối với người là tâm a!"

      " tâm? tâm có dùng được à!"

      Nịnh Nhi trầm mặc, sau đó đem tình hôm làm nhiện vụ cho Khốc Băng lãnh. Nịnh Nhi thề chính mình chút thêm mắm dặm muối nào.

      Sau khi nghe xong, Băng Lãnh cho là đúng: "Cắt. Làm bộ quan tâm có. Ta thấy giống vậy hơn."

      Nhưng chẳng vì sao Băng Lãnh lại dùng ánh mắt đặc biệt liếc Nịnh Nhi cái. Nịnh Nhi cảm thấy kì quái: "Sao vậy chủ nhân?" Nhưng Băng Lãnh chỉ cười xấu xa, cũng có trả lời .

      "Cắt." Nịnh Nhi chính là tự làm mình mất mặt.

      Băng Lãnh hẹn hò cũng Thần Hi, Nịnh Nhi cũng tha hồ mua sắm.

      Nịnh Nhi thấy số chẳng ra gì, mỗi lần ra ngoài đều có thể gặp cái tên Doãn Hạc Lam đáng ghét ấy. lại còn thiếu cái mạng. Hừ!

      Nịnh Nhi cố ý vào tầm mắt của , quả nhiên mắt có mù, liền phát ra : "Là ngươi? Ngươi ~ bọn họ phải ngươi chết sao? Ngươi là Quỷ Hồn? Đến tìm ta từ biệt? A, có phải hay chỉ có ta mới thấy ngươi?" Nịnh Nhi gì, ai ~ tiểu tử, ngươi ai là quỷ a ~

      (Do Doãn Hạc Lam ra những lời kia,) người chung quanh nhìn như kẻ bệnh thần kinh: có bệnh sao?! Lại chuyện cùng con mèo? Còn tưởng rằng con mèo này chết? có phải hay theo vị tiên nhân nào giáng phàm a!

      "A, ngươi cứ như vậy khiến người đau lòng. Ta tiễn ngươi đoạn. nào. Hôm nay ta ngoại lệ lần, vì ơn ngươi cứu mạng, chúng ta Mẫu Đan (hoa mẫu đơn) tửu lâu.

      Nịnh Nhi phòng bị bị ôm lấy. Được rồi. Dù sao cũng chẳng may mắn gì, với cũng được.

      Mẫu Đan là tửu lâu xa hoa nhất trong Tinh Vân giới. Nghe đồn chủ nhân nơi đây là nhà phát minh nổi tiếng vũ trụ. Dù sao Nịnh Nhi cũng nghe qua.

      Sau Nịnh Nhi nhìn tới góc mông lung nào đó nghĩ, nguyên lại hôm nay xui rủi cũng chỉ có mình . Băng ~ Băng Lãnh ~ nàng như thế nào lại ở Mẫu Đan a?!

      Nịnh Nhi muốn nhanh chóng dùng thân thể ngăn cản tầm mắt Doãn Hạc Lam, nhưng quá lầm -- coô tại chỉ là con mèo a! Kết quả là -- Doãn Hạc Lam đột nhiên thấy Nịnh Nhi lủi về hướng bên kia, cũng ngạc nhiên đem tầm mắt xoay qua chỗ ấy....

      vô cùng phẫn nỗ tới, rằng liền đấm vào mặt Thần Hi.

      "Ngươi làm gì vậy?!" Thần Hi ngay tại chỗ quát. Nhưng Doãn Hạc Lam đâu có để ý tới , bởi quá kích động nên cũng tát vào mặt Băng Lãnh cái. Nhưng dù sao Băng Lãnh cũng xuất thân là sát thủ, vững vàng tránh được bàn tay Doãn Hạc Lam.

      Mặt Băng Lãnh có chút biểu : "Lam, làm sao vậy? Tại sao có thể kích động như thế? Nàng bình thản .

      " ~ cùng đương vụng trộm!" Doãn Hạc Lam rống lên.

      " lầm rồi!" Băng Lãnh Trả lời: "Tôi và ở cùng nhau mới chân chính là thời điểm đương vụng trộm! Tôi lúc trước quen chỉ là nhằm vào tiền tài của gia tộc . Kết quả là sau này tôi mới biết được gia tộc ấy cũng đến lượt thừa kế. Hôm nay cũng bởi tôi thấy nên cố ý cùng Thần Hi thân mật như thế."

      Người trong tửu lâu lúc này nhiều, nhân viên đều hướng về phía này tò mò, tựa như xem vở kịch khôi hài.

      Băng Lãnh chẳng để ý đến những ánh mắt hiếu kì, tiếp tục : "Cho nên, Doãn Hạc Lam, chúng ta chia tay !"

      "Được!" Lam gầm lên. Hướng dưới lầu chạy , Nịnh Nhi hiểu vì sao cũng chạy theo .

      chỉ nghĩ tại mới là người cần an ủi.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Đệ ngũ chương : Kiên trì muốn

      ~♥~


      Doãn Hạc Lam đứng dựa vào bức tường bên ngoài Mẫu Đan, lúc này trời lấm tấm mưa phùn nhưng chẳng hề có phản ứng.

      Nịnh Nhi ngừng ngoe nguẩy đuôi quanh . hy vọng biết có thể chuyện, ít ra như vậy cũng có thể an ủi chút.

      Nhưng điều khiến ngạc nhiên chính là có xua . Thông thường lúc này người ta cần nhất là nơi yên tĩnh, nhưng Doãn Hạc Lam chẳng hiểu sao lại như vậy.

      Mưa ngày nặng hạt, quay sang: "Nịnh Nhi, ngươi có hay thấy ta vô dụng, ràng là nam nhân vậy mà thất tình thôi cũng thấy đau lòng?

      Nịnh Nhi ngâng đầu lên, hướng lắc đầu. Nếu tại có thể, nhất định : " đâu, chuyện này là lỗi của Băng Lãnh." Nàng nên vô tình đến thế.

      cười khổ tiếng: "A, là sao. Nhưng là chính ta cũng cảm thấy ta vô dụng. Băng Lãnh, nàng là bạn đầu tiên của ta, cũng là người con đầu tiên ta gửi gắm chân tình. Từ khi ta nhận thức được, cha thích ta. Bởi cha và mẹ ly hôn khi ta được hai tuổi." hồi tưởng: "Cha thà rằng đem quyền thừa kế giao cho kẻ mà người phụ nữ thân sinh ra đến với cha ta chỉ vì tiền, mà giao cho con trai người mà cha từng thề non hẹn biển, từng trải qua biết bao sinh tử thăng trầm. Về lý, ta là trưởng nam, phải là ta mới đúng. Nhưng thân phận địa vị ta trong gia tộc đến kẻ hầu hạ đẳng cũng chẳng bằng."

      "Thực ra ta cũng nghĩ đến việc rời khỏi gia tộc, nhưng nếu ta rồi có lẽ bọn họ nếu có phát cũng chẳng mảy may quan tâm. Huống chi, nếu ta bỏ như vậy chẳng phải tình cảnh của ta bi thảm lại càng thêm bội phần sao. Cho nên ta chỉ có nhẫn, ta chỉ có nhẫn."

      "Thời điểm ta gặp Băng Lãnh, ta cảm giác thế giới này thêm lần nữa rực rỡ đầy màu sắc, cuộc sống của ta thêm lần nữa lại có hy vọng. Dù chuyện tình của ta với ấy tới nay vẫn luôn bị cha cùng em trai giễu cợt, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ từ bỏ hy vọng duy nhất này. Ta ấy, dẫu cho như lời ta rời khỏi gia tộc, trở thành tên ăn mày cũng vẫn hy vọng có thể cho ấy cảm giác an toàn, cảm giác an toàn mà người đàn ông có thể đem lại. Kỳ thực bản thân ta căn bản chút 'cảm giác an toàn' ấy, nhưng vì Băng Lãnh ta quyết dù thế nào cũng phải đem cảm giác ấy lập thành. Có như vậy mới có thể bảo hộ Băng Lãnh, là trách nhiệm phải làm của người đàn ông."

      "Cũng là hôm nay ta mới biết được. Ta đáng giá, chút cũng đáng giá. Vốn là do ta ảo tưởng, mơ mộng được cùng ấy đến lễ đường hôn nhân. Chính là ta lầm. Giấc mộng tình ngọt ngào này của ta ở trong mắt ấy chỉ là giao dịch vì tiền, chỉ là vì gia tộc của ta!" đột nhiên gầm lên: "Con mèo chết dẫm, ngươi , ngay cho ta! Ngươi! Ngươi cùng Băng Lãnh cũng giống nhau, đều phải người tốt! Băng Lãnh....... Băng Lãnh.... ..." ôm mặt, ngồi mắt đất, trong miệng vẫn thạo gọi tên Băng Lãnh.

      Nịnh Nhi ngơ ngác nhìn , tự vấn lại những lời . Hóa ra nội tâm của vẫn dấu kín nhiều điều như vậy....

      Chẳng mấy chốc màn đêm buông xuống, ánh trắng bị đám mây dày che khuất, tản mát ra chút ánh sáng mông lung. Mọi ngày sao nhiều, lúc này ở phía chân trời phát ra chút ánh sao mong manh, nhu hòa mà lại khỏi có chút thương cảm. Ánh mắt Nịnh Nhi tự chủ được mà chuyển về hướng Doãn Hạc Lam.

      ngẩng đầu ngơ ngác nhìn vách tường đến ngẩn người. Ánh trăng chiếu lên gương mặt vẫn chưa ráo nước mắt. như vậy, rất đẹp, cũng khiến lòng Nịnh Nhi đau. như vậy trông giống như thần tiên đứng giữa thế giới này, lặng lẽ khóc. ràng và thế giới này hòa hợp, ràng nên thống khổ tồn tại thế giới này, nhưng là hay là nơi này thuộc về thế giới thần tiên này. vẫn là đứng ở đây, đứng dưới ánh trăng sáng ngời, chờ đợi nàng tiên của .

      Ngay lúc này, Nịnh Nhi quyết định: vì thể để thương tâm, nhất định cố gắng thuyết phục Băng Lãnh, khiến cho nàng cũng Doãn Hạc Lam lần nữa bên nhau. Chẳng lo nàng tình nguyện, chỉ cần thương tâm. biết vì sao, nhìn Doãn Hạc Lam lúc này khiến trong lòng Nịnh Nhi cũng thấy đau xót.

      Đệ lục chương : Ta có bạn

      ~♥~


      "Băng Lãnh, người sao lại có thể độc ác đến như vậy. Doãn Hạc Lam người ta đối với người là chân tình đó. Chẳng lẽ con người bên trong chủ nhân hề có tình chân chính mà chỉ có tiền tài sao? Người có biết Doãn Hạc Lam có biết bao nhiêu thương tâm. từ chịu đả kích rất lớn, người cũng như tái diễn bi kịch ấy khiến càng thêm thương tổn chứ? Cho dù là người có ý tốt dối lòng làm vậy nhưng cũng thể để cho Doãn Hạc Lam lập tức chịu đả kích lớn như vậy a." Nịnh Nhi lớn tiếng.

      "Ai nha, em có phiền hay ! Em từ khi nào cũng giống như kẻ khác chiêm chiếp quấy rầy ta?! Nếu em thấy đáng thương như vậy biến thành bộ dáng của ta đến an ủi cũng tốt lắm!" Băng Lãnh kiên nhẫn , " phải là em thích đấy chứ. Mấy hôm nay lúc nào cũng như vậy quan tâm ."

      "Chủ nhân, người cái gì! Em chỉ là thấy thực đáng thương mà thôi!"

      "Có nữ sinh nào thấy nam sinh đáng thương sao?! Cho dù có, nam sinh kia cũng vô dụng!" Băng Lãnh khinh thường .

      "Chủ nhân sao có thể coi Doãn Hạc Lam như thế! Người ta tình với chủ nhân cũng là sai sao?" Nịnh Nhi tức giận mặt đỏ bừng.

      "Ngay từ đâu ta với chẳng hóa hợp, ta theo đuổi nam sinh khi nào?! Truyền ra ngoài người ta còn cười đến rụng răng."

      "Người nhất định cùng bắt đầu lại có phải hay ?

      "Đúng."

      "Tốt lắm em cùng kết giao! Chủ nhân yên tâm, người chịu ra mặt, em như vậy cũng biến thành bộ dạng của người."

      Băng Lãnh đột nhiên quay lại: "Ta khuyên em đừng ."

      "Vì sao? Người muốn ?" Nịnh Nhi trong lòng có tia kích động.

      " phải. Bởi vì cha muốn khiến có bạn , muốn khiến độc thân cả đời. Ngày đó khi chúng ta hẹn hò, lúc vào nhà vệ sinh, sát thủ do bọn họ phái đến đến tìm ta. Nhưng đương nhiên tất cả đều bị ta xử đẹp. Em còn nhớ vết thương mà ta với em là do bang phái nội đấu mà có ? Chính là do bọn chúng gây ra."

      " vậy sao? Vì muốn gặp phiền toái người mới cố ý chia tay?" Nịnh Nhi ngạc nhiên.

      "Đúng. Bọn họ xuống tay rất nặng. Ta có thể vượt qua nguy hiểm là rất may mắn rồi. Kỳ ta vẫn hy vọng có thể vào bang phái, nhưng có chỗ thích hợp."

      "Như vậy a ... Mặc kệ có thế nào, em cũng phải . Em tin bọn họ bền chỉ lấy tám mươi mốt cái mạng a!" "Tám mươi cái." Băng Lãnh nhắc nhở.

      "A ~ tám mươi tám mươi!" Nịnh Nhi . bỗng thấy bất ngờ, làm sao vậy ~ đột nhiên biến Doãn Hạc Lam thành người của mình. Vì cái gì chính mình như vậy quan tâm a.

      Băng Lãnh nhìn vẻ sửng sốt của Nịnh Nhi, khóe môi ra nụ cười quỷ dị: "Vậy em . Chúc em may mắn. Nhưng là ta cẩm thấy nếu thành tâm thành ý thương ta như lời với em, để ý tới em đâu. Đến lúc đó, em đừng thương tâm là tốt rồi."

      " chịu để ý coi như xong. để ý chính là cần an ủi." Nịnh Nhi quật cường .

      Đột nhiên Nịnh Nhi ngộ ra, cái dạng này còn phải là thành tâm thành ý thương rồi sao. Nịnh Nhi cúi đầu, giả như nhận ra , cũng chia tay với . Chung quy là tốt hơn so với phương thức với Băng Lãnh, hơn nữa mục đích của Nịnh Nhi cũng phải tiền tài.

      Đệ thất chương : Thích ?

      ~♥~


      Nịnh Nhi biến thành hình dạng con người. Thực ra với , miêu bộ dáng là xinh đẹp nhất. Hơn nữa, người thường nhìn chỉ là con mèo , đồng loại cũng có thể biết chính là miêu nha. Nhưng hôm nay Nịnh Nhi muốn rước lấy phiền toái. Nhớ lần biến thành miêu , chớp mắt có rất nhiều mèo cùng miêu hướng bày tỏ tình cảm ~ khiến thực sợ hãi.

      Kỳ Nịnh Nhi cũng Doãn Hạc Lam có thể đáp ứng hay . Với lại, Nịnh Nhi tự hỏi, đáp ứng rồi sau đó làm sao đây? liền cùng chỗ? Khi quen nhau được thời gian nếu đưa ra... Phải kết hôn phải làm sao? đáp ứng hay là đáp ứng đây? Nếu bằng lòng, chẳng lẽ cả đời của liền như vậy giao cho ?! bằng lòng, thế chẳng phải cũng hệt Băng Lãnh vô tình với sao?

      Nịnh Nhi càng nghĩ càng thấy hóa ra chút lo liệu cũng có, cứ như vậy tìm Doãn Hạc Lam?! Nghĩ nghĩ, tự tin của biến mất chút.

      Nịnh Nhi trở lại Mẫu Đan, Doãn Hạc Lam đứng cách đó xa. Khi Nịnh Nhi qua, nhin thấy tay nắm thành quyền, cho nên liền chờ đợi.

      Nịnh Nhi nghe được cùng người trong di động : "Đúng đúng, chính là muốn chuẩn bị như vậy... Ừ, tốt... Như thế là tốt nhất!... A, được được.. Đại ca à, yên tâm. Chỉ cần tôi có thể nắm trong tay quyền thừa kế, về sau tuyết đối theo ý mà làm.. Đương nhiên rồi... yên tâm ... có, Doãn Hạc Lam tôi lẽ nào là người như vậy?!... Tôi biết tôi biết... Được, tôi rất hiểu, tôi biết cảm nhận của ... bao giờ lại... cứ yên tâm...."

      Nịnh Nhi nghe nhưng hiểu gì : đây là cái gì chứ? ngôn ngữ của tinh cầu nào? như thế nào câu cũng nghe hiểu? Cái gì đại ca, cái gì yên tâm? Khoan , quyền thừa kế... Trong đầu Nịnh Nhi hồi nhớ lại: "Đại ca à, yên tâm. Chỉ cần tôi có thẻ nắm trong tay quyền thừa kế, về sau tuyệt đối theo ý mà làm...." Cái, cái gì? Trong lòng Nịnh Nhi kinh hãi, có nghe lầm chứ?! Doãn Hạc Lam, cư nhiên muốn đem quyền thừa kế của gia tộc Doãn thị... thu về trong tay ?! Có lầm hay a. phải là phát sốt rồi chứ? Xem ra tại quan hệ giữa cha , cái này căn bản là thiên phương dạ đàm! Còn đại ca... chắc là thiền thần tỷ tỷ ~

      Lúc Nịnh Nhi miên man suy nghĩ, Doãn Hạc Lam kết thúc cuộc chuyện, nho nhã lễ độ : "Tiểu thư, có chuyện gì sao?"

      Nịnh Nhi lập tức hồi phục tinh thần: "A, cái kia...." Ai tới cứu a, bắt chuyện a!

      Nịnh Nhi sửng sốt nửa ngày, may thay kiên nhẫn của Doãn Hạc Lam cũng tệ, vẫn là đợi lâu như vậy.

      Bất đắc dĩ thầm nghĩ rằng quên , bất cứ giá nào, ràng là quên ! chiều theo số phận: "Em... Có thể làm bạn của ?" Hắc tuyến chết....

      Doãn Hạc Lam nghe những lời này, thiếu điều bằng sét đánh trúng. Trong lòng : ngạch, này sao lại thẳng thắn đến vậy, cái bộ dáng kia nhìn là biết muốn theo đuổi ta, nhưng sao lại có thể bạo dạn thế chứ ~ Nịnh Nhi thực giải quyết được rồi!

      Nịnh Nhi đáng thương ở hắc tuyến thời điểm vẫn đứng đó... rất quẫn a ~ (Toản : chữ "Quẫn" là chữ "Quẫn" trong internet, di động có nên dùng cái này thay thế. Tốt rồi, ngủ....) [Quẫn : khốn cùng, khó xử]

      Qua hơn nửa ngày, mới hồi phục tinh thần: "A, là nhhư thế sao ~ thực xinh lỗi, tôi có bạn rồi."

      "Hả?" Nịnh Nhi lờ mơ, phải vừa mới cùng Băng Lãnh chia tay sao? Nịnh Nhi câu từ lộn xộn : "Nhưng là ~ nhưng là theo em biết, ~ phải vừa mới, mới... chia tay sao?"

      "Chắc là em nhầm rồi, tôi và bạn tình cảm vẫn rất tốt." Doãn Hạc Lam nhàng đáp.

      Rồi liền nghênh ngang bỏ , để lại bóng dáng Nịnh Nhi vẫn còn ngơ ngác. lời này là có ý gì? Chỉ trong thời gian, chẳng lẽ có niềm vui mới? Hay là, cố ý lừa ?

      Nhưng hiểu tại sao, trong nháy mắt khi rằng có bạn , ở đâu đó trong lòng ai đó chợt như rạn nứt, cảm giác rất đau.

      kì quái, Nịnh Nhi chẳng lẽ đúng như lời Băng Lãnh , thích Doãn Hạc Lam rồi sao? thể nào.

      Đệ bát chương : Quyền thừa kế gia tộc Doãn thị

      ~♥~


      Nịnh Nhi ngơ ngác nằm cỏ nghĩ, thể nào, chẳng lẽ... thích ?

      Thích người ~ rốt cuộc là cái khái niệm gì?! Nịnh Nhi , cho nên cũng biết thực có phải hay thích . Vả lại, vì cái gì mà lại thích người điên chứ. Huống hồ lại còn thương .

      Lúc Nịnh Nhi còn mải mê với những suy nghĩ rối ren, biết từ khi nào Băng Lãnh tới phía sau , nằm xuống: "Đây rồi. Làm gì vậy? Nghĩ gì thế?"

      "A." Nịnh Nhi hoảng sợ, hồi phục lại tinh thần, nhưng thêm gì nữa. nghĩ, nếu tại với Băng Lãnh, chừng lại thành trò cười cho nàng. Băng Lãnh cùng bất đồng, nàng là cao thủ tình trường nha, dù trời có sập cũng cần lo lắng vấn đề này.

      Thấy Nịnh Nhi có hồi đáp, Băng Lãnh đảo mắt: "Định bụng giữ bí mật hả? Có chuyện gì mà thể cho ta biết? Thích ai sao? Lại là..."

      "Ai... ai thích chứ? là ai vậy nha? xứng với em sao?" Nịnh Nhi vội vàng .

      "Ha ha!" Băng Lãnh cười : "Nhìn em khẩn trương! Ta có là ai sao? Em như vậy chẳng phải là chưa đánh khai?!"

      Mặt Nịnh Nhi hơi ửng hồng, hôm nay ~ đối với chuyện này sao lại mẫn cảm như vậy? Chẳng lẽ ~ ai nha nha, ! Nịnh Nhi vội nghĩ, người điên a!

      Băng Lãnh làm bộ nghĩ ngợi: "Để ta đoán nhé ~ Doãn Hạc Lam?"

      Nịnh Nhi muốn nhanh chóng thanh minh, nhưng chẳng biết vì sao chỉ có thể há miệng thở dốc, lại thể phát ra thanh, mặt càng ngày càng đỏ, cùng bãi cỏ tạo thành cảnh sắc rực rỡ.

      Nịnh Nhi đỏ mặt khiến Băng Lãnh muốn cười, nhưng lại nghiêm túc : "Cùng kết giao em phải cẩn thận. Tuy rằng ta hi vọng em có thể hạnh phúc với , nhưng em có biết, buổi chiều hôm ta cùng em chuyện... thể đề phòng. Huống hồ em cũng phải sát thủ chuyên nghiệp, ta chỉ nghĩ thôi có chút lo lắng."

      Nịnh Nhi tuy tâm tư, nhưng lúc Băng Lãnh những lời này bỗng khiến thể dối lòng, nhàng đáp: "Em biết. Nhưng tình duyên này là em chọn, dễ dàng thay đổi."

      Dừng chút, Nịnh Nhi đột nhiên rất muốn hỏi Băng Lãnh vấn đề: "Phải rồi, chủ nhân, thích người.... Cụ thể là cảm giác ra sao? Như thế nào mới có thể biết được em có thực thích người ta hay ?"

      Băng Lãnh đảo nhãn châu: "Tuy ta có kinh nghiệm thích người khác, nhưng là bọn họ vì cái gì thích ta, ta đều biết. Thích người, em được vì cái gì em thích người ta. Nhưng mỗi lời , mỗi cử chỉ của người đó đều khiến em kiềm được, tự chủ được mà hết thảy quan tâm. Giả như khi người ta hỏi, em vì sao thích người ta, em luôn có thể liệt kê ra rất nhiều thứ, hơn nữa mỗi cái đều rất có lý."

      Nịnh Nhi mở to đôi mắt, là dạng như vậy sao? Nhưng... cũng thực giải thích được vì sao thích . Đầu Nịnh Nhi như muốn nổ tung, bản thân rốt cuộc xem là gì a?

      Nịnh Nhi mải ôm đầu quay mòng chú ý tới Băng Lãnh ở bên hứng thú nhìn , khóe miệng tươi cười như vậy nhưng cũng thực khó đoán. Băng Lãnh phát Nịnh Nhi nhìn nàng, chớp chớp nhãn tình, : "Như vậy , nếu vẫn muốn thương tâm mà theo ta, nhất định tới. Đến lúc đó em hãy tốt chút nắm lấy cho chắc a! Ta cũng muốn khiến thôi quấy rầy ta."

      Nịnh Nhi nhìn Băng Lãnh, gật gật đầu. Có lẽ đây chính là cam kết ngầm giữa bằng hữu tốt, Băng Lãnh , là để Nịnh Nhi có cơ hội nắm lấy tình đích thực của .

      Đệ cửu chương : Can thiệp

      ~♥~


      ". . . . . . Ngay bây giờ xin thông báo thông tin khẩn cấp, vừa rồi tại biệt thự của trong năm gia tộc danh tiếng ~ gia tộc Doãn thị xảy ra trận hỏa hoạn lớn. thời, theo thống kê của đội cứu hỏa và cảnh sát, có hơn ba trăm người chết, trong đó có thi thể được phỏng đoán là của người thừa kế tương lai của Doãn thị. Phóng viên tìm cách phỏng vấn tộc trưởng Doãn Hạc Húc của Doãn thị nhưng lại bị người đàn ông trước giờ vốn hòa ái này từ chối. Phóng viên cho chằng việc này phải là hỏa hoạn bình thường, rất có thể do có kẻ chủ mưu. Người này có khả năng là người cùng gia tộc Doãn thị có cừu hận, đây chính là bày tỏ căm phẫn. . . . . ." Các chương trình TV hẹn cùng chuyển sang thông báo việc vừa xảy ra, hơn nữa còn lặp lặp lại những câu đó.

      Nịnh Nhi ăn cẩn thận khiến miệng bị bỏng, ngừng lại ngơ ngác nhìn lại tin vừa đưa. Bất tri bất giác vặn lượng tới mức lớn nhất.

      Gia tộc Doãn thị ~ Doãn Hạc Lam, Doãn Hạc Lam phải cũng ở đấy sao! Lam!

      "Có chuyện gì vậy?" Băng Lãnh vừa ngáp vừa từ lầu xuống dưới, chắc do bị tiếng TV đánh thức.

      Băng Lãnh nhìn tin tức TV hồi lâu, như có điều suy nghĩ : "Nga, ra là em lo lắng cho sao."

      "Thừa thãi, em lo chẳng lẽ lo cái người thừa kế a!" Nịnh Nhi trợn mắt, nóng ruột muốn chết.

      "Em chỉ biết lo lắng mà biết làm gì khác? bằng ta gọi cuộc điện thoại chẳng phải tốt hơn sao?"

      "A, phải rồi!" Nịnh Nhi kịp phản ứng: "Kìa, nhanh chút!"

      Băng Lãnh lẹ làng cấm lấy di động, bấm số điện thoại của Doãn Hạc Lam, nhấn phím gọi. Nịnh Nhi tắt TV.

      "Số điện thoại quý khách vừa gọi liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. The subscriber you dialed is power off, please dial later. Số điện thoại quý khách vừa gọi liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. The subscriber you dialed is power off, please dial later. . . . . ." Mặc kệ Nịnh Nhi gào thét, đầu dây bên kia vẫn là tiếng ghi lạnh lẽo vang lên.

      Mà bên này, Doãn Hạc Lam tắt máy bởi vì muốn trốn tránh cha . Hôm nay gia tộc xảy ra hỏa hoạn lớn thực ra chính là do dựng lên. Để có thể khiến dinh cơ ấy chìm trong biển lửa quả dễ dàng ~ còn tại ngừng cảm tạ cùng nịnh nọt cái người mà gọi là "lão đại". Từ bây giờ, còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể gia nhập Hắc bang. Nhưng ngay lúc này, thấy việc này rất đáng giá. Gia tộc Doãn thị quy định, nếu trong vòng năm định ra được người thừa kế, tộc trưởng phải thoái vị. Mà tại trong gia tộc chỉ có duy nhất là con trai thực hệ trưởng thành của tộc trưởng. quyết, cho dù Băng Lãnh là hư tình giả ý ở bên , cho dù biết nàng là vì tài sản của , cũng cam tâm tình nguyện. Bởi vì thực nàng!

      Năm đó đào thoát hắc đạo, chẳng qua là vì chán ghét mũi đao liếm máu. giờ vì Băng Lãnh, tạm thời ủy thân ở Hắc bang, sau đó tìm cơ hội lại đào thoát. Dù sao trường hợp xấu nhất cũng chỉ là mất cái mạng, nếu được ở bên Băng Lãnh, đáng giá.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Đệ thập chương : Ở riêng

      ~♥~

      "Này, Lam! Doãn Hạc Lam!" Doãn Hạc Húc (cha của Doãn Hạc Lam) nổi giận, ông cần đoán cũng biết trận hỏa hoạn hôm qua là do Doãn Hạc Lam cố ý gây ra. Hơn nữa ông cũng biết vì sao trở lại Hắc đạo.

      Rốt cuộc vì sao, từ khi nào mà đứa này đối ông oán hận sâu sắc đến thế? Đến mức nguyện ý vào Hắc đạo. Chẳng lẽ bởi vì có mẹ kế? Chẳng lễ bởi vì muốn làm người thừa kế? có đâu hay biết, ông cũng bất đắc dĩ mới phải làm như thế. Tuy rằng thoạt nhìn gia tộc Doãn thị phồn vinh, uy vọng, danh tiếng nhất nhì. thực tế, Doãn thị đứng bờ vực. tại gia tộc phồn thịnh, gia tộc Thần thị (gia tộc Thần Hi), gia tộc Thượng quan, gia tộc Lãnh nguyệt, gia tộc Hồng vươn lên, bọn họ biết gia tộc Doãn thị phồn thịnh huy hoàng trước đây bị quên lãng, bọn họ muốn gia tộc Doãn thị thay mặt đứng đầu ngũ đại gia tộc. Cho nên ông bất đắc dĩ buộc phải ly hôn, sau đó cùng thiên kim của gia tộc Hồng -- Hồng Ngải Nhã kết hôn. Nếu phải Hồng Ngải Nhã để ý đến ông, gia tộc Doãn thị sớm còn tồn tại.

      Những việc như thế này, ông phải với Lam như thế nào đây? Hồng Ngải Nhã, ông thậm chí là chán ghét bà ta, nhưng vẫn phải làm bộ thân tình. Đêm đầu tiên ở cùng bà, chính ông còn muốn nôn, chính ông nhìn lại mìn vì cái gì cùng với bà ta ở cùng chỗ! Vì sao lại thể cùng nữ nhân ông thương cùng nhau chung sống! Là bản thân ông có khả năng khước từ, bản thân ông quá mức ích kỷ. Nhiều năm như vậy, vì bà ta, vì Hồng Ngải Nhã, ông thậm chí chưa từng hỏi thăm Khê Nhi. Thực ra phải ông biết rằng Hồng Ngải Nhã đối với ông tin tưởng, ỷ lại ~ ông tuyệt đối thương Hồng Ngải Nhã, người ông thương chỉ có Khê Nhi mà thôi!

      Bất giác, những kỷ niệm cùng Khê Nhi từng mảng từng mảng ra trước mắt ông.

      "Khê Nhi, chờ chút!" Ông hồng hộc chạy đường.

      thanh thổi qua bên tai như tiếng chuông bạc: "Ha ha, phải thích em sao? Nếu có thể bắt được em, em liền gả cho ! Ha ha!"

      Doãn Hạc Húc nghe tiếng trả lời, chân bất tri bất giác chạy nhanh hơn, cũng còn cảm thấy mệt mỏi, đơn gian vì câu của nàng, "Nếu có thể bắt được em, em liền gả cho ." Nếu có thể bắt được em, em liền gả cho . Nếu có thể bắt được em, em liền gả cho . . . . . .

      Cuối cùng ông đuổi theo nàng, đem nàng ở trong bụi cỏ, trong lòng nai con khua loạn. Từ thời khắc này, ông thầm thế rằng mang cả đời mang lại cho nàng hạnh phúc ~

      " , ngủ sao?" thanh xuyên thủng mộng cảnh.

      Doãn Hạc Húc tưởng rằng trong mộng, đột nhiên kéo Ngải Nhã vào lòng, ra sức hôn lên môi.

      "Làm gì a, đều là lão phu lão thê rồi ~" Hồng Ngải Nhã đỏ bừng mắt .

      Doãn Hạc Húc lúc này bừng tỉnh, nguyên lai hết thảy vừa rồi để chí là tự mình nằm mộng. Tỉnh mộng, cái gì cũng còn.

      Cầm lấy di động, bấm số điện thoại, nhưng thấy yên lòng.

      Rốt cục, ông để di động xuống. Quên .

      Đệ thập nhất chương : Bị bắt

      ~♥~


      "Tộc trưởng đại nhân, xin hãy nhanh chóng lập người thừa kế, vì cân bằng trong gia tộc." Bí thư Đổng Quang Na .

      "Ta biết." Doãn Hạc Húc day day thái dương .

      "Các người cố ý làm ta khó xử có phải ? Các người biết, các người biết ta chỉ có duy nhất lựa chọn có phải hay ?" Đột nhiên Doãn Hạc Hục giọng .

      Đổng Quang Na kinh hãi: ".. phải đâu chủ tịch... Chúng tôi... Chúng tôi hoàn toàn có ý đó.." Chủ tịch hôm nay sao lại có vẻ khủng bố như vậy?

      Doãn Hạc Húc giống như phát điên, tới gần Đổng Quang Na. Giờ phút này, chính ông cũng biết mình làm gì.

      "A, được, chủ tịch, được ~" Đổng Quang Na thất kinh nhìn quần áo của mình mảnh lại mảnh bị xé rách. Liều mạng nghĩ muốn đẩy Doãn Hạc Hục người ra, nhưng là có khả năng. Sức lực hai người quả thực chênh lệch.

      "A, được, được..." Đổng Quang Na liều mạng dịch chuyển về hướng khác, nhưng là vẫn có chút cơ hội. Nam nhân trước mắt này muốn phát điên, trơ mắt nhìn ông ta nhây nhưa da thịt...

      Cuối cùng, tay ông ta theo dáng người quỷ mị, chạm vào bộ ngực hoàn mỹ gì sánh được, vẽ tới kia Tùng Lâm mật mật, nhàng chạm vào, phảng phất bất cẩn...

      "A! A ~ được! Đau quá! A, a ~" Đổng Quang Na tê tâm liệt phế gào lết cũng thể khiến Doãn Hạc Húc nổi điên kia tỉnh ngộ. Ngược lại, ông ta càng làm càn, ở người Quan Na chạm đến hết thảy mọi nơi.

      Đổng Quang Na vẫn giãy dụa đầu hàng. Nàng ngừng giãy dụa, ngừng phản kháng, khiến cho ông ta thực thích, rất thích...

      Nặng nề đem nàng để lên sàn, lưng phía . "Nhớ kỹ, từ hôm nay trở , từ sau giờ phút này, chính là người của ta! Có nghe !"

      Đổng Quang Na nhếch miệng, trả lời, trong mắt đầy nước. Nàng , từ trước đến nay thường ngày ông ta vẫn điềm đạm, như thế nào lại thành ra thế này...

      Thấy Đổng Quang Na trả lời, Doãn Hạc Húc nổi giận, nổi giận. biết từ đâu lôi ra con dao, đối diện hậu tâm của nàng.

      "A! Ngươi muốn làm gì?!" Đổng Quang Na khóc nức mang theo kinh hãi .

      "Ta hỏi ngươi, có nghe hay ? Có nghe hay ?" Mỗi câu, mũi dạo lại dịch về phía trước nửa li.

      trán Đổng Quang Na vã mồ hôi lấm tấm. Làm sao đây, tại nếu đồng ý, ông ta nổi điển, giết mình mất... bằng, bằng "Tôi... Tôi nghe..."

      "Nghe rồi sao, biết rồi sao?"

      "Biết... biết..." Đổng Quang Nha nhắm hai mắt lại, tùy ý Doãn Hạc Húc đùa bỡn...

      "{tiếng điện thoại rung}. . . . . .Cái ôm quá bối rối, chúng ta chỉ dùng giây thôi, thế giới vỡ tan còn lại ốc đảo. Ở đây có ai cũng có thời gian, cần suy xét. Cũng thể tìm đường lui, có lẽ có thể vĩnh viễn sánh cùng thiên địa. . . . ." Di động của Doãn Hạc Húc rung lên sau đó vang lên bài hát《Hoang đảo của hai người 》của S.H.E.

      Doãn Hạc Húc chẳng thèm để ý tới, tiếp tục đùa bỡn thân thể Đổng Quang Na. Trực giác của nàng đoán rằng cuộc gọi kia nhất định là của Hồng Ngải Nhã, nhưng vì quá sợ hãi, nên chẳng thể gì.

      Vài giây sau, di động lại: "{tiếng điện thoại rung}. . . . . .Cái ôm quá. . . ." Bị Doãn Hạc Húc tắt .

      phút sau, di động lại vang lên giọng ca ngọt ngào của S.H.E, nhưng trong tai Doãn Hạc Húc lại khó nghe lọt. (Toản: cảm thụ của cá nhân, phải của Toản. Hơn nữa trong loại tình huống kia, Doãn Hạc húc cũng phải chán ghét S.H.E ~) Rất bình tĩnh: "Alô?!"

      Quả Hồng Ngải Nhã: " , vì sao tắt điện thoại của em? họp sao?"

      "Em biết có chuyện gì nhanh !" Doãn Hạc Húc ác cảm .

      Hồng Ngải Nhã ủy khuất: ". . . . . vì sao lại lập đứa con của vợ trước làm người thừa kế? nghĩ cần em?"

      Doãn Hạc Húc muốn quăng di động: "Em nhàn nhã có việc gì làm sao. Con của chúng ta phải chết trong hỏa hoạn sao. Nếu lập người thừa kế, tôi còn là tộc trưởng!"

      " có thể đến gia tộc em!" Hồng Ngải Nhã phục .

      Đầu Doãn Hạc Hục hảo đau: "Em có bị bệnh hay vậy. trai em là tộc trưởng đấy!"

      " nhất định phải làm tộc trưởng sao? Phó tộc trưởng cũng được sao?"

      "Em đừng cố tình gây chuyện được ?" Doãn Hạc Húc rất khó chịu."Ra vậy. thương em, bắt đầu chán ghét em rồi phải ? Được. Nếu như thế, chúng ta ở riêng . Ở cùng chỗ cũng chẳng có ý nghĩa!" Hồng Ngải Nhã đập nát điện thoại.

      Doãn Hạc Húc với người bên kia: " bằng trực tiếp ly hôn !"

      Đệ thập nhị chương : Vĩnh viễn rời

      ~♥~


      Ngày tiếp theo.

      " à, Doãn Hạc Húc, cư nhiên dám khi dễ em!" Hồng Ngải Nhã khóc.

      Hồng Húc Nhật, tộc trưởng của gia tộc Hồng : "Doãn Hạc Húc? làm sao?"

      ", muốn ly hôn! chính là luyến tiếc người vợ trước kia, tên là Khê Nhi!" Ngải Nhã vô cùng đau lòng khóc nấc.

      Hồng Húc Nhật đập bàn đứng dậy: "Cái gì? qua bao nhiêu năm, vẫn còn băn khoăn về người đàn bà ấy? Ngải Nhã, em đừng khóc. Em muốn như thế nào, làm như thế, được ? Em đừng khóc. . . . ." Hồng Húc Nhật an ủi. em này, ông thể trêu vào.

      "Ô, ô ~ đem giết chết!" Ngải Nhã tiếp tục khóc .

      "A?" Húc Nhật giật mình.

      "Ô ~ cũng giống như , đều giống nhau ~" Ngải Nhã cố tình bức bách trai mình.

      " ~ khải ~" Ông còn đường nào để .
      "Kia, vậy vì cái gì. . . . ." Ngải Nhã ủy khuất .

      "A ~ được được được. làm cho chết, được chưa? Ngải Nhã?" Hồng Húc Nhật bất đắc dĩ dỗ dành em tính khí như đứa trẻ.
      "Ừm. Nhất định phải làm ngay! Còn có vợ trước của , nếu có thể tìm ra, nàng ta cũng phải chết!" Ngải Nhã cách thống khoái.
      "Ngải Nhã à, lúc Doãn Hạc Húc cùng em kết hôn, Khê Nhi uống thuốc độc tự vẫn."

      " sao? Tại sao em lại biết?" Ngải Nhã vô cùng ngạc nhiên.
      Húc Nhật cười khỏ: "Là . Thi thể cũng sớm phân hủy. Lúc trước vì nàng ta đến tìm hai người các ngươi, nên ta cố ý phái người thăm dò. Thi thể cũng xem qua."

      "Có đẹp ?" Ngải Nhã vội hỏi.

      Ông bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ đáp: "Rất khó coi. có xinh đẹp như Ngải Nhã nhà chúng ta." Thi thể sao có thể xem được dung mạo chứ. Huống hồ lúc bọn họ tìm được nàng ta, cũng là chuyện rất lâu rồi. Chỉ tìm ra được thi thể cũng rất dễ dàng.

      "Hừ! Doãn Hạc Húc kia là tên ngốc! Đúng rồi, vì sao sợ nàng tới tìm chúng ta? Nàng ta đến đây, phải có thể chống đỡ sao?" Ngải Nhã khó hiểu .

      "Bởi vì. . . . Bởi vì. . . . Bởi vì muốn làm cho hôn lễ của em gặp trở ngại thôi." Húc Nhật viện ra lý do. thực tế cũng là như vậy. . . . (Toản: " thực tế" liên quan đến gia tộc rất phức tạp. Hồi sau ~)

      "Nga." Ngải Nhã dễ dàng tin dù người bình thường cũng có thể nhận ra đây là lời dối.

      o0o

      "Cốc cốc. . . . . ." "Xin chào, chúng tôi là đội cảnh sát Tinh Vân , có việc cần ngài phối hợp giúp đỡ." Cảnh sát gõ cửa phòng làm việc của Doãn Hạc Húc.

      "Cảnh sát? Có việc gì sao?" Doãn Hạc Húc xong mở cửa.

      Cảnh sát lấy ra văn kiện chứng thực: "Xin phối hợp làm việc cùng chúng tôi. Xin hỏi, buổi chiều ngày hôm qua, bí thư Đổng Quang Na ở bên trong phòng làm việc của ông phải ?" Cảnh sát đối với Doãn Hạc Húc xưng hô từ "ngài" biến thành "ông".

      "Đúng vậy. sao?" Đầu óc Doãn Hạc Hục phản ứng có chút chậm chạp.

      "Ông xxx ta?" Khẩu khí cảnh sát đột nhiên trở nên gây gắt, ngay cả "xin hỏi" cũng đều được bỏ qua khiến Doãn Hạc Húc kịp phản ứng.

      "Cái, cái gì? Tôi, buổi chiều hôm qua. . . . , có! Tôi, có. ta, buổi chiều,. . . . . ., ngày hôm qua. . . . . ." Lời Doãn Hạc Húc ngắt quãng.

      "Xin hãy với chúng tôi!" Sắc mặt cảnh sát trầm, phân trần liền đem còng tay tra tay Doãn Hạc Húc, mang . Tình huống bất ngờ này, Hồng Húc Nhật thậm chí còn chưa chuẩn bị hành động. Gọi báo cảnh sát, là người bị hại Đổng Quang Na.

      Phòng chửng người của gia tộc Hồng phải thời gian ngắn sau mới có thể biết, vì sao bọn họ còn chưa hành động mà Doãn Hạc Húc chết.

      Đệ thập tam chương : Ba ngày ba đêm

      ~♥~


      Mấy ngày sau, Doãn Hạc Lam tiếp nhận chức tộc trưởng gia tộc Doãn thị. Thư kí của đổi thành trẻ. Mặt khác, trong tứ đại gia tộc, chỉ có gia tộc Hồng đối với đứa trẻ này có nhiều dị nghị.

      Ngày Doãn Hạc Húc bị tuyên án tử hình, trừ ra, sân thượng đó ngoài đao phủ cùng hai người cảnh sát đứng ngoài trông coi, người. Đao phủ cùng cảnh sát đều rất hiếu kì, qua thời gian còn thường xuyên bàn luận về chuyện này. Bất quá qua vài ngày, tin tức trong ngục giam cũng dần phai nhạt, loại tình này tuy ít nhưng cũng phải là chưa từng có.

      Nhưng mọi người ở đây, đều phát nhánh cây có người.

      Người kia là Khốc Khê Nhi, vợ trước của Doãn Hạc Húc. Bà còn sống.

      o0o

      Sáng sớm, Nịnh Nhi bị tiếng thét chói tai của Băng Lãnh đánh thức: "Chủ nhân làm gì vậy. Mới sáng sớm a. Xảy ra chuyện gì?" chính là ở trong mộng đẹp nha.

      "Em ~ người em Băng Nịnh mau tới!" Băng Lãnh trạng thái nữ cao vẫn có dừng lại, Nịnh Nhi bất dắc dĩ phải xuống giường, trong lòng thầm nhớ lại cái giấc mộng đẹp kia.

      "A! ~" Nịnh Nhi thực tại cũng bị hoảng sợ, này này này này. . . . . .

      Toàn bộ hoa viên đều là màu đỏ. Nhìn kỹ hóa ra đều là hoa hồng, bày thành chữ "Love". . . . . Ai, đúng! Trừ bỏ "Love" bên ngoài, còn có chút đồ vật dùng hoa hồng trang trí thành. . . . . Ở chữ "Love", viết chữ "Tôi"; bên trong chữ "O" của "Love" viết chữ ""; "E" trong "Love" quá quy tắc, ôm chữ "Em". . . . .

      Nịnh Nhi mất hơn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần: "Này. . . . . Ai vậy. . . ." Ai làm cho vậy? Chỉ vỏn vẹn trong đêm?!

      Bỗng nhiên lúc này Nịnh Nhi cùng Băng Lãnh đồng thời nhìn nhau, lập tức ngầm hiểu: tuyệt đối có khả năng là Thần Hi, như vậy phải là, . . . . . .

      "Doãn - Hạc - Lam!" Nịnh Nhi và Băng Lãnh trăm miệng lời, bởi chỉ có !

      Trong lòng Nịnh Nhi bỗng dâng lên cảm giác tốt. Tuy rằng biết người Doãn Hạc Lam thương là Băng Lãnh, nhưng thấy vì nàng mà làm ra việc này, Nịnh Nhi lại biết sao cho phải. hiểu đây phải là lỗi của Băng Lãnh, nhưng là, lòng của đau quá.

      Băng Lãnh nhìn vẻ mặt của Nịnh Nhi, trong nháy mắt dường như là sợ hãi, sau đó cấp tốc lấy ra di động.

      " cần, Băng Lãnh." Nịnh Nhi thản nhiên .

      "Nhưng là, Nịnh Nhi. . . . . . ." Băng Lãnh nhìn Nịnh Nhi có chút lo lắng.

      "Em là em sao mà! Em cần chủ nhân thông cảm, cũng cần thương hại em." Nịnh Nhi đột nhiên lớn tiếng, trong lòng hiểu vì sao, cảm thấy rất bất mãn. Vì cái gì, vì cái gì Băng Lãnh ràng thích Doãn Hạc Lam, mà Doãn Hạc Lam lại như vậy cố tình thích nàng? Nàng có cái gì tốt?! Nàng có nhiều bạn trai như vậy, lại chẳng thích ai, Doãn Hạc Lam biết rất , tại sao vẫn còn hao tâm thương nữ nhân hoa phân phúc hắc?! Vì sao khi có cả người thích cùng người thích , vẫn cố tình muốn chọn người thích mà phải là người thích ! Chẳng lẽ biết con đường có người thích mà chọn, tới cuối cùng vẫn là bị tổn thương sao?

      Nịnh Nhi nhìn Băng Lãnh lấy lần, liền chạy ra ngoài. "Nịnh Nhi!" Băng Lãnh ở phía sau lo lắng gọi lớn, Nịnh Nhi cũng để ý tới. Tự người chậm rãi hưởng thụ , Băng Lãnh! Có người thích chủ nhân nhiều như vậy, dựa vào cái gì còn có bạn bè như ta trong lòng?! Người ai hãy cùng người ta chỗ, việc gì quản ta chứ!

      o0o

      "Alô. Doãn Hạc Lam!"

      "Băng Lãnh, tìm có chuyện gì?" Doãn Hạc Lam nho nhã lễ độ .

      " có ý tứ gì? Chúng ta chia tay, chẳng lẽ tôi còn chưa đủ ràng sao? Băng Lãnh tức giận , nàng biết Nịnh Nhi nhất định là hiểu lầm nàng.

      " đâu, Băng Lãnh. Em rất ràng." Doãn Hạc Lam bình tĩnh đáp: "Nguyên nhân phải do em. Là do thích em, em."

      "Em phải muốn tiền tài sao? tại tiếp quản gia tộc. Em muốn bao nhiêu, đều cho em, gia tộc có phá sản cũng quan tâm! Chỉ cần em trở về bên cạnh , em muốn làm cái gì, đều làm cho em!" Doãn Hạc Lam chân thành .

      khiến Băng Lãnh có chút cảm động. Nhưng đến giây loại cảm xúc này liền biến mất : Nịnh Nhi thích , ta vô luận như thế nào cũng thể cho có cơ hội cùng ta giao hảo.

      "Tôi quan tâm. Doãn Hạc Lam, chia tay là chia tay, tình cảm có khả năng khôi phục lại." Băng Lãnh lạnh lùng .

      "Coi như sai rồi, được ? nên đánh em, em muốn làm gì cũng được!" Doãn Hạc Lam cầu xin.

      " được!" Băng Lãnh để cho Doãn Hạc Lam đường nào.

      "Băng Lãnh, em hãy nghe cho kỹ!"

      "Khắp thiên hạ, Doãn Hạc Lam tôi chỉ người con . Đời đời kiếp kiếp, quyết thay đổi! Dù em thương ai tôi cũng quan tâm. Dù cho em đồng ý, Doãn Hạc Lam tôi cũng luôn ở đây, vĩnh viễn rời !"

      Đệ thập tứ chương : Duyên phận

      ~♥~


      Khốc Băng Lãnh ba ngày ba đêm xuất môn, Băng Nịnh Nhi ba ngày ba đêm chưa có trở về biệt tự của Băng Lãnh, Doãn Hạc Lam quỳ trước biệt thự của Băng Lãnh ba ngày ba đêm. Ba ngày ba đêm.

      Trong lòng Khốc Băng Lãnh tràn đầy mâu thuẫn. Về lý, nàng đối với Doãn Hạc Lam chút tình cảm cũng có, cũng - nên bảo đứng lên. Nhưng nếu làm như vậy, Băng Lãnh cảm thấy chính mình có lỗi với Nịnh Nhi. Nàng biết đây là mối tình đầu của Nịnh Nhi, nàng biết đây là lần đầu tiên Nịnh Nhi thích người. Nàng muốn ngay lần đầu khiến Nịnh Nhi thương tổn, muốn khiến mất niềm tin vào tình . Giống như nàng vậy. Kỳ của nàng phúc hắc, của nàng hoa tâm, phải tự nhiên vậy. Nàng trải qua mấy lần suy sụp tình cảm khiến thể buông những mơ mộng đẹp ban đầu về tình .

      Băng Nịnh Nhi tạm trú trong miêu tộc. cũng nghĩ trở về, thậm chí muốn đợi luôn ở trong này. Ở thế giới bán nhân, chỉ có thể là con mèo, ở đây, muốn là gì tùy ý. Quan trọng nhất là..., nơi đây có tình cảm phức tạp của nhân loại. Nơi đây cũng có tình , nhưng tình ở đây đơn thuần, hề có ràng buộc. Tình ở đây, là tình của loài mèo, phải là tình của con người.

      Trong ba người, có thể Doãn Hạc Lam là người xui xẻo nhất. Ba ngày nay đều có mưa lớn. Nhưng câu oán hận, có chút nào oán thán, vẫn quỳ như vậy. Thực ra với , quỳ thói quen. Trước kia, cơ hồ hai ngày bị phạt quỳ lần, lần ba ngày. Phát quỳ với sớm là bình thường như ăn cơm, nhưng tâm tình giống như lúc này. từ khi ra đời, chính là mỗi ngày đều bị phạt quỳ, chỉ có duy nhất lúc này là do tự muốn quỳ, quỳ trước người thương nhất. Lúc này đây, trong lòng thậm chí lời oán thán cũng . Nếu Băng Lãnh có thể tha thứ cho , có thể quay về bên , dù cho có là bao nhiêu ngày đều có thể. bầu trời, mặt trời mặt trăng, bạch thiên hắc dạ, bình minh hoàng hôn, hằng tinh. . . . cứ như vậy tuần hoàn.

      phải biết, cho dù Băng Lãnh có "hồi tâm chuyển ý", cũng thể khẳng định đó là chân tình "hồi tâm chuyển ý". Thế nhưng biết Băng Lãnh thích , tạm thời ra vẻ như biết, Băng Lãnh thích lại người trước. Nàng trải quả suy sụp quá lớn, thậm chí đối nam nhân nàng sỡ hữu trả thù tâm. Nàng muốn đem bọn họ hết thảy đùa bỡn trong tay, say mê nàng, ủng hộ nàng. . . . . Nàng muốn khiến cho bọn họ hết thẩy đều quỳ gối dưới chân nàng!

      Nhưng Doãn Hạc Lam vẫn nàng. biết nàng vĩnh viễn cũng . Nhưng vẫn nàng, nàng sâu sắc.

      nàng, vĩnh viễn thay đổi. thế giới này, chỉ mình nàng. Vĩnh viễn, vĩnh viễn thay đổi.

      Ba ngày ba đêm sao? Nếu nàng tha thứ cho , nếu bọn họ có thể bắt đầu lại lần nữa, ba ngày ba đêm chẳng là gì. Cho dù là tháng, năm, mười năm. . . . . Hoặc là bao lâu nữa, cũng hề gì.

      Khốc Băng Lãnh đứng bên cửa số lén nhìn Doãn Hạc Lạm. Lệ, vô thanh vô thức chảy xuống.

      Ai chân chính, thành tâm nàng, nàng đều biết . Thần Hi đến với nàng chỉ vì tiền tài, nàng làm sao biết điều đó. Con đường của bọn họ, phải do cha mẹ bày ra, mà chính bọn họ tự chọn lấy. Chính là tình , hôn nhân. hết vẫn là tiền tài.

      Nàng cho Doãn Hạc Lam, chính là sợ biết được sau đối với tình tuyệt vọng.

      Nàng cùng Thần Hi sớm đính hôn. Việc nên làm đều sớm làm. Chỉ thiếu cái lễ hình thức.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Đệ thập ngũ chương : Mở cửa

      ~♥~


      "Nịnh Nhi, mấy ngày nữa là đến kì động dục, có người vừa ý chưa?" Miêu trưởng lão cười mỉm .

      "Dạ? A, vẫn, vẫn chưa có đâu ~" Nịnh Nhi vốn quen dối, trong lời có chút lúng túng.

      Trưởng lão vừa nghe biết nhưng cũng nỡ vạch trần: "Sao? Còn chưa có sao? Có cần lão giới thiệu cho con vài người ?"

      "A. , cần đâu ~" Nịnh Nhi hoảng loạn .

      " cần? Vậy ." Trưởng lão .

      "Nịnh Nhi à, nếu con gặp đường người hữu duyên đừng thẹn thùng, hãy thẳng thắn thổ lộ với người ta. Đừng để cơ hội tốt bị bỏ lỡ. Lão gặp qua rất nhiều đôi, vốn là Kim Đồng Ngọc Như, nhưng chính vì dám ngỏ lời cho nên bỏ lỡ duyên phận tốt. Chuyện gì là duyện phận "khả ngộ bất khả cầu" (chỉ có thể dựa vào vận mệnh, thể xin mà được). Nếu người ta thực tốt, thực nhiệt tình, nhất định nên bỏ qua. Đoạn duyên phận này tới lúc thích hợp tới thôi." trưởng lão thào tự với chính mình, hay là cùng Nịnh Nhi trò chuyện. xong, lão liền nhắm mắt lại, cũng là nhắm mắt dưỡng thần, hay là ngủ.

      Nịnh Nhi nhìn trưởng lão, trở nên trầm tư. Dùng lời thổ lộ, đều làm qua, lúc ấy quá khẩn trương. . . . Cuối cùng bỏ lỡ thời cơ tốt.

      "Dù ta có như vậy, cũng vẫn thích ta." Nịnh Nhi ưu thương nghĩ. thích , cho dù tốt đến mấy có ích gì.

      Trưởng lão nhìn bộ dáng mang nhiều tâm của Nịnh qua đôi mắt khép hờ, giọng thở dài, nhưng bị Nịnh Nhi phát .

      Xem ra đứa này có người trong lòng rồi, chỉ là dù nó có thổ lộ cũng bị người ta cự tuyệt.

      Nhìn Nịnh Nhi ngập tràn tâm , trưởng lão muốn giúp tác hợp đoạn nhân duyên này. Nhưng cũng thể, bởi lão là trưởng lão của tộc, trong tộc quy của tộc rất kì thị miêu lai, nếu giúp Nịnh Nhi, thân là trưởng lão đừng bị trục xuất ra khỏi tộc, thậm chí ngay cả cái chết cũng biết là như thế nào.

      Kỳ thực trưởng lão rất quý Nịnh Nhi, dù cho phải là miêu thuần chủng, còn các trưởng lão khác cùng tộc trưởng tộc đều rất ghét .

      Băng Nịnh Nhi mình lo lắng, chút cũng biết suy nghĩ của trưởng lão lúc này.

      Vì sao Lam thích ? Vì sao lúc đó giữa và Khốc Băng Lãnh, Lam nhất định phải chọn Khốc Băng Lãnh chứ? Chẳng lẽ nguyên nhân là vì Lam thực si tình sao? Nếu như phải si tình, kỳ thực sớm có rất nhiều hùng miêu hướng bày tỏ tình cảm.

      Nịnh Nhi khẽ thở dài, si tình, là , Lam cũng vậy. có quyền cầu Lam đừng mê đắm Khốc Băng Lãnh sao? Nàng ta lúc đó cũng chẳng phải là kẻ si tình.

      giọt nước mắt nóng bỏng lặng lẽ rơi xuống, lăn dài khuôn mặt Nịnh Nhi. si tình, cũng si tình. Từ điểm này có thể bọn họ thực hữu duyên. Nhưng Nịnh Nhi , cùng Doãn Hạc Lam dù sao còn có điểm giống nhau, nhưng Khốc Băng Lãnh với Doãn Hạc Lam có gì giống nhau? Hai người họ có điểm gì giống nhau?

      Nịnh Nhi nghĩ ra, chỉ thấy với Lam mới xem như "hữu duyên".

      Thực ra duyên phận thể nào lý giải chính xác được. Với số người "hữu duyên phận", mà với số người khác lại là "bạch đầu giai lão".

      Đệ thập lục chương : Gia tộc Khốc thị và gia tộc Doãn thị

      ~♥~


      "Alô, darling, làm gì vậy? rảnh sao? Vẫn là. . . . đón em?" Bên đầu kia điện thoại, giọng Thần Hi như tình như nước .

      Khốc Băng Lãnh đảo mắt, nảy ra ý hay: "Hi à? Em muốn tìm đây. Thực ra. . . .vẫn có người đứng ở cửa, cho em ra ngoài."

      Thần Hi vừa nghe liền phát hỏa: "Ai? Sao tên đó lại cho em ? Băng Lãnh?"

      " phải vậy, nhưng là. . . . .Nhưng là người đó ép em, ép em làm bạn của . . . . ." Ngữ khí trong lời ra chiều bị ủy khuất.

      "Cái gì? Là ai, ngay cả nữ nhân của Thần Hi đúng dám dòm ngó? Băng Lãnh, cho biết là tên nào?" Trong nháy mắt Thần Hi như bốc hỏa.

      "Chính là. . . . .Chính là người hôm đó đến tửu lâu tìm em - Doãn Hạc Lam." Băng Lãnh .

      "Doãn Hạc Lam của gia tộc Doãn thị sao?" Thần Hi hỏi.

      "Ừ!" Băng Lãnh đáp.

      "Được. Bây giờ tìm ." Thần Hi hiên ngang .

      o0o

      "Doãn Hạc Lam!" Thần Hi đứng ở phía sau Doãn Hạc Lam gọi lớn.

      Dù nghe được tiếng của Thần Hi, Doãn Hạc Lam cư nhiên vẫn quay đầu lại.

      "Doãn Hạc Lam!" Thần Hi lại quát: "Ngươi dòm ngó bạn của người khác mà coi được sao? Chẳng lẽ gia tộc Doãn thị các ngươi suy bại đến mức này rồi sao? báo đưa tin cha ngươi cưỡng gian. . . . ." Thần Hi còn chưa hết chạm phải khuôn mặt u của Doãn Hạc Lam: "Ngươi dám nữa xem."

      "Ngươi là trâu bò sao?" Thần Hi khinh thường : "Ngươi nghĩ ngày đó ở tửu lâu ngươi đấm ta cái là ngon sao? xong liền liều lĩnh xé nát áo, lộ ra bộ ngực trắng như tuyết.

      "Vậy ngươi tới đây hai ta phân thắng bại. Kẻ nào thua từ nay về sau cùng Băng Lãnh nhất đao lưỡng đoạn (cắt đứt quan hệ)!" Doãn Hạc Lam khàn khàn . quỳ ba ngày bốn đem, đôi mắt đen thâm quầng kia có thể thấy được.

      "Nhìn ngươi quỳ như vậy hẳn là vất vả lắm, cần ta cho ngươi chút thời gian nghỉ ngơi sao?" Chữ "quỳ" này của Thần Hi quả thực khó nghe, giọng cũng đầy khinh miệt.

      "Hừ! Ngươi có muốn ra tay trước ?" Doãn Hạc Lam như trước khàn giọng , cả người tản mát ra làn sát khí dày đặc.

      "Ha ha! Doãn Hạc Lam, ngươi muốn bảo vệ em ngươi như vậy sao?" Thần Hi khinh bỉ .

      "Ngươi cái gì? Em của ta? Nàng là bạn ta!" Doãn Hạc Lam sửng sốt.

      "Ha ha ha! Ngươi quả quá ngốc!" Thần Hi : "Mẹ ngươi tên Khốc Khê Nhi, họ Khốc, mà Khốc Băng Lãnh 'trùng hợp' cũng họ Khốc."

      "Cái này ~ cái này chỉ là trùng hợp!" Doãn Hạc Lam ngụy biện.

      "Trùng hợp? thế giới người họ Khốc có được bao nhiêu? Hơn nữa chắc ngươi có ảnh chụp mẹ ngươi chứ? Người thấy qua rồi chứ? Khốc Băng Lãnh chính là bản sao của Khốc Khê Nhi."

      "Ngươi hươu vượn. Ta thấy ảnh chụp mẹ ta, Khốc Băng Lãnh hề giống mẫu thân ta!"

      "Hừ! Tấm ảnh ngươi xem qua chỉ là do cha ngươi dựng lên. Ông ta tìm con điếm ngay cả tên cũng biết, dùng PS chụp chung ông ta, con đàn bà đó và ngươi. Thần Hi rất chắc chắn , đây là điều mà điều tra được.

      "Hừ! Ngươi thích sao. Dù sao tại mẹ ta cũng qua đời, ngươi tùy tiện bịa đặt cũng có ai xác minh." Doãn Hạc Lam .

      "Mẹ ngươi chưa chết!" Thần Hi quát.

      "Ngươi quản cả việc mẹ ta còn sống hay sao, việc gì tới ngươi?" Doãn Hạc Lam cau mày.

      "Ta biết , Băng Lãnh là em của ngươi. Ngươi em mình, sợ người đời chê cười sao."

      "Nàng phải em ta, ngươi có bằng chúng." Doãn Hạc Lam như cũ đáp.

      "Ngươi tin? tin cùng nàng xét nghiệm DNA." Thần Hi đắc ý.

      "Làm sao biết được ngươi gian dối, đánh tráo kết quả." Doãn Hạc Lam để Thần Hi thỏa mãn.

      "Ta cùng ."

      "Ai biết ngươi có gọi điện trước cho bệnh viện hay ." Tuy vậy nhưng trong lòng Doãn Hạc Lam thực ra có chút sợ. Vạn nhất. . . .

      Thần Hi khua môi múa mép chán nản, trực tiếp hướng Doãn Hạc Lam: "Ít nhảm."

      "Phanh." Cánh cửa đột nhiên mở, Băng Lãnh xoa xoa mắt buồn ngủ : "Hai người các ầm ĩ cái gì? Doãn Hạc Lam, nếu mau , tôi gọi cảnh sát."

      Thần Hi đến bên người Băng Lãnh, nhàng ôm nàng : "Băng Lãnh, em gọi cảnh sát làm gì. cần đợi đến lúc ấy, cùng cha đoàn tụ."

      Khốc Băng Lãnh nở nụ cười, lần đầu tiên Doãn Hạc Lam thấy được nụ cười rạng rỡ ngọt ngào ấy.

      Đệ thập thất chương : Cầu ái

      ~♥~


      "Hi, tại sao lại cho ta biết? thừa biết mẹ cho mà." Băng Lãnh nằm ghế sa lông .

      Thần Hi nhàng vuốt mái tóc Băng Lãnh, nhu tình bên tai nàng : "Cho dù chúng ta có , phải cũng tin sao."

      "Lúc đó chẳng phải cho ta rồi sao? Em muốn làm mẹ tức giận."

      Thần Hi tham lam ngửi hương thơn phảng phất của Băng Lãnh: "Yên tâm, Băng Lãnh, cho dù mẹ có biết, là chịu trách nhiệm, em liên quan."

      Băng Lãnh nhất thời cảm động vô cùng: "Hi, tốt. . . . ." xong liền đưa tay cởi vạt áo của . . . . . .

      o0o

      Doãn Hạc Lam mình trong mưa, tựa hồ như muốn cho cơn mưa này dội chết .

      Khi nãy hai người họ tư thế ám muội cùng nhau vào phòng, hoàn toàn coi tồn tại. Trong lòng Doãn Hạc Lam biết bọn họ cố ý muốn chọc tức , nhưng vẫn là chút tư vị.

      bọn họ phát triển đến bước kia, là muốn kết hôn? Hoặc là vị hôn (chưa cưới)? Hay là. . . . . . có con? Trường hợp cuối cùng tỷ lệ rất thấp, bởi Doãn Hạc Lam trung bình tuần đều gặp Khốc Băng Lãnh lần.

      Kỳ thực tại trong lòng Doãn Hạc Lam mơ hồ có tư tưởng muốn buông lơi tình cảm với Khốc Băng Lãnh, nhưng loại tình cảm mơ hồ này lập tức bị Doãn Hạc Lam xua : thể nghĩ như vậy, Doãn Hạc Lam, chỉ cần có tia hy vọng được từ bỏ.

      Thời điểm Doãn Hạc Lam đau lòng nhất, trong bụi cỏ có đôi miêu nhãn sáng ngời nhìn , cũng mang thâm tình như vậy.

      Sau khi nghe xong những lời trưởng lão chỉ dạy, Nịnh Nhi liền quyết định việc mà sau này cả đời cũng bao giờ quên được - phải về nơi đây. Nếu về đây, còn có thể có cơ hội gặp Lam; nếu ở luôn tại tộc, dù có trưởng lão bảo hộ, nhưng Tề trưởng lão chỉ là người, mà tộc có rất nhiều trưởng lão khác cùng tộc trưởng, tất cả đều bài xích . Ngoài điểm này, lỡ nếu có tên hùng miêu nào nhịn được đem cưỡng gian, ép gả cho , như vậy Doãn Hạc Lam càng cần .

      Nịnh Nhi nhìn Doãn Hạc Lam phía xa, trong lòng nhớ quá. Vẫn cứ như vậy nhìn , lẳng lặng nhìn , cảm nhận hữu của . . . . .

      o0o

      Trong phòng.

      "Hi, nếu. . . . Nếu ta vẫn cứ quấn lấy em làm sao đây?" Khốc Băng Lãnh ôn nhu nhìn Thần Hi .

      "Vẫn quấn quít lấy em?" Thần Hi .

      "Ừ, tốt xấu quấn quít lấy em, bức em. . . . Bức em. . . . . ." Băng Lãnh ' được nữa', nhìn đến Thần Hi, liền lập tức hiểu được ý của nàng.

      "Hừ, Doãn gia bọn họ, đám chẳng tốt lành gì. Lại là cường gian, lại là bức hôn, tiếp theo còn làm ra chuyện gì nữa đây." Thần Hi khinh bỉ .

      "Băng Lãnh, em yên tâm, nếu lại dám làm gì em, em cần , đầu cũng rơi xuống đất." Thần Hi an ủi.

      "Đầu rơi xuống đất sao? cần đâu, chỉ cần đừng để em thấy ta, đen ta biến thành được rồi." Băng Lãnh như có điều suy nghĩ.

      "Được, tất cả đều nghe theo em. Băng Lãnh em đều nghe theo hết thảy." xong Thần Hi liền ngậm đôi môi đỏ mọng của Băng Lãnh.

      Kỳ Băng Lãnh làm vậy là muốn giúp cho Nịnh Nhi. Nếu Doãn Hạc Lam biến thành , Băng Lãnh cư nhiên cùng con kết hôn. Đến lúc đó, cùng kết hôn, tự nhiên liền giúp được Nịnh Nhi.

      o0o

      Gia tộc Khốc thị.

      "Hôn của Băng Lãnh cùng Thần Hi của Thần thị ra sao rồi?" Khốc Khê Nhi hỏi.

      Lương bí thư vội vàng đáp: "Tiểu thư cùng tiên sinh bọn họ tuổi thanh xuân, tạm thời nghĩ đến việc kết hôn."

      "Việc nên làm. . . . . . Cũng làm sao?" Khốc Khê Nhi lại hỏi.

      "Đều làm, chỉ thiếu chút hình thức." Lương bí thư đáp.

      "Tốt. Như vậy tạm thời cần kết hôn. Khi nào cần nên triệu tập các nơi làm tốt cái hôn lễ này."

      Đệ thập bát chương : Gặp mưa và 1 : 1

      ~♥~


      Nịnh Nhi quyết định lại hướng Doãn Hạc Lam tỏ tình.

      Cho dù Doãn Hạc Lam thương cũng được, cho dù ngoài mặt nhắc tới cũng làm gì, tóm lại từ bỏ dù chỉ còn tia hy vọng. Lam, bất tri bất giác Lam, đến vô phương, đến đau lòng. Dẫu đến cuối cùng Lam cái cũng quay đầu lại, Nịnh Nhi cũng nguyện ý. chỉ cần lẳng lặng bảo hộ , ở phía xa nhìn , chỉ cần như vậy thôi cũng mãn nguyện. Bởi biết tình cảm Lam đối với Khốc Băng Lãnh cùng tình cảm của dành cho là giống nhau, đến đau lòng, thể nào thoát khỏi. Bọn họ đều là những kẻ si tình trong thiên hạ, vì tuy đuổi tình của mình mà ngại hết thảy mọi thứ. Đáng tiếc là người bọn họ , vĩnh viễn vĩnh viên, cũng quay đầu lại. Cho dù có quay đầu lại rồi, cũng chỉ có thể ở phía sao bọn họ vui vẻ , ***, ta ngươi.

      Nhưng thực ràng, kết cục cuối cùng chỉ có thể là như thế này. Bọn họ vẫn như trước kiên trì với 'tình ' của chính mình. Bất giác, bọn họ đối phương đến bỏ qua mọi ràng buộc, đến chính mình mất phương hướng, nhưng vẫn là như trước, rất . Bọn họ, đều là kẻ si tình trong thiên hạ.

      Doãn Hạc Lam cho dù mất di gia tộc, lựa chọn chính mình lưu lạc, cũng kiên trì thương Khốc Băng Lãnh, cớ gì Nịnh Nhi lại thể. Tuy có gia sản như Doãn Hạc Lam, nhưng tình cảm đối với Doãn Hạc Lam còn nhiều hơn, còn sâu hơn tình cảm Doãn Hạc Lam dành cho Khốc Băng Lãnh cố chấp. lần được, nguyện ý thử lại lần, vĩnh viễn vĩnh viễn được, vĩnh viễn vĩnh viễn bảo vệ .

      o0o

      Gia tộc Doãn thị

      "Tộc trưởng đại nhân, ngoài của có vị tiểu thư xin gặp ngài." Diệp thư kí .

      " vị tiểu thư?" Doãn Hạc Lam lặp lại lời của nàng, có khả năng là Băng Lãnh, vậy là ai? Chẳng lẽ là người ngày đó với rằng thích ? hiểu sao Doãn Hạc Lam cảm thấy ngày đó hướng thổ lộ chỉ là thuận miệng cho vui, ý tưởng này bị gạt bỏ còn nhanh hơn so với ý nghĩ về Băng Lãnh.

      Doãn Hạc Lam ra ngoài mở to mắt - là người ngày đó hướng bày tỏ.

      Nịnh Nhi biến thành hình dạng con người, nghĩ nếu vẫn được liền biến thành miêu , giống mèo chút lại có chút quan hệ, chỉ cần thích là tốt rồi.

      " ~ chào ~" Nịnh Nhi có chút khẩn trương, nơm nớp lo sợ .

      "Có chuyện gì sao?" Doãn Hạc Lam lạnh lùng.

      " ~ vẫn còn bạn cũ sao?" hiểu sao Nịnh Nhi lại hỏi việc này.

      "Lại là thế nào? phải lại sao? tại sao lại biết những điều này?" Doãn Hạc Lam nhìn bộ dáng của , đột nhiên có ý nghĩ -- có thể là gián điệp của gia tộc Thần thị.

      "Em ~" Nịnh Nhi ngờ hỏi việc này, cũng thể mình là miêu . Chính đồng ý với Tế Lăng Nhi tiết lộ.

      "Hừ, còn nhiều bí mật như thế mà còn muốn cùng tôi kết giao sao." Doãn Hạc Lam cố ý khích.

      "Em ~ Em ." Nịnh Nhi nóng nảy đáp: "Thực ra ~ em chính là Băng Nịnh Nhi, em là miêu . Ý em là, em vốn là con người, ngày đó em gặp miêu , ấy tên là Tế Lăng Nhi. . . . . ." Nịnh Nhi sợ lại đánh mất cơ hội này, vội vàng giải thích. đem tất cả những bí mật của mình, năm mười cho Doãn Hạc Lam.

      "Tôi tin." Doãn Hạc Lam khinh miệt . Bất kể người nào cũng thể tin chuyện li kỳ đến thế.

      " mà!" Nịnh Nhi khẩn trương đến mức trán lấm tấm mồ hôi, thậm chí còn biến thành mèo cùng miêu cho Doãn Hạc Lam xem.

      Những tưởng sau khi cho Lam hết thảy, tin tưởng , nhưng lầm rồi. nghĩ tình quá đơn giản rồi.

      Sau khi lẳng lặng nghe xong, Doãn Hạc Lam lạnh lùng thốt lên: " cho rằng miêu cùng nhân có thể kết giao, kết hôn sao? Huống hồ nếu là mèo của nàng, hẳn phải biết tình cảm của tôi."

      Lời này giống như mũi kiếm vô hình xuyên thấu trái tim Băng Nịnh. Giây phút ấy, tim của như ngừng đập. Giây phút ấy, hiểu được, tình .

      Đệ thập cửu chương : ly trà sữa

      ~♥~


      Mưa vẫn tí tách rơi ngoài cửa sổ, giống như Thượng Đế khóc.

      Doãn Hạc Lam đưa ánh mắt dõi theo làn mưa ngoài cửa sổ, cũng chăm chú theo dõi từng cử chỉ của người con ấy: "Bảo vệ rồi sao."

      Diệp thư kí đáp: " rồi, nhưng là ấy kiên quyết , ngày chúng tôi được. . . . . ."

      "Được rồi!" Doãn Hạc Lam kiên nhẫn khoát tay áo, Diệp thư kí thần tình ủy khuất nhìn .

      lát sau, Doãn Hạc Lam như là lầm bầm như là hỏi Diệp thư kí: " ấy chẳng lẽ sợ lạnh đến cảm sao? tại mưa ngày càng nặng hạt."

      Diệp thư kí biết có nên trả lời hay , cứ như vậy đứng yên.

      Doãn Hạc Lam nhìn những vệt nước bên ngoài cửa sổ, phân biệt được là nước mưa hay là nước mắt: " ấy, tại sao chịu ."

      Nếu như Băng Lãnh cũng đối chân thành như ấy, tốt biết bao. Đáng tiếc, Doãn Hạc Lam chính mình trào phúng , nàng thậm chí còn biết cái gì là 'tình , phụ ta đối nàng chân thành như thế, si mê như thế.

      Bởi vì. . . . .tiền sao. Là vì có nhiều tiền như Thần Hi sao? Doãn Hạc Lam cười khổ, nàng lại biết kiếm tiền, điểm ấy thể trách nàng. Có trách chỉ trách chính mình, trách cha mình. Thực ra tiền của Thần Hi chỉ đến phần tư là của kiếm ra, tộc trưởng gia tộc Doãn thị là đối tác lâu năm của họ cho biết điều này. có biện pháp, cha của mình như thế nào cũng vẫn là cha mình, lại trách, cũng thể vì tình mà trách cả cha, huống chi ông cũng sớm còn.

      Nghĩ nghĩ lại, Doãn Hạc Lam có thể trách hết thảy mọi người, loại trừ dần, cuối cùng nguyên nhân cũng ở người . Nhưng tuyệt đối sai, ràng người bị hại là , ràng người bị tình cảm làm tổn thương la mới đúng.

      Thực ra chuyện này, nếu thực muốn trách ai, Doãn Hạc Lam nên trách Khốc Băng Lãnh, bởi người tổn thương , chính là Khốc Băng Lãnh. Nhưng đầu Doãn Hạc Lam dường như hay cố tình quên điều này. Nhưng cũng phải lại, cho dù Doãn Hạc Lam có nghĩ tới, cũng chấp nhận điều này, hơn nữa có tác dụng gì chứ? Nên xảy ra, nên xảy ra, cũng xảy ra. Nếu chúng ta ngăn được chuyện xảy ra chi bằng hãy thản nhiên chấp nhận nó. Có lẽ tiếp nhận rồi, tình cũng dần phai nhạt, tựa như viên ngọc trai được mưa gột rửa, tuy rằng mặt ngoài vẫn còn, nhưng thực ra còn là viên ngọc trai nguyên thủy; giống như chuyện tình phai nhạt, bất ngờ lại gặp mối nhân duyên mới, tình mới.

      o0o

      Khốc Băng Lãnh lo lắng nhìn ra bên ngoài, trời mua rất lớn: "Nịnh Nhi tại sao còn chưa trở về?"

      "Em và bé đó sao lại quen nhau?" Thần Hi bâng quơ , có chút tò mò, rố cuộc quan giữa các nàng là như thế nào mà khiến Băng Lãnh quan tâm đến bé đó nhiều như thế.

      "Người nào? Nam nữ nàng(*)?" Băng Lãnh hỏi.

      Thần Hi ôm Băng Lãnh vào lòng, tay đỡ nàng, tay đặt ở ngực: "Đương nhiên là nữ nàng, là nam sớm biết."

      "À. Thực ra cũng có gì. Hôm đó em thấy bên đường có con mèo lạc có cơm ăn, liền ôm về nhà." Băng Lãnh .

      Trán Thần Hi hạ hắc tuyến: " bé đó khi ấy phải người sao?"

      "Ừm. Đúng vậy, nhưng cũng là có cơm ăn thôi. cũng biết, ăn mày đường biết ai là ai là giả, lại có vài người lương thiện cho tiền, cho ăn. Mèo lạc cũng ít, hơn nữa cũng thể là giả."

      Thần Hi mặt đen nửa: "Cho nên em để bé ở lại?"

      "Đúng vậy. Đổi lại, em ấy đôi khi giúp em làm nhiệm vụ."

      "Băng Lãnh, em thể bỏ nghề sát thủ sao, em sợ nuôi được em sao?" Thần Hi ôn nhu vuốt ve cái mũi của Băng Lãnh.

      " phải sợ nuôi nổi mà là sợ có kinh nghiệm, cũng phải là người chăn heo chuyên nghiệp." Băng Lãnh giỡn.

      Thần Hi ngọt nào : "Heo , có thể mời người chăn heo chuyện nghiệp đến nha."

      " cần đâu, thảm dơ đó."

      " có người dọn dẹp theo giờ, cần lo lắng." Thần Hi khẽ cười.

      "Bọn họ cũng rất bẩn" Băng Lãnh quyết cùng Thần Hi tranh cãi.

      "Có sạch , chúng ta gọi sạch đến."

      " lấy mất đồ đạc này nọ nha." " liên quan, đồ đạc của rất quý dễ gì tùy tiện lấy ." "Nếu là đồ của em sao?" "~ chúng ta tìm quản gia, canh chừng bọn họ." "Quản gia cũng trộm đồ phải làm sao đây?"

      Thần Hi hắc tuyến: "Cùng lắm canh chừng bọn họ."

      "Ồ, vậy là chúng ta đều làm à?" Băng Lãnh làm bộ như kinh ngạc, như khó hiểu .

      "Băng Lãnh em tốt nhất bớt phiền nhiễu ." Thần Hi cả giận , đem nàng đặt ở dưới thân, "Xem cho bác . . . . . ." Nhưng còn chưa kịp hết bị Băng Lãnh nhàng cắn môi, lát sau : "Lại quên rồi sao? Mẹ có thể đổi cách xưng hô rồi. Em còn muốn mách mẹ rằng nghe lời nữa cơ."

      "Quên , 1 : 1 hòa." Thần Hi 'rộng lượng' .

      "Cắt!" Băng Lãnh chun mũi, liền được Thần Hi thưởng cho hạt dẻ.

      Ngoài cử sổ, mưa vẫn rơi tí tách, dường như phảng phất kể lại hai chuyện, vui vẻ, u sầu.

      o0o

      (*) Nam nữ nàng : nguyên gốc tiếng Trung là 男他女她, đọc là nán tā nǚ tā. Ngôi thứ ba chỉ nam và nữ đều đọc là tā.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :