1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại] Vân Dung Trì Uyên - Mộc Nhĩ (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Vân Dung Trì Uyên


      Thực ra đây là câu chuyện sủng ngọt.

      Ngọt ngào


      Đó là cách Vân thừa tướng – Vân Khang đối với Vân phu nhân – Tịnh Dung

      Là cách hoàng thượng dung túng Vân phu nhân

      Là cách Trì Uyên chăm sóc Vân Dung

      Là cách Vân Dung dõi theo Trì Uyên

      Và là tình thầm lặng của ai dành cho ai

      Mỗi phút giây trôi qua đều ngọt ngào

      Nếu có là đắng cay, chỉ do chính người trong cuộc chịu hiểu nhau.


      *** Truyện sáng tác***

      *** Mộc Nhĩ ***




      Vân Dung thầm nghĩ, nếu cho nàng quyền lựa chọn nàng ước gì tất cả kể từ giây phút gặp Trì Uyên chỉ là giấc mơ, tất cả tổn thương, đau buồn đều là ảo giác. Nàng ngước nhìn Trì Uyên, ánh mắt chàng tuyệt nhiên chút cảm xúc, tựa hồ người đau đớn trước mặt chàng phải là người từng bên chàng mười lăm năm, đầu ấp tay gối năm năm.

      Trì Uyên, ra đến phút cuối cùng ta cũng hối hận.

      Mở đầu:

      Vân Dung nhập cung năm tám tuổi. Suốt tuần Vân phủ bị phá hủy, mưa cứ rơi rả rít, tựa như nuổi tiếc, như khóc thương. Hôm đó trời cũng mưa. Mẹ của Vân Dung nghẹn ngào thắt đai lưng cho con . Ánh mắt bà đậm nét bể dâu, tháng trước còn là phu nhân thừa tướng, muốn có quyền có quyền, muốn có thịnh vượng có thịnh vượng. Nhưng người xưa vẫn luôn có câu, làm bạn với vua như đấu với hổ, chỉ lời nhuốm phủ thừa tướng màu tang thương. Bà nhàng vuốt tóc con lần cuối, cả nhà thừa tướng hôm nay chỉ mình con bé sống sót, có chăng cũng là bà dùng tình nghĩa bao nhiêu năm và tính mạng của mình với người kia để đổi lấy cuộc sống dưới thân phận nô lệ cho con .
      Vân Dung, từ nay, chỉ mình con bước con đường của mình. Đừng sợ hãi!
      Người trong cung đến đón Vân Dung .

      “ Vân phu nhân, mời” . cung nữ vẻ mặt thương tiếc dâng lên tấm lụa trắng cho Vân phu nhân. Trộm nhìn người phụ nữ cao quý này, nàng vẫn thể ngờ bà lại có cái kết đau thương thế này. Vốn là nhân duyên tốt đẹp cùng hoàng thượng, ai cũng đoán người là mẫu nghi thiên hạ, Tịnh Dung sau lại gả cho thừa tướng, trở thành Vân phu nhân. Nhưng ông trời hề bạc đãi bà, tiệc cưới của Tịnh Dung cùng Vân Khang tuyệt đối là giai thoại, người người đến chúc phúc, chỉ ngoại trừ hoàng thượng. Việc năm ấy tưởng chừng lắng đọng, hai mươi năm sau lại dậy sóng bởi hoàng thượng kết tội thừa tướng tạo phản, tru di tam tộc.

      “ Mẹ……!!!!! Mẹ ơi!!!!!”

      Tiếng mưa rơi buồn bã cùng tiếng thét đau thương non nớt của trẻ con khép lại cuộc sống của Vân phủ cũng là dòng họ Vân cao quý.

      --- ------ ------ ------ ---------
      Chris thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 1: Hoàng thượng, là người nợ tiểu nữ.

      Vân Dung tám tuổi. Vân Dung từ tiểu thư nhà thừa tướng trở thành nô tì trong phủ Lục công chúa nổi tiếng hung bạo. Ngày đầu tiên nhập cung, chỉ vì câu thích mái tóc dài mượt này của công chúa, mái tóc mềm mại mà Vân Khang từng hay chải cho con bị cắt phăng đến ngang vai. Ngày thứ hai, vì nàng pha nước trà quá nóng nên bị đánh đến ba ngày ngồi được. Ngày thứ sáu, bảy, tám,… Vân Dung nàng vẫn cứ vô tình làm Lục công chúa chướng mắt. Đến lúc hoàng thượng đến cung của Lục công chúa đưa Vân Dung ra, nàng chỉ như ngọn nến lay lắt.

      Ấy thế mà, khi vừa nhìn thấy hoàng thượng, Vân Dung lộ ánh mắt hận thù. Trái ngược với nét mặt yếu ớt, Vân Dung dùng sức lực mạnh mẽ để thoát khỏi lòng người đó.

      Ánh mắt hoàng thượng như đau xót, như ân hận, lại như xuyên qua nàng để tìm kiếm hình bóng ai đó. Đáng tiếc thay, dù con nàng có dung mạo tựa như nàng ta năm trẻ thơ vẫn cứ dùng ánh mắt chán ghét như thế để nhìn người.

      Sau đó, hoàng thượng đưa Vân Dung đến chỗ Cửu hoàng tử, vị hoàng tử yếu ớt và thất sủng. Người trong cung đồn rằng, quả nhiên hoàng thượng rất giận nhà họ Vân, đến đứa con duy nhất còn cõi đời cũng phải để nàng ta sống cách chật vật.

      Vân Dung mình đến Cửu cung. Cánh cửa màu son cũ kì và sơ sài đến thê thảm. Vân Dung đẩy cửa ra, lớp bụi làm nhòe mắt nàng, trong cung bóng người. Tuy hai tháng qua Vân Dung còn là tiểu thư quen nuông chiều, sống trong nhung lụa nhưng nàng vẫn phải nhíu mi trước vẻ hoang tàn nơi đây. Đây ràng đâu phải nơi cho người sống, chỉ như lãnh cung tích tụ vẻ u ám của bao hồn bị kẹt lại nơi thâm cung đáng sợ này. Vân Dung xưa giờ vẫn thích mỗi lần cha vào triều, bởi sau đó khi trở về ông lại thở dài mệt mỏi, cứ như vừa đánh xong trận chiến sống còn ác liệt. Vốn dĩ, Vân cha hứa với nàng hết năm nay từ quan, đưa hai mẹ con ngao du sơn thủy. Chỉ tiếc là lời hứa của cha mãi mãi thực được.

      Vân Dung mãi, ghé qua các căn phòng để tìm người sống ở đây nhưng vẫn thể nào tìm thấy hơi ấm. Đến tối muộn nàng đành thắp nên ở căn phòng trong cùng, nếu có ai nàng đành chọn lấy nơi để ở tạm vậy.
      Cửu cung được dùng thức ăn do ngự thiện phòng cung cấp mà chỉ được cấp thực phẩm rồi có phòng bếp riêng tự chế biến. ràng đây là lãnh cung, còn là lãnh cung tồi tệ nhất trong các lãnh cung, đủ thấy Cửu hoàng tử bị chán ghét đến thế nào. Vân Dung dùng đồ ăn vừa đem tới, nhanh nhẹn làm hai món . Vân mẹ là tài nữ, lại đặc biệt thích nấu ăn nên dù còn bé Vân Dung vẫn có thể làm số món đơn giản do mẹ từng dạy. Nàng vẫn còn nhớ lần đầu tiên dưới giúp đỡ của Vân phu nhân nàng nấu cho Vân thừa tướng món trứng rán cháy xém, thế mà Vân thừa tướng vẫn vui vẻ ăn như món ngon nhất trần đời khiến Vân phu nhân ghen tị đến giận dỗi. Nghĩ tới đây, Vân Dung bỗng cảm thấy nghẹn ngào, miếng cơm mắc lại ở cổ trở nên đắng nghét. Nàng lặng lẽ ăn trong nước mắt.

      “ Ai cho ngươi vào đây?” giọng giận dữ vang lên sau lưng Vân Dung.
      Vân Dung quay lại, thấy thiếu niên trạc tuổi nàng cầm chiếc đèn sáng yếu ớt, gương mặt lại cực kì tức giận. Nàng vội quỳ xuống:

      “ Tham khiến Cửu hoàng tử”

      “ Ai cho người vào đây?” Người thiếu niên dần tiến đến gần nàng, sau đó hề dừng lại, ngang qua nàng, ngồi xuống vị trí Vân Dung vừa ngồi.

      “ Hoàng thượng ban chỉ sai nô tì đến Cửu cung ạ.”

      Thiếu niên thoáng lạnh lùng:

      “ Hoàng thượng?”

      “ Dạ vâng”

      “ Ta cần nô tì, ngươi trở về . Từ nay về sau được phép đến đây nữa”

      Vân Dung vội ngước mắt lên. Nàng ngốc, ràng theo Cửu hoàng tử mới là yên ổn nhất. Dẫu có được hoàng thượng ân sủng, cuộc sống bị lãng quên nhưng tuyệt đối yên bình. Nàng đến cung khác, phải tranh sủng hay chứng kiến bọn họ tranh sủng.

      “ Nô tì xin Cửu hoàng tử trách tội. Nô tì muốn theo hoàng tử. Mong người chấp thuận”

      Vân Dung nghe tiếng cười lạnh của hoàng tử mà thoáng rùng mình. Người này… thoáng nhìn chỉ trạc tuổi nàng, cớ gì lại có vẻ thâm trầm, đáng sợ đến vậy.

      Cửu hoàng tử ngồi xuống đối diện nàng. “ Ngước lên” – gương mặt thiếu niên thu lại vẻ lạnh lùng, thêm vài phần nghiêm túc “ Ở bên ta an toàn?”

      Nàng thà gật đầu.

      “ Sau này ngươi hối hận”. rồi, Cửu hoàng tử đứng dậy. “ Trì Uyên, tên ta. Sau này được phép phản bội ta, ngươi làm được ?”

      “ Vân Dung lòng tuân mệnh”

      “ Vậy ở đây làm bạn cùng ta”

      Năm đó, nàng vì giây thoáng thấy đơn trong ánh mắt người thiếu niên đó mà động lòng, tựa như tìm được người đồng ngộ, sẵn lòng san sẻ hơi ấm. Nàng chỉ là ngờ rằng, quả hai người có đồng ngộ nhưng chưa hề đồng lòng. Vì lòng của Trì Uyên chỉ chứa thiên hạ, chứa thù hận, hề chứa nàng.
      Chris thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 1 : (tiếp)

      “ Trì Uyên, Vân Dung, dùng cơm nào”

      Trì Uyên được làm được, năm năm ở Cửu cung luôn dùng thái độ đối đãi bằng hữu đối đãi với nàng. để nàng chịu uất ức, ít nhất là trong Cửu cung chỉ có ba người này. Quả , cả Cửu cung chỉ có ba người, là Trì Uyên, hai là nàng , ba là cung nữ già mà Trì Uyên luôn gọi là Tứ Thẩm – người chăm sóc từ bé.

      Tứ Thẩm khập khiễng bưng mâm cơm , bày ra ở cái bàn giữa sân, rồi gọi hai đứa trẻ ra dùng bữa. mắt của Tứ Thẩm mù, nàng chỉ có thể dùng con còn lại để chứng kiến cuộc sống của mình cùng trưởng thành của hai đứa trẻ tội nghiệp. Nàng nhìn hai cái đầu chụm vào nhau bên ánh sáng le lói của ngọn đèn thư án mà xót xa. Chúng sinh ra với thân phận cao quý nhưng lại phải sống cuộc sống cực khổ cả vật chất lẫn tinh thần. Nàng biết mình còn bao nhiêu năm nữa để chăm sóc hai đứa trẻ ấy.

      “ Trì Uyên, chàng vẽ cái gì vậy?” Vân Dung chỉ vào tấm vải Trì Uyên vẽ, cảnh vật dần theo nét bút của nhưng nàng vẫn tài nào đoán được định vẽ cái gì. Vẽ con đường dài bất tận, rồi vẽ cái cây xanh mát, lại vẽ
      bóng lưng

      “ Đoán xem”

      “ Mẹ của chàng” Vân Dung mỉm cười.

      Ánh mắt Trì Uyên trở nên dịu dàng, tay vẽ khẽ vuốt lên bóng lưng người con trong bức họa. “ Bị em đoán trúng rồi, có muốn ta thưởng gì ?”

      Vân Dung bĩu môi, “ Thôi ạ, chàng vẽ lên áo em lấm lem thế kìa, đền còn lấy gì thưởng cho em đây”.

      Trì Uyên bật cười, lấy màu mực đỏ, lém lỉnh quệt lên bên má Vân Dung. định bôi bên má còn lại, nghe tiếng của Tứ Thẩm gọi cơm, đành tha cho nàng.

      “ Con mời Tứ thẩm dùng cơm”

      “ Con mời Tứ thẩm dùng cơm”

      Cả Trì Uyên và Vân Dung đều cùng lúc. Vân Dung nhanh nhảu, lắc lắc tay Tứ Thẩm, “ Con mời người trước”.

      “ Ta có giành với em đâu”

      “ Có đấy. Hôm trước, chàng lấy cớ em chào Tứ thẩm sau để bắt em dọn dẹp kìa”

      “ Đó là công việc của em”

      “ Hừ…”

      Tứ thẩm đành lên tiếng ngăn cuộc trò chuyện dứt, “ Im lặng, tất cả ăn cơm”

      ra, đối với Trì Uyên hay nàng, Cửu cung đều là nơi ấm áp nhất giữa chốn thâm cung lạnh lẽo này. Như bí mật nho giữa ba người, ở đây có khoảng cách địa vị, có cung đấu, có sóng ngầm, cuộc sống an an bình bình trôi qua. Nhưng yên bình đó, chỉ là cơn lặng trước giông bão.

      .
      .
      .

      “ Trì Uyên, Trì Uyên, chàng dậy . Nhanh lên. Tứ Thẩm lạ lắm, nóng hơn cả hôm qua rồi”

      Trì Uyên chạy trong đêm mưa gió, mạch chạy thẳng đến cung điện của người đó – người mà chỉ có thể nhìn thấy những ngày lễ trọng đại, người đứng ở vị trí vạn người mà gọi là phụ thân vẫn chưa hề nhìn lấy lần.

      Lính canh hiển nhiên ngăn Trì Uyên ở ngoài.

      “ Ggiờ nghỉ của hoàng thượng, được phép quấy rầy. Mong hoàng tử quay về”

      “ Ta chỉ cần người ban ngự y”

      thể. Mời người trở về”

      Bỗng Trì Uyên quỳ xuống, gào to trong đêm mưa, như hi vọng người bên trong lần nghe thấy.

      “ Phụ hoàng, Cửu hoàng tử xin tham khiến, mong người ban cho con ngự y. Phụ hoàng, Phụ hoàng mong người chấp thuận”

      Lí công công thấy như vậy cũng đành lòng, bèn vào buồng trong hỏi ý hoàng thượng. Nhưng khi nhìn thấy người khoác hoàng bào tựa vào ghế cách mệt mỏi, lại thôi. Hoàng thượng vui buồn mừng giận khó đoán, ông đủ can đảm để vì thằng bé kia mà hi sinh mình.

      Trì Uyên cứ thế quỳ đến sáng, đến ngày thứ hai, vẫn có ai bẩm báo lại chuyện này với vua. Trong lòng Trì Uyên cứ thế cũng lạnh dần . ngoảnh mặt về phía Hoàng Long điện, quả lòng vua như băng tuyết ngàn năm. rốt cuộc vì cái gì mà nghĩ mình có thể gặp được ông ta.

      Lúc Trì Uyên trở về, Tứ Thẩm càng trở nên yếu ớt. phải là thầy thuốc, học y học, tất cả kiến thức biết đều là nhưng gì mẹ trước khi mất cố gắng truyền đạt cách nhanh nhất. có ngự y, có thuốc Tứ Thẩm thể nào sống sót.

      “ Vân Dung, em trông Tứ Thẩm, ta lấy thuốc”. Vân Dung giữ tay , nghẹn ngào hỏi “ Chàng lấy bằng cách nào chứ?”.

      “ Trộm”

      “ Vân Dung, em trông Tứ Thẩm, ta lấy thuốc”. Vân Dung giữ tay , nghẹn ngào hỏi “ Chàng lấy bằng cách nào chứ?”.

      “ Trộm”

      Trì Uyên trộm thuốc, biết nên lấy thuốc gì cho đúng bệnh với Tứ Thẩm. đành lấy nhân sâm với tổ yến trở về Cửu cung. Nhưng nhờ những thứ ấy, Tứ thẩm có thể cầm cự được qua ngày, tuy nhiên, vẫn trị được dứt căn bệnh. Sau vài hôm, Tứ thẩm lại càng nặng hơn trước.
      đêm có ngày gặp ma, Trì Uyên lần trộm thuốc bị bắt. Đánh thế nào cũng mình là ai. Lúc chịu phạt, Lí công công hôm nọ chợt ngang qua, nhìn thấy người bị đánh, tò mò dừng lại nhìn mới nhận ra đây là cửu hoàng tử hôm trước.

      “ Chuyện gì vậy?” giọng nam đầy uy vũ vang lên sau lưng Lí công công. Mọi người phút chốc ngơ ngác rồi vội vàng quỳ xuống: “ Tham kiến bệ hạ”.

      “ Chuyện gì vậy?”

      người cung kính bẩm báo: “ Chỉ là kẻ ăn trộm thuốc bị chúng thần bắt được ạ”. Hoàng thượng nhíu mi: “ Là ai?”. Lí công công run rẩy trả lời: “ Bẩm, Là… là Cửu hoàng tử?”. Hoàng thượng ngẩn người, tựa như cố nhớ cửu hoàng tử là ai, phút chốc trong trí nhớ phức tạp kia thoáng hình dáng nữ tử mờ nhạt, ngờ nàng ta cũng sinh hạ hoàng tử.
      Cửu hoàng tử bị đưa về cung, theo sau có cả hoàng thượng. Có lẽ người tò mò biết con trai bị lãng quên mình sống thế nào, theo người cũng có ngự y bậc trung theo. Hoàng thượng chỉ là ngờ bên ngoài đổ nát như thế kia, ngược lại sâu vào trong lại là nơi đem lại cảm giác ấm áp nhất trong hoàng cung này.

      Ngự y quỳ xuống “ Thỉnh Hoàng thượng ở ngoài, mình hạ thần thăm bệnh được rồi ạ ”. Hoàng thượng gật đầu, người ngồi xuống ở chiếc bàn đá duy nhất ở giữa sân.

      Trì Uyên khập khiễng chạy vào phòng Tứ thẩm cùng với ngự y. Vân Dung thấy ngự y đến, vui mừng nhường chỗ cho ông. “ Hay quá Trì Uyên, ngự y đến rồi” Nàng vừa nắm lấy cánh tay của Trì Uyên liền nghe khẽ xuýt xoa, sau đó là cả gương mặt bầm tím: “ Chàng làm sao vậy? Ai đánh chàng vậy? Trì Uyên?”. Trì Uyên lắc đâu, ra dấu im lặng để cho ngự y khám cho Tứ Thẩm.
      lát sau, ngự y khám xong, ánh mắt ông nhìn Trì Uyên lộ vẻ khó xử: “ Xin cửu hoàng tử thứ tội, vi thần bất tài, căn bệnh ngấm quá sâu, e là vượt nổi mười ngày nữa”. Trì Uyên tức giận, cố kìm nén mà : “ Ngài có thể cẩn thận xem xét lại được ? Tứ thẩm thể chết”. Ngự y lắc đầu: “ Khó lòng cứu chữa”.

      Trì Uyên mất bình tĩnh: “ Ông là ngự y, ông là ngự y cơ mà”.

      “ Vi thần quả đủ tài chữa khỏi cho nàng. Nếu muốn chữa, e là phải phiền đến Niên Bách đại nhân”. Niên Bách chính là thần y bên cạnh hoàng thượng, muốn triệu ông ấy đến tất nhiên phải xem ý hoàng thượng.

      Nghe thế, Trì Uyên do dự xông ra ngoài, quỳ trước mặt hoàng thượng: “
      Xin phụ hoàng cho phép thần y Niên Bách đến xem bệnh ạ”. Hoàng thượng vội trả lời, chỉ nhàng nhấp trà, rồi mới hỏi: “ Vì cung nhân, đáng sao?”.

      Trì Uyên nắm chặt tay: “ Thỉnh cầu người”. Hoàng thượng thở dài, đỡ Cửu hoàng tử: “ Niên Bách lo dịch bệnh ở phía Đông Long, con nghĩ ta triệu về chỉ vì cung nữ sao?”.

      trả lời, chỉ cúi đầu bàn tay nắm chặt.

      “ Tiểu nữ thỉnh cầu hoàng thượng” Tiếng trong trẻo của Vân Dung xen ngang cuộc chuyện. Nàng đến trước mặt hoàng thượng, nghiến răng quỳ xuống, cầu xin: “ Thỉnh cầu hoàng thượng. Chỉ xem bệnh thôi, ba ngày, à , chỉ xin hai ngày tính cả về của Niên Bách đại nhân. Tiểu nữ thỉnh cầu hoàng thượng.”

      “ Cung nữ to gan, lôi ta xuống ngay” Lí công công vội thét to.

      Hoàng thượng phất tay ngăn cản, lùi xuống, chậm rãi ngồi lại lên ghế, : “ Tại sao ta phải giúp ngươi?”

      Vân dung ngước mắt, ánh mắt chiếu thẳng vào gương mặt lấm phong sương kia, ngày ngày tháng năm, ông ta rốt cuộc cũng trở nên già nua: “ Hoàng thượng, là người nợ ta”. Nhiệt độ bỗng hạ thấp vài độ, ánh mắt vị quân vương trở nên thâm trầm. Cả đoàn tùy tùng run sợ, trừ Trì Uyên mọi người vội quỳ xuống dù chẳng mắc tội gì.

      Lát sau, người bật cười, vươn tay xoa lấy đầu Vân Dung: “ Con quả lớn rồi”. Giống, giống nàng ấy quá, nhất là ánh mắt quật cường, năm nào đó cũng từng quỳ trước mặt , chứa chan lệ nhưng tuyệt nhiên vô tình: “ Tiểu nữ thỉnh thái tử trừ bỏ hôn ước. Ta thể lấy người. Tịnh Dung thể lấy người”.

      thích nàng, thích đến nỗi lời chối từ hôn ước của nàng cũng nỡ khước từ.

      “ Lí công công, sai người triệu Niên Bách về, trong vòng nửa ngày, ta muốn thấy đến đây”. rồi, cả người liền rời khỏi Cửu cung.

      Vân Dung quay về phía Trì Uyên, nhàng : “Chàng có muốn nghe chuyện xưa ?...”

      Chuyện xưa như gió thoảng mây bay, trải qua đau khổ, nghoảnh lại hóa phù dung.

      Hết chương 1
      Chris thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :