1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại-Trùng sinh] Trùng sinh đích phi đấu trạch môn - Giản Tầm Hoan

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

      Trùng Sinh Đích Phi Đấu Trạch Môn

      Tác giả: Giản Tầm Hoan

      Thể loại: Trùng sinh, trạch đấu, cung đấu

      Editor: shorthair4eye

      Nguồn=Dihuongvien.wordpess.com

      Số chương: 218 chương - Hoàn


      Giới Thiệu

      Doãn Nhược Hi ngu muội tin tưởng vào mẹ kế và tỷ muội khẩu phật tâm xà cùng người cha cặn bã khiến trong sạch bị hủy, của hồi môn bị đoạt, phải làm thiếp cho người.
      Trước khi chết mới biết được chân tướng,nàng thề "Nếu có kiếp sau, nhất định phải khiến những người đó nợ máu trả bằng máu, chết ngừng!"

      Mang theo nỗi hận trùng sinh, học tập thủ đoạn của ác nhân , tranh đấu với kế mẫu, trừng trị đích muội, tiêu diệt cặn bã nam, lưu vương gia, dễ như trở bàn tay.

      Nhóm cặn bã mắng nàng: lòng dạ độc ác, ngôn hành thiếu đạo đức, dáng vẻ kệch cỡm, là đóa bạch liên hoa trong ngoài đồng nhất.​
      Dion, Hale205thuyt thích bài này.

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 1: Chết thảm

      Nguồn : *******************


      Xích sắt chằng chịt. Bốn bề gió lạnh rít từng cơn. Khung cảnh hoang vu thê lương như ở chốn tào địa phủ. cơn gió lạnh lùa vào phòng từ cửa sổ làm cho Doãn Nhược Hi run lên cầm cập, khuôn mặt nhắn của nàng trắng bệch vì lạnh.

      Nàng co ro trong góc phòng dám cử động bởi vì vừa động xích sắt khóa tay chân nàng đâm vào da thịt, vào cả xương cốt đau thể tả. Mà Doãn Nhược Hi từ sợ nhất là đau.

      Cửa phòng cũ nát bỗng bị đẩy ra, bóng dáng nho run rẩy tiến vào, tiện tay đóng cửa, hướng đến góc phòng: “ Tiểu thư, nô tỳ trở về!”

      Doãn Nhược Hi nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn về phía người tới, nước mắt nhất thời rơi ngừng.

      Vốn nàng là đích tiểu thư Hầu phủ, cháu ngoại ruột của Trưởng Công Chúa, con duy nhất của Quận Chúa Vinh Ân.

      Nàng vốn có của hồi môn trân quý nhất, hôn môn đăng hộ đối, dung nhan khuynh thành tuyệt diễm vậy mà hạ mình làm thiếp cho người – kẻ mà căn bản thương nàng.

      Nhược Hi học tất cả những gì có thể lấy lòng : cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú, sách lược mưu tính, y thuật, quyền mưu…Cuối cùng được gì ? Kết cục thê thảm như hôm nay thôi

      "A..."

      Há mồm, được câu hoàn chỉnh.

      Doãn Nhược Hi giật mình nhớ tới, lưỡi bị Doãn Thiên Nhu ngang ngược phái người cắt rớt, trong miệng trống rỗng , làm sao chuyện được.

      Thúy Oanh khóc lên, đem đồ ăn vất vả mới kiếm được đút cho Doãn Nhược Hi.Doãn Nhược Hi thấy cổ Thúy Oanh xuất nhiều điểm hồng ngân, nàng lại phải người từng trải biết hồng ngân từ đâu đến nên chỉ “A a a” ngừng cho rằng Thúy Oanh bị bệnh.

      Thúy Oanh thấy Doãn Nhược Hi như vậy, vội :

      "Tiểu thư, nô tì có việc gì!"

      "A?" Doãn Nhược Hi trợn tròn đôi mắt ý hỏi lần nữa.

      " , nô tì có việc gì!"

      Thúy Oanh xong, quay đầu, để nước mắt rơi xuống. Thúy Oanh biết, nếu nàng khóc, Doãn Nhược Hi liền hiểu. Tiểu thư rất thông minh, nhưng cũng rất đơn thuần; từ lại bị người nắm trong lòng bàn tay thương , che chở, chiều chuộng dần dần dưỡng thành tính tình yếu đuối, ngây thơ lường được lòng người hiểm ác.

      "A a?"

      "Tiểu thư, nếu, nếu..." Thúy Oanh xong, hơi hơi cúi đầu, "Nếu là người có thể sống lại để làm lại từ đầu tốt!"

      Đời người bắt đầu liền có thể quay lại từ đầu sao?

      Doãn Nhược Hi trừng lớn con ngươi, trong đó tất cả đều là oán hận và đau đớn xâm nhập tận xương cốt, đau thấu triệt nội tâm.

      Nàng nhất định phải khiến cho những kẻ hại nàng, tính kế nàng, khinh bỉ nàng, nhục nhã nàng sống lâm cảnh nước sôi lửa bỏng; chết xác có chỗ chôn, hồn bị lưu đày mười tám tầng địa ngục.

      "A..." Doãn Nhược Hi há mồm, dùng ánh mắt cho Thúy Oanh, chỉ có còn sống mới có hi vọng.

      Thúy Oanh rất muốn cho Doãn Nhược Hi, có hi vọng rồi: phụ thân của tiểu thư từ bỏ tiểu thư, phu quân của người ghét bỏ oán hận người, tỷ muội ngươi từng thương hết mực ước gì làm ngươi chết ngay lập tức, mà đầu sỏ gây nên hết thảy là vị kế mẫu mà tiểu thư tin tôn kính như mẫu thân.

      Chính là nàng nhẫn tâm.

      Cánh cửa cũ nát bỗng bị người dùng sức đá văng ra, ngã mặt đất, bể nát, làm bụi tung mù mịt khiến người trong phòng củi ho sặc sụa.

      Doãn Nhược Hi toàn thân đau nhức, co rúm lại chỗ, đầu cũng dám ngẩng lên.


      "Nhìn xem này, cỡ nào chủ tớ tình thâm!"

      Giọng điệu châm chọc khinh bỉ lưu tình chút nào.

      Thúy Oanh lấy lại tinh thần đầu tiên, định chạy tới bảo vệ Doãn Nhược Hi lại bị người bắt giữ lại, miệng bị nhét vào chiếc tất chân thối tha ghê tởm làm nàng chỉ: "Ngô ngô ngô..." ngừng lắc đầu giãy dụa.

      Doãn Nhược Hi thấy Thúy Oanh bị người bắt giữ kinh hãi thôi. Ngước mắt nhìn thấy người vừa tới, con ngươi nhất thời đỏ lựng, là Doãn Thiên Nhu, là nữ nhi kế mẫu hơn nàng hai tuổi Doãn Thiên Nhu, là muội muội ruột thịt của Doãn Thiên Tuyết.

      "A..."

      Doãn Nhược Hi để ý đau, há mồm rít gào, giãy dụa bổ nhào qua Doãn Thiên Nhu.

      "A..."

      Nước mắt nước mũi ràn rụa khắp mặt, răng cưa ở mặt trong xích sắt siết chặt lại cổ tay cổ chân nàng khi chuyển động sâu tận xương cốt đau thấu tâm can nhưng cũng đau bằng nỗi đau trầm thống khi nhìn thấy Doãn Thiên Nhu.

      "Chậc… chậc… chậc… nhìn khuôn mặt nhắn khuynh thành tuyệt sắc thời này xem, nay dơ dáy bẩn thỉu cỡ nào. khiến người ta khó tin mà !" Doãn Thiên Nhu vừa , trong tay cũng liền xuất ra hạt trân châu trong suốt óng ánh. Doãn Thiên Nhu ngắm nghía hạt châu, mỉm cười châm biếm nhìn về phía Doãn Nhược Hi, "Kẻ ngu xuẩn như ngươi, ngươi cho là ngũ hoàng tử thích ngươi? là người si mộng. chính là coi trọng của hồi môn của ngươi, coi trọng thế lực nhà ngoại tổ mẫu ngươi thôi. Có bao giờ ngươi tự hỏi mấy năm nay vì sao chạm vào ngươi? Bởi vì ngươi bẩn, cảm thấy ghê tởm ngươi. Ngươi cảm thấy phụ thân là thương ngươi sao? Ha ha, nếu thực thương ngươi, ngươi lại làm sao có thể có đại ca lớn hơn ngươi hai tuổi, có muội muội hơn ngươi ba tháng? Ngươi cho là các nha hoàn này đều là chân thành đối tốt với ngươi? là cái ngu ngốc, trừ nha hoàn trước mặt ngươi ra, hết thảy đều là người của mẹ ta. Ngươi có biết mấy ngày nay cái ngươi ăn là từ chỗ nào đến ? Là nha hoàn tốt của ngươi quỳ rạp mặt đất như con chó, bị bốn năm cái nam nhân đùa bỡn đổi lấy cho ngươi!"

      Doãn Nhược Hi chỉ cảm thấy như bị sét đánh.

      Quên giãy dụa, quên thét lên, quên oán hận.

      Chỉ cảm thấy là đau. Cả người tựa hồ đều bị người thiên đao vạn quả rồi để ở trong ao nước muối, liền ngay cả linh hồn cũng đau nhức.

      Nhìn về phía giãy dụa thôi Thúy Oanh, Doãn Nhược Hi cực kì cũng hối hận muôn phần, lại chỉ có thể hóa thành tiếng khàn khàn than , "A. . ."

      Nước mắt trong suốt dần dần thành máu, mặt đất, nhìn thấy ghê người.

      Doãn Thiên Nhu nhất thời có tâm tình quay sang đám nô tài theo sau bảo: "Mấy người các ngươi cứ việc chơi cho thoải mái . Về phần tỷ tỷ ta, liền để nàng nhìn ràng chút, nha hoàn trung thành nhất của nàng là bị người làm nhục tới chết như thế nào, để nàng thấy nàng vô dụng đến mức ngay cả nha hoàn của mình cũng bảo vệ được ra sao."

      "Ngũ hoàng tử phi xin yên tâm, chúng nô tài nhất định làm người hài lòng!"

      Đó là địa ngục nhân gian, năm nam tử xé rách xiêm y của Thúy Oanh, đùa bỡn thân thể Thúy Oanh. Đầu tiên là người, sau đó là các loại hình cụ.

      Cho đến lúc Thúy Oanh hấp hối, thất khiếu* đổ máu, hai tròng mắt trợn trừng, năm tên nô tài đó mới đem Thúy Oanh để ở chỗ cách Doãn Nhược Hi xa, khiến Doãn Nhược Hi thấy được lại chạm được.

      *thất khiếu: hai mắt, hai lỗ tai, mũi, miệng

      "A..."

      Doãn Nhược Hi thét lên, cực kỳ bi ai đến mức tận cùng.

      Tóc đen từ đỉnh đầu bắt đầu hóa trắng, thất khiếu tràn đầy máu, hai tay dùng sức cắt xả, Doãn Nhược Hi biết rằng chỉ cần nàng có thể thoát ra xiềng xích liền có thể va chạm vào Thúy Oanh.

      Thúy Oanh, ngươi đợi ta với, đợi ta với...

      Thúy Oanh nằm mặt đất, nên lời, chỉ hơi hơi động môi, Doãn Nhược Hi nghe được nhưng lại hiểu được những gì Thúy Oanh muốn .

      Thúy Oanh , "Tiểu thư, kiếp sau đừng ngốc nghếch dễ tin người như vậy. Người vốn là Phong quốc chiều chuộng thiên hạ, lại bởi vì ngươi rất ngốc, nhận thức người dẫn đến rơi vào thảm trạng hôm nay. Về sau, Thúy Oanh bao giờ có thể bảo hộ tiểu thư nữa, tiểu thư phải cố gắng chiếu cố chính mình!"

      "A..."

      Doãn Nhược Hi sợ Thúy Oanh trút hơi thở cuối cùng, càng dùng sức cắt cứa cổ tay của mình. Đau đến mức tận cùng liền còn cảm thấy đau nữa.

      Cuối cùng ngay lúc Thúy Oanh sắp tắt thở , Doãn Nhược Hi cắt đứt hai bàn tay mình. Nàng quỳ rạp mặt đất, giơ cổ tay trụi lủi đầy máu lộ ra xương trắng lổn nhổn, nhàng lau nước mắt, lau máu mặt Thúy Oanh.

      "Thúy Oanh, nếu đời người có thể làm lại từ đầu, ta dù phải làm lệ quỷ từ trong địa ngục bò ra cũng nhất định phải đem những kẻ mắc nợ ta người xẻ thịt uống máu từng người . Băm vằm thân thể bọn họ thành bùn nhão, phía đông quăng ít, phía tây rải ít; xương cốt còn lại nấu canh cho chó ăn. Nhất định phải khiến bọn chúng vĩnh viễn sống tại vực sâu địa ngục mãi được siêu sinh!"

      Doãn Nhược Hi tuy chỉ mấp máy môi nhưng nàng biết Thúy Oanh biết.

      Mà Thúy Oanh cũng quả hiểu, mỉm cười trút ra hơi thở cuối cùng!

      "A..."

      Ngoài phòng sấm chớp rền vang, sét đánh ầm ầm.

      Doãn Nhược Hi nhìn trung, huyết lệ cuồn cuộn.

      Lão thiên gia, ngươi có phải hay cũng cảm thấy ta nên chết, có phải hay cũng cảm thấy ta đáng thương, có phải hay cũng cảm thấy ta tội nghiệp?

      Nếu là cảm thấy ta đáng thương tội nghiệp, xin cho ta lần cơ hội khiến những người đó, nợ máu trả bằng máu.

      Nếu sinh mệnh này còn, xin cho ta hóa thân lệ quỷ, ngày ngày lởn vởn bên cạnh những người đó, hấp thụ hồn phách bọn họ, làm cho bọn họ suốt đời được an bình.

      Nàng cùng các nàng vĩnh viễn đội trời chung.
      Hale205thuyt thích bài này.

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 2 : Trùng sinh phá mưu

      Đau – nỗi đau đến tận linh hồn, tận xương tủy, lan khắp cơ thể. Đó là loại đau nhức vì mối hận huyết hải thâm thù dày xéo giống như bị liệt hỏa thiêu đốt, khiến nàng đau khổ như trong địa ngục thấy ánh sáng, thấy tương lai. Những thứ nàng , nàng thể nữa; người nàng căm ghét, lại thể tự tay đưa bọn họ vào hoàng tuyền; cừu hận giương nanh múa vuốt, nhưng lại xé xác được những kẻ đáng hận kia.

      Là ai, là ai xé xiêm áo nàng? Là ai gặm cắn người nàng?

      Doãn Nhược Hi đột nhiên mở mắt ra. trận thê hàn truyền tới, cỗ lãnh ý từ da trực tiếp thấm vào đến trong xương khiến nàng run lẩy bẩy, nàng muốn giãy giụa nhưng nhúc nhích được; muốn thét chói tai nhưng cổ họng lại phát ra được tiếng nào.

      Thảm cảnh trước khi chết của Thúy Oanhnhanh chóng ra trong đầu, Doãn Nhược Hi mắt trợn to, trong con ngươi ngập tràn hận ý.

      Ngực kịch liệt bị khi dễ, Doãn Nhược Hi căm ghét nhất loại cảm giác vô lực mặc cho người khi dễ này.

      Hết lần này tới lần khác lỗ tai nàng nghe thấy tiếng nam nhân ** cùng vội vàng, rất ràng có người muốn làm nhục nàng.

      đúng, nàng phải chết cùng chỗ với Thúy Oanhsau khi biết hết thảy chân tướng lại bị người xa lạ mai táng rồi sao? Kia hết thảy các thứ này là nằm mơ?

      , phải nằm mơ, màn này tựa hồ ở năm nàng mười ba tuổi kia từng phát sinh qua , chờ chút...

      Tên nam nhân đột nhiên bị kéo ra, té bịch xuống đất, sau đó liền bị điểm huyệt.

      "Ngươi sao chứ?" Thanh trong trẻo lạnh lùng, hơi có vẻ lo âu.

      Trong bóng tối, Doãn Nhược Hi nhìn thấy ràng dung mạo của , chỉ biết đó là nam nhân.

      Cảnh tượng này vô cùng quen thuộc.

      Đây ràng chính là kiện xảy ra vào năm nàng mười ba tuổi ở Giang Nam Đại Ân Tự .

      Lúc đó nàng phản ứng thế nào? Kinh hoảng luống cuống, ngừng thét chói tai, người quần áo đen hận rèn sắt thành thép mắng câu ngu ngốc, đưa tay muốn bịt miệng nàng nhưng kịp. Tiếng thét chói tai kinh động mọi người đều chạy đến, sau đó toàn bộ Giang Nam đều biết nàng mất trong sạch, trở thành trò cười trong thiên hạ. Từ đây nàng dám ra cửa, tránh ở trong nhà làm ếch ngồi đáy giếng, ngu xuẩn như heo đem những thứ lang tâm cẩu phế kia xem như ân nhân cứu mạng. Nhưng hôm nay là ông trời đồng tình, đáng thương nàng, để cho nàng sống lại sao?

      " chuyện chứ!"

      Đàn ông lạnh lùng thúc giục đánh gãy dòng trầm tư của Doãn Nhược Hi .

      Tay chân luống cuống đem y phục tán loạn chỉnh trang cho tốt, các loại ý niệm trong đầu thoáng qua.

      Mừng rỡ lại khiếp sợ.

      Nếu trời cao thương hại để cho nàng làm lại đời, như vậy nàng chắc chắn để cho những kẻ hại nàng được như ý.

      Bất kể nam nhân trước mặt là người tốt hay là kẻ xấu, nàng có lựa chọn, đây là hy vọng duy nhất của nàng. Nam nhân trước mặt có thể lặng yên tiếng động vào đây cũng kinh động người chờ bên ngoài, nhất định võ nghệ cao cường. Nghĩ vậy nàng liền kéo ống tay áo của , há miệng cảm giác đầu lưỡi vẫn còn ở trong miệng run rẩy cầu xin: "Cầu ngươi, giúp ta tay!"

      "Làm sao giúp?"

      "Xin người mau mang ta rời khỏi nơi này! Bọn họ sắp tới đây rồi… cầu xin ngươi !..." Doãn Nhược Hi cả người kinh hoảng lúng túng. Nàng muốn lập tức rời khỏi nơi này.

      Doãn Nhược Hi tin chắc bên ngoài nhất định có người của Mễ thị cũng chính là kế mẫu của nàng trông chừng, chỉ cần nàng hét lên tiếng, nhất định có người xông vào.

      Đến lúc đó, Doãn Nhược Hi dám nghĩ tới.

      "Chỉ như vậy thôi à? Nha hoàn ngoài cửa sao ? Lúc nãy ta thấy nàng tránh ở bên ngoài, lén lén lút lút, tin chắc là biết trong phòng này xảy ra chuyện gì nhưng cũng vào..."

      Nha hoàn?

      Doãn Nhược Hi chợt nhớ tới, trước lúc nàng đến Đại Ân Tự, Thúy Oanh phạm sai lầm bị nàng phạt ở trong phủ sao sách cho phép theo tới. cùng nàng là đại nha hoàn Đinh Lan cùng bà vú Vưu thị.

      Đinh Lan...

      Doãn Nhược Hi nhớ tới lời Doãn Thiên Nhu, lại nghĩ tới thường ngày Đinh Lan ít lần ở trước mặt nàng mẹ kế Mễ thị là tốt như thế này tốt như thế kia, tin chắc sớm đầu phục Mễ thị, trở thành tai mắt của Mễ thị ở bên người nàng giờ nghe xong lời của hắc y nhân này , trong lòng đau đớn nhưng lời lẽ lại mạnh mẽ: "Ném nàng vào phòng !"

      Nếu Đinh Lan cùng Mễ thị cấu kết muốn hủy nàng trong sạch, nàng liền để cho Đinh Lan gieo gió gặp bão.

      "Được thôi!"

      Nam nhân xong, xoay người ra khỏi phòng chỉ chốc lát xốc Đinh Lan tựa như xách con gà con vào, y còn đút cho Đinh Lan cùng tên nam nhân dưới đất kia viên thuốc. Làm xong hết thảy đưa tay nắm ở eo Doãn Nhược Hi: "Ôm chặt, bây giờ ta mang ngươi rời !"

      Doãn Nhược Hi thể chú ý như vậy nhiều, chỉ có thể ôm lấy eo của y, nửa bên mặt tựa vào trong ngực , nghe thấy tiếng tim đập mạnh ùm ùm còn ngửi được người nhàn nhạt hương thanh trúc hòa cùng cỗ hơi thở khô nóng hầm hập.

      Loáng cái ôm Doãn Nhược Hi bay ra khỏi phòng, còn chưa kịp thấy ràng cái gì, liền xuất nóc nhà, lại nhảy cái rơi vào rừng hoa đào.

      Hôm nay ở giữa tháng ba là lúc hoa đào nở rộ đẹp nhất. Trong bóng đêm, tuy thấy hoa đào xinh đẹp, nhưng nghe được hương hoa nồng đậm.

      Hắc y nhân đem Doãn Nhược Hi để dưới đất, nhàn nhạt : "Ta mang ngươi tìm phương trượng đại sư, muốn giải thích ra sao tự ngươi suy nghĩ !"

      Doãn Nhược Hi "ừ" tiếng, sửa sang lại xiêm áo, tóc tai tay nắm chặt thành quyền lẽo đẽo theo phía sau nam tử.

      tới trước sân phòng phương trượng đại sư, nam tử quay đầu nhìn Doãn Nhược Hi cái, phi thân lên rồi biến mất thấy.

      Cám ơn hai chữ còn cắm ở Doãn Nhược Hi trong cổ. Nàng hít sâu hơi, hai tay chắp lại trước ngực bùm tiếng quỳ ở trước cửa phòng phương trượng đại sư.

      "Cầu phương trượng đại sư đại phát từ bi!"

      Tiếng vừa dứt trong chốc lát, cửa két tiếng mở ra, sắc mặt hồng nhuận, chòm râu trắng bệch phương trượng Đại Ân tự đứng ở cửa, nhìn Doãn Nhược Hi quỳ dưới đất hơi cau mày: "A di đà phật! Đời người có tám khổ: sanh, lão, bệnh, tử, thương bị chia cắt, oán hận lâu dài, cầu được, bỏ được. Thí chủ cả người lệ khí, quỳ xuống trước cửa lão nạp, biết có chuyện gì?"

      Cả người lệ khí?

      Chẳng lẽ đại sư nhìn ra được cái gì?

      Doãn Nhược Hi lòng cả kinh, vội vàng mở ra hai tay chạm đất, đầu cúi thấp cung kính : "Đại sư, tín nữ thuở tang mẫu, do kế mẫu nuôi lớn, những năm này lúc nào nhớ nhung ân sinh thành của thân mẫu, muốn vì nàng điểm (đốt) ngọn đèn bình an, cầu cho nàng sớm siêu thoát về nơi cực lạc!"

      Phương trượng nhìn Doãn Nhược Hi khẽ thở dài cái; này oán hận cực sâu, nhân duyên trùng hợp khiến gặp được nên muốn nhân cơ hội này hóa giải đôi chút chỉ tiếc đạo pháp còn thấp, nhìn thấu triệt, khẽ lắc đầu, thở dài : " theo ta! Lão nạp đích thân điểm đèn cho thí chủ!"

      "Cám ơn phương trượng đại sư!"

      Mễ thị năm nay ba mươi hai, tính tình ôn hòa hiền hậu thuần lương. Ngày thường ở trong phủ chăm sóc Doãn Nhược Hi so với con ruột của mình còn tốt hơn nếu năm đó cũng được trưởng công chúa chọn trúng, trở thành kế mẫu của Doãn Nhược Hi còn cho phép nàng sinh hạ ba nữ con trai.

      Vào lúc này, Mễ thị bưng trà, cái miệng mím môi, nhìn chút bên ngoài bóng đêm, hơi câu môi, gác lại ly trà, đứng dậy: "Theo ta nhìn chút Hi tỷ nhi !"

      mặt vẻ thương tiếc từ ái, nhưng trong lòng liên tục cười lạnh.

      Qua đêm nay, Doãn Nhược Hi mất trong sạch, nhìn ngươi lấy cái gì tới so với con ta.
      Bà ngoại là công chúa sao? Mẹ là Quận chúa áo? Của hồi môn phong phú như thế nào khi có trong sạch? Ha ha ha

      Mễ thị mang bên người nha hoàn, bà tử tiến đến sân Doãn Nhược Hi ở, thấy bà vú Vưu thị của Doãn Nhược Hi bưng mâm tới, Mễ thị nhàn nhạt cười.

      "Nô tỳ ra mắt phu nhân!"

      Mễ thị khẽ gật đầu, "Ma ma trễ thế này còn chưa ngủ lại, là Hi tỷ nhi muốn ăn cái gì sao?"

      "Hồi phu nhân, Đại tiểu thư đói bụng, nô tỳ liền phòng bếp, để cho sư phó nấu chén mì cai xanh để cho Đại tiểu thư lót dạ!"

      "Ừm, nếu Hi tỷ nhi chưa ngủ trùng hợp ta cũng muốn qua nhìn nàng chút, ma ma cùng nhau !"

      "Dạ !"

      Mễ thị ở phía trước, Vưu thị theo bên người, yên tĩnh câu đều .

      Chẳng qua là, ánh mắt của hai người cũng lóe đắc ý, Vưu thị tay bưng mâm có chút phát run, là kích động.

      Bởi vì chuyện đêm nay khi thành công, nàng lấy được ngàn lượng bạc.

      ngàn lượng nha! Đủ cho con trai, cháu trai nàng giàu có cả đời.
      thuyt thích bài này.

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 3: Kế mẫu hắt nước bẩn

      Trong Đại hùng bảo điện, trước tượng phật Thích Ca Mâu Ni cao lớn uy vũ phổ độ chúng sinh, Doãn Nhược Hi quỳ gối bồ đoàn, hai tay tạo thành chữ thập, nhắm mắt mặc niệm: "Ngã phật từ bi, tín nữ Doãn Nhược Hi trong lòng có oán hận ngập trời, may nhờ trời cao có mắt thương tình có thể sống lần, lúc này đây tín nữ chắc chắn mở to mắt, lại ngây thơ ngu xuẩn, mù quáng dốt nát nữa. Xin làm người tâm ngoan thủ lạt thủ đoạn độc áctự tay đem những người hại ta đưa vào a tì địa ngục, vĩnh viễn được siêu sinh!"

      Hai tay mở ra, áp xuống bồ đoàn .

      lần lần nhắc nhở chính mình, Nhược Hi cần gấp, từng bước đến, chỉ cần những người đó còn sống ở bên người ngươi, ngươi liền có cơ hội đem các nàng đưa vào địa ngục.

      Kia đường cái dài bụi gai địa ngục nhất định đem kéo xé các nàng huyết nhục mơ hồ, hài cốt còn, hồn phi phách tán.

      Ngước mắt, con ngươi từng thiên chân vô tà yên lặng như nước, gợn sóng sợ hãi, mắt trái khóe mắt hạ xuống, son hồng xinh đẹp, lần thứ hai tay lạc tạo thành chữ thập, quỳ lạy, vô cùng thành kính.

      Phương trượng bảo tiểu sa di mang Doãn Nhược Hi trở về, Phương trượng nhìn, khẽ lắc đầu, "A di đà phật!"

      Nữ tử lệ khí nặng như thế, đối Phong quốc biết là phúc hay họa? Càng biết hội thay đổi bao nhiêu nhân vận mệnh...

      Doãn Nhược Hi theo tiểu sa di phía sau, nhìn chớp mắt, cũng chuyện. Ngược lại tiểu sa di nhưng là tương đối hoạt bát, Hồng Trần đều là giấc mộng phù du. Doãn Nhược Hi thản nhiên đáp lại vài câu có lệ.

      " nương, phía trước chính là sân ngươi ở , vì sao lại tụ tập nhiều người như vậy?"

      Doãn Nhược Hi nhất thời lạnh mắt, hơi hơi mím môi lại lập tức buông ra. mặt là vẻ lạnh nhạt cảm xúc.

      Mễ thị muốn hủy trong sạch, tự nhiên muốn mọi người đều biết làm cho nàng về sau có mặt mũi nhìn Giang Đông phụ lão, bà con bạn bè.

      Giờ khắc này, Doãn Nhược Hi cảm kích Đông Phương Minh Lãng năm năm kia vắng vẻ lạnh nhạt khiến nàng học xong vinh nhục sợ hãi, lạnh nhạt tự nhiên.

      "Sư phụ theo ta nhìn cái chẳng phải biết !"

      Doãn Nhược Hi xong, cất bước chậm rãi phía trước. Nàng nghe được Mễ thị buồn rầu khóc kêu: "Hi tỷ nhi, con của ta! Ngươi mau mở cửa để nương nhìn ngươi cái đến cùng xảy ra chuyện gì rồi?"

      Mễ thị này diễn trò khóc tiếng la đưa tới ít người, đám khoa tay múa chân, khe khẽ .

      Doãn Nhược Hi hừ lạnh, nếu như tình thương nàng liền la to mà là cẩn thận khiến mọi người lui ra lại đem kia nam tử làm cho thần biết quỷ hay biến mất.

      tránh ở góc nhìn Doãn Thiên Tuyết thấy Doãn Nhược Hi tới kinh ngạc chạy tới: "Đại tỷ, ngươi thế nào ở trong này?"

      Doãn Nhược Hi tâm nhảy dựng.

      Quả nhiên Doãn Thiên Tuyết biết tình hình. Trách được hai đêm trước đều ồn ào muốn cùng nàng ngủ tối nay lại cái gì muốn bồi Mễ thị tỏ vẻ giống như nàng hiếu thuận lắm, giờ lại bày tỏ mến với nàng như vậy.

      Kiếp trước nàng cũng ngốc, cư nhiên ngay cả tiểu kỹ xảo của Doãn Thiên Tuyết vậy mà nhìn ra.

      "Ta vừa mới đại điện đốt đèn bình an cho nương ta. Có chuyện gì vậy?"

      Đốt đèn bình an?

      Doãn Nhược Hi ở đây vậy kia ở trong phòng cùng người cẩu thả là ai?

      ", có gì..." Doãn Thiên Tuyết chột dạ, nhàng tới ôm cánh tay Doãn Nhược Hi.

      Doãn Nhược Hi thản nhiên nhìn Doãn Thiên Tuyết liếc mắt cái, dấu vết né tránh, nhanh cóng cất bước hướng phía trước đến.

      Doãn Thiên Tuyết sững sờ ở tại chỗ.Tổng cảm thấy thích hợp nhưng lại biết chỗ nào đúng, thở ra hơi, mang theo nha hoàn Đan Quế đuổi theo.

      Trong phòng truyền ra thanh va chạm phách phách phách; ngoài phòng Mễ thị còn khóc diễn trò; bà vú Vưu thị ngã ngồi đất khóc rất thê thảm. Tất cả như Doãn Nhược Hi nàng làm ra thiên đại chuyện xấu khiến người ghê tởm buồn nôn.

      Doãn Nhược Hi thản nhiên nhìn, hít sâu hơi, áp chế lòng tràn đầy thù hận, khiến nanh vuốt thù hận vươn đến làm cho nàng lỗ mãng làm chuyện luống cuống. Nàng xông lên phía trước, nắm chặt cổ Mễ thị lớn tiếng hỏi: "Mẫu thân, ta êm đẹp ở chỗ này, ngươi khóc cái gì, là xảy ra chuyện gì sao?"

      Tiếng khóc im bặt đình chỉ.

      Mễ thị khiếp sợ quay đầu, thấy dáng vẻ thướt tha Doãn Nhược Hi liền cảm thấy ổn.
      Doãn Nhược Hi ở đây? Vậy người trong phòng là ai? Nàng có phải hay biết cái gì?
      Mễ thị đầu óc cấp tốc vận chuyển, tiến lên ôm lấy Doãn Nhược Hi trong lòng: "Hi tỷ nhi, khuya khoắt như vậy ngươi nơi nào ?"
      Đến lúc này, Mễ thị còn tưởng hắt nước bẩn người nàng. Doãn Nhược Hi con ngươi híp lại: "Mẫu thân, ta đại điện vì vong mẫu (mẹ quá cố) của ta cầu bình an đăng. Bên này nhao nhao tạp tạp là phát sinh tình gì sao? Vừa mới mẫu thân khóc, còn hô tên của ta? Mẫu thân, ngươi làm sao vậy? Có phải hay mộng du ?"

      Doãn Nhược Hi dứt lời, người xem náo nhiệt nhất thời trong lòng liền biến hóa lớn, vừa mới lúc nãy Mễ thị ngay cả cả cửa còn mở liền hô tên nữ nhi của nàng, nguyên lai phải thân sinh a, khó trách!

      Đến Đại Ân tự dâng hương đều là gia đình giàu có, liền ngay cả nha hoàn đều kiến thức cũng nhiều, cong cong thẳng thẳng bên trong nhà cao cửa rộng lại càng rành mạch: lúc trước Mễ thị khóc la om sòm đem người đưa tới sợ là hạ định chủ ý muốn hủy trong sạch nương này, lại biết nương đó đốt đèn bình an cho mẫu thân mất của mình vừa mới được tiểu sư phụ Đại Ân tự đưa trở về.

      Mễ thị nghe vậy cả kinh, sợ thanh danh chính mình xây dựng nhiều năm hủy hoại chỉ trong chốc lát vội hỏi: "Hi tỷ nhi có việc gì là tốt rồi, vừa mới mẫu thân là sợ hãi!"

      Lại hướng về mama bên người nháy mắt, ma ma kia hiểu ý, lập tức khuyên những người xem náo nhiệt rời khỏi, trong viện còn lại đều là nô bộc Doãn gia.
      Mễ thị lạnh giọng : " Nhanh đem cửa mở ra, bản phu nhân hôm nay muốn nhìn cái xem kẻ nào lòng dạ hiểm độc làm xằng làm bậy."

      Cũng để Doãn Nhược Hi rời , tâm địa đen tối. Trong khi bên kia , Doãn Thiên Tuyết bị đại nha hoàn bên người Mễ thị mang .

      Doãn Nhược Hi cười lạnh, muốn cho nàng nhìn đến kia màn dơ bẩn? Mơ tưởng!

      "Mẫu thân, tam muội đâu? Ta vừa mới gặp tam muội đây mà người đâu mất rồi?"

      đến nước này, Doã n Nhược Hi tin Mễ thị còn dám để nàng tiếp tục xem.

      Mễ thị vừa nghe, dám để Doãn Nhược Hi lưu lại nhìn đến màn dơ bẩn kia. Nếu truyền ra, người khác khẳng định , con chính mình sinh liền sớm cho ly khai, lại giữ Doãn Nhược Hi lại nhìn đến màn dơ bẩn kia, thanh danh từ mẫu nàng duy trì nhiều năm sợ là muốn hủy hoại chỉ trong chốc lát.

      Lợi hại tốt xấu trong đó, Mễ thị phân tích rất nhanh.

      "Ngươi tam muội muội cũng tới rồi sao? Ai nha Hi tỷ nhi a, ngươi chạy nhanh tìm tam muội muội ngươi , chuyện này giao cho mẫu thân đến xử lý là tốt rồi!"

      Mễ thị từ trước đến nay luôn luôn khôn ngoan sắc sảo bằng cũng khiếnDoãn Nhược Hi thích càng làm cho trưởng công chúa cho phép nàng gả nhập Doãn gia làm kế thất còn cho phép nàng sinh ra ba trai.

      Doãn Nhược Hi ừ tiếng, nhìn về phía bà vú Vưu thị ngã ngồi ở đất; như vậy làm bộ làm tịch cho ai xem? Nhìn lại cánh cửa đóng chặt, bên trong ngay cả khuôn mặt là ai đều chưa xem vậy mà ngay tại cửa gào khóc thảm thiết làm y như người trong phòng chính là Doãn Nhược Hi nàng. Trong con ngươi thoáng qua vẻ u ám hỏi: "Nhũ nương, ngươi làm sao vậy?"

      Vưu thị nuốt nuốt nước miếng, lắc lắc đầu: ", ..."

      " có việc gì là tốt rồi. mặt đất lạnh lắm, nhũ nương vẫn là nên đứng lên chớ để khí lạnh xâm nhập cơ thể bị thương thân mình liền tốt !" Doãn Nhược Hi xong, liền đến gần đỡ Vưu thị.

      Mặc kệ là vẻ mặt hay động tác đều là thể ra bộ dáng tận tâm tận lực dụng tâm đối đãi bà vú vô cùng tốt .

      Vưu thị, hôm nay đối đãi ngươi càng tốt, tương lai những việc độc ác của ngươi phơi bày ra càng thấy ngươi tội ác tày trời, ngay cả người cầu tình cho ngươi cũng có.

      Doãn Nhược Hi ngón tay hết sức nhắn, hơn nữa trường kỳ sống an nhàn sung sướng nên càng mềm mại nhu nhược như có xương, nàng nhàng nắm cánh tay Vưu thị đỡ nàng dậy.

      Mặc dù cách vài lớp xiêm y, Vưu thị cũng cảm thấy cánh tay bị Doãn Nhược Hi nắm nóng rát hừng hực, Vưu thị kinh hãi nhìn lại Doãn Nhược Hi. Trong đêm đen, Doãn Nhược Hi con ngươi lộng lẫy sáng ngời, lóe lên tia bén nhọn u ám , Vưu thị hơi hơi sửng sốt, cẩn thận nhìn lại, lại thấy, con ngươi sáng ngời lên tất cả đều là quan tâm.

      Vưu thị vừa chớp chớp mắt, vừa quan sát nàng.

      "Bà vú, ngươi làm sao cứ nhìn chằm chằm ta? mặt ta có cái gì sao?"

      ", ..." Vưu thị cuống quít xong nương theo lực kéo của Doãn Nhược Hi đứng lên : "Đại tiểu thư, chúng ta thôi!"

      Doãn Nhược Hi ừ tiếng, buông tay, ở phía trước.

      phía sau, Mễ thị hướng Vưu thị nháy nháy mắt, ý bảo Vưu thị lát nữa hỏi Doãn Nhược Hi vì sao đại điện. Vưu thị hiểu ý gật đầu theo sau lưng Doãn Nhược Hi.

      Đợi Doãn Nhược Hi rời , mặt Mễ thị nháy mắt biến mất trở nên ngoan lệ vô cùng, tức giận ra lệnh: " Phá cửa ra cho ta
      Hale205, thuytBanashi thích bài này.

    5. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      truyen hay wa .co len nha ban
      Cung Trường Nguyêt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :