1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cục cưng từ trên trời rơi xuống: Mẹ lơ mơ ba lạnh lùng - Nguyệt Ảnh Đăng (193c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      [​IMG]
      Cục Cưng Từ Trời Rơi Xuống: Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng
      Tác giả: Nguyệt Ảnh Đăng
      Editor: tieu_hao

      Giới thiệu:
      Nhân vật 9: Mục Tư Viễn + Cố Bảo Bảo
      Kết: mở
      Tình tiết: Lâu ngày gặp lại, thanh mai trúc mã
      Nam 9: Thâm bất khả trắc, lạnh lùng kiên nghị
      Nữ 9: Đáng thiện lương
      Bối cảnh: đại

      Khi mà tâm tàn ý lạnh, thể kiên trì, chợt tin tức kinh thiên động địa lọt vào tai.

      Trừ ra, còn có người thứ hai được chọn sao? Còn nữa, bóp chết mọi thứ!

      Thế là, sau tháng mười lăm năm thầm, rốt cuộc có thể giữ lấy mười tháng lẻ ngày... có thể mượn điều này giữ lấy cả đời ?

      Đáp án là: thể.

      Năm năm sau. trường cuộc thi chọn ra cục cưng thiên tài.

      Người chủ trì xinh đẹp: "Xin mời bạn Hoan Hoan và ba của bé lên sân khấu nhận phần thưởng của quán quân."

      đứa trẻ dơ dáy chợt chạy lên đài, "Ba, ! Con rốt cuộc tìm được hai người rồi!"

      "Con là ai?"

      "Con là Nhạc Nhạc!"

      Làm sao lại có hai bé cưng thiên tài giống nhau như đúc vậy? Toàn trường sôi trào!

      Chỉ có bạn nào đó tỉnh táo nhất, từng bước ép tới đứa trẻ dơ dáy: "Con. Mẹ con ở đâu?"

      "Cái này, cái này..." Ba dữ thiệt nha, Nhạc Nhạc nhất định thể .​
      Tiểu yêu tinh thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 1: Thí sinh kỳ quái


      Chín giờ rưỡi sáng, trừ bộ nhân của tập đoàn Mục thị ra, còn lại là những gương mặt mới.

      Thông báo tuyển dụng ba năm lần tuy kết thúc, hôm nay tới đây, vẫn có 80% người bị loại bỏ.

      "Cộp cộp cộp..."

      thanh thanh thúy của giày cao gót gõ vào đất, trợ lý nhân khéo léo ra: "Xin hỏi vị nào là Erig?"

      "Là tôi!" nghe được tên mình liền tiến lên.

      " theo tôi!" Trợ lý nhân nhìn cái, ăn mặc rất thông thường, tóc ngắn, mặt mũi tái nhợt, đôi con ngươi đen nháy, thấy trong đôi mắt là mừng hay lo.

      " có biết tiếng Trung ?" Trợ lý nhân cau mày hỏi.

      "Có, có." mau chóng trả lời.

      "Cái gì?"

      "Cố... Tình." ấp úng, che giấu tên của mình, Cố Bảo Bảo.

      Lúc chuyện, theo trợ lý nhân tới phòng phỏng vấn.

      Ở bàn hội nghị ngồi năm vị giám khảo, vị trí đối diện là cho người tới phỏng vấn.

      người trong đó nhìn qua lý lịch sơ lược của , mỉm cười hỏi: "Cố tiểu thư, sinh sống năm năm ở Mỹ, tiếng hẳn phải rất giỏi!"

      Cố Bảo Bảo lễ phép cười: "Cảm ơn, hẳn là có thể, nhưng tôi chưa từng tham gia bất kỳ cuộc kiểm tra nào."

      Vị giám khảo lắc đầu, "Tiếng có tốt hay phải cứ thi là biết. Cố, xét thấy khả năng tiếng của xuất sắc, tôi hy vọng có thể cân nhắc làm phiên dịch viên cho tổng giám đốc chúng tôi, cái này..."

      ", cám ơn! Tôi nghĩ năng lực của tôi còn chưa đủ." ngờ, còn chưa xong, Cố Bảo Bảo lại vội vã cắt ngang.

      Mấy vị giám khảo đều kinh ngạc, " Cố." người trong đó kinh ngạc : "Tiền lương công việc phiên dịch viên rất cao, hơn nữa theo bên cạnh tổng giám đốc, càng có cơ hội bộc lộ mình hơn."

      Nhưng cần bộc lộ bản thân!

      Cố Bảo Bảo cắn môi, "Tôi hy vọng... Có thể nộp đơn cho chức vị thư kí hậu cần."

      "Được," Mặc dù có chút tiếc nuối, vị giám khảo cũng miễn cưỡng nữa, " Cố, cám ơn . Có tin tức chúng tôi thông báo cho ."

      Cố Bảo Bảo ngẩn ngơ, vậy thôi sao? Vấn đề gì cũng có hỏi, cứ như vậy kết thúc phỏng vấn?

      lo sợ yên đứng dậy, nhìn mấy vị giám khảo: "Xin mọi người tin tưởng tôi, mặc dù là công việc thư kí, tôi cũng nhất định làm tốt! Tôi..."

      chợt tỏ ra có phần kích động, trong đôi mắt lên lệ quang: "Tôi thực ... Rất cần công việc này!"

      Cái này... Mấy vị giám khảo sửng sốt, mặc dù người muốn dùng cách cầu khẩn để nhận được việc ít, nhưng Cố tiểu thư trước mắt này hình như có vẻ khác.

      " Cố," vị giám khảo lâu năm có kinh nghiệm lập tức mỉm cười an ủi, " yên tâm, chúng tôi nhất định có nhận xét tốt nhất, có quyết định chúng tôi lập tức gọi điện báo cho hay."
      Tiểu yêu tinh thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 2: Tổng giám đốc lại đổi bạn




      Lúc này, Cố Bảo Bảo cũng cảm giác mình có hơi luống cuống, "Xin lỗi, tôi trước, xin lỗi." rồi vội vã lui ra.

      đường thẳng vào toilet, rửa mặt rồi mới ra ngoài.

      Ban nãy, mình quá kích động rồi!

      Có lẽ là bởi vì, do thăm lại chốn xưa !

      vào thang máy, kỳ quái, lúc này trong thang máy lại chỉ có mình ! Muốn lên hay xuống đều tùy thuộc vào .

      Xuống, xuống, trong lòng lặng lẽ tự nhủ, sau đó ma xui quỷ khiến thế nào lại ấn lên. Tầng 28.

      "Đinh đông!" Đến tầng 15 có hai bước vào.

      Nhìn trang phục các hẳn là viên chức trong công ty, hai người vừa uống cà phê vừa chuyện, mảy may chú ý tới tồn tại của .

      "Này, có nghe ? Tổng giám đốc lại đổi bạn rồi đó!"

      " sao? Lần này là ai vậy?"

      "Cái minh tinh quốc tế lần trước tới chỗ chúng ta chụp bộ phim ấy, nghĩ tới là lại có thể quỳ dưới quần tây của tổng giám đốc chúng ta."

      "Ai... Vì sao tổng giám đốc chưa từng nhìn tôi cái, tôi trông cũng kém nha."

      " thôi , biết à, tổng giám đốc thế nhưng là ăn cỏ gần hang đâu đấy..."

      Các ấy tới tầng 21 liền ra ngoài, từ xa còn nghe được tiếng cười hài hước của hai người đó, sắc mặt của Cố Bảo Bảo chợt trắng bệch, nhìn thang máy lên từng tầng , chợt như con gió ấn vào số khác, muốn...

      nên tới tầng 28, bị con ma nào nhập vậy mà lại muốn tới tầng 28?!

      Trời ạ, trốn ngay ở tầng 27, vội vã chạy xuống cầu thang bộ, 27 tầng lận đó!

      Khi lao ra khỏi cao ốc tập đoàn Mục thị, bao lấy cả người là mồ hôi nóng chảy ra do vận động hay là mồ hôi lạnh do sợ hãi nữa.

      Thở gấp gáp mấy hơi, vịn vào lan can bên lề đường chậm rãi bước về phía trước.

      cảm giác hồn mình như bị rút đâu mất, , dường như tim ngừng đập, mỗi khi nhớ tới , tới gần , lại cảm giác mình chết lần.

      nhớ mình làm sao về nhà, lúc tinh thần bình tĩnh lại mới phát giác mình đứng trước cửa nhà.

      Sửa sang lại chút mái tóc tán loạn của mình xong mới đẩy cửa vào.

      Trong phòng rất yên tĩnh, ánh mắt hốt hoảng tìm bốn phía, khi thấy bóng dáng bé chơi cờ cạnh bàn ăn mới bình tĩnh lại. bước tới bàn ăn, chỉ thấy bé lại tự đánh cờ với chính mình!

      "Nhạc Nhạc." gọi tiếng.

      Thân ảnh bé nghe được giọng mẹ, nghiêng đầu nhìn rồi lại tiếp tục đánh cờ. Nét mặt hoàn toàn hoạt bát hay ỷ lại vốn có của đứa trẻ 5 tuổi.

      Cố Bảo Bảo đau lòng, đây là phản ứng lớn nhất bé có thể cho .

      "Nhạc Nhạc," ngồi xổm xuống vỗ về cái đầu của bé, "Hôm nay chơi cờ nữa được ? Cùng theo mẹ siêu thị mua sắm nhé?"

      Nhưng đôi lông mày bé nhíu lại, biểu thị muốn , ánh mắt lại trở về bàn cờ.


      Chương 3: Cục cưng tự khép kín bản thân.




      "Vậy, vậy Nhạc Nhạc ra xem ti vi có được ?" rồi ôm bé tới ngồi ghế sô pha rồi bật ti vi.

      Mặc dù bị cưỡng ép ôm tới ghế sô pha, Nhạc Nhạc cũng có phản kháng, ngơ ngác nhìn vào màn hình.

      Cố Bảo Bảo vỗ gương mặt nhắn của bé, "Nhạc Nhạc, mẹ tới siêu thị tầng dưới mua đồ, lát nữa về."

      Nhạc Nhạc nhìn , thể mình nghe được.

      Xem ra hôm nay tâm tình bé tồi, Cố Bảo Bảo khẽ mỉm cười, đổi thành bình thường, mặc kệ gì với bé, bé trừ chớp mắt ra có phản ứng nào hơn.

      Cố Bảo Bảo ra ngoài, căn phòng trở nên yên tĩnh khiến tiếng ti vi phát ra có vẻ to hơn.

      Chợt, đoạn nhạc rộn rã vang lên, ánh mắt có tiêu điểm của Nhạc Nhạc dần dần dời tới màn ảnh truyền hình.

      Thấy người dẫn chương trình dắt tay cậu bé xuất sân khấu, giọng đầy vui vẻ: "Hoan nghênh mọi người tới cuộc thi chọn lựa ra thiên tài thiếu nhi, chúng ta hãy cùng vỗ tay chào mừng quán quân Mục Hà Hoan, bạn Hoan Hoan của chúng ta!"

      Tiếp đó là tràng pháo tay nhiệt liệt, người dẫn chương trình ngồi xổm xuống, đưa mi-crô tới miệng Mục Hà Hoan: "Xin hỏi bạn Hoan Hoan thích ăn nhất là gì?"

      Mục Hà Hoan năm tuổi cực kỳ lễ phép đáp: "Con chào mọi người, con thích ăn nhất là ruột cà chua."

      "Ồ," người dẫn chương trình cười, " khẩu vị đặc biệt nha, vậy Hoan Hoan bình thường ở nhà, thích nhất là làm gì?"

      Hoan Hoan cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền đáng : "Con thích nhất là chơi cờ mình."

      "Bụp!" Đột nhiên Nhạc Nhạc nhảy xuống ghế, vừa lúc lại ấn phải nút tắt điều khiển.

      Nhìn màn hình màu sắc chợt biến thành đen, cơ thể nhắn run lên, đôi mắt to vô thần trống rỗng tràn đầy sợ hãi.

      Đột nhiên, bé nắm lấy gối ghế ném vào ti vi, chạy nhanh vào phòng ngủ rồi chui vào chăn.

      Cố Bảo Bảo sau khi trở về liền gặp ngay tình cảnh như thế: Nhạc Nhạc dùng chăn chùm kín bản thân, cơ thể bé trốn bên trong run lẩy bẩy.

      "Nhạc Nhạc? Nhạc Nhạc!" mau chóng chạy lại, lo lắng muốn vén chăn lên, "Nhạc Nhạc, con sao thế? Con mau ra đây, đừng dọa mẹ!"

      Song đôi bàn tay bé lại nắm chặt góc chăn, Cố Bảo Bảo sợ làm bé bị thương, lại dám dùng sức, chỉ có thể lo lắng suông.

      "Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc, con đừng vậy, đừng dọa mẹ có được ? Có được ? Nhạc Nhạc..." còn cách nào, chỉ có thể kìm nén nước mắt đưa tay vào trong chăn ôm lấy con trai, tim như bị dao cắt.

      Đây là lần thứ bao nhiêu rồi? Bé muốn tiếp xúc với bất kì người xa lạ nào, cho dù là , bé cũng chưa từng câu!

      Bé có đói bụng , có lạnh , có đau , muốn cái gì? Bé cho tới giờ chưa từng ra.
      Tiểu yêu tinh thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 4: lại gặp ác mộng



      May là bé giờ mới chỉ năm tuổi, dù làm gì cũng có sức.

      Chờ sau khi bé ngủ, Cố Bảo Bảo mới ôm bé từ trong chăn ra.

      "Bé cưng, hôm nay con làm sao vậy?" thào hỏi, trong đầu nhớ lại lời bác sĩ : Con mắc chứng tự bế ở trình độ nhất định, bé cự tuyệt tiếp xúc với bất kỳ thứ gì bên ngoài, bé giống những đứa trẻ khác vì tò mò mà tự động học tập tìm tòi. Cho nên, mặc kệ bé có thể tiếp thu hay , có thể tiếp thu bao nhiêu, cũng nhất định phải cho bé tiếp xúc nhiều với môi trường bên ngoài, dẫn dắt bé phải học tập tri thức, thể buông tha.

      Bác sĩ, vậy con của tôi, bé có thể tới trường được ?

      Có thể, con chỉ là tự bế, với bé nên có khuynh hướng bạo lực.

      "Bé cưng," ra quyết định, "Mẹ đưa con học nhé!"

      Sau khi tỉnh lại, Nhạc Nhạc bình tĩnh hơn rất nhiều, buổi tối trước khi ngủ, Cố Bảo Bảo với bé quyết định này.

      Nhạc Nhạc vẫn phản ứng chút nào, đôi mắt vô thần nhìn trần nhà, dường như chuyện có quan hệ gì tới bé.

      Cố Bảo Bảo gượng cười," Nhạc Nhạc, con nghe mẹ nè, trong trường có rất nhiều bạn , con học tập cùng các bạn, chơi với các bạn, mỗi ngày đều rất có ý nghĩa."

      Nhạc Nhạc trở mình, nhắm mắt lại ngủ thiếp .

      Bé thủy chung đắm chìm trong thế giới của mình, đối với bên ngoài chẳng quan tâm.

      Cố Bảo Bảo buộc lòng phải lại lần nữa quyết định thay bé, ngày mai, phải liên hệ với trường học!

      Sau khi quyết định, liền tắt đèn, ôm con trai ngủ thiếp ...

      --------------

      Gió thổi mạnh, mặc dù đêm khuya, cũng có thể cảm giác được bầu trời bị mây đen che kín.

      ở đâu đây?

      biết, trong con đường núi , có đèn, bóng người, có xe, chỉ có ngọn gió ác liệt thổi qua, mãi ngừng.

      rùng mình cái, vòng tay che kín bản thân.

      muốn ra khỏi con đường này, tới đường lớn đón xe.

      Thế nhưng càng , lại càng sợ, cuối cùng được nổi nữa. đầu hàng, cầm điện thoại lên, gọi đến dãy số quen thuộc.

      "A lô, Tư Viễn," vừa lạnh vừa sợ, gần như là khóc, " tới đón em có được ? Em sợ, em sợ lắm."

      Bên kia im lặng trong chốc lát, giọng lạnh lùng truyền ra, "Cố Bảo Bảo, nhớ kỹ, tôi cần người đàn bà lúc nào cũng chỉ biết giận dỗi. Nếu có đứa bé, với tôi cũng có gì ghê gớm, đàn bà tôi có thể tìm thêm, hoãn lại mấy tháng, tôi vẫn có."

      Sau đó, điện thoại bị cúp.

      Tít tít... Từng tiếng báo đánh sâu vào lòng , cả người run lên, mở bừng mắt ra.

      Hóa ra đó là mộng. Chỉ là mộng thôi!

      Cố Bảo Bảo thở dài, lên sân thượng, trong bóng đêm lau nước mắt, đốt điếu thuốc.


      Chương 5: Nhạc Nhạc phải đứa bé tàn tật



      ** chưa chợp mắt

      Ngày thứ hai cũng thuận lợi, bởi vì Nhạc Nhạc cách nào trả lời câu hỏi mà giáo Hà đưa ra.

      "Thưa , hôm nay..." thể bịa chuyện, "Hôm nay Nhạc Nhạc có hơi... có hơi cảm mạo, cổ họng được tốt."

      giáo cười, ánh mắt lại tràn đầy nghi ngờ.

      " bạn Cố Vĩnh Nhạc?" thử lần nữa, nhưng Nhạc Nhạc vẫn cúi đầu để ý tới giáo.

      " Cố?" giáo hoài nghi chỉ vào tai, tưởng Nhạc Nhạc là người điếc?!

      Cố Bảo Bảo có buông tha, tới vài trường, nhưng các thầy đều tưởng bé là người điếc hoặc là bị đần độn, thậm chí còn đề nghị đưa Nhạc Nhạc tới trường đặc biệt.

      , Nhạc Nhạc của phải đứa bé tàn tật, đưa bé !

      "Nhạc Nhạc," lại thất bại thêm lần nữa, Cố Bảo Bảo cũng sắp suy sụp rồi, "Nhạc Nhạc, mẹ xin con, con câu có được ?" ngồi xuống, lắc lắc cơ thể bé của Nhạc Nhạc.

      Ánh mắt bé chuyển động, hờ hững dừng lại người giây rồi ngay lập tức dời .

      Bé chỉ có phản ứng như thế với , mãi đều chỉ có phản ứng vậy thôi sao?

      "Nhạc Nhạc!" lo lắng, "Con câu thôi có được ? Chỉ câu, trước mặt thầy câu thôi, được con?"

      Có thể do tay bóp làm đau đôi vai bé , bất chợt, Nhạc Nhạc cúi đầu cắn vào tay , thưa dịp lỏng tay liền chạy .

      "Nhạc Nhạc!" Cố Bảo Bảo hoảng hốt đuổi theo, ôm bé, "Nhạc Nhạc..." đau lòng tự trách, nhịn được khóc òa, "Là mẹ tốt, mẹ xin lỗi con."

      Nếu phải vì cái thứ tình buồn cười kia, nếu phải vì thanh cao tức cười kia, nếu có xé nát tấm chi phiếu, cũng cần bận tâm về công việc mà sơ sót việc chăm sóc Nhạc Nhạc, làm bé trở thành như hôm nay, đều là lỗi của !

      "Đừng khóc." Bỗng nhiên, giọng nam quen thuộc trầm thấp vang lên, ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn, "Công Tôn Diệp?!"

      "Có thể phải sao." Công Tôn Diệp cúi xuống ôm Nhạc Nhạc, vừa hỏi , "Em sao rồi?"

      Lần đầu tiên thấy yếu ớt như vậy, trước đây phải thà rằng chết đói, cũng muốn thể ra bất lực, muốn tiếp thu trợ giúp của bất kì ai sao?

      vội vàng lau khô nước mắt, "Ý em là, sao lại ở đây?" Tuần trước bọn họ vừa mới chuyện qua điện thoại, phải vẫn ở Mỹ sao?

      Công Tôn Diệp cười, "Bởi vì ..." Mắt chuyển sang Nhạc Nhạc, "Nhớ Nhạc Nhạc." rồi, liền hôn cái lên khuôn mặt nhắn của Nhạc Nhạc.

      về nước là có việc, ban đầu nghĩ buổi chiều mới tìm bọn , nghĩ tới là gặp ngay ở đây.

      Nhạc Nhạc gì cũng , nhưng từ đôi lông mày bé nhíu chặt lại là thấy bé thích người đàn ông này hôn mình!

      "Giờ đến lượt hỏi em," Công Tôn Diệp đưa mắt lại, "Sao em lại mang Nhạc Nhạc tới đây?"
      lêthanh9009 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 6: có mục đích gì




      "Em muốn cho Nhạc Nhạc học, còn bản thân muốn làm?"

      Ngồi nửa tiếng trong quán cà phê, Công Tôn Diệp cuối cùng cũng hiểu quyết định của .

      Cho Nhạc Nhạc học, có thể trợ giúp với bệnh của bé, nhưng mà, "Em sao lại muốn làm?"

      "Em..."

      còn chưa kịp đưa ra mớ lý do có thể thuyết phục, Công Tôn Diệp cắt đứt. "Em đừng chuyện ma quỷ gì mà nuôi sống mình và Nhạc Nhạc, tin."

      xong, suy nghĩ chút, "Công việc của em với chuyện Nhạc Nhạc tới trường đều có thể giải quyết, nhà có mở trường quý tộc, cho Nhạc Nhạc vào đó học cũng được. Còn em..."

      Ánh mắt bỗng chuyển lên gương mặt , "Nếu muốn làm việc tới làm trợ lý cho ."

      "Em... ", hốt hoảng lắc đầu, "Em thể để Nhạc Nhạc ở ký túc trong trường học quý tộc, em cũng... thể quay về Mỹ làm việc cùng ."

      " cũng về nước làm, chi nhánh ở Mỹ cần tới cũng sao cả." lại cắt đứt lời .

      Cái này... Cố Bảo Bảo thầm nắm chặt khăn trải bàn, biết nên như thế nào.

      "Sao vậy? Có vấn đề gì sao?" sao có thể nhìn ra bối rối của cơ chứ.

      "A Diệp..." nhìn Nhạc Nhạc ngủ say trong lòng mình , "Em nộp đơn rồi, ở... ở tập đoàn Mục thị, làm chức thư ký ở bộ hậu cần."

      "Em...?" Công Tôn Diệp khó có thể tin nhìn .

      Nhưng thấy gật đầu, "A Diệp, em... em rất muốn gặp Hoan Hoan, em muốn gặp con, nhưng... Em thể tới Mục gia, em chỉ có thể làm cách này thôi."

      Dừng chút, dường như hạ quyết tâm, lại , " tháng thôi, em chỉ muốn xem Hoan Hoan có sống tốt hay , rồi em mang Nhạc Nhạc quay lại Mỹ."

      Chỉ tháng sao?

      Vì sao lại có dự cảm rất xấu?

      Giống như, trước mặt bọn họ là cái hộp Pandora.

      Công Tôn Diệp thở dài, gì thêm.

      Về đến nhà, Cố Bảo Bảo bắt đầu thu dọn đơn giản quần áo cho Nhạc Nhạc, Công Tôn Diệp có thể cho Nhạc Nhạc phá lệ mỗi ngày về nhà, cũng ngăn trở tới Mục thị, chuẩn bị ngày mai đưa Nhạc Nhạc tới trường.

      Chỉ là, vừa nãy tiễn về nhà, sao lại bất chợt hỏi, "Bảo Bảo, em có nghĩ tới hay , em rốt cuộc muốn thấy Hoan Hoan, hay là muốn thấy ta?"

      chỉ muốn thấy Hoan Hoan thôi!

      Nhìn đôi mắt , đáp: "A Diệp, cuộc sống trước kia, em bao giờ nghĩ tới nữa."

      Trái tim từ lâu hóa thành bụi phấn, theo làn gió bay , còn tìm lại được nữa.

      "Ba ngày hai đêm, nếu như là duyên số..." Bỗng điện thoại trong phòng khách kêu lên, Cố Bảo Bảo ngẩn ra, vội vã ra ngoài nhận điện, là dãy số của tập đoàn Mục thị!

      Cả người chấn động, ngẩn ngơ hồi mới cầm điện thoại lên.

      "A lô, xin hỏi có phải Cố ?" Là giọng của vị trợ lý kia.

      "Vâng, là tôi đây." nắm chặt di động, mới làm cho giọng mình run rẩy.

      Người trợ lý nhân cười, " Cố, tôi rất vinh hạnh chúc mừng , được nhận vào công ty, giữ chức thư ký bộ hậu cần."


      Chương 7: quên ...



      Đứng trước tòa nhà tập đoàn Mục thị, Cố Bảo Bảo hít hơi sâu. Sau đó cúi đầu, yên lòng nhìn lại quần áo của mình.

      mặc bộ quần áo bình thường nhất để che dấu bản thân, có vẻ rất quê mùa, hẳn có ai nhận ra được là... Cố Bảo Bảo.

      Cố Bảo Bảo từng sống trong tòa cao ốc này, vui vẻ nhưng rồi cuối cùng lại tuyệt vọng.

      Sửa sang lại áo, chuẩn bị lên bậc thang liền thấy bảo an bên trong chạy ra ngoài, nghiêm túc đứng thành hai hàng, theo sát phía sau là mấy người đàn ông mặc áo quần chỉnh tề.

      Cái cảnh này... Quá mức quen thuộc!

      Cố Bảo Bảo triệt để ngây ngẩn cả người, trong lòng, trong đầu ngừng la bảo mau , nhưng hai chân như mọc rễ thể nhúc nhích, đứng giữa bậc thang cuối, ngơ ngác nhìn cửa thủy tinh xoay tròn.

      Từng chút, từng chút, từ bên trong cảnh cửa hé ra bóng dáng quen thuộc, khuôn mặt xa cách năm năm lại chân đập vào mắt, đau đớn như mũi tên nhọn đâm thẳng vào tim.

      "Này, là ai?" Giọng bảo an xa xôi truyền lại, "Xin tránh ra, xe sắp tới đây rồi!"

      dần dần tụ lại tiêu cự, bảo an đứng bậc huơ tay đẩy ra, mà ... ngay bên cạnh người bảo an ấy.

      Bọn họ chỉ cách nhau bậc thang, thậm chí có thể nghe được kiên nhẫn với bảo an: "Ai thế? kéo ta ra ."

      Có lẽ là những lời này kích thích , bỗng dưng phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu nhìn theo hướng .

      Hai mắt nhìn nhau, nhìn thấy được trong mắt vui và... chán ghét, còn có cả hoàn toàn... xa lạ?!

      Giây phút nhìn nhau cực kỳ ngắn ngủi, nhanh chóng nhìn sang hướng khác, nháy mắt với bảo an.

      "Thưa ," Bảo an chạy tới trước mặt , "Xe khách quý công ty chúng tôi sắp tới, xin đừng cản trở tổng giám đốc đón khách được chứ? Cảm ơn ."

      Công ty, khách quý, tổng giám đốc, tránh ra... Cố Bảo Bảo tức khắc mồ hôi lạnh chảy ra khắp người, làm gì thế này?

      Vừa rồi có thấy ?

      Trong lúc , liền nghe được hai tiếng "két két", có xe tới, Cố Bảo Bảo tranh thủ cùng các đồng nghiệp còn chưa vào công ty đứng sang bên, nhìn tổng giám đốc tới trước xe, tự mình mở cửa xe ra.

      Đưa ra trước tiên là cánh tay mảnh khảnh trắng nõn, cho thấy người họ nghênh tiếp là !

      Mấy vị đồng nghiệp lập tức cúi đầu thầm, có người giọng: Trong xe có phải là đại minh tinh nào thế?

      Đại minh tinh... Cố Bảo Bảo muốn nhìn tiếp nữa, xoay người vào công ty bằng cửa sau.

      quay đầu lại, nhưng lúc lên bậc thang ở cửa sau vẫn nhịn được quay lại nhìn, thấy trong lòng có thêm bóng hình xinh đẹp.

      Lúc này, cực kỳ che chở, cực kỳ cẩn thận dìu đỡ kia lên bậc thang, hai người thỉnh thoảng cúi đầu gì đó, lại ngẩng lên nhìn nhau cười.

      Nước mắt nhất thời thấm ướt gò má, cả người Cố Bảo Bảo mềm nhũn, ngã bệt xuống bậc thang xi măng lạnh như băng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :