1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Cổ đại - Trùng sinh] Thề không làm thiếp - Lục Quang

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Thề làm thiếp

      Tác giả: Lục Quang

      Edit: Lăng Mộ Tuyết

      Số chương: MĐ + 19 chương + KT

      Lịch post: chưa


      Giới thiệu:
      Dưới ánh mặt trời, chỉ có , là hình bóng mà nàng thể quên, là vết nhơ của quá khứ…

      Nàng từng lập gia đình, làm thiếp, lại bị phu quân coi như quân cờ mà vứt bỏ, lợi dụng nàng hạ độc giết chết đại bá nhằm tranh đoạt tước vị. (đại bá: ở đây chỉ chồng của nữ chính)

      Trùng sinh, nàng thề làm thiếp, mang tâm tư muốn bù đắp mà gả cho đại bá năm đó, Bình Tây Hầu mù mắt.

      Nàng trông mong có thể thay đổi cuộc đời của mình và của , lấy thân phận người nhà bảo vệ .

      Lại ngoài ý muốn mà người mất lòng tin với tình người, là người nam nhân lạnh lùng.

      Nhưng mà, dù nàng có làm bất cứ việc gì cũng thể thuận lợi vào tim .

      Thậm chí, vận mệnh thay đổi, dẫn đến kết quả còn khó coi hơn cả kiếp trước...

      Trong bóng đêm, chỉ có nàng, khiến có thể thấy ánh sáng, là cứu giúp của tương lai ──

      từng, hận đời, chết dưới đao kiếm của kẻ địch, nhưng lại bị người nhà độc chết.

      Trùng sinh, thề phải trả thù, cưới nữ nhân rắn rết kia để ngụy trang, thâm liên lạc với triều đình củng cố thế lực.

      lợi dụng nữ nhân kia làm quân cờ, đến thời cơ thích hợp phản kích lại bọn họ.

      Lại ngoài ý muốn người vì trị mắt cho phải bán đồ cưới lấy tiền mặt, nương ngốc luôn nhẫn nhịn ở bên cạnh .

      Nhưng mà, kế hoạch của như tên lên dây bắn được, cách nào ra bản thân quý trọng nàng biết bao nhiêu.

      Thậm chí, vẫn trơ mắt nhìn nàng về phía trượng phu kiếp trước, kẻ thù hại chết ...
      Chris, bornthisway011091, Mai Trinh10 others thích bài này.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Mở đầu: Sai rồi ...

      Edit: Lăng Mộ Tuyết


      Sao lại như vậy?

      "Dương thị, ngươi vẫn còn chịu , chớ trách bản quan dùng hình!"

      thanh hai bên công đường khiến Dương Như Tuyên sợ hãi.

      Nhưng, muốn nàng cãi lại như thế nào đây?

      Nàng thể được!

      Suy yếu nhìn về phía Phiền Bách Văn ngồi ở bên cạnh án đường, khuôn mặt tươi cười giống như xem diễn kịch vậy, khiến nàng khó nén lạnh lẽo.

      là phu quân của nàng, nhưng cũng là ác nhân hại nàng rơi vào tình cảnh này.

      canh giờ trước, vì để vui vẻ, cho nên nàng đồng ý đưa đồ ăn cho đại ca mắt mù kia của , nhưng ai biết chút thức ăn đấy lại có thể giết người, nàng lập tức bị áp giải vào nha đường Tri Phủ, lập tức thăng đường muốn bức nàng nhận tội.

      Nhưng mà miệng của nàng thể , nhớ tới sau khi đưa đồ ăn xong, phu quân lạnh nhạt với nàng rất lâu lại rót cho nàng chén trà nóng... ôn nhu hiếm thấy, nàng lại chưa kịp tinh tế thưởng thức, chỉ cảm thấy cổ họng truyền đến từng trận cay tê dại, khiến nàng câu cũng thể ra miệng.

      Nghĩ đến đấy, nàng quá ngốc, là quá ngốc.

      Lúc trước khăng khăng làm theo ý mình, vẫn cứ trái ý bà , gả cho làm thiếp, cho rằng đối xử tử tế với mình, cho dù được làm chính thất, nhưng ít ra có thể có được vị trí riêng, sao có thể đoán được chỉ nhất thời tham đồ mới, bao lâu liền quên lãng nàng, trong hậu viện, tiểu thiếp thông phòng hết người này lại đến người kia vào, vì muốn sinh tồn, nàng chỉ có thể tranh đấu với các nàng, thủ đoạn ngoan độc, vô tình hơn, càng đấu thương tổn càng đầy người, thậm chí trở thành công cụ giết người của .

      là ngu... là ngu!

      "Người tới, đánh 20 đại bản!" Lời vừa dứt, nha dịch hai bên lập tức lên trước cưỡng chế nàng, trường côn hai bên thay nhau đánh vào thắt lưng của nàng, trường côn kia giống như muốn đánh chết nàng, mỗi đại bản đánh xuống càng nặng tay hơn, thậm chí nàng có thể nghe thấy tiếng da thịt bị rách, tiếng máu tươi bắn ra, đáng thương hơn hết là nàng đau mà thể kêu lấy tiếng.

      "Dương thị, ngươi hạ độc giết Bình Tây Hầu, vẫn chịu nhận tội!"

      Nàng há mồm, mặt đầy máu và nước mắt, ngay cả muốn cũng lên lời.

      ra... Tàn nhẫn nhất phải tiểu thiếp thông phòng trong hậu viện, mà là phu quân của nàng!

      Khiến nàng mở miệng được, ràng là muốn nàng bị đánh chết!

      lạnh lẽo tản ra, từ từ, ý hận bao vây như cắn nuốt lạnh lẽo, khiến nàng ngừng run lên lạnh.

      Rất lạnh... Ngày tết sắp đến, tháng trước trận tuyết đầu tiên rơi, khi đó nàng vẫn mặc áo da ấm áp, ai biết sinh tử lại chỉ trong giây lát, mà lạnh... Lại khó vượt qua đến vậy.

      Cả đời nàng, bao giờ phải trải qua cái lạnh như vậy? Nàng có phụ thân là Huyện lệnh thất phẩm, từ nàng cẩm y ngọc thực, mà sau khi phụ thân bị bệnh mà chết, nương đau khổ rồi cũng theo, ngay lập tức nàng được bà nhận nuôi, tuy chi phí ăn mặc so ra còn kém Như Hàm tỷ tỷ và Như Hâm muội muội, nhưng cũng chưa từng để nàng bị lạnh bị đói...

      Nhưng hôm nay, nàng rất lạnh, rất đói... Bóng tối tràn ngập trời đất, thanh như cũng càng bay càng xa, xa đến nàng sắp nghe .

      "Đại nhân, chi thứ hai Dương gia trừ Dương Thị Lang, toàn bộ đều đến đây."

      thanh rất truyền đến, cứng rắn làm nàng tỉnh táo lại.

      Chi thứ hai Dương gia... Đấy phải phòng bà sao?

      Dương gia có bốn phòng, khi ông nội qua đời liền ở riêng, phụ thân nàng là chi thứ ba của Dương gia, bà là lão thái thái chi thứ hai, nghĩ đến giao tình năm đó với bà nội nàng, nên khi cha mẹ nàng mất mới nhận nuôi nàng. Nhưng mà, người của chi thứ hai đối xử với nàng tốt lắm, dù sao nàng cũng phải người của chi thứ hai, chi phí ăn mặc cũng tự nhiên kém hơn hai tiểu thư chân chính của chi thứ hai, chính bởi vì như vậy, nàng mới vội vã muốn tìm nơi thuộc về chính mình, khi Phiền Bách Văn quấn quýt si mê đồng ý gả cho làm tiểu thiếp.

      giờ, bọn họ tìm tới, là tới cười nhạo kết cục đáng buồn của nàng sao?

      A, cười , việc đến nước này, muốn cười cười , là bản thân nàng tự nguyện đánh cuộc, đương nhiên phải chịu thua, chỉ là cam lòng, cuối cùng, lại bị chi thứ hai cười nhạo mà chết.

      Dương Như Tuyên nghĩ kĩ, ngay khi khóe môi nhếch lên ý cười tự giễu khi đó, nàng nghe thấy - -

      "Tuyên nha đầu!"

      tiếng ‘Tuyên nha đầu’ thê lương dứt, trong nháy mắt nhéo lòng của nàng.

      bao lâu nghe thấy người khác gọi nàng tiếng ‘Tuyên nha đầu’ rồi? tia thương tiếc kia, đôi mắt ngấn nước kia chấn động nàng.

      Tại hậu viện Phiền gia, người lui tới ít, nhưng mà tất cả đều vì bảo vệ địa vị bản thân, theo dõi lẫn nhau, đám miệng nam mô bụng bồ dao găm, ở ngoài châm biếm trào phúng, ngầm châm ngòi tạo loạn, dù sao mỗi ngày nàng cũng phải nhớ lại ai muốn hãm hại mình giá họa mình, nay mai phản kích như thế nào tính kế như thế nào, ngày bình an.

      Tuyên nha đầu... rất lâu nghe người khác gọi như vậy, lâu đến nỗi khi nghe thấy lại giống như cách cả đời

      "Tuyên nha đầu!"

      Có người bước nhanh chạy tới, nha dịch đánh nàng hình như bị người đẩy ra, sau đó nàng bị lực mạnh ôm lấy, trong mắt chỉ có màu đen, nhưng mùi hương này, động tác ôn nhu này...

      "Lớn mật! Thấy bản quan công đường, cũng dám làm càn, người tới, mau bắt!"

      "Ai dám! Ta là cáo mệnh phu nhân tam phẩm, ai dám đụng đến ta."

      Tiếng kia vẫn to giống như trong trí nhớ của nàng vậy, lúc trước nàng cảm thấy Nhị bá mẫu xuất thân từ phủ tướng quân quá thô lỗ, đáy lòng có chút xem bà, nhưng bây giờ nàng lại ôm lấy mình, cho nàng chút tình cảm ấm áp... Lòng của nàng đột nhiên co rút đau đớn mạnh mẽ.

      "Bản quan dám động ngươi! Di nương Phiền gia Dương thị, hạ độc giết Bình Tây Hầu Phiền Bách Nguyên, tội này đủ để tịch thu tài sản nhà họ Dương!"

      Mày Dương Như Tuyên run lên, mãi đến bây giờ mới hiểu được, dù Phiền Bách Nguyên chỉ là Hầu gia ra làm quan, nhưng chung quy Hầu gia vẫn do hoàng thượng sắc phong... ra Phiền Bá Văn chỉ muốn mượn đao giết người, mà còn mượn nàng làm cho cả Dương gia chôn cùng!

      Quá độc ác... Vì sao phải làm đến nước này?

      "Cho dù muốn thẩm, tội lớn như vậy cũng nên trình lên Hình bộ, ngươi dựa vào đâu mà dùng hình phạt riêng ở công đường? Còn mau sai đại phu khám và chữa bệnh!"

      "Dương phu nhân, ngài chưa hiểu tình hình, hạ độc giết mệnh quan triều đình, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, đương nhiên bản quan có thể phán Dương thị tử hình, người tới! Khóa cùm* tất cả lại, sau khi áp giải qua các con phố đưa tới pháp trường! Người của chi thứ hai Dương gia cũng đừng hòng chạy thoát!" Đôi mắt dài của Tri Phủ nhíu lại, đập mạnh kinh đường mộc xuống, nha dịch lập tức lên trước bắt.

      *镣 Cái khóa sắt. thứ đồ hình dùng để khóa trói người tù.

      Dương Như Tuyên trừng lớn mắt, cái gì cũng nhìn thấy, lệ chua xót trong vành mắt.

      Dương gia có bốn phòng, trừ Phòng thứ tư theo thương, còn lại đều làm quan, cho dù phẩm cấp thể lớn hơn Tri Phủ, nhưng nàng cho rằng có chuyện gì có thể lay động căn cơ Dương gia nàng.

      Nhưng mà, pháp trường... Nàng cho rằng mình gây họa tự mình có thể chịu, nghĩ tới lại làm liên lụy đến cả Dương gia... Rốt cuộc nàng làm gì?

      Sao... Sao lại gây chuyện đến thể cứu chữa?

      "Hồng Tri Phủ, cái gọi là chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực cũng chỉ là từ phía, ngươi dùng hình phạt riêng, ta có thể cáo, nếu ngươi dám tùy tiện đụng tới ta, ngươi có tin ta hủy đại đường của ngươi hay !" Mục thị Dương gia chi thứ hai mày rậm mắt to, ánh mắt sắc bén, hề sợ hãi, ôm chặt Dương Như Tuyên trong ngực:"Tuyên nha đầu, đừng sợ, nương ở đây... Nương đưa con về nhà, con kiên nhẫn chút, nương lập tức đưa con về nhà."

      "Nha đầu, bà nội ở đây, bà nội bảo vệ con." Lão thái thái Hoàng thị Dương gia chi thứ hai chống long đầu tới trước mặt nàng, nắm tay nàng.

      Dương Như Tuyên nghe vậy, lệ nơi đáy mắt tràn ra như vỡ đê.

      Sao lại như vậy? Người mà từ đáy long nàng xem , cho rằng chưa bao giờ đối xử tử tế với mình, mà trong lúc sinh tử lại màng sống chết, chỉ muốn đưa nàng về nhà... Nhà? Nàng cho rằng nàng sớm có nhà, chưa bao giờ nàng gọi Mục thị tiếng nương, chưa bao giờ gọi bà tiếng bà nội, bởi vì căn bản nàng chưa từng xem họ là người nhà của mình.

      Thậm chí nàng chưa bao giờ cho họ sắc mặt hoà nhã, tự cho là đúng, lấy thân phận thiên kim nhà quan tự cho rằng họ vốn nên chăm sóc nàng tốt, tự cho là đúng, cho rằng họ đối xử tử tế với mình...

      Nhưng...

      "Tuyên nha đầu, đừng khóc, nương ở đây, khóc."

      Những giọt nước mắt ấm áp rơi xuống hai gò má lạnh lẽo của nàng, khiến Dương Như Tuyên giật mình, ra nàng sai rồi.

      Nàng sai rồi, sai rồi!

      ra, người thương nàng, luôn luôn ở bên nàng, là nàng đẩy họ ra... Đến thời khắc cuối cùng này nàng mới nhận ra.

      quá muộn... Quá trễ... Rồi...

      Nếu có kiếp sau... Nàng chắc chắn chuộc tội, trước mắt chỉ mong Dương gia... Ngàn vạn lần đừng bởi vì nàng mà bị tịch thu tài sản cả nhà... Nàng gây ra họa nàng lấy mệnh bồi đền, liên quan đến người nhà của nàng, ông trời ơi...

      Cứu cứu người nhà của nàng, cứu cứu người nhà của nàng...

      Nếu có thể, nàng muốn về nhà...
      Chris, bornthisway011091, Phong nguyet2 others thích bài này.

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 1: Về nhà (1)

      Edit: Lăng Mộ Tuyết


      Thời tiết ấm áp giống như ngày tháng tư, cảm giác ấm áp kia cho dù mùa đông có dùng nhiều lò sưởi cũng ấm áp bằng, khiến cho người ta cảm thấy sảng khoái tinh thần, trong khí phảng phất còn có thể ngửi thấy mùi Ngọc Đường Xuân thanh nhã trong viện và hương hoa đào ngọt ngào.

      Mùi hoa kia, khiến cho người ta cảm thấy hạnh phúc.

      Hàng năm khi Ngọc Đường Xuân nở rộ, chỉ thấy trong viện lan tỏa mùi hương thanh nhã, cha mẹ và nàng cùng ngắm hoa, mà gió thổi cây đào bên cạnh tường vây kia tỏa ra hương thơm ngào ngạt, hoa rụng rực rỡ, rơi đầy dưới tường vây... Có lẽ sân phải rất lớn, các loại hoa cũng phải loại hiếm có, nhưng góc đình viện kia là hạnh phúc của nàng.

      Nàng muốn quay về, rất muốn về nhà.

      Thành Địch Dương tuy là kinh thành, phồn hoa giàu có và đông đúc, nhưng nàng càng thích Thúy Bình huyện, dù dân chúng bình thường, có nhiều quan lớn phú gia, nàng vẫn thích chỗ đó, bởi vì nhà nàng ở đấy.

      Nhưng... có, chỉ Thúy Bình huyện có nhà, ngay cả Địch Dương thành cũng có nhà.

      Tất cả đều do sai lầm của nàng, sai lầm của nàng...

      "Tuyên nha đầu, đừng khóc, đại phu uống thuốc vào sao nữa, muội tỉnh lại uống thuốc , được ?"

      Tiếng ôn nhu bên tai mang theo non nớt của thiếu nữ, khiến nàng nhíu mày lại.

      Kế tiếp, có hai bàn tay mềm mại nhàng vỗ về mặt nàng, như muốn lau nước mắt của nàng, xúc cảm chân như vậy, khiến nàng bỗng dưng mở mắt ra, trước mắt chỉ thấy - -

      "... Như Hàm tỷ tỷ?" Nàng lấy làm lạ hỏi, giọng khiến nàng càng kinh ngạc hơn, chỉ vì giọng ấy lại từ trong miệng nàng bật ra, quả thực giống như trẻ con.

      Dương Như Hàm nghe nàng gọi mình, cười híp mắt: " sao, Tuyên nha đầu, có tỷ tỷ ở đây, muội cứ ở lại đây."

      "Muội..." Nàng kinh ngạc vùng vẫy muốn đứng dậy, lại cảm thấy đầu váng mắt hoa.

      "Đừng động, muội bị phong hàn còn chưa khỏi, chăn phải đắp kín, khó khăn lắm mới hạ nhiệt, nếu lại tăng nhiệt độ càng khó chịu." Dương Như Hàm nhàng thay nàng dịch chăn bông: “Muội đừng động, tỷ đút thuốc cho muội."

      Dương Như Tuyên ngây ngốc nhìn nàng bưng chén thuốc lên, nhàng múc muỗng đặt bờ môi thổi nguội, cẩn thận đút vào cái miệng của nàng.

      "Đắng hả, thuốc phải đắng, tỷ chuẩn bị chút mứt hoa quả, là mơ chát muội thích ăn, đợi uống thuốc xong, túi kia đều cho muội ăn." Dương Như Hàm cầm khăn tay lau thuốc đọng môi nàng, chậm rãi đút, mặt lúc nào cũng có nụ cười như tẩm gió xuân.

      Dương Như Tuyên ngây người.

      lâu nàng nhìn thấy Như Hàm tỷ tỷ, khi nàng được chi thứ hai nhận nuôi năm Như Hàm tỷ tỷ lấy chồng, sau đó nàng gặp tỷ tỷ càng ít.

      nhiều năm gặp tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng thể còn trẻ giống như khi nàng vừa đến Địch Dương thành, còn nữa, giọng của nàng... Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      Là trước khi chết, ông trời cho nàng gặp lại những người nàng nhớ mong sao? Nhưng cho dù muốn gặp, cũng nên gặp cha mẹ nàng chứ... Hay là vì nàng phạm lỗi, khiến cha mẹ muốn gặp nàng?

      "Uhm, tỷ biết Tuyên nha đầu dũng cảm nhất, ngay từ đầu sợ thuốc đắng rồi, cho nên tất cả mứt hoa quả này đều cho muội hết." Giọng mười phần dỗ dành, nàng mỉm cười nhét viên mứt mơ chát kia vào trong miệng người giường.

      Mơ chát... nhớ nổi bao lâu được ăn rồi, bởi vì căn bản ai nhớ nàng thích ăn mơ chát. Sở dĩ mơ chát gọi là mơ chát, vì thịt quả cực chát, ướp với rượu, mật ong, mạch nha, ăn vào trong miệng, trong ngọt có chát, có ít người thích ăn, nhưng lại là vị mà nàng thích.

      Trong quá khứ khi tỷ tỷ chưa lấy chồng, nhờ người mua giúp nàng túi, nàng có thể ăn cả buổi chiều, ngay cả khi Như Hâm xin nàng, nàng cũng cho.

      lâu, vị ngọt chát này thấm vào vết thương chồng chất trong trái tim, đau khiến nàng rơi lệ.

      Dương Như Hàm thấy thế, khỏi nhàng nắm tay nàng: "Tuyên nha đầu, đừng đau lòng, tỷ biết cha mẹ của muội lần lượt qua đời khẳng định khiến muội khó chịu, nhưng sinh ly tử biệt khó tránh được, chúng ta đều còn sống, phải sống tốt, còn phải sống thêm cả phần của người mất, sống vui vẻ, đúng ? Còn nữa, có tỷ ở đây, có Trí Cần ca ca và Như Hâm ở đây, còn có bà nội, phụ thân và nương... Muội chỉ có mình."

      Nàng còn sao, vừa lại khiến Dương Như Tuyên ngăn được mà rơi lệ.

      " khóc khóc, nếu khóc nhiều làm mắt bị thương đó." Dương Như Hàm vỗ ngực của nàng, thấy nàng ngừng khóc thút thít, hốc mắt cũng phiếm hồng: "Sau này, chúng ta là người nhà, vui buồn có nhau, nếu muội khóc, tỷ tỷ khóc với muội, nếu muội cười, tỷ tỷ cũng vui vẻ..."

      "Tỷ tỷ!" Nàng đưa tay ôm lấy tỷ tỷ.

      Đây là ! Nhiệt độ cơ thể ấm áp, nàng có thể ngửi thấy mùi hoa, cảm giác được ánh nắng tháng tư ấm áp... Nàng còn sống, nàng còn sống!

      Dương Như Hàm bất ngờ bị nàng ôm mà giật mình, lập tức nhàng ôm nàng vào lòng: "Uhm, tỷ tỷ ở đây, đừng sợ đừng sợ, trời sập xuống cũng có tỷ tỷ chống."

      Vị muội muội này của nàng từ trước đến nay luôn có vài phần ngạo khí, từ khi được nhân nuôi đến nay cũng chưa bao giờ thấy nàng rơi lệ, càng trầm mặc thích cười hơn, giờ bị bệnh, ngược lại khiến nàng thân cận mình giống ngày thường, khiến nàng rất vui mừng.

      Cửa đột nhiên bị đẩy ra, giọng Dương Như Hâm chất vấn: " công bằng, muội cũng muốn ôm." Thùng thùng thùng nhảy lên đùi tỷ tỷ, muốn nàng ôm.

      "Hâm Nhi." Dương Như Hàm cười lên lời.

      "Nhị tiểu thư." Ngô ma ma phụ trách chăm sóc Dương Như Hâm chạy kịp thở, vừa vào phòng vội vàng kéo Dương Như Hâm ra: "Nhị tiểu thư, người thể lại gần Tuyên tiểu thư như vậy, nếu bị nhiễm phong hàn phải làm sao đây?"

      "Ta mặc kệ, ta cũng muốn tỷ tỷ ôm." Chân Dương Như Hâm đá loạn, thuận theo, khuôn mặt nhắn xinh đẹp nhăn thành mặt bánh bao.

      Nước mắt Dương Như Tuyên chưa ngừng, nhìn màn này, chấn kinh nghi hoặc, hoảng sợ khó hiểu.

      Như Hàm tỷ tỷ còn trẻ, Như Hâm là trẻ con... Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      Đây phải mộng, nàng còn sống, nhưng... Nàng khó có thể tin nhìn tay mình, bàn tay xinh xắn nhắn như trẻ con, lúc này mới giật mình, vừa rồi Như Hàm tỷ tỷ - - nàng cho rằng mình đau lòng vì mất cha mẹ!

      Nhìn bàn tay mình nhắn như trẻ con, Dương Như Tuyên chấn kinh thôi, khó có thể tin giống như mình được quay về quá khứ, về năm khi song thân qua đời kia.

      "Như Hâm, cứ ầm ĩ như vậy là muốn Như Tuyên tỷ tỷ cười nhạo muội hả." Dương Như Hàm nghiêm mặt.

      "Nàng phải tỷ tỷ của muội!"

      "Như Hâm!" Dương Như Hàm lúc này tức giận rồi, nàng nhìn Ngô ma ma: "Ngô ma ma, còn mau dẫn nhị tiểu thư về sân?"

      "Đại tiểu thư, nô tỳ biết rồi." Ngô ma ma ôm Dương Như Hâm ngừng vùng vẫy rời khỏi nhưng nhịn được quay đầu, nhịn được mở miệng: "Đại tiểu thư vẫn nên quá thân cận với Tuyên tiểu thư, Tuyên tiểu thư bị phong hàn nặng như vậy, nếu đại tiểu thư..."

      "Biết rồi, lui xuống ."

      "Tỷ tỷ..." Dương Như Hâm khóc đến nước mắt nước mũi chảy loạn, vẫn bị Ngô ma ma ôm về phòng ngủ.

      Mà Dương Như Tuyên vẫn trong chấn kinh.

      Nhưng trong mắt Dương Như Hàm, lại cho rằng nàng bị hạ nhân khinh thường mà đau lòng, vội vàng giải thích: "Tuyên nha đầu, ma ma có ý khinh muội, chỉ là sợ phong hàn nhiễm sang tỷ mà thôi, mà Như Hâm cũng chỉ là cáu kỉnh, muội đừng chấp nhặt với muội ấy." Muội muội này của nàng rất có tài, khó tránh khỏi có vài phần ngạo khí, ràng, chỉ sợ trong lòng muội ấy có vướng mắc.

      Dương Như Tuyên chậm rãi giương mắt, đáy lòng nên lời đây là cảm giác gì.

      Thời gian đảo ngược rồi.

      Dường như nàng quay lại cái năm mà nhị bá phụ nhận nuôi nàng, còn nhớ nàng nhiễm phong hàn, là tỷ tỷ chăm sóc, Như Hâm bất mãn, cho nên nàng cũng chán ghét Như Hâm yếu ớt, càng chán ghét nha hoàn ma ma trong trạch viện này đối xử với nàng như người ngoài, nàng cũng còn là tam tiểu thư nhận được 3000 sủng ái nữa...

      Chẳng lẽ... Chẳng lẽ ông trời thương hại nàng, cho nàng trở lại năm được nhị bá phụ nhận nuôi kia?

      "Tuyên nha đầu, có việc gì, mọi người ở đây đều là người nhà, tuy hai mà ." Dương Như Hàm thấy sắc mặt nàng khẽ biến thành u, thấp giọng giải thích, chỉ sợ đáy lòng nàng có bóng ma, cho rằng mình chỉ là bé mồ côi ăn nhờ ở đậu.

      Dương Như Tuyên từ từ giương mắt, cố cười: "Tỷ tỷ, muội để bụng đâu, muội biết tỷ tỷ vẫn luôn coi muội là tỷ muội ruột thịt."

      Bà nội và bà chi thứ hai thân như tỷ muội, cho nên năm đó khi bà nội chưa qua đời, hàng năm đều dẫn nàng tới Địch Dương thành chuyến, nàng và tỷ muội chi thứ hai cũng quen thuộc. Nhưng chẳng bao lâu sau, người chi thứ hai trong lòng nàng thay đổi?

      ràng các nàng đều đối xử với nàng rất tốt, vì sao nàng lại coi họ như kẻ địch, vội vã muốn rời khỏi?

      Lâu lắm, lâu đến nỗi nàng quên nguyên nhân.

      "Vậy là tốt rồi, nghỉ ngơi cho tốt nha, đến giờ uống thuốc tỷ tỷ quay lại gọi muội, mà hai nha hoàn trong phòng Hạnh Nhi và Mật Nhi muội cũng biết, tỷ tỷ để hai nàng lại chăm sóc muội."

      Dương Như Tuyên gật đầu , mắt nhìn hai nha hoàn đứng ở cuối giường. Hai nha hoàn này đều là nha hoàn bán đứt, là đại nha hoàn bên người tỷ tỷ, ở trong phủ như nửa tiểu thư, nhớ lúc trước khi nàng được chi thứ hai nhận nuôi, các nàng nhìn mình cực vừa mắt.

      Nhưng hết cách, trong lòng nàng rối nùi, suy nghĩ biết xảy ra chuyện gì, về phần giữ ai ở bên người, cũng quan trọng.

      Nàng nghĩ, mình ở dưới Địa phủ, tình cảnh ấm áp kia cũng chỉ là mơ mà thôi.

      Nhưng mà, khi nàng tỉnh lại lần nữa, nàng vẫn là Dương Như Tuyên bị nhiễm phong hàn năm ấy.

      Nàng nghĩ mãi ra, hiểu vì sao nhân sinh của mình lại được lặp lại.
      Chris, bornthisway011091, Mai Trinh2 others thích bài này.

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 1: Về nhà (2)

      Edit: Lăng Mộ Tuyết


      "Tuyên tiểu thư, dùng bữa rồi."

      Dương Như Tuyên nằm ở giường ngẩn người lâu bị Mật Nhi khách khí gọi hoàn hồn, nàng nhìn qua, Mật Nhi và nàng cũng hơn kém nhau mấy tuổi, ước chừng dưới 12, 13 tuổi, giờ bị phát đến bên người nàng, khẳng định lòng thoải mái. Dù sao cũng là nha hoàn trong phủ, đương nhiên muốn phụng dưỡng chánh chủ, chứ phải đứa bé mồ côi nơi nương tựa.

      Tâm trạng Mật Nhi nàng có thể lý giải, cũng trách móc, dù sao Mật Nhi có vẻ thẳng tính hơn những nha hoàn nơi hậu viện của Phiền phủ, trong long có thể có suy nghĩ xấu gì chứ?

      Dương Như Tuyên cẩn thận đánh giá diện mạo của nàng, mặt má đào, mắt to thanh lệ xinh đẹp tỳ vết, biết vì sao lúc trước nàng lại chán ghét mấy nha hoàn này như vậy, cảm thấy các nàng ỷ vào thân phận nửa tiểu thư mà khi dễ mình.

      "Cảm ơn ngươi, Mật Nhi." Nàng cười cảm ơn.

      Mật Nhi nghe vậy ngược lại có chút sững sờ. Nguyên nhân là vì khi tiểu thư của tam phòng đến Địch Dương thành làm khách, luôn bộ dáng tài cao khí ngạo, giờ nàng được nhận nuôi, bản thân muốn làm giảm uy phong của nàng, để nàng khỏi vênh mặt hất hàm sai khiến chủ tử nhà mình nữa, nghĩ tới mình còn chưa gì, bộ dáng nàng dịu ngoan uyển chuyển hàm xúc, khiến nàng khó hiểu cực kỳ.

      "Tuyên tiểu thư gì vậy, đời này làm gì có chủ tử nào cảm ơn với nô tỳ chứ?" Hạnh Nhi bưng chậu nước vào phòng, tuổi cũng khác Mật Nhi là mấy, tuy diện mạo như hoa còn có chút ngây ngô, nhưng tính tình có vẻ ổn trọng: "Chẳng lẽ là ám chỉ chúng nô tỳ hầu hạ được chu đáo?"

      Dương Như Tuyên cười đến chua sót: "Ta..."

      Nàng còn chưa kịp ý thức được quá khư nàng đối xử với hạ nhân như thế nào, cửa điêu khắc tinh xảo lập tức bị người đẩy ra, phụ nhân quần áo ngăn nắp đầu đầy trâm, phía sau có vài nha hoàn bà tử tới, tình cảnh kia nếu như bị người biết chuyện thấy, cho rằng phụ nhân này là đương gia chủ mẫu.

      "Xảy ra chuyện gì vậy ? Hóa ra là ác nô khi dễ chủ, tạo phản hay sao?" Phụ nhân mặc áo váy màu hồng, thêu ngàn đóa cúc, khuôn mặt phấn điêu ngọc trác mặc dù có thể thấy được năm tháng phong sương, vẫn khó có thể đoán được lúc còn trẻ diêm dúa câu hồn như thế nào, nhất là đôi mắt đẹp mị hoặc hẹp dài kia, khiến người khác có ấn tượng đặc biệt sâu sắc.

      Mỹ nhan nàng ta tô vẽ ý cười, như giỡn trêu ghẹo, nhiên lời lẽ sắc bén khó có thể bỏ qua.

      Mật Nhi nghe vậy, vốn định mở miệng phản bác, lại bị Hạnh Nhi dùng ánh mắt ngăn lại.

      "Lý di nương, chúng nô tỳ dám lỗ mãng." Hạnh Nhi buông mắt xuống, thái độ kiêu ngạo siểm nịnh.

      "Vậy là tốt rồi, nhưng chúng ta chuyện nên thêm chút ý cười, có thể loại bỏ chút hiểu lầm cần thiết, nếu khiến Tuyên tiểu thư tam phòng cho rằng mình vì chỗ dung thân, còn phải bị ác nô khi dễ, vậy phải oan lớn?" Ý cười của Lý thị giảm, trông như thay hai bên hoà giải, nhưng người sáng suốt nhìn biết nàng ta căn bản là khẩu Phật tâm xà.

      Nhưng Mật Nhi chịu nổi nàng ta luôn câu ‘ác nô khi chủ’ miệng, muốn phát tác, lại bị Hạnh Nhi kéo lại.

      Chỉ thấy Hạnh Nhi khom người với Lý thị, thấp giọng : "Nô tỳ thụ giáo."

      "Ánh mắt của nha đầu ngươi rất tốt, như vậy mới khiến người ta thích chứ.”

      "Nếu Lý di nương đến thăm Tuyên tiểu thư, chúng nô tỳ xin lui xuống trước chuẩn bị bữa trưa cho Tuyên tiểu thư." Dứt lời, Hạnh Nhi lôi kéo Mật Nhi vẫn cam lòng rời .

      Hai người rời , Lý thị mới từ từ đến bên giường, nàng ngồi xuống bên giường, nhàng nắm tay Dương Như Tuyên.

      "Tuyên nha đầu, thân thể tốt hơn chưa?"

      "... Tốt hơn nhiều."

      "Muốn di nương mời đại phu khác hay, thay con khám và chữa bệnh? Ta thấy phải do phong hàn, chứ sao lại náo loạn mười ngày nửa tháng còn thấy khởi sắc? Nếu biết chuyện, nghĩ Nhị bá mẫu con mời đại phu Mông Cổ biết gì kia đến, để hại con."

      Dương Như Tuyên nghe, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ.

      Sai, dường như sai ngay từ giây phút đầu tiên.

      Phụ nhân trước mắt, là tiểu thiếp của Nhị bá phụ, nghe là thiên kim của viên quan họ Lý xuống dốc, năm đó dùng phương thức uỷ thác, vì bảo vệ địa vị trong phủ, mới khiến Nhị bá phụ bất đắc dĩ nhận lấy, khác với tiểu thiếp mua về từ bên ngoài, nhưng thực tế Nhị bá phụ cũng chỉ có tiểu thiếp.

      Mà Lý di nương ở bên ngoài dịu ngoan, kì thực rất giỏi mượn đao giết người, khác gì đám thông phòng trong hậu viện của Phiền Bách Văn, ngoài mặt lôi kéo, sau lung gây cản trở, dẫm đạp lên người khác để đạt được mục đích của mình.

      Năm đó sau khi nàng được nhận nuôi, người thường xuyên ở bên cạnh nàng nhất đó là Lý di nương. Luôn nâng nàng lên cao, nha hoàn hầu hạ bên người nàng quá ít, sân quá , Nhị bá mẫu muốn nàng học nữ công trù nghệ là coi nàng như nô tỳ, còn bằng mấy nha hoàn kia... Về sau ngay cả chuyện tỷ tỷ gả đến Cung vương phủ Hoài Nam thành, bà muốn gả nàng cho Hầu gia mắt mù đều được Lý di nương lấy ra viết lại, bịa đặt bên tai nàng, khiến nàng tin tưởng nếu mình tự lập tự mình cố gắng, dựa vào chính mình tìm mối nhân duyên tốt, cuối cùng chỉ có thể làm kế thất của Hầu gia mắt mù nghèo túng.

      Nhưng thực chứng minh, nàng tin tưởng, bà và Nhị bá mẫu lòng đối xử tốt với nàng, coi nàng như người trong nhà mà đối xử, tuyết đối thể muốn nàng làm nô tỳ! Còn nữa, kế thất của Hầu gia mắt mù nghèo túng, cũng tuyệt đối mạnh hơn làm thiếp của Phiền Bách Văn.

      Ít nhất, nàng có thể thuận lợi cả đời, mà bị mượn đao giết người, thậm chí còn liên luỵ cả Dương gia.

      Cho nên, ông trời để cho nàng sống lại, chẳng lẽ là muốn nàng sửa chữa những sai lầm trước kia?

      Năm đó tuổi , lấy tâm cao khí ngạo che dấu yếu ớt, lại bị Lý di nương thao túng, tin lời tiểu nhân gièm pha, hủy cuộc đời của bản thân, nhưng lần này, được!

      "... Tuyên nha đầu, sao con lại dung ánh mắt đấy nhìn ta?" Ánh mắt chứa hận như muốn nuốt chửng người khác.

      Dương Như Tuyên nghe vậy, thoáng thu liễm tâm trạng, cười : "Lý di nương, ta khỏe rồi."

      Lý thị nghe vậy, nhàng thở ra, thân thiết vỗ vỗ tay nàng: "Nha đầu con, người gặp người thích, có tài khí lại thông minh, di nương ta chỉ lo lắng nếu chăm sóc tốt cho con, để nhiệt độ nóng hỏng đầu làm sao bây giờ, người ngoài biết còn cho rằng chúng ta cố ý đối xử với con như vậy, chẳng phải là oan lớn?"

      Lý di nương luôn như thế này, trong ba câu có đến hai câu châm ngòi, cố ý muốn nàng hiểu lầm bà và Nhị bá mẫu đối xử với nàng cực kém, mới có thể khiến nàng tạo thành sai lầm lớn: " sợ, có di nương ở đây." Nàng cười .

      Sai sai, nếu ông trời cho nàng cơ hội làm lại, thể tái phạm sai lầm trước kia, mặc cho Lý di nương châm ngòi như thế nào, nàng cũng giống trước, nhưng... Quan hệ tốt với bà ta, cũng có gì tốt?

      Gần gũi với Lý di nương, mới biết bà ta có suy nghĩ xấu gì, nếu chỉ đối phó bà ta, bằng vào kinh nghiệm nhiều năm ở hậu viện Phiền Bách Văn nàng cũng dư sức thành công, nhưng nếu Lý di nương dám tính kế những người khác của chi thứ hai ... Nàng khiến bà ta phải 'biết vậy chẳng làm'!

      " đúng lắm, có di nương ở đây, ai cũng được động vào con." Ở nơi Dương Như Tuyên nhìn thấy Lý thị lộ ra nụ cười gian.

      Mà khi Dương Như Tuyên cúi đầu, khuôn mặt thiếu nữ ngây ngô, lộ ra nụ cười lạnh khiếp người vượt qua tuổi tác.

      Tối ngày hôm sau, cơn sốt của Dương Như Tuyên dường như được đẩy lui, lão thái thái Hoàng thị và Mục thị của chi thứ hai Dương gia đặc biệt đến thăm nàng.

      "Tuyên nha đầu, còn chỗ nào khoẻ ?" Hoàng thị để cho nha hoàn hầu hạ, ngồi xuống ghế dựa lưng ở đầu giường.
      Chris, bornthisway011091, Mai Trinh2 others thích bài này.

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 1: Về nhà (3)

      Edit: Lăng Mộ Tuyết


      Mặc dù tuổi tác cao, ăn mặc đúng cách và cơ thể khoẻ mạnh, khiến bà vẫn tú lệ như xưa, thần sắc tuy có chút lạnh lùng, nhưng Dương Như Tuyên hiểu, bà để tình thương nơi đáy lòng, đến lúc đó thể , khác hẳn loại thái độ ra ngoài, trong lại đầy ý nghĩ xấu xa của Lý thị.

      Ban đầu dưới châm ngòi của Lý thị, nàng vẫn cho là chi thứ hai cố ý nhận nuôi nàng trước đại phòng, là muốn nuốt tài sản của tam phòng nàng, khiến nàng thành đứa mồ côi nơi nương tựa, nhưng thực tế, trước mắt, tuy trong triều đại bá phụ là Binh bộ Thượng thư quyền cao chức trọng, nhưng vài năm sau bị đánh ngã, ví như nàng qua đó cũng chỉ có thể gặp rủi ro cùng họ.

      Mà gia sản tam phòng nàng, cẩn thận ngẫm lại, có thể có bao nhiêu? Phụ thân nàng cũng chỉ là Huyện lệnh thất phẩm nơi thâm sơn cùng cốc, làm người trong sạch, tham béo bở cũng nhận hối lộ, bằng vào lương bổng có thể có bao nhiêu của cải?

      Nếu như thực có của cải hùng hậu, lúc trước nơi bọn họ ở cũng thể là căn nhà được.

      Bây giờ nhớ lại, bản thân sai rất ngớ ngẩn, bị ma quỷ ám ảnh mới có thể nghe Lý thị , coi ý tốt của người nhà thành ác ý, tưởng lầm tiểu nhân thành quý nhân.

      "Sao, thân thể vẫn khoẻ sao?" Mục thị theo hầu ở bên chạm vào trán nóng của nàng, lập tức : "Hẳn là hết sốt rồi, con còn cảm thấy có chỗ nào khỏe hay ?"

      Dương Như Tuyên yên lặng nhìn Mục thị, l@mtdi$end&anl#equ!ydo%n.com, nhớ lại bà ôm chặt mình, hào khí kiên cường che chở mình như vậy... Vì sao trước đây nàng lại cảm thấy Mục thị xuất thân từ phủ tướng quân tục tằng thể chịu nổi? Luôn chê bỏ bà nhàn thục đoan trang giống mẫu thân, cũng là nương của ba đứa bé mà giải quyết mọi chuyện vẫn luôn nôn nôn nóng nóng, chút quy củ cũng có, thậm chí hiểu bà và Nhị bá phụ sao có thể chịu được bà ấy.

      giờ, nàng hiểu.

      Quá mức khéo đưa đẩy lòng người trong lòng cũng quá phức tạp khó nắm bắt, người thẳng thắn sảng khoái trái lại thành thực hơn, có nửa điểm tính kế, tác phong sảng khoái, tốt hơn trăm ngàn lần những kẻ đâm sau lưng.

      "Nhị bá mẫu, con sao." Nàng nở nụ cười, vui sướng từ trong nội tâm, chỉ vì nàng được thương quý trọng, rất lâu nàng cảm nhận được rồi.

      "Sao còn gọi Nhị bá mẫu? Nên gọi nương thôi." Hoàng thị khàn giọng lẩm bẩm.

      Dương Như Tuyên vốn vì kinh ngạc, lập tức hoàn hồn. Cũng đúng, tam phòng còn, l@mtdi$end&anl#equ!ydo%n.com, nàng được chi thứ hai nhận nuôi, đương nhiên nên gọi Nhị bá mẫu tiếng nương, nhưng nàng nhớ mình chưa bao giờ gọi, bởi vì nàng vĩnh viễn cho rằng mình là thiên kim tam phòng, nương của nàng chỉ có , ai cũng thể thay đổi.

      Mục thị thấy ý cười của nàng ngưng khóe môi, vội vàng hoà giải: "Kỳ , gọi nương có quan hệ gì chứ? Tuyên nha đầu giống như nữ nhi của con vậy, có tấm lòng là được, nương cũng đừng để ý những lễ nghi phiền phức cần thiết, chúng ta phải sống vui vẻ mới đúng, đừng để cho lễ giáo buộc tay buộc chân, nhiều..."

      "... Nương."

      Mục thị chưa xong bị tiếng khó xử cắt ngang, khỏi nghi hoặc nhìn Dương Như Tuyên: "Tuyên nha đầu gọi ta sao?"

      Dương Như Tuyên có chút e lệ gật đầu.

      Mục thị thấy thế, tay ôm lấy nàng vào trong ngực, vô cùng vui : "Nương, con lại có thêm nữ nhi nữa rồi."

      "Lạc , con làm gì đó, còn mau buông Tuyên nha đầu ra, thân thể con bé gầy yếu như thế kia làm sao chịu nổi con cứ lăn qua lăn lại như vậy." Hoàng thị sợ tới mức vội vàng ngăn Mục thị lại.

      " con quá vui, nhất thời quên..." Mục thị vội vàng đỡ Dương Như Tuyên ngồi dựa vào thành giường, nhịn được đánh giá nàng, thấy hai gò má của nàng phiếm hồng: "Nguy rồi, mặt đỏ như vậy... Nương, phải Tuyên nha đầu bị con ôm mà làm bệnh quay lại chứ?"

      Dương Như Tuyên nghe vậy, khỏi cười nheo mắt.

      Mặt nàng hồng phải vì bị bệnh, mà là thẹn thùng, vui vẻ của Mục thị cuốn hút nàng, quá khứ chán ghét ghét bỏ, l@mtdi$end&anl#equ!ydo%n.com, bây giờ lại cảm thấy đáng .

      "Con, cũng làm nương, sao lại vẫn bộp chộp giống như tiểu nương vậy." Hoàng thị nhịn được thở dài.

      Mục thị cười lớn, hoàn toàn có phong phạm khuê tú, hào khí giống nữ hiệp khách: "Nương, con chính là vậy, gả tới Dương gia cũng hai mươi mấy năm, nương cũng nên quen rồi chứ."

      "Con..." Hoàng thị lắc lắc đầu, khuôn mặt nghiêm trang dương lên ý cười, mới nhìn về phía Dương Như Tuyên, giọng khàn khàn: "Tuyên nha đầu,mọi người ở đây đều là người nhà, chẳng phân biệt được ta ngươi, trong lòng có chuyện gì cứ việc ra, đừng để trong lòng."

      "Con biết, bà nội."

      Hoàng thị hiển nhiên bị tiếng ‘bà nội’ kia làm cho ngoài ý muốn, sau khi sửng sốt, ý cười nhu hòa ấm áp: "Có chuyện gì cũng có thể tìm chúng ta thương lượng, nếu con nhớ sách, chăm sóc cơ thể cho tốt rồi cùng với Như Hàm cùng nhau ôn tập, có gì hiểu, khi nào Trí Cần hồi phủ con cũng có thể hỏi ."

      "Nhưng, bà nội, con cũng muốn học nữ công."

      Hoàng thị càng kinh ngạc, bởi vì mọi người đều biết tài văn chương của Dương Như Tuyên hơn người, là nữ nhi làm Dương Dĩnh qua đời của tam phòng kiêu ngạo nhất. Tuy nữ tử đọc Tứ Thư Ngũ Kinh cũng thể tham gia khoa khảo, nhưng Dương Dĩnh dạy bảo nàng giữ lại chút nào, chỉ vì muốn nàng được đọc sách.

      Chính vì vậy, tài văn chương của nàng còn cao hơn cả những nam hài cùng tuổi, mới khiến cho Dương Như Tuyên bất tri bất giác tạo thành ngạo khí này, nàng tay nàng là để cầm bút, phải để cầm kim chỉ. Nhưng hôm nay nàng lại chủ động muốn học nữ công...

      "Còn có, con cực kỳ thích món dưa muối bà nội làm, nhất là vị cay kia." Lời này giả.

      Trong những hộ gia đình lớn, thình thoảng cũng có dưa muối, nhưng vị cay cay của dưa muối kia lại phải vị nàng muốn, trước đây vì biểu thân phân, nàng cũng ăn dưa muối.

      làm được hơn mười loại dưa muối, hương vị chủ yếu là ngoài chua trong cay, cũng có thể làm gia vị, l@mtdi$end&anl#equ!ydo%n.com, trước đây bà nội dẫn nàng tới Địch Dương thành cũng mang về vài vò, sau này nàng mới biết được đó là bà đặc biệt chuẩn bị cho bà nội.

      Đây là việc dễ dàng, dù sao làm dưa muối cực kỳ phiền phức, bà tuổi tác cũng lớn, phải làm mấy vò dưa muối kia bà cũng phải mất rất nhiều thể lực, nếu vì phần tình cảm tỷ muội kia, làm sao chịu như vậy.

      "Nếu như muốn ăn, chờ con khỏi phong hàn, cho vào nấu cháo cho con ăn." Đáy mắt Hoàng thị có lệ quang mịt mờ, bà cảm giác đứa này thay đổi, đáy lòng càng thêm thương nàng còn như vậy mất cha mẹ chăm sóc.

      "Vâng ạ, cám ơn bà nội." Ài, lâu nếm vị kia, nước miếng cũng muốn chảy ra rồi.

      "Con đứa này... Vất vả rồi." Hoàng thị thương tiếc lỡ mà nhìn nàng.

      Dương Như Tuyên còn chưa kịp , bên ngoài truyền đến tiếng khóc của Dương Như Hâm: “ công bằng... Nương và bà nội đều bị đoạt rồi... Đều là của con, của con!"

      "Nha đầu kia." Giọng Mục thị trách óc, mở cửa, ngăn lại tiếng khóc kia: "Con cái gì?!"

      "Nương là của con!" Dương Như Hâm tận dụng thời cơ, lập tức tránh thoát tay của nha hoàn rất nhanh nhào lên người Mục thị, động tác mạnh mẽ kia quả thực giống ý như Mục thị.

      "Nương, Hâm Nhi là... Làm cho người ta đau đầu." Dương Như Hàm ở phía sau bất đắc dĩ thở dài: "Có đôi khi nghe người ta cũng nghe toàn bộ, mới có thể cho rằng Tuyên nha đầu đến đây, là muốn cướp đoạt nương và bà nội của con bé."

      Nàng cố ý cho nha hoàn bà tử ở ngoài hiên nghe, muốn các nàng đừng huyên thuyên trước mặt Dương Như Hâm mới mười tuổi.

      "Nàng mới vài tuổi, đương nhiên phân ràng được." Đương nhiên Mục thị hiểu dụng ý của nữ nhi, ánh mắt lạnh lùng sắc bén đảo qua mấy người nha hoàn bà tử, tự mình ôm Dương Như Hâm vào trong phòng: "Hâm Nhi, nương và bà nội đều là của con, nhưng cũng là của Tuyên tỷ tỷ, sau này nàng cũng là tỷ tỷ của con, chúng ta đều là người nhà, biết ?"

      "... hiểu." Giống như hiểu, lại giống như có.

      Thấy Mục thị vừa muốn giải thích, l@mtdi$end&anl#equ!ydo%n.com, Dương Như Tuyên cười : "Hâm Nhi, tỷ tỷ sinh bệnh cần được chăm sóc, đáng thương, cũng thể cho tỷ tỷ mượn bà nội và nương hay sao?"

      "Tỷ trả sao?"

      "Đương nhiên, nương và bà nội vĩnh viễn đều là của Hâm Nhi." Dương Như Tuyên buồn cười .

      "Nếu như vậy, đương nhiên muội có thể cho tỷ mượn, nhưng tỷ nhất định phải trả nha."

      "Ngoắc tay, gạt người là tiểu Cẩu." Dương Như Tuyên đưa tay ngoắc ngón út ngắn ngủn của nàng.

      "Đúng rồi, lần trước Tuyên tỷ tỷ vẽ tiểu Cẩu đáng , muội còn muốn nhìn nữa." Dương Như Hâm như nghĩ đến gì đó, vừa vừa đến giường lại đến bên người nàng.

      "Ở đây có. Ngày mai vẽ." Nàng cười nheo mắt, cảm thấy toàn bộ thay đổi, quá khứ chán ghét, bây giờ tất cả đều là điều mà nàng quý nhất.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :