1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Cổ đại] Tuyết Thảo - Cửu Lộ Phi Hương ( Hoàn - 9c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      TUYẾT THẢO

      Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương

      Edit: Nguyệt Viên

      Beta: Tiểu Tuyết

      Nội dung: Ân oán giang hồ, gương vỡ lại lành

      Nhân vật: Tô Mặc, Tuyết Thảo

      Độ dài: 9 chương + kết thúc

      Nguồn: bongbongbien.wordpress.com

      có bắt đầu có kết thúc, trời cao nhân từ đối với Tô Mặc, lại tàn nhẫn đối với Tuyết Thảo.

      Tiết Tử

      Tuyết Thảo lại nhìn thấy Tô Mặc ở dưới tán cây già trong rừng sâu núi thẳm.

      Quần áo trắng tinh của đều thấm máu, đầu cúi xuống, làn tóc tán loạn phủ xuống bờ vai. Mặt Tuyết Thảo chút thay đổi bước về phía trước, chút khách khí đá hai chân , người Tô Mặc bị bị đá nghiêng sang phía bên cạnh, lộ ra đôi mắt nhắm chặt và hai má trắng bệch —— thoạt nhìn như người chết.

      Tuyết Thảo lành lạnh cười: “Ngươi cũng có ngày hôm nay.”

      Nàng quay đầu , tiếp tục tiến sâu vào núi thẳm tìm kiếm thảo dược. Cho đến khi hoàng hôn mới trở về nhà, lại ngang qua gốc cây già kia, Tô Mặc vẫn ngồi ở chỗ kia như cũ, máu mặt ngưng kết thành khối, đủ loại côn trùng bay tới bay lui quanh người , Tô Mặc cao cao tại thượng, chưa từng chật vật như vậy.

      Bước chân dừng lại bên cạnh chút, Tuyết Thảo nhìn thấy dưới làn tóc bay rối, bờ môi của Tô Mặc còn hơi vẽ lên đường cung, xem ra, chết như ý quá. Nghĩ thấy kẻ kia đến chết vẫn còn thoải mái như vậy, trong lòng Tuyết Thảo càng cảm thấy vô cùng chán ghét.

      Nàng xách áo lên, thô bạo kéo về nhà giống như kéo xác chết. Tuyết Thảo cảm thấy, người như vậy nên chết thoải mái, nên chết thảm chút. . . . . .

      Thảm hại hơn chút.









      Chương 1

      Tiếng chim hót vui tai, hương thức ăn quấy nhiễu khứu giác.

      Tô Mặc nghĩ tới mình còn có thể mở mắt, càng nghĩ tới cả đời này lại vẫn có cơ hội nhìn thấy Tuyết Thảo, là giấc mộng, hay là xuống đia phủ? Nhưng trong địa phủ nên có ánh mặt trời tươi đẹp như vậy, nào có chăn bông ấm áp như thế. Quả nhiên vẫn là nằm mơ rồi. . . . . .

      Tâm trạng Tuyết Thảo rất tốt khe khẽ hát điệu dân ca, ăn bữa cơm thơm ngào ngạt, khuôn mặt nghiêng nghiêng của nàng dưới chiếu sáng ánh mặt trời buổi trưa có vẻ ấm áp mà yên tĩnh, Tô Mặc nhịn được nheo mắt lại nhìn đến ngây ngốc.

      Có thể có giấc mộng như vậy, cũng tệ.

      Có lẽ do ánh mắt quá nóng rực của , động tác bới cơm của Tuyết Thảo hơi hơi ngừng lại, nghiêng đầu qua, bốn mắt chạm vào nhau, hai người giật mình sửng sốt trong chốc lát, Tuyết Thảo nuốt thức ăn trong miệng xuống, cười mỉa mai: “Mạng của ngươi lớn .”

      Giọng lâu chưa nghe lại khiến cho Tô Mặc thất thần lúc, bàn tay đặt trong tấm chăn lặng lẽ véo mình, Tô Mặc cười thất thanh: “ phải ta nằm mộng. . . . . .”

      Tuyết Thảo cầm cái bát , bới cơm, lại gắp mấy đũa rau xanh ở cái đĩa bên cạnh, cuối cùng cắm thẳng đũa vào trong bát cơm, giống như dựng tấm bia mà bưng qua cho Tô Mặc: “Tỉnh rồi tự mình ăn .” Nàng đặt bát bên cạnh đầu giường, xoay người muốn , Tô Mặc mở miệng gọi:

      “Tuyết Thảo.”

      tiếng gọi trầm thấp này tựa như ác mộng hàng đêm từng làm nàng bừng tỉnh giấc, trong mộng, cũng là khàn khàn như thế “Tuyết Thảo, kiếp này là Tô Mặc ta phụ nàng, xin lỗi”. Lời kia còn lạnh lẽo đến thấu xương hơn cả vụn băng mùa đông đâm vào lòng người. Chẳng qua là bây giờ, nàng đau lòng vì nữa.

      Tuyết Thảo hừ lạnh tiếng: “Tô công tử còn nhớ tên tiểu nữ, là vinh hạnh.”

      Tô Mặc chớp mắt cười, lông mi dài che đôi mắt của : “Cả đời này của ta, duy nhất có thể quên, cũng dám quên đó là Tuyết Thảo.”

      “A.” Tuyết Thảo xoay người lại, ôm lấy cánh tay, nhìn từ xuống dưới, “Ba năm gặp, cái miệng này của Tô công tử ra càng lúc càng chẳng thể nào phun ra ngà voi. Lượng thứ cho tiểu nữ hỏi câu, ngươi lời này, vậy thê tử có bản lĩnh như trời của ngươi ở đâu rồi?”

      “Nàng ta chết.” Tô Mặc đáp như chút để ý đến.

      “Môn phái và bọn sát thủ của ngươi đâu?”

      “Toàn bộ chết.”

      Tuyết Thảo nhìn trong chốc lát, nàng muốn truy vấn nhiều, biết kết quả này có thể khiến cho nàng mừng rỡ, khóe miệng cong lên: “Mấy tin tức này đúng là làm cho người ta vui mừng đến cười toe toét a.”

      Tô Mặc nhìn thấy nàng cười, cũng cong khóe miệng lên, biết là vui vẻ hay là tự giễu. Nhưng mặc kệ cười như thế nào, Tuyết Thảo cũng hy vọng nhìn thấy nụ cười mặt : “Tô Mặc, bây giờ ngươi còn cười được?”

      “Nàng còn ở nơi này, ta tìm được nàng, vô cùng tốt.” Lời này của hết sức tự nhiên, tựa như nàng vẫn là Tuyết Thảo ngu ngốc lòng ở bên cạnh lúc trước, tựa như cũng chưa từng ra tay đẩy nàng xuống vách núi, tựa như cuộc sống trong năm trước khi nàng bị chặt đứt cánh tay lại què chân, sống bằng chết căn bản tồn tại.

      Tuyết Thảo thu lại nụ cười, cúi thắt lưng, thần sắc lạnh lùng đưa tay đặt ở vết thương vai của , sau đó ấn mạnh xuống, cho đến khi máu thấm qua lớp vải bông, thấm ướt ngón tay của nàng. Sắc mặt Tô Mặc tái nhợt, nhưng độ cung bên khóe môi cũng chưa từng giảm nửa phần, nhìn Tuyết Thảo, nghe giọng lạnh lùng của nàng : “Tô Mặc, ta nghĩ ngươi còn biết , bây giờ ta ở trong này, chỉ là vì nhìn muốn nhìn ngươi khóc.”

      Tô Mặc lẳng lặng nhìn Tuyết Thảo trong chốc lát: “Ta cố gắng thỏa mãn nàng.”

      Chương 2

      Tô Mặc khóc.

      Người nam nhân luôn có dụng tâm này có bao nhiêu cứng rắn tàn nhẫn, Tuyết Thảo hiểu ràng hơn ai hết. Môn chủ của Thanh Lạc Môn, con rể của minh chủ võ lâm, và nhạc phụ kia của cùng nhau chế cả giang hồ. tại xem ra, thế giới bên ngoài đảo ngược hoàn toàn.

      Cũng mặc kệ Tô Mặc trở nên chật vật cỡ nào, Tuyết Thảo cũng thể thiếu cảnh giác , đợi vết thương người tốt hơn hai ba phần, Tuyết Thảo liền lấy ra viên thuốc màu đen, kiên quyết nhét vào miệng của Tô Mặc. Người như Tô Mặc, mặc dù có người trực tiếp đổ thức ăn vào dạ dày của , cũng có biện pháp ói ra, nhưng lần này, ngoan ngoãn nuốt thuốc, cười : “Mùi vị ngon.”

      Tuyết Thảo lạnh lùng mỉa mai: “Thuốc phế võ công ngươi muốn ngon như thế nào?”

      Nghe xong lời này của Tuyết Thảo, Tô Mặc cũng có phản ứng gì nhiều lắm, chỉ bình tĩnh của nhìn nàng giống như lúc trước, giống như chỉ cần hơi chuyển ánh mắt, Tuyết Thảo biến mất. Chưa đầy lát, đột nhiên mặt Tô Mặc nổi gân xanh, hô hấp của có chút nặng nề hẳn lên, phảng giống như chịu đựng nỗi đau đớn dữ dội, cuối cùng nhắm mắt lại, cắn chặt răng.

      Đôi mắt của Tuyết Thảo lạnh lùng nhìn lúc lâu, tay nắm chặt thành quyền, xoay người ra khỏi phòng.

      Đóng cửa lại, vẫn có nghe hô hấp nặng nề của người ấy ở bên trong, mặt Tuyết Thảo chút thay đổi, mắt nhìn bàn tay tái nhợt của mình, hạ mi mắt trầm mặc.

      có võ công, Tô Mặc thể tự điều chỉnh nội tức, miệng vết thương khép lại rất chậm. Nhưng Tuyết Thảo giống như cũng chẳng thèm để ý tới sức khỏe của , lên núi hái thuốc bắt Tô Mặc giúp nàng cõng gùi trúc, nhặt củi, đốn củi, đến việc đơn giản như rửa bát, tất cả đều ném cho Tô Mặc, qua ngày, vết thương người Tô Mặc đều phải nứt ra vài lần.

      Tuyết Thảo tra tấn , nàng dùng tất cả biện pháp có thể nghĩ ra để tra tấn , thế nhưng Tô Mặc cũng tức giận. Trong ấn tượng của Tuyết Thảo, Tô Mặc vẫn dùng vẻ ngoài ôn nhu để che giấu nội tâm thô bạo tàn nhẫn, cực kỳ chán ghét cảm giác bị người khác nắm trong tay, nhưng bây giờ. . . . . .

      Nhìn thấy Tô Mặc mới vừa bổ củi xong, đầu đầy mồ hôi, gương mặt lắm lem ngồi đối diện bàn ăn, sắc mặt Tuyết Thảo trầm xuống. Tô Mặc hạnh phúc nâng bát lên, ngay cả thức ăn cũng gắp mà trực tiếp bới hai phần cơm to, có lẽ là rất đói bụng.

      Tuyết Thảo biết trong lòng tức giận chỗ nào, đẩy rớt đôi đũa trong tay Tô Mặc, vẻ mặt lạnh như băng nhìn chằm chằm ánh mắt hơi có vẻ mờ mịt của Tô Mặc. Tuyết Thảo lạnh lùng : “Xem ra, ngươi rất thích ứng với những ngày bị tra tấn này.”

      Tô Mặc giật mình, giống như nhìn thấu nội tâm của Tuyết Thảo, sau khi im lặng lúc lâu, mỉm cười : “Tuyết Thảo vẫn tính trẻ con như vậy. Nếu cuộc sống như thế gọi là tra tấn, Tuyết Thảo ngại cứ tiếp tục tra tấn ta .” Tô Mặc dừng chút, giống như nghĩ tới điều gì, ánh mắt sáng ngời, nhìn Tuyết Thảo cười híp mắt, “Ngược lại mấy ngày nay ta cảm thấy chúng ta tựa như đôi vợ chồng bình thường. . . . . .”

      Tuyết Thảo lập tức đánh gảy lời của : “Tô công tử cất nhắc Tuyết Thảo như thế. Tiện tì như ta làm sao có thể so sánh với thiên kim của minh chủ.”

      Tô Mặc lẳng lặng nhìn Tuyết Thảo trong chốc lát, trầm giọng : “Có thể so sánh.”

      khi như vậy, ba năm trước đây vì sao ngươi. . . . . . Tuyết Thảo nhẫn nhịn, lời này ra miệng, nếu hỏi ra giống như nàng còn để ý đến những chuyện đó, giống như nàng chịu thua. . . . . .” vợ chồng bình thường?” Tuyết Thảo thay đổi câu chuyện, châm chọc , “Ngươi có thấy thê tử nhà ai đối đãi với trượng phu của mình như vậy?”

      Tô Mặc thở dài tiếng, xoay người nhặt đôi đũa bị Tuyết Thảo làm rớt lên, mang theo chút đáng thương : “Chưa từng thấy, cho nên, Tuyết Thảo, về sau nàng phải đối đãi tốt hơn chút.”

      “A.” Tuyết Thảo cười lạnh, “Chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn có thể được như vậy, thực biết xấu hổ.”

      “Ta cần nàng là được rồi.”

      Giọng lọt vào tai, Tuyết Thảo đứng dậy, nét mặt khó đoán: “Lời này, sao nghe vào giống như lời châm chọc thế nào ấy.”

      Chương 3

      Nước lạnh đến thấu xương, khiến cho người ta tuyệt vọng đến hít thở thông, nàng chìm nổi trong làn nước xiết, thân thể bị đá vụn giữa sông cắt vào, nàng giống tấm vải rách, bị quấn vào trong nước lũ, dòng nước tràn vào mũi và miệng của nàng, làm cho nàng sặc ho ngừng, muốn hô hấp lại chỉ uống nước, khiến cho người ta sợ hãi nước sông.

      Tô Mặc. . . . . . Tô Mặc. . . . . .

      Nàng cho rằng khí lại giống như Tô Mặc, tước đoạt quyền lợi hô hấp của nàng. . . . . .

      Hít thở thông, giống như sắp chết.

      “Tuyết Thảo?”

      Giọng của Tô Mặc vang lên bên tai, Tuyết Thảo kinh hoàng mở mắt ra, chỉ thấy Tô Mặc đốt ngọn đèn ngồi ở bên giường nàng, nhíu mày, trong mắt che giấu lo lắng: “Mơ thấy ác mộng ?” khẽ , giống như là sợ dọa nàng.

      Ở trong đầu Tuyết Thảo cảnh trong mơ cùng nhập lại, nàng kinh hoảng ngồi dậy, mạnh mẽ đẩy Tô Mặc ra, sức lực mạnh đến mức suýt nữa làm cho Tô Mặc ngã sấp xuống. Tuyết Thảo che mắt, cuộn mình ở góc tường: “Đừng tới gần ta!” Giọng của nàng run rẩy, khó nén nỗi lo sợ, sợ hãi yên.

      câu liền làm cho Tô Mặc đứng thẳng bất động ở bên giường. Ánh sáng ngọn đèn đốt rất yếu ớt, nhưng đủ để cho thấy vết sẹo kéo dài ngoằn ngoèo từ mu bàn chân đến cẳng chân của Tuyết Thảo. Trong lòng Tô Mặc từ từ đau, tựa như bị lưỡi dao từ từ cắt từng khối thịt. biết vết thương đó làm sao mà có, là thân thể ma sát vào những vật cùn mà ra, sau khi làm rách máu thịt mới có thể lưu lại vết sẹo như vậy, có lẽ cũng biết những vết sẹo người Tuyết Thảo hình thành từ khi nào.

      Tô Mặc gục đầu xuống, lòng bàn tay xiết chặt, lặng im gì.

      Đêm khuya, phòng trong yên tĩnh đến độ chỉ nghe tiếng côn trùng kêu vang, biết qua bao lâu, rốt cục nghe thấy giọng buồn bực của Tuyết Thảo: “Ngươi ra ngoài.”

      Tô Mặc chỉ có thể xoay người rời , bước hai bước, giọng của khản đặc: “Tuyết Thảo. . . . . . Thực xin lỗi.”

      “Bây giờ mấy lời đó, ngươi cảm thấy nó giả dối đến ghê tởm sao?”

      Sáng sớm ngày hôm sau, Tuyết Thảo vẫn dậy sớm như bình thường, làm xong điểm tâm đặt ở bàn, nàng cõng dược liệu khô, chuẩn bị ra khỏi cửa, thấy Tô Mặc lời đứng ở bên cạnh nàng, giọng hỏi: “Nàng muốn đâu vậy?”

      “Muốn lên trấn, ngươi giúp ta lên núi hái thuốc, được làm biếng, trở về chẻ củi, giặt sạch quần áo, cơm chiều có thể giúp ta chuẩn bị làm giúp ta chút, buổi trưa ta về.” Giọng của nàng rất bình tĩnh, tựa như đêm qua hề xảy ra chuyện gì.

      “Ta với nàng.”

      cần.” Tuyết Thảo lập tức cự tuyệt, “Hôm này ta muốn nhìn thấy ngươi.”

      Tô Mặc liền gục đầu xuống im lặng. Cho đến khi Tuyết Thảo rời khỏi nhà, Tô Mặc mới cong môi mỉm cười: “Bỗng nhiên cảm thấy, kỳ ta là vợ mà nàng nuôi dưỡng vậy. . . . . . Như vậy, cũng rất tốt.”

      Tuyết Thảo liếc mắt nhìn : “Chỉ tiếc, tại hạ có phúc phận đó.”

      Mỗi tháng Tuyết Thảo xuống núi lần, trước hết nàng đến ngôi miếu đổ nát ở thành nam chút, nơi đó là nơi ở của nhiều người nghèo, khinh thường thầy thuốc cũng mua nổi thuốc, mỗi tháng Tuyết Thảo có nghĩa vụ xem bệnh cho bọn họ, sau đó hiệu thuốc bắc bán dược liệu trân quý chỉ có ở núi cao mới hái được, đổi lấy ít bạc và các vị thuốc bình thường, sau đó mang về cho những người ở thành nam, nàng lại trở lên trấn mua số vật cần dùng, sau đó về nhà.

      Lần này cách lần trước xuống núi chỉ khoảng mười ngày, người trong ngôi miếu đổ nát nhìn thấy Tuyết Thảo đến đây đều vạn phần kinh ngạc vui mừng, bởi vì khoảng thời gian này thời tiết lúc lạnh lúc nóng, ít người bị bệnh, Tuyết Thảo chẩn đoán bệnh cho bọn họ mất ít thời gian, đổi lấy dược liệu cũng mất rất nhiều thời gian, thẳng đến khi khám bệnh xong, sắc trời tối đen, cửa thành đóng, Tuyết Thảo đành phải ở lại trong thành, sáng sớm hôm sau mua xong vật phẩm, mới chạy về nhà.

      Chương 4

      Thấy đồ ăn bàn lạnh, Tuyết Thảo có chút kinh ngạc, xem ra, thức ăn này phải làm xong từ tối hôm qua. Tô Mặc thế nhưng lại xuống bếp làm cơm chiều cho nàng? Tuyết Thảo nhịn được ngẩng đầu nhìn xung quanh xem mặt trời có phải mọc ở hướng Tây hay .

      người vô liêm sỉ như vậy. . . . . .

      Tuy rằng, quả bây giờ tốt hơn trước kia rất nhiều.

      Rất nhiều.

      Chỉ là, bây giờ Tô Mặc ở đâu rồi?

      Tuyết Thảo dạo qua vòng ở trong nhà nhưng tìm thấy , cân nhắc buổi sáng hôm nay có lên núi hái thuốc hay , bỗng nhiên vừa ngẩng đầu,liếc qua cửa liền nhìn thấy Tô Mặc ở sân ngoài. Người đầy bùn đất, gương mặt dính tro bụi, bẩn đến nhìn ra bộ dáng gì, tóc tán loạn, râu mọc xanh dưới cằm.

      “Ngươi đâu vậy?”

      “Nàng đâu vậy?”

      Hai người bọn họ đồng thanh hỏi ra lời này, điểm khác biệt chính là Tuyết Thảo mang theo kinh ngạc, Tô Mặc lại che giấu áp chế được nỗi giận, lo lắng, sợ hãi, cả đêm lo lắng chờ đợi, cả đêm lo âu bất an, sợ nàng gặp chuyện may, sợ nàng vừa về, sợ nàng cứ như vậy mà rời bỏ , dù sao, bây giờ Tuyết Thảo hề che giấu chán ghét đối với Tô Mặc.

      Tuyết Thảo nghĩ tới Tô Mặc tức giận, nàng giật mình, trả lời: “Ngủ đêm dưới chân núi.”

      “Nếu buổi tối về vì sao về? Nếu về vì sao bảo người đến thông báo tiếng?” Tô Mặc giống như giận dữ, bước vài bước đến bên cạnh Tuyết Thảo, giữ lấy cằm của nàng, khiến cho Tuyết Thảo ngẩng đầu lên nhìn , “Chỉ trong mấy năm nay nàng thế nhưng học được cái dáng vẻ thất hứa với người khác mà bình thản ung dung rồi!”

      Đối mặt với lửa giận của Tô Mặc, Tuyết Thảo cảm thấy biết làm sao, sau khi nghe thấy những lời này của , Tuyết Thảo cười lạnh, : “Tô công tử là người trọng chữ tín sao?” Nàng đẩy bàn tay Tô Mặc giữ cằm mình xuống, “Tuyết Thảo cũng phải là nhân vật gì lớn, ta có quyền sai người đến báo cho ngươi vì những chuyện vụn vặt đó. Hơn nữa, Tô công tử cũng đừng dùng loại giọng điệu này chuyện với ta, tránh làm cho ta nghĩ lầm là ngươi lo lắng cho ta.”

      “Ta lo lắng nàng.” Tô Mặc bình thản

      Tuyết Thảo cười lạnh xoay người vào nhà: “Lo lắng? Tuyết Thảo sao có thể so sánh với công tử cao quý, tiện mệnh này ai mà coi trọng chứ?”

      Liên tục mấy ngày Tuyết Thảo luôn dùng những lời lạnh nhạt như vậy nhưng Tô Mặc giận, nhưng hôm nay câu kia làm cho Tô Mặc trầm mặt: “Nàng coi trong nhưng ta coi trọng.”

      Tuyết Thảo dừng bước chút, hơi hơi nghiêng mặt qua, khóe môi có đến nửa độ cong: “Tô Mặc, cái sinh mệnh mà ngươi coi trọng, từ ba năm trước đây bị ngươi giết lần rồi.”

      Sắc mặt Tô Mặc trắng nhợt, giống bị người ta tát mạnh cái, bụng tức giận chưa kên tiếng nào bị dập tắt, nỗi đau đớn trống trải khó hối hận luôn vương vấn trong lòng: “ xin lỗi.” Trong ba năm nay, vô số đêm trong giấc mộng mơ thấy mình lời tạ tội với Tuyết Thảo, nhưng mỗi lần tỉnh lại, chỉ còn căn phòng lạnh ngắt, chịu tra tấn mù mịt đó đủ rồi, cho nên tối hôm qua thấy Tuyết Thảo trở về mới có thể sợ hãi như vậy, cho nên mới áp chế được cơn tức, kỳ . . . . . .

      Chính là sợ hãi.

      Tuyết Thảo để ý tới , vẫn bước vào phòng, đóng cửa lại. mình ở trong căn phòng quạnh quẽ.

      Tô Mặc ở ngoài phòng lẳng lặng đứng trong chốc lát, sau đó vào nhà được lời mà dọn dẹp thức ăn lạnh lẽo bàn.

      Tuyết Thảo biết thức ăn này là ngày hôm sau khi nàng qua rồi Tô Mặc bắt đầu làm, từng có cuộc sống cao cao tại thượng như vậy, cần xuống bếp nấu cơm, cái bếp nho thôi làm cho người xưa nay bình tĩnh như Tô Mặc trở nên luống cuống tay chân, vật lộn ngày trời mới làm được mấy đĩa đồ ăn như vậy, xem chúng giống như bảo bối nâng niu đặt bàn, vẫn đợi vẫn đợi, đợi cho thức ăn lạnh tanh cũng đợi được bóng dáng kia trở về.

      Tay Tô Mặc thu dọn bàn ăn hơi hơi ngừng lại, đôi mắt hạ xuống.

      ra cảm giác bị người ta phụ lòng đúng là đau đớn lạnh lẽo như vậy. Đây là báo ứng kiếp này của .

    2. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Chương 5

      vai Tô Mặc vẫn còn vết thương cũ, sau khi chạy ra ngoài tìm Tuyết Thảo suốt đêm, vết thương của lại tái phát, tay trái hoàn toàn có cách nào nâng lên được. Sau khi ngủ dậy cảm thấy đau đớn càng tăng, do vậy sáng sớm ngày hôm đó vấn tóc, để nguyên đầu tóc đen rối tung mà ăn điểm tâm.

      Ở đối diện bàn ăn, Tuyết Thảo thản nhiên liếc nhìn cái: “Trở về buộc tóc lại , bộ dáng của ngươi như vậy thể lên núi hái thuốc.”

      Tô Mặc bất đắc dĩ cười : “Đau vai, thể nâng tay lên được.” dừng chút, mang theo chút chờ mong , “ bằng, Tuyết Thảo giúp ta vấn tóc ? Giống như trước đây vậy.”

      Tuyết Thảo để đũa xuống, liếc mắt nhìn chằm chằm Tô Mặc, muốn dùng ánh mắt này để đánh thức , muốn tự hiểu, mà ràng, nàng đánh giá thấp da mặt của Tô Mặc, cười tủm tỉm xoay người vào buồng trong, ngồi ở trước gương trang điểm, dịu dàng gọi Tuyết Thảo: “Giúp ta vấn lại búi tóc trước kia được ? Tự mình ta luôn làm được.”

      Tuyết Thảo ở bên ngoài im lặng hồi lâu, Tô Mặc ở bên trong cũng xiết chặt nắm tay hoang mang chờ đợi, có lẽ nàng vào, dù sao đối với Tuyết Thảo mà , “trước kia” có lẽ là điều mà nàng muốn quên nhất.

      Cũng lâu như dự đoán, Tuyết Thảo lại bước vào, nàng liếc mắt cái cầm chiếc lược bàn trang điểm lên, qua loa chải vài cái mái tóc rối tung của , xuống tay tàn nhẫn cơ hồ muốn lột da đầu của Tô Mặc, Tô Mặc cười khổ: “Tuyết Thảo, mượn cơ hội trả thù cũng tốt lắm đâu.”

      “Ngươi biết sao, cho tới bây giờ ta luôn là người phụ nữ thích ném đá xuống giếng.” Nàng chuyện chút lưu tình, nhưng động tác tay quả hơn rất nhiều. Mái tóc dài trong tay vẫn mềm mại như lúc trước, trong thoáng chốc làm cho Tuyết Thảo nhớ đến năm đó trong căn phòng mùi hương thoang thoảng, lúc Tô Mặc vẫn còn là môn chủ luôn có nụ cười nhạt, mà nàng là nha đầu được nhặt về, người duy nhất có thể ở gần .

      Chớp chớp mắt, Tuyết Thảo phục hồi lại tinh thần, thấy mái tóc đen trong tay xen lẫn vài sợi bạc, người này. . . . . . Mấy năm nay dường như trải qua cuộc sống cũng chẳng dễ dàng gì.

      Nàng cố gắng xua tan suy nghĩ lên trong lòng, chải qua loa hai ba cái, sau đó tùy ý vấn búi tóc cho rồi dùng trâm gài tóc cố định. Tô Mặc có chút thất vọng: “ phải búi tóc năm đó.”

      “Ngươi cứ tháo ra rồi tự vấn lại .” Sắc mặt Tuyết Thảo tốt mà , “Chuẩn bị cho tốt rồi cùng ta lên núi.”

      Nàng xoay người muốn , lại bị Tô Mặc kéo tay: “Hôm nay tóc Tuyết Thảo vấn hơi lỏng, có qua có lại, ta cũng vấn tóc cho nàng lần?”

      Tuyết Thảo nghĩ muốn dứt khoát cự tuyệt, nhưng nhìn thấy nét mặt của Tô Mặc, nàng chẳng biết tại sao lại ra được những lời tàn nhẫn, bởi vì Tô Mặc luôn cười đến vô tâm phế, chưa từng lộ ra vẻ mặt chua sót như thế, tựa như khi nàng cự tuyệt, có thể khóc lên.

      Tuyết Thảo ngồi xuống, xõa tóc ra.

      Tô Mặc đứng ở phía sau nàng, chải từng sợi từng sợi tóc đầu nàng, so với động tác của , động tác lúc trước của Tuyết Thảo giống như giết gà vậy.

      Đây là lần đầu tiên, ở trước mặt Tô Mặc, Tuyết Thảo ngồi, đứng. Tuyết Thảo thất thần suy nghĩ, có lẽ bây giờ đúng như lời trước kia của —— bọn họ giống đôi vợ chồng bình thường, ngày qua ngày trải lặng lẽ trải qua những năm tháng bình thường bên cạnh nhau.

      “Tóc Tuyết Thảo đẹp.” Tô Mặc nắm lọn tóc của nàng lên có vẻ thích , “Vừa khô lại vừa vàng, chịu ăn uống đầy đủ sao?”

      Tất nhiên là thể so sánh với Tô đại công tử ngươi. . . . . . Câu chói tai này chuyển vòng vo ở trong miệng nàng, cuối cùng bị nuốt xuống thay đổi câu quá chói tai: “Tóc đẹp để làm cái gì, lại thể ăn thay cơm.”

      Tô Mặc mỉm cười, nhưng lại cúi người xuống, đặt môi lên mái tóc của nàng, nhàng hạ xuống nụ hôn: “Cho ta ăn thay cơm cũng được?”

      Đây là. . . . . . Lời trêu chọc hề che giấu.

      Mang tai Tuyết Thảo đỏ lên, xoay đầu, nhanh chóng đoạt lại tóc của mình, hung tợn trừng mắt với Tô Mặc. Nhưng nương mặt đỏ tai hồng, tức giận như thế nào, thoạt nhìn cũng là dáng vẻ thẹn thùng. Tô Mặc lại nở nụ cười chẳng hiền lành gì. Nhưng đợi ý cười mở rộng, ánh mắt của bỗng nhiên dừng lại ở sau gáy của Tuyết Thảo.

      vết sẹo khó coi lẳng lặng bám vào, kéo dài từ xuống vào trong áo của nàng.

      Tô Mặc thất thần, theo bản năng lấy tay chạm vào. Tuyết Thảo đột nhiên kịp phản ứng, mạnh mẽ nghiêng người, tay che sau gáy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tô Mặc, còn dáng vẻ ngượng ngùng khi nãy.

      Tô Mặc cảm thấy được giọng hơi khô khản: “Đó là. . . . . . làm sao vậy?”.









      Chương 6

      Tuyết Thảo trả lời, đưa tay muốn giành lấy chiếc lược trong tay Tô Mặc: “Tự ta làm, cần phiền ngươi.”

      “Nơi đó làm sao mà bị thương?”

      “Đưa lược cho ta.”

      “Như thế nào mà bị thương?”

      Hai người giằng co qua lại, trong phòng im lặng lúc lâu, Tuyết Thảo cong khóe môi, giống châm biếm giống như đau đớn: “Như thế nào bị thương, ngươi còn biết sao?”

      Trong nháy mắt sắc mặt Tô Mặc trắng bệch.

      Tuyết Thảo khép mắt lại, trong bóng đêm bình phục chút cảm xúc, rồi sau đó mới : “Ba năm trước đây, ngươi giúp thiên kim minh chủ thỏa mãn tâm nguyện, tự tay đẩy ta xuống vách núi.” Nàng lẳng lặng nhìn thấy chính mình trong gương đồng, ánh mắt bình tĩnh, tựa như về chuyện của người khác, “Ta bị dòng sông dưới núi cuốn , đá vụn đáy sông cắt tạo nên vết thương này của ta, cứ bị cuốn cho đến vùng nước chảy chậm mới được mấy nông phụ cứu lên.”

      Tô Mặc xiết chặt nắm tay, trầm mặc

      “Xương đùi bị đứt, thầy thuốc ở sơn thôn buộc chắc, chân ta lại bị gãy lần nữa, cả người ta đều bị thương, thầy thuốc nam nữ khác biệt, từ chối giúp các nông phụ bôi thuốc cho ta, các nàng ấy mềm lòng, mỗi lần đổi thuốc cũng nhẫn tâm xuống tay, da thịt của ta đều bị xé rách, cả người toàn băng vải, cho các nàng ấy giúp ta bôi thuốc. Suốt năm trời, ta sống vô cùng khó khăn.” Tuyết Thảo nhìn ánh mắt của Tô Mặc trong gương, trầm giọng ,

      “Tô Mặc, ta cố gắng sống sót như vậy, phải để bị ngươi chà đạp nữa.”

      Cho nên, đừng mê hoặc nàng nữa, nàng vốn có sức chống cự đối với người tên là Tô Mặc.

      Trong phòng lặng im, Tô Mặc lấy tay chạm vào vết sẹo phía sau gáy của Tuyết Thảo, lúc này đây Tuyết Thảo trốn tránh. Ngón tay Tô Mặc nhàng vuốt ve bề mặt vết sẹo mấy lần: “Rất đau sao?” Tuyết Thảo chỉ bình tĩnh theo dõi gương mặt của trong gương, Tô Mặc cũng cần nàng trả lời, vẫn im lặng trong chốc lát, lại giữ lấy lọn tóc của nàng, dùng lược chậm rãi chải tóc.

      Cho đến khi chải xong mái tóc của nàng, Tô Mặc mới : “Thực xin lỗi.”

      thể giải thích, bởi vì chính là như thế.

      “Bây giờ có xin lỗi, đều là vô nghĩa.”

      Tuyết Thảo đứng dậy ra khỏi buồng trong, xách giỏ trúc mang lên lưng, lên núi hái thuốc. Thứ nàng cần phải là lời xin lỗi của Tô Mặc, bởi vì những thứ đó cũng thể bù đắp được. Nàng vốn tưởng rằng nàng phải tận mắt thấy Tô Mặc thống khổ, thấy ân hận vì trước đây làm sai, nhưng mà hình như bây giờ nàng cũng còn chờ mong thấy được những điều đó gương mặt của Tô Mặc .

      Nàng giữ Tô Mặc lại, mỗi ngày nhìn thấy Tô Mặc, rốt cuộc cần gì người . . . . . .

      Có lẽ ngay cả chính nàng cũng thể .

      Thời gian chậm rãi trôi qua, tháng bảy tới, giữa mùa hè, dược thảo núi nhiều hơn, Tuyết Thảo thích vài nơi hẻo lánh tìm càng nhiều thảo dược trân quý, Tô Mặc ngoan ngoãn theo phía sau Tuyết Thảo. Vì thế Tuyết Thảo dần dần phát , từ lúc vào hạ tới nay, món ăn thịt chim, thú rừng bàn cơm của bọn họ từ từ nhiều hơn.

      “Quả nhiên khi ngươi là người có võ công, cũng làm cho người ta thể xem thường.” đường lên núi, thấy Tô Mặc dùng nhánh cây đánh ngất xỉu con thỏ hoang bỏ vào trong giỏ trúc, Tuyết Thảo đột nhiên có chút cảm xúc.

      Đối mặt với trêu chọc của Tuyết Thảo, Tô Mặc chỉ cười khẽ: “Tuyết Thảo có xem thường ta chút cũng sao.”

      Nếu là ba năm trước đây nghe như thế, nàng biết cười vui vẻ biết bao nhiêu, nhưng bây giờ. . . . . . đời này, nàng phải là người thể yên tâm với nhất, lần bị rắn cắn, Tuyết Thảo sao dám toàn tâm toàn ý tin tưởng Tô Mặc. Tuyết Thảo tiếp lời, quay đầu thấy sườn dốc có cây linh chi to, nàng vui mừng trong lòng, động tác nhanh nhẹn về phía sườn dốc.

      Tô Mặc ở sau nhìn nàng, chợt thấy chân Tuyết Thảo sắp giẫm lên vùng đất bùn ướt, còn chưa ra tiếng “cẩn thận”, Tuyết Thảo thét lên tiếng kinh hãi, cái chân còn lại bỗng nhiên bị trượt, thân hình nghiêng về bên, Tô Mặc chưa kịp nghĩ gì, bổ nhào đến, tay kéo Tuyết Thảo vào trong lòng, hai người giống như quả cầu nhanh như chớp lăn xuống dốc.

      Cũng may là giữa mùa hè, cỏ cây rậm rạp núi làm giảm bớt sức lăn của hai người ít. Lăn thẳng xuống khoảng bốn năm trượng, lưng của Tô Mặc va vào bụi cây, lúc này thế lăn mới dừng lại.

      Chương 7

      Trong rừng chim chóc kêu líu ríu ngừng, Tô Mặc trì hoãn hồi lâu mà mới gắng gượng mở miệng hỏi Tuyết Thảo: “Có bị thương ?”

      Tuyết Thảo được Tô Mặc bảo vệ rất tốt, nàng hề bị thương chút nào, ngược lại, nhất định Tô Mặc bị thương . Nàng xê dịch sang bên, để quan sát Tô Mặc, thấy cả người dính bùn đất, khắp mặt đều là vết thương do cỏ làm xước, cánh tay còn chảy máu, cổ tay có sức nhấc lên, nhất định là trật khớp rồi. Trong ngực Tuyết Thảo giống như bị cái gì đó đâm vào, đợi nàng mở miệng, Tô Mặc tự mình châm chọc : “Nếu như theo lời nàng , ta đúng là mạng lớn.”

      Cổ họng Tuyết Thảo tắc nghẹn, lại nghe : “Nhưng mà có thể bảo vệ nàng nhiều hơn lần cũng tốt.”

      “Tô Mặc, đây là ngươi muốn bù đắp cái gì sao?”

      , ta chỉ muốn đối xử tốt với nàng.”

      Đối mặt với Tô Mặc như vậy, Tuyết Thảo quá khó khăn để hạ quyết tâm.

      Nàng đỡ lấy khớp cổ tay bị trật của , sau đó giúp đỡ Tô Mặc đứng lên, thấy lưng huyết nhục hòa lẫn của Tô Mặc, tay Tuyết Thảo hơi hơi căng thẳng, bởi vì nàng biết vết thương như vậy đau đớn bao nhiêu. Tô Mặc quay đầu nhìn Tuyết Thảo, giáo huấn: “Còn muốn hái dược liệu như vậy ?”

      Tuyết Thảo ngẩn ra, quyết đoán : “Muốn. Ngày mai hái, hái được tự mình ăn.”

      Khi giúp Tô Mặc băng bó miệng vết thương, Tuyết Thảo mới phát thiếu số thứ cần thiết trong nhà, Tuyết Thảo suy nghĩ, giật mình nhớ ra có hơn tháng xuống núi, ở cùng Tô Mặc, ra rất dễ dàng quên mất thời gian.

      Sau khi băng bó xong vết thương, Tuyết Thảo vừa thu dọn đồ đạc vừa : “Ta xuống núi ngày, đêm nay chắc là cũng về, sáng mai trở về.”

      Tô Mặc bất chấp vết thương đau người, lập tức ngồi dậy tới hỏi: “Lại muốn xuống núi? Nhất định phải sao? Ta cùng với nàng.”

      Kỳ Tô Mặc theo nàng xuống núi vài lần rồi, từ sau lần đầu tiên cái gì cũng để cho Tuyết Thảo mình, Tuyết Thảo đoán được phản ứng như thế, liếc nhìn cái : “Ngươi dưỡng thương, ta tự mình.”

      Tô Mặc còn muốn lên tiếng, Tuyết Thảo lập tức chặn miệng của : “Ta mình cũng lạc đâu.” xong, nàng mang dược liệu phơi khô xuống núi.

      Vẫn như mọi khi, trước hết nàng đến thành nam, sau đó hiệu thuốc bắc mua bán dược liệu, lại mang dược liệu đưa cho những người cần nó, nhưng hôm nay xuống núi trễ, chờ khi nàng làm xong cửa thành đóng, nàng sớm dự đoán được, liền tìm gian khách điếm để ở, nào ngờ đến đêm lúc nàng chuẩn bị vào giấc ngủ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng đập cửa.

      Tuyết Thảo mở cửa, Tô Mặc quấn băng vải đứng ở cửa, sắc mặt có chút tái nhợt nhìn nàng mỉm cười: “Ta vẫn muốn đến tìm nàng.”

      Tuyết Thảo nhìn hồi lâu, lại nghe Tô Mặc : “Ta biết mình nàng cũng làm tốt mọi chuyện, nhưng mà, ta lo lắng cho mình.” hạ tầm mắt xuống, giống như đứa trẻ , “Sợ buổi tối còn lại mình sợ hãi.”

      Nàng biết mình nên tức giận như thế nào với dáng vẻ như vậy của Tô Mặc, hai người ở đứng cửa trong chốc lát, ánh nến trong phòng dịu dàng, làm cho nét mặt của Tuyết Thảo cũng lạnh nhạt như mấy ngày qua, tựa như biến thành Tuyết Thảo lúc trước, đứng ở cửa, cười nhạt với , Tô Mặc nhịn được xao động trong lòng, nâng tay lên nhàng chạm vào hai má của Tuyết Thảo: “Tuyết Thảo, ta có thể ôm nàng chút ?”

      đợi Tuyết Thảo trả lời, liền nhàng ôm nàng vào lòng. Giống cầm báu vật mất nay tìm lại được, dám ôm chặt, cũng cách nào buông ra.

      Chương 8

      Xung quanh họ, thời gian giống như ngừng trôi, Tuyết Thảo ở trong lòng Tô Mặc ngây ngẩn hồi lâu, mới đột nhiên phục hồi lại tinh thần, tay đẩy ra, ho khan hai tiếng : “Ngươi vào đây trước .”

      Đóng cửa phòng, Tuyết Thảo vừa sắp xếp lại giường vừa hỏi: “Cửa thành đóng rồi, ngươi vào bằng cách nào?”

      “Ta vào trước lúc cửa thành đóng, chỉ là vì luôn tìm nàng.”

      biết nàng ở khách điếm nào, cho nên chỉ đành đến từng khách điếm trong thành hỏi thăm. . . . . . tay Tuyết Thảo sắp xếp giường hơi ngừng lại, có lẽ là do ánh nến trong phòng quá dịu dàng, có lẽ là cuối cùng kiềm chế được hoài nghi trong lòng, Tuyết Thảo mở miệng hỏi: “Vì sao bây giờ đối xử tốt với ta như vậy? Ba năm trước đây. . . . . .” Vì sao có thể nhẫn tâm đẩy nàng xuống vách núi.

      Tuyết Thảo còn chưa , nhưng Tô Mặc có thể hiểu được ý của nàng.

      Ba năm trước đây, có dã tâm mở rộng quyền lực, hi vọng cưới được con của minh chủ là Tưởng Thanh Thanh làm vợ, Tưởng Thanh Thanh thích Tuyết Thảo, ép tự tay đẩy Tuyết Thảo xuống vách núi. Lúc đó lòng tràn đầy ham muốn quyền lực thể bỏ xuống được, lúc vứt bỏ Tuyết Thảo chỉ cho rằng chẳng qua mình chỉ vứt bỏ quân cờ, nhưng ngờ quân cờ này lại có thể khiến cho hàng đêm bừng tỉnh trong lạnh lẽo, làm cho đau khổ.

      Tô Mặc mới biết chữ “tình” là như thế nào, tương tư đến tận xương là như thế nào. sai người tìm, nhưng ở đâu mới có thể tìm được nàng, Tô Mặc hận thể chặt tay mình, hận thể xoay chuyển thời gian để giết chính mình trong quá khứ.

      Nhưng tháng năm vẫn mãi trôi qua thể xoay chuyển, ân hận lúc đầu làm sai, cũng chỉ có thể ân hận vì làm sai.

      tại trời xanh bỗng nhiên nhân từ, để cho gặp lại Tuyết Thảo, sao dám lại có nửa phần sơ suất.

      “Tuyết Thảo có biết như thế nào là mất rồi tìm lại được.” Tô Mặc hạ tầm mắt, lẳng lặng , “Ta chỉ sợ mất lần nữa.”

      Nhìn thấy nét mặt của Tô Mặc như vậy, Tuyết Thảo mở to mắt, hỏi tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì, đáp án đơn giản chính là lúc ấy hiểu, mà bây giờ hiểu được mà thôi, hơn nữa trong đời người, có nhiều chuyện có thể giải thích được . Tựa như bây giờ nàng cũng biết nàng và Tô Mặc ở cùng chỗ rốt cuộc là ra sao. . . . . .

      Sáng sớm hôm sau, Tô Mặc cùng Tuyết Thảo mua những đồ dùng cần thiết. Sau khi ra khỏi cửa thành vừa mới lên núi, Tô Mặc lại bỗng nhiên gọi Tuyết Thảo lại: “Búi tóc của nàng bị lỏng.” nghiêng người, đưa tay lên chỉnh lại tóc cho Tuyết Thảo.

      Chỉ trong nháy mắt, Tuyết Thảo chỉ cảm thấy tóc của mình quấn chặt lắm, Tô Mặc rút cây trâm gỗ búi tóc nàng xuống, phóng thẳng về hướng. Chỉ nghe tiếng thét thảm, nam tử áo xanh trốn cây té xuống đất. Tuyết Thảo kinh ngạc sợ hãi, đảo mắt nhìn lại, giữa trán người đó cắm cây trâm gài tóc mà mới vừa rồi Tô Mặc rút khỏi tóc nàng, tắt thở.

      Tuyết Thảo quay đầu nhìn , chỉ thấy Tô Mặc vẫn nhìn nàng, hí mắt cười nhạt : “Tuyết Thảo chớ sợ, chỉ là hai sát thủ theo tới thôi.” vuốt ve mái tóc của Tuyết Thảo, “Trở về nhà ta khắc cho nàng cây trâm cài khác.”

      vẫn là môn chủ Thanh Lạc Môn tàn nhẫn kia, lúc cần giết người đáng giết chẳng hề nương tay. Chỉ là Tô Mặc như vậy khó tránh khỏi làm cho nàng cảm thấy có chút sợ hãi.

      Tuyết Thảo giọng hỏi: “Võ công khôi phục từ khi nào?”

      “Chưa từng mất .”

      Lòng bàn tay Tuyết Thảo căng thẳng, lại hỏi: “Sát thủ vì sao phải đuổi giết ngươi?” .

      Tô Mặc giật mình, im lặng trong chốc lát, trả lời: “Tưởng Thanh Thanh chết, bị ta giết.”

      Tuyết Thảo ngẩng đầu nhìn , dám tin mà trừng lớn mắt, như thế, người đuổi giết Tô Mặc đúng là người của minh chủ, Thanh Lạc Môn bị giết có lẽ cũng là minh chủ động tay vào. cưới Tưởng Thanh Thanh, Thanh Lạc Môn lớn mạnh, ràng sắp đứng đầu võ lâm, vì sao. . . . . .

      Còn muốn giết thê tử kết tóc. . . . . . của ?

      Tô Mặc cũng gì, chỉ lắc đầu, nắm lấy bàn tay của Tuyết Thảo: “Chúng ta trở về .”

      Thời gian ở bên cạnh Tuyết Thảo cũng giống như dùng tất cả hạnh phúc của kiếp sau để đổi lấy, muốn vì bất kỳ chuyện gì mà lãng phí khoảng thời gian đó.

      Chương 9

      Vì sao muốn giết Tưởng Thanh Thanh, có lẽ ngay chính Tô Mặc cũng , những ngày tháng trước khi gặp lại Tuyết Thảo, tựa như người bị mắc bệnh, lòng yên, ngủ ngon giấc, ngày rồi ngày nhìn thấy bệnh mình càng trở nên nguy kịch, ngày rồi lại ngày thần trí tỉnh táo.

      Ngày ấy sau khi trở về, Tuyết Thảo thường gặp mặt Tô Mặc nữa, Tô Mặc cũng miễn cưỡng nàng, cho đến ba ngày sau, cuối cùng Tuyết Thảo nhịn được nữa, lúc dùng cơm với Tô Mặc: “Ngươi .” Tô Mặc và nàng từ đầu đến cuối cũng cùng loại người, “Trước kia ngươi cứu ta, mang ta về Thanh Lạc Môn, lần này chỉ đơn giản là ta cứu ngươi, trả lại ngươi ân tình, ta và ngươi nợ gì nhau.”

      Tô Mặc vừa ăn cơm vừa bình tĩnh trả lời: “ .”

      Tuyết Thảo suy nghĩ, dù sao bây giờ nàng cũng đánh lại Tô Mặc, , nàng cũng có cách nào. Vì thế nàng cũng vùi đầu ăn cơm: “Tô Mặc, ngày nào đó, ta bị ngươi hại chết.”

      Tô Mặc hí mắt cười : “Trước lúc đó, ta cứu nàng.”

      Ông trời giống như muốn Tô Mặc thực lời hứa hẹn của , nửa tháng sau, người truy đuổi lại tới, chỉ là lần này người dẫn đầu cư nhiên là minh chủ võ lâm Tưởng Phương. Tưởng Phương người này lòng dạ độc ác lại giỏi suy tính mưu, đến nhất định nắm chắc mười phần có thể giết Tô Mặc.

      Nhóm bọn họ có hơn mười người lập tức xông vào ngôi nhà núi, đánh đổ dược liệu, lật tung mọi thứ trong nhà.

      Tô Mặc mang theo Tuyết Thảo trốn trong bụi cây ở chỗ cao, Tuyết Thảo nhìn thấy bọn họ, nắm tay nắm rất chặt.

      Tô Mặc vỗ vỗ lưng của Tuyết Thảo, bỗng nhiên : “Tuyết Thảo, ta còn chưa muốn chết.” khẽ cười nhạt, giống như ba năm trước đây lúc đẩy Tuyết Thảo xuống vách núi, trong mắt có nửa phần tình cảm, “Mục tiêu của bọn họ là ta, Tuyết Thảo giúp ta dẫn dụ bọn họ rời có được ? Cho dù chỉ dẫn dụ nửa trong số bọn họ, ta cũng có thể giải quyết đám còn lại.”

      Tuyết Thảo lẳng lặng nhìn Tô Mặc hồi lâu, bỗng nhiên bất đắc dĩ cười: “Điều mà lần trước ta , ngày nào đó, ta bị ngươi hại chết.” Đôi mắt của nàng lạnh , giọng cũng hơi khàn, “Tô Mặc, chuyện ân hận nhất trong cuộc đời của ta chính là gặp gỡ ngươi.”

      bỏ xuống được, cắt đứt được, lần rồi lại lần bị thương tổn, nàng lại còn ngốc đâm đầu vào .

      Người đứng lên, Tuyết Thảo thèm nhìn lại Tô Mặc dẫu chỉ ánh mắt, dựa theo địa hình quen thuộc núi mà xoay người chạy xuống chân núi, Tô Mặc nheo mắt mỉm cười, nhìn Tuyết Thảo hề quay đầu lại mà dần dần chạy xa, Tô Mặc nghĩ, nhưng ra cảm thấy, cả đời này điều tốt đẹp nhất chính là gặp Tuyết Thảo, lúc mười sáu tuổi gặp nàng, nhặt nàng mang về, lúc hai mươi sáu tuổi lại gặp nàng, lần này ngược lại nàng nhặt về.

      Chẳng qua là . . . . . lần gặp mặt, lần tương phùng, kết cục cũng tốt hơn bao nhiêu.

      Người Tuyết Thảo chà xát vào đám cây cối vang lên tiếng “sàn sạt” lập tức khiến cho bọn sát thủ chú ý.” ở bên kia!” “Đuổi theo!” Hai gã sát thủ muốn đuổi theo, hai cành cây bắn thẳng vào đầu gối của bọn họ.

      Tô Mặc từ trong bụi cây đứng dậy, cười nhạt, nét mặt mảnh xơ xác tiêu điều.

      Tuyết Thảo đúng là vẫn còn rất ngốc cũng quá thiện tâm. Nàng biết tính toán, trước kia cứu nàng lần, cũng giết nàng lần, Tuyết Thảo cứu lần cũng nên giết lần mới đúng, nhưng biết Tuyết Thảo mềm lòng, thể xuống tay được, như vậy để chủ động chấm dứt mạng sống này, lúc này mới là hai người nợ gì nhau.

      Tưởng Phương vừa nhìn thấy Tô Mặc lập tức giận dữ: “Tiểu tử nạp mạng !”

      Tô Mặc liếc nhìn lần nữa về nơi bóng dáng của Tuyết Thảo biến mất, quay đầu liền thi triển khinh công chạy lên núi.

      Hôm nay mạng này khó bảo toàn, dứt khoát làm cho nàng hận , hoàn toàn chặt đứt ý niệm nhớ nhung, nếu có nhớ mong, cũng đau khổ.
      Phong nguyet, ngthtrang1412Abby thích bài này.

    3. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Phần kết thúc

      Hôm sau Tuyết Thảo lại về nhà, trong nhà còn lại mảnh vắng lặng, căn nhà lộn xộn nhắc nhở nàng lúc trước nơi này xảy ra chuyện gì, Tô Mặc đâu rồi? Tốt nhất là chết . Nét mặt Tuyết Thảo lạnh lùng cười chút thay đổi. Nàng bắt đầu quét tước nhà cửa, nhặt đồ dùng trong nhà lên, nhặt dược liệu lên phân loại lại.

      Cho đến lúc chạng vạng, mới làm cho căn nhà khôi phục lại nguyên trạng.

      Ban đêm, Tuyết Thảo muốn tắm rửa sạch chút, nàng nấu xong nước, lúc cởi quần áo, cây trâm gỗ đột nhiên rơi xuống đất. Tuyết Thảo nhặt cây trâm gỗ lên, hình dáng cây trâm cực kỳ đơn giản, ở đuôi trâm dùng lưỡi dao tinh tế khắc bốn chữ “Tô Mặc Tuyết Thảo”, chữ như vậy nhưng khắc vô cùng đẹp, người đó nhất định dùng hết mười phần tâm tư để khắc.

      Tuyết Thảo sửng sờ chút, trong chớp mắt đầu óc chỗ trống, hình như đột nhiên nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, nàng giật mình hiểu ra, chắc chắn Tô Mặc bao giờ … trở về nữa.

      Ngày hôm sau, Tuyết Thảo vẫn như thường ngày lên núi hái thuốc, kiếm củi, về nhà bổ củi, nấu xong cơm, Tuyết Thảo theo thói quen bới hai chén cơm, mang vào trong nhà, đặt ở bàn, Tuyết Thảo ngồi xuống, lấy cho mình đôi đũa, đưa đôi đũa khác ra nhưng vẫn có người tiếp nhận.

      Tuyết Thảo ngây người hồi lâu, giương mắt lên nhìn, trong ánh phản quang của mặt trời buổi ban chiều hình như có người ngồi xuống, mỉm cười với vẻ mặt hạnh phúc nhìn nàng, nhưng khi nàng chớp mắt cái, đâu còn người như vậy nữa.

      Tuyết Thảo cắm chiếc đũa xuống, giống như tấm bia trong bát cơm. Nàng vùi đầu ăn cơm, lại nếm thấy vị chua xót từ khóe mắt mình chảy xuống. Chua xót càng lúc càng nhiều, Tuyết Thảo chưa từng hận Tô Mặc như thế, mặc dù ba năm trước đây, khi đẩy nàng xuống vách núi cũng chưa từng hận như thế.

      Tô Mặc còn có bản lĩnh như vậy, ngốc nghếch đến độ mỗi nơi đều lưu lại dấu vết của , ăn cơm, trang điểm, hái thuốc, xuống núi, khắp nơi đều là những hồi ức. Vì sao phải gặp lại, vì sao trong căn phòng này đều lưu giữ ký ức về , nếu như ngay từ đầu bọn họ là người xa lạ, tốt biết bao.

      có bắt đầu có kết thúc, lại càng có đau đớn.

      Trời cao nhân từ đối với Tô Mặc, lại tàn nhẫn đối với Tuyết Thảo.

      Ngoài cửa, gió thu thổi, cuốn qua khu vườn hoang vắng, phất qua vẻ mặt lạnh lẽo của nàng.

      ra, thấm thoát, vào thu lạnh. Tuyết Thảo ngẩng đầu, yên lặng nghe bóng cây tịch “sàn sạt” khắp núi, năm tháng sau này, những gì mất ngày hôm qua, khó có thể chờ mong trở lại.

      HOÀN








      Phong nguyetngthtrang1412 thích bài này.

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Truyện hay mà buồn quá....

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :