1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cục cưng càn rỡ: Tổng giám đốc dám cướp mẹ của tôi - Tả Nhi Thiển(c140) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      [​IMG]
      Cục cưng càn rỡ Tổng giám đốc dám cướp mẹ của tôi
      Tác giả: Tả Nhi Thiển
      Convert : NgocQuynh520
      Editor: ThủyTrúc​

      Giới thiệu

      "Tối nay, tôi là của . . . . . ." Liên Hoa xinh đẹp quyến rũ dựa lên thân hình người đàn ông, lười biếng .

      Tối nay, vốn là đêm tân hôn của , em - con của mẹ kế tặng cho món quà, đó là sắp hình khiêu dâm giữa ấy và chồng sắp cưới của , mẹ kế của lại tặng cho món quà, đó là lấy mất tất cả tài sản của , họ còn mưu muốn giết luôn cả ;

      Tối nay, muốn phóng túng bản thân mình, muốn ở quán bar này kết thúc trong trắng của mình.

      Do ham vui nhất thời, liền xoay người lên chuyến máy bay tới nước pháp.

      Năm năm sau, là chủ tịch của tập đoàn FL, dắt theo bé trai bốn tuổi đẹp như hoa nhưng rất lạnh lùng xuống máy bay, lần này, đem món nợ mà họ nợ đòi lại gắp trăm ngàn lần.

      Từ đó kế hoạch báo thù liền bắt đầu.

      Bảo bối nhìn chằm chằm vào tổng giám đốc : "Ông dám giành mẹ của tôi? Dám cướp người phụ nữ của tôi. Hừ, ông nhất định chết!"
      Phong nguyet thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Mở đầu


      Đoạn thứ nhất

      "Chị, chị phải giúp em. . . . . . Chị em xin lỗi chị, đều là lỗi của em. . . . . . Nếu như những tấm hình này được công bố ra ngoài, Liên gia và Đỗ gia mất hết mặt mũi!"

      Những tấm hình rơi xuống đất, đập vào mắt của là những hình ảnh bần thỉu, toàn thân hai người đều mãnh vãi che thân, triềm miên ân ái, người phụ nữ đó là người quỳ trước mặt và cũng là con của mẹ kế , mà người đàn ông đó lại là chồng sắp cưới của !

      "Thủ tục làm xong chưa? được chia cho Liên Hoa đồng tiền nào cả? ! Nhớ là phải làm cho ấy ra vĩnh viễn nha chưa, phải làm cho gọn gàng chút đó!" Mẹ kế hưng phấn chuyện điện thoại với đầu dây bên kia.

      ra trong lúc vô tình đó, mất tất cả. . . . . .


      Đoạn thứ hai


      "Người phụ nữ đáng chết này, tại sao để lại 5000 đồng, phải giải thích cho tôi!" Giọng của người đàn ông rất tức giận, cho dù chuyện điện thoại nhưng đầu dây bên kia vẫn nghe được ràng.

      "Giải thích cái gì, tình đêm mà thôi, chẳng lẻ tối hôm qua chưa được hưởng thụ hay sao? Hay là chê tiền ít? muốn bao nhiêu, tôi đưa cho ?" Liên Hoa ngồi trong phòng chờ, chờ đợi máy bay cất cánh, lời ra khỏi miệng có phần trêu chọc.

      "!" Người đàn ông nổi giận, cắn răng nghiến lợi : ", đưa nhiều lắm rồi, tôi còn thiếu nợ lần nữa! nhất định phải trở lại đòi nha!"

      "Được." Liên Hoa chờ đối phương cúp điện thoại, liền đem điện thoại ném vào thùng rác, sau đó lên máy báy.


      Đoạn thứ ba


      Gặp nhau lần nữa.

      Người đàn ông nhìn người phụ nữ vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này, đè nén lửa giận, hừ lạnh : "Người phụ nữ này, còn nhớ năm năm trước đưa cho tôi 5000 đồng ! có nhớ tôi còn thiếu lần nữa ?!"

      nhìn ngồi xe lăn, nhún vai mỉm cười : "Triển công tử, muốn trả nợ cho tôi ít nhất phải ‘đứng lên’, lúc đó mới có quyền chuyện với tôi." Ánh mắt mập mờ của nhìn từ phần eo trở xuống bắp đùi rồi trở lên bộ vị của .

      "! chờ đó cho tôi! Qua thời gian nữa tôi làm cho biết rằng tôi có ‘đứng lên’ được hay ! !"

      quyết định muốn mau chóng hồi phục! Dù chỉ là lên giường với người phụ nữ này, cũng muốn mau ‘đứng lên’!


      Đoạn thứ tư


      "Liên Hoa, dám cướp con trai của tôi , còn muốn lừa gạt tôi nữa sao!" Người đàn ông nhìn đứa bé có khuôn mặt giống như mặt, giận dữ đến phát run.

      "Người đàn ông này, người ở trong lòng của ông, là người phụ nữ của tôi, ông mau buông mẹ tôi ra!"

      "Tiểu quỷ, mẹ của con chẳng lẽ cho con biết, ta là người đàn ông của ấy, là cha của con sao!"

      "Ông dám giành mẹ với tôi? Dám cướp người phụ nữ của tôi! Hừ, ông nhất định chết!"
      Phong nguyet thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      001 (lập lại lời phần giới thiệu)

      "Tối nay, tôi là của . . . . . ." Liên Hoa xinh đẹp quyến rũ dựa lên thân hình người đàn ông, lười biếng .

      Tối nay, vốn là đêm tân hôn của , em - con của mẹ kế tặng cho món quà, đó là sắp hình khiêu dâm giữa ấy và chồng sắp cưới của , mẹ kế của lại tặng cho món quà, đó là lấy mất tất cả tài sản của , họ còn mưu muốn giết luôn cả ;

      Tối nay, muốn phóng túng bản thân mình, muốn ở quán bar này kết thúc trong trắng của mình.

      Do ham vui nhất thời, liền xoay người lên chuyến máy bay tới nước pháp.

      Năm năm sau, là chủ tịch của tập đoàn FL, dắt theo bé trai bốn tuổi đẹp như hoa nhưng rất lạnh lùng xuống máy bay, lần này, đem món nợ mà họ nợ đòi lại gắp trăm ngàn lần.

      Từ đó kế hoạch báo thù liền bắt đầu.

      Bảo bối nhìn chằm chằm vào tổng giám đốc : "Ông dám giành mẹ của tôi? Dám cướp người phụ nữ của tôi. Hừ, ông nhất định chết!"


      =========



      002 hôn lễ hạnh phúc

      "Liên Hoa, tân hôn vui vẽ!"

      "Chúc bạn trăm năm hạnh phúc nha!"

      "Ha ha, Liên Hoa, chúc bạn sớm sinh quý tử, nhớ cho tôi làm mẹ nuôi đó nha!"

      . . . . . .

      dâu ở phòng chờ của khách sạn, nhóm bạn của tụm lại để chúc phúc cho , tiếng chuyện ồn ào huyên náo.

      này chỉ mới hai mươi tuổi, mặc chiếc áo cưới màu trắng, đeo bộ trang sức cao cấp rủ xuống trước ngực, mái tóc xoăn dài của được bới cao lên, gương mặt của được trang điểm rất tinh xảo, cực kì cực kì đẹp mắt.

      dâu của buổi lễ hôm nay là cô_Liên Hoa, trong khí náo nhiệt như vậy trong có vẻ rất đơn, giữa người và vật trái ngược với nhau hoàn toàn.

      vài đôi tay vỗ lên bả vai Liên Hoa, tất cả các điều là bạn bè tốt nhất của ấy, các mặc quần áo của dâu phụ, liền vội vàng trấn an Liên Hoa.

      Tần Mẫn dịu dàng : "Liên Hoa, chúng tôi đến đây là để chúc mừng đám cưới của bạn, chúc mừng bạn bước vào lễ đường đám cưới, bạn buồn cái gì? Mình biết bác trai mới qua đời nên bạn rất khổ sở, nhưng bạn cũng đến lúc phải tỉnh rồi ! Bạn xin nghĩ ở nhà để đau lòng, bạn có biết hay giáo sư rất lo lắng cho bạn? Mọi người đều rất lo lắng cho bạn!"

      Uyển Nhu cười : "Liên Hoa, bạn cười cái xem nào, bạn là xinh đẹp nhất của ngày hôm nay! Bạn gả cho người đàn ông mà bác trai đích thân lựa chọn đó là Đỗ Yến Thừa, các bạn đều là người có gia thế hiển hách, là trai tài sắc, bạn còn muốn gì nữa? Đám cưới của bạn làm cho biết bao nhiêu người ghen tị, bạn còn cố tình bày ra vẻ mặt ưu buồn, bác trai ở thế giới bên kia hi vọng bạn vì bác ấy mà đau lòng đâu!"

      Liên Hoa cười gượng, lại làm cho bạn bè của mình lo lắng cho rồi. Đúng vậy, để làm cho cha yên lòng, phải gả cho thanh mai trúc mã của mình là Đỗ Yến Thừa, nên vui mừng mới đúng, chứ phải là đau buồn.

      Nghĩ nghĩ như vậy, nhưng kể từ khi cha qua đời, trong lòng vẫn rất lo lắng, mặc dù cha qua đời được năm tháng rồi, nhưng nỗi lo lắng đó càng ngày càng nghiêm trọng hơn.

      Liên Hoa vuốt tim mình, cuộc hôn lễ này, làm cho cảm thấy mệt mõi.

      thích Đỗ Yến Thừa, là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Liên thị, và đại thiếu gia của nhà họ Đỗ là thanh mai trúc mã, hai người là trai tài sắc, cho dù cha gặp chuyện, trước sau gì cũng phải gả cho .

      Nhưng vì cái gì trong lòng của lại vui, mới có hai mươi mốt tuổi, phải gả cho người đàn ông đó sao. . . . . .

      "Liên Hoa? Mẹ vào được ?" Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, đó là giọng dịu dàng của người phụ nữ trung niên.
      Phong nguyet thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      003 Mẹ kế Ôn Ngữ
      "A! Liên Hoa, mẹ kế của bạn đến rồi!" Tần Mẫn cho Liên Hoa nghe, ấy ra mở cửa, ngoài cửa là phu nhân mặc bộ lễ phục màu tím, "Ôn bá mẫu, dâu chuẩn bị xong rồi, Đỗ Yến Thừa còn chưa tới sao? !"

      "Hôn lễ vẫn còn chuẩn bị, chú rễ bận rộn!" Vị này là mẹ kế của Liên Hoa gọi là Ôn Ngữ, bốn mươi tuổi, nhưng được chăm sóc tốt nhìn qua chỉ khoảng 34-35 tuổi. Bà cười dịu dàng, sau đó bà chào hỏi những người ở trong phòng, "Hôm nay là hôn lễ của Liên Hoa, cám ơn mọi người tới đây giúp vui, trong phòng được thoáng, mọi người bên ngoài uống chút thức uống, để cho Liên Hoa nghĩ ngơi chút lát!"

      "Ồ!" nhóm người ra khỏi phòng, căn phòng rộng lớn như vậy chỉ còn lại có hai người.

      "Liên Hoa, con cảm thấy sao rồi?" Ôn Ngữ lên trước hỏi.

      "Dạ." Liên Hoa ngẫng đầu lên nhìn người mẹ kế mà cha cưới vào được năm năm rồi, nhưng vẫn chưa quen với bà ấy.

      "Liên Hoa, nhìn con có tinh thần như vậy, có phải tót hôm qua con ngủ ngon phải ?" Ôn Ngữ ngồi xuống bên cạnh Liên Hoa, nhìn , bà khẽ thở dài , "Cha con biết con kết hôn, biết ông ấy vui mừng biết chừng nào, ai, đáng tiếc là cha con và mẹ con rồi. . . . . ."

      Lòng Liên Hoa liền đau đớn, cha mẹ ruột cũng còn nữa, họ thể nào nhìn lập gia đình được, cách nào nhìn thấy tiếp quản nghiệp của dòng họ, đây gọi là con muốn dưỡng mà cha mẹ chờ, loại đau đớn này có hối hận nữa cũng thể bù đắp lại được.

      Nước mắt lặng lẽ rơi, trong lúc nhất thời, suy nghĩ của loạn thành đoàn.

      "Đừng khóc, đều do dì, ngày vui của mà dì lại lời đau buồn. . . . . . Thấy con lập gia đình, dì lại nghĩ đến em con, nó chỉ hơn con tuổi thôi, ngày nào đó dì cũng chứng kiến nó lập gia đình." Ôn Ngữ ngẩng đầu lên, nụ cười vừa hiền vừa ôn nhu, bà lấy ra sắp tài liệu, đưa cho Liên Hoa , "Đây là đơn đăng kí kết hôn của con và Yến Thừa, con kí tên , dì kêu người đăng kí."

      Tronh tay bị nhét vào cây bút, bên cạnh để con dấu và hộp mực, mơ hồ nhìn được tập tài liệu, chỉ nghe giọng Ôn Ngữ thúc giục.

      Tất cả mọi hành động của điều do Ôn Ngữ dẫn dắt, Ôn Ngữ kêu kí tên kí, Ôn Ngữ kêu đóng dấu đóng.

      Đây là đơn đăng kí kết hôn của và Đỗ Yến Thừa, nếu là nguyện vọng của cha, nghe theo cha an bài. Liên Hoa quyết định, gả cho .

      Nhưng phát , nụ cười dịu dàng ôn nhu của Ôn Ngữ lại mang theo tia hiểm độc.


      =========



      004 Chị, cứu em!

      Sau khi Liên Hoa đem tất cả các giấy tờ kí xong, vẽ mặt Ôn Ngữ tươi cười gắp tài liệu lại.

      Ôn Ngữ cười đến mặt như trẻ thêm năm tuổi: "Được rồi Liên Hoa, dì đem những giấy tờ này ra ngoài đăng kí, để cho con mình yên tĩnh ở trong này. Gần tiếng nữa hôn lễ mới bắt đầu, con đừng nôn nóng!"

      Ôn Ngữ nhàng đóng cửa phòng, nhìn sấp tài liệu trong tay, ánh mắt bà lên tia mừng rỡ, đôi tay bà run rẩy kịch liệt, hai tay bà ôm chặt nó vào lòng, giống như bà sợ làm rơi nó vậy.

      Liếc nhìn cánh cửa phòng đóng kín, bà lặng yên suy nghĩ: "Liên Hoa, đừng trách chúng tôi, muốn trách hãy trách cha , đều là lỗi của ông ấy, là ông ấy cho mẹ con tôi con đường sống. . . . . ."

      Giống như ôm bảo vật trân quý nhất thế gian, Ôn Ngữ nhanh chóng rời khỏi phòng.

      Liên Hoa nâng cầm lên, nhìn khắp căn phòng.

      Kết hôn, hôm nay muốn kết hôn, kể từ khi cha qua đời, cuộc sống của vẫn tiếp tục theo quỷ đạo được định sẳn. Gả cho Đỗ Yến Thừa, tiếp tục học đại học thiết kế, sau đó làm vợ của Đổ Yến Thừa và tiếp quản nghiệp của Liên thị.

      Liên thị phải là công ty lớn, cha của là nhân viên đứng mũi chịu xào, ông rất giỏi trong lĩnh vực nghệ thuật, mỗi thiết kê của Liên thị đều rất hoàn mĩ, đều là độc nhất vô nhị, toàn thế giới cũng tìm được tác phẩm giống như vậy.

      Điều này làm cho vô số người tiêu dùng nhìn nhận Liên thị là nơi nhìn mặt gửi vàng, cha chổ dựa vững chắc cho công ty. Nhưng từ khi cha qua đời, mọi người đều nhìn xem làm được gì, như làm sao tiếp nhận được công ty Liên thị huy hoàng này, nhìn xem có làm cho Liên thị xuống dốc hay .

      Liên Hoa sờ sờ mặt thở dài.

      Có nhiều gánh nặng đè lên vai , thay vì ở chỗ này chần chờ gả hay gả, chẳng thà đem tâm huyết của mình làm cho công ty Liên thị càng thêm phát triển hơn.

      "Ầm!"

      Cửa phòng bị người bên ngoài dùng sức mạnh mở ra, tạo ra tiếng động đinh tai nhức óc.

      Liên Hoa sợ tới mức nhảy dựng lên, vội ngẩng đầu nhìn cửa phòng, là người nào xông vào?

      Nhìn người trước mắt, Liên Hoa cau mày hỏi: "Như Cảnh, em làm gì vậy?" Người đến là con của mẹ kế tên là Như Cảnh, có thể coi như là em .

      "Chị, em cầu xin chị, chị phải cứu em, chỉ có chị mới cứu được em thôi!"

      Ôn Như Cảnh quỳ xuống dưới chân , gương mặt trắng nõn của tràn đầy nước mắt, đôi mắt to đẫm lệ nhìn , giọt nước mắt như trân châu chảy xuống ngừng, vẻ mặt điềm đạm đáng của làm cho người ta phải thương.
      Phong nguyet thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      005 Có chuyện gì?

      "Như Cảnh, em sao vậy, em muốn chị làm cái gì giúp em, em đứng lên trước rồi từ từ ." Gương mặt của trong rất mê mang, biết là Như Cảnh xảy ra chuyện gì mà tại sao ấy lại khóc thành như vậy?

      Lúc cha còn sống, Ôn Như Cảnh rất ít , hiền lành và lễ phép. Mặc dù là hai chị em, nhưng hai người có tình cảm ruột thịt, Ôn Như Cảnh là được mẹ kế dẫn vào, hai người sống chung trong năm năm qua, rất ít tiếp xúc với nhau.

      Cha luôn luôn đối xử công bằng với và Ôn Như Cảnh, nhưng vì địa vị của và Ôn Như Cảnh khác nhau nên mọi người xung quanh thiện cảm với Ôn Như Cảnh.

      giờ Ôn Như Cảnh quỳ dưới chân khóc lóc cầu xin tha thứ, làm cho rất bất ngờ, thích ứng kịp.

      Hình như là kể từ khi qua đời, Ôn Như Cảnh liền thay đổi hoàn toàn, hôm nay mới nhìn kỉ em này, ấy luôn luôn dịu dàng, mà bây giờ ấy giống như người khác vậy, người phụ nữ chanh chua, hiểu lễ nghĩa?

      Ôn Như Cảnh trong ấn tượng của người con dịu dàng ngoan ngoãn, bất luận xảy ra ra chuyện gì, ấy đều giải quyết nhàng, chưa bao giờ xuất tình cảnh như ngày hôm nay.

      Điều này làm cho rất tò mò, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, mới làm cho Ôn Như Cảnh ở trong lễ đường của khóc thét lên như vậy, mà chỉ có mình mới có thể giúp được.

      "Chị, chị phải giúp em, chỉ mình chị mới giúp được em thôi. . . . . ." Mắt và mũi Ôn Như Cảnh khóc đến đỏ bừng, nhìn rất đáng thương.

      "Em muốn chị giúp em chuyện gì, em đứng lên chẳng lẽ em muốn quỳ mãi ở đây cho đến khi hôn lễ của chị kết thúc? Ngày hôm nay chị rất vội, chị là dâu của buổi lễ hôm nay, em có chuyện gì mau mau , chị rất bận." Liên Hoa muốn đỡ Ôn Như Cảnh lên, nhưng ấy vẫn quỳ mặt đất, Liên Hoa giọng .

      Ôn Như Cảnh nghe xong, dùng sức hít hít mũi, mới miễn cưỡng ngồi dậy.

      "Em ?" Mắt Liên Hoa nhìn xuống Ôn Như Cảnh, nhìn chằm chằm hỏi.



      ==========




      006 hình khiêu dâm



      Ôn Như Cảnh nhìn xuống, dám nhìn Liên Hoa, giọng run rẩy nghẹn ngào: "Chị, em xin lỗi chị, em tưởng việc kia ai biết được, nhưng hôm nay, nhưng hôm nay em lại nhận được. . . . . . Nhận được sấp hình, chị chị phải giúp em. . . . . ."

      Liên Hoa nhíu mày, ngờ rằng em lại có thiên phú làm tiểu thuyết gia như vậy, ấy làm cho người ta có cảm giác rất tò mò, muốn biết ấy gì tiếp theo.

      Trong mắt của Liên Hoa, đây là lần đầu tiên cảm nhận được em của cũng biết cách bày kế như vậy, lúc này Ôn Như Cảnh nhất định là muốn hỏi tiếp để ấy có thể ra, nhưng dự cảm, những lời mà ấy ra, là những lời mà muốn nghe nhất.

      "Hả? Sau đó sau? Chị chắc chắn với em những tấm hình đó phải là của chị gửi, việc đó liên quan gì tới chị." Liên Hoa nở nụ cười nhạt, cố ý muốn sang chuyện khác, bước ra ngoài cửa, "Chị muốn ra ngoài xem khách tới đông đủ chưa, ngồi ở đây lâu chị cảm thấy thoải mái, chị xem Đỗ Yến Thừa chuẩn bị tới đâu rồi, hôn lễ sắp bắt đầu !"

      Mặc dù rất muốn biết Ôn Như Cảnh tới đây để chuyện gì với , nhưng làm ra vẻ muốn biết chuyện gì cả! Từ cha dạy rằng vào thời khắc quan trọng nhất tuyệt đối để buồn vui hiển lên khuôn mặt.

      "Chị, được, chị được kết hôn, ngàn vạn lần được kết hôn!" Vẻ mặt Ôn Như Cảnh kinh hoảng, nước mắt ngừng rơi xuống, bùm ... lại quỳ xuống mặt đất, tay run rẩy từ trong túi lấy ra sấp hình, đưa cho Liên Hoa, "Chị, tất cả đều là lỗi của em, người sai là em. . . . . . Chị muốn mắng cứ mắng, muốn đánh cứ đánh. . . . . ."

      Liên Hoa nhận lấy sấp hình, nhìn những tấm hình tay làm cho hơi thở của trở nên chậm lại, mỗi tấm hình đều như chiếc gai nhọn hung hăng đâm vào tim .

      Ngón tay run lên, những tấm hình rơi mặt đất, đập vào trong mi mắt của là hình ảnh bẩn thỉu. . . . . .

      Hai người lõa thể, người con mãnh vãi che thân, thân hình mềm mại như rắn nước quấn lên người đàn ông, người đàn ông thân hình rắn chắc mồ hôi chảy ra đầm đìa, hai người quấn quýt triền miên với nhau, hoan ái kịch liệt, lửa nóng kích tình cơ hồ muốn nhảy ra khỏi tấm hình.

      Ánh mắt Liên Hoa buồn bã, trong những tấm hình ảnh khiêu dâm đó, người phụ nữ là người quỳ trước mặt và cũng là con của mẹ kế Ôn Như Cảnh, mà người đàn ông đó là thanh mai trúc mã của , là chồng sắp cưới của Đỗ Yến Thừa!
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :