Cửu Mệnh - Thiên Lý Hành Ca (8 phần)

Thảo luận trong 'Đoản Văn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Prunus Ngọc thích bài này.

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      - -

      Cái tên Cửu Mệnh này, được đặt vào lúc nàng mới chỉ có cái đuôi.

      Giờ nàng nằm nóc nhà, nheo mắt mà miễn cưỡng liếm sạch vết máu móng vuốt, vẫy vẫy tám chiếc đuôi đằng sau.

      Mười dặm sườn núi dưới căn nhà, máu tươi nồng đậm ngấm vào đất bùn, mùi máu tanh nồng cùng với ánh sáng nhàn nhạt trong sương mù của buổi sớm bao trùm lên khắp chốn phơi thây này.

      Đao vung đao hạ, người đàn ông đứng giữa đống xác, ngửa mặt lên trời cười lớn.

      “Cuối cùng ta thành công! Cuối cùng ta thành công! Cha mẹ! Con lên làm Minh Chủ võ lâm, chính tay đâm chết kẻ thù! Ha ha ha, ha ha ha ha ha!!!”
      Người đàn ông cười đến run rẩy, Cửu Mệnh thoáng giật lỗ tai, miễn cưỡng meo tiếng, linh hoạt nhảy xuống nóc nhà ung dung chậm rãi bước đến trước mặt người đàn ông: “Nguyện vọng của ngươi, Bổn tọa hoàn thành.”

      Người đàn ông ngừng cười, trong cặp mắt là hưng phấn khó mà che giấu được, tay vươn ra bắt lấy nàng, “Ngươi đừng ! Ở bên cạnh ta! Ta chỉ muốn thống nhất võ lâm, ta còn muốn thống nhất cả thiên hạ, vàng bạc tài bảo thứ gì ta cũng có thể cho ngươi!”

      Bắt hụt, Cửu Mệnh đáp xuống bên lại liếm liếm móng vuốt, những câu như vậy nàng nghe quá nhiều, chỉ : “Nguyện vọng của ngươi, Bổn tọa hoàn thành rồi, đúng ?”

      Giọng phẳng lặng thể chen vào, người đàn ông chỉ có thể : “Phải nguyện vọng của ta, ngươi hoàn thành.”

      Con ngươi bình thản màu hổ phách của Cửu Mệnh có lấy tia dao động, có thứ gì đó ấm áp lan từ đầu chiếc đuôi tới, nàng cuộn mình, chậm rãi vào trong rừng, chớp mắt biến mất.

      “Đừng ! Ta còn rất nhiều rất nhiều nguyện vọng! Ngươi đừng —–“

      Để lại tiếng kêu của người đàn ông.

      Dục vọng của con người, vĩnh viễn có điểm dừng.

      Cửu Mệnh quay đầu nhìn lại phía sau, có chiếc đuôi từ từ mọc ra, đồng thời, lại có chiếc đuôi chậm rãi đứt lìa, quay đầu lại, vẫn là tám cái đuôi, giống nhau như đúc.

      Nàng thoáng nhíu mày, trạng thái tám cái đuôi này duy trì mấy lần ba trăm năm rồi, nàng cũng nhớ nữa.

      - Hai -

      Thanh Thần chớp đôi mắt to nhìn mấy gã cao to vây lấy cậu ở góc tường, lại giữ chặt cái bọc trong ngực hơn chút.

      “Thằng ranh con, còn mau giao đồ trộm được ra đây, cẩn thận các ông đây quất chết ngươi!”

      Thanh Thần lắc đầu cái: “Thanh Thần mới ăn trộm, mẫu thân Thanh Thần phải làm đứa trẻ ngoan, Thanh Thần làm đứa trẻ ngoan, đứa trẻ ngoan ăn trộm!”

      “Ông đây mặc kệ ngươi là trẻ ngoan trẻ hư gì, tuổi còn trộm chính là trộm, đưa đây!”

      “Thanh Thần ăn trộm, đây là đồ mà mẫu thân của Thanh Thần cho Thanh Thần, các ông cướp của Thanh Thần, Thanh Thần phải báo quan! Mẫu thân , giữa ban ngày ban mặt mà cướp đồ, kêu là ăn trộm, mà gọi là ăn cướp, ăn cướp đồng tiền cũng là ăn cướp, các ông là ăn cướp.”

      Giọng của cậu thiếu niên lanh lảnh, cậu mở to cặp mắt đen trắng ràng buồn giận mà , mấy tên kia mặt lúc xanh lúc trắng, tức điên lên vung cái tát qua, “Thằng nhóc này được lắm, còn biết khua môi múa mép nữa cơ đấy! Xem ông đây có đập nát cái mồm này của ngươi !”

      “Này.”

      Đỉnh đầu vọng đến giọng , thản nhiên.

      “Mới sớm ra, ầm ĩ chết được.” Nóc căn nhà tranh giật giật, cái đầu nho đầy lông ló ra, hai cái tai hình tam giác ngọ nguậy.

      “Phiền quá, đám kiến hôi các ngươi có để cho người ta ngủ hả?”

      Mấy gã cao to trợn mắt níu lưỡi, Thanh Thần kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy con mèo nheo mắt, màu xám tro, vô cùng bình thường.

      Mấu chốt là… cậu có thể cảm thấy… khinh miệt trong mắt con mèo kia?
      Chậm , mèo biết tiếng người sao?
      Thanh Thần đờ ra.

      “Bà nội nó chứ! quái ở đâu ra, đánh chết nó cho ta!”

      Người bên cạnh vừa nghe vậy, cũng rút đao chém tới , con mèo giật mình, lắc đầu cái, thở dài, giọng điệu tựa như bà lão sáu mươi.

      “Con người bây giờ, đúng là càng ngày càng biết tôn trọng những sinh linh khác.”

      Dứt lời nhảy xuống khỏi mái nhà, Thanh Thần nhìn được động tác của nó, lúc đáp xuống đất con báo đen quanh người phủ đầy những tia chớp màu hoàng kim, to lớn kiện mỹ, da lông đen tuyền cũng có lớp hoa văn tia chớp màu hoàng kim tương tự, đằng sau lại có tám cái đuôi. Bốn chân nó chạm đất, đứng ở đó, lóa mắt thể nhìn thẳng, đôi tròng mắt kia dường như cũng có thể bắn ra những luồng kim quang sắc bén.

      Mấy gã to con sợ đến choáng váng, con báo đen cào cào móng vuốt, vài luồng tia chớp lách tách bắn qua, đám người kia kêu lên thảm thiết bỏ chạy, vừa chạy vừa bốc khói.

      Cửu Mệnh hừ tiếng, định biến trở về phát ra cậu thiếu niên ở góc tường, dáng vẻ chừng mười sáu mười bảy tuổi, mặc bộ quần áo chắp vá giản dị, ngũ quan lại thanh tú trắng trẻo, giống như thiếu gia quý tộc vậy. tò mò mở to hai mắt, nhìn nàng chớp mắt, ánh mắt tinh khiết có nửa điểm sợ hãi hay vui mừng.

      “Sao…?” Cửu Mệnh nheo mắt, lại tinh tế quét lượt, đúng là tìm được chẳng tốn công, gương mặt này của , giống y như đúc với vô số kiếp trước, thời gian quá dài, nàng cũng quên mất dáng vẻ của người kia.

      “A…” Lúc này thiếu niên mới phát ra thanh, nghiêm túc , “Ngươi là đẹp.”

      Cửu Mệnh thoáng nhíu mày, uy phong lẫm liệt bước tới trước mặt , khí tràn ra khiến cho khí lên những tia lửa ánh chớp li ti, nàng : “Nhóc con, ngươi họ Thanh?”

      Thanh Thần sửng sốt, ngoan ngoãn gật đầu, “Thanh là họ của mẹ ruột ta, Miêu Miêu đại nhân, ngươi lợi hại, ngay cả chuyện này cũng biết!”

      Miêu Miêu đại nhân? Khóe mắt Cửu Mệnh giật giật, vẫn , “Vậy là đúng rồi, ngươi nếu có nguyện vọng gì, ta có thể giúp ngươi thực .”

      “Nguyện vọng?” Thiếu niên vẫn chưa hiểu gì, mở tròn hai mắt, chợt nhớ đến điều gì, “Chẳng lẽ ngươi là Cửu Mệnh đại nhân? Ông nội từng tổ tiên ta từng cứu con mèo tu hành, con mèo này cứ cách ba trăm năm quay trở lại lần, hoàn thành nguyện vọng bất kỳ của đời sau của tổ tiên…”

      Cặp mắt của thiếu niên mở to, “ ra là sao.”

      Cửu Mệnh nhìn chằm chằm , thiếu niên chỉ nghiêm túc suy ngẫm, vẻ mặt có lấy nửa phần hớn hở như nàng vốn quen thuộc.

      Đúng vậy, đây là khả năng mà Phật Tổ ban cho nàng, khả năng có thể hoàn thành tâm nguyện của bất cứ kẻ nào. Phật Tổ từng , ngày nàng hiểu được duyên cớ trong đó. Truyền thuyết mà tổ tiên truyền lại quả nhiên vẫn biết được, Cửu Mệnh gật đầu cái, “Ngươi biết được tốt rồi, , có nguyện vọng gì?”

      Thanh Thần ngửa đầu suy nghĩ chút, “Nguyện vọng à…. có…”

      “Sao có thể có, tiền, quyền, phụ nữ, võ công, có thứ gì ngươi muốn hay sao?” Cửu Mệnh phiền não trận.

      Năm nay vừa vặn là năm thứ ba trăm nàng tu hành, nếu gặp được, nguyện vọng nhất định phải hoàn thành, nhanh chóng khiến ra nguyện vọng, để nàng lại hoàn thành, còn mọc thêm cái đuôi nữa.

      Thành Thần nghiêng đầu, “Tại sao phải cần những thứ đó? Thanh Thần bây giờ cũng rất ổn mà, hay là để ta nghĩ ?”
      Cửu Mệnh trầm mặc chốc lát, thở dài, thôi, nàng cũng chẳng vội gì chốc lát như thế này, thu lại thành hình dáng con mèo bình thường, lười biếng duỗi người cái, ngẩng đầu với Thanh Thần: “Nhóc con, nhà ngươi ở đâu, đưa Bổn tọa về.”
      Happyanh, piippPrunus Ngọc thích bài này.

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      - Ba -

      Cửu Mệnh lâu rồi ở trong nhà của con người.

      Mặc dù thân lực của mình có thể bày ra kết giới che gió che mưa nhưng khi làm tổ trong căn nhà gỗ của Thanh Thần, ngồi kề bên đống lửa, bên dưới lót đầy cỏ khô và chăn mềm, nàng đột nhiên cảm thấy như vậy cũng tệ.

      Nàng nhìn quanh bốn phía, là căn nhà gỗ nằm bên ngoài thành trấn, đơn sơ lại sạch . Trong nhà chỉ có mình Thanh Thần ở, hình như là đứa trẻ mồ côi.

      “Miêu Miêu đại nhân ~ ta mang đồ ăn đến rồi đây ~”

      Thanh Thần bịch bịch chạy tới, bưng nước cháo cùng với con cá đen đen đến.

      Mặt Cửu Mệnh tối sầm, “Đây là cái gì?”
      “Cá muối đó, ta thấy Hoa Hoa nhà bên cạnh rất thích ăn cái này.”

      “Thứ vớ vẩn như vậy, Bổn tọa ăn làm sao được?” ra nàng ăn cũng chẳng sao, tính ra cũng là lão mấy ngàn năm, có ăn hay cũng chẳng có gì to tát.

      Thanh Thần lộ ra vẻ mặt khó xử, “Thanh Thần đổi cho Miêu Miêu đại nhân vậy.” Vừa vừa lấy miếng bánh hoa quế trong ngực mình bỏ vào bát của Cửu Mệnh, nhón lấy đuôi con cá muối a ô cắn miếng, vừa nhai vừa , “Ăn cũng rất ngon mà…”

      Cửu Mệnh cong người nhìn chằm chằm miếng bánh hoa quế trong bát, biết là Thanh Thần lấy ở đâu ra, hơi bẩn bẩn, nàng khẽ nhíu mày, lâu rồi ăn đồ của người phàm, đây cũng chẳng tính là thứ gì hiếm thấy, nhưng mà ngửi vào có mùi thơm nhè , nhìn nhìn đệm thịt của mình, chậm rãi lộ ra cái móng vuốt, chấm miếng đưa lên miệng liếm.

      ”…”

      Lúc Thanh Thần nhìn sang lần nữa, Cửu Mệnh ngồi liếm bát, cái đầu nho chôn trong bát, kêu meo meo.

      Thanh Thần cười hì hì.

      Cửu Mệnh cảm thấy, người phàm mặc dù chỉ bé như con kiến hôi, nhưng mà đồ ăn làm ra lại rất ngon, miễn cưỡng cũng bỏ vào miệng được.

      Ăn xong bánh hoa quế, Cửu Mệnh gãi móng nằm đệm mềm, Thanh Thần đốn củi ở bên ngoài, Cửu Mệnh lười nhác : “ nghĩ ra nguyện vọng chưa?”
      Thanh Thần sửng sốt, “Chưa.” Cậu căn bản chẳng có nguyện vọng gì.

      Cửu Mệnh hơi nheo mắt, “Vậy tiếp tục nghĩ .”

      “Ừm.” Thanh Thần ngoan ngoãn gật đầu, tiếp tục đốn củi, thân thể nhìn mảnh khảnh, lúc làm việc lại rất trôi chảy.

      Nàng ở đây cho đến khi nghĩ ra nguyện vọng thôi, hoàn thành nguyện vọng của là nàng có thể bước vào lần luân hồi.

      Luân hồi mà vĩnh viễn mọc ra được cái đuôi thứ chín.


      Cửu Mệnh mơ mơ màng màng ngủ được nửa cảm giác bị người ta ôm lấy, sau đó đặt ở vị trí mềm mại hơn nhiều, bốn phía ấm áp, Cửu Mệnh cảm thấy thư thái, meo meo rầm rì, nhắm mắt lúc mới phản ứng kịp, mở mắt.

      Trong bóng tối, cặp mắt mèo tỏa ra ánh vàng nhàn nhạt, trước mắt là gương mặt gần sát của Thanh Thần, hơi thở đều đều, lông mi rất dài, chia cho nàng cái chăn của mình, hai tay ôm lấy nàng vào trong lòng.

      Hành động này là đại bất kính, Cửu Mệnh cảm thấy, nàng hẳn là nên nhảy ra cào cho phát.

      Nhưng lồng ngực của cậu thiếu niên vững chãi mà ấm áp, quái có tim, đương nhiên có nhiệt độ, mà quá ấm.

      Thôi, Cửu Mệnh hừ tiếng, để cho loài người thấp kém cung cấp hơi ấm cho nàng là vinh hạnh của bọn họ, nàng dụi dụi vào cánh tay Thanh Thần, cong người ngủ thiếp .

      - Bốn -

      Cửu Mệnh rất chậm lụt với khái niệm thời gian.

      Nàng cảm nhận được tiết trời nóng lạnh, mặc dù khi đông đến Thanh Thần ôm nàng ngồi trước đống lửa cùng nhau sưởi ấm, kể lại những chuyện xảy ra ngày hôm nay, nàng nghe câu được câu chăng.

      Cuối cùng Thanh Thần bĩu môi: “Miêu Miêu đại nhân chẳng phải là mèo rất lợi hại hay sao?”

      “Đúng thế,” Cửu Mệnh nhàm chán nghịch cái đuôi của mình, “Cho nên ngươi mau nghĩ ra nguyện vọng của mình, để Bổn tọa hoàn thành nhiệm vụ thực cho ngươi .”

      “Vậy để Miêu Miêu đại nhân biến ra đống đồ ăn lớn , Thanh Thần rất đói.”

      Khóe miệng Cửu Mệnh giật giật, nàng từng nghe qua nguyện vọng báo thù cho cha mẹ, nghe qua làm Hoàng đế, nghe qua làm Minh chủ võ lâm, thậm chí ngay cả nguyện vọng như kiểu có ba ngàn mĩ nữ làm bạn bên cạnh nàng cũng từng thực , giờ đứa nhóc con này lại chỉ đòi có bữa cơm, nếu nàng làm vậy chẳng phải là rất mất mặt hay sao.

      Nghĩ vậy Cửu Mệnh nheo mắt dùng cái đuôi dài đầy lông phất qua mặt Thanh Thần, Thanh Thần cười khúc khích, lại gãi gãi bụng Cửu Mệnh, toàn thân Cửu Mệnh run lên, kêu meo tiếng, móng vuốt nặng chọc vào bụng Thanh Thần, người mèo ầm ĩ trước đống lửa.

      Cuộc sống như vậy quá nhàn tản, nhưng mà cuộc sống trước kia cũng rất nhàn tản.

      Lúc hồi hồn lại, là mùa xuân năm sau, nàng lười biếng nằm trong đệm chăn ngáp cái, nhảy lên bàn ăn bánh hoa quế đặt trong mâm, Thanh Thần biết sở thích của nàng, sáng sớm chạy vào thành mua khi còn nóng hôi hổi, sau đó lại chạy về rồi mới làm việc.

      Chỉ là con mèo mà thôi, tiểu tử ngốc này.

      Cửu Mệnh vừa liếm vụn bánh mép vừa nghĩ.

      Thanh Thần làm công trong nhà xưởng, ban ngày ra ngoài, Cửu Mệnh liền dạo xung quanh chút, thỉnh thoảng gặp mấy tiểu tiểu tiên, vừa thấy là trưởng lão Cửu Mệnh trong đám trưởng lão của Giới, kinh sợ hành lễ, vội vàng mang đồ ăn lễ lộc lên.

      Cửu Mệnh suy nghĩ chút, : “Bổn tọa hôm nay muốn đổi khẩu vị, ở nhân gian có gì tệ ?”

      Đám tiểu tiểu tiên lại kinh sợ.

      Thanh Thần vừa về liền giật mình, cả căn phòng toàn là gà núi vịt hoang, thậm chí còn có con nhím bị buộc ngoài cửa, cậu đứng ở cửa ngây ngẩn : “Miêu Miêu đại nhân, ngươi làm gì thế?”
      Cửu Mệnh vùi giường ngủ gà ngủ gật, ”Đồ cống nạp của đám tôm tép, quái toàn ăn tươi, có nguyên liệu.”

      Đêm đó Thanh Thần dành ra khoảnh sân để nuôi gà vịt, sau đó giết con lợn để lấy xương hầm canh, tay nghề của của thiếu niên tốt ngoài ý muốn, sắc hương vị đầy đủ, lấy cho Cửu Mệnh bát, Cửu Mệnh còn bốc mùi mà : “Mấy thứ đồ do đám kiến hôi các ngươi làm bỏ vào miệng thế nào được, bỏ qua bên .”

      Thanh Thần cười, “ phải ngày nào ngươi cũng thích ăn bánh hoa quế hay sao?”

      Cửu Mệnh ngửi mùi thơm của canh xương mà run run, mấy sợi râu rung lên, gương mặt nhắn ngoảnh qua bên : “Đó… đó là ngoại lệ.”

      Thanh Thần lại càng cười tươi hơn, dưới ánh nến lộ ra hàm răng đều đặn trắng tinh, khóe mắt khẽ cong lên, Cửu Mệnh liếc cái, bày ra vẻ hung ác, nhe răng há miệng, “Ngươi cười cái gì?” Nếu để nguyên hình quái của nàng mà làm ra vẻ mặt như vậy, chắc khiến cho đám tiểu tiên tiểu quái sợ đến vỡ mật, đáng tiếc, bây giờ nàng chỉ là con mèo con màu xám tro.

      “Miêu Miêu,” Thiếu niên vươn bàn tay dày dặn thon dài xoa xoa cái đầu của nàng, “Ngươi đáng đấy.”

      Cửu Mệnh cảm thấy, sống quá lâu, phản ứng cũng chậm chạp, nếu làm sao có khả năng lại thất thần trong chốc lát, lúc hồi hồi lại, canh xương trong bát bị liếm sạch rồi.

      Kể từ khi trong nhà nuôi mấy con gà con vịt, Thanh Thần cân nhắc quyết định ra sau núi săn thú để sống, tìm người thợ săn già xin chỉ dạy, quen tay rất nhanh, Cửu Mệnh khi nhảy lên đầu vai thể bỏ thêm chút khí lực, bởi vì cao hơn.

      Nàng ở đây bao lâu rồi? Nàng nhớ .

      Từ khi bắt đầu săn thú, Thanh Thần về trễ, hôm nay mưa to, tối rồi vẫn chưa thấy về, hiểu tại sao trong lòng Cửu Mệnh có thứ gì đó nhộn nhạo, giống như tấm khăn trải bàn được phẳng phiu, xoắn lại từng vòng, Cửu Mệnh tự nhủ với mình, đó là bởi vì đói, tuyệt đối phải là bởi vì lo lắng cho… người kia.

      Hoàn toàn quên mất rằng nàng cần ăn cơm.

      tia chớp giáng xuống từ bầu trời, Cửu Mệnh ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt, chứa luồng hơi thở quen thuộc, máu người vọt hết lên, nàng gầm tiếng tông cửa xông ra, chạy chưa được mấy bước nhìn thấy, trong bóng đêm đen kịt, dưới màn mưa tầm tã, loáng thoáng có bóng người lảo đảo.

      Cả cánh tay của Thanh Thần đều túa máu, thắt lưng cũng có mảng lớn vết máu thấm ướt chiếc áo màu xám tro của , che bụng từ từ bước đến, tay khác xách theo chiếc túi vải bị máu nhuộm đỏ, chỉ chốc lát dừng bước ngẩng đầu nhìn nàng.

      Nàng quên mở kết giới che mưa, bị xối ướt sũng, chẳng biết tại sao thấy chảy máu lại có chút sững sờ, thiếu niên trước mặt cười cười, vươn tay xoa xoa đầu nàng, giọng vẫn dịu dàng như cũ, “Sao thế, mắt đỏ như máu rồi, ai bắt nạt ngươi sao?”

      Bấy giờ nàng mới nhận ra, mình hóa thành dáng vẻ của báo đen, những tia chớp người vì dao động tâm trạng của nàng mà nổ lách tách, tám chiếc đuôi đằng sau điên cuồng đung đưa trong mưa gió.

      Nước mưa nặng nề dội xuống hàng mi của Thanh Thần, mặt trắng bệch, : “Xin lỗi nhé, về nấu cơm cho ngươi, hôm nay đụng phải con hổ, ràng cũng chỉ là con mèo thôi, sao lại đáng được như ngươi nhỉ…?”

      yếu dần, ngã xuống, Cửu Mệnh vươn tay đón được , chìa ra lại là hai cánh tay trắng như tuyết, mười ngón tay đỡ lấy đôi vai .

      đôi tay của nữ nhân.
      Happyanh, piippPrunus Ngọc thích bài này.

    4. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      - Năm -

      Thanh Thần mơ hồ cảm thấy mẫu thân vẫn còn ở nhân thế.

      Bởi vì có ai đó dịu dàng lau mồ hôi trán , tay của người đó rất lạnh, cũng rất thoải mái, hình như phát sốt, có ai đó vẫn làm bạn bên cạnh nắm chặt lấy tay , thay nước cho .

      mơ mơ màng màng mở mắt ra, tựa hồ như có ai đó vận thân áo tím, mái tóc đen dài phất qua gương mặt .

      Chờ đến lúc hoàn toàn tỉnh táo, ánh mặt trời rọi vào mắt khiến hơi đau rát, tựa hồ như có áo tím ngồi trước cửa sổ, chống cằm nhìn ra ngoài, chớp mắt thêm lần nữa, thành con mèo con màu xám tro ngồi trước cửa sổ, cái đuôi phe phẩy phe phẩy.

      Thanh Thần chớp mắt mấy cái, nhìn vết thương được băng bó người mình, cười tít mắt với Cửu Mệnh: “Chào buổi sáng, Miêu Miêu.”

      Cửu Mệnh quay đầu lại liếc nhìn cái, lãnh đạm : “Dễ bị thương như vậy, người phàm đúng là yếu ớt.”

      Thanh Thần cười hì hì, “Cám ơn Miêu Miêu chăm sóc cho ta, ngươi là tốt.”

      “Ta mới có…” Con mèo quay đầu lại lẩm bẩm.

      “Ta thấy rồi nha, nương rất xinh đẹp.” Thanh Thần vẫn cười cười, bò dậy từ giường lấy chiếc túi vải bị máu nhuộm đỏ kia, “ ra Miêu Miêu vừa xinh đẹp lại vừa đáng như vậy.”

      “Ngươi, ngươi đừng có nữa.” Cửu Mệnh cảm thấy mình bình thường, thân thể hơi nóng, lỗ tai cũng nóng, run rẩy run rẩy, nàng bày ra vẻ khinh thường, “Bổn, Bổn tọa là mèo chín mạng ba ngàn năm, sao có thể hạ mình chăm sóc cho loại người phàm hèn mọn như ngươi.”

      “Rồi rồi rồi.” Thanh Thần hoàn toàn như chẳng nghe thấy, xuống giường bước đến phòng bếp, “Miêu Miêu đói bụng chưa, ta làm cho ngươi ~”

      ”…”

      nấu được nửa có người viếng thăm, nhìn qua lại là mấy gã cao to từng đánh cướp của Thanh Thần rồi bị Cửu Mệnh dọa cho chạy mất, vừa gặp Thanh Thần vậy mà lại hành lễ, “ gia.”

      Cửu Mệnh nằm khung cửa sổ, lỗ tai rung lên.

      Thanh Thần mở trừng hai mắt, cánh tay thon trắng nõn vươn ra từ khoảng cách giữa hai gã cao to, xột xoạt lúc chồi cả người ra, lộ ra gương mặt nhắn xinh đẹp, thân mặc gấm vóc, hẳn là người nhà giàu có, “A Thần, cuối cùng muội cũng tìm được huynh rồi!”

      Thanh Thần có chút kinh ngạc, “Tiểu Mai…?”

      “A Thần!” bé kia hoàn toàn đế ý đến hình tượng hoàng hoa khuê nữ bổ nhào lên người Thanh Thần, ôm lấy cổ dụi dụi, “A Thần, A Thần, hai năm qua huynh đâu vậy, Tiểu Mai tìm huynh vất vả hu hu hu…”

      Cửu Mệnh vẫn giả vờ ngủ như cũ.

      “Tiểu Mai,” Thanh Thần gỡ bé ra khỏi người mình, “Ta làm sao lại lưu lạc đến đây, người trong nhà gì sao?”

      “Huynh còn nữa à, A Thần đến ta cũng quên mất rồi!”
      Tiểu Mai níu lấy vạt áo Thanh Thần , “Phụ thân về rồi, phụ thân chưa chết, A Thần! Chúng ta có thể thành thân rồi!”

      Cửu Mệnh hé cặp mắt màu hoàng kim ra nhìn về phía bọn họ, chậm rãi nghểnh cổ lên.

      Đêm khuya.

      Thanh Thần thắp nến, bắt đầu sắp xếp rương đồ.

      vẫn còn cần phải ở lại đây đoạn thời gian, chờ phụ thân sắp xếp ổn thỏa rồi tính tiếp, Tiểu Mai liền phái người đem rương đầy những vật phẩm cần thiết cho cuộc sống tới, Thanh Thần nhặt nhạnh linh tinh trong rương, cũng chẳng lấy thứ gì ra, lại quay đầu nghịch nghịch cái túi vải rách nhuốm máu kia, Cửu Mệnh bấy giờ mới nhìn đó là thứ gì, tấm da hổ trắng, vậy mà lại có thể giết được con hổ kia rồi lột da.

      có khả năng bậc này? Cửu Mệnh nhíu nhíu mày, cong cong khóe miệng, dường như có chút đắc ý, ràng là Thanh Thần lợi hại, chẳng hiểu sao nàng lại thấy vui.

      “Tiểu Mai từ lớn lên cùng với ta, có quan hệ với bên mẹ ruột của ta, cũng chỉ là đính hôn của trẻ con mà thôi, gia thế của Tiểu Mai rất tốt, sau đó mẫu thân lại mất, cha mất tích, nên chuyện này cũng để đó.”

      Nàng là Cửu Mệnh, có chuyện gì mà biết, gõ Thổ Địa lên hỏi là cái gì lão cũng khai ra hết, còn chưa , ra là con nhà giàu, mẫu thân là người giang hồ gả vào, làm thiếp, bà ấy chết rồi, nhà chồng ham lợi, cảm thấy nuôi đứa bé trai cũng chẳng có ích lợi gì, trở nên vô dụng, bị đuổi ra khỏi nhà.

      “Phụ thân ngươi vẫn còn sống, chẳng qua là định cư ở Giang Nam nên mất tin tức thôi, ông ta đến tìm ngươi là vì đứa con trai cả của ông ta bị mắc bệnh giang mai, chỉ còn sót lại ngươi.”

      Gương mặt bên phản chiếu ánh nến của Thanh Thần thoáng sững lại, ngẩng đầu cười với Cửu Mệnh, “Ngươi cái gì cũng biết.”

      Nụ cười này ấm áp trong trẻo như những gì Cửu Mệnh vốn quen thuộc, Cửu Mệnh thích vậy, mười mấy tuổi cũng người đàn ông rồi, còn giấu giấu diếm diếm như vậy, nghĩ thế, móng vuốt bèn quét qua.

      “Mau thừa kế sản nghiệp, cưới Tiểu Mai rồi đuổi hết đám người từng bắt nạt ngươi ra ngoài.” Cửu Mệnh hừ lạnh, liếm liếm móng vuốt của mình, “Vẫn còn có người lòng đối tốt với ngươi, tỷ như Tiểu Mai.” Nàng sao có thể cảm nhận được, nương Tiểu Mai kia là lòng.
      Dứt lời nàng nhìn gò má của Thanh Thần, có đường nét của người đàn ông trưởng thành, thoáng chút ngây ngô giấu trong nụ cười.

      “Nếu ngươi ước mẫu thân ngươi trở lại , điều đó cũng được.” Nàng lại bỏ thêm câu.

      Thanh Thần có nửa phần kinh ngạc hay vui mừng, chỉ hỏi: “Trở lại là mẫu thân sao?”

      .”

      “Vậy thôi, bà ấy an nghỉ dưới lòng đất rồi, nửa đời người vất vả ấm ức, ta sao nỡ để bà ấy phải tiếp tục sống như vậy.”

      Cửu Mệnh sửng sốt, buồn bực thất thần, lên tiếng nữa.
      Happyanh, piippPrunus Ngọc thích bài này.

    5. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      - Sáu -

      Vết thương của Thanh Thần vẫn cần phải an dưỡng thời gian, Tiểu Mai ngày nào cũng đến thăm, lần đầu tiên đến lập tức phát ra tiếng thét chói tai.

      “Trời ạ, cái thứ đen đen bẩn bẩn này là gì —?!”
      Tiểu Mai nhảy bắn lên kêu, Cửu Mệnh đứng bên liếm móng vuốt, miễn cưỡng liếc nàng ta cái.

      “Tiểu Mai, đây là Miêu Miêu.” Thanh Thần cười cười bưng điểm tâm đến.

      “Ta thích, vừa bẩn vừa lông lá, ghê tởm!”

      “Tiểu Mai…”

      “A Thần, mau ném thứ này ! Ném !”

      Thanh Thần bất đắc dĩ nhức đầu, quay đầu với Cửu Mệnh: “Miêu Miêu đừng giận, Tiểu Mai hơi sợ ngươi, ngươi ra ngoài dạo vài vòng có được ?”

      đuổi nàng? Vì con nhóc con? Cửu Mệnh hừ tiếng, nhảy ra ngoài cửa sổ.

      Ngày thứ nhất cứ thế trôi qua.

      Sau đó là ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư…

      Tiểu Mai hầu như ngày nào cũng tới.

      tối Tiểu Mai rất muộn mới rời khỏi, Cửu Mệnh đánh quái ở bên ngoài, thuận tiện về Giới dọn dẹp môn hộ lượt, thân là lão tiền bối vẫn phải gây dựng chút uy tín, đánh lũ tiểu quái, đám tiểu quái đó gào khóc thảm thiết, “Cửu Mệnh đại nhân tha mạng! Hôm nay sao ngài lại lôi chúng tiểu nhân ra bắt nạt chớ?!”

      Cửu Mệnh thản nhiên : “Ngứa tay.”

      Hu hu hu hu hu hu hu ~~ Chúng tiểu quái lệ tuôn thành hàng.

      Gần đến đêm Tiểu Mai mới ra, Cửu Mệnh chậm rãi thong thả bước đến trước cửa, gõ gõ cửa.

      “Tới đây tới đây ~” Thanh Thần vừa mới mở cửa, ngước mắt lên liền ngẩn ngơ.

      Tựa vào cửa là trẻ tuổi, váy lụa vân mây màu tím, thanh tao thoát tục, môi đỏ như máu, khóe mắt họa son, quyến rũ mê người.

      Đẹp nhất là cặp mắt màu hoàng kim kia, mê hoặc lòng người.

      Trái ngược với vẻ ngoài ấy là nét mặt u của , Thanh Thần đột nhiên mỉm cười, : “Miêu Miêu, ngươi xinh đẹp.”

      Sắc mặt Cửu Mệnh cực kỳ tồi tệ, nàng vẫn thích biến thành hình người, nhất là dưới tình hình này, chẳng có chút cảnh đẹp trước hoa dưới trăng gì cả, nguyên nhân là bởi vì nàng muốn đánh người.

      Kết quả là nàng tung quyền lên mặt Thanh Thần.

      Nhìn Thanh Thần ôm mặt lăn lộn đất, tâm lý của Cửu Mệnh cuối cùng cũng thư thái, bước về phía sạp vắt chân ngồi xuống gảy móng tay, vừa ngẩng đầu chạm phải ánh mắt lóe sáng của Thanh Thần, lại còn là cười, chút tức giận: “Miêu Miêu, rốt cuộc ngươi cũng biến thành người, ta chờ lâu lắm rồi, sao giữ dáng vẻ này luôn chứ?”
      “Để làm gì?” Cửu Mệnh nhướn mày, hóa thành người đương nhiên khó, nhưng muốn duy trì hình người nhất định phải ăn tim người mà sống, lão tiền bối nàng khinh thường với hành vi thấp kém bẩn thỉu này, ăn tim người, tất phải hao tổn tu vi của chính mình, nàng nỡ, vẫn còn chờ để thành tiên đây.

      Thanh Thần chạy vào phòng mở chiếc rương ra, ôm thứ gì đó ra ngoài, Cửu Mệnh vừa nhìn mới thấy là bộ da hổ trắng lần trước, tìm người làm thành chiếc áo choàng, lớp lông mềm mại thoạt nhìn vô cùng ấm áp.

      chiếc áo choàng… kiểu nữ.

      Thanh Thần cười hì hì choàng chiếc áo lên người Cửu Mệnh, lại kéo chiếc mũ áo choàng lên đầu nàng, Cửu Mệnh kinh ngạc nhìn Thanh Thần dùng những ngón tay thon dài buộc dải dây nịt lại, hơi thở ấm nóng của như có như lướt qua gương mặt nàng.

      vậy mà lại cao hơn nàng, lại còn cao hơn rất nhiều, buồn cười.

      “Ấm , Miêu Miêu?” Thanh Thần buộc xong liền hớn hở gãi gãi đầu, nhìn lúc nhìn dưới lúc, hài lòng gật đầu, “Ừm, Miêu Miêu mặc vào rất đẹp.”

      Ngươi làm gì vậy?

      Cửu Mệnh đột nhiên hết cả tức giận, khó chịu vì bị Tiểu Mai chiếm đoạt mất nhà mấy ngày nay cũng vèo cái bay hết, ràng chiếc áo choàng vừa dày vừa ấm áp, cả người nàng lại bẫng lâng lâng.

      Dường như… có chút vui vẻ?
      “Lần trước lúc Miêu Miêu chăm sóc cho ta, tay rất lạnh, thân thể Miêu Miêu vẫn được ấm áp, vốn định mang bán, nhưng nếu Miêu Miêu lạnh làm cho Miêu Miêu mặc vẫn hơn.”

      Nụ cười của chàng trai trẻ dưới ánh lửa có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn ấm áp như cũ.

      Ngón tay mơn trớn lên lớp lông hổ trắng mềm mại sáng loáng, đưa mắt nhìn vào con ngươi màu hoàng kim của Cửu Mệnh nghiêm túc , “Mùa đông năm nay, Miêu Miêu còn lạnh nữa.”

      Ánh mắt của Thanh Thần đen láy mà sáng rực, tựa như ánh sao ban đêm, Cửu Mệnh hé miệng, cuối cùng lại nuốt lời muốn xuống.

      Nàng là , có trái tim, có nhiệt độ, có ai sưởi ấm cho, da lông có dày dặn hơn nữa cũng thể khiến nàng ấm áp hơn.

      Cửu Mệnh chợt nhớ đến mỗi đêm đông Thanh Thần ôm nàng ngủ, ngốc nghếch chia cho nàng nửa cái chăn, vốn chiếc giường , chăn cũng đủ dùng.

      Nàng là mèo hơn ba ngàn năm, vốn quen với tất cả những lạnh lẽo và độc, tồn tại của Thanh Thần chẳng qua chỉ là hạt cát trong biển thời gian, nhanh chóng biến mất trong sinh mệnh của nàng.

      Đêm hôm đó Cửu Mệnh cuộn mình ngủ trong tấm da hổ, sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, Thanh Thần săn thú, bàn là đĩa bánh hoa quế vừa mới ra lò.

      Nàng đột nhiên cảm thấy, nàng phải làm gì đó.

      Kết quả là chạng vạng, lúc Thanh Thần săn thú về, từ xa trông thấy nhà mình bốc khói đen, trong lòng kinh hãi, vứt con mồi xuống chạy như bay về đẩy tung cánh cửa, khói đen làm sặc mấy ngụm, ngẩng đầu kêu to: “Miêu Miêu!”

      Khói đen bốc ra từ nhà bếp, vọt vào, lại thấy áo tím tay cầm cái chảo, lòng bàn tay còn lại tỏa ra ngọn lửa màu lam diễm, quay đầu lại nhìn Thanh Thần đờ đẫn cái, ánh mắt ngập nước mở to, gò má tuyệt sắc dính đầy tro bụi, lại vội vàng quay đầu lại, tấm lưng mảnh mai có chút cứng ngắc, vẫn cố mà : “Bổn tọa… bổn tọa hôm nay rất nhàm chán, muốn thử chút thủ nghệ của nhân gian, giờ xem ra, chỉ có đám người phàm hèn mọn vô năng mới rảnh rỗi đến mức làm những thứ vớ vẩn này…”

      Thanh Thấn chớp mắt mấy cái, nhìn qua vật thể xác định màu đen trong nồi, đó hình như là … con cá?

      “Miêu Miêu.” Thanh Thần nén ý cười đầy bụng xuống bước lên tắt bếp, vươn tay phủ lên bàn tay cầm lấy lấy cán chảo của Cửu Mệnh, Cửu Mệnh cúi đầu, cảm thấy mình vô cùng mất thể diện, nghĩ thầm, nếu để giới nhìn thấy chắc thành trò cười lớn, lại ngập ngừng : “Bổn tọa đích thân đến phòng bếp nhà ngươi là vinh hạnh của nó, cho nên, cho nên ngươi đừng tức giận…”

      Thanh Thần nghe vậy lại bật cười, đứng bên cạnh Cửu Mệnh, vươn tay xoa xoa đầu nàng, giọng : “Ta chỉ lo, Miêu Miêu ngươi gặp chuyện may thôi.”

      Sau đó cả hai cùng nhau quét dọn tro bụi.

      Cửu Mệnh càng giúp càng thêm việc, Thanh Thần cười cười, “Ngươi nghỉ ngơi , ta mua bánh hoa quế về rồi đấy.”

      Lúc những lời này Cửu Mệnh chỉnh trang bản thân sạch , mặt Thanh Thần còn dính bụi, Cửu Mệnh chớp mắt mấy cái, nhìn chút, dùng tay áo lau mặt cho , Thanh Thần ngoan ngoãn để mặt nàng giày vò mặt mình.

      Nàng lại nhìn chút, thấy khóe miệng còn dính vệt đen, chùi được, theo bản năng ngẩng đầu lên, liếm sạch chút bụi khóe miệng , nàng thân là mèo , cơ hội hóa thành người quá ít, tập tính vẫn thay đổi.

      Đầu lưỡi phấn hồng mềm mại của lướt qua bờ môi của chàng trai, tay của Thanh Thần khựng lại giữa trung, Cửu Mệnh liếm xong, nhìn chút, thấy sạch bèn vỗ vỗ tay đứng dậy, hóa thành con mèo chậm rãi quay về phòng.

      Thanh Thần cứng người tại chỗ, vành tai đỏ lựng lên.
      Happyanh, piippPrunus Ngọc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :