1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cứ quyết định vậy nhé - Tiểu Bố thích ăn bánh trứng (hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      [​IMG]
      Cứ Quyết Định Vậy Nhé!
      Tác giả: Tiểu Bố thích ăn bánh trứng
      Thể loại: đại, thể thao, HE
      Số chương: 53 chương + 1 ngoại truyện
      Edit: Blue
      Nguồn: ngoilangcuagio1211.wordpress.com
      Giới Thiệu:

      từng cho rằng bản thân chỉ có thể cuồng nhiệt với bóng đá.
      Mãi đến khi gặp .
      kẻ nhất kiến chung tình, bắt đầu cho câu chuyện tình chị em ngơi nghỉ.
      đoạn tình có chút đen tối giữa chân sút lưu manh và tiểu biên tập trầm tĩnh.
      Đây phải là bài viết về bóng đá, mà chỉ là câu chuyện tình .
      ——————-
      Nội dung: Ngọt ngào, thi đấu thể thao.
      Nhân vật chính: Khâu Thiên, Kim Đa Bảo.
      ✧✧✧✧✧
      Lời nhắn của Blue:
      • Nam chính rất bạo :v
      • Nếu bạn từng đọc truyện tranh Namaikizakari thấy nam chính trong truyện này khá giống Naruse Shou. Cả hai đều tuổi hơn nữ chính, giỏi thể thao, và biết cách chơi đểu người khác =v=​

      Các file đính kèm:

      Last edited: 16/10/17
      Dark Angel, Chrisapple-socola thích bài này.

    2. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 1:

      "Vô tình chiếm tiện nghi của người khác, Kim Đa Bảo vội mở miệng trước, “Cần ống hút ?"
      Giữa trưa là thời gian dễ ngủ gật nhất, Kim Đa Bảo thở hổn hển kéo hai chiếc va li cồng kềnh đặt cạnh chân, giơ tay cởi chiếc áo khoác dệt kim màu xám hông, lưng áo bị gió luồn vào, làm mồ hôi lành lạnh thấm ướt mảng lớn.

      đứng ở ven đường nghỉ ngơi mấy phút, nhìn những học sinh Hữu Thành cười rôm rả qua lại, ai cũng vội vã kéo hành lý rời , chỉ là hình như có vẻ chật vật như .

      Lúc mới ra trường, hai chiếc va li siêu khủng này vốn được gởi ở nhà bạn tốt Tiểu Lộc của , bởi vì giờ làm việc chéo nhau, đồ đạc bên trong cũng quan trọng, nên sau khi tìm được chỗ ở vẫn chưa mang về. Lười biếng được mấy ngày, cuối cùng vào ngày nghỉ lễ đầu tiên, cũng phải mang nó từ Phố Tây, xuyên qua hơn nửa thành phố, chen qua đường tàu điện ngầm chật chội và đường quốc lộ nguy hiểm, chật vật chịu nổi mới về tới chỗ thuê phòng mới.

      Nghỉ ngơi được chút ít, Kim Đa Bảo cắn răng, sải bước về phía khoảng sân cho gia đình, phòng thuê nằm trong tòa nhà của Đại học Công chức, tuy rằng khá cũ, đồ dùng thiết bị cũng còn mới, nhưng giá cả rất vừa phải, quan trọng nhất là phương tiện, ăn uống, an ninh trong trường học cũng tương đối khá.

      Nhưng nhà cũ vẫn là nhà cũ, cho dù tốt đến mấy cũng có lúc thuận tiện, ví dụ như bây giờ, kéo hai chiếc va li còn nặng hơn cả trọng lượng của mình, đứng nhìn những bậc thang thấy điểm cuối, cũng chỉ có thể khóc thầm trong lòng.

      cắn chặt quai hàm, cúi thấp người xuống nhấc hai chiếc va li lên, nhân lúc năng lượng này vẫn chưa phun ra ngoài phải chạy lên cầu thang nhanh. Nhưng đúng lúc này, bên cạnh bỗng vang lên giọng trầm trầm: “Lầu mấy?”

      Kim Đa Bảo quay đầu lại nhìn, chẳng biết từ lúc nào, chàng trai đứng bên cạnh , dáng người ta rất cao, mặc áo đá banh màu trắng, gương mặt đỏ bừng, mặt còn có mồ hôi, giống như là mới từ bãi tập về.

      “Tầng năm.” giọng trả lời, còn chưa kịp gì thêm, ta nhấc chiếc như bay lên lầu, từ đầu vọng xuống: “Đợi chút.”

      biết hành lí của mình rất nặng, thể tiếp tục làm phiền người khác, bèn dùng hai tay nhấc va li bước lên từng bậc , còn chưa tới lầu hai, chàng kia xuống, cũng gì nhiều, chỉ vác vali trong tay lên lại.

      Kim Đa Bảo theo phía sau, dù tay nhưng cũng nhanh bằng ta.

      Lúc nhận lại hai chiếc vali, Kim Đa Bảo luôn miệng cảm ơn, chàng trai kia gõ cửa đối diện cửa nhà , gõ xong lại nhìn cái, nhíu nhíu mày: “Hình như lúc trước chúng ta gặp nhau ở đâu đúng ?”

      “Hả?” Kim Đa Bảo hơi sửng sốt, dạng lời thoại này có phải quá lỗi thời rồi ?

      chàng kia cũng định chờ câu trả lời của , ta đứng thẳng người, lúc cửa vừa mở, tạm biệt rồi bước vào nhà.

      Kim Đa Bảo vẫy tay với cánh cửa đóng, cầm chìa khóa mở cửa nhà mình, trong lòng thầm đoán thân phận của chàng kia, chú sống ở đối diện hình như là giáo viên thể dục, còn thím làm gì lắm, nhưng mà ở đây gần tháng, cũng chưa bao giờ gặp ta, là con trai của họ sao?

      Cố nhớ lại gương mặt chảy mồ hôi do vận động lúc nãy, hình như rất điển trai.

      Trong nhà trống , bạn mướn chung chỗ với về nhà nghỉ phép, chỗ trống trong phòng lớn, nên đành để hai chiếc va li cồng kềnh trong phòng khách. lao vào nhà tắm trước, sau đó mới quay lại sắp xếp vật dụng trong va li, nghĩ xem nên đặt ở góc nào cho phù hợp.

      Thứ chiếm diện tích nhất là gối ôm hình Điều Hàm Ngư, trông rất bỉ ổi, bốn cái chân như que dài còn xiên xiên vẹo vẹo. Đây là món quà mà học muội tặng lúc tốt nghiệp, cũng biết tâm lí của mình thế nào, mà lại càng nhìn càng thích, còn sinh ra cảm giác với cái thứ thô bỉ như vậy. dứt khoát ném nó lên giường để ôm ngủ.

      Còn có vài thứ lặt vặt khác, đều là đồ đạc thực dụng của người khác tặng, chọn vài món tương đối mới đặt bàn học và tủ đặt TV trong phòng khách, số còn dư bỏ vào va li, kéo khóa rồi đặt dưới gầm giường. Vỗ tay cái, cũng biết mấy thứ này còn có thể gặp lại Mặt Trời hay , bỗng cảm thấy bản thân có chút tội lỗi, có mới nới cũ.

      ngày bận rộn kết thúc, cảm giác đau nhứt từ từ dâng lên, lười nấu cơm nên đành gọi thức ăn bên ngoài. Tuy bình thường cũng chuyện nhiều với bạn cùng nhà, nhưng khi trong nhà chỉ còn lại mình mình, lại cảm thấy có chút yên ắng.

      Xung quanh trường học có rất nhiều quán cơm, chưa đầy hai mươi phút có người giao tới. mở cửa nhận cơm tối của mình, lại thấy chàng giúp mình vác hành lý lúc sáng ngây người đứng trước cửa nhà đối diện.

      Tiểu ca giao hàng vội vàng rời , Kim Đa Bảo biết tại sao mình chỉ đóng lớp cửa sắt, vẫn đứng tại chỗ nhìn sang bên kia. Đèn ngoài hành lang bỗng tắt “bụp” tiếng, ánh đèn trong nhà Kim Đa Bảo chiếu vào người đứng đối diện, làm ta xoay người liếc mắt nhìn : “Có chuyện gì thế?”

      Ngọn đèn ngoài hành lang lại sáng lên, chiếu lên mặt ta, ta thay quần áo khác, áo thun đỏ và quần thể thao màu xám tro, chân mang dép xỏ ngón, tóc hơi rối, vẻ mặt trông như chưa tỉnh ngủ.

      Biết là nên tùy tiện mời người lạ vào nhà, nhưng buổi chiều vừa nhận ơn huệ của người ta, buổi tối lại trở mặt vô tình, hình như đúng lắm. mở cửa sắt bên ngoài, thò đâu ra: “Sao cậu đứng ngoài này vậy?”

      “Mới xuống lầu quăng rác, quên cầm chìa khóa.” Ngừng chút, ta mới tiếp, “Ba mẹ tôi ra ngoài mua đồ ăn, chắc sắp về rồi.”

      “Vậy cậu vào nhà tôi ngồi chút .” Trời tối đen, mời chàng trai trẻ tuổi vào nhà mình ngồi chút, càng ổn nha.

      chàng suy nghĩ chốc lát, thế mà lại gật đầu, cám ơn rồi bước vào, “Đứng hơn nửa tiếng rồi, đau chân quá.”

      Bây giờ, Kim Đa Bảo cũng thể là mình chỉ khách sáo mời chơi rồi đuổi người ta ra ngoài được. Trong nhà oi bức, chỉ đóng cửa sắt, cửa gỗ vẫn mở rộng như trước, nhỡ xảy ra chuyện gì còn có thể kêu cứu.

      “Tôi là Khâu Thiên.” ta ngồi xuống ghế sa lon trong phòng khách, trầm mặc chút, rồi giới thiệu trước.

      “Tôi là Kim Đa Bảo.” Cái này khá giống phân đoạn tự giới thiệu lúc khai giảng, bầu khí cũng ngượng nghịu thế này. Kim Đa Bảo xoay người vào tủ lạnh lấy hai hộp Yakult, đưa cho Khâu Thiên, “Uống cái này ?”

      Khâu Thiên cầm lấy hộp, lại liếc mắt chút: “Cảm ơn.”

      Kim Đa Bảo biết ta nhìn gì, bỗng nhớ là quên ống hút, lại bước vào mở tủ lạnh. Lúc trở về thấy Khâu Thiên đứng trước tủ đặt TV nhìn biểu tượng bóng đá đặt ở hàng trước.

      Giấy bạc đậy hộp Yakult bị ta cắn ra phân nửa, lúc xé tới cuối cùng, do giữ quá chặt nên sữa chua bên trong bị tràn ra ngoài chút, xuống đất.

      ta tiện tay rút khăn giấy tủ đựng TV, khom lưng lau khô sữa mặt đất, lúc khom người, cổ áo hơi rủ xuống, chỗ Kim Đa Bảo đứng vừa vặn thấy được cơ ngực phập phồng của ta.



      Vô tình chiếm tiện nghi của người khác, Kim Đa Bảo vội mở miệng trước, “Cần ống hút ?”

      Khâu Thiên vò khăn giấy trong tay, đứng từ xa ném vào thùng rác bên cạnh sô pha —— nhưng ra ngoài. ta cũng bối rối, lại tới nhặt lên bỏ vào thùng rác, sau đó uống hơi hết nửa hộp Yakult.

      Lúc này hai người mới nhìn mặt đối phương, biết nên gì, Kim Đa Bảo nghĩ, nếu mẹ có ở đây, đại khái cũng lúng túng như vậy, mẹ phụ nữ cường hãn, có thể biến tất cả người xa lạ thành đồng chí cách mạng thân thiết.

      thích Cổ Quế à?” Khâu Thiên chỉ con thú nhồi bông đội vòng hoa trắng tủ đặt TV, đó là biểu tượng của đội Cổ Quế.

      Kim Đa Bảo lắc đầu, “Tôi xem đá banh, cái đó bạn tặng.”

      ràng thấy Khâu Thiên bỗng nghẹn lại chút, giống như là muốn gì đó, nhưng bị nghẹn nên phải nuốt trở về.

      vén lọn róc rủ xuống ra sau tai, dựa vào cánh cửa màu đen trong góc phòng khách, suy nghĩ lúc rồi , “Nếu cậu thích tôi tặng cậu.”

      “À.” Khâu Thiên lên tiếng, “ cần đâu.”

      Vừa rồi ta muốn mình là cầu thủ đội Cổ Quế, nhưng nghĩ lại chút vấn đề này rất ngớ ngẩn. Nếu là fan hâm mộ của đội Cổ Quế, sao lại biết , sợ là lúc mới chuyển đến đây ồn ào huyên náo rồi.

      nhìn về phía Kim Đa Bảo, nàng đứng cách mình khá xa, chỗ dựa vào lại rất gần cửa, sợ có ý đồ xấu liền bỏ chạy sao? Buồn cười , vậy lúc gọi vào nghĩ gì thế? Hơn nữa chỉ với cánh tay cẳng chân xíu của , làm sao chạy nhanh hơn được. Hay là định kêu cứu? Cũng biết là có la đến rách họng cũng ai tới cứu à.

      Trong đầu lộn xộn, chẳng biết tại sao nghĩ tới đó ta lại cười khẽ tiếng, lúc đầu tưởng tượng ra cảnh Kim Đa Bảo vung tay la tới khản cổ, nhịn được bật cười. Khi cười, bên khóe miệng hơi nhếch lên, thoạt nhìn có chút xấu xa, nhưng quả trông rất đẹp.

      Kim Đa Bảo quay đầu liếc mắt nhìn dãy hành lang có tiếng đèn chập chờn, nghĩ tới phần cơm hải sản sắp nguội, lại khách sáo hỏi, “Nếu phiền, cậu có muốn ngồi lại ăn cơm với tôi ?”

      Hơi đói bụng, nhưng cũng đến mức chịu được.

      Khâu Thiên uống hộp Yakult khác, cảm giác bị xem là người xấu cũng có chút khó chịu. biết tại sao lại suy nghĩ hơi lung tung, gật đầu, “ phiền, tôi cũng thấy hơi đói.”

      “…” Kim Đa Bảo nghiêm túc nhìn mặt Khâu Thiên, cảm thấy chàng này đại khái hơn rất nhiều, chừng chỉ là do lớn sớm, tính cách khách khí như thế… có phải vẫn còn là học sinh cao trung ? ta biết đời này còn có từ gọi là “Khách Sáo” sao.

      Dù trong lòng mắng chửi thế nào, cũng đành lấy hộp cơm sớt ra hai cái chén, bình thường phần cơm ăn đủ, bây giờ lại đem chia làm hai phần, khỏi tự trách bản thân, lúc trước sao lại hoang phí như vậy.

      Khâu Thiên tưởng là làm cơm, nhưng nhìn thấy lượng cơm ít như cho chim ăn trước mắt, mới nhớ lúc nãy vừa mở cửa lấy đồ ăn gọi bên ngoài. Trong lòng cũng cảm thấy nỡ, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm nhức nhối mặt , hiểu sao lại cảm thấy đạt được thành tựu, nên và vài đũa chén sạch bát cơm kia.

      Kim Đa Bảo bỗng nhớ tới câu: Con trai mới lớn, ăn chết cha già.

      Để tên nhóc chẳng biết khách khí này cướp luôn chén cơm còn lại của mình, lần đầu tiên trong đời bưng chén đặt lên miệng mình và liên tục, giống như con mèo đói ăn, và hai cái còn phải trừng mắt canh chừng Khâu Thiên, muốn vượt qua tốc độ ăn của ta.

      Khâu Thiên vốn chỉ chuyên tâm ăn, lúc vô tình nâng mắt nhìn , thấy nàng trừng mắt nhìn mình, hai chiếc đũa trong tay càng chuyển động dữ dội hơn. Ngực như bị chiếc đũa đó vẽ lên, hơi ngứa chút.
      Chris thích bài này.

    3. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 2
      Edit: Blue

      Mẹ tôi ơi… đây là nông thôn tiểu kháng văn sao?

      Ăn cơm xong, đợi Kim Đa Bảo nghĩ thêm đề tài gì, nhà đối diện vang lên tiếng mở chìa khóa, thở phào nhõm, dùng chất giọng nhàng với Khâu Thiên: “Ba mẹ cậu về rồi.”

      Khâu Thiên đứng dậy, chậm rãi ngang qua người Kim Đa Bảo, hướng về phía cánh cửa vẫn mở rộng. Nhưng được mấy bước lại vòng trở lại, ta đứng trước mặt Kim Đa Bảo, từ từ tới gần , gương mặt điển trai dần phóng to trước mắt Kim Đa Bảo. giật mình, tự chủ được lùi ra sau. ta giơ tay lên, khẽ đụng vào đầu , nhặt chùm lông tơ nho màu trắng, cũng biết là rơi từ vật gì ra ngoài, càng biết tại sao lại ở đầu . Khâu Thiên chìa tay ra, để nhìn chùm lông, cười, “Là ngốc mao* hả?”

      (Ngốc mao: sợi tóc dư hay mọc đầu các nhân vật hoạt hình. Hình minh họa xem bên dưới)

      Kim Đa Bảo lui ra sau bước, gót chân đụng ngã cây dù màu đen dựng bên tường, làm vang lên tiếng “bộp”.

      Khâu Thiên “Tạm biệt”, khẽ nắm tay rồi rời , Kim Đa Bảo theo sau, vội vã đóng cửa lại. thở phào nhõm, sau đó lại khỏi có chút nóng mặt, vừa rồi ta cách rất gần, làm cảm thấy hơi khó thở, giống như… giống như trêu ghẹo ?

      Ngoài cửa, ba mẹ Khâu Thiên thấy con trai từ nhà đối diện ra có chút kinh ngạc. Khâu Thiên cũng giải thích, chỉ thẳng vào nhà. Lúc nhổ chùm lông đầu linh vật, cũng cảm thấy hơi tiếc, nhà có đồ chơi gì tốt, nếu đột nhiên lấy con nhện hay con gián gì đó từ đầu xuống, nhất định sợ đến mức nhảy dựng lên.

      Tuy là ý tưởng này có chút ấu trĩ, nhưng Khâu Thiên vẫn nhịn được bật cười, dù sao ở trong mắt , cũng là người xấu.

      Bình thường mỗi lần làm về, đều muốn nằm phịch xuống giường, nếu có thời gian ngủ giấc say. Nhưng hôm nay, khi được nghỉ , lại ngủ được. Kim Đa Bảo lăn qua lộn lại chiếc giường lớn của mình, cuối cùng dứt khoát đứng lên mở máy tính, bật hộp thư xem bản thảo gần nhất.

      Theo đồng nghiệp và lãnh đạo đánh giá, nàng yên tĩnh điềm đạm, trước khi bước vào nghề biên tập cũng từng nghĩ như vậy —— mãi đến khi bị tác giả bản thảo và những bài viết kỳ quái hành hạ.

      dưới hộp thư chỉ nhìn thấy những bản thảo có đề mục rất kinh khủng, tự thuyết phục mình, có thể tác giả chỉ muốn gây chú ý với , chừng bản thảo rất có hàm ý, phải ráng chịu đựng chút, xem nội dung tóm tắt thế nào.

      “Vương Thúy Hà từ là con dâu nuôi trong gia đình Chủ tịch xã, chồng cậu bé hơn mười hai tuổi, vừa làm vợ vừa làm mẹ, mỗi ngày cực khổ mệt nhọc, mãi đến khi gặp được sinh viên đại học Hứa Lập Đạt, giữa hai người liền bắn ra tia lửa tình … Hứa Lập Đạt muốn triển khai kế hoạch thí điểm ruộng đất, lão Chủ tịch đồng ý, Vương Thúy Hà bèn dùng cơ trí, tìm “con đường đột phá” người chồng mình…”

      Mẹ tôi ơi… đây là nông thôn tiểu kháng văn sao?

      Kim Đa Bảo nhìn xong tóm tắt liền cảm thấy ảo tưởng tan vỡ, nhớ tên hộp thư mình quy định là tiểu thuyết thanh xuân đô thị, cái này… được rồi, Vương Thúy Hà mới mười tám tuổi, cũng gọi là thanh xuân…

      “Tình tiết trôi chảy, hành văn thành thục, đáng tiếc phù hợp với phong cách của tòa soạn chúng tôi, hãy gửi sang đơn vị khác thử xem.” Kim Đa Bảo gõ lý do trả lại bản thảo, tiếp tục chịu đựng mở thêm thư điện tử khác.

      “Đó là thời kỳ vô cùng xáo động, vô số thanh niên có chí hướng ôm giấc mộng xây dựng tổ quốc, bước chân vào vùng quê nghèo khổ…”

      Kim Đa Bảo mở phần trả lời của bức thư đầu tiên, trực tiếp copy vào ô trả lời bên này. ôm đầu hoài nghi nhân sinh: nay rất lưu hành “quê cha đất tổ” văn học sao? có nên đề nghị chủ biên mở chuyên đề nhỉ?

      còn hứng thú nhìn tiếp, tắt máy tính rồi nằm vật ra giường, ôm cái gối hình Hàm Ngư ti tiện kia, mắt lớn trừng mắt , bụng vang lên tiếng rột rột rất dài.

      Xuống giường tìm đồ ăn trong tủ lạnh, phát ngoại trừ rau dưa chỉ còn vài hộp Yakult, nghĩ đến chuyện nấu cơm còn phải chà nồi rửa chén dọn dẹp nhà bếp, chợt mất cả hứng ăn cơm. Mắt nhìn hộp đồ uống nho chăm chú, tự chủ được nhớ lại dáng vẻ lúc uống của Khâu Thiên, dùng răng xé giấy bọc, khom lưng lau sàn nhà, ngậm miệng bình uống hết hơi, hầu kết lăn lên lăn xuống, trông có chút gợi cảm.

      vật tốt đẹp quả nhiên khiến người ta khắc sâu ấn tượng, nếu cậu ta ăn nhiều như thế tốt rồi.

      Cửa bị gõ, Kim Đả Bảo liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, hơn chín giờ rưỡi, sao lúc này lại có người đến nhỉ? ngó vào mắt mèo nhìn bên ngoài, đồng thời hỏi, “Ai đó?”

      “Tôi, Khâu Thiên.” Bên ngoài mắt mèo là chàng ôm thùng giấy, cánh cửa phía sau ta vẫn mở.

      Kim Đa Bảo mở cửa, hiểu hỏi, “Sao thế?”

      “Mẹ tôi phải trả ơn , nên tặng chút xoài làm quà, từ quê gửi lên, tôi thấy hình như buổi tối ăn no.” Khâu Thiên đưa thẳng chiếc thùng trong lòng cho , sau đó xoay người về nhà mình.

      Kim Đa Bảo mở thùng ra, thấy bên trong có rất nhiều trái xoài to “oa” tiếng, vật tốt đẹp quả nhiên khiến người ta khắc sâu ấn tượng, ngay cả chuyện ăn nhiều hay ít cũng tính là gì nữa.

      Khâu Thiên rất hiếm khi ở nhà, nên mẹ Khâu đều hận thể dùng hết cả ngày để chiều chuộng .

      “Con trai, ăn quýt ?”

      “Con trai, uống nước chưa?”

      “Con trai, tối nay ăn sườn hầm ?”

      “Con trai, dì hai của con mới gửi vài trái xoài rất ngọt đó, có muốn… Hả? Thùng xoài đâu rồi?”

      Khâu Thiên mới đánh xong hiệp chơi, lúc tháo tai nghe nghe thấy câu hỏi của mẹ Khâu, “Tối hôm qua con ăn hết rồi.”

      bậy, gần bốn kí, sao con ăn hết được chứ?” Mẹ Khâu dạo quanh sân thượng vòng, “Chẳng lẽ ba con đem cho học sinh trong đội ăn?”

      “Có thể.” Khâu Thiên chút áy náy ném “củ khoai nóng” lên người ba mình, dù sao ngày mai cũng , ba mẹ cũng thể chất vấn chuyện thùng xoài với nữa.

      Khâu Thiên nhìn đồng hồ, đứng dậy tìm quần áo thể thao trong tủ, “Mẹ, con tìm ba nhé.”

      “Ôi, bỏ xuống , con phải ở nhà nghỉ ngơi chút, đá bóng gì chứ.”

      “Con cũng muốn nghỉ ngơi, nhưng ba bảo phải .”

      “Ba con chỉ muốn lấy con ra khoe khoang thôi, được rồi, muốn , về sớm chút, gọi ba con về dùng cơm nữa.” Mẹ Khâu theo tới cửa dặn dò.

      “Dạ.” Khâu Thiên đáp lời, tiện tay cầm túi đựng bóng treo sau cửa.

      Tiếng vang hành lang đánh thức Kim Đa Bảo ngủ nướng, thay áo ngủ, duỗi người, kéo màn cửa sổ cảm nhận chút ánh sáng Mặt Trời, vừa liếc mắt thấy Khâu Thiên dưới lầu.

      ta xách cái túi lưới, trong túi có quả bóng, theo bước chân của ta, quả bóng bay sang phải rồi lại bay sang trái, mỗi lần sắp bay ra ngoài lại bị túi lưới kéo trở lại. Khâu Thiên cũng nhìn quả bóng, vai hơi khom xuống, cả người miễn cưỡng, giống như lúc tối hôm qua ra ngoài lấy đồ ăn, nhìn thấy bóng lưng đờ đẫn quay về phía cửa kia.

      Kim Đa Bảo chợt nhớ, mấy ngày trước, lúc sửa bản thảo có đọc được đoạn văn, “Cùng người xa lạ gặp lần là trùng hợp, gặp hai lần là duyên phận, gặp ba lần phải xin số điện thoại.”

      Nếu như vậy, hình như cũng nên xin số?

      Lắc lắc đầu, suy nghĩ lung tung , cần gì phải xin số điện thoại của tiểu bằng hữu chứ, cũng biết đối phương bao nhiêu tuổi, còn đến trường hay làm, tiền lương hàng tháng nhiều hay ít… Lại lắc lắc đầu, cũng cần biết những chuyện này!

      cầm bàn chải đánh răng, nhìn gương mặt trắng trẻo trong gương, bỗng lại cảm thấy hơi đơn, ngày nghỉ nên đơn mình, cũng nên có người cùng ăn cơm xem phim.

      … Nhất định là do bản thảo sửa chữa gần đây có quá nhiều điềm văn, nên tranh thủ thời gian tìm hai bộ ngược văn, ngược đến khóc cha gọi mẹ, để bao giờ nghĩ đến chuyện tìm đối tượng nữa!

      Để thoát khỏi cảm giác vắng vẻ khó hiểu này, Kim Đa Bảo dùng ngày để xem xét bản thảo, xem đến còn thư nào trong hộp, nhưng vẫn thể tìm được bộ ngược văn tuyệt đỉnh, chợt cảm thấy cả ngày nay đều uổng phí.

      Mặt Trời vẫn chưa lặn, nhưng có gió mát rượi, lúc còn học, thích nhất là chọn thời điểm này để dạo vòng quanh sân tập với các bạn cùng phòng, nhìn bóng dáng những tiểu thịt tươi tỏa ra kích thích tố chạy xung quanh, chợt nghĩ biết có quả bóng nào nện trúng đầu mình hay , sau đó tiểu soái ca chạy đến đau lòng xin lỗi… Nhưng có chuyện bị bóng đập trúng đầu, cuối cùng cả bọn quay về căn tin ăn cơm.

      theo con đường quen thuộc tới sân tập, dù là ngày nghỉ, nhưng sân bóng vẫn có ít người, điều khiến Kim Đa Bảo ngạc nhiên là có rất nhiều khán giả đứng trong đường chạy xung quanh sân bóng cổ vũ.

      thi đấu đá banh sao?

      tò mò tới, chọn chỗ vắng người đứng, hiểu nhiều quy tắc, nhưng vẫn cảm nhận được những người đá bên trong phải dùng rất nhiều sức, cũng giống cuộc thi chạy đua mà được xem lúc trước.

      Tầm mắt qua lại theo trái bóng, bỗng trừng mắt thấy quả bóng màu trắng kia lăn đến chân mình, nghĩ mình nên nhặt lên trả nó lại cho đội bóng.

      … Hả?

      Vừa nãy Khâu Thiên nhìn thấy đứng bên này, cũng thể là mình cố ý chuyền bóng sang hướng này, dù sao qua đây nhặt bóng mà thấy được vẻ mặt ngạc nhiên của , cũng khá là vui vẻ. nhận lấy bóng, quan sát cầu thủ chạy trong sân, sau đó ném sâu vào.

      Kim Đa Bảo vốn chỉ muốn tùy tiện nhìn chút, nhưng ngờ lại vô thức đứng hơn nửa tiếng xem toàn bộ trận đấu, mãi đến khi kết thúc, tiếng cười rôm rả vang lên mới hoàn hồn. sân bóng có rất nhiều cầu thủ trực tiếp nằm xuống bãi cỏ, người đường chạy cũng tản nhiều, chỉ còn vài nàng ở lại muốn chạy tới bắt chuyện với Khâu Thiên, gương mặt có vẻ rất kích động.

      Lúc trước Kim Đa Bảo chưa từng xem thi đấu đá banh, bây giờ ngực có chút kích động rất khó tả. Tuy trình độ đá bóng của bọn họ có vẻ khá giống nhau, nhưng cảm giác khi đích thân tới sân bóng, thực rất cuồng nhiệt. Đại khái là do vừa biết Khâu Thiên, nên lúc xem thi đấu, phần lớn thời gian mắt đều chạy theo Khâu Thiên, ta phải là tiền đạo, luôn đứng ở giữa và sau sân, cũng dẫn bóng mình, mà thường xuyên chuyền cho hai cầu thủ tấn công.

      Nhiệt độ người bị gió lạnh cuối mùa thu thổi bay gần hết, vuốt vuốt cánh tay, cuối cùng định bụng, ra phố ăn bữa Malatang.

      “Này!” Hình như phía sau có người gọi .

      Kim Đa Bảo xoay người, thấy Khâu Thiên cầm lon nước từ bên trong sân chạy tới, gương mặt đỏ bừng như lúc thấy hôm qua, thậm chí còn đỏ hơn.

      cổ ta treo chiếc khăn khô, dùng lau mặt và cổ. thở hổn hển mấy cái mới hỏi, “ ăn hả?”

      “Ừm.” Kim Đa Bảo suy nghĩ chút, “Lúc nãy cậu đá rất hay.”

      Khâu Thiên còn nhớ nàng này vốn xem đá banh, đành cười nhận lấy lời khen biết có trái lương tâm này hay . đưa lon nước trong tay cho , “Thưởng cho , công nhặt banh khổ cực vừa nãy.”

      khổ cực.” Kim Đa Bảo nhận lấy lon nước, đứng dưới ánh đèn bật của sân bóng, hơi trầm mặc.



      lon tăng lực Gia Đa Bảo màu vàng.

      *Ngốc mao: cọng tóc dư hay mọc đầu các nhân vật hoạt hình

      [​IMG]

    4. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 3:

      Edit: Blue

      Sắc đẹp ăn thay cơm, thừa dịp ngày nghỉ bồi bổ chút thịt, để mẹ khỏi phải mắng là bàn ủi nữa.
      Gió trong sân bóng như tên trộm ôm túi chạy thục mạng, hết thổi xoay vòng từ trong sân rồi lại ra ngoài sân. Kim Đa Bảo nắm chặt lon nước trong tay, cuối cùng giọng “Cảm ơn” rồi xoay người .

      Khâu Thiên nhìn dáng vẻ rời của lại nhịn được muốn bật cười.

      Vai bỗng bị người phía sau vỗ lên, bên tai truyền đến tiếng hát lạc nhịp, “Tại sao gió thổi càng mạnh, trái tim tôi lại càng thấy tự do*~”

      (Lời bài hát Dã Tử của Tô Vận Doanh)

      Khâu Thiên dùng khuỷa tay thúc vào người phía sau, “Đừng ở đây mà đãng* với tôi.”

      (Từ “tự do” trong câu cùng với từ “đãng” bên dưới, trong tiếng Hán, từ “đãng” có rất nhiều nghĩa, như là rộng lớn, rong chơi, hoặc phóng đãng…, trong câu của Khâu Thiên, từ này có nghĩa là phóng đãng)

      Vương Hi Lâm ôm chiếc bụng bị đánh đau, “Ai đãng hả? Cậu nghĩ là tôi mù à, trái bóng vừa nãy cậu cố tình chuyền lệch ra sân, lúc đá lại luôn liếc nhìn nương nhà người ta, đá xong lại chạy tới trước mặt người ta xum xoe đưa nước, chậc chậc, tôi phải báo lại với ba cậu!”

      “Hi Lâm, cùng ăn cơm thôi!” Ba Khâu Thiên làm như nghe thấy người gọi ông, thoáng cái vọng về phía hai người.

      “Vâng thầy Khâu!” Vương Hi Lâm vẫy tay trả lời, cởi áo ba lỗ ướt mồ hôi, bên cạnh Khâu Thiên tỏ vẻ nghi ngờ, “Là ai vậy, bạn cậu hả?”

      Khâu Thiên cũng chịu thua, lạnh nhạt lườm ta cái. Vương Hi Lâm là tiền đạo đội Cổ Quế, hôm nay ba Khâu tổ chức thi đấu trong toàn đội, để thực lực hai bên ngang nhau, ông bèn gọi điện thoại mời người đồng nghiệp khá thân thiết này tới để cân đội hình, quả ta đá bóng rất giỏi, nhưng hiểu sao lại nhiều như vậy.

      Vương Hi Lâm hừ tiếng, tiếp tục cất tiếng hát “Cửu chuyển thập bát loan” của mình: “Thổi thổi , kiêu ngạo phóng túng của tôi…”

      Khâu Thiên phun cả nước nho đường trong miệng ra ngoài, tên tiểu nhị này thể yên tĩnh chút sao.

      Những người có việc trong đội đều ăn cơm, đoàn gần hai mươi người, hơn phân nửa đều cởi trần, khiến tất cả người đường khỏi tò mò quan sát. Đến khi ông chủ tiệm thịt nướng cho người lau dọn đủ bàn ghế tiếng ồn ào mới dần lắng xuống.

      Kim Đa Bảo an vị ở quán Malatang* đối diện tiệm thịt nướng, nâng mắt là có thể thấy Khâu Thiên. Giữa “đàn trâu bò” đùa giỡn mặc áo, người vẫn ngồi an tĩnh, quần áo chỉnh tề chỉ có ta.

      (Malatang: loại ăn vặt nổi tiếng ở Trung Quốc, nhất là Bắc Kinh, trong đó có rất nhiều món, giống xiên que tự chọn)

      chọn xâu bánh viên, cắn hơn nửa mới phát bên trong có nhân, dầu nóng bắn ra ngoài, vội rút khăn giấy nhổ ra nhanh. Dùng đầu lưỡi liếm phần khoang miệng, hình như lợi nóng đến rách da.

      cau mày, do dự nhìn lon Gia Đa Bảo trong tay, từ sau khi loại thức uống này nổi tiếng, bị bạn học đem ra làm trò cười ít lần.

      Năm ba cao trung áp lực rất lớn, vào buổi tối nọ, khi bị nam sinh gọi là “Gia Đa Bảo”*, áp lực giống như tìm được đường khơi thông, liền ngồi tại chỗ rơi nước mắt, khóc ấm ức thành tiếng, dáng ngồi vẫn thẳng tắp. Khi nhìn lên bảng thấy thầy giáo vẽ hai gò núi nho , lại khóc ngừng được, làm hại nam sinh kia suýt chút nữa phải quỳ xuống xin lỗi , sợ bỗng nghĩ quẩn mà nhảy lầu.

      (Gia Đa Bảo là lon nước ngọt màu vàng, chị tên Kim Đa Bảo, họ của chị cũng có nghĩa là “vàng”, bạn nam dùng phép dụ, lấy vật tả dáng người XD)

      Ngày đó khóc mà về nhà, nam sinh kia vẫn lẽo đẽo theo sau , lúc đến cửa nhà , do thắng xe kịp nên chàng phải vội vàng quay đầu xe chạy ngược lại cửa tiểu khu, nhưng vừa khéo lúc đó lại gặp mẹ Kim Đa Bảo, chàng đành sợ hãi nhận tội với mẹ , mình làm khóc. Mẹ Kim lại rất thoải mái, luôn miệng sao sao.

      Sau đó ba Kim muốn dẫn con đổi tên, nhưng mẹ Kim đồng ý, cái tên Đa Bảo này là do ông nội Kim đặt, là cái tên thông dụng tao nhã mà nam nữ đều dùng được, lúc Kim Đa Bảo chưa sinh ra ông nội qua đời, cái tên này là kỷ duy nhất ông để lại cho con cháu, thể tùy tiện sửa.

      Kim Đa Bảo khóc đủ nên cũng nguôi giận, nhắc đến chuyện đòi đổi tên nữa. Chỉ là mỗi khi chạm mặt bạn nam làm khóc ấm ức kia, đều phải trừng mắt lườm cái.

      uống ừng ực hai ngụm nước, cảm giác cay nóng trong cổ họng được thay thế bằng vị ngọt của cam, ngay cả nơi bị đau cũng vơi rất nhiều. Lần đầu tiên uống loại nước này, ngờ lại ngon như vậy.

      gọi ông chủ đến đếm que, trả tiền rồi định bụng về nhà. Trước khi lại nhịn được liếc mắt nhìn sang ven đường, ngờ lúc này Khâu Thiên ở đối diện lại quay đầu sang, làm như có chuyện gì, nhìn cười cười. Kim Đa Bảo có cảm giác như nhìn lén bị người ta bắt tại trận, nên liền gật đầu rồi vội vàng rời .

      Ngoại trừ Khâu Thiên, người thấy còn có Vương Hi Lâm ăn đậu tương bên cạnh, “Này, đó phải là bạn cậu à?”

      “Đồ ăn cũng lấp đủ miệng của cậu, coi chừng sặc đậu tương ra mũi…”

      “Khụ khụ khụ —— “

      “Xem, tôi sặc ra mũi mà.”

      Vương Hi Lâm chật vật rút xấp khăn giấy hỉ mũi, thầm mắng miệng tên đội viên mới chết tiệt này đúng là đen như quạ.

      Dường như kẻ ăn ngồi rồi như Kim Đa Bảo tìm ra cách biến những ngày nghỉ nhàn rỗi trở nên muôn màu muôn vẻ hơn. quyết định chiều nào cũng đến sân bóng xem đá banh, ngoài Khâu Thiên, hình như còn tiền đạo trông cũng rất điển trai?

      Sắc đẹp ăn thay cơm, thừa dịp ngày nghỉ bồi bổ chút thịt, để mẹ khỏi phải mắng là bàn ủi nữa.

      Đáng tiếc đến ngày thứ hai, lại nhìn thấy cậu nhóc dễ thương ở nhà đối diện nữa, tuy ta ăn rất nhiều, còn tặng lon Gia Đa Bảo, nhưng bù lại ngoại hình rất ổn, phàm là con trai có ngoại hình, thêm chút khuyết điểm cũng sao.

      Trong sân vẫn luyện bóng, nhưng có thi đấu như ngày đó, chỉ chạy tới chạy lui chơi đùa mà thôi.

      nằm giường chơi game đối kháng trong điện thoại, chơi đến khi thua hết vàng trong tài khoản, liền bực bội dỡ cài đặt. nhớ tác giả văn học từng : “Tài khoản miễn phí cũng là loại trò chơi thương mại, hình thức cung cấp nhân dân tệ cho người chơi.”

      Nghĩ đến tác giả khiến người ta vừa vừa hận này, Kim Đa Bảo bỗng cảm thấy cả người tràn trề sức mạnh, vươn tay kéo laptop qua, ngồi xếp bằng dựa lưng vào đầu giường, laptop đặt đùi, bắt đầu công việc giục bản thảo.

      [Cá chép gấm]: Hôm nay gõ chữ thế nào rồi? Thế nào rồi? Thế nào rồi?

      [Tiểu Bố thích ăn dưa hấu]: lòng mừng ngày mẹ tổ quốc ra đời, dám có nửa điểm bất kính, bận tâm làm chuyện khác.

      [Cá chép gấm]: ràng chuyên tâm tìm đối tượng.

      [Tiểu Bố thích ăn dưa hấu]: Vì tổ quốc sinh con đẻ cháu là góp viên gạch vào công cuộc xây dựng Chủ nghĩ Xã hội phồn vinh, loại chó độc thân có đối tượng, có đời sống sinh hoạt như chắc là hiểu đâu.

      … Giận .

      [Cá chép gấm]: Bản thảo thế nào rồi? Viết xong chưa? Viết xong chưa?

      [Sơn Tịch Duy]: Dì cả của bé cưng đến thăm, nằm lăn giường…

      [Cá chép gấm]: Lần trước là dì cả đến thăm, mai danh tích suốt mười ngày.

      [Sơn Tịch Duy]: Đúng rồi, mười ngày trước là dì cả của tôi, bây giờ là dì cả của bé cưng, tôi có đến ba mươi bảy nhân cách đấy.

      [Cá chép gấm]: Bác sĩ phụ trách chữa cho cũng rảnh rỗi , đếm cho nhiều nhân cách như vậy.

      [Sơn Tịch Duy]: ra tôi có gõ chữ, nhân cách thứ hai mươi bốn của tôi muốn để nữ chính sảy thai, sau đó có thể ở cùng chỗ với biểu đệ của nàng ta.

      … Giận .

      Giục bản thảo hồi, cuối cùng chỉ lấy được vài lời cam đoan đến nơi đến chốn. Nhìn đời sống sinh hoạt muôn màu muôn vẻ nhà người ta, rốt cuộc quyết định thể tiếp tục mọc mầm giường nữa —— bèn dời ra ghế sa lon.

      Trời lạnh suốt mấy ngày, đến khi chiếc thảm lông đặt ghế sa lon biến thành thảm lông dài, chuỗi ngày nghỉ của cuối cùng cũng kết thúc, lúc nhìn thấy bạn cùng phòng quay về, trong thoáng chốc nghĩ đến chuyện chạy đến ôm chầm lấy nó, nhưng khi nhìn thấy nàng thân bụi bẩn, đành thôi.

      Bạn cùng phòng mới từ Đôn Hoàng về, da có chút rám nắng, nàng lấy chiếc hộp trong va li ra, bên còn dán nhãn ném cho , “Tặng cậu nè.”

      và bạn cùng phòng cũng tính là quá thân, nên ngờ lại nhận được quà. Cảm giác được người khác quan tâm, Kim Đa Bảo quyết định bận tâm đến bộ quần áo bẩn của nó nữa, nhào đến cọ mặt vào bụng nàng, “Cảm ơn nha.”

      Trái ngược với Kim Đa Bảo suốt ngày ăn ngồi rồi, Khâu Thiên trải qua tuần huấn luyện rất bận rộn. Sau đợt huấn luyện dài kì này, có thể tự luyện ở nhà. sớm nghe huấn luyện viên mình tham gia đội hình thi đấu chính thức, lúc trước bị cấm thi đấu ba tháng, nên cũng quên mất cảm giác được đứng sân cỏ, cần gia tăng cường độ luyện tập nhiều hơn nữa, để bản thân mau chóng tìm lại tiết tấu.

      Chuyển sang đội khác cũng có ưu điểm rất tốt, chính là nơi tập khá gần nhà. Trong thời gian huấn luyện, thỉnh thoảng có thể dành chút thời gian về nhà chuyến, sáng sớm hôm sau đón xe cao tốc để quay về đội.

      Chào hỏi huấn luyện viên xong, Khâu Thiên ngồi trong phòng thay đồ phát ngốc lúc lâu. bỏ trang phục đá banh vào ngăn kéo, lúc bước ra ngoài bỗng nghe thấy tiếng động rất kì lạ. Sắc trời tối, bên ngoài phòng thay đồ có rất nhiều hành lang tắt đèn, nhìn thấy lắm, nhưng cũng đoán được có người đứng đâu đó hôn nhau. đặt tay lên miệng, huýt sáo tiếng, sau đó nhanh nhẹn chuồn .

      phải là giờ cao điểm, nhưng tàu điện có chút chật chội, ngồi nhìn ảnh phản chiếu của mình trong cửa sổ xe, nhìn ánh lửa xẹt thành đường lúc xe chuyển hướng, nhìn hình động vật các biển quảng cáo công ích.

      Bỗng nhìn thấy bóng lưng quen thuộc, tóc dài xõa qua vai, áo khoác dệt kim màu xám tro, quần jean xanh đen, khóe miệng khẽ cong lên, bước đến phía sau ngắm tuyến đường bên ngoài kia. vịn tay vào vòng treo đỉnh đầu, tiến tới nhìn xuống đỉnh đầu . cảm thấy có người phía sau mình, liền xoay đầu nghi ngờ nhìn .

      Chậc, nhận nhầm người.

      buông vòng treo ra, quay trở lại, chỗ vừa ngồi bị người khác chiếm mất, đành phải đứng dựa người vào tường xe.

      Nhìn đồng hồ, hơn tám giờ tối, hình như có lý do gì để gõ cửa nhà người ta cả. Trong đầu bỗng vang lên tiếng hát như ma của Vương Hi Lâm, “Tại sao gió thổi càng mạnh, trái tim tôi lại càng thấy tự do~”

      Hình như tim cũng có chút “tự do”, quả nhiên cường độ huấn luyện vẫn chưa đủ, vẫn còn thời gian rảnh rỗi để đoán vớ vẩn…

      Kim Đa Bảo vừa từ hội sách của công ti trở về, bụng đói meo xuống đường tàu điện. Có xe hàng vặt mở, bên trong bán bánh kẹp Tay* và bong bóng bay. Tuy bán hai món chung với nhau làm cảm thấy khá buồn nôn, nhưng có thể nhìn thấy lát thịt muối kẹp với trứng chiên phủ vỏ bánh giòn rụm cũng đủ làm nước bọt chảy ròng ròng. Vì vậy tay cầm bánh kẹp, tay cầm bong bóng hình chú thỏ cười đáng về nhà, để nhanh chóng lấp đầy bao tử.

      (Bánh kẹp Tay, hay còn gọi là bánh kẹp hành, có xuất xứ từ Đài Loan. Bánh có ngàn lớp, mỗi lớp mỏng như giấy, lớp ngoài cùng chiên giòn vàng óng, lớp trong trắng mềm. Có thể kẹp dùng chung với trứng gà, thịt heo xiên, thịt bò, lạp xưởng, thịt muối, rau dưa tùy sở thích…)

      Lúc đứng dưới lầu khu nhà, bỗng cảm thấy hơi khó chịu, sao hôm nay lại yên tĩnh như vậy. bước hành lang vài bước, thấy đèn vẫn sáng lên mới biết khu nhà bị cúp điện.

      cố gắng mở to mắt để quen với bóng tối, lên tầng vẫn cảm thấy xung quanh tối đen. cầm bong bóng và bánh kẹp bằng tay, tay kia móc điện thoại di động trong túi quần, định bụng bật đèn chiếu sáng. Còn chưa mở thấy phía sau bỗng truyền đến tia sáng.

      Khâu Thiên nhận được điện thoại của mẹ Khâu, mới biết nhà bị cúp điện. mở điện thoại để bật đèn, nhưng hành lang đen kịt bỗng lên bóng người. Người nọ quay đầu lại, lúc ánh sáng chiếu tới, ràng nhìn thấy gương mặt thỏ rất lớn, nó còn nhe răng nhìn cười quỷ dị.

      Tóc gáy trong nháy mắt dựng thẳng lên, đầu thỏ bay sang trái rồi bay sang phải.

      Kim Đa Bảo cũng mở đèn chiếu vào mặt , tuy gương mặt hơi trắng nhợt, nhưng so với đầu thỏ kia vẫn bình thường hơn rất nhiều.

      Khâu Thiên thở hơi khe khẽ, mắng thầm, “Hù chết bố rồi.”

    5. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 4:

      Edit: Blue

      lại rất nghiêm túc cho biết, “Nhưng tôi muốn ăn bánh kẹp Tay của .”
      “Khâu Thiên?” Kim Đa Bảo cũng bị người bỗng nhiên xuất dọa sợ, đêm tối luôn khiến người ta tự sinh ra rất nhiều cảm giác khẩn trương.

      Suýt chút nữa Khâu Thiên thốt ra “Là bố đây”, nhưng nghẹn trở lại, nên đáp, “Là tôi.”

      “Bị cúp điện.” Kim Đa Bảo giải thích.

      Đứng trong bóng tối nên Khâu Thiên nhìn thấy biểu cảm phì cười của . Vừa rồi nghe giọng ta rất buồn cười, giống như là bị dọa sợ.

      “Ừm, cúp điện rồi.” Khâu Thiên chiếu ánh sáng lên phía trước Kim Đa Bảo, “ thôi, tôi chiếu đèn cho .”

      “Cảm ơn.” Có thêm người cùng làm yên tâm hơn rất nhiều, chỉ yên tâm về ánh sáng lúc cầu thang, những chuyện ma quỷ sinh ra trong đầu cũng bị bóp chết sạch .

      chưa ăn cơm hả?” Mùi thơm của bánh kẹp Tay truyền tới mũi Khâu Thiên, có cảm giác rất ngon miệng.

      Kim Đa Bảo vẫn còn nhớ tiền lúc trước của chàng này, chỉ “Vừa tan ca”, chứ hỏi ta ăn cơm chưa.

      Kết quả Khâu Thiên lại tự trả lời, “Tôi cũng chưa ăn.”

      dừng bước quay đầu lại nhìn, đứng cách khoảng bảy tám bậc thang, cũng dừng lại, hai người nhìn mặt đối phương, Kim Đa Bảo suy nghĩ chút, “Chắc chắn ba mẹ cậu chừa cơm rồi.”

      lại rất nghiêm túc cho biết, “Nhưng tôi muốn ăn bánh kẹp Tay của .”

      Chuyện quái gì thế?

      Kim Đa Bảo đối diện với ánh mắt gần như muốn cướp đoạt trắng trợn của ta, cảm thấy ta lý như vậy cũng có chút dao động… dao động cái con quỷ, dựa vào cái gì mà ta muốn cho ta? Trong lòng nghĩ như vậy, nên lời khách sáo liền buột miệng chạy ra ngoài: “Cậu muốn ăn tôi phải cho cậu sao?”

      “Lần trước tôi đền đồ uống cho rồi.”

      “Cậu đó là phí trả công tôi nhặt banh cực khổ.”

      “Nhưng là nhặt banh cực khổ.”

      “…”

      Kim Đa Bảo chưa bao giờ cãi tay đôi với người khác, nghĩ tới chỉ vì cái bánh, buồn bực, còn có chút tức giận đưa cái bánh đựng trong túi ny lon cho ta, “Vậy cậu ăn .”

      “Tôi ăn miếng là được.”

      Ăn miếng? ăn rồi tôi còn có thể ăn tiếp sao? Lẽ nào tôi miếng rồi miếng? với tôi thân thiết đến vậy à?

      Kim Đa Bảo yên lặng nhổ ngụm, nghĩ ta cắn rồi cho ta luôn, ai lại thích ăn đồ thừa của người khác chứ.

      Khâu Thiên bước lên bậc thang, lúc bước tới cách ba bậc tầm mắt hai người ngang nhau, ta nhận lấy cái túi, dùng tay xé góc bánh kẹp Tay, ngẩng đầu cắn miếng, sau đó lại cắn từng chút từng chút.

      Kim Đa Bảo nhìn ta ăn xong, lúc này mới bỗng nhiên tỉnh ngộ: ra ta ăn như vậy, vậy phần còn dư vẫn muốn ăn tiếp. Bây giờ chỉ cần tìm đường về nhà, lấy lại phần còn dư là có thể vui vẻ ăn bánh kẹp. Nghĩ như vậy, định bụng tìm khăn giấy trong ba lô cho ta chùi tay.

      Ba lô của là loại rút dây ở miệng túi, cởi gút ra, vươn tay vào tìm khăn giấy, nhưng tay kia vừa giữ ba lô vừa cầm bong bóng nên giữ chặt lắm, ba lô trong tay ngọ ngoạy vài cái, sau đó đột nhiên tụt khỏi tay rơi thẳng xuống đất, còn có vài tiếng đinh đinh vang lên, dường như thứ gì đó trong ba lô rơi xuống cầu thang.

      Cái này xấu hổ.

      bộ hành lang tối đen rất vất vả, bây giờ lại sinh thêm chuyện tìm kiếm vật phiền phức như vậy.

      ra Khâu Thiên cảm thấy phiền phức, cầm điện thoại di động, xoay người bước xuống cầu thang nhặt chiếc hộp như hộp kẹo trái cây. Nhặt lên lại chiếu đèn vào nhìn, chút xấu hổ hỏi câu, “Cái này ăn ngon ?”

      Kim Đa Bảo đỡ trán, “Cậu nếm thử .”

      Sau đó Khâu Thiên mở hộp cầm viên bỏ vào miệng, “Ngon lắm.”

      Cũng may trong ba lô chỉ có vật đó ăn được.

      Khâu Thiên nhặt đồ còn sót lại, gom thành đống bỏ vào ba lô của , nhặt xong lại chiếu đèn nhìn xem còn sót lại vật gì . giúp gút miệng ba lô, với : “Duỗi tay ra.”

      Kim Đa Bảo “Hả?” tiếng, theo bản năng duỗi tay ra, Khâu Thiên cầm hai quai đeo giúp khoác lên người, sau đó lại tiếp tục chiếu sáng. ngập ngừng chút, nếu cảm ơn cũng tiện lắm, cảm thấy cử chỉ vừa nãy rất thân mật, lúc ba lô được đeo lên vai, vẫn chưa phản ứng kịp.

      thôi.” Khâu Thiên đứng cách rất gần, cảm thấy mình chỉ cần ngã ra sau chút là tiến thẳng vào ngực ta.

      Ai ai ai! Tại sao phải ngã ra sau chút chứ?

      Kim Đa Bảo chột dạ nhanh hơn, băng nhanh qua hai tầng lầu còn lại, sau đó đứng trước cửa nhà mình khẩn trương tìm chìa khóa.

      “Thấy đường ?” Đại khái là đứng nửa ngày vẫn tìm được chìa khóa nhà, nên làm Khâu Thiên chú ý. ta mở cửa nhà mình, nhưng cũng chưa bước vào, xoay người lấy điện thoại chiếu sáng giúp .

      “Ting” tiếng, hành lang vốn tối đen như mực bỗng sáng lên, ánh sáng chói lóa làm mắt hơi đau. Nhà bên kia vang lên tiếng hỏi của mẹ Khâu, Khâu Thiên thu tay về, nhanh nhẹn trả lời “Là con”, nhìn lướt qua đầu thỏ vẫn bay kia, rồi nhìn sang Kim Đa Bảo cuối cùng cũng tìm được chìa khóa nhà, cười tiếng: “Tạm biệt.”

      Kim Đa Bảo vừa bước vào nhà bị bạn cùng phòng Tiểu Vân nhào vào lòng, từ sau khi nàng du lịch về, quan hệ của hai người cũng thân thiết hơn rất nhiều: “Hu hu hu, cuối cùng cậu cũng về rồi, ở nhà mình làm tớ sợ gần chết, cúp điện hơn hai tiếng đồng hồ, trong nhà còn có nến nữa!”

      Kim Đa Bảo lại cảm thấy may mắn vì trong nhà có nến, nếu bạn cùng phòng của bị dọa sợ đến mức xúc động, chừng có thể đốt cả tòa nhà này cũng nên, “Cậu ăn cơm chưa?”

      “Ăn rồi.” Tiểu Vân nhìn lướt qua chiếc túi trong tay Kim Đa Bảo, “Tớ ăn mất trái xoài cuối cùng rồi, ngọt lắm. Hồi nãy bên ngoài cậu chuyện với ai vậy?”

      Đứa con trai tham ăn ở cửa nhà đối diện.

      Kim Đa Bảo bĩu môi, “Chạm mặt con trai của thầy sống nhà đối diện.”

      “À, siêu sao bóng đá đó hả?” Tiểu Vân có chút nghi ngờ, “Sao cậu quen cậu ta?”

      “Cậu biết hả? Siêu sao bóng đá?” Kim Đa Bảo còn thấy nghi ngờ hơn .

      biết, nghe dì Thẩm nhà đối diện . Hôm nay tan ca về dì ấy tới đây phát bảng khảo sát, về tình tổ quốc đồng bào gì đó, dì ấy là tổ trưởng, nên đến đưa bảng bảo tớ điền vào. Nhưng tớ biết lắm, nên phải lên mạng tra cứu, còn dì ngồi ghế sa lon chờ, trò chuyện với tớ lúc. Con trai dì ấy là siêu sao bóng đá, trước trận thi đấu nào cũng kiếm được hai trăm vạn…” Kim Đa Bảo nghe Tiểu Vân dứt miệng, chỉ cảm thấy so với , nàng này còn giống con của mẹ hơn, chỉ điền bảng khảo sát mà có thể nghe ngóng toàn bộ tình hình gia đình người ta.

      “À, dì ấy ngồi khoảng mười lăm phút, tớ cắt mâm xoài bàn cho dì ấy ăn, dì quê dì cũng có đặc sản là xoài, còn xoài nhà chúng ta là hàng xuất khẩu đặc biệt ở quê dì.”

      Đây là xoài của nhà dì ấy… chờ chút? phải Khâu Thiên mẹ ta biếu sao, vậy tại sao mẹ ta lại như thể biết chuyện gì thế?

      chuyện với Tiểu Vân lúc, bánh kẹp Tay của Kim Đa Bảo lạnh ngắt, bỏ vào lò vi sóng hâm lại, lúc đứng đợi lại bỗng nhiên nghĩ đến chuyện, vừa nãy sao ba lô lại rơi xuống nhỉ? Hình như là để tìm khăn giấy? Cho nên cuối cùng tìm được khăn giấy, Khâu Thiên cũng chưa lau sạch tay?

      chạy vào phòng cầm ba lô lên xem, phía dưới bên phải chiếc ba lô bằng vải bố màu nâu nhạt, bỗng xuất dấu tay mờ mờ bóng nhẵn.

      Tại sao! ta cố ý đúng !

      Ba Khâu mẹ Khâu biết con trai quay về nên mua rất nhiều món ăn, nhưng mua nhiều món mặn lắm, vì sợ Khâu Thiên ăn nhiều dầu mỡ tiêu chảy, ảnh hưởng đến thi đấu, nhưng thức ăn khá phong phú, được bày sẵn dĩa. Nhưng về quá trễ, nên ba mẹ Khâu đành phải bỏ lại vào nồi đun.

      “Ba mẹ ăn thêm chút nữa ?”

      “Ăn rồi, con ăn .” Ba Khâu tự rót li rượu trắng, ngồi cạnh bàn bóc đậu phộng, “Uống ?”

      “Dạ.” Khâu Thiên cầm bình rượu rót cho mình nửa li, mời ba Khâu li rồi bắt đầu dùng bữa, cường độ huấn luyện hôm nay rất lớn, rất đói bụng, có thể nuốt sống cả con bò.

      Mẹ Khâu hâm nóng món ăn cuối cùng xong cũng ngồi xuống, trách móc chuyện ba Khâu cho con trai uống rượu. Bà bảo con ăn nhiều chút, sau đó thử thăm dò, “Khâu Thiên, gần đây con có người đúng ?”

      “Khụ khụ.” Khâu Thiên bị sặc, vội bưng li rượu nốc hết hơi, vị cay nóng xộc thẳng lên đầu, nhưng cuối cùng cũng dừng ho khan, “Mẹ, mẹ nghĩ thế nào mà lại hỏi vậy?”

      Mẹ Khâu bĩu môi, hôm đó bà thấy con trai cười tủm tỉm bước ra từ cửa nhà đối diện cảm thấy kì quái, hôm nay bà sang đó phát bảng khảo sát, lúc bé kia bưng xoài ra mời, mùi vị kia rất quen, ràng là từ hộp xoài biến mất của nhà mình, lúc đó Khâu Thiên còn là ba mang mất.

      Mẹ Khâu vạch trần , nhìn bộ dạng chịu thừa nhận của , bà chỉ đành bóng gió: “Mẹ nghĩ tìm bạn nên tìm người biết săn sóc, yên tĩnh, đừng ồn ào ầm ĩ quá.”

      bé nhà đối diện hình như rất nhiều, hơn nữa việc nhà cũng thành thạo, nhìn bé cắt xoài mà chân tay lóng ngóng, làm bà cứ sợ nó cắt đứt tay.

      Nghe bà vậy, quả trong đầu Khâu Thiên liền lên bóng người, dù là nghi ngờ, sợ sệt, hay đối với có thành kiến, cũng ra, hình như tức giận cũng chỉ trừng mắt lườm cái, phải là loại người mỏng manh yếu ớt, nhưng chưa bao giờ nghe lớn tiếng cả.

      ồn ào, cho người ta cảm thấy… rất thoải mái.

      Ăn cơm xong cũng còn sớm, Khâu Thiên tắm rửa rồi lên giường nằm, nghĩ đến Kim Đa Bảo, biết bây giờ giặt ba lô hay . Đương nhiên biết tay mình có dầu, lỡ làm dơ ba lô của , biết giặt sạch được nhỉ? Nếu giặt sạch… có phải mỗi lần nhìn thấy dấu tay kia, thầm mắng ?

      biết tại sao, nghĩ đến chuyện này lại khiến có chút vui vẻ. tự khinh bỉ mình câu, nhưng trở mình, lại nhịn được cười khẽ. li rượu trắng cay nóng làm cả người cảm thấy rất ấm áp, nhất là phần đầu, có phần mơ hồ, cũng có phần tỉnh táo. nhớ rất lâu trước kia nhìn thấy bóng dáng , nhưng lại nhớ , có lẽ là có chút ấn tượng mờ mờ. Nhưng nàng kia lại hoàn toàn nhớ ra , có lương tâm.

      lại nhớ về chuyện lúc nãy, tỏ vẻ cam tâm, đưa túi bánh kẹp Tay cho ăn. Đúng là điên rồi, sao lại nghiện bắt nạt người khác như thế chứ?

      Để tránh giờ cao điểm, từ trước đến nay Kim Đa Bảo đều dậy rất sớm, sau đó đến quán ăn bên cạnh công ty dùng cơm. xoa mắt, mở cửa ra, lúc nhìn qua lớp cửa sắt bên ngoài, thấy người đứng đóng cửa ở đối diện, giày thể thao chân vẫn chưa buộc dây.

      Hiển nhiên người nọ cũng nghe thấy tiếng động bên này, quay đầu nhìn , khóe miệng khẽ nhếch lên: “Chào buổi sáng.”
      ———————
      P/s: Bạn Thiên vẫn còn trẻ, con trai còn trẻ thường thích chọc ghẹo người mình thương mà ^^

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :