1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại-Trùng sinh] Nhật kí chính thất - Thiếu Tân

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Trọng Sinh chi Nhật Ký Chính Thất

      Thiếu Tân​

      [​IMG]

      Tên gốc: Trùng sinh chính thất thủ trát 《重生正室手札》

      Tác giả: Thiếu Tân 少辛

      Thể loại: Cổ đại, Thanh xuyên

      Nguồn convert: Tàng Thư Viện

      Converter: Tamquay

      Editor: Lãnh Tiểu Yên

      Độ dài: 116 chương, kết thúc

      Giới thiệu:​


      Đây là bản chép tay của nữ tướng sất trá phong vân [1] của triều Đường, sau khi xuyên trở thành chính thất [2] của Dận Chân, phiên thủ vi vân phúc thủ vi vũ [3], tiếu ngạo tiền triều, hậu cung~~

      Quy định đọc văn:
      1. Nữ chủ có chút vạn năng cường đại, thích chớ xem.
      2. Nữ chủ phải nhân vật tốn tại trong lịch sử triều Đường, cần khảo cứu.
      3. Nữ chủ là người cổ đại, xin nhớ kỹ.
      4. Tứ gia có thời kỳ trưởng thành, thích chớ nhập.
      5. Xác định văn này là hố, xin yên tâm nhảy.
      Nhãn: Thanh xuyên

      Chi tiết mấu chốt:

      Nhân vật chính: Quyền Bội, Dận Chân

      Nhân vật phụ: Khang Hi, các vị a ca, phúc tấn, phi tần

      Chú thích:
      [1]Sất trá phong vân: oai phong cõi, rung trời chuyển đất

      [2]Chính thất: phòng chính, chỉ vợ cả.

      [3]Phiến thủ vi vân phúc thủ vi vũ: chỉ thay đổi như chong chóng, biết đâu mà lần. Thành ngữ này xuất xứ từ «Bần giao hành» của Đỗ Phủ:

      Phiên thủ vi vân, phúc thủ vũ,
      Phân phân khinh bạc hà tu sổ ?
      Quân bất kiến Quản Bão bần giao,
      Thử đạo kim nhân khí như thổ.

      Dịch thơ — Trần Trọng Kim:

      Mây mưa tráo trở bàn tay,
      Những tuồng khinh bạc đời này biết bao.
      coi giao nghị Quản Bào,
      Mà nay đạo ấy rẻ sao như bùn.

      Bình luận:


      đọc qua ít truyện cung đấu, nhưng chưa từng thấy bộ truyện nào như bộ này.
      Đầu truyện, Tứ gia còn là thiếu niên chưa tròn mười lăm tuổi, Đông Hoàng Hậu mất, Đức phi có Thập tứ a ca, Tứ gia hoàn toàn có chỗ dựa, làm việc dưới trướng Thái Tử, muốn khiến Khang Hi coi trọng, còn phải lấy được lòng tin của Thái Tử, việc gì cũng phải suy tính cẩn thận. Nhưng Tứ gia lại chỉ có mình, hậu viện có Quyền Bội quản lý, tấu chương cần phê có Quyền Bội hỗ trợ, mỗi đường nước bước có Quyền Bội cùng thương lượng, dù là bị phạt, dù bị uy hiếp, chỉ cần có Quyền Bội đều có thể hóa nguy thành an. Có thê tử tài giỏi như vậy, nếu là người khác có lẽ cảm thấy đứng trước mặt nàng, giống nam nhân đỉnh thiên lập địa, là trụ cột của gia đình vân vân, nhưng Tứ gia lại chưa từng nghĩ vậy. Tứ gia có thể cùng ngủ lại chỗ thiếp thất khác, có thể để thiếp thất khác có con, nhưng Tứ gia chỉ có thể cùng Quyền Bội bàn việc công, việc nhà hoặc cũng chỉ đơn giản là nhìn nàng pha trà, giúp nàng điều hương, cuốc đất trồng hoa. Cũng chỉ vì có Quyền Bội giữ vững hậu viện, Tứ gia mới càng thêm yên tâm làm việc, vững bước tiến về phía trước. Thuở thiếu thời có Quyền Bội ở cạnh giúp Tứ gia chống đỡ để bầu trời đầu sụp đó, nhưng sau này Tứ gia mở ra cho Quyền Bội bầu trời rộng lớn hơn, vũng chắc hơn, để Quyền Bội có thể yên tâm “việc gì cũng có Gia”.

      Kiếp trước Quyền Bội là nữ quân sư Tiết Lệ của nữ hoàng thời Đường, lòng say mê nam sủng của nữ hoàng, bỏ quên ánh mắt luôn dõi theo mình của Vân Hữu để rồi qua ngàn năm vẫn ngừng tiếc nuối. Thế nhưng kiếp này nàng phải hối tiếc lần nữa.

      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gif
      Trích dẫn:
      Ánh chiều tà rơi đầy đất, đẹp đến khiến người khác say mê, nàng mỉm cười phảng phất mẫu đơn nở rộ, ôm lấy Dận Chân, kiếp này giống, lần đầu tiên cảm thấy đời này có thứ gì đó so với quyền thế càng thêm mỹ lệ…
      http://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif

      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gif
      Trích dẫn:
      …Chàng vẫn là Dận Chân mặt lạnh tâm lạnh trước kia, nhưng là cũng giống vậy, chàng người trong thầm, như trước nội liễm mà thâm sâu, người khác thể hiểu được, chỉ mình chàng biết, tựa như ngàn năm trước Vân Hữu luôn đứng phía sau Tiết Lệ nhìn theo bóng dáng nàng, chàng cho người chàng tất cả những gì có thể cho , cũng chỉ mình chàng biết, lúc này đây còn là đơn tịch mịch ái luyến, khóe môi chàng vẫn luôn mang ý cười…
      http://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Nhật ký chính thất

      Editor: Lãnh Tiểu Yên

      ☆ Chương 1


      Chạng vạng, gió từ mành trúc được cuốn lên nửa xuyên vào, thổi màn lụa mỏng thành từng vòng gợn sóng, Quyền Bội nằm tháp quý phi, nửa ngưởi đắp chăn lông vũ, kim ti tuyến đem phượng hoàng khắc họa như , phảng phất sắp vỗ cánh bay cao.

      Thấp thoáng là đầy trời ánh lửa, vô số bóng người lướt qua trước mắt nàng, lúc khóc lúc cười, hoặc đến báo ân hoặc tới lấy mạng. Quyền Bội biết đây là mộng, lại vẫn thống khổ, khi nàng từ mộng tỉnh lại, vầng trán trơn bóng chảy ra tấng mồ hôi mịn.

      Mặt trời còn để lại vài tia sáng, chiếu vào hoa đỗ quyên rực lửa cửa sổ, ấm áp lại chân thực, đồng hồ tây dương cỡ lớn phát ra tiếng vang tích tắc, trong lư hương vàng bay ra hương thơm an bình của trà hương. Quyền Bội dựa vào tấm đệm sau lưng, nhợt nhạt thở ra, thậm chí đôi khi nàng cũng cái gì mới là mộng.

      Thái giám và thiếu niên Dận Chân mặc thanh bào từ bên ngoài tiến vào, Lý thị từ sớm ra từ phòng phía tây, đứng đợi dưới cây quế trong sân, dáng người đẫy đà khiến Lý thị khi cười duyên có vài phần giống cung nữ triều Đường. Quyền Bội chỉ mơ hồ nghe: “Trời nóng như vậy…canh đậu xanh..”

      Tống thị lại từ cửa sổ phòng khác nhìn ra ngoài, muốn nhìn xem trong phòng Quyền Bội có động tĩnh gì , đại khái cũng chỉ lặng yên lát liền vội vàng ra ngoài: “…Gia về”

      Quyền Bội nâng cằm xem, thấy đại nha đầu Hiểu Nguyệt [1] của nàng cũng tới gần. Dận Chân rất nóng, lúc này lại vào phòng được, bởi vì mấy người phụ nữ này ai cũng muốn đem Dận Chân cướp về mình. Quyền Bội cười , tựa như túc mê hoặc lòng người, tựa như là nhìn thấy trò vui gì, Dận Chân chưa đến mười lăm tuổi, đối mặt với đám đàn bà con , vẫn còn có chút non nớt.

      Nàng đẩy cửa sổ ra, hơi nóng trong sân lập tức ùa vào: “Gia về, trong phòng mát mẻ.”

      Búi tóc Quyền Bội nới lỏng, còn mang theo chút biếng nhác sau khi tỉnh ngủ, gương mặt trắng nõn còn sót vài tia ửng hồng sau giấc nồng, trông như hoa mẫu đơn vừa nở, ung dung vũ mị. Mắt Dận Chân dường như sáng rực lên, vừa : “Nàng vẫn còn yếu, phải nghỉ ngơi tốt.” vừa tới chính phòng.

      Lý thị ở sau lưng Dận Chân suýt chút dậm chân, Tống thị có chút kinh hãi ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ vừa mới mở ra, lại chỉ nhìn thấy chậu hoa đỗ quyên vừa nở, bóng dáng phúc tấn sớm còn.

      Đêm tối nuốt tia sáng cuối cùng của mặt trời, trong cái sân của A ca sở đốt lên đèn đuốc. Dận Chân thoải mái tắm nước nóng, thay xiêm y tơ lụa màu nguyệt bạch ra, thấy Quyền Bội mặc trường bào có ống tay áo rộng làm bằng tơ lụa màu trắng, chống cằm ngồi dưới đèn đọc sách. Xiêm y làm bằng tơ lụa mềm mại dán vào người Quyền Bội, phác thảo những đường cong uyển chuyển tuyệt đẹp của nàng, lộ ra đôi chân trắng nõn, đầy đặn lại ngon miệng như củ sen.

      Giờ phút này Dận Chân nhìn thấy Quyền Bội nhàn tĩnh tươi đẹp, chỉ cảm thấy yết hầu hơi khô. Chàng ngồi xuống sát bên Quyền Bội, trong xoang mũi đều là mùi hương biết tên mà chỉ có riêng ở Quyền Bội. Bọn nha đầu cũng có ở bên trong hầu hạ, Dận Chân vươn tay vuốt ve cánh tay nhẵn nhụi của Quyền Bội, giọng cùng nàng chuyện: “Nàng khỏe sao?”

      Thiếu niên chưa tới mười lăm tuổi, vào lúc mong mỏi chuyện như vậy, có khi chỉ là ánh mắt thôi cũng có thể khơi mào vô tận *

      Quyền Bội quay đầu nhìn chàng mỉm cười, mắt đen long lanh tựa hai viên kim cương. “Thiếp rất khỏe, gia hôm nay có mệt hay ?”

      “Còn tốt lắm, chỉ là đứng ở sân kho hơi lâu chút, chân hơi mỏi.”

      Quyền Bội mím môi cười, đưa tay niết giúp Dận Chân, Dận Chân chỉ cảm thấy đôi tay trắng nõn của Quyền Bội như có ma lực, thiêu đốt toàn thân chàng.

      Hiểu Nguyệt ở bên ngoài nghe bên trong có tiếng động, cười cười vẫy gọi tiểu nha đầu: “ xuống chuẩn bị nước ấm.” Rồi qua đến nửa canh giờ, mới nghe chủ nhân ở bên trong gọi nước, bọn nha đầu bận rộn cúi đầu đem nước ấm nâng vào.

      Ban đêm an tĩnh, Dận Chận ngủ say bên cạnh Quyền Bội, đại khái là vừa rồi hơi quá mức, chỉ mới lát Dận Chân thiếp .

      Thoáng như lại trở về kiếp trước, nữ hoàng “Gả cho Vân Hữu có gì tốt?” Đúng a, nàng bây giờ cũng nghĩ có gì tốt chứ, an cư lạc nghiệp, buồn lo, nhưng nàng lại cố ý chọn Kiệt Trạch, nam sủng của nữ hoàng. Lại là đầy trời rực lửa, gương mặt tuấn tú của Kiệt Trạch vặn vẹo trong khói lửa: “Vì sao cố tình chọn ta? Nếu phải vì , ta vẫn sống rất tốt!”

      Nàng cũng tự hỏi, vì sao phải là Kiệt Trạch, nữ hoàng khinh thường vì người đàn ông mà bỏ quân sư đáng quý, nhưng Kiệt Trạch lại vì vậy mà mất nữ hoàng. Mà nàng cuối cùng cũng vì thế mà mất tính mạng.

      Quyền Bội từ trong mơ tỉnh lại, chân trời lộ ra chút ánh sáng, Dận Chân vốn nghiêm khắc với chính mình, lúc này cũng tỉnh, cười nhìn Quyền Bội: “Tỉnh.”

      Quyền Bội nở nụ cười: “Nhưng là cả người của người ta vẫn còn đau nhức.”

      Dận Chân khoác xiêm y đứng lên, vươn đầu gọi Tô Bồi Thịnh, xoay người nhéo nhéo gương mặt nàng: “Nàng chỉ được ngủ thêm lát, người ngoài nếu hỏi, còn suy yếu.”

      Quyền Bội cười gật đầu. Thời đại này dù là con vua cũng dễ sống. Trong cung có ma ma giáo dưỡng, mặc dù là a ca và phúc tấn thành thân rồi cũng phải chịu trói buộc, nếu làm tốt ma ma cũng có quyền phạt, hoặc là báo cho quý phi, các vị nương nương, đến cùng cũng có chỗ nào tốt. Nhưng nàng chưa bao giờ là người phụ nữ hiền huệ, đến chết cũng chưa từng hầu hạ người đàn ông nào.

      Nàng còn nghĩ, Dận Chân lại xoay người nhéo nhéo hai má nàng, ánh mắt ngập tràn thương cùng chiều chuộng, nàng cọ cọ tay chàng như con mèo con, rồi cười nhìn Dận Chân ra cửa. Bên ngoài quả nhiên có người hỏi, Hiểu Nguyệt hơi lên giọng: “Phúc tấn hôm kia mới té ngã, tại còn yếu, chủ tử gia cho phép nghỉ ngơi chút.”

      Chỉ ngủ lát, Quyền Bội cũng ngủ nữa, bọn nha đầu tiến vào hầu nàng rửa mặt thay quần áo, nàng chọn đóa mẫu đơn lớn cùng với xích kim lưu tô [2], mặc bộ kỳ bào [3] màu tím thêu hoa sen, thoạt nhìn cực kì rực rỡ diễm lệ.

      Lý thị cùng Tống thị tiến vào thỉnh an, cho dù đối với phúc tấn vừa là thương tâm vừa là ghen tị, nhưng vẫn dám lộ quá ràng. Cách cách của Ngũ a ca dám cãi lời Ngũ phúc tấn cũng là bởi vì Ngũ a ca thích Ngũ phúc tấn. Nhưng Tứ phúc tấn lại giống vậy, ngờ chỉ là trượt ngã mà thôi, chủ tử gia nâng lên đến đầu trái tim, ban đêm luôn là…

      Tứ phúc tấn minh diễm đến mức khiến hai người dám nhìn thẳng, cong lưng đứng ở bên an tĩnh mà hầu Quyền Bội dùng điểm tâm sáng. Động tác của phúc tấn ưu nhã ung dung phảng phất khắc vào cốt tủy, dù cho chỉ là chùi miệng đều là đẹp đến thể tả. Lý thị khẽ mím môi, nàng cũng là cách cách xuất thân từ nhà quan, cũng kém phúc tấn là bao.

      Tống thị quỳ mặt đất, dâng chậu nước qua đỉnh đầu để Quyền Bội rừa tay, Lý thị ở cạnh nâng khăn, chỉ ngờ Tống thị lại đột nhiên ngất ngay trước mặt mọi người, cả chậu nước đổ cả lên người Lý thị sót chút nào, còn Quyền Bội bước lệch sang vài bước nên giày cũng chẳng dính vài giọt nước. Hiểu Nguyệt cùng Hiểu Dung bận rộn tiến lên xem Quyền Bội, các vị ma ma giáo dưỡng như là thấy được chuyện gì mới mẻ, tiến lên phía trước: “Cách cách Tống thị làm sao thế này?”

      Lý thị suýt nữa bật khóc, Quyền Bội vẫy tay để nàng xuống thay quần áo trước, lại gọi nha đầu: “ thỉnh cái thái y lại đây xem xem.” Hiểu Nguyệt thấy Quyền Bội sao cả, mới sai sử nha đầu: “Đem cách cách nâng lên tháp .”

      vị ma ma giáo dưỡng họ Vương đứng bên người Quyền Bội, nửa là răn dạy, nửa là chỉ bảo : “Tuy ngài là phúc tấn, nàng là cách cách, nhưng dù sao cũng giống kẻ dưới, chỉ bưng nước cho ngài rửa mặt té xỉu, nếu có chuyện may gì xảy ra, người ngoài ngài thế nào? Chỉ sợ ngài khắt khe với kẻ dưới!”

      Quyền Bội khẽ mím môi uống nước trà, Hiểu Dung ở sau lưng nàng phẩy quạt, ngày hè nóng bức, dù là buổi sáng cũng dễ ra mồ hôi, các vị ma ma giáo dưỡng làm tấm gương, càng thể mặc ít dù chỉ là lớp áo, hành động nhiều chút, nhiều vài câu mặt đầy mồ hôi, hơi có vẻ chật vật.

      Quyền Bội lời nào, trong phòng cũng chỉ còn có tiếng hít thở của bọn nha đầu đứng hầu Quyền Bội, ma ma Vương lúng túng nửa ngày, lại thấy tức cực kỳ, a ca nào mà tâng bốc giáo dưỡng ma ma, thế nhưng đến chỗ Tứ phúc tấn này lại khác biệt? Bà cũng thể để ma ma giáo dưỡng trong cung mất mặt được.

      Bà cười : “Ngài đừng chê nô tỳ chuyện dễ nghe, dù là đến chỗ quý phi nô tỳ cũng vậy, ngài tuy là tôn quý nhưng cũng thể quá khắt khe với kẻ dưới…”

      Mới tới đó, Tống thị “ưm” tiếng rồi tỉnh lại, ma ma Vương lập tức với Tống thị: “Cách cách, ngài tỉnh, có chỗ nào khỏe sao? Nếu là vừa rồi nâng chậu nước kia cũng đến mức phải té xỉu!”

      Tống thị hạ mắt xuống, giùng giằng đứng dậy: “Ma ma quá lời, là lỗi của ta, khó lắm mới được hầu hạ phúc tấn lần, còn mắc sai lầm như vậy, nô tỳ cam nguyện bị phạt!”

      Mọi lời của ma ma Vương đều nghẹn trong cổ họng, nửa ngày phát ra được. Tống thị này cũng quá có triển vọng, cho nàng ta cơ hội chèn ép phúc tấn thế mà còn nhận! Ma ma Vương quay đầu thoáng nhìn thấy Quyền Bội nhàn nhã dửng dưng, căm hận cắn răng, tốt nhất là nên xem thường bà chỉ là ma ma giáo dưỡng!

      Thấy canh giờ cũng xê xích gì nhiều, tới lúc thỉnh an Thái Hậu, Quyền Bội sửa sang xiêm y đứng dậy, với Tống thị: “Đợi lát thái y đến, hãy khám chút xem.”

      Tống thị vội cúi đầu đáp ứng, tiễn Quyền Bội , ma ma Vương theo phía sau, đợi người rồi, chưa hết giận hỏi Tống thị: “Cách cách sao lại sợ nàng như vậy?”

      Tống thị cười khổ: “Ta so với ngài được, dù sao cũng còn phải sống dưới quyền phúc tấn.” Ma ma Vương thấy vừa đáng thương lại đáng giận, càng cảm thấy nhất định phải chén ép khí thế của Quyền Bội xuống.

      Mắt Ngũ phúc tấn sắc bén, nhìn thấy Quyền Bội ra cửa vội vàng nghênh đón. Nàng có khổ sở, nhưng chỉ có thể thầm với Quyền Bội, thấy Quyền Bội mặt nàng liền lộ vẻ đau khổ, bên cạnh Quyền Bội, cúi đầu giọng : “…Con tinh kia lại chiếm lấy gia nhà muội buông, ba ngày vào phòng muội. Buổi sáng cũng chỉ là bảo ả chải đầu cho muội thôi, ả lại giựt đứt biết bao nhiêu sợi tóc của muội. Muội mới mấy câu, ả liền cãi lại, tim gan của muội đều bị chọc giận đến nhức nhói. Muội còn dám quá mức, chỉ sợ gia nhà muội về cho muội sắc mặt tốt.”

      Mặt Quyền Bội lộ vẻ u sầu: “Muội cũng đừng quá khổ sở, ở đây mọi người đều như nhau cả thôi, ngoài mặt dễ nhìn là được.”

      Ngũ phúc tấn nghe Quyền Bội như vậy, trong lòng mới hơi thư thái chút, níu chặt Quyền Bội tay áo: “Nghe lời này của tẩu, chẳng lẽ cũng như ý?”

      Quyền Bội chỉ thở dài, phải, cũng phải. Ngũ phúc tấn lại thấy mình thấu hiểu nỗi khổ của Quyền Bội, lập tức lại an ủi Quyền Bội: “Tẩu cũng đừng quá khó chịu, nếu cao hứng đến chỗ muội ngồi lát.”

      Quyền Bội liền gật đầu đáp ứng, đợi đến khi Tam phúc tấn, Đại phúc tấn cũng ra, Ngũ phúc tấn vẻ mặt cũng khá hơn nhiều, đại khái là cảm thấy những người phụ nữ này đều là ngoài mặt dễ nhìn, kỳ cũng khác nàng bao nhiêu.

      Đại phúc tấn tuổi hơi lớn, có vẻ khoan hậu ôn hòa, Tam phúc tấn được Tam a ca thích nên có vẻ cao ngạo ít, vừa kéo xiêm y mới của nàng vừa chuyện với bọn họ: “Gia nhà ta từ bên ngoài mang về, thấy nó tôn lên màu da của ta, chính ta cũng thích.”

      Mắt thẩm mỹ của Tam a ca cũng tệ, chỉ là Ngũ phúc tấn lại thích nghe những lời này, giả bộ quay đầu nhìn chung quanh, Đại phúc tấn cười : “Tam đệ muội có phúc.”

      Tam phúc tấn lại nhìn Quyền Bội, Quyền Bội cười cười: “Xiêm y đẹp, nhưng tam tẩu lại càng đẹp hơn.”

      Tam phúc tấn nghe vậy vui vẻ ra mặt, kéo tay Quyền Bội: “Cái miệng của muội ngọt như vậy, tứ đệ nhất định cũng cực thích.”

      Người với người có thể thoải mái lời hay, cũng cần phải miễn cưỡng lời khó nghe, dù sao cũng có lợi cho ai cả, nhiều năm giao tiếp với những người quyền quý trong triều, Quyền Bội cần chút dấu vết nào cũng có thể nhìn ra – lời hay là pháp bảo lớn nhất trong xã giao.

      Hết chương 1
      BanashiChris thích bài này.

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Nhật ký chính thất

      Editor: Lãnh Tiểu Yên

      ☆, chương 2


      Ngồi hai bên Thái Hậu là Nữu Hỗ Lộc Quý phi cùng Thái Tử phi, địa vị của hai người đều rất vững chắc, nếu có khác cũng là Thái Tử phi có con. Thái Tử phi nổi danh hiền lành nhất trong số các chính thất của hoàng tử, nàng cùng Thái Hậu vài câu, mặt Thái Hậu liền rạng rỡ, cầm tay Thái Tử phi: "...Ai gia liền thích con..."

      Hoàng Đế Khang Hi tuy cùng Thái Hậu có chung huyết thống, nhưng cũng cực kì tôn trọng Thái Hậu, lấy nhân hiếu để thống trị thiên hạ rất phù hợp quan niệm của người Hán, cho nên cũng trị vì rất tốt. Lấy thân phận là kẻ ngoại tộc lại muốn thống trị người Hán nếu tôn trọng văn hóa của người Hán làm sao có thể yên bình lâu dài?

      Quyền Bội vẫn thấy thời Đường tốt hơn, vào ngày hè cưỡi ngựa đánh bóng là sảng khoái, nếu hết hứng tiên y nộ mã [1], ở trong phủ xây hồ nước bằng bạch ngọc, khi trời nóng ngâm mình trong nước cả ngày, hoặc nếu trời đổ mưa liền ngồi trong đình ăn trái cây ướp lạnh, xem bọn thị nữ nhảy múa, như thế nào đều tốt hơn so với tại.

      Quý phi ngồi cao nâng mắt cười, nhìn về Quyền Bội ở phía dưới: "Nghe con ngã, tốt hơn chưa?"

      Mi mắt Quyền Bội buông xuống, : " tốt hơn nhiều, nên sáng nay liền đến thỉnh an Thái Hậu."

      Đức phi ở bên cạnh nhìn về phía Quyền Bội, hơi hơi mang theo ý cười, Thái Hậu ngồi bên cũng hiền từ : "Sao nghỉ thêm nhiều ngày, mới sáng sớm liền tới đây, cực khổ cho con."

      Quý phi xen miệng : "Đứa này hiếu thuận, ngài phải biết, nếu cho nàng đến chỉ sợ nàng còn thoải mái."

      Thái Tử phi cười đoan trang, ngón tay đeo cái hộ chỉ [2] lớn hơi nhếch lên: "Nghe là bị cung nữ đụng phải, cũng biết xử trí chưa, kẻ hiểu quy củ như vậy, cũng dám giữ trong hậu cung."

      Nương vào chuyện của Quyền Bội, Quý phi cùng Thái Tử phi liền khởi chiến, Thái Hậu lại cũng muốn dính vào chuyện gì , chỉ xoa xoa trán: "Thời tiết nóng như vậy, ngồi lâu chút liền khỏe. Các ngươi đều trở về nghỉ ngơi ."

      Cả nhóm người thướt tha lui ra cũng chỉ để lại làn gió đầy hương cũng với tiếng trang sức đinh rung động, đại điện Từ Ninh cung lại yên tĩnh, Thái Hậu nhìn cổng lớn ngập tràn ánh sáng, khẽ thở dài.

      Quyền Bội theo Đức phi, Đức phi cười hỏi nàng: " khỏe rồi?"

      " khỏe nhiều lắm."

      Hoa sen trong hồ lúc này nở, Đức phi dừng bước ngắm nhìn: "Nghe trong Binh bộ có chỗ còn khuyết, ta muốn nhờ người dàn xếp cho a mã của ta. Như vậy cũng tăng lên thể diện nhà ta."

      Quyền Bội cười cười: "Ngài cần gì với con, trong triều ít nhất cũng có hai người là người của ngài, muốn dàn xếp cũng phải là việc khó."

      Đức phi cau mày : "Ta chỉ hỏi chút, con cảm thấy thế nào?"

      "Ngài chê chức tham lĩnh hộ quân quá thấp?"

      "Dù sao cũng có thực quyền."

      "Ngài cần thực quyền làm gì?"

      Đức phi ngẩn ra.

      Quyền Bội : "Ngài có 2 a ca, còn có công chúa nuôi ở chỗ Thái Hậu, tất cả là thực quyền lớn nhất rồi, cần gì phải mưu cầu cái khác? Hoàng Thượng để ngài sinh nhiều con như vậy, phải là vì thấy ngài có uy hiếp gì sao, nếu ngài thay đổi, Hoàng Thượng cũng khác, nếu Hoàng Thượng như trước, cần những điều này làm gì nữa?"

      Đức phi thở dài, nhìn gió thổi lay cánh hoa sen, lúc lâu mới : "Mà thôi, cầu cầu."

      Từ xa xa nhìn thấy Nghi phi, Đức phi rũ tầm mắt: "Vương thị trong cung ta có thai, nàng luôn phái người đến xem, ta chỉ lo bà ta có ý tốt gì, hại đến Vương thị thành lỗi của ta."

      Mặt trời dần dần lên cao, càng ngày càng nóng, Quyền Bội có chút khó chịu: "Lúc này Vương thị được lòng Hoàng Thượng, ngài cẩn thận bà ta có chiêu khác. Nếu có thể dùng ngài dùng, nếu thể, đường là do nàng chọn, Nghi phi chưa chắc muốn làm gì Vương thị, chỉ e là cả hai hợp mưu ngáng chân ngài thôi. Ngài cứ quan sát vài ngày , nếu lại có chuyện ngài liền con biết."

      Nghe Quyền Bội vậy Đức Phi cũng cảnh giác hơn, đại khái cũng thấy nóng, liền : "Được rồi, con cũng trở về ."

      Quyền Bội muốn , nhưng vẫn thêm câu: "Ma ma Vương trong viện nhà con quá nhiều chuyện, ngài nếu có rảnh đổi người khác ."

      Đức phi theo bản năng cho rằng ma ma Vương là tay chân của nơi phái khác đến: "Ta biết ."

      Ma ma Vương đứng dưới bóng cây ngoài viện chuyện với ma ma giáo dưỡng của Ngũ a ca: "... Quá mức khắc khe, cũng xem chúng ta ra gì, nếu cho nàng chút việc, còn gì là mặt mũi của ma ma giáo dưỡng chúng ta nữa..."

      Ma ma kia cũng đồng ý: " phải là vậy sao? Ngươi yên tâm, tình này ta cũng muốn với Nghi phi nương nương vài câu, còn sợ thể truyền cho ai đều biết sao?"

      Ma ma Vương híp mắt cười, đảo mắt lại thấy Quyền Bội về, liền tạm biệt vị ma ma này chạy ra nghênh đón, có vẻ vội vàng: "Ngài trở lại rồi! Khi nãy thái y đến, bắt mạch cho Tống cách cách, mang thai hai tháng! Cũng truyền tin cho gia cùng với Đức phi nương nương."

      Ma ma Vương cười nhìn Quyền Bội, như là muốn chê cười nàng, cùng nhau vào sân nhà. Hiểu Nguyệt ra đón lại thấy ma ma Vương liền khẽ hừ tiếng, nâng tay Quyền Bội, đẩy Vương ma ma qua bên: "Tống cách cách có thai, truyền tin cho gia cùng với Đức phi nương nương."

      Quyền Bội lúc này mới cười : "Đây là chuyện tốt, ta còn nghĩ nếu ai có thai trước, cây trâm trân châu đứa bé tặng điềm lành trong hộp trang sức của ta liền cho người đó. ngờ là nàng có trước, lát nữa ngươi lấy ra đưa cho nàng, bảo nàng dưỡng cho tốt, con trai con ta đều thương, đừng bận tâm điều gì."

      Ma ma Vương mặt cười tâm cười nhìn Quyền Bội, nghĩ rằng giả vờ dù giống cũng có ích gì, biết trong lòng khổ sở đến mức nào đâu!

      Tống thị có thai, Lý thị vừa chua vừa xót, nàng hầu hạ chủ tử nhiều nhất, vì sao lại là Tống thị có thai trước? Nàng nhìn thấy Hiểu Nguyệt nâng hộp gỗ tử đàn vào phòng của Tống thị, cũng vội vàng theo, lại thấy phúc tấn ban cây trâm có hạt trân châu lớn cho Tống thị, khó được nhất là, trân châu kia lại có có nét giống bộ dạng bé trai, vạn kim khó cầu.

      Tống thị có chút kinh hãi: "Nô tỳ làm sao có thể được phúc tấn ban cho thứ quý trọng thế này."

      Hiểu Nguyệt trong lòng cũng muốn cho Tống thị, vẫn còn cười : "Phúc tấn cho cũng đừng chối từ." rồi lại đưa đến tận tay Tống thị: " chỉ cần nghĩ con còn phải là con phúc tấn sao? Đạo lý đơn giản như vậy sao lại ? Cần gì phải như thế?"

      Tống thị sợ hãi, trừng to đôi mắt: " nương có ý gì?"

      Hiểu Nguyệt cười cười: "Lời này là ta vậy thôi, phúc tấn cũng như vậy, ta chỉ khuyên cách cách câu, đừng tự cho mình là thông minh tốt hơn."

      Trong viện truyền đến giọng của tên thái giám xa lạ, người trong phòng đều nhìn ra ngoài xem thế nào.

      Chỉ nghe : "Đức phi nương nương muốn ma ma Vương trở về, lại phái ma ma Vân tới đây hầu Tứ A ca và phúc tấn."

      Ma ma Vương kinh hãi : " biết có phải ta làm điều gì tốt ?"

      Bọn thái giám kiên nhẫn nhiều: "Tốt hay tốt chúng ta biết, Đức phi nương nương gọi bà đến, còn kì kèo cái gì?"

      Ma ma Vương cơ hồ là bị xô đẩy ra ngoài, Hiểu Dung ở phòng trong ra kêu ma ma Vạn vào, trong viện lại lâm vào yên tĩnh.

      Hiểu Nguyệt xoay người liếc mắt nhìn Tống thị, cười khẽ cúi người chào nàng rồi ra khỏi phòng.

      Tống thị cúi đầu xem cây trâm tay, chỉ cảm thấy nóng phỏng bàn tay, ma ma Vương mới chỉ trích hai câu, mới hơn nửa ngày bị đổi nơi khác, mà nàng còn mang thai...

      Có người hỏi thăm Vương ma ma đâu, mới biết được là bị đưa thẳng đến Tân Giả khố [3], ma ma giáo dưỡng trong sân nhà Tứ A ca liền nơm nớp lo sợ, nhưng dám lắm miệng nhiều lời, trong mắt Tứ phúc tấn hạt cát cũng tha.

      Chạng vạng Dận Chân trở về, trong mắt đều là ý mừng: "Tống thị có thai ?"

      Quyền Bội cười : " phải là vậy sao, chúc mừng gia sắp làm a mã." Vừa vừa chỉ bình rượu bàn: "Ta đặc biệt chuẩn bị bầu rượu, hôm nay cùng gia ăn mừng."

      Dận Chân lôi kéo tay Quyền Bội: "Hoàng a mã hôm nay cũng phân công cho ta, muốn ta đến Hộ bộ rèn luyện."

      "Như vậy đúng là song hỷ lâm môn, có thể thấy đứa bé này cũng có phúc."

      Quyền Bội vậy khiến mặt mày Dận Chân đều đầy ý cười. Quyền Bội khẽ đẩy Dận Chân: "Ngài thăm Tống muội muội , dù sao cũng nên với nàng vài câu, đợi trở lại rồi mới uống rượu, nếu uống rồi lại thăm, lây mùi rượu cho đứa bé mất."

      Dận Chân nghĩ thấy cũng đúng: "Vẫn là nàng cẩn thận, ta trước xem xem, hồi lại trở về."

      Quyền Bội gật đầu, nhìn Dận Chân ra khỏi phòng, gọi nha đầu mang nước vào tắm rửa.

      Dận Chân tiến vào, Tống thị liền vội nghênh đón, vô cùng cao hứng Dận Chân lại thấy mặt Tống thị toàn là nước mắt, liền ngẩn ra: "Có thai rồi còn khóc cái gì?"

      "Nô tỳ vốn là cao hứng, chỉ là cao hứng rồi lại sinh lòng lo lắng, sợ mình thể an an ổn ổn nuôi lớn đứa bé trong bụng, nếu vậy nô tỳ phải thành kẻ có tội sao?"

      Dận Chân nhíu mày: "Lúc này cũng mới có thôi, thể những lời mang điềm xấu, đây là đứa con đầu của gia, dù sao cũng phải dưỡng cho tốt." Cuối cùng cũng vẫn chậm rãi khuyên nàng: "Chăm sóc tốt rồi sinh con ra, muốn cái gì liền với gia hoặc là phúc tấn."

      Tống thị mở miệng muốn : "Nô tỳ..." rồi lại như là có lời gì khó .

      Nhưng phòng Tống thị , mang thai lại thể để băng trong phòng, vào lúc chạng vạng khí nóng càng nhiều hơn, lại thêm Tống thị cứ giấu giấu vẻ nặng nề, Dận Chân càng thấy bực mình, đứng lên : "Gia trước, có rảnh đến cùng ngươi chuyện."

      Tống thị mím môi, cũng dám giữ lại, bận rộn đứng dậy tiễn Dận Chân ra ngoài, nhìn Dận Chân vào chính phòng.

      Lý thị từ trong phòng ra, cười nhìn Tống thị: "Chúc mừng tỷ tỷ ." Tống thị miễn cưỡng cười cười, cũng biết lời nàng có tác dụng gì ...

      Khang Hi mang Vương thị về từ bên ngoài, vừa trải qua tuyển tú cũng phải nữ tử Bát Kỳ [4], đại khái là thích bà ta , bỏ qua lâu như vậy, người cũng gần ba mươi, lại được sủng hạnh, chuyện như vậy Hoàng Thượng thích, người khác cũng dám lắm mồm. Hoàn cảnh có phần giống Lương Phi, nhưng Vương thị lại mềm mại đáng , có được nét ôn nhu lại quyến rũ vô cùng mà những nữ tử hậu cung có.

      Bà tựa vào tháp, sờ sờ bụng còn chưa lộ ra, có cung nữ mở cửa, tiến vào từ bên ngoài, mang đến vài tia gió , bà thoáng thở dài nhõm, hỏi: " mang thuốc đến sao?"

      " mang đến, thuốc này bảo đảm có thể sinh ra con trai, ngài uống vào nhất định có thể sinh ra A ca."

      Vương thị cao hứng, nhưng lại phiền muộn: "Mặc kệ nam nữ, dù sao cũng phải nuôi sống mới được."

      Cung nữ kia liền : "Vậy cũng phải xem Đức phi nương nương có muốn con ngài trưởng thành hay , Thập Tứ A ca cũng mới mấy tuổi thôi."

      Vương thị mím môi: "Chẳng lẽ người khác đáng tin sao?"

      Cung nữ được lời nào, hồi lâu mới : "Nô tỳ xuống sắc thuốc cho ngài, người khác nếu hỏi ngài do thái y kê đơn là được."

      Vương thị khẽ gật đầu, nhìn cung nữ kia lui xuống, đóng cửa phòng, lại cảm thấy oi bức, bà nhắm mắt lại muốn ngủ thêm lát, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến thanh: "! Ngươi sắc thuốc cho thứ phi? Thái y khi nào lại kê loại thuốc này?"

      Bà sợ tới mức cả người đều run lên, lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng kinh hô, bà nhìn ra ngoài từ khe cửa, chỉ thấy có hai tên thái giám kéo cung nữ kia xuống, cung nữ kia đầu có đến năm cái vết thương lớn, hẳn là sống lâu.

      Vương thị sợ đến cả người đều ngã xuống đất, vì sao lại xảy chuyện thế này?!

      Hết chương 2Chú thích[1] tiên y nộ mã: nghĩa cả câu đại khái là "mặc xiêm y hoa lệ, phóng ngựa bừng bừng khí thế", hào hoa phong nhã lại hiên ngang, dũng mãnh.

      [2] hộ chỉ: móng tay giả bảo vệ móng, thường gọi là "hộ giáp" nhưng hộ giáp cũng có nghĩa là bộ giáp của binh lính nên để phân biệt mình để là "hộ chỉ" nhé.

      [​IMG]

      [3] Tân Giả khố: nơi lo liệu khẩu phần ăn, bao gồm người của Tân Giả khố và người trong cung phạm tội bị đày tới làm nô bộc.

      [4] Nữ tử Bát Kỳ: Bát Kỳ là chế độ tổ chức quân của người Mãn Châu và nhà Thanh (sau này), nữ tử Bát Kỳ là những thiếu nữ trong gia đình của những binh lính trong Bát Kỳ, thân phận so với những thiếu nữ khác cao quý hơn nhiều. Nhà Thanh có chế độ tuyển tú gọi là Bát Kỳ tuyển tú, Hộ bộ tổ chức tuyển tú ba năm lần, cũng áp dụng chế độ này, đưa những nữ tử Bát Kỳ này vào cung để chọn lựa làm phi tần của Hoàng Đế.

      Ngoài ra mình cũng lên Wikipedia tra tra chút về các loại thân phận như sau:

      Phúc tấn: tức Phu nhân, tại Thanh triều Phúc tấn là chính thất của những Bối lặc, Quận vương, Thân vương, và cả những Quý tộc trong Bát Kỳ Mãn Châu.Tương đương với Phúc tấn là Vương phi, nhưng trong thời kỳ Mãn Quân đô hộ Hán Quân, từ ngữ Vương phi ít khi được sử dụng.
      Nếu là Phúc tấn của Thái tử được gọi là Thái Tử phi, chứ phải Thái Tử phúc tấn, cách gọi khác của người Hán.
      Cách cách: là tước hiệu được ban cho con quý tộc của Mãn Châu và nhà Thanh. Đôi khi "cách cách" cũng được dùng để tôn xưng địa vị cao quý của nữ nhân nào đó, nhưng cũng chỉ là tước hiệu chính thức, Tống thị, Lý thị trong truyện là thiếp thất của Tứ A ca, kể ra cũng là có địa vị hơn người thường, nên gọi là cách cách với nghĩa là thiếp thất, chứ phải công chúa, quận chúa,... .
      BanashiChris thích bài này.

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Nhật ký chính thất

      Editor: Lãnh Tiểu Yên

      ☆, chương 3


      Lúc chính ngọ [1] trời nóng bức đến cả ve sầu cũng kêu ít , Vương thị cực độ bất an vào thiên điện Vĩnh Hòa cung, khí lạnh từ khối băng phả vào mặt, hoàn toàn tương phản với nóng bức bên ngoài, khiến Vương thị lạnh run. Đức phi mặc xiêm y hơi cũ kỹ, dựa vào tấm chiếu lót tháp, thấy Vương thị tiến vào, ngoắc tay cười: "Lại đây ngồi, thân mang nặng."

      Thái độ của Đức phi thân mật như vậy khiến Vương thị càng thêm yên lòng, lắc lắc tấm khăn, thấp thỏm ngồi xuống bên cạnh Đức phi, bà chỉ mơ hồ nhìn thấy đằng sau dường như có người, lại nghe Đức phi : "Ả cung nữ kia đổi thuốc của , có biết ?"

      Vương thị vội vàng lắc đầu: " chút cũng biết."

      Đức phi gật đầu, vẻ mặt lại ngưng trọng: "Đó chính là có người muốn hại . biết mà, bây giờ ở trong cung của ta, nếu có chuyện gì xảy ra cũng đều là ta gánh vác. Nhưng ta chung quy cũng có biện pháp của mình, chỉ có khó mà được. Nếu có người đùa mà thành , vừa là hại ta lại hại , phải làm sao bây giờ?"

      Đức phi giống như là suy đoán, lại tựa như cái gì đều biết, ánh mắt đượm ý cười nhìn Vương thị. Vương thị chỉ cảm thấy tựa như bị ngàn vạn mũi tên đâm vào tim, sợ hãi đổ mồ hôi lạnh toàn thân.

      Cho dù là mùa hè nóng bức, tay Đức phi vẫn lạnh lẽo lại nhẵn nhụi, khẽ đặt mu bàn tay của Vương thị, Vương thị chỉ thấy tim cũng sắp nhảy ra: " là người thông minh, ta cũng nhiều như vậy, cũng nên hiểu, an an phận phận là được."

      Vương thị dám mở miệng mà chỉ gật đầu, Đức phi liền hài lòng cười cười: " xuống ."

      "Vâng."

      Bên ngoài tuy rằng nóng bức, Vương thị lại cảm thấy an toàn hết sức, giờ này phút này nàng mới nhận ra, cùng người như Đức phi so sánh mình cũng chỉ là con kiến bé mà thôi, nhảy nhót quá lợi hại, thua thiệt cũng là mình, an phận qua ngày mới là lẽ phải, về sau bà cũng dám xen vào ân oán của người ta nữa.

      Quyền Bội ra từ sau tấm bình phong, "Thái Tử phi mời con đến, con đây."

      Đức phi cười : "Chẳng lẽ lại nghĩ kế?"

      Quyền Bội thở dài: "Cũng vì rảnh rỗi mà thôi, ra ngoài giải sầu giải buồn mới khá hơn được."

      Đức phi cầm cái hộp bàn đưa cho Quyền Bội "Nếu phải con , cũng bắt được thóp của bà ta, cũng dọa được. Mấy cái nhẫn này con cầm thưởng kẻ dưới cũng được."

      Quyền Bội đưa tay nhận, cũng xem, xoay người đưa cho Hiểu Nguyệt. Thời đại thay đổi, triều đại luân phiên làm mất quá nhiều tài nghệ tinh xảo chốn cung đình, những thứ nhẫn thế này, chỉ sợ cũng vào mắt của nàng được.

      Bóng dáng màu xanh nhạt của Quyền Bội biến mất tại cửa cung, Đức phi nửa nằm xuống, cảm thấy mát mẻ lại thoải mái. Từ khi có Quyền Bội, tựa hồ mỗi ngày đều tự tại hơn ít, con trai đúng là thân với bà, nhưng đến cùng vẫn có đứa con dâu năng lực kém...

      Hoàng Thượng muốn sửa chữa Thịnh Kinh [2] , phải lấy bạc từ bộ Hộ, Dận Chân tìm đến Thái Tử.

      "Thần đệ thô sơ tính toán chút cũng chỉ khoảng 23 vạn là cùng, bọn họ thế nhưng há mồm sư tử, muốn lấy 40 vạn. Gần nhất Cát Nhĩ Đan cũng có hành động, sao có thể dùng bạc như vậy được, thần đệ cho rằng, thể phê chuẩn sổ con này."

      Chính điện của Thái Tử tất nhiên là có băng, lại có cung nữ khẽ phẩy quạt hương bồ, hầu hạ trái phải, lúc này là sau chính ngọ mười phút, thoải mái đến khiến người nheo mắt buồn ngủ. Thái Tử nghiêng người dựa vào ghế ngồi, hai tay nhàng gõ lên mặt bàn, nửa ngày mới mở mắt ra, nhìn Dận Chân, dù ở trong đại điện mát mẻ mà trán chàng vẫn ướt mồ hôi, hơi hơi thở dài: "Tứ đệ, đệ quá tích cực."

      Dận Chân mím môi: "Chuyện của quốc gia tất thể qua loa."

      Từ đến lớn vẫn là tính tình này, trong mắt chấp nhận được dù chỉ là hạt cát, cho nên mới phóng tâm dùng người này , Thái Tử nghĩ: "Chuyện này đệ cứ mặc kệ, tự có phán đoán."

      Dận Chân ra đại điện, có tên quan chức theo chuyện với chàng: "Tứ gia cũng đừng quá tích cực, ngài mới đến nên biết, bộ Hộ này chính là như vậy, lại nước quá trong ắt có cá, ngài nếu quá nghiêm khắc, người khác chịu được, đối với ngài cũng tốt."

      Dận Chân phải biết những đạo lý này, chỉ là từ trước đến nay chàng đều quen làm như vậy, sau khi Đông Hoàng hậu qua đời vẫn an nhiên sống đến tại, cho nên tạm thời chàng còn tính tiếp tục làm như vậy. Chàng gật đầu cũng lắc đầu, dưới ánh nắng chói lọi của mặt trời nhìn đặc biệt kiên nghị, tên quan kia cũng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.

      Thái Tử phi ở trước cửa sổ đọc sách, bàn đá cẩm thạch phía sau bày trái cây tươi mới, trong bát Thanh Từ đong đầy nước ô mai ướp lạnh, tản ra hương vị mê người, bàn cờ và các quân cờ cũng bày ra bàn con tháp. Thấy Quyền Bội đến, ngồi xuống trước bàn cùng nàng: "Nếm thử , nước ô mai vừa làm, mát lạnh lại chua chua."

      Quyền Bội cười bưng bát lên, khẽ ngửi, uống hai thìa: "Hương vị như vậy cũng chỉ ở chỗ Thái Tử phi mới có."

      Ý cười mặt Thái Tử phi càng tăng thêm, cho gì cũng dám dùng, đây coi như là tín nhiệm sao?

      Hai người gặp nhau thường chơi cờ, Thái Tử phi theo thói quen trước quân, tùy ý chuyện với Quyền Bội: "Nghe mười vạn đảm [3] lương thực từ Ninh Hạ vận chuyển đến Tây An gặp chuyện, đến nửa đường tìm thấy, ta cũng biết là hay giả, tóm lạiTuần phủ [4] Thiểm Tây bị Tuần phủ Cam Túc tố cáo."

      Quân cờ đen bóng trong ngón tay trắng nõn thon dài của Quyền Bội chuyển động, Quyền Bội chút để ý: "Mười vạn đảm lương thực làm sao có thể tìm thấy là tìm thấy được? Chỉ cần tra xét chút là biết, những thời điểm như thế này thủy vực vùng Hoàng Hà có nhiều mưa, đường vô cùng gian nan, Tuần phủ Thiểm Tây cần gì phải làm vậy? Lỡ như thuyền lật xuống sông, chẳng phải ông ta mất trắng sao?"

      Thái Tử phi hơi đăm chiêu, hồi lâu mới cười : “Ngay cả khu vực Hoàng Hà nhiều mưa mà cũng biết."

      "Ta bất quá là thích xem sách mà thôi. sách viết như vậy."

      Hai người chơi cờ Thái Tử phi chưa từng thắng bao giờ, chỉ là thua quá khó coi, mà nàng cũng để ý, chỉ khen: "Vẫn là tài chơi cờ của tốt hơn." Rồi gác qua bên.

      Tây Dương tiến công hộp Bát , Thái Hậu ban thưởng cho Thái Tử phi cái. Thái Tử phi lấy ra cho Quyền Bội thưởng thức: "Cái này giống với thị trường, nhìn kỹ, người be bé khiêu vũ trong hộp dù xem thế nào cũng tựa như nhìn chằm chằm mình, cũng là tài tình."

      Quyền Bội đánh giá: "Nếu phải là bảo bối, Thái Tử phi cũng lấy ra cho ta xem."

      Mới vài câu tán gẫu, Lý Trắc phúc tấn cũng chạy tới, nàng ta xinh đẹp rạng ngời, lộ vẻ lanh lợi: "...Nghe là Tứ phúc tấn đến, ta cũng đến đây để cùng náo nhiệt, chuyện với Tứ phúc tấn, cảm thấy trong lòng cũng thoái mái."

      Thái Tử phi trầm mặc, đáp lại lời của Lý thị, Quyền Bội cười, đánh giá Lý thị: "Mấy ngày thấy, cũng càng đẹp hơn."

      Còn phải là nhờ có Thái Tử sao, Thái Tử thiếu phụ nữ hầu hạ, Lý thị ở trong đám người này cũng kéo ít sủng ái của Thái Tử. Lý thị cười khẽ, Thái Tử phi chỉ cảm thấy chói mắt.

      Bên ngoài có thái giám vội vàng chạy tới, "Thái Tử gia phạt Tứ A ca quỳ dưới trời nắng, quỳ nửa canh giờ!"

      Quyền Bội quay đầu nhìn ra phía ngoài, ánh nắng độc hại đến ngay cả hoa cỏ đều héo úa ủ rũ, quỳ hơn nửa canh giờ sợ là bị cảm nắng. Thái Tử phi thoáng nhìn Quyền Bội, với thái giám: "Rốt cuộc là làm sao?"

      " là chính kiến hợp, Tứ A ca cứng rắn chịu làm, Thái Tử gia tức giận, là Tứ A ca đứng dưới trời nắng nghĩ cho thông suốt!"

      Thái Tử phi cau mày : "Trời nắng như vậy sao có thể chịu được?" Nàng rồi đứng lên, tựa như muốn khuyên, dựa vào quan hệ của nàng và Quyền Bội lúc này, có thể hay nàng cũng phải tỏ chút thái độ.

      Ý cười chợt lóe bên môi Quyền Bội: "Ta nghe , Đại A ca thích nhất là để ý chuyện xung quanh."

      Cho dù là ở trong cung Thái Tử, Đại A ca vẫn có thể rất nhanh có được tin tức. Tứ A ca làm việc tích cực cũng phải chuyện xấu, nhưng nếu thực phơi nắng mà bệnh, Đại A ca ở giữa làm rối, Hoàng Thượng nhất định tức giận, Thái Tử biết tình nghĩa huynh đệ, cần vì chuyện thế này mà khiến Hoàng Thượng mất hứng, chuyện tốt vốn càng ngày càng nhiều.

      Thái Tử phi có phần xấu hổ, kêu thái giám ở bên cạnh, khẽ vài câu, thái giám chạy chậm ra thiên điện.

      Dận Chân nóng đến choáng váng, bị hai thái giám nửa ôm nửa nâng về A ca sở. Thường ngày thi phòng trong vẫn thoáng khí nhưng bây giờ chút cũng mát mẻ, oi bức đến mức chàng phải thở bằng miệng. Chàng cầm lấy bàn tay của Quyền Bội, tựa hồ bàn tay trắng mịn lại man mát kia có thể khiến chàng thoải mái hơn: "Ta nóng, khó chịu"

      Khăn mặt ấm áp chà lau ở trán và hai gò má chàng, Lý thị ở bên cạnh bận rộn quạt gió theo lệnh của Quyền Bội, Dận Chân lúc này mới cảm thấy tạm ổn. Quyền Bội đưa viên thuốc màu lục tới bên miệng của Dận Chân, lại cho chén nước để chàng uống thuốc.

      Dận Chân chỉ cảm thấy có cảm giác lạnh lẽo từ viên thuốc truyền khắp toàn thân của chàng, khiến chàng thấy cũng khô nóng như trước, đầu cũng còn đau nữa. Bọn nha đầu hầu hạ chàng tắm nước nóng, thay đổi xiêm y khô ráo, uống nửa bát nước muỗi loãng, rồi chàng cũng thấy thoải mái hơn, mơ mơ màng màng thiếp tháp.

      Thái Tử có chút khó chịu ngồi trong phòng Thái Tử phi: " chẳng lẽ lại sợ cái Đại A ca?"

      Thái Tử phi thở dài: "Cũng phải là sợ hay sợ, chỉ là có nhiều người nhìn, chúng ta cũng phải cẩn thận nhiều hơn mới được."

      Thái Tử hừ tiếng, Thái Tử phi dừng chút, lại : "Ngài cũng chớ lo mười vạn đảm lương thực kia, hơn phân nửa là kẹt đường, mất đâu. Ngài chẳng lẽ quên rồi sao, khu vực Hoàng Hà gần đây có mưa lớn, phái người xuống đó điều ra, lương thực nhiều như vậy, tra là ra ngay."

      Thái Tử nhíu mày suy tư, đột nhiên mày cũng giãn ra: "Vẫn là nàng thông thấu, lời đánh thức người u mê, lập tức sai người điều tra!"

      Thái Tử phi cười : "Có thể giúp được ngài là tốt rồi."

      Chỉ là nghĩ tới Lý thị, ý cười bên môi của nàng lại nhạt , dự tính là có thai, lúc này cũng thể lầm lỡ...

      Chạng vạng, gió lạnh phơ phất thổi vào, hoa quả bày bàn vẫn còn chưa ráo nước, Quyền Bội ngồi kháng, mặc xiêm y thường, ngón tay theo tầm mắt di chuyển trang giấy vàng, chăm chú lại thần thánh. Dận Chân vừa nhìn biết là đọc lịch sử của triều đình nhà Tống, cũng biết này sao lại thích lịch sử đến vậy, mỗi lần đọc đều có thể si mê lâu. Chàng ho tiếng cũng là Hiểu Nguyệt hầu ở bên cạnh nghe được, bận rộn hỏi: "Gia, ngài tỉnh, còn khó chịu ?"

      Dận Chân lắc lắc đầu: "Chuẩn bị nước ấm để ta tắm rửa."

      Dận Chân vào tịnh phòng [5], Quyền Bội lúc này mới nhận ra, xoa cổ, lập tức có nha đầu tới đấm lưng cho nàng, Hiểu Dung bưng canh phù dung lên, Quyền Bội nhận lấy, nếm ngụm rồi hơi nhíu mi: " là phải lấy lá sen vào lúc sáng sớm khi mặt trời vẫn chưa lộ ra mà lá sen cũng chưa dính nước, sao còn thô ráp thế này?" [6]

      Hiểu Dung hoảng sợ, vội cúi đầu: "Sợ là thái giám cấp dưới làm việc để tâm, ngày mai nô tỳ tự mình hái."

      Phúc tấn đối với cái ăn rất xoi mói, thức ăn mà phòng ăn đưa tới cũng chỉ nếm vài ngụm, phải ở trong phòng bếp tự nấu chút canh phúc tấn mới có thể uống nhiều chút, chỉ là nếu có chỗ nào hợp, phúc tấn nhất định có thể nếm ra.

      Dận Chân vừa thắt nút y phục vừa từ trong tịnh phòng ra, thấy chén canh trong tay Hiểu Dung, chàng cơ hồ có thể ngửi được hương thơm thanh đạm của lá sen, cầm lấy nếm ngụm, vài ba hớp uống sạch , quay đầu nhìn Quyền Bội: "Uống ngon như vậy mà nàng còn chê?"

      Quyền Bội thả lỏng cơ thể, dựa vào cửa sổ cười khẽ: "Ngài thích là tốt rồi." Nàng thoải mái mà cười, tựa như đóa mẫu đơn từ từ nở rộ, đặc biệt quyến rũ.

      Dận Chân ngồi xuống bên cạnh nàng, cầm lấy bàn tay man mát của nàng. Quyền Bội nhìn gò má có phần lạnh lùng của Dận Chân, cuối cùng mở miệng : "Chàng hôm nay sao lại chống đối Thái Tử, trời nóng như vậy mà."

      Dận Chân quay đầu nhìn đôi mắt đen sáng bóng của Quyền Bội: "Sao nàng biết được?”

      "Đúng lúc thiếp ở chỗ Thái Tử phi, là vì chuyện sửa chữa Thịnh Kinh sao?"

      Dận Chân quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đúng."

      Quyền Bội vươn ra ngón tay thon dài như thân hành, chọt vai chàng, Dận Chân buồn cười quay đầu nhìn nàng: "Chọt ta làm gì?"

      Quyền Bội cười : "Chàng tính như vậy sao?"

      "Đúng a, tạm thời cứ như vậy trước , tại.. Hoặc là về sau dần tốt hơn."

      Bọn người hầu nghe hiểu hai vị chủ nhân gì, nhưng dường như hai người họ có thần giao cách cảm, luôn thấu hiểu lẫn nhau.

      Muốn đứng vững trong triều, phải có tín nhiệm của Thái Tử nhưng cũng phải được Hoàng Thượng tin cậy, đối với thiếu niên 15 tuổi vẫn là rất khó khăn, Quyền Bội tựa vào vai Dận Chân: "Nhất định tốt."

      Chiều tà nhiễm đỏ mọi thứ trong sân, an bình tốt đẹp...

      Hết chương 3
      Chú thích
      [1] Chính ngọ: Người TQ xưa tính thời gian theo "canh giờ", gồm 12 canh tương đương 12 con giáp, mỗi canh giờ gồm 2 giờ theo cách tính đại. Giờ bắt đầu là giờ tý (23h - 1h sáng hôm sau), sau đó là sửu, dần, mẹo... cứ theo cách tính này, ta có giờ ngọ là từ 11h - 13h, từ đó chia ra "ngọ khởi" (bắt đầu) là 11h, "chính ngọ" (giữa) là 12h và "ngọ mãn" (kết thúc) là 13h.

      [2] Thịnh Kinh: Tên cũ của thành phố Thẩm Dương ở vùng đông bắc Trung Quốc.

      [3] Đảm: đơn vị đo lường khối lượng của Trung Quốc. 1 đảm = 100 cân = 50kg

      [4] Tuần phủ: chức quan được xuất đầu tiên vào thời nhà Minh, nhưng vào thời đó chỉ được coi là chức vụ tạm thời, đến thời nhà Thanh, tuần phủ là chức quan chính thức, là người đứng đầu tỉnh.

      [5] Tịnh phòng: Nghĩa theo mặt chữ là phòng dùng để tẩy rửa, có lẽ là nhà tắm.

      [6] Canh phù dung: món ăn truyền thống của Trung Quốc, có thể xuất xứ là ở vùng Thiểm Tây. Mình tìm nhưng trong kết quả mình tìm được nhắc tới nguyên liệu là lá sen hay phù dung gì hết nên có lẽ là sai rồi nên mình post. À, nhân tiện, việc gọi là "canh phù dung" nhưng lại có "lá sen" là vì tên gọi khác của sen là "thủy phù dung" nha các bạn ^_^
      BanashiChris thích bài này.

    5. Banashi

      Banashi Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      74
      típ típ nha bạn. đọc khá hấp dẫn, ko bít DC hay bây giờ là Vân Hữu chưa ta.
      Cung Trường Nguyêt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :